1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm] Ông xã em là thú nhân – Thượng bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Last edited: 19/11/14

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 1&2

      1. Buổi tối kích tình

      “A…A…” Chelsea cắm đầu lưỡi trơn mềm vào hoa huyệt của Mộ Sa, đôi môi dán sát lên lối vào sưng đỏ mút mạnh, ngón tay thon dài vân vê nhè hạt châu, tiếng bú mút tăng nhanh, thêm tiếng thở dốc nặng nề của , Mộ Sa chịu được nữa phải cất tiếng rên rỉ.
      “Ra nhiều hơn nữa , tôi muốn uống.” Bàn tay Chelsea vần vò ngực , để cho càng ra nhiều hơn.
      “Ư ư…” Mộ Sa mím môi nức nở, cảm giác mình sắp bị hút đến khô cạn, đầu lưỡi trong hoa huyệt cứ đâm trái dò phải, làm nơi đó của ngứa râm ran, khiến cho nước chảy ra càng nhiều.
      “A… Đừng… Đau quá…” Chelsea đột nhiên cắm ngón tay vào hậu môn , làm hét lên. Thân thể ngừng vặn vẹo muốn đẩy ngón tay ra ngoài, lối vào phía trước cũng vì cơn đau này mà trở nên khô khốc.
      Chelsea hút hồi lâu được gì, bất mãn ngước lên, đè lên , hôn cái miệng nhắn của , miệng phía dưới còn dòng suối ngọt ngào nhưng cái miệng phía vẫn còn.
      Lưỡi Mộ Sa bị mút chặt. Tiểu huyệt phía trước và phía sau cùng lúc bị ngón tay đâm vào.
      Tuy rằng rất đau nhưng dám vùng vẫy, sợ chọc giận , càng thô bạo hơn, đành nắm chặt tấm da thú bên dưới, ngoan ngoãn để mặc .
      Đến khi Chelsea cảm thấy hoa huyệt phía dưới được mở rộng mới rút ngón tay ra, đưa ngón tay dính đầy chất lỏng trong veo đút vào miệng , bắt mút sạch.
      Sau đó mới rút ngón tay ra, kéo eo lại, để ngồi giữa háng mình, nắm tay phủ lên vật cứng nóng, cho tự cầm lấy nó đưa vào trong hoa huyệt.
      Mộ Sa biết mình trốn thoát, ham muốn của thú nhân mãnh liệt, mỗi đêm nếu làm ngất dừng lại.
      Hơn nữa chỗ này của rất lớn, muốn đưa hết vào bên trong là rất miễn cưỡng, lần đầu tiên đưa vào làm cho hoa huyệt của bị căng rách, đau đến chết sống lại, nằm giường cả tuần mới khoẻ.
      Cũng vì vậy mà cả tuần đụng đến , có điều từ đó về sau, đều để tự đút vào, để tự kiểm soát, như vậy làm bị rách, nhưng rất lớn, mỗi lần làm là lại đau chịu nổi.
      Thấy vì ham muốn mà mắt ngầu đỏ, biết thể kéo dài được nữa, nếu hết kiên nhẫn, nếu kiềm được, chỉ càng đau nhiều hơn.
      Cắn răng, nắm vật cứng chậm rãi nhét vào hoa huyệt, rồi mím môi, nén đau ngồi xuống.

      2. Hồi ức

      Mộ Sa vì vừa căng thẳng vừa đau đớn mà nơi đó càng trở nên thắt chặt, cố hồi chỉ vào được phần ba, Chelsea vội đỏ mắt, đè mạnh eo xuống, đội sâu tận đáy.
      “A…” Mộ Sa ngửa đầu, rên tiếng dài, ngón tay mềm nắm lại, móng tay gần như cắm vào thịt. là rất đau, dù đêm nào cũng bị dày vò, nhưng đến giờ vẫn bị đau.
      Nhưng vẫn chưa hết, khi Mộ Sa vừa thở chậm lại, Chelsea liền xoay người đè xuống, gác chân của lên vai, bóp eo , ra sức đẩy vào. Ưm… cuối cùng vào hết, thư thái rên rỉ.
      Lúc này Mộ Sa thể thốt ra tiếng nổi, chỉ nắm chặt tấm da thú bên dưới, oằn người cố chịu cơn đau này. Miệng tử cung bị đội xuyên qua, phần đầu lọt vào trong, tuy phải lần đầu tiên nhưng vẫn đau đến mức khiến suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
      để Mộ Sa thích ứng, Chelsea bắt đầu gấp rút ra vào. Mỗi lần đều đâm đến chỗ sâu nhất của . Mười ngón tay của Mộ Sa đều tái xanh, ngửa đầu cong eo, trồi lên lại bị kéo xuống lại, càng đâm mạnh hơn, tung hoành bên trong cơ thể run rẩy thắt chặt của , lâu lâu lại đâm đến nơi chịu nổi kia.
      Mộ Sa đến thế giới thú nhân gần tháng, từ sau lần bị ném cho Chelsea làm bạn đời, sợ nhất là ban đêm.
      Ban ngày Chelsea coi như cũng chăm chút cho , cần gì cho đấy, nhưng mỗi khi đêm đến, lên giường là hoàn toàn thay đổi, dày vò vừa mãnh liệt vừa tàn nhẫn, hề để ý đến lời cầu xin hay phản kháng của .
      từ nhi cha mẹ, ở trong nhi viện lớn, vì vậy vô cùng mong chờ gia đình thuộc về mình, nhưng tháng trước, tận mắt thấy người chồng sắp cưới và người bạn tốt nhất ở nhà của , cái giường tân hôn của vụng trộm, hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống.
      từ nhà chạy ra, biết chạy bao lâu, tới vách núi, nhảy từ núi xuống, muốn kết thúc mạng sống của mình, nhưng biết vì sao, khi tỉnh lại đến đây.
      mất tuần lễ mới hiểu ra, nơi này là dị giới, là thế giới thú nhân, ở đây có nam và nữ, chỉ có giống đực và giống cái, có thể biến thân thành thú là giống đực, thể biến thân là giống cái. Ở đây giống cái đều có bộ phận sinh dục của nam, có thể đây là thế giới toàn đàn ông, chỉ có mình là giống cái khác hẳn.
      Cứu là thú nhân của Sư tộc, trưởng lão trong tộc biết từ đâu lấy ra tấm da thú, với giống cái tấm da giống nhau, có khả năng sinh sản cực mạnh, có thể sinh ra giống đực mạnh nhất và giống cái có khả năng sinh sản cao nhất, cho nên nếu đưa cho tộc trưởng cũng phải đưa cho Chelsea, là bạch sư dũng mãnh nhất tộc làm bạn đời, để họ thai nghén ra đời sau mạnh nhất.
      Chelsea vốn định chọn bạn đời, chỉ còn cử hành nghi thức là xong, nhưng vì phải sinh đời sau mạnh mẽ cho tộc, đành nén đau bỏ thứ thích mà chọn , còn lại thể nào phản đối, vì sinh tồn mà phải gật đầu chấp nhận.
      Nên và Chelsea se duyên đến mức là căm ghét nhưng cũng chưa phải là người .
      Chelsea đối với có thể là chăm sóc, nhưng phải thương, đến tối, trong chuyện này lại trở nên đặc biệt thô lỗ, biết vốn là người như thế, hay trong lòng có oán hận mà mượn chuyện này để trút ra.

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 3&4

      3. Ngất

      Dường như bất mãn Mộ Sa thất thần, Chelsea rút ra, lật xoay lại, để quỳ sấp giường, từ phía sau hung hăng tiến vào, hai tay lòn ra bộ ngực đẫy đà trắng muốt của xoa nắn.
      “A…A…” Mộ Sa ánh mắt mê ly, hai tay vô thức nắm chặt da thú dưới người, nửa thân dưới bất giác co rút chặt.
      “Ư… Chặt quá… Đâm lâu vậy rồi vẫn rộng, vậy sao sinh con, muốn bóp chết con của tôi à! Hay là tôi chưa đủ nỗ lực, phải đâm nhiều hơn mới rộng ra được.” Chelsea vừa ngậm vành tai , vừa nghi hoặc hỏi. Thân dưới lại đâm sâu hơn chút.
      “Đừng… Chelsea… Đừng, , chút.” Phải đâm nhiều hơn sao? chết mất, Mộ Sa bị doạ sợ đến mức hoảng loạn lắc đầu, nước mắt cũng chảy xuống.
      biết bao lâu, đến cả sức rên rỉ Mộ Sa cũng còn, yếu ớt bị đè dưới người rên khe khẽ. Chelsea càng làm càng mạnh, lật lại lần nữa, lót tấm đệm dưới lưng cho dễ dàng ra vào.
      Chậm rãi rút ra ngoài, khi chỉ còn lại phần đầu, xông mạnh vào. Cảm thấy xông vào mà run rẩy còn vô thức kẹp chặt, vật cứng bị ép cực kì sảng khoái, động tác thân dưới càng lúc càng mạnh, từng lần va chạm như muốn làm tan rã.
      Mộ Sa bị làm biết ra bao nhiêu lần, cũng bắn hai lần, nhưng chịu rút ra. Thấy bụng vì tràn đầy chất lỏng và vật của mà gồ lên, bàn tay ác ý đè lên .
      Chỗ đó của quá mức to lớn, khi vào hết tận gốc Mộ Sa vốn căng trướng khó chịu, huống chi còn bị xuất tới hai lần, toàn bộ đều bị giữ lại chảy ra ngoài giọt nào. Tay còn kìm ở bên , vật to nóng lại ngừng chen chúc bên trong. Mộ Sa cảm thấy tử cung mình sắp căng vỡ, nhịn được nữa oà khóc, hai bắp chân trắng nõn giãy dụa lung tung.
      “Đau quá… Bụng đau quá… Chelsea… Xin … Xin …” Mộ Sa nước mắt ràn rụa, ngừng co thắt, đứt quãng cầu xin .
      “Ưh…” Chelsea bị bóp lại, eo run lên, gầm tiếng, lại lần nữa vùi mình sâu, chất lỏng nóng rực mạnh mẽ phun ra, vừa khóc vừa run rẩy, bị khoái lạc và thống khổ tra tấn mà hôn mê bất tỉnh.
      Khi Mộ Sa tỉnh lại thấy bóng dáng Chelsea đâu, nhìn bên ngoài trời sáng, biết Chelsea mang các tộc nhân săn thú, thời tiết tốt, bọn họ mỗi ngày đều săn, cũng quen rồi.
      Thở sâu, chuẩn bị tâm lý tốt, dùng hai tay cố chống thân hình đau chịu nổi ngồi dậy.
      “Ưm…” cảm thấy nửa thân dưới có chất lỏng chảy ra, kéo soạt tấm da thú bên cạnh ngăn lại, khom người, bụm chỗ đó lại từng bước về phía phòng tắm.

      4. Tắm rửa

      Cũng may mấy ngày trước theo năn nỉ Chelsea xây cho gian phòng tắm, còn lấy khúc cây lớn làm cái bồn tắm cho , cuối cùng cần phải mỗi ngày mỗi chạy rất xa để tắm nữa.
      Có điều muốn đổ đầy nước vào bồn tắm cũng tốn rất nhiều sức lực, tới lui mấy lần, cũng lấy được non nửa bồn nước, Mộ Sa thở hổn hển, cởi da thú, nhảy vào bồn.
      “Ahhh, mát quá.” Mộ Sa rùng mình, bây giờ là mùa xuân, thời tiết rất nóng, nhưng tắm nước lạnh vẫn rất khó chịu, có điều hết cách rồi, muốn tắm nước nóng, phải nhóm lửa, họ nấu nồi nước chỉ để làm thịt thú, còn nếu nấu cả bồn phải nấu nhiều lần, đợi lúc nấu lần cuối cùng chắc nước mấy lần nấu trước nguội ngắt, nên đành tắm qua loa cho xong.
      Trước tiên dội sơ qua, rồi đưa tay vào hoa huyệt, móc chất lỏng bên trong ra.
      Hoa huyệt vẫn còn sưng, vừa đụng đau dữ dội, cố nén cơn đau rửa cho sạch, lạnh run lập cập trèo ra khỏi bồn tắm, lấy thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau thầy thuốc Kreider trong tộc đưa cho, thấy trong hộp gỗ còn nhiều thuốc, thở dài, xem ra lại phải đến hỏi Kreider xin thuốc mỡ rồi.
      hơi ngượng ngùng, thuốc dùng mau hết quá, mới mấy ngày hết hộp, nhưng lần nào Chelsea cũng làm đau, nếu bôi thuốc, đến tối tiêu sưng, nhất định càng khó chịu đựng.
      Xức thuốc xong, lấy quần áo trong tủ treo ra thay, là quần áo ra chỉ là tấm da thú, đầu và cánh tay khoét ba lỗ, trùm vào, vừa xấu xí lại vừa nóng nực, những người khác trong tộc chỉ quấn miếng da thú quanh hông là xong, nhưng làm được, trước khi biết cách làm ra quần áo, mặc thế này trước đối phó là được.
      Lấy tấm da thú lót giường bị nhàu nhĩ với quần áo vừa thay ra ngâm vào bồn tắm để giặt, rồi trải tảng đá lớn trước cửa phơi khô.
      Vào phòng tìm được hai quả trái cây, đó là tất cả bữa sáng của , cũng phải ra ngoài làm việc rồi. Giống cái cần ra ngoài săn thú, nhưng hái trái, hái thảo dược.
      Tuy người trong tộc đều cho rằng vóc dáng quá mức nhắn, lại có chút sức lực nào, nên cho phép cần ra ngoài làm việc, nhưng Mộ Sa muốn làm sâu gạo để cho người ta nuôi, tuy có bao nhiêu sức lực, thể leo cây, nhưng vẫn hái được thảo dược, đào được rễ cây, hạt giống.
      Thực vật ở đây dù ở thế giới cũ chưa từng thấy bao giờ, nhưng phần lớn vẫn thấy rồi, muốn tìm xem có hạt thóc, hạt bông , có được đủ loại hạt giống đến mùa đông dù thể ra ngoài săn thú họ cũng đến nỗi có thức ăn.
      Sửa soạn đầy đủ xong, Mộ Sa gùi cái giỏ đan từ nhánh cây ra ngoài, trong thôn còn ai, giống đực săn từ sớm, giống cai phần lớn rời thôn hái quả, chỉ còn vài giống cái ở lại chăm sóc ấu thú có năng lực tự vệ và giống đực bị thương.

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 5&6

      5. Ryan

      Vừa ra đến cửa thôn, bị người phía sau gọi lại.
      “Mộ Sa, định đâu?”
      Mộ Sa ngoái lại, là Ryan, nghe được cứu từ ngoài mang về. Nhìn bàn tay còn quấn băng của , Mộ Sa thấy áy náy, người ta cứu , mà vẫn chưa cảm ơn đàng hoàng.
      Khi mới tỉnh lại, sợ hãi, chỉ vội làm quen với nơi thể tưởng tượng ra nổi này mà nhớ phải đến cám ơn , sau đó lại bị đưa qua làm bạn đời của Chelsea, buổi tối đầu tiên bị thương, nằm suốt tuần liền giường, nay chỉ mới qua mấy ngày, lại bận tìm hạt giống, nên quên hẳn ân nhân cứu mạng.
      Mộ Sa áy náy nhìn Ryan : “Ryan, cám ơn nha, cứu tôi, tôi vẫn chưa cám ơn nữa, vết thương của chưa đỡ sao?”
      Ryan nghe vậy cười ha ha : “Chuyện mà, cần cảm ơn, biết thôi, ra vết thương tay tôi khỏi từ sớm rồi, nhưng tôi muốn nhàn nhã nên làm bộ như chưa khỏi, nhất định đừng ra nha.”
      Mộ Sa cũng cười, nhìn khuôn mặt tuấn mang nhiều nét chân của , còn cặp mắt vàng khi cười cong cong nữa, thể thừa nhận đẹp trai, nếu tận mắt nhìn, căn bản tin được là giống đực thú nhân thô lỗ.
      ra Chelsea cũng rất đẹp, nhưng chưa bao giờ cười dịu dàng với , , phải chưa hề cười với , họ ở chung, ngoại trừ ăn cơm là làm chuyện kia.
      Nhìn nét mặt dần dần đơn, Ryan quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Chelsea ức hiếp à?” biết Chelsea vốn định chọn bạn đời, nhưng bị các trưởng lão trong tộc ép phải chọn , trong lòng khó tránh bực bội, nhưng cũng đến nỗi có phẩm chất ức hiếp giống cái. Nếu ta hiếp đáp , ngại trả giá mà cướp lại, tuy giống với giống cái trong tộc, nhưng lại làm thương xót, muốn ôm vào ngực mà bảo vệ.
      có, ta rất tốt với tôi.” Mộ Sa nhanh chóng che giấu nét đơn, cố cười vui vẻ. Chelsea sao cũng là chồng , việc xấu trong nhà thể với người ngoài, bất kể có thế nào với , họ cũng muốn cho người ngoài biết.
      Ryan nhìn mặt cười miễn cưỡng, càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình là đúng, thầm quyết định, chờ Chelsea về chuyện, thành bạn đời nên đối xử tử tế với mới phải.
      Hạ quyết tâm rồi, cười với Mộ Sa: “ chưa tôi biết, định đâu?”
      “Tôi xung quanh chút, tìm hiểu cảnh vật, sẵn tiện xem có thể hái quả hay hạt giống gì .” Mộ Sa thành trả lời.
      “Vậy tôi đưa , vừa lúc tôi rảnh, có thể đưa tìm hiểu chung quanh.” Ryan cười tự động xung phong nhận việc.
      sao? Vậy tốt quá, cám ơn nha Ryan.” Mộ Sa vừa nghe chịu đưa , mừng rỡ vô cùng, dù sao là lần đầu tiên ra khỏi thôn, vẫn thấy sờ sợ.
      “Đừng khách sáo thế, bảo vệ giống cái là thiên chức của giống đực mà.” Ryan khoa trương vỗ ngực, ghẹo Mộ Sa bật cười.

      6. Bông vải

      Hai người vừa trò chuyện vừa sóng vai cùng , có Ryan dẫn đường, Mộ Sa hái được rất nhiều trái cây, nhưng hạt giống thực vật cần tìm lại tìm được.
      Đồ ngốc, Mộ Sa thầm mắng mình, bây giờ mùa xuân, làm gì có hạt giống chứ, muốn tìm hạt giống cũng phải mùa thu mới có.
      Ryan ở gần đó tìm trái cây, lúc cúi xuống hỏi: “Ở đây có cây nào kết trái màu trắng, mềm mềm, tròn tròn ?”
      Ryan nghĩ nghĩ, rồi vừa vừa tìm hồi, mới chỉ bụi rậm với : “Chắc là chúng đó, chúng tôi gọi nó là ‘bạch đoàn tử’, kết trái tròn trắng mềm, loài chim rất thích đem chúng về lót tổ lắm.”
      Mộ Sa mừng rỡ, chắc chắn là bông rồi, tuy biết cây giống bông vải ra sao, nhưng theo mô tả của chắc là đúng rồi.
      Nhanh nhẹn ngồi xuống, đào bụi cây luôn cả đất lên, cẩn thận bỏ vào giỏ sau lưng.
      Ryan nhìn động tác của rất tò mò: “ lấy chúng làm gì vậy? Đâu ăn được.”
      Mộ Sa ngẩng lên, vui vẻ đáp: “Tôi đem về để ăn, tôi muốn làm quần áo. Chờ tôi thành công rồi làm bộ tặng cho .”
      Nghe định làm quần áo tặng mình, tuy biết quần áo với da thú người có gì khác nhau, nhưng muốn tặng đồ, lòng vẫn rất thích thú, thầm ghi nhớ trong lòng, đợi sau này ra ngoài săn chỉ cần thấy bạch đoàn tử đào về hết cho .
      Mộ Sa vừa lấy được bông vải, lơ đãng liếc sang bên cạnh, kinh ngạc kêu lên: “Khoai lang, ở đây cũng có khoai lang kìa.” Khoai biết, trước kia ở phía sau nhi viện có rất nhiều.
      Ba chân bốn cẳng đào cả gốc khoai lên, Mộ Sa mừng rỡ thôi, ngày hôm nay thu hoạch nhiều ghê. Thấy trong giỏ cũng gần đầy, hai người vừa chuyện vừa về.
      xa nên về đến thôn rất nhanh, buổi sáng Mộ Sa ăn gì, nên hơi đói bụng, thấy tay Ryan còn bị thương, cũng tiện nấu ăn, liền mời đến nhà cùng ăn cơm trưa.
      Ryan vui vẻ nhận lời, Mộ Sa đem hai khúc xương lóc hết thịt ra nấu nồi xương hầm, lấy thêm hai tảng thịt tươi, cẩn thận khứa mấy dao lên đó, lấy trái cây gia vị, vắt lấy nước ướp vào thịt, để lên lửa nướng.
      Ryan ngồi gần đó nhìn bận rộn làm bếp, lòng khỏi ghen tỵ, ghen tỵ Chelsea chẳng cần làm gì cũng có được bạn đời tốt thế này, ràng là cứu về, có phối phải phối cho , chứ sao là Chelsea được chứ.
      Mộ Sa làm xong cơm trưa rất nhanh, nướng thịt xong đưa cho Ryan, rồi lấy chén gỗ đựng canh xương. Ryan cắn miếng thịt nướng, ngồm ngoàm : “Ừm, ngon, ngon lắm.”
      Mai Trinh thích bài này.

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 7&8


      7. Ác mộng bắt đầu

      “Haha, ngon sao? Vậy ăn nhiều chút, vẫn còn này, nếm thử canh xem thế nào?” Mộ Sa thấy thích ăn món mình làm, cảm thấy rất thoả mãn. Chelsea chưa từng ăn món nấu, phải muốn nấu cho ăn, mà do cho cơ hội.
      “Ừ, canh ngon, ngờ dùng xương nấu canh lại ngon thế này, trước đây chúng tôi đều ném cả, lãng phí quá.”
      Ryan bây giờ quả thay đổi cách nhìn về , ngờ vóc dáng bé, nhưng có tài ghê, nấu đồ ăn ngon quá chừng.
      “Haha, thích cứ đến đây, tôi nấu cho ăn.” Mộ Sa cảm thấy ở gần dễ chịu, giống ở gần Chelsea rất áp lực.
      đấy nhé, sau này tôi đến, đừng chê tôi phiền rồi đuổi nhé.” Ryan rất thích thú nhận lời mời của .
      bữa cơm, hai người vừa vừa cười, ăn cơm xong, Mộ Sa được Ryan giúp đỡ cuốc sân sau, trồng mấy cây giống đem về.
      Mộ Sa chưa từng trồng trọt, biết mấy loại cây này có sống được , nhưng cứ gieo, tưới nước trước .
      Vừa làm xong, Chelsea săn trở về, khiêng con mồi vào kho dự trữ cất, ra thấy hai người ở phía sau vui vẻ trò chuyện gì đó, sắc mặt sầm xuống, nhìn đám cây giống xanh mượt, nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
      Mộ Sa co rúm người lại, theo bản năng lùi ra đằng sau, giọng đáp: “Là bông vải, em muốn tự trồng, nhìn xem trồng vậy được .”
      Cảm giác được sợ , Chelsea thấy khó chịu, vừa rồi mới thấy với Ryan cười vui vẻ, mà vừa gặp thay đổi thái độ.
      Ryan nhìn thấy mọi chuyện, nhịn được Chelsea: “Cậu về rồi à, vừa lúc tôi có chuyện muốn , cậu đến nhà tôi chuyến .”
      Chelsea nhìn sang Mộ Sa, gật đầu rồi cùng .
      Mộ Sa thấy hai người rồi, bèn ngoan ngoãn vào nhà, về rồi, trời cũng tối, ác mộng của sắp bắt đầu rồi, bây giờ lại thấy sợ.
      Chelsea bao lâu về, sắc mặt được tốt, câu nào bắt đầu cắt thịt đem nướng, Mộ Sa thấy tâm tình tốt, cũng dám chọc vào, im lìm ngồi bên cạnh nhìn làm.
      Chelsea nướng thịt xong, thấy trong nồi còn canh xương, nghi ngờ hỏi: “Đây là gì?”
      nghĩ đột nhiên hỏi mình, Mộ Sa hoảng sợ, nhưng lại kịp hiểu hỏi gì, giọng đáp: “Là canh xương hầm, giữa trưa Ryan ở đây ăn cơm.”
      Chelsea nghe vậy mặt càng sầm hơn, múc thìa nếm thử, ai dè hương vị tệ lắm, nên múc luôn hai chén, chén đưa cho Mộ Sa, đưa luôn thịt nướng cho , Mộ Sa cầm thịt, chậm rãi ăn từng chút .
      Ở đây có gì để giải trí, nên ăn tối xong, được bao lâu lại đè lên giường, làm chuyện vừa khổ sở vừa xấu hổ, đó cũng là chuyện sợ nhất.
      Nên bây giờ có thể kéo dài thời gian được chút nào cứ kéo.

      8. Gần gũi kích tình

      Tiếc là có ăn từng miếng đến đâu cũng đến lúc ăn hết.
      Chelsea thấy ăn xong miếng cuối cùng, tiến đến ôm , ném lên giường, Mộ Sa dám phản kháng, mặc cho cởi quần áo mình.
      Nhưng Chelsea giống ngày thường lập tức nhào lên, mà cởi đồ mình xong lại nằm kế . Kéo tay sờ lên cây cột khổng lồ của , ra lệnh: “Vuốt và liếm nó .”
      Mộ Sa sợ hãi nhìn cây cột cực đại màu tím đen, bắt liếm nó, nhưng chưa từng làm, hơn nữa cảm thấy nó dơ bẩn.
      Thấy chậm chạp làm, Chelsea vui nhíu mày, ấn đầu xuống, thúc giục: “Nhanh lên.”
      “Đừng…ưm…” Mộ Sa mở miệng phản kháng, nhưng vừa mở ra Chelsea liền nhân cơ hội đút vào. Đầu Mộ Sa bị đè lại, thể tránh thoát, đành nén cảm giác ghê tởm ngậm vào miệng, nước miếng nuốt được chảy đầm đìa.
      “Dùng lưỡi mà liếm! Đừng chỉ ngậm thôi.” Thấy chịu phối hợp, Chelsea có tính nhẫn nại, vỗ mông cái, mông Mộ Sa đỏ lên tức .
      “Uuu…” Mộ Sa quỳ giường, ngậm vật lớn của , gian nan phun ra nuốt vào, lưỡi thỉnh thoảng còn liếm hai cái.
      Chelsea thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, nhưng dần dần thấy đủ vì tốc độ chậm rì rì, đè chặt đầu xuống, để chế nhịp điệu đưa đẩy, ngừng ấn sâu vào cổ, làm Mộ Sa nghẹn thở phát khóc.
      Cuối cùng lúc Mộ Sa cảm thấy mình sắp ngạt chết rồi, lại bắn ra, nhưng đè đầu lại cho tránh , toàn bộ đều bắn vào miệng .
      Mộ Sa cách nào khác đành nuốt vào, nhưng quá nhiều tinh dịch, theo nổi tốc độ của , bị nghẹn thở nổi. Cuối cùng Chelsea mới thả ra, Mộ Sa nằm ho khù khụ.
      Nhưng Chelsea ràng biết thương hương tiếc ngọc, hoặc là cố ý làm cho khó chịu, Mộ Sa vừa hết ho xong, Chelsea lại lật quá, kéo chân ra, cúi xuống hôn liếm hoa huyệt của .
      Chelsea chừng như rất thích mật dịch trong hoa huyệt, mỗi lúc trời tối đều mút rất lâu, Mộ Sa cũng dần quen, ước gì mút lâu chút, dù sao chỉ có vậy mới đau, còn rất dễ chịu.
      Nhưng tối nay Chelsea lại khác, chỉ mút hồi cho lên cao trào lần rồi ngừng, ôm ngồi xuống, để tự đưa vật của vào cơ thể.
      Mộ Sa thấy đêm nay khác lạ, sợ chọc giận , dám chậm chạp, đỡ lấy rồi ngồi xuống liền.
      “A…” Tuy do chính kiểm soát lực vào, nhưng hoa huyệt bị căn đến tận cùng, đau đớn làm rên lên, Mộ Sa run rẩy, vịn vai , biết thế này vẫn chưa xong, bởi vì vẫn còn phần ở ngoài.
      Quả nhiên, đợi cơn đau qua , Chelsea túm eo nhấn xuống, còn mình lại nảy lên, vào lút cán.
      “Uh…” Cửa tử cung lại bị đội thấu, Mộ Sa đau chịu nổi, há miệng cắn lên vai cái.
      Mai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :