1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sai Gả Bạo Quân: Chớ Chọc Mặt Nạ Vương Phi - Thiên Cầm (Chương 15) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      SAI GẢ BẠO QUÂN: CHỚ CHỌC MẶT NẠ VƯƠNG PHI

      Tác giả: Thiên Cầm​

      Thể loại: Xuyên , cung đấu, hài, HE….​

      Coventer: ngocquynh520​

      Editor: Mimi Chan (chính là chú mèo ú ta đây, há há ~~~)​

      Nhân vật chính: Long Trạch Huyên – Lâm Mục Phàm​

      Nguồn: ***************.com​



      【 Giới thiệu 】 ​

      : “Cái gì? Trẫm mới xuôi nam hai tháng, Mục phi mang thai tháng? Người tới! Đem nữ nhân tuân thủ trinh tiết này tống vào lãnh cung!”​

      Nàng: Vừa tỉnh dậy liền mạc danh kỳ diệu bị giải vào lãnh cung, ở cùng với nữ nhân điên! Cái gì? Nàng rất xấu?! thể giữ lại thai nhi trong bụng? Hoàng đế gì mà bá đạo như vậy!​


      Vừa ngẩng đầu lên, nàng ngây ngẩn cả người, là ? Là cái nam nhân thị huyết kia!​

      Tốt lắm, vòng chiến tranh bắt đầu!​

      muốn đưa nàng tìm chết ở Vong Chi Cốc, diện bích mình hơn năm? !​

      năm sau, sớm sinh ra tiểu bảo bảo, đột nhiên bạo quân phái người tới đón mẫu tử nàng hồi cung!​

      Nàng : “Nơi này rất thú vị , ta trở về cung, hay cho ta ở lại thêm năm tiếp .”​

      : %#&%#¥#@!​

      **********​

      cục cưng nàng là dã chủng, cần?​

      quan hệ, cùng lắm bổn tiểu thư vụng trộm nuôi.​

      Tiểu bảo bảo: “Mẫu thân, tại sao muốn đem con nuôi thành sủng vật cẩu nha?”​

      Nàng: “Bởi vì. . . . . . Bởi vì có ai thích con, ai cũng muốn đánh con.”​

      Tiểu bảo bảo: “Nhớ... phụ hoàng quá. Đúng rồi! Chuồn êm, tiến cung tìm phụ hoàng thôi!​

      : Chết tiệt, quái vật cẩu này ở đâu ra? Cư nhiên còn cười với trẫm!​

      Bọn thái giám sợ choáng váng, các phi tử bị dọa sợ mà bỏ chạy, hoàng đế vung tay lên, mũ đầu tiểu bảo bảo rơi xuống đất —— Trời ạ! Xuất ở trước mắt chính là khuôn mặt nhắn trắng noãn, quả chính là tiểu phiên bản của a.​

      Đứa là con của ai!​

      ______________________________________________________​


    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu: Hoàng cung dậy sóng!

      Trong Cung Vân Hòa, đàn hương lượn lờ, màn phù dung tung bay, vị nữ tử xinh đẹp nằm im lặng trong trướng.

      Trong trướng, mặc dù vị nữ tử kia mang bệnh, như da vẫn trắng nõn nà, mái tóc đen như mực, rất xinh đẹp!

      Vài vị Thái y vội vàng chạy vào nội các, nhìn tình thế rất cấp bách, vì nữ tử xinh đẹp kia bắt mạch, vị mama lo lắng thúc giục hỏi: "Nương nương làm sao vậy? Nương nương rốt cuộc làm sao vậy?"

      Thái y nghiêng đầu hồi lâu, mặt nháy mắt tươi cười, giương giọng tuyên bố: "Mục phi nương nương có thai ! gần tháng !"

      "A? ? !" Ma ma kinh hỉ kêu tiếng, ngay sau đó, ngoài viện bắt đầu vang lên trận báo tin vui liên tiếp: "Mục phi nương nương có thai! gần tháng ——!"

      tràng thông báo liên tiếp, bay thẳng lên bầu trời hoàng cung, rồi rơi vào tai hoàng thượng ngồi ở chính điện.

      tiểu công công nhận được tin vui, khẩn cấp chạy vào trong điện, bẩm báo với hoàng thượng cùng vài vương công đại thần: “Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng hoàng thượng! Mục Phi nương nương có tin vui, gần tháng!”

      "Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng hoàng thượng!" Chúng thần lập tức quỳ xuống đất, trăm miệng lời .

      Ngồi ở chủ tọa, gương mặt tuấn tú của hoàng thượng trầm xuống, đập mạnh ly trà xuống bàn, làm cho vị công công kia giật mình. Sao lại thế? ràng báo hỉ mà?

      Long Trạch Huyên lạnh lùng nhìn chằm chằm tiểu thái giám báo hỉ, nghiến răng nghiến lợi, : “Trẫm xuôi nam hai tháng, Mục phi có thai tháng?”

      "A? !" Tiểu thái giám cùng chúng quý thần nhóm đồng thời cả kinh, cuống quít quỳ xuống: "Nô tài/Thần hồ đồ!"

      ‘Phanh’ tiếng, ly trà trong tay Long Trạch Huyên va vào cột bắn ngược lại, rơi mặt đất vỡ thành từng mảnh : “Người tới.”

      "Có nô tài!" Lưu công công khom người, chờ lệnh.

      "Đem cái nữ nhân biết liêm sỉ kia nhốt vào lãnh cung!" Thanh lạnh lùng vô tình của Hoàng thượng vang lên, bây giờ khuôn mặt tuấn mỹ của tái xanh.

      Hảo cái Mục phi, vụng trộm bên ngoài còn chưa tính, mang thai tháng còn chưa tính, vậy mà còn phái tiểu thái giám báo hỉ? Cái này làm cho cả nước biết Long Trạch Hiên đội nón xanh!

      "Nô tài tuân mệnh!" Lưu công công lĩnh mệnh mà .

      Trong nháy mắt, bầu khí trong điện lặng ngắt, ai cũng dám mở miệng câu. Hoàng đế Nguyệt Quốc bị đội nón xanh, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nha!
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Biếm vào lãnh cung! (Giam vào lãnh cung)


      Trong Cung Vân Hòa, Lâm Mục Phàm vừa giãy dụa, vừa kêu to: "Buông! Các ngươi làm gì đó? Các ngươi muốn đem ta đâu? Sao lại gì hả?”

      "Hoàng thượng có chỉ, Mộ quý phi (*) nương nương tuân thủ trinh tiết, làm tổn hại quốc thể, từ nay về sau nhốt vào lãnh cung, ban thưởng chén canh lạnh!" Thanh lanh lảnh của Lưu công công vang vọng toàn bộ Cung Vân Hòa.

      tuân thủ trinh tiết? Như thế nào mà tuân thủ trinh tiết? Còn có, canh lạnh là cái gì?!

      "Canh lạnh là cái gì? Độc dược sao?" Lâm Mục Phàm ngơ ngác hỏi câu, đây rốt cuộc là thế nào? Đột nhiên tỉnh dậy bị người ta bắt chặt, hai lời đưa lãnh cung, còn ban cho chén canh lạnh.

      Còn nữa, kiến trúc bên người có hình thù rất kỳ quái, cái này phải chỉ có trong truyền thuyết, thời cổ đại thôi sao?

      Chẳng lẽ đây là kiếp trước của mà thằng nhóc thúi kia ? Này, này, cái này cũng chơi vui ?

      Khi bị xe đâm, thằng nhóc cho biết rằng có thể đến gian khác tiếp tục cuộc sống, mà Lâm Mục Phàm có hơn năm trăm kiếp người, trong đó có kiếp là Mộ Quý phi được sủng ái nhất của Nguyệt Quốc, thế là do dự chọn làm Mộ Quý phi.

      Cũng chính bởi bì nàng nghe người sau khi đến gian khác, mới có thể đồng quy với cái tên lãnh khốc vô tình, giết cha giết mẹ , còn ép phá thai, cũng chính là chồng , Long Chính Hào.

      Chính là nghĩ tới! lại là Hoàng quý phi xui xẻo, ngày đầu tiên tiên lại bị đánh đập rồi biếm vào lãnh cung!

      "Canh lạnh chính là thuốc phá thai, Hoàng quý phi hẳn là phải hiểu mới đúng?" Lưu công công nghiến răng nghiến lợi, mở miệng .

      Lâm Mục Phàm khó hiểu, vì sao lại hiểu ? Trong bụng có thanh cho nàng biết: ‘Ngu ngốc! Đó là bởi vì trước kia hạ rất nhiều thuốc phá thai cho các phi tần khác.’

      Trời ạ! phải chứ? Trước kia Mộ quý phi ác như vậy sao? Lâm Mục Phàm ha ha cười gượng đứng lên: "Nga, phá thai à? có việc gì, đa đoan hai chén là xong, miễn đừng cho ta uống độc dược là được!"

      ‘Lâm Mục Phàm!’ Tiểu bảo bảo cảnh cáo, rồi đạp bụng cái.

      "A, Vương bát đản!" Lâm Mục Phàm đau đến ngã xuống đất, hai tay ôm bụng, nghiến răng nghiến lợi.

      "Mang !" Lưu công công ra lệnh tiếng, vài tên nội quan liền áp giải Lâm Mục Phàm về phía lãnh cung. Dọc đường , Lâm Mục Phàm luôn miệng kêu rên, nhưng cuối cùng vẫn chạy thoát khỏi vận mệnh bị biếm vào lãnh cung.

      Lãnh cung đúng là rất lạnh, Lâm Mục Phàm đánh giá bốn phía, có rất nhiều phòng trống bị bỏ nhiều năm, chưa kể còn có rất nhiều người chết oan ở đây.

      Mộ quý phi này đúng là tạo nghiệp nha!

      "Thỉnh nương nương dùng canh." tiểu cung nữ bung chén nước màu đen đến trước mặt , giọng còn tôn kính ngày thường, vẻ mặt đầy khinh bỉ.

      Ả cung nữ này (**) mắt thấy địa vị của rớt xuống, đợi ngày vực dậy, chắc chắc đem cặp móng vuốt của ả chặt xuống.

      ________________________________________

      (*) Trong đoạn giới thiệu, tác giả ghi là ‘Mục Quý phi’, nhưng khi tới các chương sau, cộng với việc so sánh bản cv, Mèo ta quyết định lấy tên ‘Mộ quý phi’ luôn nhak.

      (**) Bản cv để là ‘Chó này’ nhưng ta thấy được hay cho lắm nên đổi thành ‘Ả cung nữ này’.

      Chương 2: Trở mặt còn nhanh hơn lật sách!


      Trong lòng Lâm Mục Phàm như phát mộng, nhìn chăm chú vào chén thuốc đặt trước mắt, trong lúc nhất thời, biết nên làm như thế nào.

      Tuy rằng, nghi ngờ trong bụng là quái thai, nhưng kỳ vẫn là muốn bỏ, dù sao nó cũng cùng xuất sinh nhập tử, trải qua nhiều luân hồi.

      "Tại sao Hoàng thượng muốn ép ta bỏ đứa ?" có chút khó hiểu, đúng rồi, bọn ta ( và thai nhi) còn biết bộ dạng của Hoàng Thượng, biết có phải là cái người nam nhân soái mà độc ác kia ?

      Lưu công công cười lạnh, liếc mắt nhìn, đánh giá : "Đây là Nương nương giả bộ hồ đồ sao? tháng trước, Hoàng thượng còn ở phương Nam, chưa từng lâm hạnh nương nương?"

      " ra là thế!" Lâm Mục Phàm tức giận, vỗ bụng cái: "Là ngươi theo ta cùng đến! Vậy tại sao ta lại bỏ ngươi nhỉ? Ai a!”

      Lại là cước cảnh cáo vào bụng của , đau đến nỗi phải nằm lăn lộn đất, đám cung nữ thái giám đứng bên cạnh chỉ đồng tình, lắc đầu.


      Lòng dạ luôn luôn độc ác, Mộ Quý phi đắc thế mà bị biếm vào lãnh cung, chịu nổi mà điên mất rồi!

      "Tiểu Hương, nhớ phải hầu hạ Mộ phi nương nương uống hết canh lạnh." Lưu công công ngần ngại xoay người, dẫn người liên can quay về chính điện.

      Kết quả, chỉ cái liếc mắt lạnh của Lâm Mục Phàm, hai chân Tiểu Hương mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất, nước canh lạnh đổ đầy mặt đất!


      *********************** Thiên Cầm thiên ************************


      Trong điện Thanh Hòa, bốn phía đàn hương, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tạo thành những tia sáng lấp lánh. vị mỹ nhân xinh đẹp ngồi trong lòng Long Trạch Hiên, đem nho bóc vỏ cho vào miệng .

      Lòng Long Trạch Huyên cực kỳ vui mừng, bàn tay vuốt ve chiếc eo của mỹ nhân kia, nở nụ cười mê người, : “ người Ái phi thơm.”

      " ? Có thể cùng Mộ tỷ tỷ so sánh ?" Mỹ nhân hờn dỗi, hỏi.

      "A ——!" Ngay sau đó, mỹ nhân liền bị ném ra, phát ra tiếng kêu thảm thiết, hoa dung thất sắc, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người vẫn ngồi ngay ngắn ghế, sắc mặt trầm.

      Long Trạch Huyên lạnh lùng liếc nhìn nàng, thanh như mùa đông tuyết đọng giống như rét lạnh: "Về sau còn dám trước mặt trẫm nhắc tới Mộ phi, trẫm nhất định cho ngươi đến Lãnh cung làm bạn với nàng! Cút!"

      "N…Nô tì cáo lui." Mỹ nhân nhanh như chớp chạy .

      "Cung tiễn Mỵ phi nương nương." Bọn cung nữ, thái giám hướng về bóng người chạy hô lên tiếng, nhưng thân lại bị dọa đến run rẩy cả người, cử động cũng dám động.

      Vạn tuế gia này, đúng là trở mặt so với lật sách còn nhanh a! khắc trước còn cùng Mỵ phi nương nương vui vẻ, ngay sau đó lại….

      "Đông cung Hoàng thái hậu giá lâm ——!" Thanh của vị tiểu thái giám vang lên, cung nữ thái giám đồng loạt quỳ xuống.
      Last edited: 7/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Ai cầu tình cũng được

      Ngay sau đó, Đông cung Hoàng thái hậu được đám cung nữ thái giám dìu đỡ bước vào.

      Mắt Long Trạch Huyên thấy sắc mặt của Đông cung Hoàng thái hậu tốt lắm, trong lòng lập tức hiểu là chuyện gì, nhưng vẫn lễ phép, cúi thấp đầu: “Mẫu hậu cát tường!”

      Hoàng thái hậu cũng cùng nhảm nhiều, ngay vào điểm chính: "Huyên Nhi, ngươi hồ đồ sao? Làm sao có thể đem Mộ phi nhốt vào lãnh cung?"

      "Mộ phi cho nhi thần đeo đeo cái mũ xanh lớn như vậy, nếu nhi thần đem nàng ta nhốt vào lãnh cung, chẳng phải làm cho thần dân cả nước chê cười sao?" Hai tay Long Trạch Huyên thả lỏng sau lưng, vẻ mặt tức giận .

      "Nhưng Mộ phi là nữ nhi của Lâm Quốc Tích, nếu để cho Lâm Quốc Tích giận lên, bổn cung cũng nhất định có thể trấn áp được .” Hoàng thái hậu lo lắng , Lâm Quốc Tích chính là ruột của Đông cung Hoàng thái hậu, lại là nguyên lão hai triều.

      Long Trạch Huyên cười lạnh, dõng dạc : "Mẫu hậu ép được hãy để nhi thần, nhi thần cũng đến nỗi phải e sợ Tướng Quốc ?”

      Lời của Hoàng thái hậu ngưng trệ, nét mặt hòa hoãn, khuyên lơn: "Này, tính tình trời sanh của Mộ phi là xảo quyệt, ác độc, bộ dáng ra cũng có phần xinh đẹp. Chẳng lẽ Hoàng thượng nể mặt Bổn cung, mà thả nàng ra? Còn về cái tên nam nhân dâm loạn hậu cung kia, Bổn cung chắc chắn giúp ngươi điều tra cặn kẽ, xử lý nghiêm khắc!”

      "Mẫu hậu! Nhi thần xem ngài muốn bỏ qua cho nàng, nhưng chưa tính nàng hại chết phi tần bao nhiêu phi tần, còn hai lần, ba lượt hại chết thai nhi trong bụng của bọn họ. Nhi thần vất vả lắm mới bắt được tội danh để trừng phạt nàng, nên nhất định thể dễ dàng tha thứ cho nàng được.”

      Hoàng thái hậu chột dạ, nếu suy xét, tội của Mộ phi có thể sớm đem nàng xuống Địa ngục ngàn lần rồi.

      Trong ngày thường làm nhiều việc ác, chuyện tranh giành tình cảm của nhi tử cũng quá ít , bà còn mặt mũi nào để bảo vệ nàng. Nhưng dù sao cũng là nhà mẹ đẻ, sao lại băn khoăn, lo lắng chứ!

      Hoàng thượng thấy bà , tiếp tục : "Nhi thần có ban cho nàng tôi chết là hoàng ân lớn rồi, nếu Lâm Quốc Tích thức thời, cảm thấy đủ rồi.”

      "Huyên Nhi, Bổn cung đều là vì tốt cho ngươi nha, lúc này cũng phải là lúc xử lý nghiêm khắc Mộ phi. Nghe lời Bổn cung, thả nàng . Đợi đến thời cơ chính mùi, người muốn phạt nàng như thế nào, Bổn cung quyết xen vào, được ?”

      Long Trạch Huyên xoay người, mắt quay về hướng chiều tà chói mắt kia, thả nàng? Nào có dễ như vậy?!

      ********************** Thiên Cầm thiên **********************

      Lãnh cung, sắc trời muốn tối, Lâm Mục Phàm ngồi ở bậc thang lạnh như băng, nghe cách vách truyền đến từng tiếng , thanh quái dị của nữ nhân điên phát ra, trong lòng khỏi sợ hãi.

      Đây là cái cái địa phương quỷ quái gì a! Gào khóc thảm thiết có phút nào nghỉ cả, hơn nữa, vào ban đêm, còn có tiểu cường và lão thử (gián và chuột) đều truy đuổi, đùa giỡn chạy khắp phòng.

      Muốn tại...cái nơi giống quỷ này mà sống sao? Như vậy, bằng để cho chết nhanh còn hay hơn!

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Bộ dạng của ngươi quá xấu


      Đột nhiên nhớ tới Long Chính Hào, cái tên con trai máu lạnh kia, nhớ những lời mà ta với , nhớ tới chính tay lau nước mắt, nhìn , “Nếu tôi ký?”

      "Như vậy, kế tiếp có thêm vụ tai nạn, mà nạn nhân tử vong chính là người mẹ tốt của ngươi.”

      "Cha ta là bị ngươi hại chết ?"

      "Ngươi có thể đoán."

      "Ngươi là hung thủ giết người! Ta muốn kiện ngươi, ta muốn ngươi đền mạng!" thét chói tai rồi nhào tới, nắm tay nặng nề mà đánh vào ngực . như thế nào mà nghĩ đến, cha bị người con trai nhất hại chết, như thế nào cũng nghĩ đến a!

      Long Chính Hào nắm cổ tay , hơi thở lạnh lùng phả vào mặt của : " ? Đừng quên, tôi là luật sư, chỉ có tôi phán người ta tội chết, chứ có ai có thể phán tôi đền mạng cả!”

      "Ngươi." Lâm Mục Phàm trừng mắt, nhìn người con trai vừa xa lạ, vừa tàn nhẫn này. Đây là người nhiều tháng cùng gối với , nhưng trong vòng đêm lại biến thành con ác quỷ!

      Lâm Mục Phàm khinh hấp khẩu khí, trong lòng có chút đau đớn.
      Diễn✥Đàn✥Lê✥Quý✥Đôn♠♠Mimi Chan♠♠

      Rốt cục, cửa viện cũng có chút động tĩnh, vị thái giám mang theo hộp đựng thức ăn đến, bên cạnh, nữ nhân điên ở cùng viện với tiếp tục nháo, vừa vỗ tay, lại vừa cười , “Tốt nga, tốt nga, có ăn, có ăn rồi!”

      "Cút xa ta chút!" Tiểu thái giám cước đem nữ nhân điên gạt ngã mặt đất, nữ nhân điên ngồi dưới đất bắt đầu ô ô khóc lên.

      Lâm Mục Phàm bị dọa đến co rúm cả người, nhìn tiểu thái giám đem hai bát ‘trư thực’ (*) đặt ở bàn đá trong sân, khắc cũng muốn ở lại, lập tức chạy ra.

      Nữ nhân điên thấy tiểu thái giám rồi, lập tức bổ nhào vào bàn đá, bắt đầu ăn .

      ‘Mục Phàm, ta đói bụng.’ Tiểu tử kia bắt đầu kháng nghị. ♠♠Mimi Chan♠♠

      Lâm Mục Phàm đành phải đứng lên, đến bàn đá, mặt bàn trừ bỏ hai bát lớn cháo ngoại, còn có hai đĩa dưa muối . Quả nhiên so với đồ ăn của heo còn muốn kém, nhưng nữ nhân điên lại ăn rất vui vẻ.

      Lâm Mục Phàm bưng bát lên, cau mày uống ngụm, biết có phải thức ăn thừa của người khác hay ! Nếu xem mặt mũi của tên tiểu hoàng đế ở trong bụng, có đánh chết cũng ăn.

      Lúc uống xong ngụm thứ hai, phát nữ nhân điên dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, Lâm Mục Phàm cảm thấy trận rợn cả tóc gáy, : "Ngươi nhìn cái gì?"

      "Bộ dạng ngươi quá xấu!" Nữ nhân điên nha răng nanh, cười hắc hắc tiếng, cúi đầu tiếp tục uống cháo của nàng.

      Khuôn mặt nhắn của Lâm Mục Phàm nhất suy sụp, chỉ cần có ai gặp đều có bộ dáng rất đẹp, đây là lần đầu có người xấu. Mang theo vẻ mặt nghi ngờ vào phòng, dưới sắc trời lờ mờ tối, tìm được chiếc gương đồng.

      Trong gương, tuy có chút nhìn , nhưng vẫn thấy má trái của vết sẹo lớn.

      ________________________________________

      (*) Trư thực: thức ăn của heo.
      Chương 5: Thắt cổ cũng được?


      Vết sẹo phải rất lớn, nhưng lại rất dễ thấy, đồng tử của Lâm Mục Phàm trợn càng lúc càng lớn, sau đó……

      "A ——!" Gương đồng bị vứt xuống đất, đinh tiếng vỡ vụn, hòa cùng tiếng hét chói tai của Lâm Mục Phàm: “Làm sao mà ta lại biến thành bộ dạng này? Mặt của ta…?”

      ‘Mục Phàm! Phụ thân cần ngươi, ngươi còn muốn xinh đẹp cũng vô dụng nha!’ Tiểu tử kia có lòng tốt an ủi: ‘Hơn nữa, ngươi bốc hỏa lớn như vậy, có hay sau khi sinh ta ra, da của ta đen như người Châu Phi á!’

      "Ngươi câm miệng cho ta! Câm miệng!" Lâm Mục Phàm tức giận, hô to gọi , “Đều là tại ngươi. Cho ta cái gợi ý khốn khiếp, để cho ta trọng sinh đến cái nơi quỷ quái này!”

      "Người ta cũng là vì tốt cho ngươi chứ sao." Tiểu tử kia ủy khuất.
      Diễn✥Đàn✥Lê✥Quý✥Đôn♠♠Mimi Chan♠♠

      Đột nhiên Lâm Mục Phàm dừng bước lại, nghiêm trang, lòng nóng như lửa đốt : "Ta bất kể, ta muốn chết lại lần, ta muốn trọng sinh lần nữa, ở đây chơi vui gì hết…nơi này chơi rất vui. Đúng rồi, ta muốn làm Lâm Đại tiểu thư ở Dân quốc. Xú tiểu tử! Ngươi mau dẫn ta !”

      Tiểu tử kia tình nguyện: "Người ta phải làm Long thái tử chứ!"

      "Lão nương ngươi bị biếm lãnh cung rồi, ngươi còn muốn làm Long thái tử? Dẹp mộng đẹp của ngươi !" Lâm Mục Phàm tức giận chửi rủa câu.

      "Nhưng mà….."

      có nhưng nhị gì hết, ta muốn thắt cổ, thắt cổ!" Lâm Mục Phàm dạo vòng trong phòng, thấy góc xà ngang có thướt vải trắng treo lên từ lúc nào. tự chủ được mà rùng mình cái, trời ơi, chẳng lẽ có người từng được dùng qua dùng nó (cái đoạn vải trắng kia á)?

      Mặc kệ, cũng cần biết ai dùng qua, chờ cho chết có thể rời rồi. Cho dù con quỷ treo cổ kia tìm tính toán, cũng rồi, cần sợ gì cả! ♠♠Mimi Chan♠♠

      Nghĩ đến đây, Lâm Mục Phàm lập tức chuyển cái ghế hư hỏng kia, đứng lên, tiểu bảo bảo lắc lắc, giãy dụa, thanh gấp gáp : 'Mẫu thân, ngươi cần nghĩ cho kỹ nha.' Thân phận Long thái tử, còn chưa nếm qua á.

      "Ta nghĩ kỹ rồi." Lâm Mục Phàm kéo kéo khúc vải trắng, cảm thấy nó còn chắc, xài được, nên đem cằm tròng vào, chân đạp cái, cái ghế tội nghiệp liền ngả sang bên. Ngay sau đó, cổ căng lên, khuôn mặt nhắn bởi vì thở được mà từ từ đỏ bừng.

      Xuất phát từ bản năng, chân đá loạn, ngay cả thanh yết hầu cũng thể phát ra. Kiểu chết này so với bị xe nổ tan xác càng thống khổ thêm. Lần trước, có thể ôm Long Chính Hào trong hai giây mới tắt thể, gọn gàng linh hoạt!

      Ngay tại lúc tiểu bảo bảo khóc sướt mướt, lưu luyến thân phận Long thái tử của , ngay tại lúc còn sức lực giãy dụa, chiếc khăn trắng vốn chắc chắn ‘tê’ tiếng dứt ra, và cứ như vậy Lâm Mục Phàm hoa lệ hung hăng bị ném xuống sàn.

      Sao lại thế này? Lâm Mục Phàm quỳ rạp mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở ra, tiểu bảo bảo trong bụng vui mừng kêu tiếng: ‘Tốt quá, phụ thân tới rồi!’

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :