1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sắc màu quân nhân - Thập Nguyệt Cần Khê (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139

      SẮC MÀU QUÂN NHÂN

      [​IMG]

      Tác giả: Thập Nguyệt Cần Khê
      Số chương: 91
      Converter: Ngocquynh520
      Edit: TieuKhang
      Bìa: Tâm Tít Tắp


      Giới thiệu:

      Châm ngôn nghiêm túc của thủ trưởng: tay cầm súng, tay ôm vợ, hai tay đều phải nắm, tay nào cũng cần có sức.

      Châm ngôn chột dạ của vợ thủ trưởng: Ưm hừm, có thể chạy bỏ chạy, có thể trốn cứ trốn....

      Người đường khó tránh khỏi vấp ngã. Năm ba tuổi, Trần Hiểu Sắt gây ra lỗi lầm với thủ trưởng Liên. Hai mươi ba năm sau, thủ trưởng Liên bắt phải trả nợ.

      Câu mà Liên Hạo Đông - vị thủ trưởng có huyết thống ba đời xuất thân từ cách mạng thường hay để trị nàng sắc nữ bất chính này là:

      "Quân giặc gây , giải quyết chiến trường! Vợ nhà gây , giải quyết giường!"​
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      Quetrangtran, Jan Bùi, vu ngoc lan5 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      QUYỂN 1: QUÂN SỦNG

      Chương 1: Cuộc gặp gỡ đẫm máu (1)
      Edit: TieuKhang

      Cuối cùng Trần Hiểu Sắt cũng vứt bỏ được hai cái “quần lót đỏ” mặc suốt tháng nay.

      tháng trước, cha Trần Lương Động của Trần Hiểu Sắt bả ocô mỗi ngày trong tháng tới phải mặc “quần lót đỏ” để tránh ma quỷ, nếu có tai họa giáng xuống đầu.

      Theo lời người cha Trần Lương Động Trần Hiểu Sắt là đứa trẻ lớn lên dưới tư tưởng giáo dục tam quan bất chính (*) ngay từ bé; tư tưởng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Nghe xong lời cha , lập tức chạy mua hai cái “quần lót đỏ”để mặc đan xen hàng ngày.

      (*)Tam quan bất chính: Tam quan gồm Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan; “tam quan bất chính” là hệ tư tưởng cải cách lại những quan niệm cũ về thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan dưới cái nhìn Mát Xít ở Trung Quốc.

      Có cái mừng là cả tháng sáu vẫn rất bình yên, mà hôm nay lại là ngày cuối tháng, hơi do dự có nên mặc tiếp nữa . Bởi hôm nay tan ca xong phải xem mắt, muốn mặc lại cái “quần lót đỏ” mắc ói này nữa. Nếu như mặc chiếc “quần lót đỏ” đó chiếc đầm voan màu trắng mới mua còn mặc được, từng xem qua nghiên cứu có rằng đàn ông hay sinh ra ảo tưởng với con mặc đồ trắng, cơ hội thành đôi khá lớn.

      Nghĩ thầm yên ổn vượt qua 29 ngày rồi, còn ngày cuối cùng chắc có chuyện gì, nên vẫn quyết định mặc bộ váy áo voan trắng bồng bềnh như tiên nữ. Nhưng vẫn có chút yên lòng, lật xem lại cuốn lịch hoàng đạo mà lúc đón năm mới cha kín đáo nhét cho , ngày 30 tháng 6, mọi chuyện cẩn thận! Run run đặt xuống trước, mẹ nó, thôi lo nữa, sao có thể xui xẻo đến mức chuyện xấu trùng hợp kéo tới kiếm mình?

      Đúng rồi, đối tượng xem mắt này là do bạn thân Lâm Mễ Mễ giới thiệu, hoàn toàn phù hợp với cầu chọn bạn trăm năm tại của . Thanh niên, 30 tuổi, đẹp trai, hơi mập, nghiệp ổn định, chưa có người , xu hướng giới tính bình thường. rất háo hức, cuối cùng cũng tạm biệt cuộc sống độc thân rồi.

      Nhưng vừa ra khỏi nhà liền đoán ngay được mọi hôm nay thuận lợi.

      Đầu tiên là bị kẹt xe khủng khiếp.

      Bắc Kinh nổi tiếng toàn thế giới là ùn tắc giao thông, mỗi chuyến viếng thăm của các vị nguyên thủ nước ngoài hay thời gian họp hội nghị quan trọng trong nước, tình trạng lưu thông xe cộ đều bị giám sát chặt, đâm ra hậu quả là tắc rồi càng thêm tắc nữa. Hôm nay gặp chuyện quái quỷ gì đây? Obama tới, hội nghị cũng mở, nhưng lại ùn tắc giao thông! Lực lượng cảnh sát cơ độngngười nào người nấy vạm vỡ to con lẫn trong màu sắc phục xanh đứng đầy các giao lộ.

      Lúc Trần Hiểu Sắt ngang qua len lén ngắm mấy lần, rất ư là đẹp trai, mặc dù dáng dấp đồng đều nhưng thân hình là tuyệt. thở dài than vãn: “Sao mấy chiến sĩ bây giờ đều trẻ đẹp vậy nhỉ? Xem ra mình già rồi.”

      Năm nay Trần Hiểu Sắt 26 tuổi, là nhà thiết kế nội thất, có kinh nghiệm làm việc bốn năm, nay mới tham gia vào công ty lớn. Sau khi thỏa thuận tiền lương hằng năm lên tới sáu con số, cộng thêm khoản thưởng dao động quyền lợi cũng tồi, nhưng như vậy vẫn còn cách mục tiêu của quá xa. Đích đến trong 10 năm tới phải là mua căn hộ ở Bắc Kinh, rồi lại mua thêm chiếc Audi. Nhưng giá nhà mấy năm gần đây liên tục tăng cao có chiều hướng giảm, người mua xe trả góp ngày càng nhiều, hy vọng của càng hóa thành mong manh hơn. Tuy nhiên vẫn nỗ lực cố gắng ngừng, ý chí phấn đấu hết mình này vốn được di truyền từ tác phong làm việc của cha .

      cũng được xem là người có kế hoạch có mục tiêu để tiến tới, mục tiêu gần nhất đó là phải thành được Bạch Phú Mĩ [*]. Sau rồi mới tìm người hiền lành trung hậu cần đẹp trai để lấy, nhất là được là chàng hoàn hảo nào đó! Lý do súc tíchchỉ vì từng bị tổn thương, từng có vết xe đổ đầm đìa tang thương rồi.
      * Bạch – Phú – Mỹ: Trắng, giàu, xinh là tiêu chuẩn hướng tới của con TQ.

      Lúc còn trẻ nếu từng nhận vết thương tình cảm, dù có qua bao nhiêu năm nhưng chỉ cần nghĩ tới, vết sẹo nơi đó ỉ đau đớn. biết bệnh háo sắc ăn trong máu của mình khó mà chữa được, nếu cứ tiếp tục ngã theo đà hám trai đẹp này mất giá quá rồi! Vì vậy mới nghiến răng: “Tật xấu này mình nhất định phải sửa đổi.”

      Tây Tam Hoàn tắc như bãi đậu xe, ngồi xe buýt ngáp biết bao nhiêu bận, tối qua hơi mất ngủ và ngủ say giấc, vì vậy ngả lưng về phía sau đánh giấc. vừa ngả xuống liền ngủ say như chết. Mãi đến khi tỉnh lại xe buýt đến trạm cuối cùng, dây kéo túi xách bị mở toạt ra. Xong rồi, gặp phải tên móc túi rồi, ví tiền và điện thoại mang theo cánh mà bay. Đen thế, bực mình ủ rũ gục đầu xuống chân, tức . Bây giờ chỉ còn cách duy nhất đành làm mặt dày xuống xe, theo chuyến xe này quay về lại.

      Đến cơ quan lúc mười giờ rưỡi. Mặt cấp Tần Hoa của đen như ăn phải phân quạ.

      liếc liếc đằng sau, vội ảo não lại chỗ ngồi, trong lòng đánh trống tự nguyền rủa chính mình: “Mẹ nó chứ, hôm nay nhất định chịu bỏ qua cho ông ư?” (ông ở đây là danh từ xự tưng)

      Dự cảm của Trần Hiểu Sắt quả thực linh nghiệm.

      Năm giờ chiều, Trần Hiểu Sắt nhận được chỉ thị của Tần Hoa để đến ngôi nhà cao cấp ở khu cư xá hơn ba cây số nhận công việc mới.

      Điều này khiến người ta phát cáu, hôm nay chỉ vì xem mắt mà ngay cả “quần lót đỏ” hộ mạng cũng cởi, nếu như được cả ngày hôm nay coi như phí công vô ích rồi. lập tức chạy đàm phán: "Quản lý Tần, có thể đổi lại ngày mai được , hôm nay em có việc rất quan trọng."

      Tần Hoa rời khỏi máy vi tính ngẩng đầu lên nhìn : "Bây giờ tôi cũng rất bận, mà những người khác cũng có ở đây, chỉ mới có thể thôi, nhanh rồi về nhanh, gần mà."

      Đối phương rất kiên quyết và khẳng định, khiến buộc lòng phải nghe theo. Thấy Trần Hiểu Sắt lần lữa ra cửa, Tần Hoa hỏi: " còn chuyện gì sao?"

      Trần Hiểu Sắt sờ sờ đầu, nhăn nhó : "Chị có thể cho em mượn 100 đồng ?"

      Tan ca là giờ cao điểm nhất, giao thông thường hay ách tắc, hôm nay còn bị chắn đường, gọi taxi chắc chắn là được. Trong khoảng thời gian ngắn, xe đạp mới chính là phương tiện nhanh nhất nay. Trần Hiểu Sắt mượn về chiếc xe đạp chạy rong ruổi khắp các con đường trong thành phố, mạch phi như điên tới nhà khách hàng.

      Làn váy trắng phau tung bay theo gió. Chiếc váy ấy rất bắt mắt, được làm từ ba lớp vải voan kết thành, như vẫy theo điệu nhảy, vốn để dành cho tiệc tùng hay tham dự những buổi lễ lớn kiểu kiểu thế….. Nên sánh đôi cùng chàng bốn bánh nào chứ phải là chiếc xe đạp hai bánh này. Suốt đoạn đường đạp như điên khiến cho người đường liên tục ghé mắt dòm.

      Haizz! Muốn trách phải trách bản tính háo sắc thiếu thẩm mỹ của mình, đây là tổng kết báo cáo sau cố tai nạn của Trần Hiểu Sắt dành cho chính mình. Vào thời điểm quẹo cua, cẩn thận liếc nhìn sang quán cà phê ở góc đường, cái nhìn quan trọng này gây ra trận thảm họa đẫm máu.

      Ở cửa kính quán cà phê xuất chàng trông bảnh trai, bóng dáng ấy vừa lạ lẫm lại quen thuộc. Đầu óc liền lập tứcbị mụ mẫm, thậm chí còn lớn: "Tống Á? Là ta...."

      "Ầm!" Tiếng vang lớn, cả người nhào thẳng lên đèn sau lóe sáng của chiếc xe Jeep quân dụng.

      Mặt bị cửa thủy tinh mặt sau ép tới biến dạng, trong thời gian ba giây ngắn đó, nhìn thấy lính đội mũ kê-pi màu trắng, vai mang quân hàm hai màu đen vàng ngồi ở băng ghế sau với tư thế rất nghiêm trang.

      Còn ràng nhìn thấy lính trong xe bị tiếng vang lớn làm cho giật mình, nghiêng đầu liếc nhìn ra phía sau, đưa tay nhấc lên chiếc mũ quân đội của mình, chỉnh sửa tóc rồi đội nón lên lại, dùng giọng truyền cảm đầy từ tính ra lệnh cho tài xế Tiểu Vương: " xuống xem xảy ra chuyện gì."

      Chiến sĩ trẻ đáp ngay: "Dạ!"

      Trần Hiểu Sắt lúc này nằm lưng xe thấy thể nào lạc quan được nữa, chính xác đó là vô cùng thê thảm thể nhìn được. cảm nhận cái mũi của mình sắp bị đụng gãy tới nơi rồi, còn miệng bởi răng với kính hôn nhau mà đau đến tắt tiếng, trong miệng còn có mùi tanh mằn mặn, biết đó mùi vị của máu, ôi trời ơi, đúng là máu ư!

      Ghi-đông xe đạp vướng vào song sắt bao bóng đèn đuôi sau xe Jeep, quán tính khoétsâu đường trắng sau đít chiếc xe Jeep quân dụng mới toanh, đây hoàn toàn chỉ là cố tông vào đuôi xe.

      Chuyện đáng buồn vẫn còn ở phía sau.

      Tài xế Tiểu Vương trong bộy phục sĩ quan hải quân trắng tinh là tân binh 9x trắng trẻo, vẫn còn vẻ non nớt của tuổi thanh xuân cuối mùa, véo cái cũng vắt ra nước được. Xuống xe nhìn mới thấy Trần Hiểu Sắt, cậu cất lời hỏi thăm bằngchất giọng trẻ trung của thanh niên tuổi mới lớn: " sao chứ?"

      Trần Hiểu Sắt dời khỏi mặt kính sau xe hơi, vội vàng dùng tay bụm lấy miệng, tay còn lại xua xua ý bảo mình sao. Hai chân khó khăn ngồi lên xe đạp, chiếc xe có điểm tựa lại tiếp tục ngã xuống quẹt thêm đường lên vết xước trắng sau đít xe Jeep cái nữa.

      Trần Hiểu Sắt há miệng vì kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra mà thể làm gì được. Trời ơi, chẳng lẽ mình đụng phải quân phiệt rồi ư? chừng bị mời lên tòa án quân , dạo gần đây cũng có nghe nhiều lời đồn xe quân đội hoành hành ngang ngược nhũng nhiễu.

      Tài xế Tiểu Vương xoay người báo cáo lại mọi chuyện với lính ngồi ở trong xe, tỏ ý mời người trong xe hãy xuống xem.

      Cánh phải cửa sau xe được mở ra, người đàn ông có vóc dáng cao to bước xuống, cũng mặc thân màu trắng chói mắt, làn da nâu màu lúa mạch đầy nhựa sống dưới lớp quân phục trắng muốt cho thấy quá trình rèn luyện hoạt động quanh năm bên ngoài, khắp ngườihừng hực khí thế, phong độ. Trần Hiểu Sắt nhìn chăm chú vào ánh mắt ta liền có cảm giác đôi mắt ấy trông giống như những vì sao lạnh lẽo cuối mùa thu, lại tựa như hố sâu như đầm lầy mênh mông thấy đáy; trực giác cho biết người này phải có bản lĩnh trấn địnhmạnh mẽ.

      Vị sĩ quan cao lớn, bảnh bao, khí khái trong màu áo trắng cau mày nhìn ngó trường tai nạn, lấy trong túi ra chiếc khăn tay đàn ông trắng xám cho Trần Hiểu Sắt, bình tĩnh : "Lau máu mũi !"

      Hành động tốt bụng của chàng bộ đội này làm có cảm động nhưng cũng khábực tức. Cảm động vì việc đầu tiên ta làm là quan tâm mình mà phải bắt bồi thường tiền xe, căm tức là tại sao tới bây giờ ta mới xuống xe kiểm tra, đúng là máu lạnh!

      nhận chiếc khăn tay.

      chỉ thế, vô tình theo hướng mắt lại thấy máu từ kẽ tay mình nhiễu từng giọt từng giọt, chiếc váy trắng người nhuộm đỏ mảng lớn, nền trắng máu đỏ trông đẹp dị thường. Vạt váy trái cũng có vết máu li ti, vén nhìn xuống, bên chân trái còn bị dè xe đạp quẹt cho tét đường, nơi đó vẫn còn rỉ máu.

      Ôi, khó chịu quá! Chảy nhiều máu như vậy cần ăn bao nhiêu táo đỏ tẩm bổ đây? Mình thích ăn táo đỏ chút nào. Trần Hiểu Sắt nhìn qua lính nền đen áo trắng, loạng choạng rồi hôn mê bất tỉnh.

      Khoảnh khắc ngất , mường tượng vài điều.

      Đầu tiên: biết lúc ngã xuống dáng người mình có đẹp chứ? Bạch Phú Mỹ phải luôn hoàn hảo mọi lúc mọi nơi!

      Kế tiếp: Rút kinh nghiệm những sơ sót trước, mình bỏ tật mê trai rồi nhưng lính à, là quá đẹp trai, điểm này chắc hẳn phải rất sướng.

      Thứ ba: lính à, tôi thấy máu là choáng, có thể thương xót mà đưa tôi tới bệnh viện ? Tôi tuyệt đối có ý đồ gì với các người đâu!

      Thứ tư: Vô cùng hối hận, thiệt rất hối hận vì cởi ra chiếc “quần lót đỏ” hộ mạng kia....
      linhdiep17Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Cuộc gặp gỡ đẫm máu [2]

      Ngã bệnh đúng là kiểu lao động hao tổn sức lực, Trần Hiểu Sắt bị cơn đói réo dậy.

      Tỉnh dậy mới phát mình nằm giường bệnh viện, người đắp chiếc áo rằn ri, áo còn tỏa ra thoang thoảng mùi thuốc lá, bên cạnh còn có chiếc khăn tay sọc ca rô dính máu đỏ au. Xéo trong góc phòng có lính ngồi ngủ gục, có lẽ mơ thấy mộng đẹp, nước miếng chảy lòng thòng sắp nhiễu xuống đùi.

      Khi biết mình được cứu, Trần Hiểu Sắt vội: "Cám ơn Phật Tổ phù hộ!"

      Tư thế nằm cứng đơ này chẳng thoải mái, muốn xoay người qua nhưng khi trở mình động tới vết thương, lỗ mũi và chân đều lên cơn đau ê ẩm. Với tay sờ mũi được quấn lại thành cục dầy cộm, giơ chân trái lên, chân trái cũng được băng bó băng gạc, đúng là xúi quẩy mà!

      Cựa quậy hồi, thể nằm được nữa, đói quá, đói ghê gớm. nghĩ thầm: " biết giờ này về bánh rán ngay cửa chung cư dẹp chưa? Nếu mà chưa đóng cửa nhất định ăn mẹ nó 2 cái mới được."

      Đúng rồi, cái người trong quán cà phê lúc nãy có phải Tống Á nhỉ? Sau khi đầu óc dần dần hồi phục, mới bắt đầu suy nghĩ đến nguyên nhân tai nạn.

      Tống Á chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng . là mối tình đầu của , đem dâng tặng hết tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, trong sáng nhất của mình cho , dù cho chỉ ở bên nhau có năm. Nhưng thầm mến ba năm rồi, thử hỏi nếu như suốt bốn năm chỉ có duy nhất người trong lòng khắc cốt ghi tâm đến nhường nào.

      Mấy năm trở lại đây cũng có vài lần nằm mơ thấy , nhưng khi giật mình tỉnh giấc chỉ còn lại nỗi đau gặm nhắm trái tim mình, ngoài ra chẳng còn gì. Có lần nhìn thấy dáng hình của ai đó đường giống y hệt , điên cuồng đuổi theo mấy con phố, cuối cùng đuổi kịp mà còn bị lạc đường, đành phải đón xe quay về nhà.

      lại tức giận, tự với chính mình lần này nhất định là bị hoa mắt. Nhưng Tống Á ơi, rốt cuộc là ở đâu?

      Tuy cơ thể Trần Hiểu Sắt lúc này thể hoạt động nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, nhìn sang lính nọ ngủ gật, cất tiếng gọi nghiêm túc: "Đồng chí!" Giọng quá , chiến sĩ mặt búng ra sữa ngủ say nghe được, đành phải hô lớn kéo dài tiếng gọi nữa: "Này đẹp trai...." Buộc mình phải giở trò lưu manh mới chịu tỉnh sao?

      Chiến sĩ trẻ măng mắt nhắm mắt mở đứng bật dậy với tư thế bộ đội vô cùng chỉnh tề. Đến khi thấy hóa ra người bệnh giường gọi mình vẻ mặt căng thẳng giãn ra ngay, cười tươi tắn như hoa nở tới hỏi thăm Trần Hiểu Sắt: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, doanh trưởng bảo tôi ở lại đây để chăm sóc ...... ngất mấy tiếng rồi đó!"

      Trần Hiểu Sắt thầm nghĩ, ta lại còn rất vui vẻ, còn mình xui xẻo thế này, nghĩ đến cái bi thảm ngày hôm nay mà chỉ muốn chết quách cho xong.

      Chồng tương lai của mình, việc làm của mình, điện thoại di động của mình, ví tiền của mình, còn có chiếc xe đạp mình mượn nữa....

      Nhưng dù gì cũng còn là đứa trẻ mười sáu tuổi, ngã rồi bình tĩnh đứng lên, hướng ánh mắt buồn bã về phía chiến sĩ trẻ, giọng hỏi: "Cho hỏi, bây giờ là mấy giờ rồi?"

      Chiến sĩ nọ nhìn đồng hồ đeo tay rồi : "Ô, mười hai giờ rồi."

      Trễ vậy rồi ư, chết rồi, ngày mai chết chắc, Lâm Mễ Mễ và Tần Hoa giết mình chết mất.

      Người lính trẻ tự giới thiệu mình: "Mũi còn đau ? Hôm nay bị chảy rất nhiều máu." sửa sang lại y phục của mình rồi : "Chị có thể gọi tôi là Tiểu Vương, cần gì cứ với tôi là được."

      Trần Hiểu Sắt cười : "Bệnh choáng khi thấy máu của tôi rất nghiêm trọng, rất cám ơn cứu tôi."

      Tiểu Vương : " ra là doanh trưởng của tôi đưa đến bệnh viện đó, người nên cám ơn là ấy."

      Doanh trưởng chắc hẳn là người sĩ quan áo trắng đưa khăn tay cho mình rồi, lại còn là chàng trai đẹp đẽ tráng kiện. Trần Hiểu Sắt có chút khó xử, ngượng ngùng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao đây? làm lỡ việc của các chứ?"

      Chiến sĩ trẻ lại : "Vậy cũng phải cứu người trước mà, tính mạng là quan trọng nhất. À phải rồi, doanh trưởng của tôi lát nữa tới bệnh viện thăm đó, bây giờ ấy còn bận."

      Trần Hiểu Sắt cầm lên chiếc khăn dính đầy máu bàn, mỉm cười hỏi tiếp: "Đây là khăn tay của doanh trưởng các ư? ta đúng là người tốt."

      Chàng lính nhí e hèm rồi : "Ha ha, doanh trưởng của chúng tôi thường , gặp người hoạn nạn ra tay cứu giúp chính là nghĩa vụ của quân nhân nên làm."

      Lời này......Trần Hiểu Sắt nghe xong vô cùng cảm động.

      khéo léo bày tỏ lòng biết ơn lần nữa, nhưng trong lòng nghĩ: "Đáng tiếc bà đây hoàn lương rồi, bằng với người đẹp trai như thế, cỡ nào cũng phải bám lấy tha mới được.”

      tại rất dị ứng với trai đẹp.

      Theo lời mẹ Điền Lâm của kể lại tật mê trai của Trần Hiểu Sắt có từ khi lọt lòng mẹ. Điền Lâm mẹ người phụ nữ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng đằm thắm, là người phụ nữ có ăn học. Ông bà ngoại đều là giáo viên, luôn mong muốn cưới mẹ cho gia đình môn đăng hộ đối, nào ngờ lúc mẹ du lịch lại tình cờ gặp được Trần Lương Đỗng kỳ quái, cha của Trần Hiểu Sắt.

      Ông Trần Lương Đỗng cần thông qua ông bà ngoại Hiểu Sắt - cứ thế giựt luôn bà Điền Lâm, bà đấu tranh chống lại ngăn cản từ phía gia đình mà lấy ba làm chồng. Về sau, Trần Lương Đỗng phấn khởi khoe khoang với đứa con bé bỏng của mình: "Cái này gọi là: Đàn ông mà phụ nữ ."

      Có lẽ do nhàm với quá nhiều cái hoàn hảo nên mới có cảm giác ngược lại, dần dần cảm thấy xiêu xiêu vẹo vẹo mới là hoàn hảo, mà hoàn hảo quá lại trở thành xiêu vẹo, đó là lý do mà người hoàn mỹ như mẹ mới nhìn trúng kẻ nghiêm chỉnh như cha .

      ra năm đó Trần Lương Đỗng cũng được xếp vào top trai đẹp, nếu sao có thể cưới được Điền Lâm nếu chỉ dựa vào chút "lưu manh" ấy của ông?

      Cái ông Trần Lương Đỗng này ấy à, quan hệ rộng, tính tình hào phóng tính toán, khi còn trẻ nuôi đống bạn học gặp khó khăn bằng điều kiện kinh tế gia đình khá giả của mình, là kiểu mẫu người Sơn Đông hiền lành, đó là lí do mẹ bao dung cho phần nhiều khuyết điểm, sống cả đời với ông, con người hào sảng ấy chính là mặt trời chói sáng trong đám bạn bè.

      360 nghề, ông Trần Lương Đỗng đều làm qua, làm rồi thua lỗ, lỗ xong lại làm, làm biết mệt, cộng thêm có bạn bè mượn tiền, ông cũng quan tâm, vui vẻ mà lấy giúp người làm niềm vui, vì vậy giang hồ xưng tụng là "đại gia bại sản" . Mò mẫm lăn lộn mấy chục năm tích cóp được nhiều, nhưng để nhà sống tạm có trở ngại. Vị này gần đây lại ham coi bói xem bát tự, nghiền ngẫm Chu Dịch cả ngày, gặp ai cũng muốn bói quẻ cho người ta, sống càng lúc càng thảnh thơi.

      Về chuyện Trần Hiểu Sắt hám trai đẹp, quá trình đó khá là sâu sa. Năm đó bà Điền Lâm mang thai chỉ thích ngắm các ngôi sao nam tạp chí, đường cũng khoái ngó đàn ông con trai đẹp trai bảnh bao, rất nham nhở. Sau khi sinh xong Trần Hiểu Sắt, tật xấu này rất nhanh còn nữa.

      Chỉ là Trần Hiểu Sắt vẫn còn là con nít mà quen dần với con đường "sắc" này rồi. chú xấu trai ở đơn vị mẹ đến thăm, bắt đầu khóc ré lên ngay lúc nhìn thấy người ta, khóc mãi đến khi chú ấy ra khỏi cửa mới thôi, về sau gặp lần nào gào khóc lần ấy, khiến cho ông chú này biến luôn từ đó.

      Nhìn thấy chú nào đẹp trai ấy à, lập tức để lộ bản mặt lưu manh, phải le lưỡi là mở miệng chúm chím cười khúc kha khúc khích. Chuyện này khiến đôi vợ chồng trẻ họ Trần sầu lo rối rắm thôi.

      Lúc chọn đồ chơi đoán tương lai, ông nội đem bút, sách, thước, con dấu bày trước mặt để chọn, lại vứt toàn bộ , cong người chạy đến ti vi hôn nam chính đó cái. Ông nội lúc ấy giận tới mức run tay liên tục dứt, bà Điền Lâm sợ ông cụ kiềm được đánh cháu, liền ôm con bé chạy mất.

      Sau này lại chỉ vì ngắm trai đẹp mới bị người ta dụ thi trường ở Bắc Kinh, người kia kiểu gì mà Bắc Kinh là nơi đứng đầu Trung Quốc, các chàng đẹp mã tốt tướng hiển nhiên cũng phải đứng đầu, vậy muốn biết đứng đầu như thế nào ? Tới Bắc Kinh !

      Vì vậy cuộc đời sau đó của Trần Hiểu Sắt có Tống Á, đó là người siêu đẹp trai, nhưng là việc “ từng” thôi.

      Ngoài Tống Á ra, mấy năm nay cũng có khoảng thời gian hẹn hò với mấy chàng đẹp trai, chỉ là có vẻ như những kẻ tốt mã đều lăng nhăng lại còn biết liêm sỉ là gì, chưa gặp được lấy hai lần cầu ở chung, làm hoảng tới mức nhấc váy bỏ chạy luôn. Thế mới biết, ra chữ “sắc” mà theo đuổi cùng lắm chỉ là cái núm vú cao su của em bé mà thôi. Về sau tự đánh giá mình cao hơn nhiều, thế này xem như háo sắc mà phải gọi là “thưởng thức”.

      Trần Hiểu Sắt xốc lên quân phục đắp, ngồi dậy : "Hôm nay là lỗi tại tôi, lúc đường nhìn ngó cẩn thận mới đụng vào các , tôi có thấy phía sau xe bị xe tôi quẹt phải gây hai vết xước, sao đâu, tôi xin được bồi thường cho các ."

      Trần Hiểu Sắt phải người ích kỷ, có lúc rất hào phóng với những chuyện tiền bạc, ưu điểm này di truyền từ người cha “đại gia bại sản” của , nhưng mà mình làm ra tiền quá cực, nếu chỉ học theo chừng nửa cái rộng rãi của cha cũng có thể xem như “đại gia bại nửa sản”. Nghĩ tới vết xước kia mà bồi thường chắc cũng vượt quá 300 tệ, có nhiều chút cỡ 1000 tệ mà được thoát chết cũng được, vẫn nên rộng lượng chút thôi: "500 tệ đủ ?"

      Tiểu Vương bị sốc đột ngột, gương mặt ửng đỏ, nghẹn ra câu: "Chiếc xe này là cấp mới phân cho doanh trưởng chúng tôi, tôi lần đầu ngồi lái ngờ bị xước rồi, giờ trở về còn chưa biết ăn thế nào với doanh trưởngrng đây!"

      Trần Hiểu Sắt mới xúc động : "Ồ, sao? tôi thêm chút tiền cho nhé, 800 tệ thế nào? ra bảo dưỡng xe hơi cũng tốn nhiều tiền như vậy đâu!"

      Tiểu Vương lập tức lui về phía sau, hoang mang nhìn Trần Hiểu Sắt, cà lăm: "Chị hai ơi, đùa gì thế? Chiếc xe kia là chiến xa được cải tạo lại, trị giá ít nhất mười triệu, vật liệu quang nano dẫn dắt có giá trị vài chục vạn, là hàng cao cấp của nhà máy Thiên Gia Quốc Nội...."

      Trần Hiểu Sắt rùng mình cái liền với Tiểu Vương: "Dừng lại! Tiểu Vương à, có lẽ cú đụng hiểm quá, tôi lại hơi chóng mặt rồi, tôi muốn nằm nghỉ chút được ?"

      Tiểu Vương thốt lên: " sao? Vậy mau nằm xuống! Có cần gọi bác sĩ tới ? Vừa nãy doanh trưởng chúng tôi bảo bác sĩ kiểm tra đầu và chân cho , bác sĩ đầu sao cả, đùi cũng chỉ là vết thương ngoài da, thương tổn đến gân cốt, yên tâm . Tuy nhiên vết thương ở mũi hơi nặng, tổn thương tới xương sụn và niêm mạc, cần nghỉ ngơi mấy ngày. tại trời lại nóng, ngày nào cũng phải đến bệnh viện đổi thuốc mới bị nhiễm trùng...."

      Trần Hiểu Sắt lên tiếng, bị mười triệu vừa rồi hù cho rùng mình.

      Mẹ nó, cứ theo số tiền này mà tính phải là bồi thường mấy chục ngàn tệ à? Đừng! Mình kiếm tiền rất vất vả. lấy quân phục đắp lên người lần nữa, mùi hương cỏ lại bất ngờ truyền vào mũi, mùi đàn ông rất nồng làm cho tại rất choáng váng.

      Tiểu Vương lại nhắc nhở: "Hai ngày tới đừng ăn hải sản và những thứ chua cay, nó làm cho vết thương khó lành lại, nằm xuống , tôi làm phiền nữa."

      Trần Hiểu Sắt hỏi Tiểu Vương: "Lát nữa doanh trưởng của các có tới ?"

      Tiểu Vương quả quyết: "Nhất định tới, ấy hình như rất quan tâm ."

      Trần Hiểu Sắt sờ sờ mũi : "Tiểu Vương, tôi khát quá, có thể lấy chút nước cho tôi uống ?"

      "Vậy chờ nhé, ở cửa có máy đun nước, tôi lấy nước cho ."

      Trần Hiểu Sắt lại : "Nước của bệnh viện sạch, có thể ra ngoài mua cho tôi được ? Tôi muốn uống loại Nông Phu Sơn Tuyền." (1 thương hiệu nước đóng chai của TQ)

      Tiểu Vương gãi gãi sau ót đáp lại: "Được rồi, tôi mua ngay bây giờ."

      Đợi Tiểu Vương vừa ra khỏi cửa, Trần Hiểu Sắt mới vén áo quân phục đắp người mà ra ngoài, định bỏ trốn.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Cuộc gặp gỡ đẫm máu [3]

      vui vẻ chạy ra ngoài, nhưng vừa ra cửa chưa được mấy bước lại dọa phải bệnh nhân toilet lúc nửa đêm, người ấy "Á" tràng rồi ngã chúi vào tường.

      Nghĩ xem: Đêm hôm khuya khoắt, lại dật dờ trong hành lang, tóc dài tận eo đen thùi, lại mặc đồ trắng trông mờ mờ hư ảo, váy còn dính máu, mặt dán băng gạc trắng, cỡ nào cũng giống oan hồn thiếu nữ ai mà bị dọa chết khiếp? Hết cách rồi, thể làm gì khác hơn là quay trở về phòng bệnh, khoác món quân phục đó lên người ngụy trang, che thân người dính máu.

      vội ra ngoài mà nghĩ tới cái gì, lại quay về phòng bệnh bọc khăn tay nhét vào túi.

      rón rén lần theo tường chuồn ra khỏi bệnh viện, nhìn lại tên bệnh viện thấy đó viết: bệnh viện quân y Quân Giải Phóng. Cũng may là chỗ này cách nơi ở phải xa gì lắm, mình cũng muốn trốn nhanh, mất toi mấy chục ngàn tệ.

      thấy mình đáng khinh nhưng hết cách rồi, mấy trăm còn có thể bỏ ra bồi thường, mấy ngàn cũng sao, nhưng mấy chục ngàn thể bỏ được.

      Ban đêm lạnh lẽo, áo khoác choàng người này lại có mặt đúng lúc, làm ấm người được.

      Ô tô đường chạy với tốc độ cao.Vì chỉ có vào buổi tối, người chạy xe Bắc Kinh mới có thể hưởng thụ thú vui đua xe! Vẫy chiếc taxi về mà run lẩy bẩy, lên xe rồi, liền thấy hối hận, xong rồi, có chuyện rồi. Túi xách của , túi xách của vẫn còn trong bệnh viện, bên trong còn có chìa khóa nhà.

      người mình có tiền, tài xế có bắt xuống xe ? Vừa lần tìm áo khoác người mà vừa hồi hộp, người đàn ông này có tiền trong người đây?

      mang tâm trạng thành khẩn lật tới lật lui bên hông túi áo, tự nhiên lại có hai trăm tệ, quá mừng rồi. Xem ra qua khỏi mười hai giờ đêm vận rủi tan hết, ông trời còn thương lấy, vùi mặt vào bộ áo hít hơi, vui rộn ràng: "Đây đúng là vật may mắn của mình rồi!"

      Còn chàng mang tên Liên Hạo Đông về Thủ Đô để báo cáo chuyến công tác nửa tháng đó, lúc gần chỉ huy lữ đoàn Triệu có với : "Trở về ở hai ngày luôn , lo giải quyết chuyện cưới xin , kiếm được người nào phải xem mắt, cũng trưởng thành rồi, hơn ba mươi tuổi còn độc thân chẳng tốt với cơ thể đâu, cậu mà chịu kết hôn, tôi còn cách nào là báo cáo với thủ trưởng Hướng, đây là nhiệm vụ mà thủ trưởng Hướng giao cho tôi."

      Chỉ huy lữ đoàn Triệu cứ lải nhải liên tục về ông nội của Liên Hạo Đông, thượng tướng hải quân Liên An Hà, đêm trước Trung thu năm ngoái qua đời ở Hương Sơn Bắc Kinh, hưởng thọ 86 tuổi. Ông nằm trong đội ngũ tiên phong hải quân lục chiến thời kỳ năm đổi mới Trung Quốc vào đầu năm mươi, là lão thành cách mạng, rắn rỏi, sắt đá. tham gia giải phóng các hòn đảo của Tổ quốc và cả cuộc chiến với Triều Tiên, chiến công vô cùng hiển hách. Sau đó có chỉ thị điều chỉnh biên chế và điều động toàn quân trở lại, đội hải quân lục chiến bị giải tán, liên đoàn trưởng lúc ấy là Liên An Hà bị thuyên chuyển vào hải quân, người còn lại bị xếp vô binh chủng khác. Chuyện này đối với liên đoàn trưởng Liên An Hà đau xót lòng, giải tán đoàn quân hải quân lục chiến gây ra tổn thất lớn, thực lực của Trung Quốc khi ấy còn yếu ớt, vốn rất cần lực lượng nòng cốt tinh nhuệ và các sĩ quan chỉ huy uy dũng như vậy. Thế nhưng lịch sử thể nào thay đổi được.

      Sau này Trung Quốc bắt đầu xây dựng khôi phục lại đoàn quân hải quân lục chiến. Cải cách mở ra sau mười năm bảo thủ của Trung Hoa, phần ngọn dần hồi phục, nhiệm vụ vinh quang và gian khổ này rơi vào sĩ quan chỉ huy hải quân ở vị trí lãnh đạo hàng thứ ba còn sung sức chính trường Liên An Hà. Họ chờ đợi thời cơ này quá lâu, vội vàng khoác lên quân phục ra sa trường gào thét chỉ huy, dám chậm trễ phút giây nào nữa. Ông bắt đầu chọn lọc ra thành phần tinh xây dựng lại lữ đoàn hải quân lục chiến.

      Hôm nay cháu của ông ấy là Liên Hạo Đông lại nhậm chức chỉ huy lữ đoàn hải quân lục chiến ở vị trí chóp bu thứ nhì.

      Liên Hạo Đông tốt nghiệp từ đại học quốc phòng rồi trải qua ba năm đầu quân làm bộ binh, khi lên lon trung úy chẳng bao lâu được điều qua hải quân lục chiến.

      biết là ông cụ nhà nâng đỡ rồi.

      Lúc ban đầu chỉ muốn thoát khỏi danh tiếng của ông nội liền kiên quyết lựa chọn bộ binh, nhưng từ xưa cánh tay nào có thể với tới mặt trời, ông cụ lấy vai vế của ông nội ra dụ dỗ xong, bèn lấy quân lệnh gây sức ép, thế này gọi là quan lớn đè chết quan , tức chết nhà mi luôn!

      Lần này về Thủ Đô báo cáo công tác, có hai quân lệnh, là về công tác, hai là kiếm đối tượng.

      Trần Hiểu Sắt về đến trước nhà, vỗ cánh cửa khẽ gọi: "Sửu Sửu."

      Sửu Sửu là chó con gần năm tuổi giống Bắc Kinh có bộ lông đa sắc vừa vàng vừa trắng, nó là con chó lang thang ngoài đường được Hiểu Sắt nhặt về, tính ra theo gần năm năm. Tên quỷ này rất tinh khôn, lại trung thành khiến Trần Hiểu Sắt sống mình cũng có thêm phần can đảm.

      Nghe tiếng gọi của chủ, Sửu Sửu rối rít chạy đến cửa làm nũng, sủa gâu gâu ngừng.

      Trần Hiểu Sắt an ủi Sửu Sửu qua khe cửa: "Mày có ngoan ? Tao xin lỗi, tao đánh mất chìa khóa rồi, vào nhà được. Nhưng ngày mai có thể vào được rồi. Nhớ là đại tiện phải lên bồn cầu nhen!"

      Sửu Sửu rù rì làm nũng trong nhà, chỉ muốn an ủi nó nhiều rồi mới .

      xuống tầng dưới tìm người quen khác sống ở đó.

      đến cửa nhà người ta, bắt đầu đập cửa lạch cạch liên tục, có tiếng động nào trong nhà, đá hai chân vào ngay. bao lâu, bên trong cửa sổ bảo vệ trong nhà lên khuôn mặt nhập nhèm buồn ngủ của người đàn ông. ta lại bên cửa dụi dụi mắt : "Đánh cướp à? Hơn nửa đêm rồi."

      Trần Hiểu Sắt lên tiếng khóc ngoài cửa: "Bân Bân, giúp tôi mở khóa ! Chìa khóa nhà tôi mất rồi."

      Bân Bân : "Mất rồi? Ngày mai , tôi mệt chết rồi, ngủ ngay trước cửa nhà tôi !"

      Trần Hiểu Sắt vô tư coi nhà người này như nhà trọ, thèm câu nệ gì mà khún núm: " có thể mặc quần vào , tôi chịu được cái “quần lót đỏ” người ."

      Bân Bân còn buồn ngủ chèm nhèm, nghe thế lại thấy tức cười, tính “hạ nhục” mấy câu, dù sao hai người này cũng quen trả đũa lẫn nhau rồi. cười quay đầu lại liếc liếc ngắm , chẳng cần gấp gáp làm gì cứ “chiêm ngưỡng” thôi, lập tức tỉnh ngay, bộ đồ của con này há? làm bộ chán ghét nhìn lỗ mũi bịt trắng phau của rồi hỏi: "Wow, thế này là giả quỷ giả ma hù dọa người à?"

      Trần Hiểu Sắt lấy tay sờ vào lỗ mũi bị thương trả lời: "Mặc quần dài rồi mới cho cậu biết."

      Bân Bân mà Trần Hiểu Sắt quen gọi có tên là Thường Lộ Bân, lớn hơn tuổi, coi như bạn từ bé mà cũng là bạn học, tên khốn dụ thi cuộc thi người đẹp chính là .

      Năm ấy, bé Thường Lộ Bân tám tuổi cùng với bé Trần Hiểu Sắt bảy tuổi theo cha mẹ chơi xuân ở vườn bách thú, Trần Hiểu Sắt hiếu động cây rớt xuống bất ngờ, Thường Lộ Bân chỉ làm đệm thịt cho , còn làm mất nụ hôn đầu. ra lúc ấy hai người chỉ là ngờ chạm phải môi nhau thôi. Từ đó Trần Hiểu Sắt bị Thường Lộ Bân bắt được nhược điểm, lần nào cũng đem chuyện cứu thoát chết mà ép bức .

      giả làm bạn mười lần, làm em năm mươi lần. giả làm bạn trai hai mươi lần, làm trai trăm lần. Hết cách rồi, Trần Hiểu Sắt là con bé xinh , phải mặt dày làm trai cho nó, con bé con này luôn gặp thua thiệt thôi.

      Trước mắt ở cùng chung khu nhà, xem như là nửa hùng bảo vệ người đẹp Trần Hiểu Sắt.

      Bảo vệ cho em này thành thói quen với .

      nhấc áo khoác người Trần Hiểu Sắt rồi hỏi: " em hù chết tên lính rồi đó hả?"

      Trần Hiểu Sắt cười vang.

      Thường Lộ Bân chắt lưỡi thở dài: "Đây là sĩ quan quân đội đó nha! Còn là thiếu tá hai vạch, được đó, bản lĩnh có tăng lên, xem có chuyện gì nào!"

      Trần Hiểu Sắt bắt đầu hớn hở mặt mày, văng nước miếng tung tóe thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm hãi hùng hôm nay, còn Thường Lộ Bân cười sằng sặc đến mức lạc giọng. Cuối cùng để an ủi mới : "Sớm biết thế tôi đây đem “quần lót đỏ” cho cậu mượn mặc. giờ thợ khóa đều ngủ hết rồi, cậu chịu khó thiệt thòi chút, ngủ nhà tôi thôi. Giường tôi khá lớn, hai ngươi nằm thành vấn đề."

      "Bân Bân, cậu lại muốn lợi dụng để trổ mòi với tôi à?"

      "Chỉ là ngủ giường lớn mà thôi! Làm sao lại thành tôi dê cậu được chứ hả? Phải lợi dụng hoàn cảnh trổ mòi ai có thể qua được cậu à? Nụ hôn đầu của tôi còn chưa kịp cho vợ mình bị cậu giành mất…"

      "Ngừng ngay! Ngủ , sắp sáng rồi, tôi ngủ sofa là được." Trần Hiểu Sắt quá sợ những lần chàng tính toán nợ nần với , nên tính toán của coi như thành.

      Thường Lộ Bân nằm ghế sa lông tới nửa đêm ngủ rất ngon, Trần Hiểu Sắt nằm giường cũng tới nửa đêm ngủ say rồi, mà gặp “Sắt” bao giờ cũng chịu thua.

      Hôm sau trời vừa sáng lại có người đập cửa, Trần Hiểu Sắt cũng bị choàng tỉnh. Mở cửa mới thấy xuất tóc dài xinh đẹp, mặc váy hoa trắng nhạt, giản dị dịu dàng, tay còn ôm mấy món ăn sáng mới mua về.

      Thường Lộ Bân bày tỏ thái độ gì mà hỏi: "Sao lại tới đây? phải dặn là đừng đưa sớm cho tôi sao?"

      rất ngượng ngùng nhưng cũng ghét bỏ lời khó nghe của , tự : "Em nghĩ chắc là chưa ăn gì, vừa đúng lúc thuận đường, nên em mang đến cho . "

      Thường Lộ Bân thở dài, gãi gãi đầu, mời vào nhà. Lúc ra khỏi nhà bếp lại đúng lúc gặp phải Trần Hiểu Sắt mới rời giường ngáp, ngẩn ra, khuôn mặt vốn ửng hồng mắc cỡ ngay lập tức cứng đờ, miệng lắp bắp: "Xin lỗi, em biết còn có người ở nhà. Chuyện đó, chuyện đó em xin lỗi, em chỉ mua bữa sáng cho có mình ."

      Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm mà Trần Hiểu giúp Thường Lộ Bân chắn sóng ái tình, này thích ta rồi. Thường Lộ Bân lịch với : "Cám ơn nhiều, ấy thích ăn bánh tiêu, ấy thích bánh bao thịt lớn, bỏ cái kia ...."

      lúng túng cười rồi lời chào xin phép về, trước khi còn ngoái nhìn Thường Lộ Bân rồi liếc nhìn Trần Hiểu Sắt.

      Thường Lộ Bân nhìn bộ dạng thấy ghê của Trần Hiểu Sắt ré lên: "Cởi chiếc đầm dính đầy máu của cậu ra ngay, mà mặc áo sơ mi của tôi ! Cứ như vậy mà ra ngoài, cả tầng này bị cậu hù chết."

      Trần Hiểu Sắt bất chợt hứng thú chạy đến ban công vừa rời , sau đó mới quay đầu với Thường Lộ Bân: " ấy hiểu lầm hai chúng ta đó, Bân Bân."

      Thường Lộ Bân biểu lộ chút gợn sóng nào mà còn hỏi: "Vậy sao?"

      Sặc! Tên này còn bày đặt ra vẻ. Trần Hiểu Sắt tiếp tục đánh giá: "Cúp C, nắm nó chắc lắm, Bân Bân, thử , này trông được đấy, có muốn tôi giúp cậu tay để giải trừ hiểu lầm ?"

      Thường Lộ Bân mở cửa phòng vệ sinh: " bằng ai đó đâu nha!"

      Trần Hiểu Sắt theo tới tận cửa toilet, cố ý đểu: "Nếu cậu mà chịu ai, người ta cậu làm cao hoặc cậu mắc bệnh tiện ."

      Thường Lộ Bân tức giận hỏi ngược lại: "Ai làm cao? Ai mắc bệnh?"

      Trần Hiểu Sắt lấy tiền xe còn lại gọi thợ khóa lên mở cửa nhà giùm.

      Sửu Sửu bé cọ cái rồi nhảy phốc lên người , cưng nựng xoa đầu vỗ về nó. Ôi! Qua mấy năm nay, an ủi, làm bạn với , thủ thỉ với , Sửu Sửu bé mới là đáng .

      Sửu Sửu bé cào cào áo sơ mi của , xem ra rất vừa lòng với bộ dạng của . Nhớ lại lúc sắp ra cửa, có hơi do dự, cởi bỏ cái đồ trắng rất ghê người đó, đổi lại cái áo sơ mi Thường Lộ Bân hay mặc. Còn quân phục khoác lên cánh tay, tránh cho Sửu Sửu bé cắn vò nó.

      Bởi có vết thương người, cũng dám tắm, chỉ dùng nhiệt từ áo len xoa xoa thân thể. Tẩy sạch người rồi, lại chăm sóc Sửu Sửu. giờ Sửu Sửu có màu lông toàn thân sáng ngời, còn bộ dáng như lúc là chó hoang, Trần Hiểu Sắt đúng là người chủ tốt. giúp nó chải lông: "Mày nhất định rất muốn biết tao làm sao thành ra thế này đúng ? Tao luôn coi trọng sinh mạng, làm sao có thể bị thương được? Ha ha, ra à, hôm nay tao gặp lại Tống Á rồi."

      Sửu Sửu nhóc con ăng ẳng tiếng, ý bảo tiếp tục tiếp. bĩu môi, cảm thấy phiền lòng: "Nhưng có thể phải ấy, chắc tao nhìn nhầm thôi."

      Lòng Tiểu Sửu Sửu giờ phút này vô cùng yên, nó chỉ chăm chăm ngó vào bộ quân phục đó. Nó cảm thấy an ổn nổi, mùi vị của bộ đồ này là lần đầu tiên ngửi thấy, phải Tống Á, cũng phải là Bân Bân tầng dưới, cuối cùng là của người nào đây? Mặc dù cào cào bộ đồ này nhưng vẫn dùng móng vuốt đụng nó cái.

      Trần Hiểu Sắt nhìn lại bộ quân phục nhức đầu, chỉ đau đầu mà còn đau lòng, tiền ơi là tiền. biết chiến sĩ nhí kia phát thấy chạy trốn thế nào, còn vị chỉ huy của ta, có thể bị tức chết ? rùng mình ớn lạnh.

      Bắt được bị cầu bồi thường tiền hề gì, nhưng chỉ cần bắt được mình lần mua bán này quả là rất đáng giá.

      dò xét cẩn thận, ngực trái bộ đồ có tên Liên Hạo Đông, lập tức lên mạng rà soát nhưng có bất kỳ tư liệu nào về người này cả. Thôi kệ, nếu như ngày khác có gặp lại, nên trả lại người ta hay vờ như biết? biết tốt hơn nhỉ?

      khoái chí với suy nghĩ của mình, cảm thấy lần chạy trốn này tuyệt vời, mọi lo lắng nhất thời biến mất. Từ nay về sau, nên ăn ăn, nên uống uống, nên xem mắt tiếp tục xem mắt, wow, kha kha kha!

      Còn nữa, những người làm nhiệm vụ đường phố khó tránh khỏi phải làm chút chuyện thể làm thế, rất nhiều nhân vật lớn cũng có ít thời khắc thoái trào, chẳng cần quan tâm cái bộ mặt này.

      Đây là lý do để an ủi chính mình.
      Last edited by a moderator: 23/3/15
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3(tiếp)

      Thường Lộ Bân chắt lưỡi thở dài: "Đây là sĩ quan quân đội đó nha! Còn là thiếu tá hai vạch, được đó, bản lĩnh có tăng lên, xem có chuyện gì nào!"

      Trần Hiểu Sắt bắt đầu hớn hở mặt mày, văng nước miếng tung tóe thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm hãi hùng hôm nay, còn Thường Lộ Bân cười sằng sặc đến mức lạc giọng. Cuối cùng để an ủi mới : "Sớm biết thế tôi đây đem “quần lót đỏ” cho cậu mượn mặc. giờ thợ khóa đều ngủ hết rồi, cậu chịu khó thiệt thòi chút, ngủ nhà tôi thôi.Giường tôi khá lớn, hai ngươi nằm thành vấn đề."

      "Bân Bân, cậu lại muốn lợi dụng để trổ mòi với tôi à?"

      "Chỉ là ngủ giường lớn mà thôi!Làm sao lại thành tôi dê cậu được chứ hả? Phải lợi dụng hoàn cảnh trổ mòi ai có thể qua được cậu à? Nụ hôn đầu của tôi còn chưa kịp cho vợ mình bị cậu giành mất…"

      "Ngừng ngay! Ngủ , sắp sáng rồi, tôi ngủ sofa là được." Trần Hiểu Sắt quá sợ những lần chàng tính toán nợ nần với , nên tính toán của coi như thành.

      Thường Lộ Bân nằm ghế sa lông tới nửa đêm ngủ rất ngon, Trần Hiểu Sắt nằm giường cũng tới nửa đêm ngủ say rồi, mà gặp “Sắt” bao giờ cũng chịu thua.

      Hôm sau trời vừa sáng lại có người đập cửa, Trần Hiểu Sắt cũng bị choàng tỉnh. Mở cửa mới thấy xuất tóc dài xinh đẹp, mặc váy hoa trắng nhạt, giản dị dịu dàng, taycòn ôm mấy món ăn sáng mới mua về.


      Thường Lộ Bân bày tỏ thái độ gì mà hỏi: "Sao lại tới đây? phải dặn là đừng đưa sớm cho tôi sao?"


      rất ngượng ngùng nhưng cũng ghét bỏ lời khó nghe của , tự : "Em nghĩ chắc là chưa ăn gì, vừa đúng lúc thuận đường nên em mang đến cho ."


      Thường Lộ Bân thở dài, gãi gãi đầu, mời vào nhà. Lúc ra khỏi nhà bếp lại đúng lúc gặp phải Trần Hiểu Sắt mới rời giường ngáp, ngẩn ra, vốn khuôn mặt ửng hồng mắc cỡ nay lập tức cứng đờ, miệng lắp bắp: "Xin lỗi, em biết còn có người ở nhà. Chuyện đó, chuyện đó em xin lỗi, em chỉ mua bữa sáng cho có mình ."


      Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm mà Trần Hiểu Sắt giúp Thường Lộ Bân chắn sóng áo tình, này thích ta rồi. Thường Lộ Bân lịch với : "Cám ơn nhiều, ấy thích ăn bánh tiêu, ấy thích ăn bánh bao thịt lớn, bỏ cái kia ...."


      lúng túng cười rồi lời chào xin phép về, trước khi còn ngoái nhìn Thường Lộ Bân rồi liếc nhìn Trần Hiểu Sắt.


      Thường Lộ Bân nhìn bộ dáng thấy ghê của Trần Hiểu Sắt ré lên: "Cởi chiếc đầm dính đầy máu của cậu ra ngay mà mặc áo sơ mi của tôi ! Cứ như vậy mà ra ngoài, cả tầng này bị cậu hù chết."


      Trần Hiểu Sắt bất chợt hứng thú chạy đến ban công nhìn vừa rời , mới quay đầu với Thường Lộ Bân: " ấy hiểu lầm hai chúng ta đó, Bân Bân."


      Thường Lộ Bân biểu lộ chút gợn sóng nào mà còn hỏi: "Vậy sao?"


      Sặc! Tên này còn bày đặt ra vẻ. Trần Hiểu Sắt tiếp tục đánh giá: "Cúp C, nắm nó chắc lắm, Bân Bân, thử , này trông được đấy, có muốn tôi giúp cậu tay để giải trừ hiểu lầm ?"


      Thường Lộ Bân mở cửa phòng vệ sinh: " bằng ai đó đâu nha!"


      Trần Hiểu Sắt theo tới tận cửa toilet, cố ý đểu: "Nếu cậu mà chịu ai, người ta cậu làm cao hoặc cậu mắc bệnh tiện ."


      Thường Lộ Bân tức giận hỏi ngược lại: "Ai làm cao? Ai mắc bệnh?"


      Trần Hiểu Sắt lấy tiền xe còn lại gọi thợ khóa lên mở cửa nhà giùm.


      Sửu Sửu bé cọ cái rồi nhảy phốc lên người , cưng nựng xoa đầu vỗ về nó. Ôi! Qua mấy năm nay, an ủi, làm bạn với , thủ thỉ với , Sửu Sửu bé mới là đáng .


      Bé Sửu Sửu cào cào áo sơ mi của , xem ra rất vừa lòng với bộ dạng của . Nhớ lại lúc sắp ra cửa, có hơi do dự, cởi bỏ cái đồ trắng rất nghê người đó, đổi lại cái áo sỏ mi Thường Lộ Bân hay mặc. Còn quân phục khoác lên cánh tay tránh cho Sửu Sửu cắn, vò nó.


      Bởi có vết thương người, cũng dám tắm, chỉ dùng nhiệt từ áo len xoa xoa thân thể. Tẩy sạch người rồi, lại chăm sóc Sửu Sửu. giờ Sửu Sửu có màu lông toàn thân sáng ngời, còn bộ dáng như lúc là chó hoang. Trần Hiểu Sắt đúng là người chủ tốt. giúp nó chải lông: "Mày nhất định rất muốn biết tao làm sao thành ra thế này đúng ? Tao luôn coi trọng sinh mạng, làm sao có thể bị thương được? Ha Ha, ra ... à... hôm nay tao gặp lại Tống Á rồi."


      Nhóc con Sửu Sửu ẳng ẳng tiếng, ý bảo tiếp tục tiếp. bĩu môi cảm thấy phiền lòng: "Nhưng có thể phải ấy, chắc tao nhìn nhầm thôi."


      Lòng Sửu Sửu giờ phút này vô cùng yên, nó chỉ chăm chăm ngó vào bộ quân phục đó. Nó cảm thấy an ổn nổi, mùi vị của bộ đồ này là nó lần đầu tiên ngửi thấy, phải Tống Á, cũng phải là Bân Bân tầng dưới, cuối cùng là của người nào đây? Mặc dù nó cào cào bộ đồ này nhưng vẫn dùng móng vuốt dụng vào cái.


      Trần Hiểu Sắt nhìn lại bộ quân phục nhức đầu, chỉ đau đầu mà còn đau lòng, tiền ơi là tiền. biết chiến sĩ nhí kia phát thấy chạy chốn thế nào, còn vị chỉ huy của ta có thể bị tức chết ? rùng mình ớn lạnh.


      Bắt được bị cầu bồi thường tiền hề gì, nhưng chỉ cần bắt được mình lần mua bán này quả là rất đáng giá.


      dò xét cẩn thận, ngực trái bộ đồ có tên Liên Hạo Đông, lập tức lục soát toàn bộ, có giấy tờ nào cả. Thôi kệ, nếu như ngày khác có gặp lại, nên trả lại người ta hay vờ như biết? biết tốt hơn nhỉ?


      khoái chí, cảm thấy lần chạy chốn này tuyệt vời, mọi lô lắng nhất thời biến mất. Từ nay về sau, nên ăn ăn, nên uống uống, nên xem mắt tiếp tục xem mắt, ươ, kha kha kha!


      Còn nữa, những người làm nhiệm vụ đường phố khó tránh khỏi phải làm chút chuyện thể làm thế, rất nhiều nhân vật lớn cũng có ít thời khắc khoái trào, chẳng cần quan tâm cái bộ mặt này.
      Last edited by a moderator: 10/10/14
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :