1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng - Diệp Lạc Vô Tâm (full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]

      Truyện: Dịu Dàng Khó Cưỡng

      Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

      Nhà xuất bản: Văn Học

      Số trang: 304

      Nguồn: amunbooks

      Văn án:
      Sinh nhật lần thứ 14, Quan Tiểu Úc gặp tình sét đánh tại Bule Pub. chàng lạ mắt trông cao quý và hấp dẫn thu hút ánh nhìn và trái tim bé mới lớn. Rồi khi nhìn chàng trai xa lạ kia khoác vai người đẹp rời , “mối tình đầu thơ ngây” của bỗng tan thành mây khói.

      Năm 22 tuổi, bố mẹ sắp xếp cuộc gặp mặt với Âu Dương Y Phàm, chàng nổi tiếng đẹp trai, giỏi giang, con nhà gia, hai nhà có hẹn ước với nhau từ . Nhưng vì nghe ta là “hoa hoa công tử”, thay người còn nhanh hơn cả thay áo, Quan Tiểu Úc chưa kịp gặp mặt lén trốn mất. rất ghét loại người như ta.

      Rời khỏi quán trà, vô tình đụng phải Ivan, chàng đẹp trai tình cờ gặp trong bữa tiệc sinh nhật người bạn. Và trong lúc “nguy cấp”, lên xe ta để chạy trốn khỏi cuộc gặp mong muốn. Tiếp xúc nhiều với Ivan, mới hiểu đằng sau khuôn mặt bất cần đời, luôn ung dung, tươi cười kia là người hết lòng vì bạn bè, con người quyết đoán trong công việc đầy áp lực và hơn hết là trái tim si tình trong tình . Dần dần có cảm tình rồi rung động trước Ivan, quyết định cho cơ hội để có thể trở thành bạn trai của .

      Nhưng định mệnh trớ trêu khi đến sinh nhật lần thứ 23, Tiểu Úc phát tên hoa hoa công tử Âu Dương Y Phàm và Ivan hóa ra chỉ là người…

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1.1: Mối tình đầu

      Đêm hè, yên tĩnh và thanh vắng.

      Trong khu ký túc xá nữ của trường Đại học T vừa mới xây chưa được bao lâu, cửa sổ sáng loáng, sạch , hương cà phê dìu dịu quyện lẫn mùi sữa lan tỏa khắp căn phòng. Chiếc rèm cửa mỏng, sọc xanh lam hờ hững đu đưa theo làn gió đêm, thi thoảng lại chạm vào chiếc chuông gió san hô treo cửa sổ, phát ra những tiếng ngân nga khe khẽ.

      Quan Tiểu Úc chống hai khuỷu tay nằm chiếc giường được trải ga màu xanh nhạt, đôi chân thon dài nõn nà khẽ đưa qua đưa lại, mái tóc xoăn màu cà phê được túm cao, thi thoảng vài lọn tóc lại buông xuống, chạm vào gương mặt trái xoan xinh xắn của , càng làm tăng vẻ bướng bỉnh đáng . gập cuốn tiểu thuyết vẫn còn thơm mùi mực in lại rồi rút cuốn khác từ chồng tiểu thuyết cao ngất, lông mi khẽ chớp chớp, đôi mắt trong veo vẫn còn vương chút xúc cảm từ cuốn tiểu thuyết ướt át dưới ánh đèn trở nên long lanh.

      Mở phần giới thiệu nội dung, tỏ vẻ hơi chán nản: “Lại là câu chuyện của hoàng tử bạch mã và công chúa Lọ Lem. Nhân vật nam chính tuấn tú, giàu có, si tình; nhân vật nữ chính gia cảnh nghèo khó, dịu dàng, tốt bụng.”

      “Nếu sao gọi là tiểu thuyết ngôn tình chứ?” bạn cùng phòng Bạch Lăng Lăng ngồi dịch tài liệu lịch sử trước máy tính, vừa giơ tay xoa xoa cái trán nhức mỏi vừa trả lời.

      Tiểu Úc uể oải lật giở từng trang tiểu thuyết. “Đúng thế, thực đâu phải là cổ tích tình , những nàng Lọ Lem dịu dàng, tốt bụng mãi mãi chẳng thể trở thành công chúa, những chàng giàu có bao giờ là những người tốt để ta nương tựa suốt đời! Những người đàn ông hoàn hảo trong tiểu thuyết hề tồn tại.”

      “Vậy mà cậu còn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình?” Lăng Lăng quay lại nhìn , đôi mắt thông minh, lanh lợi, nụ cười rạng rỡ gương mặt dịu dàng, khả ái luôn để lại cho người đối diện ấn tượng rất dễ chịu.

      “Tớ nâng cao tiêu chuẩn chọn đàn ông của mình.” Tiểu Úc xong, lại lắc đầu đăm chiêu nhìn Lăng Lăng, thở dài. “Haizz! Những thích đàn ông như cậu hiểu được đâu.”

      “Tớ thấy thay vì việc nâng cao tiêu chuẩn chọn đàn ông hãy nâng cao năng lực biết chấp nhận của bản thân hơn…” Lăng Lăng chưa hết câu người thầy hướng dẫn quý của gọi tới. Lăng Lăng khóc dở mếu dở nhưng giọng vẫn rất lễ phép: “ dịch xong rồi ạ, em sửa lại, gửi cho thầy… Phòng làm việc? Ồ, được, bây giờ em mang tới cho thầy ngay.”

      Cúp điện thoại, dám chậm trễ thêm phút nào, lập tức sắp xếp lại tài liệu rồi lao ra khỏi phòng, trước khi mới nghĩ tới chủ đề chưa xong với Tiểu Úc, bèn vội vã buông câu: “Cậu cứ nhẩn nha nâng cao tiêu chuẩn chọn đàn ông của cậu , tớ tiếp tục nâng cao khả năng chịu đựng của mình đây.”

      “Cậu nhớ về sớm nhé, đừng để tớ lại mình!”

      “Tớ nỡ lòng nào chứ…”

      Lăng Lăng rồi, trong đêm tối tĩnh mịch, Tiểu Úc vô tình lại bước vào câu chuyện tình .

      Trong tiểu thuyết, nhân vật nam và nữ chính có cuộc gặp gỡ lãng mạn, cuộc tỏ tình lãng mạn,
      mỗi tình tiết đều vô cùng lãng mạn khiến cho Tiểu Úc cảm xúc dâng trào, chỉ muốn lập tức có được người đàn ông này để , hận tình thù, sinh ly tử biệt bi thương biết bao. Ngay cả khi đến mức sinh ly tử biệt, bãi bể nương dâu chỉ “bỏ trốn” cùng nhau cũng đủ lãng mạn rồi.

      bạn cùng phòng Lăng Lăng từng hỏi : “Tại sao cậu lại theo đuổi giá trị tinh thần cao như vậy?”

      trả lời: “ mãnh liệt, hết mình dù phải chết làm sao xứng với bấy nhiêu cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà tớ đọc chứ!”

      Lăng Lăng im lặng.

      Tình tiết của câu chuyện phát triển đến cao trào, điện thoại của đổ chuông, màn hình lên chữ “Mama”, người mà bao nhiêu ngày qua thấy hỏi han gì cả.

      Điện thoại vừa kết nối, chưa kịp lên tiếng, đầu máy bên kia vang lên mệnh lệnh cương quyết của mẹ : “Tiểu Úc, tối thứ Sáu mẹ bảo lái xe tới trường đón con!”

      ôm lấy điện thoại, cảm thấy vô cùng bất an. “ phải mẹ lại bắt con gặp cái tên Âu Dương… Âu Dương gì gì đó chứ?”

      Nhắc đến cái tên Âu Dương gì đó, lập tức vênh mặt lên.

      tuần trước, cũng đúng lúc đọc tới đoạn cao trào mẹ gọi điện, là định giới thiệu cho làm quen với chàng trai tuấn tú, khôi ngô, tốt nghiệp MBA ở Harvard. Điều quan trọng nhất là bố ta chính là Âu Dương Cẩm Hoa, cổ đông lớn của công ty điện khí.

      Âu Dương Cẩm Hoa là bạn thời đại học với Quan Thiên Nguyên, bố của Tiểu Úc. Hai người có mối thâm tình rất tốt, lại người sinh con trai, người sinh con , trong lúc chuyện phiếm bèn đưa con cái ra gán ghép, đùa cách vô thưởng vô phạt rằng đây là “ tác hợp của ông trời”. Có điều, kể từ khi Tiểu Úc phản đối quyết liệt cái tư tưởng phong kiến cũ kĩ môn đăng hộ đối này, hai vợ chồng Quan Thiên Nguyên cũng còn nhắc tới chuyện này nữa. Tiểu Úc vốn tưởng họ hiểu ra, ai ngờ là do con trai nhà người ta ra nước ngoài rồi. Giờ ta vừa về nước, họ lại bắt đầu nhắc đến chuyện xưa.

      định từ chối khéo: “Con vẫn còn , sao mẹ phải vội gả con như vậy chứ?”

      Mẹ phản bác chút khách khí: “Con hai mươi ba tuổi rồi, sắp bước vào nhóm tuổi kết hôn muộn rồi đấy!”

      “Chẳng phải vẫn còn hai tháng nữa mới tới sinh nhật con sao?” Cứ như thực sắp bước vào độ tuổi kết hôn muộn rồi vậy.

      Tiểu Úc lau những giọt mồ hôi trán, giọng nũng nịu nài nỉ: “Mẹ, dù gì con cũng là con ruột của mẹ mà! Mẹ đâu thể tùy tiện tìm cho con người đàn ông để gả cho xong chuyện được chứ!”

      “Việc đại cả đời của con, mẹ bao giờ tùy tiện chưa hả? Y Phàm chắc chắn là người đàn ông tốt, mẹ chỉ thu xếp để các con gặp mặt lần, mẹ đảm bảo gặp cậu ta rồi, chắc chắn con hài lòng!”

      “Bọn con chẳng phải gặp nhau từ lâu rồi đó sao?” Tiểu Úc nhớ lại hình dáng mơ hồ còn đọng lại trong ký ức. “ ta quá thấp.”

      “Thấp?! Con cho rằng cao bao nhiêu mới được gọi là cao hả?”

      ta hình như còn chưa được mét…” ngẫm nghĩ rồi thêm: “Mà người toàn thịt là thịt!”

      “Cái con bé này! Lúc đó Y Phàm mới có bảy tuổi.”

      “Nền tảng thấp kém như vậy, dù có cải thiện cũng chẳng thể đẹp hơn được!”

      “Con cứ gặp rồi biết, Y Phàm những khôi ngô, tuấn tú mà tính tình cũng rất tốt!”


      Tiểu Úc lập tức giở lại phần giới thiệu nội dung cuốn tiểu thuyết, nhìn thấy phần giới thiệu về nhân vật nam chính: tuấn tú, giàu có, dịu dàng, đa cảm, tốt nghiệp MBA ở Harvard, dựa dẫm vào gia thế, tay trắng dựng nghiệp… cũng cảm thấy hơi động lòng, do dự xem có nên gặp mặt nhân vật nam chính của tiểu thuyết ngôn tình ngoài đời thực hay đột nhiên nhớ ra cái tên này hình như ngày trước Lăng Lăng từng nhắc tới.

      Sau đó, Lăng Lăng quay về, vội vã hỏi: “Lăng Lăng, có phải cậu từng nhắc tới cái tên Âu Dương Y Phàm ?”

      “Đúng vậy.” Lăng Lăng đặt đồ xuống, ngồi xuống trước máy tính để xem có tin nhắn QQ nào , chẳng vì lý do gì cả, đây chỉ là thói quen của .

      ta là người thế nào?”

      “Cậu cứ mua bất kỳ cuốn tạp chí lá cải nào hoặc lên baidu tìm là biết cả thôi!”

      “Nổi tiếng vậy sao?”

      ta từng có bao nhiêu người phụ nữ, dùng CPU dual-core cũng thống kê hết được đâu… Đánh giá nữ minh tinh có nổi tiếng hay , đẹp hay chỉ cần xem ta có scandal nào với ta hay ! Người phụ nữ nào mà ta sống bằng chết, sớm chết sớm được siêu thoát…”

      Tiểu Úc kiểm tra tốc độ vận hành và dung lượng của CPU dual-core, quả nhiên là con số vô
      cùng lớn.

      Nhìn con số dài dằng dặc, ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu là: Mình có phải là con ruột của mẹ hay ?!

      Ý nghĩ thứ hai là: Muốn mình lấy ta, trừ phi mình chết!

      Bởi cú sốc tinh thần từ tuần trước đó, giờ đây vừa nghe thấy mẹ muốn đón về nhà, lập tức kiên quyết lập trường: “Mẹ muốn con lấy ta, trừ phi con chết!”

      Đầu bên kia điện thoại im lặng giây lát rồi vang lên tiếng cười nhàng của mẹ. “ phải, phải, là do ông nội nhớ con, muốn cuối tuần này con cùng ông uống trà.”

      “Ồ!” Thực ra cũng rất nhớ ông nội.

      Sáng sớm hai ngày sau đó.

      Sau đúng hai giờ đồng hồ bị hành hạ bởi thợ trang điểm cao cấp, đứng trước gương, Tiểu Úc lúc này như hoàn toàn lột xác.

      Chiếc váy màu vàng ánh kim dài chấm gót, hở chỗ nào nhưng ôm lấy thân hình thon thả, làm nổi bật những đường cong quyến rũ của . Mái tóc vừa mới uốn được buộc cao, chỉ để lại lọn buông xuống bên má, trông vô cùng quyến rũ, gương mặt trái xoan được đánh phấn trắng mịn, đôi mắt trong sáng, cặp lông mi cong vút được chuốt thêm lớp mascara lấp lánh, trông chẳng khác gì búp bê Barbie.

      Tiểu Úc ngắm nhìn mình trong gương, mọi ấm ức trong lòng bỗng tiêu tan. Cuối cùng hiểu thế nào được gọi là chuyên nghiệp, đó là có thể trang điểm để ngay cả bản thân cũng nỡ ngắm nhìn.

      “Tiểu Úc, con nhìn xem, con phải thế này chứ!”

      Tiểu Úc quay lại nhìn mẹ, người nắm mạch máu kinh tế của , thấy mẹ tỏ ra rất hài lòng, thăm dò hỏi: “Mẹ có nhận ra con là ai ?”

      “Vớ vẩn, con là do chính mẹ đẻ ra đấy!”

      Ý là: Nếu phải là mẹ đẻ tuyệt đối thể nhận ra được!

      Trang điểm xong, Tiểu Úc kéo chiếc váy dài lê thê bước lên xe. đương nhiên thừa biết uống trà với ông nội cần thiết phải trang điểm thành thế này, họ chắc chắn còn có mục đích khác, nhưng nghĩ tới việc những chiếc thẻ ngân hàng rất dễ bị khóa lại, quyết định… nhẫn nhịn.
      kabi_ng0k thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1.2

      Quả nhiên, ngoài dự liệu của , vừa bước vào quán trà, Âu Dương Cẩm Hoa trong trang phục nhã nhặn, lịch , nét mặt thân thiện bước tới.

      “Là Tiểu Úc đấy à?! Suýt chút nữa bác nhận ra rồi.”

      “Bác Âu Dương!” hơi cúi người, lễ phép chào hỏi, nhủ thầm: “Bác có thể nhận ra được mới là lạ đấy!”

      Bà Âu Dương ngay sau đó cũng nhiệt tình tới cầm lấy tay , kéo tới ngồi cạnh. “Ngồi xuống đây uống trà, Y Phàm đến ngay bây giờ đấy!”

      “Cháu cảm ơn.” Tiểu Úc ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm lấy cốc trà lặng lẽ đưa lên miệng, chậm rãi thưởng thức. Mặc dù bản tính của từ trước tới nay là thích gì làm nấy, chịu bất kỳ ràng buộc nào, nhưng trước mặt bạn bè của bố mẹ, luôn giả vờ là khuê các, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Bản thân thế nào cũng được, nhưng ít nhiều cũng phải nể mặt bố mẹ chứ!

      Trà uống hơn nửa, Âu Dương Cẩm Hoa áy náy nhìn đồng hồ, giải thích: “Y Phàm vừa gọi điện là sắp tới nơi rồi, chắc là bị tắc đường.”

      Tắc đường?! Lớn chừng này tuổi, chưa từng gặp cảnh tắc đường vào buổi sáng sớm ngày thứ Bảy bao giờ, thế cũng đủ biết khả năng ngày hôm nay bị tắc đường thấp tới mức nào.

      Tiểu Úc tiếp tục thưởng thức trà như hề có chuyện gì, nhưng vị trà thanh mát hoàn toàn thể làm nguôi cơn giận dữ bốc lên trong người.

      Cốc trà thứ hai cũng uống đến giọt cuối cùng, cái gã đàn ông được bố mẹ hết lời ngợi khen đó vẫn thấy xuất .

      Từ sáu giờ sáng bị mẹ kéo ra khỏi giường, trong lúc mơ mơ màng màng bị lôi đến chỗ thợ trang điểm để hành hạ. Còn ta, ngay đến việc tối thiểu là tới đúng giờ cũng làm được! Sao mẹ lại giới thiệu cho loại đàn ông này chứ? Phong lưu, đa tình chưa vội, quan trọng là hoàn toàn biết tôn trọng người khác. Nếu ngay cả những phép lịch tối thiểu mà cũng hiểu được, vậy cũng khiến phải nếm trải chút cái cảm giác được tôn trọng.

      “Xin lỗi, con vệ sinh chút.” Tiểu Úc lễ phép , nhấc váy lên, bước chậm rãi ra khỏi phòng trà. Sau khi qua lối rẽ cuối hành lang, lập tức cầm váy, lao ra khỏi cửa quán trà.

      Tiểu Úc vừa chạy tới cửa, đột nhiên nhớ ra việc quan trọng, khi ra ngoài uống trà mang theo ví.

      khẽ kêu lên đầy hối hận!

      Cúi xuống nhìn cái cách ăn mặc, trang điểm có phần thái quá của mình, do dự xem có nên quay lại hay tiếng phanh xe chói tai cắt ngang dòng suy nghĩ của , chợt nhận ra mình đứng ngay giữa đường cái, suýt chút nữa bị chiếc Porsche phóng như điên đường hất tung.

      sao chứ?” người đàn ông lịch từ xe bước xuống, thái độ vô cùng thành khẩn, : “Xin lỗi vì làm sợ!”

      ta cứ như thể việc đứng ngây người giữa đường là lỗi của ta vậy.

      Bởi vì ta rất cao, ít nhất cũng mét tám, Tiểu Úc phải ngẩng lên mới nhìn được. ta mặc bộ trang phục dạo phố đắt tiền, trông có vẻ là người kinh doanh thành đạt, có giáo dục và gu thẩm mỹ ăn mặc. Về tướng mạo, đôi mắt dài, sống mũi thẳng, cặp môi hơi mỏng, làn da nâu đầy nam tính, từ trước tới nay luôn có ấn tượng sâu sắc với các chàng đẹp trai cho nên hoàn toàn chắc chắn gương mặt này mình từng nhìn thấy ở đâu rồi. Ngẫm nghĩ giây lát, chợt nhớ ra. “Ivan?!”

      và Ivan từng có duyên gặp nhau lần trong bữa tiệc sinh nhật người bạn.

      Ngày hôm đó, Tiểu Úc vừa vào đến nhà bạn để ý tới Ivan bởi vì diện mạo của ta rất phù hợp với những lời mô tả trong các cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Khóe miệng ta hơi nhếch lên, ngay cả khi cười trông cũng như cười vậy, nụ cười nơi khóe miệng luôn giấu chút xấu xa rất khó nắm bắt, cặp mắt hơi híp lại cách thiếu đứng đắn. dịu dàng mang chút xấu xa này khiến có cảm giác ta giống như hình tượng Sở Lưu Hương trong tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long.

      Khi bạn của giới thiệu họ với nhau, Ivan nghe thấy tên của tỏ vẻ hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười đăm chiêu rồi chủ động chìa tay ra. “Tôi là Ivan.”

      Sau đó họ chuyện với nhau. ta rất có tài ăn , tính cách của cũng cởi mở, cho nên họ cùng nhau chuyện trò vô cùng vui vẻ, từ lý tưởng đến cuộc sống, từ sa mạc Sahara tới biển Aegean, nhưng khi chia tay ta hề chủ động xin số điện thoại của , thậm chí cũng chủ động cho biết tên tiếng Trung của ta là gì, cũng tiện hỏi.

      Tiểu Úc vốn nghĩ hai người chẳng bao giờ gặp lại, ngờ lại có cuộc gặp ngẫu nhiên này, thực bất ngờ đầy thú vị.

      Ivan cũng hơi sững người, kinh ngạc nhìn từ đầu tới chân.

      “Là em? Em thế này… định bỏ trốn khỏi đám cưới hả?”

      Nghe ta , Tiểu Úc mới sực tỉnh, cuối cùng định thần trở lại, vội vã nhảy lên xe của ta, giục giã: “Mau đưa tôi rời khỏi chỗ này!”

      “Muốn đâu?”

      “Sa mạc Sahara, cảm ơn !”

      ta nhướn mày, mỉm cười, nhanh chóng ngồi vào trong xe, trước khi bị người ta bắt được, cần phải đưa thoát khỏi cái chốn thị phi này.

      “Tôi mạo muội xin hỏi, em có chắc định mặc như thế này tới sa mạc ?” Ivan chỉ vào bộ váy dài chấm gót của .

      soi mình qua gương chiếu hậu, vuốt vuốt mái tóc cứng như rễ tre, buộc lại mái tóc bị bung ra, rủ lung tung xuống vai, cúi xuống nhìn chiếc váy rườm rà, nghiến răng, xé toạc nửa, chiếc váy sang trọng trong phút chốc biến thành chiếc váy ngắn tinh nghịch chỉ dài đến đầu gối, rất phù hợp với cá tính của .

      “Bỏ trốn khỏi đám cưới cũng đâu cần phải vội như thế này chứ?” Ivan quay sang trân trối nhìn , khẽ sờ lên môi mình, cười mà như .

      thấy tôi giống với những ngốc nghếch tới mức bước vào buổi lễ kết hôn mới nghĩ tới việc bỏ trốn sao?”

      “Vậy em vội gì chứ?”

      cúi xuống xoa xoa gót chân mỏi nhừ, tiện tay quẳng đôi giày cao bảy phân ra phía sau. “Nếu bố bắt phải gặp người mà chưa gặp bao giờ, chừng còn chạy nhanh hơn cả tôi đấy!”

      ta bình tĩnh đáp: “Cũng đâu đến mức đó.”

      “Nếu đối tượng gặp mặt khiến chỉ nghĩ tới thôi thấy buồn nôn sao?”

      ta nhướn mày, hài hước : “ phải là chưa từng gặp mặt sao?”

      dám khẳng định người đàn ông này chưa tốt nghiệp đại học, đầu óc ta ràng được làm bằng đá. “Chưa từng gặp nhưng từng nghe rồi. ta có bao nhiêu bạn , bản thân cũng đếm hết được.”

      “Ồ! Vậy sao?” Ivan nhìn Tiểu Úc với ánh mắt hơi khó hiểu. “Em người đàn ông đó là…”

      ta tên là Âu Dương… Âu Dương cái gì ấy nhỉ? Y…”

      “Âu Dương Y Phàm.”

      “Đúng rồi! Í, cũng từng nghe về cái người này?”

      ta khẽ ho khan tiếng, ngỡ ngàng đếm các ngón tay, xem ra ta có khi còn chưa tốt nghiệp tiểu học. Thấy ta mải mê đếm, Tiểu Úc kiên nhẫn nổi, cắt ngang: “Ivan, có thể đưa tôi đến…”


      định “Đại học T” điện thoại di động của ta đột nhiên đổ chuông, ta liếc nhìn màn hình, thần người vài giây rồi mới bật điện thoại, đeo tai nghe.

      … vừa ra khỏi nhà, có việc gì ?”

      Tiểu Úc ngắm nhìn những trung tâm thương mại sang trọng, bất giác thở dài về kỳ diệu của điện thoại di động.

      ta chăm chú nghe điện thoại, im lặng lúc lâu, mới lặng lẽ thở dài. “ có chút việc…”

      cứ tưởng mình làm lỡ việc của Ivan, vội vã : “ sao đâu, tôi vội, cứ làm việc của trước .”

      Thực ra nếu phải vì người xu nào nhất định xuống xe bởi thái độ của ta có vẻ vô cùng sốt ruột.

      ta chần chừ giây lát rồi vào điện thoại: “Được rồi, tới ngay.”

      ta cho xe lên cầu vượt, lái về phía trung tâm thành phố, suốt đường ta lời nào, thái độ trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực tế lại vượt đèn đỏ tới ba lần liền.

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Úc ngồi trong xe Porsche, cũng biết hệ số an toàn của loại xe này thế nào. vẫn còn chưa kịp đặt chân tới sa mạc Sahara, càng muốn sinh mạng bé của mình rơi vào tay người đàn ông mới chỉ gặp mặt có hai lần.

      Thế là nín thở tập trung tinh thần, dám làm phiền ta, lén thắt chặt dây an toàn hơn
      chút.

      Cũng may đoạn đường xa lắm, mười phút sau, chiếc xe của Ivan cuối cùng dừng lại trước quán cà phê , Tiểu Úc cũng có thể bình tâm
      trở lại.

      định xuống xe, Ivan lại : “Xin lỗi, em đợi tôi ba phút.”

      “Tôi vội, lâu chút cũng sao đâu.”

      vốn chỉ khách sáo vậy, ngờ Ivan lại làm , từ lúc vội vã vào trong quán cà phê, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ có chút dấu hiệu nào cho thấy ta chuẩn bị đứng lên ra cả.

      đợi tới mức hết cả kiên nhẫn, bèn xuống xe, tới trước sảnh của quán cà phê, nhìn vào bên trong qua tấm cửa kính, Ivan và ngồi đối diện nhau. đó, chỉ nhìn nghiêng thôi cũng đủ biết tại sao ban nãy ta lại vượt ba lần đèn đỏ rồi. Quả là người con xinh đẹp hiếm có, ta hoàn toàn cần phải mặc những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền, cũng cần phải trang điểm mà vẫn toát lên vẻ cao quý thoát tục, như bông hoa lan nở giữa thung lũng. Mà giây phút người đẹp khiến người ta cảm động nhất chính là lúc rơi lệ, từng giọt nước mắt rơi xuống khiến ngay cả cũng thấy tim mình như thắt lại, chứ đừng đến người đàn ông ngồi đối diện.

      Đối diện với người con như thế này, chẳng có người đàn ông nào có thể đứng dậy nổi trong vòng ba phút. Cho nên quyết định bỏ qua cho việc trễ hẹn của ta!

      Mặc dù Tiểu Úc nghe được ta gì nhưng có thể đọc được đau thương và bất lực trong ánh mắt của Ivan. ràng là ta người con này, bởi vì người đàn ông chỉ dành ánh mắt này cho người phụ nữ mà mình thương.

      Nhưng đó tuyệt đối phải là bạn của ta, nếu ta phải căng thẳng đan chặt các ngón tay vào nhau, rất nhiều lần muốn đưa tay ra chạm vào đôi bàn tay thon đó nhưng lại rụt lại.
      kabi_ng0k thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      1.3

      Khẽ thở dài, Tiểu Úc quay lại xe, nhẫn nại nhìn kim đồng hồ tích tắc chạy, chờ đợi thời gian lặng lẽ trôi trong lúc họ chuyện.

      cứ ngỡ cuộc chuyện của bọn họ kéo dài tới vạn năm đột nhiên đó đứng dậy, ra khỏi quán cà phê, nét mặt lạnh băng.

      “Nhĩ Tích, em đợi …” Ivan đuổi theo, kéo cánh tay trắng ngần của ta lại. “ phải giúp em, em phải hiểu tính ấy hơn chứ, trong cuộc đời của ấy hoàn toàn có từ thỏa hiệp.”

      “Thực ra hoàn toàn muốn giúp em.”

      “Nếu muốn giúp em tại sao lại cho em biết ấy đầu tư vào loại cổ phiếu nào và ấy hối lộ Giám đốc ngân hàng Trương?” ta lắc đầu vẻ thất vọng. “Đến bây giờ em vẫn hiểu… Bao nhiêu năm qua, trong mắt em ngoài ta ra, còn ai khác nữa sao?”

      Người con tên là Nhĩ Tích đó sững lại giây lát, liếc nhìn về phía xe của ta, sau khi bắt gặp ánh mắt của Tiểu Úc, bèn quay người rời .

      “Nhĩ Tích, rốt cuộc có chỗ nào bằng ta chứ?”

      Đúng là kiểu tỏ tình cũ rích! Tiểu Úc ngáp dài, dựa vào ghế, ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh, thầm nghĩ, với cách theo đuổi phụ nữ như thế này có đến già ta cũng chẳng kiếm được bạn , tiếc cho chiếc xe đua mui trần này biết bao!

      “Tại sao thể cho cơ hội?” Ivan lần nữa .

      Sau lời tỏ tình tha thiết đó, Nhĩ Tích ngoái lại, cái ngoái đầu cực đẹp, ánh mắt lạnh lùng đầy lý trí. “Bởi vì biết thế nào là …”

      ta rồi, cách vô cùng bình tĩnh, tới mức khiến người ta cảm thấy chút xúc cảm nào.

      Tiểu Úc cứ tưởng Ivan đuổi theo, nhưng . ta đứng ở đó rất lâu, nhìn theo từng bước chân ung dung của Nhĩ Tích, nhìn theo bóng dáng chút cảm xúc nào của ta.

      Ánh mặt trời chói mắt kéo chiếc bóng phía sau ta dài ra, khiến cho dáng người vốn cao lớn của ta càng trở nên cao lớn.

      Tiểu Úc ngồi thẳng người dậy cách vô thức, nhìn theo bóng của ta.

      Thời gian lặng lẽ trôi .

      biết bao lâu sau đó, Tiểu Úc đột nhiên cảm thấy dòng máu nóng bốc lên tận đầu, hét to với ta: “ ta xứng đáng! người phụ nữ thờ ơ với những gì trao tặng, đáng để phải níu giữ!”

      Có những người phụ nữ, khi từ chối người khác vô cùng áy náy : “Chúng ta phù hợp.”

      Người phụ nữ như thế khiến người ta xót xa.

      Có những người phụ nữ, khi từ chối người khác khinh khỉnh : “Đừng có nằm mơ!”

      Người phụ nữ như thế khiến người ta thấy lòng nguội lạnh.

      Có những người phụ nữ, khi từ chối người khác tỏ ra quan tâm : “Nhất định có người phù hợp với hơn em.”

      Người phụ nữ như thế này khiến người ta cảm thấy đau lòng.

      Nhưng so với người phụ nữ kia những người phụ nữ đều rất nhân từ. người phụ nữ biết trân trọng tình cảm của người khác và những thứ người khác dành tặng cho mình mới thực biết thế nào là tình !

      Ivan kinh ngạc quay lại, ngỡ ngàng nhìn như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
      hét to hơn: “Người biết chính là ta, phải !”

      “Tại sao?” ta ngạc nhiên mỉm cười, nụ cười như thể mọi thứ chỉ thoảng qua như mây khói, duy chỉ có buồn bã trong ánh mắt ta vẫn chưa thể xua tan.

      Tại sao? cũng biết tại sao, có lẽ vì cái ngóng nhìn cuối cùng của ta, hoặc cũng có thể vì câu đó của ta: “Tại sao thể cho cơ hội?”. Thứ ta cần nhiều, chỉ cơ hội mà thôi! rất xúc động, nhận ra tình chân thành nhất của người đàn ông.

      “Nếu ấy biết thế nào là , nhất định quay lại với rằng: Em xin lỗi, là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời em!” suy nghĩ mông lung, buột miệng thốt ra câu khi chưa suy nghĩ kĩ: “Nếu tôi là ấy, nhất định tôi như vậy!”

      “Ồ?!” Ivan quay lại nhìn , rất chăm chú rồi mỉm cười. “Cảm ơn em động viên! Nhưng tôi hy vọng ngày em với tôi câu như thế này đâu.”

      “Hừ!” hơi sững người, sau đó : “Tôi càng hy vọng…”

      xong, mới nhận ra đoạn chuyện này có rất nhiều cách hiểu, hơn nữa càng nghe càng thấy dễ gây hiểu lầm.

      xoa xoa hai bên má đỏ bừng, ngồi ngay ngắn lại, mắt sụp xuống, thực nguyên tắc im lặng
      là vàng.

      Cho tới khi Ivan ngồi vào trong xe, áy náy : “Xin lỗi, tôi quay lại muộn năm mươi phút.”

      sao đâu.” muốn so đo với người đàn ông thất tình.

      “Em muốn đâu?”

      “Tùy .”

      ta khởi động xe, con đường ban nãy. “Ra bãi biển được ?”

      Vừa mới bị người phụ nữ mình bỏ rơi chưa tới phút, lập tức dẫn khác tới bờ biển, đây là tư duy logic gì vậy hả?

      hồ nghi việc Ivan đau lòng rốt cuộc là hay giả ta lại lần nữa vượt đèn đỏ, hoàn toàn biết phải gì nữa.

      Thắt dây an toàn chặt, Tiểu Úc quyết định hy sinh lần, cùng ta ra biển cho khuây khỏa. có ý gì khác, chỉ là nghĩ đến an toàn tính mạng của ta mà thôi.
      kabi_ng0k thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      CHƯƠNG 2.1: Mùa đương

      Chiếc xe đua mui trần lao như bay đường cao tốc, thổi tung mái tóc của Ivan làm lộ gương mặt tuấn tú, khôi ngô. Tiểu Úc khẽ liếc nhìn, vô tình bị hút hồn bởi vẻ đẹp trai của ta. lúc thất thần, Ivan đột nhiên sát lề đường, phanh gấp, cũng may sáng suốt thắt chặt dây an toàn ngay từ đầu, nếu hôn phải tấm kính chắn gió trước mặt rồi.


      Bình tĩnh lại, ngồi thẳng người, Tiểu Úc mới nhìn thấy người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng đứng bên đường. Gương mặt cương nghị, thái độ lạnh lùng ở ta toát lên vẻ gia trưởng, bá đạo. đứng bên cạnh ta, mái tóc xoăn hơi rối bay bay trong gió, vuốt ve đôi má hơi ửng hồng và đôi môi mềm mại.

      phong tình làm sao…


      Ngay cả khi có những đường cong quyến rũ và mơ màng trong ánh mắt đó cũng khiến người ta mơ tưởng xa xôi.


      Tiểu Úc gặp rất nhiều phụ nữ làm tình nhân cho người nhưng chưa từng gặp người nào đẹp đến thế này, ta làm tình nhân là uổng phí, đây là lời tán dương xuất phát từ tận đáy lòng trước vẻ ngoài xinh đẹp của ta, tuyệt đối có ý gì xấu cả.


      “Lần đầu tiên cậu tới muộn.” chàng đẹp trai lạnh lùng vứt chiếc túi đựng hồ sơ xuống ghế sau, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Tiểu Úc rồi lại nhìn sang Ivan.


      Ivan hiểu ý, trả lời: “Tôi nhặt được đường!”


      Tiểu Úc cực kỳ bất bình về cách dùng từ của ta, có điều để giữ lại chút thể diện cho ta, chỉ giẫm mạnh chân ta cái.


      Ivan nghiến răng nhìn rồi giới thiệu: “Bạn của tôi Lâm Quân Dật, đây là vợ ấy. ấy là Quan Tiểu Úc, tôi…”


      để cho Ivan năng linh tinh, Tiểu Úc quyết định tự giới thiệu: “Tôi và Ivan ngày trước có biết nhau, ban nãy bố mẹ tôi cứ bắt tôi phải gặp mặt người, khó khăn lắm tôi mới tìm được cơ hội để thoát ra, đúng lúc đó gặp ấy ở cửa quán trà, bèn lên nhờ xe của ấy để chạy trốn.”


      “Gặp mặt?” Lâm Quân Dật nhìn Ivan như thể có ý gì khác, mở cửa xe, đỡ vợ ngồi xuống, dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi Tiểu Úc: “ gặp ai vậy?”


      gã hoa hoa công tử rất nổi tiếng, mẹ tôi còn tâng bốc ta lên tận mây xanh ấy, cái gì mà tuổi trẻ tài cao, khôi ngô, tuấn tú.” Cứ nhắc tới người này, da đầu lại tê dại, càng lúc càng nghi ngờ bố mẹ mình biết nhìn người. “Sinh ra trong gia đình như vậy, có nhắm mắt lại cũng kiếm được tiền, thế mà cũng gọi là có tài sao… ta tên là gì ấy nhỉ… Âu Dương…”


      Nhất thời lại quên béng mất tên của ta, vỗ mạnh vào vai Ivan lúc này lái xe. “ ta tên là gì ấy nhỉ?”


      “Âu Dương Y Phàm!” ta bực bội trả lời.


      “Phải rồi, cái tên này khó nhớ.”


      “Cũng đâu đến nỗi!” Ivan nhíu mày.


      “Đương nhiên, so với số lượng bạn ta có, tên của ta vẫn được coi là dễ nhớ.”


      “Còn phải .” Lâm Quân Dật khẽ hắng giọng, tỏ vẻ tán đồng.


      cũng biết ta?” Tiểu Úc nghe thấy bèn ngoái đầu lại, nhìn Lâm Quân Dật cười lấp liếm, thái độ đó chứng tỏ ta phải chỉ quen biết thông thường. hỏi: “Lăng Lăng, bạn tôi , bạn của ta có dùng CPU dual-core cũng thống kê hết được. từng nghe về ta sao?”


      “CPU dual-core?” Ivan nhếch miệng vẻ khổ sở.


      Lâm Quân Dật : “Tôi thử tính toán số liệu Mellon, tốc độ tính toán rất nhanh, có điều có thống kê được số bạn của ta hay rất
      khó !”


      Tiểu Úc nghe thấy vậy, càng phẫn nộ. Cứ nghĩ tới việc mình bị chính bố mẹ đẻ đẩy vào chỗ chết như vậy, kiềm chế nổi, : “Xí! Bỏ tiền ra mua bằng MBA của Harvard, cứ tưởng mình tài giỏi… May mắn gặp lúc chỉ số chứng khoán Trung Quốc tăng vọt, tưởng mình là nhà đầu tư thiên tài… Gặp mấy người phụ nữ hư vinh tiền, lại tưởng mình có sức hấp dẫn thể kháng cự. Những kẻ vô dụng tôi nhìn thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy kẻ nào lại luôn tự cho mình là đúng như ta cả…”


      Ivan tò mò quay sang nhìn . “Đàn ông như vậy thế giới này vẫn còn sao?”


      “Đúng thế! Nhân loại tiến hóa lâu như vậy rồi, đại não của ta vẫn còn chưa tiến hóa là sao?” day day đầu, do suy nghĩ quá nhiều mà trở nên hỗn loạn, hắng giọng tiếp tục: “Ngay đến chó sói cũng tiến hóa tới giai đoạn hiểu được cần phải chung thủy tới chết, tư tưởng của ta sao vẫn còn dừng lại ở xã hội nguyên thủy như vậy chứ?!”


      biết Ivan lôi ở đâu ra chai nước tinh khiết đưa cho , cười, : “ như vậy ta sống chẳng phải là bi ai của nhân loại sao?”


      “Khó tránh khỏi vẫn còn , hai người chưa tiến hóa hoàn toàn, những người nguyên thủy bị nửa dưới chi phối, có điều những người thế này thực rất hiếm…”


      “Ồ, xin hỏi học chuyên ngành gì vậy?”


      “Quản trị doanh nghiệp!”


      “Tôi cứ tưởng học chuyên ngành sinh học đấy!”


      có biết điều tôi thể chấp nhận nhất ở ta là gì …” Tiểu Úc uống ngụm nước, lại nhớ đến câu chuyện mà Lăng Lăng từng kể cho nghe. “Tôi nghe ta đồng thời có rất nhiều bạn . Có lần, ba bạn của ta cùng xuất trong bữa tiệc, người trong số đó hỏi ta: Sao có thể như vậy được? ta chút hổ thẹn rằng: “Em giữ được trái tim đừng lăng nhăng chứ!” nghe xem… ta hoàn toàn phải là kẻ lăng nhăng, ta là kẻ có trái tim!”


      “Có chuyện này sao? Tôi chưa từng nghe , sao biết được?”


      “Lăng Lăng với tôi.”


      “Ồ… Lăng Lăng… Lăng Lăng.” Ivan nhắc nhắc lại cái tên này cách hào hứng, thêm gì nữa.


      Trong xe im lặng lúc, Ivan chỉnh lại tư thế ngồi, quay đầu lại nhìn Lâm Quân Dật ngồi phía sau. “Quân Dật, tôi giúp trả nợ trước nhé?”


      “Nếu như vì áy náy chuyện cổ phiếu cần đâu!”


      … biết rồi à?”


      “Tôi mua cổ phiếu bao giờ cũng thận trọng, chắc cậu cũng biết tại sao. Kiến Nghiệp , ta chỉ với cậu chuyện tôi mua cổ phiếu, với ai khác.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :