Sói Yêu Cừu - Vũ Dạ Tầm [Cổ đại]

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      SÓI CỪU

      [​IMG]
      Tác giả: Vũ Dạ Tầm

      Thể loại: Đoản văn, tình cờ gặp gỡ, tình duy nhất

      Edit: Tử Thiên Băng

      Poster: Kún Lazy

      Nguồn: http://luoimantinh.com/soi-yeu-cuu/

      Giới thiệu

      Ta chưa bao giờ nghĩ ngày ta lại kẻ thù của mình, mẫu thân nếu gặp bọn họ, có thể chạy được bao xa chạy, nhưng ta lại , ta bất chấp tất cả mà lao vào vòng tay của chàng, chỉ mong được bên nhau mãi, nhưng có lẽ đối với tình sâu đậm vượt qua cả chủng loài của chúng ta, ông trời sớm khhông thể nào dung thứ.​
      ChrisAbby thích bài này.

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Sói

      Khuya hôm đó, trời đầy sao, ta mang theo tộc nhân* vào rừng săn, đứng sườn núi nhìn đám tộc nhân đuổi giết bầy Cừu, thấy nàng được mẫu thân dẫn chạy trốn, trong lòng ta chẳng có chút cảm giác tội ác nào cả. Sói ăn Cừu, là việc hiển nhiên, đây là bản năng sinh tồn do tự nhiên ban tặng, theo lý ta nên chấp nhận, cắn đứt cổ họng của nàng. Thế nhưng, khi nhìn thấy những giọt nước mắt bi thương và tuyệt vọng ấy, kẻ chẳng biết ăn Cừu bao nhiêu lần như ta, lần đầu tiên lại mềm lòng.

      *Tộc nhân: Người trong tộc.

      Muốn vì nàng mà từ bỏ bản tính ăn thịt, nhưng rốt cuộc ta vẫn là Sói, cỏ đối với ta mà là độc mãn tính, ta còn muốn bảo vệ nàng, vậy nên ta vẫn ăn thịt, nhưng chỉ ăn ếch và động vật , còn Cừu, ta né tránh.

      Cứ nghĩ chúng ta được bên nhau thiên trường địa cửu, mãi đến khi ta bị tộc Sói xóa tên, thân thể trọng thương, nàng vì ta lóc thịt, vì ta học cách giết chóc, khi ấy ta mới hiểu ra, tình của chúng ta là trái với thiên lý. Ta sợ vì nàng mà đau đớn, chỉ sợ dù có cố gắng đến thương tích đầy mình cũng có được hạnh phúc.

      ***

      Cừu

      Mẫu thân , loài Cừu chúng ta là động vật hiền lành, chúng ta tranh đời, chỉ cần bó cỏ, chúng ta có thể im lặng gặm cả ngày.

      Mẫu thân , kẻ thù của loài Cừu chúng ta rất nhiều, trong đó có loài độc ác nhất gọi là Sói, rất nhiều đồng loại của chúng ta chết trong miệng họ.

      Ta hiểu, ràng chúng ta làm thương tổn bất kỳ động vật nào, tại sao bọn họ lại muốn thương tổn thúng ta.

      Mẫu thân , bởi vì chúng ta quá thiện lương, kết quả của việc quá thiện lương chính là cam chịu bị động vật khác ăn thịt.

      Ta vẫn hiểu, bọn họ ăn chúng ta được sao?

      Mẫu thân , thể, bởi vì bọn họ phải sinh tồn, giống như chúng ta, vì sinh tồn nên ăn loài cỏ được, được. Đây là do ông trời sắp đặt, Sói ăn Cừu, Cừu ăn Cỏ, điều này là quy luật của tự nhiên, vậy nên, nếu ngày nào đó gặp bọn họ, nhớ phải chạy càng xa càng tốt.

      Ta gật đầu, nhưng để lời của mẫu thân vào trong lòng, bởi vì từ khi sinh ra đến nay hai tháng, ta chưa từng nhìn thấy loài sinh vật gọi là Sói đó, cũng biết bọn họ hung ác cỡ nào, cho nên ta vẫn vô tư với cuộc sống bình thản của mình, ăn miếng cỏ, nhìn mặt trời mọc phía Đông rồi lại lặn về phía Tây, ngày tháng cứ chậm rãi trôi qua như thế.

      Đúng như lời mẫu thân , chúng ta là Cừu, vận mệnh sớm an bài, khiến ta phải gặp .

      Khuya hôm đó, ta ngủ say bị mẫu thân đánh thức, hé đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, ta nhìn thấy vô số đốm sáng màu xanh lục u trong bóng đêm vây quanh chúng ta, chậm rãi tới gần. Bên tai đều là tiếng gầm gừ của dã thú, xuất phát từ bản năng, ta biết, Sói đến rồi.

      Phụ thân, thúc thúc, bá bá và những người lớn có cơ thể khỏe mạnh lùa trẻ con và phụ nữ vào trong, biết là ai vừa hô tiếng, mọi người chạy vọt lên, hy sinh bản thân để mở cho chúng ta con đường sống.

      “Con! Chạy mau!”

      Bầu trời đầy máu, ta thấy được con đường phía trước, chỉ có thể thụ động để mẫu thân giúp, thất tha thất thểu bỏ chạy. Bầy Sói giống như ác quỷ khiến ta ngừng run rẩy, nhiều lần ta cảm thấy răng nanh sắc nhọn của chúng xẹt qua cổ mình, mang theo cảm giác rét lạnh đến mức khiến bốn chân của ta mềm nhũn, suýt chút nữa chạy nổi.

      Trong lúc hốt hoảng bỏ chạy, ta mơ hồ cảm thấy phía sau có ánh mắt từ cao luôn nhìn chằm chằm vào mình, ta muốn quay đầu xem thử, nhưng vì mẫu thân thúc giục nên ta dám ngừng lại, càng thêm cố gắng chạy về phía trước, tiếng kêu thảm thiết của đồng loại và bóng Sói dần dần khuất xa.

      biết chạy được bao lâu, ta tưởng mình thoát rồi, nhưng , tiếng Sói tru vẫn như gần như xa, vang lên sau lưng chúng ta.

      “Con ngoan, mẹ chạy nổi nữa, con tiếp tục chạy , mau dụ đám Sói đó rời khỏi đây

      Ta gật đầu, tiếp tục liều mạng chạy.

      biết lại trôi qua bao lâu, mãi đến khi ta thực bước nổi bước nào nữa, ngã lăn ra đất, kịch liệt thở hổn hển, cảm giác như phổi sắp nổ tung, trời đất quay cuồng, cổ họng đau đớn, chỉ còn lại chút ý thức giúp ta tỉnh táo mà thôi.

      Bởi vì quá vội vàng chạy trốn, ngay cả Sói còn đuổi theo ở phía sau từ lúc nào cũng biết, ta nhìn trăng tròn cao, chưa bao giờ lại thấy đơn như tại.

      Lúc này, ta chợt nghe thấy có tiếng gì đó từ trong bụi cỏ, bóng đen bao phủ lấy ta, mặt trăng tròn cũng bị cái đầu che khuất.

      Lông bờm tung bay, đôi mắt xanh lục u lạnh lẽo, bén nhọn như dao, biết vì sao, nhìn vào mắt , ta lại nhớ đến ánh mắt chăm chú quan sát ta khi ấy.

      tiếng gầm phát ra từ cổ họng của , răng nanh cọ vào da ta, ta cuộn mình lại, ngừng run rẩy, nước mắt lăn dài. Ta còn sức để chạy nữa, thứ đợi ta phía trước chỉ có cái chết.

      lúc lâu sau, cảm giác rét lạnh ở cổ đột nhiên biến mất, ta mở to hai mắt đẫm lệ, ngơ ngác nhìn bỏ , cũng trong lòng vui hay buồn nữa.

      Đợi đến khi tia nắng ban mai xuất , ta khôi phục khí lực, bước từng bước, trở về chỗ hôm qua chia ly với mẫu thân, lại nhìn thấy xương cốt còn nguyên vẹn của bà. Mẫu thân lừa ta, bà thể chạy nổi nữa, nhưng mẫu thân cũng dối ta, bà bảo ta dụ Sói nơi khác, ta làm theo, nhưng chính bà lại ở lại làm mồi để giữ chân chúng cho ta chạy trốn.

      Nước mắt sớm còn rơi được nữa, ta đào cái hố chôn cất cho mẫu thân, đứng trước mộ suy nghĩ lâu, tại sao tạo hóa lại sinh ra loài động vật có sức mạnh gì như Cừu, chẳng lẽ chúng ta sinh ra chỉ để lấp đầy bao tử cho loài khác thôi sao?

      ai đến để trả lời câu hỏi của ta, ta nén đau khổ, tiếp tục ra .

      Gặp lại lần nữa là vào năm ngày sau.

      Chạng vạng hôm đó, ráng chiều tà đỏ rực như máu, ta cúi đầu uống nước bên bờ sông, chợt có cơn gió vụt qua, ta chưa kịp phản ứng bị thứ gì đó quật ngã xuống đất, hơi thở sắc bén rét lạnh quen thuộc ấy kề sát bên cổ, ta dám cử động chút nào, chỉ có thể im lặng chờ hành động kế tiếp của , ngờ vài giây sau lại thu nanh như lần trước, sau đó ta nhìn thấy bên kia bờ sông có mấy con sói rời .

      cứu ta?

      Ta sững sờ nhìn , cũng nhìn ta, ánh mắt rất phức tạp.

      Chúng ta trầm mặc nhìn nhau.

      Ánh chiều tà rọi lên người , làm cho bộ lông màu nâu đậm của lại có thêm tầng vàng nhạt nhu hòa, ta có chút lóa mắt, biết có phải là do ánh nắng hay .

      ngồi xuống cạnh ta, “Nàng tên gì?”.

      Ta trả lời.

      “Nàng tên gì?”. lại hỏi.

      Ta vẫn trả lời.

      “Ta là Độc”.

      “Liên quan gì đến ta!”. Ta xoay người rời , mặc dù cứu ta nhưng vẫn thể thay đổi được đồng loại của giết đồng loại của ta, thay đổi được là Sói, ta là Cừu, thay đổi được vận mệnh kẻ thù của nhau.

      vẫn theo phía sau ta, cách khoảng xa gần.

      Ta mặc kệ, đường ta ta , chuyện mình mình làm.

      Mới đầu ta cho rằng vì đói nên mới cứu ta, vậy nên suốt cả chặng đường ta chịu mở miệng chuyện với , mỗi ngày tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy mặt trời của hôm sau, nhưng lại khiến ta cực kỳ buồn bực, sợ bị Sói ăn, chỉ sợ bị Sói nhớ, chẳng lẽ là muốn đợi ta béo thêm chút nữa rồi mới ra tay hay sao?

      theo ta mười ngày, ta bỏ trốn mười lần, nhưng cho dù có trốn xa thế nào vẫn tìm được, mãi đến khi ta trốn lần thứ mười, rốt cuộc cũng nhịn hết nổi.

      Ta lẳng lặng ăn cỏ bên bờ sông, hùng hổ từ xa vọt tới, đẩy ta ngã xuống sông: “Rốt cuộc đến lúc nào nàng mới chịu tắm hả! Bẩn như vậy! Làm sao ta có thể đến gần nàng đây!”

      Ta ngã trong nước, nghe thấy lời sửng sốt rất lâu, ý là ta bẩn quá nên ăn được sao? Sao nghe thế nào cũng thấy kỳ kỳ?

      Nước sông dần nhuộm đỏ, đây cũng phải máu của ta, mà là của mẫu thân. Ngày đó khi ta chôn cất mẫu thân, toàn thân ta dính đầy máu của bà, nhuốm đỏ bộ lông trắng muốt của ta. Nhưng đây chính là thứ duy nhất khiến ta cảm thấy mẫu thân vẫn còn ở bên cạnh, bây giờ bị nước sông rửa trôi, còn lại gì nữa rồi.

      Ta gào khóc, lần này đến phiên ngây ngẩn: “Tắm chút thôi mà, nàng khóc cái gì chứ?”

      “Ngươi cút !”

      Ta vừa khóc vừa chạy lên bờ, lần này, đuổi theo.

      Trở lại sơn động, ta khóc đến mức ngủ thiếp .

      Mặc dù ta năng cục cằn với , thế nhưng vẫn theo ta, nhờ có mà các loài dã thú khác dám quấy rầy ta. Khi ta chậm rãi bước trong bụi hoa rực rỡ sườn núi, ngồi yên chỗ quan sát, khi ta cúi đầu uống nước bên bờ sông, đứng bên cạnh canh xem có cá sấu , khi ta tỏ vẻ bãi cỏ này ăn được nữa, lập tức chung quanh tìm bãi cỏ mới, ngậm về ít cho ta nếm thử, ta cảm thấy ngon mới dẫn ta ăn.

      Chúng ta cứ sống như thế khoảng thời gian, quan hệ chính thức chuyển biến là vào cái đêm mưa hôm đó.

      Cơn mưa đầu hạ tới sớm hơn so với mọi năm, vốn chơi vui vẻ ở sườn núi, bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, trời đất tối sầm, gió to nổi lên cuồn cuộn, ta đành trở về sơn động, cũng theo ta về nhưng vào trong, chỉ đứng dưới tàng cây xa xa.

      bao lâu sau, mưa ngày càng xối xả, sấm sét vang dội, cuồng phong rít gào, đứng dưới tàng cây nên ướt sũng, nhưng vẫn đứng im như pho tượng, hề nhúc nhích.

      Lúc đó, phản cảm của ta đối với tan thành mây khói: “Lại đây !”.

      Ánh mắt sáng lên, chạy nhanh vào sơn động, giũ lông toàn thân rồi ngoan ngoãn nằm xuống trong góc.

      Ta chia cho ít cỏ khô, sau đó ngủ.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, ta cảm thấy tới gần, lại ngửi ngửi người ta chút, sau đó gối đầu lên bụng ta rồi động đậy gì nữa.

      Đó là lần đầu tiên, chúng ta ôm nhau ngủ.

      Mưa to liên tiếp mấy ngày, ta có dự phòng cỏ khô nên lo bị đói, nhưng chịu được, đói đến mức ngực dán vào lưng, ngay cả lông cũng mất vẻ sáng bóng. Ta tốt bụng chia cỏ khô cho , ngửi xong làm ra vẻ muốn nôn, ta giận đến mức lấy hết cỏ lại, đúng là kẻ vô ơn mà.

      Đợi đến khi mưa tạnh, lập tức ngay, hôm sau trở lại, nhìn cái bụng phình to của , hiểu sao ta lại sợ hãi, tuy ăn tươi nuốt sống cái gì trước mặt ta, nhưng trí tưởng tượng rất đáng sợ, ta có thể tưởng tượng lột da ăn sống đồng loại của ta hoặc động vật yếu đuối khác như thế nào.

      Rốt cuộc chúng ta vẫn cùng loài, tuy bây giờ giương nanh múa vuốt với ta, nhưng ai biết sau này có hay .

      Ta dần dần tránh xa , chắc cũng đoán được đại khái lý do ta nóng lạnh thất thường với , tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.

      “Ta là Sói, ăn thịt chết, mà chết rồi làm sao bảo vệ nàng?”.

      Ta mềm lòng.

      “Rốt cuộc nàng tên gì?”.

      ra ta có tên, nếu Độc, vậy ta cứ dựa theo tên mà đặt cái tên cho mình vậy.

      “Tịch Mặc”. (Tịch mịch/ đơn)

      Chúng ta chỉ là những hạt bụi bé của thế giới này, độc và tịch mịch.

      Chúng ta chính thức ở cùng nhau, trừ việc ăn thịt, quả tốt với ta đến thể nào bắt bẻ, cùng ta bắt bướm, cùng ta nghịch nước, hái hoa cho ta, giúp ta hái trái cây, kiên nhẫn chịu đựng tính tình quậy phá của ta. Cho dù có lúc ta hờn dỗi đè dưới thân, cũng than phiền oán giận, cho dù cơ thể ta lớn gấp đôi , vẫn giống như trước, dịu dàng chăm sóc ta.

      Ta cho rằng cuộc đời mình mãi mãi như vậy, nhưng vận mệnh vô thường, chẳng mãi mãi tốt với ai bao giờ.

      Chuyện của ta và bị tộc Sói biết, hôm đó, trời thu liêu, gió lạnh cuốn lá khô rơi rụng, sơn động bị bầy Sói vây kín đến mức nước chảy cũng lọt, nhưng cũng hề sợ hãi, dũng che trước người ta. Bỗng nhiên ta nhớ đến năm ấy, người thân của ta cũng che chở ta như vậy, chuyện xảy ra giống như trong hồi ức, ta mới phát sớm in sâu vào lòng mình, thể chịu được việc giống như người thân, bỏ lại ta mình cõi đời này.

      Độc, ngươi là Lang Vương, vậy mà lại quấn quýt ở cạnh con Cừu! Tôn nghiêm của loài Sói đều bị ngươi làm mất hết rồi!”.

      “Ta có quyền lựa chọn mình ai”.

      “Nếu ngươi khăng khăng như vậy, từ hôm nay ngươi chính thức bị xóa tên khỏi tộc Sói!”.

      Xóa tên là hình phạt cực kỳ nghiêm trọng, điều này có nghĩa là bị tất cả giới động vật khinh thường.

      “Cầu xin các ngươi! Đừng tổn thương ! Các ngươi cứ ăn ta, thả !”.

      Mặc kệ ta cầu xin thế nào, bầy Sói vẫn hề nhúc nhích.

      bi ai nhìn ta: “Vào trong , có lệnh của ta, được phép ra ngoài”.

      Ta nước mắt lưng tròng nhìn , hung tợn : “Vào ngay! Nếu ta ăn nàng trước cả bọn họ!”.

      Ta vừa khóc vừa vào sơn động, nhìn bị bầy Sói cắn xé máu tươi đầm đìa, vài lần ngã sấp xuống rồi lại đứng lên, liều mạng chống cự, cả người đầy thương tích.

      Ta dám nhìn cảnh tượng gì xảy ra tiếp theo nữa, thậm chí cũng dám nghe, chỉ biết là rất lâu rất lâu sau, ta ra khỏi sơn động, nhìn thấy mặt đất loang lổ vết máu, đếm nổi số xác Sói bị lá khô bao phủ.

      Độc! Độc!”.

      Ta vừa gọi tên vừa tìm , nghe thấy tiếng đáp mỏng manh, ta vội vàng tìm vị trí rồi đẩy xác Sói che lấp ra, cõng về động.

      bị thương quá nặng, hấp hối, người có vô số miệng vết thương lớn , bụng gần như bị xé ra, nửa đoạn ruột lộ ra ngoài, máu chảy đầm đìa.

      Ta biết phải làm sao, chỉ biết khóc, khóc ngừng.

      cực kỳ bất đắc dĩ nhìn ta: “Đừng khóc nữa có được ? Ầm ĩ quá”.

      Ta càng khóc lớn tiếng hơn, vừa khóc vừa làm theo hướng dẫn của , dùng thảo dược đắp lên vết thương để cầm máu, còn lại chỉ đành mặc cho số phận, có thể sống bao lâu hay bấy lâu.

      Tuy thương thế vô cùng nghiêm trọng, nhưng luôn cố gắng chống chọi, cố gắng tiếp tục sống.

      Mỗi ngày, ngoại trừ uống chút nước cũng ăn bất cứ thứ gì, thực tế là ta cũng biết kiếm gì cho ăn, bên ngoài tuy đầy xác Sói nhưng ăn đồng loại.

      nhìn ta hoảng hốt đến cuống cuồng, lần đầu tiên chủ động ăn cỏ.

      Bây giờ là cuối thu, mùa đông mau kéo đến, cỏ tươi có thể ăn ngày ít, ta chạy đôn chạy đáo khắp nơi mới có thể mang chút cỏ non về, nhưng dù vậy, vẫn ăn cách rất khó khăn, vừa nuốt vài ngụm lại nôn ra cả.

      Ta sợ đến mức chẳng biết làm sao, chợt nhớ tới bản thân chính là thức ăn của , ta nghiến răng, cắn cái mạnh xuống đùi mình, đặt hai miếng thịt trước mặt . nhìn ta, qua hồi lâu vẫn còn ngơ ngác, bi thương chảy dài trong mắt.

      Lần đầu nếm hương vị của máu tươi, miệng vết thương ở đùi đau nhói làm ta suýt đứng vững, ta giục mau ăn, quay đầu chịu nhìn đến hai miếng thịt Cừu đầm đìa máu tươi đất.

      “Nàng !”.

      Ta chịu đau qua cạy miệng , nhét thịt vào, ép nuốt xuống.

      khóc, ta cũng khóc.

      Đóa hoa tuyết đầu tiên rơi xuống nhân gian, báo hiệu đông về.

      Ta có bản lĩnh săn, chỉ có thể dùng thịt của mình nuôi sống , nhưng thương thế của chẳng hề chuyển biến tốt hơn chút nào, ngược lại ngày càng nghiêm trọng, nhiễm trùng mưng mủ, ta chỉ có thể ngày ngày ở bên cạnh, giúp đuổi ruồi muỗi.

      Cơ thể ta gần như nát bươm, thể lóc thịt mình để đút cho ăn được nữa, vì thế ta rời khỏi sơn động, để lại vết máu ghê người loang lổ nền tuyết trắng.

      Có thể là do người ta lưu mùi của , vậy nên có đồng loại nào dám đến gần ta, ta chỉ có thể cố gắng giả vờ bị Sói hoang tập kích, mong được giúp đỡ. Lúc lừa được bạn Cừu, ta dẫn nàng ấy đến chỗ vắng vẻ, thừa dịp nàng phòng bị, cắn mạnh vào cổ nàng, nàng liều mạng vùng vẫy, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng và nghi hoặc, đến khi tắt thở vẫn trợn to mắt nhìn chằm chằm vào ta.

      vì ta học ăn cỏ, ta vì , học cách giết chóc.

      Mùa đông này, xem ra chỉ có thể dựa vào bạn Cừu mà ta giết để sống rồi.

      Ta cách nào hình dung nổi biểu cảm của khi nhìn thấy ta kéo con Cừu về, ta cũng rảnh để quan tâm nghĩ thế nào về ta, ta chỉ quan tâm đến việc có thể sống qua mùa đông này hay .

      Sức ăn của ngày giảm dần, vài hôm mới miễn cưỡng ăn chút thịt, cả ngày nửa mê nửa tỉnh, cứ vài phút ta lại gọi lần, chỉ sợ tỉnh dậy nữa.

      Sau trận mưa tuyết cuối cùng, thời tiết dần dần ấm lại.

      Ta hỏi : “Đợi cây xanh nảy mầm, ta cõng chàng phơi nắng nhé?”.

      trả lời được, cũng động đậy được, chỉ dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn ta.

      “Được”. Ta trả lời thay .

      Rất nhiều ngày sau, khi thấy cành của cây đại thụ phủ đầy sắc xanh, ta hoan hô, lảo đảo chạy ra khỏi sơn động.

      “Chàng xem, mùa xuân đến rồi!”.

      Quay đầu lại, yên tĩnh ngủ thiếp .

      Mùa xuân đến, lại .

      Phía xa truyền đến vài tiếng Sói tru, ta liếc mắt nhìn mấy tán lá xanh cây đại thụ lần cuối, sau đó xoay người trở lại sơn động, rúc vào cạnh , bình thản nhắm mắt lại.

      Ta biết tình của chúng ta là đúng hay sai, ta chỉ biết, khoảng thời gian được thương, ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      – HẾT –
      Abby thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :