1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sủng phi nghiện: Nương tử, bổn vương chín rồi!

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Sủng phi nghiện: Nương tử, bổn vương chín rồi!

      Tô Dật Huyền

      Thể loại: Trùng sinh, Sủng, Hài.

      Số chương: 145 - 2Q

      Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn

      Editor: Bộ Yến Tử


      [​IMG]
      Nội dung giới thiệu:

      ☆☆☆☆ Song chủ xuyên việt, thoải mái khôi hài, sủng văn 1V1, đời kiếp đôi người ☆☆☆☆

      Nàng là tên trộm luôn lạc quan tiến về phía trước, lại còn vô cùng lương thiện, tội gì phải đuổi theo nàng tới cùng, đến nỗi phải mượn xác hoàn hồn?

      Nếu đến rồi nên ở lại, nhưng cũng cần gả nàng cho Vương gia bị “bất lực”! Nhưng mà, ngươi nha sao lại bị đoạn tụ hả? Nàng muốn ăn thịt, nàng muốn tính phúc!

      Nhàn rỗi có chuyện gì làm, tay lại ngứa ngáy khó nhịn, nàng làm lại nghề cũ, trở thành "phi tặc Bạch Vũ" tiếng tăm lừng lẫy, vẫn là giống như ban đầu mới thích!

      ☆☆☆☆ là lạnh lùng, vị cảnh sát trẻ tuổi ghét ác như thù vô cùng có trách nhiệm.

      tuấn lãng kiên cường, phá vô số vụ án, công lao chất thành núi, vừa mới khóa chặt mục tiêu là nữ trộm có bề ngoài thục nữ nhưng trong nội tâm lại vô cùng thông minh giảo hoạt.

      ngờ, lần truy đuổi sinh tử bị xuyên qua sống lại ở dị thế. Từ đó, hận tình cừu, hoàn toàn bị lật đổ... ☆☆☆☆

      là thân vương trẻ tuổi nhất vương triều Hoa Hạ, có tài kinh thiên vĩ địa, dùng trí thông minh định quốc an bang, nhưng đáng tiếc lại lui khỏi triều đình rất sớm. Vì tìm nàng, khắp thiên hạ, ròng rã mười năm!

      Dán lên tấm mặt nạ da người, là cục trường đại nhân Bộ hình ti trẻ tuổi nhất trong lịch sử vương triều Hoa Hạ. Vì muốn bắt nàng, tự thân xuất mã!

      Vì thế, quan bắt tặc, chuyện xưa bắt đầu trình diễn...

      [ Chạy trốn ]

      "Thúc thủ chịu trói, vẫn chưa quá muộn!" Nam nhân nhàng .

      Nữ tử nở nụ cười: "Vậy chết càng nhanh hơn!"

      "Tự làm bậy, thể sống!" chuẩn bị ra tay!

      "Chưa thử qua, sao biết?" Nữ tử vừa dứt lời liền nhảy cái, ba mét có hơn!

      "Đáng chết, nếu ngươi có gan đừng có chạy!" Nam tử nổi giận!

      " chạy chạy, cục trường đại nhân, tiễn!"

      [ Câu dẫn ]

      "Nương tử, nàng cảm thấy dáng người vi phu đẹp ? Có muốn thử lần hay ?"

      Mỗ vương xích cái để trần nửa người , nâng lên cánh tay phải, lộ ra cơ bắp rắn chắc tuyệt đẹp.

      Khóe miệng mỗ phi giật giật, gian nan nuốt ngụm nước miếng, trong lòng rất cảm thán, vóc dáng thằng nhãi này đúng là con mẹ nó đẹp quá, nhưng lại khẩu thị tâm phi : "Tránh ra, thời kì giáp hạt, có hứng thú!"

      Sắc mặt mỗ nam vô cùng quẫn bách, ôm lấy mỗ phi tức giận : "Nương tử, bổn vương chín rồi, tin tại nàng thử xem?!"

      ....

      [ lớn ]

      Mỗ nữ hưởng thụ nằm chiếc giường mềm mại nhớ tới nụ hôn ngọt ngào của , đột nhiên nhìn thấy dị vật của mỗ nam dâng trào, khóe miệng khóe mắt đều bắt đầu run rẩy!

      "Mẹ kiếp, kích cỡ này, chết người đó!"

      Nội tâm mỗ nữ cả kinh, bệnh nghề nghiệp quấy phá, nắm quần áo muốn bỏ chạy!

      Mỗ nam tay mắt lanh lẹ, phát bắt được nàng.

      "Chạy cái gì mà chạy, nàng có vừa lòng với kích cỡ của vi phu?" xong còn biết liêm sỉ bắt lấy móng vuốt của nàng đặt lên đó.

      "Vừa lòng..."

      Ngươi là đại đầu quỷ, nữ tử còn chưa xong, nam tử đem nàng áp dưới thân, trong phòng cảnh xuân kiều diễm.

      Last edited: 17/6/18
      AELITA1900 thích bài này.

    2. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Chương 01: Truy đuổi sinh tử

      Editor: Bộ Yến Tử - DĐ Lê Quý Đôn

      Cố Phán Hề nhìn lên bầu trời, trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ, đúng là cảnh xuân tốt đẹp vô cùng~ Cố Phán Hề rất hưởng thụ cuộc sống tại, cho dù bản thân tên trộm, nhưng mà lại là tên trộm vui vẻ. Là tên trộm chuyên môn trộm từ những người ăn tiêu hoang phí, công tử nhà giàu quần là áo lụa, trộm của những gả bỉ ổi, thực ra Cố Phán Hề cực kỳ tự hào. Bởi vì trừ số tiền trộm được dùng làm phí sinh hoạt, tất cả đều giao cho mẹ viện trưởng nhi viện, mua thêm ít quần áo, vật dụng cá nhân sinh hoạt hằng ngày và đồ dùng học tập cho mấy đứa bé từ có cha mẹ giống như . Dù cho từ lúc bắt đầu lừa dối viện trưởng, phải là người dẫn chương trình, nhưng đối với lời dối có thiện ý, Cố Phán Hề chưa bao giờ cảm thấy áy náy, hơn nữa cho rằng cuộc sống như thế này tốt lắm rồi!

      Ngày hôm nay Cố Phán Hề ăn mặc rất gợi cảm, chiếc áo len dệt từ lông cao thắt lưng, phía dưới mặc cái quần đùi da màu đen, mang đôi ủng qua gối, mái tóc được xõa ra rối tung như thác nước. Vóc dáng cao gầy, ăn mặc như thế này làm cho hiệu suất người đường quay đầu lại nhìn tăng lên hai trăm phần trăm. Cố Phán Hề vừa hưởng thụ ánh mắt ước ao cùng ngưỡng mộ từ người đường, vừa nhân cơ hội quan sát đám người rộn ràng đường, tìm mục tiêu ra tay hôm nay cho mình.

      Ngoài việc Cố Phán Hề vẫn luôn lặng lẽ quan sát người đường, có ai nghi ngờ người đẹp dung mạo xuất chúng, khí chất tốt đẹp là tên trộm. Hơn nữa còn là tên trộm chuyên nghiệp. Mỗi khi đồng chí cảnh sát bắt được , luôn nhân lúc họ tưởng tượng được chạy trốn. Bởi vì mỗi lần ra tay luôn chọn những tên ăn chơi cờ bạc, gú, rượu chè trác táng hoặc là công tử bột, cảnh sát vẫn luôn mở mắt nhắm mắt, mãi cho đến lúc tên cảnh sát lạnh lùng này đến. Cố Phán Hề bắt đầu kiếp sống chạy trốn của mình.

      Cố Phán Hề nở nụ cười, bởi vì mục tiêu hôm nay của xuất . , phải hôm nay xuất con dê béo. Cố Phán Hề tới gần người đàn ông về phía , mỉm cười ngọt ngào, nụ cười này khiến người đến ngay người, mất hồn phách.

      Người này cao khoảng mét tám, chẳng qua nhìn rất gầy, hơn nữa cặp mắt ta tràn ngập ánh sáng dâm đãng, từ đó có thể khẳng định ta nhất định là người quen thói phong lưu, thích lưu luyến bụi hoa, ham mê sắc đẹp. Chỉ là người này ăn mặc tầm thường, toàn thân từ xuống dưới có chỗ nào phải là hàng hiệu xa xỉ. Cố Phán Hề vừa nhìn biết ngay, đây là tên phá của và vô cùng bỉ ổi. Nếu , sao đường cái nhiều người như vậy mà ta chỉ hướng ánh mắt hèn hạ về phía rồi chủ động tới?

      "Này! Người đẹp, có hứng thú tìm chỗ tâm chút ?" Người đàn ông đến gần Cố Phán Hề ám chỉ , ánh mắt nhanh chóng dừng lại bộ ngực cao ngất của .

      "Được thôi ~" Cố Phán Hề vừa vừa giả bộ mất thắng bằng ngã nhào vào trong ngực người đàn ông: "Ây da ~ "

      "Ơ kìa, cẩn thận cẩn thận..." Người đàn ông thấy Cố Phán Hề ngã vào ngực mình, trong lòng cười tươi như hoa, bàn tay heo ngăm đen đỡ lấy Cố Phán Hề, nhàng cọ xát qua ngực . mặt lại giả bộ mình là người chính nhân quân tử. Chỉ là ta hề hay biết tại mình rơi vào bẫy của Cố Phán Hề.

      Chẳng qua là những tên phá của ăn chơi trác táng và công tử bột thường dùng thủ đoạn vô cùng ham muốn lại vờ từ chối đến chống đỡ, khiến Cố Phán Hề cười thầm trong lòng. ràng rất sung sướng khi được phụ nữ ngã vào lòng, lại còn muốn tỏ vẻ thanh tâm quả dục, làm cho dịch dạ dày người ta quay cuồng, nhịn được muốn ói.


      "Hôm nay tôi muốn thay trời hành đạo! Để cho những người khoác lớp da sói này nếm chút kết cục thảm hại!" Cố Phán Hề nảy sinh ác độc thầm trong lòng.

      "Rất cám ơn !" Cố Phán Hề nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong bụng, dự định dựa vào cơ hội đó ra tay, nhưng mà trong lúc định xuống tay với người đàn ông trước mặt, dư quang ở khóe mặt nhìn thấy người. Trong nháy mắt, tóc gáy dựng ngược làm cho thể nhả ra miếng thịt béo chưa kịp nuốt xuống phải tốc độ sáu mươi mã tốc liều mạng chạy trốn.

      Người này chính vị cảnh sát lạnh lùng đó!

      nhìn mỉm cười, nụ cười vô cùng tà mị, hơn nữa còn có chút ý vị xâu xa!

      Chỉ là tại có ý định tới đây bắt , trái tim khẽ run lên, sử dụng hết sức lực tham ăn ép buộc sắc mặt của mình khôi phục bình thường.

      Bây giờ chạy, còn đợi đến khi nào!

      chữ, chạy!

      Cố Phán Hề hai lời xoay người, nhanh chóng chạy về phía đường dành riêng cho người bộ.

      "Này, người đẹp!" Người đàn ông thấy Cố Phán Hề bỏ chạy nên gọi to, trong nháy mắt ta như hóa đá. Đây là tình huống gì vậy? Vừa rồi phải ta đồng ý với mình thuê phòng sao, tại sao đột ngột bỏ chạy. Chẳng lẽ lão công ta đến, ta bị phát ? Hay là ta nhìn thấy người quen? ta nhìn xung quanh, nhưng lại thấy ai phù hợp với những nhân vật ta vừa mới tưởng tượng, ồ? Chờ chút! Bây giờ chỉ có người đàn ông ngồi con lươn ở quốc lộ dùng ánh mắt chế nhạo nhìn ta cười cười.

      "Thằng ngốc, ngay cả việc bản thân xém chút nữa bị trộm cũng biết! đáng thương!" Sau khi nghe mỉa mai, cuối cùng người đàn ông bỉ ổi cũng hiểu được —— lúc nãy trong lúc ta chìm đắm trong cảm giác trai , người đẹp làm cho ta nổi lên dục vọng lại là tên trộm.

      ta sờ xoạng cặp da người, ừm, vẫn còn ở đây. Chỉ là, thể để con điếm thối tha này chạy mất, bất quá. . . Cơ thể con lúc nãy quả tệ. Nhất định phải bắt được ta, sau đó phải chơi ta lần, để ta ở dưới thân ta phóng đãng rên rỉ mới có thể khiến ta hả giận. Nếu , hừ, trực tiếp bắt ta quăng đến cục công an ăn cơm tù. ta tự cho rằng mình là người bị hại. Lại quên sạch lúc nãy là do chính ta chủ động tiếp cận người đẹp kẻ trộm.


      Nếu để Cố Phán Hề biết ý nghĩ xấu xa của ta, nhất định chút do dự dừng lại, sau đó rất tiêu sái đến trước mặt ta, hề keo kiệt đưa hai chân lên đá hạ thân ta, , bốn chân! Làm cho ta đoạn tử tuyệt tôn!

      Lúc này, người đàn ông bỉ ổi hét lên tiếng như heo bị giết rồi đuổi theo hướng Cố Phán Hề vừa chạy: "Bắt trộm. . . . Bắt lấy tên trộm. . . ."

      Chẳng qua người đàn ông bỉ ổi bị tửu sắc đào khoét thân thể, sao có thể so được sức bật của tên lạnh lùng, lạnh lùng giống như cơn gió vượt qua ta đuổi theo Cố Phán Hề. Thế là, đường xuất cảnh tượng vô cùng đặc biệt: Ba người chạy marathon rượt đuổi nhau.

      Tốc độ của Cố Phán Hề phải người bình thường có thể so sánh, dưới chân mang giày cao gót mười centimet cũng có ảnh hưởng đến tốc độ chạy trối chết. Đạt được tốc độ như thế này chính là nhờ vào việc luyện tập rượt đuổi thường xuyên với cảnh sát!

      "Xin nhường chút, nhường chút. . . ." Cố Phán Hề vừa la vừa liều mạng chạy. Chạy khoảng mười phút, nhưng tên cảnh sát lạnh lùng đó vẫn đuổi sát theo đằng sau. Nếu như đổi lại là người khác, sớm bỏ rơi bọn họ. là gặp họa mà!

      Cố Phán Hề nghĩ: Lần đầu tiên thấy trùng hợp tránh thoát, cùng gặp mặt chào hỏi, còn lần thứ hai gặp mặt đuổi theo đến bước đường cùng. Đại cảnh sát lạnh lùng ép chơi trò vận động cực hạn với sao? Vượt đèn đỏ, nhảy cầu vượt phải chưa từng thử qua!

      Lúc này, Cố Phán Hề của chúng ta băng thẳng qua quốc lộ đông đúc xe cộ, dáng người linh hoạt tránh thoát nhiều lần va chạm tử vong. Lập tức dừng lại làm mặt quỷ với lạnh lùng đứng ở quốc lộ đối diện, sau đó lại bắt đầu chạy.

      "Đứng lại! Cố Phán Hề, cần chạy nữa. Nhanh chóng theo tôi trở về cục công an, hồ sơ của xấp thành chồng cao, còn nữa hành vi hôm nay của , tôi chính mắt nhìn thấy, lần này tuyệt đối thoát được!" Vừa dứt lời lạnh lùng cũng cần mệnh vọt qua quốc lộ đối diện.

      Lạnh lùng nghĩ tới Cố Phán Hề lại có chút bản lĩnh, hơn nữa chuyện ngờ chính là, nếu phải nhận lệnh cấp bắt nữ cắp chuyên nghiệp và trong tài liệu có ghi ràng tên cùng thân phận tên trộm là Phán Hề biết chuyện nghe lời trong miệng mẹ viện trưởng.


      thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển thể đo lường!

      Hình tượng trước sau trái ngược, là làm cho người ta cắn lưỡi!

      "Người đẹp, đừng chạy, đừng chạy . . . ." Lúc này người đàn ông bỉ ổi bị bỏ rơi rất xa, chạy đến kịp thở, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất mà chết. Thế nhưng, nhớ tới gương mặt Cố Phán Hề có thể vắt ra nước, bộ ngực cao ngất, mông vểnh cao mềm mại, đùi thon dài, đường cong vô cùng hoàn mỹ, là vưu vật làm cho ta muốn buông tha. Vì thế, dốc hết sức, liều mạng đuổi theo phía sau.

      Loáng thoáng nghe thấy hai chữ "Người đẹp", lông mày Cố Phán Hề cau lại. khỏi thầm mắng, cái tên sắc quỷ chết tiệt, sớm muộn chết người phụ nữ. Nếu phải rượt đuổi với lạnh lùng, loại truy đuổi chết ngừng, Cố Phán Hề rất muốn dừng lại chờ cái tên phá của đó, gã đàn ông bỉ ổi, trực tiếp cước phế ta. Hừ!

      ... .

      ... .

      Hai tiếng sau...

      "Lãnh cảnh quan, Lãnh đại gia tôi xin , đừng đuổi theo, phải tôi còn chưa có trộm được tiền của tên sắc quỷ kia sao? đuổi theo tôi hai mươi tám con phố còn chưa chịu buông tha?" tay Cố Phán Hề vịn lan can quốc lộ, tay đè lên bụng mình, thở hổn hển .

      "Cố Phán Hề, hôm nay tôi nhất định bắt được ." Lạnh lùng cũng khom lưng thở hổn hển đứng cách Cố Phán Hề ba mét.

      Ngay khi Cố Phán Hề gì, sơ ý trong nháy mắt, phát giác có người giữ chặt cánh tay mình —— lạnh lùng. cúi đầu nhìn bàn tay lạnh lùng bắt lấy tay mình, thét to: "A. . . . Buông ra, mau buông tôi ra!" Sau đó cơ thể căng thẳng, ra sức xông về phía trước.

      "Cuối cùng cũng bắt được rồi, thả , đừng có mơ, hừ, cho dù có chết tôi cũng thả ra." Lạnh lùng rành mạch đáp.

      Đột nhiên!

      "Ầm. . . ."

      tiếng vang lớn, hai người giống như tên rời cung bị đụng bay ra ngoài, máu trong nháy mắt nhiễm đỏ đường phố, đồng tử lạnh lùng dần dần mất tiêu cự, hai mắt còn nhìn Cố Phán Hề, tay vẫn gắt gao nắm lấy tay Cố Phán Hề, quả đến lúc chết cũng có buông ra.

      Mắt Cố Phán Hề dần dần nhắm lại, buồn ngủ quá, buồn ngủ quá, dường như linh hồn cũng bị rút sạch, hình dáng lạnh lùng ở trong mắt càng ngày càng mơ hồ... Càng ngày càng mơ hồ...

      Người tài xế gây ra chuyện thấy hai người nằm trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ràng bị dọa sợ, ta nghĩ tới mình chỉ uống ly rượu đâm xe lên con lươn, ta ngồi ghế lái, cả người xụi lơ, bị hù đến mức tiểu cả ra quần mà cũng biết. Còn người đàn ông bỉ ổi đứng ở đằng xa tận mắt nhìn thấy chuyện xảy ra, dám tin vào mắt mình, gấp rút chạy ngược trở về như thằng điên. Càng ngày có càng nhiều người chen vào xem, loáng thoáng ở phía xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát...
      SiAm thích bài này.

    3. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1.Chương 02: Có mắt tròng

      Editor: Bộ Yến Tử - DĐ Lê Quý Đôn

      Mùa thu luôn tạo cho người ta cảm giác tiêu điều, nhưng đồng ruộng lại tràn ngập khí vui vẻ, những người nông dân cố gắng lia nhanh lưỡi liềm thu hoạch thành quả gieo trồng năm nay. Cùng lúc đó, dưới núi tuyết. . . Trong rừng cây phong thỉnh thoảng lại có vài chiếc lá phong rơi xuống dòng suối trong veo thấy đáy, trôi lững lờ...

      Phía sau rừng cây, cẩn thận lắng nghe, loáng thoáng có tiếng động truyền đến, tiếng nữ nhân reo hò, tiếng nam nhân chửi rủa, làm cho mảnh rừng cây tĩnh mịch này tăng thêm chút khí sinh động, cái gọi là "Thiền táo lâm du tĩnh, điểu minh sơn canh u."

      Bên dòng suối, có mặc quần áo màu đỏ dáng người yểu điệu vỗ tay, vui vẻ bật ra tiếng khiêu khích rất lớn: "Ha ha, xem ngươi còn dám trêu chọc bổn tiểu thư hay !"

      Vừa vừa nhặt tảng đá dưới chân ném xuống nước. Nam tử ở dưới nước vốn là bị ném vào nước ướt sũng, lại bị bọt nước xung quanh bắn tung tóe làm cho nhếch nhác chịu nổi. Quần áo nam tử bị ngấm nước ướt đẫm, dựa vào quần áo ta mặc người có thể đoán được ta tuyệt đối phải người bình thường.

      mặc quần áo màu đỏ có làn da trắng nõn, mềm mại mịm màng, gương mặt béo mập như trẻ con là đôi mắt như làn nước mùa thu vô cùng ngây thơ, lông mày như lá liễu, cái mũi khéo léo, đôi môi mỏng tô mà đỏ, là đáng . người lại mặc quần áo màu đỏ, phác họa ra dáng người uyển chuyển đẹp đẽ có hai, là nam nhân đều nhịn được nghĩ ngợi viễn vông.

      Nam tử dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm nữ tử bờ, ta nghĩ tới ngày hôm nay mình lại bị lật thuyền trong mương, ăn vụng được, ngược lại chọc ra thân chật vật. ta dùng tay vén đầu tóc tán loạn ra phía sau, tóc ẩm ướt bết vai, quần áo bị ướt dính sát người, ta dùng hết sức lực muốn nhích tới gần bờ, nhưng đáng tiếc lại bị mặc quần áo màu đỏ ném đá loạn xạ nước bắn tung tóe chặn hết đường , có cách nào tiến lên phía trước.

      Đứng bên cạnh mặc quần áo màu đỏ là mặc quần áo màu vàng, gương mặt to bằng bàn tay khảm đôi mắt như đá quý, lông mi dài xòe ra như bươm bướm, cái miệng nhắn thoa chút son đỏ nhàng, dáng vẻ nũng nụi ốm yếu như mỹ nhân có bệnh, khiến cho người ta nhịn được muốn xông lên ôm lấy thương.

      Ngày hôm nay chắc chắn A Huyên chịu để yên, dâm tặc họ Hạ xứng đáng bị như vậy. Nếu phải ta động tay động chân, sao A Huyên có thể ném ta xuống suối? Nhưng mà tiếp tục để tên dâm tặc họ Hạ ngâm trong nước, nhiều nhất chỉ bị cảm lạnh nằm giường vài ngày. Nhưng nếu như Hạ Liễu xảy ra chuyện, nhà họ Hạ tuyệt đối bỏ qua và vừa vặn nàng ta có thể làm nhân chứng mục kích (1) hữu lực.

      (1) Nhân chứng mục kích: ý chỉ người tận mắt trông thấy chuyện xảy ra.

      Nàng ta nghĩ vậy, lại nhìn về phía tiểu nha đầu cách đó xa, nảy sinh mưu kế. Nàng ta lui về phía sau bước, thấy mặc quần áo màu đỏ còn khiêng đá ném vào trong nước, có thời gian để ý đến mình, nàng ta vẫy tay gọi tiểu nha đầu đến gần mình, rỉ tai khẽ với tiểu nha đầu vài câu, trong mắt lóe ra ánh sáng ác độc yếu ớt. Nha đầu gật đầu, khom người lui xuống, chạy vào rừng cây. Vừa dặn dò xong công việc, nàng ta nhìn thấy mặc quần áo màu đỏ ôm lấy tảng đá lớn chuẩn bị ném tới chỗ Hạ Liễu.

      Cơ hội tới rồi!

      Nàng ta làm bộ làm tịch thò tay ra ngăn cản mặc quần áo màu đỏ. Nhưng mà, mặc quần áo màu đỏ tập võ từ , sức lực lớn hơn nữ tử trong khuê phòng biết bao nhiêu, nàng ta ngăn cản giống như lấy trứng chọi đá. Huống hồ, căn bản nàng ta phải lòng muốn ngăn nàng lại, nàng ta chỉ trợ giúp nàng điều chỉnh phương hướng mà thôi.

      tiếng "Ầm" rơi xuống nước, vô số bọt nước bắn lên tung tóe, càng nguy hiểm hơn chính là, những tảng đá bị nện xuống nước, cũng vừa hay chuẩn xác đập trúng Hạ Liễu. Trán ta bị thủng lỗ máu chảy ra ngừng, con ngươi bắt đầu tan rã, mười ngón tay mở ra, cơ thể cứng ngắc ngửa lên bầu trời, chìm xuống nước...

      mặc quần áo màu đỏ trông thấy, hoảng hốt xoay người túm lấy mặc y phục màu vàng, mồ hôi lạnh làm quần áo nàng ướt sũng, trán đổ đầy mồ hôi, tại sao có thể ném trúng ta? ràng nàng có nhắm vào đầu Hạ Liễu ném mà! Nàng vô cùng sợ hãi.

      "Á Đồng, làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ? Ta giết người rồi!" mặc quần áo màu đỏ hoang mang nắm chặt tay Cổ Á Đồng, lo lắng .

      Nàng chỉ mới mười sáu tuổi, chỉ là đứa bị chiều hư, làm gì có dịp gặp được cảnh tượng đẫm máu, trước kia bất luận gây họa gì, đều có lão cha Tướng quân thay nàng giải quyết, nhưng tại là mạng người!

      Nhưng khi ánh mắt sợ hãi của nàng nhìn về phía mặc y phục màu vàng, lại nhìn thấy trong mắt nàng ta câm thù nồng đậm. thể nào, Á Đồng là bằng hữu tốt nhất của nàng, thể nào, đâu! mặc quần áo màu đỏ muốn tin vào hai mắt mình, nhưng mà, có đôi khi thực lại rất tàn nhẫn, có trách chỉ trách nàng có mắt tròng, tin sai người!

      "Vậy ngươi hãy cùng ta xuống Địa ngục !" mặc áo vàng lạnh lùng , giọng hề có chút độ ấm.

      Nàng ta dùng sức hất hai tay mặc quần áo màu đỏ ra, nhân lúc nàng sững sờ, chút do dự đẩy nàng xuống nước.

      "A ——" mặc quần áo màu đỏ rơi xuống suối, liều mạng giãy dụa, hai mắt lấp đầy sợ hãi, trong lúc hoảng loạn muốn bắt lấy thứ gì có thể trụ lại, bờ chỉ lạnh lùng đứng xem, khóe miệng kéo ra nụ cười tươi như hoa túc(2).

      (2)Hoa túc: còn gọi là A phiến, thẩu, trấu (người Tày gọi là “cây nàng tiên”), là loài thực vật có tên khoa học là Papaver somniferum, thuộc họ túc (Papaveraceae). Được xem là cây dược liệu quý. Trong y học dùng cho giảm đau rất tốt – dùng cho cả Đông và Tây y. Chiếc xuất của loại cây này gây nghiện nặng. Ngành y học khuyến cáo nên dùng trong các trường hợp thông thường.

      [​IMG]

      [​IMG]


      Có lẽ lúc người ta sắp chết, đều nhớ lại chuyện trong quá khứ. Khi nàng nghĩ đến Cổ Á Đồng , nàng vẫn thể nào tin được nụ cười như hoa túc của bờ. Ông trời, nàng vẫn là bằng hữu tốt nhất của Cổ Á Đồng sao? Hay là mọi chuyện đều do Cổ Á Đồng luôn lừa dối nàng? Hoặc là mọi chuyện nàng đều chịu tội thay Cổ Á Đồng?

      mặc quần áo màu đỏ biết võ công, từ ở phủ Tướng quân được nuôi dạy như nam nhi, nhưng mà điều duy nhất nàng biết chính là bơi lội. Vận mệnh thường thường đều rất ly kỳ, bình thường đều do nàng khi dễ người khác, vậy mà hôm nay tới lượt nàng bại trong tay bằng hữu tốt nhất.

      "Tại sao?!" Nàng dùng hết sức lực toàn thân quát lớn thắc mắc cuối cùng.

      mặc áo vàng lớn tiếng : "Ha ha ha. . . Tại sao ư? Bởi vì ta ghen tị ngươi! Ngươi là viên minh châu cao cao tại thượng của phủ Trấn quốc Tướng quân, còn được Hoàng thượng đặc cách phong làm Quận chúa Lan Hi, từ nhận được vô tận sủng ái, bất luận ngươi sai phạm cái gì, đều có người thay ngươi gánh. Còn ta sao? Ta có chỗ nào thua kém ngươi? Mà ta lại phải ở trước mặt mọi người giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhường nhịn khắp nơi mới có thể sống sót ở phủ Thượng thư."

      "Dạ Tử Huyên, ngươi xem ta nên hận ngươi hay nên hận ngươi? Nhưng mà, ta thể tiếp cận ngươi, lợi dụng thân phận cùng sủng ái của mọi người với ngươi, được người khác hâm mộ, sau đó tìm cửa hôn tốt, từ đó trở thành người người, cần phải xem sắc mặt người khác. tại , ta cần dựa vào ngươi nữa, bởi vì ta. . . ."

      Đột nhiên, trong rừng cây truyền đến tiếng vang tất tất tác tác, hình như có người đến gần, nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt, lớn tiếng khóc : "A Huyên —— ngươi đứng dậy , ngươi đứng dậy , nhanh đứng dậy mà —— "

      Trong nháy mắt dường như Cổ Á Đồng biến thành người khác, để ý an nguy bản thân, làm bộ muốn xuống nước, sau đó giả lẫn lộn, làm bản thân mình ướt như chuột lột, vô cùng chật vật.

      "Trời ơi ——" Bỗng nhiên, từ phía sau truyền tới giọng nữ: "Tiểu thư, tiểu thư, Điền Bộ đầu các ngươi mau mau cứu tiểu thư!"

      Phía sau nha đầu là đám sai dịch, nghe thấy tin tức tiểu thư nhà Thượng thư rơi xuống nước, sợ tới mức vội vàng nhào xuống dưới nước, nếu nàng ta thực xảy ra chuyện, đầu bọn họ đều phải chuyển chỗ.

      "Hu hu hu. . . cần lo cho ta! Mau cứu A Huyên ! Mau cứu nàng! Nàng cũng ngã xuống nước!" Cổ Á Đồng khàn giọng khóc lóc, giống như Dạ Tử Huyên và nàng ta là tỷ muội tốt đồng sinh cộng tử.

      Đám sai dịch vừa nghe Thất tiểu thư hung hăng càn quấy của phủ Tướng quân rơi xuống nước, nhất thời ba hồn bị dọa bay bảy phách, nếu Quận chúa Lan Hi chết , vậy cần phải nghi ngờ gì nữa, đầu cổ họ và cả tánh mạng cửu tộc nhà họ đều khó mà giữ được.

      Vì thế, đám bất chấp tất cả.

      "Ùm, ùm, ùm, ùm. . ." Mỗi tiếng vang chính là người nhảy xuống nước!

      Chỉ trong chốc lát, có người ôm mặc quần áo màu đỏ lên khỏi mặt nước, nhưng mà mặt vị tiểu thư này trắng như giấy Tuyên Thành, chút hồng hào, nhúc nhích, còn hơi thở.

      chỉ sai dịch, ngay cả Cổ Á Đồng cũng bị dọa sợ, chỉ lo phát tiết ngọn lửa ghen tị trong lòng mình, nếu như Hoàng thượng truy cứu nên làm sao bây giờ? Chỉ sợ mấy người bọn họ đều khó thoát khỏi cái chết!

      "Thủ lĩnh, còn có Đại công tử nhà họ Hạ nữa!"

      Chỉ thấy nha sai khiêng thi thể Hạ Liễu lên. Nhất thời, trái tim của Điền Bộ đầu giống như tro tàn!

      Cách bờ xa, có nam tử nằm cây phong khóe miệng ta lộ ra nụ cười lạnh!
      SiAmTôm Thỏ thích bài này.

    4. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 03: Phủ nha Kinh Triệu Doãn

      Editor: Bộ Yến Tử - *******************


      công đường, người đứng đầu Kinh Triệu Doãn là Hạ đại nhân nước mắt lưng tròng, ba huynh đệ nhà họ Hạ ông ta chỉ có độc đinh mình Hạ Liễu, tại Hạ Liễu chết, đây là chặt đứt căn cơ nhà họ Hạ bọn họ!

      Nhưng mà ông ta nhậm chức Kinh Triệu Doãn, tại nằm dưới công đường là Quận chúa Lan Hi cũng chính là đứa con được sủng ái nhất của Trấn quốc Tướng quân. Người quỳ là Cổ Á Đồng con của Hộ bộ Thượng thư Cổ Hạc, trắc phi Thái Tử tương lai, liên lụy vô cùng rộng, nên làm như thế nào cho xong đây?

      "Người dưới công đường là ai, hãy mau xưng tên ra!" Ông ta vỗ kinh đường mộc, cố gắng nhịn xuống đau đớn trong lòng, bắt đầu điều tra tình tiết từ đầu đến cuối.

      Cơ thể Cổ Á Đồng run lên, quần áo ướt đẫm, chu sai (trâm cài) biết rơi tự lúc nào, tóc tai bù xù, nhìn thảm hại! Sắc mặt nàng ta trắng bệch, hàm răng khẽ cắn cổ tay áo, cả người run cầm cập. Xem ra bị dọa , tiểu thư trong khuê phòng làm sao có cơ hội nhìn thấy cảnh người chết?

      "Người dưới công đường là ai, hãy mau xưng tên!" Lại tiếng kinh đường mộc vỗ xuống vang vọng toàn trường, Cổ Á Đồng sợ tới mức cơ thể run lên.

      Nha đầu quỳ bên cạnh nàng ta, liên tục dập đầu khóc, : "Đại nhân, tiểu thư nàng... Nàng bị hù dọa..."

      "Nha đầu lớn mật, bản quan. . . ." Hạ đại nhân còn chưa xong, chưa thấy người, nghe tiếng trước, bên ngoài vang lên tiếng khóc thút thít vô cùng đau khổ. Người ngồi công đường vừa nghe, ngũ quan nhăn lại chỗ, nên đến cuối cùng cũng đến!

      Trong nháy mắt, nam nhân rắn rỏi như tùng khóc lóc vọt vào. Lông mày ông ta như kiếm, đôi mắt giống như sao, nước mắt rơi rụng chòm râu cá trê, hai mắt đẫm lệ, còn đau lòng hơn so với vị phu nhân phía sau.

      "Huyên Nhi, tâm can bảo bối của cha!"

      Hóa ra, nam nhân khóc thương tâm muốn chết này là cha của Dạ Tử Huyên —— Trấn quốc Tướng quân Dạ Tu La. Dạ Tu La là nhân vật huyền thoại của vương triều Hoa Hạ, mười sáu tuổi lãnh binh đánh giặc, trong trận chiến Tam quốc hai mươi lăm năm trước, chặt đứt thủ cấp Đại soái quân địch, làm cho ý chí chiến đấu của quân địch tan rã, lập chiến công hiển hách, từ đó khiến cho vương triều Hoa Hạ nhất thống Tam quốc, trở thành bá chủ trong thiên hạ. Bởi vậy, lúc Dạ Tướng quân mười tám tuổi được phong làm Trấn quốc Tướng quân, hai mươi lăm năm, thánh sủng suy!

      Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan tới việc Dạ Tu La có con trai, ông chỉ có bảy đứa con !

      công đường, cùng với tiếng khóc của Dạ tướng quân, sau đó lại truyền đến tiếng khóc khác. Hạ đại nhân cũng muốn khóc, nhưng mà ngồi ghế làm công vụ, ông ta rán nhịn xuống nước mắt trong khóe mắt.

      "Liễu Nhi, con tỉnh lại nhìn cha mẹ ." Thừa tướng đương triều Hạ Chính Hoa cũng khóc cực kỳ bi thảm.

      "Rốt cuộc là ai?! Là ai làm hả?! Ai giết con trai ta, ta muốn kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu!"

      "Ngươi là lão thất phu, nếu phải ngươi biết cách dạy con, sao Huyên Nhi nhà ta còn tuổi phải mất mạng, ta muốn ngươi đền mạng cho con của ta!"

      Dạ Tu La vốn là võ tướng, luận đánh nhau còn có thể sợ ai sao? Nếu phải Thúy Nhi trở về báo tin, ông cũng biết con mình bất bình thay cho Cổ nha đầu. Bây giờ con mất mạng, dù thế nào nữa cũng phải đòi lại món nợ này, cho dù là liều cái mạng già của ông, thậm chí cộng thêm toàn bộ phủ Tướng quân!

      "Ai sợ ai, Dạ Tu La ngươi là lão già khốn nạn, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!"

      công đường yên tĩnh, ai mở miệng, chỉ còn lại hai nam nhân tuổi cộng lại gần trăm bắt đầu mắng nhiếc nhau công đường, rất có phong phạm của mụ đàn bà chanh chua chỉ trỏ chửi bới nhau. Hai vị phu nhân phía sau thấy thế nhanh chân tiến lên kéo hai người ra, nếu chuyện này truyền tới tai Hoàng thượng, còn ra thể thống gì? Truyền ra ngoài, làm sao đối mặt dân chúng trong thiên hạ, che từng miệng người trong thiên hạ sao?

      Cổ Á Đồng quỳ đất, ở nơi ai thấy khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười như ý, trong ánh mắt vô cùng đắc ý, làm gì có dáng vẻ gầy yếu bị khiếp sợ quá độ?

      "Hai vị đại nhân! Hai vị đại nhân! Xin hãy yên tĩnh, trước tiên để cho bản quan nắm toàn bộ chân tướng, chúng ta lại định đoạt ai phải ai trái có được ?"

      Hạ Thiên Vinh vội vàng lên tiếng hòa giải mối quan hệ căng thẳng giữa hai người, mặc dù hai bên đều có người chết, nhưng tại nhất định phải tra chân tướng, nếu căn bản có cách nào bàn giao với hai vị đại nhân này, bàn giao với Hoàng thượng.

      Dạ phu nhân ngừng khóc, nhìn về phía Hạ đại nhân phủ Kinh Triệu Doãn, dưới tình huống như thế này, Hạ Thiên Vinh còn có thể duy trì lý trí, tương lai tuyệt đối phải vật trong ao, tiền đồ thể đo lường.

      Hạ Thiên Vinh thấy hai nhân vật quan trọng chịu ngậm miệng, thở phào nhõm. Chỉ thấy bọn họ đều tự nằm bên cạnh thi thể con , con trai nhà mình nỉ non, tại bọn họ phải mệnh quan triều đình, mà là hai người cha mất đứa con quý.

      "Người dưới công đường, hãy xưng tên!" Tiếng kinh đường mộc thứ ba được vỗ xuống, rốt cục Cổ Á Đồng cũng mở miệng.

      "Bẩm đại nhân, dân nữ Cổ Á Đồng!" Cổ Á Đồng tiếp tục giả bộ bị kinh sợ quá độ, nơm nớp lo sợ .

      "Bản quan hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy toàn bộ chuyện xảy ra?"

      Cổ Á Đồng chờ câu này, tại ràng chuyện Hạ Liễu chòng ghẹo Dạ Tử Huyên. Sau đó Dạ Tử Huyên vì tức giận ném Hạ Liễu xuống nước, dùng đá ném ta, cẩn thận trượt chân rớt xuống nước. Toàn bộ câu chuyện hề có chút liên quan gì tới nàng ta, chối bỏ liên can còn mảnh. Dù sao, lúc đó có rất nhiều nha sai nhìn thấy nàng ta muốn xuống nước cứu người, nên thể nào trị tội nàng ta thấy chết cứu!

      "Vâng, dân nữ tận mắt nhìn thấy toàn bộ chuyện xảy ra!" Cổ Á Đồng yếu ớt gật đầu , giọng rất , nhưng đủ để tất cả mọi người nghe được.

      "Tốt lắm, ngươi tỉ mỉ kể toàn bộ chuyện xảy ra, để bản quan và các vị nhân sĩ công đường nghe tường tận!"

      Cổ Á Đồng nhàng gật đầu: "Sáng nay A Huyên tới tìm dân nữ, lá phong đỏ ở ngoại thành rất đẹp, muốn cùng nhau thưởng thức. Vì thế, dân nữ dẫn theo nha đầu Tiểu Ngải ra ngoài cùng nàng. Nhưng mà, chúng tôi còn chưa kịp đến ngoại thành, tình cờ gặp được Hạ công tử, Hạ công tử ta. . . ta. . ."

      tới đó, rốt cuộc Cổ Á Đồng nữa.

      " ta như thế nào?" Hạ đại nhân vừa nghe đến đó, phỏng đoán chắc là đứa cháu này lại làm ra chuyện tốt, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ tiếp tục hỏi đến cùng.

      " ta. . . ta muốn khinh bạc A Huyên, nên chọc giận A Huyên!" Cổ Á Đồng che giấu , thực tế là Hạ Liễu động tay động chân với nàng ta, Dạ Tử Huyên vì giúp nàng ta hả giận mới ném Hạ Liễu lên xe ngựa, sau đó đến rừng cây phong, ném ta xuống sông.

      "Cái gì?" Dạ Tu La vừa nghe Hạ Liễu muốn khinh bạc con bảo bối của mình, lần này Dạ Tướng quân nhịn được nữa, bởi vì nổi giận nên mặt đỏ lên, đứng lên chuẩn bị khai chiến cùng Hạ Thừa tướng.

      Dạ Tướng quân cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất điều là quá mức cưng chiều con , điều này cũng tạo thành nguyên nhân chủ yếu biến Dạ Tử Huyên trở thành "Người đàn bà đanh đá trong khuê phòng" người gặp người trốn ở Hán Thành.

      "Dạ Tu La! Ngươi đừng vội hưu vượn!" Hạ Thừa tướng còn biết con trai mình là mặt hàng gì sao, bình thường trắng trợn cướp đoạt dân nữ cũng phải là có. Nhưng vì sỉ diện, ông ta chỉ có thể lớn tiếng phản bác.

      "Hai vị đại nhân xin hãy bớt giận, chờ nàng ta hết sau đó truy cứu cũng muộn!" Hạ đại nhân ăn khép nép, người là đại ca của mình, lại là Thừa Tướng đương triều, người khác là tâm phúc trước mặt đương kim Thánh thượng, đây chính là tiến thối lưỡng nan, ai cũng thể đắc tội!

      "Hừ!" Hai người vung quan bào, thèm nhìn mặt nhau!

      Hạ đại nhân ra hiệu, để Cổ Á Đồng tiếp tục .

      "Sau đó A Huyên đưa ta tới bờ sông, ném xuống. Tiếp tục ném đá xuống sông, sau đó. . . . Sau đó ném chết Hạ công tử. Lúc đó ta cực kỳ sợ hãi, còn A Huyên lại đứng bờ sông mắng Hạ công tử bị như vậy là đáng đời, ai ngờ, nàng cũng bị rớt xuống sông. Ta liều mạng kêu cứu mạng, sau đó kéo nàng, nhưng mà. . . ."

      Cổ Á Đồng xong, đẩy tất cả trách nhiệm lên người Hạ Liễu và Dạ Tử Huyên, Hạ Liễu gieo gió gặt bão, còn Dạ Tử Huyên do cẩn thận trượt chân té chết, cũng coi như trừng phạt đúng tội.

      Người công đường nghe xong, đau thương lên tiếng.

      "Con trai đáng thương của ta. . . ."

      "Con đáng thương của ta..."

      thanh khổ sở vang vọng toàn bộ phủ Kinh Triệu Doãn, Hạ đại nhân nghe xong ra là thế, nha sai cũng có Cổ Á Đồng để ý an nguy bản thân cứu Dạ Tử Huyên, cho nên ân chuẩn trắc phi Thái tử có liên quan. Đương nhiên ông ta muốn đắc tội Thái tử, chừng tương lai Thái tử là cửu ngũ chí tôn.

      " tại tra ra chân tướng vụ án, hai vị đại nhân xin mời mang xác trở về lo liệu hậu !" Hạ đại nhân lắc đầu thở dài. "Cổ tiểu thư cũng trở về !"

      Cổ Á Đồng cúi đầu nở nụ cười, giọng : "Tạ đại nhân minh xét!"

      Đúng vào lúc này, nha dịch hoảng hốt chạy vào, vừa chạy vừa kêu: "Đại nhân, đại nhân, có người là nhân chứng, ta thấy chuyện xảy ra."

      Nụ cười đắc ý quỷ dị mặt Cổ Á Đồng trong nháy mắt cứng đờ, lộ ra thần sắc thể tin, mặt cười lập tức trở nên trắng bệch, cơ thể xụi lơ.






      SiAm thích bài này.

    5. Bộ Yến Tử

      Bộ Yến Tử New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      22
      Q1. Chương 04: Xác chết vùng dậy công đường

      Editor: Bộ Yến Tử - DĐ Lê Quý Đôn

      Mọi người nhìn thấy nam tử mặc đồ đen phía sau nha sai. Ngũ quan tuấn tú, mặt mày quang minh chính đại, mái tóc đen nhánh tùy ý xõa vai. Dáng người rắn rỏi kiêng cường, toàn thân tản ra khí khái hào hùng. Đeo bên người bảo kiếm, ánh mắt lạnh lùng hề nhìn tới Dạ Tướng quân và Hạ Thừa tướng.

      Lúc Cổ Á Đồng nhìn thấy nam tử vừa bước vào, chút mong đợi cuối cùng trong lòng nháy mắt biến mất, mặt trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh, thân mình xụi lơ ngừng run cầm cập. Chẳng lẽ ông trời muốn tuyệt đường nàng ta sao? Bóng đen cây là người, nàng ta vẫn luôn cho rằng mình quá mức nhạy cảm, nghĩ tới, nghĩ tới lại hết sức trùng hợp! Xong rồi, xong rồi, chuyện giết Dạ Tử Huyên ta thấy hết!

      "Ai là Hạ đại nhân?" Nam tử bước vào công đường, vào thẳng chủ đề, trong mắt ta xưa nay bao giờ chứa người có quan hệ với mình!

      Hạ đại nhân hơi điều chỉnh dáng ngồi, chính khí đỉnh nhiên : "Chính là bản quan! Nghe nha sai đến báo, ngươi thấy toàn bộ chân tướng, là ?"

      "Đúng!" Đơn giản ràng, chút dong dài!

      "Vậy ngươi nhanh lên, cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Tướng quân phu nhân vội vàng mở miệng, cho tới nay bà luôn thầm để ý tới Cổ Á Đồng, biết tại sao, luôn cảm thấy nũng nịu này giống với vẻ ngoài. tại có người đến phủ Kinh Triệu Doãn làm chứng, bà khẩn cấp muốn nghe có phải giống như vừa rồi Cổ Á Đồng .

      công đường, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm nam tử đột ngột xuất , ung dung nhàn nhã, kiêu ngạo siểm nịnh.

      "Bản quan hỏi ngươi, ngươi họ gì, tên là chi, người ở đâu?" Tiếng kinh đường mộc lần thứ tư được vỗ xuống, Hạ đại nhân cương trực công chính mở miệng hỏi.

      mặt nam tử vẫn có biểu cảm: "Tuyệt Nhất, người Hán Thành!"

      Hạ đại nhân vừa nghe, tên này nghe rất quái dị, bất quá tại hỏi chân tướng vụ án là hàng đầu.

      "Vậy ngươi còn mau tự thuật lại chuyện ngươi nghe và chứng kiến? Nếu có nửa câu giả dối, bản quan phán ngươi tội coi rẻ công đường!" Hạ đại nhân quát lớn, hi vọng lời nam tử này phải dối hoặc là cùng ngôn từ nhất trí với Cổ tiểu thư, nếu . . . .

      Trong mắt nam tử tên Tuyệt Nhất lên tia khinh thường, nhìn Cổ Á Đồng ngồi đất bắt đầu hoang mang lo sợ, : "Ta ở cây ngủ, nhưng bị tiếng cãi nhau đánh thức. Sau đó nhìn thấy nữ tử mặc hồng y ném nam tử xuống sông, rồi ném đá xuống nước ngăn cản nam tử trèo lên bờ, nhưng mà..."

      Tuyệt Nhất nhìn thoáng qua Cổ Á Đồng ngồi sững sờ đất, tiếp tục : "Nữ tử mặc hồng y lại ôm tảng đá lớn, chuẩn bị vứt xuống sông, lại bị vị tiểu thư này tiến lên ngăn cản..."

      Nghe đến đó, Cổ Á Đồng cảm thấy sợ hãi lui xuống nửa, hai mắt vô tội nhìn Tuyệt Nhất, ngươi nhìn thấy ta và nàng lôi kéo là do ta khuyên nàng cần ném nữa, căn bản được tính chân thực của vấn đề. Chỉ là, những lời mình biết ta có nghe thấy !

      Nam tử khinh thường: "Người ngoài thấy nàng ta ngăn cản, nhưng mà, ràng là nàng ta muốn chuyển hướng tảng đá mà nữ tử mặc hồng y ném ra, nàng ta muốn nhắm vào tên nam tử, mới khiến cho nữ tử mặc hồng y ném trúng nam tử! Rồi sau đó, vị tiểu thư này xô nữ tử mặc hồng y xuống sông..."

      "Ầm", người công đường đều dùng ánh mắt thể tin nhìn nàng ta, phẫn nộ khiến cho hai vị đại nhân đánh mất lý trí, nhất là Thừa tướng đại nhân, để ý lễ nghi tát lên mặt nàng ta cái. Trong nháy mắt, mặt Cổ Á Đồng ra dấu bàn tay, Dạ tướng quân chút do dự động chân!

      Hai vị phu nhân nằm ở người người chết khóc rống, hóa ra nương này muốn mạng con mình!

      Hai tình tiết tương tự, nhưng lại có chi tiết khác nhau trời vực, Hạ Thiên Vinh "Bùm" tiếng vỗ kinh đường mộc lần thứ năm, hỏi: "Cổ Á Đồng, lời ?"

      Cổ Á Đồng ngồi dưới đất, mặt xám như tro tàn, nàng ta lên kế hoạch lâu như vậy, lúc chuyện sắp đại viên mãn, lại bị nam nhân này làm hỏng, kết quả thất bại trong gang tấc. Nàng ta cam lòng! Nàng ta cam lòng!

      "Ngươi dối, ta có, ta có ——" Nàng ta tân lực ngụy biện, vô tội nhìn người xung quanh.

      " có?" Rốt cục vẻ mặt gợn sóng sợ hãi của Tuyệt Nhất lộ ra nụ cười châm chọc, nữ nhân này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

      "Bởi vì ta ghen tị ngươi. Ngươi là viên minh châu cao cao tại thượng của phủ Trấn quốc Tướng quân, còn được Hoàng thượng đặc cách phong làm Quận chúa Lan Hi, từ nhận được vô tận sủng ái, bất luận ngươi sai phạm cái gì, đều có người thay ngươi gánh. Còn ta sao? Ta có chỗ nào thua kém ngươi? Mà ta phải ở trước mặt mọi người giả vờ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhường nhịn khắp nơi để sống sót ở phủ Thượng thư..."

      Tuyệt Nhất thuật lại nguyên văn lời nàng ta sót chữ, từng bước ép sát, nàng ta sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, quả nhiên ta nghe thấy, ta nghe thấy, ôm tia may mắn cuối cùng cũng có.

      "A ha ha ha ha ——" Tiếng cười tuyệt vọng vang vọng công đường, đáng thương cũng đáng giận!

      "Là ta làm, chính là ta làm, như thế nào hả? Dạ Tử Huyên chết, nàng chết, ta ghen tị, ta hận. . . ." Cổ Á Đồng giống như người điên, từ dưới đất bò dậy chỉ vào thi thể Dạ Tử Huyên: " nghĩ tới nhanh như vậy ta phải đền mạng cho ngươi, hừ, Dạ Tử Huyên, cho dù đến phủ, ta cũng bỏ qua cho ngươi."

      "Ta hối hận, ta hối hận!"

      xong, chút do dự nhào về phía cây cột, đập đầu lên đó. Ngay tức khắc, máu tươi vẩy ra!

      "A ——" Nha hoàn Tiểu Ngải hét rầm lên: "Tiểu thư, tiểu thư ơi —— "

      Hai vị phu nhân cũng bị biến cố đột ngột dọa sợ hết hồn, người công đường đều bị tình cảnh này làm cho kinh hoàng, ngoại trừ nam tử tên là Tuyệt Nhất. Thấy màn như vậy, mí mắt ta cũng chớp cái!

      "Người đâu, báo tin cho Cổ Thượng thư!" Hạ Thiên Vinh phản ứng trước, sau đó lớn tiếng rống lên, lập tức có nha sai chạy ra ngoài!

      Hai người Hạ Thừa tướng và Dạ Tướng quân liếc xéo nhau, mặc dù Cổ Á Đồng là đầu sỏ gây nên, thế nhưng, hai nhà xem như kết thù lớn.

      Nhưng mà, lúc Dạ Tướng quân đắp vải trắng lên người con , thi thể Dạ Tử Huyên lại nhúc nhích, chỉ mình phu thê Dạ Tu La nhìn thấy, ngay cả Thừa tướng phu nhân chuẩn bị rời cũng nhìn thấy.

      "Ôi —— xác chết vùng dậy ——" Thừa tướng phu nhân hét lớn, người công đường sợ tới mức mặt cắt còn giọt máu.

      Mặc dù mọi người cảm thấy vô cùng khinh bỉ tính cách hunh hăng càn quấy của Thất tiểu thư Dạ gia, gặp mặt là tránh, nhưng mà, lại rất đồng cảm với cảnh ngộ nàng gặp phải. Ban ngày ban mặt xác chết vùng dậy, có thể thấy được oan tình của nàng nặng bao nhiêu!

      "Huyên Nhi, con mở mắt nhìn cha mẹ , Huyên Nhi. . . . Con có oan ức gì hãy với nương..." Dạ phu nhân ôm lấy Dạ Tử Huyên, liều mạng lay, bất ngờ là Dạ Tử Huyên lại ho khan vài tiếng, sau đó nôn ra miệng nước.

      Mọi người bị hù chết lặng, ngoài trừ phu thê Dạ Tướng quân và Tuyệt Nhất, sau khi Tuyệt Nhất nghe Dạ Tử Huyên ho khan mấy tiếng, đặt tay phải lên cổ tay nàng.

      "Nàng còn chưa có chết." Tuyệt Nhất thu tay, lạnh lùng mở miệng : "Mau tìm đại phu!"

      "Đại phu, nhanh chóng đến Hồi Xuân đường tìm đại phu ——" Dạ Tướng quân nghe ái nữ chết, kích động lớn tiếng đòi mời đại phu.

      "Mau, mau!" Hạ đại nhân vừa nghe thấy người còn chưa có chết, ngừng giục, có mấy sai dịch chạy ra ngoài nhanh như gió, giống như phía sau có chó đuổi.

      Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, Hạ Thừa tướng nghe thấy Dạ Tử Huyên chết, hận ý cách nào che giấu được, tại sao con trai của mình chết còn con của lão thất phu Dạ Tu La lại sống sót? Tại sao? Tại sao chứ?

      "Chúng ta !" Hạ Thừa tướng đau lòng vung tay lên, đám người xúm vào khiêng thi thể Hạ Liễu ra khỏi nha môn, ông ta dừng tay, ông ta phải làm cho Dạ Tử Huyên sống bằng chết, còn lão thất phu Dạ Tu La cũng có ngày yên ổn!

      "Huyên Nhi, con ngoan của cha, con hù chết cha mẹ rồi." Dạ Tướng quân khóc lóc thảm thiết, làm gì có dáng dấp của vị Tướng quân.

      Tướng quân phu nhân kích động ôm chặt lấy con , rất sợ cẩn thận con bà bị bay mất, càng sợ hãi đây chỉ là giấc mơ.

      "Người đâu, khiêng thi thể Cổ Á Đồng xuống, chờ Cổ Thượng thư đến lại xử lý!" Hạ Thiên Vinh căn dặn nha sai, làm bộ làm tịch vỗ kinh đường mộc lần thứ sáu quát lớn: "Bãi đường!"
      SiAm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :