1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sự mê hoặc của yêu hồ - Thập Tứ Lang (24/35) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      MÊ HOẶC CỦA HỒ

      Tác giả: Thập Tứ Lang
      Convert: ngocquynh520
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      Độ dài: 35 chương


      Giới thiệu
      Chuyện xưa hoang đường về nha hoàn bình thường bị hồ ly tinh ám, thực khôi hài ~~​
      Dion thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1: GẶP NHAU SAI LẦM

      Đêm khuya yên tĩnh, ước chừng canh hai.

      Mặt trăng khổng lồ màu trắng bạc dị giắt ngang chân trời, ánh sáng bắn ra bốn phía, đến mức toàn bộ đều bị phủ lên lớp hào quang mông lung.

      Tòa nhà lớn nhà họ Mễ lặng yên tiếng động, tất cả mọi người đều rơi vào mộng đẹp ngọt ngào, chỉ còn lại cây Hòe cổ thụ trong vườn, bị gió đêm đầu Hè thổi đến thân cây đong đưa, phiến lá phát ra tiếng xào xạc rất .

      Ánh trăng im lặng lan tràn, lướt qua hành lang đá xanh rộng rãi sạch , lướt qua song cửa sổ khắc hoa tinh xảo, vằng vặc xuyên qua cửa giấy, khiến tờ giấy Tuyên Thành nằm chiếc bàn gỗ Táo đặt trước cửa sổ ánh lên màu u lam.

      thiếu nữ đứng trước bàn dài, người là xiêm màu xanh nhạt, tóc dài như ngọc đen tùy ý bện thành bím rũ xuống sau lưng. Bên tai cài đóa hoa ngọc trai màu hồng nhạt, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng thêm mềm mại đáng . Làn mi cong dày đậm khẽ nhếch, đôi mắt hạnh trong trẻo, trắng đen ràng, ngập tràn chờ đợi nóng nảy và kiên nhẫn.

      "Cũng sắp canh ba luôn rồi! Tại sao còn chưa trở về chứ!"

      Nàng tức giận lẩm bẩm, tới lui trong khuê phòng tinh xảo.

      Quên , gian phòng này cũng chẳng phải của nàng. Đúng, người thiếu nữ này chỉ là nha hoàn của nhà họ Mễ (Mễ gia), phòng này là của chủ nàng —— Tam tiểu thư Mễ gia.

      Kỳ quái, sao chủ nhân căn phòng vào lúc nửa đêm lại để cho nha hoàn chờ đợi mình? Chủ nhân đâu? Nha hoàn đợi ai? Tại sao lo lắng như vậy?

      Chuyện này cần phải tỉ mỉ từ đầu. Quên giới thiệu, người thiếu nữ này kêu là Mẫu Đơn, tới Mễ gia làm nha hoàn năm, năm nay mới vừa tròn mười sáu. Bởi vì miệng ngọt cộng thêm chịu khó, nàng rất nhanh trở thành nha hoàn hầu hạ bên người Tam tiểu thư.

      Quay ngược thời gian, trở về sáng sớm hôm qua.

      Mẫu Đơn ở phòng trà, đem trà Hoa Cúc Bách Thảo đặt vào khay men màu xanh, nhàng linh hoạt về phía khuê phòng Tam tiểu thư. Canh giờ này, xem chừng tiểu thư rời giường. Ngày hè nóng bức, buổi sáng uống chút trà Hoa Cúc Bách Thảo mát lành còn gì tốt hơn.

      Nàng có thể trong năm ngắn ngủi mà trở thành nha hoàn bên người chủ tử cũng phải là do vận số! Nếu so về đầu óc linh lợi cùng công phu nịnh hót, dưới cao thấp mấy trăm gia đinh ở Mễ gia này, có ai hơn được nàng? Từ chưa từng thấy qua cha mẹ có dáng dấp như thế nào, lúc bắt đầu có trí nhớ theo mẹ mìn bôn ba khắp nơi, làm công cho nhà giàu người ta, công phu mồm mép nàng luyện đến lô hỏa thanh thuần. (dày công tôi luyện ý, mình thấy để vậy hay hơn.)

      Muốn lấy lòng mấy người chủ ăn no có chuyện làm kia còn quá dễ dàng sao? Cẩn thận nhìn mặt mà chuyện, hiểu sở thích của chủ, miệng lưỡi ngọt ngào đúng lúc chút, chịu khó làm việc chút. Có khi giả bộ hồ đồ chút, lời trung thành ngốc nghếch chút, có người chủ nào lại thích nàng?

      đến việc nàng tới Mễ gia, đúng là rất may mắn. Mễ viên ngoại vốn là trong hai phú hào lớn nhất ở Phủ Quang Châu(*) này, chuyên môn kinh doanh ngân hàng tư nhân và sòng bạc. Thế lực cần phải , về phần nổi danh ông ta có bốn nữ nhi, tất cả đều như hoa như ngọc. Đại tiểu thư ngay từ lúc mười bốn tuổi bị Thiên viên ngoại ở Phủ Cầm Châu xem như bảo bối mà mang về làm con dâu, Nhị tiểu thư vào lúc mười lăm tuổi ngờ lại khiến người trong Hoàng cung coi trọng, tại làm nữ Quan trong Cung, nghe được Hoàng tử vừa ý, lo tổ chức đại hôn.
      (*)Phủ: Tên gọi vùng đất được chia. Phủ cao hơn Huyện cấp.

      Kỳ quái là Tam tiểu thư.

      Năm nay Tam tiểu thư mười bảy tuổi rồi, người tới cầu hôn giẫm bẹp cả cửa, nhưng Mễ lão gia hoàn toàn cự tuyệt, đồng ý ai . Người bên ngoài đều Mễ lão gia định để Tam tiểu thư ở trong nhà nuôi nấng cả đời, làm ‘trấn gia bảo’. Ai cũng biết, Tam tiểu thư là người có dung mạo xuất sắc nhất trong bốn tỷ muội. tại ngay cả Tứ tiểu thư mười sáu tuổi, người ta cũng được định gả vào cuối năm nay rồi, nhưng hôn của Tam tiểu thư lại như mây bay, nửa điểm dấu vết cũng có.

      Tam tiểu thư từng nhiều lần vụng trộm oán giận, bị cả Phủ Quang Châu chê cười. Nhưng Mẫu Đơn biết, phải hờn giận Mễ lão gia, mà đối tượng nhằm vào là ‘người kia’.

      Người kia, vào thời điểm nàng và tiểu thư chuyện bí mật đều dùng tên này để gọi thay. cho cụ thể, ra chính là Thủy công tử. Con trai của nhà giàu khác ở Phủ Quang Châu - Thủy Chi Lan.

      Bí mật này chỉ có nàng và Tam tiểu thư biết, Tam tiểu thư sớm cùng Thủy công tử hẹn thề ba kiếp, năm trước bắt đầu đợi tới cửa cầu hôn. Nhưng mỗi ngày dưới mười mấy người tới cửa cầu hôn, năm trôi qua, đổi biết bao nhiêu cánh cửa, nhưng hết lần này tới lần khác, người mà muốn chưa bao giờ xuất .

      Tam tiểu thư vì vậy mà ưu sầu rụng biết bao nhiêu tóc, gầy mất biết bao nhiêu thịt, còn thiếu chút nữa tuyệt thực tự vận.

      Ai, tiểu thư đáng thương . . . . . .

      Mẫu Đơn thở dài trong lòng, mặt lại treo nụ cười vui vẻ, bưng khay chào hỏi tất cả nha hoàn, gia đinh qua.

      Vĩnh viễn làm mất lòng bất luận kẻ nào, đây chính là nguyên tắc sống của nàng, dù cho đối phương là người làm có địa vị còn thấp hơn so với nàng, nàng cũng bày ra sắc mặt khó chịu. Mọi người ra cửa kiếm miếng cơm, cũng dễ dàng gì. Nếu sinh ra bất hạnh được làm chủ tử, vậy hãy vui vẻ mà làm hạ nhân . Tự ái kiêu ngạo cái gì, nghĩ trong lòng là được rồi. Trước mặt chủ tử, nên xem mình là người, kiêu ngạo cũng thể ăn thay cơm. Người sống tốt nhất là nên thực tế chút.

      Khe khẽ đẩy mở cửa phòng khắc hoa, Mẫu Đơn đứng ở cửa giọng gọi.

      "Tiểu thư, người tỉnh chưa? Nô tỳ mang trà tới cho người đây."

      Trong khuê phòng màu hồng, thanh kinh ngạc và mừng rỡ đột nhiên vang lên, "Mẫu Đơn? Mau vào mau vào! Đóng cửa lại!"

      Ah? Hôm nay tinh thần tệ lắm.

      ........Chẳng lẽ Thủy công tử kia rốt cuộc có động tĩnh?

      Mẫu Đơn đóng cửa lại, nhàng vào phía trong, cẩn thận đặt cái khay lên bàn gỗ Tử đàn. Mà giai nhân có khuôn mặt đẹp ngồi giường thêu kịp đợi mà kéo nàng qua. gương mặt thiên kiều bá mị của giai nhân, tràn đầy vui sướng rực rỡ.

      “Mẫu Đơn! Người kia đưa tin cho ta rồi!”

      Tam tiểu thư vội vàng , nước mắt kích động trào ra. Mẫu Đơn tỉ mỉ thay nàng phủ áo khoác tơ tằm, rồi mới cười theo : “Đó là phúc khí của tiểu thư! Ngài ấy muốn xin cưới sao?”

      Tam tiểu thư lắc đầu, nhưng vẫn vui sướng vô hạn như cũ.

      “Ngươi xem! hẹn ta tối nay đến phủ của ! quả nhiên vẫn nhớ đến ta đấy!”

      Nàng rút ra cái khăn xanh nhạt dưới gối, đưa cho Mẫu Đơn. Phía có hai dòng chữ thanh tú, còn mơ hồ lộ ra mùi mực nước thơm quý. Đáng tiếc Mẫu Đơn nhìn cái gì cũng đều hiểu, nàng biết đọc chữ, chưa bao giờ học qua. Nhưng nàng vẫn có thể mỉm cười a!

      là phúc khí của tiểu thư! Thủy công tử nhất định là hẹn ngươi chuyện cưới gả, tiểu thư nên ăn mặc xinh đẹp chút!”

      Mẫu Đơn cười tủm tỉm đem khăn trả lại cho Tam tiểu thư, đảo đảo mắt, ngọt ngào .

      “Nha đầu chết tiệt kia!”

      Tam tiểu thư mặt mũi hớn hở thổi nàng hơi, khuôn mặt đỏ ửng, hiển nhiên kìm được vui mừng.

      Cái tiểu thư này còn cố làm ra vẻ, ràng trong lòng vui vẻ muốn chết, còn cho người ta . Mẫu Đơn cười híp mắt đỡ Tam tiểu thư từ giường đứng lên, hỏi: “Vậy tiểu thư chừng nào ? Có cần Mẫu Đơn theo ?”

      Tam tiểu thư ngồi vào trước bàn trang điểm, lắc đầu : “ cần ngươi , cũng tuyệt thể để phụ thân biết được! Ta ước chừng sau bữa cơm chiều , trước canh tư nhất định trở lại. Ngươi nha, hãy ở lại chỗ này chờ . Ngộ nhỡ phụ thân muốn tới hoặc là có hạ nhân tới quấy rầy, ta thoải mái ngủ trước rồi, muốn gặp bất luận kẻ nào.”

      Mẫu Đơn thay nàng chải đầu, động tác hơi dừng chút, lập tức lại khôi phục lại bình thường, cười : “Đó là đương nhiên, hôm nay tiểu thư muốn búi kiểu tóc gì?”

      Chết tiệt! Muốn nàng làm bia đỡ đạn sao? Nếu để cho người ta phát ra, Mẫu Đơn nàng có chín cái mạng cũng đủ đền a! Vị tiểu thư khuê các này cũng quá buông thả rồi!

      Tam tiểu thư thở dài tiếng, dịu dàng : “Mẫu Đơn, trong nhiều nha hoàn như vậy, chỉ có ngươi đối với ta tốt nhất, lòng nhất. Ta đều biết hết, chuyện này trăm ngàn lần thể để phụ thân biết, ngươi hiểu ? Ta chỉ có thể tìm ngươi giúp đỡ, ngươi nhất định phải dụng tâm a!”

      A, dùng chiến thuật tình cảm với nàng sao? Mẫu Đơn vội vàng làm ra vẻ biết ơn, ép ra chút nước mắt, giọng : “Ân tình của tiểu thư đối với nô tỳ, nô tỳ có làm trâu làm ngựa cũng thể báo đáp hết! Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định cẩn thận, tuyệt đối để cho bất kỳ người nào biết! Chuyện này nếu như có người thứ ba biết, nô tỳ liền bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời được siêu sinh!”

      Cái lời thề này đủ nặng chứ? Thiên kim đại tiểu thư hài lòng chưa? Hừ, muốn nàng , nàng còn khinh thường đó… Từ xưa tới nay nam nữ bí mật ước hẹn có thể có chuyện gì tốt? Chuyện ngộ nhỡ bại lộ, chịu xui xẻo chỉ có thể là kẻ làm nha hoàn nàng đây, tất cả mọi người nàng có coi trọng tiểu thư. Làm hạ nhân là mạng khổ a…

      Thời gian trôi qua, đảo mắt đến tối.

      Đáy lòng Mẫu Đơn than khóc, là mạng khổ a! trước canh tư trở về, giờ cũng canh ba rồi, nhưng mà chút động tĩnh cũng có! Nàng ở cửa ra vào chờ đến chân cũng tê rần, lòng tràn đầy khẩn trương. Hai người nam nữ si tình này, chẳng lẽ vẫn dây dưa đến bây giờ ư? như vậy, cũng phải có khả năng sáng sớm mai mới trở về…

      Mẫu Đơn lại chạy vòng trong khuê phòng, ánh trăng càng ngày càng kiêu ngạo, chiếu rọi cả căn phòng nhìn qua cứ như ban ngày. đất chỉ thấy bóng dáng lo lắng của Mẫu Đơn, lúc lúc .

      Gió thổi qua, góc tây cửa sổ chợt bị thổi mở, dọa Mẫu Đơn giật mình, vội vàng chạy tới đóng cái cửa sổ ‘bang bang’ vang lên kia. Tiếng vang như vậy, muốn kinh động người nào, nàng thể chịu nổi rồi!

      Lại ở trong phòng dạo qua vòng, trong mũi chợt ngửi thấy được mùi thơm quái dị, như những sợi tơ có ý thức lần lượt chui vào mũi nàng. Đầu óc Mẫu Đơn đột nhiên có chút nặng nề, mơ mơ màng màng chỉ muốn ngã lên giường ngủ giấc ngon.

      Cái mùi thơm này… Hình như có gì đó đúng… Mẫu Đơn hoảng hốt nghĩ, chưa bao giờ ngửi qua loại mùi này, thoải mái kỳ lạ! Sao đột nhiên đầu óc nàng lại tỉnh táo như vậy? Giường đâu? Giường ở nơi nào?

      Ý thức của nàng mơ hồ thành đống, bản năng chỉ muốn tìm cái giường mà nằm ngủ. Trong lòng có tia cảnh giác, biết mùi thơm này cổ quái, nhưng nàng lại đủ sức kháng cự cảm giác buồn ngủ, thân thể quả thực có ý thức như mình, tự động về phía giường thêu trong phòng.

      Vén ra tầng tầng màn lụa, nàng ngay cả y phục cũng thèm cởi, ngã đầu liền ngủ.

      Trong bóng tối, mơ hồ cảm giác có ngón tay ở mặt, người nàng tỉ mỉ dao động, lành lạnh, lại cực kỳ thoải mái. Nàng giật giật, miệng vô ý thức líu ríu câu gì đó, đáy lòng vẫn còn vùng có bị hương vị kia mê hoặc, khổ sở vật lộn cùng cảm giác buồn ngủ.

      “Tam tiểu thư Mễ gia… Quả nhiên danh bất hư truyền, là mềm mại động lòng người…”

      giọng phải nam cũng chẳng phải nữ chui vào tai nàng. Cái gì? Người này cho rằng nàng là Tam tiểu thư sao? Nàng mơ hồ nghĩ, cái này cũng coi như con quạ đen bự rồi… Nàng căn bản phải Tam tiểu thư đâu a…

      (*) quạ đen: ý xui xẻo

      Nàng ra sức giãy giụa, muốn mở miệng, cho cái người thần bí này biết nàng chỉ là nha hoàn, nhưng thân thể lại nặng nề thể nhúc nhích dù chỉ chút, đôi môi khẽ mấp máy cái, lập tức còn động tĩnh.

      cần sợ, thân thể ngươi về sau cứ giao cho ta , ngươi có thể hảo hảo mà ngủ…”

      Giọng của người kia vô cùng dịu dàng, lại thầm như thôi miên, khiến ý thức của nàng càng thêm mê man.

      Người này... Muốn bắt ‘thân thể’ của nàng...?

      Lỗ tai chợt phát ra tràng thanh kịch liệt, trong nháy mắt, vô số cảnh tượng thể giải thích được chiu vào đầu nàng. Trong lúc mê man, nàng chỉ loáng thoáng thấy ngọn lửa đỏ tươi, mảng mây mù trắng xóa, cùng với núi non xanh tươi bị mây mù bao phủ. Đó... Là nơi nào?

      Ngoài dự tính là ý thức của nàng dần dần ràng, khẽ giật giật ngón tay, ngờ đầu ngón tay lại có thể cọ xát vào chăn. Nàng vui sướng hồi, muốn ra sức ngồi dậy xem xem chuyện gì xảy ra. Đáy lòng lại có giọng đột ngột hô to!

      “Xong rồi! Ta bắt sai người rồi!”
      Last edited by a moderator: 14/5/15
      Trâu thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHUƠNG 2: LY BIỆT VUI MỪNG

      Mẫu Đơn kinh hãi giật mình cái, cũng lập tức từ giường ngồi dậy!

      "Ai? Là ai chuyện?!"

      Nàng rống lên, nhất thời quên mất phải giữ yên lặng.

      "Là ta."

      giọng nam ra nam, nữ ra nữ thương tâm vang lên từ đáy lòng "Ngươi vậy mà phải là Tam tiểu thư Mễ gia! Xong rồi! Lần này ta xong rồi!"

      Mẫu Đơn hoảng sợ nuốt nước miếng cái, cả người đổ mồ hôi lạnh, dùng sức mà vuốt chính mình. Nàng xuất ảo giác rồi sao? Lại cảm thấy đáy lòng mình có người chuyện! Xem ra là nàng quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi cái!

      "Ta. . . . . . Ta nhất định là gần đây làm việc quá chăm chỉ rồi. . . . . . Ngủ giấc là tốt liền. . . . . ."

      Đầu óc nàng mơ hồ mà tự lẩm bẩm, cũng bất chấp nơi này là khuê phòng của chủ, giày cũng thèm cởi, kéo chăn trùm lên người, bọc từ đầu tới cuối.

      "Cái người nữ nhân này! có việc gì lại chạy đến phòng Tam tiểu thư làm chi? Hại ta nhập thân lầm đối tượng! Nửa đời sau của ta phải làm sao bây giờ?! Ngươi !"

      Cái giọng kia lại còn lên án nàng, là oan khuất, chữ chữ rưng rưng, câu câu tâm huyết.

      "Ta. . . . . . Ta chỉ là quá mệt mỏi. . . . . . Cái gì ta cũng nghe. . . . . ."

      Mẫu Đơn dùng chăn che lỗ tai, đầu đầy mồ hôi tự lừa gạt mình. Ông trời ơi! Thần Tiên ơi! Đem ma quỷ quái kia đuổi hết ! Mẫu Đơn nàng sống mười sáu năm cũng chưa từng làm việc gì trái với lương tâm mà! Trừ thỉnh thoảng len lén đổ vào nước trà chút nước giặt giẻ lau, ăn vụn món ăn mới làm xong chút! Nhiều như vậy mà! Nàng phải người xấu a ——!

      "Hừ! Làm nửa ngày ra là chỉ là tiểu nha hoàn! Số mạng ta sao lại khổ như vậy chứ?! Lại ám lên người tiểu nha hoàn rồi! Lần này hoàn toàn xong rồi! Ngay cả nguyên thân ta cũng đốt mất. . . . . . ! Chẳng lẽ phải bám người nha hoàn này cả đời sao?!"

      Giọng kia hét lên, dường như còn uất ức hơn so với Mẫu Đơn, nàng càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, nàng bị ám? cách khác. . . . . . Giọng này là của quái?! Sắc mặt của nàng nhất thời trắng bệch, cả người đều run rẩy, run giọng : "Ngươi. . . . . . Ngươi là quái phương nào?! Lại dám nhập vào người bản nương! Mau mau ra! Miễn cho bị đánh!"

      Cái giọng kia kèm theo tiếng khóc, oán khí ngất trời, "Ta mà có thể lùi ra ngoài lui từ sớm rồi! Ngươi cho rằng ta thích nhập vào người nha hoàn vô dụng sao?! Huống chi ta vốn còn chưa có nhập vào hoàn toản! Nữ nhân ngươi tỉnh lại đấy! Khốn nạn a!"

      Mẫu đơn cũng xanh mặt, hô to lên " ra được?! Chẳng lẽ về sau ta phải trở thành người ra người, như vậy? Ngươi là quái có bản lãnh! biết nhập vào người đừng có nhập chứ! Ngươi còn có gan trách ta?!"

      Cái thanh kia khóc ròng mà : "Ta làm sao biết? Đây ràng là khuê phòng của Tam tiểu thư Mễ gia mà! Ta còn chưa có hỏi tại sao ngươi lại có thể ở trong phòng chủ tử đâu! Tới trộm đồ hả? nha đầu phẩm hạnh tồi tệ!"

      . . . . . . là cái gì có thể nhịn. . . . . . Cái này thể nhịn đấy! Tên quái nhàm chán này tới ám lên người nàng, lại còn dám nhiều lần sỉ nhục nàng?! Mẫu Đơn nàng cũng có tôn nghiêm đấy! Tưởng nàng là nha hoàn có thể sỉ nhục sao? có cửa đâu! cũng phải là chủ!

      Nàng từ giường nhảy xuống, hung tợn kêu lên: "Có bản lãnh nguyên hình ra! Núp ở trong lòng của ta chuyện, ta còn thu ngươi phí dừng chân đấy! Lăn ra đây!"

      Vừa dứt lời, chỉ thấy hai mắt tỏa sáng, bóng dáng cao gầy màu trắng độ nhiên xuất trước mắt nàng. Mẫu Đơn đột nhiên há to miệng, quai hàm đều rơi hết!

      Oa oa oa ——! Người này. . . . . . Người này. . . . . . Sao lại có thể đẹp mắt như vậy? thế giới có người nam tử như vậy sao? Dáng người của rất cao, mặc áo tay rộng trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh mềm mại choàng lên lưng, dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng u lam lộng lẫy. Mà gương mặt đó, cũng cực kì xinh đẹp quyến rũ! Lông mi dài cong cong, mắt phượng màu tím hẹp dài, sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi đỏ tươi, nếu như phải tại gương mặt này khóc đến còn chút bộ dạng ưu nhã, sợ rằng Mẫu Đơn phải chảy nước miếng tại chỗ.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Mẫu Đơn nhất thời quên luôn mình muốn gì, đầu lưỡi thắt nút, chỉ lo nhìn dung mạo xuất trần thoát tục của . Sống mười sáu năm, chưa từng gặp qua loại nam tử tuấn mỹ như người trời này? Người như vậy mà lại là quái, là phí của trời. . . . . .

      "Ngươi cái gì mà ngươi?" Nam tử kia lườm nàng cái, dùng tay áo lau khóe mắt rơi lệ, thở dài : "Coi như ta mạng khổ, rốt cuộc cũng cách nào cùng người kia gần nhau cả đời, tại lại bám vào người nha hoàn háo sắc. . . . . . Ta. . . . . . đúng là chết còn sướng hơn!"

      Mẫu Đơn chợt hồi hồn lại, da mặt run lên.

      "Ngươi ta cái gì? Háo sắc? Ai thèm háo sắc với cái người ẻo lã như như ngươi? Ngươi cũng xem lại bản thân, dáng dấp còn giống nam nhân, năng hành động có chỗ nào khác nữ nhân? Nữ nhân nào mù mắt mới có thể coi trọng ngươi!"

      Nam tử quyến rũ kia hừ tiếng, "Người ta vốn muốn làm nữ nhân! Nếu phải cẩn thận ám lên người ngươi còn ám được hoàn toàn, ta sớm trở thành Tam tiểu thư Mễ gia rồi!"

      Mẫu Đơn chờ nửa ngày, giọng : "Vậy mặt ngươi.... ......Tại sao lại là nam nhân?"

      Nam nhân liếc mắt nhìn nàng, khinh thường : "Hồ tiên chúng ta có thể tự do lựa chọn giới tính mình muốn! Chỉ cần tu luyện hết hai trăm năm, là có thể lựa chọn làm nam hay nữ, cũng có thể ra ngoài nhập vào người khác. Bộ dáng này là nguyên thần của ta, mặc dù là nam nhân, nhưng lòng của ta là đàn bà! Nếu phải là cẩn thận ám sai người, ta bây giờ tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng người rồi!" ( =D cười chết ta.)

      Mẫu Đơn "A" tiếng, ngước mặt lên, "Vậy tình trạng bây giờ có thể giải thích như vầy hay : ngươi muốn ám lên người Tam tiểu thư, lại cẩn thận ám sai lên người ta. Hơn nữa còn chưa có ám được hoàn toàn, bởi vì ta còn có ý thức của mình. Nhưng mà ngươi cũng ra được, về sau chỉ có thể ở trong lòng ta, là như vậy sao?"

      Nàng tươi cười rạng rỡ hỏi , nuốt ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy có chút kinh khủng. Trong mắt tiểu nha hoàn này có sát khí!

      nhè gật đầu cái, rụt bả vai nhìn nàng, chỉ nàng đột nhiên nhào lên.

      Mẫu Đơn hít hơi sâu, hung ác nhìn hồi lâu, chợt vọt lên!

      "Hồ ly tinh chết tiệt nhà ngươi! Cút ra khỏi thân thể của ta! Cút ra ngoài cút ra ngoài. . . . . . !"

      Thanh của nàng chợt dừng lại, thể tin được mà quay đầu lại nhìn vào bộ mặt vô tội của . Nàng. . . . . . Nàng mới vừa rồi lại có thể xuyên qua thân thể của ?! Tên quái này chẳng lẽ chỉ có thân thể ảo? có thân thể hay sao?!

      Thấy vẻ mặt nàng bất thường, vội vàng khoát tay giải thích: "Ta tại chỉ là phần linh hồn, thân thể bị ta đốt! Vốn nghĩ có được thân thể mới ngay lập tức, ngờ lại xảy ra loại chuyện như vầy. . . . . ."

      Mắt của lại đỏ lên, nước mắt lại sắp trào ra đến nơi. Mẫu Đơn mới chịu ăn bộ dáng này của , hai tròng mắt đảo vòng, oán hận : "Khóc khóc khóc! người nam nhân chỉ biết khóc! Sao lo nghĩ biện pháp giải quyết ?! Ta muốn cả đời phải bị hồ ly tinh bám ở người đâu!"

      càng khóc dữ dội hơn, nức nở : "Người ta cũng muốn như vậy a! Nhưng có biện pháp mà! Nếu có thể rời người ta sớm ! Bây giờ còn phải nhìn sắc mặt nha hoàn hung ác! đáng thương!"

      Mẫu Đơn cười lạnh tiếng, "Ngươi rất đúng, ta là nha hoàn hung ác! Ta mặc kệ ngươi có thể rời khỏi thân thể ta hay , bây giờ ta muốn ngươi cút ngay cho ta!"

      gào lên, "Ngươi dễ dàng! Ngươi tưởng ta muốn ở lại trong thân thể ngươi sao? Trời đất chứng giám, nếu như có biện pháp tách ra, ta làm lập tức! Cũng cần phải ở đây nhìn mặt nữ nhân dã man như ngươi!"

      "Ta là nữ nhân dã man?!" Móng vuốt Mẫu Đơn lại giơ lên, "Ngươi muốn sống nữa hả?!"

      Hai người ầm ĩ thành đống, Mẫu Đơn biết mình có cách nào chạm vào người hồ ly kia, nhưng lại nhịn được cơn tức trong lòng, dù là làm dáng chút cũng tốt. Ai cũng chú ý, bóng dáng mập mạp trắng noãn đứng trước cửa từ lâu, nhìn Mẫu Đơn phát điên mình mà tức giận đến toàn thân phát run.

      "Mẫu Đơn! Nửa đêm canh ba ngươi ở trong phòng tiểu thư náo loạn cái gì?! Càn rỡ!"

      thanh giận dữ của Mễ lão gia lập tức ngăn chặn động tác muốn túm mặt con hồ ly kia của Mẫu Đơn. Nàng hoảng sợ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Mễ viên ngoại mặc áo ngủ đứng ở cửa! Gương mặt trắng nõn tròn quay của ông ta tức giận đến đỏ bừng, hai chòm râu đều vểnh cả lên .

      Mẫu Đơn bị dọa đến nổi lời, xong rồi xong rồi! Chỉ lo nổi giận với con quái này, hoàn toàn quên chuyện của Tam tiểu thư! Lần này nàng chết chắc rồi! Ông trời ơi, quả họa vô đơn chí sao?

      "Tam tiểu thư đâu? giở trò quỷ gì?"

      Mễ viên ngoại chạy như bay tới, Mẫu Đơn dám ngăn cản, mặc ông ta tay vén màn giường lên, bên trong rỗng tuếch. Mặt Mễ viên ngoại lập tức xanh như tàu lá, nóng nảy rống lên!

      "Xảy ra chuyện gì?! Mẫu Đơn! ngay cho ta!"

      Mẫu Đơn ngập ngừng nửa ngày, chỉ biết kêu khổ trong lòng. Nhưng cũng kỳ quái, con quái này ở bên người nàng đấy! Tại sao Mễ lão gia lại nhìn thấy? Chẳng lẽ chỉ có mình nàng thấy sao?

      Hôm nay nàng tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi. Nàng sớm nên nghĩ tới . . . . . .

      Mẫu Đơn len lén khóc ở trong lòng, than thở cho vận rủi của mình. đại sảnh, Tam tiểu thư về trễ và Thủy công tử đưa trở về vừa vặn bị tóm, được dắt tới nơi này cho Mễ lão gia khởi binh hỏi tội. Mẫu Đơn ngay cả cái đầu cũng dám nhúc nhích cái, chỉ sợ phải nhìn thấy ánh mắt oán độc của Tam tiểu thư.

      Ánh mắt của nàng len lén liếc sang bên cạnh, muốn nhìn chút xem quái bám vào người nàng ra làm sao rồi.Vừa nhấc mắt, thấy được bộ mặt kích động trào lệ! Vừa vui mừng, vừa khổ sở, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Thủy công tử có vẻ hơi nhếch nhác. Mẫu Đơn ngẩn ra, còn chưa kịp suy nghĩ xem ánh mắt đó có ý nghĩa gì, bị lời của Mễ lão gia thu hút chú ý.

      "Thủy công tử, ngươi định xử lý chuyện này như thế nào? Chuyện liên quan đến danh tiết tiểu nữ, còn xin ngươi cho ta câu trả lời chắc chắn!"

      Giọng điệu của Mễ viên ngoại mặc dù thong thả ung dung, nhưng cảm giác áp bức trong lời ngu ngốc cũng có thể nhận ra. Nếu như câu trả lời của Thủy công tử thể khiến ông ta hài lòng, xem ra Mễ gia và Thủy gia ở Phủ Quang Châu từ nay thể đội trời chung rồi!

      Thủy công tử mặc cẩm bào màu xanh ngọc tự nhiên phóng khoáng, mặt mày như ngọc, khí độ nho nhã. chút hoang mang hành lễ, sau đó : "Tiểu chất từ lâu ngưỡng mộ tài đức của Tam tiểu thư, gia phụ cũng sớm có nguyện vọng kết bạn cũng thế bá. Ông vẫn thường nuối tiếc lớn nhất trong đời chính là cùng tồn tại trong Phủ Quang Châu lại quen biết với Mễ thế bá. Tiểu chất nguyện cùng Tam tiểu thư kết duyên Tần Tấn(*), ba ngày sau tự mình cầu hôn, mong rằng thế bá đồng ý."
      (*)Câu thành ngữ xuất phát từ ‘Tả truyện’, chỉ mối quan hệ thông gia hữu hảo giữa hai nước Tấn – Tần. Sau này người ta vẫn thường dùng nó để chỉ việc hôn nhân nam nữ.

      Vừa dứt lời, mặt Tam tiểu thư kìm nén được nỗi hân hoan, tựa như vô số hoa Xuân nở rộ trong nháy mắt, cực kì rực rỡ. Thủy công tử dịu dàng nhìn , đáy mắt hiển nhiên tràn đầy sủng ái. Xem ra Thủy công tử đối với Tam tiểu thư là lòng . . . . . .

      Mẫu Đơn dựng lỗ tai lên, chờ nghe Mễ lão gia trả lời như thế nào, lại hoàn toàn bỏ quên con quái bên cạnh mang vẻ mặt đau lòng muốn chết.

      Mễ lão gia ho tiếng, chậm rãi uống ngụm trà, lâu cũng chuyện, khí nhất thời trở nên căng thẳng. Mặt Tam tiểu thư có chút tái nhợt, cắn môi gắt gao nhìn chằm chằm Mễ lão gia. Thủy công tử lặng lẽ nắm tay , ý bảo bình tĩnh lại.

      Mễ lão gia chợt trầm giọng : "Thủy lão gia gần đây thân thể vẫn khỏe chứ? Nghe bệnh phong thấp cũ của cũng thấy khá lên."

      Ông chợt câu hoàn toàn liên qua, Tam tiểu thư gấp đến nỗi cắn nát cả môi, nước mắt dâng lên.

      Mễ lão gia nhàn nhạt liếc Tam tiểu thư cái, giọng thở dài : "Quả con lớn giữ được! Cũng được, Thủy thế chất chịu cưới con, coi như là phúc khí của con. Như vậy việc cầu hôn còn chờ thế chất trở về cẩn thân bàn bạc với lệnh tôn lệnh đường mới phải."

      Vừa dứt lời, cả hai người đều mừng như điên, Tam tiểu thư cũng mệt lả cả người, cơ hồ muốn ngã ngồi đất. Mẫu Đơn cũng thông minh đứng ở bên, lời. Nàng làm vật hy sinh hay là làm phúc tinh(*), phải xem thái độ của Mễ lão gia và Tam tiểu thư. . . . . .
      (*)Người hoặc vật mang lại hạnh phúc, may mắn cho người khác.

      than thở cho bản thân mình, chợt phát giác tay mình với ra ngoài!

      Mẫu Đơn bị dọa đến nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn cái tay chịu khống chế của mình, vẫn sờ sờ, mò mò tới người Thủy công tử! Nàng thể thốt nên lời, kinh ngạc mà chứng kiến thân thể chịu khống chế của mình xông tới ôm chặt lấy Thủy công tử.

      Sau đó, miệng của nàng cũng hoàn toàn chịu khống chế mà gào lên: "Thủy công tử! Ta cũng thích người! Ta vì người mà làm nhiều chuyện như vậy, sao người lại nhìn ta cái? Người cưới luôn ta có được ? Ta bảo đảm nhất định khiến người vui vẻ!"

      Mẫu Đơn đổ mồ hôi lạnh mà nhìn sắc mặt tái mét của Mễ lão gia, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Tam tiểu thư, xong rồi lại nhìn đến Thủy công tử kinh ngạc ra lời, lâu mới giọng : " phải tôi ! Là !"

      Xong rồi! Lần này là xong rồi! Mễ gia này thể ở tiếp nữa rồi! Nàng phải uống gió Tây Bắc rồi ! Cái tên hồ ly tinh chết tiệt kia! Nàng tuyệt đối tha thứ cho ! Lại dám giành thân thể của nàng?! Lần này có nhảy vào trong nước cũng thể rửa sạch rồi!

      Mẫu Đơn người ngây như phỗng đứng ở tại chỗ, ngay cả nước mắt cũng chảy ra nổi.
      Last edited by a moderator: 24/5/15
      Trâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3: CÙNG ĐỒNG HÀNH

      " phải ta mà. . . . . . phải là ta . . . . . . Là tên hồ ly tinh đáng chết, chiếm đoạt thân thể của ta. . . . . . Ô. . . . . ."

      Mẫu Đơn khóc đến phen nước mắt nước mũi chan hòa, ngồi tảng đá, liều mạng lầm bầm lầu bầu kể lể uất ức.

      Hai canh giờ trước nàng bị gia đinh xách tay ném ra cửa lớn Mễ gia, Mễ lão gia cùng Tam tiểu thư độc ác, cho nàng thu dọn bất cứ thứ gì. . . . . . tại nàng phải làm sao đây? người có đồng nào, ngay cả y phục để thay đổi cũng có, trong thân thể còn có tai tinh đáng chết, chẳng lẽ phải làm ăn mày sao? Nàng nhưng vẫn là thiếu nữ mười sáu tốt đẹp a, làm chuyện xin cơm này mất mặt. . . . . .

      "Hoặc là ta dứt khoát vào con đường kỹ nữ. . . . . . Đời này coi như xong rồi. . . . .."

      Nàng tuyệt vọng tự lẩm bẩm, quan tâm hồ ly bên cạnh cũng khóc lóc đau lòng, thẩn thờ đứng lên, cùng tay cùng chân bước về phía trước.

      "Ta. . . . . . Ta phải làm lầu xanh sao. . . . . ." Nàng vừa vừa , cặp mắt khóc sưng như quả đào.

      "Này! Ngươi khóc cái gì?! Nên khóc chính là ta mới đúng! Nữ nhân ác bá, ngay cả đau lòng cũng muốn giành với ta!" Tên hồ ly ở phía sau bực tức kêu lên, uất ức muốn chết.

      Mẫu Đơn đột nhiên ngừng lại, im lặng hồi lâu, mới lẩm bẩm : "Đều là lỗi của . . . . . . Đều là lỗi của !" Trong mắt nàng chợt phát ra sát khí kinh thiên động địa, vừa xoay người liền muốn đuổi giết tới nơi!

      "Cút ra ngoài! được chuyện với ta! Ta. . . . . . Ta! Ta hận thể băm nát ngươi cho chó ăn! Tên nhân ! Biến thái! Mình là nam nhân còn thích nam nhân! biết xấu hổ!"

      Hai tay của nàng quơ quào loạn xạ, mặc dù căn bản thể chạm được thân thể của con trước mặt, nhưng khi nhìn bộ dáng hoảng sợ, chật vật tránh né của cũng có thể giải hận chút.

      Mặt mày của đều bị mắng tới chuyển sang màu tím luôn rồi, vừa tức giận vừa xấu hổ, nước mắt nhất thời tựa như biển lớn mênh mông.

      "Ta thích nam nhân có lỗi gì? Lòng ta vốn là muốn làm nữ nhân a! Ngươi mới vừa nhìn nguyên thần của ta kết luận xằng bậy, ngươi mới biến thái! Nếu phải hôm nay phát sinh sai lầm này, ta bây giờ làm đôi tình nhân thần tiên, chắp cánh cùng bay với Thủy công tử rồi !"

      Mẫu Đơn đánh mệt, chán nản ngồi xuống đất, để ý đến nữa, bụm mặt im lặng khóc. Bả vai mảnh khảnh rung động, nước mắt theo kẽ tay tràn ra ngoài, thấm ướt cả váy dài xanh nhạt người.

      Hai người nhìn nhau khóc nửa ngày, hồ chợt giọng : "Này, ngươi tên là gì? Chúng ta chớ trách đối phương, chuyện đến nước này, khóc với mắng đều vô dụng, vẫn nên suy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này cho thỏa đáng."

      Mẫu Đơn mới thèm để ý tới , trước khóc đủ rồi ! tại phiền!

      đợi nửa ngày nghe được trả lời, nén giận tiếp tục : "Được, ta đây so đo với tiểu nữ nhân ngươi. Ta tên là Tư Đồ, là Hồ tiên núi Vô Trần, tu hành hai trăm năm. Này, ta tới nước này, ngươi còn tỏ vẻ cáu kỉnh?!"

      trợn đôi mắt hẹp dài xinh đẹp lên mà nhìn. Mắt thấy lại sắp phát biểu, Mẫu Đơn mới lau nước mắt, hừ tiếng.

      "Ta là Mẫu Đơn! Năm nay 16! người nha hoàn bình thường đáng thương bị con hồ ngu xuẩn ám thân! Ngươi hài lòng chưa?"

      Tư Đồ nhíu mi lại, lan hoa chỉ(*) điềm đạm đáng chống đỡ trước ngực, bày ra bộ dáng thể nào tin nổi.
      (*)Ngón giữa và ngón cái cong lại chạm vào nhau, ba ngón còn lại dựng thẳng, giống tiên nữ trong phim hay làm vậy đó. =D

      "Xem ra chúng ta có cách nào ở chung hòa thuận! Quên , vốn định chấp nhận số mệnh, nhưng bây giờ gì cũng phải đánh cuộc lần!"

      đưa ngón tay thon dài ra, yên lặng tính toán hai cái, sau đó vui vẻ : "Cũng may, nàng ở phía Tây xa! Đoán chừng khoảng ba tháng là có thể tới!"

      Mẫu Đơn
      http://***************.com/downloads/posts/2346886.png
      Trâu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4: KỂ TÂM

      Mẫu Đơn hài lòng uống xong ngụm canh thịt bò cuối cùng, khẽ ném cái muỗng vào chén, chút hình tượng duỗi cái lưng mỏi. Vừa chép miệng, vừa liếm môi, vuốt cằm hừ : " hổ là quán cơm tốt nhất Phủ Quang Châu, quả nhiên mỹ vị! Oa, ăn tới bụng căng tròn luôn rồi."

      Nàng vỗ vỗ bụng căng như cái trống, quay sang Tư Đồ sắc mặt trắng bệch ngồi bên cạnh mà cười : " đáng tiếc, ngươi là nguyên linh, có cách nào ăn được món ngon này. Trước kia ta làm nha hoàn cho nhà người ta, làm sao ăn được đồ ăn khéo léo ngon miệng như vậy."

      Nàng dùng chiếc đũa đâm bánh trôi long phượng còn thừa trong mâm, gương mặt mềm mại xinh đẹp, tràn đầy hạnh phúc đỏ ửng.

      Tư Đồ cắn ngón tay mảnh khảnh, thể tin nổi nhìn nàng, "Ngươi có phải là con hay ? Nơi này lại có ai giành với ngươi! Tướng ăn quả y như heo! Mạng ta thực khổ! Thế nào lại ám lên loại người dã man này!"

      Mẫu Đơn "Thiết" tiếng, "Tướng ăn? Tướng ăn có thể lấp đầy bụng ? Dù sao bây giờ ta cũng ở trong phòng riêng, có ai nhìn thấy được ta. Ta có lấy tay bốc ăn cũng liên quan tới ngươi!"

      rồi dùng tay cầm cái bánh trôi lên, ác liệt cười với .

      Tư Đồ nâng tay áo to rộng lên che gương mặt xinh đẹp của mình, hừ : "Ta nếu là , thế nào cũng phải hơn ngươi hàng trăm lần!"

      Mẫu Đơn nhìn cái, cái tên hồ ly tinh này, luôn cười nhạo dáng vẻ của nàng. Làm ơn, chưa từng có ai dạy nàng cái dáng vẻ chó má gì hết có được chưa? Người sống đời, ăn cũng thể vui vẻ ăn, lời cũng thể thoải mái , vậy sống còn có ý nghĩa gì?

      "Đáng tiếc ngươi phải là con , Thủy công tử của ngươi vĩnh viễn cũng thể coi trọng ngươi, ngươi đừng có hy vọng nữa!"

      Mẫu Đơn thấy thái độ mỉa mai của , kịp suy nghĩ phun ra mấy lời đả thương người. Tay áo Tư Đồ nhất lời hạ xuống, gương mặt tuấn mỹ hoàn toàn trắng bệch, trong đôi mắt hẹp dài màu tím có nước mắt, nhưng lại đau lòng muốn chết, có đau khổ mà thể .

      Mẫu Đơn vội vàng bụm miệng, hối hận nhìn , mắt trừng to tròn. Ôi! Nàng sao lại đâm trúng chỗ đau của ngươi ta chứ? Đánh người chứ nên làm đau lòng người, cách làm của nàng dường như hơi bỉ ổi. . . . . .

      lâu, Tư Đồ mới yếu ớt mà : "Ngươi đúng, nhưng phải để ý ta, chỉ là trước giờ vẫn chưa hề biết đến ta thôi. Đều là tự ta ở chỗ này len lén thích. . . . . . Người ta căn bản biết gì. . . . . ."

      Nước mắt tinh khiết ngưng đọng trong đôi mắt màu tím, giống như pha lê tím xinh đẹp, chậm rãi lay động, kìm được mà rớt xuống. Lọn tóc đen nhánh rũ xuống bên mặt, điềm đạm đáng thương, cũng quyến rũ mê người.

      Mẫu Đơn thầm ho tiếng, nhìn loạn xung quanh. Con hồ ly này bộ dáng đúng là rất đẹp! Khó trách mọi người đều hồ ly tinh giỏi nhất là mê hoặc lòng người, dáng dấp tao nhã như vậy, hoàn toàn có thể làm cho người ta quên khác biệt nam nữ. Nếu Thủy công tử nhìn thấy , chừng mất hồn từ lâu, chứ phải là cần.

      Tư Đồ mở to hai mắt, cố nén cho nước mắt rơi, thở dài : " là người phàm đầu tiên mà ta nhìn thấy khi ra khỏi núi Vô Trần, đến giờ ta vẫn quên được lần đầu gặp gỡ ấy. Mặt nước xanh biếc dập dờn sóng, mặc y phục màu xanh ngọc đứng trước mũi thuyền. Ngọn gió kia ấy, thổi tung tóc , y phục cũng bay theo. Ta thậm chí còn ngỡ rằng mình gặp được tiên nhân, từ đó liền thế nào cũng thể quên, hối hận mình vì sao phải là thân nữ nhi, để được cùng nắm tay cả đời, noi theo Uyên ương."

      Mẫu Đơn cẩn thận nâng ly trà lên, uống ngụm, sợ mình gây ra tiếng động làm phiền tới .

      Ta vẫn len lén theo , dám để cho phát . Ta muốn biết thích như thế nào, dù phải rút củi dưới đáy nồi, ta cũng muốn trở thành như thế, khiến coi trọng ta. Sau này vào lần tình cờ, ta thân ở nóc phòng, nghe và bạn bè trò chuyện vui vẻ, Tam tiểu thư là mỹ nhân tuyệt sắc như tiên nhân, nếu được người vợ xinh đẹp kiều như thế, đại trượng phu cũng sống uổng cuộc đời này. Ta quả mừng rỡ như điên, cả đêm vội vã chạy tới Mễ gia, dùng lửa hồ ly đốt nguyên thân, giữ lại nguyên linh, tính toán thời cơ ám vào người Tam tiểu thư.”

      khẽ ngẩng đầu, cười khổ : “Nhập vào thân người khác vốn là việc bị giới và Thần giới nghiêm khắc cấm đoán, khi phát , ngay cả nguyên thần cũng thể giữ được. Mà ta lần đầu tiên lớn gan như vậy cũng là vì . buồn cười cho tên tiểu mới tu hành hai trăm năm như ta, ngay cả cái đuôi còn chưa tu luyện thành hình, sớm biết khả năng nhập thân thành công rất . Tuy nhiên vẫn muốn ra tay lần, dẫu thành vẫn có thể gặp gỡ, cùng ôn tồn thời gian. Lại ngờ ngay cả ám người cũng sai, toi công bỏ lỡ . rất cam lòng…”

      Mẫu Đơn thở cũng dám thở mạnh, chờ cả ngày, thấy nữa, mới giọng : “Chưa chắc đâu, sao ngươi biết bỏ lỡ phải là may mắn? Như lời ngươi , tuổi thọ người phàm chúng ta quá trăm năm, cứ cho là ngươi cùng kết thành cây liền cành, ngày sau cũng phải già , chết . Tra tấn khổ sở từ từ như thế, chẳng thà tại dứt khoát từ bỏ, đau này cũng chỉ đau nhất thời. cho cùng vẫn là , người vẫn là người, làm sao có thể vĩnh viễn gần nhau? Hãy nghĩ thoáng chút thôi.”

      Tư Đồ đột nhiên nhìn về phía nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dọa nàng giật mình, thiếu chút nữa đánh rớt ly trà xuống bàn.

      “Ngươi dễ dàng! Người ngoài cuộc trải qua đều như thế! biết cảm thông nỗi khổ, tất nhiên cũng biết vẻ đẹp của tình . với ngươi thông.”

      Mẫu Đơn nhíu nhíu đôi mày cong, nở nụ cười, “Ta quả thực biết tình là gì, ta chỉ biết, nếu là của ta nhất định trốn thoát; phải của ta, có cầu xin cũng vô ích. Uổng cho ngươi là hồ tiên hai trăm năm, đạo lý đơn giản như vậy cũng hiểu, ta với ngươi cũng thông!”

      Tư Đồ lại trầm mặc, lâu cũng nhúc nhích. Mẫu Đơn ăn uống no đủ, dần dần có chút ngồi yên, móc ngân phiếu trong tay áo ra, hô vọng xuống lầu, “Tiểu nhị! Tính tiền!”

      Tiểu nhị vội càng háo hức chạy tới, cúi đầu khom lưng, “ nương ăn xong rồi sao? Có muốn dùng thêm bình Bách Thảo Hoa Cúc của hỉ lâu chúng tôi hay ? Mát mẽ hạ hỏa, tốt cho dưõng sinh.”

      Trà Bách Thảo Hoa Cúc? Khóe miệng Mẫu Đơn cong lên, trà gì còn được, trà này miễn ! Lúc nàng hầu hạ người ta, bưng còn ít sao?

      cần, tính tiền thôi.”

      Nàng tiện tay ném cho tiểu nhị ngân phiếu trăm lượng, nhìn hai mắt tỏa sáng mà chạy xuống, hô lên với chưởng quầy là hôm nay có khách hàng lớn. Ha ha! Cảm giác làm kẻ có tiền thực là – thoải mái!

      Nàng tùy tiện chọn khối bạc trong cái túi mới vừa rồi được trang bị đầy đủ ra, thưởng cho tiểu nhị, khiến cực kỳ vui mừng, cảm tạ liên tục.

      “Kia, Tư Đồ, mới vừa rồi ngươi cái gì mà hồ tiên đuôi, hồ tiên chín đuôi, là có ý gì? Có gì khác biệt sao?”

      Mẫu Đơn dạo lung tung chợ, tùy tiện mua chút bên Đông, chút bên Tây, thỏa mãn dục vọng mua sắm tích lũy mười sáu năm của mình.

      Tư Đồ hiển nhiên hơi khôi phục tinh thần chút, lạnh nhạt : “Cửu vĩ hồ là tiên nhân tu hành cao thâm nhất trong hồ tộc, chính xác chút, bọn họ còn là quái, àm là địa vị khác gì với Thần. Còn đuôi, là tu vi cơ bàn nhất mà hồ tiên phải đạt được. Ví như có thể tùy ý biến hóa dung mạo, cũng có thể khôi phục.”

      Mẫu Đơn nhíu mày, “Vậy ý của ngươi là…”

      Tư Đồ suy sụp, mặt đỏ lên, hừ : “Đúng a! Ta ngay cả đuôi cũng phải! Ta chỉ là tiểu nhất, hồ nửa đuôi mà thôi! Câu trả lời này làm ngươi vui vẻ chưa?!”

      “Phốc”, Mẫu Đơn phá lên cười, “Trời ạ! Ngươi chỉ là hồ nửa đuôi?! uất ức! Vậy chẳng phải cái gì ngươi cũng thể làm! Khó trách làm ra tới tình trạng này!”

      Tư Đồ giận rồi, lại mở tay áo ra che mặt, thèm để ý tới nàng.

      Mẫu Đơn cười lớn, chọc cho người chung quanh đều nhìn về phía nàng, nhưng nàng cũng ngại. Thuận tay cầm lên cây trâm khảm hoa ở gian hàng đối diện, móc bạc trong hà bao thảy qua, bộ dáng hào phóng khiến cho mọi người ghé mắt, nàng lại cười tủm tỉm là hài lòng.

      Tư Đồ vẫn chuyện, xoay đầu nhìn nàng. Song khi nàng lần thứ trăm hai mươi mốt bỏ tiền ra mua cái chén có gì đặc biệt, rốt cuộc cũng hết chịu nổi.

      “Này! Ngươi có thể cẩn thận chút hay ? Mọi người đường đều nhìn ngươi đấy! Ngươi mua nhiều đồ vô dụng như vậy, chúng ta lên đường chẳng lẽ còn phải vác người sao?”

      rống to bên tai nàng, trơ mắt nhìn nàng lại mua bộ y phục màu đỏ.

      “Ngươi còn mua như vậy, về sau ta biến ra tiền cho ngươi nữa.”

      Mẫu Đơn thở dài : “Ngươi yên lặng chút xem, lần đầu tiên trong đời người ta được mang nhiều tiền như thế vậy, cũng phải hào phóng lần chứ.”

      Tư Đồ nhìn chung quanh thấy vài nam tử có ánh mắt bất thường, vội quay đầu lại la lên: “Chớ mua! Mau trở lại khách sạn! Ngươi làm cho người ta theo dõi rồi kìa! mang nhiều tiền người như vậy, ngươi còn biết sợ nguy hiểm sao?

      Mẫu Đơn cẩn thận nhìn bốn phía chút, có mấy nam tử vừa chạm phải ánh mắt của nàng liền rời mắt . Trong lòng nàng căng thẳng, thầm hối hận. Là nàng quá hưng phấn, cũng quá sơ suất, sao lại quên mất đạo lý mang nhiều của ra đường thể phô trương chứ?

      “Tư Đồ, tốt xấu gì ngươi cũng là hồ tiên, chẳng lẽ mấy tên phàm nhân này cũng đối phó được sao?”

      Mẫu Đơn vừa nhanh về khách sạn, vừa giọng hỏi. Liếc qua khóe mắt, thấy mấy người kia đuổi tới, nàng sợ tới mức vội vàng dám nhìn nữa.

      Tư Đồ tức giận : “Ta tại chỉ là nguyên thần mà thôi, chỉ biết chút pháp thuật vô cùng bình thường, căn bản có biện pháp đối phó với những người đó! Vả lại cũng được tấn công người phàm! Ta phạm vào đống điều cấm kị vì ngươi rồi! Còn phải phạm tới khi nào nữa? Cái người nữ nhân này phiền phức!”

      Vừa dứt lời, Mẫu Đơn cảm thấy bả vai nặng trĩu, bàn tay to lớn lông lá đè lên vai.

      Nàng cả kinh, muốn hét lên, bên tai vang lên giọng uy hiếp trầm thấp.

      “Tiểu nương, được hét, nếu có trái ngon để ăn. Ngoan ngoãn theo chúng ta !”

      Mẫu Đơn hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy năm sáu nam tử cao to vây lấy nàng, toàn bộ đều tham lam nhìn chằm chằm hà bao giắt bên eo nàng. Mà đoàn người lui tới đường cái, cũng cố ý tránh ra, ai dám nhìn về phía bên này!

      Xong rồi! Nàng gặp nạn cướp rồi!
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :