Sủng phi: ngạo thế Nguyệt Hoa Tuyết - Chạng Vạng [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      Tên truyện: Sủng phi: ngạo thế Nguyệt Hoa Tuyết
      Tác giả: chạng vạng​

      Lời đầu:

      Mình chưa biết đặt tên bài ra sao, nhưng nó thuộc loại chuyên xuyên , mình tự viết mong mọi người ủng hộ giúp nha, giờ tạm đặt cho nó là: “sủng phi: ngạo thế Nguyệt Hoa Tuyết”, tóm tắt và gới thiệu chuyện như sau:

      Nàng là trẻ mô côi, ông trời vẽ đường để người lãnh đạo ban tổ chức sát thủ khét tiếng nhận làm con nuôi. Từ đấy nàng được huấn luyện thành con người khát máu, lạnh lùng; 3 tuổi tự tay giết thủ lĩnh băng nhóm đối đầu, 5 tuổi dùng mưu trí kết liểu những kẻ ngán đường nàng đến đỉnh cao bóng tối, 6 tuổi tay móc tim người...Từ tay nàng ngừng giết và giết, ngờ khi đứng đỉnh cao nhưng bị con người nàng tin tưởng cức “đá” nàng xuống vách núi, ko ngờ ông trời còn thương nàng được xuyên qua. hiểu và biết nàng từ lâu, biết nàng thể trao trái tim cho nhưng vẫn bất chấp theo nàng, vì nàng mà sống, vì nàng mà bị liên lụy. Kiếp trước nàng hiểu được, kiếp sau lại cho nàng biết , biết cười; kiếp trước trời mang đến bên nàng, kiếp này cả dời nàng vẫn tìm được , nhưng nàng biết luôn ở bên cạnh bao giờ rời.

      nữ chính trong chuyện mình định hướng theo cung thiên yết(bọ cạp), thuộc loại chuyện đa phu, nếu ai thích xin đừng ném đá. Cờn ai theo đọc xin chỉ bảo nhiều thêm, đây là tập chuyện đầu tiên mình viết hoàn tất( ra là có nhiều ý tưởng nó ra cùng lúc nên viết luôn mấy bộ cùng lúc nhưng rồi biết kết thúc nó ra sao =D), mong mọi người góp ý giúp cho...(*.*)

      Chương I:
      Đêm, bóng tối bao trùng mọi nơi, từng cơn gió thổi qua khẽ lá như tiếng rít của thiên nhiên, những đám mây chập chờn lướn qua bầu trời như những linh hồn lang thang, chỉ còn vầng trăng vằng vặc đưa ánh trăng yếu ớt chiếu rọi giữa trời, ánh sáng đêm xuyên qua bóng đêm trong rừng tạo thành những đóa hoa hoàn mĩ rải rác nền đất rắn. “SOẠT...SOẠT...” trong bóng đêm mờ ảo, hai bóng đen lướt nhanh qua những hàng cây, người nam mái tóc đen dày để mật gió giật mạnh ra sau, chiếc mũi cao, môi hoa đào mỉm chặt, từng giọt mô hôi ngừng nặng hạt rơi xuống đất nhưng trong tay vẫn cố sức kéo theo phía sau, mái tóc đen dài mượt tùy ý gợn sóng trong gió, gương mặt bị bóng tối che phủ lúc mờ lúc ảo thể đón được cảm xúc giờ, tuy nhiên tay vẫn để mặt cho người con trai kia kéo về phía trước, chân nhanh chậm đuổi kịp người trước. Hai người chạy rất lâu, lâu đến nổi họ còn đếm được thời gian, đến nổi chân còn cảm giác nhưng vẫn như ai sui khiến vẫn cố gắng chạy. Bỗng trước mặt họ xuất luồn ánh sáng mờ ảo, tốc độ hai người bắt đầu tăng nhanh lao như điên về phía trước, phía sau mang chút biểu cảm vẫn như con búp bê biết chạy bị người nam trước kéo theo.... “Satjtttttt..” _người phía trước bỗng dừng lại, quay sang đở lấy con người bị lôi kéo phía sau từ đó tới giờ, đất đá tren đất theo quán tính rơi nhanh xuống vực, người nam nhìn sang rồi hai người cùng đưa mắt vào rừng. Khu rừng im lặng phát ra tiếng động của lá khô bị giẩm nát, những bóng đêm xuất (những cái bóng theo họ từ trước tới giò chỉ với mục đích là giết), những con người lạ mặt mới tới bao quanh khu rừng lối thoát, bao lấy hai người trước mật, giữa vòng quây trẻ với mái tóc lấp ló dưới ánh trăng màu vàng xinh đẹp:

      _Gia Khải, từ đầu nên bảo vệ ta như thể rồi_cô ta dừng lát liếc sang người đứng sát bên Khải_anh xem có thể về đội của em, chỉ cần giao Băng Băng ra là được, nào giao ả ra có thể...

      _cô câm mồn, giao ra? giao ra sao? hahaha_Khải ko để ả hết câu giận dữ quát, rồi lại ngước mặt lên trời cười lớn_NẰM MƠ

      _anh........._hai chữ nằm mơ như tạt gàu nước lạnh vào mặt của bị quát, vì ngừng giết người cố gắng hết sức để được để mắt tới cuối cùng được gì chứ? ah người con kia, con người phai là , cứ ngỡ nếu ta chết là của nhưng ....vì cái gì thua ta chứ...vì cái gì chứ?_được lắm, nêu thuộc về tôi đừng hòng là của ai hết, người...

      _nực cười....hihihi_Băng Băng giờ mới lên tiếng đánh tan bầu ko khí khó thở kia, cùng lúc cắt ngang lời của ả ta_từng là người giết người ngớm tay vậy mà bị người em mình tin tưởng nhất phản bội, đến bờ vực thẳm này, nghe đây Yến Tử, được toại nguyện rồi đấy, đứng phía đầu của tổ chức vui ?hihihi....cố gắng mà sống nhé, rồi đến ngày tôi hứa rằng...à phải tôi làm đâu.... còn thê thảm hơn tôi gấp nhiều lần, lúc đó tôi mong có nắm đất để chôn thân...hahaha_liếc nhìn qua Khải cười rồi tự đây mình xuống vực

      cái bóng lướt qua rơi nhanh xuống vực thẳm, cần quan tâm tới tâm trạng người bên ra sao, im lặng, gió thổi . ngờ con người khi đến lúc chết thời gian lại chậm như thế, biết những người giết có cảm nhận như ko nhỉ..., cái chết lạnh lẽo và đơn, nhớ những gì cõi đời à, chẳng phải người chết thường hay nhớ thế sao, nhớ được gì à? Chỉ là trong mắt chỉ có nụ cười của Khải, nụ cười ấm nhất từng thấy “Khải nhớ sống tốt vào đấy!”. nhắm mắt, “thưởng thức” cái thời gian chậm chạm trôi trước khi chết, cơn lạnh buốt tự vơi dần thay vào đó là cảm giác ấm áp, cùng mùi hương quen thuộc, nàng chỉ là mơ thôi...

      _Băng Băng, cậu tớ nha.

      Mở mắt, giọng ấm áp này cùng mùi hương này là Khải, ôm chắc nàng “Tại sao?”_hơi rối bời nhìn ánh mắt đọng nước của lại cảm thấy vui vui. Con người này ngốc biết thể trao trái tim cho nhưng vẫn kiên trì chờ, cố gắng bên , kiên trì nhẫn nại phá hỏng mối làm ăn của , bây giờ lại tự mình nhảy xuống vực vì “cậu bị ngốc hả?”

      _Đừng hỏi tại sao có được ? đừng bảo tớ ngốc như thế có được ?_mỉm cười đưa tay lau giọt nươc mắt tràn ra khóa mắt của Băng Băng_tờ tớ chỉ muốn bên cậu thôi!

      _Khải..._Băng ngước nhìn khuôn mặt quen thuộc kia ôn nhu vỗ về cô_tớ nợ cậu sao, tớ muốn nợ ai trước khi chết đâu nha..

      _ừm...kiếp sau nhớ trả cho tớ đấy,à mà khoang kiếp sau để tớ suy xét có nên cho cậu nợ tiếp nha...

      _Khải cười vui vẻ

      _...._nhìn người trước mắt Băng Băng bất giác cười “cảm ơn”_câu định thốt ra nhưng hình như thời gian cho phép nữa, ánh mắt mờ mịt nhìn khuôn mặt đầy máu, nhủ thầm “nếu có kiếp sau nhớ sống tốt, và đừng tới gặp tớ đấy, tên ngốc!!”_bóng tối bao trùm như bị cuốn xoay vào nó, bóng tối có đáng sợ .............

      Chương II: CHẾT
      Bóng tối, bóng tối, xung quanh chỉ toàn màu đen đậm, thấy đường, ảo ảnh cũng , Băng chỉ nghe bên tai tiếng gì đó thê lương như cầu cứu...”cứu...cứu...cứu tôi...”_trước mắt lại xuất cái cảnh mờ nhạc của quỳ bệt xuống đất, cơ thể với trang phục cũ rách rưới còn loang lỗ vết máu bị đánh đập, đưa ánh mắt nhìn , môi mấp máy như gì đó

      _cô..._Băng tiến tới hỏi, nhưng chưa kịp hết câu, bóng tối lần nữa nuốt chửng vào lòng chúng..........

      Cảm giác bị bỏng rát da, đầu đau nhức, tứ chi tơ rân rân, cơn đau bất kéo lên dây thần kinh như vết thương bị rách, bất giác đưa tay lên xoa đầu, ánh mặt trời chiếu rọi làm lóa mắt, mắt định mở lại bị ánh sáng mạnh chiếu vào chung thủy nhắm nghiền mắt lại, rồi cố từ từ mở ra lần nữa.... “Nơi này....ánh mặt trời sao? phải nhảy xuống vực chết rồi sao...?là cái gì còn ở nơi này, còn Khải...Khải cậu ấy đâu rồi, cậu ta phải cũng nhảy xuống với mình sao?chuyện gì xảy ra thế này...”. Đưa mắt nhìn quanh lần nữa, nơi ở có hơi đặc biệt nha...nơi này là...bãi tha ma (I.I). Đúng như thế, tuy có phần sơ xác, vắng vẻ nhưng cái cách “trang trí” ở đây chắc chắng chỉ có “ hai”,....ai..._thở hắc tiếng, ở đâu thế này, rạp chiếu phim hay chỗ quay phim? Lồn cồn bò dậy,...ánh mắt liếc xuống bàn tay thô gày gò, xanh xao... “đây phải là...là tay ...hình dáng này... cơ thể này... PHẢI

      _khoang ... nhớ ...nhớ lại !!_tự gõ mạnh vào đầu ong ong

      cái gì đó như đánh tỉnh kéo theo đó là những kí ức của thân xác tại ở (chạng vạng: từ nay mình đổi cách xưng hô cùng những từ ngữ cho giống tính cổ trang hơn...cảm ơn =D ). Nơi nay...nơi này là Hoàng Kim quốc, hoàn toàn có trong lịch sử của bất kì nước nào địa cầu. Nó được xem như đất nước cổ đại phong kiến, đất nước này được trấn giữ bởi ba thành thuộc ba dòng họ lớn: Bạch-Nguyệt-Sở. Ở lục địa này khác địa cầu ở con người họ dụng khí chất gọi là huyễn lực để phân biệt giai cấp, tu luyện bằng cách hút tinh hoa đất trời hoặc do thiên phú sẳn có, còn lại đa phần là tự luyện tập đạt được. Cư dân ở đây có nhiều chủng loại như tiên tử, tinh, quái thú,...(trừ các loại thuộc khoa học viễn tưởng thôi).

      Dược sư ở đây rất hiếm, phải vì khống có người tu luyện mà nơi này chú tâm vào luyện võ hơn; dược sư được chia làm nhiều cấp: dược sĩ,dược sĩ cấp 2, dược sĩ cấp 3, dược sư, dược sư trung cấp, dược sư cao cấp

      Kiếm sĩ: kiếm sĩ, kiếm sĩ trung cấp, kiếm sư, kiếm sư trung cấp, kiếm sĩ cao cấp, kiếm thần, kiếm thánh.

      Cùng với huyễn lực cũng chính là sinh khí của các loại tập luyện, máu của huyễn lực đặc trưng để phân biệt về sức mạnh của con người: vàng, lục, lam, đỏ, chàm. Ngoài ra còn các màu khác ít được thấy:trắng, tím, đen, xám. đôi với các màu là những loại tụ khí: kim, mộc,thủy, hỏa, thổ; các loại đặc biệt: hỗn hợp, lôi, hắc, điện.

      Còn nữa, cư dân ở đây sử dụng “nắm đấm” để phân biệt giai cấp, nơi này cũng là loại xã hội phong kiến đương thời “trọng nam khinh nữ” và nạn phân biệt giai cấp nặng nè. Vương quốc nay xem như thái bình, thường là chiến tranh xảy ra ở biên giới xem như là thú vui để giải tỏa tính “khát máu” của các nước lân cận, trong thành cư dân vẫn sống vui vẻ, giàu sang nữa là đằng khác...

      _Ừm...cũng tạm ổn rồi_ Băng gật đầu khi trong dòng kí ức thân phận của thân phận này tệ, là tiểu thư trong phủ tể tướng gia tộc họ Nguyện tên Nguyện Hoa Tuyết, là con của vợ cả, vì sinh sau nên trước nàng còn có rất nhiều đại ca, đại tỷ, số trong đó nàng nhớ hết chỉ vài người như đại ca cùng mẹ của nàng Nguyệt Phong, Nhị ca cùng tam ca Nguyệt Tịch-Nguyệt Ngâm; hai đứa con của mẹ hai: Nguyệt Thư Thư cùng muội muội cùng tuổi với nàng Nguyệt Song Song. Vì sau bị bệnh vợ cả mất, để lại nàng chỉ mới 3 tháng lớn lên trong đơn, người cha nàng lại vùi đầu vào công việc, để mặt 6 đứa con do nhị phu nhân “giải quyết”, 5 đứa con lớn lên trong chăm sóc của gia đình cùng thiên phú cao, chỉ có nàng khi sinh ra bị tắt nghẹn tất cả các kinh mạch tu luyện trở thành phế vật lục địa, nhiêu đó vẫn chưa đủ từ khi sinh ra nang mang cái bếch đỏ khuôn mặt phải khiến khuôn mặt vô cùng xấu xí như thế cái tên đệ nhất xấu nữ lại được sướng lên với nang. Do tính tình sợ gió, tránh nắng của nàng nên ngày ngày nàng những bị các tỷ, muội ghét bỏ, bắt nạt, mỗi ngày bị hành hạ sức khỏe nàng tốt nay lại bị hành hạ nên nàng mất sinh mạng. Sau khi nàng chết mẹ kế thương xót còn sai người vứt xác vào bãi tha ma cho thú dữ ăn...

      (hết chương 2)
      Last edited by a moderator: 28/3/16

    2. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      Chương III: xuyên

      _Vứt thương tiếc..._vừa nghĩ đến đây Băng Băng có cảm giác cơ thể này như run lên từng đợt, có lẽ vì quá đau đớn hay hụt hẫn của linh hồn còn vươn lại thân xác, có lẽ cái cảm giác này quá đậm

      Băng đứng lên phủi bụi đất thân thể gầy gò, nhìn sắc trời dần về đêm, trước tiên nàng phải tìm đường về phủ, có lẽ đêm nay ở trong rừng, nàng nên tìm nguồn nước thuận tiện hơn...............................................Rảo bước con đường đất, thân thể này quá yếu đuối bằng nàng ở thế giới đại vì thế có cố gắng bao nhiêu cũng thể nhanh hơn được, nơi này khá hoang sơ nhưng được cái khí trong lành, bước chân vì thế cũng thư thả hơn, ở nơi này còn công việc ngập đầu như ở địa cầu, hòa nhập vào thiên nhiên xem ra cũng rất vui. được đoạn, tiếng suối chảy róc rách vang bên tai, gần đó có con suối chắn ngang bên hướng Tây xa chỗ nàng cho lắm. Vội len qua bụi cây, nhìn dòng nước ngà vàng theo bầu trời chiều, đưa bàn tay gầy gò xuống làn nước mát, mút ngụm rửa sạch đất cát mặt cùng vết thương, làn nước mát lướt qua da thịt khiến cơ thể cảm thấy khoang khoái hơn, tiếp đến lại mút thêm vài ba ngụm nữa uống ừng ực đến khi giải tỏ được cơn khát mới thôi. khắc nhìn xuống sông, bóng dáng bé, xanh xao kia hiên lên dưới bóng nước, tuy qua gầy quá ốm lại thể che được nét đẹp khó thấy ở bé mới lên 10 (ông thiên chơi ác đẩy nàng từ nữ oa 25 tuổi xuống còn oa nhi 10 tuổi T~T ); khuôn mặt tròn trỉnh, làn da vàng vọt, đôi mắt to xanh như ngọc biển, chiếc mũi hơi ửng đỏ như ai chọc vào, lông mi dài đen rậm, cùng với đôi mày “sơn xuân”, đôi hoa đào hơi cong có cười như , mái tóc lơ sơ hồng phấn dài bị buột cao đầu, mượt mà như mây gió.. “qua nghiệt”


      _ Nguyệt Hoa Tuyết là thất tiểu thư của Nguyệt tể tướng, quan hệ gì với nàng hay kiếp trước của nàng làm sao nàng lại xuyên được?_ đưa tay sờ lên khuôn mặt bé, nó xấu xí mà là rất xinh đẹp là đằng khác, từ lúc tỉnh giấc nàng cảm nhận được cơ thể luôn có nguồn khí tức muốn thoát ra nhưng lại nghĩ do vết thương để lại di chứng, nếu giờ suy xét kỷ nó như nguồn huyễn lực mà người người lục địa này sử dụng, “tiểu thư” họ Nguyệt này còn có bao nhiêu bí mật biết đây..Này còn biết cả thuật dịch dung..._Ai...vì cái gì nàng ta lại che dấu tài năng thiên phú trời cho nay chứ. Nếu như ông trời cho tài phú biết trọng dụng vậy để Băng...à Nguyệt Hoa Tuyết ta đây thay đổi vận_ nếu ở lục địa này thứ gì cũng có nó chỉ thiếu kí ức tương lai của thế kỷ 23 của nàng thôi, nếu như lần này sống lại hay chờ xem nàng đảo ngược cái đại lục này ra sao.

      “SOẠT.....SOẠT”_ tiếng động từ bụi cây bên kia sông phát ra, Tuyết nhanh trí nhảy lên cành cây gần đó, rồi xé mảnh vải che lên mặt, lúc này nàng mới xuyên qua kí ức của thân thể này chưa hoàn toàn là của nàng trong lúc chưa biết địch hay thù giữ an toàn là hết “nếu sống lại hảo hảo bảo vệ thân thể này ”, đưa mắt quan sát thận trọng nhìn bụi cây.

      _ Công tử...người..._từ trong lùm cây dần xuất ba nam tử, người còn mang theo ít vết máu loang lỗ, nhìn cách xưng hô Tuyết đoán họ mới từ “đâu đó” trở về , lưỡi kiếm tay còn ba người còn những vệt máu đỏ, có vài giọt an phận rơi xuống đất.

      Tuyết nhìn thế cũng lười phản ứng, thả lỏng hơn ngồi cây nhìn về họ. Hai nam tử đỡ người họ gọi ‘công tử’ ngồi lại bên sông.

      _Công tử..._người áo xám muốn gì đó bị nam tử đó đưa tay ngăn lại_ ta sao, A Khiên lo thức ăn , A Dao tìm ít củi tối nay rất lạnh. Nếu ‘người đó’ muốn đêm nay ở lại đây, có thể mời ‘họ’ ra ăn cùng.


      _...._hai người còn lại được phân phó đưa mắt liếc nhau rồi cùng rời

      Tuyết ngồi cây biểu tình, tìm chỗ nào đó êm êm nằm xuống những tán lá xum xuê, từ nàng có thói quen lo chuyện bao đồng, theo cách ‘công tử’ kia biết thị của nàng, lời lại có tính dè dặt như thế, xem như có quá nhiều kẻ thù ; nàng rảnh gây với người ta vô duyên, vô cớ nên giờ nàng ngủ mệt rồi, phần họ nhìn nàng bằng ánh mắt đó nữa a....................

      “Kengggggggggg”_tiếng đao kiếm từ đâu đó vang lên, quá ồn ào phá hỏng giấc mộng đẹp của nàng (chạng vạng: tỷ, phải lo cho Khải ca sao *.* ), liếc mắt bờ sông bên kia, đao kiếm đụng độ liên hồi, hình như là....20 hắc y nhân tấn công nhóm ‘công tử’ kia, đúng hơn là muốn lấy mạng đao kiếm càng nhắm điểm yếu lao tới sai soát chỉ có điều đối phương có né được hay a. Trời nhả nhem về ban đêm, trăng cũng lên cao, nhìn tình thế này nàng lại liên tưởng đến mấy bộ phim kiếm hiệp truyền hình a~, chỉ thiếu mỗi túi bắp ran để ăn thôi. Hai canh trôi qua, trời bắt đầu về khuya, trăng lên đến giữa trời, trận chiến chịu kết thúc, buồn chán Tuyết che miệng ngáp dài: “sao lại dai dữ vậy?”, bụng đói cồn cào, nhìn ba người máu me đầy mình, hình như hắc y nhân ngày tăng lên phải, nhìn ‘công tử’ kia thêm vài vết thương loang lỗ, nhưng nó lại kích động nàng bằng mùi thịt nướng bay thẳng vào mũi bếp than vàng rượm kia, tình trạng này lười lười nhưng thôi bỏ vì mình (xem như là thế)....

      _Công Tử...._A Khiên thấy mũi kiếm sắc nhọn cắt gió đâm thẳng vào chủ nhân vội kéo về phía sau, dùng kiếm đỡ lấy. Hôm nay vì mà công tử mới ra ngoài mà gặp tình này, đáng chết

      _A Khiên..._ ‘công tử’ nhìn về nô tài vỗ vai đỡ tiếp kiếm hắc y nhân tiến tới_có chết chết, dù sao nó phải mình người có lỗi.


      _công tử_A Dao cùng A Khiên rươm rướm nước mắt siết chặt đao_nô tài ngu dốt_tình thế bây giờ rất nguy cấp bọn họ dường như kiệt sức, người còn vết thương nặng nhất lại là cong tử của bọn họ...

      Tình huống, giờ phút sinh tử, bóng trắng lướt qua rất nhanh như làn gió sau đó là 3 tên hắc y nhân bị đông cứng và gã ra mặt đất...chết. Mấy tên còn lại cũng thẩn thề nhìn cái bóng trắng kia chỉ là tiểu tử lên 10 như tin vào mắt mình, họ trợn tròn mắt nhìn nàng
      (hết chương 3.)

      CHƯƠNG IV:

      Trời tối, ban đêm trong rừng êm đẹp, tiếng của vài con thú hoạt động về đêm kêu vang náo nhiệt. Bầu trời đêm những ngôi sao lập lòe chiếu rọi, gió khẽ lay, lạnh gió trong rừng lạnh. Hoa Tuyết ngồi hòn đá đưa mắt nhìn về hướng bóng tối bao trùm.

      _Cô nương_A Khiên ngồi bên bếp lửa, cho thêm củi vào lửa, khi hắc y nhân rút lui mới biết nàng là nử tử, ngờ nàng ta dám giữ tâm trạng bình tỉnh đến thế đấu khẩu với bọn cầm đầu đám người kia

      Dời ánh mắt sang nhìn người phía sau. Rời người khỏi chỗ ngồi sang bên gần bếp lửa, chăm chăm nhìn vào ngọn lửa nhảy múa bên kia, chỉ có khi ngồi gần nơi này thôi con người mới cảm giác được cái lạnh và tỉnh lạnh trong rừng, lắng nghe tiếng nổ tí tách của những cây bị cháy sén, mùi thơm của thịt nương bay vào cánh mũi. Khóe miệng bất giác lại giương lên cười, lúc trước khi làm nhiệm vụ trong rừng thường phải cắm trại qua đêm để thuận lợi cho nhiệm vụ, Khải cũng nướng thịt đưa cho nàng, nhưng nó lại bị cháy khét đến nổi còn chỗ ăn được, ngờ sau đó lại học nấu ăn chỉ vì lí do muốn thi với nàng. ngờ những chuyện đó giờ nhớ lại sao thấy buồn buồn...

      _Cô nương.._A Dao đưa miếng thịt cắt gọn cho nàng, cười như có ý đa tạ, nếu hôm nay có nàng giúp sức chừng ba người họ bỏ mạng nơi này dù sao cũng nợ nàng ân tình, ngay cả chủ nhân cũng do nàng chửa thương và cầm máu giúp..

      Nhìn miếng thịt đưa tay đón lấy, dù sao mục đích của nàng cũng đạt được ăn xong nên rời nhanh thôi

      _Hôm nay nợ nàng ân tình_Bạch Thiên Di(tên của ‘công tử’) cúi người hành lễ, sau đó hai người kia cũng quỳ xuống_ ....

      _Đứng lên , nêu các người muốn ta tổn thọ_Tuyết liếc họ lạnh lùng cắt lời hắn_ trời đánh tránh bữa ăn.

      _Ta..._nhìn lên ánh mắt kiên định kia muốn gì cũng phải nuốt vào thân thể tự giác đứng dậy_đa tạ

      _...._A Khiên cùng A Dao liếc mắt về nhau, công tử của họ tuy sống có tình nghĩa nhưng tính tình cứng rắn khó ai có thể sai khiến ngờ hôm nay chỉ với tiểu oa nhi bé hơn cả 4 tuổi vậy mà công tử.... dám nghĩ thêm họ nhìn nàng rồi đứng lên tới gần tiếp tục cắt thịt bỏ vào miếng lá to được rửa sạch

      _thật lúc ta cùng nô tài.......

      _ta muốn nguyên nhân các ngươi bị truy đuổi, ta chỉ vì miếng thịt ngọn lửa này thôi, nếu phải lười tìm đồ ăn ta tham gia vào mấy chuyện ‘chính ’ của các người_nàng muốn phiền phức nha, nếu như lúc đó suy nghĩ kĩ càng hơn chút, nàng tự tìm đồ ăn bỏ mặt ‘bộ phim’ kia tiếp tục diễn ra rồi, ai mà ngờ người cổ đại này rất trọng chữ tín a

      _như thế sao được, nàng vừa cứu bọn ta mạng lại vừa chữa độc cho ta, ta nào thuộc dạng người qua cầu rút ván, xin hãy cầu nếu trong khả năng của ta thuộc về bất nhân bất nghĩa ta thực hiên.

      _...về sau tính ăn ta đói bụng lắm rồi, lời của ngươi ta no rồi cần thêm

      _....._không còn biết thêm, Bạch Thiên Di lại im lặng ăn

      _Bạch Thiên Di.... ngươi thuộc dòng họ gia tộc họ Bạch?_vừa nhai miếng thịt lại nhìn về phía

      _Ân đúng thế_hắn cười cười nhìn nàng_có chuyện sao?

      _nếu ngươi thuộc họ Bạch như thế ngươi là đại công tử của Bạch gia sao?

      _Ân là chuyện gì?

      _không... gì cả..._nếu như giờ nàng hỏi chưa chắc chỉ cần chút sơ hở thôi ba gia tộc cũng mất mạng, nếu cũng chẳng phải là thôi từ từ điều tra vậy.(chạng vạng: ra tỷ muốn hỏi gì vậy? )_chỉ là có ý định muốn bắt cóc người thôi mà.

      _......._ba nam tử khó hiểu nhìn con người trước mặt, chắc là chỉ đùa thôi.

      _nhìn kĩ các người phải mĩ nam sao?

      _đúng thế nha, nương biết đấy thôi, công tử ta trong kinh thành là mĩ nam đấy..._A Dao định nữa nhưng bị tiếng gắt giọng của Bạch Thiên Di ngừng lại, đứng dậy lo tìm chỗ ngủ

      _vậy còn nương, từ đâu tới_Bạch Di thấy A Dao ngậm miệng rồi mới cười tươi nhìn nàng

      _.....ta à...ta mới đào mộ dậy...._nàng tới nổi điên cho người thành , nhưng bất quá nàng lại thích tính tình của A Dao kia hơn.

      (hết chương 4)

    3. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG V: CUỘC SỐNG TIỂU THƯ

      Sáng hôm sau, Tuyết dậy rất sớm, ngắm khung cảnh mặt trời mọc ở rừng,( thực chất chỉ do thối quen, nàng thể ngủ nướng trong buổi sáng khi con dao cờ trước cổ). Nhìn sang nhóm người Bạch Thiên Di, giờ nàng cũng có tâm phá giấc ngủ của họ, nhìn xuống dòng nước trong vắt kia, đứng dậy rời

      _cô nương..._nàng định rời sao?

      _có duyên gặp_quay đầu cười nhìn rồi ấn gót chân biến mắt

      _....._chỉ mới gặp, thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng lại nhìn thấy nụ cười cùng đôi mắt như ngọc kia, có lẽ có duyên gặp...bất giác khóe miệng cong lên đường tuyệt mĩ

      _công tử..._lúc này hai người kia cũng thức, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng lại thiếu người...

      _tỉnh rồi, mau sửa soạn về thôi_Thiên Di thêm phất tay, nhưng mắt vẫn hướng về phía người nào đó rời “có duyên gặp”

      ......................................................................................................................................................phân cách......................

      đường lớp gạch trong phủ, ngờ gia tộc họ Nguyệt lại giàu có đến như vậy; nơi nào cũng là vàng là bạc, ngay cả cây cỏ, bùn đất cũng là loại quý hiếm. Đường trong phủ như mơ cung (8.8-|||||), nếu ‘ thế trận’ này ở địa cầu có thể làm khu du lịch rất ăn khách nha, nơi này đâu cũng gặp nô tì quân lính xung quanh( chạng vạng: đây chưa phải hoàng cung mà T~T * trong công cuộc tìm nhân vật chính*)......... cành cây cổ thụ, bóng nha đầu lam nhạt thẩn thờ đưa mắt về phía xa, mái tóc hồng châm cũng buộc cứ để mặt gió thổi gọn sóng, làn da trắng thay tuyết, mịnh như bông dưới ánh nắng mặt trời nó lại càng tỏa sảng, khí tức bao trùm cơ thể khiến người nhìn ngạt thở khi nó lại hợp với lứa tuổi oa nhi lên 10. Tuyết ngồi cây, tầm mắt lại phóng về cảnh quan ngoài kia, náo nhiệt, cư dân ở đây rất đông đúc, những bộ trang phục đủ màu sắc đủ kiểu đến cả màu tóc của họ, lời râm ran vui vẻ. bao lâu rồi nàng chưa được nhìn thấy khung cảnh yên bình này, với ánh sáng của mặt trời? Nhìn lại bản thân mình, nàng cũng ở đây được tháng, cơ thể tự bồi dưỡng ngày tốt hơn còn cái vẻ xanh xao như lúc tới đây nữa, trong thời gian qua nàng cũng tiếp nhận ít kí ức của thân thể này ,có thể như nàng dần được thân thể này chấp nhận được mình, ngay cả huyễn lực cùng kiếm sĩ học thân thể này cũng có sẵn giúp nàng hiểu. Có điều Tuyết ngờ ‘nàng’ phải là phế vật a~ mới 10 tuổi đột phá lên kiếm sĩ cao cấp, huyễn lực cũng có tất cả các hệ tu, màu chỉ mỗi là màu hồng , nhìn nhầm sang màu trắng. Nàng là phế vật vậy mấy người địa cầu này là gì? Bây giờ chỉ còn là dược sư, xem như cũng tốt rồi , dù cho biết luyện thành viên đan nhưng bụi phấn nàng vẫn có thể ngay cả độc dược nàng cũng làm được( chạng vạng: *chú thích* Hoa Tuyết kiếp trước trong là xác thủ, bộ mặt ngoài là tiến sĩ dược liệu nổi tiến thế giới, ngoài ra nàng còn biết chế độc dược cùng nhiều loại vũ khí phục vụ cho bóng đêm, nhờ đó thân thế nàng được nổi cả trong đêm lẫn ngoài sáng). Nhưng Nguyệt Hoa Tuyết này, nếu như thiên tài như thế tại sao phải che , ngay cả khuôn mặt nghiệt này nữa, cái
      đầm nước này quá sâu, bất quá nó lại gợi lên thích thú cho nàng, từ từ tìm hiểu cũng chưa muộn. Cơn gió thổi qua, khiến Tuyết rùng mình, khí hậu ở đây khác với địa cầu, ban ngày hai mặt trời thi nhau chiếu rọi, ban đêm lại có hai vầng trăng tỏa sáng, cũng chính vì thế màu tóc và mắt ở nơi này đủ màu sắc đa dạng nhất là màu đỏ và xanh hoặc vàng. Động vật ở đây lại đa dạng hơn, gọi chó phải sư tử cũng tóm lại bộ phận của con này đem ngắn cho con kia, lại giống lai con ba, loài bốn, Ngồi thẩn thờ cây, đưa tay mi tâm mình nhìn thôi nhưng nhìn ... ra mình đến đại lục nào thế này *.*

      _Thất muội, sao lại về_một giọng rất phát ra kéo Tuyết trở về thực tại

      _...._giọng này có thể nhầm ai chứ, lục tỷ Nguyệt Thư Thư, chán ghét quay lại nhìn nhàn nhạt trả lời_xem ra tỷ lại thích muội trở về_con người này bờ ngoài hiền dịu, bên trong lại loài rắn độc ai lường trước được

      _ai da, thất muội đừng đùa như thế, phận sư tỷ thương muội bao nhiêu muội làm sao biết được sao lại muốn muội chứ_ Nguyệt Thư Thư ra vẻ tội nghiệp đưa tay lên gạt nước mắt_thôi bỏ muội về là tốt rồi, cha cùng các huynh về rồi đấy mau đến , cha muốn gặp muội đấy.

      “Bốp”_một cái tát mát tay in mặt Nguyệt Thư Thư, tự nhiên nhìn khuôn mặt của ta, Tuyết lại cảm thấy ngứa tay thôi, nghĩ thế nhưng mặt vẫn cảm xúc “Bốp”_một cái nữa in má bên kia

      Nguyệt Thư Thư vì bất ngờ bị gián hai tát ngã vật xuống đất, mắt bắt đầu rươm rướm, trợn trắng mắt nhìn con nha đầu vừa đánh mình, cười ngây thơ:

      _ngươi...ngươi dám... hỗn xược chờ đó đi_nói đoạn ta lại vụt chạy , có thể đánh nhưng hãy xem cha hành hạ ngươi vui hơn.

      _..._nhìn bóng dáng kia rời Tuyết lại thở dài, chỉ hai cái tát thôi mà, có cần khóc nôn mửa đến thế . Nàng rời về phòng thay bộ trang phục mới, chải lại tóc, châm thêm vài cây tóc rồi tới đại sảnh.

      (hết chương 4)
      CHƯƠNG VI: DÒNG HỌ THÍCH TRÊU NGƯỜI

      _Tiểu thư_một giọng từ ngoài cửa

      _ Ừm vào !

      Cánh cửa gỗ vừa mở mặc y phục nha hoàn bước vào, tay còn bưng thau đồng . Tuyết nhìn bé, Cửu Nha theo nàng từ cũng là nha hoàn thân cận nhất bên cạnh nàng, mỗi ngày chịu biết bao nhiêu ức hiếp vẫn cam tâm hầu hạ nàng, tính tình lại gây thơ, trung thực, với gương mặt nhắn, đôi mắt đen to tròn, tuy làn da hơi đen nhưng che được đáng khuôn mặt kia: “Cửu Nha em mau tới đây!”_nói đoạn đưa tay vẫy nàng lại.

      Cửu Nha vâng lời đặt thau nước xuống vội chạy nhanh lại, khuôn mặt lại trở nên lo lắng: “Tiểu thư, người lại bị đánh sao? Ở đâu, em lấy thuốc bội cho người”_tiểu thư của nàng thường ngày bị nhiều ức hiếp, ngay cả tỷ tỷ cùng muội muội nàng nở tình máu mủ đánh nàng sống lên chết xuống, mấy ngày trước còn đánh tiểu thư gần chết, sau khi trở về dường như tính tình tiểu thư nàng có chút thay đổi

      _Không cần_ngăn Cửu Nha lại kéo nàng chạy lấy thuốc rồi uổn công_ta sao, em ra ngoài giúp ta mua vài bộ đồ mới màu sắc đơn giản chút, bất quá mua toàn màu trắng , với vài cây châm hay dây buộc nữa, số còn lại hay mua gì đó cho mình đi_đưa lọ sứ cho nàng, vài ngày trước vì quá rảnh rổi nên tự mày mò chế dược, mấy cọng thảo dược ăn trộm được ở mộc các trong phủ.

      _Tiểu thư đây là..._dù thấp nhưng nàng vẫn là chiến sư cấp 7 của kiếm sư, dù sao nàng cũng có thể nhận ra mùi của dược liệu nha, tiểu thư của nàng biết chớ dược sao?

      _Rảnh rổi chơi thôi cần quan tâm a~, nhanh lên_phất tay cho qua chuyện con tiểu nha đầu này bộ dáng lại hơn nàng 2 tuổi lại xem mình như là tỷ tỷ nàng, lo lắng lo toan hết mực, có thể vì thế nàng lại cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều.

      _Dạ,à tiểu thư, lục tiểu thư lại dở chứng cáo trạng với lão gia cùng nhị phu nhân rồi, người nên đến đại đường sớm lão gia có vẻ tức giận..._con nha đầu Bạc nhi nịn bợ bát tiểu thư lên mây xanh kia hôm nay lại có lòng tốt nhắc nhở nàng a, biết nó có ý gì đây, nhưng nếu lần này chịu phạt nữa cơ thể tiểu thư có hay chăng xuống đất.

      _Ai... lo, bao năm qua ngươi tới hầu hạ ta chịu nhiều cực khổ nên bây giờ hay cố gắng hưởng chút sung sướng a_đứng dậy bôi chất bột lên mặt khiến khuôn mặt trở nên xấu xí, sau đó phủ tay ra ngoài_nhớ tiểu thư nhu nhược lúc trước của ngươi chết khi nô tài đem vức xác rồi ta là Nguyệt Hoa Tuyết có thù tất báo, ai chạm vào ta chỉ có con đường chết

      Nhìn bóng dáng xa dần mất hút, Cửu Nha mới giật mình gõ lên đầu, tiểu thư của nàng thay đối sao, như thế tốt, chi bằng cứ thay đổi như thế tự bảo hộ mình trong cái thế giới này tốt hơn : “tiểu thư nô tì chờ đợi thay đổi của người..”_ rồi vội vàng rời nhanh theo chỉ thị của tiểu thư

      ............................................................................................................................................................phân cách........................................................................

      Trong căn phòng lớn, gõ mới trụ cột to, gian nhà xếp những cái ghế ngay ngắn vị trí cao nhất là đàn ông trung niên, tóc điểm hoa râm, gần 40 nhưng ánh mắt chút đờ đẫn theo đó lại là vẻ tinh rảnh như nam tử, làn da ngâm đen bộ đồ đen mộc mạc lại tăng lên vẻ chính kiên nghị của ông, đưa mắt hờ hững liếc xuống nữ tử áo vàng bên tay phải khóc thút thít nữ nhân có gương mặt đầy phút hậu kia, Nguyệt Dương Phù tỉnh lặng nhìn về hướng khác, ông cho rằng nên ồn ào đến thế trong khi đó người nữ trung niên kia lại luôn miệng với cái giọng nỉ non: “Lão gia người phải nhất định làm chủ cho tiểu lục chúng ta..”. Vừa mới bước vào cửa thấy màng này Tuyết lại hừ lạnh, thẳng đến hai tay đặt thắt lưng khụy gối ra dáng chào hỏi. Sau khi Nguyệt Dương Phù phất tay, nàng được đứng dậy tới bên chỗ ngồi của mình, đại sảnh chia làm hai dãy ghế bên cho nam nhân bên cho nữ nhân, nhưng biết được đặt ân gì nàng lại được ngồi cùng các nàng ghế đầu, nhìn lên Dương Phù bên cạnh ông còn có cái ghế bỏ trống nhưng vẫn sạch chút bụi bẩn nào, theo Tuyết đoán đó là chỗ của mẹ ‘nàng’_Hà Khá Hương, xem ra dù bà ấy chết cũng 10 năm nhưng vị trí trong lòng bà trong ông vẫn thay đổi, nhưng có điều tại sao ông lại lấy thêm vợ a~ hay chỉ là hình thức giả tạo thôi

      _Nguyệt Hoa Tuyết ngươi hỗn láo sao ngươi dám đánh tỷ tỷ của mình?_ Dương Phù chưa lên tiếng Nhị phu nhân theo lối cũ lên mặt dạy đời, bà ta nghĩ nàng sợ xanh mặt sau đó là quỳ lạy tha tội, nhưng trái với kì vọng của nàng..

      _thưa mẹ tại sao lại vu oan con? _từ tốn đứng dậy, nhưng trong lòng lại chửi ***chưa đặt mông ngồi xuống tới báo án là sao?_nhị nương người nghĩ xem Tuyết nhi nào dám thất lễ với lục tỷ, quý như tỷ ấy đánh đập nhi nữ hằng ngày với lại vài hôm trước lại cố tình tạt nước sôi vào người nhi nữ rồi dùng dao cảnh cáo được mách với nhị nương cùng cha, người nghĩ xem con nào dám vô lễ với tỷ ấy. Nhị nương con biết người là người hiền đức, con xin người xem xét kỉ việc này a, người con vô lễ là con vô lễ chỗ nào con ngu dốt hiểu dụng ý của người

      _ngươi đánh ta, với hai cái tát mặt khi ở vườn hoa, đây là bằng chứng_Thư Thư gào lên chỉ tay vào mặt mình, khóe miệng còn có ít máu ta tự làm mình nặng thêm

      _ai...tỷ tỷ đó phải đánh loài mũi rất thích hút máu khi gặp trường hợp sức máu quá quyến rủ chúng có thể hút sạch máu người đó, đó là muội giúp tỷ bắt mũi thôi mà (chạng vạng: ở đó cũng có mũi a?)

      _nói dối lồi đuôi ngươi bắt mũi lại đánh hai bên sao_nhị nương cười trừ con xú nữ này còn quá non nớp

      _ờ tại vì đánh thứ nhất trật, thứ hai nó lại bay mất_nàng tỉnh bơ nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối

      _ngươi...._Thư Thư nghẹn họng, nhưng phút chốc lại trở mặt trở nên ôn hòa_chỉ tại ta trách nhầm muội Tuyết nhi ta xin lỗi

      _Ân sao, nhưng tỷ tỷ à còn chuyện nàng đem nước sôi dùng thau đồng tạt vào ta, muội lỡ ra rồi_chuyện này là có bất quá nàng chỉ qua lến thôi

      _nói bậy chỉ là làm gì tới thau đồng_hai người kia chưa , bát muội muội lên tiếng phản bát lại

      _...._trong lòng cươi khinh, con nhóc này ngây thơ qua nhỉ, tốt thôi xem như ngươi cần giá trị lợi dụng đến khi ta buồn, ngoài mặt lại rưng rưng nước mắt nhìn Dương Phù

      _Lục nhi con làm sai giam vào nhà củi bỏ đói hai ngày_nhìn đứa con ông vô tình bỏ rơi bị ức hiếp lửa hận của ông lại đổ dồn về phía ba mẹ con kia, dì nhị phu nhân có vang xin_không nhiều ý ta quyết, lục nhi vì vội vàng hấp tấp vu oan cho thất nhi, ngay cả hằn ngày lại ức hiếp muội muội mình, lòng dạ như thế há nào lại là rắn rết ngay cả muội muội mình bỏ qua nhốt nàng vào nhà củi tự kiểm điểm lại bản thân_phất tay lập tứ hạ nhân vào kéo lơ nàng ta ra ngoài.

      _......_Tuyết cúi đầu vai có chút run rẩy, ngồi xuống nghế, thực chất mép môi lại nhếch lên, xem ra người cha này rất có quy tắc a~
      (hết chương 6)

    4. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG VII:

      Ngồi ghế cuối ngầm mặt xuống đất nhìn mũi chân mình, nhưng bên tai lại nghe tiếng oán trách nỉ non của Nguyệt Thư Thư, hình như trong lòng nàng có chút gì đó....vui mừng...Sau đó mọi chuyện lại diễn ra bình thường, ngồi ghế gỗ thoải mái nhâm nhi trà thơm, đài gỗ cao Dương Phù vẫn thao thao bất tiệt, cùng lắm nàng cần phiền toái nghe tai này nhảy qua bay mất...đến gần cuối buổi tự nhiên

      _Nguyệt Hoa Tuyết

      _....._uống ngụm trà chờ nó từ từ trôi xuống cổ họng hết sau đó mới đứng dậy_Dạ_đứng dậy khẽ cuối đầu (trời ạ phong tục phong kiến quá rườm rà)

      _con nghĩ thế nào?

      _....._hửm thế nào là thế nào? lúc nảy có nghe gì đâu

      Bỗng cảm giác ống tay áo bị giật mạnh xuống, liếc mắt nhìn xuống, ghế bên cạnh nam nhân tóc đen búi gọn đầu cài thêm cây châm ngọc Nguyệt Tịch là Tam ca của nàng, hiểu lại khẽ : “học viện, học viện nhập học”

      _Ân, theo ý cha_mỉm cười, trưng ra bộ mặt mong đợi nhìn cha “nàng”

      _Ừm, vậy con nên nhập học vào tuần tới nhưng ta cảnh cáo con phải đạt dù ít hay nhiều phải tới cấp 2 của kiếm sĩ, còn nữa nếu cần tới tìm các huynh. Các con nên chuẩn bị nhập học thôi_nói xong ông lại thở dài đứng dậy rời

      _......._nhìn Dương Phù rồi Tuyết uống xong tách trà sau đó đứng dậy ra ngoài

      _Hừ...là phế vật cộng thêm xấu nữ đâu nhảy ra việc nhập học chứ?

      Giọng chanh chua lại phát ra sau lưng, lời phát ra miệng phải “sạch chút chứ, dừng lại Tuyết cùng lắm thích so đo với trẻ . lòng vòng phủ ngắm cảnh, phủ thừa tướng khá rộng đường lại nhiều ngã rẽ, nếu nhờ trí nhớ của thân thể tiểu thư này biết chính nàng có thoát ra khỏi nơi nay nữa. đoạn dài biết bất tri bất giác lại đến hoa viên của phủ, Tuyết cười xem như nàng có duyên đến nơi này , rồi tìm gốc cây ngồi xuống và giờ .........ngủ

      _Nha...muội lười thật_sau gốc cây lại vang lên tiếng trêu chọc

      _...._không trong phủ còn có tên nào hay trêu nàng ngoài Nguyệt Phong chứ?_huynh chẳng hay tập luyện?_hắn cũng trốn Dương Phù đấy sao?

      _nha...nha đầu muội làm gì?_Phong lại ngồi xuống bên nàng

      _ngủ_liếc chút sau đó lại nhắm mắt, ngờ tên này lại là đại ca nàng đấy

      _hay muội quên rồi hả?_đẩy cánh tay nàng cười cười, nhưng trong mắt lại có vài ý trêu chọc

      _....._mở mắt nhìn

      _đại ca, thất muội sao lại ngồi đây?

      _Ngâm đệ_Phong nhìn lên lại cười với nam tử mới tới

      Tuyết ngẩn đầu nhìn người tới kia, là Nguyệt Ngâm, nhị ca của nàng, khá giống với Nguyệt Tịch họ sinh đôi, nhưng tính cách của Nguyệt Ngâm dường như trầm hơn so với Ngâm Tịch đứng sau .

      _Nhị ca.._gì gì, dù sao giúp nàng thoát khỏi tên Nguyệt Phong này, xong lại bổ nhào vào người , là mĩ nam nha, muốn ăn vụng cũng chẳng sao.

      _Ân, sao nào nha đầu_Nguyệt Ngâm ngồi xuống ôm nàng vào lòng cười cười đưa tay bẹo má nàng_đại ca lại trêu muội rồi

      _nè nè, Nguyệt Ngâm đệ ở đâu ra đạo lý đó a?_Nguyệt Phong bất mãn đứng dậy giành Tuyết khỏi tay Ngâm_Tuyết nhi ngoan, xem đại ca có ức hiếp muội

      _Ân_ngật cái rụp ngây thơ, có cơ hội “dìm hàng” tên này mắc kế gì làm_Nhị ca, muội làm sao hứa gì với đại ca?

      _Tuyết nhi_Nguyệt Tịch bước tới nhìn thẳng vào mắt nàng_muội thay đổi

      _...._vâng thay đổi chẳng nhẻ muốn nàng chết trong từng ngày hành hạ a, dừ trong kí ức của “Nguyệt Hoa Tuyết” các huynh nàng rất quan tâm nhưng thường ra ngoài để rèn luyện có thời gian ở trong phủ chăm lo cho nàng vì thế từ “nàng” thuộc xu hướng nội tâm nhiều hơn mấy phần_vậy huynh thích Tuyết nhi thay đổi hay ?
      _ta.............._đột nhiên muội muội ngẩn mặt hỏi thế có phần khó ; trong tâm muốn thay đổi hay , thất muội của bọn từ ít cả nô tì trong phủ cũng ức hiếp được thay đổi trở nên cường hãng thông minh hơn chu toàn cho bản thân chẳng phải tốt sao, nhưng tận sâu trong đáy lòng muốn............

      gian trở nên im lặng, gốc cây rợp bóng, gió thổi vạt áo bay nhanh rối loạn, Tuyết chỉ hừ lạnh rồi rời , nàng nên ỉ lại tình thân của họ dù sao nàng cũng phải là Nguyệt Hoa Tuyết , nếu ngày họ nhận ra có đem đao chém nàng......
      (hết chương 7)_ (chạng vạng :cho mình chút nếu các bạn thiochs và ủng hộ chuyện này đây là thời gian ra chuyện vào chủ nhật ko kể thời gian đêm hay ngày mình thường ra chương mới cảm ơn!)

    5. Chạng Vạng

      Chạng Vạng Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      4
      CHƯƠNG VIII: ĐÁNH

      Mây bay nước chảy, gió khẽ lay đùa nghịch với những chiếc lá khô, ngồi xích đu sau vườn, nhâm nhi tách trà do Cửu Nha pha, mùi hương bốc lên. Hoa Tuyết lười biếng ngắm cảnh đẹp trong vườn tự nhiên nàng cảm thấy yên bình, cái đẹp của cây của lá, những vệt nắng chiếu rọi bất quá là cái người trước mặt kia. Chán nản thổi ngụm hơi trong tách trà:

      _tỷ tỷ hôm nay ngọn gió nào lại đưa người đến đây thế này?

      _tiểu thư, lục tiểu thư đến muốn đánh với người_Cửu Nha thà hiểu ý của nàng đành thở dài cúi người vào tai nàng

      _à_làm vẻ nhớ ra đưa ánh mắt sáng rực nhìn Cửu Nha bên cạnh sau đó lại quay sang nhìn tỷ tỷ “nàng”_vậy đấu , tỷ muốn đấu thế nào?

      _...._nhớt mép tự rủa đứa trẻ này quá ngu ngốc_đấu kiếm khí?

      _ân_đặt ly trà xuống nhàn nhã, đứng dậy_vậy đấu thôi.

      _......._nhìn hành động kia của Tuyết khó trách làm Thư Thư giật mình, con người được gọi là phế vật vậy lại muốn đấu với người kiếm sư cấp 7 như nàng, nên nàng ta có vấn đề hay muốn chết sớm đây?_được tiểu muội hay là đến bên kia_tay chỉ về bãi đất trống trong vườn

      _ân_quay người đến nơi kia, nàng muốn xem cuối cùng Nguyệt Thư Thư năng lực bao nhiêu với dáng điệu người cao hơn trời thế kia

      Gió lay động, hương hoa thơm ngát những cánh hoa mỏng manh bị gió quật bay tá lả trung, đưa mắt nhìn cảnh tượng này Tuyết lại thở dài cảnh này đẹp có đpẹ nhưng nó chẳng phải xuất trong những màng tỉ tình của nhân vật “sói ca” cùng “công chúa” sao? Bây giờ ở nơi này có chút thích hợp nha

      _Tuyết nhi, ta hỏi muội có hay muốn đấu, hay chi bằng muội xin lội ta tiếng tỷ muội vẫn là giản hoà, như thế phụ thân cùng mẫu thân phiền lòng khiên cho người ngoài bàn tán nhà họ Nguyệt tỷ muội tình thâm_hạt giọng, chất giọng của mỹ nhân có khác hạt giọng dịu dàng liền khiến lòng người nghe chùn xuống như muốn tới ôm thiên hạ vào lòng, bất quá Hoa Tuyết nàng bị miễn dịch với thứ kia

      _tỷ tỷ, lâu thỉnh giáo hôm nay muội muốn thấy thực lực được mọi người ca tụng của tỷ tỷ thân ta, là muội muội tới nay vẫn quan tâm tỷ vô tâm_ngươi chơi giọng trầm ta rơi lệ, đôi bên cũng xứng lắm rồi, vừa nghĩ mắt liền ần ận nước chỉ cần chớp mắt lệ như thác đổ xuống ngay lập tức_nhân tiện xin hãy giúp muội hiểu cái gì là đáng hay đáng tham gia học viện_đổi giọng chất giọng lạnh băng “kịch” nhiêu đó cũng đủ nên nhanh lên còn trà nóng và bánh ngọt chờ nàng

      _ta….._cười lạnh nhìn nàng xem ra thất muội này đầu vào nước, trong là nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn có chút gì đó ấy náy_ta…ta vậy ta nhường muội ba chiêu

      _tỷ tỷ tốt……._cười , nhìn người trước mặt, để xem hôm nay còn giả ngu nữa .

      đoạn, tay phải giơ lên, tay áo nàng lại vung ra chiếc roi vàng lấp lánh vun , mũi roi vàng thuỷ chung nhắm hướng đối phương mà lao tới. Thư Thư giật mình, roi vàng huyễn lực kim, sử dụng roi, kiếm sư trung cấp, đùa chắc phế vật mới ngày nào bây giờ lại…., tay nhanh chóng mang lá chắn màu xanh trong khí kết tinh trước mặt, lớp, rồi hai lớp, ba lớp rồi bốn lớp, bước chân của Thư Thư dần lui lại theo từng màng lá chắn. Nhìn ánh lục màng lá chắn, Tuyết cười lạnh, là mộc sao, xem ra muốn giết ta cũng hơi khó rồi (Chạng Vạng: *chú thích* huyễn lực ánh lục ngoài tác dụng công kích ngoài ra còn là lá chắn và tác dụng phụ khác giảm bớt phần vết thương cơ thể vật chủ sử dụng có nghĩ có tác dụng trị thương cho người dùng nó, tuy nhiên nó chỉ giúp giảm bớt nghiêm trọng của vết thương chứ hoàn toàn làm chúng biến mất hay chửa lành. Ngoài ra các loại huyễn lực khác cũng có phần phụ khác đến đó mình tiếp ^.^). Roi vàng cứ tiếp tục lao vun vút về phía Thư Thư, bất chấp hay lá chắn màu lục kia, khí áp, cổ lục lượng rất mạnh khiến người nghẹt thở và người muốn chết còn hơn sống bây giờ là Thư Thư, cổ khí tức khổng lồ đánh dấu cấp bật quá kém cõi của mình và đối phương khiến ả hứng chịu. “RẮC….RẮC….BANH”_roi vàng chạm mạnh vào lá chắn dừng lại chút nhả khí tức lá chắn chịu nổi bắt đầu nức ra từng mảnh, từng mảnh rồi nổ tung thành bột phấn, tiếp đến 4 mảnh chắn sau đó cũng chịu chung số phận, roi vàng khi vượt qua lá chắn lại có cảm giác hạ sức mà càng ngày tăng đánh mạnh vai Thư Thư làm rách bộ y phục, máu từ vết thương bắt đầu ứa ra, da thịt mịnh màng cũng từ đấy mà lộ hết ra ngoài, dừng, Tuyết khẽ run cổ tay roi tiếp tục xé rách trang phục của người trước mặt, chẳng phải muốn hành hạ người lắm sao? để xem tỷ tỷ “nàng” hưởng thụ cảm giác đó như thế nào? ngờ cảm giác này rất vui nha~. “Nguyệt Hoa Tuyết”, nàng trước kia vì sợ cái cảm giác bị vứt bỏ, bị con người chú ý, thương, vì thế cái gì là đánh cái gì là hành hạ cái gì là phỉ nhổ “nàng” đều màng, thèm để ý,cố gắng tỏ vẻ hiền lành hết mực, thương hết mực tất cả mọi thứ, nhu nhược, che dấu thiên phú của mình để tất cả tỷ muội cùng các huynh nàng được “toả sáng”, sau đó sao? Cuộc đời “nàng” chết, bị vứt bỏ, cũng ai quan tâm, nàng uất ức mà chết, sau đó ~ à mà có sau đó nhỉ? Băng Băng lại xuyên qua trả thù giúp nàng? ra ta lại biết ta quá ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân. Bây giờ tốt rồi nàng_ Nguyệt Hoa Tuyết phải ở đây thay thế ta trả thù còn ta sao? Chắc yên lành hưởng cuộc sống tốt đẹp ở nơi nào đó rồi. Trước giờ Vương Băng Băng nàng căm ghét cái gọi là ngây thơ, bây giờ nàng mới hiểu nàng THÙ nó, thù từ trong xương cốt tới huyết mạch. Vừa nghĩ, roi trong tay nàng dừng lại quất mạnh vào Thư Thư, mọi dòn lại thêm sức, Thư Thư có tránh cũng được đỡ cũng xong nàng *(Nguyệt THư Thư) có cảm giác nếu đỡ chắc chắng cái mạng của mình còn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :