★╬♥Văn án♥╬★
Phùng Cương Diễm nhiếp ảnh gia nổi danh có tính cách thẳng thắn tùy hứng, tôn trọng tự do.
Kể từ khi cùng bạn Thi Tuấn Vi là nhà thiết kế nội thất thông minh hào phóng sống chung,
Hai người cá tính bổ sung cho nhau, ngoại hình tương xứng, ngày ngày đều sống trong tình nồng cháy,
Cho dù cải vã cũng cảm thấy rất ngọt ngào, khác gì vợ chồng mới cưới!
Cuộc sống bình thường rất hạnh phúc khiến hai người càng thêm thương đối phương, cũng rất hài lòng với tình huống trước mắt,
Hơn nữa cả hai người đều còn trẻ, đúng là lúc cần tập trung cho nghiệp,
Bọn họ cũng nhất trí, bây giờ kết hôn còn quá sớm, sống chung là tốt nhất!
Nhưng ai nghĩ đến hạnh phúc còn chưa duy trì tới năm,
Những ngăn trở vướng mắc nối gót mà đến, hủy hoại yên tĩnh ngọt ngào của bọn họ,
Cuối cùng thậm chí khiến cho cuộc sống chung ngọt ngào cũng phải tuyên bố kết thúc,
thể chia hai, đồng thời lại mắc bệnh tương tư. . . . . .
Ô ~~ bọn họ hoàn toàn muốn sống riêng nữa!
Vậy , rốt cuộc nên làm sao mới tốt bây giờ?
Tiết tử
Nhân duyên quá tốt có lúc cũng là chuyện phiền toái, chỉ mua nhà mở tiệc mời bà con bạn bè cũng phải tốn công tốn sức mấy ngày trời, đầu tiên là bạn bè nam chủ nhân tới ăn mừng, tiếp theo là bạn bè nữ chủ nhân tới chung vui, chẳng những khiến Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi mệt mỏi đến ngã trái ngã phải, còn tặng thêm cho hàng xóm ấn tượng xấu ngày đêm tiệc tùng.
Sau khi kết thúc hai ngày náo nhiệt, rốt cuộc vào ngày thứ ba bọn họ được an tĩnh lại, mới có thể tận hưởng thế giới yên tĩnh của hai người.
“Phùng đại sư, có thể ăn tối rồi!” Gõ gõ cánh cửa phòng tối, Thi Tuấn Vi nhàng cất giọng.
làm việc trong phòng thiết kế nên tự tay trang trí cho tổ ấm của hai người, trong nhà có phòng ngủ chính, buồng thay đồ, phòng đọc sách, phòng làm việc, hai phòng tắm, cùng với phòng bếp cùng phòng ăn, Phùng Cương Diễm thân là nhiếp ảnh gia, nên trong phòng làm việc cũng đặc biệt chừa ra gian trái phải mỗi bên ba thước làm thành phòng tối, gian sống ước chừng năm mươi thước vuông nhờ khéo tay hoạch định và sắp xếp hợp lý, phát huy đến trạng thái tốt nhất.
“Tới ngay, xong rồi đây.” Giọng hưởng ứng từ cánh cửa khác truyền đến, chỉ chốc lát sau Phùng Cương Diễm mặc áo thun, quần cụt tươi cười ra khỏi phòng tối.
“Hai ngày trước ăn thịt cá rồi, hôm nay ăn đơn giản chút, em làm cơm cà ri gà.” Thi Tuấn Vi thân mật kéo cánh tay bạn trai tới ngồi xuống trước bàn cơm.
Phùng Cương Diễm ăn thử miếng, liền hài lòng khen ngợi.”Đơn giản chút ăn cũng rất ngon, ngày hôm trước sau khi bạn bè trở về, cũng khen tài nấu nướng của em dứt miệng, hâm mộ có được người bạn đảm như vậy.”
Tuấn Vi làm việc nhà rất ngay ngắn trật tự, vừa đúng lúc bổ sung cho tính tình bừa bãi thoải mái của , hơn nữa sau khi sống chung, cần hẹn hò phiền phức, có thể ngày ngày gặp mặt, chiếu cố lẫn nhau, làm bạn với nhau, cho nên cảm thấy ở chung là quyết định rất chính xác.
“A, nhưng em cũng nhất định xuống bếp thường xuyến nhé!” nhàn nhạt cong môi, nụ cười ánh lên đôi mắt đẹp, cũng muốn sau khi ở chung liền biến bà già có chồng.
“Vậy càng tốt, có lúc ăn ở nhà, có lúc ăn tiệm, đổi khẩu vị mới ngán.” Sau khi gặp được Tuấn Vi mới có ý niệm ổn định lại, nhưng cá tính tôn trọng tự do vẫn tồn tại.
“Là nha, đến lúc đó nếu em loay hoay bận bịu có thời gian xuống bếp cũng đừng trách em.” vừa , vừa thay múc chén súp rau đậu hủ.
“Đó là chuyện đương nhiên, bất quá, nếu như có cái khuyết điểm gì, em cũng thông cảm cho chút nhé!” nhíu mày, phòng ngừa chu đáo .
đẩy đẩy , khỏi có loại dự cảm, thúc đẩy tiếp: “Em thấy, tối nay, chúng ta lập công ước sống chung !”
“Hả? phải chứ?!” Phùng Cương Diễm trong miệng đút đầy cơm, nghe xong liền hoảng hồn như thấy sấm sét giữa trời quang.
“ làm gì phản ứng mạnh như vậy? Chẳng lẽ có rất nhiều thói xấu sao?” Thi Tuấn Vi tạm ngừng động tác, uy hiếp nheo mắt lại.
Có người khi là mù quáng, biết mình có như vậy , nhưng thể phủ nhận, cùng Phùng Cương Diễm mới lui tới nửa năm, mặc dù tình cảm càng lúc càng tốt, hiểu lẫn nhau nhưng cũng hoàn toàn triệt để, quyết định ở chung, thậm chí cùng nhau mua phòng, ra cũng cũng rất mạo hiểm.
Bất quá, phòng này an ninh tốt, điều kiện mọi mặt cũng tệ, chủ nhà là vì vừa mua căn biệt thự, tìm tới công ty thiết kế làm, sau đó lại do phụ trách trang hoàng thiết kế, tiếp theo mới biết được chủ nhà muốn bán gian phòng này, sau đó chủ nhà lại thấy có hứng thú, hơn nữa hai bên làm việc rất vui vẻ, chủ nhà hết sức hài lòng với hiệu quả công việc, cho nên muốn nhượng lại cho với giá cả phải chăng.
Thích thích, tiền bạc vẫn có hạn, vì vậy muốn bỏ qua cơ hội này, bèn với Phùng Cương Diễm trước kia từng đề nghị sống chung, hai người bàn bạc hồi, quyết định cùng mua gian phòng này cũng chính thức sống chung, mà quyết định chủ yếu là vì hai người cũng muốn chuẩn bị cho tương lai phần nền tảng vững chắc.
Cho nên, bọn họ muốn cùng nhau sống qua ngày, công ước sống chung là cần thiết, chỉ vì giai đoạn sống chung, mà còn vì cuộc sống hài hòa ngày sau.
“ có ~~” nghe Thi Tuấn Vi chất vấn, Phùng Cương Diễm vội vàng cất giọng phủ nhận.” là bé ngoan sống có quy củ a!”
“Vậy tốt rồi.” hài lòng khẽ cười.
Phùng Cương Diễm nhếch miệng trả cho nụ cười gượng gạo, sống lưng chột dạ chảy xuống giọt mồ hôi lạnh, bữa ăn tối này thiếu chút nữa tiêu hóa nổi rồi.
Sau bữa ăn tối, bọn họ vào phòng khách ngồi, bàn bày bút, giấy ghi nhớ, máy vi tính, màn hình đánh lên bốn chữ to ——công ước sống chung.
Ngón tay thon dài của Thi Tuấn Vi nhanh chóng chạy bàn phím, gõ lên mấy ước định mới vừa đạt thành.
“. . . . . . Cứ năm ngày quét dọn lần, người quét sân, người còn lại phải lau nhà. . . . . . Nhà tắm, nhà vệ sinh mỗi người phụ trách gian. . . . . . Nếu như em nấu cơm, phải rửa chén. . . . . . Quần áo tuần giặt hai lần, bao gồm giặt, phơi, cất, mỗi người phụ trách lần. . . . . . đều đồng ý chứ?” Đánh tới chữ cuối cùng, quên hỏi ý lần nữa.
“Đồng ý.” Phùng Cương Diễm trả lời tương đối dứt khoát.
Trước mắt chỉ nghe cũng thấy rất công bằng, hơn nữa Tuấn Vi độc lập tự chủ cũng như các khác, thích coi chồng với bạn trai như nô lệ để sai bảo, cũng nên cảm thấy may mắn.
“Còn gì nhỉ. . . . . .” chống tay nâng cằm lên, cắn môi suy nghĩ.
cũng chống cằm cùng mắt to trừng mắt , bất thình lình chồm về phía trước, trộm hương thành công.
“Đừng làm rộn, có ý đồ nhiễu loạn suy nghĩ của em hả?” giận dỗi trừng , thái độ nghiêm túc.”Chúng ta bình thường quen sống mình rồi, muốn sống cùng nhau nhất định có rất nhiều mâu thuẫn, cho nên em muốn trước tiên phải định quy tắc cho ràng, để tránh ngày sau có cái gì vui.”
“Em cần lo lắng như vậy, về sau có vấn đề gì, em cứ với , sửa đổi, OK?” dựa lên vai , bàn tay xoa cần cổ cứng ngắc của .
“Bây giờ dễ dàng lắm, chỉ sợ đến lúc đó phải như vậy.” bĩu bĩu môi lầu bầu, vuốt ve của làm mềm yếu hồi, nhịn được muốn thở dài.
“Vậy đến lúc đó hãy !” để sát vào bên tai mà chuyện,hơi thở nóng bỏng phất qua, chế tạo khúc dạo đầu mập mờ.”Thời gian này, chỉ thích hợp với hoạt động ăn mừng.”
“Hoạt động ăn mừng gì? Bận rộn ăn mừng hai ngày còn đủ a?” nhạy cảm co cổ lại, hiểu ý đồ của , thẹn thùng ửng đỏ lặng lẽ lên hai gò má.
Bất quá đến chuyện hai ngày trước mời bạn bè tới nhà làm khách, đúng là vẫn còn sợ hãi, náo nhiệt náo nhiệt, nhưng công việc dọn dẹp sau đó quả khiến người ta rất muốn khóc, cho đến hôm nay khôi phục thế giới hai người, rốt cụôc mới có cảm giác nhàn nhã tự tại.
“Kia tính, chúng ta có cách ăn mừng của riêng chúng ta. , cùng khai trương giường mới nào!” Bàn tay lôi kéo muốn dụ dỗ bé ngoan làm chuyện tà ác.
“Nhưng mà. . . . . . công ước sống chung còn chưa soạn xong. . . . . .” do dự vì việc chính còn chưa có làm xong.
“Soạn hay soạn cũng quan trọng, dù sao chúng ta nhất định sống chung vui vẻ!”