1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sự dịu dàng của anh dành cả cho em - Lam Chi Noãn ( Hoàn - 14 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      dịu dàng của dành cả cho em

      Tác giả: Lam Chi Noãn

      Editor: Sam

      Thể loại: đại, ấm áp

      Độ dài: 14 chương

      Poster: nyan_neko

      Nguồn : https://ssamiy.wordpress.com/

      [​IMG]

      Văn án

      bao giờ nhìn thấy ngôi sao dưới ánh mặt trời chưa?” Tôi nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ, bóng đêm mê ly, bầu trời băng xanh treo vài ngôi sao đơn.

      “Đối với đó chính là em.”

      “Hửm?” Tôi nhìn chằm chằm ánh sao như vào cõi thần tiên, nhất thời hiểu.

      “Đôi mắt em dưới ánh mặt trời chính là ngôi sao đẹp nhất.” Đúng lúc gặp đèn đỏ, vừa vừa xoay đầu nhìn tôi.

      Tôi từng , khi nhìn tôi lúc nào cũng rất tập trung, tựa như tôi là toàn bộ thế giới của .

      “Đồ ngốc.” Mà tôi bây giờ bỗng nhiên được cảm giác hạnh phúc vây quanh chồng chất, cảm thấy trời đất quay cuồng…

      Nếu phải lái xe, giờ khắc này tôi nhất định nhào qua…hôn



      Đây phải là tiểu thuyết, phải tản văn, mà là loại kỷ niệm. vài mẩu chuyện vụn vặt, vài từ ngữ bình dị êm đềm, vài hồi ức ấm áp, suốt đời em chỉ người…, người dấu nhất của em.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Cả đời chỉ người 1

      Ngày 24 tháng 12 năm 2009

      Đêm Giáng Sinh năm nhất đại học, bởi vì buổi họp mặt bạn học cùng học chung thời cao trung, cho nên tôi và Hứa Tây Thần học cùng đại học quen biết nhau.

      Bóng đêm như nước, gió đêm hơi lạnh, lần đầu tôi và Hứa Tây Thần biết nhau là khi cả hai ngồi hàng ghế sau xe buýt, tôi ngồi chỗ bên trái sát cửa sổ, bởi vì bên trong xe hơi oi bức, Hứa Tây Thần bèn đề nghị mở cửa sổ ra chút, màn đêm buông xuống, khi làn gió thổi tung bay mái tóc dài của tôi, tôi nhớ lại bộ phim Hàn Quốc mình từng xem hồi trước: Bản tình ca mùa đông.

      Đúng là ngày lành cảnh đẹp, bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh trầm thấp của Hứa Tây Thần: “Lúc này em nên với câu ‘nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ’ cho hợp với tình hình sao?”

      Trong lòng tôi trả lời: “Gặp cái đầu .” Ngoài miệng vẫn lịch hỏi câu: “Tại sao?”


      Hứa Tây Thần tỏ vẻ tinh nghịch trả lời: “Em học ngữ văn lâu như vậy, xem ra trình độ văn học còn phải cần nâng cao.”

      Cái này có quan hệ trực tiếp sao? Tôi nhẫn nhịn nỗi xung động muốn đánh , để phơi bày “trình độ văn học” của mình, thế là tôi cố gắng hồi phục tâm tình, dùng giọng đọc đầy biểu cảm:

      “Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng. Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại là tình người luôn dễ đổi thay.

      Ly Sơn dứt lời đêm trôi quá nửa, mưa đêm chuông vẳng chết chẳng oán hận. Đường Minh có bạc tình đến đâu, ngày đó vẫn còn thề làm chim liền cánh, cây liền cành.” (Lục Bích dịch)

      Tôi dương dương tự đắc nhìn , chuẩn bị xem tiếp nhận thế nào, nào ngờ rất nghiêm túc nhìn tôi, bỗng nhiên : “Đến trạm rồi, chúng ta xuống xe .”

      Sức chiến đấu của tôi bùng cháy, vèo cái rơi xuống đáy hố.

      Bởi vì tôi chưa từng gặp phải đối thủ theo lẽ thường như .

      Sau khi xuống xe, tôi hề để ý tới , tự mình bước nhanh về phía ký túc xá nữ sinh. Khi tới đầu cầu thang lầu hai, tôi trông thấy từ cổng ký túc xá nữ chầm chậm rời khỏi.

      Từ trạm xe buýt về phía ký túc xá nam sinh, hoàn toàn cần qua cổng ký túc xá nữ sinh, vậy là tiễn tôi về ký túc xá sao? có khả năng đâu nhỉ, tôi thèm tin, hừ…



      Ngày 24 tháng 12 năm 2009

      Bạn học Tô Cảnh Đồng vẫn tưởng rằng lần đầu tôi và em biết nhau là hôm họp mặt bạn học cao trung trong đêm Giáng Sinh, thực ra phải, thời gian tôi biết em còn sớm hơn nhiều.

      Đó là học kỳ hai của lớp 11, mùa hè đến sớm hơn dự đoán, trước giờ tự học ban đêm, là đại diện lớp toán học tôi nộp xong bài tập, từ ký túc xá ra có hai nữ sinh chặn tôi lại, người trong đó e thẹn đưa tôi lá thư, lời từ chối vừa muốn thốt ra vị bạn học nào đó cầm quyển sách thích của mình điềm nhiên như qua giữa chúng tôi.

      chú ý của tôi hoàn toàn theo em, tôi với nữ sinh đưa thư kia: “Xin lỗi, tôi nhận tờ rơi.” Rồi tôi nhanh chóng bước .

      Tôi cứ thế đằng sau em, nhìn em cầm sách mà , gió lướt qua thổi bay sợi tóc mềm mại của em. Nhưng điểm khôi hài nhất là em đọc rất chăm chú, mãi mãi, suýt nữa là đụng trúng cây long não ở bên cạnh, tôi buồn cười nhìn em, nghĩ thầm này thú vị.

      Em ở lớp 3, tôi ở lớp 11, em ở lầu , tôi ở lầu ba.

      Thỉnh thoảng tôi tình cờ gặp em trong sân trường, phần lớn thời gian, em đều cùng bạn học trò chuyện vui vẻ, dáng vẻ cười tươi của em khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Đôi khi tôi ở hành lang lầu ba có thể thấy em đeo tai nghe trong sân trường, biết em nghe tiếng hay là nghe nhạc, bởi vì miệng em luôn chuyển động, làn môi em cũng rất mê người.

      Mỗi ngày có thể nhìn thấy em, điều đó trở thành niềm vui duy nhất trong cuộc sống cao trung nhàm chán vô vị của tôi, tôi từng thử xuất trước mặt em rất nhiều lần, nhưng có lẽ em trời sinh thờ ơ với trai đẹp, cho nên vài lần chúng tôi gặp thoáng qua, em đều làm như thấy đối với tôi. Che mặt lệ tuôn rơi… (Tô Cảnh Đồng cười : cái này sai rồi, em có mê trai đẹp, vậy chỉ có thể lúc ấy chưa đủ đẹp trai, chỉ là…lúc ấy)

      Mà hôm tụ họp đêm Giáng Sinh, thực ra là do tôi tổ chức, mặc dù học cùng đại học, cơ hội tôi và em gặp mặt gần như là 0, bạn xem trường đại học xây lớn vậy làm chi hả.

      vất vả thông qua bao nhiêu mối quan hệ mới mời được em, bây giờ còn áp lực học hành căng thẳng như hồi cấp ba, theo đuổi của tôi hẳn là khiến em khó chịu đâu nhỉ, cho nên tôi chuẩn bị triển khai hành động.

      Hôm nay tôi quên em: “Giáng Sinh vui vẻ.” là chán nản.



      Đây là khởi đầu của câu chuyện về chúng tôi, có rung động lòng người, cũng phức tạp ly kỳ, nhưng lần quen biết này định trước chúng tôi chiếm giữ vị trí trong cuộc sống tương lai của lẫn nhau. Cám ơn xuất hoàn mỹ như vậy ở trong năm tháng đẹp nhất của em.



      Ngày 31 tháng 12 năm 2009

      Tiến vào thời kỳ ôn tập, cuộc thi cuối kỳ sắp gần kề, nhưng gần đây trong ký túc xá thịnh hành xem phim ảnh (đủ loại phim), lúc những người khác trong ký túc xá xem phim kinh dị, tôi luôn rất biết điều mà…tránh .

      Tôi là người đa sầu đa cảm, tôi học được rất nhiều từ những học giả am hiểu thi từ ca phú, nhưng cũng mắc phải nhiều tật xấu. Ở trường nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều quạnh quẽ vào mùa đông, cảm xúc bi thương chợt ập tới, khiến tâm trạng tôi trở nên giảm sút.

      Vì thế tôi đến siêu thị trong sân trường mua đồ, tiện tay lấy chai nước Sprite, lúc tâm trạng tốt, tôi đặc biệt thích loại thức uống chua chua có ga này, hấp dẫn mát lạnh, từ: sảng khoái…

      Kết quả tôi đến quầy thu ngân, sờ túi áo, ban nãy tùy ý ra ngoài, mang thẻ cơm lại còn quên mang tiền. 囧 tại chỗ, lúc chuẩn bị bỏ chai nước Sprite trở về, bỗng nhiên có người giành lấy chai nước trong tay tôi, còn đẩy qua rất nhiều đồ ăn vặt quầy thu ngân, người đó rất tự nhiên câu: “Tính chung luôn .”

      Đúng vậy, người này chính là Hứa Tây Thần.

      Tôi trợn mắt nhìn cái, chào hỏi mà bỏ ngay. Khi sắp đến cổng ký túc xá, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân đằng sau tăng tốc.

      “Tô Cảnh Đồng, cho em này.” đưa túi đồ ăn vặt to tới trước mặt tôi .

      “Cám ơn, cần.” Tôi trả lời rất lịch , tôi và chỉ gặp mặt lần, sao lại phải nhận quà của .

      ngược lại vội vàng bắt tôi nhận, mà là sang chuyện khác: “Chúng ta học cùng cao trung, bây giờ lại ở cùng thành phố, cùng trường đại học, em cảm thấy chúng ta rất có duyên sao?”

      cảm thấy.” Tôi nhún vai, trả lời rất thản nhiên.

      “Chúng ta vốn quen, bây giờ biết nhau rồi, cái này chung cũng có chút duyên phận nhỉ?”

      “Có lẽ vậy.”

      cảm thấy em rất đặc biệt.”

      “Tất cả mọi người đều thế.” (bây giờ nghĩ lại khi ấy da mặt tôi dày ghê).

      Sắc mặt ràng có phần bế tắc: “Tô Cảnh Đồng, theo đuổi em, em thể phối hợp tí sao?”

      Tôi đứng tại chỗ sửng sốt ba giây, bởi vì chưa từng bị người ta thổ lộ ngay trước mặt, lát sau, tôi dần dần tìm về tiếng của mình, hỏi ngược lại: “ muốn tôi phối hợp thế nào?”

      囧……

      Hứa Tây Thần đoán chừng biết gì nữa, vì vậy cầm túi đồ ăn vặt đưa cho tôi, hừ lạnh cái: “Em muốn ném vào thùng rác ngay, em chọn .”

      Tôi nhìn cái túi đầy đồ ăn vặt, lại nhìn ánh mắt kiên định của , cuối cùng vì để lãng phí tôi đành nhận lấy.

      bỗng nhiên cười với tôi: “Tô Cảnh Đồng, em trước .”

      Tôi nhìn , do dự lúc, vẫy vẫy tay với tôi, thế là tôi bước .

      Sau này nhớ lại khi ấy khuôn mặt tôi chắc là có biểu cảm gì, bởi vì cho đến khi vào ký túc xá nữ sinh, tôi vẫn như là còn lọt trong sương mù, ban nãy những gì người kia chắc là ảo giác thôi nhỉ, nhưng túi đồ ăn nặng trịch trong tay lại nhắc nhở tôi, tất cả đều chân .

      Tại chỗ quẹo cầu thang lầu hai, tôi trông thấy bóng lưng rời khỏi lần nữa. Lần này tôi khẳng định, đêm hôm kia chắc chắn cũng tiễn tôi về như vậy.



      Ngày 31 tháng 12 năm 2009

      Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2009, tôi dạo trong sân trường lâu, phải quá nhàn rỗi mà là vì tìm kiếm bóng dáng của ai đó.

      Tôi cảm thấy mình buồn cười , biết em ở đâu mà lại làm kẻ ngốc đợi em. Cuối cùng tôi quyết định vào siêu thị mua vài thứ rồi quay về ký túc xá, thế mà em lại xuất tại đây, còn quên mang theo tiền, là cứ lơ mơ mãi thôi, nhưng hiểu sao tôi lại cảm thấy mỗi lời từng hành động của em đều đáng như vậy.

      Tôi muốn giúp em thanh toán, ngờ em phớt lờ tôi rồi bỏ , sau khi trả tiền xong tôi theo sau em.

      Đây biết là lần thứ mấy tôi theo phía sau em, ngắm nhìn mái tóc đuôi ngựa của em đong đưa tự nhiên trong khi lại, lộ ra cái cổ trắng nõn, hôm nay em mặc áo lạnh màu trắng, đẹp lắm.

      Tôi đuổi theo lên phía trước, em lại chẳng có chút khách khí với tôi, tôi gì em trả lời nấy, nhưng khi em tôi rất vui vẻ, bởi vì em chuyện với tôi, phải với người khác.

      Rốt cuộc tôi nhịn được nữa mà với em: “Tô Cảnh Đồng, theo đuổi em, em thể phối hợp tí sao?” Biểu tình ngơ ngác đáng của em, đến giờ vẫn còn mới mẻ trong hồi ức của tôi.

      Khoảnh khắc đó, tôi khẳng định mình em, hết thuốc chữa rồi…



      Ngày 14 tháng 1 năm 2010

      Trưa hôm nay khi ở ký túc xá, tôi chợt nhận được cú điện thoại, dãy số lạ hoắc, vì thế tôi tiếp máy, hậu quả là cú điện thoại đó bám riết tha gọi hơn mười lần, cuối cùng tôi nhận máy.

      “Tô Cảnh Đồng, em rốt cuộc nhận máy rồi.” biết tại sao, tôi vừa nghe biết đó là giọng của Hứa Tây Thần, vì thế tôi trả lời, “Tôi nhận điện thoại số lạ.”

      “Vậy sao em lại nhận máy?” hình như đầy thú vị hỏi.

      “Bởi vì tôi sợ tiếng chuông di động vang mãi ngừng cả buổi trưa.”

      “Em coi thường quá .”

      “Hở?”

      “Sao lại là buổi trưa…tối thiểu phải tới buổi chiều.”

      “…”

      mua hai vé xe về Tô Châu ngày 20, chúng ta cùng nhau trở về nhé.” Giọng của vô cùng dĩ nhiên.

      “Sao biết ngày đó tôi thi xong?”

      xem lịch thi của khoa bọn em.”

      囧, tôi còn chưa xem lịch thi của mình đâu…

      “Nhưng mà…” Lời tôi còn chưa xong, ngắt lời trước, “ vậy là định rồi nhé, 12 giờ ngày 20 cổng số 4, gặp về.”

      cứ thế tắt điện thoại, mà tôi cũng định mua vé xe, bởi vì câu gặp về kia.



      Ngày 13 tháng 1 năm 2010

      Tôi học khoa thương mại và kinh tế quốc tế, hôm nay có lịch thi, đến ngày 18 thi xong.

      Tôi cố tình qua cửa văn phòng của khoa ngữ văn, đúng lúc ngó thấy lịch thi của lớp văn học Hán ngữ, biết được 11 giờ rưỡi ngày 20 Tô Cảnh Đồng thi xong, thế là tôi hứng khởi chạy tới nhà ga mua hai vé xe về Tô Châu ngày 20.

      Trong lúc do dự làm sao gọi điện với em, bởi vì sợ em từ chối, cho nên tôi khẩn trương nửa ngày trời.

      là muốn chết, khẩn trương chết tiệt!!!

      Sau khi mắng mình vô số lần, tôi gọi điện thoại bảo em cùng nhau về, việc em từ chối khiến lòng tôi dâng lên cảm xúc hạnh phúc vô bờ.
      YoororoPhongVy thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Cả đời chỉ người 2


      Ngày 20 tháng 1 năm 2010

      “Em mệt sao?” Ngồi tàu cao tốc, Hứa Tây Thần ở bên cạnh bắt đầu hỏi tôi miết như Đường Tăng niệm kinh.

      mệt.” Tôi chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lạnh nhạt trả lời.

      “Tại sao em muốn ngủ trưa?” vẫn chịu bỏ qua.

      Tôi che lỗ tai quay đầu lại, trừng mắt phẫn nộ lườm , còn hỏi nữa tôi bị thôi miên mất: “Đại ca, rốt cuộc muốn gì đây?”


      “Em ngủ rồi có thể tựa vào vai .” Hứa Tây Thần vừa vừa vỗ vỗ vai mình. Sau đó còn cười gian xảo thêm, “ làm đại ca nhiều năm rồi.”

      “…”

      Sau khi nghe xong tôi hoàn toàn thèm để ý tới , quay đầu qua tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng trong lòng lại tươi cười nở hoa…



      Ngày 12 tháng 2 năm 2010

      Ngày mai là đêm giao thừa, hôm nay tôi và mẹ đến trấn mua đồ tết, vừa mới lựa xong chữ phúc và câu đối xuân, lúc đặt vào trong giỏ xe, bóng dáng quen thuộc bỗng nhiên xuất ở góc đường đối diện.

      ngơ ngác nhìn tôi, sau đó lộ ra nụ cười mê chết người đền mạng.

      tiến đến gần chúng tôi, sau đó rất lễ phép chào mẹ tôi: “Cháu chào dì, cháu là bạn học của Đồng Đồng, cháu tên là Hứa Tây Thần.”

      Cảm xúc của tôi lúc đó, , , dù sao cũng là thẹn thùng xen lẫn căng thẳng.

      Sau khi nghe xong mẹ tôi rất niềm nở đáp lại: “Chào cháu.” Sau đó bà với tôi, “Gặp bạn học sao chào tiếng.”

      Rốt cuộc tôi ngại thể diện của mẹ, qua loa: “Chúc mừng năm mới.”

      Mẹ nhìn lướt qua hai chúng tôi sau đó : “Đồng Đồng, con trông đồ đạc , mẹ qua bên kia xem đèn lồng.”

      Sau khi mẹ rời , tôi lạnh lùng với : “ phải ở trấn bên cạnh sao, chạy tới trấn chúng tôi làm gì?”

      hề do dự trả lời ngay: “Bởi vì em ở đây.” dừng chút, trong ánh mắt trong veo che giấu được vui mừng, “ ở đây mấy ngày rồi, nghĩ rằng em đến đây sắm đồ tết, cho nên vẫn ở đây đợi em.”

      Nếu tôi rung động là giả, nhưng tình huống này là trong tiểu thuyết ngôn tình, tình tiết phải liên kết chứ…

      Khoảnh khắc đó, tôi rốt cuộc đánh giá tỉ mỉ hơn chút, mái tóc dài ngắn, ngũ quan vô cùng thanh tú, khiến người ta có cảm giác gọn gàng ấm áp.

      Đôi mắt rất đẹp, lúc nhìn tôi đặc biệt tập trung, tựa như tôi là toàn bộ thế giới của .

      tìm tôi có việc gì?” Tôi dịu giọng, sau đó hỏi .

      có gì hết, chỉ là rất muốn gặp em thôi.”

      “…” Tôi bỗng nhiên biết nên đáp lại câu này thế nào.

      Vì gặp tôi, thời tiết lạnh như vậy, mình cứ quanh quẩn mãi ở ngã tư đường xa lạ, tôi ngẫm lại cảm thấy đơn nhường nào, nhưng cũng cảm thấy rất ấm áp.

      “Mẹ em tới rồi, trước đây.” Hứa Tây Thần nhìn về phía cách đó xa, tôi cũng bất giác theo tầm mắt nhìn qua, quả nhiên mẹ vui vẻ cầm lồng đèn về phía chúng tôi.

      Hóa ra, đường xa như vậy, chỉ là vì gặp mặt tôi.

      Trong lòng tôi dâng trào cảm giác ấm áp và cảm động, từ trong giỏ xe đựng đầy đồ đạc, tôi lấy ra hai chữ phúc to đưa cho , mỉm cười : “Hứa Tây Thần, chúc mừng năm mới, cái này tặng cho .”

      hơi bất ngờ nhận lấy, mỉm cười với tôi: “Chúc mừng năm mới, tiểu thư thỏ đáng .” Sau đó vẫy tay với mẹ tiến đến gần, chào , “Tạm biệt dì.”

      Tôi nhìn bóng dáng mảnh khảnh của rời , rồi nhìn lại xem hôm nay mình mặc gì, mũ len che tai kiểu tai thỏ đáng , áo khoác len màu trắng, hơn nữa mang đôi giày bốt nhung cùng màu, rất giống …con thỏ.

      “Cái cậu ban nãy là bạn trai con phải ? Là chàng trai lễ phép, rất hăng hái.” Mẹ cười tủm tỉm với tôi, dường như rất hài lòng về .

      Tôi vội lắc đầu ngay: “ phải ạ, chỉ là bạn học tình cờ gặp thôi.” Nhưng khuôn mặt tôi lại hơi ửng đỏ, tôi có thể cảm giác được khuôn mặt mình rất nóng.

      Mẹ dùng sắc mặt khỏi cần giải thích cũng hiểu mà nhìn tôi, bà : “Hai đứa cứ từ từ , chuyện cho đàng hoàng, mẹ con cũng chẳng phải cổ hủ.”

      Tôi đoán chừng bây giờ mình có gì cũng đều là giấu đầu hở đuôi, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng quá, cho nên tôi cũng lười giải thích làm gì.



      Ngày 13 tháng 2 năm 2010

      Hôm nay QQ đều là lời chúc năm mới, trong thời điểm nhà nhà sum họp này, tôi cũng nhịn được đăng lên: năm mới tốt lành, năm mới tốt lành, chúc mọi người năm mới vui vẻ. Mọi người cùng nhau hát .

      Sau đó có người trả lời ngay lập tức: tiểu thư thỏ, chúc mừng năm mới…

      Biệt danh của là: tiên sinh bắt thỏ.

      Tôi dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đó là Hứa Tây Thần. Lần trước tụ tập mọi người để lại số QQ, lúc ấy tôi chưa sử dụng QQ, cho nên bình thường liên lạc với tôi đều trực tiếp gọi điện thoại.

      Tiên sinh bắt thỏ, làm tốn sức nghĩ ra, tôi nhịn được phì cười với biệt danh này.



      Ngày 14 tháng 2 năm 2010

      Mùng tết năm nay đúng lúc là lễ tình nhân, rất nhiều bạn bè có người đều thở dài, muốn ở cùng ba mẹ, muốn ở cùng người , thể chọn hai cái, rốt cuộc nên vứt bỏ cái nào mới thỏa đáng đây?

      Loại con có bạn trai như tôi chẳng cần lo âu, lựa chọn duy nhất chính là ngoan ngoãn ở nhà cùng ba mẹ.

      Nhưng ba mẹ tôi lại muốn trải qua thế giới hai người, cho nên…lại…vứt bỏ tôi. Chị tôi cũng ăn mặc xinh đẹp ra ngoài hẹn hò, mẹ bảo tôi tìm bạn trai chơi, tôi có bạn trai mà, vì thế tôi đáng thương hôm nay đành làm tổ ở nhà…

      囧……

      ở nhà buồn chán hết sức, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, là họ nhắn tin rằng ở nhà rảnh rang có gì làm nên hẹn tôi ra ngoài chơi, tôi hưng phấn đồng ý ngay.

      Cho đến khi tới nơi, tôi mới ý thức được người họ Trang Tuấn thân mến học cùng mẫu giáo với tôi, ấy chỉ hơn tôi mấy tháng, học cùng năm với tôi, con đường trưởng thành của tôi đều có ấy làm bạn, ấy luôn luôn che chở cho tôi. Nhưng khi vào đại học, ấy lựa chọn ở lại Tô Châu, còn tôi Nam Kinh.

      Tôi bỗng nhiên nhận ra điểm này là bởi vì người xuất tại điểm hẹn của chúng tôi phải là ấy, mà là Hứa Tây Thần cười gian xảo, họ đáng ghét thế mà cũng bị Hứa Tây Thần mua chuộc.

      “Tôi rất hiếu kỳ, làm sao mua chuộc được tôi.”

      “Đây là bí mật giữa đàn ông với nhau.” trả lời tôi như thế.

      Chúng tôi sánh bước đoạn đường rất dài, tuy rằng cả hai gì nhiều, nhưng cũng đủ khiến trái tim tôi đập loạn xạ.

      Tình cờ đến cửa hàng lưu niệm, Hứa Tây Thần nhìn bên trong tủ kính lát, sau đó bảo tôi đứng chờ ở cửa, ba phút sau, mang theo con thỏ bông rất to, vô cùng đắc ý đưa tới trước mặt tôi: “Tặng em này.”

      Tôi hiểu được tính tình của chàng này, nếu tôi lấy rất có thể tiện tay ném ngay ven đường, cho nên tôi vui vẻ nhận lấy, dù sao…con thỏ bông kia vô cùng đáng .

      Tôi vừa mới nhận lấy con thỏ này, lại quay trở về trong cửa hàng, qua lúc, lại mang theo con thỏ mặc âu phục tới, rồi : “ thôi.”

      Cho nên hôm nay tôi và mỗi người mang theo con thỏ, dạo chơi con đường chật ních người, thu hút chú ý của quần chúng.

      Hứa Tây Thần vô cùng hưng phấn, cười : “Nếu mỗi ngày đều như hôm nay, có em ở cùng tốt rồi.”

      Có chút quái đản, có chút đa tình, nhưng càng rung động hơn.

      Mà tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết, có sức miễn dịch với loại câu thoại này, cho nên vẫn nhịn mà thốt ra câu phá hoại phong cảnh: “Tôi mệt rồi, Hứa Tây Thần.”
      YoororoPhongVy thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Cả đời chỉ người 3


      Ngày 23 tháng 2 năm 2010

      Ngày mai khai giảng, hôm nay tôi quay về Nam Kinh, ba lái xe đưa tôi đến nhà ga, bởi vì tôi cứ lề mề cho nên vừa đặt chân xuống là gần sát giờ soát vé.

      Mà tên ngốc Hứa Tây Thần kia chờ tại chỗ kia, cười ha ha xách hành lý của tôi, sau đó rất tự nhiên nắm tay tôi chạy như điên đến sân ga, bàn tay rất to cũng nắm thoải mái lắm, khi đó tôi bỗng nhiên nghĩ tới câu nắm chặt tay người, cùng sống đến già. Nhưng ý nghĩ đó chỉ chợt thoáng qua mà thôi.

      Chúng tôi vừa bước lên tàu cao tốc, còn chưa ngồi vào chỗ tàu chầm chậm khởi động. Vé xe lần này cũng là do Hứa Tây Thần mua, tôi và cách nhau lối , tôi rất tự nhiên muốn buông tay ra, khi chuẩn bị ngồi xuống, bỗng nhiên với bác trông hiền lành ngồi bên cạnh tôi: “Dì ơi. Ngại quá, cháu muốn ngồi cùng bạn cháu, có thể làm phiền dì đổi chỗ ạ?”


      “Cháu phải bạn ấy, dì cứ ngồi ạ.” Tôi vội vàng giải thích.

      Bác cười mỉm nhìn chúng tôi vẫn còn nắm tay, bác ấy cười đứng dậy: “Vợ chồng son cãi nhau phải .” Sau đó bác ấy đến chỗ mà Hứa Tây Thần vốn phải ngồi, rồi , “Chàng trai, dỗ dành bạn cậu .”

      Tôi nghe xong nhất thời đỏ mặt, bác kia khẳng định cho rằng tôi là “bạn ” cố tình gây của .

      “Đương nhiên rồi.” Hứa Tây Thần tỏ vẻ thực được gian kế, nhìn tôi , “ dỗ em.”

      Tôi ngồi tại chỗ, gì muốn giãy tay ra, nhưng lại nắm chặt hơn, vô cùng đê tiện : “Để nắm thêm lúc nữa, còn chưa nắm đủ đâu!”

      Sau đó tôi : “ đặt hành lý lên .”

      Lúc này mới hết sức tình nguyện mà thả tay ra.



      Ngày 15 tháng 3 năm 2010

      Ba giờ chiều tan lớp, nghe hôm nay có trận bóng rổ tập hợp rất nhiều trai đẹp, vì thế nữ sinh lớp chúng tôi gần hết, mà tôi cũng bị bạn cùng phòng kéo xem. Khi chúng tôi đến bên ngoài sân bóng, trận đấu chơi được nửa, hôm nay là khoa kinh tế đấu với khoa cơ giới, quả nhiên tụ tập đủ trai đẹp.

      “Đồng Đồng, kia phải là vật sở hữu của cậu sao?” Bạn cùng phòng L tinh mắt, mau chóng phát ra Hứa Tây Thần. Bởi vì luôn gọi điện cho tôi, cho nên người trong ký túc xá đều biết . Có lần tôi tắm, L giúp tôi nhận điện thoại hỏi là ai, tên kia lại trả lời: “Tôi là vật sở hữu của Đồng Đồng.”

      Tôi ngờ Hứa Tây Thần chơi bóng rổ rất tốt, cú ném xa ba điểm hoàn mỹ của luôn khiến các nữ sinh hét to.

      Ngay lúc ném bóng vào rổ, trong lòng tôi chợt dâng lên cảm giác tự hào. Khi trận đấu sắp kết thúc, khoa kinh tế dẫn trước sáu điểm, có thể là nắm chắc thắng lợi trong tay, thế là tôi kéo L rời khỏi.



      Ngày 16 tháng 3 năm 2010

      Buổi trưa, bạn học S cuống cuồng chạy tới cho tôi hay, trước khi trận đấu hôm qua kết thúc, cũng chính là lúc tôi và L rời khỏi lâu, nam sinh khoa cơ giới hài lòng với thất bại của mình, cho nên xô đẩy Hứa Tây Thần ghi điểm nhiều nhất, đúng là tuổi trẻ tràn đầy tinh lực, hai khoa suýt nữa là đánh nhau.

      đợi tôi cất tiếng L liền hỏi: “Tây thiếu, sao chứ?”

      S : “ sao, chẳng qua đầu gối và khuỷu tay bị thương thôi.”

      Tôi tiếp tục thản nhiên lắng nghe, nghĩ thầm chơi bóng bị thương phải là việc bình thường thôi ư? Kết quả hai nàng kia nhìn tôi chằm chằm, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Đồng Đồng, cậu còn mau gọi điện.”

      “Tại sao là tớ?” Tôi mở to hai mắt, nhưng ngờ L lấy di động của tôi gọi vào số của .

      Tôi giành lấy, vừa muốn tắt máy đầu dây bên kia truyền đến tiếng mang theo chút hưng phấn: “Đồng Đồng, đây là lần đầu tiên em gọi cho .”

      biết vì sao những lời này, nó khiến tôi cảm thấy mình đối xử tệ với , lần đầu tiên gọi cho cũng là bị bạn cùng phòng ép buộc: “Nghe bị thương, sao chứ?”

      có gì, em đừng lo.”

      Tôi bỗng nhiên chẳng biết gì nữa, sau đó cất tiếng: “Tôi có xem trận bóng rổ chơi ngày hôm qua, chơi hay lắm.”

      trầm lặng lúc, sau đó : “Sớm biết em xem, biểu tốt hơn nữa.”

      Lúc ấy tôi rất muốn với , biểu của rất tốt, tốt lắm. Nhưng tôi hiểu tại sao mình ra.

      rất thích chơi bóng rổ sao?”

      “Từ sau khi biết nữ sinh các em đều thích nam sinh chơi bóng rổ, mới bắt đầu thích nó.”

      “Ai nữ sinh đều thích nam sinh chơi bóng rổ, tôi thích nam sinh tài hoa hơn người, nếu có trình độ văn học càng tốt hơn.” Thực ra tôi chỉ đùa thôi.

      “Sao em sớm? Ngày mai phải đọc Tứ Thư Ngũ Kinh.”

      “…”



      Ngày 31 tháng 5 năm 2010

      “Đồng Đồng, ngày mai là quốc tế thiếu nhi.” lúc lên mạng, đột nhiên nhảy ra cái cửa sổ.

      Tôi xem xong liền gõ vài cái bàn phím: “ phải muốn với tôi chúc mừng quốc tế thiếu nhi chứ.”

      “Đương nhiên phải, ngày mai em có kế hoạch gì?”

      Bạn cùng phòng luôn tính trẻ con của tôi vẫn chưa tan biến, bởi vì tôi ngày mai muốn ăn phần ăn trẻ em, chẳng ai muốn cùng tôi, thế là tôi trả lời: “ ăn phần ăn trẻ em.”

      “Xin mang theo với.”

      “…”



      Ngày 1 tháng 6 năm 2010

      Sau khi ăn xong phần ăn trẻ em, Hứa Tây Thần mua chùm bong bóng rực rỡ, nhét vào tay tôi. cười : “Quà quốc tế thiếu nhi.”

      Tôi quở trách: “ ngốc quá .”

      vẫn cười như trước, lộ ra hàm răng đều đặn trắng tinh, ánh nắng nhợt nhạt bao phủ , khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên cảm thấy rất đẹp trai, đó.

      Trong khoảng thời gian tuổi trẻ của mình, có chàng ngốc sẵn lòng điên rồ cùng tôi, cùng nhau chơi đùa, rất tốt.



      Ngày 15 tháng 8 năm 2010

      Kỳ nghỉ hè năm nay Hứa Tây Thần thi bằng lái xe, còn tôi làm tổ ở nhà đọc sách lên mạng, trưa hôm nay tôi nhận được điện thoại của , tôi đến cổng tiểu khu nhà mình liền trông thấy đeo kính râm, tựa vào chiếc xe màu đen đợi tôi.

      “Trời nắng vậy, sao ngồi trong xe, đứng bên ngoài làm gì?”

      “Trông rất ngầu, hiểu ?”

      “…”

      Lúc đưa tôi hóng gió, làm như lơ đãng hỏi: “Đồng Đồng, khi nào em bằng lòng làm bạn ?”

      Tôi ngờ hỏi vậy, cho nên trả lời: “ biết nữa.”

      gì, chỉ nhìn về phía trước, rất nghiêm túc lái xe.

      Thực ra tôi là người hề nóng vội, tại còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận người khác, tối thiểu lúc này tôi vẫn cảm nhận được có người rất tốt.



      Ngày 5 tháng 11 năm 2010

      Hôm nay khi đến thư viện, tại đầu cầu thang, tình cờ gặp Hứa Tây Thần và mấy người bạn cùng phòng của ra, các bạn của vừa nhìn thấy tôi đều đồng loạt kêu lên: “Chào chị dâu.” Khiến mọi người chú ý.

      Tôi gì mà nhìn kẻ đầu sỏ, cười ngây ngô ra vẻ đắc ý.



      Ngày 24 tháng 12 năm 2010

      Trong nháy mắt, tôi quen Hứa Tây Thần năm trời, hôm nay tôi tặng quả táo. Bởi vì đúng lúc ở tiệm trái cây dày công lựa được hai quả rất đẹp, lại vừa khéo gặp được .

      cười ha hả nhận lấy quả táo tôi tặng: “Đừng say mê , chỉ là truyền thuyết.”

      Tôi làm bộ tức giận, làm ra vẻ muốn lấy lại quả táo, ngờ khẽ bên tai tôi: “Thực ra ý muốn bày tỏ là, em luôn say mê như vậy.”

      Tôi gì xoay người, ra sức lắc đầu : “Ai say mê , biết xấu hổ, biết xấu hổ.”

      có biết xấu hổ đâu.” Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng , còn có tiếng cười kiêng nể gì.

      Tôi cũng phì cười tiếng, là hết cách với .
      YoororoPhongVy thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Cả đời chỉ người 4


      Ngày 8 tháng 3 năm 2011

      Hôm nay Hứa Tây Thần mua cho tôi túi đồ ăn vặt to, là quà quốc tế phụ nữ.

      Tôi hung hăng trừng mắt nhìn , hét lớn: “Tôi là thiếu nữ, phải phụ nữ.”

      Nhưng ra vẻ nằm trong dự liệu: “ ngày nào đó cũng thành vậy thôi, giờ tặng em trước thời hạn.” dừng chút, cười ha ha nhìn tôi, “Yên tâm , em biến thành phụ nữ, vẫn em.”

      Tôi nghe xong làm như muốn nôn…




      Ngày 9 tháng 5 năm 2011

      Hứa Tây Thần mua rất nhiều tác phẩm của Long Ứng Đài cho tôi, bởi vì tôi đăng lên câu: lời văn của Long Ứng Đài là đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.

      hỏi có phải Long Ứng Đài là tác giả mà tôi thích nhất , tôi tác giả tôi thích nhất là An Đông Ni, tại sống ở Melbourne, Úc.

      Câu chữ trong tác phẩm do ta viết đều toát ra vẻ chân và ấm áp. Tôi rất thích chàng trai ấm áp như ta.

      nhún vai, ra vẻ uất ức : “ ấm áp của , chẳng lẽ em cảm nhận được ư?”

      “… có.” Tôi lắc đầu, trả lời cách khẳng định.

      “Để ôm em cái, em biết có ấm hay .” Hứa Tây Thần vừa vừa duỗi hai cánh tay ra.

      “Nghĩ đẹp .” Tôi hừ tiếng, cầm tác phẩm của Long Ứng Đài trong tay sải bước chạy về ký túc xá.



      Ngày 9 tháng 6 năm 2011

      Hôm nay Hứa Tây Thần chờ tôi dưới lầu ký túc xá, lúc tôi ra cảm thấy có chút khác lạ.

      trầm mặc nhìn tôi lâu lâu, mà tôi cũng nhìn được chút buồn bã từ trong mắt .

      Rốt cuộc phá vỡ trầm lặng : “Ba mẹ giúp sắp xếp sang Quốc du học.”

      Tôi ngẩn ra, bởi vì quá đột ngột, nhưng tôi vẫn vô tâm mỉm cười : “Chỗ nào ở Quốc?”

      “Glasgow.” buồn bã trả lời ỉu xìu.

      “À, rất tốt, tới đó cũng đừng làm mất thể diện của người Trung Quốc chúng ta.” Tôi đùa.

      “Tô Cảnh Đồng, sao em có thể đối xử lạnh lùng với như vậy.” nhìn tôi, trong ánh mắt xinh đẹp mang theo nỗi thất vọng mà tôi chưa từng thấy, còn có ưu thương.

      Khoảnh khắc đó, nhìn bộ dạng bi thương của , tôi rất muốn tiến lên ôm cái, thế nhưng dứt khoát xoay người bỏ .

      Bóng lưng của đơn quạnh quẽ như vậy, nước mắt tôi bỗng nhiên vỡ đê trong giây phút này.



      Ngày 30 tháng 6 năm 2011

      Hứa Tây Thần nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học Glasgow, cuối tháng 8 rời khỏi Trung Quốc, bạn học trong lớp tổ chức buổi tiệc đưa tiễn tại nhà hàng cách trường xa, tôi dùng mọi cách từ chối nhưng cuối cùng vẫn theo .

      Cho đến hôm nay tôi mới bỗng nhiên phát được thích đến vậy, người trong đội bóng rổ, học trưởng học đệ của khoa bọn họ, còn có số nữ sinh hâm mộ đến để đưa tiễn . Mà phần lớn thời gian ánh mắt đều ở người tôi.

      Vừa lúc có người kính rượu , tôi ngồi tại chỗ nhìn . Nghĩ thầm là người rất ấm áp, cho nên mới có nhiều người nỡ để .

      Lúc này bạn cùng phòng F của lặng lẽ cho tôi biết: “Hứa Tây Thần có chỉ cần bảo cậu ấy ở lại, cậu ấy có chết cũng .”

      Tôi nghe xong khỏi ngẩn ra, nhưng lập tức thay đổi ý nghĩ, tôi có tư cách gì cản trở tương lai tốt đẹp của chứ? Vì thế tôi chỉ cười gì.



      Ngày 15 tháng 8 năm 2011

      Còn nửa tháng nữa Hứa Tây Thần Quốc, vì thế luôn muốn tôi cùng mua sắm đồ đạc mang sang Quốc. kéo tôi hết chỗ này tới chỗ kia, rốt cuộc trong trời nắng gắt như lửa hôm nay, tôi mệt mỏi quát : “Hứa Tây Thần, có biết trời rất nóng hả.”

      nhìn tôi vài giây, sau đó kéo tôi đến Haagen-Dazs cách đó xa. Vừa tôi vừa tình nguyện oán trách: “ Quốc có cái gì có chứ, hơn nữa rồi cũng phải luôn, lần sau trở về rồi lại mang qua.”

      “Nếu trở về sao?” bỗng nhiên nghiêm túc hỏi, ánh mắt sâu lắng nhìn tôi, giống như tôi nên .

      nghiêm túc như thế khiến tôi hơi khó xử, tôi suy nghĩ lát, dè dặt hỏi: “ trở về phải ?”

      trịnh trọng gật đầu, sau đó : “ chỉ muốn hồi ức của em có nhiều hơn chút, thế em mau chóng quên .”

      Tôi nghe xong cảm thấy lòng chua xót, hóa ra phải muốn mang theo đồ đạc, mà là ký ức của tôi và .

      nắm tay tôi đằng trước, vì thế tôi thấy sắc mặt của , nhưng tôi có thể cảm giác được đau khổ của thể ra lời.



      Ngày 30 tháng 8 năm 2011

      ăn mặc tuấn tú đứng trước cổng tiểu khu nhà tôi, bởi vì gần đây thường hay tới, chú gác cổng cũng biết , chú ấy cười với tôi tới gần, giọng : “Đồng Đồng, bạn trai cháu rất tuấn tú.”

      Tôi cười giọng: “Cảm ơn chú khen ạ.” Đây là lần đầu tiên tôi phủ nhận là bạn trai tôi, nhưng bởi vì cách khoảng cách nên nghe được.

      “Ngày mai bay rồi.”

      “Ờ.” Tôi thản nhiên lên tiếng. (Hứa Tây Thần tôi lạnh lùng phải có nguyên do, tại nhớ lại lúc ấy sao tôi lại đối xử tệ bạc với như vậy)

      Tôi giả vờ ung dung ngước mắt lên, nhìn tôi chăm chú, lưu luyến rời trong mắt đều rơi vào đáy mắt tôi.

      “Sao lại nhìn tôi như vậy.”

      suy nghĩ làm thế nào để đóng gói em mang .” cười trả lời.

      “…”

      “Đóng gói được đâu, nhưng tôi có thể tặng món quà.” Tôi xong liền tiến lên ôm . (đây là lần đầu tiên chúng tôi ôm nhau)

      Gió lướt qua bên tai tôi, tôi nghe được giọng nỉ non bên tai trái của tôi: “ em.”



      Ngày 5 tháng 11 năm 2011

      Ngày đầu tiên , tôi có chút cảm giác xa nhau.

      tuần, mọi thứ vẫn như thường, tôi thậm chí cảm thấy thoải mái, bởi vì có ai quấn quít lấy tôi.

      tháng, tôi bỗng nhiên cảm thấy mất mát, trong lòng trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu gì đó.

      Tháng thứ hai , tôi mới nhận ra tên ngốc kia rồi…

      Tháng thứ ba, tôi chợt có chút sợ hãi, Quốc, có thể nào quay trở về nữa … Tôi nhịn được trốn trong ổ chăn khóc lóc…



      Ngày 16 tháng 11 năm 2011

      Hôm nay tôi lên Baidu tìm kiếm Glasgow, mới biết Scotland và Quốc giống nhau, Glasgow là thành phố lớn nhất của Scotland. Đại học Glasgow là ngôi trường danh tiếng, mà ở tại nơi này.

      Thành phố bên bờ đại lục vốn xa xôi lại xa lạ, bởi vì ở đó cho nên trở thành nơi mà tôi luôn nhớ nhung.

      Trong vô thức ban đầu, tôi ỷ lại nhiều như vậy, sau khi tôi mới phát , có phải muộn quá .

      Mùa hè tạm biệt năm 2011, sau khi người tên là Hứa Tây Thần rời khỏi thế giới của tôi bao lâu, tôi rốt cuộc hiểu được giai đoạn nào đó trong cuộc đời tôi kết thúc triệt để.



      Ngày 17 tháng 11 năm 2011

      Xin cho tôi chút thời gian, tôi cần khóc lúc.
      YoororoPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :