1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sao Song Ngư - Xuân Thập Tam Thiếu (14 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Sao Song Ngư
      [​IMG]

      Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu
      Editor: Sam (p3104)

      Thể loại: đại
      Độ dài: 14 chương
      Nguồn: http://ssamiy.wordpress.com/


      Giới thiệu:

      Nội dung và tiêu đề thực ra có quan hệ gì….

      Giống như tình và cuộc sống, có đôi khi cũng chẳng có quan hệ gì cả…​

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1:

      Bến Thượng Hải đẹp hơn cảng Victoria.

      Trong lòng Tăng Gia Hoà như thế với bản thân.

      Nếu làm chính mình tin tưởng chán nản bao phủ .

      quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ta ngồi vào chỗ gần cửa sổ máy bay, ngửa đầu ngủ, bởi vì đôi mắt có cái chụp che mắt, cho nên nhìn ra ta có biểu tình gì.

      bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn cửa kính nho của máy bay, bên ngoài là mảnh tối đen, bên trong khoang là đèn đuốc sáng trưng.

      đối diện tấm kính kia, trông thấy đôi mắt vô thần của mình.

      Khi Tăng Gia Hoà tốt nghiệp đại học, nhận được tiến cử làm trao đổi sinh viên đến Hồng Kông học tiếp. Nửa năm sau những bạn học cùng đều quay về trường học nghiên cứu sinh, còn ở lại Hồng Kông.

      Bây giờ nhớ tới, hình như phân biệt ràng rốt cuộc lúc ấy nên về Sydney hay là ở lại Hồng Kông.

      Hai con đường dễ dàng .

      Vấn đề này ra cũng quan trọng.

      Quan trọng là, nhận được công việc có thể nuôi sống bản thân. Ít nhất có thể sống độc lập.

      Tuy rằng học ngành sinh vật tại đại học, nhưng biết ở trong thành phố muôn màu muôn sắc này mình có thể ứng phó được.

      Nhưng mà chứng minh, cuộc sống xa lạ đơn giản như tưởng tượng.

      Công ty làm việc, danh nghĩa là công ty người đại diện, kỳ cũng gần giống công ty tìm kiếm ngôi sao.

      Mỗi ngày đều có rất nhiều nam thanh nữ tú đến văn phòng hẹp ở lầu hai kia, tiến hành phỏng vấn rập theo khuôn khổ. Bởi vì trước đó lại đào tạo thành công vài tài năng mới, cho nên tuy rằng quy mô công ty tính là lớn, nhưng cũng có người nghe tiếng tăm mà đến.

      Đương nhiên công việc ban đầu của chính là phỏng vấn những người này.

      Nghe vừa mới vào công ty làm việc này là rất tốt, đồng nghiệp A Sa , nhất định là vì Gia Hoà tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở Australia, vì vậy mới có ưu đãi như thế.

      A Sa này đương nhiên phải là A Sa kia, nhưng các điểm giống nhau, đó chính là lúc tiếng Quan Thoại cà lăm chẳng biết gì.

      Tuy rằng chức vụ của là “Trợ lý người đại diện”, nhưng xoá ba chữ phía sau càng chính xác hơn.

      Hiển nhiên, công việc chính của là phỏng vấn.

      Nhưng đến cùng ai trúng tuyển cũng liên quan đến , việc phải làm chính là mở cửa văn phòng, hô lên dãy số, sau đó gương mặt có biểu cảm đem ý đồ ngăn lại người phỏng vấn hướng vào trong, dưới ánh mắt kinh ngạc và bực bội của đối phương, đánh giá diện mạo của người đó có giống như tấm ảnh trong tư liệu , rồi dời bước chân, chờ đối phương vào sau đó đóng cửa lại.

      lặp lặp lại công việc như thế ba tháng trời, cảm thấy chính mình có thể đảm nhiệm công việc kiểm tra của hải quan.

      Mỗi ngày thẩm tra đối chiếu từng khuôn mặt, nhưng ngày tiếp theo lại chẳng nhớ gương mặt nào.

      ngày, quản lý Paul với , công ty có công việc mới muốn giao cho , là làm người đại diện của người mới.

      Gia Hoà còn nhớ khi Paul tin này với tâm trạng của như thế nào, chắc là loại ngơ ngẩn mong chờ.

      Sau đó được đưa lên văn phòng ông tổng ở tầng cao nhất —— ra cũng chính là tầng ba.

      Trong văn phòng vẫn hẹp, ông tổng béo phệ ngồi đó (có phải tất cả ông tổng đều có hình tượng như vậy ? Nếu điều này khiến bạn cảm thấy phiền chán, vậy đừng thử phác hoạ hình tượng của ông ấy …), có người trẻ tuổi ngồi nghiêng ghế trước bàn ông chủ.

      “Spring.”

      Gia Hoà đột nhiên có loại xúc động muốn choáng váng hoa mắt, ông tổng lại gọi tên ?!

      Có lẽ lúc con người được khích lệ, nhìn bất cứ vật gì cũng coi là tốt đẹp. Cho nên khi thiếu gia lạnh lùng liếc cái, để ý tới.

      Thiếu gia ra là “biệt hiệu” của ta, sau này do đặt ra. Bạn bè của ta đều gọi ta là James.

      rất có lòng tin đối với công việc mới của mình, bởi vì diện mạo của James rất có khả năng thuyết phục người khác.

      Ông tổng hướng về phía giới thiệu, James là người mới vừa ký với công ty, ông ta cảm thấy ta rất có tiền đồ, sau đó nhắc nhở Gia Hoà, muốn làm tốt việc này, công ty rất trọng dụng .

      Gia Hoà đương nhiên cảm động, lại thuận miệng hỏi câu: “Tại sao công ty sắp xếp công việc này cho tôi ạ?”
      Tuy rằng tiếng Quảng Đông của vẫn chưa thuần thục, nhưng ngại mở lời.

      Thế mà câu của ông tổng lại giống chậu nước lạnh hắt đến trước mặt: “Hơn mười tuổi di dân sang Australia, tiếng địa phương của nặng lắm.”

      Tăng Gia Hoà bỗng nhiên có cảm giác choáng váng, theo bản năng nhìn chàng vẫn ngồi nghiêng ghế kia, khuôn mặt vốn có biểu tình của ta lại có ý cười khinh thường.

      Bắt đầu từ giây phút đó, biết, giữa bọn họ có cách nào sống hoà hợp với nhau. Ít nhất, có chút chán ghét ta rồi.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2:

      James cảm thấy khát nước chịu nổi, tuy rằng rất buồn ngủ, nhưng vẫn vươn tay cởi cái chụp mắt xuống, híp mắt quan sát chung quanh.

      Tăng Gia Hoà xem tạp chí, đẩy cánh tay của : “Cho tôi ly nước, thêm cục đá.”

      Qua vài giây mới quay đầu nhìn , ánh mắt rất bực bội, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy hỏi tiếp viên hàng lấy nước.

      Jame cong lên khoé miệng đùa cợt, ngửa đầu tiếp tục nghỉ ngơi.

      Tuy rằng thường xuyên cảm thấy này rất phiền phức, nhưng đến mức hoàn toàn vô dụng.

      “Này.” Gia Hoà biết khi nào trở lại, trong tay cầm ly giấy.

      liếc nhìn vào bên trong ly, quả cục đá nổi mặt nước.

      Nhận cái ly, uống ngụm mới cảm thấy cổ họng quá khô khan. thầm nghĩ, có lẽ là do khí khô hanh máy bay.

      Gia Hoà lấy ly giấy tay , bóp nó dẹt ra, sau đó thả vào túi rác.

      có chút kiên nhẫn kéo cái chụp mắt lên, này, chính là nề nếp như vậy, dường như từ trước đến nay chưa bao giờ làm sai chuyện gì.

      Điều này khiến bực dọc.

      James thay đổi tư thế ngủ tiếp, đột nhiên có phần hiểu, sao mình lại biến thành thế này.

      sinh ra tại Australia, từ bé mẹ qua đời, bố là nhân vật có tiếng tăm, việc xã giao chiếm 99% thời gian của ông, thỉnh thoảng về nhà gặp mặt chuyện với , cũng chỉ mù quáng nghe theo . Vì vậy làm bất cứ chuyện gì cũng dựa vào sở thích của mình, ngay cả người duy nhất có thể quản cũng quản , còn có ai quản chứ.

      Bởi vì thích học, cho nên năm 18 tuổi sau khi tốt nghiệp trung học, du học khắp nơi.

      Cái gọi là du học, chính là chơi. Dù sao bố vẫn cho tiền, đến đâu gọi cú điện thoại đến văn phòng ông để báo bình an.

      Rất nhiều lúc, thậm chí cũng chẳng phải ông nhận điện thoại, là thư ký nam theo bố nhiều năm gọi là chú Khang, mỗi lần trả lời điện thoại gọi tới, lúc nào cũng thay đổi ngữ khí uy nghiêm của bình thường, còn giống như dỗ dành bạn chín tuổi. Nhắc phải chú ý sức khoẻ, chăm chỉ học tập, đừng giao du với bạn bè hư hỏng, có chuyện phải gọi về nhà, dù sao bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết.

      Lúc đến phiên bố nhận máy, ngược lại ông gì với , chỉ hỏi có đủ tiền dùng hay . Lần nào cũng đủ. Sao lại đủ chớ? Chỉ là thứ cảm thấy đủ, ông lại thể cho . Ví dụ như thời gian.

      Sau đó theo người bạn đến Hồng Kông, vốn chỉ muốn chơi vài ngày, lại bị thằng bạn kéo quay quảng cáo. Sau đó còn có người đại diện công ty đến tìm bàn hợp đồng.

      Có thể hai năm trước lêu lổng khiến cảm thấy mệt mỏi, cũng có thể có phần thích công việc này, tóm lại vẫn đồng ý.

      Lần đầu tiên gặp Tăng Gia Hoà có ấn tượng gì, còn nhớ chút nào, dù sao luôn thấy rằng giống như những khác.

      Ánh mắt của Tăng Gia Hoà khiến nghĩ rằng là loại người chủ nghĩa nữ quyền quật cường —— là loại người chịu nổi nhất.

      thích những bạn học nữ người nước ngoài năng động, từ học tại nhà tiếp thu truyền thống Trung Quốc, thích người con dịu dàng như nước, tựa như Lãnh Thanh Thu trong “Kim phấn thế gia”.

      Đây là tiểu thuyết gì cũng biết, chỉ là có lần lắng nghe từ thầy giáo Jean dạy tiếng Trung kể câu chuyện về người con xinh đẹp thoát tục như vậy. chưa bao giờ gặp qua nào như thế, cho nên bị hấp dẫn sâu sắc. Rất nhiều năm sau, còn nhớ khi ấy Jean dùng tiếng Pháp kích động cảm khái mà hình dung người con này.

      Thế nhưng, theo người Pháp học tiếng mẹ đẻ của mình, vì thế cuối cùng tiếng Pháp của lưu loát hơn cả tiếng Trung.

      và Tăng Gia Hoà làm việc chung hai năm, nhưng hai người bọn họ, ngoài công việc ra chẳng có gì chung.

      Công ty thuê hai căn phòng ở tầng trệt liền nhau của khu chung cư cho bọn họ. Khi có việc, Tăng Gia Hoà hẹn trước thời gian với , rồi cùng đến trường. Khi có việc, hai người bọn họ dù gặp nhau đường cũng như người xa lạ gặp thoáng qua.

      Nhưng thể thừa nhận, ở chung lâu dài, mới thấy được Tăng Gia Hoà giống với các từng gặp trước kia, ít nhất có ý đồ gì với , thái độ đối với cũng chưa bao giờ hèn mọn kiêu ngạo, làm cảm thấy chán ghét.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3:

      Gia Hoà có thiện cảm với “đối tượng công tác” này, nhưng gia giáo của cho phép biểu ra ngoài.

      ta thường xuyên tuỳ tính đến tìm , chẳng qua mục đích thường là kiếm làm việc. Vì vậy mỗi lần nhìn thấy ta xuất ở cửa nhà mình, câu đầu tiên của chính là: “Sao thế, thiếu gia.”

      Lúc ban đầu biết sao mình lại gọi ta là “thiếu gia”, có lẽ muốn châm chọc ta, cũng có thể vì ta thiếu gia, tóm lại hiếm khi gọi tên ta, có đôi khi nhắc tới James với Bảo Thục, lại theo thói quen “Hôm nay thiếu gia có việc, cho nên tớ có thời gian rảnh”.

      Nhưng gọi mãi thành thói quen, sau này ngay cả các đồng nghiệp trong công ty quen biết ta cũng gọi ta là “thiếu gia”, mà ta cũng chưa bao giờ phản đối, có lẽ bởi vì bản thân ta cũng nghĩ mình là thiếu gia.

      Nhờ ngoại hình, thiếu gia rất được các thương nhân quảng cáo hoan nghênh. Phần lớn thời gian làm việc của Gia Hoà là bàn bạc với công ty quảng cáo và hiểu nội dung quảng cáo, tuy rằng là người đại diện trực tiếp của ta, nhưng quyền quyết định vẫn ở công ty, cho nên vai trò của chính là người trung gian.

      Đối với công việc của ta nhất định phải hỗ trợ vô điều kiện, nếu trong quá trình quay phim có gì ổn, khi dẫn tới tranh cãi, cấp trách .

      Thái độ của đối với công việc này rất thận trọng. Đương nhiên lúc vừa bắt đầu cũng từng xuất biến động, cũng có cục diện thể giải quyết, nhưng thời gian hai năm khiến dần dần tìm được vị trí của mình.

      Thế nhưng, lúc nghiệp của thiếu gia khởi sắc, lại có tai vạ lớn .

      Nghĩ đến đây, Gia Hoà cảm thấy nhức đầu như muốn nứt ra.

      ta biết làm sao quen biết con của ông chủ khách hàng, sau khi quay xong quảng cáo, tên là Selina kia lại tự tử vì ta. Vô cùng may mắn, lúc ta vừa mới cắt cổ tay bị người nhà phát , sau đó đưa đến bệnh viện cấp cứu, có gì đáng lo.

      Nhưng khách hàng này phải là loại cóc nhái, mà là ông chủ của rất nhiều công ty tại Hồng Kông, ông ta có vị thiên kim, bây giờ tự tử vì đàn ông, bất cứ ông bố nào cũng thể nuốt xuống cục tức này.

      Vì thế ông ta với những người trong giới, nếu ai tìm James quay quảng cáo, chính là nể mặt ông ta.

      Là thế thôi, quảng cáo đồ đạc này nọ, chẳng thể nào thay thế được. Mặc dù thiếu gia có khuôn mặt đẹp, nhưng ở Hồng Kông đầy rẫy những chàng trai như thế, làm gì vì cây mà vứt cả khu rừng.

      Cho nên bốn tháng nay ta có công việc gì. Tuy rằng may mà chuyện này đăng báo, nhưng khiến cho mọi người trong giới đều biết, ít nhất tạm thời, ta có cách nào làm việc ở Hồng Kông.

      Công ty suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định để ta “Khai thác thị trường nội địa”.

      Kỳ chính là lưu đày. Hợp đồng ký ba năm, tiền giao ra, thể nuôi ta. Vật giá của Hồng Kông lại đắt đỏ như vậy, mấy năm nay thói đời cũng kém hơn nhiều.

      Sau năm 1997 có rất nhiều tin đồn về nội địa, mảnh đất vốn bị người Hồng Kông xem thường lại đột nhiên giống như khắp nơi có thể đào ra vàng. Vì thế ông tổng muốn ta đến Thượng Hải thử xem.

      Gia Hoà vì chuyện này mà bôn ba hơn bốn tháng trời, thậm chí từng cầu xin phú thương kia. ra ông ta phải là người kiêu ngạo ngang ngược, thái độ rất lịch đối với , nhưng lập trường cũng ràng, đừng chính James đến xin lỗi, cho dù ta đến, ông ta cũng tha thứ cho ta.

      Sau này nghe , thiên kim tiểu thư kia xuất viện từ mấy tháng trước, rồi liền bay thẳng Mỹ “du học”.

      Sau đó Gia Hoà ngừng liên lạc với các công ty quảng cáo, nhưng vẫn ai chịu mời thiếu gia quay quảng cáo. người bạn làm ở công ty quảng cáo, vì giúp , thiếu chút nữa trở mặt với cấp . có lý do để người khác vì mình mà đánh mất chén cơm.

      Vì thế cuối cùng Gia Hoà phải chấp nhận , cùng thiếu gia Thượng Hải.

      sinh ra ở Thượng Hải, sinh sống tại đây 14 năm. Có thể trở về nơi này, nên cảm thấy vui mừng, nhưng tình hình trước mắt, thế nào cũng xem như là “Vinh quang trở về quê cũ”.

      Khi với người nhà muốn đến Thượng Hải làm việc, hai năm đầu bố vui vẻ với làm việc cho tốt. Năm ấy lúc làm trao đổi sinh viên đến Hồng Kông học tập, bố mẹ nhất định chưa từng nghĩ qua, bỏ cơ hội nghiên cứu sinh tiếp tục học thạc sĩ, mà ở lại Hồng Kông làm công việc chẳng dính dáng gì đến lý tưởng ban đầu của .

      học di truyền học tại đại học, vốn dĩ sau khi từ Hồng Kông trở về là có thể ở phòng thí nghiệm theo giáo sư làm nghiên cứu, vừa học vừa làm, hai ba năm sau là có thể lấy học vị thạc sĩ.

      biết, lựa chọn ở lại Hồng Kông khiến bố mẹ kinh ngạc, đau lòng, bất đắc dĩ, nhưng vào thời điểm ấy, đối với , trong đầu chỉ có thể nghĩ đến con đường này.

      Bỗng nhiên có trận xóc nảy, máy bay hạ cánh mặt đất, tâm trạng của Gia Hoà giảm sút có lý do.

      Thiếu gia hình như để ý đến trận xóc nảy này, ta vẫn thoải mái, tất cả mọi chuyện đều chỉ có lo lắng.

      Gia Hoà chán ghét quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

      biết khi nào ta thức dậy, đầu tựa vào cửa sổ máy bay, đèn hướng dẫn ngoài cửa sổ thỉnh thoảng chiếu vào, rọi khuôn mặt trẻ tuổi của James.

      Trong khoảnh khắc ấy, Gia Hoà cảm thấy ánh mắt của ta rất u buồn, vẻ mặt hơi đơn. Nhưng giây tiếp theo, ta phát nhìn mình, liền dời tầm mắt sang đây.

      “Tới rồi.” Gia Hoà có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn bình tĩnh .

      “Tôi thấy rồi.” Gương mặt ta chút thay đổi.

      Tiếp theo, hai người lời nào, đều tự xách hành lý của mình từ từ xuống máy bay, theo đám người về phía lối ra.

      Bọn họ biết kế tiếp mình gặp phải những gì, nhưng vì tuổi trẻ luôn có khát khao. Vì vậy tuy rằng tương lai khiến bọn họ bất an, nhưng cũng khiến bọn họ mong đợi.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4:

      Khi Gia Hoà và James con đường Cao An, nơi mà công ty an bài nhà trọ cho bọn họ, sáu giờ chiều.

      Đường Hành Sơn nổi tiếng của Thượng Hải đan xen với đường Cao An. Ngã tư đường tại đây hiếm khi yên tĩnh, khắp nơi đều là những căn nhà kiểu nước ngoài cũ xưa. Bởi vì theo lối cũ, cho nên gian khá hẹp, kết cấu cũng rất đơn giản.

      Sau giải phóng, những căn nhà này thường có các gia đình cùng đến ở, đến những năm 90, những hộ gia đình có điều kiện dọn ra ngoài, bán quyền sở hữu cho công ty bất động sản, những công ty này sửa sang lại rồi bán , cho nên bây giờ, chủ nhân của những căn nhà này đều tách tầng lầu, mỗi tầng hộ.

      Chủ nhà ở tại khu nhà mới xây con đường đối diện, hình như từng ở Hồng Kông vài năm, bây giờ trở lại Thượng Hải. Rất có thể người trong công ty quen biết nên mới thuê căn hộ này cho bọn họ.

      Căn nhà này tổng cộng có ba tầng, bọn họ thuê tầng cao nhất. Bên trong cầu thang ánh sáng mờ tối, lại bởi vì tách ra mỗi tầng nên phần dùng chung càng hẹp.

      Cửa sắt tầng ba thiết lập ở lối cầu thang, sau khi vào là hành lang u ám. Bên trái hành lang có hai căn phòng liền nhau, bên phải là toilet và phòng chứa đồ. Bởi vì là căn nhà kiểu cũ, vì vậy toilet khá rộng rãi, lại có phòng tắm vòi hoa sen và bồn tắm lớn. Bên trong phòng chứa đồ rỗng tuếch, kỳ khu vực này , nhưng vì chẳng có cửa sổ nên được sử dụng nhiều.

      Gia Hoà cảm thấy bất tiện, trước kia tuy rằng ở gần với thiếu gia, nhưng dù sao cũng là hai căn phòng độc lập, tại coi như ở chung, khiến cảm thấy được tự nhiên.

      Thiếu gia đá văng cửa phòng, bỏ hành lý vào trong, sau đó quay người gương mặt chút biểu cảm : “ ăn cơm ?”

      Tuy rằng là câu hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu ra lệnh.

      Bảo Thục thường hay trách cứ , sở dĩ thiếu gia buông thả như vậy đều là do Gia Hoà dung túng.

      Nhưng mỗi khi nghe được “mệnh lệnh” của tự động chấp hành, bởi vì đây cũng là phần công việc của . an ủi chính mình : nếu thế giới này có người nhượng bộ rất nhiều, vậy nhượng bộ bé này của là quá may mắn.

      Các đồng nghiệp khác trong công ty thường xuyên oán giận tài năng do mình dẫn dắt luôn muốn làm khó khăn bao nhiêu, từ trước đến giờ hề câu nhiều lời.

      đường Hành Sơn, đèn đuốc sáng trưng, mọi người cùng nhau ăn cơm, chuyện với nhau. Rất giống Lan Quế Phường, nhưng cảm giác có phần giống thế.

      Bọn họ ăn tối ở Friday’s, Gia Hoà bùi ngùi với đối với thay đổi của Thượng Hải. Đối với người xa cách mười năm, Thượng Hải ngày nay quả thực là nơi xa lạ.

      Bởi vì công việc, bọn họ thường xuyên cùng nhau ăn cơm, dạo phố, thậm chí còn xem phim. Tuy rằng danh nghĩa là người đại diện của thiếu gia, nhưng Gia Hoà dần dần cảm thấy, mình là người “bảo mẫu” do công ty sắp xếp cho . Chỉ cần lúc có việc, phải theo bất cứ lúc nào, giải quyết bất cứ vấn đề gì đưa ra.

      Thiếu gia là người rất ngoan cố, lúc bọn họ ra ngoài, luôn là người trả tiền.

      Ngay từ đầu, đối với Gia Hoà, tự lập nhận giáo dục của phương Tây mười năm trời mà , thể chấp nhận, từng có thử trả lại tiền cho , nhưng đều bị cự tuyệt.

      Thời gian lâu dài, từ bỏ ý định.

      quen ra vào nơi chốn phồn vinh, thiên đường vàng ngọc muôn màu muôn vẻ này đều là dùng tiền đắp ra, viên chức công ty bé như gánh vác nổi.

      Cũng biết bắt đầu từ khi nào, thù lao của cũng do thay mặt nhận cho, sau đó gửi vào thẻ của , giúp chuyển tài khoản, đóng các loại chi phí. vốn là người chưa bao giờ nhớ việc ghi chép sổ sách, nhưng vì nhận công việc này mà dần dà mỗi tháng đều ghi chép sổ sách ràng cho xem. cần xem, vẫn cứ làm.

      từng hỏi , chẳng lẽ sợ động vào đó sao?

      lại đưa ra vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Chỉ chút tiền ấy? Cho tất cả tôi cũng chẳng chớp mắt cái.”

      hơi tức giận, giận ỷ vào mình có mấy phần tiền tài quyền thế, coi thường ; cũng giận bản thân, bị coi thường. Số tiền này phải làm việc năm mới nhận được, mà lại kiếm được rất dễ dàng.

      “Lát nữa đưa tôi mua đồ dùng trong nhà.” Thiếu gia vừa đặt xuống cái cốc trong tay vừa .

      “Mua đồ dùng trong nhà?” Gia Hoà trừng to mắt nhìn , biết trong hồ lô của lại bán thuốc gì.

      Thiếu gia là người thường xuyên có ý tưởng kỳ lạ, khi nghĩ ra lập tức làm, chưa bao giờ lo tới nguyên nhân hậu quả.

      Làm việc cùng hai năm, tuy rằng Gia Hoà quen ứng phó với trường hợp như vậy, nhưng vẫn luôn bị khiến cho hiểu ra sao.

      mặt thiếu gia vẫn có biểu tình gì đặc biệt, chỉ là hơi phờ phạc, có lẽ đường mệt nhọc: “Chẳng lẽ phát đồ dùng trong phòng đều rất cũ nát sao, ít nhất phải có chiếc giường ngủ thoải mái.”

      Gia Hoà ăn hết mì ống, sau đó dùng khăn giấy lau miệng: “Được rồi, đến gần đây xem thử, chắc là có cửa tiệm đồ đạc.”

      Mà cái gọi là gần đây xem thử của chính là ngồi taxi, nhờ tài xế chạy đến cửa tiệm đồ đạc gần nhất.

      Chạy gần 20 phút, rốt cuộc dừng lại trước cổng của plaza lớn. Tuy rằng nhìn qua rất lớn nhưng chẳng biết vì sao có bao nhiêu khách hàng vào xem.

      Sau khi xuống xe Gia Hoà theo sau thiếu gia. Bọn họ ra ngoài làm việc, thường xuyên là trước sau, hơn nữa cũng chuyện với nhau, thỉnh thoảng nhìn ảnh phản chiếu của mình và thiếu gia trong tủ kính bên đường, cảm thấy rất buồn cười, bởi vì bọn họ thoạt nhìn như hai người hoàn toàn liên quan đến nhau.

      Thiếu gia đằng trước bỗng nhiên quay người lại, Gia Hoà vẫn còn nghĩ ngợi, đợi đến lúc phản ứng đầu đụng phải người đằng trước.

      “A.” Trán đụng phải hàm dưới của , đau đến nỗi nhức răng.

      Vẻ mặt thiếu gia sao được, xoa chỗ hàm dưới bị đụng vào quả là tê dại, ngay cả cũng chẳng ra được.

      ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt thế này nhất định là rất đau, vì thế cất lời xin lỗi trước: “Sorry.”

      Nhưng lập tức tỏ mình sai: “Sao lại đột nhiên xoay người.”

      Qua vài giây mới : “Tôi muốn với , ban nãy tài xế kia chở chúng ta đường vòng.”

      “Tôi biết.”

      Lời của Gia Hoà vừa ra khỏi miệng hai người đều sửng sốt chút, khi nào bọn họ hiểu được đối phương suy nghĩ gì?

      Tuy rằng đều biết tài xế lừa bọn họ nhưng chẳng ai ra.

      Gia Hoà hắng giọng: “ muốn điều này với tôi ư?”

      “Ừm.” Thiếu gia tỏ ý kiến, nhìn cái, sau đó xoay người tiếp.

      “Tớ rất muốn quay về Thượng Hải.” Đầu dây điện thoại bên kia, Bảo Thục có chút hâm mộ mà than thở.

      Gia Hoà nặng nề trở về giường, cảm thấy thắt lưng tưởng chừng như muốn chặt đứt: “Ở Thượng Hải tớ còn thân thích, nhưng mà căn nhà cũ của bà nội trước kia vẫn chưa bán, tớ cũng ràng lắm.”

      “Tớ cũng đâu còn thân thích ở Thượng Hải.” Bảo Thục là bạn thân mà Gia Hoà quen biết khi ở Hồng Kông, là nhân viên chủ quản ở công ty quảng cáo, cũng là người Thượng Hải, bởi vậy hai đều có cảm giác ân hận vì gặp nhau quá muộn.

      “Thượng Hải thay đổi rất lớn, tớ thực hoảng sợ, gần giống như Hồng Kông.”

      “Năm ngoái tớ trở về lần, rất nhớ bánh bao ở Miếu Thành Hoàng… muốn nghỉ phép a.”

      “Vậy cậu xin nghỉ phép với Dư Chính .” Dư Chính là ông chủ của công ty Bảo Thục, cũng là bạn của từ thuở bé.

      “Miễn bàn đến cậu ta, tháng nay tớ chuyện với tên hèn hạ kia.” thanh của Bảo Thục nghe có vẻ rầu rĩ.

      Gia Hoà ngồi dậy: “Đừng như vậy.”

      Lúc trước bởi vì chuyện của thiếu gia, Gia Hoà từng xin Bảo Thục giúp đỡ, xem có thể cho nhận hai cái quảng cáo . Con người Bảo Thục có nghĩa khí, vì thế thương lượng với Dư Chính.

      Dư Chính tuổi còn trẻ mà chiếm được vị trí cao trong ngàng quảng cáo, thiên tài thương nghiệp như thế sao lại ngốc nghếch dùng người bị cấm kỵ này.

      Đương nhiên muốn, vì thế Bảo Thục và Dư Chính ầm ĩ trận. Gia Hoà ràng tiến trình cụ thể thế nào, nhưng sau đó nghe Bảo Thục , cãi nhau đến nỗi cuối cùng Dư Chính còn ra tay đánh , cho nên tại quan hệ giữa hai người rất căng thẳng.

      Xảy ra chuyện như vậy đương nhiên Gia Hoà muốn, cũng hiểu được bản thân có trách nhiệm, vì thế tìm Dư Chính, ngọn nguồn với . Tuy rằng Gia Hoà nhìn ra hôm ấy tâm trạng của Dư Chính tốt lắm, nhưng vẫn lịch nghe giải thích. Thế nhưng quan hệ giữa và Bảo Thục vẫn như cũ chẳng cải thiện chút nào, điều này khiến rất lo lắng.

      “Dư Chính có sai, cậu đừng trách ấy.”

      “Chẳng lẽ tới sai sao! Cậu ta còn ra tay đánh phụ nữ, đồ hèn hạ!” Con người Bảo Thục giống với tên chút nào, thường xuyên mắng chửi người khác, hơn nữa có đôi khi còn dùng từ rất thô lỗ.

      Trong ấn tượng của Gia Hoà, Dư Chính tuyệt đối là loại người lịch , luôn luôn biết nên làm gì vào lúc nào, là người đàn ông biết kiềm chế lời của mình. Hoàn toàn khác với Bảo Thục.

      Bảo Thục thẳng như ruột ngựa, có bất cứ tâm gì đều phản ánh mặt, làm việc hề lo tới hậu quả, có đôi khi Gia Hoà cảm thấy và thiếu gia có phần giống nhau.

      Vì vậy, rất khó tưởng tượng, Dư Chính trấn tĩnh như thế làm sao ra tay đánh Bảo Thục.

      “Có lẽ là cậu sai gì đó, hoặc là ngữ khí của cậu chọc giận đến ấy?”

      “Sao lại thế chứ?!” Bảo Thục quả thực muốn phát điên, tất cả mọi người tin Dư Chính đánh , nhưng bị ăn cái tát tai!

      “Tớ với cậu ta, bằng chúng mình tìm James quay quảng cáo subway lần này, bởi vì ngoại hình của James rất hấp dẫn phụ nữ. Nhưng cậu ta liền ngẩng đầu liếc tớ cái, sau đó chối bỏ ý kiến của tớ. Tớ liền với cậu ta, quảng cáo này chúng mình vốn định tìm chàng đẹp trai tới quay, tại có James phải là đúng lúc sao.” Bảo Thục chuyện như pháo nổ.

      “Nhưng cậu có biết tên kia ? Cậu ta hỏi tớ có phải cậu cầu xin tớ giúp , nếu phải, bảo tớ lần sau đừng làm loại chuyện này, mời ai quay quảng cáo phải việc tớ phụ trách.”

      Gia Hoà có chút biết nên khóc hay cười, cơ bản có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó.

      Khi Bảo Thục gặp phải Dư Chính…

      “Lúc ấy tớ liền nổi nóng, cái gì gọi là đừng làm loại chuyện này, cái gì gọi là phải việc tớ phụ trách chứ? Tớ , phải cậu xin tớ, tớ chỉ cảm thấy James hợp với case này nhất, những gương mặt khác chẳng lọt vào mắt tớ.”

      “…” bất đắc dĩ suy nghĩ, Bảo Thục hình như luôn có cách đem tình biến thành dạng khác.

      “Tên hèn hạ kia đập bàn, James làm con người ta tự tử, là thứ tốt đẹp gì chứ.”

      “…” Gia Hoà bĩu môi, cũng thể trách Dư Chính, . Nhưng hình như chưa bao giờ suy nghĩ tới, thiếu gia làm cho con người ta tự tử rốt cuộc có phải người tốt hay . Khi biết chuyện, mọi ý nghĩ trong đầu đều là chuyện này có ảnh hưởng lớn.

      “Lúc đó tớ hoàn toàn nổi nóng, cho nên chỉ vào cậu ta …” Bảo Thục trước đó còn lòng đầy căm hận đột nhiên như bóng cao su xì hơi, chưa hết khí thế.

      Gia Hoà suy nghĩ, câu này của có lẽ khiến Dư Chính thể kiềm chế: “Cậu gì với ấy?”

      “Cũng có gì.” thanh Bảo Thục nghe ra hơi ủ rũ, “Tớ đại khái với cậu ấy, Dư Chính chẳng qua cậu ghen tị ta có duyên với phụ nữ mà thôi, loại đàn ông như cậu ngay cả nhìn tớ cũng chẳng muốn…”

      thanh Bảo Thục càng ngày càng , có lẽ bản thân cũng biết lời của mình quá đáng.

      Gia Hoà bất đắc dĩ vỗ trán, bất cứ đàn ông nào nghe lời thế này cũng phát điên, huống chi là từ miệng của người phụ nữ mình thốt ra.

      Quen biết bọn họ gần hai năm, Gia Hoà dần dần hoài nghi Dư Chính thích Bảo Thục, nhưng Bảo Thục hoàn toàn biết, mà với tính cách của Dư Chính, chưa đến vạn bất đắc dĩ thừa nhận.

      Mãi cho đến lần đó tìm Dư Chính, Gia Hoà mới khẳng định, thích Bảo Thục.

      Bởi vì thoạt nhìn rất đơn, cả người phờ phạc. Khi với , đêm qua Bảo Thục khóc lóc kể lể với , đột nhiên khàn giọng hỏi: “ ấy…khóc? ấy… có khoẻ ?”

      Đó là loại biểu tình chỉ nhìn thấy gương mặt của người , ngay cả Dư Chính luôn luôn tự tin bình tĩnh, vào khoảnh khắc đó cũng lộ ra vẻ bất lực.

      Bảo Thục lớn lên cùng Dư Chính từ thuở bé, cho dù học hay làm việc, bọn họ đều ở cùng nhau, tình cảm đương nhiên hơn bình thường, vì vậy đối với việc ra tay đánh người, Bảo Thục quả là chọc tức mất rồi.

      “Cậu thế rất tổn thương người ta.” Gia Hoà trúng tim đen.

      “Nhưng cậu ấy cũng thể đánh tớ chứ, nam sinh đánh nữ sinh là tệ nhất.”

      “Nhưng mà cậu chọc giận ấy.”

      “Cho dù dùng bất cứ lý do gì, đàn ông đánh phụ nữ là đúng.”

      Bảo Thục hiển nhiên là người hoàn toàn theo chủ nghĩa nữ quyền. phương diện quyền lợi của phái nữ, cho rằng hoàn toàn bình đẳng, mà nghĩa vụ, vẫn theo nguyên tắc quý ông thục nữ từ thuở xưa.

      “Tóm lại,” Gia Hoà nghiêm túc , “Quan hệ giữa cậu và Dư Chính lục đục là bởi vì tớ, tớ rất hy vọng hai người có thể hoà thuận, hai người thể nào căng thẳng như thế cả đời, cậu hiểu chứ. Nếu biết hai bên đều sai, cậu hãy thử hoà giải với ấy . Càng kéo dài thời gian càng khó phục hồi vết nứt.”

      Có lẽ Bảo Thục suy nghĩ lời của Gia Hoà, bởi vậy trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng dường như nhượng bộ: “Được rồi, tớ thừa nhận, ra tớ tha thứ cho cậu ấy. Ngày mai tớ xin lỗi cậu ấy, đương nhiên điều kiện trước tiên là cậu ấy cũng phải xin lỗi tớ.”

      Gia Hoà vui vẻ nhoẻn miệng cười, Bảo Thục chính là đáng giả tạo như vậy.

      Tuy rằng với tính cách của Dư Chính, hai người bọn họ còn phải đoạn đường, nhưng tin, Dư Chính nhất định giao Bảo Thục cho người khác.

      Trong những năm tháng chập chờn tại Hồng Kông, Gia Hoà rất may mắn có thể quen biết hai người bạn đặc biệt này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :