1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối - Hồng Trần Huyễn[Trong Sinh, NP] (71/126c) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sư huynh đời đều đen tối

      [​IMG]


      Tên gốc: Thiên hạ sư huynh bình thường hắc
      (天下师兄一般黑)
      [​IMG]

      nguồn :http://baike.baidu.com/view/5913190.htm?fr=aladdin

      Tác giả: Hồng Trần Huyễn (红尘幻)

      Thể loại: Np, xuyên –>trọng sinh 10 năm.

      Nguồn: Tangthuvien

      Conventer: nothing_nhh

      Edit + Beta: Roseila + Thủy

      Nguồn: Lãnh Yên Các
      Dịch Từ Google Translate
      Giới thiệu:



      Quán chủ của y quán đệ nhất thiên hạ, đẹp như hoa, y học xuất chúng, cải tử hồi sinh.



      Sau khi đính hôn, mới phát ra vị hôn phu có người ưng ý.



      Tim nàng như bị dao đâm, lại bị người ám sát.



      Huyết án kiếp trước, mũi tên xuyên tim.



      Trong thời gian ngắn, nàng vượt đến mười năm sau, trở thành tiểu nữ nhi của Thần Long cung chủ —— Lâm Tuyết Nhan.



      Nàng vốn nang ngược, nhưng sau khi bị sư huynh say đắm nhiều năm cự tuyệt, nửa tháng bước ra khỏi phòng, rồi bỗng nhiên tính cách biến hóa lớn.



      Làm cho thần y Tuyết Nhan hoàn hồn vào nữ nhi của Thần Long cung chủ, vận mệnh ra sao?



      ——————



      【 Đoạn ngắn 1 】​



      Mộ Dung Thanh Li hơi nhướng mắt, liếc nhìn nàng, nghĩ đến Tuyết Nhan nhìn thấy Mộ Dung Thanh Ca và nữ nhân khác nằm ở giường triền miên, tuyệt đối thể chịu đựng được, kế tiếp, có lẽ giận dữ giống loại đàn bà chanh chua!



      Tuyết Nhan lại cười lạnh : “Cám ơn ngươi.”



      Mộ Dung Thanh Li giật mình: “Vì sao cảm tạ ta?”



      Tuyết Nhan khẽ cười tiếng: “Đa tạ ngươi mời ta xem đông cung đồ miễn phí! Đáng tiếc dáng người Mộ Dung Thanh Ca rất bình thường, công phu giường cũng có gì đặc biệt.”



      Mộ Dung Thanh Li nhíu mày: “…”



      Tuyết Nhan : “Ta rồi, còn có… đưa món quà này về Mộ Dung phủ giúp ta, ta thích nam nhân từng bị đụng chạm .”



      【 Đoạn ngắn 2 】


      ngày nọ, bệnh cũ của Thượng Quan Ngâm lại tái phát, thấy Tuyết Nhan tuổi còn trẻ, hiển nhiên chịu tin tưởng y thuật của nàng, nên ra lệnh: “Ê, ngươi đưa ta đến gặp thầy thuốc!”



      Tuyết Nhan cũng tức giận, liếc mắt cái, thấy cửa lên “Cải tử hồi sinh”, cười lạnh tiếng: “Tốt!”



      lát sau, Thượng Quan Ngâm mặt đầy xấu hổ dùng dằng chạy ra, “Chúng ta trở về !”



      Tuyết Nhan liếc : “Làm sao vậy? phải là cải tử hồi sinh sao?”



      Thượng Quan Ngâm cúi đầu . Vài tên đại hán ngoài cửa cười vang : “Nơi đây giống trong phong tục đâu, hồi sinh chính là tráng dương, bộ dáng của huynh đài như thế, chẳng lẽ vẫn thỏa mãn được vị mỹ nhân bên cạnh này?”



      ---------



      Lâm Tuyết Nhan



      Thần y giai nhân xinh đẹp nhanh nhẹn, dùng châm thành thạo thần thái phấn khởi.

      .

      Phong hoa tuyệt đại, luân hồi mấy đời, thanh nhã như gió.



      Vẻ đẹp của nàng, là băng và lửa giao hòa, làm người ta mê, hỏi thiên hạ, ai có thể múa với nàng kiếp này?



      ——————-



      Mộ Dung Thanh Li



      Tuyết trắng bay tán loạn khắp nơi, ngọc thụ lâm phong đẹp như mai.



      Ngọc trâm hương hoa, phong hoa khắp người, vắng vẻ đơn.



      Khi gặp nàng, tất cả cứng rắn đều hóa thành dịu dạng, nguyện kiếp này cùng nhau say sưa.



      ——————–



      Doãn Ngọc



      Cơ thể mềm mại như cành liễu, kiếm tựa truy hồn rời người.



      Khói lửa nổi lên, chỗ sâu trong mây, cầu vồng .



      Sóng sau đè sóng trước, thiếu niên hùng lạnh lùng như sương, gió xuân thổi qua hoa đào bay bay!
      Last edited by a moderator: 12/8/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Trời cao trăng sáng, sao trời sángchói, mũi tên xuyên tim.

      Ban đêm gió mát miên man, Tuyết Nhan lườibiếng duỗi lưng, mở cửa sổ khách điếm, nhìn ra xa.

      Tối nay là ngày sinh nhật của lão gia nhà MộDung, trong phủ Mộ Dung giăng đèn kết hoa, chiêng trống huyên trời, xe ngựa đông nghịt, khí vui mừng dào dạt.

      Hôm nay Tuyết Nhan và đại công tử của MộDung thế gia đính hôn, phần lễ vật là điều hiển nhiên thể thiếu được, nhưng mà chúc thọ, chúc thọ! Con dâu xấu này chẳngnhững đến gặp mặt bố mẹ chồng tương lai, mà còn có thể gặp gỡ những nhân vật quý tộc nổi tiếng.

      Nghe giới quý tộc rất hay trông mặt mà bắthình dong! Kết quả là, Tuyết Nhan tốn ngàn lượng bạc, mua nghê thường vũ y lụamỏng quý giá nhất "sai người từ trong hoàngcung lấy son bột nước của quý phi nươngnương, dùng số tiền lớn mời sư phụ chải đầu nổi tiếng nhất kinh thành, thay nàng buộc tóc Phi Yến thiên hạ vô song, thậm chí phái người đưa hoa khôi xx với khách đến, để tự mình bôi phấn hoa vàng cho nàng. Trang điểm xong, Tuyết Nhan lấy gương soi mình, mỹ nhân trongkính có vòng eo mảnh khảnh, da trắng nõn nà, hai mắt long lánh ngôi sao, quyến rũ tuyệt mỹ,tươi đẹp đầy trời, khuynh quốc tao nhã, dung mạo vô song.

      Tuyết Nhan lộ ra răng ngọc tinh xảo, cười nóitự nhiên, quay đầu nhìn hai nữ tử trong phòng:“Đương Quy, Bạch Thuật, các muội ta có đẹp hay ?”

      “Cực kỳ xinh đẹp ——” Đương Quy và BạchThuật trăm miệng lời khen ngợi.

      “Đẹp bao nhiêu?”

      “Đẹp hơn linh chi ngàn năm nhiều”

      “Xinh hơn cả nhân sâm vạn năm!”

      Tuyết Nhan cười cười, thầm nghĩ đúng lànhững câu rời ngành nghề, hổ là đệ tử của thiên hạ đệ nhất y quán, ánh mắt rấtđộc đáo! đến “Thiên hạ đệ nhất y quán”, người nào biết! Nay “Thiên hạ đệnhất y quán” phân bố bao quát năm châu đại lục với ngàn hiệu thuốc bắc, hai trăm gian dược đường, danh y ngàn người, đệ tửbìnhthường cả vạn người, từ Thái Y Viện thủtịch thái y, cho tới thầy thuốc hương dã, có thểnói là phân bố khắp thiên hạ.

      Thiên hạ đệ nhất y quán nổi danh như thế,nhưng rất ít người biết được diện mục của chủnhân y quán, Tuyết Nhan là nữ nhi nhưng lạichính là người đó, vì phụ thân Tuyết Nhan làquán chủ tiền nhiệm, y thuật siêu quần tronggiới y học, đáng tiếc nam đinh trong nhà đơn bạc, chỉ có thúc thúc còn ở tuổi trung niên,nhưng tính tình khác gì đứa con nít,mà khi Tuyết Nhan sinh ra tay cầm đandược, từ bé tài giỏi xuấtchúng, thiên tư thông minh, chăm chỉ hiếu học, gặp qua thể quên được, nhưng phụthân muốn cho nàng xuất đầu lộ diện, Tuyết Nhan chỉ có thể nữ phẫn nam trang, lén lút làm nghề y, trị ít các loại bệnh phứctạp, từ ngày phụ thân qua đời, nàng có thể danh chính ngôn thuận kế thừa thiên hạ đệ nhất y quán.

      Nhưng nam lớn thành thân, nữ lớn phải gả,Tuyết Nhan bất tri bất giác đến tuổi thànhhôn.

      Quản gia cố ý từ mai mối ở trong kinh thànhmang về bức họa của nam tử, chọn lựaxong, mặc dù Tuyết Nhan miễn cưỡng đồng ý, nhưng ai ngờ lại thành đôi với người trong bứchọa này, chỉ liếc mắt cái lại chọn trúng đại công tử Mộ Dung thế gia —— Mộ Dung Thanh Ca.

      Công tử Thanh Ca, quân tử như Ngọc, nhớ đến Mộ Dung Thanh Ca, Tuyết Nhan nhịn được sờ sờ hai gò má của chính mình, chút nóng lên! “Các em xem khi Mộ Dung Thanh Ca nhìn thấy ta, như thế nào?”Tuyết Nhan có chút khẩn trương.

      “Đương nhiên say mê!”

      “Ngay cả chúng em đều bị mê hoặc cơ mà, MộDung công tử chắc chắn thích.”

      “Quán chủ muốn dung mạo có dung mạo, đòi tiền tài có tiền tài, ai thích?”

      “Nếu lần sau tiểu thư cứ mặc như vậy, chỉ sợ nợ vô số mối tình phong lưu, làm cho Mộ Dungthiếu gia thương tâm!”

      “Được rồi, được rồi!” Tuyết Nhan nhịn khôngđược đảo cặp mắt khinh thường, hai nha đầunày ở phương diện y thuật tiến nhanh bao nhiêu, nhưng càng ngày càng biết cách vuốtmông ngựa! Bĩu môi : “Các em thay ta chuẩn bị quà tốt đưa cho Mộ Dung lão gia chưa?”

      “Chuẩn bị xong rồi, xin quán chủ xem qua.”

      Đương Quy và Bạch Thuật từ phía sau mang ra cái hộp gấm bảo thạch, mở ra nhìn lên, bên trong ra đàn cổ có hai. Dao Cầm, vật trân ái của Hoàng phi tiền triều! Nghe Mộ Dung lão gia rất để ý cầm kỳ ThưHọa,thích cất chứa các danh phẩm đương thời, lại duy nhất thiếu loại đàn cổ này, cầm này là do Tuyết Nhan mướn người lặn lội đất dướibiển để kiếm, tìm thấy vật bồi táng này từ lăng mộ Đông Hải, ngay cả chiếc đàn cổ cũng được đính trang sức, là viên ngọc trai từ biển sâu, giá trị cực kì xa xỉ.
      Giá trị lớn như thế, cũng biết được địa vị củanàng thế nào!

      Tài sản của quán chủ thiên hạ đệ nhất y quán rất giàu có, vốn là đối tượng mơ ước của namnhân trong thiên hạ, nhưng nàng càng hy vọngphu quân của chính mình lòng đối đãi, chonên, Tuyết Nhan đối mặt với thân phận của MộDung Thanh Ca cũng khó tiếp thụ được.

      Dù sao, gia đình giàu giấu giếm ý đồ xấu xa ở khắp nơi, vì thế thân phận của quán chủ đệ nhấty quán được lộ ra để người ngoài lợidụng, cho nên Tuyết Nhan tự bịa ra thânthế khác.

      Mộ Dung thế gia chỉ biết Tuyết Nhan là nữ nhi của phú thương, lại là con cháu quý tộc có máu mủ, liền đồng ý cho hôn này.

      Trăng nhô lên cao, mây bay nhàn nhã.

      Khi Tuyết Nhan bước vào khách đường của MộDung thế gia, tức khắc thu hút vô số ánh mắtkinh ngạc, sau đó Tuyết Nhan bưng ra đàn cổtuyệt trần, bên tai lại nghe những tiếng than sợ hãi thể tin của khách, hiển nhiên MộDung lão gia hả hê vô cùng, lập tức ra TuyếtNhan chính là con dâu tương lai của Mộ Dung thế gia, tức khắc những lời khen ngợi như nước sông cuồn cuộn mà đến, Tuyết Nhan mỉm cườicàng tươi, nhưng trong mắt hề có ý cười, dường như tất cả hề có quan hệ với nàng.

      Mọi người đứng dậy mời rượu, Tuyết Nhan lặnglẽ lắc mình, về phía sau viện tìm kiếm Mộ Dung Thanh Ca.

      Vườn hoa của Mộ Dung phủ, xung quanh đều là tre xanh biếc, cành lá sum suê, xanh um tươitốt.

      Tuyết Nhan vài vòng quanh vườn hoa, vẫn thấy được bóng dáng của MộDungThanh Ca, tức khắc giữa lông mày xuất vẻ thất vọng, chợt nghe được tiếng sáo du dương, thân hình dừng lại, nhìn thấy thiếuniên tuyệt sắc phấn điêu ngọc mài ngồi đỉnh núi giả sau viện.

      Thiếu niên khoảng mười bốn tuổi, tựa hồ ánhmắt cất dấu ngạo khí.

      Nàng chăm chú nhìn lên, hóa ra là tiểu thiếu gia của Mộ Dung thế gia, đệ đệ ruột của Mộ DungThanh Ca.

      Đuôi mày của thiếu niên nhướng lên, con ngươi màu đen lóng lánh, dường như là viênbảothạch màu đen tuyệt đẹp khó tìm được thếgian này, ánh mắt quyến rũ này câu hồnđoạt phách, Tuyết Nhan khỏi than ,thiếu niên rất tuấn tú, ngay cả Mộ Dung ThanhCa cũng phải thua kém ba phần. Nàng kinhngạc nhìn thiếu niên, tức khắc quên luôn ý đồ của mình, thiếu niên thấy ánh mắt nàng nhìnchằm chằm vào , khỏi nhăn chặt chân mày.

      “Ngươi là ai?” Môi mỏng của khẽ mở,giọng trong trẻo lành lạnh rất dễ nghe.

      “Ngươi nhận ra ta?” Tuyết Nhan tiến vềphía trước hai bước.

      “Vì sao ta phải nhận ra ngươi?”

      biết cũng sao cả, dù sao sớmmuộn gì cũng phải biết.”

      “Hả? Đáng tiếc… Ta hứng thú với vũcông! Hơn nữa người như ngươi hề có tư sắc !”

      Nghe được lời châm chọc, Tuyết Nhan thảnnhiên : “Tối nay là ngày sinh của cha ngươi,ta là khách quý trong phủ.” Nàng đặc biệt nhấnmạnh hai chữ “Khách quý” vài phần.

      “Khách quý?” Thiếu niên cười lạnh tiếng: “Hóa ra là khách quý đến, thất lễ! Hôm nay gặpmặt, các hạ cư nhiên ăn mặc như con hồ lytinh, mặt còn phết hai cân phấn trắng?”Lông mi Tuyết Nhan cong lên, mắt xinh đẹptrợn lên, thiếu niên trước mặt giơ tay nhấc chân mang theo vẻ cao quý, nhưng sao đầu lưỡi có gai, răng nanh có độc, biết Mộ Dung thế gia dạy dỗ thiếu niên như thế nào? có gia giáo! Nhưng nàng nể tình vì là tiểu bối, muốn so đo.

      “Cho ta hỏi, ngươi có nhìn thấy Mộ DungThanh Ca hay ?”

      “Ngươi tìm ca ca ta?”

      “Đúng vậy.”

      “Ngươi họ Tuyết?”

      “Hả? Ngươi nhớ ra ta?”


      “Đương nhiên là nhớ … Ngươi chính là bà giàkhông lấy được chồng, phải ?” Mắt thiếuniên hơi nhướng lên, liếc xéo nhìn nàng.

      Bà già lấy được chồng? Đây là cái chuyện hoang đường gì thế này? Tuyết Nhan hít khí lạnh, nàng bận việc nghiên cứu y thuật,trì hoãn vài năm thanh xuân, cũng chưađếnmười chín tuổi, lại bị thiếu niên nhỏhơn mình bốn năm tuổi châm chọc là bà già, rốt cuộc đời này còn thiên lý hay ?

      Thiếu niên nhếch môi lên, nặng : “Ta xin khuyên ngươi đừng ôm hy vọng với đại ca của ta ! Nếu hy vọngcàng lớn thất vọng càng lớn!”

      Tuyết Nhan tao nhã nhìn , thấy lời củahắn có chút quái dị: “Có ý gì?”

      Thiếu niên từng chữ: “Ngươi muốn biếtkhông?”

      Thanh Tuyết Nhan trầm tư: “Ngươi biết cáigì?”

      Thiếu niên vẫn tươi cười như trước: “Nếu ngươimuốn biết nguyên do, bây giờ theo ta!”

      Tuyết Nhan chần chờ chút, chân tiến vềphía trước nửa bước. “Bà già… bây giờ hối hậncòn kịp!” Thiếu niên chợt quay đầu, bên môi lộý vị hàm súc khó hiểu.

      “Ta làm việc gì cũng hối hận.” Tuyết Nhan nhìn chằm chằm vào , đoán rằng trongtúi của rốt cuộc chứa loại thuốc gì?

      Thiếu niên lại khẽ cười tiếng, mang TuyếtNhan tiến vào viện bị bỏ hoang của Mộ Dungphủ, viện ở đây vốn bị bỏ hoang mười năm,ngay cả bọn hạ nhân cũng tới đây, haingười tiến tới đẩy cành lá qua, bước qua bụi cỏ, thiếu niên thỉnh thoảng dùngkhóe mắt miết qua bóng dáng của Tuyết Nhan, bên môi mang theonụ cười quỷ dị.

      Gió bắc phất quá cành lá, tòa nhà đập vàotrong tầm mắt.

      Hai người tới cửa sổ, trong phòng truyền đến thanh rên rĩ của đôi nam nữ.

      “Là đây, đại ca của ta ở bên trong.”

      “Huynh ấy ở bên trong?” Vẻ mặt Tuyết Nhantrầm xuống.

      tin ngươi nhìn .” Thiếu niên cười nhạtngón tay đâm lỗ thủng ngay cửa sổ, ngoáiđầu nhìn lại cười, nụ cười mê chết người khôngđền mạng, Tuyết Nhan có lòng dạ nào mà thưởng thức, vội vàng tiến đến gần, trong khí sinh ra trầm tĩnh hít thởkhông thông, đôi mắt lóe ra ánh sáng lãnh lẽo, như trông thấy sa mạc mông lung bên trong, haithân thể trắng như tuyết ôm nhau chặt, nữtử nũng nịu như tiếng hót chim vàng , trongthống khổ còn mang theo vui thích, tiếng thanhmát kiều diễm, còn hơn cả gió xuân mười dặmsay lòng người.Tuy rằng Tuyết Nhan chưa biết mùi đời, nhưng phải hiểu chuyện gì xảy ra! Hóa ra… Đây là cái thứ gọi làthất vọng trong lời của thiếu niên này! MộDung Thanh Ca thông đồng với nha hoàn lưỡng tình tương duyệt, ám độ trần thương, chuyện này ở Mộ Dung phủ phải là bí mật trong số chuyện bí mật.

      Triền miên qua , hai người gắt gao dựa sát vào nhau, “Thanh Ca, tháng nữa, huynh cướinữ nhân kia! Muội sợ lắm!”

      “Muội sợ cái gì?”

      “Muội sợ, huynh thấy người mới cười, thấy người cũ khóc.”

      “Yên tâm, ta thích nàng ta.”

      chứ?”

      , ta thề chỉ mình muội, thề rằngvĩnh viễn bao giờ chạm vào nàng ta.”

      “Thanh Ca… huynh… tốt…” Tình nhântrong phòng lại uyên ương lần nữa, bóng dáng dây dưa, thở dốc liên tục.

      Hay cho tình duyên sông cạn đá mòn, tình ý triền miên, khoảng tình sâu, chàng chàng thiếp thiếp! Thiếu niên ghé mắt, ánh mắt trầmtĩnh, nữ tữ trước mắt tinh tế đoan trang, chờ coi trò hay, kế tiếp nàng phản ứng như thế nào? Có lẽ giận dữ giống loại đàn bà chanh chuachửi mắng? Chỉ thấy ánh mắt Tuyết Nhan nheo lại, mặt chút thay đổi nhìn đôi nam nữ trong phòng. lâu sau, cười lạnh nhạt, xoayngười, rời .


      Thiếu niên giật mình, đuổi theo, nhíu mày :“Ngươi tức giận?”

      Tức giận? Tức giận ai? Tuyết Nhan thấy buồncười, nhún vai, trước mắt tuy phải thành hôn, nhưng hôn giữa nàng và Mộ Dung Thanh Ca chẳng qua là biểu giả dối, tùy thời có thể vỗ hai khen, huống chi bọn họ hề có lưỡng tình tương duyệt, thề non hẹn biển, vì sao nàng phải tức chứ? Nàng và Mộ Dung Thanh Ca chỉ gặp nhau có lần, chỉ bằng mai mốt, từ ngữ phiến diện, chưa chắc gì hiểu biết đốiphương! Sao nàng lại biết, trong hôn nhân nữ nhân cổ đại và nữ nhân đại khác biệt rất lớn! Nàng nguyền rủa cái lễ giáo thời phong kiến đáng giận này, hại biết baonhiêu nam nữ!

      Trong lúc đó, giữa nàng và Mộ Dung Thanh Ca cũng có cảm tình, nên tồn tại sựphản bội, huống chi người làm nghề y, xưa nay lòng dạ rộng rãi, Tuyết Nhan mỉm cười xoayngười, nhưng đáy mắt hề có chút ý cười,vỗ vỗ bả vai thiếu niên, dịu dàng : “Mộ Dung tiểu công tử, phiền ngươi làm giúp ta mộtviệc này!”

      “Chuyện gì?”

      “Trở về cho ca ca ngươi biết, rằng tahủy bỏ hôn nhân với , nhớ chúc bọn họ có tình thành người thân!”

      “Ngươi muốn gả cho huynh ấy sao?”Thiếu niên hơi giật mình, ngờ rằng nữ nhân này vẫn còn loại cốt khí đó?

      “Còn nữa… Cám ơn ngươi.”

      “Vì sao cám ơn ta?” Thiếu niên lại là ngẩn ra.

      “Đa tạ ngươi mời ta xem đông cung đồ miễnphí ! Đáng tiếc dáng người Mộ Dung Thanh Ca rất bình thường, công phu giường cógì đặc biệt.”

      “…” Thiếu niên nhíu mày.

      “Ta , còn nữa… Nhớ đưa tất cả mónquà của ta tặng cho , ta thích dây dưa vào nam nhân từng bị đụng chạm.” Tuyết Nhan phất tay áo, vẻ mặt thản nhiên, tư thái taonhã, bóng dáng dần dần nhập vào bóng tối trongrừng.

      Thiếu niên ngưng mắt nhìn bóng dáng rời của Tuyết Nhan, khuôn mặt bình tĩnh chứa hứng thú, nghĩ thầm nử tữ này đúng kì quái!

      Màn đêm như nước, ánh trăng tinh khiết.

      Sau khi rời khỏi Mộ Dung phủ, Tuyết Nhan mới phát . Tối nay chia rẽ đôiuyên ương, có thể là công đức vô lượng!Chỉ mong Phật tổ có thể phù hộ cho nàng vị hôn phu tốt, là nam nhân hoàn mỹ nhất!

      Nghĩ đến đây, Tuyết Nhan khỏi mỉm cười tiếng, ánh trăng chiếu vào mặt củanàng, khuôn mặt của nàng điềm tĩnh mà xinh đẹp, dường như trời đất chỉ còn lại có gió mát mưa bóng áo bay bay, có tiếng vù vù.

      Chim cành khặc khặc kêu to, đôi cánh màuđen vũ động, bỗng nhiên, mũi tên nhọnhoắc thẩm thấu mười phần kình lực, chợt lóe kịch liệt tầng mây mù trung,đánh xuống mang theo sức mạnh dời núi lấp biển, gió mạnh mưa to gào thét, lập tức bắn về phía lồng ngực của nàng!

      Tuyết Nhan tự tin rằng binh khí bình thườngkhông thể gây thương tổn mình, võ công của nàng và y thuật đều tuyệt nhất, nhưng đối phương lại dùng thần binh lợi hại như thế,chẳng lẽ có người cố ý đẩy nàng vào chỗ chết?Rốt cuộc là ai có thâm cừu đại hận vớinàng?Tuyết Nhan trừng to mắt, bị tình thế áp bứcbách thể động đậy, trong lòng rùng mình, đồng tử chiếu rọi ra mũi tên sắc bén màu vàng như rồng thần bắn về phía nàng!



      Chương 2: Đợi Tuyết Nhan hoàn hồn lại mũi tên kia đâm vào ngực nàng sâu.

      chốc, xuyên tim đau đớn, tê tâm liệt phế.

      Theo kinh nghiệm hai đời hành y của Tuyết Nhan , nàng hẳn phải chết mới đúng.

      Giờ phút này, nàng bình yên vô nằm ở trêngiường, ngoại trừ ở ngoài đầu cháng váng hoa mắt, thân thể có gì khác thường.

      Mặc dù Tuyết Nhan gặp chuyện này chưa bao giờ sợ, nhưng lại hoang mang thể tin, từ từ mở mắt, quan sát bốn phía, phát mìnhnằm ở trong căn phòng xa lạ, ánh sáng mặt trời chói lóa ở phía trước cửa sổ, nàng từ từnâng bàn tay lên, nheo mắt lại.

      Cánh tay trước mắt trắng nõn mảnh khảnh, cốtnhục đều đều, giống như hằng năm chưa từng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, chỉ cần liếc mắtmột cái liền biết đây phải là tay củanàng, tuổi của thân thể này còn rất trẻ, ướcchừng gần mười sáu tuổi, nàng kinh ngạc há miệng, lại phát ra thanh xa lạ.

      Chuyện này… lẽ… trái tim của Tuyết Nhan kịch liệt co rút nhanh, trong đầu đạoxét đánh nổ tung, vang ông ông.

      Nàng cuống quít đứng dậy, soi mình trước gương .

      Tuy rằng, nàng đoán được mình sống lại,nhưng Tuyết Nhan lại ngờ rằng… Trong kính, nữ tử có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, toàn thân da như băng, xươngnhư ngọc, đôi mắt đẹp lưu ba vạn chủng, càng nhìn càng đẹp, kiều diễm dịu dàng, dáng ngườithướt tha, giống như bông sen, hóa ra chỉ cần cười, nhăn mày vẫn khác với chính mìnhlúc trước, mặc dù mình sống hai đời đều là mỹ nhân xinh đẹp, ngờ vẫn kém hơnkhối thân thể này vài ba phần, đáng tiếc rằng cánh môi mím lại tái nhợt làm cho người ta thương tiếc.

      “Đẹp quá!” Tuyết Nhan hít hơi khí lạnh.

      “Nhan nhi… Bảo bối của ta… Ngươi tỉnhrồi…” Bỗng nhiên ở ngoài cửa truyền tới giọngnói kích động của nữ tữ.
      Tuyết Nhan hoàn hồn, quay đầu lại, chỉ thấy đứng trước mặt là tiểu mỹ nhân môi đỏ mọng, đôi mắt phượng, tóc mây xõa xuống, áo hoàngkim ngọc bích, quần tím Vân , trắng ngọc ngà tì vết, ung dung hoa quý, khuôn mặthiện tại của khối thân thể này có vài phần tươngtự với nàng.
      Tuyết Nhan đối mặt với mỹ nữ xa lạ này, tất cảcảm xúc rối loạn như ma, tức giận, xấu hổ, đaulòng… tâm tình trở nên khó khống chế, tình hình bất chợt xảy ra làm nàng cảm thấy lo sợ bất an, chuyện này… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
      Nàng dùng sức cắn môi, cố nén cảm xúc của mình đừng khẩn trương.
      Thấy sau khi khối thân thể này chết đượcbao lâu , nhưng còn lưu lại ít cảm tình.
      “Nhan nhi, đừng đau lòng, mẹ chắc chắn sẽquan tâm con hơn nữa.” Giọng điệu của nữ tử xinh đẹp xuất đau thương nhàn nhạt.
      Dứt lời, Tuyết Nhan nghẹn họng nhìn trân trối, hiển nhiên nàng là mẫu thân mình, nàng còntưởng rằng hai người mới đúng là tỉ muội, cố ý muốn quan tâm tới cảm xúc khác thườngcủa thân thể này, nhưng nàng nhịn được liếc mắt nhìn nữ tử sâu, ràng là bộ dángcủa tuổi hai mươi , nhưng trong mắt tangthương giống như từng trãi qua vài thập niên năm tháng lịch lãm mà thành, nàng khỏi xúc động ngàn vạn lần: nữ nhân này, được bảo dưỡng rất tốt!
      “Nhan nhi, ăn chút cháo trước được ?”Nữ tử thấy nàng , giơ tay lên, vén máitóc trán nàng, trong mắt mang theo u buồn.
      Tuyết Nhan gật đầu, mặt nữ tử vui vẻ, vội vàng xoay người lại bưng tô cháo màu trắngngọc, bên trong là canh đậu hủ tinh xảo, mùihương nhè xông vào mũi, rất mê người, nữ tử cẩn thận đưa đến bên môi Tuyết Nhan , trong bụng Tuyết Nhan sớm đói khát khôngnhịn được , nhận lấy bát đũa, hề hình tượng nuốt vào , đồng thời, nàng cũng chẩnđoán được nguyên nhân chết của khối thân thể này.
      Tuyệt thực ba ngày, tích tụ đến nghẹn, kinh mạch ngược chiều.
      cách khác, là bị tức mà chết !
      Mặc dù nguyên nhân cái chết này làm nàng cóchút buồn bực, nhưng mà, khối thân thể này tựanhư cái bình hoa sứ tinh mỹ tinh tế , đẹpmắt lại dễ vỡ, hiển nhiên sống chưa tới 60 đãchết! Người xưa rất đúng, hồng nhan bạcmệnh! Ở trong lòng Tuyết Nhan thay nàng lẳng lặng thương tiếc lần, nhưng lại thấy maymắn, từ nay về sau, nàng có thể danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân của thân thểnày!
      Thấy nàng ăn sạch hết đồ ăn, đôi mắt đẹp của nữ tử trợn tròn, tay run lẩy bẩy, vẻ mặt kíchđộng.
      Nàng chợt ôm chặt lấy Tuyết Nhan, vẻ mặtnhăn nhúm, lập tức Tuyết Nhan kinh ngạc nhìn biểu cảm xúc của nữ tử có thái quá hay ?
      Nữ tử run giọng : “Nhan nhi, lần sau đừngbao giờ tuyệt thực nữa được ? Lần sau con muốn cái gì, mẹ cũng có thể cho con, conthích cái gì? Áo thêu tơ vàng, đồ trang sức, châu báu, Phỉ Thúy, đồ cổ tranh chữ, linh đan tiên dược… Mẹ tìm cho con tất cả nếu cóthể, mẹ tìm mọi cách để cho con!”
      Tuyết Nhan nghe vậy, buông bát đũa xuống,mắt cụp xuống suy nghĩ sâu xa.
      Rốt cuộc nàng là ai? Thế mà lại có được những thứ mà người bình thường có? Nhưng trực giác của nàng cho thấy, chủ nhân thân thể này đều muốn tất cả những thứ đó.
      Thấy Tuyết Nhan vẫn hề động dung, sắc mặt nữ tử thoáng chốc trở nên tái nhợt: “Nhan nhi, chẳng lẽ con rất thích tam sư huynh?”
      Tam sư huynh? Tuyết Nhan ngớ ngẩn, lúc nàngnghe được ba chữ “Tam sư huynh”, người đãchết nhưng vẫn lưu lại tình tố gợn sóng, xem ra cái chết của nàng có quan hệ với vị tam sư huynh này? ngờ rằng chủ nhân thân mình vẫn còn tồn tại cái gọi là si tình?
      Nữ tử thấy Tuyết Nhan vẫn lời, nghĩ rằng nữ nhi vẫn thoát khỏi đượccảm tình gông cùm xiềng xiếc, sắc mặt càng khó coi hơn.
      “Cung chủ, võ lâm minh chủ tìm ngài.”Ngoài phòng truyền tới giọng cung kính của thị nữ.
      “Ta biết rồi!” Nữ tử thở dài , nhàng buông Tuyết Nhan ra, hai tay xoa nắn quần áo, nữ nhi của nàng luôn phân vân, có lẽ là nàng nợ nữ nhi nhiều lắm, nhưng cưng chiều của nàng khôngthể thỏa mãn nữ nhi của mình sao, nghĩ tới đây, nữ tử còn hơi sức rũ hai tay xuống, đứng dậy, từ từ : “Nhan nhi, con phải nhanh khỏelên, ngày sau mới có thể kế thừa vị trí của ta được!”
      Nàng lại thở dài, dừng chút rồi : “Tươnglai, con muốn bao nhiêu nam nhân, có bấynhiêu nam nhân.”
      Giọng điệu của nàng lời thề son sắt, cũng may Tuyết Nhan còn đắm chìm trong rungđộng sau khi sống lại, hoàn toàn nghe lời đó.
      Nữ tử chậm rãi rời khỏi cửa phòng, dáng ngườise lạnh, trong phút chốc giống như già rấtnhiều!
      Rốt cục cũng rồi! Quả thực Tuyết Nhan sắpthở nổi, nàng liễm chặt chân mày, lấy lạitinh thần, từ từ quan sát cảnh vật xung quanh,chỉ thấy cung thất lầu tím, bình ngọc quanh co khúc khuỷu, giường gỗ đàn hương, cản trở trước giường là lụa mỏng cẩm lan phiêu dật, đầu giường đặt bức tranh cổ, chiếc chén mạ vàng hình chim phượng được treotrên tường, bàn đốt hương, đặt cầm cổ, hương cổ màu cổ, thanh lệ thanh lịch, hề kém hơn thiên hạ đệ nhất y quán chút nào.
      Nếu có đoán sai, khối thân thể này, thân phận hẳn là rất tôn quý!
      Nhưngnàng phải làm như thế nào… Mới có thểbiết được tất cả tin tức ở nơi này?
      Tuyết Nhan ngoái đầu nhìn , bỗng nhiên thấy đầu giường có bao ngân châm, tứt khắc mắtsáng rực.
      Kỳ , nàng có rất nhiều phương pháp để biết thân phận của mình, trong đó có loại gọi là thuật thôi miên, đương nhiên nàng thi triển thuật này vào ai đó .
      Tiếp đó, Tuyết Nhan giả bộ đau đầu, dụ dỗ vàitên thị nữ vào nhà, lặng lẽ lấy cây ngân châm đâm vào giữa đại huyệt của thị nữ, dùngphương thức thôi miên độc hữu của mình áp dụng vào đối phương, rất nhanh, từ trong miệng thị nữ nàng mới biết được , chủ nhân của khốithân thể này họ Lâm, cũng gọi là Tuyết Nhan,là tiểu nữ nhi của đương kim Thần Long cung chủ Phương Ngọc Dung .
      Đương nhiên, lúc Tuyết Nhan còn đảm nhiệm chức quán chủ của thiên hạ đệ nhất y quán , chỉ có lần nghe qua vềThần Long Cung, trong truyền thuyết là mộtthánh địa của chốn giang hồ. Mà Thần Long cung chủ là nữ tử hiển hách thanh minh trong chốn giang hồ, thừa kế chức vị, đời đời tương truyền lại.
      Lại nghe Thần Long cung chủ tinh thông sửdụng nhan thuật, nhiều cung chủ đảm nhiệmđều có dung mạo của thiếu nữ.
      Khó trách… nhìn qua cứ tưởng Phương NgọcDung khoảng hai mươi tuổi!
      Càng làm cho người ta khó có thể tin là, địa vị Thần Long cung chủ còn tôn quý hơn với hoàng hậu, thậm chí có thể thu ba ngàn trai lơ.
      Chẳng qua, chuyện làm cho Tuyết Nhan kinhngạc nhất , khi nàng biết được năm nay là Kiền Nguyên năm ba mươi hai, thoáng chốc khuônmặt trở nên trắng bệch, tay nắm chặt lại, móngtay đâm sâu vào lòng bàn tay nàng.
      ngờ rằng, sau khi nàng sống lại, nhoáng cái qua mười năm!
      người qua đườngChris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Băng sơn Duẫn Ngọc

      Vừa tỉnh ngủ, nàng cảm thấy đầu có chútchoáng váng!

      nhanh chậm thay chính mình bắt mạch, phát khí ngược chiều, tình huống rất tệ, Tuyết Nhan thở dài , chậm rãingẩng đầu, lại nhìn thấy nam tử tuấn mỹ mặc lam sam đứng trước cửa .

      Chỉ thấy nam tử khoanh hai tay, tựa trước cửa,hai hàng lông mày như kiếm, đôi môi bạc khêugợi gắt gao mân , câu cũng , cằmhơi hơi giơ lên, con ngươi tối đen làm người ta nhìn thấu tâm tư, người này tựa như mộtkhối hàn băng, cả người phát ra hơi thở lạnh như băng, hình dáng hoàn mỹ như điêu khắcdưới ánh mặt trời phiếm hàn ngọc bàn quang mang, hé ra gương mặt cũng mê chết người đền mạng!

      "Ngươi là ai?" Tuyết Nhan khỏi hoảng sợ, từ khi nào đứng ở nơi đó ?

      "..." Nam tử nhíu mày, gì.

      Nam nhân này có quy củ!TronglòngTuyết Nhan lên tia hờn giận, nhưng nàng bỗng nghĩ lại, khối thân mìnhnày bệnh nặng chưa lành, chẳng lẽ vị này đếnthăm bệnh ? Nhưng mà, trước đôi mắt băng sơn mỹ nam có loại cảm giác quen thuộc, tâm thầnTuyết Nhan khẽ nhúc nhích, đoán người nàyđại khái là cái gọi là "Tam sư huynh" ! ngờ rằng, ngờ rằng, chủ nhân thân mìnhthích loại lãnh ngạo này , thể loại băng sơn trổidậy phóng khoáng!

      "Ngồi !" Tuyết Nhan lấy lễ tướng đãi , gậtđầu.

      " cần, đứng là tốt rồi!" vi mắt của nam tử híp lại thu hút tình, ánh mắt chuyển qua nơi khác,con ngươi đạm mạc lên ý khinhthường .

      Tóc dài của xõa lên áo choàng, sườn mặtđối diện với Tuyết Nhan,và sợi tóc rơi lạc dướicần cổ, cong lại , mang theo dụ hoặc, anhkhí lăng nhiên, Tuyết Nhan khỏi cảmthán mỹ nhân lạnh như vậy quả nhiên có quyềnmê hoặc người khác! Chỉ tiếc rằng lạc hoa hữuý tùy lưu thủy,lưu thủy vô tình luyến lạc hoa!Khối thân thể này tàn thức tiêu tán, nếu nàng hồi sinh thân này, khối thân thể này chỉ sợ tình nan khó cứu chữa, khó trách luônlàm chuyện khác người!

      Suy tư lát, Tuyết Nhan lấy tay cuốn quanh sợi tóc, thản nhiên : "Ngươi tới, tạicó thể trở về báo cáo kết quả công tác !"

      Nam tử bỗng nhiên quay đầu, trong lòng hơikinh ngạc, Lâm Tuyết Nhan cố tình gây , hắntừng lĩnh giáo qua, vẫn lời,vẫn khinh thường, hai người là tùy cơ ứng biến,lại ngờ nàng ra lời này, khinào nàng học được cách lạt mềm buộc chặt?

      "Ngươi muốn ta trở về?" Nam tử bình tĩnh nhìnnàng, ánh mắt như tên, dường như muốn đem nàng nghĩ gì.

      "Đương nhiên." Tuyết Nhan gật đầu, nếu hắnkhông tình nguyện, nàng cần gì phải miễn cưỡng?

      "Như thế nào? Ngươi hỏi ta... vì sao Tamsư huynh đến?"

      Cái gì? Nam tử trước mắt phải vị "Tamsư huynh" kia ! Tuyết Nhan ngẩn ra, xem rachính mình nghĩ sai rồi, trong lòng đoán xem rốt cuộc là người phương nào? Vớichính mình quan hệ gì? Tới nơi này làm cái gì? Nhưng mà, ở trong trí nhớ nàng cũng cótìm được quan hệ giữa nam tử nào thân mật với chính mình, người này nếu bày ra bộ tư thái cao thượng, chẳng lẽ là đến bỏ đá xuống giếng, đến kích thích nàng đúng hay ?

      Xem ra, nàng phải nhanh chút quen thuộc vớimỗi người bên cạnh, miễn bị người chế ngạo!

      Ngay tại thời điểm Tuyết Nhan trầm tư, nam tửkia lạnh lùng : "Đương nhiên, bản thân ta muốn đến, là phụ thân bảo ta đến coi chừng ngươi, miễn cho ngươi nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát." Giọng điệu của lạnh nhạt, hai chữ "Tự sát" vẫn thản nhiên, đơngiản như uống nước.

      Nghe vậy, trong mắt Tuyết Nhan lộ ra thầmbắn mũi nhọn, lần theo tư liệu sưu tập, tìm đượcmột nhân vật, Thần Long Cung đại công tử, ca ca của khối thân thể này —— Duẫn Ngọc.

      Tuyết Nhan chậm rãi : "Ngươi yên tâm, ta tự sát, cho nên ngươi tất cũng nênở đây."

      Trong mắt Duẫn Ngọc lộ ra ý thản nhiên khóhiểu: "Vì sao?"

      Ánh mắt của nàng uyển như mặt trăng sáng lưu thủy vẫn yên tĩnh nhàn nhã, hơi hơi gợi môi lên,mặt mang ý cười sâu sắc, rốt cục dưới ánh mắt của mỹ nam lạnh như băng tràn ngập tìm tòinghiên cứu , chậm rãi : "Thực đáng tiếc, ta mất trí nhớ rồi!"

      Rốt cục, trong mắt nam tử toát ra quang mangkhông thể tin .

      Ngoài trời, gió ẩm mát rượi.

      tại đúng là tháng tư , khí núi có chút ẩm ướt, loại mùa này cực kỳ dễ buồn ngủ!

      Tuy rằng Tuyết Nhan tránh ở trong phòng, kỳthật là có mục đích khác, liên tục mấy ngàynàng thi triển ngân châm thuật thôi miên, làmđến đây là phải giải khối thân thể này . Nghenói, xuất thân của nàng cũng mấy sáng rọi, mẫu thân của nàng —— Thần Long cungchủ Phương Ngọc Dung, khi cập kê vị hôn phu khí độ bất phàm, thân phận ở giang hồ cũng có tiếng tăm lừng lẫy,sau khi đại hôn, Phương Ngọc Dung vì sinh hạ ra hai vịthiên kim, vợ chồng hai người lúc ấy cũng tương kính như tân.

      lâu sau đó, khi Phương Ngọc Dung hai mươi tuổi, cải trang du lịch nhưng lại sai sót là ngẫu nhiên thích nam tử kết hôn,cũng cùng ái ân, nghĩ thế nhưng châuthai ám kết, từ nay về sau có Lâm Tuyết Nhan,từ sau khi sinh Lâm Tuyết Nhan, Phương NgọcDung coi nàng như kỳ trân, thập phần cưngchiều.

      biết có phải Lâm Tuyết Nhan ỷ mẫuthân mà kiêu căng, trở nên kiêu hoành ương ngạnh, tính cách quái gở, vui giận vô thường!Nay, phàm là người nào gặp qua Tuyết Nhan, ngoại trừ khinh thường chính là chán ghét! Tuyết Nhan nhịn được miệng rút lãnh khí, ngớ tới, khối thân thể này có xuấtthân kinh khủng như thế!

      Thở dài, từ người thị nữ nàng thuần thục thủ hạ ngân châm, thu được rồi, trong nháy mắt, thị nữ nháy mắt thanh tỉnh.

      nhiều ngày, thị nữ cảm thấy có chút khác thường, mỗi lần nàng tiến vào phòng tiểu thư,chỉ đợi lát , sau khi rời khỏi đây ngờ trời tối rồi! Mà trong miệng nàng nhịn khôngđược khát nước, phải về uống xong hai li nước trà mới cảm thấy thoải mái ít.

      Thị nữ lắc lắc đầu, ly khai phòng, vừa ra khỏi,phát trôi qua cái canh giờ.

      "Tiểu thư..." Người trước mới vừa , thị nữkhác đứng ở cửa, khinh hoán hai tiếng.

      "Chuyện gì?" Sau lúc lâu, trong phòng nữ tử khóe môi hơi hơi nhếch lên, có quay đầu.

      "Cái kia... Thần Long Cung nội chính tổchức đại hội luận võ , sau hoa viên có ai, cung chủ hy vọng tiểu thư có thể ra ngoài giải sầu." Nữ tử trong phòng như cũ vẫn nhúcnhích, thị nữ cúi đầu, nơm nớp lo sợ, nétmặt mang theo nhát gan, biết nên làm thếnào cho phải! Sợ cẩn thận xúc phạm tiểu thư ngỗ nghịch.

      Nhưng mà, sau khi Tuyết Nhan tiểu thư bị tam sư huynh cự tuyệt, dường như bản nhân thay đổi, tiểu thư cứ tính tình quái gở như cũ, khôngthích xuất môn, buồn chuyện vớiai, cảm giác có chút là lạ , mặc dù thể nó kì quái cỡ nào, nhưng tiểu thư thườngthường ngồi ở giường, ngồi khoanh chân như thế, như là luyện công, nhưng mà thầy thuốc từng qua, thân mình tiểu thư Tuyết Nhan cốt kém, thích hợp tập võ, như vậy nàng làm cái gì... Azzz, là tò mò quá !

      " biết, thôi" tiếng vang dật ra, nữ tửtrong phòng rốt cục đứng dậy, thị nữ cũng nhẹnhàng thở ra.

      Mấy ngày nay, Tuyết Nhan vẫn điều trị chothân mình, nàng phát khối thân thể này dịthường gầy yếu, huyết mạch thông, kinh mạch khoái, cho dù toàn bộ khôi phục, thời gian cũng phải năm sáu năm, nàngđành phải vận công điều trị nửa tháng, khí sắccũng khôi phục rất nhiều, đáng tiếc ít phơi nắng, cả người vô lực, xem ra nàng phải ra ngoài .

      "Cái kia... Tiểu thư..." Thị nữ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.

      "Làm sao vậy?" Tuyết Nhan dừng cước bộ mộtchút, nghiêng mặt, biểu tình thấy .

      "... có gì..." Thị nữ dámnhiều lời, để tránh nhóm lửa thân.

      Thị nữ vội vàng thối lui đến bên, nhìn trênngười Tuyết Nhan váy vàng nhạt sa mỏng, tôn lên da thịt trắng tuyết của nàng , tóc rối tung xuống dưới, lưu hoạt như nước, đẹp đẹpthật, nhưng cùng ngày thường khác nhau rất lớn, nàng nhớ sở thích của Tuyết Nhan tiểuthư và cung chủ rất giống nhau, thích nhất kiểu tóc tinh mỹ phức tạp, mặc quần áo cao quý hoa lệ , mỗi lần xuất môn, đều phải làm hồi lâu. Azz! Tò mò quá ! Tò mò quá ! Khuôn mặtthị nữ dại ra lúc lâu.

      "Còn dại ra ỡ chỗ này làm cái gì? Còn dẫn đường?" dù sao Tuyết Nhan đối với nơinày quen, nàng cũng muốn bị lạc đường.

      "Vâng ạ." Thị nữ run run chút, vội vàng cúihạ hai mắt.

      Tuyết Nhan nhìn bộ dáng thị nữ sợ đầu sợ đuôi, trong lòng thầm buồn cười, tuy rằng lúc trước thân mình chủ nhân kia vui giận vô thường, nhưng chính nàng cũng thích tùy tâm sở dục, tuy rằng, nàng vẫn luôn cường điệuchính mình là nữ nhi tốt, là thầy thuốc tốt, luônthay người khác suy nghĩ, kì là cốt trungphản nghịch, tính cách quái đản, kỳ , thân phận như thế cũng tốt, nàng cũng muốncái nghi thức xã giao phiền phức, quy tắc nghilễ rất gò bó, bây giờ tất cả đều rất phù hợp vớitâm ý của nàng.

      Làm Tuyết Nhan ra đình viện, phóng mắt nhìn lại, phát giác Thần Long Cung hổ là thánh địa giang hồ , nghề làm vườn trong cungcùng cây thiên nhiên kết hợp lại rất đẹp, nhấtthảo nhất mộc, nhất chuyên nhất ngõa đều tinh tinh xảo điêu luyện.

      "Đợi chút, tiểu thư! Ngươi thể nơi đó!" Thị nữ gặp Tuyết Nhan lập tức đến hướng đông , cuống quít ngăn cản nàng.

      "... Làm sao vậy?" dưới chân Tuyết Nhan dừng chút.

      "Tiểu thư, hôm nay nơi đó là nơi tỷ thí , quý tộc các nơi cùng vũ lâm nhân sĩ đều ở nơi đó,chung quanh đều là người!" Thị nữ biết tínhcách Tuyết Nhan quái gở, thích cùngnhiều người chỗ, vội vàng ngăn lại.

      Tuyết Nhan nhớ mang máng Thần Long Cung từng mời dự họp đại hội Huyền Vũ, từ người trong giang hồ tuyển ra vị võ lâm minh chủ, nghe , lúc ấy các cao thủ hắc bạch lưỡng đạođều tụ tập ở Thần Long Cung sân Bách Lý,thanh thế lớn, khách sạn chật ních, thiên hạ khiếp sợ , nhưng mà... Lần này cũng biếtlà đại hội luận võ cái gì? Phải biết rằng TuyếtNhan ngoài kỹ thuật y thuật, vẫn là cao thủ võ học, hiển nhiên chịu buông tha cho cơ hội coi các đồng nghiệp võ lâm có thân thủ lớn cỡ nào!

      Nàng lập tức hưng trí dạt dào đến mặt sânhướng đông, cũng để ý tới vẻ mặt thịnữ kinh ngạc.


      Chương 4: Đại hội luận võ

      "Đợi chút, ngươi đứng lại." Bỗng nhiên trong trung truyền đến thanh trong trẻo lạnh lùng của nam tử .

      Tuyết Nhan dừng chân ngoái đầu nhìn lại, nhìntrên đài cao là mỹ nam tử lạnh lùng, đúng là ca ca của khối thân thể này—— Duẫn Ngọc.Mày liễm lại, người có loại khí chất được giáo dưỡng rất tốt, thân trangphục màu lam,phần thu thân cắt quần áo vừa mới ra dáng người hân trưởng xinh đẹp củahắn, làm trước mắt Tuyết Nhan sáng ngời. Vẻ mặt Duẫn Ngọc vẫn như cũ lạnh như băng,"Ngươi thể xem luận võ."

      "Vì sao?" Tuyết Nhan hỏi lại đơn giản mà ràng.

      " vì sao gì hết." Duẫn Ngọc ánh mắtthâm thúy, sắc mặt trầm bình tĩnh.

      Nay, mẫu thân Phương Ngọc Dung ra mệnhlệnh Duẫn Ngọc, mười lăm ngày "Hộ hoa sứ giả", nhưng mà, trong đáy lòng lại đối với muội muội này cũng phải là thích, chỉ cầnnàng tìm đến cái chết, ngoài quan hệ ra chẳng có gì lớn lao, thế nhưng nghĩ tớiLâm Tuyết Nhan hưng trí bừng bừng muốn xem luận võ, nếu như mình có đoán sai,tam sư huynh hẳn ở nơi đó, có rất nhiều danhviện quý tộc đều hăm hở muốn đến.

      Tam sư huynh nếu vào Thần Long Cung,hiển nhiên trốn khỏi "Ôn thần" Tuyết Nhan này ! nghĩ tới Tuyết Nhan hướngđến nơi kiêng kị của nhiều người, thái độ hômnay cũng khác thường!

      Cho dù nàng mất kí ức, chẳng lẽ ngay cảtính tình cũng có thể biến hóa nghiêng trời lệchđất?

      Quả thực giống như là thay đổi con ngườikhác cách triệt để!

      Duẫn Ngọc từ nóc nhà nhảy xuống, mắt phượngnhanh chóng nhìn chằm chằm trước mắt , trong lòng cảm thấy có tia khác thường.

      Nữ tữ trước mắt vẫn là cái Tuyết Nhan quái gở kia sao? chú ý tới cặp con ngươi tối đen kia của nàng có toát ra đau thương, cánh môigiống như đóa hoa Túc mê người, môi gợilên mang theo chút tao nhã và quyến rũ. đối với Tuyết Nhan thay đổi cũng có hứng thú, chính là cảm thấy có chút nghi hoặc, nghe người bị tổn thương trong tình , trong đêm đầu rối loạn, có vài nữ nhân chịu được kích thích sau đó cũng "Thất tâm điên" !

      Tuy rằng hành động của Tuyết Nhan làm hắnđột nhiên kinh hãi, mà lời giải thích duy nhấtchính là... Tuyết Nhan bị kích thích sau đó tính tình bỗng nhiên biến hóa lớn!

      Duẫn Ngọc nhìn nữ tử trước mắt , ánh mắt toát ra chút thương hại, hai người tuy là huynh muội, nhưng giữa huynh muội hề có cảm tình , đồng tình của phát ra từnhân tính ,chính là thương xót, thoáng nhìn, giờ phút này phát Tuyết Nhan đẹp dịthường, tuy rằng, mọi người đều biết Tuyết Nhan xinh đẹp, cũng chỉ là bề ngoài mà thôi,nhưng hôm nay Tuyết Nhan, có loạiđẹp lãnh diễm ... Mị lực câu hồn đoạt phách,giống như oa nhi tinh xảo, rót vào linh hồnhoàn mỹ đường thoát ra.

      Bất tri bất giác, Duẫn Ngọc nhìn chằm chằmnàng hồi lâu, suy tư, ánh mắt lãnh ý dần tiêután.

      "Ê , ngươi xem đủ chưa?" ánh mắt Tuyết Nhanhơi hơi nheo lại, môi duyên dáng gợi lên độ cong tuyệt đẹp, nghĩ rằng người này sựkhông xấu xa là mấy.

      Duẫn Ngọc hừ lạnh tiếng, tự biết rằng có chút thất lễ, ánh mắt chớp cái, lạnh lùng nhìn về phía nơi khác.

      "Nếu xem đủ , ta đây trước." Trong lòngTuyết Nhan cười thầm, nhân cơ hội rời nơi đây, chỉ thấy nàng bay nhanh đến hướng địađiểm luận võ, bộ pháp khinh mẫn, Duẫn Ngọc thầm giật mình, đột nhiên phản ứng lại, biếnsắc, thầm nghĩ tiếng "Chết rồi", đuổi theonhanh.

      Tuy rằng tính tình nàng có biến hóa lớn, nhưng biết là phúc hay họa nữa? Nếu để cho rằng Tuyết Nhan đụng mặt tam sư huynh, lại nhìn thấy nhiều nữ tử ái mộ tam sư huynh, đến lúc đó vì quá ghen tuông, ở ngay trước mặt đông đảo giang hồ nháo loạn rồi làm nhiềuchuyện kinh thế hãi tục như vậy, Thần Long Cung trong chốn giang hồ còn uy tín hay sao? Suy nghĩ đến tận đây, Duẫn Ngọc cước bộ lạinhanh hơn.

      Thần Long Cung Đông cung, kiến trúc hùng vĩ,điêu long hội phượng.

      Mắt nhìn bốn phía, quả nhiên là người tấp nập, các phái đệ tử đều ở đây, còn có Tố Cẩm phi sa thiên kim quý tộc, trang điểm xinh đẹp, quạt tròn lay động, làm Tuyết Nhan hoa cả mắt,lại thấy nhóm thiếu nam thiếu nữ, quay chung quanh ở trước đài luận võ hò hét trợ trận, xem ra trong chốn giang hồ các tân đạimôn phái đều tụ tập ở nơi này.

      Tuyết Nhan giương mắt nhìn cờ xí[1] trước đài, nhìn thấy Bách Hoa cốc, Tuyết Sơn Phái, thần kiếm sơn trang... là văn sở vị văn, xem ra có đến mười năm gian gồm nhiều võ lâm mônphái quật khởi trong giang hồ.

      [1] cờ xí là cờ tượng trưng cho từng phái bang.

      Tuyết Nhan tinh tế nhìn trong hội luận võ phân tán các nơi, thi múa kiếm, thi luyện quyền, thicưỡi ngựa, , đều là các thần thái khác nhau, vẫnchưa nhìn thấy các tiền bối cao nhân trong chốngiang hồ , có chút thất vọng, xoay chuyểnánh mắt, lại thấy hơn mười vị thiếu niên nam nữ có dáng người cao ngất đứng ở đài,người người thần sắc nghiêm túc.

      Giữa sân có bia đá thạch, chung quanhđược chạm khắc nhiều ký hiệu, hình thứcphong cách cổ xưa.

      Nhưng Tuyết Nhan kiến thức rộng rãi, vừa thấyliền biết là tảng đá thiên hạ vô song long , nghenói, khối vô song long được để tronghoàng cung là vật báu vô giá Hoà Thị Bích, vìsao lại cố tình xuất ở đây?

      "Vị sư huynh này, đài làm gì vậy?"Tuyết Nhan nghiêng đầu hỏi vị nam tử tuấn mỹ thanh tú đứng ở bên cạnh.

      "Ngay cả đài làm cái gì ngươi cũng khôngbiết sao? Còn chạy tới đây làm chi?"Nam tử thanh tú này đúng là Tuyết Sơn Phái đại đệ tử —— Tiết Phong, là truyền nhân của Tuyết Sơnkiếm pháp, cũng là đệ nhất mỹ nam tử Tuyết Sơn Phái, tính cách có chút cao ngạo.

      Ai ngờ, nhiều ngày Tuyết Sơn Phái xuất sư bất lợi nhưng từ sau khi thắng, những ngườikhác ai có thể đánh bại được.

      Tiết Phong tính khí khó chịu, bỗng nhiên nghecó người đặt câu hỏi, còn tưởng rằng là ngườikhông biết trời cao đất rộng, muốn làm phiền Tuyết Sơn Phái, lập tức khinh thường quay đầu,lại nhìn thấy người đứng trước mặt là vịphấn điêu ngọc mài, xinh đẹp thiên tiên, phong hoa tuyệt đại , tức khắc kinh ngạc, trừngmắt, sau lúc lâu ra lời.

      Tuyết Nhan ngoái đầu nhìn lại cười , mắthoa đào hơi hơi nheo lại, chậm rãi : "Vị sư huynh này, ta mới đến, rất nhiều chuyện hiểu lắm!"

      "Nga... Nga..." Tiết Phong biết chính mình thấtlễ, vội vàng ôm quyền, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn[2]: "Tiểu sư muội, ngươi biết điềugì..."

      [2] biết , nếu biết hết toàn bộ.

      Hóa ra, hàng năm Thần Long Cung đều phải tổ chức đại hôi luận võ lần để tìm võ lâm minh chủ mới trong giang hồ, dùng võ kết bạn, nhưng mà cạnh tranh kịch liệt vô cùng, nay năm mươi đại môn phái tuyển ra ba ngàn người, chỉ còn lại có mười tám người của các phái tinh .

      Sau khi Tiết Phong giới thiệu , cúi đầu : "Sưmuội, vừa rồi ta hơi đường đột ... Ngươi trămngàn đừng để ý nha?"

      Tuyết Nhan mỉm cười lắc đầu: "Đương nhiên sẽkhông."

      Tiết Phong gãi gãi đầu, nhìn Tuyết Nhan tươicười ngọt ngào, hớn hở say mê.

      Ngay lúc Tuyết Nhan và Tiết Phong trò chuyện với nhau vui vẻ, xuyên qua đám người là mộtbóng dáng có tư thế oai hùng lăng nhiên, dáng người thẳng, trong trẻo lạnh lùng lỗi lạc, cổ tay áo thêu hàn mai thanh nhã, rất nhiều nữ tữ giang hồ muốn tiến lên kết bạn, lại bị hơi thởlạnh như băng của cự chi ngàn dặm, ngườinày đúng là đại công tử Thần Long Cung, DuẫnNgọc,ánh mắt rùng mình, xuyên qua mọi người, thấy được bóng dáng xinh đẹp của TuyếtNhan, quần áo của nàng tuy rằng bình thường,nhưng khí chất xuất trần thoát tục lại rất nổitrong đám người.

      Nhìn thấy người bên cạnh nàng, Duẫn Ngọc nao nao, thầm nghĩ: vì sao nàng cùng đệ tử Tuyết Sơn Phái trò chuyện với nhau vui vẻ nhưthế?

      Chẳng lẽ nàng có nhìn thấy tam sư huynh ở trong này hay sao?

      Hay là nàng bỏ được chứng bệnh quái gở ?
      người qua đườngChris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: thiên tài

      "Sư huynh, thạch đá Thanh Long kia dùng để làm cái gì?"

      Giọng của như trân châu rơi bàn ngọc, rất êm tai, trong lòng Tiết Phong tựa như ăn cỏ linh chi ngàn năm được bổ sung nănglượng , này có coi trọng ? Nhưng thử hỏi đưa trẻ ba tuổi cũng biết tâmtình Tiết Phong rất sung sướng, cười mỉm : Tảng đá Thanh Long là tảng đá trânquý của thế gian, sáng lên tự nhiên, sau đó, vôcực thiên tôn ở mặt tảng đá rồng xuất hiệnlục đạo có kí hiệu thần thiên[1], có thể cảm ứng ra người tập võ có nội lực, khi phát sáng thìkhông giống màu ánh sáng bình thường, vì thếtừ nay về sau luôn sử dụng phương pháp này đểsuy đoán ra người có nội lực ! Cũng đỡ chođồng đạo[2] võ lâm chết sống lại vì so đấunội lực ."

      [1] Lục đạo tức là các cung cách sinh tử, luânhồi. (=>tâm điểm bao giờ cũng có hình con lợn,con gà, con rắn tượng trưng cho tham, sân, si, tức là vọng tâm; còn vòng tròn bên ngoài vẽ lụcđạo (Thiên (Tiên); Atula (thần); Nhân (người);Địa ngục; Ngạ quỉ (Ma đói); Súc sinh (thú vật).

      [2] Người cùng làm nghề.

      Tuyết Nhan khẽ nhếch môi, khỏi nhớ lạicái ngày mà Tây Độc và Bắc Cái ở đỉnh Hoa Sơn tỷ thí vài chiêu nội lực, tuy phải là thếnhân bịa đặt thêm tình tiết , nhưng cuối cùng lạirơi vào cái gọi là lưỡng bại câu thương[3], quả nhiên có thể thấy được so đấu nội lực là rèn luyện lực lượng , khỏi hé miệng cười.

      [3] là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đềubị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.

      Nụ cười của nàng thập quyến rũ ôn nhu, khỏi làm cho những thiếu niên chung quanh mặt đỏ tim đập.

      Giờ phút này, Tiết Phong hạnh phúc nhìn TuyếtNhan, khuôn mặt sáng rỡ, càng cảm thấy cả người phiêu .

      Lúc trước, đại biểu cho Tuyết Sơn Phái tham dự đại hội luận võ , luôn có tư tưởng "Mỹnhân là nhất, luận võ là thứ hai", dù sao, thiếuniên nào mà có tư tưởng đó? Mà đệ tửTuyết Sơn Phái ở trong chốn giang hồ tiêu sáinhất, áo trắng hoa cẩm, áo dài thanh nhã, làmhiệp nữ giang hồ mặt đỏ tim đập, thiên kim quý tộc thế lực lớn ân cần, mắt thấy các nàng mỹ mạo như Hoa, thanh lệ kiều mỵ, vốn tưởng rằng chính mình nhất định có thể ôm mỹ nhân về, ai ngờ nửa đường lại gặp cái Mộ Dung Thanh Li đáng ghét đến.

      Nghĩ về Mộ Dung Thanh Li, Tiết Phong nhịnkhông được cắn chặt răng... Chẳng qua chỉ là cái thứ tiểu bạch kiểm, chẳng qua là tiểu thiếu gia của Mộ Dung thế gia, chẳng qua là đệ tử củavô cực thiên tôn . Ai ngờ các nữ tữ giang hồ lạitrở mặt như lật sách, thiên kim quý tộc cũng hiểu sao trở nên rụt rè, tranh giành tình nhân, ngầm phân cao thấp, trong mắt làm sao còn có bóng dáng sư huynh đệ bọn họ nữa ?

      Chuyện này làm bọn tâm tình sa sút, anhhùng hụt hơi, vô tâm ham chiến[4].

      [4] còn tâm trạng chiến đấu

      Nhớ lại vết xe đổ, sắc mặt Tiết Phong bỗng nhiên biến ảo, tâm thần yên nhìn về phía mỹ nam tử cẩm y hoa phục kia đứng ở xa xa , chỉ mong mỹ nhân bên cạnh giốngnhư dong chi tục phấn[5] bình thường, bị MộDung Thanh Li mê hoặc đến thần hồn điên đảo! Ngay cả tên chính họ cũng biết.

      [5] ý chỉ các bôi son trát phấn tầmthường.
      Ngôn xảo bất xảo[6], Tuyết Nhan vừa vặnngẩng đầu lên, theo ánh mắt của nhìn thấy,nhìn thấy người dưới tàng cây là vị nam tử tuyệt mỹ.

      [6] ý dối nhưng cũng phải làgiả.

      Chỉ thấy kia nam tử mặc cẩm bào màu trắng , bên hông lộ ra ngọc bội màu lam sáng bóng , mày kiếm xéo tà khí, mắt phượng mị sắc thiên thành, câu hồn đoạt phách, trong lúc nhìn quanh, sâu thẳm khôn cùng, ngạo khí bức người. đứng dưới tàng cây chuối tây , chimyến bay xung quanh, làm nổi bật lên, trông rấtđẹp mắt, nơi đó nhìn lại các mỹ nhân chúng tinh phủng nguyệt, lại giống như chỉ có mình , cao thượng Như Nguyệt, Tuyết Nhan ẩncảm thấy chính mình từng gặp qua ở nơi nào đó, nếu có nhớ lầm, lúc trước nàng từng gặp qua nam tử này, nhưng rốt cuộc làcảm thấy có cái gì đó đúng, trong lúc suy tư, Tuyết Nhan lại nhịn được nhìn đôimắt của .

      Chẳng qua, nhìn sơ qua cỡ hai mươituổi , nếu mười năm trước, nhất định là mỹ namtuyệt sắc... Thấy nàng dường như cũng bị Mộ Dung Thanh Li hấp dẫn, Tiết Phong thầm sốt ruột, hoảng hốt : "Sư muội, tiểu tử kia rấtkiêu ngạo , để ai ở trong mắt đâu , phải người tốt, trăm ngàn đừng bị lừa!"

      Nghe vậy, Tuyết Nhan hơi hơi nhíu mi, có chútkhó hiểu.

      "Còn có, nử tữ bên cạnh đều tranh giành tình nhân với nhau, tranh đấu gay gắt, ngươiđấu lại các nàng ."

      "À~!" Tuyết Nhan mỉm cười, làm như hiểu được chút cái gì, ánh mắt đảo qua nữ tử này, chỉ thấy các nàng ngụy trang cao quý thanhnhã, trong ánh mắt che giấu có địch ý lẫn nhau,nàng xem ở trong mắt, cười dưới đáy lòng.

      Lúc này, luận võ đài cũng đào thải[7] vài tên đệ tử đại môn phái, chỉ thấy gã thiếuniên phóng ra nội lực của thân thể, dùng sức đánh chưởng ở mặt tấm bia đá ThanhLong, tấm bia đá lập tức cảm ứng được, lóe ra tia sáng màu xám.

      [7]Lượt bỏ bớt .

      "Nội lực tứ đoạn, tốt lắm, kế tiếp."

      Ngay sau đó tấm bia đá Thanh Long lên hào quang màu xanh, đúng là nội lực ngũ đoạn.

      Quả nhiên là hùng xuất chúng, mọi người ở đây hết sức cảm khái, chốc lát tấm bia đá lónglánh ra màu vàng đẹp như hoa , chỉ thấy hào quang bắn ra bốn phía, ánh sáng chung quanh ngừng bắn ra, bình phán giả[8] ánh mắtngưng trước mặt này, khuôn mặt băng sơn hiếm thấy được nụ cười mặt.

      [8]Tương tự như ban giám khảo

      "Nội lực lục đoạn."

      Tiếng vừa dứt, trong đại sảnh nhất thời ồ lên, đôi mắt cực nóng nhìn chằm chằm xinh đẹp đài.

      Thiếu niên dự thi sắc mặt cũng lâm vào biến đổi, ánh mắt toát ra thể tin, nội lực lục đoạn, là khủng bố, tuy rằng vô cực thiêntôn đem nội lực phân thành mười hai đoạn, nhưng ở ngũ đoạn, mỗi lần đột phá đoạn,cần đoạn thời kì dài, từ ngũ đoạn đến lục đoạn ít nhất cũng cần đến ba năm, chuyện này đối với bọn họ mà là khó có thể vượt qua Thiên Tiệm, ước mơ mà thể thành.

      Giờ phút này, khuôn mặt khỏi tươicười đắc ý, hôm nay, nàng mặc trang phục màu đỏ, nhìn qua xinh đẹp nóng bỏng, tuy rằng dung mạo của nàng ở giữa chúng nữ tính xuất sắc nhất , nhưng nàng ở trong mắt mọi ngườ iđã là ánh sáng ngọc Minh Châu, thiên tài trongthiên tài, tiền đồ thể tính bằng số lượng.

      Nàng đúng là Thần Long Cung nhị tiểu thư—— Duẫn Lâm.

      "Chậc chậc, trò giỏi hơn thầy thắng cho lam, Thần Long Cung quả nhiên là giống người bình thường!" Mọi người ánh mắt sáng quắc, quên biểu đạt ra loại tình cảm kính sợ đối với Thần Long Cung. Lúc này, DuẫnLâm ngẩng đầu ưỡn ngực, khóe môi giơ lên độcong nhợt nhạt , dù sao tâm hư vinh tựa như rấtkhó tắt được hỏa diễm. ngày nào đó, mẫuthân của nàng vì nàng mà kiêu ngạo, màkhông phải vì người kia mà kiêu ngạo, đó là Lâm Tuyết Nhan có tính tình quái gở .

      Nhưng mà, nàng hận! Nàng giận!

      Lâm Tuyết Nhan vô dụng kia xứng đángtí nào, sao xứng trở thành người thừa kế củaThần Long Cung ?

      Duẫn Lâm trong lòng thủy chung thoát khỏi được bóng ma của Lâm Tuyết Nhan,chẳng lẽ nàng phải đắm chìm trong giấc mơ tươiđẹp kia chứ, ngực lại cực kì khó chịu, xoay chuyển ánh mắt, lại ngoài ý muốn nhìn thấymột mỹ nhân kiều mỵ như Hoa, chung quanh tầm mắt nam tử toàn dừng ở bóng dáng kiều mỵ kia , ánh mắt bốc lửa, khi Duẫn Lâm thấy người kia , lập tức thể tin trợn tròn ánh mắt.

      Lâm Tuyết Nhan? Nàng sao lại ở chỗ này?

      Kinh ngạc qua , Duẫn Lâm lập tức lộ ra vẻ mặt hèn mọn , thanh sẵng giọng từ trongmiệng toát ra: "Lâm Tuyết Nhan, ngươi còn có mặt mũi đến chỗ này?" Tuy rằng, giọng của Duẫn Lâm chỉ dùng ba phần nội lực, nhưng những người trong võ lâm, thính lực rất tốt,nghe vậy, mọi người ánh mắt đột nhiên dời , biết xảy ra chuyện gì?

      Tuyết Nhan nghe vậy, cằm hơi giơ lên, ngướclên nhìn đài .

      Trong lòng phỏng đoán , nàng, rốt cuộc là ai?
      Thuở Lâm Tuyết Nhan thân thể yếu ớt gặpnhiều bệnh, tính cách quái gở, hợp đàn đúm, xuất những nơi náo nhiệt ồnào, Thần Long cung chủ Phương Ngọc Dungcũng muốn cho Tuyết Nhan can thiệpvào chuỵên đó quá sâu, vì thế cho nàng làm kế thừa chủ vị Thần Long cung , cứ tưởng rằngLâm Tuyết Nhan đưa vào trong Vô Cực Môn, cố học tập bồi dưỡng thêm nguyên thuật, thìnàng là võ giả mới ra đời, cho nên đa số vũ lâm nhân sĩ chưa từng nghe danh hào của nàng, tự nhiên biết Lâm Tuyết Nhan là ngườiphương nào, Duẫn Ngọc đột nhiên kinh hãi, bay nhanh hướng Tuyết Nhan đến.

      Tuyết Nhan sắc mặt vẫn chưa kinh hoảng, nhưng trong mắt nàng nhìn nữ tữ đài tốt, trong lòng rùng mình, giương mắt nhìn về phía Tiết Phong bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp giống nhau ý muốn hỏi : nàng là ai?

      Tiết Phong ánh mắt cực nóng, rồi giải thích:"Nàng này chính là Thần Long Cung nhị tiểuthư, tên là Duẫn Lâm."

      Tuyết Nhan dài "À~" tiếng, trong lòngđại khái hiểu được rằng, nàng nghe từ trong miệng thị nữ biết được, chính mình và nhị tỷ Duẫn Lâm quan hệ cũng hòa hợp, hômnay vừa thấy, có thể thấy được thực tế ra sao!

      Lúc này Duẫn Lâm bày ra tư thái mình là cấp , ánh mắt khiêu khích nhìn Tuyết Nhan, chỉcòn chờ Tuyết Nhan xấu mặt, ai ngờ nàng đối với chính mình hờ hững, nghĩ rằng Tuyết Nhanngày thường vô lý ai chịu nỗi, đối với nàng còn có ba phần cố kỵ, nghĩ tới lại làm cho nàng mất mặt trước mọi người, đúng là càng ngày càng hiểu quy củ, mẫu thân đối với nàng rất dung túng .

      Tuy rằng người trong giang hồ biết LâmTuyết Nhan, nhưng đệ tử Vô Cực Môn nghethấy đại danh Lâm Tuyết Nhan, có thể nhưsấm bên tai.

      Nàng gần đây sở tác sở vi, người Vô Cực Môn biết về nàng khá .

      vị đệ tử Vô Cực Môn mân môi, mặt như cũ khó nén vẻ châm chọc: "Lâm Tuyết Nhan, ngày thường học vấn nghề nghiệp, có tư chất tập võ, kinh mạch ngược chiều, võ công đứng thứ nhất đếm từngược lên trong danh sách đệ tử, nghĩ tới rất cố chấp đối với tam sư huynh, đúng là biết lượng sức!"

      "Tam sư huynh là người giỏi giang xuất chúng,tại sao phải thích nàng?"

      "Hì hì, ta nghe Lâm Tuyết Nhan vụng trộmyêu say đắm công tử Mộ Dung Thanh Li,thường thường lén trốn sau viện rình coi công tử Mộ Dung , rất là đáng khinh, thậm chí còn bịngười khác mắng là tiểu tặc."

      "Azz! Lâm Tuyết Nhan này đem mặt mũi Vô Cực Môn mất hết !"

      Mọi người đều nghị luận, đem tất cả các từ ngữkhó nghe nhất như sóng triều dũng mãnh rót vào trong tai Tuyết Nhan, mà nàng lẳng lặngnghe lời của mọi người, mặt chút thay đổi, làm người ta đoán ra tâm tư.

      Chương 6: Duẫn Lâm khiêu khích


      Duẫn Ngọc đứng ở bên, con mắt lạnh giá, lạnh như u đàm.

      Nghe lời của mọi người chửi bới TuyếtNhan, mày kiếm của hơi nhăn lại, sắc mặtphát ra trầm, Lãnh ý bung phát ra. Rốt cục,Duẫn Ngọc thể nhịn được nữa, toàn bộ nội lực tụ tập trong đan điền, hét lớn tiếngnói: "Đủ rồi! Ở đây là Thần Long Cung, LâmTuyết Nhan là nữ nhi của Thần Long cung chủ,cũng là muội muội của Duẫn Ngọc ta, bất kỳ ai nếu đem bàn tán những lời đồn về Lâm TuyếtNhan ra ngoài, chính là phản Thần Long Cung!"

      Mọi người bị nội lực Duẫn Ngọc mạnh mẽ chấn động, truyền vào tai lại kêu ông ông, khiếp sợ rất nhiều, bỗng nhiên nhớ lại chính mình đangcòn trong Thần Long Cung, phải giữ thể diện cho Thần Long Cung , đành phải ngượng ngùng im tiếng.

      Nam tử tuyệt mỹ dưới tàng cây, nhìn chằmchằm Duẫn Ngọc,cuòi như cười, nhẹnhàng nhu lỗ tai.

      Tuyết Nhan tuyệt đối nghĩ tới người thaychính mình ra dĩ nhiên là Duẫn Ngọc, giật mình, nghĩ lại điều này, đoán rằng khôngmuốn mất mặt mũi của Thần Long Cung, mà nàng là loại người tri ân báo đáp, người thíchghét nàng đối xử rất ràng, đáy lòng mộtchút cảm kích đối với .

      Thấy Duẫn Ngọc thiên vị Tuyết Nhan, mặtDuẫn Lâm nhịn được , hàm răng cắn chặt cánh môi, trong lòng chịu cam lòng.

      Nếu mẫu thân thiên vị Lâm Tuyết Nhan,tu hành ở Vô Cực Môn chắc chắn là nàng, cũngkhông phải là Lâm Tuyết Nhan, nàng sựkhông giống Duẫn Ngọc, mười sáu tuổi là cao thủ có thất đoạn, nàng bây giờ luyện thànhlục đoạn, cũng nhờ kết quả sau khi sử dụng đandược mà thôi, Duẫn Lâm càng nghĩ càng não ruột, mặt lúc xanh lúc trắng, tựa như mở cửa hàng nhuộm màu, ánh mắt xoaychuyển, bỗng nhiên nảy ra được kế hay.

      Nàng đến trước mặt Tuyết Nhan, ánh mắtthâm thúy, nàng biết muội muội này đầu ócđơn giản, ở trong Vô Cực Môn nàng có thanhdanh rất tốt, chỉ muốn làm cho Mộ Dung Thanh Li để ý nàng chút, giả mù sa mưa : "Tuyết Nhan, lúc trước tỷ muội chúng ta chưa bao giờ luận bàn với nhau, ngươi là đệ tử Vô Cực Môn, ở Vô Cực Môn tập võ nhiều năm, ngươi có dám cùng ta tỷ thí hay ?"

      Tuyết Nhan vi mắt giật mình, nheo lại ánh mắtnhìn nàng.

      Nàng bỗng nhiên tiến đến bên tai Tuyết Nhan, môi gợi lên: "Ta vụng trộm nhượng bộ cho ngươi, như thế nào?"

      bên Tiết Phong há rộng mồm nhìn Tuyết Nhan và Duẫn Lâm, nghĩ tới mỹ nhânbên cạnh chính là Thần Long Cung Tam tiểuthư, là Lâm Tuyết Nhan mà mọi người thườngmắng là trơ trẽn, đối với Mộ Dung Thanh Li khăng khăng mực, trời ạ! trừng tomắt, cũng chịu tin tưởng chính mìnhnghe được !

      "Duẫn Lâm, thể hồ nháo." Duẫn Ngọcnhìn Duẫn Lâm, mặt nhăn mày nhíu lại.

      "Đại ca." Duẫn Lâm nghĩ tới Duẫn Ngọc còn thay Tuyết Nhan xuất đầu, cười lạnh :"Chính là luận bàn mà thôi, cũng cóngười chết."

      "Ngươi là nội lực lục đoạn, Tuyết Nhan là nộilực đoạn, nàng thử sức với ngươi." Duẫn Ngọc lạnh lùng nhìn nàng.

      "Ngươi sao biết nàng tỷ thí với ta?" Duẫn Lâm cũng mặc kệ, quay đầu nhìn về phía Tuyết Nhan, lời thẳng thắng uy hiếp, "Ê ! Lâm Tuyết Nhan, chẳng lẽ ngươi muốn chứng minh rằng chính mình bao giờ sai hay sao?"

      "Tỷ tỷ muốn như thế nào?" Tuyết Nhan liếc mắtnhìn nàng, dường như lâm vào sở động.

      Duẫn Lâm thâm hít hơi sâu, cho tới bây giờ đều chỉ có nàng trêu đùa Lâm Tuyết Nhan, chẳng lẽ Lâm Tuyết Nhan bỗng nhiên phản kháng lại?

      Nàng cơ chân vừa động, đến trước đài, đối mặt với mọi người, sắc mặt chốc lát trở nênđiềm đạm đáng , tựa như thay đổi conngười khác, chỉ nghe lời thản nhiên của nàng giống như tự trách bản thân phiêu ra: "Các vị bằng hữu Vô Cực Môn, xá muội còn tuổi, nay nàng nháo thành các loại tư tưởng gièm pha này, chỉ trách chúng ta có để ý dạy dỗ nàng tốt, nhân phi thánh hiền, thục có thể vô quá, Tuyết Nhan bế môn quá mườilăm ngày, cũng phải vì tinh thần sa sút, mà do bế quan ở Thần Long Cung tu luyện."

      Mắt nàng tối sầm lại, giống như là bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép, thở dài: "Ta lúc này thỉnh cầu muội muội cùng luận bàn vũ kỹ!Để chứng minh cho xá muội thấy mình luônđúng, tuyệt đối giống như lời của mấy vịvừa ."

      Nay, Duẫn Lâm ở trước mặt mọi người sử dụng đến nội lực cao nhất, đưa ra lời khiêu chiến có tư cách nhất, dư quang của nàng xoẹt hướng Lâm Tuyết Nhan, chỉ còn chờ con cá mắc câu.

      Mọi người cho nên đều nghị luận.

      nữ tử giả nhân giả nghĩa, thực hiểu trước kia Lâm Tuyết Nhan bị nàng trêu đùa cho đến đường cùng như thế nào?Tuyết Nhan lạnh lùng cười, ánh mắt mang theo khinh thường, nàng vốn là người có tâm hướngvề y học, cũng phải là người nhu nhược.Nàng muốn nhìn Duẫn Lâm này uống loại thuốc gì? Vì thế Tuyết Nhan bước đều, ra đámngười, hướng trước đài , khóe miệng bứt lênmột độ cong khinh miệt: "Tỷ thí vũ kỹ... Duẫn Lâm tỷ tỷ đúng là người có tâm!"

      "Nhan nhi, đừng ." Duẫn Ngọc muốn cản lại, tâm tư Duẫn Lâm.

      Dưới tàng cây chuối tây, mỹ nam tử kia trươngra khuôn mặt tuấn hơn người, mang theo ý tứ hàm xúc ý cười, nháy mắt tản mátra nan chắn sức quyến rũ, sâu hấp dẫn ánhmắt nữ tử chung quanh!

      "Ngọc ca ca, tỷ tỷ đúng, chẳng qua là luậnbàn mà thôi, cũng chết người!" Tuyết Nhan liếc mắt nhìn Duẫn Lâm, bỗng nhiên nởnụ cười, mị nhãn như tơ, trong đôi mắt lên quang mang động lòng người, da thịt tuy rằngtái nhợt, lại sinh ra rạng rỡ sáng chói, có vẻ thanh lệ thoát tục, càng động lòng người.

      "Tỷ tỷ, trong chúng ta đánh thua mới thôi, như thế nào?"

      "Hảo."

      Quy định trong giang hồ, luận bàn vũ kỹ khôngthể dùng nội lực, có gì nguy hiểm, nghi hợp tình hợp lý, chẳng qua vũ kỹ cao thâm gần giống như có thể làm người ta trọng thương thậm chí chết, tất cả mọi người trong giang hồ cho rằng hai tiểu bối làm sao mà hiểu được vũkỹ cao thâm, trong lòng cũng thèm để ý.

      Tuyết Nhan lòng hai bàn tay trong tay áo, nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi mang theo ý cười chê bai, có lẽ ngoại nhân cũng biếtnăng lực của Lâm Tuyết Nhan, nhưng DuẫnLâm tại sao biết kinh mạch của nàng đingược chiều, thân thể suy nhược. Lấy thân thể Lâm Tuyết Nhan, bất luận nội công cùng ngoạicông, toàn bộ thể tu luyện theo chiềusâu, bởi vì là phế nhân thể tập võđược nữa.

      "Đợi chút, Tuyết Nhan muội muội, ta muốn cùng ngươi đánh cuộc." Duẫn Lâm thấy nàngmắc mưu, mặt hơi hơi trồi lên ý cười.

      "Đánh cuộc gì?" khóe miệng Tuyết Nhan trồi lên chút thản nhiên cười, chờ xem diễn.

      "Bằng hữu các phái trong giang hồ làm chứng,nếu như ngươi thắng ta, ta đem phần thưởngcủa đại hội luận võ, toàn bộ Phong Long Chi Ngọc và Kim Hoa Ngọc Lộ đều tặng cho ngươi,như thế nào?"

      Lời của Duẫn Lâm chữ rơi rót vào trong tai mọi người , nhất thời, trong đâysôi trào.

      Phong Long Chi Ngọc chẳng những có giá trị xa xỉ, nghe bên trong còn che giấu bí mậtkhông cho người nào biết, Kim Hoa Ngọc Lộ chính là là đan dược thánh phẩm, sau khi dùngcó thể tăng thêm ba năm nội lực tu vi, thứ quýgiá thế này, có thể dễ dàng tặng cho người khác sao? Dùng loại bảo bối này làm tiền đặt cược, hơn nữa đối phương là Lâm Tuyết Nhan có thanh danh tốt, là vũ nhục haikiện bảo bối này!

      Nghe vậy, Tuyết Nhan híp mắt, mặt lộ vẻ trầm tư.

      Phong Long Chi Ngọc nàng từng nghe qua, nhưng ra Kim Hoa Ngọc Lộ rất hiếm lạ, có thể gia tăng ba năm tu vi, biết Thần Long Cung chỉ có hai viên Kim Hoa Ngọc Lộ, DuẫnLâm vụng trộm dùng viên, nội lực mớithăng tới lục đoạn, thắng đại hội luận võ lầnnày, nàng còn phải thắng để đem đan dược lặnglẽ trả lại, nên làm cho Lâm Tuyết Nhan có khả năng thắng cuộc.

      "Hảo, ta đáp ứng." suy tư nãy giờ, Tuyết Nhan liền gật đầu, có lý do gì tiếp thụ.

      "Chẳng qua ta cũng có điều kiện." Duẫn Lâm khóe miệng nhướn lên, thuật thả câu [1] làsở trường mà nàng am hiểu nhất , Tuyết Nhan ở trong mắt nàng chẳng qua chỉ là điều cực xuẩn con cá ngu xuẩn, dùng mồi câu dụ dỗ chút, rất nhanh liền có thể mắc câu.
      [1] là phương pháp mồi dụ cá mắc câu, ở đây ám chỉ người ví như cá.

      "Mời ."

      "Tuyết Nhan muội, nếu ngươi thua , ngươi phải rời khỏi Vô Cực Môn, lấy tư cách đệ tử Vô CựcMôn tặng cho ta, như thế nào?"

      Ngữ lạc, Tuyết Nhan hiểu được ý đồ củanàng, nguyên lai Duẫn Lâm ý thể ở trong lời, Vô Cực Môn? Nàng tuy rằng ràng Vô Cực Môn là môn phái như thế nào,nhưng có thể làm cho Duẫn Lâm từ thủđoạn như thế, quanh co lòng vòng thiết kế nàng, nhất định ở trong chốn giang hồ phải có được địa vị cao nhất, kỳ để đệ tử có thể ưu việtđược, danh lợi song thu chơi, có lẽ cái giá phải trả chỉ đơn giản như vậy, mộtkhi như vậy, nàng tuyệt đối cũng làm cho Duẫn Lâm thực được!

      "Hảo." Tuyết Nhan trả lời vừa thanh thúy vừalưu loát.

      Trong lòng Duẫn Lâm cười lạnh, Lâm Tuyết Nhan này vẫn ngốc như vậy! Mới vừa rồi cứ nghĩ rằng nàng có điều thay đổi, xem ra chỉ là ảo giác, chính mình có vài câu, là có thể dễ dàng đem nàng đùa bỡn rồi.

      Nửa khắc sau, mọi người vây quanh ở đại hội Thần Long Cung, người tấp nập, đệ tử Vô CựcMôn mang bộ dáng xem kịch mặt vui vẻ vô cúng, tư chất của Lâm Tuyết Nhan bọn họ hiểu rất , thế nhưng cùng người đứng đầu về vũ kỹ ở Thần Long Cung Duẫn Lâm, ràng là tự rước họa vào thân! Đương nhiên cũng có ngườicho rằng là nhảm nhí, càng nhiều người thìmuốn xem náo nhiệt chút.

      "Duẫn công tử, ngươi , Tuyết Nhan có thểthắng sao?" Tiết Phong đứng bên cạnh DuẫnNgọc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp trong sân.

      Duẫn Ngọc áp chế trong lòng tức giận với Duẫn Lâm, lạnh lùng : " Thuở Nhan nhi thânthể gầy yếu, kinh mạch khoái, nội lực thể súc cho đan điền, hơn nữa cũng tinh thông vũ kỹ, lại có kinh nghiệm đối chiến, cơ hồ là có phần thắng."

      Cái gì? Tiết Phong kinh hãi, cũng bất chấp hình tượng tuấn tiêu sái của chính mình, cuốngquít chạy đến trước đài, lớn tiếng : "TuyếtNhan tiểu thư, trăm ngàn đừng miễn cưỡngchính mình, cho dù được, ai chê cười ngươi đâu."

      "Lâm Tuyết Nhan, xuống ! cần quăng mặt mũi Vô Cực Môn!" vị nữ đệ tửcủa Vô Cực Môn ái mộ Tam sư huynh nănglỗ mãng.

      "Xem ! Nữ đệ tử Vô Cực Môn nhất định làđang ghen tị mỹ mạo của Lâm Tuyết Nhan." đệ tử Tuyết Sơn Phái cười nhạt nhìn nàng
      "Thúi lắm[2]! Các ngươi ở Tuyết Sơn Phái có gì đặc biệt hơn người, đều là xú nam nhân mà thôi."
      [2] *Đây là từ chữi thề khá thô tục ở Trung Quốc*

      "Ây za, xấu nữ của Vô Cực Môn tức giận!"

      "Các ngươi... Hỗn đản..."

      "Đủ! Trong luận võ thể huyên náo xônxao." Các phái đại biểu vội vàng cản lại thủ hạđệ tử, miễn khiến cho các môn phái chi tranh.
      người qua đườngChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Mộ Dung Thanh Li là Tam sư huynh.

      Hai người đứng đối mặt nhau đài, nhìnTuyết Nhan chút đề phòng nào, DuẫnLâm cười lạnh tiếng, nheo mắt lại thoáng yên lặng, hai đấm chậm rãi nắm chặt.

      "Tỷ tỷ, nhớ thủ hạ lưu tình." Tuyết Nhancười .

      Muốn nàng thủ hạ lưu tình sao? Phải cho nàng thấy thế nào gọi là thủ hạ lưu tình, lặng yên vận công, nội lực chìm vào đan điền, mắt Duẫn Lâm lộ ra hung ác, đạp mặt, thân hình như tên, songchưởng như khúc long, trong gang tấc gần phạm vi Lâm Tuyết Nhan, chưởng lực như gió. chưởng này nhìn có gì đặc biệt, nhưng cận khoảng cách Lâm Tuyết Nhan nửa thước, thân hình Tuyết Nhan chợt lóe về phíasau , hoàn toàn tránh thoát chưởng phong củanàng.

      Ai ngờ Duẫn Lâm tay phải ở trung xuấtra đường cong sắc bén, bắn về phía cánh tay phải của Tuyết Nhan.

      Dưới đài có người kinh hô: "Vũ kỹ tuyệt học: móng vuốt sắc bén!"

      Duẫn Lâm có nội lực lục đoạn, có thể xuất ra móng vuốt sắc bén , quả nhiên vũ kỹ rất cao.

      Nhưng chiêu này quá mức ngoan độc!Nếu bị đánh trúng, chỉ sợ cánh tay Tuyết Nhan,nhất định bị thương nặng.
      Mặt Tuyết Nhan đổi sắc nhìn móng vuốt hướng nàng bắn đến, càng ngày càng gần, tấncông bất ngờ mà đến, ai ngờ nàng vẫn khôngnhúc nhích, mọi người hồi hộp, nghĩ rắng nàng bị dọa đến nỗi thể động đậy, thời điểm mọi người ở đây kinh hô ra, nàng bỗng nhiên nhàng nâng lên bàn tay, tay thoang gấp khúc lại, ở trung mạnh mẽ đẩy lên, thân thể nhàng bay ra... thân pháp củaTuyết Nhan quỷ dị, lại giống như sốchiêu ở Vô Cực Môn.

      Duẫn Lâm rất giật mình, nàng vốn tưởng rằngLâm Tuyết Nhan kinh mạch khoái, khíhuyết ngược chiều, nội lực cằn cỗi, tất nhiênkhông thể thi triển khinh công, ai ngờ TuyếtNhan thế nhưng tá lực đả lực, tránh vài chiêumà chính mình sở hữu.

      Nhìn màn này, sắc mặt Duẫn Ngọc thoángkinh ngạc, Tiết Phong lấm chấm xoa xoa mồ hôi lạnh trán.

      "Này chẳng lẽ là... Trong chốn giang hồ thấttruyền “Tật Phong bước?" vị đệ tử giật mình, nhớ năm đó thiên hạ đệ nhất y quán chẳng những y thuật kỹ càng, hơn nữa khinhcông cũng là tuyệt nhất, bởi vì thường hái thuốc ở vách núi, đơn giản tạo ra "Tật Phong bước", lên núi vào rừng đều dễ dàng hơn, võ nghệ cao cường thể chơi, đáng tiếc,thanh của rất thấp, vẫn chưa khiến chongười bên ngoài chú ý.

      "Lâm Tuyết Nhan, ngươi chỉ biết trốn sao?" sắc mặt Duẫn Lâm càng ngày càng khó coi, lại vụng trộm vận khởi chút nội lực.

      "Ngươi sao?" Tuyết Nhan chê cười nhìn nàng, cánh môi hơi mở, xoay người bay nhanh,thoáng chốc kéo khoảng cách hai người gần lại.

      "Sao lại thế này? Này... Điều này làm sao cóthể!" Nàng phải gân mạch khoái sao? Vì sao tốc độ nhanh như vậy?

      Bỗng nhiên, trước người cỗ kình khí đánhúp lại, hiển nhiên là nội lực!Sắc mặt Duẫn Lâm biến thảm, kịp tự hỏi, nàng muốn tránhđi, ai ngờ Lâm Tuyết Nhan chưởng bổ ngực của nàng, trước mắt Duẫn Lâm tốiđen, cả người từ đài bay ra ngoài, rơi xuốngđất sau đó lại trượt ra xa.

      Hết thảy phát sinh quá nhanh, người vây xem cũng tin nỗi mở to hai mắt nhìn.

      "Ngươi thua!" Nhìn Duẫn Lâm nằm mặtđất, lại liếc mắt nghẹn họng nhìn trân trối mọingười ở Vô Cực Môn, Tuyết Nhan quyến rũ cười, dung nhan xinh đẹp làm cho các thiếu hiệp tim đập như hươu chạy.

      Các đệ tử Vô Cực Môn hai mặt nhìn nhau, đây là Lâm Tuyết Nhan mà bọn họ nhận thức sao? phải kinh mạch của nàng yếu ớt, hơi thởkhông khoái, đối với người tập võ mà , nửa là phế nhân, đây là bọn họ cho tới bây giờ có con mắt nhìn tiểu sư muội, mà có thể chưởng đánh bại Duẫn Lâm! Chuyện này có thể giỡn được sao?

      Tuy rằng, bọn họ nhìn ra Tuyết Nhan sử dụng cái vũ kỹ gì, nhưng làm cùng thế hệ võ giả, bọn họ mặc cảm. Mới vừa rồi Duẫn Lâm sửdụng vũ kỹ cao thâm—— móng vuốt sắt bén,bọn họ ai cũng vô pháp tránh né, điểm này, bọnhọ chấp nhận thực lực của Lâm TuyếtNhan.

      "Đợi chút, nàng dùng nội lực, ta cóthua!" bỗng dưng Duẫn Lâm nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy giận dữ.

      "Lâm Tuyết Nhan nội lực đoạn, vậy cũngkêu là có nội lực?" các đệ tử Vô Cực Môn ánhmắt châm chọc tức khắc từ bốn phương tám hướng bắn ra.

      "Hóa ra Lâm Tuyết Nhan nội lực mới đoạn,nhưng vũ kỹ lại tỉ mỉ, là hậu sinh khả uý, nhưng Duẫn Lâm chẳng những khi dễ yếu, còn ở mọi người trước mặt dối." Lập tứcmọi người đối với Duẫn Lâm nhìn bằng ánh mắthèn mọn.

      "Ta sai, là !" sắc mặt DuẫnLâm trắng bệch.

      "Duẫn Lâm tỷ, tự nguyện chịu thua ! Khôngcần lấy cớ, miễn làm cho các bằng hữu giang hồchê cười Thần Long Cung chúng ta!" Tuyết Nhan giả bộ bộ dáng vô tội, ngồi ở phía bìnhphán, bàn tay cầm ngọc bội Phong Long, bàn tay cầm Kim Hoa Ngọc Lộ, chậm rãi cất vào trong lòng, vẻ mặt thản nhiên động lòng người.

      Nàng sử dụng nội lực là , Chẳng qua... Làai làm trái quy tắc pháp luật? Vận dụng nội lực?

      Vừa ăn cướp vừa la làng, vị nhị tỷ này cũng biết xấu hổ?

      Tuy rằng khối thân thể này kinh mạch khôngkhoái, nhưng kiếp trước Tuyết Nhan là thiên hạ đệ nhất y quán quán chủ, y thuật tuyệt luân,mười nay mai điều trị gân mạch khí huyết thông thuận rất nhiều, lúc sử dụng chưởng,cũng là thuyên chuyển toàn thân nội lực, chỉ sợcòn phải tu dưỡng mấy ngày nữa mới có thểkhôi phục.

      "Ngươi... Ngươi..." Nhìn Tuyết Nhan đem bảo bối nhét vào trong lòng, hai mắt Duẫn Lâm lành lạnh, lau vết máu khóe miệng, bộ mặt dữtợn, tức giận đến cả người phát run, chỉ vàoTuyết Nhan, run run nửa ngày ra lời!

      "Tỷ tỷ, chớ để kích động, cùng lắm PhượngLong Chi Ngọc ta cần, dù sao ngươi cũng phải là người đầu tiên lật lọng!"

      "Nga!" Mọi người nghe vậy, sắc mặt phẫn nộ,hèn mọn đối với Duẫn Lâm.

      Duẫn Lâm nhịn được lại văng thêm mộtbúng máu, vì sao nàng sớm phát ra muội muội này lại vô sỉ như thế! Quả thực vô sỉ đến cực điểm!

      Việc này qua , Duẫn Lâm trộm Kim Hoa Ngọc Lộ là việc thể dấu mãi được, bị Phương Ngọc Dung phạt đến sau núi tu tâm khoảng ba tháng, là do nàng biết quy củ của Thần Long Cung, ở trước mặt chúng đệ tử trong giang hồ khiêu khích Lâm Tuyết Nhan, lạibị phạt chép 《kim cương Bàn Nhược Ba La Mật kinh 》 ba ngàn lần, nàng giống như mộtđứa biết trời cao đất rộng, có thể tự làm tự chịu, khổ nổi.

      Hôm sau, sau khi đại hội võ lâm chấm dứt, TiếtPhong lưu luyến rời cùng Tuyết Nhancáo biệt, cũng mời nàng nếu rảnh Tuyết SơnPhái làm khách, Tuyết Nhan nghe chungquanh Tuyết Sơn dược liệu phong phú, tuyếtngàn năm tan, tất nhiên liền đáp ứng, Tiết Phong trong lòng toại nguyện, tràn đầy vui mừng rời khỏi Thần Long Cung.

      Từ nay về sau, Tuyết Nhan hậu tri hậu giác, biết được nam tử tuyệt mỹ dưới tàng cây chuối tâyđó là tam sư huynh của nàng —— Mộ Dung Thanh Li.

      Nhưng mà, làm Tuyết Nhan thể tin là —— Mộ Dung Thanh Li hiển nhiên là thiếu niên có lời ác độc ở Mộ Dung phủ mà nàng gặp được, đệ đệ ruột của Mộ Dung Thanh Ca,Mộ Dung thế gia tiểu công tử, từng được nàngxưng là "Chú em" ! Tuy rằng nhoáng lên mười năm, kiếp trước kiếp này, bỉ sinh bỉ tử, cảnh còn người mất, lại xuất ở trước mặt nàng, Tuyết Nhan nhịn được lấy tayche mặt, nhợt nhạt cười.

      Xem ra, vận mệnh, quả là trêu người!



      Chương 8:

      Đàn hương trong phòng cũng bị nàng đổithành hương bạc hà, tản ra mùi thơm ngát, thấm vào ruột gan.

      Sau giữa trưa, Tuyết Nhan tắm rửa xong, làn da càng thêm trong suốt như Ngọc, đẹp sao tả xiết, nàng vội vàng thay đổi sa y làm từ ti bạc màu trắng, che trụ đường cong hoàn mỹ củanàng, giơ tay nhấc chân vẫn lộ vẻ quyến rũ, toàn thân lộ ra mị hoặc thế nhân Phong Hoa!

      Rửa mặt chải đầu xong, Tuyết Nhan ngồi ở ghế,sau khi xem qua Phong Long Chi Ngọc lại nhàng thưởng thức Kim Hoa Ngọc Lộ, tắtngọn đèn, xem màu ánh sáng này, đặt ở chóp mũi ngửi, ngửi được dược hương tự nhiên, nàngkhông khỏi suy tư về thứ này đến tột cùng làchế thành như thế nào ?

      Chẳng lẽ nó có thể gia tăng ba năm tuvi? Vì sao lại quý giá vô cùng?

      Suy tư lát, trong kí ức của Tuyết Nhan nổi lên phương pháp thuật luyện kim, trong đan dược đều nhờ có thành phần kim chúc, hạingười rất nặng, khó tránh khỏi chán ghét đối vớiluyện đan thuật, chẳng qua mai đan dược trướcmắt này như là tác phẩm nghệ thuật, bề ngoài gập ghềnh, nhưng lại tinh xảo tự nhiên,hoa văn, ở giữa còn có khắc thể tự, Tuyết Nhanvội vàng cúi người nhìn thẳng vào , tinh tế thấy,phát đúng là có chữ "Phượng" .

      "Kỳ quái, chữ đan dược này rốt cuộc ám chỉ cái gì?" Tuyết Nhan hơi hơi nheo lại ánh mắt.

      Nàng cứ suy tư về điều này, ở trong phòng thong thả vài bước, cũng cẩn thận đá ngả lăn ghế bên cạnh người.

      nghĩ tới loạt phản ứng dây chuyềnliên tiếp phát sinh, ghế rớt hướng cái bàn, mặtbàn chớp lên, chúc quang tối sầm lại, chén tràrớt xuống, nện ngay ngón chân của nàng, thế nhưng so với chủ mưu còn chính xác hơn, đáng thương nàng võ lâm cao thủ thân thủ nhanh nhẹn, thế nhưng tránh thoát ly trà nóng tập kích, rất mất mặt, nhưng màlàm cho Tuyết Nhan buồn bực nhất là, khốithân thể này vì được nuông chiều từ bé, yếu ớtđến chịu được, sưng đỏ lên.

      Nàng đành phải buông đan dược xuống, cởi hàira, vén quần áo, thực thê thảm xoa chân.

      Lúc này, Duẫn Ngọc nghe được phòng trong dịđộng, lắc mình tiến vào trong phòng TuyếtNhan.

      nhiều ngày như cũ vẫn đảm đương "Hộhoa sứ giả", tuy rằng mẫu thân Phương NgọcDung ra lệnh cho làm, chẳng qua nội tâm của đối Tuyết Nhan có chút đổi mới, tính tình muội muội này trở nên tốt hơn! Thân thể cũng dần dần có biến chuyển tốt, nhìn sơ cũng biết sử dụng năng lực để bảo vệ bản thân,nhưng lại càng hiểu Duẫn Lâm, vì đạt đượcmục đích từ thủ đoạn, tuyệt từbỏ ý đồ, dù sao, Thần Long Cung nhị tiểu thư, nhiều ít gì chiếm được từ gien di truyền của phụthân Duẫn Bình.

      Nhưng mà, Tuyết Nhan đối với Duẫn Bình mànói, vẫn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận thể trừ chi cho thống khoái, chỉ vì nàng là đứa của Phương Ngọc Dung cùngnam nhân khác.

      Nghe , Tuyết Nhan thể chất yếu kém, cũnglà do phụ thân Duẫn Bình thầm động tay động chân.
      Chẳng qua phụ thân Duẫn Bình giỏi về tâm kế, làm việc cực kì cẩn thận, thận trọng, giấu giếm dấu vết, Phương Ngọc Dung tìm thấy căn cứ gì cũng phải thôi, đành phải vậy, nhưngphát sinh việc này về sau, cảm tình vợ chồnghai người lại xuất khoảng cách, ai có thểnghĩ đến ngày xưa người giang hồ nhân nghĩa tụng giang hồ hiệp lữ, nay là bằng mặt bằng lòng.

      "Nhan nhi, xảy ra chuyện gì?" Duẫn Ngọc có danh xưng là quân tử, thường thường ở ngoài cửa hoặc là chờ đợi ở nóc nhà, rất ít tiến vào trong phòng Tuyết Nhan.

      " có việc gì, chân bị đau thôi." Tuyết Nhan đưa ra đôi mắt ngập nước "Điềm đạm đáng " nhìn phía .

      Mắt Duẫn Ngọc khẽ nâng, nhìn đến nữ tử trong phòng đường cong mạn diệu, mang theo phongtình vạn chủng, vội vàng cụp mắt xuống, đãthấy Tuyết Nhan vén ra váy dài, lộ ra mảnh da thịt bóng loáng, Duẫn Ngọc nhìn chân nàngtrơn bóng, nao nao, sau đó nâng mắt kỳ quái liếc Tuyết Nhan cái, trong lòng kinh ngạcnàng lại mặc nội y! khỏi khẽ nhíu mày, cuối cùng dừng ở chân ngọc của nàng , nhìn thấy chân của nàng khéo léo mà đángyêu, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ lên mộtchút, rất nhanh lại lạnh như băng như trước.

      "Ngươi đợi chút, ta gọi là thầy thuốc lại đây."Duẫn Ngọc nhớ tới nam nữ thụ thụ bất thân, gấp gáp hướng ra ngoài , mới vừa vài bước,bỗng nhiên nhớ lại nữ tử chưa gả đượcđể chân trần trước mặt ở nam tử , nhất đồiphong bại tục, chỉ có kỹ nữ ở kỹ viện mới cóthể như thế, mà thầy thuốc cũng là nam tử, đem đảm đương cũng ổn, Duẫn Ngọc cóchút buồn rầu, dừng chút : "Cái kia... Takêu cái nha hoàn tiến vào tốt hơn."

      " cần , đau nữa rồi ." TuyếtNhan nhìn bộ dáng Duẫn Ngọc do dự, thầm buồn cười.

      "Ngươi... có việc gì?"

      " có việc gì."

      Duẫn Ngọc nhìn chân Tuyết Nhan, lại nhíu nhíumày dặn dò : "Ngươi nhớ kỹ, ngày sau trăm ngàn được ở trước mặt nam nhân đểchân trần, có thể thống."

      Trong lòng Tuyết Nhan thầm buồn cười,nàng chỉ lộ ra chân mà thôi, nếu chính mình ở trước mặt mặc áo ngủ váy ngắn, biết ngạc nhiên như thế nào?Ngẫm lại chỉ có Mộ Dung thế gia Mộ DungThanh Ca lợi hại, làm cho nàng xem trình diễn tuồng đông cung miễn phí, nếu là nam tử kiakhông phải vị hôn phu của nàng, nàng nhất địnhphải vỗ tay ủng hộ cho . Nghĩ đến Mộ DungThanh Ca, nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới Mộ Dung Thanh Li, nghe , cùng với DuẫnNgọc rất thân thiết, sau khi đại hội luận võ chấm dứt, đến bây giờ còn ở lại trong ThầnLong Cung.

      Tuyết Nhan thất thần hồi, con mắt vòng vo chuyển, lại dừng ở người Duẫn Ngọc, nhịnkhông được mím môi cười khẽ: "Ngươi cũng phải là nam nhân khác, ngươi là ca caruột của ta, có gì đâu?"

      Duẫn Ngọc lập tức giương mắt nhìn nàng, nhìnánh mắt của nàng có chút cổ quái.

      Tuyết Nhan tiếp tục trêu đùa : "Chẳng lẽ ngày bé chúng ta ngủ cùng chỗ?Chẳng lẽ ngươi chưa gặp qua ta tắm rửa bao giờ?"

      Hai má Duẫn Ngọc đỏ lên, liên tục lui ra phía sau vài bước, bộ dáng rất là thú vị.

      Lúc này Duẫn Ngọc gặp bộ dáng Tuyết Nhankhông coi ai ra gì, khỏi cau mày, lẩm bẩm trong miệng: "Ngươi ngươi mất trí nhớ , ta căn bản tin, nghĩ tới ta có phải ca ca ruột của ngươi hay cũng nhớ ?"

      Nghe vậy, Tuyết Nhan sửng sốt, lời của ám chỉ là... với Lâm Tuyết Nhan cóquan hệ huyết thống?

      nhiều ngày, Tuyết Nhan cùng thị nữ vừa vừa cười, có hỏi có đáp, cũng nương tay đối với các nàng thi triển ngân châm thuật thôi miên, chẳng qua, chuyện tình này nàng quên có hỏi, nhất là có hứng thú,thứ hai là thị nữ dám , nàng rất quan tâm phải làm như thế nào để thích ứng hoàn cảnh này, nhưng nàng vạn vạn ngờ là, DuẫnNgọc, phải là ca ca ruột của nàng.

      đến chuyện này cũng dài dòng, hóa ra, Thần Long Cung quân sư Duẫn Bình thần cơdiệu toán[1], ở trong chốn giang hồ có danhhiệu Gia Cát công tử, trước mắt thành hôn,ngoại trừ Phương Ngọc Dung, ngàyuống say mèm, mộng chính mình cùng PhươngNgọc Dung sầu triền miên, ai ngờ sau khi thanhtỉnh, phát chính mình lại chiếm đoạt gã thị tỳ, tức khắc hoảng sợ vạn phần, rồi cấptiền cho thị tỳ kia, đuổi trở về ở nông thôn.
      [1] Thần cơ diệu toán là tuyệt kĩ có rủi ro cao, tuy nhiên lại mang đến những thành công ngoài mong đợi nếu thành công.

      Nào biết thị tỳ châu thai ám kết[2], sau đó vụngtrộm sinh ra Duẫn Ngọc.
      [2]Theo ta chắc là ám chỉ ý vụng trộm sinh rồi rồi lén lút giấu .

      Sau khi thành hôn, Phương Ngọc Dung biết được Duẫn Bình có đứa con khác, cũngkhông trách tội, đem Duẫn Ngọc đó vào Thần Long Cung, làm bọn phụ tử đoàn tụ.

      Ai ngờ Duẫn Bình cũng vui sướng, thậm chí lời luôn lạnh nhạt đối với Duẫn Ngọc, chưa bao giờ đem làm con ruột của chínhmình.

      Nhưng ra Phương Ngọc Dung lại ngược lại,đầy quan tâm đối với Duẫn Ngọc, coi như con mình sinh ra.

      Sau khi biết được thân thế của Duẫn Ngọc,Tuyết Nhan được lời, bình tĩnh nhìn Duẫn Ngọc, nghĩ tới nam tử trướcmắt này cũng phải thuận buồm xuôi gió thiên chi kiêu tử[3], xem ra ở Thần Long Cung,mỗi người đều có chuyện xưa của chính mình, mỗi người đều bất đắc dĩ đối với chính mình, mà nàng và Duẫn Ngọc, đúng là người có đồng bệnh tương liên[4]!
      [3] đứa con kiêu ngạo của trời
      [4] (Nghĩa đen) Cùng bệnh cùng thương xótnhau.
      (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở hoàncảnh giống nhau người ta thông cảm với nhau.
      người qua đườngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :