1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm]Ông xã em là thú nhân_ Hạ bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Ông xã em là thú nhân_Hạ bộ
      [​IMG]
      Nguồn convert: http://hotconvert.blogspot.com

      Edit: Tập đoàn sắc nữ bị dụ dỗ

      (MuP, Thượng Quan Băng Tâm, Thượng Quan Thiên Quỳ, Kosuke Chín Đuôi, Tiểu Mạn Mạn, Mino…còn bổ sung)

      Beta: ss bí dễ xương “hìn nành”, Sechan

      Số chương: 76 chương

      Thể loại: Nhân thú, siêu sắc, 1×1, HE

      [​IMG]

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 1: Sơ ngộ
      ♥ Edit: MuP cưng

      Hai mắt Ryan trống rỗng vô thần, biểu tình đờ đẫn nằm mặt đất, đột nhiên ho khan kịch liệt, cảm giác lục phủ nội tạng giống như bị người khác đảo loạn tùng phèo.

      “Ựa” phun ra bụm máu, cả người cơ hồ quỳ rạp mặt đất, qua hồi lâu mới chậm rãi ưỡn ngực nâng người lên.

      cảm giác như cả thế giới đều sụp xuống , lối thoát, toàn thân vô lực trống rỗng, khí lực hô hấp cũng có, đến thở cũng khó khăn.

      Dần dần thân thể suy yếu đến khí lực duy trì hình người cũng còn, sau trận kịch liệt run rẩy, biến thân thành Kim Mao Sư Tử(sư tử lông vàng) vẻ mặt uể oải, cảm giác bản thân sắp chết, gượng nổi tia chí chiến đấu, có lẽ cứ như vậy chết cũng tốt, như vậy là được giải thoát rồi, ánh mắt còn chút sức sống cụp xuống nhắm lại, chờ đợi cái chết đến gần.

      Ryan biết chính mình như vậy mơ mơ màng màng qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, khứu giác vẫn còn nhạy bén như trước cho biết đó là giống cái(=.=’’), có mùi hương ngòn ngọt như Mộ Sa, chẳng lẽ là Mộ Sa trở về tìm ?

      Giả thiết này làm cho hưng phấn thôi, chống đỡ thú thân suy yếu của mình, giãy dụa đứng lên, lắc lắc về phía bên ngoài hang động.

      Làn hương càng ngày càng gần , Ryan thấy có bóng người mơ hồ độ cao khác biệt với Mộ Sa lắm, cố gắng gắng gượng chút hơi sức cuối cùng nhào tới, lần này dù thế nào cũng sơ suốt để nàng bỏ trốn.

      “A. . .” Điền Hân đột nhiên thấy Kim Mao Sư Tử ngã nhào xuống đất sợ tới mức hét rầm lêm. Trong lòng chỉ có ý niệm trong đầu, lúc này nàng hoàn toàn xong đời rồi.

      Dù nàng có chạy nhưng đó sư tử, cũng thể trốn thoát, thôi quên nhắm mắt chờ chết . Ai, nàng là xui xẻo mà, bị ông bức lên núi hái thảo dược, nghĩ lại bước trượt chân rơi xuống núi khu vực có người ở, mới vừa được hai bước, lại đụng ngã phải đại sư tử, rất tốt, rơi từ vách núi xuống ngã chết, lại thành bữa ăn ngon cho sư tử .

      Khả Điền Hân trong thấp thỏm lo âu, nhưng cảm giác đau đớn bị phanh thây xuất , chẳng lẽ nó ở lo lắng ăn ở đâu mới ngon miệng, hay là chê nàng gầy gò, muốn nuôi béo rồi mới lại ăn?

      Điền Hân len lén he hé mở mắt, oa, đại sư tử kia thế nhưng chỉ ghé vào người nàng, ưm, ngủ , hay là chết? ? ? Việc này quả thực quỉ dị, chẳng lẽ đây là sư tử già, ngay cả khí lực ăn nàng cũng có?

      Điền Hân nghĩ thế nào, cũng biết lấy dũng khí ở đâu, lại xốc miệng nó lên muốn nhìn xem có bao nhiêu cái răng, đoán tuổi ngựa phải là xem răng à, sư tử cũng có thể sai biệt lắm ha.

      Điền Hân vén phải nhìn trái nửa ngày trời cũng đoán ra được nó mấy tuổi, cuối cùng đành chào thua buông tha cho nó. Dùng hết sức lực xốc đại sư tử người xuống, sau đó mệt ngồi ở bên thở hồng hộc.

      “Hô, nặng quá .” Điền Hân thở dốc ngồi bệt xuống bên xem xết thân hình cực đại của con Kim Mao Sư Tử, nó dường như vẫn còn có hơi thở, nhìn miệng nó còn đọng vết máu, hơn nửa người lại bị thương, biết nó như vậy là vì bị thương hay là già quá sắp chết.

      Điền Hân bắt đầu thấy khó khăn , nàng đến tột cùng nên làm sao với nó mới tốt. Thừa dịp nó bây giờ còn hôn mê trực tiếp giết nó ngay, sau đó lột nó da làm quần áo, còn chút thịt tồn lại làm thức ăn, hay vẫn là cứu sống nó, chừng nó lại biết ơn nàng sau đó nguyện ý bảo vệ nàng, TV đều động vật cũng có linh tính(*), biết là hay giả.

      (*) Thú vật cũng có cảm xúc vui buồn và cũng biết trả ơn báo oán.

      Đồ ăn VS bảo vệ? Điền Hân lo lắng nửa ngày cuối cùng quyết định vẫn là cứu sống nó tốt hơn, dù sao nơi thâm sơn cùng cốc này vạn nhất nếu lại gặp phải mãnh thú cái mạng của nàng còn, nếu như có thể có em sư tử làm thị vệ, vậy an toàn rất nhiều.

      là liền làm, vì an toàn cái mạng của nàng, nàng trước tiên vẫn là nên lấy cuộn dây thừng từ balo ra, mất nửa ngày trói Kim Mao Sư Tử kia lại chặt như đòn bánh tét, sau đó lại lấy ra thanh chocolate từ balo, nhét vào miệng nó.

      Tuy là muốn cứu sống nó, nhưng nàng cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, phải nghe là dã thú năng lực tự lành rất mạnh mẽ sao, nó như vậy tám phần là đói đến hôn mê, nàng đem phân nửa đồ ăn còn xót lại cho nó, nếu như nó vẫn là sống được, vậy đừng trách nàng .

      “Cho ăn” xong, Điền Hân ngồi xuống bên cạnh nó, thưởng thức bộ lông sáng bóng của nó, khỏi phát ra thanh chậc chậc tán thưởng: “Wow, bộ da lông này đúng là hảo hạng, nó mà chết, lột da nó đem cầm đồ chắc chắn đươc giá cao. Chậc chậc. . .”

      Dù Ryan bị thương tích đầy mình, lại nhiều ngày có nước uống, nếu nghe được lời này của nàng cũng bị tức ngất xỉu ..

      “Ưmmmm. . .” Qua hồi lâu, nửa thanh chocolate hòa tan trong miệng Ryan kia, cuối cùng là phát huy tác dụng, làm cho Ryan hôn mê tỉnh lại.

      Điền Hân vừa thấy đại sư tử mở to mắt , lập tức hưng phấn vỗ vỗ đầu của nó làm cho nó nhìn về phía chính mình, sau đó bước lui từng bước, xác định nó cắn đến mình , mới cao nhìn xuống : “Này , đại sư tử, là tao cứu mày, tao là ân nhân của mày, mày phải báo đáp tao biết ?”

      Thần trí Ryan dần dành thanh tỉnh, nhìn thấy trước mắt kia phải Mộ Sa, tuy rằng người nàng khác Mộ Sa lắm, ngay cả mùi hương người cũng giống, nhưng nàng phải Mộ Sa, giọng hai người giống nhau, hơn nữa Mộ Sa tóc dài, mà nàng tóc lại ngắn, làn da cũng đen hơn chút.

      Đúng vậy, thể là Mộ Sa được, nàng giờ phút này ở bên người Chelsea lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị chào đón sinh linh mới, làm sao lại có thể nhớ tên hỗn đản có ý định làm tổn thương nàng như .

      Điền Hân chỉ thấy Kim Mao Sư Tử liếc liếc mắt mình, sau đó dáng vẻ dường như rất thất vọng, cúi đầu suy sụp quỳ rạp mặt đất bất động .

      muốn quan tâm tới nàng. Điều này làm Điền Hân sửng sốt chút, cúi đầu nhìn xem chính mình, chẳng lẽ là vì nàng gầy ốm, làm cho này con sư tử đầu to này chút ham muốn ăn nàng cũng có?

      “Phi phi. . .” Nàng cũng phải hi vọng nó có ham muốn ăn mình, nhưng nó tảng lờ lãnh cảm với nàng như vậy cũng làm cho nàng căm phẫn đến cực điểm.

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 2: Chung sống hòa bình
      Điền Hân lửa giận bốc ngùn ngụt tiến lên nhéo lỗ tai nó, cũng quản nó nghe có hiểu hay , sẵng giọng : “Đại sư tử, tao cho mày biết, tao là ân nhân cứu mạng của mày, mạng của mày là của tao, cho nên sau này mày phải nghe lời tao, có nghe ?”

      Ryan bị nhéo tai vui ngẩng đầu lên, trời sinh tính tình ôn hòa nên chưa từng nóng giận với “giống cái”, huống chi giống cái đó lại rất giống Mộ Sa. Dù sao sống chẳng qua cũng chỉ là cái xác hồn, nàng thế nào chính là thế ấy , vậy nên khẽ gật đầu.

      “Ớ…” Điền Hân sửng sốt, wow, TV quả nhiên lừa mình, động vật quả nhiên có linh tính, nó lại có thể hiểu nàng gì.

      “Vậy, vậy…” Điền Hân vậy nửa ngày, cuối cùng tìm được đầu lưỡi của mình, tiếp tục : “Tao cởi trói cho mày, mày được cắn tao, có nghe ?”

      Đại sư tử lại gật gật đầu, lần này Điền Hân có thể chắc chắn nó có thể hiểu nàng chuyện. Wow, nàng quả là nhặt được bảo vật, nếu như bắt nó bán cho đoàn xiếc, kiếm được món tiền lớn, nghĩ đến đống tiền lớn đột nhiên từ trời giáng xuống, Điền Hân cười híp mắt.

      Đúng rồi, sư tử có phải là động vật được nhà nước bảo vệ , có cho buôn bán ta, đợi chút, ở Trung Quốc có sư tử sao? Dường như chưa từng nghe qua. Chẳng lẽ con sư tử trước mắt nàng là từ nước ngoài nhập cư trái phép?

      “Ề, đại sư tử, mày là từ nước nào đến, Trung Quốc hả? Hay là từ nước ngoài nhập cư trái phép đến?” Điền Hân dùng mũi chân đá đá đại sư tử nằm bẹp dưới mặt đất, tò mò hỏi.

      Ryan thở dài, thèm quan tâm đến nàng, nước nào là gì? Nhập cư trái phép là gì? Căn bản nghe hiểu nàng gì.

      Điền Hân thấy con sư tử to lớn kia có phản ứng, cũng để tâm nhún nhún vai, dù sao nàng cũng trông cậy nó có thể mở miệng trả lời nàng, nếu nó mở miệng, chỉ sợ lúc ấy chính nàng cũng bị dọa ngất xỉu. Chẳng qua là nơi này chỉ có nàng cùng với nó, nếu chuyện cùng với nó, nàng cũng chỉ có thể lầm bầm lầu bầu, như vậy quá mức bệnh hoạn, mặc dù là bây giờ nàng chuyện cùng với sư tử, cũng đủ bệnh rồi.

      Điền Hân nhìn con sư tử to lớn kia quả có ý muốn ăn thịt nàng, mới cẩn thận cởi dây thừng.

      Ryan vừa được tự do, liền đứng lên, bộ lông người khẽ lay động, quay đầu ra phía sơn động.

      “Này, đại sư tử, mày muốn đâu?” Điền Hân ồn ào theo phía sau.

      Nhìn Ryan dừng lại ở sơn động nàng lại kinh hô: “Wow, sơn động lớn á, thậm chí lại có nước, có gỗ, í. . .” Thậm chí có cả đống xác thú lớn bên bếp lửa, điều này sao giống như là có người ở đây?

      Điền Hân xoay người nhìn đại sư tử toàn thân vô lực gục bên, hưng phấn hỏi: “Đại sư tử, có người khác ở đây sao? Là chủ nhân mày sao? bây giờ ở đâu?” Nếu có người ở đây vậy quá tốt, nàng có thể ra khỏi khu rừng rậm này, sau đó về nhà, nghĩ đến chuyện có thể về nhà, Điền Hân hứng thú thôi, nhưng là đại sư tử hề phản ứng với lời của nàng, khỏi làm nàng có chút nhụt chí.

      Nghĩ lại thôi cũng quên , dù sao cho dù nó có phản ứng nàng cũng hiểu, chạy cũng chạy thoát, nàng nên là chờ ở chỗ này, đợi đến khi chủ nhân của nó trở về.

      Tâm tình liền lập tức thoải mái, bắt đầu hưởng thụ cuộc hành trình rừng núi hiếm hoi của nàng, trước nhất lấy bật lửa ra, đốt lửa, sau đó cắt thịt thành từng miếng, xiên vào nhánh cây, rắc đầy đủ các loại gia vị lên rồi nướng lên, mùi thịt nướng bay lên thơm phức, Điền Hân khỏi nuốt nuốt nước miếng: “Thơm quá a, biết thịt gì mà thơm thế.”

      Khóe mắt khẽ liếc thấy đại sư tử bên cạnh nhìn nàng chăm chăm, chỉ thuận miệng hỏi: “Mày có muốn chút ?” Trong đầu lập tức nghĩ nó hẳn là ăn thịt tươi thôi. nghĩ tới thế nhưng nó lại gật đầu, Điền Hân cảm thấy rất kinh ngạc, tuy nhiên cũng hào phóng dùng dao nhọn tùy thân mang theo cắt phân nửa đưa cho nó.

      Đại sư tử chỉ cần nuốt cái là hết sạch, sau đó liếm liếm đầu lưỡi, vẫn thèm thuồng nhìn khối thịt tay Điền Hân. Điền Hân dù cam lòng nhưng cũng ném nửa miếng còn lại cho nó, nàng phải cho con sư tử to lớn kia ăn no, bằng lúc nó cực kì đói bụng chừng động tâm ăn thịt cả nàng luôn.

      Ryan thực ngạc nhiên phát vật này nướng thịt rất thơm, gợi lên cơn thèm ăn của , khiến tham lam muốn ăn cả ba miếng lần mới thoả, nếu phải thấy mỗi lần nàng nướng xong liền ném cho miếng, dáng vẻ vừa nuối tiếc vừa đau đớn khở sở, quả muốn ăn thêm hai miếng nữa.

      Nhưng nàng nướng lâu thế mà chưa ăn được miếng nào, cũng đáng thương, cũng đành lòng để cho nàng tiếp tục đói bụng, cho nên khi nàng nướng miếng thịt nữa, hỏi còn muốn nữa hay , nhàng lắc lắc đầu, thấy nàng lập tức thở phào, còn khoa trương lấy tay xoa xoa trán căn bản có mồ hôi, hô to: “ tốt quá.”

      Ryan nhìn nàng phồng má trợn mắt ăn, ánh mắt tự chủ tràn ngập ý cười, rồi lập tức sửng sốt, đến tột cùng bao lâu chưa cười qua? Tựa hồ lâu đến độ chính cũng còn nhớ .

      Nàng hẳn là cùng bộ tộc với Mộ Sa, chắc có lẽ trong tộc các nàng giống cái đều mềm mại yếu ớt như vậy, hơn nữa khả năng nấu nướng rất tốt. Mặt khác còn tỉ mỉ phát , nàng tựa hồ biết là thú nhân, biết có thể biến thân thành hình người, thời điểm lúc đầu Mộ Sa đến đây, cũng hay biết, lần đầu tiên nàng thấy hóa thân thành hình thú bộ dáng còn bị dọa sợ ngất , chẳng lẽ trong tộc các nàng giống đực đều là thể biến thân?

      Trong lúc Ryan suy nghĩ lung tung, Điền Hân ăn uống no nê, vỗ vỗ cái bụng no căng, sau đó chụp lấy áo choàng da thú Mộ Sa lưu lại phủ lên mình, nghiêng người ngả xuống đóng cỏ khô, nàng ngày nay bị hù dọa sợ hãi chạy trốn trối chết mấy ngày, thân thể cùng tinh thần đều cực độ mỏi mệt, vô cùng cần thiết nghỉ ngơi lát, sau đó lại suy nghĩ xem làm sao rời khỏi nơi này.

      biết qua bao lâu Ryan cuối cùng phục hồi tinh thần lại, đăm đăm ngắm nhìn về phía Điền Hân, thế nhưng phát nàng lấy áo choàng da thú của Mộ Sa lưu lại đắp lên người, đó là của Mộ Sa, nàng sao có thể tùy tiện lộn xộn, Ryan dứng vọt dậy, lẻn đến bên người nàng, giật chiếc áo choàng da người nàng xuống

      “Ưm…” Điền Hân ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên cảm giác người chợt lạnh, cho là hất chiếc áo đâu mất, sờ soạng kéo kéo áo da thú lại, sau đó xoay người đè lên, Ryan thấy nàng cướp lại, còn xoay người đặt ở dưới thân, bất mãn nâng chân trước lên đẩy nàng ra, ý định lần nữa giật lại áo choàng.

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Edit: Sechan

      “Ưm…” Điền Hân bị quấy rầy thể ngủ yên, khẽ nhíu mày, tay chân quờ quạng lung tung , ý định đẩy lùi thứ xấu xa quấy rầy giấc ngủ của nàng.

      Đột nhiên đụng đến thứ gì đó mềm mượt như nhung, nghĩ đó là bộ lông mềm mại của chú gấu bông gường mình, liền dùng sức đẩy nó xuống, sau đó cọ cọ đè lên, tay chân đều quặp chặt, thời tiết lạnh như vậy, ôm nó ngủ là thoải mái nhất.

      Ryan trong lúc nhất thời có phòng bị, hơn nữa khí lực chưa hoàn toàn khôi phục, lập tức bị nàng ấn ngã, thoáng sửng sốt ngây người, liền bị tay chân nàng quắp lấy.

      Ryan chỉ cảm thấy vật mềm mại đè lên người mình, hơi thở nồng đậm hương vị ngọt ngào thơm mát. Hạ thân nháy mắt nổi lên phản ứng.

      Ryan thực kinh ngạc ngờ bản thân lại nổi lên phản ứng với “giống cái” phải Mộ Sa, vẫn nghĩ phải Mộ Sa được, ngờ “giống cái” này vừa mới quen biết thế nhưng cũng làm nổi lên phản ứng.

      Ryan ràng tại sao, hương vị ngọt ngào quanh quẩn ở chóp mũi lại dụ dỗ làm cho nhịn được vươn đầu lưỡi liếm cái miệng nhắn khẽ mở ra kia.

      Xúc cảm thât mềm mại, hương vị quá thơm ngọt, làm cho Ryan càng bị kích thích cạy mở cái miệng nhắn, đầu lưỡi toàn bộ vói vào miệng nàng.

      “Ưm… Điền Hân ngủ chỉ cảm thấy thứ gì mềm mềm xâm nhập, đột nhiên trong miệng xuất loại kem tên là ‘Lưỡi xanh’, ừm, nàng thích nhất ăn loại kem này, thế là sung sướng vươn đầu lưỡi lại liếm lại.

      Ryan bị nàng gặm nhắm trận tê dại, hạ thân căng lên trướng lớn, hô hấp cũng dồn dập, chân trước cấp tốc sờ soạng quần áo nàng, ý đồ tìm nơi để đụng chạm da thịt với nàng.

      Nhưng chân trước linh hoạt ra sao cũng bị đánh bại trước cái gọi là ‘Khoá kéo’ gì đó, suy nghĩ cả nửa ngày cởi ra được, cuối cùng mắt đỏ lên, “Roạt ” tiếng xé toạc bộ đồ leo núi của nàng.

      Ở trong sơn động thanh “roẹt roẹt” này lại càng vang dội, dọa Ryan nhảy dựng, lập tức khôi phục chút lý trí trước dục vọng kia, nhận thấy được hành động của bản thân, cả người chấn động mạnh mẽ lui hai bước, có chút thể tin nhìn về phía Điền Hân, nhìn đôi môi nàng bị liếm sáng bóng hơi sưng đỏ chói mắt.

      Điền Hân cảm giác mình hăng say liếm ‘Lưỡi xanh’ đột nhiên bị người ta đoạt rồi, có chút căm tức muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng vừa lăn lộn hai cái tỉnh lại.

      “Ơ…” Vừa mới tỉnh ngủ nàng còn có chút mơ mơ màng màng biết người ở nơi nào, ngơ ngác tròn mắt suy tư nửa ngày, cuối cùng nghĩ đến nàng tại là ở trong sơn động.

      Lại nghĩ tới mỹ vị ‘Lưỡi xanh’ trong mộng, kìm lòng đậu vươn đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, là hối hận, sớm biết bị cướp mất, nàng nên cắn miếng nuốt luôn vào bụng cho rồi, hối hận a hối hận.

      “Ừng ực…” Ryan nhìn động tác nàng liếm môi, cả người lại nóng lên, kìm lòng đậu nuốt nước miếng.

      “Hử?” Điền Hân nhìn theo hướng thanh phát ra, chỉ thấy đầu Kim Mao Sư Tử nháy mắt nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt còn giống như muốn bốc cháy.

      “A…” Điền Hân hoảng sợ, sợ hãi xoay người, tay chân luống cuống bò .

      đến góc tường cảm giác nó có tiến lại gần, lại nghĩ tới ban ngày khi nàng cứu đầu sư tử kia, thế mới run sợ trong lòng quay đầu nhìn lại, thấy nó quả thực có ý đó, mới ngập ngừng hỏi: “Mày, mày, mày muốn làm gì sao, phải tao được ăn tao sao?”

      Ryan lúc này cũng mới nhớ tới dự định ban đầu của mình, trầm tư nhìn nàng, sau đó cúi đầu ngậm lấy áo choàng Mộ Sa lưu lại cẩn thận cất kỹ, sau đó ghé vào bên cạnh áo choàng thở khẽ cố lấy lại bình tĩnh trong cơ thể cuồn cuộn dục hỏa.

      Điền Hân nhìn động tác nó sửng sốt hồi, cuối cùng nàng mới nhận ra là nó muốn lấy lại áo choàng, mặt đen lại, keo kiệt quá , nàng muốn mượn áo chủ nhân nó lát cũng cho.

      Điền Hân tự hỏi tình thế trước mắt, vô luận hình thể hay là thể lực nàng cũng đều ở thế hạ phong, tranh giành cũng đoạt lại với đầu sư tử kia, có biện pháp, đành đem quần áo mình quấn chặt lại, cho qua .

      Sờ xuống quần áo nàng liền phát có chút thích hợp, cúi đầu mới thấy quần áo nàng toàn bộ đều bị xé nát.

      “Sư tử thúi, a…” cần đoán cũng biết là chuyện tốt đầu sư tử kia làm, Điền Hân giận dữ kêu ầm, chút suy nghĩ qua, tay nhéo lỗ tai đại sư tử, tay chỉ quần áo bị xé rách, lớn tiếng chất vấn : “Mày xem chuyện tốt mày làm , mày xem mày có sai , có sai nào?” Vừa vừa phát vào ót nó, hoàn toàn như là đối phó với chú chó làm sai.

      Ryan hoàn toàn bị nàng chế ngự, nhìn quần áo nàng bị xé rách, quả cũng có chút chột dạ, thế là ngoan ngoãn để nàng nhéo, ngừng gật đầu nhận sai.

      Điền Hân xả giận đủ rồi, mới buông lỗ tai nó ra, truy vấn : “Lần sau còn có dám nữa ?” Thấy đại sư tử lắc lắc đầu, thế này mới cúi xuống hôn lên trán nó, dịu dàng : “Thế này mới ngoan!”

      Có thưởng có phạt, nàng trước kia cũng quản giáo Kim Mao trong nhà cũng vậy, nghĩ sư tử cũng khác gì chó nhà, Điền Hân vui vẻ đắc ý, chút kính sợ trong lòng đối đại sư tử như vậy cũng biến mất thấy, hoàn toàn coi nó tồn tại như sủng vật bình thường.

      Ryan lại buồn bực, vừa rồi bị “giống cái” nhéo tai lớn tiếng răn dạy, chút phản kháng cũng dám, cảm giác uất ức, tuy nhiên khi nàng hôn trán , lại làm lòng ngọt ngào, dường như bị bàn tay bé của nàng đánh vài cái cũng rất vui vẻ.

      Điền Hân nhìn chung quanh chút, tìm được thứ gì có thể chống lạnh, tại quần áo nàng bị xé rách, áo choàng sư tử keo kiệt kia cũng cho nàng dùng, chẳng lẽ muốn nàng ôm cánh tay chịu rét lạnh trong sơn động cả đêm sao?

      Ha ha, có rồi, làm sao nàng có thể quên được lò sưởi ấm áp kia?

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 4: Lò sưởi
      Điền Hân xấu xa nhìn về phía đại sư tử, lộ ra nụ cười thân mật, dịu dàng : “Đại sư tử, quần áo tao là mày xé rách?”

      Ryan thấy nàng đột nhiên cười thân thiết liền có dự cảm tốt, theo bản năng lùi về sau cọ cọ, cứng ngắc gật gật đầu.

      Điền Hân thấy nó gật đầu, vỗ vỗ đầu cổ vũ nó, tiếp tục : “Rất ngoan, mày xé rách quần áo tao, mày xem mày có phải chịu trách nhiệm ?”

      Chịu trách nhiệm? Phải chịu như thế nào? Ryan đoán ra nàng rốt cuộc muốn gì, cho nên dám dễ dàng gật đầu.

      Điền Hân lại vỗ vỗ đầu của nó, an ủi : “Mày yên tâm, tao bắt mày lột da ra đưa cho tao đâu.”

      Nàng an ủi còn được, câu đó xong càng làm cho Ryan kinh hãi, nàng lại muốn lột da , nếu lột da làm sao sống, lời này đáng sợ.

      Điền Hân phát ánh mắt nó nhìn nàng đột nhiên trở nên kính sợ, yên lặng trong giây lát khẽ gãi đầu, nàng thực đáng sợ như vậy sao, đến sư tử cũng sợ nàng, là.

      ràng là muốn nhiều lời với nó, nàng thẳng vào vấn đề : “Mày xé rách quần áo tao, làm cho tao có quần áo chịu lạnh, tao ra lệnh cho mày bồi thường làm lò sưởi để tao ôm ngủ, được rồi, bây giờ mày nằm lên đống cỏ khô nhanh lên.”

      Ryan nghe vậy sửng sốt, nghĩ tới cái nàng gọi là chịu trách nhiệm là như vậy, lại lập tức nhớ lại những xúc cảm mềm mại đẫy đà kia, ừng ực nuốt nước miếng.

      Vờ vịt miễn cưỡng đến đống cỏ khô nằm úp xuống, Điền Hân thấy đại sư tử ngoan ngoãn cuộn người đống cỏ, lòng cảm thấy vui vẻ, cũng qua đến bên người nó nằm xuống, sau đó quàng tay lên người nó, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, quả nhiên ấm áp.

      Cọ cọ người nó, tìm vị trí thoải mái, Điền Hân liền nhắm mắt lại ngủ.

      Ryan nhấc đầu xoay khỏi nàng, tận lực nghĩ đến vật mềm mềm dựa trong người mình, trong lòng vẫn còn Mộ Sa, thể bởi vì nhất thời tình mê ý loạn liền ân ái cùng giống cái khác, huống chi giống cái rất giống Mộ Sa này biết là giống đực, cho nên mới dám đối với hề cố kỵ như vậy. thể bởi vì dục vọng chính mình mà trong tình cảnh nàng chút phòng bị làm thương tổn nàng.

      . . .

      Mộ Sa được Chelsea hầu hạ tắm rửa ăn cơm chiều, chán đến chết nằm ở giường đếm kèo gỗ nóc nhà. Bởi vì nàng mang thai, cho nên Chelsea cho phép nàng xuống giường, ăn uống mọi thứ đều y ôm ấp bế bồng hoàn thành, hết thảy hoạt động giải trí, ví như chơi mạt chược linh tinh cũng bị cấm vì sợ nhiều người lỡ đụng phải nàng.

      Mộ Sa cảm giác nàng giống như bị tê liệt, chẳng lẽ nàng sống như thế qua mười tháng sao, trời ạ, mới vài ngày, nàng muốn điên rồi, nếu như mười tháng, nàng chết mất.

      Chelsea dọn dẹp xong, cũng nằm vật lên giường bên người nàng, bàn tay to quen thói tiến vào bên trong quần áo nàng, âu yếm bụng nàng.

      Mộ Sa xoay người, ôm lấy vòng eo y : “Chelsea, em rất buồn, dẫn em ra ngoài dạo được ?”

      “Muốn dạo thế nào?” Chelsea miệng hỏi nhưng tâm tư hoàn toàn chú ý, vừa vừa cúi đầu ngậm vành tai nàng cắn cắn, bàn tay to cũng lặng lẽ đặt lên bộ ngực mềm mại của nàng.

      “Đừng quậy, người ta chuyện nghiêm túc với .” Mộ Sa nắm lấy bàn tay to vuốt ve ngực mình, dùng sức vài lần vẫn thể đẩy ra.

      làm chuyện nghiêm túc mà, cục cưng đói bụng, nên cho con ăn.” Chelsea nghiêm trang , động tác tay chút cũng ngừng.

      …” Mộ Sa chán nản, sắc sư tử này, mỗi ngày đều dùng lý do này đến khi dễ nàng, nàng cũng tiện chứng thực với Ivey xem có phải hay .

      “Ngoan, hôm nay em định dùng chỗ nào, miệng phía hay miệng phía sau? Hử?” Chelsea hôn môi nàng, thấp giọng dò hỏi, từ khi nàng biết mình mang thai, gì cũng cho y làm tiểu huyệt phía trước, mỗi lần đều là dùng cái miệng ny hoặc là tiểu huyệt phía sau để y đạt cao trào rồi mới bắn vào, tuy rằng y rất nhớ nhung tư vị mất hồn tiểu huyệt phía trước kia, nhưng cũng có chút sợ hãi làm hại cục cưng, cho nên đành phải nhẫn nại.

      “Phía sau .” Mộ Sa đấm lên ngực y, hết cách . Y trong lòng bây giờ tràn đầy ý nghĩ về chuyện ấy, cái gì cũng lọt tai, đành phải thỏa mãn y trước rồi .

      Chelsea vừa được lệnh lập tức lột quần áo, kéo hai chân nàng, cúi xuống liếm lên hoa huyện nàng, lúc nơi đó chảy ra “dòng mật”, dùng ngón tay dính lấy mật hoa chậm rãi tiến vào tiểu huyệt phía sau của nàng.

      Nơi này so với phía trước càng chặt hơn, nàng cũng càng dễ dàng thả lỏng, cho nên phải làm đủ khúc dạo đầu mới có thể vào, bằng khiến nàng đau, nàng lại khóc nháo như con thú với y.

      “Ưm…” Mộ Sa khép hờ mắt, hưởng thụ y hầu hạ, nàng bởi vì mang thai cho nên thân thể càng thêm mẫn cảm, y chỉ cần chạm cái, cả người nàng liền tê dại chịu được.

      Chelsea mút cho nàng lên cao trào lần, tiểu huyệt phía sau cũng có thể nhét được ba ngón tay, cảm thấy khác biệt lắm, liền ngước lên, nhìn cả người nàng nằm vô lực thở dốc, cái miệng ny khẽ nhếch, đôi gò bồng cũng theo nhịp thở nhấp nhô, làm huyết thú y dâng trào, rống lên cầm đại nhục bổng dùng sức vào.

      “Ư… Chậm… Chậm chút…” Mộ Sa bị y làm đau thở nổi, nơi đó rốt cuộc thể chứa nổi y, tuy rằng y kiên nhẫn nới rộng, cũng “làm” nhiều lần, nhưng mỗi lần vừa tiến vào, vẫn làm nàng đau muốn khóc, Mộ Sa ép buộc bản thân thả lỏng, nhưng bên trong mềm mại bị căng đến tận cùng, dường như có ý thức bắt đầu co rút lại, sống chết hút chặt lấy vật thô to kia.

      “Sh… Bảo bối, thả lỏng, em thả lỏng nào, siết chặt lấy .” Chelsea bị nàng kẹp chặt lấy cũng có chút đau, nhưng sợ nàng đau, cố sức nén dục vọng muốn xỏ xuyên qua nàng của bản thân, môi kề sát bên tai nàng liếm láp, bàn tay to xoa lên mông nàng làm nàng thả lỏng ra.

      Mộ Sa run rẩy, cúc huyệt chậm rãi tiết ra chất dịch, Chelsea được bôi trơn khẽ rên lấy đà đẩy nhục bổng vào chỗ sâu nhất.

      “A… Chelsea… chút…Xin chút…” Mộ Sa víu lấy y, lời cầu xin đứt quãng từ miệng tràn ra, yếu ớt lại càng làm lòng Chelsea ngứa ngáy khó nhịn.

      Chelsea nhịn được, nhục bổng thô to bị tiểu huyệt nàng siết chặt sinh đau, hung ác nắm bên vú nàng dùng sức xoa nắn, lực đạo xỏ xuyên qua nàng bắt đầu tới tấp dã man.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :