1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau - Công Dương Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      SỐNG LẠI NĂM 1977, ĐỂ ĐƯỢC GẦN NHAU

      Tên gốc: 重生相守1977

      Tác giả: Công Dương Ngư

      Editor: Skinny Cat

      Thể loại: đại, trọng sinh

      Độ dài: Chương 182 (Chưa hoàn, tác giả viết)



      Giới thiệu:
      Đời trước, Trầm Nguyệt Hoa là thanh niên trí thức ốm yếu xuống nông thôn ở để trốn việc kết hôn, bị mợ nhận 500 đồng tiền lễ hỏi của người ta, bắt ép gả cho người chồng quân nhân lớn hơn tám tuổi, tên Trương Kiến Bân. Năm 1977, vì muốn thi vào trường cao đẳng, nhẫn tâm phá bỏ bào thai trong bụng của mình, ly hôn với người chồng quân nhân xa lạ. Cho nên nửa đời sau cứ độc như vậy mà sống quãng đời còn lại, con, người thân chăm sóc trước lúc lâm chung.

      Đời này, ông trời cho sống lại đúng vào đêm tân hôn.

      Chương 1: Tiếc nuối

      Có lẽ thế giới này, có báo ứng.

      Trầm Nguyệt Hoa từng vứt bỏ đứa con của chồng mình, năm 1977, vì muốn thi vào trường cao đẳng, nhẫn tâm phá bỏ bào thai trong bụng, ly hôn với người chồng quân nhân xa lạ.

      Cho nên nửa đời sau cứ độc như vậy mà sống quãng đời còn lại, con, người thân chăm sóc trước lúc lâm chung.

      có người .

      tại bà nằm trong phòng bệnh rộng lớn, bên người có hai bảo mẫu cao cấp, còn có bác sĩ chủ trị ở bệnh viện đông y dặn dò bà, phải buông lỏng tâm tình, nên suy nghĩ nhiều.

      Trầm Nguyệt Hoa lại coi như cái gì cũng chưa nghe thấy, chỉ cố sức đứng dậy, nhìn đôi vợ chồng già ngoài cửa, thấy đối phương cũng cỡ tuổi như bà, tuy rằng ăn mặc kiểu dáng, nhưng bên cạnh có con cháu quay quần, còn có bạn bè, đoán chừng những ngày tháng này trải qua cũng ý nghĩa hơn.

      giống như bà, đời này quá cứng cỏi, lúc còn trẻ thi đậu đại học, trong lòng chỉ lo kiếm tiền và mở công ty.

      Chờ đến khi vất vả mới trở thành nhà triệu phú, nhưng cũng hoa tàn ít bướm, lại nhìn những người đàn ông ngang vai vế, đều có loại cảm giác ngăn cách ra được.

      Phụ nữ quá kiên cường, lớn tuổi còn muốn gả cho người xuất sắc, vào tầm tuổi đó cũng bị xếp vào hàng ngũ khó lấy chồng rồi.

      Cho dù lúc đó có vài đối tượng, trong số những người đàn ông này, cũng có người nào được, dễ nghe là vì tình , nhưng thực tế chỉ vì tiền của bà.

      Trầm Nguyệt Hoa thiếu tiền, bản thân tại có đến vài tỷ, cho dù bị bệnh nặng, nhưng cũng có người trước người sau hầu hạ.

      Nhưng Trầm Nguyệt Hoa lấy thân phận là người phụ nữ, lúc đầu người có đồng nào, cho đến bây giờ giá trị người là vô số, nên ở phương diện nhìn người chính là rất có năng lực, tự nhiên cũng có thể thấy mục đích của những người này, đơn thuần chỉ là vì tiền mà thôi.

      Ngay cả hai và chị dâu của bà, cũng tới phòng bệnh lấy lòng bà, bóng gió.

      Trầm Nguyệt Hoa kiêng dè mọi người đều là chị em ruột, sau khi bản thân phát triển khá lên, cũng nâng đỡ cho em trong nhà.

      Nhưng những người này đều là kẻ bất tài vô dụng, ngoại trừ Trầm Thế Minh người em sinh đôi của bà, mấy người khác chỉ toàn hết ăn lại nằm, chờ đĩa bánh trời rơi xuống.

      Trầm Nguyệt Hoa biết mình còn nhiều thời gian, nên cũng muốn nhìn những người thân thích chướng mắt này, liền sai người đuổi hết.

      tại bệnh của bà trị được nữa, nằm trong bệnh viện chỉ là chịu đựng tiêu tiền qua ngày thôi, lúc hấp hối nhớ lại bản thân mình khi còn sống, Trầm Nguyệt Hoa thấy có lỗi với chính mình, bởi vì bà đem nghiệp đạt được trình độ cao nhất.

      Nhưng, dù sao bà vẫn nhớ tới cuộc sống vài năm ở Trương gia thôn, nghĩ đến đứa duyên phận kia, còn có người đàn ông ép bà đám cưới, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

      Năm đó bà cố chấp phá thai để bị thương thân mình, sau khi bệnh viện kiểm tra, mới biết được đời này còn cơ hội sanh con làm mẹ được nữa.

      Biết được tin dữ, trong lòng bà có bao nhiêu là hối hận, khóc đến ngây ngốc trong thời gian rất dài, cuối cùng chính là Trầm Thế Minh khuyên nhủ lâu, mới từ từ nghĩ thông suốt.

      Người ở bên cạnh đều hiểu, nên chưa bao giờ nhắc tới đứa trước mặt bà, dần dà lâu ngày, dường như chính mình cũng quên mất.

      nghĩ tới bây giờ lại nhớ tới, bà thở dài hơi, nằm giường.

      chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nghe được tiếng động huyên náo truyền đến từ bên ngoài, bà theo bản năng chau mày nhìn ra ngoài cửa, thấy có người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu, mặt mũi đàng hoàng, ánh mắt sắc bén, đẩy cửa phòng ra bước tới.

      Trầm Nguyệt Hoa biết rốt cuộc người này là ai, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc trong trẻo của người nọ, trong lòng thấy có vài phần thiện cảm, liền nhấn núi điều khiển giường, để nâng mình lên, mở miệng lễ phép : "Xin chào."

      Người đàn ông hơi sửng sốt, nghiêm túc đánh giá biểu tình mặt của Trầm Nguyệt Hoa, lập tức tự cười giễu, tiến lên vài bước : "Trầm Tổng, xin chào, tôi là Trương Kiến Bân, tôi đến đây là muốn gặp mặt chuyện với bà chút, bà đầu tư hạng mục ở Trương gia thôn..."

      Ông ta năng đâu ra đấy, nhưng Trầm Nguyệt Hoa có kiên nhẫn để nghe, chỉ : "Tôi đầu tư toàn bộ gia sản trong việc xây dựng Trương gia thôn của các người, chỉ là tôi có con cái. Ông cũng cần phải thêm, có chuyện cứ tìm thư ký của tôi, nếu như có chuyện khác, tôi muốn nghỉ ngơi."

      Trầm Nguyệt Hoa mở miệng khéo léo đuổi khách, bây giờ bà có tâm tư lo đến việc này.

      Mà người đàn ông, cũng chính là Trương Kiến Bân nghe vậy, ánh mắt ảm đạm xuống, há miệng thở dốc, vốn là muốn cái gì nhưng lại ép xuống, chỉ : "Cám ơn rộng rãi của bà, thân thể của bà khỏe, nên làm việc quá vất vả. Bà hãy thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi cho tốt, bà còn trẻ, tương lai..."

      Ông lấp ba lắp bắp, câu lộn xộn, nhưng có thể nhìn ra là lòng và hết sức nghiêm túc, trong lòng Trầm Nguyệt Hoa nóng lên, môi nở nụ cười.

      Bà quả già, tại cũng hơn năm mươi tuổi, bình thường được chăm sóc kỹ càng, nên nhìn giống như chỉ mới bốn mươi, vả lại mặt mũi còn rất nhu hòa, cười lên như vậy, nhìn càng thấy trẻ tuổi.

      Nhưng đến cùng thân thể bị tổn hại, lúc còn trẻ bà vì chỉ lo kiếm tiền, quý bản thân, già mới phát ra bình thường, nhưng lúc này cũng muộn.

      Bà kinh doanh nhiều năm quen biết bao người, nhìn ra được người đàn ông này đứng tác phong hào phóng thỏa đáng, còn có hơi thở đứng đắn sắc bén của người quân nhân, bà biết người đàn ông trước mắt này là tâm cảm kích bà, mới có thể ra những lời lòng như vậy, cho nên bà cũng chấp nhận tấm lòng của ông ta.

      Giờ phút này, bà thành gật đầu đáp lại, người đàn ông này mới ý thức tới bản thân vượt quá khuôn phép, mặt lộ ra vẻ lúng túng, thân người càng đứng ưỡn thẳng hơn.

      Trầm Nguyệt Hoa thấy thế, tâm tình khó được trở nên tốt hơn, nhưng cơ thể suy yếu, trong chốc lát liền thấy mệt mỏi, trong tiếng liên miên lải nhải của người đàn ông kia, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

      Mà giấc ngủ này, cũng có tỉnh lại.

      Lễ tang của Trầm Nguyệt Hoa, đều dựa theo ước nguyện trong di chúc, công ty của bà giao cho người em trai sinh đôi của mình Trầm Thế Minh quản lý, còn tài sản cá nhân của bà toàn bộ đầu tư cho Trương gia thôn.

      Ở trong lễ tang, có rất nhiều người đến đưa tiễn bà.

      Trầm Nguyệt Hoa làm việc được người trong giới đánh giá thái độ vô cùng tốt, cũng có rất nhiều bạn bè hợp tác cùng nhau, bà làm người luôn chú ý đến thành tín, tính tình còn dịu dàng, cho dù là quyết sách cũng giữ lại ba phần tình cảm cho người khác.

      Làm người cẩn thận, mới được nhân duyên tốt đẹp.

      Nhưng, trong số những người , bao gồm các chị của bà, bọn họ hài lòng với số tài sản được chia cho, lại có thể làm náo loạn trong lễ tang của bà, cuối cùng bị Trầm Thế Minh với gương mặt tối sầm đuổi toàn bộ ra ngoài.

      Giữa tiếng chuông tang, Trương Kiến Bân mặc thân âu phục màu đen, biểu tình mặt mang theo vài phần đau thương.

      Vẻ mặt ông hề thay đổi, nhìn ảnh chụp mộ bia, lẩm bẩm : "Kỳ ban đầu là tôi sai rồi, tôi nên ép bà đám cưới, lại càng nên vì muốn giữ bà lại, khiến cho bà mang thai đứa ."

      "Thực xin lỗi!"

      Người phụ nữ trong hình, mặc quần dài trắng, vẻ mặt tươi cười dịu dàng.

      Kiếp này có quá nhiều tiếc nuối và những điều biết, bởi vậy mới có trọng sinh, cố gắng bù lại thua thiệt ở đời trước.

      Mùa xuân đầu năm 1977, đêm khuya, trong tân phòng nghèo nàn ở Trương gia thôn, mồ hôi đầy mặt nằm ở giường, lại mở mắt.
      Last edited by a moderator: 15/7/16
      Phong Vũ Yên, Mymy97, 10125 others thích bài này.

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 2: Trùng sinh

      Trầm Nguyệt Hoa nghe tiếng hít thở vững vàng đỉnh đầu, bàng hoàng kinh ngạc.

      Trí nhớ của còn dừng lại tại lúc ở trong phòng bệnh của bệnh viện, còn nhớ bản thân mình ràng bệnh đến thời kỳ cuối, thời điểm chuyện cùng người đàn ông tên Trương Kiến Bân, cứ ngủ như vậy mà chết .

      Nhưng, tình huống trước mắt là như thế nào?

      người được đắp kín bằng chiếc chăn bông màu đỏ còn tản ra mùi mốc, vải dệt sờ vào rất thô ráp, cái này đối với sinh hoạt đầy đủ mấy chục năm qua của Trầm Nguyệt Hoa mà , có chút mới mẻ và khó chịu.

      Trong chăn ấm áp dễ chịu, có thể cảm giác được thân thể của mình, chính là vùi vào lòng của người, chỗ da thịt dán vào nhau truyền đến độ ấm, có thể đụng đến bắp thịt rắn chắc người đối phương.

      Đây tất nhiên là cơ thể của người đàn ông, nhưng mười mấy năm có qua lại với ai, cùng người đàn ông nằm chung giường, là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

      Trầm Nguyệt Hoa ý thức được chỗ này đúng.

      Giờ phút này trong phòng hoàn toàn tối đen, người dinh dính rất thoải mái, còn có vẻ nóng lên, ý nghĩ tại trở nên mê muội.

      Hơn nữa bộ vị nhạy cảm giữa hai chân, động đậy liền đau như bị xé rách, cảm giác trơn ướt, tựa hồ có cái gì đó, chảy ra từ bên trong.

      Sau khi Trầm Nguyệt Hoa phát điều đó lập tức biến sắc, cả người đều cứng lại, động tĩnh lần này của , đánh thức người đàn ông thận trọng bên cạnh.

      Trực giác của quân nhân.

      Người đàn ông nghiêng qua, ôm Trầm Nguyệt Hoa sợ hãi mà theo bản năng cố né tránh ra bên cạnh.

      Người đàn ông liền dừng động tác lại, lời mặc quần áo vào, vén chăn lên xuống giường, mở cửa phòng ra ngoài.

      Trầm Nguyệt Hoa thấy thế, ước gì người này vĩnh viễn đừng trở về, chỉ trong chớp mắt hoàn cảnh của bị thay đổi, giờ phút này vẫn là nằm mơ , hơn nữa cơn sốt khiến cho thấy choáng váng, cả người cũng thoải mái.

      Nhưng, vào lúc đó, cửa phòng lại bị đẩy ra, ngửa đầu nhìn sang, dưới ánh trăng mờ mịt, có thể thấy người nọ bưng chậu nước đến.

      Vẫn là người đàn ông khi nãy, nhưng lần này Trầm Nguyệt Hoa có thể thấy hơn, bộ dạng của người đàn ông này rất cao, ít nhất cũng có đến 1m85.

      người tuy rằng chỉ mặc bộ áo bông dày, nhưng thấy được dáng người thon dài, rắn rỏi cao lớn.

      Vừa rồi ở giường trong lúc vô tình đụng đến cơ bắp, cơ thể của đối phương cũng phải gầy yếu, có thể biết được người đàn ông này rắn chắc tinh tráng.

      Trầm Nguyệt Hoa cứ sững sờ nhìn người nọ tới đầu giường, đặt chậu nước xuống, sau đó lấy diêm thắp chiếc đèn dầu tủ.

      Ngọn đèn đột nhiên bừng sáng, khiến Trầm Nguyệt Hoa lóa mắt, nhắm hai mắt lại trốn vào trong chăn.

      Nhưng đôi tay rắn chắc, từ dưới chăn bông sờ soạng vén lên, lúc Trầm Nguyệt Hoa chưa kịp phản ứng lại, ta cầm khăn nhàng lau vào chỗ kia.

      Trầm Nguyệt Hoa lập tức đỏ mặt, liền vén chăn lên, quay sang người nọ gầm : " làm gì vậy?"

      Người đàn ông ngẩng đầu, giống như có việc gì rút tay về, hết sức thành thản nhiên : "Phía dưới của em bị đau, nên lau cho em."

      Trầm Nguyệt Hoa tức giận siết chặc nắm đấm, nhưng lúc ánh mắt nhìn đến gương mặt của đối phương, đột nhiên hoàn toàn biến sắc, tay run run chỉ vào , : "Trương... Trương Kiến Bân, sao lại là ?"

      Người đàn ông, cũng chính là Trương Kiến Bân nghe vậy, cau đôi chân mày đẹp, nghiêm trang : "Đêm tân hôn, ở đây, có thể ở chỗ nào?"

      Đêm tân hôn?!

      Ba chữ lớn lẩn quẩn trong đầu Trầm Nguyệt Hoa, hai mắt trợn tròn thiếu chút nữa ngất , nhưng chỉ là thiếu chút nữa mà thôi.

      thở hổn hển, nôn nóng nhìn cách bố trí chung quanh, lại phát nơi này cũng tính là hoàn toàn xa lạ, thế nhưng làm cho Trầm Nguyệt Hoa càng thêm hoảng hốt.

      Nguyên nhân gì khác, đơn giản nơi này là căn phòng mà từng sinh sống hơn nửa năm.

      Chính là lúc ở nông thôn, ốm yếu sinh bệnh, bị mợ dựng dậy từ giường, gả cho người đàn ông chưa từng gặp mặt.

      Đêm tân hôn, người đàn ông kia liền trực tiếp chiếm lấy thân thể , rạng sáng ngày thứ hai trở về quân đội.

      Nghe người trong thôn là muốn chiến trường, đoán chừng cảm giác mình về được, mới có thể ở trong thôn vội vàng tìm con dâu, 500 đồng tiền lễ hỏi đắt đỏ, nghĩ là muốn tìm người phụ nữ ngực lớn, mông tròn dễ sinh đẻ, kết hôn động phòng sinh con.

      Trầm Nguyệt Hoa bị bệnh khoảng thời gian, lại trải qua chuyện phiền lòng, vài tháng đều tới ngày, đối với chuyện tình chung quanh cũng để ý.

      Chờ đến ngày ngồi ăn sáng, đột nhiên nôn ra, mới ý thức có điều gì đó thích hợp, chân chạy tới bác sĩ trong thôn khám, mới biết được bản thân mình lại mang thai hơn ba tháng.

      Hi vọng còn.

      Lúc ấy sửng sốt lâu, sau khi biết mình có thai, lại mất hết can đảm.

      Mà ngay tại lúc này, đột nhiên nhận được tin tức thi lại vào trường cao đẳng, vì thế cắn răng từ núi lăn xuống, bỏ đứa , vào thành phố...

      Trầm Nguyệt Hoa trợn mắt há hốc mồm, như thế nào tại lại nhớ tới đêm tân hôn, nhìn người đàn ông này trước mắt, hỏi: " xác định là Trương Kiến Bân, phải người khác? Bây giờ là lúc nào?"

      Vốn là Trương Kiến Bân thấy dáng vẻ ấy của vô cùng lo lắng, nhưng tốt xấu gì còn có thể đặt câu hỏi, tuy rằng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, suy cho cùng vẫn cảm thấy an tâm hơn.

      thở phào nhõm, : " họ Trương tên Kiến Bân, đổi tên ngồi đổi họ, tên này dùng hơn hai mươi năm. Còn bây giờ, đoán chừng là hơn bốn giờ sáng, vẫn sớm lắm, em nằm xuống nghỉ thêm hồi ."

      Trầm Nguyệt Hoa bị dỗ theo bản năng gật đầu, nhưng ngờ người đàn ông kia lại có thể cởi quần áo lau chùi thân mình, sau khi xua tan hết hàn khí người, vén chăn lên tiến vào nằm cùng .

      thấy Trầm Nguyệt Hoa giật mình trừng mắt nhìn , còn tỏ ra vô tội mỉm cười, động tác tay cũng rất lưu manh, tiến tới gần ôm lấy .

      Phải biết rằng, tại cả người vẫn còn có mặc gì đâu.

      Suy cho cùng Trầm Nguyệt Hoa trưởng thành từ thời đại tin tức rộng mở, giờ phút này cũng biết đại khái là mình gặp phải tình huống trọng sinh, tuy rằng trong lòng vô cùng cảm kích, nhưng đối mặt với người chồng mới cưới xa lạ này, vẫn cảm thấy rất quẫn bách và đau đầu.

      nhớ chồng mới cưới của mình là ai, sau khi bỏ thôn , cho rằng chuyện kết hôn mang thai giống như vết nhơ, chưa bao giờ nhớ lại đoạn thời gian kia, hơn nữa sau đó trải qua mấy chục năm, tất nhiên quên hết còn gì.

      Cho nên dù Trương Kiến Bân xuất tại phòng bệnh, cũng biết, người nọ lại có thể chính là người chồng khi xưa mà mấy ngày nay mình hay nhớ lại.

      lại người nọ cũng chỉ xuất trước mặt lần, chính là ngày sau khi thi xong vào trường cao đẳng, đột nhiên chạy đến, lôi kéo cánh tay của , vẻ mặt hung dữ hỏi: " phá bỏ đứa bé đúng ? Bọn họ đều té từ núi xuống, nhưng tôi biết cố ý, tại sao phải làm như vậy!"

      Lúc ấy Trầm Nguyệt Hoa cũng hận vô cùng, nghe được đối phương chất vấn, cười lạnh : "Khi đó chỉ muốn tìm người sinh con đẻ cái mà thôi, muốn trách trách chính mù mắt, chọn trúng tôi làm vợ, tôi ở trong thôn, theo người đàn ông như sống hết đời, tuyệt vọng ! Tôi muốn ly hôn!"

      Người đàn ông kia nghe vậy, đôi mắt đỏ bừng nhìn lâu, mặt và cổ nổi đầy gân xanh, thở hổn hển như hận thể đánh trận.

      Đến cùng chỉ là người phụ nữ yếu ớt, tuy rằng ngoài miệng rất lợi hại, nhưng đối mặt với thân hình cao lớn cường tráng của người nọ, cũng ý thức được mà rụt cổ, cúi đầu dám nhìn thẳng vào ta.

      Người nọ cũng rất dứt khoát, tuy rằng trầm mặc thở dốc lâu, lại hết sức lưu loát chữ: "Được!"

      Trầm Nguyệt Hoa hồi tưởng lại tình cảnh năm đó, nhịn được ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, phát hai gương mặt người, Trầm Nguyệt Hoa nhịn được thấy phiền muộn.

      cúi đầu vuốt vùng bụng bằng phẳng của mình, tay của người nọ cũng mò tới xuống ngực của , nhưng có động tay động chân, chỉ đem quạt hương bồ đặt tay của , hơi nóng sưởi ấm cho .

      Trầm Nguyệt Hoa biết vì sao hốc mắt lại nóng lên, ngửa đầu nhìn ánh mắt sắc bén của người đàn ông cường trán rắn chắc bên cạnh, thào hỏi: "Tại sao lại cưới tôi?"
      Phong Vũ Yên, Chocopie107, Mymy978 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Chồng

      Trương Kiến Bân nghĩ lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, trong lúc nhất thời cả người sửng sốt, cũng lo đến việc trả lời .

      cho cùng, trong lòng Trương Kiến Bân, chính là chột dạ.

      vốn nghĩ cưới Thẩm Nguyệt Hoa về nhà trước, cũng muốn làm cái gì ngay, dù sao Trầm Nguyệt Hoa vẫn còn tuổi, nghe còn chưa tròn mười tám.

      Nhưng mẹ lại bộ dạng ràng là người thành phố như vậy, lòng dạ rất khó lường, nếu dứt khoát chiếm giữ người ta, sau này biết gây ra chuyện ầm ĩ thế nào.

      Đến lúc đó lại mất cả chì lẫn chài, cho dù là đánh trận trong lòng cũng được yên, còn bằng giải quyết xong trước, chờ sau khi trở về mọi việc mới tốt đẹp.

      Chỉ khi người phụ nữ có đứa , tâm tư cũng ổn định lại, mới có thể hết lòng theo sống cả đời.

      Cho nên, lúc này mới có thể cứng rắn làm vậy, bằng chính là cầm thú, cũng trong lúc sinh nhật người ta còn chưa tới xuống tay trước, càng thừa dịp thân thể đối phương suy yếu mà khi dễ .

      Giờ phút này, nghe hỏi như vậy, ánh mắt ngập nước nhìn , trong lòng liền cảm thấy mềm nhũn, mở miệng thân thiết : " thích em nên mới cưới em."

      Thẩm Nguyệt Hoa nghe vậy, sắc mặt nhất thời đỏ lên, thầm mắng người này biết xấu hổ.

      Thời đại này phải người ta đều rất cổ hủ hay sao, thấy mặt mày của Trương Kiến Bân cũng nghiêm túc đứng đắn, mà lại có thể chuyện quá trực tiếp .

      Trương Kiến Bân thấy Thẩm Nguyệt Hoa phản ứng, nghĩ đến thường ngày đám em , cũng đáng tin, đầu óc của bị cửa kẹp, mới có thể tin vào mấy người đàn ông hay bị phạt quỳ bàn giặt đó.

      Nhớ tới những lời dặn dò của mẹ, Trương Kiến Bân cảm giác mình rất vừa ý người vợ này, phải là cố tình như vậy, mà muốn nhân cơ hội thổ lộ tình cảm với , ra lời tự đáy lòng, bằng người ta dựa vào cái gì chịu chờ đợi .

      Vì thế, thành : "Thực ra để ý em lâu rồi, chẳng qua gần đây mới có cơ hội, bình thường phần lớn thời gian của đều ở trong quân đội, thỉnh thoảng mới trở về vài lần, bên cạnh em toàn có mấy người trẻ tuổi theo đuổi."

      tới đây, bĩu môi tỏ ra ghen tuông, làm cho Thẩm Nguyệt Hoa phá lệ buồn cười, lại nghe tiếp: "Vốn là nghĩ thôi quên , nhưng mợ của em truyền lời ra trong thôn, muốn cho em xem mắt, nên quyết định ra tay trước."

      Thẩm Nguyệt Hoa nghờ tới bên trong còn có chuyện như vậy, khỏi thấy hận mợ mình vô cùng.

      Lúc trước tìm mọi cách cũng thế nào thăm hỏi được gì, thỉnh thoảng nghe vài tin tức, phần lớn đều do mợ , tại xem ra, độ chân thực trong đó còn phải xem xét lại.

      Thẩm Nguyệt Hoa cũng hiểu được bản thân ngu xuẩn, nhưng đời này tuyệt đối như vậy.

      rũ mắt, trong lòng thầm thề, về sau bất kể là ai gì, ở trong lòng phải giữ lại ba phần, thân thích cũng nên tin, lời của người ngoài càng thể nghe theo!

      Trương Kiến Bân biết Thẩm Nguyệt Hoa suy nghĩ gì, chỉ thấy cuối đầu, lông mi vừa dài vừa cong, nhìn rất đẹp, miệng hơi mím lại, khiến cho lúm đồng tiền mặt lộ ra, dáng vẻ nhìn qua vui mừng lại xinh đẹp.

      Lúc trước cũng là bởi vì thấy Thẩm Nguyệt Hoa xinh đẹp, mới có thể chăm chú nhìn nhiều, sau đó vì vậy mà để trong lòng, gặp được Thẩm Nguyệt Hoa vài lần, tuy rằng lên tiếng gọi, nhưng luôn thầm quan sát, xem như là thăm dò tính tình của đối phương, trong đầu càng dứt bỏ được.

      Sau khi biết mợ của Thẩm Nguyệt Hoa loan ra tin tức, lại đem tiền tu sửa phòng ốc cầm cưới vợ, em của đều khuyên nhủ rất nhiều, rằng nhìn thấy dáng dấp của Thẩm Nguyệt Hoa, cuộc sống được tốt đâu, về sau thế nào cũng ầm ĩ cho xem.

      Nhưng cảm thấy cưới vợ phải cưới người mình thích.

      Còn phải sao, xem biểu tình tại của Thẩm Nguyệt Hoa, là vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.

      Trương Kiến Bân chỉ cảm thấy đời này của mình có gì tiếc nuối cả, đương nhiên, nếu như có thể sinh ra vài đứa , vậy càng tốt hơn.

      Vì thế, Trương Kiến Bân liền vuốt bụng của Thẩm Nguyệt Hoa, có chút bất an : "Dù sao vẫn cảm thấy mợ của em có ý đồ riêng, nhưng là cơ hội hiếm có, tuy rằng đòi nhiều tiền sính lễ, nhưng để cưới được em về nhà, cảm thấy rất đáng giá, có tiền có thể kiếm lại, nhưng có vợ, hối hận cả đời."

      vừa xong, thấy Thẩm Nguyệt Hoa cứ tựa vào lòng mình như vậy, cũng gì, mặc dù nhìn thấy khóe miệng tươi cười, thế nhưng là vẫn khiến người ta cảm thấy xa lạ và ngăn cách, dường như mặt cũng giống như có vẻ xa cách.

      Trương Kiến Bân liền thấy có chút hoảng hốt, suy cho cùng chỉ là người thô lỗ, cũng biết lời ngon tiếng ngọt, trong lòng cũng hiểu được bản thân mình vô cùng ngốc nghếch, nhưng hành động so với đầu óc nhanh hơn, thế nhưng ôm Trầm Nguyệt Hoa chặt hơn.

      hoang mang lo lắng, thấy khí lúc này thực lúng túng, liền có chút ngốc tìm đề tài để , nên căn dặn: "Tuy rằng bình thường ít ở nhà, nhưng chị em của đều rất tốt tính, tuy rằng chưa ra ở riêng, nhưng đều là người nhà cũng ít khi qua lại. Chờ sau khi về quân đội, em cứ ở đây, có chuyện gì, cũng có thể qua bên cạnh tìm bọn họ, và họ rất thân thiết, bình thường nếu nhà ai có chuyện, cũng giúp đỡ chút."

      "Ba mẹ đều ở với hai, nhà này hơi cũ, em tạm thời ở đây cũng thuận tiện, chờ thêm thời gian, sau khi báo cáo lên đơn vị, em theo tới quân đội, tuy rằng ở đó ít người nhưng cũng có nhiều quân tẩu (vợ của quân nhân), em ở đó cũng vui vẻ hơn."

      suy nghĩ, lại cảm thấy trong bộ đội rất tĩnh mịch, mà Thẩm Nguyệt Hoa là người thành phố, sợ là muốn .

      Ánh mắt tỏ vẻ rối rắm, đột nhiên nhớ lại trong lúc vô tình thượng cấp nhắc tới kiện, mặc dù là cơ mật, nhưng , chỉ thầm ra câu: " nghe quốc gia có động tĩnh, tựa hồ là đưa ra chính sách mới, em là người thành phố, nếu thích bộ đội, cũng có thể vào thành phố sống."

      ôm Thẩm Nguyệt Hoa, cọ cọ khuôn mặt mềm mịn của đối phương, cảm thán : "Chờ để dành đủ tiền, mua cho em căn nhà, em và đứa ở trong thành phố chờ . Vài năm nữa nghỉ hưu rồi chuyển nghề, đến lúc đó tìm công việc 9h 5h về, cùng em và đứa trải qua cuộc sống yên ổn."

      "Em như vậy có được ?"

      cúi đầu nhìn Thẩm Nguyệt Hoa vẫn còn trầm mặc chuyện, nghĩ rằng còn chưa bằng lòng, sắc mặt nghiêm túc : "Nếu em gả cho , chúng ta còn có quan hệ vợ chồng thực , cố gắng cho em sống những ngày tốt lành, em theo . Trương Kiến Bân xin thề, đời này cũng phụ lòng em."

      Thẩm Nguyệt Hoa sờ môi, cố nén nước mắt trong hốc mắt.

      Thầm nghĩ: "Đời trước nhất định là bị những thứ trong thành phố mê hoặc, mới có lòng dạ ác độc phá bỏ con của chính mình, cũng bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy.

      Trương Kiến Bân là người đàn ông tốt, đời trước Thẩm Nguyệt Hoa cũng từng qua lại với vài người, tuy rằng đều có tiến thêm bước xa hơn, nhưng cũng biết lòng vì gia đình, mà trong lòng còn có người đàn ông khó kiếm cỡ nào.

      Trân bảo dễ kiếm, tình lang khó tìm. (Đồ quý giá dễ kiếm nhưng người lòng lại khó tìm)

      Cám ơn ông trời ban cho cơ hội sống lại, vốn nghĩ cho dù là vì đứa , cũng muốn thử cùng chung sống với Trương Kiến Bân xem sao.

      Nhưng tại, sau khi nghe những lời lòng của Trương Kiến Bân, lại hi vọng mình cũng có thể cùng người đàn ông này, cứ như vậy dắt tay nhau tiếp cả đời, đến khi tương lai, con cháu đầy nhà, hai người bọn họ già , liền có thể nâng đỡ nhau tiếp tục sống.

      Cuộc sống như thế, là lúc sắp chết ở đời trước ao ước nhất, nhưng sau khi sống lại, chỉ cần theo con đường của đời trước, mà sống tốt cùng với người đàn ông trước mắt này, là có thể đạt thành tâm nguyện.
      Phong Vũ Yên, Chocopie107, Mymy974 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Tân hôn

      Thẩm Nguyệt Hoa hạ quyết tâm, thân mình mềm mại tựa vào lòng Trương Kiến Bân.

      Thái độ nhu hòa, tuy rằng câu cũng , nhưng Trương Kiến Bân cảm thấy đủ, giờ phút này trong lòng rất vui mừng, hận thể ra ngoài chạy vài vòng.

      Trương Kiến Bân tự mình hiểu lấy, tuy rằng tham gia quân ngũ rất tốt, ở niên đại này xem như là nghề nghiệp ổn định.

      Nhưng thời gian ở nhà cũng rất ít, tài sản cá nhân của mình ít đến đáng thương, tuy rằng lúc trước đưa ra 500 đồng tiền làm lễ hỏi, nhưng sau lễ hỏi, lại khôi phục trạng thái nghèo hai trắng*.

      *công nông nghiệp và khoa học kỹ thuật kém phát triển

      Nếu phải lúc trước mượn em 100 đồng tiền, đợi khi trở về, bản thân vợ phải ăn khí thôi.

      Trương Kiến Bân tự cảm thấy bản thân mình sánh bằng Thẩm Nguyệt Hoa đến từ thành phố, tuy rằng rất nhiều người đều có khuôn mặt dễ nhìn, ngực cũng lớn, mông lớn rất dễ nuôi.

      Nhưng Trương Kiến Bân xuất thân là lính trinh sát, tuy rằng ở chung cùng Thẩm Nguyệt Hoa nhiều lắm, nhưng cũng thăm dò qua tính tình của , biết bề ngoài của nhìn hiền lành mà thôi, chứ nội tâm cũng có chủ kiến, khuyên giải dễ dàng, quả thực so với vài người chức cao từng gặp qua, còn kiên định hơn.

      Cho dù bộ đội tham gia quân ngũ, trong nhà có đàn ông làm chủ quản lý việc nhà, với bản lĩnh của Thẩm Nguyệt Hoa, cũng phải vượt qua nổi, thậm chí còn rất khá nữa.

      Trương Kiến Bân chỉ cảm thấy nhất định đời trước mình ăn ở tốt, mới có thể lấy được người vợ vừa lòng đẹp ý thế này, còn bớt nhiều trắc trở, khiến cho Thẩm Nguyệt Hoa cũng có thái độ mềm mại như bây giờ, bằng cho dù là cưới về có quan hệ vợ chồng, cũng còn bị giày vò.

      Trong ngày thường tính tình Trương Kiến Bân cũng phải là người sợ phiền phức, nhưng đối với Thẩm Nguyệt Hoa là để tâm, người xưa đều hùng qua được ải mỹ nhân, tuy rằng tính là hùng, nhưng ở trước mặt người phụ nữ mình thích, đoán rằng tất cả đàn ông, cũng trở nên lo trước lo sau.

      biết , chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, mới cưới được Thẩm Nguyệt Hoa, nếu bây giờ người ta gây chyện với , Trương Kiến Bân ngoài trừ cúi đầu tức giận, cắn chết khớp hàm cũng hé miệng ra ngoài, còn cách nào khác ngoài việc giữ chặt .

      Đàn ông như , người ngoài đều cảm thấy là bất lực, nhưng Trương Kiến Bân lại cho là như vậy, biết vợ Thẩm Nguyệt Hoa, khó lòng chiếm được nhưng vẫn có bản lĩnh, trong lòng ngược lại thấy cao hứng.

      Rất nhiều đàn ông cả đời đều biết là gì, tình nguyện chọn người vợ hiền, cũng chịu chọn người vợ mình thích. Bởi vì cuộc sống trải qua rất khó khăn.

      Nhưng làm người, cũng phải có ý tưởng, từ Trương Kiến Bân có suy nghĩ của riêng mình, theo như lời của người trong thôn, chính là chủ kiến ngay thẳng, lúc trước tham gia quân ngũ bộ đội, cũng là ý của , tự mình ghi danh bộ đội, tại cũng rất ra dáng.

      cưới Thẩm Nguyệt Hoa, mà Thẩm Nguyệt Hoa cũng phải là bình thường trong thôn, tương lai nhất định hơn người, đàn ông bình thường chịu nổi phụ nữ quá mạnh mẽ, nhưng Trương Kiến Bân cảm thấy vợ rất có bản lĩnh, làm chồng cũng hãnh diện.

      Về phần người hủ lậu nghi ngờ muốn bám váy đàn bà, trước hãy xem lại mình rồi sau đó hãy tới người khác, cho dù là đàn ông có bản lĩnh mà hủ lậu , cũng có thể phản bác lại, đàn ông thích vợ mình tài giỏi, nhất định trong nội tâm có tự tin.

      Chính là Trương Kiến Bân có tự tin về điều này, mới dám cùng người khác như vậy.

      Giờ phút này ôm trong lòng cơ thể mềm mại kiều, chỉ cảm thấy chính mình cũng muốn mềm nhũn, tình nồng mật ý, quả thực chiếm lấy trái tim , sau đó tấn công lên đầu óc , khiến cho cả người ngất ngây.

      Trương Kiến Bân nhịn được bật cười lên, thầm : " may mắn, lại có thể cưới được người vợ tốt như em, tạm thời em an tâm ở nhà chờ , lính trở về, khoảng nửa năm thôi, trong khoảng thời gian chờ đợi này, thăng chức, đến lúc đó cũng cần nhận thêm chỉ thị công tác. có nhiều thời gian hơn, lại xem thêm nhiều sách, phải trong sách đều có hoàng kim ốc* sao? cũng đòi hỏi cao, chỉ lấy căn trong thành phố về là được, đến lúc đó cho em đứa trải qua cuộc sống tốt lành.

      *nhà làm bằng vàng ( trêu đùa với chị)

      Thẩm Nguyệt Hoa nghe vậy, nhịn được cười ra tiếng, ngăn cách giữa hai người lập tức được kéo gần hơn, Thẩm Nguyệt Hoa cũng có ý muốn chuyện phiếm với .

      Vì thế, cười tươi rói, dựa vào lòng Trương Kiến Bân, nghiêng đầu hỏi: " có bằng học gì rồi?"

      Trương Kiến Bân thấy cười như vậy, sắc mặt liền đỏ lên, rốt cuộc vẫn là chàng trai trẻ tuổi mới kết hôn, Thẩm Nguyệt Hoa lập tức cảm thấy được, gì đó an phận chống đỡ ở bụng .

      Tức giận trừng mắt liếc nhìn người nọ, Trương Kiến Bân cũng xấu hổ, rất thẳng thắn : "Em phải vui vì đối với em có cảm giác, bằng có khóc cũng được đó."

      So da mặt dày, Thẩm Nguyệt Hoa tự xưng là người làm công tác văn hoá, tất nhiên sánh bằng người lính từng trải này, còn đường hoàng tỏ ra dáng người đàn ông thô lỗ nữa chứ.

      Sau khi nghe vậy, gò má Thẩm Nguyệt Hoa đỏ ửng, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, im lặng lên tiếng.

      Trương Kiến Bân lại sốt ruột, bây giờ đặt Thẩm Nguyệt Hoa ở trong lòng, đó là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong lòng bàn tay sợ rơi.

      Lúc này thấy Thẩm Nguyệt Hoa tức giận, cũng biết làm sao chỉ gãi đầu, rồi nhớ lại câu hỏi lúc nãy của Thẩm Nguyệt Hoa, lấy lòng : " hoàn thành cấp 2 học nữa, ba thích náo động chịu ngồi yên, khi học cũng phá phách lung tung, thầy giáo thấy là đau đầu, cho nên sớm theo người trong nhà làm ruộng, sau đó bộ đội tới đây gọi nhập ngũ, phải bộ đội, rồi cứ ở trong bộ đội suốt."

      xong, lại nghĩ tới cái gì, sắc mặt thay đổi, hoảng hốt nhớ thượng cấp từng đùa, hình như có liên quan tới việc học tiếp, chỉ là đầu óc ngốc nghếch nhớ được, tại hiểu ra hối hận, bằng đúng là có thể lấy ra tiếp.

      Dù sao lúc chuyện phiếm, thượng cấp cũng chỉ là vui đùa, thể coi là , bình thường Thẩm Nguyệt Hoa thanh cao có tri thức, cũng phải người lắm mồm, lo ra.

      Trương Kiến Bân càng nghĩ càng hối hận, cuối cùng hung hăng tự đánh vào đầu mình, lần này dọa đến Thẩm Nguyệt Hoa, vội vàng nhào tới ngăn lại, miệng còn sốt ruột : " làm sao vậy? Ngốc thế, tự đánh đầu mình, luyện qua Thiết Đầu Công sao?"

      Vốn là chỉ lời trêu chọc, nhưng nghĩ Trương Kiến Bân còn thành trả lời, : "Thiết Đầu Công trong truyện võ hiệp Kim Dung chưa từng luyện, nhưng trong bộ đội cũng từng huấn luyện lấy đầu đập gạch, mỗi lần huấn luyện, đều có thể đập hết tất cả gạch."

      Khi đến phần sau, giọng điệu mang theo vài phần kiêu ngạo.

      Thẩm Nguyệt Hoa nghe được vừa bực mình vừa buồn cười, cũng biết người này mặc dù tốt tính, nhưng rốt cuộc hai người có khác nhau, chưa đến khác nhau giữa người làm công tác văn hoá và làm lính, chỉ việc trọng sinh trở về năm 1977, toàn bộ thời đại đều có khác nhau.

      Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa trọng sinh trở về, chấp niệm lớn nhất chính là đứa , thế nhưng cũng phải tính mình sống hết đời, nếu người chồng mới cưới tốt, đương nhiên phải ưu tiên lựa chọn cùng Trương Kiến Bân sống hết đời, mà nếu muốn sống hết đời, hai người cần phải hòa hợp và thấu hiểu nhau.

      Nghe qua có vẻ trọng trách nặng mà đường xa, cũng may tính tình Trương Kiến Bân có thể dạy bảo, tạm thời bình thường có chủ nghĩa đàn ông, cho dù có , cũng trở mặt, ngược lại suy nghĩ tốt, có thể sửa đổi sửa còn phải nỗ lực thêm.

      Hơn nữa Trương Kiến Bân rất thương , chiếu theo thái độ thương vợ này, Thẩm Nguyệt Hoa cũng muốn cố gắng đào tạo, khiến cho có thể theo sát tiến độ của thời đại.

      cần giống như những người làm lính khác, chuyển nghề sau đó có là làm được gì, ngoại trừ bảo an và vệ sĩ, đều là đem mạng ra kiếm tiền như cũ, còn rất an toàn.

      Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ như thế, liền cúi đầu nhìn mặt Trương Kiến Bân, bất tri bất giác sửng sốt.
      Phong Vũ Yên, Chocopie107, Mymy974 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: tha

      Thẩm Nguyệt Hoa nhìn mặt Trương Kiến Bân, thầm nghĩ: Người này mặt mũi bộ dạng rất đẹp, đem so với những minh tinh màn bạc TV, cũng kém gì.

      Khuôn mặt này thoạt nhìn hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng ra dựa theo tuổi tác, giống quân nhân khác chút nào, sau khi làm lính vài năm, đặc biệt có nét thô ráp mạnh mẽ.

      Lấy sắc hành quân.

      Đầu tóc ngắn ngủn, có tinh thần, Thẩm Nguyệt Hoa nhịn được đưa tay lên sờ, bị xúc cảm thô ráp, chọc cho tức cười.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Nguyệt Hoa nhìn khí khái hùng dưới hàng lông mày của , ánh mắt có vẻ sắc bén lanh lợi, nhưng sau khi nhìn kỹ, mới phát lại có đôi mắt đào hoa.

      Đuôi mắt hơi xếch, giờ phút này môi toét miệng cười, nhìn qua đặc biệt gợi cảm.

      Sóng mũi rất cao, hơn nữa là trời sinh sống mũi cao, nếu để người đại nhìn thấy, đúng là cực kỳ hoàn mỹ.

      Bờ môi...

      Khi ánh mắt của dừng ở môi Trương Kiến Bân, môi của đối phương động đậy, liền tiến tới gần, cái tay rắn chắc có lực đặt sau đầu , chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của , môi lại ngậm lấy cánh môi đào xinh xắn của Thẩm Nguyệt Hoa, mút vào trong miệng, liếm láp.

      Bóng đêm sâu lắng, ánh mắt của 'nóng bỏng' như vậy, giống như khiếu khích với thần kinh yếu ớt của người đàn ông, giờ phút này cũng nhớ tới đây là đêm tân hôn hay lần đầu, xoay người đè lên, muốn uyên ương trong chăn thuận lợi phóng túng lăn lộn.

      Nhưng Thẩm Nguyệt Hoa cảm thấy tiến triển như vậy vẫn quá nhanh, tuy rằng hạ quyết tâm sống cùng Trương Kiến Bân, nhưng giờ phút này trong lòng rốt cuộc vẫn chưa có đủ tình cảm.

      Hơn nữa biết trong bụng mình, khả năng có hạt giống sinh em bé, nên muốn lại như vậy, lỡ như có cố gì.

      Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ như thế, liền đẩy người đè bên ra, nhận thấy cả người Trương Kiến Bân cứng ngắc, ôm cổ của lấy lòng, : "Em còn sốt nè, thân thể thoải mái, chỗ đó cũng đau lắm, chưa muốn được đâu."

      Trương Kiến Bân nghe vậy, sắc mặt lập tức dãn ra, lật đật ngồi dậy, sờ lên trán Thẩm Nguyệt Hoa, : "Là tốt, nên làm khó em."

      như vậy, quả thực làm gì, chỉ yên phận ôm Thẩm Nguyệt Hoa, nhìn nóc giường.

      Cảm giác được thân thể con mềm mại trong ngực, nếu như vậy mà có ý, chính cũng tin.

      Nhưng cũng nghe đồng đội qua, cảm tính của phụ nữ giống như động vật, trực tiếp như đàn ông, nếu muốn thu phục người phụ nữ kia, mấu chốt còn phải dựa vào thời gian và kiên nhẫn.

      Trương Kiến Bân tự biết thời gian bản thân mình ở nhà nhiều lắm, ngày mai lại phải đánh giặc, nghe cực kỳ nguy hiểm, bất quá chỉ cần cẩn thận chút, sống sót trở về là có vấn đề.

      Về sau khi rồi, chỉ còn mình người vợ mới cưới Thẩm Nguyệt Hoa ở nhà, bản thân cảm thấy chuyện này khó tin, nhưng cũng thực có lỗi với tuổi trẻ tươi đẹp, liền muốn ngày mai trước khi , tới chỗ của trai và chị dâu, dặn dò vài câu.

      Về phía mẹ mình, Trương Kiến Bân tuyệt lo lắng, bởi vì mẹ Lý Quế Phân, mặc dù nổi danh dũng mãnh trong thôn, nhưng trong lòng cũng có hiểu biết, giống như mấy người mẹ chồng hung ác trong thôn, muốn thấy con dâu dễ chịu, cho nên ngược đãi con dâu, hoặc là gây ra hiềm khích cho đôi vợ chồng.

      Chuyện như vậy, chắc chắn mẹ biết làm, tuy rằng mẹ thích con thành phố, nhưng nhìn thấy việc ở nhà, mà chỉ có mình Thẩm Nguyệt Hoa, đều càng trông coi Thẩm Nguyệt Hoa nhiều hơn, chỉ biết đối với tốt, giúp giữ lại "người vợ dùng tiền mua được".

      Trương Kiến Bân nghĩ như thế, muốn thừa dịp này, giới thiệu chút người trong nhà của cho Thẩm Nguyệt Hoa biết, cũng miễn sau này ở nhà, hai mắt tối thui chuyện gì cũng biết, cảm thấy xa lạ dễ chịu.

      Nhưng quay đầu nhìn lại, mới phát , lúc chìm sâu vào suy nghĩ, Thẩm Nguyệt Hoa ngủ rồi.

      hề biết, sau khi xong câu kia, trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa biết lời đều đáng tin, làm gì động tay động chân nữa.

      Trong lòng thả lỏng, hơn nữa thân thể rất mệt, ngay cả ngón tay cũng muốn động, trong lúc mơ màng ngủ mất.

      Trương Kiến Bân nhìn, thấy hai má xinh xắn của , cái miệng nhắn hơi cong lên, luôn luôn lay động, trong lòng thích thôi.

      Nghĩ như thế, nhờ vào ánh đèn dầu mờ nhạt, ngắm nhìn Thẩm Nguyệt Hoa dưới ngọn đèn, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp đáng , vừa ngắm ngắm cho đến lúc trời sáng.

      biết nếu tiếp tục nhìn, bị trễ, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nhưng rốt cuộc chuyện ở quân đội càng khẩn cấp.

      Vì thế, tay chân bước xuống giường, cầm lấy đồng phục sạch mặc vào người.

      Vóc dáng cao to, tay chân dài, hơn nữa đánh lộn từ , sau khi bộ đội còn trải qua huấn luyện vững chắc, cho nên dáng người vô cùng tốt, mặc dù trong quân đội có mấy đồng đội cường tráng như vậy, nhưng dáng người cũng thon dài, nên ra ngoài có dọa người.

      Sau khi mặc quần áo tử tế, cúi người hôn lấy hôn để vào hai má Thẩm Nguyệt Hoa, đem 100 đồng tiền mượn được, đặt bên trong quần áo ngày mai Thẩm Nguyệt Hoa phải mặc.

      Làm xong tất cả những thứ này, mới lưu luyến đứng dậy, lẩm bẩm câu: "Chờ trở về." Liền xoay người, cũng quay đầu lại thẳng ra ngoài.

      Thẩm Nguyệt Hoa ngủ mơ mơ màng màng, trong lúc ngẩn ngơ nghe được tiếng vang rất trong phòng, cũng có nghĩ nhiều, trở mình ngủ tiếp.

      Nhưng lời nhàng, vẫn lưu lại trong đầu , khiến cho ấn tượng khắc sâu.

      Đó là giọng của Trương Kiến Bân, lời hứa hẹn của , khẩn cầu : "Chờ trở về."

      Ngày hôm sau, tất nhiên Thẩm Nguyệt Hoa rời khỏi giường.

      Thẩm Nguyệt Hoa sinh bệnh nhiều ngày, hơn nữa đêm qua còn mệt nhọc và bị chấn động việc mình trọng sinh, tâm tình nhấp nhô lên xuống, thân thể càng thêm chịu nổi, giấc ngủ này lại có thể ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh dậy.

      Thẩm Nguyệt Hoa là bị đói mà tỉnh, nếu phải đói bụng cồn cào, cũng tỉnh dậy, đoán chừng còn ngủ tiếp thêm chút nữa.

      Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa tỉnh dậy, cũng có ý định nằm xuống lại, hai chân trắng nõn run rẩy, bắt đầu lấy bộ quần áo mặc vào.

      Thời điểm đứng dậy mắt tối sầm lại, lần nữa ngã xuống giường.

      ngồi giường lâu, mới cảm thấy bớt choáng váng.

      Lúc này nhớ lại, trước khi gả cho Trương Kiến Bân, cũng bị bệnh khoảng thời gian, hơn nữa sốt rất nặng, nhiều lần trực tiếp ngất , tốn ít tiền mua thuốc chữa bệnh, thân thể cũng càng ngày càng kém.

      Đoán chừng cũng bởi vì vậy, mợ mới dám to gan lớn mật phát ngôn bừa bãi muốn bán .

      Nếu nhớ lầm, 500 đồng tiền lễ hỏi, đối với ở đại mà 500 đồng tiền này coi là gì, nhưng vào năm 1977, 500 đồng tiền là khoản tiền kếch xù.

      Đời trước Thẩm Nguyệt Hoa hận Trương Kiến Bân, cũng nghĩ lấy tiền lễ hỏi cho bản thân mình xài.

      Nhưng tại lại làm như vậy, mà là chờ thêm vài ngày, sau khi dưỡng thân mình cho tốt, phải tới chỗ mợ làm ầm ĩ lần, để bà nhổ ra 500 đồng tiền nguyên vẹn.
      Phong Vũ Yên, Chocopie107, Mymy977 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :