1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sườn phi tội - Ảm Hương(c99)- Hoàn (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Tên truyện: Sườn phi tội
      Tác giả: Ảm Hương.
      Thể loại: xuyên ( nhưng cùng 1 thế giới theo kiểu tá thi hoàn hồn ), cung đấu, ngược luyến tàn tâm, HE.
      Editor: Ngược Ái, Tiểu An, Tiểu Bảo, Tiểu Trang
      Beta: Tiểu Yến + Ngược Ái.
      Nguồn conver: Tàng thư viện.com
      Link : http://nguocaitantam2.wordpress.com/

      Giới thiệu truyện:

      Ngàn cánh hoa trắng muốt bay phủ kín cả gian.

      Thân ảnh màu trắng của nàng như hòa nhập làm vào biển hoa, ngừng xoay vòng múa vũ khúc lời tang thương ấy.

      Tá thi hoàn hồn sao chứ?

      Nàng như chú chim bị chặt gãy cánh thể bay trở về quê hương của mình - núi Vũ Sơn.

      Nơi đó có người bạn thanh mai trúc mã - sư huynh của nàng

      Có người cha hết mực thương, chăm sóc, chiều chuộng nàng.

      Nàng ở nơi đây chỉ biết gồng mình chịu đựng oán trách của , đau thương của , phẫn hận của .

      Nước mắt lặng lẽ rơi khuôn mặt xinh đẹp, kiều ấy.

      Là vì nàng động tâm với ? Hay vì trái tim nàng thương cảm khi nhìn thấy mất người mình thương nhất là do... nàng?

      Hỏi thế gian này, tình là chi?

      Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy.

      Lưu thủy vô tình luyến lạc hoa.​
      Last edited by a moderator: 9/11/14
      Mad_Alice thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Sinh con

      Editor: Ngược Ái + Tiểu An + Trang nhi.
      Beta: Ngược Ái

      Đau!
      Đau đớn như muốn xé rách cơ thể!
      Cố gắng dùng chút lực nhìn xung quanh.
      Nhanh, hô hấp sâu………
      Trừ bỏ đau, vẫn là đau….
      Đau đớn liên tục…..
      Đến tận khi tiếng trẻ sơ sinh khóc lên, cơn đau mới chấm dứt. Nàng vừa mở mắt ra liền thấy bà mụ đầu đầy mồ hôi ôm đứa bé mới sinh, cười đon đả nhìn nàng chúc:
      - Chúc mừng Ngọc Vương Phi, là tiểu quận chúa!
      Tiểu quận chúa?
      Nhưng việc này phải trọng điểm, trọng điểm là bây giờ nàng ở đâu? Đúng vậy, đây là nơi nào nhỉ – nàng thầm trong lòng. Nàng bị thương nặng lắm sao? Tại sao lúc nãy lại cảm thấy đau đớn như vậy?Từ lúc ngã xuống ở Vũ Sơn nàng còn nhớ gì nữa. Cha đâu? Sư huynh đâu?
      Trong căn phòng này, giường được làm bằng gỗ lim, dương bạch la trướng, bàn gỗ hình bát giác, cổng vòm có tấm vải lụa rèm che màu hồng. Xung quanh là mấy thau máu đỏ loãng, khăn trắng cũng dính rất nhiều máu. nha hoàn mặc lục y cầm khăn mặt giúp nàng chà lau khắp thân thể. Bà mụ ôm đứa trẻ mới sinh sắc mặt rất vui vẻ đứng bên giường. Nàng vừa sinh con sao?
      Nhưng ràng nàng chưa có xuất giá…… Tại sao vừa mở mắt, nàng lại ở thế giới khác cơ chứ?
      - Ngọc Vương Phi, ta bẩm báo với Vương Gia!
      Nha hoàn áo xanh thu xếp chu toàn cho nàng xong, bưng thau đồng thu hết khăn dính máu, nhanh nhẹn lui xuống.
      - Ngọc Vương Phi, người lúc nãy vừa ngất lúc, dọa ta lo lắng thôi. Người xem này, tiểu quận chúa khuôn mặt xinh đẹp. Qủa thực giống Vương Phi như đúc.
      Bà mụ chờ nha hoàn thu dọn sạch , liền đem đứa trẻ mới sinh đặt giường. Đứa trẻ mới sinh toàn thân hồng nhuận, gương mặt nổi lên rất nhiều nếp nhăn, cái miệng nhắn khóc nỉ non. Như thế nào lại đứa trẻ này xinh đẹp cơ chứ? dám đưa tay chạm vào đứa trẻ khóc, nàng tại muốn biết tình huống này rốt cuộc là như thế nào a? Tại sao khi nàng vừa tỉnh lại trở thành người trong Vương Phủ rồi? Vương Gia? Nàng nhìn bà mụ…
      Bà mụ rằng bỗng quỳ mạnh mặt đất, sắc mặt tái xanh lại, miệng ngừng cầu xin:
      - Nô tài đáng chết, xin Vương Phi ban tội.
      Ai, đau đầu! Nàng hiểu ý tứ của lão phu nhân này là gì đây? Như vậy là sao chứ?. Chưa kịp phản ứng gì, nha hoàn áo xanh lúc nãy mở cửa vào:
      - Ngọc Vương Phi, Vương Gia tại cùng Tình phu nhân ở trong phòng. Vương Gia : “ với Tiêu Ngọc Thanh, bổn Vương có hứng thú. Nàng ta bây giờ tự lo cho tình cảnh của chính mình ! ”
      Nàng phất tay ý bảo nha hoàn cần nữa, thay vào đó là hỏi:
      - Ngươi tên là gì? Đây là đâu?
      Nha hoàn kia nghe nàng hỏi như vậy trở nên hốt hoảng , “bùm” tiếng quỳ xuống:
      - Ngọc Vương Phi, đây là Phủ Thân Vương, người là sườn Vương phi Tiêu Ngọc Khanh. Nô tỳ là nha hoàn Thu Thủy bên người.
      bộ dạng co rúm sợ hãi, làm như sai từ mất mạng ngay lập tức. Ngọc Thanh? Sườn Vương Phi? là trùng hợp, bởi tên của nàng cũng gần giống như vậy. phải phụ thân nhân lúc nàng hôn mê mà mang nàng đến đây chứ?
      Ai, đầu càng ngày càng đau! Vừa sinh nở khiến nàng mệt mỏi vô cùng, có tâm trí truy cứu nữa, nàng lại chìm vào giấc ngủ…..

      - Vương gia, như vậy có thoải mái ?
      thân hình nhu nhược động lòng người. cơ thế chỉ khoác bạc lụa mỏng, da trắng tựa tuyết như như . Nữ tử quỳ gối giường, bàn tay trắng nõn thon dài đặt người nam nhân mềm vuốt ve. Nàng phủ thân mình lên người , cố ý để cảnh xuân trước ngực lộ ra trước mắt nam nhân.
      Nam nhân này ngũ quan thâm thúy, đôi mắt sắc bén hẹp dài sâu thẳm, vài sợi tóc mai lòa xòa trước trán càng làm cho thêm phần ung dung, đĩnh đạc. nhàng đem thân hình thon dài nằm ngửa giường. Mắt gắt gao nhình chằm chằm dung nhan nữ tử, môi bạc hơi hơi hướng phía trước tạo thành độ cong hoàn mĩ.
      Nữ tử lại mềm mại đứng lên. Ngón tay ngọc miết lồng ngực của nam nhân kia, khiêu khích thân mình . Bên tai nam nhân khẽ thầm, phảng phất hơi thở như hương lan. Nam nhân bị thu hút, lẳng lặng hưởng thụ.
      - Vương Gia, nghe hôm nay tỷ tỷ sinh hạ tiểu quận chúa.
      Nam nhân hưởng thụ chợt mở bừng mắt, nhìn chằm chằm nữ tử kiều mị, giận dữ :
      - Ở trước mặt ta được nhắc đến nàng!
      khiến tâm trí bực bội mà! đột nhiên ngồi dậy, mặc lại quần áo. Tình phu nhân luống cuống, nhu nhược dùng hai cánh tay vòng quanh thân , đứng lên nũng nịu cầu xin:
      - Vương Gia, thực xin lỗi. Tình nhi về sau bao giờ…..nhắc đến tỷ tỷ nữa. Đêm nay người ở lại với Tình nhi được ?
      xong, mắt phượng rưng rung, điềm đạm đáng nhìn chờ mong. Hoàng Phủ Luật xoay người, bàn tay thô ráp chỉ nhàng vỗ về dung nhan mềm mại. Nhưng trong mắt lại lên tia sát ý khó phát . lẳng lặng lau nước mắt của nàng, tay còn lại gỡ vòng tay ôm cổ xuống. Tình phu nhân hiểu ý hề dây dưa, lập tức thuần thục hầu hạ mặc trường bào.
      Nam nhân đứng khoanh tay, lạnh nhạt với Tình phu nhân :
      - Tình nhi, ngươi tốt nhất nên biết thân phận của ngươi! Đêm nay bổn vương lưu lại, ngươi nghỉ ngơi .
      xong, thân hình thon dài cao ngất hề lưu luyến, tiêu sái ra khỏi cánh cửa phòng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Thị thiếp của Vương gia.
      Editor: Ngược Ái + Tiểu An
      Beta: Ngược Ái.

      Tình phu nhân ưu thương quỳ thảm. Nước mắt rơi như mưa khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nàng làm sao lại hiểu bổn phận của mình cơ chứ? Nàng chỉ là phận thiếp bé . coi trọng nàng cũng bởi vì khuôn mặt nàng có nhiều nét giống Vương Phi đời trước mà thôi.
      Nàng nâng đôi tay ngọc lên, khẽ vuốt dung nhan của chính mình. Đôi mắt hơi nheo lại, trong lòng bỗng lóe lên tia hi vọng. Ít nhất nàng còn có khuôn mặt này để thu hút , phải sao? Chỉ cần được để ý, trở thành người thay thế có gì được?
      - Vương Gia, hôm nay triệu Ôn phu nhân đến ạ?
      lão bà đứng cúi đầu trước nam nhân lãnh tuấn, thanh giữ vẻ nhất mực tôn kính.
      Hôm nay lại là cuối tháng sao? Khó trách trong cơ thể lại trở nên khó chịu như vậy. Đó là loại cảm giác rạo rực bình thường. có nữ nhân, mị độc trong người vĩnh viễn thể giải được. Mỗi tháng lại tái phát lần, mị độc khó hiểu này khiến công lực của giảm mất nửa, thậm chí tới lại bình thường cũng trở nên rất khó khăn. Mà những tiểu thiếp trong phủ chỉ có thể giúp tạm thời giảm bớt phần mị độc trong cơ thể mà thôi.
      Nghĩ đến đây, nghiến chặt răng lại, ánh mắt đầy vẻ thù hận. Nữ nhân chết tiệt kia, cả đời này đừng vọng tưởng buông tha cho ả!
      Mày kiếm nhếch lên, lạnh giọng giao phó Lí ma ma:
      - Đem Ôn phu nhân đến Vụ Cư của ta. Nhớ kỹ phải dùng Ngưng Tình Lộ. Còn chuyện sau đó, Lí ma ma – ngươi hẳn biết?
      - Dạ! Lão nô biết phải làm gì thưa Vương Gia. Nô tài xin cáo lui.
      Hoàng Phủ Luật hài lòng gật đầu, phẩy tay cho bà ta lui xuống.
      đêm xuân ý, triền miên dứt.
      Tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân quanh quẩn hòa hợp với thanh thở dốc trầm thấp của nam nhân vang vọng khắp căn phòng. Hai thân hình ngừng dây dưa, quấn quýt lấy nhau. Chiếc giường tối sau trướng như như cảnh xuân sắc, khiến vầng trăng bên ngoài cũng phải bẽn lẽn đỏ mặt trốn mình sau làn mây đen.
      Cuối cùng tiếng rên rỉ cùng thở dốc cũng chấm dứt. Nam nhân kia xoay người, chút lưu luyến quay người ra khỏi la trướng. Nữ tử giường mê muội dõi theo bóng dáng của . Trong ánh mắt đó là cố chấp si mê, ngượng mộ cùng tôn sùng. làn da màu đồng có lấy vết sẹo, tấm lưng dày rộng, thân hình đĩnh đạc. Hai chân thon dài của theo mỗi bước lên vẻ hiên ngang và tôn quý. Mái tóc dài tùy ý buông xõa đầu vai . Nam nhân này trông cường tráng như những người sống nơi thảo nguyên hoang dã. quả thực chính là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
      - Lại đây thay quần áo cho ta.
      Thanh trầm thấp đầy nam tính của truyền đến từ sau la trướng. Ôn phu nhân liền tức khắc từ trong mộng tỉnh lại, đứng dậy tới chỗ . Nàng thân lõa thể tao nhã đến trước mặt nam nhân kia, lấy áo trong cẩn thận mặc vào cho . Sau đó là áo ngoài, đai lưng….
      Nam nhân lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt sắc bén trở nên lãnh khốc như trước, hề có chút thương cảm với người nữ nhân ở trước mặt. Nữ nhân đối với đều dùng để giải độc hay giải quyết vấn đề sinh lý mà thôi. đối với các nàng, đều có cái gọi là tình cảm. Hoàng Phủ Luật phất tay áo, xoay mình chuẩn bị rời …..
      - Vương Gia!
      Ôn phu nhân đột nhiên túm lấy góc trường bào của , quỳ mặt đất cầu xin:
      - Ôn nhi muốn vì Vương Gia sinh hạ con nối dõi tông đường, cầu xin Vương Gia cho phép!
      Hoàng Phủ Luật quay đầu, khuôn mặt tuấn tú xuất tia kinh ngạc. Ngay sau đó liền cười khẽ, đưa tay nâng nàng đứng dậy:
      - Ôn nhi, ngươi thực muốn vì ta sinh con sao?
      Ôn phu nhân ngây ngốc mỉm cười, khờ dại :
      - Vâng, Ôn nhi hầu hạ Vương Gia lâu như vậy, rất muốn giống như các vị tỷ tỷ vì Vương gia mà sinh hạ nam nữ.
      bên Lí ma ma bưng chén thuốc tới, nghe Ôn phu nhân vậy đầu chảy đầy mồ hôi lạnh. Nàng ta biết mình vuốt râu hùm sao? Bà ta dặn dặn lại các nàng bao nhiêu lần, trước mặt Vương Gia được nhắc đến chuyện này! Nàng ta vào phủ ba tháng, chuyện này hẳn phải hiểu chứ?
      Hoàng Phủ Luật lại mềm hỏi:
      - Ôn nhi, ngươi mang thai con của ta sao?
      cười, nhưng ý cười xuất chút nào trong mắt. Nhìn tươi cười, Ôn phu nhân càng thêm tin tưởng. Nàng rồi mà, Vương Gia chắc chắn cho nàng sinh hạ đứa . Lời Lí ma ma chắc chắn chỉ để hù dọa nàng mà thôi. Muốn cản trở nàng ngồi lên vương vị chính phi sao? Đừng mơ! Hôm nay, nàng phải thắng sao?
      Ôn phu nhân đứng lên, nhàng ôm lấy thắt lưng Hoàng Phủ Luật, thẹn thùng :
      - Vương Gia, Ôn nhi chính xác mang thai con của người. Được ba tháng rồi, Ôn nhi, nhất định vì Vương Gia sinh hạ tiểu quận chúa. Như vậy, tiểu vương gia cũng có nhiều đệ đệ…
      Loảng xoảng….
      Tiếng chén thuốc rơi xuống mặt đất vang lên, Lí ma ma đột nhiên quỳ gối mạnh mặt đất, rối rít :
      - Vương Gia, đều là nô tài hành chu toàn, xin Vương Gia bỏ qua cho!
      Ôn phu nhân bị phản ứng vủa Lí ma ma dọa cho giật mình. Nàng nhìn về phía nam nhân kia, chỉ thấy dùng ánh mắt lãnh nhìn chằm chằm nàng. loại cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên.
      - Qủa đúng là Ôn nhi của ta. Dám đem lời của ta thành gió thoảng bên tai, ha ha!
      Đôi mắt vô tình nhìn chằm chằm Ôn phu nhân, hàn ý toát ra từ người tỏa ra khắp căn phòng. chuyển tầm mắt sang Lí ma ma quỳ gối bên cạnh:
      - Lí ma ma, ngươi biết nên làm như thế nào rồi, phải ?
      Ôn phu nhân rốt cuộc cũng ý thức được tình thế vô cùng nghiêm trọng. Nàng vội vàng quỳ xuống, dám ngẩng đầu lên:
      - Ôn nhi biết sai lầm rồi! Xin Vương Gia tha tội cho Ôn nhi, Ôn nhi lần sau dám…nữa…..
      - Ngươi cảm thấy ngươi còn có lần sau sao?
      Thanh lạnh lung của nam nhân từ đỉnh đầu nàng truyền đến.
      - Lần này chính ngươi chuốc lấy tai họa, Ôn nhi của ta! Lí ma ma!
      Nam nhân lớn tiếng đứng lên. Lão bà quỳ dưới đất vội vội vàng vàng lui xuống dưới. Lúc sau bà ta dẫn theo nha hoàn mặc hồng y bưng theo chén thuốc màu đen có mùi ngai ngái rất khó ngửi. Hai người vào, người giữ chặt thân hình giãy dụa của Ôn phu nhân. Người còn lại nhanh chóng bóp cằm nàng, đổ thuốc vào trong cái miệng nhắn đó.
      Ngay sau đấy, hạ thân Ôn phu nhân liền chảy ra dòng máu đỏ tươi. Máu loang lổ nền nhà, nhìn ghê người. Nam nhân ngồi ghế, ung dung uống trà chứng kiến cảnh tượng ghê rợn này từ đầu đến cuối, khẽ nhếch mép cười, ra lệnh:
      - Đem nàng ta đến Phiêu Hương Viện. Còn nữa cho người vào quét dọn sạch Vụ Cư.
      xong, lạnh lùng xoay lưng rời khỏi Vụ Cư, thèm nhìn Ôn phu nhân tới lần.
      - Vương Gia, xin người tha tội cho Ôn nhi, Ôn nhi cần kĩ viện….Lí ma ma, cứu cứu ta…..

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Hoàn cảnh xa lạ.
      Editor: Ngược Ái + Tiểu Bảo Bảo.
      Beta: Ngược Ái.

      Tô Ngọc Thanh rốt cục cũng biết chính mình nơi như thế nào.
      Nàng trước đây chỉ là hoàng hoa khuê nữ, vô tình trong lúc được triệu hồi tới Diêm phủ, đem hồn phách của mình nhập vào thân xác của Vương phi. kì lạ là gương mặt của vị Vương phi kia cùng nàng có hình dáng giống nhau đến chín phần.
      Mi, mắt, mũi, mặt, đều có chút sai biệt. Có khác chính là khuôn mặt này có đôi chút hồng nhuận hơn khuôn mặt của nàng mà thôi. Giữa mi tâm có điểm hạt châu sa màu đỏ, càng tăng thêm vẻ mị hoặc mê người. Nàng ngừng cảm thấy kinh hãi, than thầm đời này làm sao lại có người giống nàng tới như vậy cơ chứ?
      Ngay cả thân mình, hình thái cũng là tương tự nhau! Muốn khác nhau, chính là thân hình này so với nàng đầy đặn hơn chút. Hơn nữa, điều khiến cho nàng càng trở nên phiền não hơn chính là nàng tự nhiên trở thành mẹ của đứa !
      Đứa mà nha hoàn Thu Thủy bế tay chính là đứa bé nàng phải trải qua đau đớn tới tột cùng mới có thể sinh ra. Loại đau đớn này quả thực khắc cốt ghi tâm! Nhưng mà nàng ràng còn chưa xuất giá, làm sao có thể chấp nhận làm mẹ của đứa trẻ được chứ? Đứa trẻ này bỗng dưng xuất , nàng làm thế nào mới có thể chấp nhận được nó đây? Còn có người cha có trách nhiệm kia nữa. Đứa hạ sinh được hơn nửa tháng mà còn chưa bao giờ xuất đầu lộ diện. Có người làm cha như vậy sao?
      Nhìn hạ nhân ở Tích Lạc Viện này, từ nha hoàn cho đến lão nô, bà vú, mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt sợ hãi, rụt rè. Chẳng lẽ họ coi nàng là kẻ ăn thịt người?
      Nàng tự nhận chính mình là người rất hiền lành nha. Từ lúc tỉnh lại cho tới giờ hề quát mắng họ, hành hạ họ hay đánh đập. Vậy tại sao họ lại nhìn nàng như vậy chứ? Thôi quên , việc này đâu phải việc quan trọng. Việc quan trọng trước mắt đối với nàng là quay về núi Vũ Sơn. Sư huynh còn chờ nàng trở về để bái đường thành thân a.
      Ngày sinh mệnh của nàng kết thúc cũng chính là ngày nàng cùng sư huynh bái đường thành thân. Cha cùng sư huynh nhất định vô cùng đau khổ, thương nhớ nàng!
      Nàng nở nụ cười cực kỳ ôn nhu để hỏi Thu Thủy:
      - Thu Thủy, núi Vũ Sơn cách nơi này bao xa?
      Nào biết Thu Thủy sau khi nhìn thấy nàng tươi cười như vậy, đột nhiên "bùm" tiếng quỳ xuống . Thu Thủy tay ôm đứa của nàng, khuôn mặt trắng bệch, lắp bắp trả lời:
      - Ngọc, Ngọc Vương phi, Thu Thủy . . . biết núi Vũ Sơn ở. . .ở đâu. Nô tỳ đáng chết, nô tỳ tự vả vào miệng mình.
      Vừa dứt câu, đôi tay mảnh khảnh của Thu Thủy đinh dơ lên hướng miệng mình mà vả.
      - Dừng tay!
      Tô Ngọc Thanh thấy Thu Thủy như vậy, đầu óc liền trở nên hồ đồ hơn!
      Nàng có nàng ta phải tự vả miệng mình sao? Nàng chỉ muốn bảo nàng ta trả lời câu hỏi của mình thôi a! Nàng đưa tay lên bóp trán, nhàng tới chỗ Thu Thủy quỳ nâng nàng dậy. Thu Thủy nức nở đứng lên, đứa trong lòng cũng khóc náo loạn cả căn phòng .
      Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng trước mặt, biết nên gì. Nàng tại có thể khẳng định những hạ nhân ở đây đều rất sợ nàng. Cho dù nàng đối xử ôn nhu như thế nào, bọn họ thấy nàng như vậy đều trở nên sợ hãi, quỳ xuống van xin nàng tha tội.
      Nha hoàn Thu Thủy ôm đứa khóc náo loạn kia đung đưa dỗ dành, vẻ mặt kinh hãi, nước mắt lưng tròng nhìn nàng. Bên cạnh bà vú cũng dám lên tiếp nhận đứa trong lòng Thu Thủy vì... sợ nàng cho phép. Những người này là...
      Tô Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn Thu Thủy cùng bà vú, : - Đứa hình như là đói bụng. Bà vú ngươi tới chăm sóc nó ,
      Bà vú vừa nghe nàng ra lệnh, mới dám lên tiếp nhận đứa trong tay Thu Thủy cho nó ăn sữa. Nhóc tỳ kia có sữa liền ngưng khóc, quơ quơ đôi bàn tay bé của mình tỏ vô cùng cao hứng. Đôi mắt to của bé gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Ngọc Thanh.
      Tô Ngọc Thanh thấy vậy, lòng bỗng rung động lạ kì. Nàng đến gần đứa sờ sờ gương mặt mềm mại của bé. Nhóc tỳ kia mắt to chớp chớp nhìn nàng, đôi mắt vẻ tò mò, háo hức. Rồi sau đó, nó dùng bàn tay bé bé mềm mại nắm chặt ống tay áo của nàng, chịu buông ra.
      Tô Ngọc Thanh cười hiền từ, càng thêm thích đứa . Nàng đem ngón trỏ của mình nhàng bỏ trong lòng bàn tay của bé. Nó lúc này mới buông ống tay ra, gắt gao giữ chặt lấy ngón trỏ của nàng. Người hầu bên cạnh đều thở phào nhõm, các nàng còn tưởng rằng Vương phi muốn. . . . . .
      Tỳ nữ, lão nô bộc, bà vú, ai nấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng đầu. Trong lòng ngừng run sợ nhìn cảnh tượng trước mặt. Nhóc tỳ kia sau khi ăn no liền chu cái miệng hồng hồng lên, cọ cọ vào người bà vú chuẩn bị ngủ. Nhưng tay của nó vẫn nắm chặt lấy ngón trỏ của nàng buông.
      Tô Ngọc Thanh sủng nịch cười, liền dang tay đón đứa từ trong lòng bà vú. khắc kia, trong lòng của nàng liền có cảm giác giống như mẫu tử tình thâm. Nàng nhàng ôm đứa , cảm thụ được thân mình mềm mại của bé. Còn có hương sữa thoang thoảng từ cơ thể của bé nữa, khiến nàng lưu luyến a.
      Tất cả hạ nhân thấy màn mẹ con hài hòa, ai nấy đều cảm thấy nhõm lạ thường. là may mắn a! May mắn đứa này Ngọc Vương phi thích….

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Như lọt vào trong sương mù.
      Editor: Ngược Ái + Trang Nhi.
      Beta: Ngược Ái.

      Tô Ngọc Thanh khẽ nhíu mày nha hoàn Thu Thủy của mình.
      Thu Thủy có nhất thiết sợ nàng gặp vị phu quân trong truyền thuyết kia như vậy ? Bất quá cũng chỉ bảo mang nàng tìm vị phu quân danh nghĩa kia mà thôi. Vậy mà tiểu nha đầu kia sợ tới mức hai chân run rẩy, cùi gằm mặt nhất quyết chịu dẫn nàng .
      Thôi quên , nàng nên chấp nhất nha đầu này làm gì hết.
      - Ta tự mình tìm. Ngươi cho ta biết đường là được rồi.
      Nàng thản nhiên lên tiếng, nghĩ tới biểu tình sợ hãi quá độ của Thu Thủy khi nghe nàng xong. Thu Thủy bỗng "bùm" tiếng quỳ mặt đất, đôi mắt tròn hơi ươn ướt. Tô Ngọc Thanh thấy vậy liền nhăn mày lại. Nàng đâu có làm gì a? Như thế nào lại dọa người ta biến thành như vậy? Nàng hít hơi sâu, trừng mắt nhìn Thu Thủy, bất đắc dĩ lớn tiếng quát:
      - Ngươi nếu như vẫn còn quỳ ở đấy chịu đứng dậy vậy ta liền phạt ngươi được ăn cơm tối.
      Thu thủy vội vàng đứng lên, run run :
      - Nô tỳ , dám ... nữa. Thỉnh Ngọc Vương phi trách phạt.
      Tô Ngọc Thanh nhìn thân hình Thu Thủy run rẩy đứng lên, dám ngẩng mặt nhìn nàng. Xem chừng nhóm hạ nhân này phải chịu quá nhiều hành hạ do chủ nhân trước kia của thân thể này gây ra. Cho nên mỗi lời của nàng, cử động của nàng đều làm cho bọn họ sợ hãi, rụt rè như vậy.
      Nàng đành nhàng đỡ lấy thân mình Thu Thủy, dịu dàng :
      - Muội muội tốt. cho ta biết Vương gia tại ở đâu? Ta tìm có việc gấp muốn bàn.
      Thấy Thu Thủy thân mình vừng vàng đứng thẳng lên, nàng lại cười :
      - Thu Thủy ngốc, ngươi nhìn vào mắt ta, nhìn xem ta có thực tức giận hay ?
      Thu thủy co rúm lại, len lén ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của nàng, rồi sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu xuống. Nhưng đầu vai của bớt căng thẳng ràng, thả lỏng ra ít. Tô Ngọc Thanh biết là được ít hiệu quả, cũng bắt Thu Thủy phải tiếp nhận ngay thay đổi của nàng. Bọn họ chắc hẳn phải nhận ra nàng cùng vị chủ tử trước kia là hai tính cánh khác nhau chứ? người bình thường làm sao có thể thay đối tính cách trong vòng hai ngày,
      Nàng lại giọng hỏi nha hoàn:
      = Thu thủy, cho ta biết Vương gia ở đâu, được ?
      - Ngọc Vương phi, người thẳng, quẹo trái là thư phòng của Vương gia. Vương gia mời hồi triều, chắc hẳn ở thư phòng.
      Tô Ngọc Thanh vừa lòng gật đầu, cuối cùng cũng lấy được đáp án mà nàng cần a. Nàng khẽ gật đầu với Thu Thủy, cần phải thêm làm gì nữa, xoay người hướng thư phòng mà .
      Trong khoảng sân yên tĩnh, tiểu nam hài khoảng chừng ba tuổi tập võ. Chiêu thức thuần thục, chắc hẳn tập võ trong thời gian dài. Nhìn qua cũng còn rất , bất quá nhiều lắm chỉ ba, bốn tuổi. Cha mẹ sao lại nhẫn tâm bắt đứa chịu khổ như vậy? Nàng vào trong viện, cước bộ hướng tiểu nam hài xinh đẹp kia tới.
      - Ngươi. . . . . .
      Còn kịp mở miệng, tiểu nam hài vừa thấy nàng đến tựa như gặp quỷ giữa ban ngày, lập tức trốn vào trong phòng. Ngay cả tiểu nam hài này cũng sợ nàng sao? Tô Ngọc Thanh buồn bực đến vô cùng. Nàng tại muốn biết rốt cục chủ nhân của thân thể này tạo ra nghiệt chướng gì? Tại sao lại khiến người gặp người sợ như vậy chứ?
      Sau đó, rốt cục cũng có nam nhân xuất . Trông tuấn, dáng người cao lớn, đĩnh đạc từ trong phòng ra. thân áo bào màu lam, thắt lưng mang theo ngọc bội kỳ lân xanh biếc, giầy màu đen nhuyễn, khí chất vũ hiên ngang đứng trước mặt nàng.
      có khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm tuấn, đôi mắt sắc bén thâm thúy. Mũi cao thẳng, môi mỏng bạc thần khêu gợi. là nàng gặp qua nhiều nam nhân tuấn mĩ. Nếu so với sư huynh, nam nhân này tuấn mĩ hơn vài phần. Phong thái của làm trái tim nàng nhảy nhót thôi.
      Cặp mắt sắc bén sâu thẳm kia tựa hồ muốn đem nàng nuốt chửng, làm cho nàng thể chùn bước, kìm lòng được hãm sâu vào đó.
      Hả? Cặp mắt kia. . . . .
      Đôi mắt thâm thúy kia nhìn nàng đầy oán hận.
      Oán hận?
      Hả? Chủ nhân thân thể này cũng trêu chọc đến nam nhân tuấn dật kia sao?
      - Ngươi tới nơi này làm cái gì?
      Nam nhân nhíu mày kiếm, trầm ổn mở miệng. Tiểu nam hài xinh đẹp kia cũng gắt gao ôm lấy chân , ánh mắt mang vẻ phòng bị nhìn nàng chằm chằm. Tư thế lớn kia, tựa hồ như muốn đuổi đại sát nhân như nàng rời khỏi nơi này ngay lập tức.
      Tô Ngọc Thanh cảm thấy vô cùng nhức đầu, mệt mỏi.
      Nàng chọc vào ai a? Sao bỗng dưng nhập hồn vào thân xác kẻ người khác gặp liền thấy ghét, liền thấy căm hận như vậy chứ?
      Nam nhân tuấn mĩ cùng tiểu nam hài kia tuy rằng giống như đám hạ nhân trong phủ trông thấy nàng là rụt rè, sợ hãi. Nhưng ánh mắt chán ghét, căm thù nàng này tuyệt đối là ! Nàng muốn thoát khỏi hoàn cảnh khổ nhục này a. . . . . .
      Đúng rồi, nàng tới đây mục đích chính chẳng phải là muốn việc này sao? Còn nữa, nam nhân tuấn kia có phải là vị vương gia trong truyền thuyết ? Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nam nhân, cẩn thận mở miệng:
      - Xin hỏi, ngươi có phải là Vương gia ?"
      lớn đều cảm thấy sửng sốt khi nghe nàng .
      Nữ nhân này ở đây cố ý giả ngu sao? Bỗng dưng hỏi cái này trí óc có vấn đề!
      Hoàng Phủ luật nheo mắt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm người trước mặt, tựa hồ hiểu nữ nhân này muốn dở trò gì đây? Nếu nàng tự tay bóp chết đứa của mình nhất định tin tưởng.
      Nhưng nếu nàng biết , quả là thiên hạ này đại loạn rồi! Nữ nhân đê tiện này, phải nàng muốn cuộc sống của trở nên long trời lở đất đấy chứ?
      - Dục nhi, vào thư phòng để Lâm tiên sinh dạy ngươi tập viết.
      - Vâng.
      Nam hài tử xinh đẹp cẩn thận nhìn Tô Ngọc Thanh vài lần, sau đó nhu thuận vào thư phòng.
      Tô Ngọc Thanh chợt cảm thấy xấu hổ, tặng cho cái nhìn thân thiện cùng nụ cười ngọt ngào. Sau đó nàng quay lại nhìn nam nhân kia chờ trả lời.
      Trời ạ! Nhanh nhanh mau chấm dứt tình cảnh khó nhọc này . Hoàng Phủ luật xuống bậc thang, ánh mắt vẫn ngừng dò xét Tô Ngọc Thanh, gần như muốn đem nàng xuyên thủng mấy lỗ. Tô Ngọc Thanh được tự nhiên lùi lại phía sau mấy bước. Nam nhân này như thế nào luôn nhìn chằm chằm nàng như vậy? Giống như nàng chính là nỗi căm thù đến tận xương tuỷ, hận thể đem xé nàng thành trăm ngàn mảnh.
      Ánh mắt của khiến nàng hít thở thông, ánh mắt đó muốn đem nàng lăng trì mà.
      Hít sâu hơi sâu, nàng cố lấy dũng khí lại hỏi:
      - Ngươi rốt cuộc có phải là Vương gia hay ?
      Nam nhân kia liếc nhìn nàng cái sâu, đột nhiên dùng ngón tay thon dài của mình nắm chặt lấy cằm của nàng. Mắt ưng gắt gao nhìn chằm chằm mắt vào đôi mắt thu thủy của nàng.
      - Ngươi quả thực biết bổn vương là ai sao?
      Ánh mắt kia, ràng mang theo vài tia lãnh ý. Tô Ngọc thanh càng trở nên luống cuống, có đôi phần sợ hãi. Nam nhân này nhất thiết phải dùng phương thức này trả lời vấn đề của nàng sao?
      Nàng giãy dụa đứng lên, hung hăng gạt tay nam nhân nắm cằm nàng ra.
      đúng là loại người vô lý! Dám đối với nàng - Tô Ngọc Thanh khinh bạc như vậy! Nàng lạnh lùng đáp trả:
      - Ngươi là Vương gia, vậy mời ngươi thả ta !
      Hoàng Phủ Luật nghe vậy mi tâm nhăn lại, nhíu mi nhìn nàng. Nữ nhân này sinh hạ đứa xong tính tình liền đại biến sao? Trước kia, cho dù có chết ả cũng chịu rời vương phủ cơ mà?
      - Vì cái gì?
      Khuôn mặt tuấn tú mang theo chút nghiền ngẫm, khóe môi nhếch lên tạo nụ cười như có như . muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc muốn làm trò gì.
      Tô Ngọc Thanh nhìn thấy cười mà đỏ cả mặt, nàng lớn tiếng :
      - Ta muốn quay về Vũ Sơn! Nơi đó mới là nhà của ta! Thỉnh Vương gia giơ cao đánh khẽ thả ta trở về!
      - được! - Hoàng Phủ luật kiên định cự tuyệt.
      Ánh mắt trong suốt, chút nào làm ra vẻ tức giận. Mà sắc mặt ửng hồng má nàng, chưa bao giờ thấy gương mặt như vậy người nữ nhân này. Quả là vô cùng đáng .
      Nhìn gương mặt này của nàng, là làm trong đầu có ý niệm muốn giữ nàng lại. Tô ngọc thanh càng thêm tức giận! Nàng đem hai tròng mắt phát hỏa tới gần nam nhân kia, trừng mắt quát:
      - Ngươi nhìn vào ánh mắt của ta, có nhận ra có cái gì giống trước đây sao?
      Hoàng Phủ Luật nhàng nở nụ cười. tất nhiên là thấy được diểm giống, nhìn nàng tức giận đến phát hỏa vô cùng đáng . Tô Ngọc Thanh nhìn nam nhân mà chỉ cười, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng thất bại.
      Tuy rằng nàng là Tô Ngọc Thanh, nhưng thân thể của nàng là Vương phi a. Nam nhân này như thế nào nhận ra được nàng cơ chứ? Cuối cùng, nàng bình tĩnh nhìn nam nhân kia, :
      - Ngươi có tin tưởng Tá Thi Hoàn Hồn ? Ta là mượn thân thể thê tử ngươi mà sống lại. Nhà của ta ở Vũ Sơn. Ngươi tin ?
      Nam nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, .
      Tô Ngọc Thanh kêu "ai" tiếng, hề để ý tới Hoàng Phủ Luật, thất bại xoay người rời . Hoàng Phủ Luật nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng sâu, hai tròng mắt dần trở nên sắc bén.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :