Sống Chung Với Nữ Thần - Vô Danh [Cổ đại]

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      SỐNG CHUNG VỚI NỮ THẦN

      [​IMG]
      Tác giả: Vô Danh
      Editor: Leo Sing
      Thể loại: Truyện ngắn, cổ đại, thần tiên ma quái, HE
      Số chương: 9 chương
      Nguồn: http://luoimantinh.com/song-chung-voi-nu-than/
      Giới thiệu:

      Thân là đệ nhất tiên nữ bảng xếp hạng nữ thần thiên giới mỗi năm trăm năm, ta luôn tự hiểu tình là điều đáng tin cậy nhất. Bộ dạng xấu xí đùa giỡn ta, cầm sắt hợp minh cũng trở mặt thành thù. Người duy nhất ở chung với ta suốt ba ngàn năm, lại là tên ngốc…​

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 1: Mở đầu
      Editor : Leo Sing

      Có người từng , mỗi đều gặp được ba loại người đàn ông trong đời.

      Người thứ nhất là thanh mai trúc mã, trẻ vô tư thân thiết, thế nhưng tạo hóa trêu người, lại trở thành người lạ.

      Người thứ hai có tính cách phong lưu phóng khoáng, tuấn tiền nhiều, nhưng sử quân có vợ, thể đến được.

      Người thứ ba dung mạo bình thường, tính cách bình thường, gia thế bình thường, là đối tượng ổn định, từ đó kết duyên liền cành.

      —— Nghe qua có vẻ khá bi thảm nhỉ?

      Nhưng ta phải là người con bình thường, ta là nữ thần. Hoa đào của nữ thần tất nhiên phải khác người thường.

      Cuộc đời này ta cũng được gặp ba người đàn ông.

      Người thứ nhất ưu tú xuất sắc, rất xứng đôi với ta, thế nhưng tính tình lại quá nhen. Ta bất cẩn phạm sai lầm, lại nắm chặt tha. Vì thế cứ dây dưa như vậy suốt mấy ngàn năm.

      Người thứ hai tai to mặt lớn, tục tĩu khiếm nhã, gan chó mọc ngược lên đằng đầu dám bỉ ổi trêu chọc ta, thế là ta dâng đơn kiện cáo lên cấp . Vì vậy bị đánh vào đài Luân Hồi, rơi vào đường Súc Sinh.

      Người thứ ba à, ha ha, gã tiều phu tâm thần rối loạn ám ảnh cưỡng chế (1).

      ……

      À được rồi, càng nghe sao thấy càng bi thảm hơn nhỉ?

      Nhưng mà ta cũng mấy bận tâm. Bởi vì cho dù là nữ thần, có được tình cũng nhất định có thể được hạnh phúc. Điều này ta sớm hiểu từ lâu rồi.

      À, quên tự giới thiệu, tên của ta là “Hằng Nga”.
      Chú thích:
      (1) Cường bách chứng (obsessive compulsive disorder – OCD): Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) là tình trạng ảnh hưởng tới suy nghĩ và hành động của bạn. Nếu bị OCD, bạn liên tục suy nghĩ về điều gì đó khiến bạn lo lắng. Bạn có thể thực các hành động nhất định lặp lặp lại để giúp kiểm soát lo âu.
      KhaiDoanh_347Thùy Dương95 thích bài này.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 2: Từng có tiều phu
      Editor: Leo Sing

      “A a a a a!”

      tiếng gào thét chói tai thấu trời, gió rét thổi tới, lạnh lẽo buốt xương.

      “Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Thỏ ngọc từ đằng sau cây Quế nhảy phốc tới, khuôn mặt lo lắng, vội vàng hỏi ta, “Chủ nhân, người bị lên cơn giật kinh phong à?”

      Thỏ ngọc thường rất hay xuống nhân gian, trong miệng lúc nào cũng toàn từ ngữ cổ quái của phàm trần. Ta hất văng con bé cái, toàn thân run rẩy, trừng mắt nhìn căn phòng trước mắt… À , thể gọi là căn phòng nữa, cách đây khắc nó đúng là phòng, nhưng mà bây giờ gọi là đống đổ nát chuẩn xác hơn.

      “Phiền huynh giải thích cho ta?” Ta quay đầu sang, sắc mặt vô cảm nhìn người đàn ông mặt xám mày tro vừa mới chui ra từ đống đổ nát kia.

      bối rối cúi đầu, ngập ngừng : “Ta…… Ta muốn nấu cơm cho nàng, làm món cuốn da gà chiên giòn Phù Dung mà nàng thích……”

      “Ồ?” Ta cúi đầu nhìn đĩa thức ăn tay , “Vậy thứ huynh cầm tay là bánh than à?

      cứng người, vội vàng giấu đĩa thức ăn ra sau lưng, môi mấp máy ấp úng hồi, cuối cùng chỉ nghẹn ra câu: “……Xin lỗi.”

      “Xin lỗi cái gì!” Cơn nóng giận ta cố đè ép nãy giờ rốt cuộc cũng bùng nổ, “Ta bắt huynh nấu cơm à? Hay là huynh muốn trổ tài cái gì? Phòng bếp của ta có thù oán gì với huynh mà huynh cần phải làm nổ nó? Hả?……”

      bối rối co rúm thu người vào góc tường, thỏ ngọc bước lên : “Chủ nhân, xin hãy chú ý hình tượng nữ thần của ngài ……”

      Ta lại hất văng con bé tiếp cái, quay đầu trừng mắt nhìn người khiếp nhược kia: “Đừng xuất lại trước mặt ta!”

      Tốn sức hơn nửa ngày, rồi phải đến thiên cung mượn nhiều thiên binh đến hỗ trợ, mới miễn cưỡng xây lại phòng bếp tạm bợ. Lúc này ta đói đến mức ngực dán vào lưng, hất tay ném thỏ ngọc vào phòng bếp để con bé nấu cơm.

      Thức ăn ở Cung Quảng Hàn luôn do thỏ ngọc phụ trách. Bởi vì có câu ‘Quân tử xa nhà bếp’, thế nên nữ thần thiên đình tất nhiên cũng thể để toàn thân đầy mùi khói dầu hôi tanh được. Ta ngồi dựa ghế mỹ nhân, uể oải nghe tiếng xèo xèo trong phòng bếp. Trong đầu thầm tính nhẩm xem còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể được ăn cơm. Chợt có giọng khe khẽ, mang theo chút do dự lẫn sợ hãi phát ra từ đằng sau: “Nàng…… nàng nếu thấy đói bụng, ăn trước chút bánh hoa quế này để lót… lót dạ .”

      Ta biết người kia là , khẽ hừ tiếng, cũng quay đầu lại.

      Phía sau ồn ào sột soạt, đặt điểm tâm lên bàn Bát Tiên, rồi lặng lẽ ra ngoài.

      Ta vươn tay cầm miếng điểm tâm bỏ vào miệng, mùi hương thơm ngát trơn mịn, ngọt mà ngấy, hương vị đậm đà quen thuộc. Người đàn ông này tuy nấu ăn giỏi, nhưng lại có tay nghề làm vài món điểm tâm khá tốt.

      Ừm….Cũng chỉ có mỗi ưu điểm này.

      Tới gần giờ Dậu, Thỏ ngọc mới mang cơm chiều ra. Ta sớm đói đến mức hoa mắt rồi, xung quanh lại có người ngoài, vì thế liền bưng cái bát lớn ngồi ăn ngồm ngoàm. Ta ăn được lát chợt ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua vòm cửa sổ chạm trổ hoa văn, thấy người đàn ông ngồi dựa dưới gốc cây Quế. Mái tóc đen dài rũ xuống che khuôn mặt của , cánh hoa quế vàng rơi li ti vương bên đầu vai . Trong bóng đêm dài vô tận, bóng người trông quạnh.

      Ta cong ngón tay gõ lên mặt bàn: “Đến gọi tới ăn cơm .”

      Thỏ ngọc ngơ ngác ngẩng đầu hỏi: “Hả? Ai cơ?”

      Ta hung hăng trừng con bé: “Ngươi cứ qua !”…… Sao ta lại có thể nuôi dưỡng được thú sủng ngu ngốc như thế này?

      “À!” Thỏ ngọc bừng tỉnh ngộ ra, đặt chiếc đũa xuống rồi tung tăng nhảy phốc ra ngoài, mở miệng la hét ầm trong sân, “Ngô Cương ca ca, Ngô Cương ca ca, huynh mau vào . Chủ nhân đồng ý cho huynh ăn cơm rồi!”

      Ta giựt giựt khóe miệng. Ta từng cho ăn cơm khi nào? Nha đầu chết tiệt kia sao lại như thể ta là Chu Bái Bì (2) vậy!

      Ngô Cương vội vàng tới, giọng cảm ơn ta, rồi tìm chỗ ngồi xa nhất đối diện ta. im lặng câu gì, chỉ vùi đầu vào xới cơm. Ta cảm thấy nóng nảy bực bội, đẩy bát cơm ra, : “Ta no rồi!” Sau đó ta thèm quay đầu lại, cứ thế đứng dậy trở về phòng.

      Phòng ta ở cách nhà ăn xa. Cửa sổ gỗ khắc hoa văn khép hờ ngăn cản được mùi hương thanh ngọt từ hoa quế thoang thoảng trong viện, cùng tiếng chuyện ầm ĩ của Thỏ Ngọc, với vài câu ngập ngừng lí nhí của Ngô Cương và tiếng cười khe khẽ của họ.

      Hừ, ở trước mặt ta khù khờ như đầu gỗ, lúc có ta ở đấy có thể trò chuyện cười đùa với người khác.

      …… Đồ ngốc! =”=

      Chú thích:

      (2) Chu Bái Bì: là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm ‘Nửa đêm gà gáy’ của Cao Ngọc Bảo
      Thùy Dương95Abby thích bài này.

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 3: Múa trong tiệc mừng thọ
      Editor: Leo Sing

      Ngô Cương là khách trọ của ta. như vậy nghe cũng khá quỷ dị, nhưng xác là như thế.

      Ba ngàn năm trước ta bay lên thành tiên, được ban Cung Quảng Hàn, vốn tưởng rằng từ đây ta là người duy nhất ở nơi này. Nào ngờ hai năm sau, Ngọc Đế để tên Ngô Cương này đến đây, ngài xúc phạm thiên điều, nên bị phạt chặt cây Quế ở chỗ này. Ta vốn bận tâm mấy tới , nhưng toàn bộ các vùng xung quanh đây chỉ có mỗi Cung Quảng Hàn có thể cho người ở. Vì thể để chúng tiên hữu khi tới thăm hỏi nhìn thấy người đàn ông độc thân ngủ ở cửa cung của ta. Cho nên ta chỉ đành cho mượn gian thiên điện để ở.

      lần cho mượn như thế, cũng được ba ngàn năm.

      Ba ngàn năm qua, gốc cây kia vẫn chưa được đốn ngã. Người đàn ông này càng ngày càng buồn bực hơn trước, ngu ngốc hơn trước, các mặt còn lại đều bình thường.

      Đương nhiên việc làm nổ phòng bếp của ta là ngoại lệ.

      Tam Túc Kim Ô rêu rao bầu trời, cho dù Cung Quảng Hàn này là nơi mát lạnh nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh nắng nóng chói chang của mặt trời. Ngô Cương vẫn ngồi ở bên ngoài chặt cây, mỗi nhát búa đóng xuống đều mang theo độ lực nhất định. Nhưng mà khi giơ rìu lên đóng nhát tiếp theo, những vết chặt trước được liền lại hoàn hảo như lúc ban đầu. Mồ hôi tuôn ào từ thái dương của , thấm ướt vạt áo. Sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước, yên lặng giơ rìu lặp lại động tác trước sau như suốt ba ngàn năm nay.

      Ta ngồi trong phòng nhìn nhàm chán, ta thể hiểu được, chấp niệm của rốt cuộc đến từ nơi nào. Gốc cây Quế này tồn tại từ thời hỗn độn sơ khai, thể chỉ dựa vào sức mình mà đốn ngã được. Ngọc Đế phạt như vậy, ràng muốn cho sống dễ chịu. Đạo lý này ta cũng từng cho nghe, thế nhưng nghe xong lại im thin thít, hôm sau vẫn xách rìu ra ngồi chặt hăng say như cũ. Ta tức giận đến đau đầu, vì vậy thèm để ý tới nữa, để mặc tự sinh tự diệt.

      Dù sao với người ngốc, khuyên bảo cỡ nào cũng chỉ là nước đổ lá môn.

      Mấy ngày nay, thiên cung rất náo nhiệt, Thanh Điểu báo tin đều luôn miệng loan tin mừng. Đại thọ của Vương Mẫu Nương nương sắp tới, ta phải đến hiến vũ điệu chúc mừng. Lại suốt ba ngàn năm nay, phải đến hiến vũ Hội Bàn Đào, phải đến hiến vũ Tiệc Mừng Thọ, ngay cả tiệc đầy tháng của con trai thượng tiên ta cũng phải đến hiến vũ. Ngọc Đế thân phong ta đây với chức danh oai phong – Thái Tinh Quân, nhưng chức năng duy nhất cũng chỉ mỗi cái đó.

      Ta tùy ý rửa mặt chải đầu trang điểm phen, cưỡi xe bay tới nhảy múa uyển chuyển. ngoài ý muốn được đám đông reo hò khen ngợi. Ta nhớ lại ngày đầu tiên mình hiến vũ, lo lắng rụt rè luyện tập lâu, ấy vậy mà vẫn có người bới móc, chê bai tay chân của ta cứng đờ. Bây giờ ư, chỉ sợ ta lỡ vấp ngã nhào xuống cũng có người khen dáng người linh hoạt. Mọi người đều luôn có lòng khoan dung sâu sắc với nữ thần.

      Múa xong điệu nhạc, ta định xuống sân khấu, vừa quay đầu lại chợt thấy Ngô Cương ngồi ở góc chăm chú nhìn lên. Ta giật mình kinh ngạc, tiệc mừng thọ của Vương Mẫu nương nương sao lại mời tên tội tiên nho này? Ánh mắt hai bên bất ngờ gặp nhau, vẫn mặc bộ quần áo đen ấy, an tĩnh nhìn ta. Đôi mắt sâu thẳm kia chợt sáng lên, tựa như có muôn vàn vì sao tụ hội bên trong đấy.

      Trái tim ta nhất thời lỡ nhịp, lúng túng ngại ngùng, vội cúi đầu, vén váy lùi ra ngoài.
      Thùy Dương95Abby thích bài này.

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 4: Tương phùng vào tiết Hoa Thần
      Editor: Leo Sing

      Sinh hoạt ở Thiên giới luôn muôn màu muôn vẻ, tiệc mừng thọ Vương Mẫu vừa qua, thiên đình lại nghênh đón tiết Hoa Thần.

      Cái gọi là tiết Hoa Thần, trắng ra chính là hội xem mắt. Nghe bảo ngày hội nhàm chán buồn tẻ này do Ngọc Đế phong lưu năm xưa nghĩ ra. Vào ngày này, chúng nam nữ thần tiên đều tự thắt vòng hoa, khi gặp được đối tượng trong lòng đưa hoa ra, nếu đối phương cũng tặng hoa lại, đại biểu tỏ tình thành công.

      Ta luôn luôn thích tham gia những ngày hội này, bởi vì mỗi lần tới đều bị treo vòng hoa đầy người. Năm này cũng vậy, ta cũng được nhận vòng hoa tình , nhận nhiều đến nỗi tay muốn rút gân, mặt vẫn phải gắng sức duy trì nụ cười đoan trang. Vừa quay đầu liền đặt chồng chất chúng bên cạnh Thiên Trì, sau đó thở phào hơi như trút được gánh nặng.

      Đằng sau có tiếng bước chân rất lại gần, ta quay đầu lại, thấy Ngô Cương đứng yên dưới gốc cây Liễu xanh, mặc quần áo màu đen, tay cầm vòng nguyệt quế.

      Ta liếc mắt nhìn : “Có chuyện gì à?”

      Ngô Cương về phía ta, ta tùy ý đùa nghịch chồng vòng hoa chất cao gần nửa người, vươn tay ra đột nhiên rụt lại. Ta tưởng rằng cứ vậy mà lướt qua, nhưng lại lên tiếng gọi ta: “Hằng Nga, cái này…… Cho nàng.”

      Ta cúi đầu nhìn xuống, im lặng lúc lâu, hay là lấy về, treo lên ngón út xoay chơi. Ngô Cương nhìn tay của ta, lại nhìn đầu của ta, miệng ngập ngừng lúc lâu, rốt cuộc cũng nghẹn ra câu: “……Cái đó… đầu nàng, khó coi.”

      “Huynh cái gì?” Ta nổi trận lôi đình.

      giọng lặp lại: “Khó coi, nàng đừng đeo.” Sau đó bỗng nhanh chóng chạy vụt mất trước mắt ta giống như Thỏ Ngọc.

      Ta tức giận đến run người, vật do tự thắt đeo lên đầu ta rất khó coi sao? còn chưa đưa cho ta chạy cái gì mà chạy?

      …… Ngu ngốc!

      Ta thở phì phì lên phía trước, vừa ngẩng đầu lên lại phát bóng người đột nhiên chắn trước mặt của ta. Ta dừng chân lại, thầm than trong lòng tiếng: Oan gia!

      Xác là oan gia, hơn nữa còn là chồng trước của ta.

      Hậu Nghệ cười như cười nhìn ta từ xuống, hừ tiếng : “Hằng Nga Tiên tử, hôm nay quả nhiên bội thu.”

      Ta muốn lời nào, xoay người định rời . đột nhiên bước tới nắm lấy cổ tay ta, khuôn mặt u ám dường như sáp gần tới chóp mũi của ta: “Chẳng qua chỉ là mấy tên ngu ngốc có mắt theo bợ đỡ nàng, nàng phô bày tư thái thanh cao này cho ai xem? Ta cho Hằng Nga nàng hay, cho dù có qua cả vạn năm, nàng cũng chỉ là giày rách mà Hậu Nghệ ta vứt bỏ thôi. tự ảo tưởng bản thân là thánh nữ cao quý sao?”

      Lại nữa, đây là lần thứ mấy mắng nhiếc ta rồi?

      ra chuyện xưa của ta và Hậu Nghệ cũng rất đơn giản.

      Nghe đồn ba ngàn năm trước, trong trời đất xuất con mãnh thú, lực vô biên, gây hại thiên giới lẫn nhân giới. Vì bảo hộ sinh linh trời đất, ngay lúc đó Vũ Khúc Tinh Quân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, ác chiến hồi tám trăm hiệp với con mãnh thú đó. Tinh Quần liều mạng toàn diệt hình thần chính mình, mới đánh tan nguyên hình của con mãnh thú.

      Mãnh thú mất nguyên hình, thế nhưng lại hóa thành chín con Kim Ô bay lên bầu trời, ở dưới trần gian lập tức xuất mười mặt trời. Đất đai khô nứt, cây cỏ thể sinh sôi, loài người dường như sắp vào tận thế.

      Lúc ấy là thời đại Nghiêu đế, ông phái tiễn sư thủ hạ lợi hại nhất là Hậu Nghệ giương cung bắn hạ chín mặt trời.

      Hậu Nghệ quả nhiên phụ mong đợi của mọi người. Giương cây cung như trăng tròn, bắn liên tiếp chín mũi tên trúng chín con kim ô rơi xuống biển Đông. Vì Hậu Nghê có công bắn mặt trời. Nghêu đế cực kỳ vui vẻ, sắc phong làm Thương Khâu, gả muội muội cùng cha khác mẹ là Hằng Nga ta cho .

      Khi đó ta là thiếu nữ xinh đẹp nhất bộ lạc, gả cho Hậu Nghệ, cũng xem như bạc đãi .

      Quãng thời gian đầu khi thành thân, cuộc sống bọn ta rất vui vẻ hạnh phúc. Trai tài sắc, cũng xem như duyên phận do trời đất tác hợp. Mãi đến ngày, sau khi Hậu Nghệ trăm cay ngàn đắng cầu được tiên dược bất lão từ Tây Vương Mẫu.

      Hậu Nghệ vô cùng coi trọng viên thuốc bé này, cất vào trong ba cái hộp, giấu ở nơi bí , chỉ đợi đến ngày hoàng đạo uống thuốc bay lên trời.

      chịu chuyện này cho ta biết, bởi vậy khi ta phát chiếc hộp kỳ lạ này, tốn hết sức chín trâu hai hổ mới mở được nó ra. Ta vốn tưởng viên thuốc ấy là món ăn mỹ vị trân quý nào, liền cầm lấy nuốt xuống.

      Đợi đến khi ta phát có chuyện ổn chậm.

      Trời xui đất khiến hồi, ta bay lên thành tiên. Hậu Nghệ phải chịu đủ khổ sở luân hồi, mãi mười kiếp sau mới đến được tiên duyên.

      Ta biết ta rất có lỗi với .

      Hậu Nghệ : “Hằng Nga, nàng hại ta chịu đủ mười kiếp luân hồi khổ sở. Món nợ nàng thiếu ta, ta nhất định tới đòi lại.”

      Ta chờ đây.
      Thùy Dương95Abby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :