1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỬU NỮ TRÙNG SINH CHI QUÝ NỮ TÀ PHI - Minh Tử (C55)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      SỬU NỮ TRÙNG SINH CHI QUÝ NỮ TÀ PHI
      Tác giả: Minh Tử
      Thể loại : Trùng sinh + Xuyên việt
      Thanh lãnh tuyệt tình + tiêu sái kiềm chế được
      Mô tả đoạn thiên mệnh an định tình duyên​

      Giới thiệu:

      “Ta nàng. phải vì dung mạo của nàng, cũng phải vì những gì nàng có. Điều ta chính là tấm lòng thiện lương của nàng”. Đính hôn ngày ấy, Thái tử Phong Hạo Lăng nâng khuôn mặt khô vàng của nàng, trán chạm vào vết bớt hình bầu dục mặt nàng, nhàng . Nàng tin .

      “Ngọc Nhi, chỉ cần con sống hạnh phúc, chúng ta liền thỏa mãn rồi”. Kế mẫu “hiền lương”, ôn nhu xinh đẹp tỷ tỷ, đối với nàng sủng nịch lại bao dung. Nàng tin bọn họ.

      Nàng là Tân Đô mọi người đều biết “Đệ nhất xấu nữ”, nàng tự mình hiểu lấy. hiền lương của kế mẫu, quan tâm của tỷ muội, nàng muôn lần quý trọng, vì báo đáp họ, cho dù có nhường nàng “lên núi đao, xuống biển lửa” nàng cũng cam lòng.

      “Sở Ngâm Ngọc, ngươi lớn lên xấu như vậy, ghê tởm như vậy, ngươi nghĩ rằng ta ngươi? Mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều muốn nôn! Người ta , từ trước đến nay vẫn là chị thiện lương xinh đẹp của ngươi!”. Đêm tân hôn ngày ấy, nàng chờ tới, phải kiệu hoa, mà là ly rượu độc do vị hôn phu Thái tử cùng tỷ tỷ điều chế.

      Ba!

      “Tiện nhân! Ta sớm muốn đánh ngươi rồi, hạ độc khiến ngươi biến thành Tân Đô “Đệ nhất xấu nữ”, nhưng lại nghĩ tới ngươi dựa vào đích nữ thân phận, còn có thể cùng thái tử đính hôn, sớm biết rằng nên trực tiếp độc chết ngươi!”. Trước kia “hiền lương” kế mẫu, ôn nhu tỷ tỷ hoàn toàn thoát xuống mặt nạ, đem nàng thải xuống dưới chân, xem nàng sống bằng chết.

      Nàng đỏ mắt, nhìn trước mặt này đó tàn khốc vô tình thân nhân, gằn từng tiếng thề rằng: “Nếu có kiếp sau, ta – Sở Ngâm Ngọc nhất định cướp tất cả của các ngươi, cho các ngươi quỳ gối dưới chân ta, sống bằng chết!”.
      Trùng sinh lần, nàng để cho người khác sắp đặt. Kiếp trước ngươi là dao thớt, ta là cá thịt; kiếp này trùng sinh cũng nên khiến cho bọn họ nếm thử cảm giác bị trở thành cá thịt!



      P/s: Thân ái nhóm cần bỏ qua nga!

      Các file đính kèm:

      Last edited: 22/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 1: Nỗi khổ của nhân trệ



      Cầu phô đá xanh, năm cách bậc thang, phía tây cầu là nữ, phía đông cầu là nam, tả hữu dương, sương khói mịt mờ, mông mông lung lung…

      Bên cầu, Mạnh Bà múc nước canh đưa cho những người xếp hàng chờ qua cầu, nàng – đầu đầy ngân phát, mặt biểu tình, bình tĩnh tự nhiên. Dưới cầu là con sông dài biết đầu cuối, chất lỏng màu đỏ, máu loãng trung sổ lấy vạn con kiến độc, xà độc, giãy dụa quay cuồng…

      Phía tây cầu

      Nhóm nữ quyến chỉnh tề xếp hàng, thân mặc áo dài màu trắng sáng, đầu bù tóc rối, lê bước chân chậm rãi tiến đến, thấy khuôn mặt, nghe tạp , tâm tình…

      Lúc này, nữ tử đến trước đá Tam Sinh, yên lặng dừng bước, tĩnh hậu.

      “Đây là đá Tam Sinh, trước khi luân hồi chuyển thế cho ngươi xem những việc kiếp trước trải qua, nhân quả báo ứng đều vì ngươi ra, gieo nhân nào gặt quả ấy, chỉ cho ngươi kiếp sau an bài vận mệnh, kiếp này quả đắng hoặc thiện duyên, kiếp sau có thể thực được”. tiếng thanh lãnh mà kiên định từ sau lưng truyền tới.

      Nữ tử bèn quay đầu lại, khuôn mặt chợt thấy vẻ hoang mang, lập tức biến mất, ánh mắt kinh ngạc nhìn Mạnh Bà, có ngôn ngữ.

      Mạnh Bà mày nhíu lại chút, mỗi người khi bị mang qua cầu Nại Hà bắt đầu vu tư, ân đoạn sai, ân oán tình cừu đều sắp kết hết. Vô luận thống khổ hoặc vui sướng đều vì chờ kiếp sau, mà sao nữ tử này cứ thế canh cánh trong lòng. Mạnh Bà cao thấp đánh giá nữ tử, phổ thông quần áo, thuần sắc trắng càng phụ trợ nàng khí chất phiêu trần thoát tục. Trắng nõn gò má, cái mũi thanh tú, miệng đào nhắn, mày lá liễu, ngũ quan tinh xảo mà phối hợp hoàn mĩ, nữ tử như vậy đáng nên là con cưng của trời xanh, của nàng tiền sinh chắc hẳn oanh oanh liệt liệt, khác với người thường. Lại vừa thấy, mặt mày trong lúc đó khắc sâu vẻ sầu khổ cùng oán hận, cách nào gỡ bỏ được, dáng vẻ cam lòng như vậy, Mạnh Bà trước nay chưa từng thấy, vốn biết rằng, từ xưa hồng nhan họa thủy, đợi đến lúc đường về, cũng là tự cam luân hồi, chờ đợi kiếp sau.

      Bên này, đá Tam Sinh mặt ra vài hình ảnh khiến cho nữ tử mi gian hơi giãn ra, nhưng biểu tình vẫn là như trước đạm mạc, ánh mắt có chút dại.
      Tảng đá mặt lên hình ảnh đứa trẻ oa oa cất tiếng khóc chào đời, thân thể giống chim non mới lột xác bình thường trơn mềm. Núm đồng tiền ôn nhu khuôn mặt người mẹ, tựa như hoa đào nở rộ, tản ra vô tận ánh sáng. Giây lát trong lúc đó, máu đỏ chất lỏng từ khóe miệng của người mẹ chảy ra, tẩm hồng mảnh, lát sau, chỉ còn lại tê thanh liệt phế tiếng khóc của đứa bé …

      Hình ảnh dừng lại, khúc khúc chiết chiết, đạo nhập vĩnh hạng, tiến nhập gian nhà xí. Mở cửa nhà xí, chỉ thấy thân thể người, mất 2 tay, lại mất hai chân, hốc mắt lại có con ngươi, chỉ còn lại hai cái lỗ hổng huyết nhục mơ hồ, kia cái thân mình vẫn còn có chút hơi động, há miệng to mà cũng phát ra thanh nào …

      Mạnh Bà cảm thấy nữ tử trong giây lát đột nhiện biến đổi, chỉ thấy nàng hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc măt trắng bệch, hô hấp tiệm xúc, nắm chặt hai tay, giống như chịu lớn thương tổn, thể chịu thêm bất kì vết thương nào nữa, lại giống như điều tư mật chôn sâu trong linh hồn nay lại bị đào móc ra, phơi bày trước mặt. Mạnh Bà đảo mắt nhìn lại, thấy ràng những hình ảnh ấy sau cũng còn kinh ngạc nữa. Cứ việc xem hết thế gian trăm , nhưng cũng phải vì chuyện trước mắt mà lay động.

      Hình ảnh như lưỡi đao, từng đao, từng đao đâm vào lòng nữ tử, máu tươi đầm đìa. Ánh mắt trống rỗng của nữ tử dần dần trào ra nóng bỏng nước mắt, nắm chặt hai tay cười nhạo, cười nhạo chính bản thân mình ngốc nghếch…

      Chú giải:
      Nhân trệ là loại khổ hình (đem người biến thành trư): đem tứ chi chặt gãy, móc mắt, dùng đồng nóng chảy rót vào lỗ tai khiến cho huân điếc, dùng thuốc câm quán tiến miệng, cắt đầu lưỡi, phá bỏ dây thanh quản, sau đó ném tới trong nhà xí. Ngoài ra còn muốn cắt mũi, cạo trọc tóc, lông mày, bôi loại thuốc khiến cho lỗ chân lông bị bong tróc… Nếu trong quá trình hành hình, có da của phạm nhân rơi xuống, hoặc phạm nhân trong lúc hành hình chết, đao phủ bị mọi người cười nhạo. Nếu phạm nhân trong quá trình hành hình chết, bị đặt trong nhà xí, trở thành nhân trệ (người lợn). Nổi danh nhất là triều Hán, Lã Thái hậu đem Thích phu nhân biến thành nhân trệ, còn an bài người chuyên “chiếu cố”, sau đó vứt bỏ trong nhà xí, để cho người này chịu thống khổ mà chết. Đây là loại phi thường tàn nhẫn khổ hình do Lã hậu phát minh ra để đối phó với Thích phu nhân.

      honglak, PhongVythuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 2: Nỗi khổ của nhân trệ (2)



      Phong Tân quốc.

      Cẩm Đế năm thứ hai mươi lăm.

      Hoàng cung, Thái Bình cung.

      Đình viện xuân thâm, nguyệt sáng như nước.

      Hương hoa theo gió lẻn vào bên trong cung thất, hòa với mùi dược thảo nồng đậm. Bên trong nến đỏ lay động, đèn đuốc sáng trưng, khắp phòng vắng lặng. Ngồi chiếc giường khắc đôi kim long hí châu, gỗ lim chạm khắc, tơ vàng quý báu xa hoa Sở Ngâm Ngọc bỗng ngửi được cỗ mùi hương kì lạ, sau đó chỉ thấy toàn thân vô lực, lúc kinh ngạc khi, khăn voan chùm đầu bị người dùng lực kéo, ngẩng đầu nhìn, môi lại bị người bài khai, đem viên thuốc nhét vào. Viên thuốc nhập khẩu tức hóa, biến thành loại nóng rực đau đớn, thẳng hưởng cổ họng. Đột nhiên đoán được đây là cái gì dược vật, Sở Ngâm Ngọc mạnh ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm trước mắt đột nhiên xuất Sở Tiêu Mộng, trong đôi mắt mang theo vẻ nghi hoặc khó hiểu.

      “Chậc chậc… Xem cái ngươi tại, ta xem ngươi còn thế nào vênh váo tự đắc làm của ngươi thái tử phi a! Tại sao lại có thể thê thảm như vậy chứ, thực khiến người ta đau lòng nha! Của ta chị tốt!”. Sở Tiêu Mộng từ cao nhìn xuống thân mình dần mất khí lực Sở Ngâm Ngọc, cười đến quyến rũ đắc ý.

      “ vì….sao…?” Sở Ngâm Ngọc dùng tay che lại yết hầu đau đớn mới mở miệng, lại phát thanh càng ngày càng yếu, càng ngày càng khàn. ngày chưa ăn cơm, có khí lực lại thêm giờ suy yếu thân mình, là họa vô đơn chí.

      Vênh váo tự đắc?

      Nàng khi nào qua câu vênh váo tự đắc, tuy rằng nàng là được ngự tiền tứ hôn thái tử phi, cũng là đường đường chính chính Phụ Quốc công phủ đích trưởng nữ, ngoại tổ phụ là Phong Tần quốc Tiêu vương gia, là em trai cùng mẹ của tiên hoàng, là đương kim hoàng thượng thúc phụ, mẫu thân lại là Tiêu vương duy nhất đích nữ Minh Huệ trưởng quận chúa. Thân phận tôn quý vô cùng, nhưng nàng khi nào cùng người khác tranh chấp quá, nàng hiếu thuận kế mẫu, săn sóc tỷ muội, lo liệu gia vụ, người người đều khen nàng ôn lương thục đức.

      Hôm nay là ngày đại hôn của nàng. Phu quân của nàng là dưới người nhưng vạn người Thái tử của Phong Tân quốc, tao nhã tuấn ai bì được, thâm thúy ánh mắt lộ ra của tôn quý cùng gì sánh được, cường tráng thân mình khiến nàng thành phục dưới thân , gì có thể thay thế được cảm giác an toàn này. người xuất sắc như vậy, lại là của nàng trượng phu, Sở Ngâm Ngọc miễn cường bài trừ nụ cười mỉm. Khả ngắn ngủi cười mỉm lại bị trước mắt những người này phá hủy.

      Nhìn thấy cái kia quen thuộc bóng dáng, vẫn là kia tuấn mĩ vô tỳ vết khuôn mặt, vẫn là kia mạt thâm thúy ánh mắt, kia đôi tay ngọc thon dài cũng tự chủ xoa đầu nữ tử khác, nụ cười ôn nhu, “ Mộng Nhi, việc gì cùng nàng phí lời, giờ chúng ta chiếm được tin cậy của phụ hoàng, vừa rồi Tiêu vương gia phủ lệnh bài cũng đưa ta, thiên hạ này sắp nằm trong tay ta rồi, lâu nữa, nàng là Phong Tân quốc cung trung đứng đầu. ha ha…”. Phong Hạo Lăng cười hề kiêng nể, tay lại là phóng túng càn rỡ du ngoạn, trực tiếp đặt lên bộ ngực của Sở Tiêu Mộng, ngừng vuốt ve, khiến Sở Tiêu Mộng trận thở gấp, thân thể phối hợp vặn vẹo.

      màn trước mắt làm mù hai mắt của Sở Ngâm Ngọc, trong miêng lập tức trào ra tia tanh ngọt, dạ dày ngừng quay cuồng, chỉ thấy trước mắt tình cảnh vô cùng ghê tởm. Tựa như nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Sở Ngâm Ngọc, Sở Tiêu Mộng liền đến hưng trí, nghĩ đến vừa mới giằng co Sở Ngâm Ngọc, buông ra người ý do chưa hết Phong Hạo Lăng bàn tay, đến bên cạnh Sở Ngâm Ngọc.

      “Vì sao?” Sở Tiêu Mộng nhìn xuống mặt đất Sở Ngâm Ngọc, nhìn nàng bởi vì giãy dụa, đầu mũ phượng bởi thế mà rơi rụng, tóc mai tản ra, tán loạn khắp nơi khuôn mặt tái nhợt, trán vết bớt lại càng nhỉn , thoạt nhìn chật vật đến cực điểm, trong lòng càng khoái ý, cười khanh khách.

      “Đương nhiên là vì ngươi cản đường ta, cho nên ắt phải chết! Ngươi nếu chết, ta sao có thể ngồi lên ngôi vị thái tử phi, ta như thể nào trở thành hoàng hậu của Phong Tân quốc, ta chán ghét thân phận thứ nữ của Phụ Quốc công phủ, chán ghét cái thân phận tầm thường này, luận dung mạo cùng trí tuệ, ta chỗ nào bằng ngươi, dựa vào gì phải ở dưới ngươi, nghe ngươi khoa chân múa tay sai bảo? Ngươi chẳng qua dựa vào đích nữ thân phận, nếu chỉ bằng ngươi này phó tôn vinh, người nào thích ngươi? Ngươi cũng chiếu gương soi lại bản thân, ngươi nên biết ngươi là Tân Đô mọi người đều nhận thức “Đệ nhất xấu nữ” a!”.

      “____” Sở Ngâm Ngọc muốn mở miệng, lại phát thể nào cũng phát ra thanh, chỉ có thể lăng lăng nhìn chằm chằm Sở Tiêu Mộng.

      “Nhìn chằm chằm ta cũng vô dụng. sai, đây là thuốc câm, như vậy ít nhất cũng có thể cam đoan đại tỷ tỷ ngươi cho dù có cơ hội gặp mặt người bên ngoài, cũng thể chút cái gì”. Sở Tiêu Mộng khẽ cười .

      Sở Tiêu Mộng khiêu khích nhìn dưới đất Sở Ngâm Ngọc, trong mắt đầy nghi hoặc. “Đại tỷ ngươi là ở nhắc nhở ta, ngươi còn có tay có thể viết chữ, lấy đó để cho người bên ngoài phải ?”.

      Sở Tiêu Mộng nhợt nhạt cười. “ quên cho đại tỷ ngươi, vừa rồi ngươi ngửi được mê hương, những khiến ngươi toàn thân vô lực, còn có thể phế hai tay, dám cái khác, muốn viết chữ là tuyệt đối thể được. Nghe Bạch Liên , bệnh trạng này cùng trúng gió giống nhau, cho nên cho dù thương ngươi hoàng đế biết được, đại khái cũng nghĩ đến ngươi tư thông thực bị vạch trần, ngươi nhất thời khó thở liền bị trúng gió, tuyệt đối nghi ngờ ta đụng cái gì tay chân. Cho nên đại tỷ cũng cần lo lắng cho ta!”.

      Tư thông? Này đến tột cùng là cái nào tội danh? Lẽ nào đều là Sở Tiêu Mộng khổ tâm trù tính? Các nàng phải luôn luôn đều hòa thuận hay sao? Nàng ta như vậy khổ tâm mưu toan, cuối cùng là vì cái gì?

      Sở Ngâm Ngọc trong lòng nghi hoặc, bởi vì nghĩ ra được nên càng sợ hãi. Trước mắt này kiều mị nữ nhân bỗng trở nên thực xa lạ, chỉ thấy nàng nhàng mà tới gần Sở Ngâm Ngọc bên tai, thanh ôn nhu ngọt ngào: “ Đại tỷ yên tâm, ta nếu hao phí này đó tâm huyết, đem ngươi biến thành giống như trúng gió bệnh trạng, tạm thời giết ngươi”.

      Sở Ngâm Ngọc đột nhiên hiểu được, Sở Tiêu Mộng độc ách nàng, phế hai tay của nàng là để bảo trì nàng thanh tỉnh. Là làm cho nàng nhìn thấy từng cùng nàng chung hoạn nạn muội muội như thế nào nắm trong tay Phong Tân quốc, như thế nào thay thế nàng vị trí, trở thành hoàng hậu muôn người kính ngưỡng. Sở Tiêu Mộng chính là như vậy tra tấn nàng. Làm cho nàng xem những gì bản thân biết, lòng đau rỉ máu, rồi lại vô kế khả thi. Hảo ngoan độc tâm tư!

      Quả nhiên, Sở Tiêu Mộng thản nhiên cười khẽ: “Đại tỷ, ta dễ dàng khiến ngươi chết, kia phải rất tiện nghi ngươi sao? Chúng ta nhưng lại là tỷ muội tốt đồng cam cộng khổ, ta lại như thế nào nhẫn tâm nhường ngươi trước đâu, như vậy chẳng phải là làm hỏng thanh danh ôn nhu thiện lương của ta sao?”.

      bên, Phong Hạo Lăng cười xem màn trước mắt, tay bất giác trêu chọc Sở Tiêu Mộng hai má, thực là so với Tây Thi còn tốt, sánh vượt Điêu Thiền, như vậy xinh đẹp gì địch nổi nữ tử sắp trở thành Thái Tử Phi của , của tương lai Hoàng Hậu. Thế nhân đều muốn hâm mộ Phong Hạo Lăng giang sơn mĩ nhân đều ôm trọn. sao vui sướng a! Lại nghiêng người nhìn dưới đất xấu vô cùng Sở Ngâm Ngọc, này hai người cách biệt nhau trời vực, nhất thời lại kiên định chính mình lựa chọn, vì đạt đến mục đích của mình, là muốn có hy sinh. Hơn nữa nữ tử xấu như vậy mà có thể chết vì hăn, đó chính là nàng phúc khí. Nghĩ vậy, nhìn nằm dưới đất hấp hối Sở Ngâm Ngọc, quăng cái chán ghét biểu tình bèn bước ra cửa phòng.

      Lăng Đế ba năm

      Phảng phất giống như trải qua giấc ngủ ngàn năm, Sở Ngâm Ngọc tỉnh lại thời điểm, phát giác bản thân bị đặt trong cái ông trung, thể nhúc nhích, chậm rãi tỉnh táo lại, muốn mở mắt cũng là mảnh tối đen, khắp người từng trận đau đớn giống muôn trùng cắn xương đánh úp lại. “Ô…ô…” muốn phát ra tiếng lại phát giác đầu lưỡi cũng ở, theo trong miệng giãy dụa ra đau đến cơ hồ khiến nàng chết ngất. Ông hẹp khiến nàng nửa bước khó dời, ép sát đến nỗi chính nàng thể hô hấp, quanh thân đau đớn tra tấn khiến nàng ngất vài lần rồi lại bị đau đớn khiến cho tỉnh lại…
      honglak, PhongVythuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 3: Nỗi khổ nhân trệ (3)



      Giờ phút này, đối diện đá Tam Sinh, Sở Ngâm Ngọc khóc thành tiếng, bị đụng chạm đến kí ức ra ràng ở trước mặt. Nàng tận mắt nhìn thấy câu chuyện phát sinh người bản thân, thấy chính mình bị Sở Tiêu Mộng tùy ý đem tứ chi chặt bỏ, móc mắt, dùng đồng rót vào lỗ tai, khiến cho câm điếc, dùng ách dược quán vào yết hầu , cắt đầu lưỡi, phát hư dây thanh khến cho ra lời. Sau đó lại bị ném vào nhà xí, cắt rớt mũi của mình, cạo trọc tóc, cạo hết lông mày, lông mi cũng lưu lại, sau đó bôi lên thuốc, phá hư chân lông, chân lông tróc ra sau hề sinh trưởng, trở thành nhân trệ, chịu thống khổ này mà chết…

      Nàng đến cùng là làm sai cái gì, nhưng lại phải chịu hình phạt tàn nhẫn như thế? Nàng biết bản thân diện mạo đẹp, mỗi lần đều đem cơ hội tham dự yến hội đều nhường cho Tam muội Sở Tiêu Mộng. Trước mặt người bên ngoài, nàng cũng dám khinh thị lộ diện, sợ đánh mất Phụ Quốc công phủ thể diện, cấp Sở thị cả nhà bôi đen. Nàng biết kế mẫu là em thứ xuất cùng cha khác mẹ của mẫu thân, tước đoạt tất thảy của mẫu thân, lại vẫn đối với kế mẫu trước sau như hiếu thuận; biết Phong Hạo Lăng nàng, nàng liều lĩnh vì làm mọi việc, chẳng sợ là làm trái lời ngoại tổ phụ, cũng muốn trăm phương nghìn kế đem Tiêu vương phủ lệnh bài giao cho . Nàng tâm vốn nhân từ, oán hận, đối với mọi quan tâm đều mang ơn, buông tha bất cứ cơ hội giúp đỡ người khác…

      Tất cả những thứ này, cuối cùng đổi lấy phản bội cùng hãm hại, ai cảm động, nhớ nhung nàng của thiện lương, chỉ biết sau lưng cười nhạo nàng con vợ cả tiểu thư xấu xí chịu nổi, cuối cùng còn bị tra tấn đến chết…

      Nghĩ đến chính mình bi thảm khi còn sống, nhân là đao thớt, ta là ngư thịt. khoan dung của bản thân lại đổi lấy kết cục như vậy, nếu có kiếp sau, nhất định phải làm cho những người đó nếm hết nhân trệ nỗi khổ, làm cho bọn họ cũng thử nỗi đau của cá thịt.

      Mạnh Bà trong lúc đưa nước canh ngẫu nhiên liếc mắt nhìn nàng. Hình ảnh thê thảm khiến người khiến thức rộng rãi như bà cũng phải kinh ngạc, nhân gian lại có người ác độc như vậy? Đoạn vận mệnh bi thảm như vậy sao hiếm thấy, cũng khó trách trước mắt nữ tử mặc dù qua Cảnh Thiên, dương cách nhau, lại vẫn giữ trong lòng căm giận.

      “Uống qua canh Mạnh Bà, tất cả đều tan thành mây khói, kiếp trước mọi khổ đau cũng đều trở thành bó đuốc, kiều quy kiều, lộ quy lộ, tự cái liên quan nhau”. Mạnh Bà nhìn thấy nữ tử do dự, thản nhiên mà .

      , , ta thể, bi thảm của ta ai có thể cảm nhận được, ta trước khi chết có lời thề, ta cam tâm!”. Nữ tử trong giây lát kích động, lắc đầu, lùi về phía sau, miệng ai sáp, trong tay vỗ về hương cảnh. Nàng bắt đầu từ lúc sinh ra, liền liên tiếp bị người hãm hại, từng màn từng màn liên tiếp giao nhau lên trước mắt nàng, liên tiếp những mưu quỷ kế mà mục đích cuối cùng là muốn mạng nàng. Nhân sinh như vậy, nàng sao có thể cam tâm chuyển thế đầu thai. Nàng thể, thể…

      “Đông”, tiếng nổ mạnh, nữ tử đụng vào chậu hoa phía sau, chậu hoa rơi xuống đất mà toái vỡ, nhưng những người bên cạnh vẫn chú ý đến, nếu như tiêu sái , vậy uống…

      Đột nhiên mặt đất độn sinh cái khe, lòe lòe ánh sáng, Mạnh Bà mày nhíu lại, thản nhiên : “ ngươi như thế ngoan cố, vậy trước ”.

      “A…”. Nữ tử theo kẽ hở rơi xuống, nháy mắt mặt đất trở về vẻ ban đầu hư tổn gì, chỉ để lại thanh thảo của Mạnh Bà: “Nhân trệ, tức là khổ hình khiến người ta biến thành trư. Năm đó, Lã hậu tự phát minh ra “Nhân trệ”, dùng để đối phó với sủng phi của Hán Cao tổ - Thích phu nhân, nhưng đó cũng là do vị Thích phu nhân này kính trọng Lã Hậu trước, trong đó ân oán khó phân ai đúng ai sai. Nhưng trước mắt nữ tử, nàng ôn nhu thiện lương, ung dung quý giá, lại cớ sao gặp phải cực hình như vậy. đau đớn của nàng ai có thể hiểu, thực nghĩ tới nhân gian lại có khổ hình như thế, nhân gian này nếu thực có người tàn khốc như thế, cũng nên nhận lấy báo ứng, chỉ mong này kiếp có thể giải hóa được phẫn hận trong lòng nàng. Nhân quả báo ứng đều có nguyên do a!”.

      Chương 4: Trùng sinh năm 12 tuổi (1)



      cái động hẹp dài thấy đáy, duỗi bàn tay cũng thấy được 5 ngón, chậm rãi bước về phía trước, tối tăm bờ bến cắn nuốt sợ hãi trong nội tâm. cỗ cường mạnh mà vô tận lực lượng phụ giúp nàng hề ngần ngại về phía trước. Đột nhiên ở chỗ rẽ ngoặt, mảnh rất ánh nến ra tia hy vọng, nội tâm thoáng bình lặng, bên cạnh cái dài ống, hẹp đến mức chỉ có thể nhét được người vào trong, hoảng hốt gian, tiếng trầm thấp tiếng rên hấp dẫn mở ra ống.

      Đỉnh đầu có da đầu, thất khiếu gian chảy dòng máu đỏ tươi, trong khí tràn ngập mùi gay mũi khó thở, ánh nến tắt, bốn phía mảnh tối đen, đau đớn tê tâm liệt phế.

      Mơ màng lúc, Sở Ngâm Ngọc biết mình ở đâu, bên tai tựa như có người chuyện, cuối cùng mơ hồ có ý thức.

      “Đây là Ngọc muội đơn thuốc, dựa theo đơn thuốc này mà sắc, ra nửa tháng nhất định có thể khỏi hẳn, trán thương tạm thời dùng hộp Thanh Tinh Cơ bôi, đợi sau khi vết thương kết vảy lại dùng hộp Ngọc Lộ Thanh ứ cao mạt thượng, nghĩ chắc cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là Ngọc muội cái bớt trán hội càng vì thế mà hơn, chỉ sợ muội muội tỉnh lại hội…”. Nam tử do dự .

      Thanh của nam tử này?

      Rất quen thuộc!

      Chẳng lẽ là Hoằng ca ca của Chu tướng phủ? Kia nam tử tựa như ánh mặt trời, thuần hậu, ôn hòa, biểu tình thanh nhuận, tươi cười ấm áp, nét mặt tựa gió mùa xuân, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của những nữ tử bên cạnh, mi vũ gian ấm áp khiến người ta đành lòng nháy mắt. Ở người khác cười nhạo nàng thời điểm, luôn có thể gạt bỏ hết những ánh mắt của thế tục, duỗi tay giúp nàng, khiến nàng cảm thấy ấm áp… Nam tử như vậy, độc tự chính mình, quan tâm người ngoài ánh mắt, nghe theo người ngoài lầm đạo. Nghĩ đến đây, Sở Ngâm Ngọc vẫn cảm thấy thực vui mừng, bọn họ trong lúc đó thân tựa huynh muội, có gì giấu nhau. Lại cũng nghĩ tới cuối cùng vẫn là bị Phong Hạo Lăng sau khi đăng cơ, vì có quan hệ thân thiết với nàng mà dùng hình phạt ngũ mã phanh thây để xử, cuối cùng chết toàn thây, hồn phi phách tán…
      Chính hồi tưởng, thanh khác ngọt ngào lại trong trẻo sáp nhập.

      “Chu thái y, ngài cũng biết đấy, cái bớt trán Đại tiểu là từ theo trong bụng mẹ có thai kí, cho dù Hoa Đà tái thế, diệu thủ hồi xuân, cũng vô cách cứu chữa, ân đức của Chu thái y đối với Đại tiểu thư, hầu gia và phu nhân đều xem trong mắt, ghi tạc ở trong lòng, nhất định trách ngài. Ngược lại, nếu ngài đối Đại tiểu thư dốc lòng cứu trị, bọn họ nhất định cảm kích”.

      Hừ! Tâm tư nhẵn nhụi a, ràng Hoằng ca ca lo lắng chính là khi bản thân biết tình huống khi hoảng sợ, lại cố đổi trắng thay đen, chỉ Hoằng ca ca lo lắng chính mình trách cứ, đem giữa bọn họ trong lúc ấy tình cảm phiết thanh, làm cho người khác hiểu nhầm Hoằng ca ca có tư tâm, cũng chắc chắn chính mình lý, cố tình gây .

      đúng, thanh này?

      Chẳng phải là Thanh Hòa – khi nàng còn là nữ tử khuê các bên cạnh thiếp thân nhất đẳng nha hoàn hay sao?

      Nàng nhớ lại này thông minh lanh lợi nha hoàn, là nhị di nương từ phái lại đây để chiếu cố nàng. là chiếu cố, cũng bất quá là cùng nàng học đường, học tập nữ công, bồi nàng tham dự ít thể từ chối yến hội, thay nàng mưu sách cùng người chu toàn. Ở trong trí nhớ của nàng, này kêu Thanh Hòa nha hoàn từ trước đến nay chưa hề lời thô tục, ăn mặc tiêu dùng hàng ngày cơ hồ cùng nàng khác, chỉ khi phụ thân xuất hoặc ở thời điểm đặc biệt mới phân chủ tớ. Lại tiếp, nha hoàn này chỉ so nàng lớn hơn ba tuổi, lại đầu óc linh hoạt, tâm tư linh động, kiếp trước nàng thích ỷ lại vào nha hoàn này, cũng nơi nơi cùng nàng thân cận, chút cũng so đo tính toán. Thanh Hòa thay nàng sắp xếp công việc lớn , đợi ngày nàng xuất giá khi, cũng là tấc rời, này phân ân tình, nàng kiếp trước chính là cảm động đến rơi nước mắt, nghìn ân vạn tạ!

      Bây giờ ngẫm lại, dựa vào của nàng thông minh lanh lợi, có khả năng biết nàng chịu độc hại, chính là khi nàng bị ngộ hại, cũng bóng người, vô nơi dựa vào. Cẩn thận nghĩ đến, sợ là từ lúc tiến vào Thanh Ngọc Uyển liền bắt đầu, Thanh Hòa sớm cùng nàng đồng tâm đồng đức , nếu cũng nơi nơi cướp nàng nổi bật, ở trước mặt nàng vênh váo sai khiến, phải biết rằng, lúc ấy ở Tân Đô, lễ nghi tôn ti trật tự đứng hàng đầu, người tri thư biết lễ nhất định là đối tượng mọi người cùng truy cầu. Vô luận là người có thân phận quý trọng hoặc ti tiện người cũng thể vượt qua phân tuyến này. Ngày đó ở mọi người trong mắt, chỉ sợ nàng giống như phảo Phụ Quốc Công phủ Đại tiểu thư !

      Chính là?

      Nàng Sở Ngâm Ngọc phải từng đến trước đá Tam Sinh hay sao? Nàng nhìn đến nàng bi thảm đời, nàng nhớ lại nàng uổng phí kiếp trước, Mạnh Bà mặt vô biểu tình đưa nàng chén canh vẫn còn như ở trước mắt. Như thế nào lại có tiếng của Thanh Hòa ở đây?...

      Nàng chậm rãi mở hai mắt, đánh giá xung quanh phòng, mặt đất phô chính là như gương sáng ngọc lưu ly gạch, phòng ở xinh đẹp bốn góc có treo đèn bát giác cung đình, trong phòng có bức trướng bằng gỗ lim có khắc tử đàn mộc, ngà voi, hoa ánh thủy tinh, còn lại gia cụ đều là từ lê hoa mộc hoặc toan chi mộc làm, xa hoa hết mức, điêu công tinh xảo, khiến kẻ khác xem mà ngưỡng mộ.
      Thanh Ngọc uyển?

      Đảo mắt đến cái kia quen thuộc bình phong, nàng nhớ cái đó là di vật của mẫu thân nàng, dùng lông chim trả khảm với hoa sen đồ án tú thành. Năm đó, bao nhiêu người muốn đánh chủ ý bức bình phong này, phụ thân mọi cách ngăn trở, là mẫu thân sinh tiền thích, lại do tiên đế ban tặng, vậy nên, lúc ấy cho dù là thèm dãi, cũng nề hà, dám chiếm lấy vật này. Sau lại, phụ thân sai người đặt nó trong phòng nàng, là để trấn tà.

      Đây là Thanh Ngọc uyển, là nàng trước khi xuất giá từng trụ địa phương. Năm đó, Phong nương nương vì biểu đối với nàng hào phóng, ở nàng mẫu thân sau khi qua đời, bên ngoài thập phần quan tâm nàng. Trong con mắt người ngoài, nàng này đương gia chủ mẫu là thực lòng thương đích nữ, tuy rằng nàng từ lúc chào đời, thanh ban trán luôn khiến người khác xa lánh nàng, cười nhạo nàng, chỉ có di nương coi nàng giống thân sinh nữ giống nhau đối đãi. Sau lại mới biết được, nàng ta chẳng qua là muốn chiếm được phụ thân thương, lại ở trong vòng mấy nhà thế gia chiếm được danh tiếng ôn hiền, khiến phụ thân nâng nàng làm chính thê, làm cho nàng đôi nữ nhi cũng trở thành con vợ cả, bay lên làm phượng hoàng.

      Kiếp trước phụ thân đối với mẫu thân tình nghĩa thắm thiết, chậm chạp chịu phù di nương lên làm chính thê, nàng còn ngu ngốc nghe theo lời xúi giục của di nương, cùng phụ thân sinh khí, ác ngữ phụ thân, bởi vì nàng lí lẽ, làm cho tình cảm cha con trong lúc đó ngày càng căng thẳng.
      Vết thương trán?

      Sở Ngâm Ngọc đột nhiên nhớ tới nàng mười hai tuổi khi đó phát sinh chuyện, nàng với tam muội Sở Tiêu Mộng cùng Ức Y Các, sau đó ở cầu thang ngã xuống, trán máu chảy ngừng, chân bị gãy, kém chút mất mạng.

      Lẽ nào nàng chết mà quay trở về năm mười hai tuổi sao?

      Sở Ngâm Ngọc nóng vội muốn đứng lên, xác định tất cả xung quanh phải là ảo giác, như vậy, nàng thực trở về năm mười hai tuổi! Khó có thể tả hết niềm vui mừng trong lòng, tùy theo đó mà cuồng tiếu ở trong lòng, trời xanh có mắt, trời xanh có mắt a!

      Mười hai tuổi… Này môt năm Phụ quốc công phủ xảy ra rất nhiều chuyện, có thể , là bước ngoặt trong cuộc đời nàng. tại, vận mệnh đem nàng đưa về mười hai tuổi năm ấy, vậy ông trời cũng xem bất quá bi thảm của nàng ở kiếp trước !

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 5: Trùng sinh năm 12 tuổi (2)



      “Tiểu thư, ngài rốt cục tỉnh lại?”.

      Thanh Hòa chính đứng bên nhu thuận, ân cần hầu hạ, nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc mở hai mắt, vội vàng thể vẻ thập phần thân thiết, khóe mắt lại cất dấu tia khinh thường. Này đồ xấu xí, tỉnh lúc nào tỉnh, cố tình chọn lúc nàng cùng Chu thái y. Khó lắm nàng mới có cơ hội tiếp cận Chu thái y, chừng Chu thái y bị nàng dung mạo cấp mê hoặc rồi, nàng liền thuận lý thành chương tiến vào phủ Thừa tướng, chẳng sợ làm vị tầm thường tiểu thiếp cũng là vẻ vang cửa nhà lắm rồi, còn hơn là ngày ngày cùng xấu nữ, đến đâu cũng bị người xa lánh! Cho dù tất cả đều là chủ ý riêng của nàng, cũng đủ nàng mặt mũi rồi. Nàng tốt xấu gì cũng nên vì bản thân mình suy tính chút về nửa đời sau, nàng nghĩ đem bản thân trói buộc với cái có tiền đồ chủ nhân. Thanh Hòa càng nghĩ càng giận, lại vẫn biểu thích hợp lễ nghĩa, tận tâm hết sức.

      “Tiểu thư, ngài cảm thấy như thế nào rồi? Có chỗ nào thoải mái hay ?”. Thanh Hòa đến bên giường, dùng tay chạm vào trán Sở Ngâm Ngọc, trong nháy mắt cả kinh, kỳ quái? Thiêu như thế lợi hại, sao lại có thể tỉnh đâu?
      Thanh Hòa nghi hoặc ánh mắt, tuy rằng cực kỳ ngắn ngủi, nhưng cũng bị Sở Ngâm Ngọc nắm bắt được. Nàng hiểu nghi hoặc của Thanh Hòa , chỉ ngơ ngác nhìn nàng, để ý đến câu hỏi của nàng ta.

      “Đại … đại tiểu thư, ngài làm sao vậy?”. Thanh Hòa trong lòng run sợ hỏi, là mình cảm giác sai lầm chăng? Vừa mới đại tiểu thư ánh mắt, cái loại này biểu tình, giống lệ quỷ từ địa ngục ra giống nhau, khiến nàng trong lòng chíp bông táo táo, đặc biệt kia ánh mắt truyền ra ánh sáng thanh u lãnh lệ, giống như hồ sâu khiến người ta rét mà run.

      “Thanh Hòa, ta sao”. Sở Ngâm Ngọc chậm rãi giương mắt, mỉm cười, thản nhiên nhìn người trước mắt quan tâm nàng.

      Tiền sinh nàng, thực là mắt bị mù, cư nhiên chút cũng nghĩ đến người này ăn cây táo rào cây sung, còn tưởng rằng người này đối với nàng trung thành, tận tâm, mọi chuyện vì nàng bày mưu tính kế. giờ vừa tỉnh lại, nhìn đến nàng quyến rũ Hoằng ca ca màn, của nàng lời , săn sóc chu đáo, chút quan tâm đến chủ tử nằm giường bệnh, còn thầm trách cứ mình phá hủy của nàng chuyện tốt. Như vậy tì nữ, sao khiến người ta thất vọng! Bất quá quan hệ, tại nàng, phải nàng kiếp trước.

      Thanh Hòa sửng sốt, tựa hồ có gì đúng, thanh tuy rằng nhàng, nhưng ở giữa tản mát ra trấn tĩnh, chắc chắn chủ tử của nàng thể làm nên được. Hơn nữa, ngày thường người thời điểm, Sở Ngâm Ngọc tổng gọi nàng Thanh Hòa tỷ tỷ, cho nàng mặt mũi, này Thanh Ngọc Uyển, ngày thường đều do nàng định đoạt. Nhưng lại nghĩ, đại tiểu thư phải là phát sốt sao? Có thể là thiêu cao hồ đồ, chờ bình phục, cũng liền vô , lập tức, mặt lại khôi phục ngày xưa nụ cười.

      Sở Ngâm Ngọc chống đỡ thân thể ngồi dậy, trán thương còn có chút đau.

      “Ngọc muội muội tỉnh lại, biết ca ca có thể tiến vào được hay ?”.
      Ngồi ở phía ngoài nghe được bên trong đối thoại, Chu Trừng Hoằng thân thiết hỏi.

      “Hoằng ca ca? Mời tiến vào”. Sở Ngâm Ngọc có chút hưng phấn đáp, cách lâu, nghĩ lại có thể nhìn thấy, quả nhiên là thực tốt! Kiếp trước còn chưa kịp báo đáp ân đức, kiếp này nhất định còn, cũng uổng trùng sinh lại lần, này đời, nàng ân oán ràng, tuyệt đối lại nương tay, nhưng cũng nghĩ tổn hại đạo nhân luân.

      Chu Trừng Hoằng tiến vào, màn che màu tía, Sở Ngâm Ngọc nửa dựa vào gối màu đỏ nhạt thêu hoa cỏ, bởi vì bị bệnh, sắc mặt tái nhợt, có vẻ tiều tụy, càng thêm vẻ đáng thương.

      Chương 6: Trùng sinh mười hai tuổi (3)




      Cẩn thận kiểm tra, Sở Ngâm Ngọc trong mắt che dấu thản nhiên khiến sợ hãi. Này đáng thương muội muội, từ liền có mẹ ruột, phụ thân còn hàng năm ở ngoài, rảnh quan tâm, mặt mang theo cái bớt, chịu hết thờ ơ, lạnh nhạt của mọi người, cũng may người trong phủ đối với nàng tệ lắm, nơi nơi quan tâm có thừa. Chính mình tuy là trong cung ngự y, nhưng cũng thể chữa được trán nàng thanh ban, thực hổ thẹn! Nhưng lần này nàng tựa hồ có chút khác thường, nhưng lại lên nguyên cớ đến.

      “Ngọc muội muội cảm thấy như thế nào rồi?”. Chu Trừng Hoằng vừa , vừa theo bên thân hòm thuốc lấy ra sợi chỉ cùng lụa mỏng chuẩn bị vì Sở Ngâm Ngọc bắt mạch.

      “Ngọc muội muội thiêu vẫn chưa lui, nhưng nhìn tinh thần cũng tệ lắm, hẳn là do miệng vết thương ảnh hưởng khiến sốt cao khó lui. Ta lại kê đơn hạ sốt, muội muội đúng hạn dùng, hẳn có gì đáng ngại”. Dốc lòng xem tốt mạch, Chu Trừng Hoằng vừa thu thập, vừa .

      “Hoằng ca ca có thể vì muội mở thêm đơn thuốc khu hàn ?”. Sở Ngâm Ngọc bình định mở miệng.

      “Muội muội dùng ở đâu?”. Chu Trừng Hoằng cả kinh, này khu hàn, hạ sốt phương thuốc bên trong có vị độc dược, nay Ngọc muội muội khí huyết suy yếu như thế là muốn cẩn thận.

      Sở Ngâm Ngọc trong lòng vừa động, nàng đương nhiên hiểu được Chu Trừng Hoằng băn khoăn, Hoằng ca ca khắp nơi vì nàng suy nghĩ, nàng cớ sao lại cảm động được cơ chứ.

      “Muội muội chỉ là nghĩ nay bắt đầu mùa đông, trời ngày càng lạnh, tùy thời đều có thể dẫn đến cảm lạnh, đúng dịp hôm nay nhìn thấy Hoằng ca ca, nên phải lấy ít để dự phòng bất cứ tình huống nào”. Sở Ngâm Ngọc nhanh chậm, mặt tươi cười thản nhiên, khuôn mặt tái nhợt càng lộ vẻ đáng thương. Ngày thường trong các nhà quý tộc, thuốc bổ linh tinh vẫn là có, vậy cũng có gì là sai, cũng khiến người khác hiểu nhầm.
      “Vẫn là muội muôi lo lắng chu đáo, trời giá rét, Tân Đô mọi năm mùa đông đều khắc nghiệt, đều là nơi lạnh vô cùng. Cũng phải chuyện gì to tát, ta đây liền mở đơn tầm thường hạ nhiệt khu hàn, đợi lát nữa làm cho Thanh Hòa theo ta lấy thuốc là có thể”.

      “Là… là… Chu thái y chính là, kia nô tỳ liền theo Chu thái y lấy dược”.
      Bên người đứng Thanh Hòa mặt biểu tình dù chưa thay đổi, nhưng trong lòng lại nghi hoặc, vì sao tiểu thư phải nhiều chuẩn bị đơn thuốc? Tự tỉnh lại sau, tiểu thư nhìn bề ngoài có gì biến hóa, nhưng lại cảm giác thực xa lạ, tựa hồ còn là cái nàng có thể đắn đo chủ tử được nữa, lại cứ tìm thấy nguyên do. Nghe được muốn cùng Chu thái y xuất môn, hết thảy mọi đều phao đến sau đầu, chỉ cần có cơ hội cùng Chu thái y tiến tới, cái khác đều là phù du.

      Thanh Hòa mọi tinh tế chu đáo, tâm tư nhẵn nhụi, duy đối với việc chung thân của bản thân vẫn luôn canh cánh. Này ngược lại là cơ hội cho người khác lợi dụng nàng. Tiền sinh nàng chính là tin vào Phong di nương hứa hẹn, đáp ứng nàng sau khi thành liền phong phong cảnh cảnh gả cho trong phủ quản làm chính thê, vì thế liền có nàng ruồng bỏ chủ tử việc.

      “Vậy muội muội nghỉ ngơi tốt, đúng giờ bôi thuốc, vết thương trán chắc chắn phục hồi như cũ. Nếu có chuyện gì, làm cho Thanh Hòa truyền lời cho ta”. Chu Trừng Hoằng có lễ , nhàng rời khỏi Thanh Ngọc Uyển.
      Nhìn đến Thanh Hòa cùng ca ca rời sau, Sở Ngâm Ngọc lập tức xuống giường, mặc tốt quần áo, nhìn thấy trong gương đồng gầy bản thân, nhớ lại ở đá Tam Sinh thấy được kia đoạn hình ảnh, của nàng cả đời bị nhân hãm hại, cũng là do nàng tiền sinh quá mức tự ti, đối với người khác quan tâm lại hết mức mang ơn, đến nỗi mất phu quân, thân sơ chẳng phân biệt được. Này đời, nếu trời xanh ân chuẩn cho nàng sống lại, liền thể tái như vậy mơ hồ, ân oán chẳng phân biệt được. Tái nhợt vô lực tay chậm rãi vuốt ve trán vết thương, vết bớt vẫn còn đỏ tươi ướt át, đành lòng nhìn. Thôi, tiền sinh nàng đời quá mức để ý bản thân dung mạo xấu xí, mà khúm núm, hề có chủ kiến, cả đời này nàng tái để ý dung mạo, làm cho những người đó nếm thử cảm giác khổ sở, nhân vi dao thớt, ta vi cá thịt!
      honglak, song ngư, PhongVy2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :