1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống cùng quỷ hồn công tử - Duy Hòa Tống Tử (8 phần)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sống cùng quỷ hồn công tử

      Tác giả: Duy Hòa Tống Tử
      Nguồn raw: Tấn Giang


      Editor: Lionlion

      Số chương: 8 phần

      Kết thúc: HE

      Giới thiệu sơ lược: truyện ngắn cổ đại có chút yếu tố huyền huyễn


      [​IMG]

      GIỚI THIỆU

      Thiếu nữ Nhạc Tích nhặt được quỷ hồn công tử vô cùng vô cùng khó phục vụ.

      ~

      Lion: Nam 9 trong truyện vô cùng vô cùng đáng http://***************.com/images/smilies/icon_wink.gif


      Phần 1





      Làm thế nào để có thể sống yên ổn cùng với 1 quỷ hồn?

      Đây chính là vấn đề vô cùng cấp bách đối với Nhạc Tích, càng nguy hiểm hơn là, con quỷ này chiếm đoạt mất cái giường của nàng rồi, mặc dù đây chỉ là 1 cái giường đơn sơ được bện bằng cỏ khô, nhưng đó chính là chỗ nằm nghỉ của nữ nhi nhà người ta đấy. Nhạc Tích tạm thời vẫn chưa có chút xíu ý định nào chia sẻ nó với ai đâu.

      Huống chi, trừ việc này ra, con quỷ kia còn có dấu hiệu tiến bước vào đời sống sinh hoạt của nàng.

      “Chỉ là 1 cai giường mà thôi, cần gì phải so đo như vậy.” Quỷ hồn nằm giường, tay cầm cán ô bằng trúc, thân bạch y nhiễm lấy 1 hạt bụi , đôi mắt hoa đào gợn lên từng đợt sóng nhấp nhô, “Huồng hồ, bổn công tử cũng ngại ngủ cùng giường với ngươi, lúc nào cũng câu nệ muốn ngủ cùng chẳng phải chính là ngươi sao?”

      “Nam nữ thụ thụ bất thân, có biết ?” Nhạc Tích nhấn mạnh.

      “Bổn công tử cũng đâu phải là người.” Quỷ hồn giải thích.

      phải là người cũng được! Còn nữa, chẳng phải ngươi nên thừa dịp này mà công nhận mình cũng phải là nam luôn .”

      Quỷ hồn vô tội buông tay: “Bổn công tử chẳng qua chỉ thôi mà.” Vừa , quỷ hồn vừa đổi tư thế khác giường: “Đúng rồi, mấy ngày gần đây quá chán, ngươi mau mua ít tiểu thuyết về cho bổn công tử xem.”

      “Xem muội ngươi ấy.” Nhạc Tích Phát điên: “ ràng lúc ta nhặt ngươi về phải thế này.”

      Đúng vậy, ngày đó lúc nàng tới viếng mộ sư phụ nhặt được quỷ hồn công tử vô cùng hào hoa phong nhã đẹp trai khiêm tốn dịu dàng điềm đạm đáng , chứ phải là quỷ hồn đại thiếu gia này! Còn vụ tự xưng “bổn công tử” là cái quái gì đây? phải lúc bọn họ vừa gặp luôn tự xưng là “tại hạ” sao? Tại sao có thể chuyển đổi xưng hô cách “vô cùng tự nhiên” đến thế được cơ chứ?!!!

      “Nếu như lúc đó bổn công tử thế này, vậy ngươi có thể nhặt ta về ?”

      “Chắc chắn là !”

      “Chính là ý này!”

      “Chính là cái đầu ngươi ấy!” Nhạc Tích chống eo, mặt bừng bừng lửa giận, “Cho nên tất cả những gì ngươi với ta lúc đó đều là dối phải ? Cái gì mà “tại hạ ở đây rất nhiều năm, chỉ có duy nhất nương nhìn thấy tại hạ”, cái gì mà “sau khi chết trí nhớ của tại hạ cũng biến mất, đành phải quanh quẩn ở nơi nghĩa địa hoang vu, lúc nhìn thấy nương liền nhớ lại từng có lần cứu nương…” Tất cả đều chỉ là thuận mồm bịa đặt phải ?”

      Nhưng mà đúng là có lần nàng được người ta cứu .

      Khi đó Nhạc Tích hái thuốc, bị lạc đường trong núi lại còn bị dính mưa nên ngất xỉu ở ven đường, lúc ý thức vẫn nhận biết được có người bón nước cho nàng. Chẳng qua khi tỉnh lại trong miếu thờ là người nhà trống. Trong lòng nàng vẫn luôn biết ơn người này, thấy quỷ hồn kia có dáng vẻ công tử văn nhã, hơn nữa còn chắc chắn như vậy nên đứa ngốc như nàng mới tin.

      phải vậy.”

      “Ta cũng biết ngươi…Ôi chao, cái gì cơ?!”

      phải lừa ngươi.” Quỷ hồn mím môi, áng sáng nhàn nhạt bao quanh cơ thể , khiến thân hình trong suốt nay càng trở nên hư ảo: “Đúng là bổn công tử nhớ mình là ai, nếu ngươi cho rằng ta vì sao phải quanh quẩn ở cái nghĩa địa đó chứ, ta chỉ biết mộ phần của mình ở đó, người tới viếng mồ mả rất đông nhưng ta lại chỉ cảm thấy quen mỗi mình ngươi, cũng chỉ có mình ngươi mới có thể nhìn thấy ta. Nếu theo ngươi vậy ta có thể theo ai đây?”

      “Nhưng mà ngươi dối…”

      “Ta rồi, nếu như thế, ngươi nhất định để ta về cùng.”

      Trong giọng bình tĩnh chợt thoáng lộ ra vẻ bất đắc dĩ và mờ mịt, đôi mắt hoa đào cụp xuống, quỷ hồn khẽ cười tiếng, xen lẫn vào đó là tiếng thở dài, đong đầy vị chát.

      Nhạc Tích lại thêm lần thống hận cái mềm lòng của mình: “Được…được rồi, nhưng chỉ được 1 lần này thôi, cho phép lừa dối ta nữa.” Nàng thở dài, “Ta mua tiểu thuyết cho ngươi, ngươi ở nhà đừng có chạy lung tung.”

      “Ừ.”

      Vừa dứt lời, quỷ hồn liền đổi tư thế, vắt hai chân lên, nhìn cái ô với vẻ cực kì chán ghét, khí chất u oán mới vừa rồi chỉ nháy mắt tiêu tán còn sót lại chút gì: “Nếu ngươi mua đồ thuận tiện mua thêm cái ô mới , hôm đó người ngươi có thứ gì khác nên ta mới tạm thời chấp nhận cái ô này, nhưng mà cái ô này cũng quá xấu xí , làm sao có thể sánh với phong tư chói lòa của bổn công tử được. Bổn công tử càng nhìn cái ô này lại càng vừa mắt. Đúng rồi, nhớ tới Thượng Cảnh Hiên mua nhé, ô ở đó là hàng thêu Tứ Xuyên, cán bằng gỗ tử đàn, miễn cưỡng có thể … Ôi chao, vẻ mặt ngươi là thế nào đó, a a, cái đó, … , bổn công tử chỉ đùa thôi! Ngươi sớm về sớm, nhé, tiễn!”
      sanone2112, chanh666, PhongVy4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 2




      Ô đó đương nhiên là Nhạc Tích mua. đùa à, vật đó là đồ quý, cho dù có đem bán nàng cũng chưa chắc mua nổi cái cán.

      Tiểu thuyết ngược lại, căn bản là nàng cũng thích xem, mua thêm mấy quyển cũng chẳng sao.

      Lúc mới mua về, quỷ hồn ngửi thấy có “mùi ngon” liền xán lại, ngay cả khi nàng len lén dịch cái giường về phía mình cũng hay biết gì.

      cũng phải lại, quỷ hồn công tử này, ngoại trừ tính tình thiếu gia hơi to chút sống chung rất dễ. cũng cần ăn ngũ cốc hoa màu gì, chỉ cần mỗi ngày đều chà lau sạch cán ô cho là được. Mặc dù thỉnh thoảng Nhạc Tích có oán trách nhưng có đôi khi nàng cũng cảm thấy may mắn. Dù sao, sau khi sư phụ mất cũng nàng chỉ có mình, tới mức đơn nhưng ở mình quá lâu, nàng cũng mong có ai đó tới trò chuyện với nàng.

      Hơn nữa khi còn sống quỷ hồn công tử được giáo dưỡng khá tốt, ngoại trừ đọc tiểu thuyết, lúc rảnh rỗi làm thơ, vẽ tranh. Thơ Nhạc Tích hiểu lắm nhưng nàng nhìn mấy bức họa của cảm thấy rất đẹp, khẽ phác nét dài sau đó lại thêm vài nét nữa mà cảnh vật giấy lên nét, cho dù là đình đài lầu các hay là chim muông sơn thủy đều trông rất sống động. Hơn nữa khi vẽ tranh, quỷ hồn công tử gì liền trong mấy canh giờ. thể thừa nhận, quỷ hồn công tử trời sinh cho mã ngoài đẹp đẽ, chỉ cần mở miệng chuyện, liền biến ngay thành quý công tử nhã nhặn lịch .

      Nhưng những lời này, Nhạc Tích nhất định bao giờ cho quỷ hồn công tử biết…

      Còn chưa tự đắc lắm rồi, tới khi ra

      “Này, nữ nhi như ngươi, ở mình tại đây, cảm thấy sợ sao?” Vênh mặt lên nhìn bức tranh mình vừa mới vẽ xong, sau đó thổi lên đó hai cái, quỷ hồn công tử lại tiếp tục om sòm náo loạn.

      “Quen rồi. Sợ à…dù sao đây cũng là nơi sư phụ từng ở, làm sao mà phải sợ, hơn nữa ở đây còn rất yên tĩnh.”

      Nơi Nhạc Tích ở là huyện , sư phụ nàng từng là đại phu nổi danh nhất trong huyện, mặc dù nàng học được bao nhiêu y thuật của người nhưng mỗi quý lên núi hái thảo dược bán cho các y quán trong huyện thành vấn đề. Chẳng qua vì muốn trông coi ngôi nhà lá này muốn rời nên hàng năm Nhạc Tích chẳng nhìn thấy được mấy người.

      “Khi sư phụ ngươi còn sống, cả hai cũng sống y như này?”

      Nhạc Tích suy nghĩ lát rồi đáp: “Đại khái có thêm vài bệnh nhân tới khám.”

      “Vậy ngươi sống thế có cảm thấy thú vị ?”

      đâu …”

      “Còn à!” Quỷ hồn công tử nhíu mày, xì mũi coi thường, “Đúng lúc tâm trạng của bổn công tử tệ, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi chút, thế nào?”

      Còn có chuyện gì có thể kỳ quái hơn chuyện chơi cùng con quỷ ?

      Nhưng mặc kệ có kỳ quái hay , Nhạc Tích vẫn cầm ô tới thị trấn lớn nhất gần đó, quỷ hồn công tử đối với mấy chỗ này hiển nhiên quen thuộc hơn Nhạc Tích nhiều, đường hăng hái nhiệt tình giới thiệu, từ cửa hàng thư họa cho tới những món ăn ngon nhất của các tửu lâu trong trấn, ràng mạch lạc, ấn tượng khắc sâu khiến Nhạc Tích chợt cảm thấy hoài nghi câu chuyện mất trí nhớ vài ngày trước của .

      “Làm sao bổn công tử có thể dối được! Chẳng qua có số ký ức bổn công tử vẫn nhớ rất thôi.”

      “Cuộc sống ăn chơi sao?”

      “Bổn công tử dẫn ngươi chơi đấy! Ngươi thể tôn trọng bổn công tử chút sao?!”

      “… Được rồi.”

      Thức ăn bày lên bàn, quả nhiên toàn là những mĩ vị ngon mà lạ. Quỷ hồn công tử vô cùng tự nhiên ngồi phía đối diện, mỉm cười nhìn Nhạc Tích ăn cơm. Tay phe phẩy quạt, vẻ mặt lộ ra mấy phần hoài niệm, giọng cũng trở nên mơ hồ: “Nếu ngươi thích, mấy thành trấn xung quanh ta cũng có thể dẫn ngươi dạo.”

      Trong đầu rốt cuộc nhớ tới cái gì vậy?

      Nhạc Tích vừa mắng mình xen vào việc của người khác nhưng trong lòng lại dâng lên chút cảm xúc . Mím môi lại, cuối cùng Nhạc Tích vẫn nhịn được : “Này, phải ngươi vẫn luôn muốn biết mình là ai sao?”

      “Ừ.” Quỷ hồn công tử vuốt cằm.

      Ngừng chút, tựa như quyết định, Nhạc Tích : “Nếu như ở nghĩa địa đó có mộ của… ta có thể giúp ngươi chút…”

      Đúng rồi, nghĩa địa đó rộng lắm, người được chôn cũng nhiều, cộng thêm cả gia cảnh xuất thân của quỷ hồn công tử lại càng ít hơn, cứ kiểm tra lần lượt, chưa chắc tìm ra.

      “Ôi chao…” Quỷ hồn công tử sửng sốt trong giây lát rồi lại cúi đầu xuống ngay lập tức, giọng cũng : “ ra ta cũng phải quá nhớ nhung gì đâu… biết tại sao, chỉ cảm giác những ký ức đó chắc gì tốt đẹp, nhưng…”

      Lần đầu tiên Nhạc Tích nhìn thấy quỷ hồn công tử như thế, nàng mỉm cười, ánh mắt cũng nhuộm theo nụ cười đó, bình tĩnh với : “Đừng lo lắng, cho dù là ký ức thế nào ta cũng ghét ngươi.”

      khí tựa hồ ngưng đọng trong nháy mắt đó, quỷ hồn công tử im lặng cuốn cuốn lọn tóc.

      “Ta mới sợ ngươi ghét đâu.”

      “A?”

      “…Chẳng qua bổn công tử lo lắng nếu như bổn công tử chết trong cảnh nghèo nàn như vậy mất mặt.”*

      “…”

      “Này này này, ngươi đừng a, bổn công tử chỉ đùa thôi mà! nên tưởng nên tưởng !”

      (*: ý ấy là nghĩa địa đó dành cho người nghèo, nếu tìm thấy mộ ấy ở đó nghĩa là ấy cũng chết trong cảnh nghèo khổ ạ *ta luận mãi bản QT mới ra nên chú thích vào đó cho các nàng chưa hiểu như ta T.T*)
      phần 3





      Nhạc Tích vẫn đưa quỷ hồn công tử tới khu nghĩa địa kia, ngoại trừ trẻ con mất sớm, thiếu nữ đoản mệnh và người già số còn lại quá ít ỏi.

      Nhìn vào danh sách, Nhạc Tích cảm thấy hành trình hỏi hộ này của nàng cũng tới mức quá khó khăn cho nên nàng để quỷ hồn công tử tự vẽ bức họa của mình. Lúc đầu vẽ mình sáng chóe, chẳng khác nào tiên nhân hạ phàm, bị Nhạc Tích chút do dự quẳng mới đàng hoàng nhìn vào gương đồng mà vẽ bức.

      Đáng tiếc hỏi liên tiếp mấy hộ nhưng đều chỉ nhận được câu trả lời “ phải”.

      Quỷ hồn công tử còn chưa tỏ vẻ gì mà ngược lại Nhạc Tích có chút ủ rũ.

      “Phì, ngươi khổ sở cái nỗi gì? Ngươi tìm được mới gọi là bình thường. Ngươi nghĩ xem bổn công tử ngơ ngẩn ở cái nghĩa địa kia bao lâu rồi mà chưa hề gặp được ai thân quen. Nếu như ngươi vừa dò hỏi phát ra rồi, vậy chẳng phải là bổn công tử quá kém cỏi sao?”

      “…Rốt cuộc ngươi suy nghĩ theo quy tắc gì vậy?”

      “Được rồi đó, là tiểu nương nên cười đùa vui vẻ chút, còn như ngươi, cả ngày lẫn đêm phải là mặt đơ cũng là mặt ủ mày chau, sau này làm sao mà gả ra ngoài được.” Quỷ hồn công tử vỗ vai Nhạc Tích, “Nào, coi như thù lao ngươi giúp đỡ bổn công tử, bổn công tử vẽ cho ngươi bức họa đẹp.”

      Lớn đến từng này mà Nhạc Tích chưa bao giờ được ai vẽ tặng mình bức tranh, nàng chỉ do dự trong chốc lát rồi đồng ý.

      ngờ khả năng vẽ chân dung của họa sĩ quỷ hồn này lại càng thêm tinh xảo, chưa tới canh giờ, bức họa bán thân của nàng hoàn thành.

      Trong bức họa, Nhạc Tích mặc váy bông, mái tóc đen nhánh buông xõa vai, gò má khẽ nâng lên bởi nụ cười môi, đôi mắt to tròn sáng rực rỡ cong cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, hề khiến cho người ta cảm thấy tục tĩu, chỉ cảm thấy như gió xuân phả vào mặt.

      nào là thích cười?

      Nhạc Tích cầm bức họa cười ngây ngô nửa ngày, cho tới khi quỷ hồn công tử còn cách nào khác ngoài rút bức họa khỏi tay nàng, nàng mới hốt hoảng lấy lại tinh thần, vội cướp lại, nhét vào trong lòng.

      “Này, trước kia ngươi là họa sĩ à?”

      “Làm sao bổn công tử nhớ nổi…”

      Nhạc Tích ngẫm nghĩ lát: “Nhưng bức tranh này đích thực tệ lắm…”

      “Ta cảm thấy phải vậy.”

      “Sao cơ?”

      “Bổn công tử có thể vẽ ngươi đẹp như vậy nhất định là bởi tài năng hội họa của bổn công tử rất giỏi! Nếu vậy làm sao bổn công tử có thể tùy tiện vẽ tranh cho người khác được!”

      “…Ngươi có thể khiêm tốn chút ?”

      “Hử? Đó là cái gì?”

      Nhạc Tích nhìn gã quỷ hồn kiêu ngạo ngồi bên cửa sổ, tay cầm quạt ngừng phe phẩy. Gã quỷ hồn công tử ràng đương ra vẻ bổn đại gia cái thế vô song ai bằng, nàng nhịn được cười: “Được rồi, được rồi, ta hỏi giúp ngươi.”

      Lần này tới hỏi chính là hai phú gia ở thành tây: Lưu gia và Triệu gia. Nhạc Tích hỏi thăm hồi lâu mới có người bằng lòng gặp nàng, chỉ tiếc sau khi lấy bức họa ra hỏi, câu trả lời nhận được vẫn là lời phủ định ràng.

      Trở về lúc trời tối rồi, nàng rẽ vào quán ăn ven đường gọi bát mỳ vằn thắn, vừa cố gắng nuốt vừa cố gắng điều chỉnh lại khuôn mặt như đưa đám của mình, nếu quỷ hồn công tử nhất định nàng.

      Chẳng biết từ lúc nào, giống như thành thói quen. Mỗi tối về đến nhà nhất định bị quỷ hồn công tử hỏi đôi câu hoặc quở trách đôi câu. Trong nhà tuy vẫn chỉ có mình nàng người nhưng còn cảm giác đơn vắng vẻ nữa rồi.

      Vừa nghĩ, Nhạc Tích lại đưa tay vào ngực, muốn sờ sờ bức họa của nàng.

      Nhưng vừa sờ liền cảm thấy đúng, bức họa có ở đó nữa!

      Nhạc Tích lập tức tìm trước tìm sau, nhưng cũng tìm thấy, chỉ sợ là rơi ở đường rồi.

      Càng nghĩ càng hốt hoảng, Nhạc Tích bỏ lại bát mỳ vằn thắn còn chưa ăn xong, chạy tìm kiếm suốt dọc đường. Trời tối mịt, tìm kiếm tờ giấy mỏng manh dễ, đằng này trong lòng Nhạc Tích còn nôn nóng, lại càng có cách nào giữ lòng bình tĩnh để tìm kiếm.

      Nếu bức họa được người ta nhặt về cũng tốt, chỉ sợ nó bị người ta dẫm lên, hỏng mất…

      Trời càng tối muộn, Nhạc Tích hết đường xoay sở.

      Nàng thở dài, do dự có nên trở về hay thoáng thấy ven đường có hai gã hán tử say.

      “A, bên kia có 1 nương, nhìn dáng dấp cũng tệ lắm.”

      “Haha, nương, hơn nửa đêm về nhà, ở chỗ này làm gì? Có muốn đại gia đây dẫn nàng về nhà ?”

      Nhạc Tích vội vàng chạy nhưng cánh tay lại bị giữ chặt. Chuyện này nàng chưa từng trải qua bao giờ, chỉ biết cố hết sức tỉnh táo lại, trong đầu còn nghĩ nên làm gì mới tốt…

      “ A a a a a, quỷ a…”

      Hai gã đại hán kia nhìn sau lưng Nhạc Tích đột nhiên hét lên, buông ngay nàng ra, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy xa.

      Nhạc Tích vừa quay đầu lại thấy ngay khuôn mặt vô cùng hung ác dữ tợn xuất trong tầm mắt, Nhạc Tích giật mình sợ hãi lùi lại hai bước liền thấy gương mặt đó chợt biến mất, lộ ra dung nhan tuấn tú trắng nõn.

      “Tại sao muộn như vậy rồi còn về!”

      “Ta…”

      Căn bản hề cho Nhạc Tích cơ hội giải thích, quỷ hồn công tử tức giận quát: “Ngươi có biết nương về buổi tổi muộn nguy hiểm biết bao nhiêu ! Giống như vừa rồi vậy, nếu phải bổn công tử tới kịp, ngươi đoán xem xảy ra hậu quả gì…”

      Nhạc Tích đuối lý, thể làm gì khác hơn ngoài chịu trận mặc cho quỷ hồn công tử mắng, chờ tới khi tiêu bớt cơn giận dữ, mới giọng : “Bức họa.”

      “Bức họa gì!”

      “Ngươi vẽ cho ta ấy…ta làm mất rồi.”

      “Hả?” Quỷ hồn công tử ngẩn người, “Ngươi muộn như vậy rồi còn về…là vì tìm bức họa đó?”

      Nhạc Tích gật đầu cái.

      “Ngu ngốc!” Quỷ hồn công tử hít sâu hơi, mắng càng thêm hung dữ, “Chẳng qua chỉ là bức họa thôi, ngươi muốn, bổn công tử lúc nào mà chẳng vẽ được cho ngươi! Nhiều ít có bao nhiêu! Ngươi lại vì vật đó mà nửa đêm cũng về nhà.”

      Nhạc Tích: “…Đừng như vậy, dù gì cũng là ngươi vẽ…”

      “Còn mạnh miệng !”

      “Ta…” Nhạc Tích bực bội, sư phụ cũng chưa bao giờ mắng nàng như vậy, này…con quỷ nào sao lại có thể mắng người mắng đến nghiện như thế hả???

      lầm bầm cái gì, về!”
      “Ừ…”

      “Còn nữa, cái đó ngươi cũng đừng hỏi nữa!”

      “Sao cơ?”

      Quỷ hồn công tử ngừng lát: “Bổn công tử đối với quá khứ của mình cũng chấp nhất đến vậy, chuyện biết cứ coi như biết, thế thôi.”

      “Ừ.”

      “Ngươi thể cho bổn công tử thêm chút phản ứng được sao?”

      Nhạc Tích đuổi theo con quỷ nào đó, môi cong lên thể che giấu vui vẻ trong lòng: “Biết rồi!”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 4




      Nhạc Tích cảm thấy đúng là nàng nuôi đại gia rồi, nhưng càng bi thương hơn là nàng lại nuôi đến cam tâm tình nguyện.

      ngừng phục vụ hầu hạ, lại còn bị mắng chửi nữa.

      ra nàng chính là người cuồng ngược sao?

      Nhạc Tích tuyệt vọng rồi…

      Nhưng có chuyện còn đáng tuyệt vọng hơn đó chính là, túi của nàng hết tiền rồi.

      Bình thường, mỗi quý nàng đều hái thuốc, tiền kiếm được cũng đủ để Nhạc Tích tiêu xài trong 1 quý, có khi còn thừa lại chút. Nhưng kể từ khi nuôi quỷ hồn công tử, ngừng mua tiểu thuyết cho , hơn nữa còn phải chiều theo sở thích cầm kỳ thư họa của , nào là giấy nào là bút, tiền cũng theo đó mà xài hết sạch , còn tiêu cả vào số tiền nàng tích cóp được.

      Nhạc Tích cảm thấy thể tiếp tục như vậy được nữa.

      Có lẽ, có lẽ…nàng lại phải vào trong núi hái thuốc lần nữa.

      Quyết định xong rồi, Nhạc Tích với quỷ hồn công tử tiếng, sau đó dậy sớm cõng gùi lên núi hái thuốc.

      Nàng rời trấn rất xa nhưng lại cách rừng núi rất gần, Nhạc Tích rất quen thuộc với đường núi, chẳng bao lâu có thể tìm được nơi hái thảo dược. Nhạc Tích rất ít khi tới hái thảo dược vào lúc này, thảo dược sinh trưởng có chu kỳ, lúc này phải là thời vụ thích hợp nhất để hái thảo dược, chẳng qua là nàng vạn bất đắc dĩ rồi.

      Nhạc Tích giọng xin lỗi mới bắt đầu hái chỗ thảo dược còn chưa lớn hẳn.

      Bận rộn tới khi mặt trời sắp lặn, chất đầy nửa gùi, Nhạc Tích cảm thấy đủ rồi, mới bắt đầu xuống núi.

      “Bịch.”

      Đến giờ cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc mình bị ngã con đường núi tới mòn, Nhạc Tích ngơ ngẩn lúc lâu mới ý thức được việc mình rơi vào trong cái bẫy.

      Đây là hố đất rất to, may mà đáy hố là đất mềm tơi xốp, nàng rơi cũng tới mức quá đau, chỉ bị xây xát chút. Nhưng với độ sâu này, khả năng để tự mình nàng ra ngoài có vẻ cao lắm …

      Nhạc Tích vật lộn hồi, cuối cùng quyết định đợi người làm bẫy ngày mai tới cứu, chẳng qua…

      Nghĩ tới quỷ hồn công tử ở nhà, nàng liền cảm thấy nhức đầu.

      Vừa mới hứa với buổi tối về sớm, vậy mà giờ ra nàng cũng cảm thấy nguy hiểm gì lắm, ở mình lâu, còn có dạng nguy hiểm nào chưa trải qua, dựa vào nhanh trí và chút may mắn, phần lớn nàng đều có thể vượt qua. sống đời làm sao có thể gặp chút nguy hiểm nào, nhưng bị con quỷ đó quở trách và lo lắng như vậy khiến nàng cảm thấy được tự nhiên, tựa như trở lại thành đứa trẻ, bị quản thúc, làm sai chuyện bị trách mắng, cũng khiến người lớn lo lắng – – – mặc dù cảm giác này cũng rất thích.

      Nhạc Tích dúi đầu vào đầu gối, im lặng nhớ về sư phụ, người giáo dưỡng nàng nhiều năm, cũng là người duy nhất quan tâm tới nàng.

      lâu lắm rồi…nàng còn chưa từng bị ai quở trách nặng nề như vậy.

      …nếu như quỷ hồn công tử chỉ là quỷ hồn là tốt.

      Nhạc Tích vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên nhìn ngắm sao miệng hố.

      Nàng lại thở dài, rồi… mắt đối mắt với đôi mắt hoa đào.

      “…”

      “…”

      “Lần này ngươi thể mắng ta…”

      “Cũng phải vì ngươi muốn quay về, sao bổn công tử có thể mắng ngươi được.”

      ngờ ngươi cũng biết đạo lý cơ đấy.”

      “…Có lúc nào là bổn công tử biết đạo lý đâu.”

      Nhạc Tích cuốn cuốn lọn tóc.

      Quỷ hồn công tử: “…bỏ , ai bảo bổn công tử có lòng tốt làm gì cơ chứ.” chán ghét nhìn xuống hố đất, bay ở giữa trung, “Ngươi ra được, vậy bổn công tử đành hạ mình ở bên ngươi đêm.”

      Ngược lại Nhạc Tích giật mình .

      “Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn nguyện ý?”

      có.”

      Có “người” chịu ở bên cạnh, làm sao lại muốn chứ, chẳng qua, chẳng qua là có chút quen.

      Nàng vốn cho rằng sau khi biết nàng gặp nguy hiểm, dứt khoát bay thẳng . Nàng ngờ được chịu ở lại chỗ này, ở bên nàng.

      Cảm kích, pha chút cảm động, cùng với… loại cảm xúc biết tên chợt trào lên.

      “Ngươi muốn làm cái gì?” Quỷ hồn công tử hỏi nàng.

      Nhạc Tích lắc đầu: “ muốn làm gì cả, chỉ cần ngươi chịu ở lại chỗ này với ta, ta vui lắm rồi.”

      “Ừm, vậy bổn công tử thổi sáo cho ngươi nghe.” biết quỷ hồn công tử lấy đâu ra cây sáo trúc, đưa tới bên miệng rồi nhàng thổi lên.

      Tiếng sáo du dương vang lên, tựa như nước chảy trong khe suối, róc rách chảy xuôi.

      Nhạc Tích tựa vào hố đất, nhắm mắt lại chăm chú lắng nghe.

      biết trôi qua bao lâu, có tiếng nước mưa tí tách rơi xuống, Nhạc Tích mở choàng mắt, cả người vẫn khô ráo, nàng ngẩng đầu nhìn lên thấy cành lá cây to lớn che đỉnh đầu mình, nước mưa theo phiến lá chảy tràn ra xung quanh, duy chỉ có nàng là chảy tới.

      “Nhìn cái gì vậy, cũng đâu thể để ngươi mắc bệnh được.” Quỷ hồn công tử đặt cây sáo trúc xuống, hừ tiếng.

      Nhạc Tích nhịn được cười.

      Ban đêm lạnh lẽo là thế, nước mưa cũng lạnh nữa, nhưng nàng ở dưới tán lá cây, lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

      “Tiếng mưa rơi lớn như vậy, dù sao ngươi cũng ngủ được, chuyện gì chút ?” Quỷ hồn công tử nghiêng nghiêng đầu, “Rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn hái thuốc?”

      hái thuốc làm sao ta có tiền nuôi sống bản thân…”

      Quỷ hồn công tử ngạc nhiên hỏi: “Bằng đống cỏ rách nát này ư?”

      “…Đây là thảo dược.”

      “Tại sao ngươi lại kiếm tiền bằng những cách vừa an toàn vừa thích hợp với các nương?”

      “Ta có biết đâu.”

      “Chậc chậc.” Quỷ hồn công tử phe phẩy quạt, “Bổn công tử có cách.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Phần 5




      là có cách cuối cùng phải là cái cách ngốc nghếch ôi thiu sao?

      Nhạc Tích vừa phỉ nhổ vừa thấp thỏm cầm mấy bức tranh mà quỷ hồn công tử đưa cho bảo là bán lấy tiền.

      Chủ cửa hàng thư họa nhìn thấy nàng thân xiêm y mộc mạc, ngay cả liếc cũng thèm liếc thêm lấy cái, lạnh lùng hỏi: “Tới mua cái gì?”

      , ta tới bán tranh.”

      “Thế à? Người nào vẽ?”

      “Ừm…”

      phải là do tiểu nha đầu ngươi vẽ đấy chứ?”

      phải đâu…dù sao ông xem là biết.” Tim Nhạc Tích treo lơ lửng, mở bức tranh vẫn cuộn trong tay ra, “Ông xem xem tranh này có thể bán được bao nhiêu?”

      Ông chủ hàng ban đầu còn mang vẻ mặt khinh thường, nhưng tới khi nhìn thấy bức tranh, vẻ mặt lại biến đổi hoàn toàn.

      “Đây…đây là do ai vẽ vậy?”

      Nhạc Tích sửng sốt lát: “Cái này…ta thể .”

      thể cũng sao. Cái này ta mua. 5 lượng bạc? Thế nào?”

      “Hả? 5 lượng?”

      “Chê ít? Vậy 12 lượng là được. Tiểu thư, tranh này tuy đẹp nhưng có ký tên hai là lưu ấn triện, có thể ra giá như vậy tệ rồi…”

      12 lạng bạc.

      1 bức họa 12 lạng bạc.

      12 lạng bạc đấy! Nhạc Tích cầm bạc trở về nhà mà vẫn còn cảm thấy thần kỳ.

      Chỉ 1 bức họa như vậy mà lại bằng tiền cả nửa năm nàng bán thảo dược. Nàng tận mắt chứng kiến quỷ hồn công tử vẽ, cả quá trình cũng chưa tới 1 canh giờ đâu…

      Cho nên…tên quỷ kia chính là kho bạc di động ư?

      “Tiểu thư, bộ có thể nhìn đường chút hay ?”

      “A a xin lỗi.” Nhạc Tích vội xin lỗi.

      Nàng chưa kịp rời , đột nhiên bị đạo sĩ ngăn lại, đạo sĩ kia râu bạc trắng, cả người đầy vẻ tiên phong đạo cốt.

      “Vị tiểu nương này, có phải gần đây ngươi chọc vào vật gì phải người ?”

      Lòng Nhạc Tích lộp bộp: “Sao…sao lại vậy?”

      trán nương phủ đấy khói đen, sát khí dày đặc… phải là dấu hiệu tốt, sợ là chọc phải vật gì nên chọc, hơn nữa xem ra, vật kia cũng qua đời từ rất lâu rồi.”

      Nhạc Tích cười gượng: “Làm sao có thể…”

      Đạo sĩ bấm bấm ngón tay: “Ba năm trước ở Bình thành, gian thần Tô Tín hại vạn người bị loạn côn đánh chết ở bãi tha ma, mang theo oán khí khôn nguôi, hề chuyển sang kiếp khác, …, chao ôi chao ôi, đừng mà tiểu nương, ta còn chưa hết…”

      Nhạc Tích hai lời, xoay người rời .

      “Tranh của ta được bao nhiêu?”

      Nhạc Tích vuốt vuốt trái tim vẫn chưa thể bình ổn, lấy bạc ra.

      Quỷ hồn công tử liếc mắt, bất mãn phàn nàn: “Chỉ được ít vậy thôi? Lão chủ cửa hàng kia đúng là có mắt nhìn. Đây chính là bổn công tử… này, ngươi làm sao vậy?”

      có gì… có gì…” Nhạc Tích xoa xoa mặt, cố gắng để mình như bình thường, “Vừa rồi chạy nhanh quá nên có chút khó thở.”

      “Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?”

      “Muốn trở về sớm chút…”

      Quỷ hồn công tử lẩm bẩm hai tiếng, khóe miệng cong lên vui vẻ : “Biết tự giác về sớm là tốt rồi.”

      Nhạc Tích cũng để tâm tới.

      Tô Tín dĩ nhiên là nàng biết. Đó chính là tên đại gian thần được lưu trong sử sách. Bị lưu đày vào mấy năm trước, chính là đối tượng người người muốn đánh. Nếu như bây giờ có người nhắc tới cái tên này, phần lớn đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Nhà ai có trẻ con nghe lời là người lớn lại lôi Tô Tín ra hù dọa, dọa rằng nếu nghe lời bị Tô Tín từ dưới địa ngục chạy ra ăn thịt, đủ loại hình dung ghê rợn về Tô Tín, ăn thịt uống máu người đủ cả.

      là tên mặt mũi quái dị bị người người phỉ nhổ, còn quỷ hồn công tử phải như thế đâu.

      Thừa dịp vào trấn mua tiểu thuyết về cho quỷ hồn công tử, Nhạc Tích lục tìm trong cửa hàng các sách ghi lại về Tô Tín.

      Là quyền thần được tiên đế sủng ái, hề là tên quái xấu xí như mọi người vẫn miêu tả mà hoàn toàn ngược lại. Dung mạo tuấn tú vô cùng, cầm kỳ thư họa cái gì cũng tinh thông, chẳng qua tính cách vui vẻ thất thường, làm nhiều người thích. Nhưng tiên đế lại cảm thấy tính thẳng thắn, ngừng đưa cho càng nhiều quyền lực, mà cũng hề quản thúc. Lúc Tô Tín cầm quyền trong tay, sưu cao thuế nặng, hầu như đại thần nào cũng phải tới cửa cầu cạnh, người tới tặng lễ cuồn cuộn dứt. Tới khi rớt đài, ngoại trừ số vàng bạc chất đầy còn hơn cả quốc khố tội nghiệt nặng nhất của chính là tham ô quân khoản (tiền bạc dùng cho quân đội), can thiệp vào quân đội, cuối cùng dẫn tới thất bại của tiền phương…

      Nhạc Tích đọc xong mỗi quyển, lòng nàng lại càng chìm xuống.

      Khi đọc tới đoạn Tô Tín bình thường thích nhất là vẽ tranh, nhất là tranh thủy mạc, lòng của nàng hoàn toàn chìm vào vực sâu.

      đêm khuya rồi mà Nhạc Tích vẫn trằn trọc ngủ được.

      “Sao vậy? phải là đổi được bạc sao?” Quỷ hồn công tử gõ gõ chuôi quạt, “Nhưng cũng đúng là ít , nếu ngươi mang theo bổn công tử …”

      màng tới tiền bạc.

      “Ê, này, mặt ngươi thế này là có ý gì? Ngươi vô tình vậy bổn công tử cũng lười giúp ngươi…”

      … vui vẻ thất thường.

      Trừ những điều còn rất am hiểu hội họa, tính tình kiêu ngạo, lại còn… Chết tiệt, được nhớ tới nữa.

      Chẳng lẽ… phải hỏi thẳng với rằng có phải Tô Tín ? Bỏ qua chuyện mất trí nhớ cho dù đúng là thế cũng chối bỏ…mà cho dù chối bỏ làm sao đây, chết rồi, chẳng lẽ nàng vẫn còn muốn hồn phi phách tán nữa sao…
      nhoxbina, Nhi ĐặngBò đeo nơ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Phần 6



      Từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên có chuyện khiến Nhạc Tích đau đầu tới vậy.

      “Tiểu nương, tiểu nương …”

      Nhạc Tích ngẩng đầu lên, vị đạo sĩ chuyện với nàng hôm trước lại đứng trước mặt nàng.

      Nhạc Tích nghiêng đầu muốn tránh nhưng lại bị người ta chặn đường.

      “Tiểu nương, đừng chạy, lão đạo là vì tính mạng của , người và quỷ khác biệt, tiểu nương chớ ở bên quỷ ma quá nhiều, huống hồ còn là con quỷ có lệ khí nặng nề…”

      phải vậy.” Nhạc Tích nhịn được phản bác, “ phải là người xấu.”

      Lão đạo sĩ cũng hề bất ngờ: “Những thứ quỷ quái kia có sở trường là lừa gạt người khác, chẳng qua bọn chúng chỉ muốn hút lấy sinh khí của , hại tính mạng … Hơn nữa, lệ khí người cách nào siêu thoát. Hãy để lão đạo thu , thứ nhất là an ủi tính mạng cho những người chết trong tay , thứ hai cũng có thể…”

      Trong đầu chợt lên nụ cười mang theo lúm đồng tiền của quỷ hồn công tử…

      nhàng, giễu cợt, chẳng bận tâm, vui vẻ, khở sở, đôi mắt hoa đào lúc mở lúc khép, hàng mi cong cong thành hình dáng vô cùng xinh đẹp.

      Tô Tín trong sách gì đó nàng biết, nàng chỉ biết là nàng nhặt được , cướp lấy giường của nàng nhưng cũng vẽ tranh cho nàng, lo nàng mình về, ở bên nàng, che mưa cho nàng, đổi tranh chữ lấy tiền cho nàng, chỉ là quỷ hồn thế thôi.

      Nàng muốn biến mất.

      Nàng làm được.

      xin lỗi, đạo trưởng. Ta cảm thấy là người xấu…”

      Đạo trưởng vội la lên: “ nương này, sao cứ khăng khăng cố chấp vậy…”

      chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng, có thể đời này có ngàn người vạn người muốn hồn phi phách tán nhưng nàng làm được.

      cứu ta, nếu muốn lấy mạng ta vậy ta …”

      Lão đạo thở dài : “Oan nghiệt a.”

      Nhạc Tích định thêm: “Ta…”

      Nàng còn chưa kịp hết lặng .

      Cả người mệt mỏi, ý thức mê man. Nhạc Tích cố gắng vươn tay muốn ngăn cản nhưng còn kịp… Trước khi nàng hoàn toàn mất ý thức chỉ nghe lão đạo kia , “Đắc tội, tiểu nương…”

      Sau khi tỉnh lại, Nhạc Tích điên cuồng chạy tới căn nhà lá, đoạn đường hề dài nhưng dường như trải ra vô tận, nỗi sợ hãi nghẹn trong lòng lan tỏa ra khắp tứ chi.

      giường cỏ… có!

      Trong phòng… có!

      Chiếc ô cũ được đặt ở trong sân, lặng lẽ chẳng có chút tiếng động.

      Chuyện nàng lo lắng nhất rốt cuộc xảy ra…

      Nhạc Tích xiết chặt cán ô, dựa vào tường, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tứ chi lạnh như băng.

      “Này này, ngươi đâu rồi?”

      Nàng cố gắng an ủi mình rằng quỷ hồn công tử chẳng qua chỉ là ra ngoài chưa về nhưng cũng thể nào giảm bớt lo sợ và bất an trong lòng.

      Những ngày cả hai ở bên nhau cứ lên mỗi giờ mỗi khắc trong đầu Nhạc Tích.

      ở đây trả lời với ta tiếng !”

      ràng lúc nào cũng luôn lo nàng có thể quay về bình an .

      “Trả lời ta tiếng là được rồi…”

      ràng nàng còn chưa chuẩn bị để rời xa.

      “… tiếng thôi…huhuhu…”

      Ngồi sụp xuống, Nhạc Tích nức nở nghẹn ngào.

      Quỷ hồn công tử biến mất rồi.

      Lão đạo trưởng đó cũng biến mất rồi.

      Những ngày sau đó, dường như ngày nào Nhạc Tích cũng chạy tới khu nghĩa địa sư phụ chôn nhưng cũng chưa bao giờ gặp lại quỷ hồn công tử. Nàng tới tất cả những nơi bọn họ từng qua. Thành trấn, tửu lâu, thậm chí cả cái hố đất núi nhưng vẫn tìm được—Nếu phải bàn còn đặt mấy bức họa vẽ tất cả đều giống như chưa từng xuất bao giờ.

      Lúc này, việc có phải Tô Tín còn quan trọng nữa.

      Nàng quan tâm dù chỉ chút nào…

      Phần 7



      Mấy tháng sau…

      Biểu cữu ở xa nhiều năm liên lạc với Nhạc Tích gửi phong thư tới, rằng phát tài ở thành Diệp Lương, muốn nàng tới đó nương tựa.

      Suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng Nhạc Tích lựa chọn rời .

      Rời khỏi nơi này, rời khỏi ngôi nhà lá, cũng rời khỏi cánh rừng núi này.

      Tới mộ sư phụ thăm người lần cuối, Nhạc Tích nhổ sạch cỏ dại xung quanh mộ phần, lại thắp hai nén hương, quỳ trước bia mộ rất lâu mới rời .

      Đồ của nàng có nhiều lắm, tiền bán tranh cũng đủ để nàng sống khoảng thời gian. Hẹn với chủ thuyền sáng sớm hôm sau rồi Nhạc Tích ngủ từ sớm.

      Vẫn thể nào vào giấc ngủ, trằn trọc tới nửa đêm mới chợp mắt được lát, ngờ lại nằm mơ.

      Giấc mơ cũng dài. Chỉ thấy người đó vẽ tranh cho nàng, chọc nàng cười. Khi tỉnh lại nhớ lắm, chỉ có khóe mắt vẫn vương nước mắt, có cơn gió thoảng qua, khóe mắt lành lạnh.

      Sáng sớm, Nhạc Tích đeo bọc quần áo sau lưng, ngắm nhìn lại căn nhà lá mình ở nhiều năm.

      Mơ màng thấy bóng dáng màu trắng tiễn nàng rời .

      Nhạc Tích vẫy vẫy tay…

      “Nhạc nương có ở đây ?” giọng nữ đứng tuổi chợt vang lên.

      Nhìn lát, Nhạc Tích ngẩn ra, bởi vì đó là bà mối nổi danh trong thành, khi sư phụ còn sống từng gặp qua mấy lần, sau khi sư phụ mất, nàng gặp lại bà ấy nữa.

      “Ta…”

      “Nhạc nương định ra ngoài sao? Ai nha, chớ vội!” Bà mối liếc thấy bọc quần áo sau lưng Nhạc Tích vội , “Có người tới cầu thân! Là mối hôn khó có được a! Lý gia Nghiệp thành, nghe chưa? Đây chính là đại thế gia đó. Tiểu công tử nhà đó coi trọng nương. Sĩnh lễ người ta cũng mang tới đây rồi.”

      “A?”

      “Đến đến, mau bê tới.”

      Trong khoảng thời gian Nhạc Tích còn ngơ ngẩn, mười mấy rương gỗ lê hoa cứ vậy được đem vào tiểu viện, đáng sợ nhất là…nàng phát còn mấy cái rương vì đủ chỗ đặt mà vẫn phải để ở bên ngoài…

      “Ơ, những thứ này là…?”

      Khi mấy cái rương đặt xuống “rầm” tiếng, rồi lại lách cách mở ra, ánh sáng trong đó dù là ban ngày cũng đủ khiến người ta phải lóa mắt.

      “Thế nào, Nhạc nương, ít chứ!” Bà mối đắc ý , “Vị Lý công tử này còn là nhân tài hiếm thấy, phong độ bất phàm, có thể đó là đệ nhất công tử Nghiệp thành…”

      , này…có phải có hiểu lầm gì ?”

      hề lầm! Người mà người ta muốn cầu thân chính là nương!” Nốt ruồi mặt bà mối cũng rung lên theo, “Dù sao song thân của nương qua đời, sư phụ cũng mất rồi, thân nữ nhi nên sớm tìm chỗ dựa mới phải, có mối hôn nào tốt hơn mối này đâu…”

      Nhạc Tích hoàn toàn rối bời: “Đợi , ta …”

      “Nào, chúng ta chọn được ngày lành, mùng 5 tháng sau chính là ngày hoàng đạo…”

      “…Ta gả!”

      Đùa gì đấy, coi như nàng còn phụ mẫu sư phụ nàng cũng thể cứ hồ đồ mà gả như thế.

      “Hả, nương cái gì?” Bà mối kinh ngạc, dường như hiểu nàng cái gì.

      “Ta gả.”

      “A, nhất định là tiết trời hôm nay quá nóng, ta nghe lầm rồi…”

      “Bà nghe lầm đâu, hãy mang mấy rương đồ này , ta …”

      “Ai gả?”

      giọng vừa trầm thấp lại vô cùng quen thuộc chợt chen vào.

      Cả người Nhạc Tích cứng đờ.

      gả cho bổn công tử, ngươi còn định gả cho ai?”

      Tiếng giày dẫm lên mặt đất, từng tiếng từng tiếng như gõ vào trái tim nàng, tiếng nào cũng thực vang dội, còn giọng của cũng chẳng khác nào sấm đánh bên tai nàng.

      Quý công tử mặc cẩm bào màu trắng thêu chỉ vàng, ngọc quan đầu bởi vì cử động mạnh của chủ nhân mà khẽ lay động, quạt giấy trong tay bị xiết chặt phát ra tiếng kèn kẹt.

      Nhạc Tích cảm thấy nhất định là mình gặp ảo giác rồi, hơn nữa còn là ảo giác mà có ra cũng ai tin.

      Nàng cảm thấy mình sắp hôn mê rồi nên Nhạc Tích dùng hết sức lực cả đời truyền vào tiếng hét: “ phải ngươi chết rồi sao!!!”

      Đoạn kết



      “Này này, rốt cuộc bao giờ ngươi mới chịu tỉnh lại!”

      “Này này, ngươi mà chịu tỉnh lại ta phá nhà ngươi đấy!”

      đúng, nếu ngươi còn tỉnh lại ta mang ngươi tới nhà ta luôn.”

      “…Này, ngươi vẫn chịu đứng lên à?” thở dài, “Được rồi, vậy ta đành cởi hết y phục của ngươi, sau đó…”

      “…”

      “Ồ, rốt cuộc ngươi cũng chịu tỉnh lại rồi?”

      Nhạc Tích từ chối tiếp nhận thực tế.

      Cái gì mà Tô Tín lệ khí ngập trời cái gì mà gian thần đều %$&# … là giả.

      “Ai với ngươi ta là Tô Tín?”

      Nhạc Tích như đưa đám: “ đạo sĩ.”

      “Lời của đạo sĩ ngươi cũng tin? Đạo sĩ ngươi là thê tử định bảy kiếp của ta, vậy bây giờ ngươi cũng lập tức gả cho ta sao?”

      Nhạc Tích: “Được rồi… chúng ta dừng đề tài này ở đây , cho ta biết làm sao ngươi có thể biến thành người sống xuất trước mặt ta ?”

      “Ta nào chết đâu.”

      “Sao cơ?”

      Quỷ hồn công tử, , bây giờ phải gọi là quý công tử phong lưu phóng khoáng phe phẩy quạt thản nhiên đáp: “Bổn công tử vẫn luôn là công tử đệ nhất Nghiệp thành Lý tiểu thiếu gia Lý Ý Văn, trạng thái quỷ hồn lúc trước chẳng qua là linh hồn thoát xác thôi…hôm nay chẳng qua ta trở lại thân thể của mình.”

      “Tại sao ngươi lại thoát xác? Còn nữa… tại sao lại xuất ở trong khu nghĩa địa kia?”

      mặt Lý Ý Văn lộ ra vẻ mất tự nhiên: “Ầy…ngươi cũng đừng hỏi nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho khỏe rồi chờ ngày gả cho bổn công tử là được rồi!”

      “…Khoan , rốt cuộc ngươi lấy ở đâu ra tự tin ta nhất định gả cho ngươi?”

      “Vậy tại sao ngươi lại chịu gả cho bổn công tử?”

      “Là ta hỏi trước!”

      “Được rồi…” Lý Ý Văn trốn tránh hồi cuối cùng cũng thừa nhận: “Bổn công tử thích ngươi!”

      “…”

      “Này, ngươi đỏ mặt kìa.”

      “… Câm miệng!”

      lâu sau, Nhạc Tích mới biết vì sao Lý Ý Văn chịu lý do tại sao linh hồn mình lại thoát xác cho nàng biết.

      năm trước vị đại thiếu gia này từng được nàng cứu –Mặc dù Nhạc Tích cũng nhớ nổi chuyện này, khi nàng hái thuốc thỉnh thoảng gặp người bị thương đường, kế thừa đươc chút y thuật của sư phụ, Nhạc Tích lại lấy số dược thảo có trong tay giúp đỡ người ta. Nàng cảm thấy đây là chuyện gì quá quan trọng cho nên cũng nhớ làm gì.

      Nhưng cho dù thế nào, quản Lý gia cũng xác nhận đúng là có chuyện này xảy ra. Nửa năm trước, Lý Ý Văn may rơi xuống vách núi, bất tỉnh nhân , may mà được Nhạc Tích cứu. Chỉ có điều lúc đó vị đại thiếu gia này trông quá chật vật, căn bản thể nào liên tưởng tới quý công tử nhanh nhẹn thích mặc bạch y trước mặt nàng được.

      Nhạc Tích rất cố gắng rất cố gắng nhớ lại, mới nhớ năm ngoái khi nàng viếng mộ sư phụ, dường như có xảy ra chuyện như vậy , lúc ấy nàng muốn trở về lấy thêm chút thảo dược. Kết quả, khi quay lại, người nằm đất thấy đâu.

      “Đó là do được người của chúng nô cứu , nhưng sau khi mang được người về, tất cả gia đinh lão bộc kể cả những người cứu mang về cũng bị mắng xối xả.” Lão quản gia như thế.

      Bởi vì…Lý Ý Văn đối với Nhạc Tích là vừa gặp .

      Nhưng bọn họ tìm khắp nơi cũng thấy Nhạc Tích.

      Vì vậy trong vòng năm này, Lý Ý Văn cầu được, tương tư thành bệnh …

      “Tương tư thành bệnh…? Ngài chứ?” Nhạc Tích kinh ngạc vô cùng.

      “Xin người đừng ngắt lời lão bộc.” Nét mặt lão quản gia hết sức vô cảm.

      chung là biết vì sao mấy tháng trước linh hồn Lý Ý Văn thoát xác, sau đó tình hình về sau phát triển thế nào Nhạc Tích đều biết. Về phần tại sao lại đứng chờ ở khu nghĩa địa đó, đương nhiên là bởi vì tại nơi đó Lý Ý Văn bất ngờ gặp được Nhạc Tích.

      “Khoan , tại sao các ngươi lại tìm được ta?” Nhạc Tích tự cho là mình rất dễ tìm.

      “Bởi vì căn bản chúng nô đâu có nghiêm túc tìm.” Lão quản tiếp tục vẻ mặt vô cảm của mình, “Chúng nô chỉ coi như công tử đột nhiên kích động đương, cho dù có tìm được phu nhân cũng bao giờ đồng ý để tiểu thiếu gia lấy nương lai lịch.”

      “A…Vậy còn bây giờ?” Tại sao lại đồng ý!

      “…Nếu con trai của ngươi vì nương mà đến cả linh hồn cũng có thể thoát xác chu du bên ngoài, vậy ngươi có đồng ý ?”

      “…”

      …câu cuối cùng, chính là do vị quý công tử phong lưu phóng khoáng nào đó tổng kết.

      “Thế nào, có phải rất cảm động vì lời này của bổn công tử phải ? lảm nhảm cái gì, còn mau gả cho bổn công tử!”

      Nhạc Tích: “ giờ ta chỉ có câu muốn .”

      “Cái gì? Có chữ “?”

      .”

      “Đó là…”

      “Hãm hại người a.”

      ~

      Có 1 kiện rất đáng nhắc tới đó chính là, qua số năm sau, Nhạc Tích ở Nghiệp thành vô tình gặp lại vị đạo sĩ kia, khi đó đạo sĩ kia còn bận chặn đường tiểu nương : “ trán nương phủ đầy khói đen, sát khí dày đặc… phải là điềm tốt, sợ là chọc phải vật gì nên chọc, hơn nữa xem ra, vật kia cũng qua đời từ rất lâu rồi…”

      Lời kịch này sao nghe quen tai thế biết.

      Lý Ý Văn quyết định phải nhanh chóng báo quan phủ tới bắt gã, gã đạo sĩ bị đe dọa mấy câu khai ra toàn bộ. Gã này chính là kẻ chuyên dùng mồm miệng để lừa bịp người khác, thần ma quỷ quái gì đó đều chỉ dùng để lừa người khác. Tiện thể luôn, hôm đó đánh Nhạc Tích hôn mê chính là vì để mắt tới túi tiền treo bên hông Nhạc Tích.

      Lý Ý Văn: “Nương tử, nàng cũng dễ lừa gạt quá, thế mà phát bị mất túi tiền sao?”

      Nhạc Tích: “…” Hoàn toàn có!

      Chết tiệt!!! Lúc đó chỉ lo đau khổ, ai còn để ý tới túi tiền cơ chứ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :