1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống cùng vạn tuế - Hà Phi Song Giáp (51/830)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Sống cùng vạn tuế

      Tác Giả : Hà Phi Song Giáp

      Người dịch : Tiểu Thuận , Ansu6

      Tình Trạng : Hoàn (830 chương)

      Nguồn: Truyện yy4vn

      Giới thiệu:

      - Sống Cùng Vạn Tuế (Đồng Cư Vạn Tuế) là bộ truyện Sắc - Đô Thị, có pha chút Huyền Ảo. Nhân vật chính là Lục Minh, gia thế cực kỳ bí . Lục Minh tuy võ công rất cao nhưng lại sống 1 mình, xin được việc, nghèo đói, luyện đồng tử công từ , được gần gũi nữ giới...

      - Lục Minh chuyển vào nhà mới, kinh ngạc phát của mình hàng xóm tất cả đều là mỹ nữ. Hàng xóm tốt bụng trong có hoa khôi của trường, có hộ sĩ, có nữ cảnh, có nữ tặc, vừa có thành phần tri thức đẹp mỵ, lại có minh tinh Ngự Tả; thậm chí, còn có công chúa tiểu La Lỵ... Muốn chết chính là, trải qua quê nhà ở giữa ở chung cùng trao đổi, những thứ này tất cả lớn mỹ nữ đều đối với sinh ra hảo cảm, nhất thời, hạnh phúc cùng ghen tức đồng loạt đập vào mặt.

      - cái tu luyện Đồng Tử Công thuần khiết đồng nam , như thế nào chống đở những thứ này mê chết người bồi thường sinh mệnh tiểu tinh đây? Ngay cả công việc cũng có Lục Minh, như thế nào nuôi sống các nàng mấy cái xài so sánh với nước chảy còn lợi hại hơn Tiểu ma nữ đây? "Sinh nhật của ta lễ vật muốn kim cương dây chuyền, ba trăm vạn cái kia!" Dĩ nhiên, cùng Lục Minh những lời này, cũng dừng lại bé, mỗi vị bé đều như vậy trịnh trọng lần. Nếu như Lục Minh muốn thực nguyện vọng của các nàng , trừ phi trong đêm biến thành 'Ngàn vạn phú ông' . "Tốt, ta tứ phong ngươi vì nữ vương, ngày mai đem ngọn Kim Sơn tới cho ngươi làm mão vua!" 'Nghìn đồng phú ông' Lục Minh trả lời như vậy...

      Các file đính kèm:

      Last edited: 24/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 1. KỲ NGỘ



      ________________________________________



      Lộ Minh tốt nghiệp đại học, rất vinh dự được trở thành thành viên của quân đoàn thất nghiệp.

      Ba tháng, từ giám đốc đến quản lý, từ kỹ sư đến kỹ thuật viên, sau cùng là người làm công bình thường, những công việc có thể phỏng vấn đều phỏng vấn, nhưng công việc vẫn chưa tới.

      Nhưng mà, có ít nữ quản lý xinh đẹp khác gì mấy em ở thẩm mỹ viện, theo hỏi Lộ Minh kẻ biết tại sao mình lại đẹp trai rằng có muốn trở thành "trợ lý riêng" của họ . Doạ cho Lộ Minh lông tóc dựng đứng, từ chối thẳng thừng công việc "trợ lý riêng" công việc thoải mái, có xe có nhà lại có tiền này.

      thà làm việc nặng nhọc tại công trường còn hơn là trở thành trai bao. Đừng là xinh như mấy em ở thẩm mỹ viện, đến tuyệt thế mỹ nữ mà mời làm "trợ lý riêng", Lộ Minh cũng kiên quyết từ chối.

      Lý do là vì, khổ luyện mười tám năm Đồng tử công, ít nhất vẫn còn năm nữa mới đại công cáo thành, nếu như bây giờ mà tạm biệt đồng thân, công lao trước đây bỏ , vậy mười mấy năm luyện tập như địa ngục đó bốc hơi hết cả... tất cả đều người cha đáng ghét đến cực điểm đó, ông nội truyền cho mình đồng tử công luyện, lại lừa Lộ Minh khi còn luyện, đến khi Lộ Minh lớn hơn chút, biết đồng tử công là gì muộn rồi.

      Nhớ lại hồi học đại học, người khác thành đôi thành lứa, hoa tháng trước hẹn tháng sau, em em , Lộ Minh ngược lại thể cứng lòng, hết lần này đến lần khác từ chối những cuộc hẹn của mấy em xinh đẹp, lòng bảo vệ cái đồng tử thân chết tiệt này, là thê thảm .

      Lại đến ngày phỏng vấn. Lộ Minh hôm nay chuẩn bị xong hết giấy tờ, đến công ty phỏng vấn làm bảo vệ.

      Trước đây, từ trong tim Lộ Minh thất muốn mặc bộ "giả da hổ"( bộ đồng phuc bảo vệ), nhưng cuộc sống bắt buộc, Lộ Minh quyết định thử xem sao. Ai biết đội trưởng đội bảo vệ lời từ chối, lý do, thủ hạ của chỉ tuyển những người xuất ngũ, văn bằng cao, khó chỉ huy.

      Lộ Minh lại lần nữa tìm việc thất bại, đúng lúc rời khỏi công ty, chiếc Porsche 911 từ bãi đỗ xe chạy tới, dừng lại bên cạnh Lộ Minh, bên trong có mỹ nữ đeo kính mát, dùng tay ra hiệu Lộ Minh tới đó.

      Thấy người đẹp hướng mình ra hiệu, Lộ Minh tự chủ tim đập ping ping.

      "Giúp tôi đem cái này vứt vào thùng rác", mỹ nữ chạy Porsche đưa cho Lộ Minh lon coca uống hết, tuỳ ý ra lệnh.

      "Mẹ khiếp".

      Lộ Minh ngạc nhiên, đợi đến khi kịp phản ứng người đẹp lái con Porsche chạy mất rồi.

      Chẳng những xin được việc, lại để cho người của công ty sai vặt, ta cho mình là người gì? vứt lon nước cũng nhờ người khác, lẽ nào ta sợ trời mắng sao?

      Lộ Mịnh vốn bực mình, nhưng còn chưa được 3 km, nhìn thấy người đẹp chạy Porsche bị đám người vây quanh, dưới đất có lão đầu người đầy máu nằm, bên cạnh mười mấy tên hung thần ác sát sắn tay áo kêu đánh kêu giết người đẹp đó.

      Lộ Minh vừa nhìn thấy liền hiểu ngay, ha ha, đúng là mười năm phong thuỷ luân lưu chảy, em bé này gặp phải "đảng đâm xe" rồi.

      "Ít nhất phải bồi thường 10 vạn, nếu chúng tao đập nát xe của mày".

      Tên cầm đầu cơ mặt giật giật, tay nắm lại kêu răng rắc.

      "Đưa điện thoại cho tôi, để tôi gọi điện, bao nhiêu tiền tôi cũng đền!" người đẹp Porsche hiển nhiên là chẵng có ít gì về khinh nghiệm xã hội, biết bản thân gặp phải lừa đảo, còn cho rằng mình đâm vào người khác, thanh còn có chút run run: "mau đưa bệnh viên, tiền viện phí tôi trả hết, tiền nhất định đền, mau cứu người, để tôi gọi xe cấp cứu".

      " được, đừng cho là tao biết loại người có tiền, ràng là gọi xã hội đen đến dàn xếp, còn là gọi cảnh sát đến bắt nạt loại người bình dân như bọn tao, có cửa, cho rằng bản thân có chút tiền là xem mạng người như cỏ sao? " tên đeo kính nhìn rất nho nhã, giọng đầy chính khí .

      "Đánh nó, đánh nó..." nhiều người cùng kêu lên.

      "Lại là con nhà phú gia đua xe đâm chết người, bắt bỏ tù, thiên lý bất dung".

      Mười mấy tên nam nhân khí thế đằng đằng vây lấy người đẹp Porsche, kẻ hét người la, doạ cho nàng mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

      Lộ Minh từ xa đứng nhìn, mặt có chút cười cợt. Nhìn mỹ nữ bị doạ hoa dung thất sắc, Lộ Minh vui tới thiếu chút vô tay hoan hô.

      Đồng hồ hàng hiệu của người đẹp bị bọn người đó cướp lấy xem tới xem lui, trong xe cũng bị mò mấy bận. Sau cùng, tên cầm đầu giơ nắm đấm lên doạ bắt người đẹp Porsche tháo hoa tai va giây chuyền:

      " đủ tiền, tháo hoa tai va dây chuyền xuống, mày còn đền, người bị mày đâm chết rồi, còn muốn chút tiền cũng đền? còn lắm lời, tao đánh chết mày".

      "Đây là di vật cuar bà nôi tôi, tôi đưa cho các người, bao nhiêu tiên tôi cũng đưa, chỉ riêng dây chuyền này được..." đôi mắt của người đẹp Porsche đỏ lên.

      " cho mày bài học, mày còn cho lão tử là đại thiện nhân!", tên cầm đầu giơ tay lên, tay nắm lấy tóc, tay giơ lên chuẩn bị tát tai mỹ nữ.

      "Bốp"

      tiếng tát tai đanh gọn vang lên. Nhưng mà, phải từ mặt của người đẹp Porsche, mà là từ mặt hắc đại hán cầm đầu.

      Người ra tay là Lộ Minh, hắc đại bị đánh nổ đom đóm, răng máu chảy ra, còn chưa kịp phản ứng, Lộ Minh lại tiện tay tát them 1 cái bên kia, đem đánh cho mềm nhũn dưới đất, tất cả mọi người đều sững sờ, hiểu phát sinh chuyện gì, kể cả người đẹp Porsche, Lộ Minh ngược lại để ý đến ánh mắt khing hãi của mọi người, hướng về lão đầu đầy máu nằm dưới đất đạp cái. Lão đàu vốn dĩ chết, đột nhiên sống lại.

      Chỉ thấy gã đau đến chim kêu quỷ gào, cả người bật dậy, ôm lấy cánh tay phải nhảy tưng tưng, mồm phát ra thanh như giết heo .

      "Các vi, muốn lừa tiền phải là được, nhưng đối với người đẹp nên ôn nhu chút, tôi rất vinh dự làm mẫu, mọi người học theo nhé".

      Lộ Minh cười trông rất thân thiện, sán lạn như ánh dương quang. Mấy tên côn đồ phụ trách náo nhiệt đại nộ, lấy ống nước bằng sắt sớm chuẩn bị từ trước ra, trong đó có 2 tên động tác nhanh nhất, định hợp lực đập Lộ Minh.

      "Các vị học viên, lớp cần tập trung, được làm việc khác". Lộ Minh tay chợt động, ai xảy ra chuyện gì, 2 tuýt ống nước nằm trong tay .

      Lộ Minh đem 2 ống nước tuỳ ý vặn vài cái, ống nước phát ra thanh nghe ghê răng, 2 ông nước bị vặn xoắn vào nhau.

      Đám người nọ nhìn thấy, mô hôi đua nhau chảy ra.

      Người đẹp Porsche dạng trợn mắt há mồm, tin vào việc xảy ra trước mắt.

      Lộ Minh trước tiên đem vật biến hình khủng bố đó vứt cho 1 tên côn đồ, rồi quay sang mọi người ôn tôn nhắc nhở:

      "Lên lớp cần phải tập trung, được làm việc riêng".

      "Đối với người đẹp nhất định phải ôn nhu...mọi người xem ví dụ chính xác của tôi". Lộ Minh như là đóng khịch, móc ra lon coca, ngửa cổ uống, sau đó quay sang đưa cho người đẹp Porsche lon nước, rất khí thế phân phối: "Em, giúp mang lon nuớc vứt vào thùng rác!".

      "A?".

      Người đẹp Porsche ngây ngô đón lấy lon nước, hoàn toàn hiểu xảy ra chuyện gì.

      Trong lòng mọi người tại đây, đồng thời ra hai chữ "thằng điên".

      Người đẹp Porsche bỗng nhiên tỉnh lại, nàng nhận ra kẻ giữa đường giết tới, tên "Trình Giảo Kim" này, là người mà tại cửa của công ty mình sai vứt hộ lon nước, xem ra, làm như vậy, chính là quên báo thù việc vừa rồi... nghĩ tới đó, người đẹp Porsche xém xỉu, tới lúc này rồi mà vẫn còn so đo, đúng là tên keo kiệt.

      Nhưng mà, nàng nhìn Lộ Minh đắc ý cười mỉm, khỏi có chút cảm động, nhân bản thân mình gặp nguy hiểm, chỉ có đứng ra giúp đỡ.

      Quá cool(đẹp trai) rồi, giống như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết vậy.

      " bạn, chúng tôi là người của Đại Hồng Môn Bưu ca, chúng ta nếu như đều là dân quậy phố, xin hãy tay..." tên nho nhã đeo kính lấy hết can đảm ra câu này.

      "Bưu ca?"

      Lộ Minh nghe thấy liền cười lớn.

      Người đẹp Porsche khẩn trương nhìn , sợ Lộ Minh quen biết đám người này, tim nàng đập bình bịch, sợ nháy mẳt , là cứu tinh của mình lại đột nhiên biến thành bạn của kẻ địch, mười mấy tên nhìn thấy Lộ Minh cười, thầm vui trong lòng, cùng nhau gật đầu, đều mình là người của Bưu ca, lại còn có kẻ hỏi cả biệt danh phố của Lộ Minh.

      Lộ Minh cười , đến trước mặt tên văn nho mở miệng :

      "Mày Bưu ca, có phải là người đầu trọc mặt đầy thịt ?, trán còn có sẹo vết dao, cánh tay có hình săm rồng xanh, đúng ?".

      Tên văn nho vội gật đầu, mười mấy tên côn đồ xe đâm cảm thấy cả người, ra đại thuỷ đâm vào miếu long vương, nhận ra là người 1 nhà.

      Người đẹp Porsche cảm thấy trước mắt tối đen, xém chút lăn ra ngất.

      "Mày Bưu ca? Tao quen!!"

      Lộ Minh thay đổi giọng điệu, lắc đầu cách quả quyết: "Đừng cái gì Bưu ca, đến tên đánh giỏi nhất của Hồng Môn Hắc Báo ca, kẻ cầm đầu Thanh Long lão đại, tư cách già nhất là tam gia cửu gia, tao 1 người cũng quen!".

      "......" đám côn đồ của đảng đâm xe trợn trắng mắt.

      Cái này so với Vũ Đằng Lan(ko bit ai) dối là chưa xem qua AV còn muốn dối trá hơn, có điều kẻ trước mặt nắm tay quá cứng, mọi người chỉ biết nhăn mặt mà nghe, dám đối kháng.

      Người đẹp Porsche cảm khích thiếu chút nữa khóc rống lên, nàng vừa rồi tim còn tận ở mây, mãi tới lúc này mới rơi xuống.

      Nàng nhận biết được, cần biết người này có quen hay quen xã hội đen, nhưng nhất định giúp nàng.

      "Là tên nào xen vào chuyện của ông? mẹ nó, là cái giá áo này phải , ông mày đút mày vào bao tải vứt xuống biển! là tên khốn khiếp có mắt này?", vài tên từ xa chạy lại, có lẽ là do mấy tên nhãi nhép báo cáo lại.

      Mọi người vừa thấy Bưu ca tới, mặt đệu lộ ra vẻ mừng rỡ. Đại Hồng Môn ở thành phố Lam Hải hoàn toàn có thể bá đạo. Bưu ca của bọn họ xuất hiên, tuyệt đối khiến cho trẻ em nín khóc, tại mọi người chỉ cần mở to mắt ra mà nhìn, xem cái tên tiểu bạch diện khoa trương này chết như thế nào.

      "Bưu ca, là ta có mắt!!" Lộ Minh vỗ tay cười lớn.

      Tên Bưu ca vừa hò hét rất khí thế, nhìn thấy kẻ xen vào việc của mình là Lộ Minh, cả người đột nhiên ủ rũ.

      Mấy tên phía sau, nhìn thấy khuôn mặt sắp khóc của Bưu ca, vẫn rất đắc ý chửi: "dcm nó, Bưu ca là người mà kẻ khốn khiếp là mày cũng có thể chọc vào sao? lông còn chưa mọc đủ, cũng học đòi cản trở tài lộ(đường phát tài) của Đại Hồng Môn, nhanh quý xuống cho ông..."

      Bưu ca nổi giận lôi đình, quay lại hét vào mặt tên phía sau: "Câm mõm, ở đây phải nơi mày có thể chõ mõm vào!".

      Lộ Minh cười cười, hướng về phía Bưu ca : "Bưu ca, rất uy phong a... còn muốn tôi quỳ xuống ?".

      "Quỳ xuống!!".

      Mấy tên phía sau còn chưa phản ứng kịp, vẫn rất khoa trương hét lên.

      Bưu ca mặt đanh lại, hướng về mấy tên thủ hạ tay đấm chân đá, nháy mắt đem mấy tên tiểu đệ đánh nằm ra đất, lại quay ra tên nam tử nho sinh và đồng bọn bắt quỳ xuống, còn mạnh tay tát cho mấy cái, sau đó cung kính hướng về Lộ Minh cúi người hành lễ: "Chúng tôi hôm nay uống nhằm nước đái ngựa, mù mắt chó, nhìn ra ngài, ngài đại nhân đại lượng, đừng thấy bọn nó có chút nhận thức, thực ra toàn là lũ ngốc!".

      Toàn bộ mọi người đều bị kinh sợ.

      Người đẹp Porsche càng dám tin nhìn vô Lộ Minh, tên này có thể khủng khiếp vậy sao?

      Đại ca xã hội đen, vừa nhìn thấy liền bị doạ biến con cua chân mềm?.

      rốt cục là ai? lẽ nào, là còn của long đầu lão đại của thành phố Lam Hải.

      Lộ Minh giơ tay ra vỗ vào vai Bưu ca cười lớn: " tồi, cũng làm tới lão đại rồi! Bưu ca, cái tên này nghe cung uy phong ra phết, thiếu chút nữa đem tôi ra doạ chết rồi".

      Bưu ca mặt nhất thời tím ngắt, nhìn trông giống ngư gan lợn.

      "Bỏ , tôi chỉ là kẻ qua đường, để tâm cản trở con đường tài lộc của Bưu ca. "

      Lộ Minh mỉm cười, đưa tay chỉ vào nam tử nho sinh đeo kính. Bưu ca vội vàng phi tới dật lấy cái túi hàng hiệu tay nam tử nho sinh, sau đó thu lại hết những gì cướp, thuận tay cho mỗi tên 1 cái tát, rồi cung kính đưa cho Lộ Minh.

      Lộ Minh nhận lấy, rồi quẳng cho người đẹp Porsche phát ngốc ra đó, : " , việc gì cũng chưa từng xảy ra..."

      "Đúng đúng đúng, việc gì cũng chưa từng xảy ra, tạm biệt , ngài cẩn thận". Bưu ca vội vàng vuốt đuôi, cười với Lộ Minh.

      Người đẹp Porsche vừa ngạc nhiên vừa mừng, nàng vốn bị doạ ít, may có Lộ Minh như từ trời giáng xuống, ra tay giúp nàng, khiến nàng hồn phát quay trở lại.

      Nàng cũng hiểu nơi này nên ở lại, nhận lấy túi sách và chìa khoá xe, vội vàng lên xe, sau khi khởi đông xe liền vẫy tay ra hiệu cho Lộ Minh ý muốn cũng lên xe.

      Lộ Minh làm như nhìn thấy, quay người bước .

      "Hêy! lên xe". Người đẹp Porsche lái xe theo sau, ngừng vẫy tay, nhưng Lộ Minh làm như nghe thấy gì.

      "Tôi xin lỗi có được ? tôi trước đây cho rằng là nhân công của công ty tôi, thế nên mới nhờ vứt hộ lon nước... tên gì? lên xe, trước tiên lên xe có được ?" Người đẹp Porsche có chút yên tâm nhìn vào kính chiếu hậu, phát Bưu ca vẫn giữ khuân mặt cười, cung tiễn Lộ Minh, dừng được thở ra hơi.

      Nàng thò đầu ra khỏi xe, cười rất ngoạt ngào với Lộ Minh: "Vừa rồi rất cám ơn ... tên gi?".

      "Tôi tên Trình Giảo Kim", Lộ Minh làm ra bộ mặt đứng đắn hồi đáp, sau đó bước vô ngõ rẽ.

      Đợi đến khi người đẹp Porsche lái xe qua cầu vượt, thấy bóng dáng đâu nữa.

      Người đẹp Porsche rất bực mình, nang xuống xe nhìn 4 phía, nhưng vẫn nhìn thấy Lộ Minh đâu, sau đó quay qua chiếc xe của mình đạp cái,. bốp, dép cao gót rơi xuống gầm xe.

      "Bưu ca, người vừa rồi là ai vậy? trước đây chưa thấy qua..." nhìn Lộ Minh xa, đám côn đô ngăn được tò mò hỏi.

      "Lũ con tép chúng mày mà cũng đòi biết ?", Bưu ca khinh bỉ cười nhạt: "Tao nếu như ra đại danh của , chắc chắn doạ chết lũ khốn khiếp chúng mày! đừng tao Bưu đầu trọc, đến Long ca chuyện với cũng phỉa khách sáo. Có biết 2 năm trước quyền Thái, takedo, quyên đạo... các phái có 10 cao thủ khiêu chiến các võ quán ? liên tục 60 người bị đánh bại, đến cả Long ca cũng dám chắc ứng chiến, cao thủ thi đấu quyền luật hầu như đêu die hết, cao thủ gần xa có chút tiếng tăm đều dám ngửng mặt, ai dám đứng ra trừng trị 10 tên đó...sau đó, có 1 người xuất , thách đấu với 10 tên đó, chẳng mấy chốc đánh ngã 7 tên, còn 3 tên sợ qua chạy vô các đại sư quán xin bảo hộ chính trị, sau cùng cắp đít chạy mất...".

      "Lão đại, ý là, là làm ra?", mấy tên côn đồ nghe xong, tất cả đều hít hơi khí lạnh.

      Bởi vì trong túi trống rỗng, tiền của Lộ Minh là dựa vào việc làm công kỳ hè tích gọp được chỉ đủ thuê ở trong thôn xóm.

      Con đường phía dưới nơi Lộ Minh thuê có mấy quán cóc bán đủ các thể loại ăn vặt, hàng ngày từ 0 giờ đến 4 giờ là yên tĩnh 1 chút, còn lại nghe được tiếng rao bán bằng các khiểu khẩu của các nơi cả nước.

      Phía dưới còn có 1 quầy sách vỉa hè, ở đó bày bán các loại sách bản quyền và sách cũ, người coi quầy sách là 1 lão đầu mà cả ngày nhìn lúc nào cũng như là ngủ.

      Hàng ngày lúc trở về, Lộ Mình đều tuỳ ý thuê 1 quyển về để đêm đọc cho đỡ chán.

      "Ý? làm sao thế này!!" hôm nay lúc quay trở về, Lộ Minh phát cả con phố trông khủng khiếp, mặt phố đủ thứ linh tinh lôm côm, như là có đợt bão vừa qua.

      đoán chắc là công ty ống nước đến làm việc, chứ nếu có cảnh này.

      Quầy sách còn, nhìn lão đầu chủ tiệm sách đứng đó, trong mắt toàn 1 màu đen.

      "Sách hết rồi, về quê thôi! bất kể cái gì, cố hường vẫn hơn địa phương này", trong lòng Lộ Minh chợt có chút thương xót, cảm thấy lão đầu cũng giống như bản thân , đều là vì cuộc sống ở thành phố này mà cố gắng giãy giụa, nhưng dù có nỗ lực thế nào nũa, cuối cùng cái gì cũng có.

      rút ra hai trăm trong số tiền ít ỏi còn lại, rất nhanh đút vào túi của lão đầu, rồi vỗ vỗ vào vai ông, sau đó quay người rời .

      Ngân lượng của có hạn, việc làm chưa có, có thể đưa cho lão đầu, chỉ có từng đó mà thôi.

      Lão đầu ở phía sau kêu 1 tiếng, sau đó đuổi tới nơi.

      "Chỉ còn sót lại cuốn cuối cùng, tiểu hậu sinh, tặng cho cậu".

      Lão đầu đưa cho 1 quyển sách, nhìn đường viền thấy là cuốn sách này rất cũ.

      "Uhm? cụ ah, đây là sách gì vậy?" Lộ Minh tuỳ tiện lật vài trang, vài trang đầu là hình luyện công của cổ nhân, ở phía còn có chữ Triện ghi tâm pháp, mấy trang phía sau ngược lại lại giông như xuân cung đồ (hình xxx). 1 nam 1 nữ ôm nhau đều là đồ án kiểu song tu, làm cho trong lòng Lộ Minh có chút ngạc nhiên.

      "Nghe học được có thể thanh xuân vĩnh trú, thậm chí bạch nhật phi thăng...có điều tổ tông ta đời đời đều tìm ra mấu chốt của nó." lão đầu lắc đầu .

      "Nếu mà hiểu được, ông phải là thần tiên rồi" Lộ Minh cười lớn.

      từ học võ cùng ông nội, khổ luyện 18 năm, kim chung trạo, thiết bố sam... ngoại công, có chút tiểu thành. biết thế gian có cổ võ(võ loại cổ điển) cao thủ là giả, nhưng chưa từng nghe qua có loại nao là thanh xuân vĩnh trú, bạch nhật phi thang thành thần tiên.

      Nếu như cuốn sách này đúng là tu chân thành tiên, lão đâu sao tự mình tu luyện, ngược lại lại tặng cho kẻ thân thích là mình.

      Lộ Minh để tâm chuyện đó, nhận quyển sách này là vì cho rằng đó là lòng tốt của lão đầu.

      "Sách tăng cho người hữu duyên, nếu như cậu mà cũng như tôi đến tuổi này rồi mà vẫn học được, vậy hãy tăng cho người khác". Lão đầu từ tốn , rồi sau đó quay người rời .

      "Nếu cứ theo đó mà luyện, biết có hay tẩu hoả nhập ma...Ý?" Lộ Minh lật lật quyển sách, lẩm bẩm tự nhủ, vô ý ngẩn đầu lên phát con tăm tích của lão đầu đâu nữa, doạ giật mình. Cả con phố, 1 người cũng có, mới có mấy giây, lão đầu thấy đâu nữa, rốt cục lão là người hay là quỷ a?.

      Lộ Minh ngẩn người mất mấy giây mới hồi phục ý thức, bỏ quyển sách vào lòng.

      Mặc dù biết đây có phải là quyển sách dạy tu tien hay , nhưng chắc chắn đây phải là 1 quyển sách cạn bã. Lộ Minh đoán, những thứ viết trong sách chắc là loại võ cổ truyền nào đó. Ông cụ bán sách, chắc là cao thủ võ cổ truyền, lão thấy bản thân tâm tính tồi, lại có chút căn cơ, vì thế nên mới đem võ cổ truyền thần bí này truyền lại cho mình.

      Phát tài rồi, Lộ Minh chuyến này gặp được kỳ gộ, trong lòng như nở hoa, trước đó buồn phiền vì tìm được việc biết bay đằng nào mất.

      tâng tâng tang… lên lầu.

      Vừa mới mở cửa, chợt có mọt họng súng chĩa vào đầu Lộ Minh

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 2. HỒNG NHAN HỌA THỦY.



      "Tôi có vô lộn phòng chứ?"

      Lộ Minh kinh ngạc kêu lên, phát chỉ có 1 khẩu súng ngắn chĩa vào đầu mình, trong phòng còn có thêm 2 người đẹp nữa.

      Bên trái cầm súng chỉ vào đầu mình, là người con mặc bộ đồ đen, người con này dung nhan tuyệt mỹ, có thể khiến người ta ngừng thở, nhưng biểu tình lạnh lẽo băng sương, nhãn thần lại cáng sắc bén như truỷ thủ.

      Lộ Minh bị nàng chú mục vào, cảm giác như bị con hổ nhìn chòng chọc vào vậy.

      Lãnh khốc hắc y nữ tử hai tay hai khẩu súng, khẩu chĩa vô đầu Lộ Minh, khẩu kia chĩa vô góc phòng nơi còn người con khác ngự tại đó.

      Người con bên tay phải mặc cảnh phục (bộ đồ cảnh sát), mĩ mạo tuyệt thế, cười mà mê đảo chúng sinh thế gian, cũng là dạng hồng nhan hoạ thuỷ, khuynh quốc khuynh thành.

      tay nàng đồng dạng là khẩu súng chĩa vào tim hắc y nữ tử.

      "Hai vị từ từ đánh, tôi chỉ là gánh tương qua thôi...", Lộ Minh thấy tình thế giằng co, hận thể lập tức rút lui, an toàn rút khỏi chiến trường.

      " vào!!" thanh của hắc y mỹ nữ như băng châu vỡ ra.

      "Đóng cửa vào!" Người đẹp cảnh phục cũng tuỳ ý phân phối, như là nàng mới là chủ của căn phòng này vậy.

      "Là chủ của căn phòng này, tôi ngoài việc hoan nghên ra, còn muốn với hai người rằng, tôi hoàn toàn tôn trọng tự do của khách, vì để phá hoại việc của hai người, tôi nguyện ý tới góc cửa sổ ngồi lúc". Lộ Minh phối hợp đưa hai tay lên, biểu đạt bản thân theo chủ nghĩa hoà bình, tuyệt đối vô hại.

      "Ta đói rồi!", hắc y mỹ nữ lạnh lùng .

      "Nấu cơm, làm ba món thêm bát canh!" người đep cảnh phục cũng gật đầu đồng ý.

      "Là chủ nhà, làm cơm mới khách là việc phải làm, nhưng mà, trong nhà chuột và gián mấy tháng trước chết đói rồi, tôi lấy gì làm cơm đây?" Lộ Minh chìa hai tay ra, biểu như người phụ nữ đảm nhưng có gạo thổi lửa.

      "Gọi điện kêu đưa tới, tôi muốn cơm chiên trứng sốt cà chua", người đẹp cảnh phục súng vẫn chĩa vào hắc y nữ tử, mắt rời, chỉ đạo Lộ Minh.

      "Có lẽ là tôi nên gọi 110? là kêu đồ ăn?" Lộ Minh cảm giác trái đất quay ngược rồi.

      "Nhiều lời, tôi là cảnh sát". người đẹp cảnh phục bực mình .

      "Cạch", hắc y mỹ nữ , chỉ đem chốt an toàn của khẩu súng chĩa vô đầu Lộ Minh mở ra.

      "Có phải cửa hàng giao cơm tận nhà ? số 195 tầng 2 phòng 707,gọi 3 phần ăn nhanh,1phần cơm chiên trứng sốt cà chua, 1phần... hắc mỹ nữ, dùng gì? cá nấm hương, cuối cùng là 1 phần thịt sào, nhanh nhé!!", Lộ Minh lập tức móc di động gọi cho hàng ăn dưới phố đưa tới 3phần cơm.

      Trong phòng lại yên tĩnh, hai người con câu nào, sũng vẫn chĩa vào nhau.

      Lộ Minh bị kẹp ở giữa, thấy thế giằng co, muốn cho khí bớt căng thẳng liên : "Đây phải là bang Texas ở Mỹ, hơn nữ quyết đấu kiểu cowboy cũng lỗi thời rồi, bằng đem đấu súng đổi thành phun nước miếng(kiểu Châu Tinh Trì), hai người thấy sao?".

      Hắc y mỹ nữ trừng mắt nhìn Lộ Minh, giọng so với cái lạnh của Siberia còn lạnh hơn : "Câm mồm!!".

      Người đẹp cảnh phục ngược lại nhìn Lộ Minh có chút tiếu ý, khiến Lộ Minh cảm thấy xương cốt mấy cân, thiếu chút nữa bay lên.

      Người đẹp cảnh phục đem khẩu súng từ tốn bỏ vào bao, quay sang hắc y mỹ nữ : "Chúng ta vẫn theo quy củ cũ, dùng võ nghệ phân cao thấp, tôi thắng để lại đồ vật, thắng, vậy coi như 3 ngày 3 đêm này tôi theo coi như vứt ".

      "Hưng!!!" Hắc y mỹ nữ ánh mắt lạnh băng liếc qua Lộ Minh, sau đó cất 2 khẩu súng vô.

      Có tiếng chân từ phía cầu thang vọng tới, tiếp đó là tiếng gõ cửa., hỏi: "Có phải phòng 707, có người gọi mang tới 3phần cơm hộp?".

      Hai nàng ra hiệu Lộ Minh mở cưa, Lộ Minh thấy hai nàng có ý trả tiền, đành phải mở cửa, móc tiền ra trả, nhận lấy đồ hộp cơm.

      Đưa cơm là người trung niên béo, đầu hói, liếc mắt liền thấy phía sau Lộ Minh có hai người con , mặc dù hai người ở trong bóng tối nhìn diện mạo, nhưng thấy Lộ Minh tuy sồng ở thôn làng mà lại chơi song bay(cùng lúc 2em), bội phục vô cùng.

      dơ ngón tay cái về phía Lộ Minh : "Huynh đệ, ngươi được lắm", sau đó mặt còn có chút ngưỡng mộ quay người xuống lầu.

      Tới lúc mở hộp cơm, hộp đầu tiêm là cơm chiên trứng sốt cà chua, người đẹp cảnh phục liền từ phía sau dơ tay ra. Lộ Minh hỏi: "Đồng chí cảnh sát, hộp cơm này có thể báo công tác phí ?" người đẹp cảnh phục nghe thấy cười mỉm, nhưng có trả lời, Lộ Minh đành phải đưa cho nàng.

      Hộp thứ 2 là cá nấm hương, Lộ Minh chưa kịp mở miệng bị hắc y mỹ nữ lấy mất.

      Trong phòng chỉ có 1 cái ghế, Lộ Minh chút lịch gồi xuống, mở phần thịt sào của mình, nhưng chưa kịp động đũa liền bị người đẹp cảnh phục đứng ở sau lưng gắp mất 2 miếng.Bên kia hắc y mỹ nữ cũng làm y như vậy, hộp thịt sào vốn có được mấy miếng thịt, kết cục hộp thịt của lộ Minh chỉ còn lại mấy miếng ớt xanh.

      "Hai vị mỹ nữ, còn gắp nữa tôi trở mặt đó!!" Lộ Minh bực mình.

      "Ai gắp nhiều", hắc y mỹ nữ lạnh lùng "hưng" 1 cái.

      "Thịt sào hơi mặn, ớt lại đủ cay!!" người đẹp cảnh phục lại trưng ra bộ mặt của chuyên gia ăn uống, bình phẩm món ăn chỉ có mấy đồng này.

      Lộ Minh nghe mà trợn trắng mắt, nếu như phải đồng tử công chưa luyện thành, lập tức đem 2 nàng đẩy ngã, để cho 2 nàng biết, thân là tuyệt thế mỹ nữ, nên dễ dàng chui vào phòng của nam nhân, kích động lòng sói đó.

      Nếu như động thủ, Lộ Minh rất dễ dàng đem 2nàng hạ thủ, nhưng mà nhớ 1 lời giáo huấn, đó là nữ nhân khó nhằn, nếu như thể đừng được, tuyệt đối bạo lộ võ công.

      Nhớ hồi còn , ông nội đưa tới chơi nhà lão bằng hữu, tại nhà ông Võ, có người con ít hơn 1 tuổi.

      Lúc đâu sao, cho tới khi 2ông nội muốn biết ai giỏi võ hơn, bản thân cẩn thận, xuất thủ hơi nặng tay, đem đó đánh gã ra đất, kết quả là, khóc rõng, nước mắt mũi tem lem đó năm nào cũng tìm tỉ võ, cho tới tận bây giờ vẫn quấn lấy ngừng....

      Nữ nhân so với hổ còn đáng sợ hơn.

      Đó là câu của cha Lộ Minh, cũng là điều duy nhất mà Lộ Minh từ đến lớn cùng chung ý với cha.

      Lộ Minh cố nhịn đem 2 mỹ nữ phía sau đánh cho mông nở hoa, đem cục tức phát tiệt vào hộp cơm.

      Hai mỹ nữ phía sau xem ra rất đói, Lộ Minh vừa mới như phong quyển tàn vân xử lý hộp cơm, hộp cơm trong tay hai nàng cũng sạch nhẵn rồi.

      Ăn xong 2 nàng đồng thời đưa hộp tới, hai mỹ nữ còn phân phối.

      "Đun nước, nhớ rót đầy!!!".

      "Chú ý, nước nhất định phải sôi, tôi muốn uống chè!!!"

      Ai mới là chủ của căn phòng này? ai bỏ tiền ra gọi cơm hộp? có đồ cho ăn là tốt rồi, lại còn lắm cầu, con nhà ai thế, là khó chiều? hắc y mỹ nữ và người đẹp cảnh phục gần như là đem Lộ Minh biến thành người làm ở nhà họ, vì vậy Lộ Minh bực mình quay đầu lại, phát nộ hét: "máu người có, hai người có uống ?"

      Đối với việc Lộ Minh giận dữ, 2 nàng thèm để ý. 2 nàng nhìn ra thực lực của Lộ Minh, cho rằng Lộ Minh chỉ là người bình thường, vì vậy 2 nàng chỉ nhìn nhau, trong mắt 2 nàng có tồn tại. Ánh mắt 2 nàng quét qua Lộ Minh, sau đó từ từ vòng quanh tìm cơ hội ra tay.

      "Quy củ cũ, quyền phân cao thấp, quyết định thắng lợi!!" người đẹp cảnh phục trong mắt sản quang, hạ giọng .

      "hưng" hắc y mỹ nữ trả lời, chỉ hưng 1 tiếng.

      Lộ Minh mắt thấy nữ tử đại chiến thế giới sắp bộc phát, có cách, chỉ đành rời xa chiến địa, tìm được gói lạc còn sót, ngồi lên giường xem mỹ nữ đánh nhau.

      Bây giờ cái giường trông bẩn bẩn này là nơi an toàn nhất trong phòng, dù thế nào nữa, 2 vị mỹ nữ này chắc bò lên giường.

      Bên này Lộ Minh vừa bóc vỏ lạc vừa xem đánh nhau.

      Hắc y mỹ nữ và người đẹp cảnh phục bi bi pa pa bắt đầu giao thủ, động tác của hai nàng nhanh như sản điện, khiến cho Lộ Minh có chút sửng sốt.

      Hai nàng đánh đấu, so với cao thủ trong film còn nhanh hơn. Hắc y mỹ nữ đó đột nhiên như chim yến bay lên, điểm vào góc tường, mượn lực phản thán, tốc độ rất nhanh đánh tới người đẹp cảnh phục. Người đẹp cảnh phục quát 1 tiếng, song quyên của nàng như có kim văn loé , tiếng gió hu hu, tấn công như mưa rơi(liền mạch), nhưng toàn bộ bị hắc y mỹ nữ xảo diệu tránh khỏi.

      Lộ Minh rất ngạc nhiên, tại người biết võ nghệ rất nhiều, nhưng thực tài lại ít như sao lúc binh minh. Như hai nàng này tu luyện là võ cổ truyền, trong cả vạn người mới thấy , Lộ Minh có đến mấy năm rồi tại thành phố Lam Hải thấy qua đệ tử môn phái chính thống, nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy hai người.

      Vừa lạnh lùng vừa tàn khốc, hắc y mỹ nữ có lẽ là truyền nhân của Bắc phương Yến tử môn, tật như phi yến, như bông liễu, thân pháp linh hoạt vô cùng, so với võ gia bình thường, kinh công của nàng có chút độc đáo. Còn người đẹp cảnh phục, thân hình như là Nam quyền Vĩnh xuân với Hiệp quyền 2 nhà,xuất thủ có khí thế mãnh hổ của hiệp quyền, lại có phong nhãn thốn kình của vĩnh xuân, uy lực phi phàm.

      Võ nghệ 2 nàng so với đồng tử công luyện từ của Lộ Minh cách biệt như trời và đất vậy, nhưng so với tiết mục tivi hơn gấp trăm lần.

      "Đươc, đánh rất đẹp", Lộ Minh vỗ tay khen.

      "Đánh vào mặt nàng ta, đạp vào mông, đánh, đừng có khách sáo", Lộ Minh cảm thấy tiếc là ở đây có lon bia nào, quá hoàn mỹ rồi.

      "A, cái bàn của tôi rồi, ghế 3 chân cũng xong rồi, mặc dù bọn chúng đến tuổi về hưu, nhưng vẫn cón nhiệt huyết kiên cường phát huy a, chỉ bằng vào điểm đó, các phải bồi thường cho tôi 50đồng tiền tổn thất đó, oa oa, quyền này quá hiểm, nữ đồng chí cảnh sát đừng có đánh về phía tôi, hắc y nhân cũng đừng ở đầu tôi nhảy tới nhảy lui, trừ phi nàng nguyện ý đổi sang mặc váy ngắn...." Lộ Minh bên bóc lạc ăn ngon lành, bên xem mị bay sắc vũ, so với xem NBA còn muốn nhập tâm hơn.

      lúc ầm ĩ, hắc y mỹ nữ hình như bị ảnh hưởng bởi lời của Lộ Minh, thân pháp chậm lại, bị trúng 1 quyền của người đẹp cảnh phục.

      Đau "hưng" 1 tiếng, cả thân hình kiều diễm của hắc y mỹ nữ bay lên .

      Người đẹp cảnh phục "oanh" tới 1 quyền, đem thân hình của hắc y mỹ nữ đánh bay tới người Lộ Minh.

      Lộ Minh dám vẫn công hộ thể, nếu hắc y mỹ nhân chắc chắn bi trọng thương, giơ hai tay lên, dùng cách người khác khó mà phát được đón lấy nàng, giúp nàng giảm phần lớn xung lực. Miệng giả vờ kêu thảm tiếng, thân hình hướng phía sau lăn ra, hai tay ôm chặt lấy Hắc y mỹ nữ, cảm giác trong tay mềm mại, trong lòng đầy mùi hương nữ nhân, tự chủ được kêu sướng trong lòng.

      "Làm sao thể?" Người đẹp cảnh phục dừng tay, tiến đến cúi xuống hỏi.

      " việc gì, chỉ là gãy mất cái xương sườn!!" Lộ Minh cố làm ra vẻ đau khổ, đồng thời tay ôm hắc y mỹ nữ càng chặt thêm, đành lòng buông ra.

      "đồ tay lợn!!" hắc y mỹ nữ ở trong lòng Lộ Minh, cảm thấy bộ phận nhạy cảm thân bị Lộ Minh chạm vào, lập tức quay người, lanh lùng kêu 1 tiếng, dơ tay đánh vào mặt Lộ Minh.

      "Ta nhất quyết làm hùng cứu mỹ nhân nữa, ràng là làm ơn mắc oán, mỹ nữ, các nàng lẽ nào dùng phương thức "kéo bao búa"(oản tù xì) để phân định thắng thua? đánh đánh giết giết lỗi thời rồi, tại phải xã hội hài hoà sao? bằng mọi người cùng ngồi xuống, uống chén chè, ăn cho no, có gì đưa ra cho ràng là được rồi, sao lại phải đông dao đông thương? A... coi như tôi chưa gì hết",

      Lộ Minh vừa nhìn thấy hai nàng đồng thời hướng ánh mắt tức giận nhìn mình, lập tức bịt miệng nữa.

      "Có chút đúng, lòng can đảm của tên này có chút to, người bình thường thấy chúng ta đánh nhau, thể có phản ứng như vậy",Người đẹp cảnh phục vô cùng hoài nghi.

      "Nhầm rồi, thực ra lòng can đảm của tôi so với đầu kim còn hơn" Lộ Minh vội vàng biện hộ.

      "Ngươi là đồng bọn của nàng",sắc diện của Người đẹp cảnh phục có chút biến đổi, nàng phi về phia Lộ Minh đánh ra 1 quyền, đồng thời ngưng khí vận khình, quyền đầu như là xuất kim văn, doạ cho Lộ Minh lông tóc dựng đứng, nếu như vận công hộ thể, đổi là người thường, để nàng đánh trúng quyền này, ít nhất phải nằm viện nửa tháng.

      Lộ Minh ngấm ngầm phòng ngự, nếu như Người đẹp cảnh phục cố ý đánh tới, kể cả có bị bạo lộ, ít nhất cũng phải hạ được nàng.

      Duy nhất khiến có chút an ủi là hắc y mỹ nữ mặc dù biểu lạnh lùng, nhưng nàng lại có ý cứu viện cho .

      Người đẹp cảnh phục đánh tới 1 quyền rất nặng, tựa như lôi đình vậy, Lộ Minh chuẩn bị vận công kháng ngự, chợt phát , quyền đầu của Người đẹp cảnh phục đột nhiên cong xuống, tập kích vào tiểu phúc của hắc y mỹ nữ vì vội lao tới cứu viện cho mình mà quên phòng bị.

      Hắc y mỹ nữ như bị lôi kích, cả người mềm oặt trong lòng Lộ Minh, phù 1tiếng, hàm phun ra ngụm máu tươi(tiên huyết). Máu tươi nhuôm đỏ cả áo Lộ Minh, kinh diễm(đẹp,máu mà đẹp pó tay) như hoa.

      " làm cái gì thế?" Lộ Minh tức giận, ôm lấy thân hình mêm nhũn của hắc y mỹ nữ, hướng Người đẹp cảnh phục hét lên.

      "Tôi là cảnh(cảnh sát), ta là tặc(đạo tặc), cảnh bắt tặc đó là việc thiên kinh nghĩa địa... đây chẳng qua là 1 kế mà thôi, sao nào? tôi thông minh ?" Người đẹp cảnh phục yên nhiên cười, kiều mị tuyệt thế, Lộ Minh vốn định cho nàng 1 tát, nhưng hiểu sao tay dơ lên nổi.

      "Tối quá, lạnh quá...." hắc y mỹ nữ cả người run lên.

      "Đừng sợ, đừng sợ, nhất định sao đâu!!" Lộ Minh cảm thấy thương tâm, còn nghĩ tới việc thân phận có thể bị bạo lộ, quyết định vận công để cứu tiểu mỹ nữ đáng thương này.

      "Hạc Lập Sương Điền Trúc Diệp Tam"(biết chít liền), nhân lúc Người đẹp cảnh phục cúi xuống xem xét thương thế của bản thân, hắc y mỹ nữ vốn nằm trong lòng Lộ Minh liền chuyển mình, tung ra cước, nhanh như điện đá trúng tâm khảm của Người đẹp cảnh phục.

      Lộ Minh sững người, ra hắc y mỹ nữ cũng chả hiền lành gì, sau khi nàng bị trọng thương, liền mượn nỗi đồng tình của Lộ Minh để che đậy, cước phản kích trọng thương đối thủ.

      "Hay cho cước pháp, hay cho kế sách, nhưng ta vẫn còn đánh được", Người đẹp cảnh phục cắn răng, dùng hết chút sức còn lại tung ra quyền mạnh về phía hắc y mỹ nữ.

      Nếu để quyền này của nàng đánh trúng, hắc y mỹ nữ chắc chắn là hương tiêu ngọc vẫn.

      Lộ Minh vội vàng đem hắc y mỹ nữ nhấc lên, bản thân chịu 1 quyền này giúp nàng, Lộ Minh luyên tới tầng thứ 6 của kim chung trạo, đừng 1 quyền, cho dù Người đẹp cảnh phục đánh trúng 10 quyền cung chẳng nhằm nhò gì, nhưng dám phản trấn quyền của nàng, nếu xương tay của nàng bị trấn gãy.

      vận nội công, chỉ hộ vệ tâm mạch, chuẩn bị dùng hết sức nhu hoà của thân thể để chống lại 1 quyền này.

      Ai biết được, Người đẹp cảnh phục vội thu quyền lại, nàng muốn đả thương Lộ Minh kẻ là người thường " biết võ công" này.

      Nàng vốn thụ thương, nay lại cố sức để dừng lại quyền này vì thế nhất thời kêu lên tiếng đau đớn.

      Thương thế của nàng so với hắc y mỹ nữ còn nặng hơn, nháy mắt liền mất ý thức, cả người hôn mê ngã về phía Lộ Minh.

      Lộ Minh vội dơ tay đỡ lấy, lại ngụm máu tươi(tiên huyết) từ miệng Người đẹp cảnh phục phun ra, nhuộm đỏ cả ngực Lộ Minh.

      "Quá sính cường rồi... may mà cả hai đều sao!!" Lộ Minh bị doạ phát sợ, cho rằng hai nàng chuyến này đều ngỏm rồi, nhưng đợi tới khi đỡ 2 nàng nằm xuống, sờ sờ mạch môn, thấy 2 nàng tuy hôn mê nhưng có nguy hiểm tới tính mạng, bấy giờ mới thở ra 1 cái.

      Còn chưa kịp lau mô hôi lạnh, Lộ Minh chợt cảm thấy trước ngực đau nhói lên, cảm giác như có cái gì đó chui vào, vội chụp lấy, đem mảng áo trước ngực xé nát rồi móc ra.

      Trong tay là huyết y, sau lớp áo trong ngực là quyển sách cổ, nó như nhấp nháy ánh quang, có 1 đuạn cổ quái gì đó chui ra, trườn lên cánh tay...

      Có rắn?

      Trong lòng Lộ Minh rất nhanh lên ý này, con quái vật rắn đó bò bò rồi biến mất cánh tay , rồi rất nhanh xuất trong khinh mạch bò về hướng đan điền.

      Tu luyện mười mấy năm đồng tử công ngăn được chút nào, Lộ Minh cảm giác tâm hồn như bị cái gì đó rung lên 1 cái, có cỗ nhiệt lưu như liệt hoả, như hoả sơn bạo phát, từ đan điền chạy thẳng tới thiên linh cái...

      "Mẹ có hồng nhan hoạ thuỷ, quả nhiên sai!!!" Lộ Minh chúi đầu gã xuống giường, thân mình đè lên hai nàng.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 3: THÂN THỂ DỊ BIẾN.



      Lộ Minh cảm thấy mình có giấc mơ rất dài.

      Trong mơ, có lão đầu nhìn mặt quyền, động tác rất nhanh, nhanh như điện chớp, căn bản nhìn ràng.

      Nhưng ký ức lưu lại rất , cho tới khi Lộ Minh tỉnh lại, vẫn còn nhớ . Lộ Minh cảm thấy thần bí lão nhân trong mơ có phần giống với ông lão cho thuê sách, lại có phần giống ông lão ở trong quyển sách cổ.

      Đợi tới lúc thần trí Lộ Minh hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng bất dậy mới phát 2 nàng vốn bị đè ở dưới giờ thấy đâu.

      Các nàng giống như tiểu tinh trong thần thoại, biến mất vô ảnh vô tung. Nếu như trong phòng mà lôn xộn, Lộ Minh dám tin từng có 2 vị mỹ nữ cấp bậc hoạ thuỷ xuất trong phòng mình.

      "Sách của tôi? trời ạ!!!". Lộ Minh phát cái áo bị nhuộm máu vẫn còn đầu giường, nhưng quyển sách cổ vốn đút trong lòng thị lại biến thành đống tro đen rồi.

      "Xong rồi, 1 trang cũng chưa xem qua... đúng, ai đốt nó?", Lộ Minh bình tĩnh trở lại, bụng hoài nghi, quyển sách vốn bọc trong huyết y, giờ lại biến thành tro, lex nào, nó biến ra như vậy là do con quái vật hình rắn đó tạo ra?

      Trong sách, như thế nào lại có quái vật hình rắn chui ra? hơn nữa lại chui vào trong tay mình.

      Lộ Minh nghĩ thế nào cũng thông, liền giơ cánh tay phải lên cẩn thận quan sát, kết quả quai hàm xém chút rớt xuống đất.

      khinh ngạc phát , hai tay mình biến giống như ngọc, gần như trong suốt, đến xương cốt kinh mạch đều có thể nhìn thấy, cho tới gần bàn tay mới dần biến giống như bình thường.

      Đây là do võ công đạt mức trong truyền thuyết, thân thể bị tiên thiên chân khí tẩy tuỷ dịch kinh mới xuất dị tượng, sao lại phát sinh thân thể mình?

      Lộ Minh cấp tốc khoanh chân, ngưng thần nội thị đan điền.

      Giờ phút này, đan điền như hư cốc, lớn hơn gấp trăm ngàn lần so với trước đây, nhưng giọt chân khí cũng có.

      Bản thân gian khổ mới tu luyện được chút xíu chân khí, toàn bộ đều ly kỳ biến mất, chỉ là toàn thân kinh mach, toàn bộ đều thông suốt, chằng chằng chịt chịt, so với mạc nhện còn phức tạp hơn gấp trăm lần, làm cho Lô Minh vừa khinh ngạc vừa mừng.

      Chỉ cần tu luyện lại chân khí, bản thân cần phải bỏ ra mấy chục năm để đả thông kinh mạch nữa, dễ dàng có thể trở thành nội gia cao thủ. Càng làm cho Lộ Minh mừng hơn nữa là, bởi vì quyển sách đó đem tới thân thể dị tượng, khiến cho ngoại môn ngạnh công kim chung trạo của bản thân đạt tới tầng thứ 7, thậm chí mấp mé tầng thứ 8, xem ra mấy ngày sắp tới có thể đột phá rồi.

      Thực lực tại của , tuy so với mấy chục năm tu luyện của ông nội vẫn còn khoảng cách, nhưng so với cha tương đối gần.

      Trước đây Lộ Minh chỉ có khoảng7 phần công lực của phụ thân, thương xuyên bị phụ thân bắt nạt rất thảm thiết, bây giơ sau khi thông qua tẩy tuỷ dịch kinh, sắp đuổi kip phụ thân rồi. Nếu như đột phá tầng thứ 8 kim chung trạo, vậy phụ thân bị đuổi kịp, thập chí phản chiêu.

      Điều duy nhất khiến Lộ Minh đau đầu là, đồng tử công của vẫn chưa có luyện thành.

      Phụ thân có , luyện thành kim chung trạo tầng 7, là có thể luyện thành đồng tử công, nhưng hiền giờ coi lại, Lộ Minh lại lần nữa bị cha mình lừa rồi.

      "Chết rồi, 9giờ mình có phỏng vấn, bây giờ muộn rồi". Lộ Minh ngửng đầu, phát bản thân hôn mê cả đêm, bây giơ là gần trưa rồi, móc di đồng ra nhìn, dd sớm hết pin, càng cuống, vội vàng thay pin khác, ôm nỗi hy vọng cuối cùng gọi điện đến xin lỗi, nghe người chủ nhiệm nghe điện thoại : " phỏng vấn? mấy hôm trước tìm đủ người rồi... ngày 15 phỏng vấn? bạn, hôm nay là 22, tỉnh ngủ chưa vậy?".

      "Hôm nay là ngày 22?"

      Lộ Minh nghe được như bị sét đánh. Mình hôn mê suốt 1 tuần rồi?

      Lão đầu chủ rạp sách cho mình quyển sách đó, lẽ đúng là thiên sách tu tiên?

      Từ quyển sách chui ra vật hình còn rắn lẽ nào là rồng trong truyền thuyết?

      Lộ Minh cố gắng nhớ lại, quái vật hình rắn, hình như có chút giống rồng... con rồng đó chui vào người mình, chắc có vấn đè gì xảy ra chứ?

      Lộ Minh cảm giác cả nủa ngày cũng thấy có chố nào đúng, toàn thân khoẻ mạnh tràn đầy sức lực, chỉ hận có chỗ để phát tiết.

      Thế giới bây giờ làm gì có rồng? bản thấn lẽ xuyên qua cõi khác?

      Lộ Minh còn cho rằng mình xuyên qua cõi khác, làm như có gì, xuống lầu dạo vòng.

      Sau cùng phát , bản thân có xuyên cõi, mà như con lơn con vậy, ngủ cả 7 ngày.

      Kỳ lạ nữa là cả 7 ngày ăn uống, bản thân cũng có thấy đói. Mặc dù đói nhưng Lộ Minh vẫn bắt mính ăn chút đồ ăn.

      Về tới phòng trọ, Lộ Minh lột sạch quần áo, chui vô cái phòng tắm bé tới mức thiếu chút là vô lọt, toàn thân bắt đầu gột rửa.

      Rất nhanh, Lộ Minh phát có 2 điều lạ.

      : dây truyền ngọc bội mẹ cho thấy đâu, chỉ còn sót lại sợi dây màu đỏ cổ, bản thân ngọc bội biết chạy đâu mất rồi?

      Hai:là khi nhìn vào gương, Lộ Minh cảm thấy đôi mắt của mình có chút khác khác, trong mắt hiền nhiều hơn loại quang mang nào đó, nhưng là gì ra được, chỉ có thể cảm giác được có chút biến đổi.

      Tính cách Lộ Minh có chút lạc quan, mặc dù để cho con rồng cổ quái đó chui vào người, làm cho thân thể có chút biến dị, nhưng tin rằng đó là việc tốt.

      Đột nhiên, của phòng tắm bị kéo ra, hắc y mỹ nữ đứng ở ngoài cửa.

      Lộ Minh bị doạ xém xỉu, bởi vì tay hắc y mỹ nữ là 1 thanh truỷ thủ sáng lấp lánh.

      "Tôi và có phát sinh quan hệ(cái đó đó), tôi khẳng định là có!!!" Lộ Minh cho là hắc y mỹ nữ hiểu lầm, giờ nàng quay lại báo thù, giết mình là nam nhân đè lên người nàng, nên vội vàng giải thích, lại vội vàng che lại tiểu đệ(JJ) của mình.

      " ra!!!" hắc y mỹ nữ lạnh lùng .

      "Ra cũng được, nhưng tôi có làm..." Lộ Minh rất muốn bản thân mình vẫn là đồng tử(còn trinh ^^), nhưng ra sợ cũng chẳng ai tin.

      Hắc y mỹ nữ làm như thấy thân hình trần trụi của Lộ Minh, rất nhanh chui vô phòng tắm, vứt lại Lộ Minh vẫn còn khinh ngạc bên, nàng dơ truỷ thủ lên, hướng 1 bên vách tường đâm tới.

      Lộ Minh thấy vậy mới yên tâm, ra nàng định tới giết mình, nhưng mà, trong tường lẽ nào lại có bảo vật?

      Vòi sen nước vẫn chảy, hắc y mỹ nữ sau lưng ướt sũng, làm cho những đường cong đều lên. Phòng tắm bé bé mùi thơm, phảng phất như mùi nước hoan, lại có vẻ như là hương thơm thân thể của hắc y mỹ nữ, cực kỳ dụ hoặc. Lộ Minh cầm được lòng tham liền hít vài hơi(nghiện), bởi vị ướt nước ra đường cong tuyệt mỹ, lại thêm mui hương thân thể thần bí, khiến cho khí huyêt Lộ Minh sôi chào, tiểu đệ nơi hạ thân đột nhiên đứng lên, thế nào cũng che hết được, khiến xấu hổ vô cùng.

      "Tôi có việc ra ngoài 1 chút, cứ từ từ mà làm", vội vàng mặc quần áo, nhưng Lộ Minh cảm thấy mình như là muốn biến thành con sói biến hình đêm trăng, mặc dù bây giờ là ban ngày.

      Nếu như nhanh rời khỏi, sợ bản thân khống chế nổi mà phi vào phòng tắm đem hắc y mỹ nữ đẩy ngã XXX.

      Hắc y mỹ nữ quay đầu, lạnh lùng nhìn Lộ Minh 1 cái.

      Mặc dù rất cố gắng, như đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể, cách nào khống chế được.

      "Phản ứng tự nhiên, thể trách tôi được...hơn nữa, nếu như vậy mà có chút phản ứng nào, tôi còn sồng để làm gì? tôi sớm tự tử con hơn", Lộ Minh vốn định rời , nhưng do hiếu kỳ, muốn biết hắc y mỹ nữ rốt cục là tìm cái gì.

      Lúc sau, hắc y mỹ nữ từ bức tường lôi ra 1 viên gạch, rồi lại từ lỗ hổng sau viên gạch lôi ra 1 viên ngọc bích hình trăng tròn.

      Lộ Minh thầm nghĩ, quả nhiên là yến môn nữ phi tặc này cất giấu bảo vật trong phòng mình, chẳng trách rồi lại quay trở lại.

      Kỳ dư, tại sao Người đẹp cảnh phục truy đuổi nàng, hơn nữa còn đuổi tới 3ngày 3đêm?

      Chắc chắn cùng với viên ngọc bích này có quan hệ?

      Lần trước nàng tới đây, hẳn là muốn lấy lại viên ngọc này, nhưng lại bị Người đẹp cảnh phục đuổi tới, rốt cục kế hoạch bị dừng nửa chừng, lại còn đánh nhau trận.

      Nhưng mà, bản thân mình sống ở đây hơn 3 tháng, vậy nàng ta đem viên ngọc giấu ở phòng tắm lúc nào vậy ta? thế gian có rất nhiêu nơi bí mật, nàng ta tại lại cứ nhè phòng tắm trong phòng trọ của mình mà giấu?

      Lộ Minh càng nghĩ càng lí giải nổi. Kiều thân hắc y mỹ nữ chợt loé lên, thấy nàng đứng ở bên ngoài, dùng khăn mầu đen bọc viên ngọc lại, đưa cho Lộ Minh lanh lùng : "Đem vật này đưa đến Di Cảnh Hoa Viên Vọng Hải Các số 1206, đây là chìa khoá, đem vật này để vô đó rồi đón xe đến bến tàu hoả, rồi sau đó đổi xe đến thư viên thanh phố hoặc khu chính trị, sau đó đổi xe đến Trung Hoa Đại Tửu Điếm, lấy phòng ở lại đó, mai mới được về".

      Nàng chỉ đạo cả nửa ngày, chợt phát Lộ Minh ngớ ngẩn nhìn vào áo ngực bị ướt của mình, đôi mắt trợn trừng ngó vô ngọc nữ phong(ngực) của bản thân, mục quang nàng chợt lạnh, truỷ thủ trong tay nhất động, chỉ vào hạ thân Lộ Minh.

      Lộ Minh giật mình, vội vàng tránh khỏi truỷ thủ, đưa tay ra nhận lấy viên ngọc được bọc từ hắc y mỹ nữ gật đầu : "Hiểu rồi".

      Thời khắc Lộ Minh tiếp nhận viên ngọc, cảm nhận ngón tay tiếp xúc với viên ngọc đột nhiên có loại cảm giác kỳ diệu. có thể cảm nhận được trong ngọc bích chứa đựng loại năng lượng thần bí mà có dùng ngôn ngữ cũng thể miêu tả được, thân thể Lộ Minh, lúc tiếp xúc với viên ngọc ngẫu nhiên sinh ra khát vọng thể ra được, như là rất muốn ăn lấy năng lượng thần bí của viên ngọc, như là người khát nước mà muốn uống nước vậy.

      uống nước, tôi muốn uống nước....

      Lộ Minh cố gắng giữ yên hiếu kỳ muốn thử "ăn" năng lượng thần bí giấu trong viên ngọc.

      biết tại làm sao lại sinh ra loại nguyện vọng như vậy. Viên ngọc trong chiếc khăn đen, xuất kỳ (chợt xuất ) dòng thanh lương(mát lạnh), như là nước vậy, chảy lên đầu ngón tay, rồi lan toả tới toàn thân, sau cùng thuận lợi vào kinh mạch, chảy vào đan điền Lộ Minh, cảm giác thanh lương tướt ướt đó mặc dù ngắn ngủi có mấy giây, nhưng rất tuyệt diệu, khiến cho Lộ Minh cả đời khó quên.

      Lộ Minh nhận thấy, chỉ thân thể, thậm chí đến linh hồn cũng được tướt tắm, sau khi mát lạnh,toàn thân lại có cảm giác ấm áp, như là ánh thái dương của ngày xuân chiếu vào vậy, vô cùng dễ chịu, ngầm nội (quan sát nội thể) chợt phát trong đan điền xuất ít chân khí, mà chân khí này với chân khí trước đây tu luyên ra hoàn toàn giống nhau, hình như là tiên thiên chân khí trong truyền thuyết... trời ạ, hút năng lượng của ngọc thách, cố nhiên lại có thể chuyển đổi thành tiên thiên chân khí.

      Nếu như vậy, so về cảnh giới hoàn toàn có thể vượt qua toàn bộ cao thủ thế gian này, biến thành tồn tại độc nhất vô nhị.

      Tiên thiên chi cảnh, đến cả võ tôn cấp bậc cường giả như ông nội, cũng vô pháp đạt tới cảnh giới này.

      "Ngươi sao vậy?" hắc y mỹ nữ phát biểu tình Lộ Minh có điểm khác thường, mặt , khi khinh ngạc, lúc lại vui mừng, cổ quái khác thường.

      "Tôi đau đầu...."

      Lộ Minh chợt tỉnh, phát phải nằm mơ, trong đan điền ít tiên thiên chân khí thần kỳ, lỏng ấm. Vì đề phòng hắc y mỹ nữ sinh nghi, hạ ý thức che lấp, lấy tay ôm bụng.

      Hắc y mỹ nữ phát tên khốn này đến giả vờ bị bênh cũng biết, có chút nhịn được cười, băng sương trong mắt hoá giải nhạt chút, lanh lẽo : "đau đầu? vậy ngươi ôm bụng làm gì?".

      Nhưng, nàng cũng quá truy xét vì sao Lộ Minh lại giả vờ bênh, ngược lại liếc nhìn cái khăn đen tay Lộ Minh, lấy ra viên ngọc bích cẩn thận dò xét.

      Nàng dùng giác quan thứ 6 nhạy cảm của nữ nhân, cảm nhân được tên gia hoả này có vấn đề.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 4: GIÁC QUAN THỨ SÁU.



      Mới đầu, hắc y mỹ nữ cho rằng Lộ Minh thay đổi bọc viên ngọc bích của mình.

      Nhưng viên ngọc vẫn còn,... chỉ là cảm giác có chút cổ quái, hình như viên ngọc có điểm khác lạ.

      Giác quan thứ 6 mạnh mẽ của nàng với nàng rằng trong đây nhất định có vấn đề.

      Ngọc bích có rơi khỏi bọc, vì sao phải giả bệnh?. Là nguyên nhân gì, khiến thà vụng về giả bênh, cũng nguyện ý giúp mình đưa ngọc ? hoặc là do tên tiểu tử cổ quái này muốn thông qua giả bênh có ý nhắc nhở mình điều gì đó? hắc y mỹ nữ đưa mắt nhìn Lộ Minh, nhận thấy dám trực tiếp nhìn mình, thần tình lộ ra chút cổ quái. Đặc biệt là biểu tình mặt của mới rồi, lại có vụng về giả bệnh, đều là vô thanh bạo lộ ra điều gì đó.

      Lộ Mịnh toát hết mô hôi, biết mình gây ra tại vạ, vừa rồi cẩn thận "ăn mất" năng lượng thần bí của viên ngọc. Nếu như để cho hắc y mỹ nữ xem lại viên ngọc phát ra sơ hở, vậy bản thân tong rồi.

      Hy vọng viên ngọc bích này phải là quốc bảo gì gì đó, cũng phải là bảo bối có giá trị liên thành, Lộ Minh trong lòng quay cuồng, kỳ vọng hắc y mỹ nữ nhìn ra.

      Hắc y mỹ nữ trong lòng đầy mây mù, nàng còn nhìn Lộ Mình nữa mà tiếp tục cẩn thần xem xét viên ngọc, dùng dư quang của ánh mắt nhìn trộm Lộ Minh. Nàng phát lúc nàng nhìn viên ngọc là lúc biểu khẩn trương nhất, với trực giác trời sinh của nữ nhân, nàng cảm thấy viên ngọc nhất định có vấn đề...

      "Nó có vấn đề! nó là đồ giả, đúng ?" hắc y mỹ nữ có hoài nghi Lộ Minh có bổn "ăn" năng lượng của viên ngọc, mà là hoài nghi bản thân nàng bỏ rất nhiều khí lực lại trộm phải hàng giả.

      "! vấn đề gì, tôi biết", Lộ Minh trong lòng kêu to "đứt rồi", hắc y mỹ nữ đáng sợ này quả nhiên nhìn ra sơ hở.

      Trong mắt hắc y mỹ nữ tuệ quang loé lên, tay nàng nhàng buông ra.

      "Bịch..."

      Viên ngọc rơi vỡ nền nhà, cả viên ngọc vỡ thành nghìn vạn mảnh ngọc .

      Lộ Minh trợn mắt há mồm. Nhìn thấy biểu tình hoảng hốt của Lộ Minh, trong mắt hắc y mỹ nữ có chút tiếu ý, nàng cúi gập eo, tuỳ tiện nhặt lấy mảnh ngọc vỡ, nhìn cái phát dưới bề mặt của đá ngọc là đá, nàng khẳng định đoán định trong lòng, để chứng thực hơn nữa, nàng liền nhìn Lộ Minh hỏi: "Đúng là hàng giả, ngươi, ngươi làm sao mà biết được nó là đồ giả?".

      ", tôi biết..." Lộ Minh tất nhiên là lắc đầu, trong lòng mừng rơn, may là nàng nhìn ra được động tác của mình.

      Lộ Minh tâm niệm gấp rút chuyển đổi, xem ra hắc y mỹ nữ hoài nghi mình động tay động chân, nàng chỉ hoài nghi năng lực thẩm định hàng giả của bản thân.

      Nàng có trực giác rất đáng sợ, nhưng dù thế nào nữa cũng đoán ra bản thân mình có khả năng "ăn" năng lượng của ngọc thạch.

      Hắc y mỹ nữ lại móc ra 1 miếng phỉ thuý ngọc bội, đưa tới : "xem cái nay xem, là hay giả?".

      Tay vừa nhận lấy, trong lòng Lộ Minh lại sinh ra cảm giác kỳ diệu đó, loại khát vọng "ăn mất" năng lượng của miếng ngọc.

      tại Lộ Minh có chút ngộ ra, chỉ cần thân thể mình tiếp xúc với ngọc thạch, liền có cảm giác khác thường đó, nếu như bản thân mình muốn, lập tức thần kỳ vô bỉ "ăn mất" năng lượng trong ngọc thạch.

      Năng lượng thần bí của ngọc thạch có thể chuyển hoá thành tiên thiên chân khí.

      Xem ra mình cần trường kỳ tu luyện, chỉ cần có rất nhiều ngọc thạch để hấp thu, rất nhanh liền biến thành tuyệt thế cao thủ mà chúng sinh ngưỡng mộ.

      Đối diện với ánh mắt sắc như dao của hắc y mỹ nữ, Lộ Minh biết nàng dùng hàng để thử mình, nếu như mình lại ăn mất năng lượng của miếng ngọc này, vậy chắc chắn bị nàng tóm được.

      Mặc dù năng lượng của miếng phỉ thuý này hơn gấp 10 lần viên ngọc bích kia, nhưng Lộ Minh chỉ có thể nhẫn nhịn lại quyến rũ đó.

      đem nước miếng nuốt xuống, rất nhanh đem miếng ngọc vứt trả hắc y mỹ nữ.

      "Nó là hàng , đúng ?" hắc y mỹ nữ rất hài lòng, từ biểu tình của tên cổ quái trước mặt này có thể đoán ra, hoàn toàn nhận biết miếng ngọc đó là hàng .

      Từ sâu trong ánh mắt , nàng nhận ra tên này đối với miếng phỉ thuý này có nỗi khát vọng. nhất định biết nó là hàng , chỉ là cố nhịn nỗi dục vọng trong lòng, mới đem miếng ngọc trả lại cho mình... mặc dù mình trộm phải hàng giả, nhưng trong lúc vô tình lại phát được nhân tài kiểm định ngọc khí, thế cũng coi như là lần tổn thất này được bồi thường trở lại rồi.

      Có loại nhân tài đặc thù này, còn sợ gì có ngọc thạch? hắc y mỹ nữ tuệ quang trong mắt loé lên, vỗ vỗ vào vai Lộ Minh : " với tôi".

      Lộ Minh còn chưa kịp từ chối, trong tay hắc y mỹ nữ chợt xuất hai khẩu súng: "Giúp tôi kiểm định ngọc, có hoa hồng cho ".

      Đối diện với họng súng đen ngòm, Lộ Minh còn gì để từ chối nữa: "Được thôi!!".

      Bản thân "ăn" mất viên ngọc bích của ta, theo nàng kiểm định mấy viên ngọc coi như là bồi thường chút ít cho ta vậy.

      những thế, thông qua kiểm định càng nhiều ngọc, bản thân đối với năng lượng thần bí của ngọc lại càng thêm hiểu biết. Quan trọng nhất là nếu nàng ta có rất nhiều ngọc cần phải kiểm định, vậy mình nhân lúc nàng để ý, có thể trộm hấp thu lấy ít năng lượng trong đó. Năng lượng của ngọc có thể chuyển hoá thành tiên thiên chân khí, hấp thu càng nhiều, bản thân càng trở nên mạnh mẽ...để cho mình kiểm định ngọc phải là tự đưa tiên thiên chân khí đến tận miệng mình sao?

      Lộ Minh thâm vui trong lòng, liên tục gật đầu, biểu ý theo nàng ta kiểm định ngọc.

      Hắc y mỹ nữ sau khi ra khỏi cửa, liền mở cánh cửa gian phòng bên cạnh phòng Lộ Minh, nửa phút sau, xuất đại mỹ nữ đeo kính mát(dâm), mặc bộ đồ jean ra.

      Lộ Minh ngơ ngẩn.

      Thay quần áo mà cũng có thể nhanh vậy sao?

      ta giống nữ tặc, mà giống nhà ảo thuật hơn! , nếu như về diện mạo và khí chất, nàng càng giống với đại minh tinh.

      Lộ Minh giờ mới hiểu ra, tại sao nàng ta lại đem viên ngọc bích giấu vào phòng tắm của mình, ra nàng vẫn luôn ở bên cạnh, Người đẹp cảnh phục chỉ tập trung vào phòng trọ của hắc y mỹ nữ, tất nhiên, thể ngờ rằng, viên ngoc bích đó lại ở trong phòng tắm của mình.

      " tên gì?" khẩu khí của nàng vẫn như tiếng băng châu vỡ ra, làm cho người nghe là Lộ Minh toàn thân lạnh cóng.

      "Tôi tên Lộ Minh... còn ?", Lộ Minh trả lời, sau đó quay qua hỏi tên nàng, nhưng vị mỹ nữ lạnh băng băng này đáp trả.

      Sau khi xuống lầu, mỹ nữ lạnh băng băng liền ôm lấy bên tay Lộ Minh, giả vờ thành tiểu tình nhân hiền dịu của , thậm chí đầu của nàng còn hơi dựa vào vai .

      "Tiểu tử!! đây là người tình của mày? ngon đó", tên du côn lông vàng(tóc nhuộm vàng) ở lầu 3 định lên lầu, nhìn thấy đại mỹ nữ bên thân Lộ Minh, nhịn được liền huýt sáo. Tới khi Lộ Minh và lãnh mỹ nhân từ từ xuống tới nơi, qua bên cạnh , tên khốn gan to bằng trời này, lại thò tay ra định sờ vào ngực lãnh(băng) mỹ nhân. Lộ Minh nhất thời đại nộ, nhưng quyền của còn chưa kịp đánh ra, lãng mỹ nữ cước nhanh như điện đá vào háng(toi đời trai) tên du côn lông vàng.

      "....." tên du côn lông vàng ôm lấy hạ bộ, mồm há ra, mắt trợn trắng, trông như con cóc nghẹt thở vậy.

      " chết chứ?" Lộ Mình toát mô hôi, vừa rồi hình như nghe thấy tiếng cái gì đó bị vỡ.

      "Chết cho đáng tội".

      Câu đáp vô tình này khiến trong lòng Lộ Minh ra luồng khí lạnh.

      Đón taxi chạy mười mấy vòng trong thành phố, lại đổi thêm mấy lượt taxi, cuối cùng mới dừng lại ở Kim Sa Loan hoa viên.

      Đón taxi Lộ Minh ý kiến gì, nhưng tên tài xế nào cũng giơ tay về phía , khiến rất bực mình, ràng mình chỉ giúp người khác làm việc, sao ngồi xe lại phải bỏ tiền ra?

      Nhưng trong con mắt của mấy cha tài xế taxi, tên tiểu tử có bồ đẹp vậy, chắc là sướng chết được, vậy nếu như chém vào cổ là có lỗi với bản thân a.

      Tại Kim Sa Loan hoa viên chỗ ngồi C số 601, lãnh mỹ nhân mở cửa phòng cho Lộ Minh vào trước, khoảng 1 phút sau, nàng hai tay hai súng, chuyển thân cực nhanh vào.

      Lộ Minh thấy nàng trong phòng mình mà còn cảnh giới như vậy, ngừng được mô hôi đua nhau chảy ra.

      tường trong căn phòng chính có cửa ngầm, sau cửa ngầm là két sắt, trong két lớn có mười mấy kiện ngọc khí, mỗi kiện ngọc khí đều trong suốt vết, điêu khắc tinh sảo khiến người xem cảm thán thôi, bề mặt ngọc khí ít nhiều ngọc thạch quang sắc phi phàm.

      Lộ Minh mặc dù hiểu gì về môn ngọc thạch này, nhưng tin chắc là số ngọc này hẳn có giá trị liên thành.

      Thỏ khôn có 3 hang, nàng đem bảo bối chia ra cất giấu. Chẳng trách Người đẹp cảnh phục lợi hại như vậy cũng làm gì được nàng ta.

      Kế tiếp, công việc của Lộ Minh rất đơn giản, lãnh mỹ nhân mỗi lần đưa cho 1 miếng ngọc khí, đưa tay nhận lấy rồi giả vờ xăm soi cẩn thận, sau đó dựa vào cảm nhận thần bí trong người mà phán định đó là hàng hay giả... Lộ Minh hoàn toàn chẳng biết gì về ngọc khí, nhưng thông minh, nhận thức được, lúc mà bản thân tiếp xúc với ngọc khí, nếu cảm giác thần bí đó càng mạnh, chứng tỏ ngọc càng tốt, giá trị càng cao.

      Những loại ngọc thạch chỉ có bề mặt, chút cảm giác khác thường cũng có, nhất loạt phủ định(chỉ ra).

      Trước mắt, trong số những viên ngọc mà tiếp xúc qua, miếng phỉ thuý mà lần thứ 2 lãnh mỹ nữ đưa cho là có cảm giác mạnh nhất, hơn viên ngọc bích gấp 10 lần.

      Mười mấy loại ngọc khí lớn trong két ngầm phần lớn toàn hàng giả, có điều nếu nhìn bên ngoài tuyệt đối nhận ra được, nhưng Lộ Minh chỉ cần tiếp xúc chút là nhận ra, đa phần số ngọc khí này so với cục đá bình thường giống y xì phóc, khác chút nào.

      Nhiều ngọc khí như vậy mà chỉ có 3 cái là coi được.

      cái ngọc khí rất to, nhưng năng lượng lại rất ít, Lô Minh khách sáo hấp thu năng lượng của nó coi như đó là tiền công của mình.

      "Chỉ có 3 cái này là hàng ? rất tốt, trong 3 cái này, cái nào có giá cao nhất? cái này à? được!!", lãnh mỹ nhân thu lấy 3 kiện ngọc thạch, tiện tay đem đống hàng giả đập nát, nàng phát Lộ Minh có chút biểu thương xót nào, thầm gật đầu, lại tiện tay từ trong ngăn kéo rút ra sấp tiền loại lớn, quẳng qua : "ở đây có nhiều tiền măt, lần sau đưa cho 10vạn".

      "Tôi thể nhận..." Lộ Minh là tên nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên rất cần tiền, nhưng biết số tiền này sạch, mình nhận tiền của ta, là nhận lấy cái sạch đó, vậy phải là tìm chết sao?

      "Tuỳ ", lãnh mỹ nữ cũng miễn cưỡng.

      Nàng nhìn Lộ Minh cái, băng giá trong mắt ít chút, cố giảm lượng : " về được rồi!! được tắt máy, tôi nếu như có ngọc cần kiểm định gọi cho , có lẽ Nhiếp Thanh Lam tới tìm , đó là con hồ ly tinh lừa chết người thường mạng, cẩn thận kẻo bị ta lừa."

      Lộ Minh ngẩn người ra, sau cùng mới hiểu ra Nhiếp Thanh Lam chắc là tên của Người đẹp cảnh phục, lập tức gập đầu.

      Kiểm định ngọc thạch, thuận tiện trộm chút năng lượng, đây chính là điều mà Lộ Minh mong chờ nhất.

      Lãnh mỹ nữ đột nhiên tung tới 1 vật, Lộ Minh thấy thế vội đón lấy, nhận ra đó chính là miếng phỉ thuý chứa năng lượng gấp 10 lần viên ngọc bích nọ.

      Nàng nhìn Lộ Minh kinh ngạc giọng : "là người khác tặng cho tôi, phải đồ ăn trộm đâu".

      Lộ Minh đại hỉ, thèm khách sáo vội vàng đút miếng phỉ thuý vào túi. Miếng phỉ thuý này có chứa năng lượng rất lớn, Lộ Minh cũng định lập tức hút lấy ngay, mà dự định giữ lại từ từ nghiên cứu. Hơn nữa, ngọc bội này là do lãnh mỹ nữ tặng cho mình, nếu như hấp thụ hết, khiến nó trở thành phế vật, để nàng ta biết được, sợ hoài nghi bản thân mình có năng lực đặc biệt( phải thế sao).

      Hướng lãnh mỹ nữ vẫy tay chào, Lộ Minh chuyển thân ra cửa, rất nhanh chạy xuống lầu đón taxi rời . Để tiết kiệm tiền, Lộ Minh xuống xe giữa đường, đổi ngồi xe buýt, lại bộ đoạn đường dài mới về đến nhà.

      Lộ Minh đưa tay ra sờ sờ miếng phỉ thuý mà lãnh mỹ nữ tặng, tinh thần nhất thời tăng lên, bước nhanh lên lầu mở cửa phòng trọ.

      Lần này, chào đón về nhà phải là họng súng, mà là người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :