Rượu độc lóng lánh - Agatha Christie (25 chương + 1 chương kết)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Rượu Độc Lóng Lánh

      [​IMG]

      Tác giả: Agatha Christine

      Thể Loại: Trinh Thám

      Độ dài: 3 phần (Phần 1: 6 chương; phần 2: 6 chương; phần 3: 13 chương)

      Nguồn: http://maxreading.com/sach-hay/ruou-doc-long-lanh

      Giới thiệu

      Cuộc chuyện lạ lùng tối hôm qua với George lên án ta. Việc đó là bất ngờ và làm đảo lộn tất cả… Nhưng có bị bất ngờ ?

      Chẳng phải số dấu hiệu để cho nhìn thấy trước? Ví dụ vẻ bận rộn ngày càng tăng của George, đãng trí của ta, thái độ thể giải thích được của ta và… Chúa ơi phải rồi, kỳ quặc của ta… Tất cả những cái đó chính là những chỉ dẫn…

      Và tối hôm qua, ta gọi vào văn phòng và rút từ ngăn kéo ra những bức thư…

      , giờ đây thể làm việc gì khác. cần phải nghĩ về Rosemary. Ước gì nhớ lại được Rosemary… Chị của

      Đột nhiên Iris ngạc nhiên nhận thấy rằng đây là lần đầu tiên trong đời nghĩ về Rosemary. Ít nhất là cũng nghĩ về chị cách khách quan như về người nào khác.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần 1 - Chương 1.1:

      Iris Marle nghĩ về chị Rosemary.

      Trong gần năm, cố tình xua đuổi khỏi tâm trí mình hình ảnh của Rosemary. muốn nhớ lại gì cả.

      Điều đó khủng khiếp và đáng sợ.

      Khuôn mặt tím tái, đôi tay cứng đờ với những ngón co quắp…

      Hình ảnh đó là trái ngược với Rosemary của ngày hôm trước vui vẻ và đáng đến thế…

      là vui vẻ , cũng chưa hẳn là chinh xác…

      Chị ấy vừa bị cúm, suy sụp và ủ rũ. Điều đó được nhấn mạnh trong cuộc điều tra và chính Iris cũng chú trọng vào điểm đó. Nó giải thích cho tự sát của Rosemary phải vậy ?

      Cuộc điều tra kết thúc: Iris cố gắng xua đuổi tất cả những cái đó ra khỏi tâm trí. Nhớ lại có ích gì? Tốt nhất là hãy quên

      Quên tất cả những chuyện khủng khiếp này. Vậy mà bây giờ nhận thấy là cần phải nhớ lại nhớ về quá khứ… nhớ lại cả những điều lặt vặt thậm chí cả những việc có vẻ như chẳng có ích lợi gì…

      Cuộc chuyện lạ lùng tối hôm qua với George lên án ta. Việc đó là bất ngờ và làm đảo lộn tất cả… Nhưng có bị bất ngờ ?

      Chẳng phải số dấu hiệu để cho nhìn thấy trước? Ví dụ vẻ bận rộn ngày càng tăng của George, đãng trí của ta, thái độ thể giải thích được của ta và… Chúa ơi phải rồi, kỳ quặc của ta… Tất cả những cái đó chính là những chỉ dẫn…

      Và tối hôm qua, ta gọi vào văn phòng và rút từ ngăn kéo ra những bức thư…

      , giờ đây thể làm việc gì khác. cần phải nghĩ về Rosemary. Ước gì nhớ lại được Rosemary… Chị của

      Đột nhiên Iris ngạc nhiên nhận thấy rằng đây là lần đầu tiên trong đời nghĩ về Rosemary. Ít nhất là cũng nghĩ về chị cách khách quan như về người nào khác.

      luôn luôn chấp nhận Rosemary mà hề thắc mắc chút nào về những lời gièm pha chị ấy. Người ta nghĩ về mẹ mình, cha mình, chị mình hoặc mình. Họ tồn tại và chỉ có vậy thôi và người ta cũng đặt ra những câu hỏi về họ.

      Người ta chỉ nghĩ về họ như những con người. Người ta thậm chí cũng tự hỏi họ là ai.

      Rosemary, chị ấy là ai?

      Biết được điều đó là rất quan trọng trong lúc này. Biết bao nhiêu việc phụ thuộc vào phát này. Iris kiên quyết đưa ý nghĩ của mình quay về quá khứ. thấy lại mình thời ấu thơ - với Rosemary, chị hơn 6 tuổi.

      Những mảnh vụn của quá khứ quay về trong loang loáng như những bức tranh, những màn kịch thoáng qua.

      thấy lại mình bé xíu, ngồi ăn sáng, nhúng bánh mì vào sữa. Rosemary, tóc tết bím đỏm đáng làm bộ quan trọng vì có bài tập phải làm.

      Sau đó, vào mùa hè, bãi biển, Iris thèm muốn nhìn Rosemary, là "người lớn" và biết bơi.

      Rồi Rosemary vào học nội trú và chỉ về nhà vào kỳ nghỉ.

      Sau đó lại nhìn thấy chính mình vào học nội trú. Còn Rosemary, chị vừa kết thúc khoá học ở Paris. Khi ra chị còn là nữ sinh, chân tay vụng về lóng ngóng. Vậy mà khi trở về chị thay đổi hẳn. Rosemary mới lạ, đáng kinh ngạc, sang trọng, duyên dáng, giọng mượt mà và dáng uyển chuyển. Chị ấy có mái tóc đẹp màu hạt dẻ sẫm, cặp mắt to xanh biếc viền bởi hàng mi dài cong vút. sinh linh tuyệt đẹp, chuyển động trong thế giới hoàn toàn khác với thế giới của Iris.

      Cũng từ lúc đó, họ gặp gỡ nhau rất ít. Chưa bao giờ, chênh lệch 6 năm tuổi giữa họ lại rệt như bây giờ.


      Iris văn học: Rosemary nếm trải mọi thú chơi "thời thượng". Thậm chí khi Iris đến London, họ vẫn sống xa cách. Cuộc sống của Rosemary ra sao? Buổi sáng dậy muộn, tiệc tùng với bạn bè và khiêu vũ hầu hết các tối. Còn Iris, ngồi trong phòng học với "Mademoiselle", gia sư người Pháp, dạo với gia sư trong công viên Hyde Park. Ăn tối lúc 9 giờ và 10 giờ lên giường ngủ.

      Mỗi liên hệ giữa hai chị em chỉ giới hạn trong những câu trao đổi ngắn ngủi ví dụ như: "Iris, em gọi lại cho chị được ? Em đáng ! Chị bị muộn quá mất rồi." hoặc "Em thích cái váy mới của chị, Rosemary. Nó hợp với chị đâu, nhiều thứ trang trí quá?"


      Rồi Rosemary đính hôn với George Barton.

      Khoảng thời gian sôi động: mua sắm ở các cửa hàng, hàng đóng gói, bọc trang phục của các phù dâu.

      Tại lễ cưới, trong nhà thời đằng sau Rosemary, nghe thấy tiếng thầm:

      - dâu mới xinh đẹp làm sao!

      Tại sao Rosemary lại cưới George? Vào lúc ấy, Iris cũng hơi bất ngờ về cuộc kết hợp này. Có biết bao chàng trai đáng gọi điện cho Rosemary và chơi với chị ấy, tại sao chị lại chọn George Barton: hơn chị tới 15 tuổi? Tốt bụng, dễ chịu, nhưng luôn u sầu đến thế!

      George giàu có nhưng chị ấy cưới ta vì tiền. Chị ấy cũng có tiền, nhiều tiền. Tiền của bác Paul.


      Iris đắn đo tự hỏi và thứ tách ra những gì biết bây giờ với những ai biết lúc đó về bác Paul, chẳng hạn.

      Ông ta phải là bác của họ, biết điều đó. Người ta chưa bao giờ giải thích cho nhưng biết số việc. Paul Bennett rất say mê mẹ của hai . Nhưng bà chọn người đàn ông khác giàu có bằng. Paul chấp nhận thất bại với thái độ như trong tiểu thuyết. Ông ở lại làm bạn của gia đình, đối với mẹ của hai có. Ông luôn tận tuy, âu yếm mà đòi hỏi gì. Ông trở thành "bác Paul" và là cha đỡ đầu của đứa con đầu tiên của gia đình Rosemary.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.2:

      Sau khi ông chết, người ta phát ra rằng ông để lại toàn bộ của cải của ông cho con đỡ đầu lúc đó là 13 tuổi.

      Rosemary, ngoài sắc đẹp của chị ấy, còn là "đám rất hời". Và chị ấy cưới chàng nhã nhặn và u sầu George Barton.

      Tại sao? Iris tự hỏi lúc đó và cả bây giờ nữa. tin rằng Rosemary lại được ta. Vậy mà có vẻ như chị ấy hạnh phúc với chồng.

      Iris có dịp để biết điều đó: năm sau đám cưới mẹ của họ, bà Viola Marle - rất tốt bụng và cũng rất yếu ớt - chết, và Iris lúc đó mới 17 tuổi đến sống với Rosemary và chồng chị .

      trẻ 17 tuổi. Iris, thứ tìm hiểu là ai? giống ai và đâu là những tình cảm và suy nghĩ của .

      Rồi đến kết luận rằng trẻ Iris được thông minh cho lắm. ta suy nghĩ gì cả và coi mọi việc đến đâu hay đến đấy. Ví dụ như liệu bao giờ tỏ ra bực mình khi Rosemary được mẹ cưng chiều hơn? Có vẻ là chưa bao giờ. vui lòng chấp nhận ý nghĩ là Rosemary mới là "người quan trọng". Đương nhiên là mẹ phải quan tâm nhất đến con lớn. Điều đó là bình thường. Rồi ngày nào đó cũng đến lượt Iris. Viola Marle là người mẹ hơi xa cách luôn bận rộn về tình trạng sức khoẻ của mình, bà phó thác lũ trẻ cho các bà vú nuôi, các giáo và trường học. Nhưng bà luôn tỏ ra quý chúng trong những khoảnh khắc hiếm hoi bà đến để gặp các con. Hector Marle chết khi Iris mới có 5 tuổi. Ông ta uống rượu quá độ, Iris biết điều đó nhưng lại biết rằng nhận ra điều đó như thế nào.

      Phải, mười bảy tuổi Iris Marle chấp nhận cuộc sống như nó vốn như vậy. chôn cất mẹ mình đúng theo nghi lễ. Rồi trong bộ tang phục, đến sống với Rosemary và chồng chị trong ngôi nhà của họ ởElvaston Square.

      Đôi khi, cuộc sống trong ngôi nhà này thú vị chút nào. Theo luật, Iris chưa đủ tuổi để ra khỏi ngôi nhà đó. cần phải kiên nhẫn chờ năm nữa. Trong khi chờ đợi, học tiếng Pháp và tiếng Đức, ba buổi tuần và theo đuổi những bài giảng về đối nhân xử thế? Có những lúc biết làm gì và chuyện với ai. George luôn tốt bụng, đối với như người . Thái độ bao giờ thay đổi, kể cả bây giờ, còn Rosemary? Iris rất ít khi gặp chị. Rosemary ra ngoài nhiều: hiệu may, tiệc tùng, chơi bài. Nghĩ kỹ lại biết gì về Rosemary? Ý thích của chị, hy vọng của chị và cả những lo âu của chị?

      đáng sợ là ta biết quá ít ỏi về những người sống ngay cạnh ta!

      Cần phải suy nghĩ thêm để nhớ lại, điều đó là vô cùng cần thiết. Và có thể là rất quan trọng nữa.

      Chắc chắn là Rosemary có vẻ hạnh phúc…

      Người ta có thể tin rằng chị ấy hạnh phúc cho đến cái ngày mà... Đấy là tuần lễ trước khi… trước khi"điều đó"xảy ra.

      Và ngày hôm đó. Iris bao giờ quên.

      Chẳng còn gì mờ ám nữa, thấy tất cả. Tất cả những lời lẽ, tất cả những chi tiết: cái bàn gỗ sồi bóng loáng, cái ghế bị đẩy mạnh ra sau, những bức thư vò nát cách vội vã trang giấy…

      Iris nhắm mắt lại lại trông thấy mình bước vào phòng khách của Rosemary.

      Rồi chợt sững lại sửng sốt…

      Ngồi trước bàn viết. Rosemary khóc, đầu vùi trong hai cánh tay, tiếng nức nở dữ dội làm rung chuyển cả thân hình Iris chưa bao giờ nhìn thấy Rosemary khóc và cảnh đó làm bối rối, xáo động.

      Tất nhiên là Rosemary vừa trải qua trận cúm nặng. Chị ấy vừa mới bình phục được hoặc hai ngày. Và bệnh cúm mọi người đều biết là nó làm sa sút tinh thần kinh khủng. Thậm chí là…

      Bằng giọng cao vút, gần như kêu lên:

      - Này, Rosemary, có chuyện gì thế?

      Rosemary ngẩng đầu lên lấy tay gạt những lọn tóc rơi khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt. Rất nhanh, gắng để tự chủ, chị ấy trả lời:

      - có gì! có gì hết?

      - Sau đó chị lại thêm:

      - Nào, đừng nhìn chị như vậy!

      Rồi đột ngột, chị đứng dậy, chạy qua trước mặt em ra khỏi phòng.

      Sửng sốt và tò mò. Iris tới chiếc bàn. tờ giấy đọc thấy tên mình và chữ viết của Rosemary. Vậy là Rosemary viết cho ?

      nghiêng mình tờ giấy màu xanh lơ phủ đầy chữ viết to tướng và vuông vức của Rosemary, nét chữ rời rạc hơn bình thường vì nó được nguệch ngoạc bởi bàn tay vội vã, cuống cuồng.

      đọc:

      Iris, em quý,

      Đây phải là chị viết di chúc vì đằng nào tiền bạc của chị cũng thuộc về em, nhưng chị muốn rằng số đồ vật của chị được đem tặng cho những người sau đây.

      Tặng George những đồ trang sức mà ấy mua cho chị và cái tráp với những đồ sứ mà chị mua cùng nhau khi đính hôn.

      Tặng Cloria King cái hộp đựng thuốc lá bằng bạch kim.

      Tặng Maisie con ngựa bằng sứ Trung quốc mà ấy vẫn thích…

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.3:

      Bức thư dừng lại ở đây. Ngòi bút để lại trang giấy vết nguệch dài khi Rosemary vứt bỏ nó để vùi vào cơn khóc cưỡng lại được.

      Iris đứng tại chỗ, như hoá đá.

      Cái này muốn lên điều gì?Rosemary chết chứ? Chị ấy bị cúm rất nặng nhưng bây giờ chị ấy bình phục. Vả lại ai chết vì cúm bao giờ. Có thể xảy ra nhưng hiếm lắm.

      Và Rosemary giờ rất khoẻ mạnh tuy vẫn gầy chút.

      đọc lại bức thư và lần này cảm thấy đoạn tách ra khỏi tổng thể, đoạn làm thấy ngốc nghếch:

      "Vì đằng nào tiền bạc của chị cũng thuộc về em…"

      Cái đoạn này cho chỉ dẫn đầu tiên là chưa bao giờ được thừa kế chút gì từ Paul Bennett. biết từ thuở ấu thơ rằng Rosemary được thừa kế của cái của bác Paul, rằng Rosemary giàu, trong khi đó tương đối nghèo.

      Nhưng cho tới lúc đó, chưa bao giờ tự hỏi là của cải của Rosemary về tay ai, nếu như chị ấy chết.

      Nếu người ta hỏi điều đó có lẽ nghĩ rằng tiền bạc đó về tay George vì ta là chồng chị ấy nhưng cũng thêm rằng thấy nực cười khi tưởng tượng rằng Rosemary có thể chết trước George.

      Vậy mà được viết, giấy trắng mực đen bởi chính tay Rosemary rằng tiền bạc về tay , Iris, khi chị ấy chết… Nhưng liệu có hợp pháp ? người chồng thừa kế từ vợ ta và ngược lại.

      Người ta thừa kế từ chị mình. Hay nên nghĩ rằng điều khoản đó nằm trong di chúc của bác Paul? Phải, có thể như vậy. Chính là bác Paul, chắc chắn thế, quy định rằng tài sản của ông thuộc về Iris khi Rosemary chết. Như vậy mọi việc ít bất công hơn.

      Bất công? ngạc nhiên thấy từ đó luồn vào suy nghĩ của mình. Phải chăng luôn cho rằng bất công khi Rosemary thừa hưởng toàn bộ tiền bạc của bác Paul? công nhận rằng tình nghĩ như vậy. Vì hiển nhiên là bất công. Họ là hai chị em , hai đứa con cùng mẹ. Tại sao bác Paul lại để lại tất cả cho Rosemary?

      Rosemary luôn có mọi thứ! Quần áo, hội hè, các chàng si tình và người chồng say mê chị ấy. Chẳng bao giờ có điều gì khó chịu trong cuộc đời của Rosemary ngoài trận cúm vừa rồi. Mà nó cũng kéo dài quá tám ngày?

      Đứng cạnh cái bàn viết , Iris tự hỏi, phải chăng Rosemary muốn để lại tờ giấy này ở đây? Để những người trong nhà đều nhìn thấy nó?

      Sau phút lưỡng lự, cầm lấy mảnh giấy, gập lại làm đôi rồi cho vào ngăn kéo…

      Chính ở đó nó được tìm thấy sau lễ sinh nhật thê thảm. bằng chứng bổ sung chứng tỏ rằng ngay từ thời điểm đó. Rosemary suy sụp vì bệnh tật, nghĩ đến tự sát.

      "Trầm uất tinh thần. Tiếp theo cơn cúm cấp phát…"Đấy là nguyên nhân mà cuộc điều tra đưa ra. Lời khai của Iris góp phần vào việc xác định tính chính xác của nó. Kết luận này vững chắc lắm nhưng người ta vẫn chấp nhận nó vì nó là cái duy nhất người ta có thể tìm ra. Dịch cúm là khủng khiếp vào năm đó…

      Cả Iris lẫn George đều thể nghĩ ra lý do nào khác có thể đẩy Rosemary đến chỗ tự sát. Ít nhất là vào lúc đó…

      Bởi vì bây giờ, nghĩ về điều phát trong tầng thượng. Iris tự hỏi làm sao có thể mù quáng đến mức đó?

      Tất cả xảy ra trước mắt nhìn thấy, nhận thấy gì cả?

      Trong thoáng ngắn ngủi, thấy lại trong đầu lễ sinh nhật và thảm kịch đánh dấu nó.

      Nhưng , nên nghĩ về nó nữa. Hết rồi, kết thúc rồi. Những phút giây khủng khiếp hãy gạt sang bên. Và cuộc điều tra cũng vậy, vẻ mặt đau đớn của George với cặp mắt vằn tia máu…

      Cần phải nghĩ ngay đến những gì phát ra tầng thượng.

      ***

      Gần sáu tháng trôi qua kể từ khi Rosemary chết.

      Iris tiếp tục sống trong ngôi nhà ở Elvaston Square. Sau tang lễ, người được uỷ nhiệm của gia đình Marle, ông già rất lịch lãm, đầu hói bóng loáng và cặp mắt đầy vẻ tinh ranh chuyện với lúc lâu. Ông ta đưa ra cách rất ràng những điều khoản trong di chúc của Paul Bennett. Rosemary được thừa kế mọi tài sản của ông ta và có trách nhiệm chuyền giao nó cho con cái của chị ấy sau khi chết. Nếu Rosemary chết mà có con tất cả của cải đó về tay Iris. Người này còn giải thích rằng đó là gia tài đáng kể và Iris được toàn quyền sử dụng nó khi tròn hai mốt tuổi hoặc sớm hơn nếu lấy chồng trước thời hạn đó.

      Còn bây giờ vấn đề đầu tiên cần giải quyết là chỗ ở của . Ông George Barton bày tỏ mong muốn là vẫn tiếp tục sống với ông ta. bà chị của cha Iris, bà Drake - người gặp nhiều khó khăn về tài chính do những hành động ngông cuồng của con trai ( hổ thẹn của gia đình), có thể đến sống với họ để chăm sóc cho trẻ.

      Iris chấp nhận dự kiến đó và hài lòng thấy rằng vấn đề làm lo lắng được giải quyết. nhớ lại bà bác Lucilla, bà già dễ chịu cho lắm và hoàn toàn có ý chí gì hết.

      Cuộc sống lại tiếp tục trong ngôi nhà ởElvaston Square. George hài lòng vì giữ lại được bên mình em của vợ luôn đối xử với trìu mến như người trai cả với em út. Bà Drake tuy có kém hào hứng hơn chút nhưng luôn phải tuân theo, tranh cãi những thói đỏng đảnh của Iris. Thời gian cứ trôi qua êm đềm…

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1.4:

      Thế rồi, sau khoảng sáu tháng, trong tầng thượng… Người ta sử dụng tầng thượng áp mái làm nơi chứa những đồ đạc cũ, toàn những thứ linh tinh, dùng đến, đồ gỗ cũ và hàng đông rương, hòm…

      hôm, Iris trèo lên tầng thượng, sau khi mất công tìm kiếm khắp nơi trong nhà, cái áo len đỏ tự tay đan. George năn nỉ đứng mặc đồ đen nữa vì khẳng định rằng Rosemary luôn khiếp hãi những bộ tang phục, Iris cũng biết điều đó và quyết định lại ăn mặc "như trước".

      Lucilla Drake phản đối điều đó, bà ta luôn là kẻ thù của những "tư tưởng đại" và luôn bênh vực cho những "lề thói nền nếp". Về phần bà, bà vẫn đeo băng tang để tưởng nhớ tới ông chồng chết từ hai mươi năm trước.

      Iris nhớ đến cái hòm chất đây những quần áo cũ dùng đến, để tìm ra cái áo len, kiểm lại quần áo trong hòm. tìm thấy cái áo mầu be và váy của : mà quên hẳn, nhiều đôi tất mỏng, bộ quần áo trượt tuyết vài cái áo tắm.

      Rồi đến cái váy cũ mặc ở nhà của Rosemary, hiểu sao chưa được đem cho người nghèo như những đồ đạc khác của người chết. Đây là chiếc váy rất độc đáo, cắt theo kiểu đàn ông với những cái túi to.

      Iris giũ áo và nhận thấy nó còn rất tốt, gập nó lại cẩn thận để cho lại vào hòm ngón tay sượt qua túi làm cái gì đó sột soạt: cho tay vào trong túi lôi ra tờ giấy nhàu nát đầy những nét chữ của Rosemary.

      Vuốt nó ra, đọc:

      "Leopard dấu của em, phải như vậy, thể như vậy được!Chúng ta nhau: là của em, em là của ? Điều đó cũng biết như em và cũng biết rằng cả em và đều thể bình thản "Tạm biệt" rồi chia tay, mỗi người ngả.

      thể được, tình của em, biết điều đó. thể được và thể tưởng tượng nổi. Em thuộc về . Em là của mãi mãi là của em! Mãi mãi.… Em phán đoán và em mặc kệ người đời gì! Đối với em chỉ có điều quan trọng, tình của chúng ta! Các thứ khác tồn tại. Chúng ta cùng ra … và chúng ta hạnh phúc… thế! hôm với em rằng thể sống thiếu em, rằng thiếu em đời đáng sống nữa… nhớ , Léopard quý của em? Vậy mà hôm nay, viết cho em mà đùa rằng tốt hơn cả là chúng ta hay quên nhau

      Và điều đó là vì em, vì bình yên của cá nhân em? Vì em! Nhưng hãy hiểu rằng, tình của em, em cũng thể sống thiếu ! Em gây nhiều đau khổ cho George, người luôn rất tốt với em, nhưng em tin chắc rằng ấy hiểu và trả lại tự do cho em… Tại sao lại cứ phải cố gắng chung sống với nhau khi còn nhau nữa? Chúa sinh ra chúng ta để chúng ta là của nhau, , em tin chắc rằng rồi chúng ta rất hạnh phúc! Chỉ cần chút can đảm thôi!

      Về phần em, tự em tất cả với George vì em muốn xử trung thực với ấy. Nhưng em gì cả trước ngày sinh nhật của em…

      Em biết rằng: Leopard quý, em phải làm những gì cần làm. Em thể, hiểu chứ, sống xa . Em thể… Em là ngốc phải ? Viết dài dòng như vậy khi chỉ cần hai dòng là đủ: "Em và em khi nào để ra !" Cần phải , tình của em…"

      Bức thư đột ngột dừng lại ở đây.

      Iris, đứng ngây ra như hoá đá, nhìn bức thư cách sững sờ.

      Sao người ta lại có thể hiểu biết ít đến thế về những người thân nhất của mình!

      Vậy là Rosemary có người tình! Chị ấy viết cho ta những lá thư si mê và dự định ra với ấy. Nhưng điều gì xảy ra? Lá thư này cuối cùng được gửi . Hay Rosemary gửi lá thư khác? Và chị ấy viết gì? Sau cùng cái gì xảy ra giữa Rosemary và kẻ lạ mặt kia? "Leopard" sao những kẻ ngốc đến thế! Họ thể tưởng tượng ra cái tên nào ngộ nghĩnh hơn "Leopard"!

      Cái tên "Leopard" này là ai? ta có Rosemary như chị ấy ? Có thể là Rosemary quá sùng bái ta? Tuy vậy, theo lá thư, ta cho rằng tốt hơn cả là "quên ".

      Điều đó làm ta phải suy nghĩ… Nhưng ra nên nghĩ về điều gì? Phải, ta rất khôn khéo.

      Hiển nhiên ta viện cớ rằng cuộc chia tay là cần thiết vì quyền lợi của Rosemary, vì bình yên của chị ấy. Nhưng kiểu chuyện đó phải là của người . Điều đó đúng hơn lên rằng kẻ lạ mặt chán Rosemary?

      nghi ngờ gì nữa, cuộc phiêu lưu đó đối với ta chỉ là thoáng qua! Có thể ta chưa bao giờ thực Rosemary cả? Iris, tuy biết tại sao, có cảm giác rằng người đàn ông đó, dù là ai, quyết định dứt khoát cắt đứt cách vĩnh viễn.

      Rosemary tuy vậy xét đoán theo cách khác. gì có thể làm chị chùn bước. Chị ấy cũng quyết định, cách vĩnh viễn…

      Vậy mà Iris biết gì, nghi ngờ gì cả! luôn tưởng rằng hôn nhân của George và Rosemary rất hạnh phúc. Rằng Rosemary còn mong muốn và hy vọng gì khác! Vậy mà Rosemary chỉ nghĩ đến ra ! là mù quáng vì đoán ra gì cả!

      Thế nhưng, kẻ lạ mặt đó là ai?

      suy nghĩ chăm chú, nóng lòng nhớ lại. có biết bao chàng trai vây quanh Rosemary, biết bao kẻ ngưỡng mộ chơi cùng chị và gọi, điện cho chị mười lần mỗi ngày. Chả có ai là nổi bật lên cả. Tuy nhiên cần phải công nhận rằng người trong bọn họ, thể nhầm lẫn với nhưng người khác và những kẻ khác, thẳng ra, chỉ để dự trữ mà thôi. Chỉ có người, người duy nhất đáng kể! Ai nhỉ? Iris cau mày suy tư, đắm chìm trong kỷ niệm.

      Hai cái tên được đặt ra… Phải, chỉ có thể là người trong bọn họ. Stephen Farraday chăng…? Có thể là ta. Nhưng biết Rosemary tìm thấy gì đặc biệt ở ta nhỉ? Đấy là người đàn ông nghiêm nghị, tự tin về tầm quan trọng của mình và còn trẻ nữa! Chắc chắn rằng người ta cho ta là rất sáng giá! chính trị gia đầy triển vọng, có thể trở thành thư ký của Hội đồng Nhà nước ngày gần đây.

      Thậm chí số người, căn cứ vào mối quan hệ gia đình của ta với tầng lớp cao phán đoán rằng, ta trở thành thủ tướng vào ngày nào đó. Phải chăng điều đó làm xiêu lòng Rosemary? Nhưng , người đàn ông đó lạnh lùng và ít khi thổ lộ tâm tình. Làm sao có thể nghĩ rằng, bức thư nồng cháy này là dành cho ta?

      Tuy nhiên, người ta rằng vợ rất ta dám chống lại cả gia đình để cưới , chính trị gia chưa có tên tuổi gì, chỉ nhiều tham vọng mà thôi. người phụ nữ ta điên cuồng, người khác lại bắt đầu. Phải rồi, người đàn ông đó là Stephen Farraday! Bởi vì nếu phải là Stephen Farraday ắt là Anthony Browne.

      Và Iris muốn rằng người đó là Anthony Browne! ta như loại hiệp sĩ hầu cận của Rosemary, gần như nó lệ của chị ấy. ta có gương mặt đẹp, ngăm đen, rất dễ thương. Nhưng tận tuỵ của ta đối với chị quá lộ liễu phô trương, quá tận tâm như muốn che giấu điều gì…

      Khi Rosemary chết, ta biến mất. ai gặp lại ta. là lạ lùng…

      Nhưng rốt cuộc điều đó cũng đến nỗi kỳ lạ quá vì ta du lịch rất nhiều. ta luôn miệng kể về các nước nhưArgentina,Canada,Ugandavà cả nước Mỹ. Iris có lúc tưởng rằng ta là người Mỹ hoặcCanada, mặc dù giọng của ta hề có ngữ điệu nơi đó.

      , nếu nghĩ lại cũng đến nỗi kỳ lạ điều ai gặp lại ta…

      Chỉ có Rosemary là bạn của ta. ta chẳng có lý do gì để đến thăm họ, nhưng người còn lại. ta là bạn trai của Rosemary, hơn. Chị ấy muốn nhiều hơn tình bạn ở ta. Điều đó có thể làm ta đau khổ vô cùng đau khổ?

      vẫn cầm tờ giấy trong tay vò nát thành cục. Bức thư này cần phải hủy , đốt

      Nhưng có cái gì như là bản năng ngăn lại.

      Lá thư này, có thể trở nên rất quan trọng khi được đưa ra vào ngày nào đó…

      vuốt lại tờ giấy, xuống phòng mình, rồi cất nó vào hộp đựng nữ trang.

      ngày nào đó, nó có thể trở nên rất quan trọng để chỉ ra rằng tại sao Rosemary lại tự tìm đến cái chết.

      ***

      Và sau đó?

      Có thể hơi kỳ cục nhưng vẫn cần lục lọi trong ký ức.

      kết thúc với phát đáng ngạc nhiên tầng thượng.

      Nhưng thể dừng lại ở đó.

      Vì vẫn còn đó cách cư xử ngày càng lạ lùng của George. Việc này cũng phải là mới. từ lâu ở ta xuất những hành động vụn vặt, kỳ quặc mà bây giờ được giải thích dưới ánh sáng của cuộc chuyện đáng kinh ngạc tối hôm qua. Những dấu hiệu , những hành động ngày nay có ý nghĩa thực tế của chúng.

      Lại còn trở về của Anthony nữa. Nó đáng được xem xét đầu tiên vì nó xuất đầu tiên

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :