1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]

      Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc

      Tác giả: Bắc Đằng

      Editor: Tiểu Ngữ


      Tóm tắt:

      “Khỉ gió! cái phế vật lại biến thành thiên hạ đệ nhất ngự bảo sư? Thần ạ! Đâm mù con mắt của ta rồi!”

      “Mau ngăn cản nàng ta lại! Nàng đem tất cả các bảo vật biến thành của nàng! Cướp a a a a ---“

      Từ nay về sau, xuyên qua trở thành phế vật xấu xí nhất, đột nhiên nổi tiếng, hào quang rực rỡ!

      Ngươi hỏi nàng am hiểu nhất là cái gì?

      Câu lấy bảo vật của người khác! Vẫy gọi thần thú! Hô gió gọi mưa! Có tính là am hiểu ?

      Chọc người khác tức chết mà cần đền mạng! Dụ dỗ tiểu đệ, tiểu muội! Có tính hay ?

      Nàng tự ý trêu chọc người khác, nhưng kẻ nào muốn trêu chọc nàng, nàng lột mười tầng da của bọn họ, nàng nhất quyết bỏ qua!

      Thiên phú kinh người! Khiến nàng từng bước du ngoạn đến đỉnh cao của võ học, nổi danh khắp thiên hạ.

      Khi nữ chủ phúc hắc khiến người ta tức chết gặp phải vị sư phụ cực kì phúc hắc, phúc hắc trong cao thủ phúc hắc, cực phẩm lẳng lơ. Kết quả phát sinh loại tình cảm mãnh liệt như thế nào? Đáp án chính là ----

      Tình cảm mãnh liệt cực kỳ! Tuyệt đối đặc sắc! Tuyệt đối cười đến đau ruột!

      (Đây là chuyện vô cùng hài hước, đáng , văn cưng chiều, nối tiếp “Thiên tài nhi tử, phúc hắc mẫu thân”, ngược, với .)
      [ vài đoạn hay ngắn.]

      Đoạn ngắn : Già Lam phúc hắc.

      Đề thi kiểm tra đánh giá: “Mời ra tục danh của trong số tám vị công tử của Hạo Thiên bát công tử, nếu như ngươi gặp người trong số bát công tử, ngươi sử dụng loại linh thuật nào để đánh bại đối phương?”

      Già Lam: “Băng mâu kiên, cúc hoa tàn, bát công tử, đầy đất bi thương.”

      Chỉ thoáng, trường vắng vẻ chút tiếng động, chỉ còn lại gió lạnh gào thét…
      Mỗ nam phía sau lưng chợt căng thẳng, hết sức có xúc động muốn giết người!

      Đoạn ngắn hai: nghiệt sư phụ.

      “Tiểu Lam Lam, ngươi muốn biểu lộ tình cảm mến đối với tiểu gia, kín đáo chút là được rồi, cần phóng khoáng như vậy! nhà lành, lộ cái mông tốt, nho nhã lịch sử gì hết!” Mỗ nam vừa nhìn về phía nửa khuôn mặt của đệ đệ bị cái mông của Già Lam đè lên vừa : “Nhị đệ, ngươi cũng vậy, thấy người ta lộ cái mông, ấy mà chịu khuyên răn? Ngươi còn kéo quần áo của người ta… Chậc chậc, chút cũng có kế thừa phẩm chất đạo đức tốt đẹp của đại ca!”

      Trời ạ! Cầu xin ngài, mau đem con nghiệt này !

      “Đại lễ như thế, ta làm sao có thể trả lại?” Mỗ nam suy nghĩ trong lát: “Có! Bánh ít bánh quy trở lại, nếu … ta cũng lộ cái mông cho ngươi xem chút há? Đừng xấu hổ! Cái mông của ta, cũng phải là người bình thường có thể thấy được nha.”

      Ông trời, nếu ông đem con nghiệt này , như vậy ngươi liền trực tiếp xách ta !

      Đoạn ngắn ba: Già Lam lạnh lùng cao ngạo.

      “Chờ chút.” Già Lam nhíu mày, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ngươi mới cái gì?”

      Chấp pháp trưởng lão : “Ta , ngươi thắng! Ngươi còn vừa lòng sao?”

      phải câu này, chính là câu phía sau nha!” Già Lam cố chấp .

      “Trong lòng ngươi nghĩ đến đẹp? Ngươi người xấu như ma lem, tại bay lên cành cao, trở thành thư đồng của Sở Đại Thiếu. Đó là phúc khí mà ngươi tu luyện tám đời mới có được!”

      “Ta có nghe lầm chứ? Đấu võ thắng, còn phải làm thư đồng?” Già Lam giống như lắc đầu, kiên quyết : “Ta từ chối làm thư đồng!”

      Những ai có mặt tại trường đều dại ra, mỗi người đều khẽ nhếch miệng, hình dáng của miệng khi phát từ ‘A’ đều giống nhau, khó có thể tin.

      Đoạn ngắn bốn: Cực phẩm sư phụ lẳng lơ.

      “Tiểu Lam Lam, ta bị thương, sắp chết rồi.” Mỗ nam kéo áo, để lộ ra mảng lớn da thịt trắng hồng, bức tranh mĩ nam mất hồn nằm giường.

      “Phải ? Sắc mặt tệ a!” Già Lam liếc mắt nhìn cổ áo của cái.

      “Đây là hồi quang phản chiếu!”

      “Tháng này người hồi quang phản chiếu mười lần rồi.” trán Già Lam rơi xuống mấy căng hắc tuyến.

      “Đúng vậy, chết rồi sống lại, sống xong lại chết tiếp. Ta cũng rất cực khổ nha!” Mỗ nam vuốt ve bàn tay bé của nàng, thâm tình nhìn nàng: “Tiểu Lam Lam, cả đời này của ta chỉ có khuyết điểm duy nhất, chính là có vì X gia để lại huyết mạch. Lần này ta rồi, X gia liền hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn, nghiệp chướng của ta nặng nề a!”

      “Vậy làm sao bây giờ?” Già Lam trợn mắt, liên quan cái rắm gì tới nàng?

      “Tuy là có chút khó khăn, nhưng trừ ngươi ra, ở đây tìm ra được nữ nhân thứ hai, ta chỉ đành tạm thời chấp nhận chút, để cho ngươi vì X gia nối dõi tông đường thôi.”​
      Last edited by a moderator: 27/10/14
      ly sắc, Hình Ưufujjko thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Kẻ bị đè bẹp là ngươi!

      Thành Lạc Xuyên, Sở gia tiến hành cuộc đấu võ kịch liệt.

      Triệu Thanh Tình chút thương hại nhìn về phía Già Lam nằm co quắp võ đài, bịch bịch bịch… biết đánh bao nhiêu quyền, tay đều mỏi nhừ.

      “Thanh Tình, đừng đánh nữa, sắp xảy ra án mạng chết người rồi!”

      “Già Lam hôn mê, ngươi đánh tiếp đánh chết nàng mất!”

      Dưới võ đài, hai trẻ đồng thời hô to, kinh hoảng, lo lắng.

      Triệu Thanh Tình lạnh lùng nhếch môi: “ cần lo lắng, mạng của nàng ta rất cứng! Chỉ cần nàng ta mở miệng cầu xin tha thứ, cũng chết cuộc đấu võ vẫn chưa kết thúc… Các vị chấp pháp trưởng lão, các ngươi có đúng hay ?”

      Mấy vị chưởng lão vội vàng tha thiết gật đầu.

      “Đúng vậy, chỉ cần nàng ta cầu xin tha thứ, chết, cuộc đấu võ coi như chưa kết thúc!”

      “Trước lúc luận võ, mọi người đều kí vào giấy sinh tử, cho dù chết, cũng liên quan gì tới đối thủ. Mời Triệu tiểu thư tiếp tục, trận đấu võ này rất đặc sắc!”

      Thế lực của Triệu gia ở Lạc Xuyên thành dù bằng Sở gia, nhưng tuyệt đối có thể xưng là quý tộc trong Lạc Xuyên thành, tiền tài bạc triệu, thế lực to lớn. Ngược lại, Già Lam chỉ là người có thân phận ràng, ăn nhờ ở đậu tại Sở gia, chỉ là xấu xí địa vị bằng hạ nhân, đổi lại là người khác, đều chọn đứng về phía Triệu Thanh Tình.

      Triệu Thanh Tình cười lạnh, đến gần Già Lam vào tai của nàng: “Dựa vào ngươi còn muốn đánh bại ta, tiếp cận Chiêu ca ca sao? Ngươi cũng biết cầm cái gương mà soi cái, rốt cuộc bản thân mình lớn lên xấu biết chừng nào, ngươi là mơ mộng hão huyền! Ta cho ngươi có cơ hội tiếp cận Chiêu ca ca, bởi vì tồn tại của ngươi, chính là sĩ nhục lớn nhất đối với Chiêu ca ca!”

      Đáy mắt nàng lên ánh sáng lạnh, cảm thấy đắc ý với chiến tích của mình, nhìn thấy người nằm bên dưới mình siết chặt nắm tay.

      “Người xấu xí, hôm nay ta nhất định đánh chết ngươi, để xem có ai dám ta đúng hay ?” cú đấm mạnh mẽ đánh xuống, đột nhiên người nằm bên dưới rung lên cái, bụng của nàng (Triệu Thanh Tình í) bị vật gì đó nặng nè thụi vào, cả người giống như lắp cái lò xo, bay lên trung!

      đài dưới đài im lặng như tờ, mọi người trợn mắt há mồm nhìn màn này, thanh hít hà liên tục vang lên. ngờ kẻ phế vật này còn có sức lực đánh trả? Càng khiến bọn họ thể tiếp nhận chính là, nàng ta chỉ đánh trả, mà còn dùng cước đá bay Triệu Thanh Tình lên trời!

      Phải biết rằng, Triệu Thanh Tình được coi là trong đồng linh có thiên phú, mười sáu tuổi bước vào hàng ngũ Linh giả cấp ba, còn Già Lam sao? Nàng ta đến mười sáu tuổi, đẳng cấp Linh Thuật có đột phá được Linh giả cấp , cách khác, nàng căn bản có thiên phú tu luyện linh thuật, là thế vật được mọi người công nhận!

      Thực lực chênh lệch như vậy, tuyệt đối là lấy trứng chọi đá, nhưng nàng, ngờ nàng…

      Trong nháy mắt, lúc Triệu Thanh Tình bay khỏi võ đài sắp rơi xuống, bóng dáng màu lam như tia chớp đuổi tới, xông về phía bên cạnh võ đài, nắm được chân của Triệu Thanh Tình, đem nàng ta kéo về phía võ đài!

      Già Lam thản nhiên xoay người, liếc mắt nhìn về phía Triệu Thanh Tình vừa rơi xuống võ đài, nàng cười nhạt : “Lúc nãy, ngươi mới , chỉ cầu đối thủ xin tha, chết, cuộc đấu võ thể xem là kết thúc, đúng ?”

      Bỗng nhiên, Triệu Thanh Tình lắc lắc đầu, tự nhủ, vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi. Nàng ta cố gắng đứng lên, tức giận : “ sao?”

      “Hơn nữa, có người , trước khi bắt đầu đấu võ mọi người kí vào giấy sinh tử, cho dù chết cũng thể trách tội đối thủ, đúng ?” Già Lam quay đầu, mỉm cười nhìn về phía các vị Chấp pháp trưởng lão đứng bên cạnh võ đài.

      Nàng cười, nửa bên mặt có bớt hình Long Hỏa càng trở nên đáng sợ, mấy vị Chấp pháp trưởng lão cảm thấy chán ghét, cau mày : “Đúng, đây là quy định của cuộc đấu võ!” Bọn họ cũng tin tưởng, cước vừa rồi của nàng chỉ là tiềm lực bùng nổ của nàng trước khi chết, người phế vật như nàng làm sao có thể đánh lại Triệu Thanh Tình?

      “À, ta biết rồi!” Già Lam hiếp mắt cười, giây sau, nét mặt của nàng đột nhiên thay đổi, cả người giống như con báo bổ nhào về phía Triệu Thanh Tình, cưỡi lên người của nàng ta. Hai cái tay bùm bùm, mạnh mẽ tát vào mặt Triệu Thanh Tình. Như lai thần chưởng, mạnh mẽ phát huy!

      “Kêu ta là người xấu xí? Ngươi mới là người xấu xí! Cả nhà ngươi đều là người xấu xí! Ta cho ngươi đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa… Vĩnh viễn biến thành người xấu xí!”

      “A a a a a a a…” Tiếng kêu thê lương của thiếu nữ vang dội khắp đấu trường.

      Dưới võ đài, hai khiếp sợ thụt lùi về phía sau, trợn mắt há mồm nhìn màn này, mạnh mẽ nuốt ngụm nước miếng.

      đáng sợ!

      người bình thường sợ bóng sợ gió, có chút tiếng tăm nào, đến khi ra oai, đúng là quá dữ!

      Mấy Chấp pháp trưởng lão đồng loạt đứng lên ngăn cản: “Dừng tay! phân thắng bại! Ngươi mau dừng tay lại!”

      Già Lam thèm để ý tới bọn họ, cú đánh đập vào quai hàm Triệu Thanh Tình, khiến cho mặt mũi của nàng ta bị đánh sưng càng thêm dữ tợn, quai hàm của Triệu Thanh Tình sưng vù, miệng đầy máu, được lời nào.

      “Chẳng phải các ngươi vừa mới à? Chỉ cần đối phương xin tha, chết, cuộc đấu võ kết thúc?”

      Mấy Chấp pháp trưởng lão liền kinh ngạc, lời này đúng là do bọn họ , thể bắt bẻ.

      Xung quanh đấu trường, trong chốc lát liền sôi trào.

      Có người ưa Triệu Thanh Tình độc ác, phách lối và Chấp pháp trưởng lão của Thiên Bang, hò hét hoan hô. Cũng có người gấp đến độ giơ chân, hướng Sở gia cầu tình: “Sở gia chủ, xin mau ngăn nàng ta lại! Nếu đánh tiếp, tiểu thư nhà ta khó giữ mạng!”

      chờ Sở gia chủ mở miệng, Sở phu nhân giành : “Triệu quản gia, gấp cái gì chứ? Ban nãy, tiểu thư nhà ngươi đem người ta đánh gần chết, sao thấy ngươi vội vã can ngăn? lẽ tánh mạng của Triệu gia các ngươi cao quý, còn mạng của Sở gia chúng ta là cỏ rác sao?”

      Ý của Sở phu nhân chính là muốn bảo vệ Già Lam. Mặc dù Già Lam ở nhờ Sở gia, nhưng cũng coi như là người nhà của Sở gia.

      Sở gia chủ luôn luôn sợ vợ, bị vợ quản lí nghiêm, tằng hắng tiếng, nghiêm giọng : “Ý của phu nhân chính là ý của ta! Mọi việc đều dựa theo quy củ của cuộc đấu võ mà làm . Bằng lập ra quy định để làm gì? Làm bóng đá sao?”

      Triệu quản gia hung hăng lau mồ hôi, sớm biết Sở gia chủ đáng tin! Đường đường là người đàn ông, lại sợ vợ tới như vậy, là mất mặt đàn ông trong thiên hạ! quay đầu, thể làm gì hơn là đem mọi hi vọng gửi vào Sở đại thiếu gia, dù sao cuộc đấu võ này cũng là vì Sở đại thiếu gia lựa chọn thư đồng có năng lực Linh sư, đến học phủ lớn nhất ở hoàng thành học.

      “Sở đại thiếu gia, tấm lòng của tiểu thư nhà ta đối với ngươi như vậy, lấy thân phận thiên kim đại tiểu thư Triệu gia của nàng tới tham dự trận đấu võ này. Bây giờ lại bị dã loại có thân phận ràng ức hiếp, ngươi nhất định phải vì tiểu thư lấy lại công bằng!”

      “Ngươi , thân phận của ta và tiểu thư nhà ngươi ai quý hơn?” Sở Viêm Chiêu cười nhạt, tay cầm cái khăn tay trắng cẩn thận lau chùi bội kiếm của mình.

      Triệu quản gia hơi sửng sờ, nịnh hót trả lời: “Đương nhiên là thân phận của thiếu gia cao quý hơn rồi!”

      “À! Tiểu thư nhà ngươi đến báo danh tham gia đấu võ, có người nào ép buộc nàng ta ?” Sở Viêm Chiêu lại miễn cưỡng thêm câu, sắc mặt Triệu quản gia chợt thay đổi, Sở đại thiếu gia bóng gió là tiểu thư nhà mình tự nguyện tới báo danh, cộng thêm thân phận cao quý bằng , cho nên hết thảy mọi chuyện là do tiểu thư tự mình chuốc phiền!

      Cái này có thể làm sao cho phải?

      Sở gia chủ mặc kệ, Sở đại thiếu gia cũng muốn quản, lẽ nào hôm nay tiểu thư bị đánh chết võ đài?

      Triệu quản gia cố gắng lau mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, nếu tiểu thư xảy ra chuyện cũng đừng hòng trở về Triệu gia, chắc chắn phải chết theo tiểu thư, có thể gia đình của còn được đãi ngộ tốt.

      Mục Tư Viễn nghẹn cười, liếc nhìn Sở Viêm Chiêu. Người bạn thân này của đúng là biết thương hoa tiếc ngọc. võ đài, có vô số mĩ nhân vì đánh đến mức ngươi sống ta chết, bản thân lại coi như thấy, chỉ quan tâm tới bội kiếm trong tay, hổ danh là hoàng thành đệ nhất học phủ --- Học viện Thiên Dực. Đặc biệt tuyển chọn Kiếm sư cấp bốn kiêm Linh sư cấp bốn trẻ tuổi nhất của thành Lạc Xuyên.

      Triệu Thanh Tình cần phải cảm thấy may mắn, Già Lam có nghe thấy xưng hô ‘Dã loại’ mà Triệu quản gia gọi nàng, bằng nàng ta nhất định nhận lấy vô số bạt tai của Già Lam!

      Già Lam nàng vô duyên vô có xuyên thành xấu xí, còn mơ mơ màng màng bị đánh trận. Thân là vua của lính đánh thuê như nàng làm sao chịu nổi? Trong lòng Già Lam tức giận muốn bốc lửa, muốn kiếm người trút giận. Triệu Thanh Tình tự động đưa tới cửa, cộng thêm lời chết cần phụ trách. Nàng làm sao đem đối phương đẩy vào chỗ chết hử?

      Sau khi hả giận, nàng dần tỉnh táo lại, bản thân còn chưa hiểu thế giới xa lạ này. Nếu giết người, kết quả nhất định là chết rất nhanh. Nếu tại dừng tai, kết quả chưa chắc là tốt, nhưng ít nhất nàng có thêm thời gian để giải quyết mọi phiền phức!

      Tự suy nghĩ chút, nàng nện vào đầu vai Triệu Thanh Tình cái, ít nhất làm gãy ba cây xương sườn của nàng ta, đau đớn khiến Triệu Thanh Tình ngất . Lấy kinh nghiệm của nàng, thương thế của nàng ta ít nhất cần bảy ngày mới đỡ lên.

      Bảy ngày, đủ để nàng thích ứng với cuộc sống ở nơi này.

      Nàng ưu nhã đứng dậy, nhìn Chấp pháp trưởng lão : “Nàng ta ngất xỉu rồi. Phỏng chừng trong ngày hôm nay cũng thể tỉnh lại, còn tuyên bố kết quả!”

      Lần thứ hai, đấu trường chìm vào im lặng.

      Lần đầu tiên Sở Viêm Chiêu ngẩng đầu lên nhìn võ đài, đài có mang gương mặt khó coi, ánh mắt nàng sáng kinh người, trong đáy mắt là lãnh ngạo, bất cần và lạnh nhạt.

      Ánh sáng trong mắt hơi trầm xuống, trong đầu mơ hồ có ấn tượng, hình như từng gặp qua nàng ở trong phủ, rất xấu, rất tự ti, luôn trốn trong góc nào đó dùng ánh mắt ái mộ nhìn . Nhưng, người trước mắt và người trong trí nhớ hoàn toàn là hai người…

      “Viêm Chiêu, sau này nàng ta có thể là thư đồng của ngươi, ngay cả thực lực Linh giả cấp nàng ta cũng có, là người ở võ đài dùng hết tính mệnh để giành chiến thắng, ngươi chút xúc động à?” Mục Tư Viễn nháy mắt đùa bỡn, làm cho Sở Viêm Chiêu trừng mắt nhìn .

      Mục Tư Viễn quên mất ánh mắt của đối phương có lực sát thương rất mạnh, cười đùa: “Nhất định là có! Ngươi vừa nhìn nàng cái, ta cẩn thận quan sát, hôm nay nàng là đầu tiên được ngươi nhìn, ngươi đừng hòng phủ nhận!”

      “Ta cho mẹ ta biết, ngươi phải là phụ nữ.” Sở Viêm Chiêu nhàn nhạt câu, thành công khiến Mục Tư Viễn tái mặt.

      “Ê, ê, ê, được mach lẻo sau lưng! Ta và mẹ nuôi có quan hệ rất tốt, ngươi đừng có mà ly gián!”

      võ đài, Chấp pháp trưởng lão đứng đầu đứng lên, mặt u, mở miệng: “Ta tuyên bố, trận đấu này, Già Lam thắng! Từ nay, Già Lam chính là thư đồng của Sở đại thiếu gia, tháng sau theo Sở Đại Thiếu đến học viện Thiên Dực!”

      khí đấu trường có vẻ quái dị, mọi người biết có nên vỗ tay hay , hay là nên đồng tình.

      Để cho người xấu xí chút Linh lực theo Sở Đại Thiến đến học viện Thiên Dực, đến lúc đó chỉ Sở gia mất mặt mà thành Lạc Xuyên cũng mất mặt.

      “Chờ chút!” Già Lam nhíu mày, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ngươi mới cái gì?”

      Chấp pháp trưởng lão tình nguyện tuyên bố, bây giờ nàng còn bắt lặp lại, tâm tình của rất khó chịu: “Ta , ngươi thắng! Còn vừa lòng sao?”

      phải câu này, câu phía sau kìa!” Già Lam cố chấp .

      Chấp pháp trưởng lão ở trong lòng hừ tiếng: “Trong lòng ngươi vui sướng lắm sao? phế vật lại xấu xí, tại bay lên cành cao, làm thư đồng của Sở Đại Thiếu. Chính là phúc khí ngươi tu tám đời mới có được đó!”

      “Ta nghe lầm à? Thắng đấu võ lại làm thư đồng?” Già Lam cố gắng ngoáy lỗ tai. Nàng sống hai mươi lăm năm, cho tới bây giờ nàng chưa từng phải sống cách hèn hạ như vậy, xứng với thân phận của nàng. Nàng vẫy vẫy tóc giống như lắc đầu, kiên quyết : “Ta cự tuyệt làm thư đồng!”

      Mọi người có mặt ở trường đều dại ra, mỗi người đều nhếch miệng, khẩu hình giống y như nhau phát ra “A”, khó có thể tin vào những gì mình vừa nghe.
      fujjko thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Nàng muốn mạnh mẽ hơn!

      Động tác chà lau bảo kiếm của Sở Viêm Chiêu hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía Già Lam, giống như nàng gây ra tội ác tày trời.

      “Ngươi cái gì?” Chấp pháp trưởng lão cũng học động tác của Già Lam, ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi ngờ biết có phải mình bị ảo giác nên nghe lầm hay .

      Già Lam liếc mắt cái, chỉ vào miệng mình: “Nhìn khẩu hình của ta nè. Ta cự, tuyệt, làm, thư, đồng!”

      Lúc này, mọi người có mặt ở đấu trường đều choáng váng tập thể. Nàng ở võ đài liều mình đấu võ, hết sức cố gắng đến giây phút cuối cùng, rốt cuộc cũng đạt được mục đích, bây giờ lại đột nhiên từ bỏ. Lúc đầu, nàng nỗ lực vì cái gì? Chẳng nhẽ là vì muốn ăn đòn?

      “Phốc! Ha ha… Nàng cự tuyệt làm thư đồng? Viêm Chiêu, ngươi bị người khác cự tuyệt rồi!” Mục Tư Viễn chút nào giữ hình tượng cười phì lên, thấy bạn chí cốt kinh ngạc, thấy bạn thân bị tổn hại, tâm tình của đặc biệt sung sướng.

      Bảo kiếm trong tay Sở Viêm Chiêu trợt xuống, suýt chút nữa rơi xuống đất, khuôn mặt tuấn mỹ như được điêu khắc tối sầm xuống, đôi mắt dài hơi khép lại, lộ ra chút sắc bén.

      , theo ta luyện kiếm!” đứng lên rời , để lại cho Mục Tư Viễn bóng lưng cao ngất, quanh thân đầy hàn khí chuyển động.

      Cả người Mục Tư Viên run rẩy, mơ hồ có dự cảm tốt, luyện kiếm? E rằng là luyện có!!!

      “Cái này… Ta nhớ là ta có vài chuyện phải làm, hôm nay thể cùng luyện kiếm với ngươi được. ra kiếm thuật của ta có cao siêu, xứng luyện kiếm với ngươi… A! Cứu mạng!!!” để thành công bỏ trốn, bị người nào đó nhấc cổ áo lên tựa như xách con gà con, rời khỏi khán đài.

      Già Lam chỉ cảm thấy khán đài có chút rối loạn nho , chả hề biết đó xảy ra chuyện gì, nàng quan sát xung quanh tựa như mọi chuyện chẳng có liên quan gì tới mình, liền nhảy xuống võ đài. Bên cạnh võ đài, có chạy về phía nàng, đôi mắt ươn ướt, cực kì giống con thỏ trắng: “Già Lam, có chuyện gì tốt rồi! Ta lo lắng cho ngươi gần chết!”

      “Ngươi…” Đầu óc của Già Lam đột nhiên choáng váng, rất nhiều ký ức như sóng biển đổ về, ra là ký ức của chủ nhân thân thể này truyền lại cho nàng. Nàng liền nhận ra trước mắt, này tên là Tống Thiến Nhi, chính là con rượu của đệ nhất phú thương Tống gia thành Lạc Xuyên.

      “Già Lam, ngươi dũng cảm, có thể vì mà liều mạng, ta rất bội phục ngươi!” Tống Thiến Nhi cười híp mắt, suy nghĩ hết sức đơn thuần.

      “Ngươi cũng tham gia đấu võ?” Già Lam cười nhạt nhìn nàng ta, từ chối cho ý kiến.

      “Ồ, cha ta bắt tat ham gia, Tống gia bọn ta chỉ dựa vào tiền của để tạo nên vinh quang được, cần thế lực đáng tin để bảo vệ chúng ta, như vậy Tống gia bọn ta mới có thể tồn tại lâu dài.” Khuôn mặt sáng rực của Tống Thiến Nhi dần dần ảm đạm, ràng là nàng ta tình nguyện tham gia.

      Già Lam vỗ vỗ bả vai của nàng ta: “ đời này, người duy nhất chúng ta có thể dựa vào đó chính là bản thân mình! So với việc cầu xin người khác bảo vệ, còn bằng cố gắng khiến cho mình trở nên mạnh mẽ cách nhanh chóng, dùng chính sức lực của bản thân bảo vệ người nhà của mình!”

      Thân thể Tống Thiến Nhi chấn động rất ràng, lần đầu tiên nàng nghe được lời như vậy, biết tại sao, loát cái nhiệt huyết cả người bỗng chốc sôi sục lên, khuôn mặt nhắn trắng nõn xuất ra hồng quang. Nàng quơ nắm đấm , hưng phấn : “Đúng vậy, về sau ta là người bảo hộ Tống gia!”

      Hai hộ vệ theo bảo vệ cho Tống Thiến Nhi vừa chạy đến, đột nhiên nghe lời tuyên ngôn tràn ngập ý chí chiến đấu của tiểu thư, hai người liếc nhau cái, đáy mắt bắn ra hào quang hưng phấn lạ thường.

      Từ xưa tới nay, tiểu thư luôn nhát gan xấu hổ, lần đầu tiên nàng ta biểu lộ ra nhiệt huyết, bọn họ kích động suýt rơi lệ, khi nào về nhà bọn họ nhất định phải kể lại cho gia chủ nghe mới được, bọn họ cuối cùng cũng có hi vọng rồi.

      “Đúng rồi! Học viện Thiên Dực rất nổi tiếng à?” Sauk hi tiếp nhận kí ức của chủ nhân thân thể này, Già Lam mới nhớ, hôm nay nàng liều mạng tham gia đấu võ, cố kiên trì tới giờ phút cuối cùng, mục đích chính là muốn làm thư đồng của Sở đại thiếu gia, đến học viện học tập. Mới nãy, nàng chưa có tìm hiểu tình huống ràng nên ở trước mặt mọi người cự tuyệt làm thư đồng, tại nhịn được hỏi thăm chút.

      Ai bảo ở đại lục này người mạnh mới được làm vua? Quả đấm của người nào mạnh, kẻ đó có quyền lên tiếng!

      Giống như hồi nãy, nếu nàng có đủ thực lực, tại người nằm chết lên chết xuống võ đài chính là nàng.

      Kiếp trước, nàng là vua của lính đánh thuê, nàng có thói quen đứng từ cao nhìn xuống mọi người, làm sao có thể khoang nhượng việc bản thân là củi mục?

      Nàng muốn mạnh lên! Mặc kệ ở nơi nào, nàng vẫn muốn trở thành người mạnh mẽ, chỉ có nàng ức hiếp người khác, chứ phải là người khác bắt nạt nàng!

      “Học viện Thiên Dực là học viện đứng đầu ở Phượng Lân quốc, nơi đó tập hợp đầy đủ hai phần ba võ học tinh của Phượng Lân quốc, rất nhiều cao thủ nổi tiếng đều được đào tạo từ nơi đó, hàng năm biết có bao nhiêu người nghĩ nát óc để được vào đó học. Nhưng, ngưỡng cửa của học viện Thiên Dực rất cao, chỉ có thiên tài như Sở đại thiếu gia mới có cơ hội được học viện Thiên Dực mời vào học.” Lúc Tống Thiến Nhi nhắc tới học viện Thiên Dực, khuôn mặt của nàng toát lên vầng hào quang rực rỡ, có thể thấy được nàng cũng rất muốn vào học viện Thiên Dực.

      “Sở Viêm Chiêu lợi hại như vậy à?” Già Lam hỏi.

      “Đương nhiên rồi! Sở đại thiếu gia của thành Lạc Xuyên chính là đệ nhất thiên tài trong thế hệ thanh niên, song tu Linh – Kiếm, mới hai mươi tuổi, là Linh sư cấp bốn kiêm Kiếm sư cấp bốn rồi.” Tống Thiến Nhi hâm mộ .

      Ánh mắt Già Lam đông cứng lại, xem ra vị Sở đại thiếu gia này đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo, phải chỉ là tên gối thêu hoa, khó trách Già Lam trước kia lại thích điên cuồng như thế, còn vì mà đánh mất cái mạng .

      “Vậy ngươi có biết làm sao mới có thể vào học viện Thiên Dực hay ?”

      Tống Thiến Nhi : “Ta biết, sao ngươi hỏi Sở Đại Thiếu, chắc chắn biết.”

      Già Lam gật đầu, hai người vừa vừa trò chuyện, thấm thoát tới cửa chính.

      “Ta liền đưa ngươi đến đây thôi.”

      Tống Thiến Nhi vừa mới rời , ngoài cửa lớn, có trận ồn ào nho .

      “Người của học viện Thiên Dực quả nhiên giống người thường, mỗi người nhìn có vẻ như tiên nhân, hổ là học phủ lớn nhất của hoàng thành, là nơi hội tụ tinh !”

      “Nghe là bọn họ theo Phó viện trưởng tới đây, mục đích là ở thành Lạc Xuyên lựa chọn nhân tài xuất sắc, thêm vào học viện của bọn họ. Có người danh sách chỉ có ba người, trong số đó bị Sở Đại Thiếu chiếm, còn dư lại hai chỗ, biết ai là người may mắn tiếp theo…”

      “Thấy bên trái hay ? Nghe nàng là người của Triệu gia bản gia (*), thiên phú đặc biệt hơn người. Lần này nàng ta theo Phó viện trưởng đến thành Lạc Xuyên, phần lớn có lẽ là về thăm người thân ở Triệu gia. Chậc chậc, xem ra lần này Triệu gia nhất định nở mày nở mặt.

      (*) Người bên họ nội.

      “Người đàn ông bên phải cũng đơn giản, hình như là quý tộc trong hoàng thành…”

      Rất nhanh, đội ngũ bốn người qua cửa chính của Sở gia, bốn vị tinh đến từ học viện Thiên Dực ăn mặc giống nhau về quần áo và trang sức, bên hông đeo cái huy hiệu làm người ta kinh sợ và ao ước, dùng ánh mắt của bọn họ bắn phá người đường, mỗi người đều mang vẻ mặt cao ngạo, giống như vị thần từ cao nhìn xuống chúng sinh.

      “Học viện Thiên Dực.” Già Lam nhìn đoàn người này, ánh mắt từ từ u ám xuống, sâu thấy đáy.

      Nhất định ngày, nàng trở thành thành viên trong đó, đồng thời nàng cũng mạnh hơn bọn họ gấp mấy lần!

      Tống Thiến Nhi tình cờ quay đầu lại, thấy trong ánh mắt của Già Lam chiết xạ ra hào quang kinh người, nàng hơi ngẩn ra, hiểu vì sao, trong lòng của nàng ta cũng bắt đầu rục rịch. Có thể, có ngày, nàng cũng có thể trở thành thành viên của học viện Thiên Dực!

      Khi đội ngũ qua trước mặt các nàng, trong đó có vị đệ tử tinh nhíu mày, coi air a gì : “Hừ! Bắt chúng ta tìm Phượng gia đại thiếu gia, là lớn lối!”

      “Phượng thiếu gia thích phô trương, ngươi cũng phải là người thứ nhất biết chuyện này. Ta chỉ tò mò hiểu tại sao Phó viện trưởng lại đuổi theo Phượng Thiếu bắt gia nhập học viện Thiên Dực, từ hoàng thành đuổi tới thành Lạc Xuyên, người ngu ngốc phóng đãng như vậy, có cần khiến Phó viện trưởng hao tâm tổn sức như thế chứ?” Tên còn lại mỉa mai, tức giận bất bình.

      Mọi người bắt đầu kinh ngạc, ngưỡng cửa của học viện Thiên Dực rất cao, là nơi mà bọn họ chỉ có thể hâm mộ chứ thể đuổi đến, tại đường đường là Phó viện trưởng lại buông xuống thân phận đuổi theo Phượng Thiếu dụ gia nhập học viện Thiên Dực, này, này, này… Cái này là quá sức quái dị rồi!?

      lẽ người Phượng Thiếu có thiên phú kinh người, khiến học viện Thiên Dực cầu nhân tài như khát nước?

      nam nữ đầu có tiếp lời, như cười như , hai người ngạo nghễ mà đứng, bày ra bộ dạng tôn quý ai sánh bằng!

      “Phượng Thiếu là ai?” Già Lam hiếu kỳ hỏi Tống Thiến Nhi, Tống Thiến Nhi trả lời: “Phượng Thiếu chính là nhân vật cực phẩm gây xôn xao nhất ở hoàng thành, bình thương nếu ngươi đến hoàng thành, thể biết Phượng Thiếu là ai, bằng bị người ta cười cho thúi mặt!”

      chút coi!” Già Lam chớp chớp mi.

      đến Phượng Thiếu rất là thú vị, mỗi lần lên sân biểu diễn đều oanh động khắp thành, có thê coi là cực phẩm!” Đôi mắt Tống Thiến Nhi lóe sáng như hạt châu, hăng hái bừng bừng : “Nghe hai năm trước, Phượng gia gia chủ mở tiệc đại thọ năm mươi tuổi, Phượng gia thiếu gia, tiểu thư đều dâng lên đan dược, thuốc bổ và báu vật làm lễ vật mừng thọ. Còn sao? chọn chín mươi chín vị mĩ nhân, đem các nàng lột sạch, trưng bày trong chín mươi chín cái quan tài bằng kiếng trong suốt, làm lễ mừng thọ tặng cho cha của , chọc cha tức giận hộc máu tại chỗ. Nghe Phượng lão gia buồn bực thôi, nhất thời khống chế cảm xúc được, ra oai phá hủy toàn bộ nơi tổ chức lễ mừng thọ!”

      Già Lam cười nhạt, tiếp tục lắng nghe Tống Thiến Nhi : “Nghe , năm ngoái Phượng gia vì tổ chức lễ gặp mặt, đem toàn bộ chưa chồng trong hoàng thành mời đến, hi vọng có thể chọn ra có thể hợp ý, sau đó hai bên kết thân, nối dõi tông đường. Kết quả sao?... Trong đêm, tất cả được mời đến đều bị cạo lông mày! Đến ngày hôm sau, tới giờ Phượng Thiếu phải xem mắt các đó bóng hồng cũng chẳng thấy, các nàng đều bị khiếp sợ, suốt đêm chạy trốn về nhà.”

      “Tuyệt vời nhất chính là, lúc ấy Phượng Thiếu còn hết sức vô tội ủy khuất than thở câu: Ta vốn kinh tài tuyệt diễm! Nhưng mà lam nhan bạc mệnh! Trời cao! Ta tình nguyện để ngài cướp khuôn mặt đẹp đẽ và tài hoa kinh người này, cũng nguyện để ngài trừng phạt ta phải sống độc suốt quãng đời còn lại đâu!

      Tống Thiến Nhi bên bắt chước, bên che miệng cười trộm.

      Già Lam giống như có thể xuyên thấu qua nàng nhìn thấy được hình tượng của đệ nhất cực phẩm - Phượng Thiếu ở hoàng thành. Nàng cười nhạt, vị Phượng Thiếu này quả rất hoang đường, hoặc là nhân vật biết che giấu cực kì tốt, giả bộ mơ hồ. Nhân vật như thế mới đáng sợ!
      fujjko thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Thân thế của nàng


      Editor: Tiểu Ngữ


      “Già Lam, phu nhân tìm ngươi, mau theo ta.” Sở quản gia ở phía sau lên.

      Tống Thiến Nhi quay sang vẫy tay với Già Lam: “Ta về trước đây, bữa nào rảnh ta đến thăm ngươi.”

      Già Lam bèn theo Sở quản gia đến phòng của phu nhân, trong trí nhớ của Già Lam, phu nhân là người rất uy nghiêm, cả Sở gia đều sợ bà, thực ra người quản lí mọi chuyện lớn trong Sở gia chính là Sở phu nhân. Thái độ của Sở phu nhân đối với nàng vẫn luôn nóng lạnh, bà có coi nàng như hạ nhân mà đối đãi, nhưng cũng có cho nàng hưởng đãi ngộ đặc biệt, thực tế nàng vẫn luôn ở trạng thái tự sinh tự diệt.

      Bây giờ Sở phu nhân gọi nàng đến, phần lớn có liên quan đến việc nàng đột nhiên phát huy tài năng.

      Khi nàng cất bước vào căn phòng, tầm mắt sắc bén mang theo sức mạnh vô hình rơi người nàng, giống như muốn nhìn thấu cả người nàng.

      Già Lam cảm nhận được, nàng ngoéo môi như cười như . Phu nhân là người khôn khéo, nếu thể tiếp tục giấu giếm thôi thản nhiên đối mặt vậy.

      “Phu nhân.” Nàng đến trước mặt Sở phu nhân, kiêu ngạo nịnh hót gọi.

      Sở phu nhân híp mắt, nhìn chằm chằm Già Lam trong chốc lát. Đột nhiên khẽ thở dài: “Từ đầu đến cuối ngươi… vẫn thay đổi! ra, trái lại ta hi vọng ngươi tiếp tục có tiếng tăm gì, ít nhất khi đó ngươi gặp họa sát thân.”

      Già Lam giương mắt, nàng nhận ra hàm ý trong lời của Sở phu nhân.

      “Ta nghĩ, thời gia cho ngươi biết mọi chuyện liên quan đến thân thế của ngươi.” Sở phu nhân đứng dậy, rảo bước thong thả đến trước bàn trang điểm, lấy hộp gỗ làm bằng cây tử đàn, lại từ trong hộp gỗ lấy ra vật đưa cho Già Lam.

      Già Lam kinh ngạc, nàng phát vật đó chính là chiếc vòng ngọc thạch màu xanh biếc, màu xanh của biện rộng bao la, gợn sóng ồ ạt, trong đó còn kèm theo hào quang kì lạ, khiến người ta cảm thấy màu sắc này tuyệt đối nên có ở dân gian!

      “Đeo nó , nó là của ngươi.” Sở phu nhân .

      Khi Già Lam đeo chiếc vòng vào tay, trong chốc lát, tỏa ra muôn vàn ánh sáng màu xanh, lam quang tràn ngập khắp phòng!

      Càng kì quái chính là, nàng cảm giác được bản thân và vòng ngọc có thể câu thông, là thần kì!

      Ý niệm nàng khẽ động, bóng người bay vào trong gian của vòng ngọc. Trong vòng ngọc có rất nhiều linh khí, hoàn toàn khác xa với linh khi ở bên ngoài. Rất nhanh, nàng phát có rất nhiều ngăn tủ, trong ngăn tủ có đủ các loại sách tu luyện kĩ năng được sắp xếp ngăn nắp. Linh thuật, kiếm thuật, luyện đan thuật, luyện độc thuật, luyện khí thuật, ngự bảo thuật, vân vân, thậm chí còn có cổ thuật. Các loại sách tu luyện kĩ năng được sắp xếp từ bậc sơ cấp đến bậc tông sư, từng cái từng cái được trưng bày, rất là đầy đủ!

      Đây đúng là thư viện di động siêu cấp!

      Từ nhìn xuống xa xa, sương mù dày đặc bao phủ gian này, khiến tầm nhìn lắm, nhưng Già Lam tin tưởng nơi đó nhất định còn chứa rất nhiều bí mật. gấp, nàng có thời gian để từ từ thăm dò.

      Ý niệm khẽ động, nàng liền trở lại gian thực tế, nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Sở phu nhân.

      “Đây là đồ vật mà năm đó của ngươi để lại cho ngươi, để người ngươi! của ngươi là tỷ muội tốt của ta, mười năm trước, lúc nàng đem ngươi giao cho ta, khắp người bà ấy đều là vết thương, mặt của ngươi cũng bị hủy. của ngươi vì muốn bảo vệ ngươi, mình bà dẫn dắt kẻ thù rời , đến bây giờ vẫn chưa sống chết. Trước khi rời , bà ấy dặn dò ta rất nhiều lần, muốn ta để cho ngươi sống cuộc sống như người bình thường ai biết đến. để cho kẻ thù của ngươi biết đến tồn tại của ngươi.” gương mặt nghiêm túc của Sở phu nhân lên chút đau thương: “Mười năm rồi, bà ấy vẫn chưa trở về tìm ta, ta đoán bà ấy …”

      Trong lòng Già Lam khẽ dao động, người lòng đối xử tốt với ngươi, hi vọng ngươi tranh danh đoạt lợi, trèo lên địa vị cao cao, cũng hi vọng ngươi vinh hoa phú quý, mà họ hi vọng ngươi có cuộc sống như người bình thường. Cho nên, Sở phu nhân mới quan tâm nàng, để cho nàng tự sinh tự diệt ở trong phủ sao? Bởi vì địa vị của Sở gia ở thành Lạc Xuyên, nếu nàng được đãi ngộ đặc biệt chắc chắn người khác nghi ngờ, trái lại thèm quan tâm đó mới là biện pháp bảo vệ nàng tốt nhất.

      Mặc kệ nàng và vị kia có quan hệ ruột thịt hay , chỉ dựa vào tình cảm chân thành liều chết để bảo vệ nàng, nàng nhất định phải tìm , sống thấy người chết phải thấy xác!

      Bỗng nhiên ánh mắt nàng sáng lên, chiết xa ra ánh sáng sạch : “Họ tên của ta là gì? Có manh mối gì để tìm hay ?”

      Sở phu nhân vui mừng nhìn nàng: “ ngươi tên là Nạp Lan Huyền Sương, bà ấy đến từ gia tộc cổ xưa, có người của ngươi từng có đoạn tình duyên với gia chủ của Phượng gia, còn những chuyện khác ta . Lại , khuôn mặt của ngươi cùng của ngươi có vài phần giống nhau…”

      “Nạp Lan Huyền Sương, Phượng gia…” Sau khi Già Lam rời khỏi phòng Sở phu nhân, hai cái tên này vẫn còn lẩn quẩn trong đầu nàng, nàng nhịn được nghĩ tới vị thiếu gia cực phẩm Phượng Thiếu kia.

      Phượng gia, sớm muộn gì nàng cũng đến đó! Trước hết, nàng phải nhanh chóng làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn mới được, chỉ có đủ thực lực, nàng mới có thể tung hoành ở thế giới này!

      Trong lúc suy nghĩ, nàng thấy Mục Tư Viễn và Sở Viêm Chiêu ở đằng xa, hai người họ cầm kiếm tới, Già Lam nhớ tới học viện Thiên Dực. Vì vậy nàng chủ động tới, chào hỏi hau người bọn họ: “Sở Đại Thiếu, ngươi có biết cách thức khảo hạch của học viện Thiên Dực hay ?”

      Sở Viêm Chiêu liếc thằng bạn tốt cái, có chút đắc ý nhếch môi cười, ý như muốn : Ngươi nhìn , chính nàng ta chủ động chạy tới, chứng tỏ nàng ta ở trước mặt mọi người cự tuyệt là thư đồng, chỉ là cách làm lạt mềm buộc chặt mà thôi!

      Chương 3 (tiếp theo...)

      Mục Tư Viễn trợn mắt, ánh mắt Già Lam sinh ra vài phần hèn mọn, ghét nhất chính là nữ nhân có tâm cơ.

      “Ngươi hỏi chuyện này để làm gì? Lẽ nào ngươi ôm mộng hão huyền, muốn trở thành học sinh của học viện Thiên Dực?” Sở Viêm Chiêu cười nhạo, lí do nữ nhân này dùng để tiếp cận là buồn cười.

      Già Lam để ý tới lời châm chọc của , lặp lại: “Mời ngươi cho ta biết cách thức khảo hạch của học viện Thiên Dực!”

      Nữ nhân này, đúng là biết xấu hổ! Sở Chiêu Viêm hừ lạnh tiếng, dự định mạnh mẽ đả kích nàng phen: “Mỗi năm học viện Thiên Dực chỉ tuyển nhận ba học sinh ở thành Lạc Xuyên, mấy ngày nữa công khai khảo hạch,
      chỉ có hai gã cao thủ được tiến vào, mới có tư cách trở thành học sinh của học viện Thiên Dực. Về phần hai người được chọn, ta nghĩ… Ngươi có thể đoán ra rồi.”

      Già Lam khẽ liếc cái, nhìn bộ dạng núc na núc ních của , phải cho là được học viện Thiên Dực đặc biệt tuyển chọn, nên cần tham gia khảo hạch, trực tiếp thẳng vào học viện Thiên Dực à?

      “Cảm ơn.” Già Lam xoay người rời , trước khi nàng còn quăng thêm câu: “Cái mũ màu đỏ đầu ngươi tệ!”

      Sở Viêm Chinh ngẩn người, có phản ứng gì nhiều, đưa tay sờ đỉnh đầu của mình, đầu có cái mũ nào đâu?

      Đột nhiên, Mục Tư Viễn ở bên cạnh, cười phì tiếng, hề giữ hình tượng cười rộ lên.

      Sở Chiêu Vương hung hăng trừng : “Ngươi thèm ăn đòn có phải hay ?”

      “Ha ha ha, ngươi là ngốc! Lẽ nào ngươi nhận ra nàng ta trêu ngươi giống con gà trống, đầu mang cái mồng gà đỏ au à?” Mục Tư Viên ôm bụng cười ngớt.

      Khóe mắt Sở Chiêu Viêm co giật, đưa mắt nhìn bóng lưng của Già Lam, ánh mắt càng thâm trầm đáng sợ.

      Trở lại phòng mình, Già Lam cẩn thận nghiên cứu các loại kĩ năng linh thuật, kiếm thuật, luyện đan thuật, triệu hoán thuật, cổ thuật…Nhiều kĩ năng như vậy, nàng muốn học hết chúng, e rằng cần mười năm, hoặc là mấy chục năm mới học xong. Nàng có nhiều nghị lực như vậy, vẫn là lựa chọn ra mà học vậy.

      Nàng chọn lọc linh thuật và ngự bảo thuật trước. Cho nên chọn hai loại này, thứ nhất, Linh sư là nghề nghiệp cao quý nhất ở thế giới này, phải ai cũng có thiên phú để tu luyện Linh thuật, Linh sư càng chiếm số ít hơn, nhưng khi tu luyện Linh thuật càng vượt xa hơn. Thí dụ như kiếm thuật. Thứ hai, nàng phải rời khỏi Sở gia, tìm , đầu tiên là cần phải có bạc. Đương nhiên, thuật luyện đan và thuật luyện khí có thể kiếm tiền, nhưng trong khoảng thời gian ngắn muốn học được rất khó khăn, thuật triệu hoán và cổ thuật có chút phức tạp, nàng cho là trong thời gian ngắn chúng nó có thể giúp cho nàng kiếm được bạc.

      Trái lại, ngự bảo thuật khiến cho nàng cảm thấy có hứng thú, nếu như ngự bảo thuật của nàng đủ mạnh. Có phải nàng có thể trực tiếp câu bảo vật từ trong tay kẻ thù bỏ vào trong túi mình đúng ?

      Nàng xoa cằm cười hắc hắc, muốn bao nhiêu gian trá có bấy nhiêu.

      Nàng ngồi xếp bằng giường, muốn bắt đầu tu luyện nhập môn của Linh thuật. Tu luyện Linh thuật là thể rời khỏi việc thu nạp linh khí. Già Lam bắt đầu tu luyện bao lâu, rất nhanh nàng cảm nhận được linh khí ở chung quang tụ tập về phía nàng, đây chính là quá trình ngưng tụ linh khí.

      Trong sách , mới học nhập môn Linh thuật, có thể mất tám mười ngày mới có thể tu luyện tới ngưng tụ linh khí. Thế nhưng, lần đầu nàng tu luyện liền làm được. Chứng tỏ nàng có thiên phú tu luyện ngưng tụ khí, hơn nữa thiên phú này bình thường.

      Linh khí tụ tập càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, đột nhiên biết vì sao, cánh tay của nàng truyền đến trận đau nhức, khiến nàng tạm thời ngừng việc tu luyện.

      Kéo ống tay áo lên, Già Lam cúi đầu nhìn xuống, thấy cánh tay của nàng có đóa Mặc Liên dã yếu ớt nở rộ.

      Đó là đóa liên đầy đủ, chỉ có bảy cánh hoa, cánh hoa hình cung như được chạm khắc cánh tay, mỗi đường cong đều hết sức tinh tế đều đặn, đem đóa liên miêu tả sinh động. Lúc này luồng khí đen sẫm từ mạch máu của nàng bơi lội thẳng tới vị trí của liên, nó nhanh chóng uốn lượn quanh co tạo thành đường nét của liên, hình thành cánh hoa tự nhiên, lúc này đóa liên có tám cánh hoa.

      Nàng thầm kinh hãi.

      “Ui ui, tám cánh hoa! Ngày chết của ngươi xa!” thanh tồi tệ vang lên, Già Lam cảnh giác nhìn vị trí khác mời mà tới, lão đầu ăn mặc nhếch nhác, biết lão ta xông vào phòng nàng từ lúc nào nữa.

      “Đóa liên này là dựa vào linh khí tu luyện trong người ngươi áp chế. Cho nên, trước kia ngươi ngừng tu luyện linh khí, nhưng toàn bộ linh khí đều bị liên hấp thu. Mỗi ngày ngươi chăm chỉ tu luyện, linh khí tràn ngập trong cơ thể của ngươi đều cung cấp cho liên hấp thu, cánh hoa của liên cũng tăng lên. Hôm nay ngươi cậy mạnh đấu võ, sử sụng hết linh khí trong cơ thể, liên thể hấp thu linh khí, nên cánh hóa mới mọc ra. Biến thành hình dạng như tại.”

      Lão đầu cất bước về phía nàng, hơi thở hư vô, bước có tiếng động, đầu tóc rối bẩn che đậy khuôn mặt của , làm cho nàng nhìn bộ dạng của .

      Già Lam thầm quan sát , xem ra nàng gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh rồi!
      Last edited: 30/9/14
      fujjko thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Chiến Hoàng Bútdũng mạnh

      “Ngươi là ai? Tại sao ngươi biết được những chuyện này? Làm sao mới có thể trừ bỏ liên?”

      “Ta biết!” Lão đầu chút nể mặt lắc đầu, chờ hơn nửa ngày mới nghẹn ra câu: “Nhưngta biết người biết cách trừ bỏ liên.”

      “Ai? Làm cách nào tìm được ?” Ánh mắt Già Lam sáng lên.

      là đồ nhi của ta, nhưng…”Trong ánh mắt lão đầu xẹt qua tinh quang, giọng điệu cực kì gian xảo:“Bản lãnh của thể truyền ra ngoài, trừ khi… ngươi bái hắnlàm sư phụ.”

      “Bái sư?” Già Lam có chút do dự, từtrước tới nay, nàng hề thích bịngười khác trói buộc. Có phụ,nàng chắc chắn bị sư phụ quản lí,hơn nữa, còn được tặng thêm sưtổ. Thoáng cái, thân phận của nàng bị tụt xuống hai cấp…

      “Ngươi muốn thôi, cùng lắm chết , mười tám năm sau ngươi lại là đóa hoa !”Giọng điệu của lão đầu kia sựrất đáng ăn đòn!

      “Ta chưa muốn.” Khóe miệng Già Lam run rẩy, nàng cam lòng phải chết thế này, nàng còn phải tìm của nàng, nàng còn muốn trở thành kẻ mạnh để tunghoành ngang dọc trong thế giới này!

      Lão đầu vén áo choàng, ngồi xuốngmép giường, điệu bộ mười phầnnghiêm túc: “Nếu ngươi muốn liềnhướng ta dập đầu sáu cái, ba cái dành cho lão sư tổ là ta, ba cái là tat hay sư phụ ngươi nhận.”

      Như vậy cũng được à? Già Lam cócảm giác mình bị lừa lên thuyền giặc,khẽ cắn môi, trái tim khẽ rung mộtcái, nàng quỳ xuống.

      Thùng thùng thùng thùng thùngthùng!

      Sáu cái dập đầu, có ăn bớt ăn xén cái.

      Tính cách già Lam Như vậy đó, nếukhông làm thôi, nhưng khi làmthì phải làm nghiêm túc. Hôm nay nàng nhận sư phụ và sư tổ, đó chính là chuyện cả đời, vì ngày làm thầy cả đời làm thầy…

      Đúng rồi, sư phụ của nàng là nam hay nữ nhỉ?

      Lúc nàng ngẩng đầu lên, bóngđen lướt qua, lão đầu nhoáng lên mộtcái liền biến mất, chỉ để lại câu, vang văng vẳng bên tai của nàng mộtlúc lâu: “Ba ngày sau, Bảo Khí Các, sư phụ của ngươi xuất ởđó, ha ha ha hắc… A!”

      Tiếng cười im bặt, ngoài cửa chỉtruyền đến tiếng kêu rên, Già Lam đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, đúnglúc chứng kiến lão đầu vừa vuốt cáitrán do bị đụng vào tường, bóng lưngđáng thương rời .

      Đầu Già Lam đầy hắc tuyến, vụng trộm lau mồ hôi, vì sao nàng lại cócảm giác giống như bị lừa thế nhỉ,cảm giác này tựa như lọt vô ổ cướpthì phải?

      Sư tổ đáng tin cậy, sư phụ cóthể dựa vào sao?

      Ba ngày kế tiếp, Già Lam gần như trốn ở trong phòng, nàng cố gắng tu luyện, hề bước ra khỏi phòngdù chỉ nửa bước. dưới Sở gia cho là nàng cự tuyệt làm thư đồng của thiếu gia ở lôi đài, khi trởvề mới thấy hối hận, nên tại trốn trong phòng nghiền ngẫm lỗi lầm. Vìvậy, có ai tới làm phiền nàng, thỉnh thoảng ngang qua phòng củanàng có người ném ánh mắt thương hại hoặc là khinh bỉ.

      Ngày thứ ba, chính là ngày sư tổ nóinàng có thể gặp được sư phụ, cuốicùng Già Lam cũng ra khỏi phòng. Ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng tươisáng, ngay cả tâm tình của nàng cũngkhác lên. Có lẽ, ngày hôm nay chínhlà ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng, quyết định sinh tử và số phận của nàng.

      Nàng đặc biệt thay bộ quần áo sạch khác, dùng cái khăn che lại khuôn mặt, Già Lam rời khỏi Sởphủ.

      Thành Lạc Xuyên là tòa thànhthị hạng ba trong thuộc Phượng Lân Quốc. Nếu là thành thị hạng ,dân số dĩ nhiên là trăm triệungười; nếu là thành thị hạng hai, dân số nghìn ngàn người; loại thứ ba chính là trăm ngàn người!

      Thành Lạc Xuyên là tòa thànhhạng ba, địa thế xa xôi, là tòathành cách xa hoàng thành mấy cái thành, còn có mảnh rừng cây nguyên thủy kéo dài vạn dặm.

      đường lớn của thành LạcXuyên rất náo nhiệt, cửa hàng mọc lên như nắm, từng tốp người qua qua lại lại như nước chảy.

      Già Lam đường lớn, chậm rãi quan sát hoàn cảnh mới mẻ mới lạ của thế giới này, rất nhanh người ở đường đều phát nàng, xấu sau lưng nàng.

      “Nhìn kìa! Nàng phải là người xấu xí ăn nhờ ở đậu Sở gia sao? Nàng ta cho là mình che lạimặt, người khác nhận ra nàng sao? Quần áo người nàng thay tới đổi lui cũng chỉ có ba bộ, aimà nhận ra chứ?”

      “Nghe , ba ngày trước nàng đấu võ, đột nhiên phát uy sức mạnh, đánhthắng tiểu thư Triệu gia, Triệu tiểu thư bị đánh đến nỗi bây giờ vẫn cònnằm liệt giường. Ngươi xem nàng có phải bị ma nhập hay ?Nếu tại sao lại trở nên lợi hại như vậy?”

      “Ta còn nghe , nàng cự tuyệt cơ hội trở thành thư đồng của Sở Đại Thiếu. Nếu nàng bị ma nhập, cũng là bị trúng gió!”

      phải ba ngày nay nàng ra khỏi phòng hay sao? Chắcchắn là nàng hối hận muốn hộc máurồi, cơ hội tốt như vậy, tự dưng lại bỏ phí.”

      Già Lam xuyên qua đám người,mắt hề chớp, trực tiếp thẳng tới nơi mình cần đến ---- Bảo Khí Các.

      Đây là cửa hàng rất lớn, chiếm hơn nửa diện tích đường dài, phòng ốc cao lớn, tường đỏ thắm, mấy vị cao nhân ngọc sư, và nhữnghộ vệ mặc đồng phục đứng ngay ngắn ngoài cửa. Nhưng hộ vệ ăn mặcsạch chỉnh tề này, cẩn thận quansát thấy luồng hơi thở mạnh mẽphát ra từ bọn họ!

      Già Lam chú ý đến huy hiệu đeo bên hông bọn họ, xác định bọn họ là người tu luyện kiếm thuật, hơn nữacả đám đều là Kiếm sĩ cấp ba, càng lợi hại hơn nữa là, nàng chú ý đếnbội kiếm bên hông bọn họ đều là loại linh khí kém.

      Pháp bảo là công cụ giúp đỡ của Linh thuật sư, từ đẳng cấp thấp đến đẳng cấp cao, có thể chia làm các loại pháp khí, linh khí, bảo khí, đạo khí, thần khí và loại pháp bảo như có như trong truyền thuyết ---- tiên khí. Mỗi loại pháp bảo đều phân làm ba cấp: Thượng đẳng, trungđẳng, hạ đẳng.

      Chỉ cần là hộ vệ của Bảo Khí Các, người bọn họ đều có loạipháp bảo phù hợp với cấp bậc linhkhí của mình, xác số tiền khổng lồ, là rộng rãi nha!

      Già Lam cất bước vào Bảo Khí Các, trong và ngoài cửa lớn, bênhông lữ khách lui tới đều mang huy hiệu ở bên hông, có Kiếm sĩ cấp hai, Linh giả cấp ba, cũng có Kiếm sĩ cấpbốn, Linh sư tứ cấp,… Mỗi ngườiđều có tinh thần hăng hái vào cửalớn.

      Trong mơ hồ, nàng nghe thấy bọn họ bàn tán chuyện gì đó: “Hiệnnay, Bảo Khí Các tốn rất nhiều nhânlực và của cải, từ nghĩa địa Ma Tiên đào lên rất nhiều bảo bối, phần lớn pháp bảo đều được lấy ra, lần này chúng ta được mở rộng tầm mắt rồi!”

      “Có pháp bảo cũng dùng được, bằng bản lĩnh mèo quào củangươi, ngươi có thể khống chế được chúng sao?”

      “Sợ gì chớ? Mời vị Ngự bảo sưlà được, trước tiên kêu làm cho pháp bảo khuất phục, sau đó để cho pháp bảo nhận ta làm chủ nhân, nhưvậy chẳng phải là xong rồi sao?”

      “Ngươi cho là Ngự bảo sư dễ mờitới như vậy à? Giá tiền mời Ngự bảo sư đủ để mua món bảo khí!”

      “Đầu năm nay, nghề nghiệp thích chính là kiếm tiền, ai kêu chúng ta có thiên phú trởthành Ngự bảo sư?”

      “Nhưng mà đừng lo, Bảo Khí Các có Ngự bảo sư riêng biệt, chỉ cần ngươi mua pháp bảo của bọn họ, bọn họ sẽchủ động cung cấp Ngự bảo sư phụvụ cho ngươi, khiến cho ngươi cần lo lắng chuyện về sau…”

      Lông mi Già Lam rung rung, ra ởthế giới này Ngự bảo sư rất hiếm.Rốt cuộc, nàng cũng tìm được con đường kiếm tiền rồi. Song, chuyện kiếm tiền, trước gác qua bên .Hôm nay, mục đích của nàng tới đâykhông phải là kiếm tiền, mục đích chủ yếu của nàng chính là tìm vị sư phụ chưa từng gặp mặt của mình.

      suy nghĩ, bên cạnh có ngườiđụng nàng, ra có người khiêngmột cái rương ra khỏi đại môn.

      Theo sát bên người nàng qua, ánhmắt Già Lam xẹt qua hào quangkhác thường, chợt lóe rồi biến mất. Lòng của nàng khẽ rục rịch, bất thình lình cảm xúc của nàng đột nhiênnhấp nhô cuồn cuộn. Ngay cả chính nàng cũng nguyên do. Nàngxác định chính mình khác thường, e rằng là có liên quan tới vật bên trong cái rương.

      Bên cạnh Bảo Khí Các có con hẻmnhỏ. Nàng đuổi theo người nọ, theo dõi hồi, nàng thấy người kiađem cái rương vứt bỏ rồi, sau đó bỏđi. Lúc này nàng mới xuất .

      thanh thiết kiếm hoànchỉnh, phía Đài Tiễn Thạch vừa dày vừa nặng, giáp trụ tàn tạ, nhân thú bạch cốt… Đủ loại rác bỏ , có lẽ mấy thứ này chính là bảovật mà Bảo Khí Các khai quật từ cổ mộ Tiên Ma. Nàng dường như có thểngửi thấy hơi thở cổ xưa mà mục nát.

      Trong đống rác này, đột nhiên có thứ gì đó đùn lên, nhảy vào mi mắt của nàng.

      Đó là cây bút lông sói màu đen, cán cây viết có vết tích loang lỗ, giống như là loại vũ khí đượckhắc hoa văn, nó khẽ run run chui từđống rác ra, phóng cái tới trướcmặt Già Lam.

      Già Lam nhìn nó, trợn tròn hai mắt, rơi vào tình trạng hóa đá.

      Đợi tới lúc hai tay truyền đến mộttrận đau nhói, Già Lam mới hồi hồn,ngay lập tức, nàng cảm thấy lòng dạcủa mình dường như hòa nhập vào cây bút, cây bút này tựa như biến thành phần của thân thể nàng.

      “Ta là Chiến Hoàng Bút, sau khi tatỉnh dậy ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy, ngươi liền là chủ nhân của ta!”
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :