1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sổ tay ghi chép tuổi thanh xuân - Cố Phi Phi (21)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Sổ tay ghi chép tuổi thanh xuân
      Tác giả: Cố Phi Phi
      Editor: phuonganhdao229
      Số chương: 50 chương​


      Giới thiệu:

      Vào ngày nào đó, Lạc Tử Tinh gia cảnh bần hàn nhận được phần công việc là làm trợ lý cho nhóm TK-boys. Từ đây, cuộc sống của bắt đầu rộng mở, sáng lạn vô cùng.

      lập tức bị thiếu niên đẹp trai, khéo léo hấp dẫn, người thiếu niên này có khuôn mặt hoàn mỹ nhất, xấu tính nhưng tâm địa lại thiện lương.

      Nhưng mà cho cùng cuộc sống cũng thuận buồm xuôi gió, gia đình, bệnh tật . . . loạt việc xảy ra làm cho bọn họ càng ngày càng xa.

      Chờ đến khi trần ai lạc định, còn có thể trở lại bên cạnh ?

      尘埃落定 – Trần ai lạc định (bụi trần lắng đọng) ý chỉ việc nào đó trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng có kết quả (đến hồi kếtthúc)
      Nguồn:http://langdongtamhon.blogspot.com/2015 ... a-sau.html

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Gặp được thiếu niên xinh đẹp

      Tháng mười, ở thành phố phía nam, cái nóng mùa hè chưa giảm bớt.

      khuôn mặt trắng trong thuần khiết của Lạc Tử Tinh bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt đến đỏ ửng. Hôm nay công việc của thuận lợi, bởi vì khu vực phụ trách hôm nay bị mất vài thứ, camera quan sát lại hỏng, thể tra ra ai là thủ phạm, chủ cửa hàng dốc sức mắng cho trận, cũng thông báo cho biết rằng nếu như còn có lần sau lập tức sa thải .

      “Bắt kẻ trộm - - Bắt kẻ trộm a!” Đột nhiên, tiếng nóng vội vang lên dội vào tai Lạc Tử Tinh. Vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy đầu chảy đầy mồ hôi đuổi theo người đàn ông trung niên, trong tay người đàn ông kia còn nắm chặt chiếc ví tiền của nữ.

      Người xung quanh cũng có động tĩnh gì, biểu cảm lạnh lùng còn thay đổi nét mặt, thậm chí có vài người còn dừng lại, lấy di động ra chụp.

      Lạc Tử Tinh tức giận, tại sao làm gặp kẻ trộm, tan tầm cũng đụng phải là sao? kéo chặt quai đeo cặp sách, bước lao ra đuổi theo người đàn ông kia.

      kia nhìn thấy có Lạc Tử Tinh hỗ trợ, trong lòng cảm kích, lại mệt đến nỗi câu cảm ơn cũng nên lời.phuonganhlqd

      Lạc Tử Tinh ra sức đuổi theo người đàn ông kia. là người đạt huy chương vàng ba năm liên tiếp trong cuộc thi chạy cự ly dài ở trường trung học Hoa , có cặp chân dài khỏe mạnh. yên lặng tăng tốc, mắt thấy khoảng cách với người đàn ông kia thu hẹp lại.

      Kẻ trộm hình như phát ra, chạy nhanh vài bước sau đó đột nhiên xoay người, ý định là băng ngang qua đường. Lạc Tử Tinh nóng nảy, biết có được sức mạnh từ đâu, khi ta vừa chạy đến ven đường, túm lấy cổ tay ta, giật mạnh. Người đàn ông kia bị kéo phát mạnh như vậy, ngã xuống đất theo quán tính. Lạc Tử Tinh bị ta hất ra cũng ngã xa vài bước, may mắn là ngã sấp xuống, vừa định bắt lấy kẻ trộm, trong nháy mắt tiếp theo đột nhiên ngây dại.

      chiếc xe thể thao phát ra tiếng phanh chói tai kích thích màng nhĩ của , khiến cho thể nhúc nhích, Lạc Tử Tinh chỉ cảm thấy cơ thể bị lực mạnh va đập vào, cả người quay cuồng, ngã văng ra ngoài.

      A, đau quá. Trong mắt Lạc Tử Tinh đọng tầng nước mắt, giọng rên rỉ kêu đau, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy chỗ nào bị thương thấy tên cướp kia thừa dịp hỗn loạn muốn chuồn , lập tức nhảy lên, giống như trận gió xoáy chạy tới ấn người đàn ông kia ngã xuống đất.

      Kẻ trộm dùng sức giãy dụa, Lạc Tử Tinh dùng sức trói chặt ta lại, quay lại với người vây xem: “Mọi người, ai đó báo báo cảnh sát , có ai có thể giúp chút ?

      Sắc mặt bởi vì đau đớn mà trắng bệch, trong mắt còn có nước mắt, quần áo người dính đầy bùn đất, chật vật vô cùng nhưng hành động bắt được kẻ trộm của lại khiến cho người ta khâm phục.

      Thế nhưng vẫn có ai chịu ra tay giúp đỡ như trước. Kẻ trộm thấy thế càng dùng sức giãy dụa muốn đứng lên, mà người mất của kia vẫn chưa chạy đến nơi.

      Lạc Tử Tinh cảm thấy mất hết sức lực, ngay khi sắp kiên trì nổi nữa, bên cạnh lại xuất người con trai cũng giúp đè kẻ trộm lại.


      Lạc Tử Tinh quay đầu lại nhìn , hai mắt hơi hơi mở to, nghĩ tới người con trai tốt bụng này lớn lên lại đẹp như thế.

      Theo góc độ của Lạc Tử Tinh, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nhìn ngang của , đường nét khuôn mặt quá khắc sâu, tuổi cậu ấy cũng lớn. Vầng trán đầy, hai mắt hẹp dàu, hàng lông mi buông xuống như đôi cánh bướm màu bạc bị trời chiều nhuộm thành màu cam giống màu vỏ quýt. Chiếc mũi thẳng, bờ môi hoàn mỹ, ngay cả chiếc cằm nhìn cũng rất đẹp. Ngũ quan của cậu ấy tinh tế gần như mị, loại con trai như thế này là loại thích nhât, khiến cho Lạc Tử Tinh nhìn chuyển mắt.

      Nhưng mà vẫn nhớ bây giờ bắt lẻ trộm mà có người con trai này trợ giúp, Lạc Tử Tinh có thể thoải mái hơn chút.

      lúc sau, người mất cắp thở hổn hển chạy đến, ngừng cảm tạ với hai người. Lạc Tử Tinh đoạt lấy ví tiền trong tay kẻ trộm trả lại cho người mất của, mỉm cười : “Dì cần cảm ơn đâu ạ, cháu chỉ làm chuyện cháu nên làm mà thôi.”

      câu chân thành như vậy khiến người vây xem bên cạnh đều xấu hổ cúi đầu có mấy người đàn ông từ giữa đám đông ra, người đàn ông lớn tuổi với Lạc Tử Tinh: “ bé, cháu xử lý vết thương trước , nơi này để lại cho bọn ta, báo cảnh sát rồi, lát nữa cảnh sát tới.

      Lúc này Lạc Tử Tinh mới cảm thấy đau, cả người đều run rẩy, hai chân đều mài xuống đất, máu chảy thấm qua quần chảy ra ngoài. Trước mắt Lạc Tử Tinh bỗng tối sấm, mềm yếu lảo đảo ngã xuống đất – thấy máu là choáng.

      Nhưng phía sau đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy , ngăn cản tiếp tục ngã xuống đất. Trong lòng Lạc Tử Tinh còn sợ hãi, quay đầu cảm ơn với người con trai kia, ai biết chỉ trong chớp mắt đó liền ngây ngẩn cả người. Bởi vì người đỡ vừa vặn là người con trai vừa hỗ trợ .

      “Cảm ơn cậu.” Lạc Tử Tinh chân thành lời cảm ơn, đứng thẳng người, lộ ra nụ cười tươi đáng .

      Người con trai tuấn tú kia trầm mặc lúc, : “Là tôi đụng vào .”

      “Cái gì?” Lạc Tử Tinh khiếp sợ, quay đầu nhìn chiếc xe thể thao kia, quả nhiên đó bóng người.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: cho phép tôi xinh đẹp!

      “Thực xin lỗi, để tôi đưa bệnh viện.” Người con trai hơi rũ mắt xuống, dáng vẻ nghiêm túc, chân thành xin lỗi.

      Lạc Tử Tinh cử động cái, cũng có gì đáng ngại, cười với người con trai kia: “ sao, có vấn đề gì, chỉ bị rách da thôi, băng bó chút là được rồi. Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, tôi làm sao có thể nhẫn tâm trách cậu chứ?”

      Lạc Tử Tinh nhìn , cười tủm tỉm.

      Nhưng mà đợi Lạc Tử Tinh vui vẻ lâu nhận thấy sắc mặt người con trai đối diện đen lại, đặc biệt tức giận nhìn . Lạc Tử Tinh cảm thấy kỳ quái, làm sao vậy?

      Nhớ lại tình huống vừa rồi, chắc là có vấn đề gì chứ?

      Người con trai kia thấy còn chưa biết mình sai ở đâu, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên tầng màu hồng, càng có vẻ xinh đẹp gì sánh nổi: “Chỉ có đồ con nông cạn biết gì mới con trai xinh đẹp, ngờ cũng giống vậy!” xong lập tức xoay người rời .

      Lạc Tử Tinh bị mắng xối xả trận, càng thêm mờ mịt, sau đó mới nghĩ ra, có lẽ thích được người khác khen là xinh đẹp.

      Nhưng mà quả thực rất xinh đẹp, con cũng phải tự thấy xấu hổ.

      Lạc Tử Tinh nhìn bóng lưng tức giận rời , vẫn khỏi than thở, tuy rằng bị mắng cho trận nhưng hề tức giận chút nào, quả nhiên là vì dáng vẻ xinh đẹp của .

      quay đầu nhìn bốn phía, vừa vặn phát phòng khám vì thế khập khiễng về phía phòng khám đó, có người đường muốn đến đỡ , đều cười cười từ chối.

      Lúc này gần đến giờ tan tầm, trong phòng khám chỉ có người bác sĩ trẻ ở lại, Lạc Tử Tinh qua cho ta biết tình trạng của mình, bác sĩ lập tức điều trị cho .

      May mắn là sau khi kiểm tra xong, cũng chỉ bị rách da, trầy xước, có gì nghiêm trọng, nhưng mà miệng vết thương cực kỳ đáng sợ, Lạc Tử Tinh quay mặt sang chỗ khác dám nhìn.

      Đợi đến khi vết thương được xử lý xong, Lạc Tử Tinh cũng chảy mồ hôi lạnh đầy người, bác sĩ băng vết thương lại, cười : “Tốt lắm, xử lý xong rồi, mấy ngày này được để miệng vết thương thấm nước, ba ngày sau đến thay thuốc.”

      “Cảm ơn bác sĩ.” Lạc Tử Tinh cảm ơn, trả tiền thuốc men.

      “Bạn trai đợi ở bên ngoài lâu rồi đấy, mau trở về thôi.” Bác sĩ trẻ tuổi nháy mắt mấy cái với .

      Bạn trai? Lạc Tử Tinh quay đầu, lập tức nhìn thấy người con trai đứng bên ngoài.

      Nhìn mặt có vẻ rất khó chịu, lại có chút lo lắng chống lại ánh mắt Lạc Tử Tinh nhìn qua, lập tức quay đầu nhưng mà vẫn hề di chuyển bước chân, ràng là chờ .

      Trong lòng Lạc Tử Tinh cảm thấy ấm áp, kéo bước chân ra ngoài, với người con trai ấy: “Tôi sao, cậu cần lo lắng.”

      “Ai lo lắng cho , đừng tự mình đa tình!” hừ tiếng nhưng lại dịu dàng vươn tay ra đỡ lấy Lạc Tử Tinh.

      đúng là ngưới khó chịu lại kiêu ngạo mà, Lạc Tử Tinh nghĩ vậy.

      Khi ra ngoài, vừa đúng lúc cảnh sát đến, Lạc Tử Tinh cả kinh, lập tức lôi kéo người con trai bên cạnh đến sau bồn hoa trốn , liên hồi: “Xe của cậu còn chưa rời , chắc vẫn là vị thành niên đúng , tôi quên là cảnh sát tìm người lấy khẩu cung, đến lúc đó liên lụy đến cậu rất phiền toái, tuy rằng cậu hơi khó tính nhưng mà thấy cậu xinh đẹp như vậy, chị đây giúp cậu chút.”

      Người con trai kia quả nhiên lại muốn tức giận nhưng nhìn thấy miệng vết thương của Lạc Tử Linh lại nhẫn nhịn xuống.

      Cảnh sát đúng là muốn tìm bọn họ lấy khẩu cung, tìm vòng cũng thấy lập tức dẫn kẻ trộm và người mất của trở về đồn cảnh sát.

      Người con trai này có vẻ bị Lạc Tử Tinh “bắt nạt”, hừ lạnh : “Đừng có hy vọng tôi đưa về nhà.”

      “Nhà tôi rất gần đây, đường rất gần” Lạc Tử Tinh cười lớn vẫy vẫy tay chào , “Vậy tôi trở về nhà trước, hẹn gặp lại.”

      đợi lát.” Người con trai hít sâu vài hơi, gọi Lạc Tử Linh lại, cằm khẽ nâng, lạnh nhạt : “Tôi là Diệp Hiên Nhiễm, học sinh trường trung học Thánh Du, nếu cảm thấy có chỗ nào thoải mái có thể tới tìm tôi.”

      “Diệp Hiên Nhiễm phải , được, tôi nhớ kỹ.” Lạc Tử Tinh đọc lại tên này lần, cái tên vô cùng … xinh đẹp.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Phải làm trợ lý

      Lạc Tử Tinh cũng lừa , nhà quả ở ngay gần đây, chẳng qua là phải là ở hai bên đường của khu nhà cao cấp mà là vào trong con phố cũ, tro bụi bị nước mưa cọ rửa cũng biến thành màu đen. Bọn họ cũng từng ở trong tiểu khu xa hoa, có thang máy, bởi vì cha bị liệt sau vụ tai nạn, mẹ lại bỏ , vì trị liệu, hai cha con phải bán nhà, đến nơi này.

      Nhưng mà Lạc Tử Tinh cũng cảm thấy bất hạnh, cũng cảm thấy vừa học vừa làm là vất vả, cảm thấy bản thân mình rất may mắn, bởi vì còn có cha, còn có thể đọc sách, còn có vài người theo đuổi.

      Khi đến trước cửa nhà, điện thoại của Lạc Tử Tinh đột nhiên vang lên, là dì của .

      Từ khi mẹ bỏ , dì cũng thường xuyên giúp đỡ . Lạc Tử Tinh nhận điện thoại, mặt là nụ cười khá thoải mái: “Dì, có chuyện gì ạ?”

      “Tiểu Tinh.” Lâm Lâm , “Là như thế này, gần đây, dì muốn đào tạo nhóm, là ba nam sinh bằng tuổi cháu. Nhưng bởi vì bọn họ đều là thực tập sinh, chưa ra mắt, tạm thời dì cũng cần vội, nhưng bọn họ vẫn cần trợ lý, trước kia cháu cũng giúp dì làm rất nhiều chuyện, cũng quen thuộc với chuyện này. Cháu có muốn đến làm trợ lý cho bọn họ ? Còn nữa, trong nhóm họ có tên học tập tốt lắm, cháu có thể thuận tiện phụ đạo cho cậu ta chút, dù sao khi làm thần tượng, toàn bộ đều cần phải ưu tú, phí phụ đạo tính riêng cho cháu.”

      Dì Lâm Lâm là người đại diện, tuyển chọn tài năng, tạo ra vô số siêu sao, có thể được chọn làm ban nhạc, nhất định là vô cùng có năng lực. Mà vì sao lại tìm Lạc Tử Tinh, là vì dì vẫn cảm thấy áy náy. Dì muốn giúp đỡ bọn họ, lại bị cha từ chối, thế nên thay đổi phương pháp, nếu có việc gì làm để tăng thêm khoản thu nhập cho họ, dì tìm đến đầu tiên.

      Lạc Tử Tinh hỏi thời gian làm việc, biết được bọn họ cũng là học sinh cấp ba, thời gian luyện tập vừa đúng trùng với thời gian nghỉ ngơi của , vì vậy lập tức đồng ý.

      “Cứ quyết định như vậy nhé. Ngày mai dì hẹn họ gặp mặt cháu, quen biết nhau chút trước, tuần sau là có thể làm rồi.”

      “Dạ vâng, cảm ơn dì.”

      “Ngoan, chờ điện thoại của dì.”

      Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lạc Tử Tinh có chút kích động nho , bởi vì trước sau đều thích nơi náo nhiệt, chẳng qua tại còn học cấp ba, tuy rằng lo lắng chuyện học tập, nhưng nếu như có thời gian, vẫn cố gắng ôn tập tốt hơn, nhiều hơn chút, cho nên việc trong hội học sinh có thể từ chối hết.

      Vừa nghĩ, vừa trở về nhà.

      Chẳng qua trong nháy mắt xoay người, khóe mắt hình như còn nhìn thấy người đứng cách đó xa, bóng dáng có chút quen thuộc, nhưng Lạc Tử Tinhcũng nghĩ nhiều, vỗ vỗ mặt, lấy chìa khóa ra mở cửa.

      Lạc Văn Viễn làm xong cơm rang đợi , nhìn thấy Lạc Tử Tinhtrở về, lập tức đẩy xe lăn lại: “Tiểu Tinh, tại sao bây giờ mới về, gặp chuyện gì sao?”

      có ạ.” Lạc Tử Tinh treo túi sách lên giá áo, đổi giày, về phòng thay quần trước, miễn cho bị cha phát mà lo lắng, sau đó mới ra ngoài tiếp, “Là vì sau khi tan học thầy giáo lại dạy quá giờ cho nên mới về nhà muộn, cha cần lo lắng đâu ạ.”

      Bởi vì thành tích của Lạc Tử Tinh nổi trội xuất sắc, dường như là cả năm đứng thứ nhất, trường học lại biết hoàn cảnh của bởi vậy mới thoải mái phê chuẩn đề nghị xin phép làm thêm của . Buổi chiều, Lạc Tử Tinhcó thể chỉ cần học hai tiết sau đó làm gia sư.

      Nhưng cũng cho Lạc Văn Viễn nghe, sợ ông lo lắng tự trách, bởi vậy luôn luôn lấy cớ là thầy giáo dạy thêm giờ này.

      “Là vì thầy giáo muốn tốt cho các con thôi, con đừng cảm thấy phiền chán.” Lạc Văn Viễn được Lạc Tử Tinh đẩy đến gần bàn ăn, có chút đắc ý : “Hôm nay cha bán được bài hát, chúng ta có doanh thu, ngày mai con ra ngoài mua chiếc váy đẹp .”

      Lạc Tử Tinh xoay người đến phòng bếp cầm đũa, ánh mắt đau xót, cố nén nước mắt, quay đầu cười ngọt ngào: “Cha, đúng là cha đối với con tốt nhất rồi. Nhưng mà mấy ngày trước con mới mua quần áo, cần mua nữa, để con mua cho cha.”

      “Cha cũng cần, dù sao cũng có ai nhìn.” Lạc Văn Viễn cười, “Tiểu Tinh, tại đúng là thời gian đẹp nhất của con, phải ăn mặc cho bản thân đẹp, cha thích nhất là con được ăn mặc xinh xắn, đẹp đẽ.”

      “Được ạ.” Lạc Tử Tinh đành lòng cự tuyệt, đồng ý.

      Từ khi học năm nhất bắt đầu làm công, đến bây giờ cũng tích lũy được ít, học đại học cũng dư dả, hơn nữa sau khi lên đại học càng có nhiều thời gian làm thêm, cho nên cần quá tiết kiệm như vậy. Lại phải làm trợ lý, nếu dáng vẻ quá quê mùa bị bắt nạt.

      thế giới này chính là như vậy, người khác nhìn bạn chính là nhìn qua vẻ bề ngoài, trừ bỏ người quan tâm đến bạn, ai nguyện ý lãng phí thời gian tìm hiểu bạn?
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Từ chối công tác trong hội học sinh

      Ngày hôm sau là Chủ nhật, Lạc Tử Tinh được phép có thể ngủ trễ, sau khi cơm nước xong, Lạc Văn Viễn luyện tập đàn ghi-ta theo thường lệ, chuyên chú biểu cảm như vậy khiến cho người đàn ông gầy yếu tự nhiên có thêm sức hấp dẫn, vô cùng chói mắt.

      Ông thực cũng từng tỏa sáng, nhưng tại còn sáng chói, chỉ có thể trốn ở trong nhà viết nhạc.

      Lạc Tử Tinh ở bên cạnh giọng ca hát, tiếng ca uyển chuyển, lay động lòng người. từ thích ca hát, cũng từng có ước mơ được làm ca sĩ, nhưng thực lại làm cho thể nào buông bỏ ước mơ, bởi vì thể dùng cuộc sống làm tiền đặt cược, để đổi lấy tương lai mờ mịt.

      Sau khi ăn xong bữa sáng, Lạc Tử Tinh trở về phòng, ngồi ngay ngắn ở ghế gọi điện thoại cho Úy Trì An Minh, trong thời gian chờ đợi điện thoại được nhận, suy nghĩ bản thân nên như thế nào.

      "Tử Tinh?" Giọng ràng, nhu hòa của Úy Trì An Minh truyền đến từ đầu kia điện thoại, "Có chuyện gì sao?"

      "Là như vậy, hội trưởng, mình gọi điện thoại là muốn với cậu chút về chuyện từ chức."

      "Vì sao đột nhiên lại từ chức, cậu luôn luôn làm cực kỳ tốt." Úy Trì An Minh hiểu.

      "Mình..." Lạc Tử Tinh chột dạ dối, "Bởi vì cấp ba, nhiệm vụ học tập tương đối trọng, cho nên mình, mình nghĩ muốn từ chức."

      Úy Trì An Minh ở đầu kia điện thoại khẽ cười tiếng, giọng mang theo ý cười hỏi: "Tử Tinh, bạn là người nổi tiếng toàn trường với danh hiệu Đệ Nhất trốn học, cũng vì việc học tập mà cảm thấy áp lực?"

      Tuy rằng vạch trần lời của dối Lạc Tử Tinh, nhưng tiếng dịu dàng nhàng của Úy Trì An Minh cũng làm Lạc Tử Tinh cảm thấy thoải mái, có chút xấu hổ : "Đúng, thực xin lỗi, hội trưởng."

      "Giữa trưa gặp mặt sau , dù sao mình cũng hy vọng mất người trợ giúp đắc lực." Úy Trì An Minh cũng biểu đạt chính xác là có đồng ý hay , hẹn ăn cơm trưa.

      Lạc Tử Tinh ngẫm lại, hôm nay phải mua quần áo, giữa trưa có thể ở bên ngoài giải quyết, lập tức đồng ý.

      Cúp điện thoại, Lạc Tử Tinh thở hơi dài nhõm, biết thế nào, ở trước mặt Úy Trì An Minh, loại tính cách tùy tiện của Lạc Tử Tinh ngày thường như thế này tự giác mà giấu , nhưng mà các nữ sinh khác trong trường học cũng vậy, ở trước mặt Úy Trì An Minh, cả đám đều ngoan như thục nữ.

      mở cửa ló đầu ra ngoài, với Lạc Văn Viễn: "Cha, giữa trưa con ăn cơm với bạn học, buổi sáng mua quần áo, cha có muốn ăn cái gì , con mua về cho cha."

      Lạc Văn Viễn viết nhạc, nghe vậy quay đầu trả lời: " cần đâu Tiểu Tinh, cha tự chăm sóc bản thân, con mau ."

      "Dạ, con lập tức xuất phát đây."

      Nhưng mà trước khi bắt xe buýt lại nhận được điện thoại của bạn tốt – Thước Nguyệt.

      "Tiểu Tinh, mau dạo phố với tớ, tớ muốn mua cái váy đẹp, trang điểm xinh xắn đẹp đẽ, tranh thủ bắt lấy ấy."

      Lạc Tử Tinh nhịn được cười: " nào?"

      Thước Nguyệt thích người đàn ghi ta hát trong quán, giọng hát vô cùng dễ nghe, diện mạo cũng rất tuấn tú, Thước Nguyệt vẫn muốn tỏ tình với , nhưng có dũng khí.phuonganhlqd

      "Biết còn cố hỏi." Thước Nguyệt tỏ vẻ thành thục với , "Chị đây lần đầu tiên thích người, như thế nào cũng đều phải có cái kết quả."

      "Chúc cậu thành công." Lạc Tử Tinh cười, "Tớ cũng muốn mua quần áo, cùng nhau ."

      Thước Nguyệt là bạn ngồi cùng bàn với Lạc Tử Tinh, gia cảnh ưu việt, lớn lên xinh xắn lanh lợi, tính cách lại vô cùng mạnh mẽ thành thục, bởi vì kinh nghiệm sống của Lạc Tử Tinh cũng nhiều hơn so với bạn cùng lứa tuổi cho nên cũng là tri kỷ với Thước Nguyệt. Kỳ thực chuyện này có gì tốt, hiểu biết phát Thước Nguyệt cũng chỉ dùng phương pháp này để bảo vệ bản thân mà thôi. Nhưng mà ánh mắt của ấy là hỏng bét, lẽ ra nữ sinh như ấy hẳn là phải thích loại nam sinh lịch dịu dàng, nhưng , thích ca sĩ đàn ghi-ta, cảm thấy loại người này trải qua tang thương càng hiểu được phải biết quý trọng.

      Đối với chuyện này, Lạc Tử Tinh từ chối cho ý kiến.

      Thời tiết tốt lắm, ánh nắng ấm áp, tuy rằng mùa thu sắp đến, nhưng ở nơi này, cây cối vẫn xanh biếc như cũ, bốn mùa cũng ràng. Lạc Tử Tinh mặc chiếc áo tay lửng màu trắng, quần màu cam nhạt, chân là đôi giày cao gót màu trắng, tôn lên mái tóc dài hơi xoăn, cả người tinh thần phấn chấn ngời ngời, thanh xuân dào dạt, đường hề thiếu người quay đầu nhìn.

      Hai nữ sinh dạo phố cũng ngại mệt, cuối cùng cũng mua được quần áo thích hợp, Thước Nguyệt cho Lạc Tử Tinh, chuẩn bị sau buổi tối thứ tư, sau khi Việt Phi biểu diễn xong tỏ tình với , còn hi vọng bọn họ có thể ở cùng nhau.

      Lạc Tử Tinh có chút mâu thuẫn, mặt muốn Việt Phi cự tuyệt khiến từ nay về sau có thể chuyên tâm học tập, thay đổi thẩm mỹ quan, mặt khác, cũng muốn ấy thương tâm đau lòng vì bị cự tuyệt.

      Nhưng mà chuyện tình cảm, phải là chuyện người ngoài có thể tác động, Lạc Tử Tinh làm bạn bè, chỉ hy vọng Thước Nguyệt có thể vui vẻ hạnh phúc.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :