1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sự chua ngọt của chúng ta - Toái Mạt Vi Tiết (2.2/52c+6NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tác giả: Toái Mạt Vi Tiết
      Editor: Aimie
      Thể loại: đại, HE, học đường, thanh xuân vườn trường
      Số chương: 52 chương + 6 ngoại truyện
      Bản gốc: Hoàn
      Edit: on going

      Giới thiệu

      (Nhiễm Duyệt Tịch) hề chùn bước người mình thích: “Em thích , muốn kết giao với , em biết em từng làm tổn thương …”

      (Tạ Hạo Chủ) đối với người hận đan xen thống khổ với , lạnh lùng: “Thực xin lỗi, cần thích tôi được ? Tôi và tựa như ban ngày và đêm tối, vĩnh viễn thể ở cùng nhau, biết ?”

      (Phác Trí Thuấn) sâu đậm, mà trong lòng chỉ có Tạ Hạo Chủ, ghen tị, bá đạo: “Em từng thích Tạ Hạo Chủ sao? Nếu bây giờ còn thích hãy dừng lại , từ thời khắc này cho phép em nghĩ tới ta.”

      Ai hoàng tử phải bảo vệ công chúa, bé lọ lem của chúng ta hãy tới bảo vệ hoàng tử ! Đối mặt với thương tổn gây cho hết lần này tới lần khác, vẫn thích như vậy, ở trong từ điển của tồn tại hai chữ “buông tha”, vì thế, nên trái tim của phải chịu đau đớn, nát tan…

      Ai người có được ấy, thấy Tạ Hạo Chủ nhiều như vậy, Phác Trí Thuấn quyết định buông tha, nhịn lấy đau đớn trong lòng, với Tạ Hạo Chủ: “Tôi giao Duyệt Tịch cho , hãy bảo vệ ấy tốt”

      Môt câu lạnh như băng “Tôi muốn” Tạ Hạo Chủ bình thản .

      tự giễu cười, khoé miệng che giấu chua xót nồng đậm…

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Chốn thị phi

      Tôi có gia đình hạnh phúc, mặc dù trong nhà chỉ có tôi và ba, tuy rằng chúng tôi thường nhớ đến người mẹ ở thiên đường của tôi, nhưng ba là quý ông dịu dàng.

      À! đến ba thể kiêu ngạo phen, ba là người đàn ông biết săn sóc người khác, lại đẹp trai dịu dàng, ba mươi tám tuổi nhìn qua mới chừng hai mươi, nấu ăn ngon, nuôi tôi thân trắng trẻo mập mạp, còn là người rất si mê nhạc…Tóm lại, ba là người đàn ông tốt sắp tuyệt chủng. Đôi khi tôi hỏi ba có từng nghĩ tới việc kết hôn lần nữa , ba luôn cười với tôi là , hơn nữa, ba cả đời chỉ mình mẹ. người cha tốt, cũng là người chồng tốt, mẹ ở thiên đường nhất định rất định rất hạnh phúc.

      Trong trí nhớ của tôi, mẹ là người phụ nữ rất hiền lành xinh đẹp, hết sức thương ba và tôi, đáng tiếc khi tôi năm tuổi mẹ qua đời. Từ đó, tôi và ba sống nương tựa vào nhau, trải qua cuộc sống đơn giản hạnh phúc. Nếu có mẹ ở đây nữa tôi nhất định là đứa trẻ hạnh phúc nhất đời.

      Nhưng tôi vẫn thấy rất thoả mãn với cuộc sống bây giờ của mình.

      “Duyệt Tịch, mau dậy thôi”.

      Như thế nào mà trời còn chưa sáng ba thúc giục tôi rời giường, hay ba vào trong mộng của tôi?

      , con còn muốn ngủ”. Tôi lười biếng trả lời, nhân tiện trở mình.

      “Ngoan, dậy mau. Chú của con đến thăm con này”.

      Chú?! Chú nào nhỉ? Chú của tôi quá nhiều. Tôi chậm rãi mở hai mắt vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy khuôn mặt tựa gió xuân của ba: “A! Ba, ba vào sao gõ cửa?” là.
      Tôi đột nhiên nhận ra vì tối qua trời quá nóng nên tôi chỉ mặc đồ lót, ba lại…Mặt tôi nhất thời nóng lên, vội vàng dùng chăn đắp lại.

      “Ha ha. Ba gõ lâu”. Ba dường như hiểu được tôi xấu hổ, tới cửa, đóng cửa lại ra ngoài.

      Phù! Tôi thở phào nhõm, nhìn cái đồng hồ báo thức tủ đầu giường, bất mãn bĩu môi, bây giờ mới hơn chín giờ, chú nào tới sớm thế này quấy rầy mộng đẹp của tôi. Bật người lên, nhảy xuống giường, tôi mặc quần áo tử tế tới trước cửa sổ “Tách…” vén rèm, ánh mặt trời chói chang chiếu vào làm đau mắt tôi, mới vừa thức dậy, có cách nào quen với ánh mặt trời chói chang, sau khi mở cửa sổ, tôi đến phòng tắm nghiêm túc rửa mặt chải đầu.

      Sau khi chuẩn bị xong, tôi tới phòng khách. Trong phòng khách trừ ba ra còn có em trai của ba, chú của tôi. Chú lập gia đình và có con cái, là hiệu trưởng của trường “Nhạc Bất Lạc”, so với ba tôi giàu có hơn nhiều, nhưng có được vóc người cao gầy đẹp trai như ba.

      Sau khi nhìn thấy tôi, chú nhiệt tình mỉm cười với tôi: “Duyệt Tịch, đến ngồi nào”.

      “Con chào chú”. Đây là lễ phép cơ bản, tôi tới ngồi bên cạnh ba.

      lâu gặp con, càng lớn càng đẹp. Đến đây, chú có quà tặng con”.

      Có người khen tôi lớn lên xinh đẹp, tôi cũng quá mức vui vẻ, sau khi nhận quà, tôi cười ngọt ngào cảm ơn: “Cảm ơn chú”. Chính chú của mình mua quà tặng mình cũng cần phải khách sáo.

      “Duyệt Tịch à! Cái này…” chú ấp úng, giọng điệu như có điều gì khó .

      " Chú có chuyện gì muốn với con sao? "

      " Duyệt Tịch thông minh ". phải tôi thông minh, mà chuyện chú muốn viết hết mặt rồi. “Chú nghĩ bây giờ Duyệt Tịch chuyển đến trường chú . Haiz! Bây giờ “Nhạc Bất Lạc” rất rối loạn, chú mong con đến giúp chú”

      “A! Vì sao lại là con?” phải lỗ tai tôi có vấn đề chứ ? Chú là hiệu trưởng mà lại mời người có năng lực như tôi tới giúp đỡ, tôi vừa có ngoại hình lại thông minh, chỉ biết chút xíu Taekwondo mà thôi, làm sao mà giúp ?

      " Chuyện này chỉ con mới có thể giúp được chú thôi ! "

      " Trường học của chú xảy ra chuyện gì hay sao ? " Nhìn nét mặt muốn khóc của chú nhất định là gặp phải khó khăn rất lớn, chỉ là tôi còn chưa sao mà chỉ có tôi mới giúp được.

      " Haiz ! Con biết thôi, con đồng ý với chú có được ? "
      Cái này có chút khó khăn, lại biết chuyện gì xảy ra mà chú lại muốn tôi . Tôi nhìn ba cách khó khăn, lại nhìn bộ dạng khóc ra nước mắt của chú, nể tình chú mua quà tặng tôi, tôi miễn cưỡng gật đầu đáp ứng. Tôi vào địa ngục ai vào địa ngục đây, nếu chỉ tôi mới có thể giúp, vậy thể thấy chết cứu. Haiz ! Khi nào tôi lại trở nên chính nghĩa như vậy ?

      " tốt quá. Ngày mai con tới , chú giúp con làm thủ tục chuyển trường, ha ha "

      " Ha ha " thấy chú cười vui vẻ như vậy, tôi cũng cười theo.
      Nhớ ngày đó tôi cũng từng mogn ước được học ở " Nhạc Bất Lạc ", sau lại thi đậu vào đó nên học ở trung học " Hồng Thánh ", bây giờ ở trung học Hồng Thánh khó khăn lắm mới quen được vài người bạn, lại phải đến Nhạc Bất Lạc học. Haiz ! Kiếp sống học tập của tôi là quanh co.

      Sau khi dùng cơm xong, chú rồi. Tôi ở trong phòng bếp giúp ba rửa chén.

      " Ba, phải sao? Nghe ý của chú chuyện này có vẻ rất lớn!”

      “Làm người phải biết giữ lời hứa, có cơ hội hãy mạnh dạn làm. Ba tin tưởng con”.

      Ha ha ha, ba tốt!

      Ngày hôm sau. Buổi chiều.

      Tôi mang theo túi đựng sách vở, lười biếng tối ngôi trường vừa lớn vừa đẹp: “Nhạc Bất Lạc”, biết chuyện gì xảy ra, trong lòng luôn lo lắng đề phòng, mẹ ơi phù hộ cho con !

      Nhạc Bất Lạc có diện tích sân thể dục rất lớn, hai toà nhà dạy học (dành cho cấp hai và cấp ba), toà nhà ký túc xá giáo viên, hai toà nhà ký túc xa cho học sinh, còn có toà nhà tổng hợp, mỗi toà nhà đều có chín, mười tầng, cộng thêm cảnh sắc tươi đẹp, cảnh trí bên trong trường học gồm: hồ nước sóng gợn lăn tăn, hoa cỏ tươi tốt, cây cối xanh um làm cho ngôi trường trang nghiêm kém phần hoa lệ tươi đẹp.

      Trường mà cũng xinh đẹp như vậy, người ở đây hẳn là ai cũng có trình độ cao và tu dưỡng mỗi ngày !

      Ha ha…tôi cho là như vậy, nhưng khi bước vào, thực tế lại phải như vậy. Trước mặt tôi có hai nhóm người đánh nhau, la hét ầm lên:

      “Cái đám tiện nhân bọn mày, ngay cả Tạ Hạo Chủ cũng dám dụ dỗ”.

      “Đánh chết bọn nó”.

      “Bọn mày cần mặt dày! Tạ Hạo Chủ là của bọn tao”.

      ràng là đánh hội đồng, loạn lên như vậy, giáo viên mặc kệ hết sao?

      Bên này còn có nữa sinh giật tóc nữ sinh khác, hung hăng giáng mấy cái tát. Ban ngày ban mặt mà còn bất chấp nội quy, trường học loạn như vậy, chẳng trách chú phải tìm người giúp tay, nhưng tôi có thể giúp cái gì chứ?

      Tôi tới kéo tay nữ sinh A, ta kinh ngạc chốc lát, nhìn tôi chằm chằm cách hung ác, : “Mày con mẹ nó là ai? Tay tao mà mày dám đụng tới sao?”

      Nữ sinh này sao mà dữ như vậy nha, coi chừng ai thèm lấy.

      “Tại sao đánh ấy?” nữ sinh B ngẩn ra bị nữ sinh A đánh, đánh cho mặt ấy vừa đó vừa sưng, trông rất đáng thương. Làm cho tôi khỏi bất bình vì ấy.

      “Ai cần mày lo, tao thích đấy!”, ta liên tục chửi bậy. Định giơ tay tát tôi nhưng bị tôi nắm lại.

      đạo lý chút có được hay ? Mọi người đều là bạn học mà!”, hãy để thiện tâm của tôi cảm động ta .

      “Mẹ nó bạn học, hừ!”, nữ sinh A cứng rắn rút tay về, hung hăng liếc tôi cái rồi .
      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhìn bóng lưng của nữ sinh A, lại nhìn nữ sinh B bị thương, tôi hoang mang, chỉ là bội phục nữ sinh B, bị đánh cũng khóc, đánh trả, ấy đau sao?

      “Này! Bạn sao chứ?” tôi hỏi.

      sao. Tôi tên là Ngũ Vân Ny, cảm ơn bạn”.

      “Ồ mới vừa rồi sao ta đánh bạn?” tôi nghi hoặc hỏi, nữ sinh A quá hung hãn rồi.

      lời khó hết. Xem bạn chắc là mới tới, mời tôi ăn kem tôi cho bạn biết ". Tôi choáng.

      “Ồ! Được, được”

      Chuyện là thế này: trường Nhạc Bất Lạc có hot boy tuấn tú tên là Tạ Hạo Chủ, Tạ Hạo Chủ học kì trước chuyển đến, bây giờ học lớp 10. Cậu ta trong vòng nửa năm ở trường lập nên thế lực của mình, trong trường mỗi giáo viên đều dám đắc tội, mặc cho cậu ta làm xằng làm bậy. Cậu ta hình như rất ghét nữ sinh, đem bạn học nữ của mình đuổi chạy hết, bạn học của cậu ta rất nhiều, đẹp trai lại có thế lực, ngay cả đội nhạc, đội kịch, đội bóng rổ cũng đều do cậu ta quản lý, cho nên trong đó cũng có chỗ cho nữ sinh.

      Hơn nữa tính cách cậu ta lạnh lùng lại bá đạo, nổi giận phát điên lên cái gì cũng dám làm, còn là công tử ăn chơi, playboy chính hiệu, gần như mỗi tuần đổi người bạn , nhưng mà vẫn có rất nhiều nữ sinh vì cậu ta mà mê mệt, thế nhưng cậu ta lại mặt lạnh để ý.

      Chậc chậc chậc! trách được trường học loạn như vậy, đánh nhau đánh nhau, đến giáo viên cũng dám quản lý, người biến thái như Tạ Hạo Chủ lại có nhiều người nghe cậu ta sai khiến, vì cậu ta mê mệt, ác.

      Nếu ngày nào bọn họ xem tôi vừa mắt, tôi phải chết chắc rồi sao, huhu…Làm sao chú lại đem tôi đẩy vào trong hố lửa thế này? Nghĩ đến thôi là tóc gáy tôi dựng hết cả lên.

      “Vừa rồi nữ sinh kia đánh tôi bởi vì Tạ Hạo Chủ với tôi câu”.

      phải chứ?! Chẳng lẽ đời nay ai quản thúc được cậu ta?”

      “Ừm! Học kỳ trước có nam sinh phê bình cậu ta mấy câu, liền bị em của cậu ta đánh cho ngay cả trường cũng dám quay lại.

      phải chứ! Ban giám hiệu làm sao mà đuổi học cậu ta?” Tôi kinh ngạc liên tục, Tạ Hạo Chủ là thần thánh phương nào, lại có thế lực lớn như vậy làm trường học của chú tôi loạn cả lên, nếu như tôi mà cùng cậu ta đối nghịch, có thể hay cũng bị đánh đến dám quay lại trường? Có lẽ đây chỉ là tin đồn bậy bạ trong trường thôi. Tôi cứ nghĩ như vậy.

      “Ai dám nha? Người hâm mộ cậu ta nếu như trường đuổi học cậu ta bọn họ cũng nghỉ học theo”.

      phải chứ?” Tôi kinh ngạc lần nữa, cằm cũng sắp trật khớp.

      ! Học kì trước cậu ta rồi, cậu ta phải tìm được nữ sinh mới bằng lòng rời , chắc là nữ sinh đó đối với cậu ta rất quan trọng lắm?! Nhưng hình như trường học cũng coi trọng chuyện này, cho nên vẫn kéo dài tới nay. Nữ sinh kia tên gì có bao nhiêu người biết, tôi cũng rất muốn biết nữ sinh kia là ai? Được rồi, cảm ơn bạn mời tôi, tôi đây, bạn nên rời khỏi chốn thị phi này tốt hơn”.

      Chương 2: Nhóm lửa tự thiêu
      2.1
      Từ cửa hàng tiện lợi ra, tôi chạy thẳng tới toà nhà dành cho học sinh cao trung.

      Toà nhà này sao lại cao như vậy, bình thướng thấy nhiều nhất cao hơn tầng tám, mà cái toà nhà này lại có hơn mười tầng, khống dám tưởng tượng lúc có thang máy, bình thường giờ giải lao ra cửa hàng chạy về học làm thế nào mà leo lên.

      Tôi đứng ở trước toà nhà cao trung, lấy tay che bớt để bảo vệ mắt, ngước đầu lên nhìn toà nhà học cao, tránh cho ánh mặt trời làm tổn thương mắt.
      thể trì hoãn trong lúc này, tôi cũng thể quên sứ mệnh vinh quang của mình.

      Tôi vừa định lại bị kẻ có mắt đụng trúng vai, làm túi đựng sách của tôi rơi xuống. Tôi thở phì phì (giận thở nổi) quay người nhìn kẻ vừa đụng mình, sao có thể đụng người mà xin lỗi, ngay cả dừng lại cũng thèm, có chuyện gì vội đến vậy sao? Chỉ là nhìn bóng lưng cao gầy của cậu ta, áo sơ mi trắng, quần jean vừa người…Thân hình tam giác tiêu chuẩn, bóng lưng đẹp trai như thế này, khuôn mặt nhất định vô cùng mê người.

      Cái gì? Ngẩn người cái gì? Tôi lắc đầu cái, để mình từ trong hoa si tỉnh lại, nhặt túi sách (túi sách = túi đựng sách, phải “túi xách” nhé! ^^ ) lên, vỗ vỗ bụi bặm. Mới thoáng thấy có tờ giấy trắng bị túi của tôi đè lên, tôi nhặt lên, nhìn lướt qua chút, phát là danh sách hội học sinh,

      “Chắc là mới vừa rồi cậu ta làm rơi ! Cậu ta trong hội học sinh ?! " Nhìn cái này hẳn là quan trọng ! Tôi dọc theo hướng nam sinh vừa rồi chạy , cậu ta tới toà nhà tổng hợp. Toà nhà tổng hợp có rất nhiều nhóm thú vị tập trung như : đội văn nghệ, phòng ăn, đội bóng rổ, đội kịch,…Đều ở trong toà nhà tổng hợp này, cho nên diện tích ở đây rất rộng.

      Cậu nam sinh lúc nãy hình như thang máy lên tầng tám, tầng tám hình như là đội kịch. Sau khi cửa thang máy mở ra, tôi vào, nhấn nút lên lầu tám. Thang máy lên rất nhanh, tiếng " ting ", đến.

      Trước cửa phòng đội kịch, phía có treo tấm bảng " Đội hí kịch " (convert : " Hí kịch xã "), nhìn xuống, có tờ giấy màu trắng đính cửa, viết : Nữ sinh miễn vào. Tại sao " nữ sinh miễn vào " mà phải là " phận miễn vào " ? Tạ Hạo Chủ này quá đáng, tước đoạt hoàn toàn quyền tự do của nữ sinh, tôi muốn vào trong thử xem có chuyện gì xảy ra.

      thèm để ý mấy lời đồn và câu viết cửa, tôi tuỳ tiện bước vào cửa chính của đội kịch, nhìn khắp nơi tìm bóng dáng nam sinh lúc nãy, còn chưa tìm được thanh vang lên làm tôi muốn thủng màng nhĩ.

      " A…tại sao lại có nữ sinh xuất ở đây ? "

      tiếng kêu lên, các thành viên trong đội kịch chạy tới, coi tôi như động vật lạ mà xem xét.

      " Đánh chết ta, đuổi ta ra ngoài ? "

      Ai vậy ? Đuổi ra ngoài thôi lại còn đòi đánh chết. Để tôi biết là ai tôi liền giết kẻ đó. Nhưng mà vấn đền quan trọng bây giờ là : Chạy mau !

      Tôi phản ứng nhanh nhẹn, quay người bỏ chạy, chạy ra phía sau toà nhà tổng hợp ngừng lại, may là có ai đuổi theo. Tôi hít hơi sâu rồi thở ra, sửa sang giày xong, đem danh sách Hội học sinh bỏ vào túi sách, ngâm nga khúc hát, vừa vừa nhảy đến toà nhà học sinh.

      đến sân thể dục nghe đám nữ sinh háo sắc hét chói tai :

      " Chủ Chủ đẹp trai ! "

      " Chúng tôi cậu ! "

      Thực ác. Chủ Chủ gì đó đẹp đến mức nào mà các như vậy ? Tôi tò mò chui vào trong đám người, chen lên phía trước.

      A ! Hướng mắt nhìn ra là nam sinh cực kì đẹp trai ! đầu tóc đỏ rối, gió thoảng qua khẽ bay lên, lộ ra hai hàng lông mày đen và đậm, con ngươi màu tím, mí mặt hẹp dài trông thêm mấy phần tà khí, , da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, cánh môi khêu gợi, gương mặt góc cạnh ràng, gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng. Đây tuyệt đối là đại soái ca.

      thân áo T-Shirt màu xanh dương và quần jean làm nổi bật lên vóc người hoàn mĩ mê người của cậu ta, ngoại trừ hơi gầy chút, hầu như có khuyết điểm. Trừ ba tôi ra, cậu ta chính là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.

      Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc ! Đẹp trai nữa cũng là cây có chủ (danh thảo hữu chủ), nhìn bên cạnh cậu ta có nữ sinh kiều diễm như thuỷ tiên biết. Vị này đẹp trai như vậy được hoan nghênh, theo sau lại có mấy tên côn đồ theo, chẳng lẽ cậu ta chính là Tạ Hạo Chủ - trai đẹp như sói hoang, như ác ma !

      " Chủ Chủ đẹp trai ! " Cái thanh đáng ghét này vẫng ngừng vang lên.

      " Hừ ! Có gì đặc biệt hơn người, phải chỉ dựa vào khuôn mặt này kiếm cơm ăn thôi ! " Lời hay như vậy là từ miệng tôi phát ra sao ?!

      ngờ lúc tôi những lời này bị Tạ Hạo Chủ nghe được, cậu ta dừng lại trước mặt tôi, thình lình liếc tôi, làm tôi lạnh cả sống lưng.

      đáng ghét, như vậy mà cũng nghe, nhìn dáng vẻ cậu ta như muốn ăn thịt tôi, vẫn là chuồn trước thôi ! Rùng mình cái, tôi xoay người chạy ra khỏi đám người, nhớ tới vừa rồi lúc cậu ta liếc tôi, bây giờ còn lạnh cả người, tại sao lại có cảm giác ấy chứ ? Được rồi, Tạ Hạo Chủ, lần này coi như cậu thắng.

      Bầu trời lam nhạt, ánh nắng gay gắt, lòng tôi yên sân thể dục.

      là mệt ! Nắng nóng như vậy đem người da vàng nước thành người da đen châu
      Phi, nóng quá a ! Đều do ba sớm như vậy gọi tôi dậy, được, mệt quá, phải tìm chỗ mát mẻ ngồi nghỉ thôi !

      Tìm được chỗ dưới bóng cây râm mát, tôi ngủ thiếp . Tỉnh dậy, má ơi, 4 giờ 20 rồi, làm sao mà ngủ quên như vậy chứ, tôi còn chưa đến chỗ chú để báo cáo, còn 10 phút nữa là tan học rồi !

      Tôi bật dậy, đứng lên duỗi lưng cái, toàn thân vô cùng thoải mái. Đứng tại chỗ suy nghĩ chút, thôi, dù sao cũng trễ thế này, sáng sớm mai trở lại báo cáo ! Vì vậy tôi đành nhún vai cái, sải bước tới cổng trường.

      Lúc ngang qua sân thể dục, thấy bốn, năm nam sinh chơi bóng, nóng như vậy mà còn chơi bóng được, bội phúc bọn họ. chút để ý liếc mắt nhìn bọn họ cái, cúi đầu đường của mình, vừa nghĩ tới buổi trưa thấy Tạ Hạo Chủ, tôi vừa hưng phấn lại vừa nhụt chí, đẹp trai như vậy nhưng lại là Đại ác ma, chẳng lẽ đời này có người thập toàn thập mỹ sao ?

      Trong lúc tâm tư của tôi du ngoạn giữa thiên đường và địa ngục nghe " binh " tiếng, đầu của tôi đau hồi, choáng váng muốn ngất xỉu, có lầm hay , tôi đường của tôi có trêu chọc ai đâu.

      Tôi vuốt vuốt chỗ bị đập trúng, nhìn cái thứ " bại hoại " mới đập vào đầu tôi, chỉ thấy nó tưng lên tưng xuống như khiêu khích tôi : đập cái đồ ngu ngốc.

      Tức chết tôi rồi, ngay cả trái bóng rổ cũng khi dễ tôi, tôi thở phì phì nổi giận, tôi đến trước trái bóng nhấc chân chuẩn bị đá bay cái thứ bại hoại mới đập vào tôi nghe ở sân vang lên thanh đáng ăn đòn : " Này, đồ xấu xí, mau đem bóng ném qua cho Lão Tử ! "

      Cái gì ? Gọi tôi xấu xí, còn bắt tôi ném trái bóng qua cho cậu ta, còn khinh người dám xưng mình là Lão Tử. Hừ ! Cuộc đời tôi ghét nhất bị người ta gọi là con bé ú, xấu xí, tôi chỗ nào mập, chỗ nào xấu chứ !

      Là cái tên ngu ngốc nào gọi tôi xấu xí, tôi híp mắt nhìn mấy người sân thể dục, bọn họ đều nhìn về phía tôi, hơn nữa tôi lại bị cận thị, nhìn ai mắng tôi. Nhưng trong lòng còn oán khí cực kì cực kì to lớn chưa có tiêu tan đâu, muốn bản tiểu thư nhặt bóng giúp các người ? Kiếp sau !

      " Con bé ú ! Còn đứng ngây ra đó làm gì ? đem bóng qua đây coi chừng lão tử đánh mày ". thanh đáng đánh đòn chui vào tai tôi, bóng dáng thon dài chỉ vào tôi la lên. Lần này tôi biết ai mắng tôi rồi !

      Hắc hắc ! Tôi cười mờ ám, khom lưng nhặt quả bóng lên, bước vài bước về phía sân thể dục, làm tư thế ném bóng rổ nhàng ném , trái bóng vẫn còn trong tay tôi, nam sinh kia tưởng tôi ném qua, làm xong tư thế nhận bóng, kết quả bị tôi trêu phen.
      Thừa dịp lúc cậu ta để ý, tôi lần thứ hai, chính xác, có nhầm, hung hăng ném quả bóng ra ngoài, xiêu vẹo đập ngay vào mặt cậu ta. Nhìn cậu ta bị đập trúng, tôi nhịn cười, trong lòng nở hoa. Hừ ! Ai bảo mắng bản tiểu thư, đáng đời !

      " A ! Phác ca, chảy máu mũi ! "

      " Cái gì ? ? "

      2.2

      Đối diện đám nam sinh kêu gào thảm thiết, tôi dõng tai nghe được rành mạch, trong lòng vui mừng muốn chết ! Haha, cậu ta phải nam sinh, chỉ bị trái bóng đập cái nha, làm sao lại chảy máu mũi đến như vậy ?

      Suy nghĩ chút, ra là do tôi luyện Taekwondo, mới vừa rồi lúc ném đem phần lớn lực tập trung vào tay, cậu ta bị tôi dùng sức đập vào mũi như vậy, biết mũi có bị xẹp hay ?

      " Mau bắt lấy ta ". Nam sinh bị đập vào mũi chỉ vào tôi, rống lên.

      Muốn bắt tôi ? có cửa đâu ! Quay người lại, chạy bắn khói. Những nam sinh kia cũng đuổi theo, nếu như bị họ tóm được tôi sợ tôi còn được nhìn thấy ba nữa, chạy mau thôi !

      Vì vậy tôi chạy nhanh hơn, ở trong trường quẹo trái quẹo phải, cuối cùng trốn vào góc tối đen như mực, sợ bị bọn họ tìm được, tôi ngay cả thở cũng dám thở mạnh. Lần này đúng là nhóm lửa tự thiêu.

      " Sao lại thấy rồi hả ? "

      " ràng tao thấy ta chạy qua bên này ".

      " Ít nhảm, mau đuổi theo ".

      thanh gay gắt, quyết liệt bên ngoài biến mất, tôi rốt cuộc thở phào nhõm, chân mềm nhũn lập tức ngồi bệt xuống đất. " Phù ! Mẹ ơi ! Mệt chết tôi, ngờ bọn họ có thể đuổi theo như vậy, dứt khoát tham gia thi Marathon thôi ". Nếu như phải tôi trốn mau, bây giờ chắc chết mất, đám man sinh kia quá kinh khủng, y như ma quỷ, khó trách trường của chú lại loạn thành như vậy.

      Trong lúc tôi đứng thở phì phò chuông tan học vang lên.

      " Reng….. "

      phải chứ, tan học cũng biết họ chưa.

      Tôi nhón chân lên, lén lén lút lút thò đầu ra nhìn tình huống bên ngoài chút. Phù ! sao, có thể trở về nhà ăn thức ăn thơm phức ba làm rồi…Tôi nhấc túi sách, ngâm nga hát, đắc ý vì vừa rồi may mắn trốn khỏi bọn nam sinh ma quỷ.

      Lúc sắp tới cổng, tôi kinh ngạc phát , đám học sinh tan học đứng xếp hàng. Trường học này phải rất loạn ư, như thế nào mà lúc tan học lại trật tự như vậy ?

      Tôi buồn bực, đột nhiên thanh đáng đánh đòn quen thuộc kia truyền vào lỗ tai. " đám tìm cho tao, nhất định phải tìm được con nhóc béo ú kia, tao nhất định phải lột da nó ! ".

      Mẹ ơi, có lầm hay , nam sinh kia dễ tức giận, cũng qua nghiêm túc ! Tan giờ học vì kẻ đầu sỏ ném bóng đập vào mặt đắc tội cậu ta là tôi mà khiến học sinh phải xếp hàng, sau đó lần lượt tìm, xem ra thế lực của cậu ta nha, vẫn là coi chừng tốt hơn.

      Vì lý do an toàn, tôi trốn vào đường mòn khác trong bụi hoa, ngồi nghĩ đối sách.
      Người luôn có lúc sơ suất, tôi cũng tin với thiên tư thông minh của mình mà ra được.

      Năm phút sau.

      " Thế nào lâu như vậy, rốt cuộc là ai hại tao thể ra ngoài hẹn hò thế này ? "

      " Vậy là sao, trì hoãn thời gian ăn cơm của tao rồi ! "

      " Nếu để tao biết được ai hại Phác Trí Thuấn chảy máu mũi mặt mày hốc hác, tao nhất định giết nó ! "

      Cũng cần phải giết tôi ! Các vị học trưởng, học tỷ, học đệ học muội ở cổng, Nhiễm Duyệt Tịch tôi xin lỗi mọi người, tôi cũng là bất đắc dĩ, mong mọi người thông cảm , nếu như tôi mà ra ngoài hậu quả thể nào tưởng tượng nổi đâu, cho nên chỉ có thể hy sinh thời gian quý báu của mọi người.

      Trong lòng tôi hướng mọi người sám hối.

      Mười phút sau.

      Bây giờ người nhà trống, tôi lại ngủ thiếp , đám điên này vẫn còn ở cửa chịu , xem ra bọn họ bắt được tôi bỏ qua rồi.Thôi, tôi nhân lúc này tìm phòng học vào ngủ , bọn họ thích giày vò thế nào giày vò.

      Tìm nửa ngày rốt cuộc để tôi tìm được lớp 10 cửa còn mở, tôi vào, khẽ đóng cửa lại, tới bàn thứ nhất nằm bò lên bàn ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt lại, hành lang truyền đến tiếng bước chân lung tung, lộn xộn.

      Chắc khôn phải tới tìm tôi ! Tôi vừa sợ lại cơ trí, nhanh chóng trốn vào dưới bàn chỗ bục giảng, đem mình co rút thành cục tránh cho bọn họ phát .

      " Rầm " tiếng, đáng thương cho cánh cửa bị kẻ điên vô tình mở ra, giọng nam sinh xa lạ vang lên : " Mỗi phòng học đều tìm kĩ cho tao, nếu để tao tìm được, nhất định ngũ mã phanh thây, hại tao được về nhà ăn cơm ".

      Nghe được giọng mắng đầy phẫn nộ của cậu ta, còn muốn đem tôi ngũ mã phanh thây, tôi lại dám ra ngoài. Cũng là kì quái, cậu ta muốn về nhà ăn cơm cứ về , đâu có ai dùng dao kề vào cổ cho cậu ta về đâu chứ, vừa đúng lúc tôi cũng đói bụng.

      Nhìn ra cửa sổ, mặt trời cũng xuống núi. Ba nhất định sốt ruột, đều do tên nam sinh hư hỏng chết tiệt kia.

      " Ting ting ting… " là chuông điện thoại của tôi. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, lần này ba làm tôi phải chết thảm rồi, tôi chết sững ôm di động, giảm thanh và ánh sáng, nhưng…

      “Tiếng gì thế?”
      Thảm, vẫn bị phát . Tôi nhụt chí, nhắm mắt lại, chờ bọn họ đem tôi ngũ mã phanh thây, Taekwondo của tôi cũng thể liều mạng với bọn họ, ngoài dự đoán, lại là:

      “Bạn tao gọi điện cho tao á!” nam sinh xấu hổ cứu vớt tôi, là quá cảm động, bạn cậu ta gọi tới quá kịp lúc rồi.

      “Ồ! Phòng này có, qua phòng khác …”

      Tiếng bọn họ dần , đến lúc biến mất hoàn toàn tối mới nhõm, nhấn nút gọi lại.

      “A lô, ba ơi, con gặp chút rắc rối ở trường, ba đến đón con được ?” thanh đến mức dường như tôi cũng nghe thấy tiếng của mình.

      “Con làm sao vậy? thành vấn đề. Mười phút nữa ba đến”.

      Cám ơn ba a!!!!

      Ba mười phút sau tới, tôi lén lén lút lút, dựa vào vách tường, rời khỏi toà nhà học, tôi hưng phấn vọt tới, mở cửa xe nhanh chóng chui vào, “Ba ơi mau, chỗ này nên ở lâu”.

      Bị tôi làm như ở thời dân quốc. Ba cũng hỏi nhiều, quay xe trở về nhà, cái bang phái ngu ngốc cứ ở đó mà lục soát , lục tới mai cũng tìm được tôi!
      Về đến nhà, tôi đem đầu đuôi mọi chuyện kể cho ba nghe, đương nhiên trừ chuyện tôi chưa báo cáo. Tôi sợ ba đánh tôi mà chỉ sợ ba thất vọng.

      “Ba, ba biết bọn họ kinh khủng thế nào đâu, Taekwondo con cũng chưa kịp sử dụng”.

      “Con học ở đó được loạn dùng công phu mèo cào khi dễ các bạn học, phải tiên lễ hậu binh trước*, hiểu ?

      *tiên lễ hậu binh: ngoại giao trước, quân sau; trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực

      Giọng của ba dịu dàng như nước, tôi rất thích được ba quan tâm, cảm thấy này, đó là chuyện hạnh phúc nhất.

      “Dạ biết, thưa ba!”

      Sau khi cơm nước xong, theo thói quen, tôi đem chuyện hôm nay viết blog, biến nó thành phần ký ức để sau này nhớ lại.

      biết vì sao, Tôi vẫn cảm thấy chuyện này thể giải quyết dễ dàng như vậy, trong lòng có dự cảm chẳng lành, đặc biệt là lúc thấy Tạ Hạo Chủ, cái cảm giác sợ hãi hít thở thông rất mạnh mẽ.

      phải tôi và cậu ta trước kia từng quen biết đấy chứ? Tại sao tôi lại cho là thế nhỉ? ràng hôm nay mới gặp qua lần, hơn nữa còn bị cậu ta lạnh lùng liếc mắt cái. Ai! Xem ra ấn tượng đầu tiên của chúng tôi về nhau đều tốt rồi, tôi lại để ý như vậy.

      Chỉ là thôi, ai biết chuyện gì xảy ra, điều bây giờ tôi có thể làm chính là mong đợi ngày mai, hy vọng ngày mau quá hỏng bét. Bây giờ hãy để cho đại não được buông lỏng, nghỉ ngơi chút ZZZZZ

      Các vị, nếu như mọi người cảm thấy còn lời gì để , xin hãy cất giữ trong lòng a. (Mình biết tại sao có câu này chọt vô nữa, chắc Duyệt Tịch buồn ngủ quá nên nghĩ vậy)

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :