[ Sưu tầm ] TÌNH YÊU GÕ CỬA LÚC NÀO EM CHẲNG HAY - TY (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]

      Tình gõ cửa lúc nào em chẳng hay

      Tác giả: TY

      Nguồn : http://www.truyenngan.com.vn/tieu-t...875-tinh-yeu-go-cua-luc-nao-em-chang-hay.html

      Giới thiêu:

      Hãy coi tớ như bé yếu đuối luôn cần che chở của cậu. bướng bỉnh chịu nghe lời, làm sai mà bao giờ cũng là cậu xin lỗi. Tớ may mắn khi gặp được cậu mà có lẽ cũng chỉ có cậu mới hiểu và luôn nhường nhịn tớ như vậy. cậu bao giờ có thể là sai đâu chàng trai của tớ ạ bên cậu bao giờ tớ biết thế nào là buồn và nụ cười tớ luôn nở môi.TÌnh của tớ dành cho cậu như cây kẹo mút, càng mút càng ngọt, càng nhìn càng cậu.Tình của tớ như tách cà phê, hạt rất cứng nhưng chỉ cần gặp nước nóng tan chảy. tớ cũng như thế, thường tỏ ra là mình cứng rắn nhưng mỗi khi bên cậu tớ thể nào che yếu đuối của mình.

      Quả cũng đôi lúc tớ buồn vì cãi nhau với cậu,chờ cậu làm hòa mà thời gian với tớ sao dài quá. Những lúc như thế tớ thấy đơn và đau biết mấy. Tớ tự nhủ được ích kỉ được bướng bỉnh làm cậu buồn nhưng hôm đó tớ mới biết và quý tính cách của tớ biết bao. Vì cái bướng bỉnh tính trẻ con của tớ, tính cách của tớ là những gì cậu .

      .......Tình học trò dễ thương lắm, phải ???......

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 1

      Trang vào trường như điểm nhấn sáng nhất khối 10. thành tích học tập cưc chuẩn. Gương mặt kute kiểu xinh nhì chẳng ai nhát. Gu ăn mặc hợp thời trang mà cũng tại nhà giàu nên tất nhiên phải thế. Từ đến lớn sống theo đúng cách tiểu thư. Châm ngôn của là " chảnh mất sang"

      Ngày đầu tiên học, mặc bộ đồng phục như bao học sinh khác nhưng căn bản là "người đẹp mặc gì cũng đẹp" nên từ lúc bước chân xuống chiếc xe ô tô làm boy trường này lao đao. Làn da trắng hồng, đôi mắt to đen láy, chiếc mũi dọc dừa cao và đôi môi đỏ thắm cần son. Phải gọi là cái đẹp mê li. cột tóc đuôi ngựa, để mái bằng sát chân mày cực xinh. quan tâm đến những cặp mắt cứ chăm chăm nhìn mình, thẳng lên tầng 2, tìm cái lớp mà gắn bó trong những ngày tháng học cấp 3.

      thẳng vào lớp 10T1. Trang tiến thẳng tới cái bàn cuối cùng, lấy trong cặp ra chiếc máy nghe nhạc với cuốn tiểu thuyết tình dày cộm. Nớ vừa nghe nhạc vừa đọc, để ý đến những gì xung quanh nó:

      - này! trống rồi kìa

      Nó quay sang, hơi bất ngờ:

      - ơ?? ngồi đây lúc nào thế??

      - từ nãy giờ.

      - ù.

      tháo phone, cất đồ vào cặp rồi lặng lẽ ngồi nghe giáo chủ nhiệm mới giới thiệu qua về trường và đọc nội quy. Thỉnh thoảng mắt hướng ra cửa sổ:

      - Ê ! tên gì thế?? : cái gã ngồi cạnh nhắc trống vào thầm

      Trang quay lại nhìn gã. dáng chuẩn, cao ráo. biết tính cách thế nào nhưng nhìn khuôn mặt rất tuấn tú. các đường nét khuôn mặt miễn chê nhưng sao mà mới gập lần đầu mà trang thấy khó chịu:

      - Tên người : trang đáp

      - Ừ là người ai chả biết, nhưng nhà còn có số người ít ra cũng phải có tên chứ.

      - ông tự hỏi tự trả lời rồi còn gì " Ê! tên gì thế? " chẳng phải ông gọi tôi là Ê à. Tên Ê đấy!

      - Khiếp, hỏi có cái tên thôi mà cũng chảnh thế

      - Chảnh gì đâu, chảnh hỏi trả lời rồi

      - Thế cho tớ hỏi, Tên của bạn "Ê" là gì.

      - Muốn hỏi thông tin người khác trước hết phải tự giới thiệu mình .

      - À ! ! Phan, học cùng lớp chắc chẳng phải năm sinh sôd tuổi đâu nhỉ. (cười)

      - Ai mà biết, lỡ ông bị đúp sao : trang cười 1 cái ranh

      - Bà... Bà...: Phan bị trang chọc tức

      TÙNG....TÙNG....TÙNG..... tiếng trống vang lên kết thúc giờ nhận lớp

      - PP ông, mai gặp lại: cười híp mắt khi thấy gã Phan bị chọc tức

      Trang chầm chậm từ cầu thang xuống sân trường, cần tay chiếc điện thoại, bấm số rồi bắt đầu:

      - Ê kia, mới ngày đầu nhận lớp mà mày cho tao 1 mình thế à: trang trong điện thoại với vẻ trách móc

      Đầu dây bên kia:

      - Tao đâu biết, bỗng nhiên nổi hứng lôi tao về quê đúng hôm nay. Thế trường mới sao??

      - cũng được, sân rộng,... buổi đầu chỉ ngồi nghê nội quy thôi. chán phèo.

      - Tia được nào ??

      Trang ra đến cổng trường rồi ngồi vào chiếc xe ô tô

      - Tao là ai mà phải tia, cho mày lại ( cười lớn )

      - thôi em xin, cúp đây.

      - uk

      Vi là bạn thân với trangtừ cái thuở mà 2 đứa pi po tập . Ngày đầu học, bộ đôi sát thủ mới chỉ xuất 1 mẩu. Vi vui tính, boy nào mà nhắm vào chưa đến 2 lần chuyện đốn cho bay rễ chứ chẳng chơi. ......

      Sáng thứ 3 ( ngày thứ 2 đến trường mới ) : 6h40 A.M

      - mày có xuống ngay bảo, muộn bây giờ: Vi hét lớn trong điện thoại

      - Xuống rồi, mày dư tiền điện thoại quá. Trang mở cửa vào trong xe

      - mới sáng sớm mày hiền hiền chút tao nhờ : trang giọng ngọt sớt cho bạn thân hạ hỏa

      - hẹn mày 6h20 tao đến mà 6h40 mày mới xuống. Bực hết cả người : Vi

      Hai bà tám đường chả biết buôn được bao nhiều dưa lê rồi. Trang và Vi bước ra khỏi ô tô, đan tay nhau vào trường. Hôm qua chỉ 1 mình Trang thôi khiến bao con mắt phải ngắm nhìn, giờ cả Vi nữa khiến nam sinh trong trường bắt đầu rầm rì ồn ã:

      - NS1 ( nam sinh 1); năm nay toàn thấy girl xinh thế

      -NS2: 2 bé này như sao hàn quốc nhỉ.

      -NS3,4: xinh đẹp tụi bay ơi.



      CHƯƠNG 2

      2 chẳng để ý lắm vì nhữngđiều như thế xảy ra thường xuyên trong cuộc sống của chúng nó. Vi háo hức hơn Trang vì hôm nay là lần đầu tiên nó bước chân vào trường mới. Trang thẳng vào cái bàn gần cửa sổ cuối lớp, vẫn như hôm qua, 1 máy nghe nhạc, 1 cuốn tiểu thuyết. Vi thả cặp ngay 1 bên chỗ Trang ngồi rồi bay thẳng lên với mấy bà tám ở phía để giới thiệu làm quen. Vi sôi nổi, hòa đồng và có khả năng giao tiếp tốt ( nên quan hệ rộng ^^ ). Chả biết nó làm gì mà cả đám ở cười ầm lên. Vi nó chạy xuống chỗ trang:

      - Lại làm quen với bạn mới mày.

      -Thôi ! chả phải nghề của tao

      - Thế ra đây tao giới thiệu cho luôn.

      - Thôi mày ra chuyện , tao chả ham.

      Bỗng 1 tiếng xen ngang cuộc trò chuyện:

      - Bạn ơi, chỗ này của mình.

      Vi quay đầu lại phía phát ra tiếng , săp đáp trả bị trang cướp lời:

      - Có giấy tờ nào chứng nhận chỗ này thuộc quyền sở hữu của bạn à??

      Phan cười khẩy, đáp:

      - Giống như bạn thôi, mình ngồi đây trước đây là chỗ của mình.

      - Con trai gì mà nhen thế: Trang hằn học

      Vi thấy tình hình căng lên, nhàng:

      - Bạn nhường mình ngồi đây với bạn thân nhé, Tại nó thích ngồi cạnh cửa sổ nên...

      - Mình xin lỗi, thế 2 bạn lên kia . kia cũng có cử sổ kìa. Mình thích ngồi chỗ này. Đưa " CHẢNH " này luôn càng tốt : Phan móc

      - Uk thế đấy. thế . Ngồi đây cho ông tức. Vi, mày ngồi tao ý : Trang

      - Ờ! thế tao ngồi đây, quay lại là tám với mày tốt.

      TÙNG....TÙNG....TÙNG, tiếng trống vang lên, giờ học mới bắt đầu

      Trong tuần họcđầu tiên các thầy đa phần là các thầy giới thiệu với học sinh về môn học, làm quen với học sinh mới là chính. Còn Trang với Phan dù mới gặp nhau nhưng cứ như kẻ thù truyền kiếp tái ngộ, ngàynào cũng đấu võ miệng:

      GIỜ :

      - Xê ra, xê ra. Chia bàn rồi, lấn chỉ là tôi oánh cho đấy-trang

      - Con gì mà điêu ngoa-phan

      - Con phải điêu mới là con , chứ ông mà điêungoa người ta bảo ông đồ đàn bà. ha2-trang cười đáp xoáy

      GIỜ VĂN:

      - Ngủ cái gì mà ngủ. Hèn gì cứ đòi ngồi bàn cuối. thế tôi chọc cho ông ngủ.

      - Sao bà lắm chuyện thế. Tôi làm gì kệ tôi việc bà à.

      - Uk. Ai bảo ông đáng gét quá làm gì.

      ( cứ như thế, Phan và Trang cứ trong tình trạng như nước với lửa )

      ...................

      Sáng chủ nhật. 9h A.M

      - shopping với tao - Trang trong điện thoại.

      - Tao chơi với bồ rồi. Mỳ chịu khó 1 mình - Vi

      - Con điên này. Bảo tao 1 mình ở nhà còn hơn. CÚP

      10h30A.M

      - AAAAAA. Điên quá , chủ nhật mà phải chôn chân ở nhà. Con đáng gét, bỏ bạn theo ck.

      Trang chán ở nhà. lôi cái xe đạp điện trong nhãe ra, phóng vèo vèo. nó mặc chiếc áo sơ mi trắng sơ vin với chiếc quần cặp cao. Mái tóc đen láy bay bay trong gió. Nó cứ thế mà phóng chứ chưa ngĩ đâu 1 mình.

      Ù Ù Ù, chiếc xe chậm dần. Nó lúc này mới để ý xe sắp hết điện. TỪ lúc lên cấp 3 tới giờ, hôm chung ô tô vs Vi, hôm 1 mình nó đến trường. Toàn có người đưa đón về nên đâu để ý đến chiếc xe được sạc điện. Trang loay hoay lục túi sách tìm điện thoại:

      - A. thôi chết rồi. Lúc sáng bực Vi quá thả điện thoại giường quên lấy rồi. Ngày gì mà đen thế biết.

      Trang khỏ sở với chiếc xe :

      - em. Cần giúp : 1 gã phóng xe máy lại gần .

      Trang đạp xe 1 cách chậm chạp. thèm trả lời lời ngỏ ý giúp đỡ vừa rồi.

      - Ê, con em. có miệng à

      - Xéo . - Trang tức giận

      - Xinh mà chảnh chó thế- bằng giọng diễu cợt

      - Kệ tao, cút : nó bắt đầu lo lắng và có chút sợ hãi vì thằng cho này cứ bám theo nó, toàn những câu làm nó khó chịu.

      thằng cha bệnh hoạn vẫn cứ bám theo trang, Trang điên tiết gắt lên :

      - mày hết đường rồi à mà cứ bám theo tao thế thằng điên. @@

      - chỉ đường có người đẹp thôi : cười khẩy

      Trang dừng xe lại ở chỗ đông người, lấy 1 hơi dài, hét lớn:

      - Cứu tôi với, biến.....biến thái.....

      Tiếng hét của trang thu hút mọi ánh mắt của người đường, thấy tình hình ổn. Gã bệnh hoạn rú ga phóng nhanh nhưng vẫn quay lại hét lớn lên :

      - mày ngon lắm con chó ạ.

      Trang thở phào, gắng sức đạp nhanh đến trung tâm thương mại. Gửi xe sạc ở gara rồi cứ liêu xiêu vào gian quần áo. Đúng là 1 mình như . Lại còn cái chuyện ban nãy làm thẫn thờ lờ đờ như mất hồn.

      - biết đường à mà cứ thẫn thờ đờ đẫn kia đồ hâm kia :cái giọng quen quen vang lên làm nó bừng tỉnh.

      - Kệ tôi. Liên quan gì đến ông mà ông lắm chuyện thế

      - Sao liên quan, bà đứng chắn đường tôi đấy.

      - A! thế ai bảo ông đứng trước mặt tôi làm gì, ông chắn đường tôi

      Phan quay đầu bỏ , 1 giọng ới ới phía sau:

      - Ê Ê đợi tôi với.

      - Theo tôi làm gì, quen à: cái giọng lạnh tanh đáng gét đó

      Sợ hãi như 1 quả bóng bay bơm quá tay phát nổ. Trang khóc òa lên như 1 bé lạc mẹ. Nó khóc, mà nó cũng biết vì sao nó lại khóc. Có lẽ tại gã bệnh hoạn lúc nãi làm nó rất sợ. Phan bất ngờ khi thấy Trang mới 1 phút trước đó còn làm vẻ kiêu sa thế mà thoáng chốc nước mắt sụt sùi. Phan kéo tay Trang lên sân thượng của trung tâm thương mại. Ở đây toàn cây xanh, khí rất trong lành. chiếc xích đu xinh xinh, Trang ngồi đó gì nhưng nín khóc. Thấy Trang còn khóc nữa, Phan mới hỏi:

      - Bà bị gì thế. Lớn rồi chứ còn nữa đâu mà đòi cưa sừng làm nghé. Sao mà khóc to thế biết, nghe : thói quen khó đổi, vẫn cái giọng châm chọc

      Trang lặng người, kể cho Phan xui xẻo của nó trong ngày chủ nhật đáng gét này.

      - hơ hơ hơ. Sợ như thế mà vẫn đanh mắt ra mà cãi cùn. hơ hơ: Phan cười to

      - Ê bị điên à, muốn nghe nên mới kể. Biết thế cóc thèm kể cho ông : Trang tức tồi

      Nín cười, Phan quay sang:

      - hơ hơ!!!!!! thế hết sợ chưa. chơi ???

      Trang ngước đầu lên:

      - Cóc thèm với đồ điên như ông. người ta tưởng tôi bệnh như ông hốt chung vào bệnh viện khốn lắm.

      - Bà đấy nhé, lát về 1 mình cho thằng cha khác nó gẹo rồi mà khóc nhé : lại cái giọng châm chọc

      - Ơ Ơ.

      - Ơ gì mà ơ. an tâm , Tôi bán bà đâu mà lo. Mà bà có cho cũng chẳng ai thèm huống gì là bán.

      - Đồ điên kia. Chán cơm thèm cháo rồi à

      ..........................

      Sau khoảng 30p đường cũng chính là 30p 2 cái miệng cứ hoạt động liên hồi. TRước mắt Trang là cả 1 đồng cỏ xanh bát ngát. ngẩn người trước cảnh đẹp của thiên nhiên. Mùi cỏ thơm nhè phảng phất dễ chịu. Phía xa là cánh đồng hoa cúc bát 1 màu vàng. Trang thích thú đặt lưng nằm đồng cỏ xanh mượt mềm mại.

      Tách! Tách!

      Trang ngồi dậy:

      - Ông làm cái gì thế. Muốn chết à.

      - Có làm gì đâu, chụp mấy pô dìm hàng bà thôi: cười ranh ma

      - Thích cười thế à, mà có lẽ chết ông cũng cười nhỉ.

      - Chết càng phải cười chứ sao.

      - Cái máy ảnh đố đâu ra thế?

      - Vật bất li thân của tôi mà. Trong cái balo này ra.

      Tách ! Tách !

      - Ha ha. coi cái mặt bà này. Up lên có lẽ like ào ào. Thọn hết .

      - gừm.......mặc xác ông. Ngồi đó mà tự kỉ với cái máy ảnh của ông .

      xong Trang chạy thẳng lại cánh đồng cúc thu hút ảnh mắt của từ lúc mới dừng xe.

      - hic. đẹp thế này mà chả được chụp hình. Lần sau phải đưa Vi chụp mới được: Trang 1 mình

      5.00 Pm

      - Con về rồi ạ.

      Trang lẳng lặng lên phòng sau khi chào 1 câu cho người trong nhà biết là nó về nhưng dù nó có chào cũng chẳng ai trả lời. Trong ngôi nhà đầy đủ tiện nghi, cách bố trí sang trọng quý phái. Rất đẹp nhưng lặng thim có lấy 1 tiếng người. Giúp việc trong nhà chỉ lẳng lặng làm việc. Trang mở cửa rồi vào trong phòng, tắm xong rồi với lấy chiếc điện thoại. Toàn tin nhắn từ số của Vi với vài số lạ. Bỗng, tin nhắn mới: số lạ

      - Ê về chưa??? ^*%

      - Ai thế???

      - >>>>>> Phan. suy ngẫm nên đăng ảnh hay đây. Đúng là xấu nên ảnh dìm hàng lại càng cực xấu nhở.

      - xì. Thử đăng rồi biết. Tôi cho ông biết tay.

      - Oh thế à. xin lỗi nhé. tôi up rồi. pp con hâm.

      Trang nhảy lại ngay cái máy tính. Há hốc miệng. Những bức ảnh này là lúc nó ở vườn cúc, chụp lúc nào??? nó chẳng biết. Nhưng phải công nhận là rất đẹp. Chụp ảnh rất có nghề. ^^

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 3

      .....................

      Cuộc thi nam thanh nữ tú của các trường cấp 3 bắt đầu. Trang và Phan dễ dàng vượt qua các cặp cùng trường để dành cơ hội vào vòng trong. của 2 đứa nó còn sợ cứ như nước với lửa cả ngày như thế này kiểu gì cũng rớt từ vòng gửi xe. Nhưng lúc tập khi nnào cũng chí chóe với nhau, ông bảo trước bà cãi sau, thế mà lúc diễn rất ăn khớp và hút hồn người xem. Dễ dàng giành giải nhất cuộc thi trường, 2 đứa chuẩn bị sẵn sàng cho vòng thi tiếp theo.

      - Ê đồ điên, ông có ngồi yên mà học thuộc hết trang này cho tôi hả. bảo thuộc hết nhường này mà sẵn sàng cho phần trả lời câu hỏi đấy.

      - Tôi chơi bóng rổ . Có gì tối tôi đọc. Bà thích ngồi đó đọc 1 mình . pp

      Phan phóng như bay ra khỏi phòng học. Có lẽ nó sợ chậm là Trang ghì cổ bắt nó ở lại.

      - Xì! ông đọc tôi cũng đọc, tội gì mà chết giẫm ở đây. Hơ hơ.

      8.00 P.m

      tít..tít..bạn có tin nhắn mới.

      - Hâm ơi! bà thuộc chưa. Thiên tài tôi đây đọc 1 lúc là thuộc hết cả tập lúc chiều bà đưa rồi. =:))))

      Trang hí hoáy gửi tin trả lời.

      - Xì! có nhường ấy mà thuộc được tôi xử đẹp ông luôn chứ khồng cần khoe. Nhá ~~~~)

      - Đồ cụ non. lè lè

      - Kệ tôi chứ. Mai chuẩn bị cho phần thi năng khiếu là vừa, học xong tập nhạc với tôi. Đếnc hiều chọn đồ là vừa.

      - Ơ, hát à??? Chán thế, nghĩ trò gì đặc sắc hơn .

      - nghĩ được.

      - Thế để tôi.

      - Ông làm được cái gì. *&*&*

      - Mai là biết. Tôi ngủ đây. Hâm ngủ .

      - LÚc nào cũng ăn chơi ngủ nghỉ. Ngủ cho ma bắt ông . lè lè.

      Dạo gần đây 2 đứa hay nhắn tin với nhau. Vì cuộc thi này nên thường xuyên phải với nhau và gần như thời gian trong ngày đều phải ở gần nhau. Cả 2 đứa đều là trai xinh ddẹp và là thành viên ưu tú nên chủ nhiệm cần lo lắng nhiều, chỉ 1 điều duy nhất phải bận tâm là 3/4 ngày tụi nó dành cho việc cãi nhau. ( như tó vs mèo ý )

      Ngày cuộc thi diễn ra cũng đnế. Sau 1 tháng luyện tập và chuẩn bị.

      - số báo danh 03. Tiếng MC vang lên: Trang và Phan đan tay nhau bước lên sân khấu.

      vòng 1: thử ăn khớp . Cặp số 03 này vượt qua dễ dàng. Các tình huống, câu hỏi của giám khảo đều được cả 2 trả lời rất thuyết phục và gần như đạt được số điểm tuyệt đối.

      vòng 2 : trang phục tuổi teen : 2 tín đồ thời trang dễ dàng vượt qua với số điểm cao ngất ngưởng 10/10

      vòng 3 : phần thi năng khiếu : Dưới dẫn dắt của Phan và cố gắng của Trang. Đây phỉa là phần thi mất nhiều thời gian và công sức nhất. Thay vì hát như các cặp đôi khác. Phan muốn thể cá tính riêng biệt cho cặp đôi của mình.

      2 đứa khoác mình bộ đồ hip hop. đoạn nhạc của bài I got a boy cất lên sau khi MC giới thiệu xong. Nhũng động tác thể rất chuyên nghiệp như 1 dance thực thụ thu hút tất cả ánh mắt trong hội trường. Pụt, ánh đèn sân khấu trở nên nhấp nháy. Phan giật phắt chiếc áo ngoài ra, Trang gỡ chân váy. Như phép thuật thay đồ trong chốc lát. Phan mặc chiếc áo thun màu đen rất phong cách. Chân váy của Trang bây giờ trở thành 1 chiếc quần đùi gấp gấu đẹp tuyệt. Từ động tác dứt khoát mạnh mẽ, nhạc bỗng chốc chuyển sang troule maker. Động tác uyển chuyển sexy đầy quyến rũ. Để hợp với phong cách tuổi teen nên vũ đạo cũng được thay đổi rất nhiều.

      Nắm tay cúi chào khán giả. Cả 2 được bao quanh bởi những tràng pháo tay và những lời khen ngớt. Hồi hộp từng giây đợt chờ kết quả

      - 9,75 là số điểm của cặp đôi 03

      Trong tiếng hò hét vỗ tay ầm ỹ dưới khán đài. Cả 2 đều cười tươi. 2 bàn tay nắm chặt đầy vui mừng. Những cặp xuất sắc nhất đứng lên nhận giải. Sau 1 tháng gian khổ cả 2 thành công. Trong nụ cười rạng rỡ của chiến thắng, những giọt nước mắt hạnh phúc lã chã lăn má Trang. Phan nắm tay Trang chặt, nhàng cầm mic và cảm ơn tất cả mọi người bầu chọn cho mình, cảm ơn tất cả mọi người có mặt trong cuộc thi.

      ......................................quay lại lúc tập luyện.................................

      - cái gì???? thay vì hát ông bắt tôi tập nhảy á??? : Trang há hốc miệng

      - uk. thế cho nó độc.

      - Nhưng mà từ bé giờ tôi có biết nhảy là gì đâu. Sao mà làm được. khó lắm.

      - Thế nên tôi tập cho bà. sao đâu. dễ mà.

      Sau 1 lúc lưỡng lự : - ok, thử xem sao.

      Suất quãng thời gian luyện tập, có những lúc Trang dường như bỏ cuộc. Có lúc chân còn bj sái, người toàn vết bầm. Những lúc nó đau mà la toáng lêncáu giận, Phan đều nhàng chăm sóc cho những vết thương rồi an cần giỗ dành nó như 1 đứa trẻ.

      .............................Present..............................

      - cặp số 03 được thay măt, đại diện cho trường nhận giải thưởng là 1 chuyến du lịch. Các em có thể cùng người thân và bạn bè, thầy của mình. Tối thiểu 10 người: tiếng MC pha lần những thanh ồn ã.

      0h 45p

      hay là mình cứ bất chấp hết nhau , hay để chắc chắn ......: tiếng nhạc chuông vang lên. Trang vơ lấy chiếc điện thoại:

      - a lô

      - ngủ rồi à ??

      - chưa. gần.

      - ờ! hôm nay mệt nhỉ. Mai bà với ai??

      - với Vi thôi. Nhưng sợ nnó chẳng chịu . Duy với nó bám nhau như sam mà.

      - Thế lôi cả 2 , Dù gì cũng được nghỉ 1 tuần mà. Thầy đâu. Toàn quyền tụi mình thôi.

      - oh. thế 4 người.

      - uk. Thôi ngủ mai sớm. ngủ ngon nha hâm

      - cái đồ điên này.

      cúp

      ..................

      Chuẩn bị thiu thiu vào giấc ngủ:

      hay là mình cứ bất chấp hết nhau , hay để chắc chắn cứ lắng nghe tim muốn gì, rồi cho em nghe....: tiếng nhạc chuông lại vang lên.

      - alô : Trang nhấc máy với giọng ểu oải

      ........Trang pov's........

      ( biết xem đồng hồ chắc. Mấy giờ rồi mà còn gọi.)

      ......end pov's..........

      Trong điện thoại, biết nó nghe thấy gì mà thay đồ phóng như bay ra khỏi nhà.

      ................................

      9h30 A.M. Tại sân bay. 2 với gương mặt tuyệt vời có chung đôi mắt to tròn đen láy, khoác mình 2 bộ váy voan hồng phấn dịu dàng giống hệt nhau. đôi môi trái tim đỏ thắm ngớt nụ cười. Đó là Trang và An Na.

      Vi cùng Duy và Phan. Bỗng nhiên nhìn thấy 2 gương mặt đó, nó A lên 1 tiếng tỏ bất ngờ và niềm vui, chạy vội lại ôm chầm đó:

      - Chị An Na, chị về lúc nào mà bất ngờ thế : Vi

      - Chị về lúc rạng sáng. Về đúng giờ quá nên con này ca cẩm sáng giờ đây : An Na

      - Xì. có ai 1h sáng gọi em ra sân bay đón như chị nữa chứ. Về cũng báo cho ai 1 tiếng.

      - Bất ngờ nó mới vui chứ. Mây khi được em đáng ghét hộ tống chứ. Hơ hơ : An Na

      ....palapala ( mấy chị chém gió )

      - Cho tôi hỏi có chuyện gì diễn ra thế được ?? : Phan

      Để giải đáp thắc mắc cho mấy gã boy thẫn người hiểu đầu đuôi cua nheo gì. Phan mạnh miệng lên tiếng. An Na quay qua nhìn, lúc này mới để ý đến xuất của những người lạ mặt.

      - Đây là... ?? : An Na

      - À, tại bất ngờ quá nên em quên giới thiệu. Người đẹp chai đúng bên tay phải chị là Duy, người iu của em. Tiếp bên cạnh Duy là Phan, bạn cùng lớp với tụi em. Còn đây là ai ... : Vi

      - Đây là Huy, trai tôi. cùng chúng ta trong chuyến này. chị này là ai Vi, : Phan

      - Là chị An Na. Chị của Trang.Có lẽ là hơn tuổi tất cả những người ở đây : Vi

      - Chị Là AN NA. Du học ở Pháp. Trường chị được nghỉ 1 tháng nên chị về nhà. Rồi bị nó kéo đến đây. : an na

      SAu màn chào hỏi. Tất cả 6 người lên máy bên. Chuyến bay đưa họ đến với biển Angel, bãi biển tuyệt đẹp của thế giới.

      " QUÝ KHÁCH CHÚ Ý, MÁY BAY SẮP HẠ CÁNH TRONG 5P NỮA " : Giọng của cơ trưởng phát ra từ các loa quanh máy bay. Lúc mới lên máy bay ai cũng cười tươi chuyện nọ chuyện kia tưng bừng nhưng đến lúc sắp hạ cánh mặt mỗi người đều mệt mỏi, Vi còn lim dim ngủ vai Duy như 1 đứa trẻ. Trang chỉ chăm chú nhìn ra ngoài qua cửa sổ...

      - A A A. Đúng là thành phố trong mơ. Đẹp . : Vi háo hức

      - Kì này biết đủ phim mà chụp hình nữa : Phan

      - Em biết chụp hình à?? Thế có lẽ chuyến này chị phiền em nhiều đấy : An Na

      - Nếu chị muốn em sẵn sàng làm nhiếp ảnh của chị. Mà Huy chụp đẹp lắm, chị nhờ ấy tốt hơn em đấy : Phan

      - Oh. Thế có phiền HUy : An Na

      - đâu. Chụp hình cho người đẹp bao giờ là phiền cả. : Huy vừa cười vừa .

      - Giờ có lẽ ai cũng mệt rồi. Tôi đặt phòng nhé. 6 người 6 phòng ok : Duy

      - Đặt 1phòng đôi cho em với chị An Na : Trang nãi giờ im lặng bỗng lên tiếng

      - Uk. Thế mọi người chuẩn bị lên phingf nghỉ ngơi . Chiều nay 3h tụi mình chơi biển nhé : An Na

      - Nhất trí : rồi cả đám tản về phòng mình.

      Lúc cả đám đến khách sạn cũng 11h30. Sau 30p hì hục với đống đồ đạc. 12h Huy mời cả hội xuống ăn cơm. An Na và HUy có vẻ chuyện rất hợp với nhau, Huy chuyện mà làm cả đám cười tít mắt. Duy cứ ân cần chăm sóc cho pé VI mệt mỏi sau chuyến và làm biếng ăn cơm, mè nheo với any ^^. Cặp kì phùng địch thủ Trang và Phan mệnh ai nấy lo. Thỉnh thoảng An Na lại gắp cho Trang đồ ăn nhưng nó lại chuyền qua bắt Vi ăn ( biếng ăn ).

      - Xí. Người gây như que củi thế kia mà còn học đòi ăn chơi giữ eo nữa hả. : Phan

      - Ai bảo tôi giữ eo hả. muốn ăn ăn thôi. Chuyện của ông à : Trang

      - Đâu, tại thấy có người phũ quá nên lên tiếng thế thôi. ăn chiều cả đám chơi có sức ngồi nhà mà ăn vạ nhé : Phan giọng khích bác Trang

      Trang trúng kế của Phan. ăn lấy ăn để hết thức ăn chị gắp cho nó lúc nãi trong bát. Nó ăn như bị bỏ đói mấy ngày rồi. 5 có miệng há toạc ra bất ngờ. Mới cách đó chưa đầy 1p nó còn ăn như mèo thế mà giờ ăn chẳng khác gì con heo.

      3h P.M. tại bãi biển angel

      3 chàng trai và 3 ung dung vui đùa bãi biễn. 1 tay dung dăng nắm chặt 1 chằng trai. 2 còn lại mặc 2 bộ váy dài đến chân màu xanh lá miệng ngớt nụ cười. 3 chằng trai với khuôn mặt thanh tú sắc sảo đến từng mm. 6 người bọn họ thu hút hết những con mắt xung quanh mê mẩn ngắm nhìn những con người xinh đẹp đó.

      - Huy chụp cho em vài pô nhé : An Na đề nghị

      - Ok thôi. Thế 2 chị em chụp chung trước nhé : Huy

      .....

      - Oh. Mẫu đẹp nên ảnh khỏi luôn. 2 chị em ăn ảnh lắm. Mà chấm phải ở mức tuyệt vời ý chứ : Huy

      - quá. Tại chụp đẹp mà: An Na

      - À, chị nhờ Phan chụp cho Trang vài po nhé. Chị vs Huy ra phía xuồng kia chụp. Trang nó dám ngồi xuồng : An Na

      - Ơ. Chị này. : Trang vẻ cau có.

      - thành vấn đề. Để bà chằn này lại em lo. Chị : Phan

      - Đồ điên kia, ông bảo ai bà chằn thế. Sáng giờ chưa thử niếm mùi vị của nắm đấm chưa sợ à : Trang

      Chẳng phản ứng gì, Phan lôi tay Trang lại phía bãi cát trắng mịn màng ít người. cách tạp hình rồi chụp cho Trang ngon ơ như 1 thợ ảnh chuyên nghiệp. Trang và An Na rất thích chụp ảnh. Có cơ hội là sẵn sàng xông phi vì đam mê. ^^

      Sau 1 ngày dài dằng dẵng vui nhưng mệt. Về khách sạn, ăn xong mỗi đứa 1 hướng về phòng.

      9h30, P.m. Tại Phòng của Trang và An Na, 1 chiến hữu xuất tham gia và cuộc chiến đấu gối.

      YA. BỤP BỤP.

      - Eo, đánh thôi. Mày muốn dùng gối đánh chết bạn mày à. : Trang

      - Đừng lo em . Chị đây nữa mà.

      BỤp. An Na dùng gối đánh mạnh và đầu Vi 1 cú đau điếng. Sau 1 hồi tham chiến, cả 3 mệt lử. Nhũng chiếc gối được dùng làm vũ khí như muốn rách tươm ra. Cả 3 đều mệt thở dôc ra hơi mà miệng vẫn cười toe toét. Cùng lúc đó, tại phòng của Phan, 3 chàng trai cũng chẳng kém cạnh. Mỗi người 1 laptop hóa thân vào các game thủ. Lung tung chưởng màn hình máy tính. Đêm đầu tiên của kì nghỉ diễn ra vui chứa đầy nụ cười.

      Cứ lặng lẽ những ngày h ọ vui vẻ bên nhau rôi dần qua trong tíc tắc. 6 người lại quay về với cuộc sống tấp nập của mình.



      CHƯƠNG 4

      Sau 4 ngày thả mình cùng biển. An Na nhận lệch được trường triệu tập nên phải bay qua Mĩ gấp. Phan và Huy cũng bị bố mẹ gọi tham gia cuộc họp cổ đông. Vì thế nên cả đám cùng về, kết thúc sớm chuyến .

      .................

      Về đến ngôi biệt thự lung linh. Trang kéo lê chiếc va li vào cửa. 1 người đàn ông nhạnh nhẹn chạy đến xách chiếc va li, nhàng cúi người hỏi:

      - Tiểu thư An Na đâu ạ???

      - Chị ấy bay qua đó luôn rồi. Mấy ngày qua ở nhà thế nào.

      - Vẫn bình thường ạ. Ông bà chủ mấy ngày nay cũng về nhà.

      Trong ngôi nhà rộng lớn đầy đủ tiện nghi. Hàng lang dài chỉ nghe tiếng lộc cộc phát ra từ dày của Trang và bác quản gia. Từ , Trang và An Na sống như 2 nàng công chúa muốn gì được nấy. Càng lớn càng xinh đẹp, thông minh. Bố mẹ luôn dìm đầu vào công việc, thời gian chăm sóc Trang và An Na rất ít, gửi gắm 2 đứa cho bác quản gia. Ngày lại ngày 2 lớn lên trong vỏ bọc của những nàng công chúa. Từ cách giao tiếp, các mối quan hệ đều mang tính chất xã giao. Trong các bữa tiệc lớn Trang và An Na cùng bố mẹ đều là để bố mẹ giới thiệu. Cuộc sống của 2 chị em từ phải mang 1 lớp mặt nạ do bố mẹ tạo ra và nhiệm vụ của 2 đứa là phải tuân theo. Ngôi nhà càng lớn khiến Trang càng thấy trống trải. An Na chán ngấy những mối quan hệ cười cười rồi hệ bệ nhau để tranh giành nên du học từ năm 17 tuổi. Trong ngôi nhà độc thiếu tiếng cười,luẩn quẩy loanh quoanh chỉ có bóng dáng vài giúp việc. Trangchậm trãi bước vào phòng.

      "yeppeo boiryeogo hwajangdo hago
      johahadeon oseul ipgo nawassjyo
      deo jal boiryeogo gin saengmeorido
      jjalpge jareugo naon geo anayo"

      Tiếng nhạc chuông của I know the feeling vang lên phá vỡ bầu khí tĩnh mịch:

      - GÌ thế mẹ : Trang

      - 15p nữa có xe đến đón. Con chuẩn bị . Bữa tiệc này rất quan trọng. Mặc bộ lền trước mẹ nhờ người mang đến cho con ấy : Bà Hoa

      - Con mới về, mệt lắm. Con đâu : Trang

      - cũng phải . Mẹ rồi đấy, bố con bảo nhất định phải đến.: bà Hoa

      ...bụp....tút...tút... tiếng ngắt máy lạnh lùng. Trang mở tủ lấy bộ váy. Đâu là lần đầu nó mặc chiếc váy này. Chiếc váy màu đen dài đến đầu gối, ôm sát cơ thể mảnh mai của Trang. Thay đồ xong Trang được đưa made up. Bình thường trang điểm xinh, giờ nhìn như 1 thiên thần quyến rũ.

      Chiếc xe dừng lại trước cánh cửa của khách sạn queen. Khách sạn 5 sao nổi tiếng trong giới thượng lưu. Các bữa tiệc lớn có quy mô nhất đều được tổ chức tại đây. Trang nhàng bước xuống xe vào hàng lang khách sạn trong trần trồ khen ngợi của mọi ánh mắt xung quanh. 1 mặc đồng phục khách sạn nhàng cúi người, chỉ đường cho Trang.

      - Mời tiểu thư lối này : Nhân viên khách sạn nhàng

      2 cánh cửa lớn được mở ra. Căn phòng sang trọng rộng lớn toàn những gương mặt nổi tiếng trong thương trường. Trang chậm rãi bước tới gần chỗ mẹ đứng, nhàng cất tiếng :

      - mẹ, con đến rồi : Trang

      - Con đến rồi à. Chào chú , đây là Mai, chú đây là chồng Mai tên là Hoàng : Bà Hoa giới thiệu

      - Con chào chú. Con là Yến Trang : Trang

      - Ồ. Con của chị xinh đẹp quá : Bà Mai khen ngợi

      1 chàng trai khôi ngô bước tới gần, đứng bên cạnh bà Mai.

      - Bố, mẹ. Con tới rồi : chàng trai cất lời lạnh tanh

      - ô. Con trai của chị đây à. Nhìn khôi ngô quá : Bà Hoa

      - Có gì đâu chị, nhìn bé Trang xinh phải biết thế mà : Bà Mai

      Trang chán ngấy trò giả tạo khen khen nịnh nịnh nhau của giới thượng lưu. Nó nhanh ý với lấy 1 ly nước cam.

      - Con xin phép ạ. Con lại chuyện với vài vị khách đầu kia : Trang

      - Uk, con . Bé Trang xã giao tốt nhỉ : Ông Hoàng

      Cố bước nhanh ra phía ban công, Trang muốn yên tĩnh. Nó trầm tư nhìn về phía xa xăm. Cuộc sống của nó luôn là 1 mớ giả tạo. Làm ăn, công việc, các mối quan hệ đều được đặt lên hàng đầu. Vốn dĩ nó thích đến chỗ đông người, nhất là mấy chỗ tiệc tùng xã giao như thế này.

      - Sao em bảo lại chuyện với mây svị khách mà. Sao lẻn ra đây : chàng trai ban nãy bỗng từ đâu xuất , cắt ngang mạch suy nghĩ của nó.

      - Lấy cớ trốn thôi : xong Trang quay ngoắt người .

      - Em giống , thích mấy thứ tiệc tùng nhảm nhí như thế này. Đột lốt con ngoan nghe lời cúi cổ nghe theo sắp đặt của người khác.

      - Ai với là tôi thích tiệc tùng, ai là tôi cú đầu nghe theo sắp đặt của người khác. Hơn nữa, tôi quen à??

      - Đây phải lần đầu gặp em.

      - Gặp lần nào rồi à??? Mà thôi tôi quan tâm, mặc kệ . Tôi trước đây

      từ nào là trúng tim đen câu đó. Trang tức giânj quay mặt them nhìn lại. Nhưng bị 1 bàn tay nắm chặt giật lại về sau làm Trang ngã vào 1 vòng tay.

      Cách đó xa, có 1 người đứng nhìn. Nét mặt ngườ đó tối sầm lại, tức giận bỏ dù vừa mới tới.

      - Đau. Buông ra : Trang với giọng phẫn nộ, hết phăng bàn tay nắm chặt lấy nó.

      - trước với em 1 điều. Chúng ta sắp đính hôn rồi, tất nhiên là hứng thú điều đó. cho em biết thế, muốn nghe thôi.

      - cái gì thế. Tôi gặp chưa nổi 10p. THậm chí tên gì tôi còn biết. gì đến đính với chả hôn : Trang

      - Chúng ta có quyền quyết định chuyện đó. Mấy ông bà lên kế hoạch từ lần đầu tiên gặp em rồi. Mà quên giới thiệu, tên Thành Phong

      - Càng càng nhảm. Thôi mặc kệ . Tôi về đây.

      Trang quay về nhà với cái đầu nặng trịch suy nghĩ

      - Gì mà đính hôn chứ. Thằng cha đó mơ ngày lung tung à. AAAAAA điên á mất

      Những lúc cần xả những mớ bồng bông trong đầu là y như rằng, Trang nhấn số Vi nhanh chóng xả hết những gì nó nghĩ cho con bạn thân.

      - Mày cái gì á. Đùa tao à : Vi hét lớn trong điện thoại

      - biết thằng cha đó đùa hay nữa. Nhưng mà tao có giự cảm lành mày ạ : Trang

      - hỏi ba mẹ mày cho an toàn. Còn Phan nữa mà. Vi

      - Phan sao???? Liên quan gì đâu?? : Trang

      - Ai mà biết liên quan hay . hơhơ. Thôi có gì mày phone hỏi cho an toàn. tao buồn ngủ quá. pp mày nhé.

      ....last...

      - Sao bỗng nhiên nổi hứng lôi tôi leo núi với ông thế. Rảnh quá nhỉ : Trang

      - Ừ. rảnh chứ gì nữa. Đến đảo angel mà thăm ngọn núi này tiếc lắm : Phan

      - Thế sao lôi mấy người kia theo cùng : Trang

      - thích. Mà hỏi lắm thế. cho cẩn thận, đường toàn đá. Lơ là 1 cái là ngã lăn quay đấy : Phan

      - Ak, suối kìa. Lại kia chơi .

      - Ờ. Bà hiếu động nhỉ.

      - Hì kệ tui. Mà sao mua cái gậy mà chống. Leo dễ hơn mà.

      - Ai suy nghĩ như thế là ngốc nhất. Gậy chống lỡ ngã nó đâm vào người nguy lắm : Phan

      - Thế mình phải chủ động chứ : Trang

      - Biết ngã lúc nào mà chủ động, nắm tay tôi chặt vào. Ngã tôi còn đỡ được bà : Phan

      - Ngã tôi lôi ông ngã theo luôn. Hahaha

      Lúc đặt chân đến đỉnh núi, Trang hào hứng với cảnh đẹp nơi đây. Chẳng biết có bao nhiêu là loại hoa nữa. Phải là tuyệt vời. Thiên cảnh như trong mơ, mùi hoa cỏ dìu dịu hòa quyện cùng những chú bướm bay vờn. 1 thác nước chảy ào ào, nước trong veo được thả những cánh hoa thơm thoang thoảng. Phan kéo tay Trang:

      - Lại kia chơi : Phan

      - Có chứ. Ờ mà sao đây toàn là đôi 1 nam 1 nữ vs nhau thế nhỉ ???

      - Vì đây là núi....mà thôi.

      - Núi gì?? .

      - Thôi.

      ...Now..

      Lớp học hôm nay yên tĩnh lạ thường. CHính xác phải yên tĩnh mà là có 1 người quá trầm tư khiên 1 người cũng bị ảnh hưởng tâm trạng.

      - Ê ! Này ! Ông điếc hả Phan : Trang

      - Hôm nay nữa là nghỉ hè rồi. Ông bị cái gì thế : Trang

      Vẻ mặt lạnh như tiền, giọng Phan pha chút tức giận

      - Lúc tối tôi thấy có 1 đôi nam nữ tềnh tứ ở hành lang khách sạn queen's trong bữa tiệc doanh nhân ý. Làm tôi thấy kinh tởm. : Phan

      - lung tung cái gì thế : Trang

      - Thấy sao vậy. Tôi ngờ ai đó dễ dãi . Lại còn ôm chứ. Ghê nhỉ : Phan

      - Uk. Tôi thế đấy, sao. Chuyện của ông à. Tôi làm gì là quyền của tôi. Ông đừng có bày đặt xỉa xói ở đây : Trang

      CHẳng chẳng rằng, Phan xách cặp bỏ ra khỏi lớp. 2 ngày Phan kông đến trường. Dù thi xong, có học cũng chẳng làm gì nhưng Phan cũng liên lạc gì với mọi người, nhất là Trang.

      - Mẹ quyền gì mà đòi sắp đặt tình cảm của con. đính hôn đính hiếc gì hết, mẹ thích tự mà làm. Con thèm : Trang

      - Con tưởng tượng được nguồn lợi khi 2 công ty hợp tác với nhau đâu. Để cổ phiếu của công ty tăng giá, con phải làm như vậy. : Bà hoa

      - Cuộc sống tại chưa đầy đủ sao. Những gì bố mẹ có chưa đủ sao. Con của mình mà còn đưa ra để đặt lên bàn cược. Người như thế có còn là bố là mẹ nữa : Trang gào lên trong nước mắt

      - Vì con là con của chúng ta nên càng có quyền lựa chọn. Chốn thương trường này phải hi sinh tất cả vì lợi nhuận : Bà Hoa

      - Chị An Na từ lúc 17 tuổi cũng vì như con sao, chị ấy chán ngấy mỗi khi đặt chân vào cái nhà này là đây sao. HỪ, chị ấy được con cũng được. Bố mẹ đừng có mơ mà về chuyện " bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy " Như ngày xưa. : Trang

      Vừa dứt câu Trang chạy như bay ra khỏi nhà. gần 12h. Trang cứ chạy điên loạn, chạy trong vô thức mà nó chẳng biết nó đâu với bộ dạng như thế này. Nó thẫn thờ ngồi 1 mình chiếc xích đu ở công viên. Bất giác nó bấm số 1 người, chưa bao giờ nó thấy nhớ người đó như thế này dù giọng nó nghe được trong điện thoại lạnh băng.

      - Tớ...tớ... : Trang khóc nấc lên từng tiếng, thể nổi 1 câu.

      - Ở đâu, ở đâu, : Phan lo lắng gào lên

      - ...... biết. Công viên..viên phải : Trang

      - Ở yên đấy, đừng có đâu : Phan

      Màn đêm bí bao phủ khắp mọi nơi, chẳng thể nhìn được hình dạng bất cứ vật gì. Nhưng vẻ đẹp của Trang như tỏa sáng.

      - Ngon thế em.

      - Em tên gì vậy, cho bọn ngồi chung với

      - Ngồi đây 1 mình buồn lắm. Ngồi với tụi cho vui nhé.

      Trang ngồi im lìm như khúc gỗ. Nó biết những gì diễn ra. Nó dường như nghe thấy gì. Bởi tâm hồn nó nặng trịch. Đến lúc tay nó bị 1 gã chạm vào, nó mới choàng tỉnh nhưng nó thấy sợ mà ngược lại còn rất bình tĩnh.

      - Em với bọn nhé.

      - chứ ngồi đây làm gì, em nhỉ.

      Mấy gã sở khanh cứ lên tiếng liên tục, Trang nở 1 nụ cười khẩy khiến ai nhìn thấy cũng sởn gay ốc.

      - thôi. Mà tao trước. Tao bị HIV rồi. chán đời đây. Muốn thử 1 phát : Trang với giọng bất cần đời

      Nghe xong câu Trang vừa . Mấy gã kia mặt tối sầm lại. khéo rồi nhanh chóng chuần ra khỏi tầm mắt của Trang. 1 bàn tay chạm lên vai Trang từ phía sau, Trang thèm ngoảnh mặt lên nhìn mà ném thẳng 1 câu:

      - à. Hay muốn thử, thích tao chiều: Trang

      - Trang, sao thế. Có chuyện gì vậy: Giọng ấm áp chứa đầy nỗi sợ hãi nhưng rất quen thuộc.

      - có gì. Buồn nên ra đây ngồi chơi thôi : Trang

      - Lúc nãi gọi cho tớ, Trang khóc phải : Phan

      - , khóc đâu. Chỉ là.. chỉ là... : Trang

      - Chỉ là???? Có chuyện gì à, sao lại buồn, ra đây vào giờ này biết sợ à : Phan

      - Có gì mà sợ chứ. Thôi tớ về đây, đưa tớ về 1 đoạn được : Trang nở 1 nụ cười buồn

      - ừ : Phan đáp

      2 đứa lnagự lẽ qua những con đường trong im lặng. Thành phố yên tĩnh 1 cách đáng sợ.

      - Cảm ơn nhé: Trang

      - ừ. Thôi muộn rồi, vào nhà : Phan

      - Tớ xin lỗi vì làm phiền. Ngủ ngon. : Trang

      - Hôm nay,...: Phan chưa kịp , Trang bỏ vào nhà

      Nó lê từng bước nặng nề vào phòng. bàn học của nó có 1 bức thư: Nó lướt nhanh qua từng hàng chữ:

      " mẹ xin lỗi, mẹ muốn ép buộc con. Vì tình hình công ty gặp bất ổn, cách duy nhất là phải kết hợp với công ty Hoàng Mai. Con hãy vì bố mẹ, vì công ty, vì An Na mà chấp nhận này. Dù muốn nhưng con thể ngăn được đâu, vì mọi việc được sắp xếp ổn thảo. Tảo hôn có gì lạ trong thương trường, dù sao đây mới chỉ là đính hôn nên mẹ mong con hãy chấp nhận. Kí: mẹ của con "

      Những dòng chữ tuy ngắn ngủn nhưng in sâu từng chữ vào não của nó. 1 ngày mệt lử, nó khó khăn chìm sâu vào giấc ngủ. Từ lúc nó bị ép buộc phải đính hôn với 1 người xa lạ, nhũng giấc ngủ của nó còn dài như trước, ngủ ngon. NÓ sống khép mình với bên ngoài, kể cả Vi.

      nado Lovey Dovey Dovey uh oh uh oh
      Lovey Dovey Dovey uh oh uh oh
      teo isang honja dujima
      i-je Lovey Dovey Dovey uh oh uh oh
      Lovey Dovey Dovey uh oh uh oh
      noneun odi ye yeah oh..

      biết đây là lần thứ bao nhiêu tiếng chuông điện thoại vang lên. Nó mệt mỏi nhấn nghe. Trong điện thoại vang lên 1 giọng xa lạ:

      - Còn nhận ra chứ.

      - Ai : Trang

      - Chồng sắp cưới của em.

      - Tôi đùa với . Gì mà chồng chứ. quen. Mà sao có số tôi.

      - quen cũng thành quen thôi. Biết làm sao được, trước đây cũng từng gặp rồi mà, Thành Phong. Sắp đính hôn mà cả số điện thoại cũng biết vô tâm quá.

      - liên quan. quen cần giới thiệu. Tôi cúp máy đây : Trang với giọng lạnh tanh

      - có chuyện cần , về việc đính hôn của 2 chúng ta lần này : Thành Phong

      Trong chốc lát, Trang sững người, ngoan ngoãn lắng nghe.

      - biết trong chuyện này em muốn và cũng thế. Vì có bạn và có vẻ như thái độ của em rât skhó chịu. Trong chuyện làm ăn người ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì cái danh lợi họ nhận được. Bố mẹ chúng ta cũng thế, dù chúng ta có kịch liệt phản đối thế nào cũng xoay chuyển được tình thế vì họ quyết rồi. Nhưng có 1 điều, bố mẹ rất gét những kẻ hư hỏng. em hiểu ý chứ

      - muốn tôi là hư trước mặt bố mẹ sao.

      - Tùy em quyết định, cho e biết cách duy nhất để ngăn chặn những gì diên xra thôi. cúp máy đây.

      TÚt...TÚt...

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5

      Tiếng nhạc ỹ trong quán bar, ánh đèn nhấp nháy điên loạn. 1 ăn mặc sexy cực gợi cảm thu hút hết toàn bộ ánh mắt trong quán. Gương mặt thanh tú được trang điểm giả dặn. lắc lư uốn éo đủ kiểu, chốc chốc lại uống hết vèo 1 cốc rượi mạnh. Miệng ngừng la hét, điên cuồng trong tiếng nhạc.

      ..................

      Tin tức được lan truyền chóng mặt các trang báo mạng, tin tức hot trong được đăng tải trang nhất các báo với đủ các tiêu đề câu khách "con thứ chưa đủ tuổi vị thành niên của tập đoàn thiên hoa hư hỏng ăn chơi" " đột lốp nai tơ nhưng bản chất cáo già" "con dâu tương lai của Hoàng mai là quán bar??? " ....

      - Hủy hôn ư. thể được. Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng rồi : Bà Hoa

      - Tôi quan tâm, mọi tổn thất công ty tôi hịu trách nhiệm, còn hơn rước con ông bà về làm dâu : Bà mai

      ...tút...tút.. tiếng cúp máy gấp gáp. Bà hoa quay sang chỉ trích.

      - Trang, ai dạy cho con cách này. mau : Bà Hoa

      - ai cả, mà có có lẽ là mẹ : Trang

      - Con tưởng tượng nổi mình vừa gây ra chuyện lớn gì đâu : Bà Hoa

      - Con chuẩn bị sẵn sàng với mọi việc rồi. Con quan tâm : Trang dứt lời rồi bỏ .

      Cổ phiếu của công ty Sơn Hoa rớt giá nhanh chóng. Trong chốc mắt các khoản nợ được giấu kín bị vỡ. Hàng trăm cuộc điện thoại liên tục gọi điện đến công ty cầu hủy hợp đồng. Tình thế công ty trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Bố mẹ của Trang bị kiện vì vi phạm hợp đồng. Tin dữ liên tiếp tìm đến với gia đình Trang. HAy tin gia đình có chuyện, AnNa bay cấp tốc về nhà ngay trong đêm.

      - Trang đâu rồi bác : An Na

      - TIểu thư phòng. ăn chưa ạ : bác quản gia

      - Tôi ăn rồi. BÁc về phong , tôi tự lo được. : an Na

      Đứng trước căn phòng quen thuộc, AN NA gõ cửa "cốc cốc" "cốc cốc"

      - Em trong đó : AN Na

      - Mở cửa , chị tự vào đó : an na

      5p sau, cánh cửa được mở ra. Trang ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ mắt đẫm lệ, nó im lìm 1 câu. An NA lên tiếng phá vỡ yên tĩnh:

      - phải lỗi của em đâu, mọi chuyện dường như lường trước cả rồi.

      Trang quay sang nhìn An Na với ánh mắt vô hồn:

      - Dường như??? Thế chị biết chuyện em bị đính hôn từ trước sao???

      - , chị biết. Mẹ gọi điện hết mọi chuyện với chị mọi thứ diễn ra mất rồi. Chị kịp ngăn lại nữa.

      - Thực ra chị có biết chuyện này hay : Trang hét lớn

      - Chị rồi, chị biết. : An Na

      - Ừ : Trang

      - Em đừng lo, chị đưa công ty trở lại vị trí cũ. Mọi việc chị có thể lo, nhưng ngày mai em cần phải với chị đến gặp đối tác : AN Na

      - Em , muốn : Trang

      - Bố mẹ nhắm đến công ty Hoàng MAi để xin giúp đỡ bằng việc đính hôn này, nhưng em chịu, chị thể trách. Còn ngày mai nhất định em phải vì em cũng quen họ.

      - QUen ư??? Ai??? SAo họ giúp mình, biết công ty mình đà phá sản sao??

      - Mai em biết, chị nghỉ đây. Đừng nghĩ nhiều nữa : An Na

      Trong 1 quán caffe trang trí rất xinh và linh lung. An Na và Trang nhâm nhi 2 tách caffe sữa.

      - Xin lỗi, mấy đứa đến lâu chưa?

      - A. Huy : Trang bất ngờ

      - Bọn em đến trước giờ hẹn mà : an Na

      - Chào em, lâu gặp: Huy

      - Vâng : Trang

      - Ê đồ hâm kia. Bà chào tôi à : Phan

      - Xí. 1 hè gặp mà gặp xong thấy vẫn ươn như ngày nào : Trang

      - Sao, gặp thế có nhớ . he he: Phan

      - Cần gì phải nhớ. Mừng là khác: trang

      Nhìn 2 cụ non Trạng Phẫn chí chóe với nhau mà An Na và Huy nhịn nổi cười.

      - Thôi, chúng ta vào chủ đề chính. Công ty của bọn đầu tư 1 khoản tiền lớn vào dự án của An Na để giúp công ty của các em vực lên. Điều kiện hợp đồng cho rất nhàng, điều quan trọng là các em phải thu về được 1 khoản lời lớn : huy

      - Nếu dự án này bất thành chỉ công ty CHị An Na có chuyện mà bọn em cũng rất nguy hiểm vì Huy và em đứng ra trong chuyện này : Phan

      - Ừ. Trước tiên chúng ta phải ra điều kiện hợp đồng rồi chính thức làm việc chung : An Na

      Bản dự án được vạch ra, cả 4 người cặm cụi với công việc, làm việc hết công suất của mình.

      - Giờ nghỉ trưa rồi. Mọi người muốn ăn gì để em mua : trang

      - Thôi mấy đứa ăn . Chị chưa đói : An Na

      - cũng thế : Huy

      - Chỉ có con heo mập trong phòng này, cứ chốc chốc lại ăn mà vẫn kêu đói thôi : Phan

      - Hahahahaha : Tiếng cười tràn ngập cả văn phòng. Trang đỏ mặt cãi bướng

      - Đói ăn chứ sao. Ông buồn cười . Ít ra tôi siêng ăn chứ hơn ai đó người như que tăm boy ra boy girl ra girl...nhìn như lưỡng tính ý. : trang

      - Hừ. Đồ cãi bướng. cho bà thắng 1 lần đấy : Phan còn gì để

      - À này. Đợt này mọi người có vẻ ăn ít quá. Để mai em trổ tài nấu vài món đưa đến công ty cho mọi người ăn trưa nhé : trang

      - Ừ ! Chị thấy nhớ mấy món em làm quá : An Na

      - Chà. chưa được ăn. Phải thử mới được : huy

      - Hi Hi : Trang cười híp mí

      - Xí. chị cho Hâm này nấu coi chừn đưa toàn đồ khét cho tụi mình ăn đấy : Phan đá đểu làm trang chưa cười mặt bốc hỏa

      - Ông ăn thôi. lắm chuyện, nhiều miệng thế. làm tôi cụt hứng chịu được à.

      - Hì hì. Thôi tôi xin lỗi. Hạ hỏa hạ hỏa : Phan

      Trong ngày hè nóng bức khiến người ta bất chợt nổi nóng vô cớ hay mất nước liên tục. Với cái đầu thông mình, chỉ nấu 1 bữa trưa nhưng Trang cân nhắc rất kĩ chế độ dinh dưỡng sao cho phù hợp. 1 buổi sáng Trang có mặt ở công ty khiến công ty yên tĩnh hẳn vì Phan có buồn miệng cũng chẳng kiếm ra ai để ghẹo.

      - YAA. Em đến đây. Đúng giờ nghỉ trưa rồi, mọi người qua bàn ăn . : Trang nhanh nhẹn

      - Thơm phức luôn ý : Huy

      - Chà. Lâu lắm nhóc của chị mới vào bếp nhỉ : An Na

      - HI, em chia mỗi người 1 khay rồi nhé. Của chị đây, của đây. Còn đây là của đồ điên đó. Mà Phan trốn đâu rồi chị : Trang

      - À. Phan mua nước rồi, chắc sắp lên : An Na

      - Oh. Thế càng tốt, cả nhà ngon miệng : Trang

      - Woa, em có khiếu nấu ăn ghê. Em làm như trong nhà hàng luôn đấy: Huy

      - Dạ. Em đệ ruột của đầu bếp nhà hàng Pháp mà : Trang ăn hì hục

      - Em ăn từ từ thôi. Nghẹn đấy: An Na

      - lên rồi. CHị nhớ đưa khay thức ăn đó nhé. Em có việc trước đây : Trang chạy ù làm mị người chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

      - A Phan. Cơm Trang chuẩn bị đấy, ngon lắm. Em ăn : An Na

      - DẠ vâng : Phan nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Nhìn vào khay thức ăn trang trí cực đẹp, mới nhìn chảy nước dãi. Phan nhanh chóng ăn thử 1 miếng....nhìn 2 người đối diện ăn ngon lành mà nước mắt Phan cứ xối xả.

      - Phan sao thế. Cảm động quá hay sao mà nước mắt nước mũi tèm lem vậy : Huy

      - Em cần phải xúc động thế. Ngon cứ ăn , đàn ông con trai ai lại khóc vì mấy món ăn thế kia: An Na

      - Dạ....: Phan ngậm đắng nuốt cay, cố ăn thêm 1 xíu rồi bay thẳng vào nahf vệ sinh. Khóa chặt cửa...

      - AAAA cay quá. Trời nóng như lửa đốt con này mua nguyên chợ ớt cay về đầu độc mình chắc, hèn gì phần cơm của mình đỏ ngòm nhưng khử mùi kiểu gì mà nhìn nhgon thế : Phan đau khổ nước mắt ngừng rơi miệng ngậm đá.

      Sau 30p chóng chọi với cơn đau trong nhà vệ sinh. Phan quay vào văn phòng với cái miệng sưng húp như ong đốt. VỪa đứng trước cửa Phan nghe thấy giọng cười to nghe mà rợn người. Mở cửa bước vào, 2 giọng cười tiếp theo lại vang lên khiến nó tức lộn ruột.

      - Pha....n.....nem...em sao ..thế: An Na cười mà ra hơi.

      - HAHA...thằn..g em đẹp giai củ..a ..tôi. Miệng bị cái..gì thế haha ; huy

      - HAHAHAHAHA bạn...bạn tôi..ho...t đẹp trai ...quá đii. HAHa: TRang cười từ nãi giờ, thậm chí cười trước khi Phan vào làm An Na và huy tưởng Tran bị mát. Giờ hiểu lí do.

      Ánh mắt sắc nhọn như tia đạn của Phan tia thẳng vào mặt Trang. Mặt nó lạnh như tiền, sách cặp, bịt khẩu trang, rằng 1 mạch. Nhìn thấy hành động tức giận đó, mọi người đều nín cười. Hồi ức của Trang trỗi dậy, đây là lần thứ 2 Trang nhìn thấy nó như thế.

      - hic hic, mới cười có xíu thôi mà. Nhưng giò hay rồi, như thế là thằng nhóc này nổi khùng rồi : Huy

      - Nguy hiểm thế hả : An NA

      - ừ, nhìn nó thế thôi nhưng nóng lắm đấy. Đợt bữa tiệc doanh nhân về nó tự kỉ mấy ngày. Mở cửa vào phòng mà thấy tan hoang như chiến tranh thế giới thứ 3 ý. CHả hiểu bị giừ mà như thế nữa, mà thôi tiếp tục làm việc : Huy

      - VÂng; An Na

      TRang sững người " Phan cũng có mặt trong bữa tiệc tối đó?? Phải chăng ngốc ấy nhìn thấy mình ở hành lang nên..." nghĩ đoạn nó phóng chào ai 1 tiếng.

      Lang thang con đường kim mã. Trong tahnhf phố hà nội này, Kim mã có lẽ là con đường Trang thích nhất. Nó thích rong ruổi 1 mình con phố này lúc muốn yên tĩnh, và bây giờ cũng thế.

      Sầm.!!!! sao sáng bay vòng vòng đầu nó.

      - Bộ có mắt à ??? : Trang quát lớn dù ai cũng biết đây là lỗi của nó mà. Chẳng thèm để ý đến người mà nó làm ngã, nó lườm xéo tên bệt dưới đất kia rồi tiếp tục nhấc chân bước .

      - HỪ. Đúng là chảnh. biết ai đụng trúng ai mà còn dám to tiếng : Giọng đáp trả

      Câu kết thúc chọc tính nóng của Trang rỗi dậy, nó quay mặt lại. 4 con mắt gặp nhau làm nó sững sờ.


      CHƯƠNG 6

      - Là : Trang bất ngờ

      - Hơ. ngờ là em đấy : Thành Phong

      - sao chứ, xin lỗi. Có cần vào bệnh viện : Trang bớt nóng, cảm thấy mình có lỗi.

      - Gãy tay rồi đó, vào viện mà được à : Thành Phong

      - đùa à, tôi va phỉa có xíu thế thôi gãy tay kiểu gì được. Đàn ông con trai kiểu gì thế: Trang

      - Thế con trai phải là người à. Gọi taxi đưa kiểm tra . : Phong láu lỉnh

      Sau 1 hồi cãi nhau, trang vứt Phong ở bệnh viện. Thanh toán xong chi phí chuẩn bị chuồn ..

      - Này, đâu thế. Đưa đến đây phỉa hộ tống về chứ. Người đâu vô duyên: Phong

      - Bộ chân để làm cảnh à. Có chân tự cuốc bộ mà về . Xây xát có tí mà lắm chuyện. Đồ công tử bột: Trang

      - Đưa về, coi như trả ơn vụ giúp em gỡ chuyện đính hôn lần trước : Phong

      - Hơ, giúp được cái gì. Tôi làm tôi chịu cả , có làm được gì cho tôi đâu : Trang

      - nhờ cuộc điện thoại gợi ý của anhthì em biết làm gì ngoài cúi đầu nghe lời đâu. Thế có chịu đưa về : Phong

      - Mặc kệ . Có chân tự về : Trang

      - Hừ, con gì đâu mà điêu ngoa hư hỏng quá. Đụng phải người ta rồi giờ còn định đánh bài chuồn. biết còn lương tâm nữa đây : Thành Phong lớn tiếng để thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Những câu của Phong nhanh chóng lọt vào tai của những người xung quanh. Họ bắt đầu bàn tán ồn ã. Bảo này thế nọ này thế kia .. làm Trang xấu hổ biết dấu mặt đâu. Đành lôi áo Phan kéo ra cổng bệnh viện.

      - taxi : Trang hét lớn, vẫy vẫy chiếc taxi bên đường - đó. thích bộ tôi gọi xe cho mà về đó. Đàn ông con trai gì mà kẹt xỉn : Trang mở cửa, quay người chuẩn bị bỏ cổ tay bị túm chặt, lôi vào xe. - này, bộ trời nóng quá dây thần kinh bị chập đoạn nào à. Buông ra ngay : Trang

      - Bác tài ơi, bác. Bác theo địa chỉ này cho cháu: Thành Phong đưa máy điện thoại cho bác tài xế.

      CHiếc xe bắt đầu lăn bánh trao hỗn loạn. Trang la om xòm tới tấp, Phong bất lực chẳng thể nào cản cái miệng cứ pala pala kia lại.

      - A. Bác ơi, là tên bắt cóc đấy. Bác nghe theo lời hăn cũng là đồng phạm : Trang biết thể bắt góc Của Thành Phong được, chuyển mũi tên qua bác tài xế

      - phải đâu bác, ấy là người của cháu. cãi nhau nên ấy giận chịu với cháu thôi : Thành Phong nhanh miệng giả thích

      - Lũ trẻ bây giờ hay : Bác tài xế toát mồ hôi hột, lẩm bẩm

      - Tôi đếm đến 2. dừng xe tôi nhảy xuống. 1 2 3.....

      Kéttttttt. Tiếng xe ô tô phanh gấp nhưng đúng lúc. Trang vừa lấy đà, chuẩn bị là làm bị 1 bàn tay giữ chặt lại nhưng kịp nữa vì nó bay ra khỏi xe. Cộp, Trang đóng mạnh cửa lại rồi chạy như bay, bỏ lại 1 tên cứ nhìn chằm chằm rời mắt từ phía sau: Phong pov's: phải chăng, ấy quá giống..... Enad pov's.

      - Cháu xin lỗi,làm bác sợ rồi. thôi bác: Phong

      Cùng lúc đó, có 1 người tức giận vì trò đùa quá lố của Trang. Cái môi đỡ sưng hơn nhưng cay dường như thét ra lửa.

      - biết hâm đó mua ớt gì mà cay thấy mồ : Phan lẩm bẩm trong tức giận

      Tiếng nhạc chuông vang lên Màn hình đin thoại lên 2 chữ " Hâm choảnh ". VỪa nhấn trả lời, đầu giây bên kia oang oang.

      - A, tôi biết tôi có lỗi là chọc giận ông, tất nhiên đây phải lần đầu và là lần cuối. Nhưng mà Huy bảo ông giận rồi, tôi thấy vui lắm, he2. Nhưng mà vì thấy có lỗi 1 xíu. nhiều tốn tiền điện thoại của toi quá. Tối 7h30, CAFFE HOUSE..tút tút tút

      - Hơ, 1 mạch như đọc rap rồi cúp luôn, chẳng để ai trả lời. : Phan tự kĩ ^^

      ...caffe house, 7h45 p.m...

      Cạch ! cạch.. li caffe đá được đánh đều.

      - Ê, đến lâu chưa : giọng khang khác thường ngày của Phan Trang ngừng đánh caffe, ngước lên nhìn Phan với ánh mắt tóe lửa.

      1 giây 2 giây 3 giây, Trang trời mắt khỏi Phan...rồi....

      ...........đón đọc chap tiếp của ty nhé.........

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7

      Trang ngừng đánh caffe, ngước lên nhìn Phan với ánh mắt tóe lửa. 1 giây 2 giây 3 giây, Trang trời mắt khỏi Phan...rồi....

      - HAHAHAHA. Biến thái à. HAHAHA : Trang ngớt cười, cười như xối nước vào mặt Phan

      - Cho 5 phút, thích . Xong tôi : Giọng chứa đầy bực tức khiến Trang bừng tỉnh. Nó thoáng chút có lỗi, vẻ mặt trở nên nai hơn bao giờ hết.

      - À, ông tháo khẩu trang ra . Nhìn kì kì ý. cafe mà đeo thế sao uống : Trang nhàng vì biết mìn có lỗi.

      - Ừ, cũng muốn lắm nhưng biết nhờ phúc của ai tôi mới phải thế này : Phan bóng gió

      - hi hi, tôi định chọc vui chút thôi. Ai biết là ớt đó cay thế đâu, ông là lần đầu tôi thử nghiệm mà : Trang ngoan ngoãn khai hết kế hoạch của nó

      - Lần đầu?? Thử nghiệm??? Bà đổi tên tôi thành chuột bạch từ bao giờ thế Trang : Nhìn vào ánh mắt kia cũng đủ hiểu Phan tức đến thế nào. Trang cúi đầu nhìn xuống dưới như con mèo biết lỗi. Làm Phan khẽ dao động khi nhìn thấy con mèo biết lỗi này.

      - Nhưng mà ông làm mọi người để ý đến bàn mình kìa, ngượng à. Bỏ khẩu trang ra . Nhìn như là....: Trang

      - Như là gì, nốt : Phan

      -À à, có gì/ Hi hi : Trang giả ngốc cười khờ

      CÁCH, Cheng

      - Dạ tôi xin lỗi quý khách ạ : Nhân viên phục vụ loay hoay lau vết nước cam đổ lên áo Phan. miệng ngớt xin lỗi.

      - sao đâu, nước cam màu nhạt. Chị làm việc : Phan

      - Tôi...tôi xin lỗi quý khách nhiều : Nhân viên

      - Xì, ngày gì mà đen kinh khủng, bộ bà trù tôi hả Trang : Phan cau mày

      - Này, sao ông xiu ông đổ tại tôi thế hả, tôi có làm gì ông đâu : Trang vô tội, chu mỏ cãi lại

      - Ngồi đó đợi tôi chút, tôi vào nhà vệ sinh lau vết nước cam : Phan

      - ừ. : Trang

      Ngồi trong quán chán chường đợi Phan, Trang bỗng tia thấy di động của để bàn, nhìn giống in đúc máy nó. Bản chất tò mò trỗi dậy, nhnf trước ngó sau. Trang với lấy chiếc điện thoại rồi nhấn. Nó hơi bực, máy cài mật khẩu. Nó vẽ đủ đường mã khóa thông thường nhưng đều sai. Bất quá nó vẽ hình mật khẩu giống máy nó.

      - A, mở được rồi : Trang khẽ reo lên

      Theme điện thoại hình nó, nó hơi bất ngờ. Mở hình ảnh, trong máy toàn hình con , mà đúng hơn là hình của Trang. Có 1 vài tấm thỉnh thoảng nó tự sướng với Phan nhưng rât sít. Nó hơi sững.

      .......trang pov's....

      - Hay là mình tự kỉ tự lấy máy mình nghịch nhỉ??

      ...end pov's....

      Nó lục túi tìm điện thoại. ràng chiếc này là máy của Phan mà, sao toàn hình mình nhỉ. Nó ngơ ngơ hiểu.

      - Bà làm gì mà cứ như gà ăn bọ xít thế Hâm : Phan bất giác xuất làm Trang khẽ giật mình.

      - À à, làm gì cả. Nghịch nghịch thôi mà. hì hì : Trang

      - Thấy máy tôi để đây đâu : Phan loay hoay tìm máy

      - À đây phải : Nhân lúc Phan cúi xuống ghế, Trang nhanh tay để điện thoại về lại nơi cũ

      - Ừ, đây rồi. Nó có chân à sao nãi nhìn đây thế nhỉ : Phan nghi hoặc

      - Ông hỏi tôi mà hỏi máy ông ý. Mà thôi. Tôi có việc chuồn trước. Tiền nãi ông tôi trả rồi nhé. Còn đây nữa. biết môi ông đỡ sưng chưa nên tôi mua thuốc cho ông đấy, nghe bác sĩ nếu bôi trong đêm là hết. Về trước nhé: Trang đánh nhanh rút gọn, chạy ra khỏi quán rồi nhảy lên ô tô.

      - này bị gì thế nhỉ: Phan lắc lắc đầu khẽ nhìn vào gói thuốc mỉm cười

      Ngồi ô tô nhìn ra phía ngoài qua khung cửa sổ. Hè Hà nội về đêm đẹp. Trang nhoài đầu nhìn ra bên ngoài, bỗng nó thèm ăn bánh tráng trộn. Chị An Na với Huy giờ này chắc vẫn còn làm việc, nên làm phiền. Trong đầu nó léo lên nụ cười lâu ngày gặp của Vi mà nhớ. Nhanh tay tìm số bạn để alo rủ rê nó cùng

      - QUoái, số Vi đâu rồi nhỉ. Hôm nay sao tìm hoài chẳng thấy??? Mà nó đổi sôd như mưa muốn nhớ cũng chả nhớ nổi. : Trang lướt danh bạ, toàn những cái tên lạ hoắc. Mở tin nhắn, nó há miệng tròn mắt

      - ÔI mẹ ơi, tráo nhầm máy với Phan mất rồi. khá xa với quán, chưa kể là Phan vê, thôi đợi mai trả sau : Trang tự kĩ 1 mình

      11h p.m tại phong Trang

      Tay lướt điện thoại. Phan lưu tên nó là chảnh hâm. Nó bực mình đổi tên thành TRang Chảnh. Dù là bực nhưng nó lưu Tên Phan trong máy cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, 1 từ ngắn gọn xích tich Điên.

      Cùng lúc đó, Phan cũng nhận ra đây phải máy mình. Vì nó lấy mật khẩu giống Trang nên dễ dàng mở khóa. Cả 2 chẳng biết tò mò gì mà đều nỡ gọi 1 cuộc điện thoại báo cho nhau mà chỉ mở hết cái này sang cái kia coi. Trang tự sướng rất nhiều, nhiều lắm nhưng mà chẳng tấm nào chê xấu nổi. Phan cứ lướt lướt rồi lướt.

      8h2 a.m. Cuối cùng ngườichủ động gọi điện trước vẫn là Phan

      - Giờ này chắc phải còn ngủ : Phan với vẻ đày mỉa mai

      Với tay lấy chiếc điện thoại, nghe giọng làm Trang giật bắn mình. Quả nó vẫn mê man buồn ngủ vì lúc tối thức khá trễ. Nhưng chẳng dám nhận, nếu đầu dây bên kia cười cho phỗng mũi mất, nên nó nhanh nhảu đáp lại.

      - Tất nhiên là khôngcòn ngủ, ăn sáng : Trang

      - Ừ, thế hôm nay chơi chỗ này . Vui lắm. Cho bà 10 phút chuẩn bị nhé. Tôi đứng ở dưới. Sợ tốn tiền điện thoại của bà nên tôi cúp đây.

      TÚT...TÚT...TÚT...sau khi điện thoại vang đến tiếng thứu 4 nó mới sực tỉnh chạy làm vệ sinh cá nhân, thay đồi nhanh để bị lộ tẩy là dối.

      .....pov's.......

      - Mà là gì mà mình phải sợ nhỉ, chỉ cần là mới bắt đầu ăn sáng là được mà. Cho đợi ngoài cửa cho biết mặt: Trang léo lên ý định trêu ngươi

      ....end pov's....

      - Bà cho tôi đợi khá là lâu đấy : Phan hơi bực

      - Lâu gì, tại lúc oong gọi tôi mới bắt đầu ăn mà, định đâu : Trang đá lạ

      - Lên xe rồi biết : Phan mở cửa ô tô

      - ô tô thích. Tôi muốn đạp điện : Trang

      - NHưng tôi : Phan

      - THế xe tối, ok : Trang

      - Ừ, tùy.

      Tránh trường hợp xe hết điện như lần trước, Phan kiểm tra rất tỉ mỉ trước khi . 2 đứa khá thân rồi nên chung là chuyện bình thường, chút ngại ngùng gì cả.

      - Thế đây là nơi ông bảo hay lắm à: Trang nhăn mặt

      - ừ. Tất nhiên: Phan cười khẩy

      - siêu thị mà vui cái nỗi gì: Trang

      - Hôm qua bà nấu cho bọn tôi ăn rồi, hôm nay tôi phải trả ơn chứ. Tiếc là tôi chỉ biết nấu chứ biết chọn thức ăn. Bà để chọn giúp tôi : Phan mà ánh mắt lên vẻ đểu.

      - à, ừ : Trang khẽ cảm thấy bất an sợ bị trả thù.

      Sau 1 hồi siêu thị, về nhà Phan vật lộn với cái bếp. Trang lắc đầu biết mấy thứ Phan nấu có ăn nổi nữa. Cắt rau, thịt mà hình ra hình, thù ra thù. 1 mớ tạp nhan hỗn độn mới nhìn chả thiết ăn

      - Này ông ơi, thôi ông ra mua cơm hộp cho chị ăn cho lành bụng. Ông làm thế này tào tháo rệt cả lũ đấy ông ạ.

      - Trang trí đẹp đâu có nghĩa là ngon. Bà lắm chuyện: PHan mạnh miệng

      ........

      ( chỉ riêng tôi mà tôi biết tất cả các tác giả đều rất vui khi biết được bạn đọc truyện của họ và họ dốc hết sức để truyện của họ hay hơn nữa, vì thế đừng ngần ngại mà vote hay comment những gì bạn muốn. Tin tôi , nếu các bạn cũng là 1 trong những người viết truyện, bạn hiểu được cảm giác sung sướng như thế nào khi truyện của các bạn có comment và lượt xem tăng dần. Cảm giác như bạn được làm 1 việc gì đó hạnh phúc ý. và với tôi MỖI COMMENT CỦA BẠN LÀ 1 ĐỘNG LỰC CHO TÔI )

      Lúc đến công ty cũng kịp giờ ăn trưa. Trang lẽo đẽo theo sau Phan vào văn phòng. Nhìn 4 hộp cơm bày ra bàn mà ngán ngâme. Rau cắt đều to loạn xạ, nhìn đẹp mắt mà còn sợ đảm bảo tiêu chuẩn. Huy cất giọng hỏi vẻ bi đát:

      - Chả bù cho hôm qua tẹo nào. Có là ăn được Phan : Huy

      - Tất nhiên là ăn được, thử .

      - HÌ HÌ, ra ông vào bếp bao giờ chưa Phan : Trang hỏi vẻ nghi ngờ

      - Tôi toàn nhìn mẹ với mấy giúp việc làm thôi. Tôi cần làm : Phan hí hửng làm Trang muốn xỉu mất

      - Thôi thôi. Dù sao Phan cũng cất công làm rồi. Thử : an Na khích lệ

      Phan tròn mắt nhìn chị ăn. ai có ý kiến gì, ánh mắt dừng lại trước mặt Trang, nhìn chằm chằm.

      - Sao chịu ăn: Phan hỏi

      - À ừ. tại tin tưởng ông lắm ý mà : Trang ngây ngô đáp

      - tệ như bên ngoài đâu em. Ăn khá được đấy : Huy chỉ chỉ vào đĩa thức ăn

      - À dạ vâng. Mà Phan này, đổi phần cơm của ông cho tôi rồi tôi ăn: Trang

      - Sao chứ. phần nào cũng như nhau. Cần gì phải đổi : Phan

      - Bảo đổi cứ đổi. Nhiều lời làm gì : Trang vừa vừa cười nhanh tay tráo 2 phần cơm sau đó bắt đầu ăn. Phan cười hì hì nhìn Trang làm nó bực mình.

      - Bà sợ tôi chơi xấu như bà chắc. An tâm , tôi trộn thuốc xổ vào cơm của bà đâu. : Phan nghiêm nghị

      - Công việc như thế nào rồi chị : Trang quay sang hỏi An Na

      - Diễn ra rất thuận lợi. chung mọi thứ có gì phải lo lắng. : An Na vui vẻ trả lời

      - Lần sau đừng tùy ý như thế nữa nha Trang, em lớn rồi phỉa suy nghĩ trước khi làm. Dù là bồng bột cũng ảnh hưởng tới em sau này : Huy nhắc nhở

      - Dạ vâng : Trang ngoan ngoãn

      - Đấy đấy, CHẳng biết nhờ công của ai gây ra rắc rối : Phan thêm dầu vào lửa. Làm lòng tự trọng của Trang bị động chạm. Lườm 1 cái, làm mặt lạnh.

      - Các em cần phải đến công ty giúp chị nữa đâu. Từ hôm nay mọi việc nhàng hơn rồi. chị tự lo được : An Na

      - Vâng : Trang Phan đồng thanh

      hơn 10 giờ nhưng trong phòng của An Na còn rất ỹ. 2 chị em cãi nhau.

      - Trong thời gian bố mẹ vắng chị trực tiếp chăm sóc em, em đâu cũng phải với chị : An Na lớn tiếng.

      - em đủ lớn để tự thân vận động được rồi, chị đừng có quản em theo kiểu cai ngục như thế. Em khoảng 3 4 ngyaf gì đó thôi. Cần gì nhât sthieets mà chị phải làm loạn như thế : Trang cãi lại

      - Nhưng em đâu, với ai. Nhưng điều tối thiểu như thế ít nhất em phải với chị. nếu lỡ em có chuyện gì biết làm sao. Em bướng cũng vừa vừa thôi, chị nhường em nữa đâu đấy : An Na giọng.

      - Em thích thôim chị hỏi như thế nào cũng bằng thôi. Chị đừng có lườm em như thế : Trang

      Chap..........

      An Na vung tay tát Trang 1 cú đâu, Trang lườm An Na chằm chằm rồi chạy về phòng. Ngôi nhà yên tĩnh hẳn nhưng ở 2 căn phòng khác nhau. 2 cùng chung tâm trạng. Lần đầu tiên 2 chị em to tiếng đến vậy, cũng là lần đầu tiên An Na đánh Trang. Trang đâu, An Na cũng đau. Nhưng vết thương lòng đau hơn vết thương ngoài da nhiều.

      Sáng sớm, trước khi làm, An Na gõ cửa xin lỗi Trang. Dù sao Trang suy nghĩ còn rất trẻ con lại còn cái tính ương ngạnh từ nên An Na rất hiểu, An Na biết Trang rất muốn xin lỗi nhưng dám nên chủ động. 5 phút chờ cửa vẫn thấy Trang mở, An Na tiếp tục gõ nhưng khoong thấy động tĩnh gì, hơi lo lắng, tự mở cửa vào. Căn phòng in nguyên nhưng chẳng thấy chủ nhân của nó. An Na gọi điện nhưng máy Trang để ở nhà, đồ đạc vẫn in nguyên nên nghĩ Trang đâu đó 1 lát. Trước khi làm An Na quên dặn bác quản gia khi nào Trang về gọi báo 1 tiếng.

      1 ngày trôi qua trong tĩnh mịch. Phan gọi hàng trăm cuộc điện thoại mục đích trêu chọc bà bạn nhưng kết cục luôn là trả lời. An Na liên lạc với Trang cũng trong tình trạng tương tự.

      9h30 p.m

      - Em liên lạc được với TRang chưa : An Na hoảng hốt

      - Em chịu, Vi cũng có tin tức gì của Trang chị ạ : Phan cũng lo kém

      ..............

      1 đêm dài mất ngủ nhưng Trang 1 cuộc điện thoại cũng gọi về, nó mang theo trong người 1 đồ đạc gì.

      Mỹ. 9 A.M

      - phải , dối. lừa tôi, giả giấy tờ lừa tôi : Nước mắt giàn dụa, Trang dùng tay đấm thùm thụp vào bả vai người đứng đối diện.

      - xin lỗi nhưng đây là . Kết quả ở Việt Nam , là do em đòi nước ngoài chứng kiến tận mắt để đợi kết quả mà. : Phan bua

      Trang vẫn ngừng khóc, quãng đường từ bệnh viện về khách sạn nó khóc nhưng nước mắt rơi chứ còn phát ra tiếng. 4 ngày nó liên lạc với bất kì 1 ai. Nó muốn ăn uống gì, miệng cũng mở dù 1 câu cũng .

      Cốc CỐc, tiếng gõ cửa

      - vào nhé

      Bên trong vẫn tĩnh mịch có tiếng trả lời, cửa mở.

      - Em bình tĩnh hơn chưa ??

      trả lời, Trang chỉ khẽ gật đầu. Đôi mắt vô hồn sưng húp lên vì khóc quá nhiều.

      - xin lỗi, nếu biết khi phơi bày em thế này thà mãi mãi im lặng còn hơn : giọng buồn trầm nhưng đầy san sẻ.

      - có lỗi, do em ngốc quá thôi. Giờ...em muốn nghe kể về em và mọi thứ quanh em. : trang khó khăn trong tiếng nấc.

      - Ừ..........

      ..........

      1 tuần lặng lẽ trôi qua trong lo lắng, nỗi buồn và nước mắt. Trang về Việt Nam nhưng nó về nhà.

      King KOng.........tiếng chuông cửa kéo dài. giúp việc ra mở cửa.
      - A Trang : có vẻ như nó tới đây nhiều đến mức như nó ở nahf nó rồi

      - Vi đâu

      - Dạ chủ phòng, mời vào.

      Trang thân thuộc ngôi nhà này như nhà nó, cứ tự nhiên nó lên phòng, gõ cửa, dẩy vào thẳng bên trong.

      - A, mày đây rồi. 1 tuần qua mày đâu thế con điên này. Chị an nalo cho mày ăn uống gì được mày biết : Vi trách móc, giọng run run lo lắng.

      - Ừ. Đừng với ai tao ở đây. Tao cần yên tĩnh: Tran trầm giọng

      - Mày sao thế. Phải báo cho mmoij người 1 tiếng chứ. Thế tao gọi cho Phan 1 tiếng được : Vi

      - Mày báo với ai tao ngay tức khắc : Trang

      - Mày có chuyện gì, tao nghe : vi lo lắng

      - có gì cả : Giọng Trang vẫn trầm buồn

      - Tao lớn lên với mày. Nhìn mày thế này mà bảo có gì mày nghĩ tao tin sao. Nếu mày coi tao là bạn thân mày phải hết cho tao, chắc chắn tao có cách giúp mày : Vi

      Trang bắt đầu thút thít, nhìn nó khóc mà Vi mủi lòng. Nghe Trang kể, nước mắt Vi cũng lã chã lăn dài. Vi biết giờ phải khuyên bảo bạn thân như thế nào, chỉ biết ôm nó chặt rồi bảo " cố gắng lên, bên cạnh mày còn có tao, có mọi người mà"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :