1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sếp, dè dặt một chút! - Quả Đào Lạc Đường

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sếp, dè dặt chút!


      Tác giả: Quả Đào Lạc Đường

      Editor: smizluy1901


      Giới thiệu:

      người đàn ông rất có khí chất quân nhân, ngay cả khi lên giường lời ra cũng giống như là phát khẩu lệnh, ngắn mà có lực: "Cho em thời gian mười giây, cởi quần áo lên giường, nếu nghe lời chỉ huy, bổn thiếu liền lựa chọn tấn công."

      người tuyệt cúi đầu trước thế lực ác, bất kể là Thượng tá hay là Thủ trưởng, dám phóng ngựa tới đây, quật ngã tất cả:

      " dám tiến lên trước bước nữa, tôi bắt !"

      ***

      là kim quang lấp lánh kiêu ngạo mạnh mẽ được trọng vọng ba đời, Thượng tá đại nhân trẻ tuổi nhất quân khu S.

      là nữ cảnh sát hình mạnh mẽ quả cảm ghét ác như thù, đại tiểu thư trước khi hào môn phá sản.

      Lần đầu tiên gặp mặt, coi là khách làng chơi, giội cho ly rượu.

      Lần thứ hai gặp mặt, coi là lưu manh, đá sinh mạng của .

      Lần thứ ba gặp mặt, đau khổ phát trở thành cấp của , mà trở thành lính của .

      ...

      Lần thứ N gặp mặt, mặc áo cưới, lại ở cùng ngày trở thành bị chồng ruồng bỏ.

      "Chị à, ngại, bộ lễ phục này có phải nên cởi ra trả lại cho tôi hay vậy?" nép vào trong ngực chú rể, chế giễu cười nhạo.

      xấu hổ và giận dữ rời , lại bị kéo lại, ôm vào trong ngực.

      "Các người nghe kỹ cho bổn thiếu, từ hôm nay trở , ấy chính là người phụ nữ của bổn thiếu, tất cả nợ ấy, bổn thiếu cũng thay ấy đòi lại từng cái!"

      ***

      Đoạn ngắn :

      "Sếp, xin cách xa em chút, đây là quấy rối cảnh sát." cố gắng giữ tĩnh táo.

      "Nếu như làm sao?" trêu tức .

      "Vậy em đây liền tố cáo với cấp của quân khu!" thể nhịn được nữa.

      "Xin cứ tự nhiên, ngại em tố cáo thêm điều-- đánh lén cảnh sát." xong, cúi đầu, cúi người, hôn .

      Đoạn ngắn hai:

      ném tờ giấy quyết định tới trước mặt của , hét lớn:

      " gạt em, tòa án phán quyết quân cưới được ly hôn!"

      cười đến mức xảo quyệt như con cáo: "Cảnh trưởng phu nhân thân ái, đây là lẽ thường."

      "Khốn kiếp! Chúng ta đây là kết hôn giả!" tức giận đến mức muốn giết .

      " xin lỗi, nếu trưng dựng vật tư quân dụng, thứ cho trả hàng."

      Đây là câu chuyện đuổi tôi trốn, theo tôi chạy giữa người đàn ông cường thế và phúc hắc với nữ cảnh sát.

      Con đường truy cầu chân lý dài đằng đẵng này, xa xăm này, con đường đuổi theo vợ này nhất định phải tận lực bất khuất mà theo đuổi đến cùng!
      Last edited by a moderator: 17/7/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển I: Oan gia dễ kết dễ giải

      Chương 1: Leo tường lẻo vào

      Editor: smizluy1901

      Chấm thưa thớt, ánh đèn rực rỡ sáng lên

      Câu lạc bộ giải trí sang trọng nhất và lớn nhất thành phố A-- Cung điện Cửu Trọng, Tử Tiêu Cung.

      "Nào, để ăn mừng Hàn thiếu và Tề thiếu được 'tạm tha' trở về, tôi đề nghị, mọi người kính bọn họ ly." người đàn ông điển trai mặc chiếc áo sơ mi Charver, hơi nâng cao ly thủy tinh lóng lánh trong suốt với người đàn ông khẽ vuốt càm ngồi ở giữa ghế sa lon bằng da hình nửa vòng tròn, giọng điệu mang theo trêu chọc .

      "Ha ha." Những người bên trong sảnh bao nghe vậy, cũng bị chọc cười.

      "Bệnh cũ chanh chua của Đường nhị công tử này vẫn thay đổi nhỉ." Bên phải ghế sa lon, người đàn ông được gọi là Tề thiếu, nâng ly cười đáp.

      "Nhị hay nhị gì chứ, gọi là Đường gia." Ánh mắt hoa đào xinh đẹp vui trừng mắt nhìn Tề Danh Dương, mở miệng .

      "Đường gia gì chứ, nhìn điệu bộ lả lơi này của cậu, gần giống như Thỏ gia." Giàu có nhất nhì thành phố S, người thuận lợi đứng đầu ngôi vị người thừa kế của Câu gia - Câu Tử Minh lập tức công kích lại .

      "Tiểu tử cậu muốn quyền kinh doanh mỏ than đúng ." Đường Tuấn nhướng mày rậm, đe dọa.

      Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

      Đường Tuấn là quan ba đời danh xứng với thực, vốn nổi tiếng là con cháu nhà giàu có, ông nội là Bí thư Tỉnh ủy, ông già là Thư ký Thị ủy, mẹ còn là đàn em khóa dưới của Obama, bối cảnh gia đình như vậy, cố chấp cũng khó.

      Nhưng những người ở trong sảnh bao này, tất cả đều phú là quý, xuất thân của mỗi người đều hùng hậu đến khiến người ta tắc lưỡi, cũng ai coi những lời này của ta là chuyện nghiêm túc.

      Câu Tử Minh muốn phản kích lại, Hàn Dập Hạo ngồi ở chính giữa vẫn lên tiếng cuối cùng mở miệng, giọng trầm thấp thuần phác từ từ vang lên: "Hôm nay, phải là đến để nghe các cậu gây gổ, uống rượu trước ."

      "Đừng để ý tới hai người này, việc gì liền cấu xé nhau. Nào, mọi người cạn ly, chúc mừng Hàn thiếu vinh dự trở thành Thượng tá." Con trai độc nhất của ông trùm tài chính ngân hàng lớn nhất thành phố A, Tiễn Thiểu Kiệt nâng ly đề nghị.

      "CHEERS!"

      "Lafite năm 82, đậm đà trơn mịn, còn có mùi hương trái cây tươi mát, quả nhiên là rượu ngon." Tỉ mỉ thưởng thức ly rượu ngon, Tề Danh Dương tán thưởng.

      "Rượu là rượu ngon, nhưng bằng hùng hồn mạnh mẽ của Latuor, thiếu hương vị." Hàn Dập Hạo đặt ly rượu xuống, nhàn nhạt .

      "Sớm biết Hàn thiếu như vậy, bình Latour năm 69 này đủ mạnh chứ." Đường Tuấn cười lấy ra chai rượu đỏ đắt tiền quý giá từ phía sau, để lên bàn.

      "Cái cậu này, có rượu ngon cũng lấy ra sớm chút." Câu Tử Minh đưa tay đoạt lấy rượu đỏ thích, mở nắp chai ra, ngửi mùi thơm xộc vào mũi, thốt ra tiếng than thỏa mãn.

      Đường Tuấn khinh bỉ mà liếc ta cái, "Cậu là nhà giàu mới nổi biết cái gì, rượu giống như phụ nữ, có điều giá trị có thể nổi bật hơn."

      " đến phụ nữ, đêm nay Đường nhị công tử làm chủ, keo kiệt đến ngay cả đẹp cũng gọi tới tiếp khách chứ." Tiễn Thiểu Kiệt cười ám muội.

      "Thương nhân ấy hả, quả nhiên chỉ vì cái lợi trước mắt." Đường Tuấn làm ra vẻ tiếc nuối mà lắc lắc đầu, "Rượu, muốn uống ngon nhất. Phụ nữ, đương nhiên cũng phải tìm xinh đẹp nhất. Các em yên tâm, các xinh đẹp nhất trong 'Cửu Cung' chắc chắn tới."

      "Theo tôi , chỗ dùng của phụ nữ như nhau, mặc quần áo vào cũng là phải cỡi ra, cần gì lãng phí thời gian như vậy." Câu Tử Minh .

      Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

      "Cậu chính là cầm thú." Đường Tuấn biểu lộ vẻ mặt trẻ con thể dạy dỗ được.

      "Theo tôi , phụ nữ coi trọng chính là cảm giác, sờ lên có khuynh hướng cảm xúc bóng loáng giống như tiền giấy vậy." Tiễn Thiểu Kiệt tiếp lời.

      "Quả nhiên là mở ngân hàng." Tề Danh Dương cười cười lắc đầu.

      "Vậy cậu thích dạng nào?" Câu Tử Minh hỏi.

      "Đương nhiên là đôi mắt." Tề Danh Dương qua quýt đáp.

      "Tề đại thiếu vẫn 'chất phác' như vậy ấy nhỉ." Mọi người cười ầm lên.

      Tề Danh Dương cũng chấp nhặt với bọn họ, cười cười uống rượu.

      "Cuối cùng đến lượt Hàn thiếu trả lời, cái dạng phụ nữ nào mới có thể lọt vào pháp nhãn của Thượng tá đại nhân của chúng ta đây?" Đường Tuấn có ý tốt hỏi, ánh mắt của mọi người rơi vào người của người đàn ông trầm mặc ít .

      Hàn Dập Hạo, xuất thân thế gia là quân nhân, tiêu chuẩn được trọng vọng ba đời, ông nội từng cùng vai lứa với thập đại tướng quân, trải qua kháng Nhật, giải phóng, viện binh kháng Mỹ sớm chờ đợi ở chiến trường, là lão hùng cách mạng sống sót trong núi thây biển máu, tổng tham mưu trưởng của tiền quân khu S.

      Ông Hàn có sáu người con trai, ba người con , con trai đều gia nhập vào quân ngũ, con đều gả cho quân nhân, đến thế hệ này của Hàn Dập Hạo, Hàn gia vượt quá Thượng tướng, hai Trung tướng, ngoài ra quan chức lớn càng đếm xuể.

      Nếu bàn về bối cảnh và thực lực, ở đây người nào dám phủ nhận, Hàn gia tuyệt đối là thuộc loại trâu bò tồn tại, nhưng gia đình nhà tướng này, lại có quy luật thép, đó chính là đàn ông Hàn gia tuyệt đối thể bám váy dựa vào quan hệ trong nhà mà mưu cầu chức quan, cho nên Hàn Dập Hạo trở thành Thượng tá trẻ tuổi nhất quâu khu S, toàn bộ là bằng thực lực của chính mình.

      Bỏ qua nhân tố gia đình , Hàn Dập Hạo cũng là nhân vật đến đâu cũng được coi là tiêu điểm, danh môn công tử trong phòng này, mỗi người dáng vẻ phi phàm, điển trai như Đường Tuấn, phóng khoáng như Tiễn Thiểu Kiệt, cường tráng như Tề Danh Dương, phong lưu như Câu Tử Minh.

      người Hàn Dập Hạo lại là tập hợp hết thảy vẻ nam tính của đàn ông và tướng mạo đẹp của phụ nữ, bởi vì bà nội là người Liên Xô, ngũ quan của sâu sắc hơn nhiều so với người phương Đông, quân nhân ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh cao gần 1m9 lại có được gương mặt có thể so với Venus, ngũ quan và hình dáng ràng kết hợp với đường cong hoàn mỹ, lại thêm khí phách vô hình trung của quân vương, đủ để khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào đời cũng điên cuồng.

      "Phụ nữ ấy à, giống như khẩu súng tốt." nhàng lắc ly rượu, Hàn Dập Hạo thưởng thức vị hơi đắng của chất lỏng trong miệng, từ tốn , "Vừa cần tinh xảo, cũng mất uy lực nên có."

      "Ha ha." Đường Tuấn vỗ tay cười , "Lý luận này cũng rất mới mẻ, lần đầu nghe thấy đem phụ nữ so sánh với súng."

      "Tinh xảo đó là nhất định, nhưng câu sau kia tôi đồng ý, phụ nữ nên thuộc loại liễu yếu đón gió như Lâm Đại Ngọc, cần gì uy lực." Tiễn Thiểu Kiệt đồng ý .

      Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

      "Tính tình của Hàn thiếu đây các cậu biết sao?" Tề Danh Dương cười trêu chọc , "Công việc có chút tính khiêu chiến sao có thể khơi lên hứng thú của cậu ấy được, phụ nữ đều giống nhau, càng ăn miệng càng hợp vị."

      "Được rồi, chớ tôi như người mắc chứng tình dục biến thái." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt phản bác.

      "Vậy đường kính của súng tốt nhất là 5.45MM, đúng ." Câu Tử Minh cười to .

      "Vậy cũng là đủ căng rồi." Đường Tuấn tiếp, những người đàn ông cười ầm lên.

      Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Đường Tuấn lên tiếng ra lệnh, cửa phòng mở ra, mấy tuyệt đẹp ăn mặc sexy, quần áo sành điệu vào.

      "Các vị, 'điểm tâm' đến rồi, tận hưởng tốt nhé."

      Đêm, giờ mới bắt đầu.

      Lúc này, tại cửa "Cửu Cung"

      "Tôi xin , tôi là vào trong tìm người, các châm chước chút được ?" có khuôn mặt thanh tú, tóc dài, thấp giọng cầu xin .

      "Tiểu thư, chúng tôi rồi, trừ phi là thành viên ở đây của chúng tôi hoặc là có thành viên khác giới thiệu, nếu thể vào." nhân viên tiếp tân mặc đồng phục đen trắng thái độ vừa lễ phép lại vừa lạnh lùng từ chối.

      "Tôi là vào trong tìm người rất quan trọng, tìm được tôi ra ngoài ngay, tuyệt đối làm lỡ quá nhiều thời gian, xin các giúp dùm." Trong lòng Thẩm Tòng Thiện thầm bảo nén giận, làm người cảnh sát, muốn vào những câu lạc bộ giải trí thế này lại còn phải ăn khép nép mà cầu xin người gác cổng, hơn nữa đối phương còn bài ra bộ mặt đưa đám.

      "Xin lỗi." Bất kể Thẩm Tòng Thiện thế nào, đối phương chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ này, tỏ có thương lượng.

      "." Thẩm Tòng Thiện muốn trực tiếp quật ngã ta, nhưng cũng hiểu được, cái chỗ này phải là hộp đêm bình thường, nghe ông chủ chính là cháu trai ruột của Bí thư Tỉnh ủy, đừng xin lệnh lục soát, cho dù thông lệ kiểm tra bình thường ở nơi này cũng "Được miễn" tất cả. Hôm nay, nếu như ầm ĩ ở chỗ này, tuyệt đối có lợi.

      Con đường này thể thực được, chỉ có thể đường khác. Ánh mắt của Thẩm Tòng Thiện liếc nhìn về phía lùm cây rậm rạp của "Cửu Cung", trong lòng có cách.

      "Thôi, cho vào vào, cái nơi tồi tàn này ai thèm quan tâm." Kìm nén tức giận trong bụng, Thẩm Tòng Thiện hung hăng trừng mắt liếc nhìn vẻ mặt biểu cảm của người tiếp tân, xoay người rời .

      Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

      Góc tường, lần theo góc chết của ánh sáng, Thẩm Tòng Thiện lần mò đến gần mặt bên của Cửu Cung, ánh mắt trong veo giống như con mèo con nhanh chóng quét vòng hoàn cảnh xung quanh, nhìn thoáng qua cửa sổ lầu hai cao hơn tầng lầu bình thường rất nhiều, tầm mắt rơi vào bức tường phía ngoài, vì để tạo hình thức đẹp nên điêu khắc hình lập thể gồ lên, nắm lấy bông hoa chạm khắc hình hoa hồng, thân thủ nhanh nhẹn mà leo lên.

      Thẩm Tòng Thiện, trung đội trưởng trung đội của chi đội của cục cảnh sát điều tra hình của thành phố A, 24 tuổi, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng có được suy nghĩ cực kỳ cẩn thận cùng với khứu giác vô cùng nhạy bén đối với tội phạm, ở trong nghiệp bốn năm làm cảnh sát, với bản lĩnh nghiệp vụ thành thạo và kỷ năng cảnh vụ tuyệt vời tham gia trinh phá ba trọng án lớn, nhiệm vụ cấp 5 trở lên, đạt được vô số lời khen, nổi danh là " thép dám liều dám làm" trong đội cảnh sát.

      Ở trước khi gia nhập đội điều tra hình , Thẩm Tòng Thiện từng là thành viên nữ trong đội đặc cảnh, ở trong lần truy bắt ma túy, nhảy từ lầu 7 xuống, bị trọng thương, sau đó mới được chuyển vào đại đội điều tra hình , vì vậy thân thủ của tốt hơn mấy nhân viên cảnh sát bình thường rất nhiều, tay leo núi chỉ là chuyện .

      Bất quá lần này lẻn vào "Cung điện Cửu Trọng", phả là vì tra án, mà là vì tìm người.

      Lưu loát leo lên lầu hai, Thẩm Tòng Thiện giống như con lươn trơn trợt bò vào cửa sổ, nhảy xuống tấm thảm thủ công dầy và cực lớn.

      Mới vừa đứng vững, nơi khúc quanh có mấy người đàn ông tới nhìn giống như bảo vệ, Thẩm Tòng Thiện lập tức trốn vào căn phòng, nhàng đóng cửa phòng lại.

      Ở đây lại là căn phòng thay đồ, may mắn chính là, bên trong chỉ có ai, còn treo rất nhiều chiếc váy xinh đẹp.

      cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc quần bò áo T-shirt mặc người mình, bộ đồ người này của mình nếu bị người bắt gặp, dùng đầu ngón chân đoán cũng đoán được là lẻn vào.

      Tùy tiện tìm chiếc váy màu xanh từ trong tủ quần áo mặc vào người, thay giày cao gót, thả tóc buộc đuôi ngựa xuống, Thẩm Tòng Thiện nhanh chóng sửa sang lại tóc tai, xem gương, ngoại trừ mình có trang điểm, nhìn sơ cũng khiến người ta nảy sinh hoài nghi.

      Thay đồ xong, Thẩm Tòng Thiện nhanh chóng đóng cửa phòng rời .

      Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

      "Rầm!" Căn phòng hát hò ầm ĩ, đột nhiên cửa phòng bị mở ra, lảo đảo xông vào, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt của tất cả mọi người.

      có.

      đợi người bên trong đặt câu hỏi, Thẩm Tòng Thiện nhanh chóng cười : " xin lỗi, nhầm."

      xong, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

      Sau khi dùng cách như thế mở mấy căn phòng, Thẩm Tòng Thiện vẫn có tìm được Thẩm Tòng Như, trong lòng thầm tính toán, ở đây có ít nhất bốn tầng lầu, mỗi tầng dưới hai mươi phòng, dùng tốc độ này tìm người, còn chưa tìm được người đoán chừng bị nhân viên bảo vệ phát .

      Nghĩ quá tập trung, ở cái khúc quanh hình tròn, vô ý đâm đầu vào trước ngực của người đàn ông.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Giội rượu

      Editor: smizluy1901

      "Phịch" mặc dù kịp thời điều chỉnh thân hình, nhưng chân bị váy dài quấn lại, giày cao gót cao mười tấc dưới chân khiến mất trọng tâm, ngã mạnh xuống đất.

      " xin lỗi, tiểu thư, sao chứ." Người đàn ông cao lớn lập tức cúi người, áy náy hỏi.

      " sao." có nắm lấy cánh tay của người đàn ông chìa tới, Thẩm Tòng Thiện vịn tường vừa muốn đứng lên, đột nhiên cảm thấy mắt cá chân đau nhói.

      "Ối." Đau nhức khiến thiếu chút nữa lại ngã xuống, người đàn ông thấy thế, kịp thời giữ lại.

      "Tôi thấy là sái chân rồi." Tề Danh Dương vội vàng đỡ lấy , ánh mắt rơi ở mắt cá chân và động tác vô cùng mất tự nhiên của .

      " sao." Thẩm Tòng Thiện thầm kéo ra khoảng cách với ta, chút đau nhức này còn có thể chịu được.

      "Tiểu Thư, sao chứ?" Tề Danh Dương xác định mà dò hỏi.

      Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

      " ." Thẩm Tòng Thiện ngẩng đầu cười cười với ta, cũng muốn phức tạp thêm.

      " muốn đâu, tôi đưa ." Thấy kiên trì, Tề Danh Dương cũng tiện thêm cái gì.

      "Tôi sao, tiên sinh, trước , tôi còn được." Thẩm Tòng Thiện lễ phép từ chối, đối với chàng đẹp trai dông dài này còn kiên nhẫn, phải nhanh chóng tìm được Thẩm Tòng Như, nếu như ấy xảy ra chuyện gì đó, làm sao trở về ăn với cậu.

      "Danh Dương, sao nhận điện thoại lâu vậy." Lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, người đàn ông cao lớn đẹp trai khác ra.

      " ra là có người đẹp cùng, khó trách muốn vào." Ánh mắt của Đường Tuấn di chuyển ở giữa hai người, cười mập mờ trêu chọc .

      "Tôi cẩn thận đụng phải vị tiểu thư này." Tề Danh Dương mở miệng giải thích.

      Sắc mặt Thẩm Tòng Thiện đột nhiên thay đổi, đẩy Tề Danh Dương bên cạnh ra, xông về phía Đường Tuấn.

      Hai người đều sửng sốt, đợi bọn họ phản ứng, Thẩm Tòng Thiện xông vào căn phòng như cơn gió lốc, xông thẳng tới vị trí trung tâm nhất.

      Tất cả trai lẫn bên trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa, đợi mọi người hiểu xảy ra chuyện gì, Thẩm Tòng Thiện vọt tới giữa phòng, hai lời kéo nâng ly kính rượu Hàn Dập Hạo, khẽ quát : "!"

      "Buông tôi ra." bị kéo có mái tóc dài gợn sóng xinh đẹp, dáng người có lồi có lõm, mặc chiếc váy màu đỏ tía càng làm tôn lên tinh tế của , cổ chữ V cực thấp làm cho hai bầu ngực kiêu ngạo của thêm sinh động, cộng với gương mặt trang điểm tươi sáng này, có thể là tuyệt đẹp. hất tay Thẩm Tòng Thiện ra, vẻ mặt cũng là tức giận.

      "Hôm nay mày là tự mình theo chị, hay là để chị trói mày về gặp cậu." Đứng giày cao gót, khiến mắt cá chân của Thẩm Tòng Thiện đau hơn, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tòng Như, lạnh lùng ném cho ấy hai lựa chọn.

      Đúng vậy, người muốn tìm chính là em trước mắt này, nếu phải là hôm nay cậu gọi điện thoại cho , còn biết Thẩm Tòng Như lại ở chỗ này làm "Công chúa", hứa với cậu là phải mang Thẩm Tòng Như hoàn toàn bị tổn hại gì trở về, cho nên mới nghĩ cách tìm cách lẻn vào.

      "Buồn cười, tôi làm cái gì mắc mớ gì tới chị, tôi khuyên chị nhanh rời khỏi, để tránh cho bị người ta ném ra ngoài." Bị Thẩm Tòng Thiện ầm ĩ thế này, Thẩm Tòng Như chỉ cảm thấy mất hết thể diện, vốn là có thiện cảm với người chị bà con này, bây giờ lại càng vô cùng chán ghét.

      Nhìn xem màn kịch hay hồi lâu, người hơi có chút đầu óc cũng hiểu được là xảy ra chuyện gì, Đường Tuấn quan sát Thẩm Tòng Thiện, mặc dù hiếu kỳ là làm thế nào lẻn vào, nhưng ở đây là địa bàn của , chắc chắn là mặc cho gây chuyện.

      Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

      "Tiểu Thư, tôi biết là vào bằng cách nào, nhưng ràng phải là thành viên ở đây, mời cho." Đường Tuấn lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

      Thẩm Tòng Thiện thèm để ý tới ta, lại hỏi Thẩm Tòng Như lần nữa: " hay là ?"

      " ." Thẩm Tòng Như cứng cổ đáp, biết bản lĩnh của Thẩm Tòng Thiện, cũng nhìn ra được tức giận trong mắt của ấy, nhưng có chỗ dựa là Đường Tuấn, giọng của cũng táo bạo hơn.

      Thẩm Tòng Thiện cũng nhảm, ra tay nhanh chóng chế trụ lấy cổ tay của Thẩm Tòng Như, kéo ấy ra ngoài.

      "Thả tôi ra! Thẩm Tòng Thiện!" chịu được lôi kéo như thế, Thẩm Tòng Như tức giận đến giậm chân, tuy nhiên, cánh tay kia của đột nhiên lại bị người khác kéo lại.

      "Bổn thiếu có thể sao?" Giọng trầm thấp từ tình từ từ vang lên, khiến cho trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh hơn.

      Lúc này, Thẩm Tòng Thiện mới chú ý tới người đàn ông bên cạnh Thẩm Tòng Như, đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi nheo lại.

      Lông mày tà phi nhập tấn[1], sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ hồng hơi mím, hình dáng đường cong hoàn mỹ, hệt như tác phẩm tay kiệt xuất nhất của thiên thần, đôi mắt sâu giống như hồ cổ ngàn năm, lạnh lùng, nguy hiểm, khiến người ta chìm đắm.

      [1] Chỉ lông mày hơi xếch vào trong tóc mai.

      Diện mạo của lập thể thâm thúy hơn so với người phương Đông, cũng đẹp đẽ tinh tế hơn so với người bình thường, nhưng toát lên áp bức và khí phách giống như sư tử vậy.

      Lúc này đứng ở giữa ánh sáng bên trong phòng, làm cả người càng thêm lóa mắt đến thể nhìn thẳng.

      Thẩm Tòng Thiện cũng phải kinh ngạc với đẹp đẽ của người đàn ông, nhìn chằm chằm chính là giữ chặt bàn tay của Thẩm Tòng Như.

      "Buông tay." nhíu mày, lạnh lùng mở miệng.

      "Tiểu thư, gây nữa, tôi đành phải gọi bảo vệ tới đây dẫn ra ngoài." Đường Tuấn uy hiếp , cũng thích làm khó phụ nữ, nhưng nếu là quá phận, tuyệt đối khiến chịu nổi mà chạy.

      Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.

      "Tùy." Thẩm Tòng Thiện rút lấy thẻ cảnh sát người ra, mở miệng : "Bây giờ tôi nghi ngờ ở đây có hành vi giao dịch bất chính, căn cứ vào《Điều lệ xử phạt quản lý trị an của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa》, tôi có quyền dẫn đương về cục cảnh sát xử lý, tiên sinh, hợp tác, tôi có thể kiện gây cản trở công vụ."

      "Cảnh sát?" Hàn Dập Hạo hừ mũi phát tiếng cười nhạo, sở dĩ ra tay ngăn cản, cũng phải ngắm trúng Thẩm Tòng Thiện, chỉ là coi ra gì mà muốn dẫn người , đồng ý ai cũng đừng nghĩ lỗ mãng, " nghi ngờ ở đây có giao dịch bất chính, đại khái có thể dẫn tất cả mọi người , tiểu cảnh sát, có lá gan này sao?"

      "Đường nhị công tử, 'Cửu Cung' của cậu phải là có 'Quyền được miễn' sao, sao hôm nay còn bị đồng chí nữ cảnh sát xinh đẹp lục soát vặn hỏi vậy?" Câu Tử Minh ôm lấy người đẹp bên cạnh, cười nhạo .

      Sắc mặt của Đường Tuấn cũng thay đổi, muốn tới phía Thẩm Tòng Thiện thức thời, lại bị Tề Danh Dương ngăn lại.

      " nghĩ rằng tôi làm khách làng chơi, vậy tôi thành toàn cho ." Bị Hàn Dập Hạo khiêu khích chọc giận, Thẩm Tòng Thiện bưng lấy ly rượu bàn, đột nhiên giội vào .

      Thẩm Tòng Thiện ra tay mau lẹ, lại hề báo trước, cho dù với tốc độ phản ứng của Hàn Dập Hạo, cũng kịp né tránh, bị giội cho đầu mặt.

      "A!" Mọi người cùng hít hơi khí lạnh, trong tích tắc, trong phòng yên tĩnh đến nghe được bất kỳ thanh gì.

      Chất lỏng màu đỏ tươi từ tóc giọt xuống, giống như chảy xuống mấy khe rãnh khúc khuỷu tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ bằng đá cẩm thạch, rơi vào áo sơ mi đen hiệu GUCCI mặc, để lại vệt vết bẩn lớn nhìn thấy mà giật mình.

      "Rầm!" Hàn Dập Hạo đột nhiên đứng lên, vóc người cao lớn ngang tàng khiến gian bên trong phòng trong nháy mắt trở nên hẹp, khom người nhìn vào Thẩm Tòng Thiện, tuy chưa giận tím mặt, nhưng bầu khí được tỏa ra lại hoàn toàn thay đổi.

      giây, ánh sáng bên trong phòng ảm đạm xuống, đan xen với ánh sáng mờ tỏa chiếu ở phía sau , tạo thành đôi cánh màu đen rất lớn như biến hóa huyền ảo, làm cho Hàn Dập Hạo như là hóa thân của Satan, nguy hiểm và đáng sợ.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Đánh nhau

      Editor: smizluy1901

      "Chị điên rồi sao?" Thẩm Tòng Như bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, mặc dù biết thân phận của vị Hàn thiếu trước mắt này, nhưng nhìn từ thái độ của đám người Đường Tuấn đối với ta, lai lịch của đối phương tuyệt đối , con Thẩm Tòng Thiện này điên rồi cho nên mới giội rượu ở trước mặt mọi người, bị kẻ điên này liên lụy hại chết chứ.

      "Hàn thiếu, em lau sạch giúp ." Sắc mặt Thẩm Tòng Như trắng bệch vội vàng cầm lấy khăn giấy bàn, vẻ mặt hoảng sợ muốn xoay chuyển tình hình bất lợi, nhưng tay của còn chưa có chạm vào Hàn Dập Hạo, bị ta gạt ra, ngã ngồi ở sofa.

      "Đều ra ngoài hết." Hàn Dập Hạo lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thẩm Tòng Thiện, giọng lạnh như băng ở vực sâu, mang theo sát khí lạnh lùng thể bỏ qua.

      Những nàng tiếp rượu còn lại nhanh chóng rời , người từng trải qua màn phong nguyệt làm sao nhìn ra những người đàn ông trong phòng này đều là nhân vật thể chọc, cái đột nhiên xông vào này lại dám nhổ lông miệng cọp, nhất định là tự tìm cái chết, họ đâu dám ở lại trong mắt cơn bão này.

      "Nếu như hôm nay mày theo chị, chị bảo đảm xốc tung nơi này." Thẩm Tòng Thiện sợ hãi chút nào đối diện với sắc mặt tái mét của Hàn Dập Hạo, cũng là cho Thẩm Tòng Như nghe.

      "Khẩu khí của tiểu cảnh sát vẫn còn lớn nhỉ." Tiễn Thiểu Kiệt liên tục xem cuộc vui lười biếng dựa vào sofa, lạnh lùng mở miệng, trong giọng mang theo chút mỉa mai.

      " cho rằng còn rời được sao?" Hàn Dập Hạo đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng mỏng lạnh lùng cong lên lại trông càng thêm nguy hiểm, càng khiến người ta phát rét, "Cảnh sát thành phố A, đúng ? Sáng sớm ngày mai, bổn thiếu khiến hoàn toàn biến mất khỏi giới cảnh sát."

      "Hàn thiếu, đừng làm rộn lớn như vậy." Tề Danh Dương nhịn được giảng hòa, vốn là người chính trực, cũng quá thích những nơi phong nguyệt như thế này, về chuyện này khách quan mà , cảnh sát này bảo em về nhà cũng có làm sai, chỉ sai ở ly rượu kia, hơn nữa, nếu như Hàn Dập Hạo kéo người ta lại, Thẩm Tòng Thiện cũng làm như vậy.

      "Tôi phải là bị hù sợ." Thẩm Tòng Thiện nhíu mày phản kích lại, "Nếu có bản lãnh này, tùy ."

      "Tiểu cảnh sát, đây là tự chui đầu vào rọ đấy." Câu Tử Mình vô lại mà cười .

      Thân là cảnh sát, Thẩm Tòng Thiện từng bắt trùm buôn lậu thuốc phiện, nhảy qua tàu lửa, xông vào Quỷ Môn Quan tìm được người, tính tình đương nhiên khác hẳn người bình thường, nghe bọn họ mở miệng gọi tiếng "Tiểu cảnh sát", Thẩm Tòng Thiện hoàn toàn bị chọc giận, lạnh lùng quét mắt qua vòng, đáp lễ : "Những kẻ giàu có phá của như các người nghe cho kỹ, tôi tên là Thẩm Tòng Thiện, trung đội trưởng trung đội của chi đội của cục cảnh sát điều tra hình của thành phố A, có danh có tính, muốn chơi thế nào bất cứ lúc nào cũng tiếp."

      " là có khí phách." Tiễn Thiểu Kiệt nhịn được vỗ tay .

      "Ha ha, ngày hôm nay đúng là thú vị, Hàn thiếu, các em xem cậu." Câu Tử Minh tiếp lời.

      "Được rồi, hai người các cậu cũng đừng châm dầu vào lửa." Tề Danh Dương cúi đầu nhìn thời gian đồng hồ đeo tay, đến gần Hàn Dập Hạo, lên tiếng nhắc nhở: "Thời gian còn sớm, tối nay còn phải gặp cụ nhà, đừng làm lỡ chính ."

      Hàn Dập Hạo chậm rãi giơ tay lên, cắt ngang lời của Tề Danh Dương, "Tôi tự có chừng mực."

      Thẩm Tòng Thiện lại muốn dây dưa với bọn họ thêm nữa, được lời của Tề Danh Dương nhắc nhở, cũng ý thức được mình lãng phí quá nhiều thời gian, cậu ở nhà biết sốt ruột thành ra bộ dạng gì rồi.

      Nghĩ đến đây, cúi người muốn kéo Thẩm Tòng Như sớm bị dọa sợ đến lúng ta lúng túng, mau chóng rời khỏi đây, nhưng có bàn tay khác lại nhanh hơn mà giữ lấy cổ tay của .

      "Lấy bàn tay bẩn thỉu của ra!" Thẩm Tòng Thiện căm tức nhìn chủ nhân của cánh tay ấy, muốn hất ra lại phát lực tay của đàn ông quá lớn, giữ chặt lại giống như xiềng xích vậy.

      "Lau sạch cho bổn thiếu." Mắt ưng híp lại, bắn ra uy hiếp.

      Thấy thoát được, Thẩm Tòng Thiện dứt khoát cũng giữ chặt các khớp xương cổ tay của , kéo thẳng, tay trái nhanh chóng bổ xuống khuỷu tay của Hàn Dập Hạo.

      Đối phương lại nhìn ra ý đồ của , dùng tốc độ nhanh hơn hóa giải thế tấn công của , ngăn lại tay kia của .

      Hai tay đều mất tự do, Thẩm Tòng Thiện thẹn quá hóa giận, giơ chân đá ngang lên cái, muốn đá vào phần eo của .

      Lửa giận của Hàn Dập Hạo cũng đến lằn ranh bùng phát, nếu đối phương phải là nữ, đánh gục từ lâu rồi, nào có thể để càng thêm càn rỡ chứ.

      Mắt thấy Thẩm Tòng Thiện ra chiêu càng lúc càng tàn nhẫn, Hàn Dập Hạo lui về phía sau bước, tránh công kích của , vậy mà Thẩm Tòng Thiện chỉ là giả vờ ra chiêu, chân phải trung đột nhiên chuyển hướng, co chân chuyển thành đạp, đá vào vị trí lồng ngực của .

      Hàn Dập Hạo quả thực ngờ tới người cảnh sát bình thường lại có thân thủ như vậy, bỏ lỡ thời cơ tránh né tốt nhất, chỉ có thể buông ra, nghiêng người né tránh.

      tay được giải thoát, ngay sau đó Thẩm Tòng Thiện mượn lực đầu gối húc lên, đụng vào sợi gân khuỷu tay của .

      Trong nháy mắt, tê dại khiến Hàn Dập Hạo tự chủ được buông lỏng kiềm chế ra, Thẩm Tòng Thiện nhân cơ hội thoát khỏi tay của , cả người lui về phía sau bước, cảnh giác nhìn .

      "Hàn thiếu." Đường Tuấn nhịn được thấp giọng gọi, có nghĩ đến nữ cảnh sát này động thủ, định gọi số điện thoại nội bộ, gọi bảo vệ tới, lại bị Câu Tử Minh ấn xuống.

      "Đừng gọi, gọi người tới dễ chơi đâu."

      "Đúng đấy, xem Hàn thiếu thuần phục thợ săn chút ." Tiễn Thiểu Kiệt cũng tán thành.

      "Xem ra cậu vẫn còn có bản lĩnh nhỉ." Hàn Dập Hạo có giận ngược lại còn cười, thân thể cao lớn thon dài chầm chậm về phía Thẩm Tòng Thiện, năm ngón tay đột nhiên dùng sức, tiếng "Răng rắc" giòn giã của đốt ngón tay khiến bầu khí bên trong phòng căng thẳng giống như là dây cung sắp đứt.

      Vừa rồi khinh thường, nếu như bản lĩnh của tệ, vậy cũng cần quá phong độ.

      "Hàn thiếu, thôi ." theo bên cạnh Hàn Dập Hạo nhiều năm như vậy, Tề Danh Dương nhìn ra ta là giận , bản lĩnh của Hàn Dập Hạo rất đáng sợ, được chứng kiến, nếu như Hàn Dập Hạo ra tay với Thẩm Tòng Thiện, tuyệt đối là chiếm được ưu thế.

      "Thôi sao?" Hàn Dập Hạo nhếch đôi mày kiếm xinh đẹp, giọng êm ái, lại khiến trái tim của Thẩm Tòng Thiện kiềm được giật thót, "Bổn thiếu sống từng tuổi này, cho tới bây giờ chưa bị ai là "Khách làng chơi" kiêm giội rượu, xem, món nợ này tính thế nào?"

      Hàn Dập Hạo thong thả bước tới gần, cái loại khí thế áp bức này càng lúc càng nồng đậm hơn, Thẩm Tòng Thiện cứng cổ, cũng có lui về phía sau, đối chọi gay gắt : "Đối với khách làng chơi, ly rượu coi là rồi."

      "Miệng lưỡi sắc bén." Hàn Dập Hạo đột nhiên đưa tay véo chặt cằm của .

      Thẩm Tòng Thiện dùng sức đẩy ra, muốn phản kích lại, hồi chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

      Tề Danh Dương nhìn dãy số, đưa cho Hàn Dập Hạo, "Dạ, thưa ông."

      Hàn Dập Hạo mấy câu đơn giản vào micro, thừa dịp thời gian này, Thẩm Tòng Thiện sớm kéo Thẩm Tòng Như, về phía cửa.

      Câu Tử Minh đứng dậy muốn ngăn lại, Tề Danh Dương lại gọi ta lại, "Đủ rồi, cụ nhà điện thoại tới, chúng ta lập tức rời , các cậu đừng làm khó dễ hai nữa."

      "Vậy được." Câu Tử Minh thờ ơ nhún nhún vai, lại ngồi xuống.

      Lúc này, Hàn Dập Hạo nhận điện thoại xong, nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Tòng Thiện, giọng trầm thấp lại vang lên lần nữa, "Thẩm Tòng Thiện, được, cái tên này, bổn thiếu nhớ kỹ."

      "Vô cùng vinh hạnh." Thẩm Tòng Thiện cũng quay đầu lại, giễu cợt đáp lại câu, kéo tay Thẩm Tòng Như, sải bước ra ngoài.
      Trúc Doanh, B.Catmal thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Trách cứ

      Editor: smizluy1901

      "Sầm", Đến cửa nhà, Thẩm Tòng Như đá văng cánh cửa, nổi giận đùng đùng vào, Thẩm Tòng Thiện theo phía sau ấy vào nhà, nhàng khép cửa lại.

      "Về rồi à." Bố mẹ của Thẩm Tòng Như vẫn đợi ở trong phòng khách, thấy con về, vội vàng đứng lên, đến phía trước.

      "Như à, con sao chứ, mau để mẹ xem chút." Trương Thục Hiền thấy sắc mặt con tốt, cho rằng bị ấm ức, vừa cẩn thận xem xét, vừa lo lắng hỏi.

      Thẩm Tòng Như ném chiếc túi LV kiểu mới cầm trong tay đến sofa, bắt đầu khóc lóc om sòm: "Con có thể có chuyện gì chứ? Có chuyện cũng là bị ta làm hại, mẹ, mẹ biết , hôm nay con rất mất thể diện, ta còn đắc tội với ông chủ của con, lần này công việc con làm cũng bị mất luôn rồi."

      "Đó là cái công việc gì!" Cậu của Thẩm Tòng Thiện - Thẩm Tòng Nghĩa, nhìn thấy cách ăn mặc và trang điểm đậm mặt của con , vẻ mặt sớm tái mét, nghe con vậy, càng giận hơn, ông hét lớn: "Con nhìn cái bộ dáng này của con xem, còn giống học sinh sao? Sách đọc cho tốt, lại chạy đến cái nơi chẳng ra gì đó, nếu như hôm nay phải là chị con, bố thấy, ngay cả cái nhà này con cũng muốn về nữa."

      "Chẳng ra gì gì chứ, nơi đó đều là nhân vật có mặt mũi, ra tay lại hào phóng, bố cho rằng muốn vào nơi đó dễ dàng lắm sao? Con nhờ vả rất nhiều bạn bè mới vào được, lần này tốt rồi, đều bị mọi người làm rối." Thẩm Tòng Như đặt mông ngồi ở sofa, giận đến mức hung hăng nện giày cao gót thủy tinh vào vách tường.

      Thẩm Tòng Thiện vẫn đứng ở bên cạnh lên tiếng nhịn được thầm lắc đầu, tính khí nóng nảy của Thẩm Tòng Như lại ràng quá mức, trước kia chỉ xem ấy là giở tính tiểu thư ngang ngược ấu trĩ, bây giờ nhìn lại, quả thực ấy chính là suy nghĩ lệch lạc.

      "Con cho rằng vào cái nơi đó rất vinh quang sao?" Thẩm Tòng Nghĩa chỉ vào mũi Thẩm Tòng Như mắng to, "Con có biết con làm là công việc gì hả? Là tiểu thư, hay là điếm!"

      "Được rồi, con cũng trở về, ông đừng tức giận nữa." Trương Thục Hiền ôm lấy con , bảo vệ .

      " điếm gì chứ!" Bị hai chữ này bùng phát, Thẩm Tòng Như đẩy Trương Thục Hiền ra, hét lớn với bố mình, "Bố biết cái gì! Bây giờ là xã hội gì rồi, những thứ tư tưởng lỗi thời thông thái rởm của bố quá hạn từ lâu rồi. Con cho bố biết, đây chính là thế giới cười nghèo cười điếm, nếu nhà chúng ta có tiền, con đến mức phải mặt mày tươi cười tiếp người ta sao!"

      "Con!" Thẩm Tòng Nghĩa giơ tay lên, muốn đánh Thẩm Tòng Như, lại bị Trương Thục Hiền

      kéo lại.

      “Con bé Như còn , có lời gì đàng hoàng, ông đừng động chút lại đánh.”

      Thẩm Tòng Nghĩa tức giận gạt Trương Thục hiền ra, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh tự chủ được lảo đảo lui lại mấy bước.

      Thẩm Tòng Thiện vội vàng đỡ lấy cậu, cũng mở miệng khuyên: “Cậu, cậu đừng tức giận nữa, chú ý sức khỏe.”

      cần giả lòng tốt, nếu như hôm nay phảitại , cũng làm ra nhiều chuyện như vậy!” Thẩm Tòng Như thấy Thẩm Tòng Thiện, lại càng đổ tất cả đến đầu của .

      “Con câm miệng!” Thẩm Tòng Nghĩa quát lớn:“Con bé là chị của con, con dùng thái độ gì chuyện vậy hả!”

      “Chị gì chứ, ta chính là sao quả tạ! Ở nhà chúng ta ăn chùa nhiều năm như vậy, bây giờ mới kiếm chút tiền, dựa vào chút lương đó của ta, LV, Channel của con lúc nào mới mua được chứ? Đều do ta vô dụng, nếu con cũng cần tìm việc làm. Tìm được công việc tốt còn bị ta làm hỏng, ta phải là sao quả tạ là cái gì.” Thẩm Tòng Như hùng hồn hét lớn.

      “Con!” Nghe được lời hề hốihận của ấy,Thẩm Tòng Nghĩa tức giận muốn xông tớiđánh ấy.

      “Được rồi, bố con trong cơn giận dữ, con về phòng tránh trước .” Trương Thục Hiền vội vàng kéo con gáitrốn vào trong phòng.

      “Cậu, Tòng Như còn , phải từ từ dạy, cậu gấp cũng vô dụng.” Đỡ cậu ngồi xuống, Thẩm Tòng Thiện giọngkhuyên giải.

      Thẩm Tòng Nghĩa vừa than thở vừa : “Nó chính là bị làm hư, bây giờ càng lúc càng hư thể tưởng tượng nổi.”

      “Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, sau này con giúp cậu trông chừng em ấy.” Thẩm Tòng Thiện vỗ vỗ lưng của ông,giúp ông bớt giận.

      “Tòng Thiện.” Thẩm Tòng Nghĩa nhìn , áy náy :“Vừa rồi con bé Như những lời đó con đừng để ý.”

      “Con để ở trong lòng.” Thẩm Tòng Thiện cười nhạt tiếng, đối với những câu chữ kia, nghe từ đến lớn, sớm quen rồi.

      “Uất ức con rồi.” Thẩm Tòng Nghĩa vỗ vỗ tay , đau lòng .

      “Cậu, cậu đừng nóinhư vậy. Tòng Như cũng khôngsai, nếu phải là cậu vàmợ nhận nuôi con, khôngchừng con sớm lưu lạc đầu đường rồi. Ân tình của mọi người đối với con đời này con cũng quên, con nhất định báo đáp mọi người.” Thẩm Tòng Thiện nghiêm túc .

      “Chúng tôi cũng có phúc tốt đó, đừng giảbộ làm người tốt ở trước mặt cậu của , chia rã quan hệ trong nhà chúng tôi, tôi cảm ơn trời đất rồi.” Trương Thục Hiền từ trong phòng ra nghe thấy Thẩm Tòng Thiện như vậy, châm chọc .

      Tướng mạo của Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như giống nhau như đúc, lúc còn trẻ cũng là người phụ nữ rất đẹp, mấy năm nay, tuy rằng gia cảnh sa sút, nhưng bà từng sống những ngày an nhànsung sướng, cho nên bộdángvẫn có quá già, chỉ có điềuvẻ mặt chanh chua này khiến bộ trang phục quý phụ phu nhân củabà giảm rấtnhiều.

      “Bà lại bậy gì đấy hả!” Thẩm Tòng Nghĩa xoay người, quát khẽ.

      “Tôi bậy ư, sao mỗi lần con bé Như bị mắng nó đều chen chân vào vậy? Tôi thấy nó tớichọc tức có, ông lại còn coi nó như báu vật.” Trương Thục Hiền càng càng lớn tiếng, nghĩ tới con bị mắng khóc lócnức nở, Thẩm Tòng Thiện còn ở đây giả bộ người tốt, bà liền bốc hỏa.

      “Bà là ngang ngược phân phải trái, con bé Như chính là bị bà dạy thành ra cái bộ dáng như bây giờ, bà nên kiểm điểm mình tốt .” Thẩm Tòng Nghĩa trách cứ.

      Mắt thấy hai người lại muốn cải vả, Thẩm Tòng Thiện‘mồi dẫn hỏa’ này vội vàng đứng dậy : “Cậu, mợ, cor còn cóchút việc chưa xử lý xong, con về cục cảnh sát trước đây ạ.”

      trễ thế này còn phải làm việc sao? Ngày mai hẵng chứ.” Thẩm Tòng Nghĩa cau mày .

      “Vụ án này rất gấp, con còn có chút tài liệu phải sửa lại, tối nay về.” Thẩm Tòng Thiện cười cười.

      “Tòng Thiện…” Thẩm Tòng Nghĩa còn muốn nó điều gì đó, lạl bị giọng quái gở của Trương Thục Hiền cắt ngang.

      “Người ta bây giờ là cảnh sát, là người bận rộn, câu về về, ông cho rằng ông còn quản được sao.”

      “Được rồi, mợ, đây là tiền cung ứngtháng này, con để bàn.” Thẩm Tòng Thiện giốngnhư là nghe thấy gì, lấy ra là tiền lương, đặt lên bàn, sau đó bước nhanh ra cửa.Khoảnh khắc cảnh cửa khép lại, lời muốn nghe vẫn bay vào lỗ tai.

      “Bà chuyện đừng có khó nghe như vập có được hay .”

      thể! Ông cho rằng nó họ Thẩm ư?Nếu phải là người cha bằng cầm thú kia của nó, Thẩm gia của chúng ta phải suy đồi đến nông nổi này sao?Nếu như con bé Như bây giờ là đại tiểu thư của Thẩm gia, con bé phảichạy đến cái nơihộp đêm đó làm sao ? lại, tât cả phải trách cả nhà của nó, nó thiếu nợ cả nhà của chúng ta cả đời cũng trả hết!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :