1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sự quyến rũ của sơ mi ướt- Lộ Tranh (4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]

      quyến rũ của sơ mi ướt

      Tác giả: Lộ Tranh

      Nguồn convert: tangthuvien.vn

      Độ dài: hoàn- Khoảng 600 trang


      Giới thiệu:​

      Ba năm Phương Khả Ngôn làm tóc, hai năm mua quần áo, năm ăn thịt.
      Bớt ăn bớt dùng để mua phòng ở.
      Khi nàng mua được phòng ở, lắp đặt trang thiết bị hoàn tất, chuẩn bị cùng bạn trai kết hôn.
      Lại phát ra bạn trai mình cùng với người phụ nữ khác ở trong phòng của mình.
      Trong cái thế giới này, tiện nam ở giữa đường, tiểu tam hoành hành, đàn ông tốt, các ngươi đều chết ở chỗ nào rồi, chết ở chỗ nào rồi? Tiên sinh áo sơ mi ướt của ta, ở đâu, ở đâu?
      Truyện về quá trình ở thành phố làm sao mà tìm kiếm được người đàn ông tốt trong bụi gai xã hội đại này.

      Lời của bạn đọc truyện, xin trích dưới đây.

      "Gửi bởi Olive :
      may là tôi đọc đoạn mở đầu truyện trước khi đọc lướt qua đoạn giới thiệu của nàng oanhlanhchanh ở , và cũng may là lúc tôi đọc đoạn giới thiệu, tôi vẫn bị cảm giác dễ chịu khi đọc giọng văn lúc khởi đầu của câu chuyện ấn tượng, nên tôi vẫn đọc cho tới hết. Và may vì tôi vẫn tiếp tục đọc, truyện này là truyện đáng để đọc.

      Cho tới lúc đọc tới gần cuối, tôi vẫn nhớ đoạn giới thiệu truyện đầu tiên, do bạn ấy giới thiệu lấp lửng, tôi vẫn nghĩ Viên Dĩ Trần phải là nam chính. Lúc đó tôi ngạc nhiên, hiểu bạn Dịch Tông Nguyên kia có gì đáng là nam chính. Tặng hoa, tặng quà, chăm sóc an ủi, chẳng lẽ vì thế mà trở thành nam chính. Có lẽ, đối với những thiếu nữ 15, 16 tuổi, hình tượng như bạn kia có thể trở thành bạch mã hoàng tử, nhưng đối với tôi, tôi cảm thấy Viên Dĩ Trần mới xứng đáng là người đàn ông đáng để phó thác cả đời. Viên Dĩ Trần do dự, lúng túng trong việc đối xử với người vợ " danh nghĩa" chỉ vì tình cảm với người cha của ta, Viên Dĩ Trần dung túng bạn bè, đó là điểm yếu nhưng đồng thời cũng là điểm tốt, người đàn ông đối xử tuyệt tình với bạn bè, với những người bạn tốt thời của mình, sau này dù như thế nào, người ấy cũng đối xử tốt với mình. Trong truyện có câu rất đúng, tình là cái gì mà thể thay đổi, mà khi tình thay đổi, người đàn ông vì mình tuyệt tình với hết thảy những người khác, cũng có thể vì người khác mà tuyệt tình với mình.

      Viên Dĩ Trần từng tự kiêu, ngạo mạn, nhưng khi thuê căn nhà cạnh Phương Khả Ngôn, từng bước từng bước tiếp cận lại nàng, tôi biết, ấy xứng đáng là nhân vật chính. Người chồng phải là người cha, thương chiều chuộng mình vô cớ, người chồng là người có chút huyết thống gì với mình, người hoàn toàn xa lạ, vì thế, cuộc hôn nhân chỉ bền vững nếu được cả hai bên cùng chung tay xây đắp.

      Nếu bạn cứ mơ về những vị bạch mã hoàng tử như mơ, tốt nhất bạn đừng đọc truyện này. Đây chỉ là câu chuyện về những con người bình thường đầy khiếm khuyết. Nhưng tôi xin cam đoan, truyện viết chắc tay, nếu bạn đừng ôm thành kiến để đọc, phải hối hận".
      Hale205, Nyanko129Xu trần thích bài này.

    2. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      văn án hay.hóng. .........ing

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      1. Bắt gian tại trận
      1.1.

      Từ Phương Khả Ngôn hay , hồi bé, ai gặp cũng : "Khả Ngôn của chúng ta sau này lớn lên thành đại luật sư."

      Thế là Phương Khả Ngôn gặp người liền dương dương đắc ý : "Sau này ta lớn lên trở thành luật sư."

      Sau khi lớn lên, Phương Khả Ngôn được như ý nguyện đậu vào đại học luật, sau khi tốt nghiệp nhờ bạn học cũ giới thiệu được vào thực tập tại văn phòng luật sư.

      Thế nhưng cuối cùng, lại mở phòng môi giới bất động sản.

      Chuyện là do mấy năm nay giá phòng ở tăng nhanh chóng. Phương Khả Ngôn cùng bạn trai là Cù Thành Kiệt lòng muốn mua phòng, thế nhưng hai người đóng lại mỗi tháng mấy nghìn tiền lương, căn bản dù chỉ là số lẻ của phòng ở cũng đủ.

      May là ở nơi làm việc của Cù Thành Kiệt có chương trình hỗ trợ góp vốn mua phòng cho nhân viên chính thức, góp vốn mua phòng giá so với thị trường rẻ hơn nửa.

      Vì muốn nhanh mua được phòng ở kia, Phương Khả Ngôn khẽ cắn môi, thôi việc ở văn phòng luật sư, mở phòng môi giới nhà đất.

      Vì tiền mà từ bỏ ước mơ mười mấy năm nay của mình, đây cũng biết có đáng giá hay nữa?

      Nhưng ở đây phấn đấu cả năm trời, cũng có thành tựu gì, còn có tư cách đến lý tưởng sao?

      May là sở môi giới làm ăn rất tốt.

      Mấy năm nay chuyện làm ăn của phòng môi giới rất náo nhiệt, cho dù là mới vừa vào làm nhưng mỗi tháng Phương Khả Ngôn cũng bán ra được khoảng chục phòng ở, năm kiếm khoảng mười hay hai mươi vạn tệ cũng dễ dàng, thành vấn đề.

      Sau hai năm, Cù Thành Kiệt thuận lợi chuyển chính thức, được vào danh sách góp vốn mua phòng ở. Phương Khả Ngôn tiết kiệm cũng gần được hai mươi vạn, hơn nữa còn vay được mười vạn, vị chi cũng có ba mươi vạn. Rốt cuộc, bọn họ cũng mua được phòng ở.

      Mùa xuân thứ ba kể từ sau khi tốt nghiệp phòng ở được giao xong, trang thiết bị nội thất cũng được hoàn chỉnh. Vào chiều muộn, Phương Khả Ngôn mời bạn học thời cao trung là Lâm Vi Vi và Vương Ấu Viên đến xem phòng ở mới của mình.

      Trong khu nhà, bảo an tốp năm tốp ba đứng, những đóa hoa cúc li ti vươn dài theo đầu tường rủ xuống đung đưa nhè .

      Lâm Vi Vi : "Khả Ngôn, khung cảnh ở đây tồi nha!"

      "Đấy là đương nhiên!" Phương Khả Ngôn rất đắc ý.

      Ba nữ tử, vừa chạy vừa cười đùa vui vẻ bước đến trước cửa phòng của Phương Khả Ngôn, Phương Khả Ngôn kéo tay nắm cửa, đứng chắn trước cửa, giả vờ thần bí cười hề hề với hai người bạn : "Sau khi vào, bọn mày cũng đừng quá kinh ngạc, quá đố kị, quá mất hứng..."

      "!" Vương Ấu Viên đẩy cái: "Khả Ngôn, mày đừng có buồn nôn nữa!"

      Phương Khả Ngôn cười hì hì mở cửa, chìa khóa xoay qua vòng, cửa mở ra.

      Cửa mở ra, Vương Ấu Viên xuýt xoa khen: "Oa! Đẹp quá!"

      "Đẹp chứ, mỗi thứ ở đây đều tự tay tao chọn mà lại." Phương Khả Ngôn hưng phấn, đắc ý .

      Phòng ở được bài trí theo phong cách đại đơn giản điển hình, màu sắc ấm áp, bài trí thuận tiện trẻ trung. Những vật trang trí tuy sang quý nhưng hết sức đáng .

      Phương Khả Ngôn đắc ý nhất là cái giá áo tự tay chọn. Cái giá áo này phải khắp thành phố mới tìm được cái ưng ý.

      "Bọn mày mau đến xem cái giá áo này của tao!" Phương Khả Ngôn hưng phấn kéo Vương Ấu Viên cùng Lâm Vi Vi tới trước cái giá áo, lại phát giá áo mắc mấy cái quần áo.

      bộ quần áo âu phục đen bên cạnh là áo khoác mỏng màu vàng của nữ.

      Phương Khả Ngôn nhận ra cái áo âu phục đen đó là đồng phục làm của Cù Thành Kiệt. mặt đất có hai đôi giày, giày da màu đen, bên cạnh là đôi giày cao gót nữ màu ngà.

      Trong nháy mắt đầu óc Phương Khả Ngôn trống rỗng.

      Vương Ấu Viên chân tướng, còn quan sát cái áo khoác kia: "Khả Ngôn, đây là áo của mày à, sao trước đây chưa thấy mặc bao giờ." Lâm Vi Vi nhìn thấy có chuyện ổn, dùng sức nhéo nhéo tay Vương Ấu Viên.

      Môi Vương Khả Ngôn run run, muốn nhưng chữ cũng thốt ra được, đột nhiên, đẩy Vương Ấu Viên cùng Lâm Vi Vi ra, nhanh vào phòng ngủ.

      bỗng nhiên đá văng cửa ra!

      tường phòng ngủ là giấy dán tường màu hoa thiển tử mà Phương Khả Ngôn thích nhất, hoa nhàn nhạt rơi rơi giấy, đèn thủy tinh treo tường là Phương Khả Ngôn mua linh kiện về, mỗi hạt châu đều do tự mình xâu vào.

      Mà nay, ở dưới ánh sáng trắng của đèn tường, ga giường chính tay chọn, đôi nam nữ trần truồng quấn quýt nằm phía .
      TrâuXu trần thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      1.2

      Ánh đèn quá mức chói mắt, làm cho Phương Khả Ngôn mở mắt ra được.

      Vốn chìm đắm trong dục vọng đôi nam nữ bị khiếp sợ, hoảng loạn vội lấy chăn che chắn thân thể mình, nghĩ nghĩ cảm thấy ổn, lại vội vàng lấy quần áo bên cạnh mặc vào.

      Người làm chuyện xấu tâm lý luôn luôn có chút hoảng sợ, ba nữ nhân Phương Khả Ngôn chết lặng tại chỗ nên lời, mà Cù Thành Kiệt cùng nữ nhân kia mặc quần áo vào, sau khi mặc xong quần áo còn giả vờ trấn định, hỏi :

      "Các người tại sao lại ở chỗ này?"

      " ta là ai?" Phương Khả Ngôn chỉ vào nữ nhân kia hỏi Cù Thành Kiệt.

      Nữ nhân nhìn phía Cù Thành Kiệt, mà Cù Thành Kiệt im lặng tiếng nào.

      " chuyện !" Phương Khả Ngôn bỗng nhiên quát to hơn, nhặt cái bình hoa ở bên cạnh ném về phía Cù Thành Kiệt, Cù Thành Kiệt hơi hơi né người, bình hoa bay sát bên cạnh người , nện ở tường, cạch tiếng, vỡ ra thành từng mảnh .

      Phương Khả Ngôn lại cầm lấy vật trang trí ném về phía .

      Lâm Vi Vi xông lên nắm lấy tay Phương Khả Ngôn, : "Khả Ngôn, bình tĩnh chút, đừng xúc động."

      Bình tĩnh? Lúc này có thể bình tĩnh sao, còn có cái gì để bình tĩnh đây. Trong căn phòng này mỗi thứ đều do tự tay lựa chọn, mỗi chi tiết đều là bỏ công sức để trang trí, bây giờ lại trở nên dơ bẩn như vậy, thế nhưng lại đứng ở trong phòng dơ bẩn như vậy.

      dựa vào cái gì để bình tĩnh đây, dựa vào cái gì để xúc động, Phương Khả Ngôn vịn vào cái gương bên cạnh tủ quần áo. vẫn đứng bên cạnh chuyện bỗng nhiên mở miệng : "Hôm nay kết hôn."

      Thân thể Phương Khả Ngôn hơi run, hoảng hốt, hỏi: " cái gì?"

      "Hôm nay chúng tôi vừa lấy chứng nhận."

      Cái gương theo tay Phương Khả Ngôn rơi xuống, đổ mặt đất, vỡ tan tành, mặt đất đầy mảnh vỡ.

      mặt Cù Thành Kiệt toát mồ hôi hột, áo sơ mi của nút buộc lung tung, vội vội vàng vàng mặc quần vào, kịp đeo thắt lưng, dám nhìn Phương Khả Ngôn, khẽ cúi đầu, kéo bên cạnh lại giọng: "Đây là Tô Hồng, chúng tôi... Hôm nay, chúng tôi xác thực đăng ký kết hôn... Khả Ngôn, tôi rất xin lỗi." (Đọc đến đoạn này chỉ muốn phi dép thẳng vào mặt thằng này)

      Sau này nghĩ lại, Phương Khả Ngôn vẫn còn nhớ hình ảnh lúc đó, nhưng quên phản ứng của chính mình lúc đó như thế nào.

      Phẫn nộ? Đau lòng? Sợ hãi? Run? , có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả phản ứng của mình như thế nào cũng nhớ . chỉ nhớ lúc sau, như phát điên đập vỡ mọi thứ, rèm cửa sổ đều bị giật xuống, giật xuống rồi lại lấy kéo cắt tơi tả, trong phòng bếp chén đĩa đều bị đập vỡ, mảnh vỡ bừa bãi dưới đất, đập phá phòng bếp xong lại đập phá phòng tắm, cầm lấy ghế tựa đập vỡ gương tường, lại đập vỡ bồn rửa tay, thế nhưng đập vỡ được, toàn thân đau nhức cũng đập vỡ được. (em mà như chị em đập vỡ mặt thằng Cù Thành Kiệt ra =.= !)

      Cuối cùng, ngồi xổm mặt đất khóc.

      Ánh đèn lạnh lùng trong phòng tắm chiếu vào người .

      mười mấy cửa hàng mới chọn được đèn đóm, tự mình chọn mỗi khối gạch men sứ, tới tới lui lui xem xét sàn nhà, sô pha, bàn trà, giường, rèm cửa sổ... Thậm chí cái đinh ốc nho cũng là tự tay chọn lựa.

      Lúc đó, thân mình sớm về muộn, bóng đổ dài đường phố, đơn tịch mịch, thế nhưng nghĩ đến tương lai có phòng ở riêng, lập tức trong lòng tràn đầy cảm xúc, cảm xúc ấm áp.

      Thế nhưng bây giờ tất cả đều bị phá hủy, hóa ra tất cả đều là bọt nước, chưa bao giờ từng tồn tại.

      Phương Khả Ngôn ngồi bên cạnh những mảnh sứ vỡ, nhớ tới trước đây, trong đêm đông lạnh lẽo, lúc đóng quân dã ngoại khi mà cùng Cù Thành Kiệt mới quen biết, bọn họ đợi mặt trời mọc, ngoài trời sương sớm phủ đầy, cởi áo khoác ngoài khoác lên vai , chính mình lại bị đông lạnh răng va vào nhau lập cập.

      " lạnh sao?" Phương Khả Ngôn hỏi .

      " lạnh." nhìn nở nụ cười trừ.

      Về sau mỗi sáng sớm đều chờ ở dưới cửa phòng của , mua bữa sáng cho , mỗi lúc trời tối múc nước, mang đến trước cửa phòng ngủ cho .

      Bên cạnh rừng cây ở vườn trường, bọn họ ôm hôn nhau, người bảo vệ tới, chiếu đèn pin làm cho bọn họ hoảng sợ.

      "Là ai?" thanh vang lên đỉnh đầu bọn họ. Cù Thành Kiệt kéo tay chạy về phía trước, tiếng gió gào thét thổi qua bên tai bọn họ, Phương Khả Ngôn vừa chạy vừa cười khanh khách: "Cù Thành Kiệt, rất kích thích nha ! ".

      " nên gọi tên ." Giọng của bọn họ hòa cùng tiếng gió, tiếng cười lanh lảnh vang xa.

      Lại về sau...

      Về sau chính là lúc bọn họ tốt nghiệp, ở chung, áp lực của thực làm cho lãng mạn của thuở còn học bị cắt ra thành từng mảnh , bọn họ điên cuồng làm việc để mua nhà ở, điên cuồng kiếm tiền, tốt nghiệp được ba năm mà Phương Khả Ngôn dám mua bộ quần áo đắt tiền nào, mùa hè hàng năm, người lúc nào cũng chỉ có cái áo phông rộng thùng thình. Từng buổi trưa, ăn cơm với dưa muối. Ăn uống tiết kiệm, mớ rau ăn ba bữa, củ cải ăn ba ngày. dám xe điện, mỗi ngày đều cưỡi con xe đạp cũ lại ngớt hết hang cùng ngõ hẻm của thành phố.

      Mùa hè, khí trời nóng bức, hai bước toàn thân đều là mồ hôi, mùa đông, ẩm ướt, rét mướt. Dù cho đeo găng tay da dày, gió lạnh thổi lúc, mười ngón tay lập tức đông lạnh còn cảm giác.

      Ngày đó chịu khổ Phương Khả Ngôn vẫn cảm thấy vui vẻ. Lý tưởng sống của quá to lớn, chỉ nghĩ kiếm được nhiều nhiều tiền, sau đó mua nhà ở, kết hôn, sinh con, yên ổn sống cả đời.

      Lâm Vi Vi đối với cách sống này của thường cười nhạt: "Phương Khả Ngôn, mày thực ngu lại còn ngốc."

      Quả Phương Khả Ngô rất ngu ngốc, đối với mình kham khổ như vậy, nhưng đối với Cù Thành Kiệt lại cung phụng mọi thứ, muốn phỏng vấn, mua cho nguyên bộ quần áo hết năm nghìn tệ, buổi tối tăng ca, mỗi ngày đều nấu cho cập lồng đầy canh, chờ trở về.

      dùng điện thoại cũ, bỏ lấy lại để dùng, lại mua cho cái kiểu dáng mới nhất.

      chưa bao giờ để cho bị mất mặt trước người khác, vẫn ngại công việc của được tốt, chịu thừa nhận người làm môi giới nhà đất như là bạn trước mặt đồng nghiệp , mỗi lần cùng đồng nghiệp qua sở môi giới của , đều làm ra vẻ quen biết , chưa từng đến chỗ làm việc ngồi bao giờ. nhịn, thế nhưng nhịn mãi lại dẫn tới ngày hôm nay. (sao chị lại dại trai thế cơ chứ >.< !)

      Trước đây Cù Thành Kiệt luôn luôn nắm tay , đợi đến khi mua được nhà ở xong, chúng ta liền kết hôn, sau khi kết hôn, cần làm công việc này nữa, nuôi .

      nuôi em, câu này ra hàm chứa bao nhiêu là tình cảm. liền ngu ngốc như vậy tin tưởng , vẫn chờ, chờ cho tới hôm nay...

      Thấy hơi lạnh từ mặt đất truyền đến người, mới nhận ra chỗ mình ngồi ướt sũng nước.

      Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa đến gần, trong khu nhà, đó là Tô Hồng gọi điện thoại báo cảnh sát. Bọn họ kết hôn , nơi này trở thành nhà của Cù Thành Kiệt và Tô Hồng.

      Mà mấy người bọn , là những người xâm phạm gia cư bất hợp pháp.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      2. Bạn trai kết hôn
      2.1

      Ngồi trong xe cảnh sát, dựa vào thành xe lạnh lẽo, loại tuyệt vọng vô biên vô hạn xâm chiếm tâm trí .

      Rốt cuộc nhịn được nước mắt chảy xuống ròng ròng, đưa tay áo lau nước mắt, lúc ống tay áo ướt đẫm.

      Tô Hồng yên lặng ngồi ở bên cạnh Cù Thành Kiệt, hai tay ôm chặt người Cù Thành Kiệt, đầu tựa vào người Cù Thành Kiệt. Mặt Cù Thành Kiệt có biểu cảm gì, cũng liếc mắt nhìn Phương Khả Ngôn lấy cái.

      Phương Khả Ngôn nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt kia cứ thi nhau rơi xuống, nước mắt lạnh lẽo, theo cằm của chảy xuống trước ngực, rồi từ từ biến mất.

      Tình cảm có thể chuyển thành , tình có thể biến mất, thế nhưng tại sao lại lừa . từng nhau, vì sao nỡ làm cho thương tổn? Chẳng lẽ tất cả đều là giả , những ôn tồn đó, những săn sóc đó, mùa đông, cầm bữa sáng đứng ở dưới nhà chờ hàng tiếng đồng hồ, lúc đau bụng đến tháng, cầm lấy tay , ánh mắt lo lắng giúp được gì, chẳng lẽ hết thảy đấy đều là giả?

      Vương Ấu Viên đưa khăn tay cho , Phương Khả Ngôn lau khô nước mắt, mắt sưng đến độ mở ra được . biết tại sao, chợt nhớ tới N năm trước đây, ở cửa trại tạm giam gặp gỡ người. Khi đó hiểu lắm lời của ông ta, bây giờ nghĩ lại, mới giật mình tỉnh ngộ ra, là nhân sinh của ở tại phút đó bắt đầu hay là kết thúc.

      Khi đó mới vừa vào văn phòng luật sư, ông chủ lớn của văn phòng luật sư là người tâm lý biến thái Chu Bát Bì, sợ nhất chính là thấy nhân viên cấp dưới của mình trong hai phút mà có việc gì làm.

      Phương Khả Ngôn mới vừa vào làm, rất nhiều việc thể làm, thể lập án, thể điều kiện tuyển dụng, ông ta liền bảo tới trước cửa trại tạm giam để kiếm khách.

      Phương Khả Ngôn tới trại tạm giam ở giữa lưng chứng núi, con đường xi măng dài, hai bên đường thân cây to cũng có, chỉ có mấy cái cọc xi măng xiêu vẹo và cỏ dại.

      Đến trưa, mặt trời lên cao, chiếu vào lưng bỏng rát, Phương Khả Ngôn vừa đói vừa mệt, ngồi cái cọc thở dốc. Vào tháng bảy, lại vào ngày nóng nhất trong năm, người mồ hôi chảy ra dày đặc, áo sơ mi màu tối chậm rãi dính ở người, lộ ra những đướng cong lung linh, mồ hôi và tóc dính vào với nhau. gạt kẹp tóc, giơ tay lên vén tóc.

      Chính lúc vén tóc làm cho người đàn ông dừng bước.

      "Hi!" thanh truyền đến từ phía sau.

      Phương Khả Ngôn nghiêng đầu sang nhìn sang, nhìn thấy sườn dốc phía dưới chân, có người đàn ông đứng ở cuối đường.

      Người đàn ông kia mặt cái áo phông cổ chữ V màu nhạt, quần cũng cùng màu, tạo cho người ta cảm giác nhàng khoan khoái. Đường xi măng màu xám trắng ở phía sau , trải dài vô cùng vô tận, lại chiếc xe nào ở đường, cũng như vậy ở trước mặt ông ta cũng là đoạn đường màu xám trắng. Ở trong khung cảnh khô cằn, đơn điệu, chỉ có ông ta, ngọc thụ lâm phong, yên lặng đứng ở cuối đường.

      Chính là như vậy Phương Khả Ngôn quen biết ông ta, lúc đem danh thiếp nhét vào tay ông ta, ông ta nhìn danh thiếp chút, cười :

      "Phương Khả Ngôn? Đó là tên rất hay."

      "Cám ơn."

      "Tôi tên Đinh Tuấn Cao." Ông ta đưa tay về phía .

      "Xin chào, Đinh tiên sinh." Phương Khả Ngôn xoa xoa tay dính mồ hôi của mình vào mông quần, bắt tay ông ta, tay ông ta rất nhàng, khoan khoái, thấy trong mắt ông ta có nụ cười dịu dàng, nhìn kỹ mặt ông ta, trong lòng bỗng nhiên rùng mình: "Đinh Tuấn Cao? Chẳng lẽ ông là họa sĩ Đinh Cao Tuấn!"

      Phương Khả Ngôn từng thấy Đinh Cao Tuấn ti vi, trong buổi tiệc từ thiện vào buổi tối, bức họa của ông ta bán ra được bốn trăm vạn tệ. có năng lực thưởng thức nghệ thuật, thế nhưng đối với tiền tài từ trước đến nay rất mẫn cảm.

      Đinh Tuấn Cao thẳng vào vấn đề hỏi Phương Khả Ngôn có đồng ý làm người mẫu cho ông ta hay .

      "Tôi là luật sư, chưa từng nghĩ muốn làm người mẫu." kiêu căng trả lời.

      "Con làm luật sư rất vất vả." Đinh Tuấn Cao nheo mắt lại nhìn , trong ánh mắt ông ta có loại dụ dỗ, loại dụ dỗ này phải là đối với đàn ông hay phụ nữ, mà là dụ dỗ của tiền tài.

      Ông ta tự hồ cho biết, đến đây , Phương Khả Ngôn, làm người mẫu cho ông ta so với làm luật sư nho kiếm được nhiều tiền hơn.

      "Làm luật sư là lý tưởng của tôi." Phương Khả Ngôn cằm giương lên, vênh váo tự đắc .

      "Lý tưởng?" Đinh Tuấn Cao sau khi nghe thế, lắc đầu cười khẽ: "Tôi nghĩ đến trong xã hội nay còn có người đến hai từ lý tưởng."

      Phương Khả Ngôn thích nụ cười của Đinh Tuấn Cao, hai tay ôm ngực lạnh lùng : "Đinh tiên sinh, ông có thể trở thành họa sĩ nổi tiếng, tôi nghĩ ông cũng chưa bao giờ từng từ bỏ lý tưởng của mình ".

      " sai rồi." Đinh Tuấn Cao nhìn Phương Khả Ngôn sâu, : "Lý tưởng là cần phải có cơ sở kinh tế, ?"

      Phương Khả Ngôn miệng cười trong nháy mắt mảnh tĩnh mịch.

      Lý tưởng là cần phải có cơ sở vật chất, những lời này được Phương Khả Ngôn ghi tạc trong lòng. Cũng chính bởi vì những lời này, cuối cùng Phương Khả Ngôn tạm thời làm luật sư nữa làm môi giới nhà đất.

      Đinh Tuấn Cao chính là ông chủ trước đây của sở môi giới mà bây giờ Phương Khả Ngôn làm chủ. Đây là nghề ông làm trước khi trở thành họa sĩ có tiếng. khi ông có danh tiếng, liền từ bỏ làm môi giới nữa.

      bao lâu sau khi ông ta bàn giao lại sở môi giới cho Phương Khả Ngôn, ông ta liền Italia.

      Trước khi , ra sân bay tiễn ông, Đinh Tuấn Cao hỏi : "Phương Khả Ngôn, bỏ lý tưởng của chính mình mở sở môi giới, có hối hận ?"

      "Tôi hối hận, chờ khi kiếm được nhiều tiền rồi, tôi trở thành luật sư giỏi ."

      " phải ai cũng giống như tôi."

      "Ông có thể làm được vậy tại sao tôi làm được?"

      "Mặc kệ thế nào, chúc nhiều may mắn." Ông ta nắm tay .
      Nyanko129 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :