1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại lần nữa ở tận thế - Lâm Y Dương (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      SỐNG LẠI LẦN NỮA Ở TẬN THẾ

      Tác giả:Lâm Y Dương.
      Editor: Mai Tuyết Vân.
      Số chương: 87 chương.
      Thể loại: đại - Mạt thế - Trùng sinh.


      GIỚI THIỆU:


      Ánh tà dương đỏ như máu, chiếu rọi xác chết khắp nơi mặt đất, từng bầy zombie quần áo tả tơi, bọn chúng nghe được mùi vị của máu tanh, cho dù gương mặt bị nghiền nát, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra, bọn chúng hưng phấn và kích động. Mùi hôi thối truyền tới trong khí càng ngày càng đậm, nồng nặc làm cho người khác buồn nôn, nhìn thấy càng ngày càng có nhiều zombie miệng phát ra những tiếng: “A. . .A. . .” chậm chạp tiến gần về phía mình, trán Bạch Nhược Oánh chảy đầy mồ hôi lạnh, rất sợ hãi, riêng gì sợ hãi, còn có chân của , giờ phút này đau quá!

      Nhìn lại cả đời, ngu dại của mình đều vì lầm người, nếu có kiếp sau, nhất định tiếp tục mắc lại sai lầm thêm nữa. . .
      139, Nhiên Nhiên, linhdiep172 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: NO1 Hồn tán.

      Editor: Mai Tuyết Vân

      Ánh tà dương đỏ như máu, chiếu rọi xác chết khắp nơi mặt đất, từng bầy zombie quần áo tả tơi, bọn chúng nghe được mùi vị của máu tanh, cho dù gương mặt bị nghiền nát, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra, bọn chúng hưng phấn và kích động.

      Mùi hôi thối trong khí càng ngày càng nồng đậm làm cho người ta tởm lợm, nhìn thấy càng lúc càng có nhiều zombie, miệng phát ra những tiếng ô. . ô. . chậm chạp tiến gần lại chỗ mình, Bạch Nhược Oánh rất sợ hãi, thứ nguy hiểm đó dùng tốc độ chậm chạp khác thường mà tiến đến gần , ràng chỉ cần nhúc nhích là có thể chạy trốn, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng đến đây, mà đủ sức lực, cảm giác như thế này, làm Bạch Nhược Oánh sắp sửa sụp đổ rồi.

      rất muốn chạy trốn, nhưng hai chân sớm bị người ta đạp gãy, ngay cả đứng lên cũng thể làm được, như vậy sao còn trốn, bò thế nào, những con zombie kia vây quanh , tạo thành vòng vây, có chỗ để bò.

      Gần, gần thêm chút, rốt cuộc, bọn chúng cũng tới trước mặt của , bao nhiêu đau đớn hành hạ, rốt cuộc kết thúc rồi sao?

      Bản thân muốn được giải thoát rồi ư? Nhưng tại sao lại đau thế này?

      Có mấy ai cả đời có thể trải qua những chuyện thế này lần đây, nhìn bản thân bị ăn sạch , thấy da thịt của mình bị cấu xé, ngón tay bị cắn đứt, nhưng mà cảm giác như thế lại thể làm bất tỉnh, đột nhiên Bạch Nhược Oánh rất muốn cười, nhưng giờ phút này cười nổi.

      Nhìn càng ngày càng có nhiều zombie vây quanh mình, mùi tanh hôi càng lúc càng nồng đậm, lấp đầy xoang mũi của .

      Đau, đau quá, trừ đau ra chỉ còn lại đau, nhìn về phía đám người sớm bỏ xa, nhớ lại chút cảm xúc trong mắt người ấy, hoảng hốt, tránh né, vứt bỏ, lạnh lẽo, những ánh mắt ấy xa lạ làm cho người khác hoảng sợ, nước mắt Bach Nhược Oánh chảy ra.

      nhau mấy năm, nhưng đến câu bảo vệ tôi cũng có, tôi chưa bao giờ là chướng ngại vật của , tôi can thiệp vào tự do của , cũng quản chuyện thích người khác, bởi vì tôi sớm biết mình xứng với , nhưng mà. . . tôi cũng vậy chỉ toàn tâm toàn ý , tại sao, tại sao lại phải đối xử với tôi như thế này?

      từng lời đường mật, thề non hẹn biển, còn những lời từng hứa, đều quên rồi sao? Nếu như quên, vậy lúc đó làm sao tôi có thể bức ép nhất định phải hứa đây?

      Mấy năm qua, tôi vì muốn để mẹ con các người chịu đói, dùng thân thể của mình làm bạn với gã đàn ông ghê tởm, làm người tôi đầy vết thương, khi tôi đổi lấy ít thức ăn đưa cho , như thế nào?

      nhất định tôi suốt đời suốt kiếp, nếu được chết tử tế, vậy mà, kết quả giờ ra sao?

      Khi thức tỉnh dị năng, tôi được xem là cái gì, lúc đáng kia đứng cạnh , tôi bị coi là thứ gì?

      Mẹ của mắng tôi biết xấu hổ, biết liêm sỉ, là thứ hàng hạ tiện, ha ha, thế lúc mẹ ăn thức ăn của tôi trong miệng sao biết xấu hổ, thời điềm đổi lấy chỗ thức ăn kia, bà ta được xem là cái gì?

      Khi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, lúc ghét bỏ vì tôi bẩn thiểu, có phải quên hay , thức ăn của , là do tôi dùng đêm đầu tiên, trao đổi với tên đồ tể mập mạp bẩn thiểu mà lấy được, gả đồ tể dơ bẩn, dục vọng biến thái, hành hạ tôi ra hình người, khi đó ăn miếng thịt khô trong miệng, nước mắt đong đầy, nắm lấy tay tôi, với tôi rằng, “A Oánh, em, cả đời cũng phụ bạc em, để người khác khi dễ em.” Kết quả thế nào? nhìn tôi bán thân thể lần lại lần, sớm vô cảm, có đúng ?

      Ha ha, bây giờ nghĩ lại, mình ngu ngốc mà!

      Tôi vì , đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, tôi vì , làm bẩn thuần khiết của chính mình, tôi vì , lần rồi lại lần bán thân thể, kết quả có được là bị ghét bỏ.

      Mẹ đánh gãy hai chân của tôi, người bạn mới của , người con đơn thuần đáng kia, đẩy cơ thể tôi vào đống zombie, nhưng cũng đứng ở đó, yên lặng nhìn tiếng nào.

      Những hồi ức nhiều năm qua cứ như vậy ra toàn bộ trong đầu, Bạch Nhược Oánh cảm thấy, thân thể của mình hề đau.

      Đúng vậy, loại đau xót ăn thịt uống máu này, sao có thể so được với nỗi đau trong lòng, bất tri bất giác, hình ảnh phía trước càng ngày càng cách rất xa, rốt cuộc Bạch Nhược Oánh cũng cảm thấy thần trí của mình xa.

      Trong đầu ra, là bản thân khi ở cùng chỗ với người đàn ông này, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, thất vọng và tuyệt vọng khuôn mặt của ba mẹ, “Ba, mẹ, xin lỗi, con bất hiếu, nếu như còn có kiếp sau, con nhất định sữa chữa sai lầm của mình tốt, hiếu kính hai người, còn nữa, Lý Hiểu Nghiêu, kiếp sau, tôi nhất định nữa, nếu như có thể, tôi muốn giết chết .”

      Dần dần, rốt cuộc bóng tối cũng cắn nuốt lấy
      Last edited by a moderator: 28/6/16
      139, lunalovegood, linhdiep174 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      nhay ho thuiiii

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      1 2 3 nhay ho thui

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: NO2 Trùng sinh

      Editor: Mai Tuyết Vân

      "A Oánh, A Oánh, có em phải em đói bụng hay , chúng ta dự trữ thức ăn nhiều lắm, còn nước uống cũng có, chỗ này còn ít tiền, tất nhiên lúc quá mức, rất có thể lấy ra, em nhìn xem ở đó có tên đồ tể bán thịt, chỗ của ta nhất định có rất nhiều thức ăn, chúng ta hãy cầu xin , để cho chúng ta ít thức ăn, hoặc là chúng ta mua của cũng được, nơi này của họ ngờ lại rất an toàn, chưa từng xảy ra tai họa, cũng có thể bán đồ cho chúng ta, sẵn dịp khi đến nhà lấy ít nước, cũng phản đối, em cảm thấy thế nào, A Oánh?’’

      Ánh mặt trời chói mắt, chiếu lên hàng mi, cho dù có nhắm mắt lại, Bạch Nhược Oánh vẫn cảm nhận y như cũ, trời sáng.

      Tiếp theo là quen thuộc, giọng khiến căm hận vạn phần, vang lên bên tai. Bạch Nhược Oánh từ từ mở mắt ra, ánh mặt trời rực rỡ, làm đầu choáng váng, vội nhắm mắt lại, rốt cuộc tốt hơn chút, Bạch Nhược Oánh mở mắt ra lần nữa.

      Trời xanh thẳm, đất màu vàng, cây xanh tốt, hoa màu hồng, tất cả những thứ trước mắt ấy sao lại thân thuộc đáng đến vậy, bao nhiêu năm rồi chưa được thấy qua, ngửi được mùi hương của bùn đất, Bạch Nhược Oánh cảm thấy đầu mũi của mình chua xót, nhưng mà cảnh đẹp như vậy xảy ra vào lúc nào, mà lại khiến cảm thấy rất quen thuộc.

      Cách đó xa, có thôn làng , sau lưng có mấy chiếc ô tô bất mãn dính đầy bùn đất, vài người đường quần áo tả tơi, còn có tên đồ tể óc đầy bụng phệ kia.

      Những hình ảnh này?

      đúng, phải chết rồi sao? Làm sao có thể thấy được những thứ này? Nhìn người trước mặt dù mặt lấm bụi nhưng vẫn mất vẻ điển trai đàn ông, là Lý Hiển Nghiêu? phải ta rồi sao? Tại sao lại xuất ở nơi này, còn nữa bên cạnh người phụ nữ lớn tuổi vẻ mặt chanh chua cay nghiệt, người đó phải là kẻ đập nát hai chân của , mẹ của ta sao? Chuyện gì xảy ra vậy, cảnh tượng như thế này, chẳng lẽ mình lại nằm mơ ư, nhưng tại sao cho dù là nằm mơ. . . Lý Hiển Nghiêu, vẫn như cũ chịu buông tha cho ?

      "A Oánh, A Oánh?" Tiếng kêu vội vã kéo thần trí của trở lại, nhìn về phía người đàn ông mình từng , tim sớm chết rồi, vốn tưởng rằng cho dù mơ thấy chính vẫn đau lòng, vậy mà cuối cùng lại đánh giá quá cao, ngờ bản thân giờ phút này chỉ còn dư lại hận ý, phải vì mà hận mà là hận thù muốn giết người.

      Nơi đầu mũi truyền đến mùi của xăng dầu, mùi hương ư? Làm sao trong mơ lại có mùi vị được, chẳng lẽ? Bạch Nhược Oánh lén lút cấu mạnh vào cánh tay của mình, đau quá, đau sao? Đó chính là cảm giác, vậy lời giải thích ràng nhất là phải nằm mơ, là , mọi thứ trước mắt đều là , sống lại!

      "A Nghiêu?"

      "Làm sao vậy, xem bộ dạng yếu ớt của ta kìa, nhìn thế nào cũng thấy tốt, con lại u mê, đúng là đồ sao chổi, này tốt rồi, tại sao lại có động đất nhất định đều là do ta mang vận xui tới. . ’’

      Giọng này, đúng rồi thể sai được, chính giọng cay nghiệt này nghe thấy mấy năm qua, tự cũng sinh ra miễn dịch đối với giọng ấy, người này là mẹ của Lý Hiểu Nghiêu, ha ha, sống lại, sống lại rồi.


      "A Oánh, em sao chứ, có phải mệt mỏi lắm hay ?" Nhìn quan tâm trong mắt người đàn ông ở trước mặt, đột nhiên Bạch Nhược Oánh cảm thấy rất buồn nôn.

      Quang cảnh như thế này, đúng rồi ngay chỗ này là thành phố sống cùng với Lý Hiển Nghiêu, xảy ra động đất nhà của Lý Hiển Nghiên bị địa chấn đánh sập, cái gì ta cũng còn, có cách nào khác, ta lái xe đưa và mẹ của mình muốn nương nhờ cha mẹ của .

      Nghĩ đến cha mẹ, Bạch Nhược Oánh cảm thấy tim của đau quá, cha mẹ thương như thế, nhưng lại lo việc đáng, còn vì người đàn ông trước mặt này, bỏ qua người nhà của mình, còn đoạn tuyệt quan hệ với họ, ha ha, là bất hiếu.

      nhớ rất khi đó mình nghĩ gì, cho rằng dù cắt đứt quan hệ với cha mẹ, nhưng vẫn là con ruột thịt duy nhất của bọn họ, cha mẹ nhất định giúp đỡ , vì vậy họ lái xe theo đám người tị nạn, đường bôn ba chạy về muốn nương nhờ chỗ cha mẹ , dọc đường phiêu bạc rốt cuộc bọn họ lại chạy đến thôn làng này.

      Cũng chính ở chỗ này, mất trinh tiết của mình, mà người kia lại chính là tên đồ tể đáng kinh tởm ấy.
      Last edited by a moderator: 28/6/16
      139, lunalovegood, linhdiep173 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :