Sủng đồ lên trời, vạn vạn tuế – Tác giả: Khuynh Ao Ao. Thể loại: xuyên , sủng, sư-sinh. Couple: Liễu Nguyệt Phi (Tiếu Hiểu) x Hoa Khanh Trần. Convert: meoconlunar. Edit: Ring. Tình trạng bản gốc: Hoàn 82 chương + 2 Phiên ngoại. Ừm, bản convert 342 trang, chưa có PN2. Tình trạng edit: xong rồi xong rồi *hí hửng*.Nguồn: http://ptring.wordpress.com/ngon-tinh-da-hoan/xk-sung-do-len-troi-van-van-tue/
Văn án Nhà phát minh máy móc thiên tài thế kỉ 21 bị quả bom dập, hoa lệ xuyên . Xuyên đến người oa nhi vừa sinh ra lâu mất cha mẹ, may mắn được Hoa Khanh Trần thấy, ôm về nuôi dưỡng. Đương nhiên, ăn của , ở của , mặc của , dùng của , cuối cùng, chiếm lấy ! Ai dám giành sư phụ với , Liễu Diệp kiếm pháp hầu hạ! Gì, dám lén lút trèo lên giường sư phụ? Trực tiếp đem súng lục được nghiên cứu phát triển ra bắn! Gì, cầm thánh chỉ của Hoàng đế đến dọa! Mợ nó chứ, chị phát uy liền tưởng chị là Hello Kitty à? Trực tiếp lấy đạn hỏa diệt cả nước của ngươi! Giới thiệu của người Edit )
Sủng đồ lên trời, vạn vạn tuế – Tiết tử. Edit: Ring. Bóng đêm chợt kéo đến, bầu trời tối đen cắn nuốt tất cả ánh sáng còn sót lại, sấm chớp nhóe lên, mặt biển sóng dữ quay cuồng. Cuồng phong tựa như dã thú, đỏ mắt muốn xé rách, phá hoại tất cả, quật cây cối ngã trái ngã phải. ‘Kẽo kẹt –‘ tiếng, tấm ván gỗ từ mái hiên rơi xuống nền đất, làm dấy lên tầng khói bụi. tấm ván gỗ kia nổi bật bốn chữ ‘Liễu Diệp sơn trang’ đỏ tươi, vô cùng chói mắt. Nhìn ra cửa, đám người chậm rãi bước trong sân nhà đầy thi thể, mùi máu tanh tưởi xộc lên khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Dẫn đầu chính là thiếu niên áo lam, tay áo lúc này theo gió phiêu lãng, nhìn kĩ lại, dưới đôi mày kiếm khí phách là đôi mắt đen sáng như trăng rằm, cái mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng. Ngũ quan góc cạnh ràng như vậy, tựa như được điêu khắc tỉ mỉ, có thể so được với thần tiên! Lúc này, đôi môi mỏng kia khẽ mở:“ còn người sống sao?” Giọng trầm thấp từ tính còn chút non nớt, chút lạnh lẽo, lại vô hình khiến người nghe có cảm giác bị áp bách mãnh liệt! Mà người phía trước quỳ xuống, sợ hãi :“Thuộc hạ đến chậm, xin môn chủ trách phạt!” Trong giọng tất cả đều là ảo não. Thiếu niên gì, chỉ vòng qua người nọ, mặt chút biểu cảm nhìn bốn phía, trong gió lạnh càng có vẻ tiêu điều. Nơi này từng là nơi luyện được bộ kiếm pháp đầu tiên, ở đây, trải qua khoảng thời gian vui vẻ nhất. “Thi thể của người!” Thiếu niên bỗng nhiên xoay người, nghiêm khắc phun ra mấy chữ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Thân hình người quỳ mặt đất bỗng run lên, sắc mặt vô cùng khó coi, giọng cũng run run:“Khi thuộc hạ tìm được thi thể Liễu trang chủ, … bị phanh thây!” Thiếu niên vừa nghe, cả người nhất thời lui về sau mấy bước, linh hồn dường như bị đâm nhát, mày kiếm nhăn chặt lúc lâu, sau đó lạnh lùng :“Mang bản tọa !” Người cúi đầu nghe vậy cũng dám chậm trễ, lập tức đứng dậy dẫn thiếu niên vào góc tối, cuồng phong như quét tất cả khói bụi, bóng đen khôn cùng lan tràn, khiến cảm giác sợ hãi từ sâu nhất trong lòng người trỗi dậy, thiếu niên lời nào nhìn hai người nằm đất, trong đó, nam tử tứ chi sớm bị chặt đứt, bây giờ chỉ là đơn giản sắp lại. Hai tay nắm chặt, mười ngón dần dần trắng bệch, môi mỏng khẽ nhếch, nỗi thống khổ đến vô cùng ập đến cả thể xác lẫn tinh thần . Thù này, nhất định phải báo! Nhìn chằm chằm thi thể hai người, lâu nhúc nhích. Bỗng nhiên, hai mắt thiếu niên phát ra hào quang làm người ta sợ hãi, tia chớp lóe qua chiếu sáng khuôn mặt . Khuôn mặt trắng bệch chút máu giờ phút này có vẻ quỷ dị vô cùng. Ánh mắt sắc bén bắn về phía người dang quỳ: “Liễu Nguyệt Phi đâu?” Người nọ vừa nghe, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nơm nớp lo sợ :“Thuộc… thuộc hạ, thuộc hạ xác thực nhìn thấy Liễu đại tiểu thư.” Trong giọng có chút hưng phấn, nhưng vẫn còn mấy phần sợ hãi. “Còn mau tìm!” Gương mặt trắng bệch của thiếu niên dần có chút huyết sắc, có thi thể, nghĩa là có khả năng còn sống! Nghĩ đến điều này, trái tim tĩnh mịch của liền nảy mạnh lên, bất chấp những thi thể dưới chân, tự mình cầm lấy đuốc bắt đầu tìm kiếm. “Oa……” Đột nhiên, tiếng kêu của trẻ con truyền vào tai mọi người. Thiếu niên như điện giật dừng chân, nhìn về phía phát ra tiếng động. Tiếu Hiểu lúc này cảm thấy vô cùng đau đầu, nước M chết tiệt, cư nhiên quăng cho quả bom, trực tiếp dập bay luôn . Cũng may phúc lớn mạng lớn, đợi khỏe lên, nhất định trả lại quả bom nguyên tử! Khó chịu kêu tiếng, ngờ ra khỏi miệng lại là ‘oa’! Sao lại thế này? Giọng của từ lúc nào trở nên non nớt như vậy? Ngay lúc này, thiếu niên cũng nhờ tiếng đó mà tìm được Tiếu Hiểu trong tã lót, lập tức vui vẻ cúi người ôm lấy Tiếu Hiểu, tựa như ôm lấy trân bảo đánh mất lâu. Tiếu Hiểu nhìn thiếu niên đột nhiên xuất trước mặt, ánh mắt mở to, đôi mắt xếch xinh đẹp, tóc đen theo gió tung bay, làn da trắng nõn, quả thực so với con còn xinh đẹp, nghiệt hơn. muốn vươn tay nhéo khuôn mặt xinh đẹp của mĩ thiếu niên lại kinh ngạc phát tại toàn thân mềm nhũn, có chút sức lực, liền nguyền rủa tiếng, quả bom kia cũng quá mạnh ! Thiếu niên nhìn ngọc bội người oa nhi, vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười, trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, may mắn, ngươi còn sống. Tiếu Hiểu nhìn tươi cười của thiếu niên, thời gian như dừng lại ở khắc đó, trời đất phút chốc mất ánh sáng, vạn vật so ra đều kém hơn nụ cười này, Tiếu Hiểu tự giác chảy nước miếng. Thiếu niên thấy vậy, dịu dàng lau miệng cho , quan tâm :“Xem ra, ngươi là đói bụng rồi, ta mang ngươi về nhà.” Giọng nhàng như mây khiến toàn thân Tiếu Hiểu lại càng nhũn ra. Đúng vậy, là đói bụng, bất quá, nhà phải bị thổi bay rồi sao? Giờ còn về nhà gì nữa? “Liễu Nguyệt Phi, từ nay về sau, ta liền là trời của ngươi, đất của ngươi, bản thân ngươi cứ để ta che chở, sủng ái.” Thiếu niên nhìn chằm chằm oa nhi, đột nhiên như hứa hẹn. Mà Tiếu Hiểu trong đầu sửng sốt, hoàn toàn , Liễu Nguyệt Phi là ai? “Thứ này, từ giờ trở , liền giao cho ngươi.” Thiếu niên từ trong tay áo lấy ra cái vòng ngọc. Tiếu Hiểu lúc này cũng là sợ ngây người, nhìn thiếu niên đeo vòng ngọc vào tay . Ai có thể với , tay , vì sao có chút xíu như vậy? như tay trẻ con ? Lập tức hoảng sợ kêu lên, ngờ ra khỏi miệng lại là tiếng khóc! “Oa oa oa……”
Chương 1: Xem Như Lai quyền vô địch của ta. Edit: Ring. Bầu trời đêm tĩnh lặng hoàn toàn tiếng động, yên tĩnh đến thần kỳ, cũng yên tĩnh đến đáng sợ. Dưới ánh trăng, có vài thân ảnh lén lút hành động. Nhìn xung quanh mảnh tối đen, đầu họ lấm tấm mồ hôi, trong lòng sớm thấp thỏm yên. “Lão… Lão đại, chúng ta trở về .” Tằng Xuyên ôm chặt kiếm, phát run nhìn chung quanh, hình như bọn họ dưới ba vòng trong khu rừng này rồi, xem ra Liễu Diệp sơn trang quả thực quỷ dị như người ngoài vẫn đồn đại. “Sợ cái gì, đến đây rồi!” Dương Đại Trí khinh bỉ nhìn nhìn hai chân run run của Tằng Xuyên, thèm nghĩ nhiều, liền tiếp tục về phía trước. Liễu Diệp sơn trang là trong hai đại môn phái ở giang hồ, mà Liễu Diệp kiếm pháp lại là giang hồ đệ nhất kiếm pháp, sớm mơ đến. Nhưng Liễu Diệp kiếm pháp truyền cho người ngoài, cũng từng muốn bái nhập Liễu Diệp sơn trang, ai ngờ chưa qua được cửa đầu tiên bị đá ra, còn bị nữ nhân châm chọc là có ý đồ xấu! Giọng điệu như vậy làm sao có thể nuốt trôi chứ? “Tằng Xuyên, chẳng lẽ ngươi còn sợ tiểu nữ nhân sao?” mặt Quách Đào có vết sẹo rất to, khi ánh trăng chiếu xuống lại càng trông dữ tơn như quỷ. Nữ nhân trong mắt chỉ để dùng ấm giường, cũng tin nữ nhân chỉ mới mười lăm tuổi có khả năng gì? “Nhưng là, Liễu Diệp sơn trang dù sao cũng là trong tứ đại môn phái, sao có thể để chúng ta trộm được bí tịch võ công dễ dàng như vậy chứ?” Tằng Xuyên tại mắt phải giật ngừng, trong lòng cũng càng thấp thỏm. “Liễu Diệp sơn trang sở dĩ lợi hại như vậy, còn phải ỷ vào có Liễu Diệp kiếm pháp sao? Chúng ta trực tiếp bắt cóc Liễu Nguyệt Phi xem ả có giao ra hay !” Trong lòng Dương Đại Trí tại chỉ có làm thế nào báo thù Liễu Nguyệt Phi, mặc dù đối phương chỉ là nữ tử. “Đúng vậy, nữ nhân cũng chỉ có thể dùng ấm giường!” Quách Đào chẳng hề để ý , Liễu Diệp kiếm pháp, hôm nay nhất định phải nắm được trong tay! Thấy hai người đều vậy, sĩ diện của Tằng Xuyên cũng nổi lên, sợ hãi so ra cũng quan trọng bằng mặt mũi. cũng đúng, nữ nhân có thể có bao nhiêu năng lực? Nghĩ như vậy, trong lòng cũng bình tĩnh lại, nhanh chóng đuổi kịp bước chân hai người kia về phía trước, ai ngờ vừa được mấy bước, trước mắt chợt lóe lên, cỗ khí lạnh thổi đến bên tai, dọa ngã ngồi xuống đất. “Ai?” Quách Đào cùng Dương Đại Trí phía trước nghe vậy cũng quay đầu nhìn Tằng Xuyên ngã xuống, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh, phát có gì khác thường liền nhìn nhau. Xem ra Tằng Xuyên là tự hù dọa bản thân đến nỗi xuất ảo giác rồi. Dương Đại Trí khó chịu hừ lạnh tiếng, tiếp tục lên phía trước, Quách Đào lơ đãng với Tằng Xuyên: “Nhìn bộ dạng vô dụng của ngươi kìa.” Tằng Xuyên vừa nghe, liền dè dặt cẩn trọng nhìn bốn phía, phát xác thực có gì khác thường, chẳng lẽ là do quá sợ hãi? Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, trong rừng liền vang lên tràng tiếng cười làm người ta sởn gai ốc. “Ha ha…… Ha ha ha ha……” Lần này ngay cả Quách Đào cùng Dương Đại Trí cũng nghe được, Tằng Xuyên trực tiếp bị dọa đến nhũn chân đứng nổi. “Là ai!” Dương Đại Trí hét lớn tiếng, nhưng trong giọng ràng có vẻ lo lắng. “Ha ha…… Hắc hắc…… Hì hì…… Ha ha……” Tiếng cười kia khi xa, khi gần, khiến ba người nghe đến nổi hết da gà. Quách Đào tự giác rùng mình, mẹ nó, đúng là tà môn mà. Dương Đại Trí lúc này cũng có chút run rẩy, lời mắc kẹt ở yết hầu ra được. Tằng Xuyên mặt tái nhợt kêu to,“Quỷ, là quỷ, có quỷ a!” Chân còn mềm nhũn ra lúc trước đột nhiên có lực trở lại, nhanh chóng chạy về phía sau. “Nha, đừng chạy nha, chơi với ta nha!” Giọng giống như trẻ con, ngây thơ vô tội, còn có chứa chút ủy khuất như là bị ai đoạt lấy đồ chơi, nhưng lọt vào tai ba người lại càng làm dựng tóc gáy. Tằng Xuyên chạy càng nhanh dám quay đầu, giống như phía sau chính là ngàn vạn rắn độc. Chỉ nghe tiếng động cắt qua khí, trong phút chốc, thân thể Tằng Xuyên liền cứng ngắc ngã xuống đất, ánh mắt khó tin trợn trắng. Nhìn những gì vừa xảy ra trước mắt, Quách Đào cùng Dương Đại Trí hít hơi lạnh, bất an trong lòng nháy mắt dâng cao. “Hắc hắc, chơi với ta nha.” Giọng vẫn ngây ngô, lại tựa như cây đao kích thích tâm lí, khiến toàn thân hai người run bắn lên. Loại chuyện tốt trăm năm khó gặp này, sao lại để bọn họ chứng kiến vậy? “Ngươi… Ngươi muốn chúng ta chơi với ngươi như thế nào?” Có vết xe đổ của Tằng Xuyên, Dương Đại Trí cũng dám manh động, hai mắt ngừng nhìn bốn phía, sợ đối phương đột nhiên từ chỗ nào bật ra. “Đúng, đúng, ngươi , ngươi muốn chúng ta chơi cái gì?” Quách Đào dù sao cũng là người hành tẩu giang hồ, đối mặt loại chuyện này cũng biết trước tiên phải bình tĩnh. “Ha ha, tốt lắm nha, ta đây muốn chơi đá bóng. Chặt bỏ đầu của các ngươi để ta đá !” Vừa mới xong, thân ảnh nhắn xuất trước mặt hai người. thân hồng y như lửa, đầu vấn hai búi tóc*, làn da mềm mại như lụa, đôi mắt to tròn đen nhánh cùng môi đào nho , tất cả đều là bộ dáng khả ái, làm người ta chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà thương. (R: tựa tựa như thế này ) Nhưng trong tình cảnh này, Dương Đại Trí cùng Quách Đào đều có tâm trạng đó, nhìn vừa nhảy ra trước mắt, bọn họ có cảm giác như vừa bị người gõ vào đầu cái, cực kì châm chọc. Trong lòng nhất thời nổi lên cỗ giận dữ, sợ hãi lúc trước hoàn toàn biến mất dấu vết, sống hơn ba mươi năm còn bị nữ nhân vốn chỉ dùng để ấm giường đùa giỡn! Dương Đại Trí vừa nhìn lại, đây phải là Liễu Nguyệt Phi từng châm chọc sao! Thù mới hận cũ khiến Dương Đại Trí chẳng thèm quan tâm đến cái gì mà ‘ỷ lớn hiếp ’, trực tiếp phi thân cái, hướng Liễu Nguyệt Phi bay đến. “ ra là ngươi ở đây giả thần giả quỷ, ta muốn giết ngươi!” Đại đao trong tay giơ lên cao, mắt thấy sắp bổ xuống đầu Liễu Nguyệt Phi nàng lắc mình cái liền biến mất dấu vết. Dương Đại Trí kinh hãi, vừa chuẩn bị thu tay lại nghe Liễu Nguyệt Phi sau lưng “Cẩn thận a!” Dương Đại Trí theo bản năng quay đầu, nhìn thấy quả đấm màu đỏ đặc biệt lớn tiếp xúc thân mật với bản mặt , va chạm cực kì mạnh làm trực tiếp ngã xuống, theo gót Tằng Xuyên. Liễu Nguyệt Phi vừa lòng nhìn Dương Đại Trí nằm đất, lấy ra cái khăn lau nắm đấm lớn trong tay, cái này nàng mất cả ngày mới làm được, thể để bị bẩn. Ngoài miệng lại lẩm bẩm “ nhắc ngươi cẩn thận rồi mà nghe.” Ba người giờ chỉ còn lại Quách Đào trợn mắt há hốc mồm chứng kiến hết thảy, tiểu nữ nhân mười lăm tuổi trước mắt chỉ chốc giải quyết xong hai đại nam nhân, là khiến người ta kinh ngạc. Ngay lúc Quách Đào trừng mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi, nàng cũng vừa lau xong nắm đấm lớn, nhìn về phía Quách Đào,“Đúng rồi, còn có ngươi a.” xong nở nụ cười làm hoa cũng phải thẹn thùng, còn lộ ra hai cái răng nanh .
Chương 2: Giả làm tù binh, lẫn vào quân doanh. Edit: Ring. Quách Đào tự giác rùng mình, đêm nay lạnh lưng cũng nhiều. Lại nhìn về phía Liễu Nguyệt Phi, nàng thực mới mười lăm tuổi ư? Vì sao có thể khiến nỗi sợ hãi từ đáy lòng toát ra như vậy? “Muốn chơi với nắm đấm lớn của ta chút hay nga? Vừa rồi cái người lưng hùm vai gấu kia cũng là chơi với nó á.” xong, liền cầm lấy nắm đấm vung hai cái, thuận tiện chỉ chỉ Dương Đại Trí nằm đất. Quách Đào nhìn về phía cái gọi là nắm đấm lớn kia, chính là cây gậy gỗ, phía có nắm đấm lớn gấp ba lần nắm đấm của nam tử bình thường, cũng biết là làm bằng cái gì, bất quá Dương Đại Trí vừa rồi chỉ chịu có đấm ngã xuống đất. Nghĩ đến đây, giật nảy mình, liền quay đầu chạy trốn. “ ra ngươi muốn chơi kiểu này nga, vậy ngươi chạy xa chút nga, đừng để cho nắm đấm của ta vươn tới nga.*” Liễu Nguyệt Phi tươi cười đầy mặt nhìn Quách Đào chạy bán sống bán chết, sau đó dùng sức vung nắm đấm lên, bộ phận bằng gỗ nháy mắt tách ra, nắm đấm liền bay về trước! ra ở bên trong là lò xo. (R: bạn Nguyệt cứ ‘nga, nga’ là giả bộ dễ thương á ==”) “Nếm thử Như Lai quyền vô địch của ta!” Thoáng chốc, Quách Đào bị nắm đấm tấn công ngã sấp xuống, xương cốt sau lưng như bị vỡ vụn, đau đến nỗi hút mạnh khí, chỉ kém chưa ngất . “Bộ dạng như thế này mà muốn trộm Liễu Diệp kiếm pháp.” Liễu Nguyệt Phi lúc này thưởng thức nắm đấm lớn, nhìn ba người nằm đất, giọng cũng là lạnh như băng chút độ ấm, quả khác biệt trời vực so với giọng trẻ con đáng ban nãy! Quách Đào ngã xuống đất toàn thân nổi lên sợ hãi, ông trời, rốt cuộc chọc đến người nào? “Giao cho các ngươi xử trí, đừng để ta nhìn thấy bọn nữa.” xong liền xoay người biến mất trong cánh rừng. Cùng lúc đó, mười người từ cây ào ào phi xuống, cung kính dập đầu hướng Liễu Nguyệt Phi vừa rời mà trả lời: “Thuộc hạ tuân mệnh!” ~ Đêm hè gió thổi ve kêu, trong khí có chút oi bức, trong phòng, nữ tử mặc áo ngủ đại, nửa nằm giường, bên chân là cây quạt gỗ nhè thổi ra gió mát. Người này đúng là Liễu Nguyệt Phi vừa chạy trở lại sơn trang ngủ bù, mấy tên cặn bã ấy quấy rầy mộng đẹp của nàng, đúng là phiền. Lúc này, nam tử thân hình cao lớn, mày rậm mắt hổ đứng ở sau bình phong, cung kính với nữ tử trong phòng: “Thiếu chủ, vừa biết được tin tức, môn chủ tại ở Kinh Châu.” Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, đột nhiên mở hai mắt, nhìn về phía bóng người bên ngoài bình phong, giọng dễ nghe như chim hoàng oanh hưng phấn : “Bắc Sát Kinh Châu?” “Vâng!” Nam tử cúi đầu đáp lại. Liễu Nguyệt Phi nghe xong : “Ta đây xem thử sư phụ làm cái gì?” Vừa vặn mấy ngày nay nhàn rỗi nhàm chán, hơn nữa cũng lâu gặp sư phụ. Cực Thiên vừa nghe, hai hàng lông mày nhíu chặt : “Môn chủ cho thiếu chủ tiếp xúc với người của triều đình!” “Ta có tiếp xúc nha, ta chỉ là nhìn sư phụ!” Liễu Nguyệt Phi nhắm mắt lại hưởng thụ gió mát. Tới nơi này mười lăm năm, người thân cận nhất là sư phụ, nhưng sư phụ luôn cho nàng tiếp xúc người của triều đình, lòng người khó lường, sư phụ thân mình ở triều đình chiến đấu, nàng cũng nên trợ giúp tay! “Nhưng là thiếu chủ……” Cực Thiên lúc này có chút hối hận vì ra chỗ của môn chủ. “Cực Thiên, ta cam đoan, chỉ đứng xa xa nhìn thôi, để sư phụ biết!” Liễu Nguyệt Phi đột nhiên ngồi dậy, giả vờ giả vịt hứa hẹn với Cực Thiên. Cực Thiên là người của sư phụ, mỗi lần sư phụ đều để Cực Thiên ở lại bên cạnh nàng, vừa bảo hộ vừa giám thị, báo cáo với sư phụ nhất cử nhất động của nàng. Ngược lại nàng cũng có thể mưu mẹo chút, để Cực Thiên với nàng tình hình của sư phụ. Nếu lần này quyết định muốn tìm sư phụ, vậy phải giải quyết xong cái loa Cực Thiên này . Nghĩ đến đây, Liễu Nguyệt Phi liền tà ác nở nụ cười. Đáng tiếc, Cực Thiên đứng ngoài bình phong thể thấy được. “A, Cực Thiên, quạt của ta dừng rồi, huynh giúp ta lên dây cót .” Cực Thiên nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê, thiếu chủ, ngài có chút tri giác của nữ nhân nào ? Ngài mặc thành như vậy, làm sao ta dám vào? Liễu Nguyệt Phi từ từ nhắm hai mắt chờ Cực Thiên lên dây cót quạt cho nàng, Cực Thiên ở bên ngoài mặt có chút ửng đỏ, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng là mệnh lệnh của thiếu chủ thể cãi lại, đành phải nhắm mắt, mò mẫm vào, lên dây cót cho quạt của Liễu Nguyệt Phi. Ai ngờ vừa nhắm mắt lại, liền cảm giác gáy tê rần, sau đó liền mất ý thức. Khi Cực Thiên tỉnh lại, bản thân bị buộc thành cái bánh ú lớn, trước mắt sao có thể còn bóng dáng Liễu Nguyệt Phi, Cực Thiên thầm than tiếng, xong đời! ~ Kinh Châu lúc này chiến hỏa mấy ngày liền, hai nước Nam Tề, Bắc Sát giao chiến, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông, trong khí tràn ngập mùi máu tanh, có khi còn nghe được tiếng trống trận, quân hào, vó ngựa. Binh lính Nam Tề dưới tay Ngạo Vương Hoa Khanh Trần thừa thắng xông lên, ép đến thành Kinh Châu biên giới Bắc Sát. Bắc Sát toàn quân bị diệt, thê thảm vô cùng. Chiến tranh kết thúc, bầu trời mảnh u nhìn ra màu sắc, nhóm binh lính Nam Tề đơn giản thu dọn chiến trường, khiêng những binh lính hy sinh . Lúc này, đội ngũ chậm rãi bước , cổ tay, cổ chân đều mang xích sắt, người là binh phục Bắc Sát, những người này đúng là binh lính Bắc Sát bị bắt giữ, mặt họ đều dại ra, miệng vết thương người máu chảy ròng ròng, bước chân tập tễnh về phía quân doanh Nam Tề. Trong đó có gã tù binh mặt đầy tro bụi hay ngẩng đầu quan sát tình hình bốn phía, càng gần quân doanh Nam Tề, người này càng tỏ vẻ hưng phấn. Đây đúng là Liễu Nguyệt Phi đả thương Cực Thiên chạy đến, lúc này nàng thân binh phục Bắc Sát, xen lẫn trong đám tù binh đúng là có thể đánh tráo giả, đường đường chính chính bước vào quân doanh Nam Tề. Nhớ lại lúc nãy, khi nàng vừa đến chiến trường, nấp bên cạnh thi thể, nhìn đến bộ dáng quân lính Bắc Sát tan rã, cảm thán sư phụ quá mức mạnh mẽ. Bắc Sát này hoàn toàn là lấy trứng chọi đá. Ngay lúc nàng nghĩ làm thế nào để trà trộn vào, bước chân đột nhiên bị bàn tay giữ chặt, Liễu Nguyệt Phi theo bản năng đá mạnh lại, tức giận chính mình chỉ lo nghĩ đến sư phụ, chú ý tới bên cạnh có người tới gần. Người nọ bị Liễu Nguyệt Phi đá liền hộc máu, Liễu Nguyệt Phi lúc này mới phát , người này mặc binh phục Bắc Sát, sớm bị trọng thương ngã xuống, chính là ‘người chết’ nằm đất vừa rồi! Mà người nọ thấy Liễu Nguyệt Phi thân trang phục dân dã, nghĩ là nông nhân ở Bắc Sát Kinh Châu, cũng để ý đá vừa rồi của Liễu Nguyệt Phi, bởi vì nàng sớm đau đến chết lặng, cảm giác, chỉ còn phản ứng theo bản năng, mơ hồ . “Bản… Bản cung… chính là… Tường Vi… Tường Vi Công chúa của Bắc Sát. Ngọc…ngọc bội này ngươi cầm… cho phụ vương… bản cung… chính là… bị nhị muội… Mẫu Đơn làm hại… Phụ vương chắc chắn… trọng… thưởng cho ngươi.” xong liền tắt thở. Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, ra là Công chúa, tiếp nhận ngọc bội tay người nọ, chà chà, chất lượng này quả là đồ của hoàng thất. Cái gì Tường Vi Công chúa, nhị muội Mẫu Đơn, nàng nghe đến hồ đồ, nghĩ gì nhiều, tầm mắt Liễu Nguyệt Phi dừng chiến phục của người nọ, trong mắt chợt lóe, đúng là thứ tốt!