1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sư Phụ Tường Rất Cao - Nhược Giảo (C30) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [​IMG]


      Tác Giả: Nhược Giảo
      Thể Loại: Trùng Sinh Thành Thú, Huyền Huyễn, Cổ Đại, Sư Đồ, Sủng
      Editor: Càfé Sáng
      Nguồn:https://blogcafesang.wordpress.com/su-p ... hi-so-hai/


      GIỚI THIỆU


      Truyện này viết về tình ngọt ngào của hai sư đồ.

      Tiền Sắt Sắt, người cũng như tên, tiền như mạng, nhưng vì nam sắc cũng có thể vứt luôn sinh mạng. Vào ngày đẹp trời nào đó điều này được chứng minh.
      Đơn giản, chết vì người đàn ông.

      Khi tỉnh lại phát mình trở thành con hồ ly con, có lẽ được trời cao đoái thương, thành hồ ly lại được ban mỹ nam làm sư phụ, Tiền Sắt Sắt lập tức cảm thấy viên mãn.

      ———-

      Tiền Sắt Sắt vẫn như cũ, có thể bán sư phụ lấy tiền, nhưng cũng có thể vứt tiền vì mỹ nam.

      Bạn sư phụ nào đó giận dữ, vi sư phải mỹ nam sao?

      Tiền Sắt Sắt run run ngón tay, sư….sư phụ, ngày làm thầy, cả đời làm cha, đồ nhi muốn loạn luân!

      ———-

      Mục tiêu cuộc đời này của bạn sư phụ nào đó: dốc toàn lực xây tường cao, phòng ngừa đồ đệ vượt tường. Khí tiết là gì chứ? Có quan trọng bằng giữ đồ đệ ? Vẫn là xây tường cao .

      Châm ngôn của bạn đồ đệ nào đó: ngươi có kế sách tốt sao, ta đây vẫn có thang để vượt tường. Cố gắng khiêng thang trèo tường mới là vương đạo.

      ———-

      buổi sáng đẹp trời nào đó, bạn sư phụ nào đó tỉnh lại phát giường mình có thêm người.

      Nữ nhân nào đó rất thẳng thắng: sư phụ, người ta vẫn nước phù sa chảy ra ruộng ngoài. Sư phụ trước sau gì cũng phải cho nữ nhân nào đó dùng, bằng để đồ nhi dùng trước nhé!

      Bạn sư phụ nào đó cười gian xảo: ngươi muốn dùng thế nào cứ dùng thế đó .

      Bạn đồ đệ nào đó ăn xong chùi mép định vẫy tay áo chạy lấy người, bạn sư phụ nào đó lên tiếng: đồ nhi định chịu trách nhiệm với sư phụ sao?

      Bạn đồ đệ nào đó sốc: Sư phụ xây tường cao như vậy, đồ nhi ra được. Cho dù có muốn cũng thể.

      Bạn sư phụ nào đó đưa tay ôm eo đồ đệ: Vậy đừng nữa.

      Càfé:phù hợp với những trái tim yếu đuối hoặc để an ủi những trái tim bị đau đớn vì truyện khác hành hạ. Ngọt, sủng, vui nhộn, ngược, nhàng theo kiểu điền văn, hoan nghênh nhảy hố.​
      honglakwindlove_9693 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [​IMG]

      Quả Thù Du – Nguồn: Internet


      CHƯƠNG 1: NHẶT ĐƯỢC SƯ PHỤ

      Núi rừng ban đêm yên tĩnh lạ thường, dưới ánh trăng, con hồ ly đỏ rực nằm sấp đống lá khô, bên cạnh nó là đống lá khô khác nữa.

      Tiểu hồ ly tuổi khoảng dưới tháng, bốn chân úp dưới bụng, hai mắt to tròn chớp chớp hàm chứa lệ quang.

      Nó u oán nhìn bốn phía xung quanh, phát có cái gì phù hợp để nó có thể ăn được, tiểu hồ ly thút thít tiếng, sau đó cúi đầu nhìn xuống. Nó tức giận dùng hai chân bé của mình cào cào đống lá khô dưới thân. Lẽ ra giờ này nó phải nằm chiếc giường lớn mềm mại ở nhà, sớm biết như thế nó nhận vụ đó rồi!

      Nhưng mà nghĩ lại số tiền thù lao và hình dáng người đàn ông kia, tiểu hồ ly lại thể kềm được nước miếng, cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, cái chết này rất đáng giá!

      Tuy là nghĩ như vậy, nhưng tiểu hồ ly vẫn tiếp tục u oán, có phải do kiếp trước mình ngắm nhiều mỹ nam quá nên ông trời ghen tị, kiếp này mới biến mình thành con hồ ly ? Tiểu hồ ly lại gật gật đầu, tự mình đồng ý với ý nghĩ của mình. Sau đó nó dùng hai chân sờ sờ cái bụng khô quắt, ngửi thấy mùi máu tươi cơ thể của mình, bực bội lắc đầu sang bên, tiểu hồ ly miễn cưỡng đứng dậy. Cứ như vậy mà đói chết là được.

      Ban ngày nó bị đưa đến cơ thể này, khi đó nó nằm bẹp đống lá khô, người là con hồ ly bị lột da, biết là con hồ ly đực hay cái nào bảo vệ nó nữa. Nó cảm thấy bản thân vẫn có lương tâm, vì vậy cố gắng đào cái hố , dùng hết sức tha con hồ ly bị lột da kia vào hố, bốn chân cào đất phủ lại làm thành nấm mộ .

      Mãi đến bây giờ, cả ngày nó vẫn có gì vào bụng, nó xiêu vẹo bước , cảm thấy mùi máu người khó chịu, lại nâng chân lên sờ bụng, nhất thời cảm thấy khó xử, tóm lại là kiếm cái ăn trước hay là tắm trước đây?

      Cuối cùng nó thất tha thất thiểu về hướng phát ra tiếng nước chảy, trước hết vẫn là tắm , nó thể chắc chắn được là bản thân có thể nuốt được cái gì khi cơ thể toàn mùi máu hay nữa, vẫn là tắm rửa sạch trước cho đảm bảo.

      Tiểu hồ ly theo tiếng nước, cách chỗ đám lá khô đó xa, tiểu hồ ly phát đầm nước rất đẹp, đầm nước có hơi nước bốc lên, nhìn qua là biết đây là đầm nước nóng.

      Tiểu hồ ly cảm thấy may mắn, ngày mệt mỏi lại có thể ngâm mình vào đầm nước nóng, nó đứng bờ hít hơi, cảm thụ hơi nước từ đầm bốc lên và mùi lưu huỳnh nhạt nhạt trong khí, sau đó liền nhảy xuống.

      Tiểu hồ ly quên mất bản thân nó mới được tháng tuổi, căn bản hề biết bơi, vì vậy vừa nhảy xuống liền nuốt ngay mấy ngụm to nước có vị lưu huỳnh.
      Con vật vùng vẫy muốn trèo lên, nhưng cơ thể của nó quá yếu, chỉ có thể vùng vẫy tứ chi mà thôi.

      Bên kia đầm nước, nam tử từ trong nước ra, tóc đen dài rối tung xõa xuống, vòm ngực trắng noãn như như hai quả thù du (Càfé: Hình ). Nam tử cảm nhận được mặt nước dao động, ánh mắt quét qua bốn phía xung quanh, nhìn thấy con tiểu hồ ly lặn ngụp vùng vẫy trong nước. Chân mày nhíu lại, vung tay phải lên, chùm ánh sáng dụi bao quanh tiểu hồ ly, đem nó trở lại bờ.

      Tiểu hồ ly mở mắt ra, phát mình bờ cách thần kỳ, nhưng cũng phải do nó tự leo lên. Nó vội vã ngửi ngửi cơ thể, phát cơ thể vẫn nặng mùi máu tươi, tuy là giảm bớt chút nhưng vì mang khứu giác nhạy bén của hồ ly nên nó vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.

      U oán nhìn lại đầm nước nóng, lại nhìn bốn chân ngắn của mình, tiểu hồ ly gục đầu. muốn tắm rửa sạch chút, nhưng cũng thể suy nghĩ đến mạng vừa có được lâu này, chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

      “Ngươi muốn tắm sao?” thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ phía sau tiểu hồ ly làm hai mắt nó sáng lên, hai lỗ tai vốn rũ xuống cũng hớn hở dựng lên. Kinh nghiệm nhiều năm tìm kiếm mỹ nam cho nó biết, hình dáng của người đàn ông mang giọng như vậy, tuyệt đối là mỹ nam trăm năm khó gặp lần.

      Tiểu hồ ly quay đầu, nhưng do đầu nó quá, cơ bản chỉ nhìn được tới ngực nam tử kia, thể nào nhìn thấy được bộ dạng của nam tử, tiểu hồ ly có chút thất vọng. Nhưng mà cảnh xuân lộ ra trước ngực nam tử đó cũng đủ khiến nó thỏa mãn mà phun máu mũi.

      Lúc này tuy nam tử đó mặc quần áo, nhưng cũng chỉ là khoác hờ mà thôi, lộ ra hơn nửa vòm ngực bên trong, làn tóc đen dài rũ xuống, càng làm nổi bật hơn làn da trắng nõn, giọt nước men theo làn tóc chảy xuống vòm ngực chui vào trong quần áo, là dụ dỗ người khác phạm tội mà.

      Lúc này trong đầu tiểu hồ ly chỉ quẩn quanh bốn chữ: muốn phạm tội quá!

      dòng chất lỏng ấm áp từ khoan mũi chảy ra, tiểu hồ ly giơ chân vuốt , chỉ thấy mớ lông đỏ của nó dính chút máu, nhìn cũng ràng lắm.

      Tiểu hồ ly vội nhắm hai mắt lại, nó là người đầu tiên vào lịch sử vì nam sắc mà hi sinh, nên bây giờ cũng muốn trở thành con hồ ly đầu tiên trong lịch sử vì nam sắc mà chảy máu mũi đến vong mạng đâu!

      Tuy là chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, nhưng mà chết do chảy máu mũi cũng là dọa người quá!

      Sau khi nhắm mắt lại, tiểu hồ ly lại nghĩ đến cảnh xuân trêu ngươi trước mắt, cầm lòng được, nó lại hé hé con mắt ra chút.

      “A” phản ứng của tiểu hồ ly làm nam tử kia rất vui vẻ nên phát ra tiếng cười trong trẻo, hai tay cẩn thận nâng tiểu hồ ly lên, “ con hồ ly thú vị!”

      Ngón tay thon dài cẩn thận lau máu chóp mũi của tiểu hồ ly: “Sắc như vậy sao, phải là con hồ ly cái chứ?”

      Tiểu hồ ly nhân cơ hội ngẩng đầu nhìn nam tử, ngũ quan bình thường, nhưng tổng hợp lại lại xinh đẹp tuyệt trần, làm người khác thể dời mắt được.

      thanh dịu dàng khiến tiểu hồ ly trong lòng hoảng hốt, cái đầu vội vàng ngẩng lên, bản thân nó còn biết chính mình là đực hay cái, tại sao ta lại kết luận được nó là hồ ly cái chứ?!

      Nam tử nghi hoặc, nhưng cũng nhìn thấy được nghi hoặc trong mắt tiểu hồ ly, nháy mắt nở nụ cười: “Đừng với ta là bản thân ngươi cũng biết giới tính của mình đấy nhé?”

      Tiểu hồ ly dùng sức gật đầu, cảm thấy vui vẻ, trao đổi cùng mỹ nam có trở ngại gì hết nha. Hơn nữa mỹ nam đúng là mỹ nam mà, cười lên thệt là mê người quá !

      “Tiểu hồ ly là có linh tính, mẫu thân ngươi đâu rồi?” Nam tử dùng tay xoa đầu nó, mặt nở ra nụ cười ấm áp, bao nhiêu năm rồi mình được vui vẻ như vậy? Làm bạn với tiểu hồ ly này cũng được đấy, để nó bên cạnh làm bạn với mình tốt.
      Tiểu hồ ly nghĩ nghĩ chút, sau đó dùng móng vuốt khẽ rạch ở bụng, làm động tác cởi áo, cuối cùng nhắm mắt lại nằm tay nam tử nhút nhích.

      “Mẫu thân của ngươi bị người ta giết sao?” Nam tử nhìn động tác của tiểu hồ ly mà đoán.

      Tiểu hồ ly ngồi dậy gật đầu, sau đó dùng cái đầu cọ cọ vào lòng bàn tay nam tử, bàn tay mỹ nam là thoải mái quá !

      Nam tử cho là tiểu hồ ly đau khổ, lại nâng tay sờ đầu nó, “ vật có mẫu thân đáng thương.”

      Câu làm nội tâm tiểu hồ ly đau đớn, kiếp trước làm người nó cũng là nhi, ngờ đời này lại tiếp tục như thế, hai mắt khỏi ẩm ướt.

      Nam tử thấy nước trong đôi mắt tiểu hồ ly nhất thời sửng sốt, sau đó thở dài, khẽ : “Là con hồ ly cũng biết coi trọng thân tình, tại sao con người lại có thể vì chút công danh lợi lộc mà để ý đến huyết nhục tình thâm?”

      Mỹ nam đau khổ, mỹ nam có quá khứ, đây là ý nghĩ trong lòng của tiểu hồ ly, nó vươn đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay nam tử như an ủi.

      Nam tử chuyển đề tài: “Ngươi vừa muốn tắm rửa sao?” nhìn nhìn vết máu thân người nó, nam tử như khẳng định.

      đợi tiểu hồ ly gật đầu, nam tử lên tiếng: “Ta tắm giúp ngươi.” xong liền mang tiểu hồ ly bước vào đầm nước, bàn tay nâng tiểu hồ ly lên, cẩn thận tẩy vết máu người. Tiểu hồ ly hoàn toàn ngây dại, lúc này trong đầu nó chỉ còn lại ý niệm duy nhất, mỹ nam tắm cho nó.

      Đợi đến khi tiểu hồ ly phản ứng lại, nam tử thay nó tắm xong rồi, bàn tay phẩy qua lại mang theo làn gió như sấy lông cho nó.

      Tểu hồ ly thất vọng chút, sao nó lại bỏ qua màn này cơ chứ!

      “Ngươi còn mẫu thân, vậy sau này làm đồ đệ của ta !” Nam tử nhìn thấy lông nó được hong khô, thu hồi bàn tay cất tiếng hỏi ý tiểu hồ ly, trong mắt hé chút linh quang.

      Tiểu hồ ly cũng nhìn thấy, chỉ nghe được câu nam tử hỏi nó có muốn cùng y hay , cái đầu gật mạnh cái nhanh, có thể cùng mỹ nam sớm chiều ở chung nha, cơ hội tốt như vậy ngu gì nắm chắc chứ! Sau này tiểu hồ ly cực kỳ hối hận, tại sao lúc đó nó nhìn thấy được bản chất của nam tử kia chứ? Cứ như vậy mà bước lên con đường ở chung cũng mỹ nam có lối về!

      Nam tử nở nụ cười hài lòng, vươn tay vuốt vuốt tiểu hồ ly: “Ngươi vẫn còn chưa có tên nhỉ…”

      Nam tử còn chưa xong, tiều hồ ly lắc lắc đầu.

      lẽ ngươi có tên rồi?” Nam tử kinh ngạc hỏi.

      Tiểu hồ ly gật đầu, nhảy khỏi lòng bàn tay nam tử, cái đuôi nhúng vào đầm nước, dưới ánh trăng viết lên ba chữ “Tiền Sắt Sắt” sau đó ngẩng đầu nhìn nam tử, ngoe ngẩy đuôi y như chó Nhật.

      Nam tử thấy vậy mỉm cười, ngồi xổm xuống, vươn tay ra: “Ngươi tên là Tiền Sắt Sắt sao, tên hay đấy!”

      Tiểu hồ ly nhảy lên bàn tay nam tử, đắc ý ngẩng đầu, còn phải sao, phải xem là ai đặt tên nữa chứ!

      “A” nam tử thấy vậy cười khẽ, cười xong nghe bụng tiểu hồ ly phát ra thanh.

      Tiểu hồ ly xấu hổ, dứt khoát cúi đầu chôn vào hai chân trước.

      “Đói sao?” Nam tử giơ tay đùa với cái đuôi của tiểu hồ ly.

      “Ô….” Tiền Sắt Sắt nâng cái đầu lên tỏ vẻ đáng thương nhìn nam tử, giơ chân sờ sờ bụng. Đói bụng rất lâu rồi!

      Nam tử ôm Tiền Sắt Sắt vào trong ngực hướng vào rừng cây bước : “Ta mang tìm đồ ăn. Sau đó dạy ngươi cách tu thành hình người.”

      Tiền Sắt Sắt nghe vậy kích động, nó cứ nghĩ rằng cả đời này chỉ có thể làm con hồ ly, nó nhận mệnh rồi, nhưng mà bây giờ nam tử kia nó có thể trở thành hình người đấy!

      “Chi chi” Tiền Sắt Sắt kêu lên vài tiếng thể bản thân nó rất vui vẻ, đổi lại nam tử kia vuốt ve nó càng dịu dàng hơn.
      honglakwindlove_9693 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2: HỌ CỦA MỸ NHÂN SƯ PHỤ LÀ CHUNG LY

      Sâu thẳm bên trong sơn cốc, có vùng đất đai lơ lửng , vùng đất đai đơn độc đó diện tích tầm khoảng thôn trang, đó có hai ba gian nhà . Tiền Sắt Sắt nằm trong lòng ngực nam tử, mở to mắt ngạc nhiên nhìn khung cảnh phía trước, chưa từng thấy qua thứ gì có thể tạo thành như vậy, ngay cả công nghệ cao của thế kỷ 21cũng chưa hẳn là có thể làm ra được.

      Tiền Sắt Sắt theo nam tử, sau đó nhìn thấy quần áo nam tử đó mặc, ngay lập tức hiểu được bản thân chỉ bị biến thành con tiểu hồ ly, hơn nữa còn bị thảm hại xuyên qua. Về phần đây là triều đại kỳ diệu nào, nàng vẫn còn chưa biết được ràng.

      Nam tử nhìn phản ứng thú vị của Tiền Sắt Sắt, từ cổ họng phát ra tiếng cười khẽ vô cùng êm tai, lồng ngực rung động chút. Cảm giác được rung động truyền đến cơ thể mình, Tiền Sắt Sắt thu lại khiếp sợ trong lòng. Cặp mắt xoay tròn, muốn gì đó, nhưng lại được thành lời, chỉ biến thành những thanh “chi chi” đơn điệu.

      Tiền Sắt Sắt chu chu miệng, có chút bất mãn, nhưng mà thể chấp nhận bản thân thể được tiếng người.

      Nam tử cưng chiều giơ tay xoa xoa đầu tiểu hồ ly, miệng treo nụ cười ma mỵ, làm cả người nhắn nhìn qua có vẻ tà mỵ vô cùng, chỉ thấy dùng ngón trỏ và ngón cái vân vê xoa nắn lổ tai tiểu hồ ly, cúi sát người bên tai nó, dịu dàng hỏi: “Sắt Sắt muốn chuyện sao?”

      thanh từ tính thay thế hoàn toàn thanh trong trẻo lạnh lùng lần đầu gặp gỡ, ngược lại làm lộ ra quyến rũ vô hạn. Làm cho lòng Tiền Sắt Sắt trở nên tê dại, cả thân thể mềm yếu xuống ngay.

      Tuy biến thành như vậy, nhưng Tiền Sắt Sắt vẫn quên lên tiếng trả lời, Tiền Sắt Sắt ra sức gật đầu, cảm giác thể chuyện khốn khổ, ta thể giao lưu vui vẻ được với mỹ nam nha.

      “Ta giúp Sắt Sắt chuyện, Sắt Sắt lấy gì báo đáp ta đây?” Nam tử dùng hai tay nâng Tiền Sắt Sắt từ trong lòng đưa ra trước mặt, hai mắt nhìn Tiền Sắt Sắt, nhàng hỏi.

      Tiền Sắt Sắt nghe vậy, hai tai nháy mắt cụp xuống, nàng chỉ là con tiểu hồ ly mới đến, muốn quyền lực có quền lực, muốn tiền tài có tiền tài, muốn ngoại hình cũng có ngoại hình nốt, có thể lấy gì báo đáp người ta. Vậy nên nàng nhất định thể chuyện được sao? Tiền Sắt sắt vươn bàn chân bé của nàng gãy gãy nam tử, ánh mắt lộ vẻ thất vọng vô cùng.

      Nam tử cảm nhận được tê dại trong lòng bàn tay vì móng vuốt bé của Tiền Sắt Sắt quá sắt bén, tâm tình càng vui vẻ hơn, quyết định trêu nàng nữa: “Ta có thể giúp Sắt Sắt chuyện, sau này Sắt Sắt ở cùng với ta được ?” Hai mắt Tiền Sắt Sắt sáng ngời, ý kiến này tốt lắm, nhưng mà nếu sau này mình chỉ ở cùng , vậy phải là có cơ hội đùa giỡn mỹ nam nữa sao? Ánh mắt nàng lại ảm đạm xuống, ôi, trao đổi như vậy hình như quá nhiều rồi.

      Nam tử khó hiểu nhìn ánh mắt tiểu hồ ly lúc sáng ngời lúc lại ảm đảm, lại nghĩ đến lúc gặp ở đầm nước nó phun máu mũi, hiển nhiên hiểu được trong đầu Tiền Sắt Sắt nghĩ gì. khỏi bùi ngùi trong lòng, con sắc hồ ly mà, nhưng mà lại cố tình có hứng thú con hồ ly này, đó là loại cảm giác mà nhiều năm qua chưa từng có. Có hơi bất đắc dĩ chút, nhưng trước mắt là tình thế bắt buộc rồi.

      “Chỉ là ở cùng mà thôi, tuyệt đối hạn chế tự do của ngươi.” Ánh mắt nam tử lộ vẻ gian xảo, mặt lại làm ra vẻ đơn, lại tung ra thêm câu hấp dẫn hơn nữa:
      “Hơn nữa bây giờ ngươi là đồ nhi của ta, sau này vi sư còn dạy ngươi pháp thuật nữa, ngươi có thể học cách biến thành hình người.”

      Tiểu hồ ly nghi hoặc chút, nó đáp ứng làm đồ đệ của khi nào vậy nhỉ? Nhưng ngẫm kỹ lại, hình như trước đó có kiện, mỹ nam nó làm đồ đệ của , rồi theo trở về. Nó cảm thấy nếu ngày ngày đều có mỹ nam bên cạnh làm bạn, việc vô cùng đẹp đẽ, vì vậy……đáp ứng rồi?

      Lại nghe mỹ nam muốn dạy nó pháp thuật, để nó có thể biến thành hình người, hai mắt ảm đạm lại lóe ra hào quang. Dù sao được ở cùng mỹ nam, bây giờ lại có thêm cơ hội chuyện, hơn nữa nếu ở cùng cũng tệ nhỉ, dù sao cũng là mỹ nam hiếm gặp đời mà. Nghĩ thế nào cũng thấy mình hời rồi còn gì nữa.
      Tiền Sắt Sắt gật đầu, đồng ý. Nam tử sao lại biết trong đầu nó nghĩ gì, vươn tay xoa xoa cái đầu bé của Tiền Sắt Săt, đồng thời lòng bàn tay hợp lại chùm sáng dịu dàng dung nhập vào bên trong cơ thể tiểu hồ ly.

      Tiền Sắt Sắt chỉ cảm thấy cảm giác ấm áp bao quanh toàn thân, nàng híp mắt thoải mái, cuối cùng phát ra hồi thanh nức nở khẽ khàng.

      Nam tử nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của tiểu hồ ly, mỉm cười, vẻ mặt chiều: “Thử xem bây giờ được chưa?”

      “Có thể được rồi sao?” Từ trong miệng phát ra giọng trẻ con nũng nịu, Tiền Sắt Sắt kinh ngạc nhìn nam tử, thấy đối phương dịu dàng nhìn về phía mình.
      Dẫn đến trong lòng Tiền Sắt Sắt kích động vô cùng, ôi, mỹ nam dịu dàng, nàng cảm thấy hạnh phúc.

      Tuy là rất hạnh phúc, nhưng mà mình còn chưa biết tên của mỹ nam sư phụ đúng nhỉ? Nếu như người khác hỏi, ngay cả sư phụ mình là ai nàng cũng biết phải là quá mất mặt rồi sao?

      “Mỹ nhân sư phụ tên gì vậy ạ?” Tiền Sắt Sắt vô tình đem cách gọi nam tử trong lòng mình ra.

      Nghe được cách gọi của Tiền Sắt Sắt với mình, tâm tình nam tử lại tốt hơn mấy phần nữa, cảm thấy ở cùng với con tiểu hồ ly này, tâm tình của thể nào có thể xấu được.

      “Chung Ly Tà.” Đọc từ Chung Ly xong, dừng chút mới đọc tiếp chữ Tà. bao nhiêu năm có người gọi tên rồi? Cũng bao nhiêu năm nhớ đến tên của chính bản thân mình?

      Ánh mắt lập tức ra tia khát máu, nếu có thể, muốn đời này phải lại mang họ Chung Ly.

      “Sao tên sư phụ lại là Ly Tà vậy? Tên kỳ lạ quá nha!” Tiền Sắt Sắt phẩy phẩy lổ tai của mình, tên của mỹ nam sư phụ kỳ lạ mà. Có cha mẹ đặt tên cho con mình như vậy sao chứ.

      Khóe miệng Chung Ly Tà cong lên cách kỳ dị, lại xoa xoa cái đầu xù lông của Tiền Sắt Săt, kiên nhẫn giải thích: “Chung Ly là họ, tên vi sư chỉ có chữ Tà thôi.”
      “Họ Chung Ly sao? Có họ như vậy nữa à?” Tiền Sắt Sắt cảm thấy ảo não, sao nàng chưa từng nghe qua có họ này vậy nhỉ. Nhưng mà mỹ nam đúng là mỹ nam nha, ngay cả họ cũng hiếm gặp như vậy.

      Chung Ly Tà cười ra tiếng, tiểu hồ ly này sinh ra chưa đầy tháng, ở đây làm gì có nhiều chuyện xảy ra chứ, đương nhiên đời có rất nhiều chuyện mà nó biết rồi: “ đời mười chuyện có hết tám chín chuyện là ngươi thể ngờ được rồi, dòng họ này ngươi chưa nghe qua bao giờ cũng là bình thường thôi.”

      Tiền Sắt Sắt gật đầu tỏ vẻ đồng ý, như chuyện nàng trùng sinh thành con hồ ly, hoặc như chuyện nàng thành hồ ly lại còn bị xuyên qua nữa đấy thôi.

      Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt còn rối rắm về họ của nữa, vì vậy lại ôm nàng vào trong lòng, cảm giác mềm mại làm thích muốn buông tay. Vì vậy vòng tay ôm Tiền Sắt Sắt khỏi chặt hơn vài phần, sau đó chỉ vào ngôi nhà gỗ treo lơ lửng : “Sắt Sắt, ngươi xem nhà chúng ta ở chỗ cao như vậy, ngươi phải cố gắng tu luyện mới được đấy. Vi sư phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh ngươi.”

      Tiền Sắt Sắt nhìn vùng đất lơ lửng , xung quanh chẳng những có cái thang nào, mà ngay cả vật chống đỡ cũng có nốt. đầu chảy ra đống vạch đen, thế mỹ nhân sư phụ làm sao lên?

      Nàng rất nhanh có được đáp án, chỉ cảm thấy trận gió lạnh thổi lướt qua người, Tiền Sắt Sắt phát mỹ nhân sư phụ ôm mình bay lên nhà gỗ.
      honglakwindlove_9693 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3: MỸ NHÂN SƯ PHỤ LÀ PHÔI ĐẢN (*)

      (*) “Phôi Đản” – hay được dịch thành “trứng thối”, nghĩa là đồ bỏ , đồ còn giá trị…

      Tiền Sắt Sắt nằm trong lòng Chung Ly Tà tò mò quan sát vùng đất bồng bềnh , chỉ thấy ngoài hai ba gian nhà gỗ nằm giữa vùng đất ra, phía trước là vùng cỏ dại rộng lớn mà nàng biết tên. Hơn nữa chúng đều mọc ngay hàng thẳng lối, hề lộn xộn chút nào.

      Còn phía sau mấy ngôi nhà đó là cái gì, Tiền Sắt Sắt biết, vì nàng có năng lực nhìn xuyên qua ngôi nhà để thấy được đồ đạc gì đó phía sau.

      Tiền Sắt sắt có chút tò mò nhìn đám cỏ dại chỉnh tề ngay ngắn phía trước, nhón chân cố sức vươn người ra khỏi vòng tay Chung Ly Tà, nàng chỉ muốn nhìn thử xem cỏ dại có gì tốt mà mỹ nam sư phụ lại trồng đến vùng rộng lớn đến vậy.

      Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt vùng vẫy móng vuốt, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: “Sắt Sắt muốn làm gì vậy?”

      Tiền Sắt Sắt ngóc cái đầu nho của mình lên, hai mắt mở to mơ màng nghi hoặc, nhìn đáng vô cùng: “Mỹ nhân sư phụ, sao sư phụ trồng nhiều cỏ vậy ạ, là để nuôi trâu sao?”

      Chung Ly Tà còn chưa kịp phản ứng, nhất thời sửng sốt đứng đó, phản ứng như vậy làm Tiền Sắt Sắt nghĩ là ngầm thừa nhận, hai mắt to lại toát ra vẻ tiếc hận vô cùng, tiếc, mỹ nhân độc nhất vô nhị như vậy lại có ham mê kỳ quái, quả nhiên con người ai vẹn toàn hết mà.

      Chung Ly Tà nhìn đôi mắt to tràn đầy tiếc hận của Tiền Sắt Sắt, lại nghĩ đến câu hỏi trước đó của nàng, cần hỏi cũng biết là nàng tiếc hận điều gì rồi. kiềm được mà giật giật khóe mắt, vươn ngón tay gõ vào đầu nàng: “Cái đầu này của ngươi nghĩ lộn xộn gì vậy hả? Đám cỏ đó là thảo dược vô cùng quý hiếm đấy, sao vào miệng của ngươi lại biến thành cỏ dại nuôi trâu vậy hả?”

      Tiền Sắt Sắt thu móng vuốt lại, xoa xoa chỗ bị gõ, tủi thân bĩu cái miệng hồ ly ra, cuối cùng lầm bầm : “Thảo dược quý hiếm mà đem nuôi trâu thành con trâu vô cùng quý hiếm chứ sao đâu.” Trước kia nàng xem tiểu thuyết thấy toàn viết như vậy đấy thôi? Dùng thảo dược quý hiếm nuôi vài đứa trẻ, những đứa trẻ đó lớn lên thành dược nhân. Cho nên nếu mỹ nhân sư phụ cũng làm như vậy nuôi ra được con dược ngưu chứ sao đâu, chừng còn giống như trong tiểu thuyết , ăn thịt nó có thể cải tử hồi sinh giống như dược nhân vậy nữa chứ.

      Sau khi Chung Ly Tà nghe Tiền Sắt Sắt lầm bầm xong, lại vươn ngón tay gõ cái, nhưng lần này gõ mạnh hơn trước đó chút, “Cho dù thảo dược có quý giá đến đâu, cũng chỉ có tác dụng trong vài ngày mà thôi, làm sao mà nuôi ra được cái gì dược ngưu cơ chứ?! Huống chi đám thảo dược này đều hiếm thấy đời, cứ như vậy mà nuôi trâu, ta cũng nỡ đâu. Còn chưa kể là đảo này cơ bản là có trâu.”
      Tiền Sắt Sắt cảm thấy đầu đau xót, nước mắt kiềm được mà tuôn ra, muốn theo người hay ăn hiếp người khác thế này nữa đâu, phải nàng chỉ sai mấy câu thôi sao, làm gì lại gõ mạnh như vậy chứ?

      “Mỹ nhân sư phụ ăn hiếp người ta, là người xấu!” Tiền Sắt Sắt nũng nịu lên tiếng, giọng tràng ngập tủi thân, bốn chân giãy giụa liên tục trong lòng Chung Ly Tà, muốn nhảy khỏi vòng ôm của .

      Chung Ly Tà sửng sốt, như vậy khóc rồi sao? Trong lòng lập tức cảm thấy đau nhói, nội tâm muốn nhìn thấy nàng khóc chút nào, vì vậy lập tức vươn tay xoa xoa đầu Tiền Sắt Sắt. Ngón tay thon dài vuốt gương mặt nàng, lau nước mắt của Tiền Sắt Sắt “Vi sư là người xấu, Sắt Sắt đừng khóc nữa nhé!”

      Tiền Sắt Sắt há to miệng ngơ ngác, mỹ nhân sư phụ an ủi nàng sao? Nhưng đầu vẫn còn cảm giác hơi đau, nước mắt lại tiếp tục chảy ra: “ được”.

      Nhất thời Chung Ly Tà cảm thấy bối rối, sống đảo này mình suốt vài thập niên, chưa bao giờ an ủi qua ai, lại càng biết an ủi người khóc thế nào. Nhưng thấy Tiền Sắt Sắt yên lặng rơi lệ, trái tim dường như bị kim đâm, vô cùng thích cảm giác này, muốn nhìn thấy tiểu hồ ly vui vẻ hoạt bát, mà phải buồn lòng thế này, vì vậy dùng hai tay nâng Tiền Sắt Sắt lên, cứng ngắc hỏi: “Thế Sắt Sắt muốn sao mới khóc nữa?”

      Tiền Sắt Sắt chớp mắt, nũng nụi cất tiếng mang theo thanh nức nở: “Muốn gì cũng được phải ?”

      “Ừ…muốn gì cũng được, chỉ cần Sắt Sắt khóc nữa, cái gì vi sư cũng cho.” Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt nín khóc, hiển nhiên đáp ứng.

      “Vậy mỹ nhân sư phụ mua trâu về nuôi , nhưng chỉ dùng thảo dược để nuôi nó thôi được ?” Tiền Sắt Sắt nhìn vùng thảo dược rộng lớn, ánh mắt lóe sáng, rất muốn thử xem có thể nuôi ra con dược ngưu như trong tiểu thuyết hay .
      Chung Ly Tà nhìn đám thảo dược trong sân, tần suất co giật khóe mắt càng nhiều hơn trước, đám thảo dược đó phải mất rất nhiều năm mới trồng được như vậy, có rất nhiều loại tuyệt chủng dưới phàm trần. Cứ như vậy mà đem nuôi trâu sao?

      “Mỹ nhân sư phụ keo kiệt đến vậy chứ?” Tiền Sắt Sắt mở to hai mắt nhìn chằm chằm Chung Ly Tà, nước mắt lại dâng lên, có khuynh hướng vỡ đê lần nữa.
      Chung Ly Tà cảm thấy có chút đau đầu, cuối cùng chống cự được nội tâm giãy giụa mà thỏa hiệp : “Được được, ngày mai sư phụ xuống núi mua trâu về nuôi.”
      Hai mắt Tiền Sắt Sắt sáng trưng lên, nhón hai chân sau lên cố gắng chống đỡ thân người, chân trước giữ mặt Chung Ly Tà, hôn bẹp cái lên mặt . Sau đó vung vung móng vuốt hớn hở : “Mỹ nhân sư phụ tốt!”

      Chung Ly Tà cười khẽ, chỉ như vậy mà thành người tốt rồi! Tiểu hồ ly này cũng dễ thỏa mãn quá nhỉ. Nhưng mà nghĩ đến việc tiểu hồ ly vừa mới hôn mình cái, Chung Ly Tà cười cười, chỉ nuôi con trâu, mà có được phúc lợi như vậy, trả giá bằng từng ấy thảo dược cũng xứng đáng mà đúng .

      Tiền Sắt Sắt chăm chú nhìn Chung Ly Tà, rất sợ đối phương tức giận,thấy Chung Ly Tà nở nụ cười, hiểu được phản cảm với phương thức biểu đạt vui sướng của mình. Lại nhớ đến vừa rồi môi mình chạm phải làn da mềm mại của , Tiền Sắt Sắt lại cảm thấy thẹn thùng.

      dám nhìn Chung Ly Tà tiếp, Tiền Sắt Sắt lại ngồi sụp xuống lần nữa, vùi đầu vào hai chân trước bé của mình.

      “Sắt Sắt thẹn thùng sao?” Chung Ly Tà nhìn động tác của Tiền Sắt Sắt, hai tay lại nâng thân hình nhắn của Tiền Sắt Sắt lên, tay phải nhàng gỡ chân của Tiền Sắt Sắt ra, nhìn thẳng vào mắt nàng cất tiếng hỏi.

      “Mỹ nhân sư phụ được cười.” Tiền Sắt Sắt dám nhìn thẳng vào mắt Chung Ly Tà, đành phải nhắm hai mắt lại, liên tục cọ cái đầu nho vào bàn tay .
      biết là nàng thẹn thùng rồi mà còn hỏi nữa, sao nàng lại có sư phụ hay ăn hiếp người khác thế biết? Nhưng mà da mặt sư phụ là mềm quá , ôi….đây là làn da đẹp nhất trong tất cả các mỹ nam mà nàng gặp qua đấy.

      “Sắt Sắt cười vi sư cười”. Chung Ly Tà thu hồi nụ cười, ánh mắt cưng chiều nhìn con hồ ly bé tay. Sư phụ trước khi phi thăng thành tiên từng với , thích hợp tu tiên, bởi vì chung quy có ngày bị người trói chặt, cuốn vào bên trong thế tục hồng trần.

      Trước đó vẫn tin, nhưng từ khi gặp con hồ ly này, tin tưởng. hề có lý do gì, cứ vậy mà vì con hồ ly này mà vui vẻ, mà đau lòng.
      Bây giờ cảm thấy rằng, mặc dù thể thành tiên, nhưng vì nó, cũng vui lòng vui dạ mà chấp nhận.



      Winterwindlove_9693 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4: MỸ NHÂN SƯ PHỤ NĂM NAY BAO NHIÊU NIÊN KỶ(*)


      (*) Niên kỷ: lời tôn kính dùng để hỏi tuổi người khác

      Tiến Sắt Sắt vô cùng tò mò với lục địa này, muốn nhìn xem chút tại sao nó có thể lơ lửng . Vì vậy cơ thể nhắn vừa mới nằm yên bao lâu bắt đầu lộn xộn, uốn éo giãy nãy trở lại, muốn tuần tra chút xem nơi nàng sinh sống sau này.

      Cảm giác được con vật trong lòng yên, Chung Ly Tà nâng tay vuốt bộ lông của Tiền Sắt Sắt, sau đó cúi đầu hỏi: “Sắt Sắt muốn làm gì?”

      Tiền Sắt Sắt ngẩng cái đầu bé của nàng lên, nhìn thẳng vào mắt Chung Ly Tà, bàn chân ôm lấy vạt áo của ngọt ngào : “Mỹ nhân sư phụ, ta muốn xem hòn đảo này có được ?”

      Tiền Sắt Sắt cảm thấy bản thân biến thành con hồ ly con tốt, làm nũng nhỏng nhẽo thế nào cũng hề cảm thấy e ngại.

      Chung Ly Tà luyến tiếc cảm giác mềm mại ấm áp trong ngực, vì vậy : “Vậy để vi sư ôm Sắt Sắt có được ?”

      Tiền Sắt Sắt nhìn lại cánh tay cánh chân bé xíu của bản thân, lại nhìn lại vòng ôm ấm áp của Chung Ly Tà, cảm thấycó thể ăn được đậu hũ của mỹ nam cũng là loại phúc khí, nếu cứ vậy mà buông ra, cơ bản cũng đúng với tính cách của nàng. Lấy việc suy xét có thể ăn được chút nào hay chút ấy làm nguyên tắc, Tiền Sắt Sắt gật đầu.

      Chung Ly Tà nở nụ cười, nhìn sắc mặt là biết ngay con tiểu hồ ly này thể đồng ý mà.

      Tiền Sắt Sắt trừng mắt nhìn Chung Ly Tà, vì sao lại có cảm giác mình lại là người bị chiếm tiện nghi nhỉ? phải nàng mới là người trêu chọc mỹ nhân sư phụ sao?
      Chung Ly Tà phát bộ dáng đáng của Tiền Sắt Sắt, khóe miệng tà mị cong lên, có vài phần hương vị mê hoặc lòng người. Tiền Sắt Sắt nhìn Chung Ly Tà với ánh mắt khó tin, nàng có nhìn nhầm vậy? Có phải là mỹ nhân sư phụ đây ? Người này có là tiên vậy? Cố sức mở lớn hai mắt, lại phát nụ cười tà mị vừa rồi của Chung Ly Tà biến mất tăm.

      Tiền Sắt Sắt sợ run cả người, sao nàng có thể nhìn nhầm người cơ chứ, có cảm giác mắc phải sai lầm mà.

      “Mỹ nhân sư phụ.” Bàn chân Tiền Sắt Sắt lại kéo vạt áo của Chung Ly Tà lần nữa, ra vẻ đáng thương nhìn về phía đối phương.

      “Hửm?” Chung Ly Tà có chút khó hiểu, Tiểu Hồ Ly này lại bị sao vậy?

      “Mỹ nhân sư phụ là người tốt đúng ?” Tiền Sắt Sắt quyết định hỏi người đó chút, dù sao chính bản thân mình mới là người hiểu mình nhất đúng ? (Càfé: tư duy gì vậy trời, cho dù như vậy ai ngu gì ra chứ! =.:)

      Người tốt sao? Chung Ly Tà sửng sốt, lập tức nở nụ cười, ánh mắt càng lộ vẻ cưng chìu hơn: “Sắt Sắt cảm thấy vi sư là người tốt hay người xấu?”

      Tiền Sắt Sắt nhìn nụ cười của Chung Ly Tà, chỉ cảm thấy như có trận gió xuân vừa thổi qua, tim gan đều thấy ấm áp. tự chủ mà gật đầu : “Mỹ nhân sư phụ cười rộ lên ấm áp, nhất định là người tốt.”

      Cười rộ lên nhìn ấm áp? Ánh mắt Chung Ly Tà mờ sương, từ khi nào cười lại có thể làm ấm lòng người vậy?

      “Nếu Sắt Sắt cảm thấy vi sư là người tốt, vi sư chính là người tốt.”

      Tiền Sắt Sắt gật đầu, mà. Trước đó mình chỉ nhìn nhầm thôi. Nhưng nhiều năm sau, Tiền Sắt Sắt dùng chính thể xác và tinh thần của bản thân để nghiệm chứng rằng đó tuyệt đối phải là ảo giác. Nhưng mà ôi, đến lúc đó Tiền Sắt Sắt còn cơ hội để hối hận nữa rồi.

      Rất nhanh tâm tư của Tiền Sắt Sắt bị khung cảnh trước mắt cuốn , tại trước mắt nàng là thác nước, nhưng nếu là thác nước bình thường cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là thác nước kia từ nơi hư đổ xuống.

      Đổ vào trong hồ, hề bắn lên chút bọt nước nào.

      “Mỹ nhân sư phụ, nước ở thác đó từ đâu mà có vậy ạ? Rồi nước trong đầm kia chảy đâu?” Tiền Sắt Sắt ngạc nhiên hỏi, nàng cứ tưởng lục địa lơ lửng đủ ngạc nhiên rồi, ngờ phía sau lại còn thứ đáng ngạc nhiên hơn nữa.

      ra cái này là gian phép thuật, thác nước đó tự nhiên cũng do phép thuật dời đến thôi, còn đầm nước kia cũng dựa vào gian phép thuật mà chảy ra ngoài.” Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt có hứng thú như vậy nên chậm rãi giải thích cho nàng nghe.

      Tiền Sắt Sắt cái hiểu cái gật đầu, sau đó hưng phấn hỏi: “Vậy hòn đảo này có phải cũng do gian phép thuật làm nó bồng bềnh ở ạ?”

      Chung Ly Tà mỉm cười gật đầu: “Sắt Sắt thông minh.”

      “Đây đều là do mỹ nhân sư phụ nghĩ ra hết ạ?” Giọng điệu của Tiền Sắt Sắt có chút sùng bái: “Mỹ nhân sư phụ thông minh nha!”

      Chung Ly Tà lắc đầu: “Đây là do sư phụ của vi sư nghĩ ra.”

      “Vậy sư phụ của mỹ nhân sư phụ đâu rồi?” Tiền Sắt Sắt nhìn bộ dáng của Chung Ly Tà đoán rằng cũng còn , cảm thấy sư phụ của mỹ nhân sư phụ tối đa cũng chỉ là ông già thôi.

      Chung Ly Tà với vẻ hơi tưởng niệm: “Ông ấy phi thăng từ hơn 30 năm trước rồi.”
      Tiền Sắt Sắt biết phi thăng là cái gì, chỉ cảm thấy chắc cũng khác với chết là mấy. Lại cảm thấy nhắc đến chuyện đau lòng của người khác là đúng, thấy có lỗi, nên chuyển đề tài: “30 năm trước, vậy năm nay mỹ nhân sư phụ bao nhiêu tuổi ạ?”

      “Nếu tính theo tuổi ở trần thế, vi sư năm nay 49, nhưng mà giờ tu tiên tuổi tác cũng chỉ là thước đo mà thôi.”

      Tiền Sắt Sắt vừa nghe xong liền cảm thấy choáng váng, ra mỹ nhân sư phụ lại già đến vậy, nhưng mà cũng nhìn ra. Chẳng lẽ tu tiên lại tốt như vậy sao? Có thể mãi mãi giữ tuổi thanh xuân?

      Tiền Sắt Sắt nghĩ nghĩ, chuyện tu tiên lung ta lung tung, nàng nghĩ mà như lọt vào sương mù, bằng chấm dứt đề tài này cho rồi.

      Nhìn đến thác nước, Tiến Sắt Sắt hỏi: “Mỹ nhân sư phụ, hòn đảo này lơ lửng giữa trung, người bên ngoài nhìn thấy thấy lạ sao ạ?”

      Chung Ly Tà sờ cái đầu của Tiền Sắt Sắt, cười đáp: “Đương nhiên để cho người ngoài nhìn thấy rồi, còn sao giữ được thanh tịnh chứ?”

      phải vừa rồi ta có thể nhìn thấy sao?” Tiến Sắt Sắt dịch chuyển cái đầu bé , có chút bất mãn, đừng tưởng rằng cơ thể nàng là có thể lừa được nàng, ràng là từ bên ngoài có thể nhìn thấy được.

      “Lúc đó vi sư bỏ kết giới bao quanh rồi, đương nhiên là ngươi có thể nhìn thấy.”
      Thấy cái đầu bé của Tiền Sắt sắt xê dịch ra, Chung Ly Tà cảm thấy hơi mất mác.
      Tiền Sắt Sắt gật đầu, Chung Ly Tà thấy hầu như tham quan hết bốn phía xung quanh, nên : “Cũng còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”

      Tiền Sắt Sắt nghĩ nghĩ, quả còn sớm nữa nên mới hỏi thêm câu cuối cùng: “Mỹ nhân sư phụ, mọi người đem thác nước dời vào, sợ có người rớt vào theo sao?”

      “Thác nước kia ở nơi vô cùng hẻo lánh, nơi đó cũng vô cùng hiểm trở, chưa từng có người nào qua, đương nhiên cũng có ai rơi vào rồi.” Chung Ly Tà với vẻ vô cùng tự tin, lại ngờ rằng sau này có người rơi vào thác nước mà trôi vào nơi này, còn thiếu chút nữa trở thành tình địch của .
      windlove_9693Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :