1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng phi bướng bỉnh của Vương gia - Mễ Lộ Lộ (10c, H+ eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]
      Sủng phi bướng bỉnh của Vương gia

      Tác giả: Mễ Lộ Lộ

      Convert: ngocquynh520

      Edit: Miko

      Nguồn: Sưu Tầm

      Giới thiệu
      Haiz! Nàng xui xẻo a!

      Vốn là nàng muốn theo tổng tiêu đầu đại ca khắp Đại Giang Nam Bắc, mở rộng tầm nhìn, hoàn thành tâm nguyện khắp thiên hạ.

      nghĩ đến giữa đường lại gặp phải sơn tặc cướp hết tiền bạc.

      Hại nàng trong lúc hỗn chiến, đầu bị trọng thương, thậm chí còn quên tình lang cùng mình “Tư đính chung thân”.

      May mắn thay chỉ tuấn tú mà còn rất có tình có nghĩa.

      Ngoài việc chủ động tìm nàng thừa nhận hôn ước, còn bán thân cho ân nhân cứu mạng nàng, nguyện ý cùng nàng ở trà quán Long Phượng làm trâu làm ngựa……

      bởi vì nghèo hai trắng nên mới dám đến cửa cầu hôn, chỉ có thể cùng nàng bỏ trốn , cho ai biết chuyện.

      Nhưng là------vì sao nàng tiến cung cùng chủ tử ,“ cẩn thận” phát chính là Vương gia.

      Hơn nữa trở thành hung thủ đáng chết thiếu chút là hại cả nhà nàng.

      Mở đầu:

      Trong Phượng Thiên Thành gần đây có quán trà sắp khai trương.

      tấm biển treo lâu phòng đề bốn chữ vàng kim to " Quán trà Long Phượng"

      Cư dân Phượng Thiên Thành thấy quán trà này trang hoàng hoa lệ lâu nhưng vẫn khai trương buôn bán, nhiều người bắt đầu khó chịu, lại thấy tường trước quán dán tấm giấy màu đỏ---

      Tuyển:

      Hai người chưởng quỹ, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt.

      Mấy người đầu bếp, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt.

      Mấy người bồi bàn, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt.

      Mấy người nữ đầu bếp, bao ăn bao ở, đãi ngộ tốt.

      Kẻ có ý, xin mời vào trong phỏng vấn.

      Tấm giấy này dán lên, đầu đường cuối ngõ có ai thảo luận, chủ tử tiệm trà này có phải có vấn đề ?, quán trà sắp khai trương mà bây giờ chưa có đủ người làm.

      Tin tức này truyền xôn xao khắp Phượng Thiên Thành, rất nhiều người chắc chắn quán trà Long Phượng trong vòng nữa năm đóng cửa, bởi vì có chủ nhân biết tính toán tỉ mỉ.

      Bất kể như thế nào, quán trà này cũng thiếu công nhân.............

      Người có hứng thú hãy triệu tập vào bên trong !

      Các file đính kèm:

      meomeongungay, tart_trungMiki Quỳnh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1






      Nàng như gió xuân phấtqua tâm hồn tuyệt vọng.

      Vừa như đông dương chiếusáng tiền đồ u.

      An ủi tất cả nỗi bi thống.

      Mang cho ta dũng khí sinh tồn..............

      nam tử cao gầy trêntuấn mã, rong ruổi đấttrời đầy bụi bậm.

      Lẽ ra gò má phải có nét tuấn mỹ của tuổi trẻ,nhưng khuôn mặt lại tràn ngập vẻ tang thương, thân áo Nhược Tuyết trắng sáng lại dính vào tảng lớn đỏ thẫm. cố nén đauđớn truyền từ bả vai, nơi bị đoạn mưa tên bắn vào.

      Thân phân là hoàngthân quốc thích, nhưnggian nhân vì tranh đoạtquyền lực, thừa dịp lúc trờitối xông vào Vương phủ sáthại cha mẹ , may mắn được tôi tớ trợ giúp, mình trốn thoát .

      Thù giết cha mẹ, cốt nhục là thể trả, hận ý ngừng tán loạn trong lòng, liều lĩnh muốn ở lại nhưng tổng quản lại muốn trốn , huyết mạch của Lãnh thịnhất định phải giữ được,ngày sau mới có cơ hội báo thù.

      trốn ra được nhưng Vương phủ hơn trăm mạngngười trong đêm chết hết còn ai.

      muốn trở về nhưngnghĩ đến tổng quản ân cầndạy bảo, di ngôn của cha mẹ muốn ------phải sống tốt.

      hận! nghĩ tớingười kia vì tranh đoạtquyền lực, xuống tay độc ác như thế, còn thần thông quản đại thu mua quan phủ,bao che tội ác của chúng.

      Trước khi chân tướng được sáng tỏ, tính mạng gặp nguy hiểm, cho nên cả đêm rời khỏiPhượng Thành, đườngđi đến Hãn Châu Thành ởphía Nam.

      Nhưng phía sau truy binh tựa hồ buôn tha ,nhất định nhổ cỏ tận gốc.

      Vừa vào đến trong thành, liền vứt bỏ ngựa, lẫnvào trong đám người. Mặc dù bị thương nặng, vẫntrấn định như cũ, nhưng là vết thương bả vai ngừng rỉ ra máu tươi,tiếp tục như vậy nữa sẽnguy hiểm đến tính mạng . Khi vất vả tìn được quán trọ lại thấy trước cửa có mấy tên quan binh, nhìn như kiểmtra nhân sĩ ra vào.

      Đáng chết, hành tung hắncó thể bị phát , có người biết đến HãnChâu Thành................

      Bất đắt dĩ, phải kéo thương thể rời khỏiquán trọ, đến nơi có ítngười.

      Qua lúc lâu, đến ven hồ Thành Nam, nhìnthấy cách đó xa có toà dân trạch, tấm biển có mấy chữ to "Tiêu cục Hùng Phách".

      thở hỗn hển, cảm thấy tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cơ hồ có thể rơi nhanh vàobóng tối, nhưng sâu trong lòng vẫn còn ý niệmchống đỡ.

      thể ngã, nếungã xuống mất hết tấtcả, cha mẹ chi thù, còn có mấy trăm oan mạng chết ởVương phủ, ai có thể thay giải mối oan thùnày................
      thể ngã xuống!

      lảo đảo đến cửa sau toà nhà, phát cửakhông khoá liền lẳng lặng chui vào. Vừa đúng lúc tiêu cục mở tiệc ăn mừng nên ai phát chuồn êm vào.

      Sắc mặt tái nhợt, dưới đêm trăng, biếtnên hướng nào, chỉmuốn tìm chỗ để hắnan tâm nghĩ ngơi.

      Cuối cùng vô lực về phía trước, hư mềm ngồingay đó, dừng ở bên ngoàimột gian phòng thở dốc.

      Trước mắt, bóng tối khôngngừng đánh tới, cuốn vào tấm màng đen bất tận, chỉ là vừa nhắm mắt,sống hay chết cũng ai biết được..................

      ! thể hônmê!

      Nhưng là mất máu quá nhiều, thể ngăn cảnmí mắt từ từ rơi xuống.

      bao lâu ngủrồi hả? mân mê môi mỏng, vô lực thở hỗn hển.

      lúc này tựa như con thú sắp chết, chỉ cần chưa tới mấy canh giờ nữa, hơi thở còn, khôngcòn sức để hố hấp nữa.

      Bất chợt, cửa gỗ mà tựa lưng vào bỗng mở ra, người mặc nam trangmàu trà chuẩn bị lén lútchạy ra.

      chú ý nhìn lên, namnhân này ra là nữ giảnam trang, thấy ngoài cửa có khách mời mà đến, mắt nàng trợn lên, cái miệng cũng mở to ra,chuẩn bị lớn tiếng kêu người.

      Nhưng là lúc sau, cái miệng nhắn liền ngoanngoãn khép lại. Nếu nàng lớn tiếng kêu chẳng phải bị người ta phát trốn ra ngoài chơi sao?

      Nàng tỉ mỉ nhìn cả ngườiđầy máu của nam nhântrước mặt, hình dáng kia nàng chưa từng gặp qua.

      ""Đừng, đừng kêu! Nếu , nếu ta giết chết ngươi. . . . . ." cơ hồ chống đỡ nổi, nhưng trong miệng còn ra lời uy hiếp.

      Nàng bất mãn phồng má.Tên xú nam nhân này lại dám đe doạ nàng! mất hứng đá đá thân thể , phát căn bản cách nào nhúc nhích, nguyên lai là con con cọp giấy, trông khámà dùng được!

      "Hừ, ta tìm cha tacùng ta đại ca, ngươi là Hái Hoa Đại Đạo, bọn họnhất định đem ngươichặt làm trăm mảnh!" Nàng mất hứng , chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, bước chân lại chần chờ.

      Nếu như nàng gọi cứu binh, như vậy nàng muốnchuồn êm ra cửa chuyện, phải lộ ra sơ hở sao? Như vậy, ngày sau muốn ra ngoài lại càng thêm khó khăn.

      Haiz! Nàng suy nghĩ trong chốc lát, nhìn nam tửnằmdưới đất , cuối cùng kéo tiến gian phòng ở bên trong rồi đóng cửa gỗ lại.

      Nhìn tướng mạo tuấnmỹ, xiêm áo cũng là hàng thượng đẳng, thoạt nhìn như chính phái nhân sĩ,nhưng vì sao ngườinhưng đều là vết thương?

      Nàng năm nay mười hai tuổi, dáng người xinh xắnnhư con gấu bông,nghiêng đầu nhìn nam nhântrọng thương, thấy bả vai ngừng chảy ra máu tươi, nàng đành lòng, chỉ đành dànhhết hơi sức để nâng lên giường nghĩ ngơi.

      Nàng xoay người đếnchậu nước lấy khăn, dùng kéo cắt bỏ lớp y phục dính đầy máu tươi, lau sạch vết thương vai sauđó bôi Kim Sang Dược lên.

      "Ưmh!" rên lên mộttiếng, miệng nhất thời có thêm cái tay bé.

      Đừng kêu, đừng kêu!" con gấu bông khẩn trương , "Ngươi la lên có phiềntoái đó!" Nếu như cha cùng đại ca tới, sợ rằng namnhân này bị chặt làm trăm mảnh, dù sao nàng thiên kim tiểu thư, khôngcó bất kỳ nam nhân xa lạ có thể bước vào trong phòng của nàng.

      Nam tử nằm ở giường nàng, bởi vì đau đớn màbất tỉnh , trong phòng chỉcòn lại hô hấp của , cùng với tiếng lòng nhảyloạn của nàng....

      , năm nay mười bảy tuổi, là tiểu Vương Gia của Đức phủ thân Vương .

      Bởi vì bị người xấu làmhại, trong vương phủ trăm mạng người trong mộtđêm đều bị hỏa hoạn giếtchết, cha của mẹ cũngkhông thể may mắn thoátnạn.

      , Lãnh Thanh Phách, trở thành huyết mạch duy nhất còn sốngcủa Đức phủ thân Vương.

      Khi lần nữa mở mắt ra phát mình ở trongmột căn phòng xa lạ ,phù dung trướng màu hồng rũxuống, nằm cái giường tràn đầy mùi thơm.

      Thân thể của giống như bị tảng đá lớn đè ép, căn bản cách nào nhúcnhích, chỉ cần vừa động, sẽchạm đến vết thương trênvai, cái này giống như tê liệt đau đớn, làm toànthân cũng cảm thấy nóng. . . . . .. .

      Khát quá. nheo con mắt, nhìn về bên ngoàitrướng, trong phòng tựa hồkhông có ai.
      Hồi tưởng lại lúc bất tỉnh nháy mắt kia, tựa hồ nhìn thấy tiểu nam hài. . . . . . , hẳn là tiểu nương, bởi vì nàng hay tới lui, tỉ mỉ non nớt , hiển nhiên là tiếu nương xinh đẹp.

      vẫn còn ở trong tiêu cục sao? Là nàng cứu hắnsao?

      Khi trong đầu đầy nghivấn , bên trong phòng đồng thời xuất bóngdáng nhắn, nàng đầu tiên là rón ra rón rén tới trước giường, tiếp liềnvươn tay nâng phù dung trướng.

      lập tức nhắm mắt lại, giả bộ còn chưa tỉnh.

      Hùng Bảo Bảo lúc này đãthay cho nam trang ra, khôiphục bộ dáng nữ nhi, nàngmặc quần áo màu xanhdương , tóc dài tùy ý trở thành hai cái bím tóc, nhìnrất thanh thuần đáng .

      đôi mắt tròn nhanhnhư chớp nhìn , cuối cùng, nàng để chén thuốcvào bên cạnh, thưởng thứcdiện mạo .

      "Ai, ngươi cũng hôn mê haingày rồi, thế nào còn chưacó tỉnh lại nha?" Nàng đưara đầu ngón tay bướngbỉnh, đâm đâm gương mặt của .

      Da thịt của thô tháo giống ca ca Hùng Phách của nàng, diện mạocũng tuấn mỹ hơn rấtnhiều, nhất là thời điểm ngủ say, dịu dàng tựa như con nít. . . . . .

      Cùng với Đại Hùng ca catục tằng vừa thô lỗ hoàntoàn bất đồng!

      Ai, dáng dấp là đẹp mắt. Hùng Bảo Bảonháy mắt mấy cái, mười haituổi, nàng phân biệt được diện mạo nam nhân đẹp hay rồi.

      "Mẹ ta kể, chờ ta lớn hơnchút nữa, gả chonamnhân Hãn Châu Thành."Nàng chu cái miệng nhỏnhắn lầm bầm lầu bầu, "Nhưng là ta hiểu nha, tại sao nương lớnlên nhất định phải lập gia đình? Ta à, ta muốn lập gia đình, ta muốn giốngđại ca ta, thừa kế tiêu cục, chẳng những bịngười khác xem thường,còn có thể du sơn ngoạnthủy khắp nơi, làm hiệp nữ tự do tự tại!"

      lúc lâu, thấy nam nhân giường có độngtĩnh, nàng bưng chén thuốc đặt ở bên cạnh lên.

      "Ta mới vừa len lén đến phòng bếp , vừa lúc có mộtsư huynh bị thương, phíasau nấu thuốc." Nàng múc muỗng thuốc thổinguội đưa tới bên miệng .

      Thấy vẫn chưa tỉnh,nàng phồng má, tức giận dùng sức nặn miệng củahắn, đổ nước thuốc vào.
      Thình lình , bị sặcnước thuốc, hai mắt mở ra.

      "Khụ, khụ. . . . . ." sặcđến cơ hồ chảy ra nướcmắt.

      " tốt quá, ngươi đãtỉnh!" Nàng đem thuốc trong tay đưa cho ."Tựngươi uống !"

      "Ngươi muốn sặc chết ta sao?" tức giận mởmiệng, thanh còn hơi sức.

      Nàng chu cái miệng nhắn, đối với nam nhân kiêu ngạo yếu mệnh nàynói: "Nếu như mà ta có ra tay cứu ngươi, ngươicũng chết ở cửa phòng ta a!"

      Khư! Nơi nào tốt nằm, lại cố tình chọn ở bên ngoài gian phòng của nàng.Nếu phải đêm đó nàng nữ giả nam trangchuẩn bị ra cửa, sợ cha cùng đại ca phát , nếu nàng cần cứuhắn mạng đấy!

      Hừ, cũng tại , hại nàng có cách nào hộichùa xem náo nhiệt.
      tại cái xú nam nhânnày còn dám phát cáu vớinàng , cũng biếtnàng là ân nhân cứu mạng của !

      Nàng quyết nâng môi mềmmại,mang theo đôi mắtto tràn đầy oán giận. Nàng tựa như cái đầm trong suốt nước hồ, dễ dàng có thể nhìn thấu tâm củanàng.

      Lãnh Thanh Phách mặc dù còn là thiếu niên, nhưng từ trong quan trường ngươi lừa ta gạt, đốimặt với những chuyện xảy ra, vừa nhìn liền biếtnàng sinh trưởng hoàn cảnh đơn thuần.

      Ngươi là ai?" Nàng nháymắt, tò mò hỏi.

      "Ngươi bây giờ hỏi, sẽkhông quá chậm sao?"Lãnh Thanh Phách nheocon mắt, "Ta đại khái có thể giết ngươi diệt khẩu."

      Nàng sợ, ngược lạixuy tiếng."Hừ! Ta có cùng sư phụ tập võ , bằngcái người bệnh như ngươi làm sao có thể đánh thắngta?"

      nâng hai hàng lông mày, giọng điệu nàng thậtđúng là cuồng vọng, chút thể diện đều để lại cho , lại ăn nhờở đậu, bất kể như thế nào cũng phải nhịn xuống.

      "Huống chi. . . . . ." Nàng chuyển đôi mắt nhanh nhưchớp ."Đừng quên ngươibây giờ bị thương, chỉ cầnngươi chọc giận ta, ta có thể thừa dịp ngươi ngủ say lúc dùng gối thêu hoa đè ngươi chết!"

      "Khó trách cổ nhân : 『 Độc nhất là tâm địa đàn bà』." Lãnh Thanh Phách cau mày, nghĩ tớinàng tuổi còn mà đầucũng phải đần.

      "Vậy ngươi chính là tiểunhân a!" Miệng của nàng so với trong tuởng tượng lợi hại hơn."Bằngkhông làm sao ngươi cả người là máu? Có phải buổitối làm trộm hay ?, cẩn thận bị bắt?"

      Nhìn thấy trong con ngươihắn thoáng qua đau thương, coi như nàng tuổi , cũng có thể cảm nhậnđược bi thương của . Nàng có hỏi nhiều,chỉ là đưa ra tay bé vỗ vỗ bờ vai của .

      “Cha ta với đại ca ta từngnói cho ta biết, ai trong thếgiới này đều phải trải quanhiều cảm xúc khác nhau, dù tốt hay tốt, miễn là miệng vẫn còn hô hấp phải tranh nhau sống chotới hơi thở cuối cùng.”

      nương tuổi lạicó thể ra đạo lý như thế. Lãnh Thanh Phách khỏi ngước nhìn nàng, nghiêm túc mà ,dáng dấp nàng đẹp, đoan chính dịu dàng cũngkhông có, chỉ có nét thanhtú, tinh nghịch của tiểucô nương.

      Nhưng là. . . . . . Lòng ban đầu tràn đầy tuyệtvọng, chỉ vì câu nóicủa nàng, giống như có trậnấm áp gió xuân chậm rãi thổi qua, mang cho hắndũng khí to lớn.

      Đúng nha! cũng hiểuđạo lý này rồi, nếu khônglấy dũng khí đối mặt sựthật, thế là phải phụlòng mấy trăm mạng người ở Vương phủ sao?

      Nhất là cha mẹ !

      nhất định phải khoẻlại, mau chóng lật lại huyếtán ở Vương phủ.
      Lãnh Thanh Phách nghĩ thế, lập tức bưng chénthuốc, quản có nóng hay mà uống vào.

      "Oa, ngươi dũng cảma!" Đắng như thế mà hắncó thể hơi uống sạch.Hùng Bảo Bảo lộ ra ánh mắt khâm phục. "Cho nên sau này dù có bất cứ chuyện gì ngươi nhất địnhcũng cắn răng nuốt vào nha."

      biết vì sao, nàng tựa như mặt trời ấm áp, chiếu sáng đường phía trước cho . Dung nhan thanhtú này mãi in sâu trong tâm trí , bao giờ mờ phai.
      Chương 1.3:

      Hùng Bảo Bảo giấu LãnhThanh Phách trong phòngmình suốt bốn ngày rồi.

      Bốn ngày này, nàng gạtngười nhà, len lút nuôi , ngay cả tỳ nữ của nàng cũng biết trong phòng có nam tử đangẩn dấu.

      Nhưng giấy gói đượclửa, mọi chuyện rồi cũng bịphát .

      Nàng vì chữa trị vết thương vai , thỉnh thoảngtrộm mấy lọ Kim SangDược; hơn nữa sức ăn củahắn khác Hoà sư huynh là mấy nên người thường ngày ăn cơm như mèo lại kêu tỳ nữmang nhiều cơm như thế, thể có người sinh nghi.

      Cho nên. . . . . . việc bại lộ rồi.

      Đêm nay, Lãnh Thanh Phách ngổi trước bàn, bớicơm ăn cách mãnh liệt, khoé miệng còn dính vàihột cơm.

      Hùng Bảo Bảo ngồi đốidiện, kinh ngạc nhìn tướng ăn của . Nàng nghĩ buồn bã, mệt mỏi vài ngày, ngờ sau khi tỉnh ăn ngủ như mộtngười bình thường, đúng giờ là lại uống sạch thuốc.

      Nàng biết muốnnhanh nhanh hồi phục sức khoẻ như thế là bởi vì kế hoạch của .
      Vừa lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị người dùng sức đá văng, — nam nhân lưng hùm vai gấu bước nhanh đến.

      "Hùng Bảo Bảo!" Nam nhân vừa thấy được Lãnh Thanh Phách, liền giận kềm được gầm ,mà trong phòng hai người cũng lập tức đứng lên.

      "Đại, đại ca. . . . . ." Nàng toàn thân run rẩy, nghĩ tới huynh trưởng lạiđột nhiên xuất .

      Tay chân nàng hỗn loạn, thể giấu Lãnh Thanh Phách nữa, chỉ có thể ngăntrước mặt bởi vì đại ca chuẩn bị vung nắm đấm lênmặt .

      "Hùng Bảo Bảo, muội tránh ra cho ta!" Hùng Phách gầm , giống nhưsấm đánh loại."Ta nhất định đánh tiểu tử này chođến Phán quan cũng nhận ra . . . . . ."

      Đại ca, cần a! Hắnđã bị thương, huynh đánh thêm lần nữa, toàn mạng!" Nàng chặnngang ôm lấy huynh trưởng.

      " dám bước vào trongphòng của muội, đó là bướcvào con đường chết!" Hùng Phách giận dữ ngút trời,nếu phải muội muội ngăn lại, sớm chém nam tử xa lạ trướcmắt thành hai khúc.

      "Lãnh thanh phách, ngươi chạy mau, chạy mau ——"Hùng Bảo Bảo hơi sức , ngăn được Đại Hùng ca ca, chỉ đànhphải xoay người ngăntrướcmặt Lãnh Thanh Phách.

      Lãnh Thanh Phách thấy nơi mình bị phát , tối nay lại náo loạnnhư thế, Hùng gia nhất định bắt tới Quan phủ, khi bị bắt án oan kia giải được nữa.

      ai thay báothù, ai có thể khôi phục uy danh của Vương phủ, càng có ngườivì xử lại án này.............

      được, thể bị bắt!

      Dù thế nào nữa vết thương cũng sắp khỏi, hắnnên phải rời nha. Chỉ là lần này khi nào mới có thể gặp lại được nàng, cảmtạ ân cứu mạng của tiểu cônương này?

      " mau nha!" Hùng BảoBảo khẽ hô."Đại ca ta giậnthật!"

      Lãnh Thanh Phách cắn răng, nhét ngọc bội ThanhLong vào tay của nàng."Tasẽ quay trở về tìm ngươi."

      Hùng Bảo Bảo cau mày, nắm chặt ngọc bội trongtay.

      Sau khắc, Lãnh ThanhPhách vội vàng đẩy cừa sổra, rời khỏi gian phòng.

      "Đáng chết!" Hùng Pháchmuốn đuổi theo, bất đắc dĩlại bị muội muội dùng sứcôm.

      "Đại ca, đừng đuổi theo!"Hùng Bảo Bảo liềumạng ôm lấy đại ca, vì muốn Lãnh Thanh Phách có thêm chút thời gian chạy trốn.

      "Hùng Bảo Bảo!" Hùng Phách quay đầu lại trợnmắt nhìn chằm chằm muội muội."Muội lại dám giấu nam tử xa lạ ở trongphòng? !"

      Hùng Bảo Bảo rụt bả vai lại, lui về phía sau mấy bước, nắm ngọc bội trongtay, cảm nhận được cái lạnh như băng của ngọc bội xông vào đầu.

      Ô. . . . . . Nàng thảm á!

      Cha và đại ca chắc chắn dễ dàng bỏ qua nàng, mà cái người xuất trong phút chốc kia,lại biến mất tung tích.

      Nhưng nàng nhất định nghĩ tới, chuyện đãxảy ra này, lại làm cho nàng và nam nhân kia cả đời dây dưa . . . . . .
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2:





      Tám năm sau.

      Tiêu cục Hùng Phách buônbán ngày càng lớn, ngay cảngười trong cung thỉnhthoảng cũng tìm đến, là nhờ tiêu cục vận chuyển hàng hoá quý giá hoặc tiềnbạc.

      Thấy tiêu cục buôn bánphát triển như thế, người người khỏi giơ tay tán thưởng: Hùng Pháchquản lý tốt tiêu cục, HùngBảo Bảo lại trở thành trợthủ đắc lực của đại ca.

      Chuyện xảy ra tám năm trước kia ngờ tronghoạ cũng có phúc.

      Nhớ ngày đó, nàng mườihai tuổi dám chứa chấpmột người đàn ông xa lạ, hơn nữa còn cho vào ở trong khuê phòng mình vàiđêm. Tin tức vừa truyền ra,tất cả nam nhân trong tiêu cục đều hận chémchết được tên khốn khiếp chạy thoát kia.

      Cũng bởi vì đợt phong ba này, cha con Hùng Phách trông coi nàng nghiêm túc hơn, cuối cùng là ra khỏicửa làm việc cũng mang nàng bên mình---chỉ là đương nhiên có điều kiện,Hùng Bảo Bảo phải tập võ,luyện công giốngnhư khêu nữ bình thường đánh đàn, thêu thùa.

      Người vui sướng dĩ nhiên là nàng, thay vì cả ngày đợitrong nhà, suốt ngày theo mẫu thân học mấy cái nữ công gia chánh nhàm chán,nàng thà ngày ngày bôn ba bên ngoài.

      Tất cả đều như nàng mong muốn, đợi đến khi nàng đủtuổi, Hùng Phách cũng bắt đầu để nàng giúp tay.

      Hôm nay, Hùng Bảo Bảonghe có quan phủ tìm đến, hơn nữa cuộc trao đổi này cũng lớn, muốn tiêucục có thể vận chuyển hơn mười vạn hoàng kim.

      Wow! Đây là số lượng tưởng nha!

      Lúc này Hùng Bảo Bảonúp sau cửa phòng kháchnghe lén ca ca chuyệnvới quan gia.

      Từ cuộc đàm thoại của bọn họ nàng biết được HãnChâu Thành lần thu thuếhơn mười vạn hoàng kim, quan phủ thấy chỉ có phái binh hộ tống chưa đủ an toàn nên mới tìm tới tiêu cục Hùng Phách, hy vọng bọn họ cùng nhau hộ tốngsố thuế này.

      Wow! Nàng lớn như vậycũng chưa từng hộ tống nhiều tiền như thế, mườivạn hoàng kim vượt quá xa so với tưởng tượng củanàng.

      Hùng Bảo Bảo nín thở trầm ngâm nghe.

      "Hy vọng tiêu cục có thểnhận nhiệm vụ này."

      Hùng Phách cau mày, có chút do dự. Đối với nhiệmvụ lớn như vậy trong lòngcó chút bất an là điều bình thường, huống chi lần nàylại có liên quan đến hoàng cung, áp lực càng khôngthể hình dung.

      "Loại nhiệm vụ trọng tráchnày............" Thành , muốn nhận cuộc trao đổi này, dù saonếu xảy ra chuyện may cũng thể dùngtiền là có thể giải quyết được.

      "Hùng gia đừng lo lắng,chúng ta phái thêm binh lính cùng ngài hộ tống số thuế này đến kinh thành."Quan gia nỗ lực thuyếtphục Hùng Phách.

      Đại ca mau đáp ứng a! Hùng Bảo Bảo núp ở mộtbên gấp gáp. Chẳng lẽ đạica hiểu nếu lần hộ tống này thành công tiếngtăm của tiêu cục càng thêmlừng lẫy sao.

      Đến lúc đó, chỉHùng Phách tiêu cục của bọn họ nổi danh khắpDương Thiên, còn có thểđược Hoàng Thượng triệukiến, ban thưởng phen lớn.

      Kể từ từ đó, bọn họ được trọng dụng, phải làm mấy cái nhiệm vụ kỳ quái nữa.

      Hùng Bảo Bảo tràn đầymong đợi, bởi vì bọn họ có thể được vào Hoàng cung,tận mắt nhìn diện mạo củaHoàng Thượng.

      Còn nữa, nghe tần phi trong cung đều là giai nhânkhuynh quốc khuynh thành, ngay cả tiểu cung nữ cũng là mỹ nữ được chọnlựa tỉ mỉ, làm cho người ta có cảm giác như bước vàochốn bồng lai tiên cảnh.

      Nghĩ tới những hình ảnhấy, lòng nàng ngứa ngáy, tòmò, hận thể thay đạica đáp ứng cuộc trao đổi này.

      "Để cho ta suy nghĩ thêmmấy ngày nữa ." Hùng Phách cảm thấy cuộc traođổi này dấu nhiều nguyhiểm.

      Mặt quan gia liền biến sắc, nghĩ tới tiêu cục lớnnhất Hãn Châu Thành còn muốn nhận cuộc trao đổi này, vậy ai có thể mạo hiểm nhận đây?

      "Đại ca!" Hùng Bảo Bảorốt cuộc nhịn được nhảy ra ngoài.

      Nàng lúc này giống những nương bình thường đoan trang, nhu nhược, mặc quần áo xinh đẹp mà thay vào đó là mộtbộ y phục thoải mái, dễ dảng tự do hoạt động, máitóc dài đen nhánh cũngđược buộc đơn giản, gọn gàng.

      "Bảo Bảo?" Hùng Pháchcau mày, trong lòng có dựcảm tốt lành. Mỗi khi muội muội lộ ra vẻmặt này chắc chắn mọichuyện lệch đường ray.

      "Lần này tiêu cục chúng ta nên nhận ." Hùng BảoBảo cổ xuý. "Nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này,chúng ta có thể lo ăn mặc ít nhất ba năm hoặcnăm năm, nếu HoàngThượng vui mừng tiêu cục chúng ta danh lợi songthu."

      Nghe nàng phân tích lợiích, quan gia bên cạnh liều chết gật đầu phụ hoạ.

      "Nhưng là. . . . . ." Hùng Phách vẫn có chút do dự.

      "Đại ca!" Nàng chu cái miệng nhắn. "Chẳng lẽ huynh muốn như cha suốtđời ở cái tiêu cục nhoi này? vĩnh viển chỉ biếtnhận những nhiệm vụ kỳ quái, có chút tiếngtăm lừng lẫy?"

      Lời này dẫm đúng chỗ đau của Hùng Phách. thềsẽ làm cho tiêu cục khác trước hơn, nhưng khổ nỗikhông tìm được cơ hội, naycơ hội tìm tới cửa nếunhư nắm bắt thìchẳng phải như tiểu muội cả đời chỉ là kẻ vô danh.

      "Được, ta nhận vụ này."Thái độ Hùng Phách có thay đổi, từ do dự đổi thành đồng ý chắc chắn.

      Quan gia vừa nghe, mặt lộ ra nụ cười."Cảm tạ Hùng gia dốc sức giúp đỡ,mấy ngày nữa ta phái người tới cùng Hùng gia thương lượng công việc."

      Cứ như vậy quyết định,cuộc trao đổi này sắp sửabắt đầu.

      con tuấn mã màu đennhanh như chớp chạy băng băng trong rừng.

      Nam nhân cao lớn kéo lấydây cương, khuôn mặt râu quai nón giữ được hưng phấn, trong con ngươi lấp lánh ánh sáng.

      Làm sao phấn khởi được? Đây là khoảng tiền lớn, hiếm khicó thời điểm như thế, hắnđã biết được tin tức tốt.

      Chỉ cần đến cướp lầnnày,các huynh đệ trong trại coi như ba năm làmviệc cũng có thể nằmhưởng thụ, chờ Đại Đương Gia sau khi trở về, nhấtđịnh khen ngợi , mọingười cũng cảm thấy thành khôngcó, bại có dư. . . . . . Ha ha ha, bình thường bị chửi đầu óc ngu ngốc, cư nhiên cũng có thông minh ngày như vậy.

      A Tài càng nghĩ càngnhanh vui mừng, vì vậy raroi thúc ngựa, chạy vàorừng sâu.

      Sau nữa canh giờ, theo con đường mòn trong rừng sâudần xuất bức tường thành lớn, lối vàocòn treo ba chữ lớn "LãnhDạ Bảo".

      Bọn thủ vệ canh gác ởcổng thành thấy A Tài trở về liền mở cửa. hề giảm tốc độ cứ băng băng chạy vào trong thành.

      nhảy xuống ngựa, nhanh chóng chạy đến đạisảnh Lãnh Dạ Bảo, vừa muốn nhảy vào cửa liềnđụng phải người bước ra, hai người lảo đảo lui ra bước.

      "Oh!" Lãnh Dạ Bảo NhịĐương Gia A Kim rên lên tiếng, cau mày hỏi: "A Tài, sao ngươi vội vã thếhả?"

      "Đại ca!" mặt A Tàikhông che dấu được vui sướng : "Ta mới biếtđược tin tốt."
      A Kim hồ nghi nhìn đệ đệ bình thường ngu ngốc củamình khó có khi kích động như thế liền sai người gọi Nhị đệ và Tứ đệ đến.

      Chỉ chốc lát sau, A Bảo, A Ngân đến, A Tài càngkhông che dấu được mừng rỡ, cười to lên.
      A Kim, A Ngân, A Tài, ABảo là bốn huynh đệ ruột, cũng là bốn vị Đương Giacủa Lãnh Dạ Bảo, bọn họvới Đại Đương Gia tách biệt tám năm, cuối cùngcũng có chút thành tích.
      Mặc dù bọn họ phải người tốt gì nhưng khôngtính là người xấu, chẳng qua là mọi người thườnggọi họ là sơn tặc mà thôi.

      Đúng vậy! Bọn họ là sơntặc chuyên cướp bóc của quan phủ.

      Tương đối đặc biệt chính là mỗi lần Đại Đương Gia cướp tiền bạc hay vật trânquý gì đều đem chia cho người cho người nghèo mộtnửa còn lại dùng đểnuôi sống Lãnh Dạ Bảo bọn họ. Đại Đương gia đa số nhặt nhi hoặc phụ nữ,già trẻ nơi nương tựavề chăm sóc. Dĩ nhiên bốn huynh đệ bọn họ cũngđược nhận về sơn trại.

      Mấy năm qua, Đại Đương Gia có bạc đãi bọn họ mà còn nuôi cho trắngtrẻo mập mạp.

      Bởi vì quan phủ nămvận chuyển tiền thuế vào cung chỉ có lần nên Đại Đương Gia dạy bọn họ kinh doanh buôn bán để khidê béo tới cửa mọi người có thể buôn bán sống tạm qua ngày.

      Cũng khó trách A Tài khibiết quan phủ lần này vậnchuyển hơn mười vạnhoàng kim lại phấn khích như thế, bởi vì chỉ cầncướp lần này bọn họ có thểnhiều năm lo ănmặc, đây chính là có công lớn a!

      "Rốt cuộc có chuyện gì?" A Bảo tuổi nhấtcau mày hỏi.

      "A Tài, ngươi gấp cái gì?"A Ngân nhổ ngụm,nhịp nhịp hai chân.

      "Ta mới biết được tin tốt." A Tài hào hứng :"Hãn Châu Thành thu thuếnăm nay được hơn mườivạn hoàng kim."

      Lời vừa ra mọi người ai cũng nhướng mày.

      "Vậy thế nào?" A Kim nhíu mày cái. "Lão đại năm nay phân phóchúng ta cướp quan ngân,do đó chớ nên hành động thiếu suy nghĩ."

      A Tài vừa nghe, khóemiệng nhất thời xụ xuống. "Đại ca, lão đại như ngườitàng hình, về về khôngai hay, chờ đến khi biếtchuyện rồi hạ lệnh xuống sợ rằng chúng ta khôngcòn cơ hội cướp quan ngân nữa.

      "Nhưng từ trước đến giờchúng ta đều nghe theo chỉthị của lão đại." A Kim trờisinh bảo thủ, dám tuỳ tiện hành động.

      "Đại ca!" A Tài nhịn được khẽ hô, "Bỏ qua cơ hội lần này, lần sau phảiđợi đến khi nào?!"

      "Ừ. . . . . ." A Ngân ở trong lòng tính toán, rốt cuộc lên tiếng phụ họa, "A Tài sai, cơ hội lần nàykhó được, nếu bỏ lỡ, chỉ sợ ngay cả lão đại cũng nuốitiếc."

      A Bảo vuốt vuốt cằm : "Tám năm nay, chúng ta cướp bóc lão đại cũng phản đối, nay lại biếttính toán cướp như thế có khi lão đại còn vui mừngkhông kịp."

      "Ta cuối cùng cảm thấy. . . . . ." A Kim có dự cảmkhông tốt . "Lão đại dặn chúng ta hành động, chỉ sợ lần này thiếu suy nghĩ chừng lạigây ra chuyện."

      "Sao có thể xảy ra chuyệngì?" A Tài cười lạnh ."Chúng ta có bao giờ thấtthủ chưa?"

      "Đại ca, khó có khi A Tàingu ngốc lại biết được tintức tốt như vậy, chúng ta đánh cược thử lần ."A Ngân nheo mắt, tánthành ý tưởng của đệ đệ.

      "Đúng nha, đại ca." A Bảo cũng gật đầu, "Huống chi lão đại cũng cho chúng ta quản lý chuyện trong bảo, chỉ cần cẩn thận chút, chắc có vấn đề gì."

      A Kim nghe ba đệ đệ cổ xuý, quả có chút độnglòng.

      Dù sao, mười vạn lượnghoàng kim cũng phải là số lượng , có lẽ cướp khoảng quan ngânnày, sau này bọn họ cũng cần cướp bócmạo hiểm nữa.

      A Kim suy nghĩ lát, rốt cuộc gật đầu."Tốt, chúng ta liền thừa dịp lão đại có ở đây, làm tốt mọichuyện, ngàn vạn lầnkhông để cho lão đại mất mặt."

      Kim Ngân Tài Bảo, bốnhuynh đệ bọn họ quyết định liều lĩnh phen—— mười vạn lượng hoàng kim, bọn họ nhấtđịnh cướp được!

      Hùng Bảo Bảo rất hưngphấn.

      Bởi vì nàng lớn như thếvẫn chưa thấy qua nhiều tiền như thế, hơn nữa đến Phượng Thiên Thành, có thể thấy được mặt của Hoàng Thượng nữa a!

      Ừ, gì nàng cũng muốnđi theo đại ca, tham gia lần bảo tiêu này!

      Sáng sớm, Hùng Bảo Bảođặc biệt thay nam trang nhàng, bên hông đeo theotrường tiên thường dùng,mái tóc dài đen nhánh được cột thành đuôi ngựa, đôimắt to tròn toả ra ánh sáng tự tin.

      Nàng đến tiền viện, thấy mười mấy tên quan binh đứng chờ sẵn ở đó, nhiều người như thế cơ hồ khiếnngười lầm tưởng là chuẩn bị chinh chiến.

      " cho phép ngươiđi." Tiểu muội còn khôngcó đến gần, Hùng Phách liền gầm ra tiếng.
      Hùng Bảo Bảo phồng má."Tại sao?"

      "Lần này phải làđùa giỡn." Hùng Phách vội vàng chỉ huy mọi người lênxe ngựa."Nếu ở đườngxảy ra chuyện gì, lão tửcũng rỗi rãnh bảo vệmuội."

      "Muội có thể bảo vệ mình!" Hùng Bảo Bảo tứcgiận ."Coi như huynhkhông cho muội theo cùng, muội cũng len lén đitheo các huynh phía sau!"Nàng được là làm được.

      "Trở về phòng ngay!"HùngPhách mất hứng ra lệnh.

      " sao, huynh bây giờkhông để cho muội theo, muội cũng nghĩ biệnpháp theo các huynhphía sau, đến lúc đó muộikhông tầm mắt huynh, nếu như xảy ra chuyện gì, cha cùng mẹ bỏ qua cho huynh!" Nàng là cônương rất kiêu ngạo, để đại ca ở trong mắt.

      Hừ! Trước kia tuổi cònnhỏ, nàng cảm giác đại cagiống như con gấu, chỉ sợhắn quyền để làmnàng ngã xuống, nhưng là sau khi lớn lên, mới pháthiện tính cách đại ca rất giống cha, chỉ là ngoài mặt uy phong mà thôi, gặp phảinữ nhân rất dễ mềmlòng.

      Cho nên, muốn chonàng cùng? dễđâu!

      Hùng Phách giận đến cặpmắt sắp bốc lửa, thiếu chútnữa thất thủ bóp cái cổ mảnh khảnh của nàng. Điêu ngoa, vô lý như vậy, có người nam nhân nàochịu được nàng?!

      " nha, huynh có cho hay ?" Hùng BảoBảo hừ hai tiếng, chútcũng thỏa hiệp."Muội cũng phải làđứa trẻ ba tuổi, muội bảo vệ mình, được ?"

      "Ta trông nom đượcmuội, lý do này đượcchưa?" Hùng Phách cắn răng gầm .
      Hùng Bảo Bảo lè lưỡi : "Cha mẹ đều phảnđối, huynh cũng đừng cố chấp nữa"
      xong, nàng tiến lên ôm cánh tay huynh trưởng, bắt đầu làm nũng.

      Hùng Phách hít sâu, cảmgiác muội muội theo hắnhành tẩu giang hồ như vậy,cũng phải là kế hoạch lâu dài.

      nương bình thường nênngoan ngoãn trong khuêphòng thêu hoa, luyện đàn, mà phải giống nhưmuội muội như vậy, mỗi ngày chỉ lo chạy rangoài, càng ngày cànggiống con mèo hoang.

      Lâu ngày rồi, cũng khôngcó bà mai dám đến cửa làmmai, nàng sớm muộn cũng biến thành lỡ , ai thèm lấy!

      "Lần này xong, muội sẽngoan ngoãn nghe lời?" nhíu mày hỏi.

      Hùng Bảo Bảo nháy mắtmấy cái."Muội đồng ý với huynh." Dĩ nhiên, chỉ đồngý hôm nay.
      Cuối cùng, Hùng Phách nhượng bộ, quyết định cùng tiểu muội cùng nhaulên đường.

      Nhìn thấy đại ca hềphản đối nữa, Hùng Bảo Bảo cao hứng cười, bắt đầu mong đợi dọc theo con đường này có chuyện tốtgì xảy ra.

      Hơn nữa đưa quan ngânđến Hoàng Cung, nàng có khi được gặp mặt Hoàng Thượng............A ha ha, kếhoạch vô cùng hoàn mỹ!

      Nhưng là, Hùng Bảo Bảolại quên điều.

      Có lúc, thực tế khác xa hoàn toàn so với kế hoạch, hơn nữa………… thực tếcó khi tàn khốc hơn rất nhiều.
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3:





      khí bên ngoài rấttốt.

      Hùng Bảo Bảo há miệng to hô hấp, phát mình ởnhà buồn bực quá lâu.

      Nếu phải nàng làthân nữ nhi, sớm dọn dẹp quần áo, phất phất ống tay áo, tiêu sái ra ngoài dạo.

      Tăng thêm kiến thức, chơikhắp thiên hạ —— đây lànguyện vọng của nàng,nhưng nàng cũng biếtkhông thể thực được,dù sao nàng là cônương, mấy năm sau sẽphải lập gia đình, sinh con.

      Nếu phải là cha mẹthương nàng, để nàng ở thêm mấy năm, có lẽ nămnay nàng hai mươi tuổi,cũng sớm làm mẹ mấyđứa con.

      Vừa nghĩ tới tình cảnhmình thành thân, Hùng Bảo Bảo nhịn được rùngmình cái.
      Ai, nếu như nàng là mộtcon chim tốt bao nhiêu? Ngồi tuấn mã,nàng thở dài cái.

      Nhìn đại ca nàng cứ hăng hái chạy khắp cả Đại Giang Nam Bắc, quen biết bao nhiêu là người. Mà nàng mỗi khi vận chuyển xaxôi hơn chút, đại ca liền cố ý cho nàng , mang theo nương ra ngoài khó khăn đến nhường nào.

      Hừ, thành kiến, cố chấp, nhân tính! Hùng Bảo Bảo ở trong lòng trộmmắng huynh trưởng, chu cao cái miệng nhắn.

      Nhưng hôm nay tạm thời so đo cùng đại ca,chỉ cần chuyến vận chuyển này thành công, bọn họ liền có thể gặp được HoàngThượng! Vừa nghĩ có thể gặp mặt Rồng, trong lòngnàng giấu được hưng phấn.

      Phía trước đột nhiên cómột hồi bụi bậm, đámngười cưỡi ngựa chaynhanh đến, bọn họ ai cũng lưng hùm vai gấu, lấy miếng vải đen che kín khuôn mặt.

      Người trong tiêu cục vớibinh lính chưa kịp phản ứng, bọn chúng ném đạn khói ra, chỉ thoáng, bốn phía mịt mù, ngựa kinh hoảng chạy tán loạn.

      Hùng Bảo Bảo bị sặc khói đến mắt cũng mở ra được, càng khống chế được ngựa hoảngloạn, chỉ có thể mặc cho nó chạy loạn về phía trước.

      "Khụ, khụ ——" nàng sặcđến nước mắt chảy ròng, thiếu chút nữa thởnổi, bên tai chỉ nghe tiếng vó ngựa hỗn loạn, xen lẫn tiếng mọi người gầm .

      Đợi khói mù mưa sa tản ,Hùng Phách phát bọn họ bị bao vây, đối phươngcó ít nhất hơn trăm người, ánh mắt sắc bén, nhìnchằm chằm tựa như đám sói.

      "Để tất cả mọi thứ ở đây."Nam nhân cầm đầu trầmthấp .

      "Càn rỡ!" Thủ lĩnh đội quan binh nhảy ra, khôngnói hai lời liền rút đao.

      Trong nháy mắt, tất cả bọn sơn tặc đều hếch mày lên.

      Bọn quan phủ này thậtkhông biết điều, mới động thủ, muốn đánhnhau nếu nhìn thời gian, địa điểm cũng phải biết người đối phương nhiều gấp hai lần so với mình, vậy mà còn dám khiêu khích, phải làmuốn tìm đường chết sao!

      Cho nên á..., bọn họ ghét quan phủ cũng phảilà có nguyên nhân.

      Vì vậy, bọn sơn tặc hai lời, quyết định tấn công.

      Lạch cạch leng keng, tiếngđao kiếm vang lên bên tai dứt, hai bên ngườingựa đánh nhau quyết liệt.

      Chỉ là bọn sơn tặc cũngkhông muốn giết người,mục tiêu của bọn họ là mười vạn hoàng kim, nếuthuận lợi lấy được bọn họcũng cần động đao động kiếm đả thương ngườivô tội.

      Ở thời điểm hai bên tranhđấu kịch liệt, Hùng Bảo Bảo vì khống chếđược dây cương, mặc cho con ngựa chạy tán loạn. Nàng nín thở dámđộng, phát con ngựa tựa như điên, căn bản dừng lại được.

      Cuối cùng, nàng quyết địnhvứt bỏ con ngựa, bởi vì tiếptục như vậy nữa, nàng có khả năng bị rớt xuống ngựa ngựa, bị chân sau của nó đá trúng. . . . . .

      Nghĩ đến tình huống đó,lòng của nàng khỏi luống cuống, hơn nữa bêntai lại truyền tới tiếng hai bên giao chiến, càng làm lòng nàng nóng như lửađốt.

      Đại ca có sao chứ?Khi nàng thất thần,con ngựa đột nhiên giơ hai chân trước lên, làm cả người nàng rơi về phía sau.

      Hùng Bảo Bảo hết hồn, còn kịp nữa nắm vững dây cương, thân thểnặng nề té xuống mặt đất.

      Nàng nhắm chặt mắt lại,cảm nhận được hồi đau đớn kịch liệt, cát đá thô tháo mài rách da thịtmềm mại của nàng, tiếp đónàng ngừng lăn mặt đất.

      Nàng cắn răng có la ra tiếng, cuối cùng thân thểmặc dù dừng lại, nhưng là đầu cũng đụng mạnh vàomột tảng đá lớn.

      Trong nháy mắt, mảnhđen tối đánh tới, nàng chỉcòn cảm giác đau đớn kịchliệt.

      Nàng vô lực nhắm mắt lại,bên cạnh tảng đá lớn còncó vết máu do bị đầu nàng đụng vào, cả người nàngngã vào trong bóng tối, bất tỉnh nhân .

      Sau hồi, Hùng BảoBảo hoàn toàn biết gì, nàng tựa như đóa hoa bị dày vò, vô dụng mà yếu ớt, cái trán chảy đầymáu tươi. . . . . .

      Bên ngoài hỗn loạn, tất cả cũng liên quan gì tớinàng.

      Cướp tiêu thành công!

      Tất cả các huynh đệ cùnghoan hô, đêm đó liền làm bữa tiệc chút mừng.

      Mười vạn lượng hoàng kim,khiến toàn bộ người trong bảo cười ngậm miệng được, A Kim cũnglập tức thả bồ câu đưa tin, báo tin tốt cho Đại Đương Gia ở phương xa.

      nghĩ Đại Đương Giabiết bọn họ cướp được nhiều như vậy, chắc chắncũng rất vui vẻ.
      Hơn nữa bọn họ mặc dù có đánh nhau với quan binh nhưng vẫn tuân theo mệnhlệnh của lão đại, cướp bócthì cướp bóc, cho dù có chảy máu cũng ra tay sát hại bất kỳ kẻ nào.

      Chuyện cướp tiêu cũng là chuyện của bảy ngày trước,Lãnh Dạ Bảo hiếm khi gặp được lão đại, thường ngàychỉ nghe tên của , LãnhThanh Phách.

      chính là Đại ĐươngGia, cũng là người sáng lậpLãnh Dạ Bảo.

      Tám năm nay, chỉnh đốn Lãnh Dạ bảo, kinhdoanh phát triển, nhưng là người trong bảo ai biết lai lịch của , mà Lãnh Dạ bảo xây ở trongvùng hoang vu, cũng rất ít người biết được chuyện trong bảo.

      Hôm nay, Lãnh Thanh Phách mệt mỏi trở về bảo, kịp nghĩ ngơi liền sai người gọi bốn huynh đệKim Ngân Tài Bảo.

      gương mặt tuấn mỹcủa thấy có thái độ gì, chỉ thây giữa đôi lôngmày có tia lãnh.Bởi vì hoàn toàn ngờ tới, mình trở về Lãnh Dạ Bảo chút,bốn huynh đệ này lại phạmsai lầm lớn như vậy!

      "Lão đại, làm sao huynh đột nhiên trở lại?" A Ngân vừa vào sảnh , liền chàohỏi.

      "Lão đại trong lòng nhấtđịnh cũng ở đây nhớ tớimười vạn lượng hoàng kim đúng ?" A Tài cườiđến lộ ra hai hàng hàm răng."Lão đại, yên tâm ! Huynh đệ chúng ta theohuynh bao lâu, tuyệt đối nuốt riêng này mườivạn lượng hoàng kim,chúng ta đợi huynhtrở lại, ngẫm lại xem khoảntiền kia phài dùng như thếnào. . . . . ."

      A Tài lời vẫn chưa nóihết, Lãnh Thanh Pháchnhíu mày lại, tay phải độtnhiên nâng lên, bình hoa bên cạnh ngay sau đó rơi xuống đất, đập thành mảnhvụn.

      Mọi người đều bị phản ứng của làm sợ tới mức giậtmình. Bọn họ lần đầu nhìnthấy lão đại giận đến nhưvậy, còn tức đến ném đồvật. . . . . .

      Chỉ là, tại sao lại tức giận?

      "Là ai nghĩ ra chuyện cướpquan ngân?" Giọng LãnhThanh Phách lạnh băng cực điểm.
      Tứ huynh đệ nhìn thấy bộ dáng của , mỗi ngườicũng nhịn được lên lạnh run. Cuối cùng, KimNgân Bảo ba người yên lặng lui về phía sau, còn lạiA Tài đứng tại chỗ.
      Lãnh Thanh Phách mắt lạnh nhìn A Tài, chậm rãiđến gần .

      A Tài quay đầu lại, phátgiác ba người bọn họ đều lui xuống, mặt càngkhủng hoảng hơn.
      "Lão lão lão lãođại..............." Mặc dù cóchút ngu ngốc nhưng hắnvẫn biết nhìn sắc mặt lãođại, trước tình huống như thế, nhất định là khôngtán thưởng .

      Mặt Lãnh Thanh Phách tràn đầy sát khí, đá quyền vào bụng A Tài khiến nhất thời kêulên.

      "Ai cho ngươi tự tiện hành động? !" Lãnh Thanh Phách rống giận, gân xanh trán nổi lên."Ta phải , muốn cướpquan ngân phải thông báo trước ta sao? Tại sao lần này cướp lớn như vậy ngay cả tiếng cũng báo cho ta?!"

      "Lão, lão đại. . . . . ." Hai hàng hàm răng A Bảo liên tiếp va vào nhau."Chúng ta theo huynh tám năm, mỗi lần cướp của ngườigiàu giúp người nghèo khó huynh cũng có phảnđối, lần này có dê béo, bọnta nghĩ. . . . . .huynh cũng . . . . . ."
      "Các ngươi lần này cướplầm người!" Lãnh ThanhPhách sắc mặt lo lắng, coi như hung hăng cho A Tài quyền, cũng khônghết tức giận.

      "Lão, lão đại, khoản hoàngkim này . . . . . ." A Kim giọng mở miệng.

      Lãnh Thanh Phách hít sâu hơi, biết nênlàm sao giải thích cho bọn họ hiểu.

      chỉ có là LãnhDạ bảo Đại Đương Gia,cũng là biểu thúc củaHoàng Thượng. Tám năm trước, bởi vì cháu họ ,cũng chính là Đương Kim Hoàng Đế ra mặt , mới đểcho án sai của Vương phủ được xử lại.

      Chỉ là, trải qua cửa nát nhà tan thống khổ, thể tiếp tục tin tưởng triều đình.

      Cho nên thầm sáng lập Lãnh Dạ bảo, tám năm nay phí tâm kinh doanh,đặc biệt chứa chấp người bịquan phủ lấn áp, mà nguồnkinh tế gốc, dĩ nhiên chính là dựa vào việc cướp của quan phủ và quan viên triều đình ăn hối lộ,lòng dạ hiểm độc, tiền lấy về dùng để nuôi sống người ở đây.

      Nhưng hôm nay lại khác! Lần này bốn huynh đệ kia lại dám cướp hoàng kim của triều đình.
      Chuyện qua bảy ngày, mới nhận được tin tức,nhưng tất cả đều khôngcách nào cứu vãn.

      Bởi vì quan phủ bị cướp mười vạn lượng hoàng kim, cách nào bẩm báo cho Hoàng Thượng liềnđem mọi trách nhiệm đổ lên đầu tiêu cục HùngPhách, thậm chí còn gài cả tang vật, giá hoạ tiêu cụcmuốn nuốt riêng quanngân.

      Ở Hình bộ điều tra, phát trong tiêu cục có dấu khoản quan ngân! Mặc dù số lượng lớn, nhưng lại đủ để chứng minh trong bọn họ phạmtội.

      Phán quyết xuống —— tịch thu tài sản, giết chếtcửu tộc.

      Cái gì phạm tội tầy trời! Căn bản cũng cóchuyện này, bởi vì ngườigây ra họa là thủ hạ của !

      Đáng chết! cóbiện pháp cho Hùng giamột cái công đạo, vốn là muốn năm nay tới cửa cầuhôn , nhưng bây giờ kế hoạch hoàn toàn bị làm loạn, có cách nào nhìn thấy tiểu cônương khả ái kia nữa rồi. . .

      "Lão, lão đại, nếu nhưhuynh muốn, chúngta đem tiền trả lại là tốtrồi!" A Tài suy nghĩ mộtchút rồi mới ra ý tưởngnày.

      "Thế phải là làm chotiêu cục Hùng Phách gián tiếp thừa nhận là mình cướp quan ngân sao ?"Lãnh Thanh Phách trợnmắt nhìn bốn người bọn họmột cái.

      "Lão đại, vậy. . . . . . Vậy chúng ta phải làm sao?" A Ngân giọng hỏi.

      Lãnh Thanh Phách cau mày trầm tư. Vốn là cũng thèm để ý KimNgân Tài Bảo cướp quan ngân, nghĩ tới bọnhọ lại sai chọn đối tượngxuống tay, làm liên lụy tớiHùng gia, còn để cho bọn họ cả nhà cũng lâm vào nguy hiểm.

      Càng làm tức giậnchính là nghe thấy thiên kim Hùng gia bị thương nặng, đầu bị đụngđến mất trí nhớ, cho dù nghĩ ngơi nhiều ngày nhưngnàng vẫn chỉ nhớ ra ngườinhà, còn lại tất cả mọichuyện đều quên hết.

      Đáng chết! Thế này khôngphải nàng quên rồisao?

      Lãnh Thanh Phách nắm quyền, phát mình ở lạichỗ này hờn dỗi cũng vô dụng, tốt nhất vẫn nên nghĩ biện pháp cứu tiêu cụcHùng Phách.

      "Đem mười vạn lượng hoàng kim này lên ngựa, chúng ta gặp mặt mộtngười." quyết định, cho dù muốn cầu xin Dạ Xoa giúp tay, hắncũng tiếc.

      Mặc dù, điều này có nghĩahắn phải để xuống tư thái,bỏ ra tự ái, khẩn cầu mộtác nữ ăn tươi nuốt sống. . .. . .

      Dạ Xoa - đó là biệt danh của nương.

      Khuôn mặt nhắn mượtmà, phối hợp cùng mày phượng, mắt to cùng đôi môi đào mềm mại.

      Lúc này, Hoa Đề Lộ ngồi ở ghế quý phi phủ dachồn mềm mại, đôi bàntay bé trắng nõn cầm trà nóng, tự nhiênđánh giá, khẽ nhấp cái,phát ra tiếng than thở.
      "Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta việc này." Thấy tiểucô nương cũng nhìn cái nào, Lãnh ThanhPhách ăn khép nép, sắcmặt có chút khó coi.

      " giúp." Hoa Đề Lộvừa mở miệng liền cự tuyệt, nể mặt hắnchút nào.

      Hừ, tại sao nàng phải giúphắn? Nhớ trước kia lấythân phận biểu thúc của Hoàng Thượng chẳngnhững làm ra mọi sắc mặt cho nàng nhìn mà cỏn ở bên tai Hoàng Thượng to .
      nàng cá tính kém, tínhtình tốt, hơn nữa ăn tươi nuốt sống, lại ghi hận!

      Đúng, rất đúng!Nàng sinh ra chính là ghi hận, cho nên nên nhớ, trong lòng chỉmắng lần, nam nhân này cũng nên có chuyện cầu xin nàng, nếu nàng khẳng định chỉnh kêu cha gọi mẹ!

      Cho nên hôm nay. . . . . .Hàaa...! Thời cơ đến.

      "Chỉ cần ngươi chịu giúpmột tay mười vạn lượnghoàng kim tất cả đều dângtặng cho ngươi." Lãnh Thanh Phách chỉ vào rươnglớn bên cạnh.

      " có hứng thú." Nàng hừ tiếng, liền nhìn cái cũng ngại lười."Ngươi xem ta quánông cạn rồi, chính là mấy rương hoàng kim là có thểđả động ta sao?"

      giỡn, nàng cái gì khôngcó, chính là bạc có nhiều xài hết, lấy tiền để cho nàng làm việc? Nằmmộng!

      "Ngươi muốn cái gì?" Lãnh Thanh Phách nhẫn tứcgiận, cắn răng hỏi.

      "A." Nàng khẽ cười mộttiếng, đem cái ly để xuống, mắt to theo dõi . "Thường ngày gặp ngươi cướp quan ngân, chưa bao giờ từng có ý hối cãi, thế sao hôm nay đột nhiên thiện tâm đại phát, muốncứu vớt ít người ta?"

      "Mục đích của ta chỉ làcướp tiền, đả thương người." Lãnh Thanh Phách nhìn thẳng nàng, phát hiệntiểu nữ tử này rất tinh khôn, cặp mắt trong suốtkia tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của .

      "Hả?" Hoa Đề Lộ nhíu mày, dễ dàng xác định giấu diếm tình."Chẳngqua là mấy trăm cái mạng người thôi, ngươi cần gì đểý như vậy đây?"

      Chính xác, sắc mặt LãnhThanh Phách lập tức thay đổi, mang theo tia lãnh.

      "Vậy cũng phải trân quýtừng mạng người!" cắnrăng gầm , bị nàng khơilại chuyện tốt.

      "Dữ dội như vậy?" Hoa Đề Lộ căn bản sợ , khóe miệng chứa đựng nụcười như cũ.

      Nàng đối với lãnh ThanhPhách quá ràng , chỉ là. . . . . . Người này ngoài mặt là hoàng thân quốcthích, lại vụng trộm làm thủlĩnh sơn tặc, nhưng nếu có ngày muốn dẫn binh khi dễnam nhân nhà nàng, chẳngphải là nuôi ong tai áo sao?

      Hay sao! Nam nhân nhà nàng chính là rất có tình có nghĩa rồi, nếu như khônggiúp lưu ý chút, sợrằng Lãnh Thanh Pháchsớm muộn biến thành hỏa dược tràn đầy nguyhiểm —— chỉ cần chút xíu kích thích cũng đủ để nổ tung.

      Haiz, nàng quá hiểulòng người rồi, mặc dù trong lòng oán thán người nam nhân kia, nhưng vẫn là khắp nơi giúp để lại đường lui. . . . . .

      Cứ như vậy quyết định! Dù sao để Lãnh Thanh Phách ở bên người, ngày nào đó có việc phải dùng.

      "Ngươi có giúp haykhông?" Lãnh ThanhPhách nhíu mày, hỏi lần thứ nhất.

      "Ta có điều kiện." Hoa Đề Lộ thông minh trang bị đầy đủ quỷ kế.

      "Điều kiện gì?" Bất kểnàng có bất kỳ điều kiện gì,chỉ cần có thể bảo vệ tiểunha đầu đáng , cũng gật đầu đồng ý.

      "Trà của ta lâu muốn khaitrương." Hoa Đề Lộ ngoắc ngoắc tay, ý bảo tỳ nữ trìnhlên tờ giấy mới vừa viết xong."Nhìn, ta cầnnhân công."

      "Ta phái người tới giúp ngươi." Lãnh Thanh Phách đồng ý tiếng, cảm thấyđiều kiện này quá đơn giản.

      Hoa Đề Lộ khẽ cười tiếng, từ trong túi nơi tayáo lấy ra tờ Khế ƯớcBán Thân."Ký tên củangươi, in dấu tay củangươi, ta liền giúp ngươi."

      "Ngươi. . . . . ." cau mày, nữ nhân này tà ác như thế, lại muốn ủy thân làm nô!

      "Chẳng lẽ ngươi lại cho làta buôn bán lỗ vốn sao?"Hoa Đề Lộ cười khanhkhách, đồng ý cũng thể được."Nhìnngươi là biểu thúc của Hoàng Thượng ta giảm chongươi còn hai năm làm nô."

      Nhận? nhận? Lãnh Thanh Phách khó xử. Nhưng là vừa nghĩ tới nếuhắn ủy thân làm nô, liền có thể giải cứu trăm đầungười, liền quyết định ký.

      Lãnh Thanh Phách nhận lấy Khế Ước Bán Thân, ký tên lên còn lăng dấu vântay.

      Hoa Đề Lộ thu hồi KhếƯớc Bán Thân, cười khép miệng.

      "Ngươi phải nhớ kỹ cam kết của ngươi." lạnhlùng mở miệng.

      "Dĩ nhiên." Nàng đồng ý. "Ta nhất định để cho ngươi hài lòng."

      Lãnh Thanh Phách quay đầu, muốn nhìn nữnhân này cái, cất bướcrời .

      "Đúng rồi, mười vạn lượnghoàng kim, ta có ý định để cho ngươi khiêngđi." Hoa Đề Lộ sau lưngmở miệng.

      Nữ nhân này. . . . . . Lãnh Thanh Phách nhịn kích động, nếu phải cầuxin nàng, sớm mộtchưởng đánh chết nàng.

      Nàng là ăn tươinuốt sống, ngay cả mảnh vụn cũng nguyện lưulại!
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4:







      Vương Gia đáng của ta

      Chàng dịu dàng như cơn gió

      Từ từ vây quanh ta

      Thời thời khắc khắc, toàn ý thương.......................

      Hai năm sau

      Trong căn phòng u ám, truyền đến từng trận mậpmờ thở dốc.

      "Phách ca ca. . . . . ." Thanh kiều mỵ, lay động hồn người.

      Nam tử tuấn mỹ đè trênlưng nàng, hai mắt nóngrực xem xét kỹ lưỡng thân thể nàng, nàng lúc này, nửa người chỉ còn cái cái yếm.

      nheo con mắt quan sát lúc lâu, rốt cuộc từ kéo nàng lên trêngiường, môi mỏng chạm khẽ cổ nàng, từ phía sau lưng toàn ôm lấy bộ thânthể mềm mại uyển chuyển kia.
      "Bảo Bảo. . . . . ."

      "Ừ. . . . . ." Nàng hừ tiếng, da thịt mềm mại cảm nhận được nhiệt độnóng bỏng người .

      "Nàng là đẹp." Nam tử dọc theo nàng gáy, hôn đường cái lưng bóngloáng, lập tức cởi cái yếm ra, môi mỏngkhông ngừng chạm khẽphần lưng của nàng, rơi xuống biết bao cái hôn tỉmỉ.

      là Lãnh Thanh Phách, mà ở trong ngực , dĩ nhiên là Hùng Bảo Bảo.

      Lúc này bọn họ dườngnhư trở về thời nguyên thuỷ, hai người ôm nhau chặt, cảm thụ nhiệt độ đối phương.

      Nụ hôn của là dịudàng, dọc theo phần lưng đường xuống, hai tay vịn bên eo của nàng, giống như dịu dàng gẫy dây đàn.

      Nàng ngước đầu, cảm giáctay của từ từ di động xuống dưới, cuối cùng tới cái mông của nàng. Mặc dù cách váy, nhưng nàng lại có thể cảm thấy bàn tay nóng rực vỗ về thânthể nàng.

      thần kỳ. . . . . .

      Mỗi khi nhàng an ủi da thịt nàng, nàng cảmgiác có loại tê dại đangchạy tán loạn ở trong người.

      "Phách ca ca. . . . . ." Nàng kiều gọi , tim khôngngừng đập mạnh.

      Cùng làm loại chuyệnriêng tư này, mỗi lần cũngđều cảm thấy mới mẻ thú vị, hơn nữa lòng tràn đầy mong đợi. . . . . . chỉ dùng hai tay đụng vào, là có thể đốt lên nhiệt tình của nàng.
      "Thế nào?" Lãnh ThanhPhách dịu dàng hỏi, chậm rãi vuốt cái mông của nàng.

      " thoải mái. . . . . ."Nàng ưm tiếng, nhỏgiọng nũng nịu.

      cười khẽ, bàn tay tìmtòi trong quần, lướt qua bắp đùi của nàng, tới quần lót phía nhàng vỗ về chơi đùa. Cuối cùng, vung váy lên, lộ ra đôi chân mảnh khảnh.

      vén váy cao tới hôngcủa nàng, lộ ra cái mông tròn trịa, bàn tay nhàngbóp hai cái, cuối cùng ngón trỏ tới giữa châncủa nàng.

      Nàng vô lực nắm phía trước, phát ngón tay tới tới lui lui vuốt ve trêu đùa.
      "Umh. . . . . ." Nàng lo lắngnhúc nhích cái mông.

      " thoải mái, ta giúp nàng sờ sờ được ?" , ngón trỏ cố ý dời xuống.
      Hùng Bảo Bảo cắn môi,thành thực gật đầu."Tốt. . . . . ."

      Nghe câu trả lời của nàng, khóe môi Lãnh Thanh Phách khẽ giơ lên, ngón trỏ tiếp tục hoạt động, cái tay khác là chậm rãi rút điquần của nàng.

      Ngón trỏ đặt quần lót nàng nhàng ấn xuốngkhối thịt bên dưới, nhàng ma sát qua lại.
      "Ừ, ừ. . . . . ." chỉ vuốt ve như vậy, cũng đủ để cho toàn thân nàng nóng ran.

      Nhìn thấy nàng phản ứngnhiệt tình, càng thêm ra sức lấy lòng nàng, tăng thêm lực ở đầu ngón tay,vẽ mấy vòng bên trong hoa huyệt.

      Kế tiếp, tách bắp đùi của nàng ra, chỉ vuốtve nữa mà còn lấy miệng ma sát vách hoa, dưới dưới, ngừng trêu chọc nơi nhạy cảm của nàng.

      Sau lát, hoa huyệt bị kích thích dần dần tiết ra mật dịch trắng nõn , cánhhoa cũng bởi vì ma sát mà trở nên nhạy cảm, làm nàngkhông kìm hãm được bắt đầu uốn éo người.

      Thấy nàng có phản ứng rõràng, Lãnh Thanh Pháchnửa đè ở người củanàng, bàn tay vòng quadưới nách ta của nàng,cách cái yếm an ủi nàng cặp vú đầy đặn.

      Mặc dù là cách cái yếmqua lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ngựcnàng mềm mại, cùng với hai đóa cứng rắn, nụ hoa từtừ chống lên vải vóc mềmmại.

      "Ừ. . . . . ." Nàng khẽ thở, cảm giác trong nhiệt độ cơ thể ngừng khuếchtán, hoa tâm cũng bắt đầu run rẩy.

      Hai tay của xoa lấy mềm mại của nàng, ra, đây là nhất thời cầm qua vật ấm áp như thế,cũng làm thích buông tay.

      Khi lặng lẽ chống lên người nàng, hôn lên vành tai nàng nàng mềmmại dựa vào, cái mông kềsát nửa người dưới của .

      Động tác nho này lạilàm cho cả người tê dại dứt, dịu dànghôn vành tai của nàng, làm nàng khép chặt hai chân có chút rung rung, hô hấp từ từ dồn dập.

      đưa tay phải đến vai nàng, cởi xuống sợi dâyquấn quanh ở cổ, cái yếmngay sau đó rơi xuống, hai vú to thẳng ra ngoài, khônghề che đậy lộ trước mắt .

      Ở dưới ánh đèn, nhũ phong trắng nõn cao vút nhô lên, đầu vú mềm mại, cực kỳgiống hai khỏa bảo thạch xinh đẹp.

      lần nữa nắm giữ ở hai luồng bảo thạch, cònquần áo cách trở, cảm giáccàng thêm mềm mại ấm áp,làm cũng chịu nổi nữa áp lên, tay phài dùng sức vuốt ve nhũ phong nàng, cả người nằmrạp ở người nàng.

      "Ừ, ừ. . . . . ." Nàng phát ra tiếng um mềm mại, mông eo giãy dụa mãnh liệt, đôitay nắm chặt tay trái củahắn.

      Nghe được thanh mịhoặc của nàng, khiến cho nhiệt độ dưới bụng hắncàng cao lên, lập tức tháo ra quần lót của nàng ——

      Bãi cỏ đen nhánh nhô lên đồi , bảo vệ hoa huyệt bên trong, ướt átngọa nguậy hấp dẫn .

      nhàng vạch ra,nhìn thấy con đường u tối mê người, ngón tay trêu chọc hai cái, lại khiến nàngchịu đựng nổi ngồi dậy, nàng bắt đầu thở gấp, tựa hồ chịu nổi loại hành hạ này.

      "Phách ca ca, thân thể củata bị chàng làm cho kỳ quái. . . . . ." Nàng bất mãn lẩm bẩm.
      "Vậy nàng muốn ta làm saolàm đây?" giọng cười tiếng.

      "Giúp muội nha!" Nàng chu cái miệng nhắn, quay đầu nũng nịu .

      "Hảo hảo hảo, phách ca cagiúp muội. . . . . ." Lãnh Thanh Phách xoay người cái để cho nàng nằm ở giường, tách đôi chân mảnh khảnh của nàng ra.

      Nàng mắc cỡ dámnhìn thẳng , quay mặt nhắn sang chỗ khác,nhìn thấy nàng thẹn thùng, thấp cười mộttiếng, tiến lên trước chạm khẽ môi của nàng.

      "Xấu hổ cái gì đây? Chúngta vừa mới bắt đầu mà thôi.. . . . ."

      Đầu ngón tay của tớibộ lông đen nhánh củanàng, ở qua lại dao động, nhàng trêu chọc.

      "Ừ. . . . . ." Giữa chân của nàng chảy ra nhiều hoa dịch hơn, thân thể cũngkhông khỏi tự chủ run rẩy.

      nhìn thân thể nàng đầy đặn, da thịt trắng hồng, nhẵn nhụi bóng loáng, haivú cao thẳng cùng hai chân thon dài, cực kỳ đẹpmắt.

      "Bảo bối, mở hai chân nàngra chút. . . . . ."

      Nàng nghe lời từ từ mở hai chân ra, tay của chậm rãi trượt xuống dưới, dừngở bối thịt nhạy cảm, nhẹnhàng qua lại ma sát, quen thuộc tìm được nơi nhạycảm của nàng.

      Chịu được đầu ngóntay thân mật trêu đùa, nàng theo bản năng giãydụa, thở gấp rên rỉ.
      "Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . ."

      Nàng toàn thân đều nhẹnhàng run rẩy, tựa hồ rấtưa thích chạm vào như vậy.

      Bàn tay của ướt mảnh dầm dề, nhiệt tình của nàng làm hài lòng mà hưng phấn, cũng khiến cho dục vọng của hắngiống như lửa cháy đổ thêmdầu.

      cúi đầu hôn nàng nhũ phong, lấy đầu lưỡi lăn qua nụ hoa kiều diễm, thỉnhthoảng khẽ cắn cái.

      "Ưmh. . . . . ." Nàng thởdốc càng lúc càng lớn tiếng, lúc hô cũng cảm thấytoàn thân nóng quá, mông trắng ngừng giãy dụaphập phồng, giữa đùi tràn ra chất mật ấm áp.

      "Nơi này thoải mái sao?" sờ lên tiểu hạch, thoắtnặng thoắt xoa nắn, xấu giọng của hỏi.

      Nàng nhịn được điêncuồng giãy dụa thân thể mềm mại, tiểu hạch đượchắn xoa nắn càng ướt át hơn.

      "A, thoải mái. . . . . ." Nàng hừ , hai tay chống ở giường, thân thể bởi vì hưng phấn mà căng thẳng.

      "Muốn ta tiến vào ?" nhìn bộ dáng kiều mịcủa nàng, bụng dưới hồi co rút nhanh, dục vọngbởi vì nàng mà trướng đại.
      "Muốn. . . . . ." Nàng gậtđầu, cũng để ý dè dặt nữa, chỉ muốn lấy tất cảcủa đền bù vào trongcơ thể trống rỗng của nàng.

      Tay của hút khỏi hoa huyệt, tách hai chân nàng ra trước, sau đó rút hết quần áo người mình,khiến vật to lớn xuất trước mắt nàng.

      Đôi tay ôm lấy eo củanàng, nửa người dưới đẩy lên phía trước vào, dươngvật cương cứng ở nơi trànđầy chất dịch của nàng, có thể thấy nàng lậptức nín thở, mông trắng xuất gợn sóng giốngnhư run rẩy.

      "Nàng biết kế tiếp phải làm sao sao. . . . . ." cố ý ở bên tai nàng hà hơi, chínhlà lập tức tiến vàotrong cơ thể nàng.

      Khuôn mặt nàng nhắnmắc cỡ đỏ bừng, nhưng vẫnlà đem cái mông nhắc lên, nhét vào nửa đoạn thịtnóng.

      "A. . . . . ." Hơi thở mùi đànhương từ miệng nàng bật ra tiếng thỏa mãn, cảm thấyđoạn thịt vừa to vừa nóng kia lắp đầy hoa kính nàng.

      Tiếp theo, chỉ là vừađộng, vật chôn ở hoa huyệt kia dường như có cảm giáchoà tan.
      nâng hai chân nàng vòng chắc hông của mình,bắt đầu dùng sức kéo ra đưa vào.

      "Nàng đẹp. . . . . . vĩnh viễn thuộc về ta. . . . . ." mặt kéo ra đưavào, mặt bá đạo biểu thị công khai.

      Hai người ngừng giãy dụa vòng eo, cốgắng cho đối phương khoái cảm đồng thời cũng cảmthấy cả người nhàng, giống như lơ lửng trung, có loại khoáicảm bao quanh toàn thân.

      Trong chỗ sâu nhất củanàng phun ra từng trậndịch, mà ngừng kéo ra đưa vào khối thịtdính đầy mật hoa, trình diễn cảnh tượng đầyphóng đãng.

      "A, a. . . . . ." Thanh của nàng càng lúc càng lớn, càng lúc càng vô dụng.

      tự tay ôm lấy thân thể vô lực mềm mại, để chonàng ngồi ở đùi củahắn, nhiệt thiết cũng có thể vùi sâu hơn vào trong cơ thể nàng.

      "Phách ca ca. . . . . ." Nàng lắc đầu, chịu nổicảm giác tê dại.

      thở hổn hển, ở trong cơ thể nàng ngừng dong ruỗi, đột nhiên dùngsức cái, nhiệt thiết vàosâu bên trong hoa tâm mềmmại.

      Nàng thét chói tai, dùngsức ôm lấy , "Phách ca ca, người ta đượcnha. . . . . ."
      "Bảo Bảo của ta, chờ tamột chút ——" gầmnhẹ tiếng, tăng nhanh hoạt động.

      "A, a. . . . . ." Nàng ngước đầu rên rỉ, thân thể theo đỉnh phập phồng, khoáicảm cực hạn che mất ý thức của nàng.

      Cho đến khi dùng lực mấy cái, đem mầm móngcủa vào tận bên trong,trận kích tình hưởng yến này mới tuyên cáo kếtthúc.

      Ưmh. . . . . .

      đôi con ngươi xinh đẹp mở ra, dung nhan tuấn mỹlập tức đập vào mắt nàng.

      Hùng Bảo Bả trừng mắtnhìn, nhàng tránh thoát cái ôm, tay bé vỗ vỗgương mặt .
      Hai năm trước, bởi vì mộtchuyến hộ tiêu thất bại, thiếu chút nữa khiến Hùnggia dưới hơn trăm người mạng, mà nàng bịthương, vừa tỉnh lại liền bịmất trí nhớ.

      Nghỉ ngơi lâu, nàng chỉ nhớ lại cha mẹ và đại ca, còn những người khác vật khác tất cả đều quên sạch.

      Đại phu nàng bởi vì tổnthương đầu cho nên mấthết phần lớn trí nhớ.

      Nàng có chút ảo não, từngchuyện xảy ra từ đến lớn đều quên hết, cảm giác này. . . . . . Có chút vôdụng.

      Sau đó, chủ nhân của quán trà Long Phượng đột nhiênxuất , biết dùng phương pháp gì cứu cả nhà bọn họ, vì báo đáp ân cứu mạng này, cha mẹ quyết định thu hồi tiêu cục, ủythân làm nô ở quán trà, giúp Hoa nương xử lý tất cả mọi chuyện.

      trùng hợp, lúc đó Lãnh Thanh Phách bỗng nhiên xuất .

      Nàng còn nhớ lúc ấy với nàng ——

      "Nàng và ta tư đính cả đời, chúng ta là rất yêunhau."

      Hai người lần đầu tiên gặp mặt, mở miệng câu đầu tiên làm lòng nàngkhông ngừng rung động.

      Nàng có chút hoài nghi, nhưng trong tay nàng quả có khối ngọc bội, được cất giấu thận trọng ở trong hộp.

      Lãnh Thanh Phách giải thích với nàng, bởi vì hắnmột nghèo hai trắng, cho nên vẫn dám tới cửacầu hôn, mà nàng cũng vì chờ , . ngừng cự tuyệt hôn do cha mẹ sắpđặt.
      Ưmh, nghe mọi chuyện tựahồ như có .

      Hai năm trước nàng hai mươi tuổi rồi, còn có gả cho bất luận kẻ nào, quả rất quái dị. Vì vậynàng len lén hỏi cha mẹ, có người nào từng đến cửa cầu hôn , có ai cũng bịnàng nhất nhất cự tuyệt ?

      sai! Cha mẹ trả lời cũng y như lời .

      Chỉ là cha mẹ cũng khôngbiết tồn tại của LãnhThanh Phách, bởi vì nàngtư đính cả đời cùng ,nàng ngại xuất thân thấp hèn, còn nguyệný chờ . . . . . .

      Ai nha, nghe theo lời hắnnói, nàng quả có chút cảm động !

      Hơn nữa ngoài ý muốn té ngựa làm cho cái trán nàngbị thương, mặc dù trải qua trị liệu tỉ mỉ trị, nhưng vẫnlưu lại vết sẹo dái, vừa vặn ở ngay lông mày,cong cong như trăng khuyết.

      Nhưng Lãnh Thanh Phách có ghét bỏ nàng, ngược lại đau lòng vuốt cái trán của nàng, rất dịu dàng, rất dịu dàng hỏi: "Có đau hay ?"

      Đây chính là lần đầu bọn họ gặp mặt, hai năm quavẫn in dấu sâu trong đầu của nàng.

      Mặc dù nàng từng hoàinghi lời của Lãnh Thanh Phách, nhưng dịu dàng, sủng ái, khiến tất cả hoài nghi đều biến mất thấy.

      Coi như nàng quên , cũng làm cho nàng lần nữa . . . . . .

      Nghĩ đến chỗ này, khuônmặt nhắn của nàng đỏlên.

      "Ừ. . . . . ." Nam tử bêncạnh hừ tiếng, báđạo ôm nàng vào trong ngực." tỉnh rồi hả ?"

      Hùng Bảo Bảo dựa vàongực , nhàng gật đầu."Đúng nha."

      "Ngủ nhiều chút." Lãnh Thanh Phách vuốt tóc củanàng thầm.

      "Chàng phải nha." Nàng chu cái miệng nhắn nhắc nhở, "Sắc trời cũngmau sáng, nếu như bị đại ca phát , chàng bị băm thành thịt vụn ."

      " cần gấp gáp." Lãnh Thanh Phách khẽ hôn cái trán của nàng."Chúng ta cũng ở bên nhau hai năm rồi, gạo sống nấu thànhcơm chín, nàng sớm muộn cũng gả cho ta."

      "Ba hoa." Hùng Bảo Bảo nhăn mũi."Chàng tớicửa cầu hôn, cha mẹ tứcgiận ."

      "Chờ ta cùng Hoa Đề Lộkết thúc chủ tớ quan hệ,lập tức dẫn nàng rời khỏiquán trà!" Lãnh ThanhPhách nghĩ đến thời gian hai năm lãng phí ở quántrà, khỏi oán than trời đất.
      Nàng lắc đầu, "Chúng ta nợ Hoa nương ân tìnhcứumạng. . . . . ."

      Thiếu cái rắm! Lãnh ThanhPhách thầm mắng, nếukhông phải uất ức mình ở quán trà làm việc,Hoa Đề Lộ kia có thể cólòng tốt như vậy sao?

      Nhưng là, thểnói với Bảo Bảo.

      Nếu là rồi, đồngnghĩa với việc thừa nhận trong hai năm qua luôn lừa dối nàng. khôngmuốn tổn thương bảo bảo, càng muốn để chonàng cho rằng chính là người thiếu chút nữa hạichết cả nhà bọn họ.

      "Đừng cái này." đổi chủ đề."Nàng nhất địnhmệt muốn chết rồi, mau nhắm mắt lại ngủ ."

      "Nha." Nàng khéo léo gậtđầu, lại lần nữa dặn dò, "Chàng thể ở trongphòng ta qua đêm. . . . . ."

      " vô tình, lợi dụngxong sau liền vội vã đuổi ta ra khỏi cửa?" Lãnh Thanh Phách ôm nàng cưng chiều mà .

      "Ta sợ sao!" Nàng chu cáimiệng nhắn."Đại ca mặc dù dám đánh ta,nhưng là huynh ấy nhất định chém chàng!"

      "Ta đều sợ." Thấy nàng cái miệng nhắnchu cao hơn, chỉ phải trấn an : "Được được được , chờ nàng ngủ sau, ta nhất định lập tức rời cóđược hay ?"

      Hùng Bảo Bảo gật đầu, biết lừa gạt nàng, vì vậy yên tâm nhắm hai mắt lại.

      Lãnh Thanh Phách kiên nhẫn dụ dỗ nàng, cho đếnkhi nàng hô hấp đều đặn, mới nhàng xuốnggiường, nhặt quần áo lên.

      khỏi ngắm nàngthêm cái, ở trán nàng in dấu hôn, sau đó mới rời gian phòng củanàng.

      Lại cũng uất ức, mỗi đêm cũng giống như tên trộm đến phòngnàng âu yếm, trời sáng lại phải nhanh chóng rời .

      Hai năm qua, loại đau khổđè nén này làm rất thoải mái.

      nghĩ, khi hoàn thànhkhế ước của Hoa Đề Lộ, đến lúc đó nhất địnhphải mang theo Bảo Bảo lúc rời khỏi nơi này, qua những tháng ngày hạnh phúc của hai người. . . . . .

      lâu về sau, bọn họ có thể so với tại hạnhphúc hơn, ngọt ngào hơn.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :