"Sao Chổi" Tiểu Thư - Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây [Hiện đại]

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      "SAO CHỔI" TIỂU THƯ

      [​IMG]
      Tác giả: Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây

      Thể loại: Đoản văn, thần quái, đại

      Editor: mèomỡ

      Nguồn:Ổ Mèo

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Mở đầu
      Editor: mèomỡ


      “Lớp trưởng, mình quét rác hay là lau bàn?”

      “À? Hạ Mộc à. . . . . .” Lớp trưởng nhìn nữ sinh có vẻ mặt biểu cảm này, bất giác lùi ra sau bước, “ cần cần, nhìn sắc mặt cậu tốt lắm, cậu mau về nhà nghỉ ngơi !”

      “Đây đâu phải ngày đầu cậu quen mình, sắc mặt mình vẫn luôn như vậy mà.” Ánh ráng chiều chiếu lên gương mặt trắng bệch như tờ giấy cũng giúp tăng lên chút ấm áp nào.

      . . . . . . Thực cần đâu, cậu về , tớ ký sổ giúp cậu!”

      Hạ Mộc chỉ chờ cậu ta câu này, sau đó xách cặp xoay người , các bạn học khác chẳng những oán trách lớp trưởng thiên vị mà còn giơ ngón cái lên với cậu, lớp trưởng minh!

      ra khỏi tòa nhà, quả bóng rổ lăn đến chân . vừa khom người định nhặt lên, thành viên đội bóng rổ đứng ở xa vội hét ba tiếng “NO!”

      cần làm phiền đàn em đâu! Để tự nhặt.”

      Hạ Mộc nhún vai tiếp. Khi sắp đến cổng trường vừa khéo qua phòng bảo vệ thấy mọi người chuẩn bị đóng cửa ra về, nhưng nhìn thấy đến, động tác của mọi người đồng loạt dừng lại, thậm chí mở rộng cửa ra nửa mét như sợ cọ bẩn đồng phục của vậy.

      —— Những ai biết nhất định cho rằng là con ông trùm Xã Hội Đen hoặc thiên kim nhà giàu được chiều chuộng, nhưng ra là phần tử nguy hiểm trong mắt mọi người, hễ ai xảy ra xung đột với đều gặp phải tai nạn bất ngờ.

      cảm mạo phát sốt đau răng đau bụng, nặng gãy xương ngã xe đường gặp kẻ cướp.

      Chẳng lẽ đây chính là ‘sao chổi’ trong truyền thuyết sao?

      Ai biết được.
      Abby thích bài này.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 1: Đồ thần kinh ngừng theo đuôi
      Editor: mèomỡ


      “Cậu còn đứng chắn cửa tôi cho cậu thăng thiên luôn đấy!”

      Hạ Mộc nhìn chằm chằm nam sinh cao lớn đứng chắn trước cửa. Hôm nay mới mẻ, người khác trốn còn kịp, nam sinh này uống nhầm thuốc rồi hả?

      “Nghe cậu là ‘sao chổi vô địch’.”

      “Này, cậu bất lịch .”

      Nam sinh buông hai tay xuống, hoàn toàn thèm quan tâm sắc mặt càng ngày càng khó chịu, : “Tôi muốn bị thương, hi vọng cậu có thể giúp tôi.”

      “Nhảy lầu, cắt cổ tay, uống thuốc ngủ, muốn chết có gì khó?”

      “Tôi là bị – thương chứ phải chết. Cậu là động vật máu lạnh à?”

      Hạ Mộc thấy sắc mặt cậu ta nghiêm túc, cười lạnh , “Đúng thế. Muốn chết lần sau đến tìm tôi.”

      xong, lách qua bên người nam sinh, mở cửa vào nhà. ngờ nam sinh này chỉ vô lễ mà còn dám xông vào nhà dân, thậm chí còn đẩy bật cửa chống trộm nhà .

      “Cậu ra tôi báo cảnh sát đấy!”

      Nam sinh lại thèm nhìn , nhìn lượt phòng khách sạch sáng ngời, đột nhiên cậu chú ý tới căn phòng có cửa gỗ.

      Cánh cửa kia cực kỳ hòa hợp với cách bài trí trong nhà, chính xác mà đó là cửa phòng ngủ kiểu cũ thường xuất từ thập niên năm mươi, sáu mươi. Lớp sơn lót màu xanh nhạt, còn có vài chỗ tróc sơn. Chính giữa cửa dán bức tranh cũ ố vàng, xem ra nhiều năm rồi. Mà những nơi khác trong nhà cơ bản lấy màu gỗ thô làm chủ đạo, tuy thể là thời thượng cao cấp, nhưng ít ra cũng phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của người đại.

      cho phép cậu tới gần nơi đó!” Hạ Mộc nhanh chóng bước lên chắn đường, thuận tay cầm cái vỉ đập ruồi, quát: “Cậu bị điên à, tôi là sao chổi, là tinh hại người, là vi khuẩn gây bệnh! Cậu còn ở đây làm gì?!”

      Cánh cửa này quả nhiên có điều bí .

      Nam sinh nhận ra tâm trạng tốt, vì thế, cậu cho tay vào túi sách. Hạ Mộc biết cậu ta sờ cái gì, lập tức thủ thế phòng ngự.

      Bỗng nam sinh vung tay ra, chỉ nghe “Bốp!” tiếng, xấp nhân dân tệ được buộc chỉnh tề đập lên bàn.

      “Nếu bằng này còn chưa đủ cậu ra giá .”

      Hạ Mộc nhón chân chăm chú nhìn, nhìn qua. . . . . . Có khoảng vạn?

      quan sát tỉ mỉ nam sinh này ——đồng phục và túi sách chung của trường, đồng phục sạch tì vết, tóc cắt gọn gàng, ngón tay thon dài sạch , quả giống con cháu nhà giàu.

      “Tôi nghĩ bây giờ cậu đồng ý tìm hiểu về tôi chút, Thiệu Hải Dương.” Cậu ta vươn tay tỏ vẻ hữu nghị.


      Hạ Mộc hai tay ôm ngực, cười khẩy , “Cậu nghĩ rằng tôi là ngươi thấy tiền sáng mắt sao?”

      còn chưa dứt lời, thiết bị chiếu sáng trong phòng nháy mắt tắt phụt, Hạ Mộc thốt ra: “Hỏng bét, mai mới có tiền nộp tiền điện.”

      Đồng thời bại lộ chân tướng quả là người nghèo.

      “Chỉ cần cậu đồng ý giúp tôi, tất cả chỗ tiền này đều là của cậu.” Trong bóng đêm truyền đến giọng nghiêm túc của Thiệu Hải Dương.

      Hạ Mộc suy nghĩ lát, hỏi: “Giúp thế nào?”

      “Bị thương trong khoảng thời gian tôi chỉ định.”

      buồn cười, tôi vốn có bản lĩnh quái dị này.”

      “Trước khi tới, tôi điều tra cậu kỹ càng. Tôi tùy tiện lấy hai ví dụ, thứ nhất, sau khi cậu tranh chấp với thành viên đội bóng đá nguyền rủa đối phương gãy xương. Ngày hôm sau đối phương trong trận đấu bị thành viên trong đội đá cho gãy xương. Thứ hai, vì cậu chú ý nghe giảng bị giáo viên phạt đứng ngoài cửa, trước khi ra cửa cậu với giáo viên cái gì chắc cậu chưa quên đúng ? Thầy giáo kia quả nhiên trong vòng ba ngày sốt cao nằm viện, những chuyện như thế còn rất nhiều. Tính tình của cậu cũng quá hỏng rồi, chỉ vì bất mãn mà giáng tai họa lên đầu người khác, cậu phải sao chổi mà là phù thủy ác độc.” Thiệu Hải Dương bình tĩnh lên án: “Đương nhiên, tuy rằng ấn tượng của tôi với cậu tốt, tôi cũng cho rằng những chuyện này quả thể tưởng tượng nổi, nhưng tôi còn lựa chọn nào khác chỉ đành thuê cậu.”

      Chậc, thái độ ngạo mạn, công tử này “Chú ý” quá cơ, đùa giỡn cậu ta lần chẳng phải có lỗi với bản thân sao?

      “Đồng ý.”

      “Được, cậu nộp tiền điện, tôi muốn tắm.”

      “. . . . . .” Còn muốn ở lại đây theo dõi ?

      Ngay cả khi quanh mình tối đen, Hạ Mộc vẫn nhìn về phía cánh cửa gỗ kiểu cũ kia.

      “Yên tâm, tôi ngủ phòng khách, tùy tiện đụng vào vật phẩm riêng tư của cậu lại càng tùy ý xông vào phòng, đây là giáo dục cơ bản.”

      mời mà tự vào sao?”

      “Giáo dục thường xuất dưới tình huống đôi bên thống nhất ý kiến.”


      “. . . . . .” Lớn lên làm luật sư ! Ngụy biện quá thể.

      Chẳng qua, rất lâu rất lâu rồi ai dám tới gần như thế, Hạ Mộc cảm thấy là lạ.
      Abby thích bài này.

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 2: Tận mắt chứng kiến “Sức mạnh” của
      Editor: mèomỡ


      Đêm đầu tiên bình an vô , bọn họ cùng đến trường tất nhiên khiến cho các bạn học khác chú ý đến Thiệu Hải Dương. Nam sinh này muốn sống hay là muốn sống?

      Tiếng nghị luận xì xào rơi vào tai bọn họ, Hạ Mộc dừng chân ngoái đầu lại nhìn, các học sinh vội lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai tản ra, sợ sao chổi vô địch ‘ra tay’ độc ác với mình.

      “Phù thủy, muốn ăn sáng ?” Thiệu Hải Dương cầm cái Hamburger đưa cho .

      Hạ Mộc đói, nhưng Thiệu Hải Dương lại có dũng khí đối xử tốt với trước mắt bao nhiêu người, ờ , xưng hô có thể bỏ qua.

      “Cảm ơn, cậu sợ tôi à?” bóc giấy đóng gói vừa định cắn, tầm mắt lại dừng lại ở phía đối diện. Thiệu Hải Dương theo ánh mắt của nhìn qua, lập tức hô lên với người phụ nữ , “Cẩn thận tên móc túi phía sau!”

      Tiếng hô này chỉ nhắc nhở người phụ nữ kia mà còn khiến tên móc túi hoảng hốt. Tên móc túi tức giận chỉ vào Thiệu Hải Dương có ý cảnh cáo, tiện đà bỏ trốn mất tăm.

      “Cậu thích lo chuyện bao đồng nhỉ.” Hạ Mộc .

      “Đây phải chuyện bao đồng, là do cậu khuyết thiếu quan niệm đạo đức thôi.”

      Hạ Mộc muốn lại thôi, nhún vai cam chịu. Kệ , dù sao cũng cần đồng tình của cậu ta.

      “Cậu ở lại nhà tôi là vì sợ tôi chạy mất sao?”

      “Ừ, tôi muốn bảo đảm tuyệt đối để xảy ra sai sót.”

      Cậu ta luôn có thái độ dự liệu hết mọi chuyện, Hạ Mộc kiềm chế ý cười, giả vờ hỏi, “Ngày đó? Cậu muốn bị thương đến mức nào? Tốt nhất là cậu nên trước cho tôi biết, trạng thái tốt chỉ sợ làm phép thất bại.”

      đến trọng điểm, tôi muốn xem năng lực của cậu trước, khi nào được?” Thiệu Hải Dương cũng hoàn toàn tin tưởng.

      “Bây giờ .”

      Hạ Mộc ném hamburger vào thùng rác, đứng đối diện với Thiệu Hải Dương, hai tay chắp lại trước ngực tạo thành chữ thập dựng, trong miệng lẩm bẩm. Nhìn động tác ly kỳ cổ quái của , thần kinh Thiệu Hải Dương cũng dần căng thẳng, nếu bảo sợ chút nào là dối.

      Đột nhiên, Hạ Mộc từ từ mở to mắt, trầm , “Tôi muốn nguyền rủa cậu. . . . . .” nâng ngón trỏ chỉ vào mi tâm của cậu.

      Thiệu Hải Dương nín thở: “Khoan . . . . . .” .

      được, phép thuật nguyền rủa khi bắt đầu thể ngừng!” Hạ Mộc lớn tiếng cắt ngang lời cậu, đầu ngón tay tới gần, chỉ cách mi tâm cậu năm phân. Thiệu Hải Dương thở sâu, dứt khoát nhắm hai mắt lại.

      Thấy cậu lo lắng yên, Hạ Mộc mím môi cười, “Tôi nguyền rủa cậu. . . . . . trong vòng hai giây bị Hạ Mộc chọc đau mắt trái.”

      Đâm mạnh! Tung tăng chạy .

      “Ha ha ha, đồ ngốc.”

      “. . . . . .”

      Thiệu Hải Dương hóa đá tại chỗ, che mắt trái, nhìn “Hung thủ” vội vàng chạy mất, ngây ra như phỗng.

      —— đứa trẻ sinh ra trong gia đình quân nhân, từ nhận giáo dục quân hóa nghiêm khắc, hoàn toàn thể hiểu hành động này của là vì mục đích gì.

      đường về nhà, Thiệu Hải Dương nghĩ mãi xong, liền đuổi theo bước chân .

      “Tôi cùng đường mới nhờ cậu giúp, vì sao cậu lại làm cho có lệ vậy hả?”

      Hạ Mộc cho rằng cậu gào to hét lớn, nhưng cậu lại dùng vẻ mặt hết sức mê mang nhìn , ra vẻ chờ giải thích.

      “Kỳ lạ.” Nhưng mà cũng đúng, nếu cậu ta có lối suy nghĩ bình thường sao lại đến tìm cơ chứ?

      Đúng lúc này, có hai người đàn ông cao to cầm gậy từ đầu hẻm nhảy ra, kẻ trong số đó là tên móc túi họ gặp lúc sáng.

      Đối mặt với bọn du côn vô cùng hung dữ, Hạ Mộc lập tức trốn sau Thiệu Hải Dương.

      Mà Thiệu Hải Dương ban đầu cũng định đánh lại bọn họ, đặt cặp ở ven đường, vén tay áo lên, hơn nữa còn với bọn họ: cùng lên , đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.

      Lời này quả rất có chí khí đàn ông, nhưng lúc Hạ Mộc sùng bái cậu ta, Thiệu Hải Dương lại dịch sang bước đẩy Hạ Mộc lên phía trước? !

      “Cậu. . . . . . Có ý gì?”

      “Đây là cơ hội tốt, nhìn cậu bộc lộ tài năng.” Cậu ta dùng tay ra dấu mời, đứng dựa vào tường xem.

      “. . . . . . . . . . . .” .

      Du côn vung gậy sắt nhe răng cười, “Mặc kệ là vươn tay hay là duỗi chân, hai đứa mày hôm nay đừng hòng thoát!”

      “Ai muốn ? Sao chổi thể uy lực các người muốn chạy cũng kịp.” Thiệu Hải Dương nhìn Hạ Mộc, cười xán lạn: “Đúng ?”

      “. . . . . . . . . . . .” Đúng cái đầu cậu ý.

      đợi phản ứng, bọn du côn giơ gậy lên, lấy đà xông tới.

      “A a a, cứu mạng ——” .

      Hạ Mộc lấy tốc độ ánh sáng biến mất khỏi tầm mắt của Thiệu Hải Dương, nhưng ngờ đầu hẻm còn có tên du côn chắn đường, vì thế, lại chạy về.

      “Cậu làm gì đấy hả?” Thiệu Hải Dương khó hiểu hỏi.

      “Vô nghĩa, đương nhiên là chạy trốn!” Hạ Mộc chạy trối chết, nhưng ba gã du côn chặn kín ngõ , đừng Thiệu Hải Dương mặc kệ, cho dù cậu ta mặc kệ cũng chẳng làm được gì. Nhìn bộ dáng lịch của cậu ta biết là người đọc sách, xem ra bữa này xác định là bị đánh rồi.

      bảo cậu đừng xen vào việc của người khác rồi mà, cậu mới là khắc tinh thực có!”

      “Sao nào? Giờ định thi pháp à?”

      “Đúng! ra tôi vốn. . . . . .”

      “Biết rồi, đứng sang bên .”

      đợi Hạ Mộc giải thích ràng, Thiệu Hải Dương bước bước dài đứng chắn trước mặt . Hạ Mộc vội vàng dùng cặp sách che mặt, chỉ nghe thấy phía trước có tiếng “Binh khí giao đấu, chém giết rung trời.”

      A di đà Phật, đánh cậu ta cái là tốt rồi, bọn họ định rủ lòng thương với con à!

      lảm nhảm được khoảng mười phút, đỉnh đầu bóng đen bao trùm cả người , trái tim sắp nhảy ra ngoài mất rồi.

      thôi.”

      Thiệu Hải Dương giằng lại cái cặp dùng để che trước mặt, bởi vì đó là cặp của cậu.

      Hạ Mộc nhìn Thiệu Hải Dương, ngoại trừ đồng phục hơi bẩn chảy giọt máu nào? ! Quả nhiên thể đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài mà, quá lợi hại.

      Nhìn sợ hãi rụt rè đến mức này, chẳng lẽ là kẻ lừa đảo sao?

      Nhưng khi ý nghĩ này sắp thành hình ở trong đầu ——.

      Lại thấy đến bên đám du côn ngã xuống đất dậy nổi, đứng ở bên cạnh kẻ móc túi gặp lúc sáng, căm giận : “Ác giả ác báo, tôi nguyền rủa bị lửa thiêu mông!”

      Dứt lời, xoay người rời , vì sợ tên du côn đứng dậy đuổi theo nên chạy mạch thẳng ra ngoài đầu ngõ.

      Thiệu Hải Dương nhìn bóng lưng , vậy là có ý gì? Làm thế cũng được tính là nguyền rủa sao?

      Cậu nhét số điện thoại vào túi áo tên móc túi, : “Đừng hỏi vì sao, gọi điện thoại cho tôi, tôi trả tiền cho .”

      Tên móc túi bị đánh cho đầu rơi máu chảy nào dám kêu gào, liên tục gật đầu, cung tiễn “Lý Tiểu Long” rời .

      Hai ngày sau, cậu nhận được điện thoại của tên móc túi kia, đối phương : Gần đây rất thiếu tiền, lại bị thương, hỏi Thiệu Hải Dương có chuyện gì để cống hiến sức lực, kiếm thêm chút thu nhập trợ cấp chi phí sinh hoạt.

      “Bị thương sao? Chỗ nào?”

      Tên móc túi ấp úng lúc, mới , khi dùng lò vi ba nấu mì vô ý trượt chân, lò vi ba vừa khéo đặt ở dưới đất, cho nên mông ngồi vào nước sôi.

      Nghe xong, Thiệu Hải Dương nhìn về phía Hạ Mộc nằm ở ghế sofa xem tivi . . . . . . này quả nhiên đơn giản.
      Abby thích bài này.

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 3: Bí mật đằng sau cánh cửa gỗ cũ
      Editor: mèomỡ


      “Đêm nay cậu về nhà ở , tôi có ít chuyện riêng phải xử lý.”

      Thiệu Hải Dương hỏi gì mà đồng ý luôn. Mấy ngày qua, cậu luôn quan sát chi tiết cuộc sống của Hạ Mộc. Đầu tiên có thể xác định chuyện, có bạn bè cũng có thân thích thường xuyên qua lại. Về phần sinh hoạt hàng ngày dường như có người đúng hạn gửi phí sinh hoạt cho , nhưng nhiều lắm, nếu cũng cầm sổ tiết kiệm mà đau khổ nhăn mày.

      Tầng này ngoài phòng của còn hai phòng nữa, phòng có người thuê phòng để trống. là sao chổi nổi tiếng mọi người dám lại gần vậy nên thể làm thêm kiếm tiền tiêu vặt như những học sinh khác. Ở trường học là đối tượng được toàn thể học sinh và giáo viên “Kính nhi viễn chi”*, nên giờ đây ngay cả khi cảm mạo ba ngày học được, cũng hề nhận được bất cứ cuộc gọi an ủi nào.

      [*]Kính nhi viễn chi: tôn kính mà thể gần gũi

      Thậm chí, trong trường còn truyền ra lời đồn vô cùng ác ý, chờ bệnh nặng thêm, trường bớt được tai họa.

      Chẳng qua những chuyện linh tinh này đều nằm trong dự liệu, ngay cả Hạ Mộc cũng lơ đễnh với Thiệu Hải Dương: trước mắt, ngoại trừ cậu tất cả mọi người đều hi vọng tôi chết sớm chút mới tốt.

      “Uống thuốc .” Trước khi , Thiệu Hải Dương đưa thuốc cảm và nước ấm cho .

      Hạ Mộc cầm viên thuốc cảm ném vào thùng rác: “Cậu cần giả mù sa mưa quan tâm tôi.”

      “Vì sao chịu uống thuốc?”

      “Bởi vì tôi muốn truyền nhiễm cho cậu, cho cậu cũng đau đầu nhức óc cả người vô lực, cậu thích đáp án này ?”

      Thái độ của luôn khiến người ta phản cảm, thường xuyên bày ra vẻ mặt khó chịu giống như con nhím đầy gai, lúc nào cũng chuẩn bị tấn công.

      chuỗi tiếng ho đánh gãy suy nghĩ của Thiệu Hải Dương , cậu lại đổ viên thuốc từ trong lọ thuốc ra, mặc kệ Hạ Mộc có đồng ý hay , mạnh mẽ nhét vào trong miệng , tay che mũi miệng của , : “Đừng hiểu lầm, tôi cũng quan tâm đến sức khỏe của cậu đâu, là sợ cậu làm hỏng chuyện lớn của tôi thôi.”

      Hạ Mộc giận trừng mắt nhìn cậu, vị đắng của thuốc tràn ngập trong khoang miệng. bất đắc dĩ nuốt thuốc vào họng, hiểu vì sao Thiệu Hải Dương sợ hãi cái gọi là nguyền rủa kia.

      bắt đầu tò mò, rốt cuộc là chuyện gì khiến nam sinh này cam tâm tình nguyện mạo hiểm vậy.

      “Cậu về người nhà cũng tìm sao?” Hạ Mộc hếch mày, hay cậu ta cũng là kẻ miệng lưỡi chua ngoa giống nên bị ghét?

      “Trước khi đến tìm cậu, tôi làm thủ tục nhập học nội trú.”

      Hạ Mộc thầm thở dài, quả nhiên phải nhất thời quật khởi mà là có chuẩn bị mà đến.

      Thần thần bí bí, rốt cuộc là muốn làm gì?

      Đồng hồ treo tường “Tích tích” báo tám giờ, Hạ Mộc lập tức đẩy cậu ra cửa, còn cảnh cáo cho phép cậu về. Bỗng dưng ngoài cửa sổ phát ra tiếng “Ầm ầm”, ngay sau đó mưa xối xả như trút nước từ trời xuống.

      “Tôi đây, chú ý an toàn.” Thiệu Hải Dương cũng vì trời mưa mà mượn cớ kéo dài, nhưng được ba bước lại bị Hạ Mộc gọi lại. Bỗng, cái ô gấp được ném qua, Thiệu Hải Dương nhanh nhẹn bắt lấy, lại khó hiểu chớp mắt mấy cái.

      “Cậu cho tôi uống thuốc, tôi cho cậu mượn ô, hai ta thiếu nợ nhau.”

      Ầm tiếng, Hạ Mộc đóng cửa chống trộm, răng rắc, răng rắc, từ bên trong khóa hai lần khóa.

      Thiệu Hải Dương nhìn ô in hoạt tiết hoạt hình nghĩ, Hạ Mộc suốt ngày lải nhải rủa cậu chết dường như cũng máu lạnh lắm.

      Nhưng cậu vốn định . Cậu lấy chìa khóa, lặng lẽ mở cửa phòng sát vách, sai, người thuê đúng là cậu. Khi cậu chú ý tới phòng này sát với cửa gỗ nhà Hạ Mộc dự đoán được sớm hay muộn cũng có ngày xuất tình huống như hôm nay.

      Đằng sau cánh cửa đó nhất định có điều kỳ lạ, là phòng chế tạo bùa chú hay là phòng luyện công? Hay ấy biến thân?

      Thiệu Hải Dương cười tự giễu, để xác định thân phận của , cậu cũng sắp biến thành kẻ cuồng phán đoán rồi.

      Ban công bên này vừa khéo cách gian phòng kia nửa mét, cậu từng đứng đây quan sát nhưng vì bên kia buông rèm cửa sổ nên thấy được gì. Mà hôm nay, Hạ Mộc kéo rèm cửa sổ, bên trong ánh sáng lay động, từng đợt từng đợt khói bay ra, Thiệu Hải Dương nhanh chóng xác định đó là ánh nến.

      chân cậu xoải ra đặt lên ống dẫn nước bên ngoài ban công, chân dẫm vào bên cạnh ban công, cẩn thận qua. . . . . .

      Đa số bé trai được bồi dưỡng từ gia đình quân nhân đều có tố chất tâm lý vô cùng tốt. Nhìn Thiệu Hải Dương bề ngoài lịch , nhưng nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ, cái này phải “cảm ơn” ông bố là làm của cậu. Châm ngôn của ông là: nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, ở ngoài mạnh mẽ giữ gìn quyền lợi của quốc gia, ở bên trong bảo vệ vợ con già trẻ, đàn ông trong nhà này tuyệt đối biết đến hai từ tuyệt vọng và bất lực!

      Câu tuyên ngôn hùng hồn đó cậu nghe từ khi mới năm tuổi.

      Lúc này, tiếng nức nở khe khẽ từ cửa sổ kính bay ra. Thiệu Hải Dương ngẩn ra, đợi chút, chẳng lẽ là Hạ Mộc khóc?

      Cậu rảnh nghĩ nhiều, bước ngang sang nửa bước, thử thò đầu ra nhìn. . . . . . Hạ Mộc quỳ gối đệm cói, mắt nhìn thẳng vào di ảnh trước mắt, liên tục dập đầu, còn nghẹn ngào khàn khàn lẩm nhẩm.

      “Bà, hôm nay là ngày giỗ của bà, Mộc Mộc rất nhớ bà, bà trở về thăm con được ? Dù chỉ phút thôi, phút thôi mà, được ? . . . . . .” .

      vươn ngón tay, đầu ngón tay dừng ở giữa trung, trong mắt tràn ngập chờ mong, cho đến khi nến trắng sắp cháy hết, mới thất vọng buông tay xuống, từ từ đứng dậy, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt hiền lành ấm áp của bà, nâng khung hình lên ôm chặt vào lòng.

      “Bà biết , từ sau khi bà , đêm nào con cũng mơ thấy ác mộng, cũng bởi vì năng lực đáng sợ, chết tiệt kia mà con dám kết bạn, lại càng dám dọn đến ở cùng ba. Ba vẫn tưởng rằng con ghét dì. ra dì đối với con rất tốt, hàng tháng còn giúp con trả phí sinh hoạt. Con muốn được như những đứa trẻ khác có cha mẹ quan tâm, bị bệnh có người sờ sờ đầu con, khi vui có người cười cùng con. Nhưng cứ nghĩ đến sức mạnh giống người thường kia, con lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, ai tới cứu con với. . . . . .”

      Nước mắt Hạ Mộc rơi như mưa, siết chặt hai tay. Nghĩ đến bà nội luôn thương mình, ôm mặt khom lưng, khóc đến tan nát cõi lòng.

      Ngoài cửa sổ, Thiệu Hải Dương hoàn toàn ngây người.

      Nơi này nào có phải phòng thi triển phép thuật hay luyện công gì, ràng là gian linh đường dùng để tế bái bề . Nhìn cách bài trí đơn giản cổ xưa trong phòng, theo cậu phân tích, đây chắc chắn là phòng ngủ của bà khi còn sống. Hạ Mộc giữ nguyên căn phòng này là để tưởng nhớ người khuất.

      Đồng thời, khiến cậu nhìn thấy Hạ Mộc với nội tâm cực kỳ yếu ớt khác với bình thường.

      Cùng với tiếng khóc như khóc như than, trái tim Thiệu Hải Dương cũng co rút lại. nhắc đến năng lực đáng sợ, có phải là năng lực nguyền rủa thể khống chế ? Cho nên mới dám kết bạn, rời khỏi cha mẹ, vì e sợ làm tổn thương đến những người quan trọng nhất với ?
      Rất nhiều nghi vấn xoay quanh ở trong đầu cậu, nhưng cậu có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì nhìn đau khổ như thế, cậu cũng bất giác cảm thấy phiền muộn.

      Xin lỗi Hạ Mộc, nên gọi cậu là “Sao chổi”, hai chữ ngắn ngủn lại giống như bị đao khoét vào tim đúng ?

      Thiệu Hải Dương cụp mí mắt nặng trĩu, cậu và Hạ Mộc vừa khéo trái ngược nhau hoàn toàn ——.

      người vô cùng khát vọng tình thân, người lại vội vàng muốn chạy trốn tình thân. Đột nhiên, trong lòng cậu rất rối loạn.
      Abby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :