Rừng Răng-Tay - Carrie Ryan(36c) (Bestseller, Kinh Dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Rừng Răng-Tay
      Tác giả: Carrie Ryan

      Nguyên tác: The Forest Of Hands And Teeth
      Bộ sách: The Forest Of Hands And Teeth [#1]
      Thể loại: Kinh dị, Tiểu thuyết, Trinh Thám, Zomebie, Văn học phương Tây
      Dịch giả: Di Li
      Nhà xuất bản: Văn Học
      Công ty phát hành: Phương Đông
      Số trang: 404
      Bìa: Mềm
      Năm phát hành: 2010
      Kích thước: 13 x 20.5 cm
      Trọng lượng: 385 g
      Giá bìa: 68.000
      Tạo prc: Hoàng Liêm
      Nguồn: fb.com/smartebooksvn
      Ebook: http://www.dtv-ebook.com

      tiểu thuyết thuộc thể loại kinh dị. Mặc dù vậy, ngôi làng, đại dương, rừng rậm, các xơ và lũ thây ma sống, cả gian và thời gian trong cuốn sách cũng chỉ là biểu tượng. Điều mà cuốn sách muốn chính là quan niệm sống, lý tưởng sống và con đường dẫn đến cuộc sống. Lý tưởng sống chật hẹp giống như tự khoanh vùng cho mình gian tù túng đến bức bối y như ngôi làng trong câu chuyện. Còn nếu trong lòng tràn ngập những con đường hút dài vô tận dù phải trải qua bao nhiêu trở ngại và định kiến con người vẫn có thể mở ra trước mắt mình gian bao la ngút ngát của đại dương.
      Tác giả:
      [​IMG]


      Sinh ra và lớn lên ở Greenville, miền Nam Carolina. tốt nghiệp trường đại học Williams và đại học Luke chuyên ngành luật. sống với chồng là luật sư đồng thời cũng là nhà văn, cùng hai con mèo béo và chú chó con ở Charlotte, Nam Carolina. Họ chưa hề chuẩn bị tinh thần cho tái sinh của những zombie.

      Để biết thêm thông tin, xin truy cập trang web của Carrie: www.carrieryan.com
      Nhận định về cuốn sách:


      “Lần đầu tiên có câu chuyện lãng mạn về thời hậu khải huyền, được sáng tạo cách duyên dáng từ tít đầu cho đến dòng cuối.”

      - Scott Westerfeld tác giả của Extras and Peeps

      “Mở cuốn Rừng Răng-Tay cũng giống như khám phá chiếc hộp của Pandora: Bóng tối mờ ảo và niềm hy vọng quý giá cứ thế trào ra. Đây là cuốn tiểu thuyết tinh tế, lôi cuốn từ trang đầu đến trang cuối và đầy ma lực. Tôi say mê nó từ đầu đến cuối.”

      - Melissa Marr, tác giả bestselling của cuốn Wicked Lovely và Ink Exchange

      “Thông minh, u ám nhưng quyến rũ, Rừng Răng-Tay luân chuyển giữa vẻ đẹp mê hồn và kinh dị. Thế giới của Mary là thế giới mà độc giả dễ gì quên được.”

      - Cassandra Clae, tác giả bestselling của cuốn City of Bones

      “U ám, quyến rũ và đầy sợ hãi, chỉ có kẻ nào đến từ Vùng vô định mới có thể đặt cuốn sách này xuống được.”

      - Justine Larbalestier, tác giả của cuốn How to ditch your fairy

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      1





      Mẹ vẫn thường kể cho tôi nghe về đại dương. Bà rằng có nơi chẳng có gì ngoài nước và nó luôn luôn tiến về phía ta rồi lại trôi mất. Bà cũng từng cho tôi xem bức tranh cụ cố tôi đứng trước biển khi còn là đứa trẻ. Chuyện đó xảy ra lâu rồi và bức tranh bị mất trong vụ hỏa hoạn nhưng tôi vẫn còn nhớ nó, bức tranh bạc màu và sờn rách. Trong ấy, đứng giữa bao la vô hạn định.

      Trong những câu chuyện kể của mẹ, thường là truyền từ hết đời nọ qua đời kia, đại dương giống như cơn gió luồn qua những ngọn cây và người ta lướt sóng nước. ngày nọ, khi tôi lớn hơn chút và ngôi làng của chúng tôi gặp hạn hán, tôi hỏi mẹ rằng tại sao có quá nhiều nước như vậy mà nhiều năm trời những dòng suối của chúng tôi lại bị cạn kiệt? Mẹ trả lời tôi rằng nước biển uống được vì nó đầy muối.

      Từ đó tôi còn tin những câu chuyện về đại dương nữa. Tại sao thế gian này lại có nhiều muối đến thế và tại sao Chúa Trời lại để cho ngần ấy nước trở nên vô dụng?

      Nhưng có những lần tôi đứng ở bìa rừng Răng-Tay và ngắm nhìn khung cảnh hoang dã trải dài bất tận, tôi tự hỏi điều gì xảy ra nếu như tất cả những thứ này là nước. Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng gió rì rào những ngọn cây, tưởng tượng ra gian chẳng có gì ngoài nước. Đó là thế giới có Vùng vô định, thế giới có rừng Răng-Tay.

      Thường mẹ vẫn đứng cạnh tôi, bàn tay khum khum che ánh mặt trời và đôi mắt vượt qua hàng rào, qua những đám cây cối rậm rì để dõi xem chồng mình có quay trở về .

      Bà là người duy nhất tin rằng ông Tái sinh, rằng nếu có quay trở về, ông vẫn nguyên vẹn là con người cũ. nhiều tháng rồi tôi thôi nghĩ về cha nữa và cố gắng chôn vùi nỗi đau mất cha để có thể quay trở lại được cuộc sống bình thường. Giờ đôi lúc tôi lại hãi sợ cảm giác khi đứng ở bìa rừng và nhìn qua hàng rào. Tôi sợ nhìn thấy cha đứng đó cùng những người khác: quần áo rách rưới, da nhăn nheo, cất những tiếng kêu khóc van xin rùng rợn và những ngón tay cào lên hàng rào bằng sắt để cố mở nó ra.

      Việc người nào nhìn thấy ông lại càng mang lại cho mẹ tôi nỗi hy vọng. Đêm đêm bà cầu Chúa mong sao ông tìm thấy vùng đất nào đó giống ngôi làng của chúng tôi, rằng ở nơi nào đó giữa rừng rậm, ông được an toàn. Nhưng chẳng ai có cái hy vọng ấy. Các xơ với chúng tôi rằng nơi chúng tôi ở là ngôi làng duy nhất còn sót lại thế giới này.

      Jed tình nguyện lĩnh nhiệm vụ tuần tra thêm ca ở đường biên hàng rào. Tôi biết rằng, cũng như tôi, cho rằng cha mất tích vào Vùng vô định và hy vọng phát ra ông trong lúc tuần tra quanh rào để kịp giết ông trước khi mẹ tôi nhìn thấy chồng mình trở thành ra thế nào.

      Nhiều người trong làng tôi trở nên điên loạn khi họ nhìn thấy những người thân trở về từ Vùng vô định. Từng có người đàn bà - người mẹ - kinh hãi nhìn thấy con trai mình quay trở về từ đó. Bà ta tự lao mình vào lửa sau khi đốt trụi cả nửa ngôi làng. Đám cháy này phá hủy toàn bộ tài sản của gia đình tôi khi tôi còn là đứa trẻ. Chính điều đó khóa chặt những sợi dây liên kết duy nhất của chúng tôi đối với những con người trước khi Tái sinh vẫn còn là người thân thiết. Và những gì họ để lại chỉ còn là nắm hồi ức.

      Tôi và Jed trông chừng mẹ rất cẩn thận và chúng tôi bao giờ cho phép bà ra khu vực hàng rào mà có người cùng. Chị Beth vợ Jed cũng tham dự việc này với chúng tôi cho đến tận ngày nằm ổ để sinh đứa con so. Và giờ chỉ có hai chúng tôi làm việc đó.

      Cho đến ngày nọ, em trai của Beth đến tìm khi tôi giặt đồ dưới dòng suối là nhánh của con sông lớn. Cho đến giờ tôi vẫn coi Harry là người bạn, trong số ít những người cùng lứa tuổi với tôi ở trong làng. Cậu rắc nắm hoa dại lên chiếc ga sũng nước của tôi và chúng tôi ngồi nhìn dòng nước chảy qua những tảng đá trong khi cậu vắt khô những chiếc ga có thêu hoa văn tinh xảo.

      - Mẹ cậu thế nào? - Cậu hỏi tôi, cậu luôn luôn lịch như vậy.

      Tôi cúi đầu và khỏa tay vào dòng nước. Tôi biết mình nên quay về với bà, rằng hôm nay tôi dành quá nhiều thời gian cho mình và khéo giờ này bà lang thang ở đâu đó. Sau những ngày dài tuần tra, Jed xin nghỉ để kiểm tra lại độ vững chãi của hàng rào và mẹ tôi cứ buổi chiều lại ra bìa rừng để tìm cha. Tôi cần phải có mặt ở đó để an ủi bà những lúc như vậy, để kéo bà quay lưng lại hàng rào nếu bà gặp cha.

      - Bà vẫn nuôi hy vọng. - Tôi đáp lời.

      Harry lầm bầm vài câu vẻ thông cảm. Cả hai chúng tôi đều biết còn rất ít hy vọng. Đôi bàn tay cậu lần tìm và phủ lấy tay tôi trong làn nước. Tôi phát ra điều này vài tháng trước đây. Tôi thấy cái cách mà cậu nhìn tôi, giống như bây giờ. Ánh mắt cậu thay đổi, như trước kia nữa. Tình bạn của chúng tôi trở nên gượng gạo. Chúng tôi còn là những đứa trẻ nữa rồi.

      - Mary, mình... - Cậu ngừng lại giây. - Mình hy vọng cậu cùng mình đến Lễ hội Ngày mùa vào cuối tuần tới.

      Tôi nhìn xuống đôi tay mình ngâm trong nước. Tôi có thể cảm thấy những đầu ngón tay sun lại vì lạnh và làn da cậu dường như rất mềm mại và mũm mĩm. Tôi suy nghĩ về lời đề nghị của cậu. Lễ hội Ngày mùa diễn ra vào mùa thu và ở đó những người tuổi đương chính thức ngỏ lời với ai đó. Đó là thời điểm bắt đầu giai đoạn tỏ tình, và trong suốt những ngày mùa đông ngắn ngủi, các cặp này quyết định xem họ có hợp nhau . Khi mùa xuân đến, hầu hết dẫn nhau đến lễ Brethlaw để làm lễ rửa tội và thề ước trong đám cưới. Hiếm có cặp nào thất bại. Ở làng tôi, hôn nhân dựa tình , chủ yếu là dựa những lời đính ước.

      Năm nào cũng thế, tôi phân vân ngắm nhìn những cặp cáp đôi. Làm thế nào mà những đứa bạn thời thơ bé của tôi lại bỗng nhiên tìm được ai đó, đính ước và chuẩn bị cho bước tiếp theo. ước hẹn và bắt đầu những cuộc hẹn hò. Tôi luôn nghĩ về cái điều cũng xảy ra với tôi. Những đợt dịch bệnh khiến nhiều bạn bè tôi ra khi chỉ còn là đứa trẻ, vì thế để tìm được người cùng lứa tuổi mà đính ước điều rất quan trọng. Còn hơn thế nữa là chẳng có mấy tình nguyện dành cả đời mình cho nhà dòng.

      Thậm chí tôi còn hy vọng rằng biết đâu mình đủ may mắn để tìm thấy tình thực giống như cha và mẹ tôi. Vì thế cho dù tôi là trong số rất ít người đến tuổi từ hai năm rồi nhưng tôi vẫn xếp chuyện đó sang bên.

      Vài tuần trước tôi chỉ quan tâm đến vắng mặt của cha tôi, đến nỗi tuyệt vọng và lập của mẹ tôi, với tiếc thương và than khóc của riêng tôi. Cho tới giờ phút này tôi mới nhớ ra điều hiển nhiên rằng mình là người cuối cùng được mời đến Lễ hội Ngày mùa hoặc là mình vẫn chưa được mời.

      mặt nào đó tôi vẫn thể nghĩ đến người em trai của Harry, Travis. Tôi cố gắng gây chú ý với cậu trong suốt cả mùa hè. Và tôi muốn chuyển tình bạn đối với cậu sang điều gì đó khác hơn. Nhưng cậu dường như chẳng bao giờ để ý đến tán tỉnh vụng về và kín đáo của tôi.

      Như thể nhìn xuyên thấu được ý nghĩ của tôi, Harry .

      - Travis nhắm Cassandra.

      Từ lúc ấy, tôi thể ngăn được tức giận, mọn và trống rỗng khi nghĩ đến việc đứa bạn thân nhất của mình giành được những gì mà tôi thể, rằng ấy chiếm được cảm tình của Travis trong khi tôi .

      Tôi biết phải gì nữa. Tôi nhớ đến nụ cười sáng bừng khuôn mặt Travis khi cậu mỉm cười và nhìn sâu vào đôi mắt Harry để cố tìm những điều tương tự. Dù sao họ cũng là em trai và chỉ cách nhau có tuổi. Nhưng tôi chẳng cảm thấy gì ngoài cái cảm giác mũm mĩm của cậu khi chạm vào tôi ở dưới nước.

      Thay câu trả lời, tôi hơi mỉm cười, tự an ủi mình rằng cuối cùng cũng có người ngỏ lời với tôi trong khi góc khác của con người tôi lại lên tiếng rằng liệu tình bạn lâu dài của chúng tôi có thể chuyển hóa được thành cái gì khác trong suốt những tháng đông tối tăm sắp tới.

      Harry toét miệng cười và nghiêng đầu về phía tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ được lúc này là hiểu tại sao tôi bao giờ muốn để cho Harry là nụ hôn đầu đời, và tức sau đó, trước khi môi cậu có thể chạm vào môi tôi chúng tôi nghe thấy nó.

      Tiếng còi báo động. Chiếc còi này quá cũ kỹ và ít được sử dụng đến nỗi nó bắt đầu kêu khò khè, cọt kẹt trước khi chính thức rúc lên.

      Ánh mắt Harry chạm mắt tôi. Khuôn mặt cậu trắng bệch ra.

      - Liệu có phải hôm nay người ta diễn tập ? - Tôi hỏi.

      Cậu lắc đầu, đôi mắt cậu cũng mở to như tôi. Cha cậu đứng đầu nhóm những Người bảo vệ và cậu biết lịch diễn tập. Tôi đứng đó, trong tư thế chuẩn bị chạy hết tốc lực về phía ngôi làng. Từng thớ da thịt tôi ran lên, tim tôi quặn thắt lại. Giờ tất cả những gì tôi nghĩ đến là mẹ.

      Harry chộp lấy cánh tay tôi và kéo lại.

      - Chúng ta nên ở đây. Như thế an toàn hơn. Chuyện gì xảy ra nếu như chiếc hàng rào kia bị phá sập? Chúng ta cần tìm nơi trú .

      Tôi có thể nhìn thấy nỗi kinh hoàng bao kín lấy tròng mắt cậu. Những ngón tay cậu bấu mạnh vào khuỷu tay tôi, như sắp cào xước thịt da tôi, nhưng tôi giằng ra, cố đẩy cậu lùi lại.

      Tôi loạng choạng trèo lên đồi và hướng về phía trung tâm ngôi làng. Tôi theo lối mòn xoáy trôn ốc mà thay vào đó đu lên những cành cây và dây leo để dễ bề leo lên sườn đồi dốc đứng nhanh hơn. Khi trèo lên đỉnh đồi, tôi ngoái nhìn lại và thấy Harry vẫn đứng nguyên bên bờ suối, hai tay ôm lấy mặt như thể cậu dám nhìn bất cứ cái gì diễn ra ở phía kia. Tôi thấy môi cậu mấp máy, giống như gọi tôi vậy, nhưng những gì tôi có thể nghe thấy chỉ duy nhất là tiếng còi báo động, thanh như muốn chọc thủng lỗ nhĩ và bủa vây xung quanh tôi.

      Từ bé đến lớn tôi luôn được nhắc nhở về tiếng còi báo động đó. Trước lúc tập tôi biết rằng tiếng còi báo động đồng nghĩa với cái chết. Điều đó có nghĩa rằng hàng rào kia bị phá sập và Vùng vô định tấn công chúng tôi. Có nghĩa là chúng tôi phải chộp ngay lấy vũ khí, tìm nơi trú và kéo hết thang lên. Thậm chí bí quá phải bỏ lại những người sống ở đằng sau.

      Khi lớn lên, mẹ thường kể cho tôi nghe về cái thuở sơ khai, lúc bà cố cụ kỵ của tôi còn là đứa trẻ, tiếng còi báo động rền rĩ dứt trong suốt thời gian ngôi làng bị Vùng vô định xâm chiếm. Nhưng rồi sau đó những hàng rào được xây lại, đội những Người bảo vệ được hình thành và thời gian trôi qua, Vùng vô định bị thu hẹp lại cho đến ngày, tôi thể nhớ là ngày nào trong suốt những tháng năm vừa qua, còi báo động lại rền rĩ và đó phải cuộc diễn tập. Tôi biết rằng trong đời mình vài lần hàng rào bị phá sập nhưng tôi vốn rất giỏi trong việc phong tỏa những hồi ức chẳng giúp ích được gì cho mình. có chúng tôi cũng đủ sợ cái Vùng vô định ấy lắm rồi.

      Càng về gần đến rìa làng, tôi bước càng chậm. Tôi có thể thấy những nơi trú cây đầy ắp người, thậm chí số kéo hết cả thang lên. Tất cả những gì xung quanh tôi chỉ còn là hỗn loạn. Những bà mẹ dắt díu lũ trẻ và các vật dụng dùng hàng ngày rải rác cỏ và đất bẩn.

      Sau đó tiếng còi im bặt. Chỉ còn lại tĩnh lặng và người người đông cứng lại. đứa trẻ vụt lấy lại tiếng khóc và đám mây trôi qua mặt trời. Tôi nhìn thấy nhóm những Người bảo vệ kéo lê ai đó về phía nhà thờ.

      - Mẹ. - Tôi thầm. Mọi thứ trong tôi như vỡ òa. Cái cảm giác này chỉ tôi mới biết. Tôi biết lẽ ra mình nên nấn ná ở lại bên suối với Harry, lẽ ra tôi nên để cậu nắm tay mình trong khi mẹ chờ đợi tôi để cùng đến chỗ hàng rào.

      Lưng tôi cứng đơ như nòng súng khi bước về phía lối vào nhà thờ. Đấy là công trình cổ bằng đá được xây dựng từ trước Thời tái sinh. Cái cửa gỗ dày nặng trịch mở ra và những người hàng xóm đứng tránh sang bên khi họ nhìn thấy tôi xuất , nhưng ai nhìn tôi. Lúc đứng bên cạnh đám đông, tôi nghe ai đó thầm.

      - Bà ấy đứng quá gần hàng rào. Bà ấy cứ để nguyên cho nó chộp lấy.

      Bên trong bức tường đá, dường như hơi nóng ban ngày len được vào đây và cánh tay tôi gai lạnh. Ánh sáng lờ mờ nhưng tôi vẫn nhìn các xơ xúm quanh người đàn bà rên rỉ. Mẹ tôi biết việc bao giờ được lại gần dãy hàng rào. Quá nhiều người trong làng bị mất tích theo cách ấy. Chắc đó phải là cha tôi nên mẹ mới nhìn qua hàng rào như thế. Tôi nhắm mắt lại khi nỗi đau mất cha liền miệng lại lần nữa nhói qua da thịt.

      Lẽ ra tôi nên ở đấy với bà.

      Tôi muốn cuộn tròn mình lại để trốn tránh tất cả những gì diễn ra xung quanh. Nhưng thay vì điều đó, tôi đến bên mẹ và quỳ xuống, dụi đầu vào lòng bà và lấy bàn tay bà đặt lên tóc tôi.

      Tôi có thể hủy hoại cuộc đời mình để kéo dài thêm phút giây này: Đầu tôi ở trong lòng mẹ, bàn tay bà lùa vào tóc tôi khi chúng tôi ngồi trước đống lửa và bà kể cho tôi nghe những câu chuyện truyền miệng qua nhiều thế hệ phụ nữ trong gia đình về cuộc sống trước Thời tái sinh.

      Giờ bàn tay mẹ tôi dính nhớp và tôi biết đó là máu của bà. Tôi nhắm chặt mắt để phải nhìn thấy nó, để phải biết vết thương lớn đến cỡ nào.

      Mẹ tôi trở nên bình tĩnh hơn. Bàn tay bà theo bản năng lùa vào tóc tôi, làm nó xổ ra khỏi khăn trùm đầu. Bà run rẩy và thầm những lời gì đó trong hơi thở khiến tôi hiểu được bà gì.

      Các xơ cứ để yên cho chúng tôi như thế. Họ đứng lộn xộn ở trong góc cùng với nhóm tinh nhuệ nhất của đội những Người bảo vệ và tôi biết rằng họ quyết định số phận của mẹ tôi. Nếu bà chỉ bị cào rách da thịt họ tiến hành kiểm tra và giám sát cho dù bà thể bị truyền máu theo cách ấy. Nhưng nếu bà bị cắn và đương nhiên bị truyền máu từ sinh vật đến từ Vùng vô định, chỉ còn hai lựa chọn. Hoặc là bà bị giết ngay tức khắc, hoặc là bị giam cầm cho tới khi Tái sinh và sau đó người ta đem vứt bà qua hàng rào. Cuối cùng, nếu mẹ tôi vẫn còn phát điên người ta đưa bà ra xử trước quan tòa.

      bị xử tội chết ngay tức khắc và linh hồn được cứu rỗi hay là gia nhập Vùng vô định.

      Đó là bài học nằm lòng của chúng tôi, ngay sau khi Tái sinh, những kẻ bị tấn công còn lựa chọn này nữa. Họ bị ép chết ngay tức khắc. Đó là giải pháp trước khi những cơn điên tấn công người bị nhiễm, giải pháp nghe có vẻ như dành cho những người vừa chết trận.

      Nhưng trước đó cũng từng có người bị nhiễm, bà góa, tìm đến các xơ và cầu xin họ cho phép bà theo chồng vào rừng. Bà ta cầu xin quyền được thực lời đính ước với người đàn ông mà bà lựa chọn và thương. Cuộc sống kiến tạo nên nơi này, giúp chúng tôi an toàn và bảo vệ chúng tôi thoát khỏi bất cứ thứ gì đến từ Vùng vô định. Và người đàn bà góa kia đưa ra ý kiến tuyệt vời: Điều có thực duy nhất phân chia cuộc sống và Vùng vô định chính là lựa chọn, là ý nguyện được tự do. Bà ta muốn chọn phương án được ở bên chồng. Các xơ tranh luận gay gắt với những Người bảo vệ nhưng ý kiến của các xơ luôn là quyết định cuối cùng. Họ cho rằng gia tăng thêm sinh vật nữa cho Vùng vô định cũng chẳng thể gây hại gì thêm cho cộng đồng. Và thế là bà góa kia được hộ tống đến hàng rào. Ở đó có ba Người bảo vệ canh giữ cho tới khi bà chống đỡ được cơn lây nhiễm và sau đó người ta đẩy bà ra khỏi cổng ngay trước khi bà sắp chết và Tái sinh Vô định.

      Tôi hình dung được việc người ta lại bỏ mặc bà già đối mặt với định mệnh như thế. Nhưng đó cũng là cách lựa chọn, tôi nghĩ vậy.





      2





      - ở lại đây với chúng tôi cho đến khi nào trai quay về. - Các xơ bảo tôi như vậy.

      Jed vẫn theo ca luân phiên kiểm tra hàng rào chưa về. Các xơ lệnh cho người đưa tin gọi về nhưng chúng tôi thể đợi quá ngày được. Đến lúc về chắc mẹ tôi rồi và còn cơ hội thuyết phục bà từ bỏ lựa chọn đó nữa.

      Mẹ tôi chọn phương án gia nhập Vùng vô định. Và tôi chắc rằng trai tôi mắng mỏ tôi về lựa chọn của bà. hỏi tôi rằng tại sao lại cho phép bà tự đưa ra quyết định này, tại sao tôi vì bà đứng lên cầu những Người bảo vệ giết bà luôn .

      Tôi biết mình giải thích với thế nào nữa.

      Mang người sống đến bỏ vào rừng Răng-Tay là quá trình khá phức tạp. Từ nhiều năm trước những Người bảo vệ nhận ra rằng việc này nên thực quá sớm vì người còn sống mà bị quẳng vào rừng chỉ tổ làm mồi cho lũ sinh vật đến từ Vùng vô định xé xác.

      Nhưng đồng thời để Người bị nhiễm lại trong làng cũng quá nguy hiểm. Những Người bảo vệ thể liều để kẻ sắp Tái sinh giữa những người sống trong khi kết quả chẳng có gì khác hơn là Người bị nhiễm đó chết và Tái sinh. Tất cả mọi thứ phụ thuộc vào mức độ của vết cắn. Nếu vết cắn , nông quá trình lây nhiễm mất tới vài ngày, còn đấy là tấn công khủng khiếp Tái sinh xảy ra trong nháy mắt.

      Thế là những Người bảo vệ sáng chế ra hệ thống ròng rọc tinh vi treo ở cổng vào. Nó giống như thứ tù ngục ngăn giữ Người bị nhiễm giữa sống và Vùng vô định. Giờ mẹ tôi ở trong đó còn tôi loanh quanh bên cạnh, nghe bà nghiến răng lốc cốc như con mèo đói đuổi theo chú chim . Lúc ấy là cơn nhiễm lan tỏa khắp cơ thể bà. Giờ bà quá yếu để có thể và thậm chí bị hủy hoại đến nỗi khó mà nhận thức được nữa.

      sợi dây thừng trói chặt quanh mắt cá chân trái và bà vô thức giằng xé nó đến sờn cả đầu mối. Tất cả chúng tôi đều chờ đợi điều thể tránh khỏi, nhưng xét về mức độ vết thương ai cũng biết rằng ít nhất còn phải mất ngày nữa. Tái sinh phải lúc nào cũng nhanh chóng đối với những Người bị nhiễm.

      Tôi ở đó với bà, phía hàng rào an toàn bên này. Nhưng tôi được ở mình vì người ta tin tưởng tôi, sợ rằng khi người mẹ biến thành sinh vật của Vùng vô định sai khiến tôi làm những điều kinh khủng và xuẩn ngốc như mở hết các cánh cổng và để cho hàng rào bị sập tan tành. Người bảo vệ, trong những người bạn của trai tôi, được cử trông chừng tôi và mẹ. là người điều khiển các cánh cổng và là người giết chết tôi nếu như tôi tiến lại quá gần mẹ sau khi bà Tái sinh. Đó là thỏa ước mà tôi phải đấu tranh với các xơ để được ở bên mẹ vào lúc này. Tôi có thể lại gần bà, nhưng nếu tôi bị cắn ngay sau đó phải hứng chịu hình phạt của cái chết.

      Tôi ngồi bó gối. Tôi hầu như còn cảm giác ở đôi bàn chân, như thể máu còn vận chuyển từ trái tim tôi nữa.

      Tôi ngồi chờ mẹ tôi chết.

      Tôi còn để tâm đến thời gian ngoại trừ từng giờ từng khắc nhích dần đến điểm Tái sinh của mẹ tôi. Tôi ước gì đấy là vật cứng nắm bắt được để tôi chộp lấy mà lay mà nghiến bắt nó dừng lại. Nhưng nó cứ như lẩn khỏi tôi, và ngày vẫn tiếp tục trôi. Dân làng đến để an ủi tôi nhưng họ chẳng biết phải gì. Chị dâu tôi, Beth, muốn gửi tới chúng tôi những lời cầu nguyện nhưng các xơ cho phép chị rời khỏi giường vì sợ chị sảy thai mất.

      Tôi nhìn thấy Harry đứng cách đó rất xa. Ánh mặt trời chói gắt buổi trưa rọi thẳng vào khuôn mặt cậu. Tự nhiên tôi cảm thấy vui vì cậu muốn đến gần tôi, muốn tiếp tục câu chuyện buổi sáng lúc nắm tay tôi trong nước và cố ngăn tôi trở về với mẹ.

      Tôi tự hỏi liệu cậu ta có còn nghĩ tới chuyện dự Lễ hội ngày mùa với tôi vào tuần tới nữa hay . Cái lễ hội này thể hủy bỏ, dù là mẹ tôi có chết chăng nữa. Giống như các xơ vẫn luôn nhắc nhở chúng tôi rằng: Đấy là những gì tiếp diễn sau khi Tái sinh - Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Đó là vòng đời mà chúng tôi phải đến tận cùng.

      Khi trời chập tối, Cassandra mang đồ ăn đến cho tôi và ngồi lại với tôi. Hoàng hôn đẹp đến nao lòng. Những sắc màu của chiều tà phản chiếu mái tóc và khuôn mặt xanh tái của Cass. Người bảo vệ vẫn giữ nguyên cự li. ta biết rằng kết cục đến gần. Tâm trạng tôi hết luân chuyển từ trạng thái hy vọng mong mẹ Tái sinh nhanh hơn để sớm thoát khỏi nỗi khổ rồi lại khiếp sợ rằng tái sinh quá nhanh của mẹ khiến tôi mất bà vĩnh viễn.

      lúc sau, tôi .

      - Cass, cậu có tin là có đại dương đời ? Cậu có nghĩ rằng nó vẫn ở ngoài kia ?

      Tôi ngắm nhìn ánh sáng tắt dần những lùm cây trong rừng rậm, ngắm nhìn vạn vật chuyển động.

      - Cậu nhắc lại những gì mà mẹ cậu thường kể về đại dương xem nào? - Giọng ân cần và dịu dàng.

      - Chẳng có gì ngoài nước. - Tôi nhắc .

      Cass luôn nuông chiều óc tưởng tượng của tôi, luôn lắng nghe khi tôi kể kể lại những câu chuyện về cái thời trước khi Tái sinh được truyền miệng qua bao thế hệ phụ nữ trong gia đình. lần, mẹ ấy cấm chuyện với tôi với lý do là tôi cứ nhồi nhét vào đầu Cass những điều dối trá và báng bổ. Nhưng ngôi làng chúng tôi quá bé để có thể cấm đoán được điều gì.

      - Mình chỉ biết liệu thế gian này lại có nhiều nước đến thế thôi, Mary. - bảo tôi. với tôi điều này rất nhiều lần rồi. Đôi mắt ánh lên khi ngắt khỏi hoàng hôn để quay sang tôi. - Mình thể tưởng tượng được lại có nơi nào bên ngoài kia mà lại phải là Vùng vô định. - nhíu mày lại. - Bởi vì nếu thế tại sao chúng ta lại ở đây mà phải ở đó?

      giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt . Ánh mặt trời chiều muộn khiến nó lấp lánh khi nó lăn xuống gò má. Hình ảnh mẹ tôi nằm trong lồng nhốt là quá sức chịu đựng đối với . Tôi kéo lại gần và ôm đầu vào lòng, khuôn mặt quay khỏi khu rừng. Tôi vuốt tóc như cách mà mẹ tôi vẫn làm đối với tôi. Chúng tôi cứ ngồi nguyên như thế khi ánh đèn nổi trong làng. Mẹ thường kể với tôi về quãng thời gian bà còn là đứa trẻ. Khi ấy, các xơ bật chiếc máy phát điện cũ vào ngày Giáng sinh. Đó là trong những câu chuyện tôi bao giờ chia sẻ với bạn bè và tôi nghĩ đến việc kể lại cho Cass câu chuyện này, câu chuyện mỗi năm lần ngôi làng thắp sáng bầu trời như thế nào.

      Nhưng giờ sụt sịt, thôi khóc, nhưng tối nay tôi muốn nhồi thêm vào đầu óc những hình ảnh tưởng tượng nữa.

      Lúc ra về, van xin tôi hãy cùng. Nhưng tôi thể. Tôi với rằng khi điều đó xảy ra tôi phải có mặt ở đây, đưa tay lên che miệng như thể có điều gì quá đỗi kinh khủng. Sau đó quay người và chạy thẳng về nơi an toàn trong làng.

      Tôi cũng muốn chạy về với , muốn thoát khỏi nơi này và quên toàn bộ ngày hôm nay. Nhưng tôi ở lại, những ngón tay tôi run lên và cổ họng nghẹn ắng. Tôi cần phải đối mặt với hình ảnh sắp tới của mẹ. Tôi nợ bà quá nhiều sau cái buổi sáng nay, sau khi để mặc bà lang thang mình.

      Tôi quay lại và nhìn trừng trừng vào hàng rào, nhìn ánh sáng mờ nhạt buông xuống bầu trời hắt thành những bóng đen nhảy nhót nền đất. Mắt tôi chợt nhòa , còn nhìn mọi vật xung quanh nữa. Khi ấy, chiếc hàng rào còn tồn tại. Như thể tất cả chỉ còn là thế giới.



      - Mẹ? - Tôi thầm khi trời rạng đông.

      Đêm hôm qua trăng hạ tuần và nhiều tiếng đồng hồ liền tôi lắng nghe trong bóng tối tiếng lá khô xào xạc sau hàng rào, trí óc tôi ngập đầy những hình ảnh tồi tệ nhất. Mọi tiếng động tôi nghe thấy đều như thể hàng rào sắp sập đến nơi, những tiếng cào xé giống hệt các sinh vật của Vùng vô định tìm thấy mối lỏng lẻo hàng rào.

      Giờ gian u ám và ẩm ướt. Tôi bò bằng cả đầu gối và bàn tay đến gần chiếc lồng nhốt mẹ. Bà ở trong đó, ngay nền đất. Lúc này bà im lặng đến nỗi tôi tưởng bà chết và chuẩn bị Tái sinh. Mật đắng và nỗi kinh hoàng dâng lên tận cổ họng tôi rồi đọng lại ở đó. Tôi muốn hét lên nhưng miệng cứ há ra mà thốt được câu nào.

      Chân tôi ríu lại trong chiếc váy và những móng tay bấu lấy nền đất. Khi tôi tiến gần sát hàng rào nghe thấy tiếng Người bảo vệ ngay đằng sau. Tôi ngoái lại nhìn ta, cầu xin.

      - Bà ấy vẫn còn sống.

      Tôi thế bởi tôi biết chắc như thế. ta ngoái cổ nhìn vào đám sương mù và khi thấy chỉ có mỗi chúng tôi, gật đầu vẻ cho phép. Tôi bám những ngón tay vào song sắt gỉ của chiếc lồng, cảm thấy những mấu sắt sắc lạnh cứa vào lòng bàn tay mình.

      - Đại dương. - Mẹ tôi thầm.

      Nhanh như sóc, mẹ tôi ngó đầu xung quanh, đôi mắt mở to vô định nhưng rất minh mẫn. Bà bò về phía tôi để nắm lấy bàn tay tôi thò qua khe.

      - Đại dương, Mary, đại dương.

      Giờ cách gấp gáp, môi mấp máy cuống quýt. Tôi sợ Người bảo vệ nghĩ rằng bà phát điên và Tái sinh rồi giết bà nhưng tôi thể rút tay lại vì mẹ tôi nắm quá chặt.

      - Đại dương, Mary, đại dương đẹp lắm. - Bà lặp lặp lại câu ấy, đôi mắt bà sáng lên cùng những giọt lệ long lanh. - Nước, sóng, cát, muối.

      Giờ bà lay mạnh những chiếc song khiến nó nghiêng hẳn về phía, những thanh sắt đu đưa nghiêng ngả. Tôi kinh ngạc khi thấy đột nhiên bà lại khỏe đến thế, trong khi suốt nhiều giờ qua bà bất động.

      - Nó thiêu đốt mẹ. - Giọng chỉ còn là tiếng thầm. Bà thò ngón tay qua rào sắt và chạm vào cổ tay tôi. - Con của mẹ. Đừng quên con là con của mẹ.

      Những giọt lệ lăn khỏi hốc mắt bà và tôi nghe thấy Người bảo vệ hét lên ngay sau lưng. Liền lúc ấy, mẹ tôi sụm xuống đất, những ngón tay của bà trượt khỏi tôi.



      Trong khoảnh khắc giữa cái chết và tái sinh của mẹ, tôi còn tin vào Chúa Trời nữa.

      Người bảo vệ nhanh chóng chộp lấy đầu sợi dây buộc cổ chân trái của mẹ trong khi tôi thoát khỏi hàng rào. Nó nối với hệ thống ròng rọc cành cây cao phía . ta giật mạnh, đầu kia của sợi dây kéo lê mẹ tôi ra cửa lồng. Người bảo vệ kéo mạnh đòn bẩy, cánh cổng được nâng lên và cái xác bất động của mẹ tôi trôi tuột vào trong rừng Răng-Tay. ta cắt sợi dây, giữ cái đòn bẩy và cánh cổng ngay lập tức đóng nghiến lại. Chỉ trong tích tắc, thế giới lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn hơi thở của chúng tôi bị bóp nghẹt bởi sương mù.

      ta hoàn thành nhiệm vụ, xác mẹ tôi hoàn toàn thuộc về Vùng vô định. Người bảo vệ đặt bàn tay lên vai tôi. ta an ủi tôi hoặc giữ cho tôi khỏi manh động. Tôi tưởng như mạch đập của ta vọt ra ngoài đầu ngón tay. Cả hai chúng tôi vẫn còn sống trong khí chết chóc vừa rồi.

      Tôi biết liệu tôi còn muốn chứng kiến tái sinh của mẹ nữa hay . Liệu tôi có chịu đựng được khi chứng kiến điều đó. Nhưng tôi khỏi băn khoăn xem khoảnh khắc đó diễn ra như thế nào. tia chớp hay khoảnh khắc mà khi ấy bà nghĩ đến tôi chăng? Liệu bà có nhớ được cuộc sống tiền kiếp của mình hay ?

      Mẹ từng kể cho tôi nghe nhiều chuyện về cái thời trước khi Tái sinh, những người còn sống tự hỏi điều gì xảy ra sau khi chết . Bà rằng từ đó các tôn giáo xuất và chuyển thành mơ hồ giản đơn này.

      Giờ khi chúng tôi biết điều gì diễn ra sau cái chết, câu hỏi mới lại nảy sinh thay thế cho câu hỏi cũ: Tại sao?

      Đột nhiên, nỗi ân hận cồn lên trong tôi. Tôi tự vấn mình tại sao thay cho bà cái áo khác. Lẽ ra tôi nên khoác cho bà bộ quần áo ấm hơn và đôi giày tốt hơn. Lẽ ra tôi nên thêu dòng vào lớp trong chiếc áo rằng tôi bà. Tôi tự hỏi biết mất bao lâu nữa bà mới tìm thấy cha tôi và liệu bà có nhận ra ông hay . Hình ảnh hai người nắm tay nhau bên kia hàng rào vọt qua óc tôi.

      Bà tự đứng lên trước khi tôi kịp nhận thấy điều gì diễn ra. Bà nhìn tôi chăm chăm và trong khoảnh khắc tất cả những gì tôi có thể nghĩ được là Mẹ. Sau đó bà mở miệng và thế giới quanh tôi vỡ vụn cùng với tiếng thét của bà dần biến thành tiếng kêu ai oán.

      Tôi thể chịu đựng thêm nữa và bắt đầu tiến về phía bà, cố giằng ra khỏi đôi tay khỏe mạnh của Người bảo vệ. Nhưng rồi sau đó tôi nghe thấy có người gọi tên tôi cách cảnh báo.

      Đó là Jed. Tôi biết đến nhưng có thể ngửi thấy thứ mùi toát ra từ người , mùi thơm của gỗ và mùi khói bốc lên từ căn bếp nhà chúng tôi. Tôi thèm nhìn . Tôi chỉ biết rằng ở ngay sau tôi và tôi cố chuồi ra khỏi . trở về nhà sau chuyến kiểm tra hàng rào chỉ để kịp nhìn thấy mẹ tôi chết và Tái sinh.

      Sau đó, Người bảo vệ trong tôi quay ra thẩm vấn và trừng phạt tôi. Bởi vì tôi để cho mẹ lựa chọn như thế, và bởi vì tôi bỏ qua cả và mẹ để ve vãn gần dòng suối. Bởi vì tôi quá ích kỷ nên hiểu rằng mẹ tôi ra rừng mà cần có tôi và bởi vì tôi có mặt ở đó để ngăn bà lại.

      Nhưng giờ trai của tôi và cả hai bố mẹ chúng tôi đều mất rồi. thế gian này chỉ còn lại chúng tôi.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      3





      Việc đầu tiên mà các xơ làm khi Jed đưa tôi về nhà thờ là cởi bỏ hết quần áo của tôi ra rồi gần như dìm tôi xuống giếng thiêng. Trong khi các xơ cầu nguyện và cọ rửa, tôi chờ đợi nước đốt cháy da thịt vì tôi hết tin vào Chúa rồi, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Qua làn nước và những cánh tay của các xơ, tôi nhìn thấy Jed bước ra khỏi nhà thờ.

      Sau đó họ kéo tôi ra khỏi vùng nước thiêng, mắt tôi tèm nhem và mớ tóc dài vắt ngang dọc như mạng nhện lên mặt đến nỗi tôi nhổ phì phì và ho sặc sụa.

      - Con phải ở lại trong nhà thờ. - Các xơ bảo tôi. - Chúng ta thể để con quay lại khu vực hàng rào được.

      Tôi hiểu rằng điều gì có thể lay chuyển nổi quyết định của họ. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tức giận vì họ cho rằng tôi xuẩn ngốc đến nỗi muốn theo mẹ tôi.

      Bà có còn tồn tại đời này nữa đâu.

      Người ta choàng chiếc chăn lên vai tôi và dẫn tôi dọc hành lang mà trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy, rồi chúng tôi xuống những bậc thang dẫn vào căn phòng có sàn bằng đá, tường bằng đá, với cái giường và cửa sổ trông ra khu nghĩa địa quay mặt ra phía rừng. Tôi muốn cười phá lên. Nếu họ sợ tôi gây ra chuyện sau khi phải đối mặt với cái chết của mẹ tại sao lại cho tôi ở trong cái phòng nhìn về nơi mà mẹ tôi Tái sinh? Tôi có thể thấy những cánh cổng giống hệt nhau mà trong số đó là chỗ mẹ tôi bị kéo lê qua. Thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy vài sinh vật đến từ Vùng vô định ủn hàng rào. Tiếng kêu rên của chúng vọng vào tận ô cửa sổ mở.

      - Tại sao con được về nhà? - Tôi hỏi khi họ đóng sập cánh cửa đằng sau lưng tôi.

      Người già nhất, xơ Tabitha, dừng lại nơi bậu cửa.

      - Tốt hơn hết là con nên ở lại đây.

      - Thế còn trai con sao? - Tôi khoanh tay trước ngực, hai khuỷu tay nằm gọn trong lòng bàn tay.

      trả lời. Sau đó cánh cửa đóng lại và tôi có thể nghe thấy tiếng khóa lách cách. Tôi hoàn toàn mình với những thanh đến từ Vùng vô định.

      Trong khoảnh khắc, tôi ngắm nhìn mặt trời trôi dạt bầu trời. Tôi để ý thấy ban ngày nắng nóng, các sinh vật của Vùng vô định từ bỏ vị trí của chúng ở chỗ hàng rào và quay trở lại rừng rậm. Chúng nằm lì suốt trong đó cho đến khi nào đánh hơi thấy thịt người.

      Tôi nhìn hàng rào hòng tìm kiếm bóng hình thoáng qua của mẹ nhưng bà chẳng bao giờ xuất nữa.



      Đêm đó trời có trăng và tôi thấy những ánh sao chen vào giữa khoảng sẫm tối. Những đám mây nặng nề sà thấp đến nỗi ngó ra ngoài cũng chẳng nhìn thấy gì nên tôi quay trở lại giường và ngồi xuống, cũng chẳng thèm để ý đến ánh nến lập lòe chiếc bàn sát cửa sổ.

      Tôi muốn ngủ. Tôi muốn những giấc mơ kéo tôi ra khỏi thế giới này để có thể quên tất cả, để có thể chấm dứt những hình ảnh xoắn quện lấy tôi, để đặt dấu chấm hết cho nỗi đau gặm nhấm cơ thể.

      Bất chợt tia sáng mảnh quét qua khe cửa dưới và tôi có thể trông những bức tường xung quanh. con dế rỉ rả đâu đó trong căn phòng. Tôi cuốn chăn quanh người, trùm kín lên cả đầu, gối co lên tận ngực và lặng lẽ cầu nguyện cho mẹ.



      Ngày hôm sau, mắt tôi thâm quầng vì thiếu ngủ. Tôi đứng giữa ánh nắng hắt ngang sàn, chẳng để ý đến gì khác ngoài những tia sáng chậm chạp rời khỏi tôi. Có ai đó mang thức ăn và bình nước vào để ở đó nhưng tôi chẳng thèm bận tâm. Sau đó, xơ Tabitha vào rằng xơ đến để xem tôi thế nào nhưng tôi biết chắc xơ chỉ muốn vào xem tình trạng tinh thần của tôi đến đâu, xem tôi có suy sụp trước cái chết của cả bố lẫn mẹ . Ngày hôm đó bắt đầu như thế này: Đồ ăn mang vào, xơ Tabitha, nước uống mang vào, xơ Tabitha và cứ thế cứ thế.

      góc nào đó trong con người tôi những muốn nổi loạn, muốn thoát khỏi căn phòng này, muốn chạy đến và bày tỏ nỗi đau với trai tôi. Nhưng tôi kiệt sức, cơ thể tôi cho phép tôi động đậy nữa. Ở đây tôi có chỗ ấm, được cho ăn, mình và phải trả lời bất cứ câu hỏi nào cũng như chịu đựng những cái nhìn dò xét. Tôi phải giải thích rằng tại sao lại để mẹ ở lại mình, tại sao tôi lại ở bên bà.

      Thay vì điều đó, tôi có thể dùng thời gian này mà ngẫm nghĩ. Tôi nhắm mắt nằm dài sàn, người lả , cố gắng nhớ lại cảm giác lúc mẹ lùa tay vào tóc khi tôi kể lại những câu chuyện mà bà từng kể cho tôi nghe hết lần này đến lần khác. Tôi muốn quên bất cứ chi tiết nào và tôi sợ rằng biết đâu mình quên mất điều gì đó. Tôi rà soát lại từng câu chuyện, những câu chuyện có vẻ như rất phi lý về đại dương, khác nào con người có thể bay lên thiên đường và chạm tay vào mặt trăng. Tôi muốn những câu chuyện này mãi in sâu trong óc, trở thành phần cơ thể mà tôi thể mất dễ dàng như mất cha mẹ được.

      trai tôi vào thăm và các xơ cũng hề kể cho tôi bất cứ tin tức gì về . Tôi tự hỏi liệu có còn nhớ đến tôi nữa . Tôi rất muốn giận , muốn vùi mình vào bất kỳ cảm xúc nào ngoài nỗi đau đớn và cú sốc này, nhưng tôi hiểu rằng đấy chính là cách mà cũng muốn quên .

      Và cuối cùng, sau tuần xơ Tabitha vào và đưa cho tôi cái áo chẽn màu đen để thay. Xơ rằng tôi có thể được rồi, rằng tôi phải cảm ơn Chúa vì ngài ban cho tôi sức mạnh để tiếp tục cuộc đời này.

      Tôi gật đầu, suýt nữa với xơ rằng Chúa chẳng can thiệp gì được vào chuyện này. Sau đó tôi bộ về nhà, nơi mà chỉ mới tuần trước thôi, chúng tôi còn sống cùng với nhau, an toàn và hạnh phúc. Ngôi nhà của trai là chỗ mẹ tôi từng ở và vì là con trai duy nhất nên được thừa kế. Tôi nén được nỗi đau dâng lên từ bên trong khi bước vào nhà. Mẹ tôi còn ở đó nữa. chẳng bao giờ ở đó nữa. Tôi nghĩ tới tất cả hồi ức đọng lại những bức tường gỗ gồ ghề, tất cả ấm áp, những tiếng cười và những giấc mơ.

      Tôi gần như cảm thấy những điều này thoát ra ngoài và nhàng hòa cùng ánh mặt trời, như thể ngôi nhà quét trôi sạch toàn bộ hồi ức của nó. Tôi cố gắng quên mẹ, quên những câu chuyện và những hình ảnh thời thơ ấu. muốn nghĩ gì nữa, tôi đặt tay lên bức tường phía bên phải cửa ra vào. Như mọi ngôi nhà khác trong làng, ở đó có dòng chữ khảm vào gỗ do các xơ viết. Chúng tôi có thói quen và phong tục là bất cứ khi nào bước qua ngưỡng cửa đều phải ấn tay lên những dòng Kinh thánh này, điều đó nhắc nhở chúng tôi nhớ đến Chúa và những lời răn của Người.

      Tôi chờ đợi chúng làm cho tôi bình tĩnh trở lại, chờ đợi chúng mang đến cho tôi ánh sáng và ơn huệ. Nhưng chẳng có gì cả, chẳng gì có thể xóa tan được nỗi đau trong lòng tôi. Tôi tự hỏi biết tôi còn có thể tin tưởng vào Chúa trời được nữa hay .

      Lớp gỗ dưới tay tôi trơn láng vì qua nhiều thế hệ, những người trong làng ấn tay vào đấy. Chỉ có điều mẹ tôi bao giờ còn được chạm tay vào đó nữa.

      Như thể biết hôm nay tôi về, trai tôi mở cửa bước vào, khiến tay tôi bị giật khỏi những vần thơ chạm khắc. Nhìn thấy , toàn bộ hồi ức và nỗi đau tươi nguyên lại quay trở lại. cho tôi vào nhà và tôi tự hỏi biết chị Beth có nghe thấy chúng tôi chuyện .

      Tôi ngạc nhiên vì lạnh nhạt của . Chúng tôi từng như những người bạn và chia sẻ với nhau mọi thứ. Nhưng luôn là đứa con trai của cha còn tôi là đứa con của mẹ. Nỗi đau mất cha là quá lớn đối với và trong suốt những tháng vừa qua, tôi cảm thấy trở nên chai lì. tự hiến mình cho nhiệm vụ bảo vệ và trong thời gian ngắn thăng hạng rất nhanh. Tôi lồng những ngón tay vào nhau để trước ngực và cố tìm kiếm khuôn mặt nét dịu dàng mà tôi từng biết, nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là gai góc lạnh lẽo.

      - Tại sao em lại để mẹ ? - hỏi tôi. đưa bàn tay lên che ánh nắng rọi qua vai tôi và hành động này của làm cho tôi nhớ đến tư thế quen thuộc của mẹ khi đứng ở cửa rừng và đưa mắt tìm kiếm cha.

      Tôi chờ đợi câu hỏi này và biết liệu muốn nghe điều gì.

      - Đó là lựa chọn của mẹ. - Tôi bảo thế.

      nhổ nước bọt lên nền đất sát bàn chân tôi và vài giọt nước bọt bắn lên đám râu ngắn sẫm màu cằm .

      - Đấy phải là lựa chọn của mẹ. - Giọng dằn xuống và tôi biết rằng muốn la hét chửi thề lắm rồi nhưng muốn gây ra chú ý trong làng. - Bà ấy lú lẫn, bệnh hoạn.

      Tôi cảm thấy cơn giận và nỗi đau của tràn cả sang tôi và tôi muốn tự mình gánh chịu lấy những cảm giác ấy, muốn chia sớt với gánh nặng này. Nhưng những nỗi đau của tôi cũng lớn quá, chúng giày vò và lấn át đến nỗi tôi thể an ủi được.

      - Em thể giết mẹ, Jed. Em thể để cho họ làm điều đó. - Tôi cúi gằm xuống nhìn đôi tay mình.

      - Vậy em nghĩ gì khi ném mẹ vào rừng, hả Mary? - sấn tới chộp lấy vai tôi mạnh đến nỗi những ngón tay như bấu ngập vào tận xương. - Em nghĩ rằng giờ chính phải giết mẹ hay sao? Em nghĩ chuyện gì xảy ra khi tuần? Em nghĩ có thể thả mẹ được hay ?

      khoát tay qua những cánh đồng về phía khu vực hàng rào.

      - Thế nào? Đó phải là cuộc sống. Đó là trái lẽ tự nhiên. ác độc và kinh khủng đến phát ốm. thể tin là em lại làm điều này đối với . Em muốn là người giết mẹ của chúng ta trong khi em đủ mạnh mẽ để làm việc đó.

      Giờ tôi hiểu ra rằng muốn tôi là người phải giết mẹ để phải đưa ra quyết định lựa chọn của chính mình.

      - Em xin lỗi, Jed.

      Tôi thế vì biết làm thế nào cho phải. là Người bảo vệ, trong số rất ít người mà nhiệm vụ duy nhất của họ là bảo vệ ngôi làng này, sửa chữa hàng rào và giết những Người bị nhiễm. Tôi biết làm thế nào để bắt nhận ra rằng đó là lựa chọn của mẹ chứ phải của tôi, rằng ngay khi đưa ra quyết định đó, bà phải biết rằng rồi xảy ra tình huống chính đứa con trai của bà phải ra tay giết bà. Tôi biết làm thế nào để hiểu rằng đôi khi tình hy sinh có thể khiến người lựa chọn con đường dẫn đến với người bạn đời của mình ở trong rừng rậm kia. Thậm chí ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phải vứt bỏ tất cả những thứ khác trong cuộc đời.

      Tôi định tiến về phía để ôm lấy nhưng cánh tay chắc nịch, bàn tay vẫn đặt vai tôi khiến tôi thể nhích lên chút nào được.

      - Giờ là chủ ngôi nhà này, Mary. - bảo tôi.

      Tôi cố gắng mỉm cười để nhắc nhớ rằng luôn là trai của tôi.

      - Điều đó có nghĩa là thể ôm em của mình. - Tôi .

      cười như tôi nghĩ.

      - nghe em muốn trở thành tu sĩ. - . Những lời của khiến tôi choáng váng như bị cái tát. Tôi biết mình cảm thấy thế nào nữa: giận dữ, đau đớn, hối tiếc, nhưng phải vì muốn đuổi tôi , phải vì muốn quẳng tôi ra khỏi cửa và để tôi lại với các xơ thậm chí trước khi tôi có cơ hội để trò chuyện với , để bào chữa cho những hành động của tôi. Đó là lý do tại sao đến nhà thờ với tôi. Trong ý nghĩ của , tôi thuộc về họ rồi, tôi sẵn sàng trở thành nữ tu sĩ.

      Tôi vẫn loáng thoáng hình dung ra rằng thế nào rồi điều này cũng đến, rằng sớm muộn gì đó cũng là cảnh tránh khỏi trong cuộc đời chúng tôi. Hôm nay lúc bộ về nhà, tôi lờ mờ nhận ra rằng thậm chí tôi còn được phép vào nhà để sắp xếp những đồ đạc xoàng xĩnh của mẹ tôi nữa. Jed lấy hết tất cả.

      - Chẳng có ai trò chuyện với em cả. Chẳng ai cầu hôn em. Cũng chẳng có ai đính ước với em trong mùa đông này. - Những đầu ngón tay của vẫn bấu mạnh vào cánh tay tôi.

      - Có Harry. - Tôi , làm cử chỉ vô nghĩa về phía ngọn đồi mà phía sau là dòng suối nơi chỉ mới tuần trước Harry mời tôi đến dự Lễ hội Ngày mùa. Tôi cố nhớ lại xem liệu mình trả lời cậu hay chưa.

      Jed lắc đầu trước cả khi tôi có thể định thần lại trước những tiếng la hét hỗn loạn chực buột ra khỏi đầu óc. Tôi định mở miệng nhưng cắt ngang.

      - Nó cầu hôn em, Mary.

      Tôi nhìn , cảm thấy toàn bộ sức lực vốn có như rút dần khỏi cơ thể. Trong ngôi làng này, chưa kết hôn chỉ có ba lựa chọn. ta vẫn sống cùng gia đình, hai là chàng trai ngỏ lời với , tán tỉnh trong suốt mùa đông rồi cả hai làm đám cưới vào mùa xuân, hoặc là phương án còn lại, ta phải trở thành nữ tu sĩ. Làng tôi nhanh chóng bị tách biệt kể từ sau thời kỳ Tái sinh và để dân cư đông đúc, lớn mạnh, có điều luật bắt buộc là những người con trai con khỏe mạnh phải kết hôn và sinh con đẻ cái.

      Căn bệnh dịch xuất ở thế hệ chúng tôi chỉ càng khiến cho những đứa con sắp sinh trở nên quan trọng hơn, và chỉ với số ít những người ở độ tuổi kết hôn, vài mùa trước đây, cái điều tôi mong đợi là đến mùa thu, người nào đó giống như Harry cầu hôn tôi. Hoặc chí ít cũng có cậu trai nào đó quan tâm đến tôi. Tôi hy vọng ngày tôi cũng tìm được tình với người đàn ông giống như mẹ, người sẵn sàng vào rừng Răng-Tay theo chồng.

      Dĩ nhiên là Jed có thể chọn phương án nuôi tôi để chờ đến năm sau xem có ai cầu hôn tôi , chờ đợi những người dân trong làng đến lúc nào đó quên cái việc cả cha lẫn mẹ chúng tôi đều trở thành sinh vật của Vùng vô định. Nhưng ràng là muốn có lựa chọn này.

      - Vẫn còn thời gian. - Tôi . Tôi có thể nghe thấy lời gợi ý tuyệt vọng trong giọng của mình, nghe thấy tiếng cầu xin của tôi mong sao để cho tôi về nhà vì giờ chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi.

      - Em thuộc về các xơ. - Giọng của vô cảm. - Chúc may mắn!

      Những ngón tay mạnh mẽ của đẩy tôi ngược hướng với lối vào ngôi nhà. Nhìn sâu vào mắt , tôi nghĩ biết có thực mong cho tôi may mắn.

      - Chị Beth thế nào? - Tôi hỏi, hy vọng bất kỳ cảm thông nào đó còn sót lại trong cho tới lúc này, hy vọng nhóm lại tình cảm mà chúng tôi từng sẻ chia vài tháng trước đây.

      Tôi nhìn thấy cơ hàm nghiến lại và bàn tay nắm chặt khung cửa.

      - ấy sảy thai rồi. - bước vào nhà. Bóng tối bao trùm bên trong che khuất nét mặt của . - Nó là con trai.

      thêm trước khi đóng cánh cửa lại. Tôi bước thêm bước, định đẩy cửa bước vào. Nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng khóa lách cách và tôi dừng lại, cánh tay lơ lửng trong khí. Tôi muốn túm lấy mà ôm và than khóc tiếc thương. Lẽ ra tôi có cháu, tôi nghĩ thế khi đặt tay lên cánh cửa gỗ. Tôi muốn hét lên với Jed rằng tôi cũng đau đớn, rằng tôi rất tiếc, và rằng tôi cần . Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng có gia đình mới của mình để chia sẻ nỗi tiếc thương, rằng tôi biết an ủi thế nào. Tôi là người duy nhất gợi nhớ tới cái chết của cha mẹ tôi. Những ngón tay tôi gập lại cánh cửa, móng tay tôi bấu vào gỗ. Tôi nhận ra rằng giờ phút này tôi đơn đến thế nào.

      Cố gắng giữ cho cổ họng khỏi nghẹn lại, tôi để thõng cánh tay và quay lưng lại với ngôi nhà duy nhất mà tôi từng biết. Tôi nhìn về phía những ngôi nhà quen thuộc đường . Khu vườn mùa hè sống động là thế giờ tan hoang thành những miếng đất bẩn để cho ba bé nắm tay nhau xoay vòng tròn, miệng ngân nga những nhịp điệu quen thuộc. Tôi biết mình nên quay lại nhà thờ nhưng cũng biết rằng khi trở thành nữ tu sĩ, suốt cuộc đời này tôi chỉ quanh quẩn với việc học Kinh thánh và có rất ít thời gian cho những ý thích chợt nảy sinh và những khát khao của chính mình. Và thay vì điều đó, tôi bước ra khỏi xóm và dọc theo rìa những cánh đồng giờ gặt hết và chuẩn bị cho mùa đông. Tôi bắt đầu trèo lên quả đồi lúc này lơ lửng trong ánh bình minh.

      Khi còn là đứa trẻ, tôi được các xơ dạy rằng ngay trước Thời tái sinh, người ta biết điều gì sắp xảy đến. Họ biết rằng sắp xảy ra kiện kinh khủng và việc Vùng vô định di chuyển khắp mọi nơi chỉ còn là vấn đề thời gian.

      Lúc ấy người ta vẫn nghĩ rằng họ có thể kiềm chế nó. Và vì thế, ngay khi Vùng vô định tấn công sống và Thời tái sinh bắt đầu, họ vội vã xây hàng rào. Những dãy hàng rào rất dài. Liệu những chiếc hàng rào có cản được Vùng vô định ở bên ngoài và sống ở bên trong hay chúng tôi cũng biết nữa. Nhưng cuối cùng ngôi làng của chúng tôi vẫn còn đó, vùng đất lọt thỏm ở giữa khu rừng Vùng vô định rộng mênh mông với vài trăm người sống sót.

      Có nhiều giả thuyết khác nhau về việc làm thế nào mà ngôi làng của chúng tôi lại tồn tại ở giữa khu rừng này được. Nhà thờ và số công trình khác ràng là có từ trước Thời tái sinh và số người cho rằng chính những người ngày xưa xây dựng nên nơi này như nơi chốn thiêng liêng. Những người khác lại khẳng định rằng chúng tôi là những người được lựa chọn và tổ tiên của chúng tôi khi ấy chính là những giống nòi tốt nhất và họ được gửi đến đây để sinh sống. Việc những người này là ai và tại sao chúng tôi lại ở đấy giải thích được vì lịch sử bị mất hoàn toàn, mất vì khi ấy tổ tiên chúng tôi quan tâm đến việc sinh tồn hơn nên ghi lại hết những gì mà họ nhớ được. Những dấu vết ít ỏi còn sót lại mà chúng tôi từng có như bức tranh cụ cố của chúng tôi đứng trước biển lại bị mất trong đám hỏa hoạn hồi tôi còn mất rồi.

      Chúng tôi chẳng biết gì về phía hàng rào bên kia. Nhưng chí ít những người ngày xưa cũng đủ khôn ngoan để để lại kho dự trữ chất liệu hàng rào sau khi họ kiến tạo nên thế giới bé của chúng tôi. Và vì thế, sau khi ngôi làng được thiết lập, bắt đầu những cú đánh trả lại rừng rậm và mở mang bờ cõi. Tổ tiên của tôi lấn từng tí từng tí vào rừng rậm và khẳng định chủ quyền của họ. Họ cứ đẩy mãi hàng rào cho đến khi chẳng còn gì để dựng nữa.

      Quả đồi này là phần của cuộc lấn rừng vĩ đại cuối cùng. Tổ tiên chúng tôi thấy rất cần thiết phải có nền đất cao để quan sát khu rừng. Trước đây từng có đài quan sát đỉnh đồi nhưng giờ rơi vào tình trạng ọp ẹp và chẳng bao giờ được sử dụng. Nhưng điều này ngăn trở tôi trèo lên để ngắm nhìn lần cuối cùng trước khi tôi đến sống ở chỗ các xơ. Giờ tôi đứng điểm cao nhất ở khu vực khoanh vùng trong cánh cổng.

      Tôi ngắm nhìn toàn cảnh bên dưới. Phía tay phải tôi, những cánh đồng trải dài xa tít, đây đó lấm chấm những con bò sữa và cừu được dong ra từ chuồng và chúng thành bầy đến nơi xa nhất tận dãy hàng rào. chẳng có chuyện gì xảy ra nếu chúng lạc vào rừng. Giống như tất cả các loài động vật khác, trừ con người, chúng thể bị lây nhiễm bởi các sinh vật của Vùng vô định.

      Bên trái tôi là ngôi làng. Từ này nhìn xuống, những ngôi nhà có vẻ hơn, trong khi đó nhà thờ với hình dáng thô kệch nổi bật lên khi bóng hoàng hôn xuống. Nghĩa địa của nó đứng giữa công trình bằng đá to lớn và đường biên hàng rào ngăn cách với khu rừng. Từ đây tôi có thể nhìn thấy hàng rào nhô lên cách kỳ dị, phía bên trái khu vực trung tâm thiêng liêng mọc lên những góc lạ lùng.

      Dưới chân đồi, về phía đối diện với ngôi làng, là cánh cổng chắn ngang con đường mòn dẫn vào sâu trong rừng. vách núi lởm chởm chạy vắt qua những thân cây. Đối diện với lối mòn ấy cũng có lối mòn ngược lại nối liền từ nhà thờ chạy ra tận hàng rào, và cả các xơ lẫn những Người bảo vệ đều cấm người làng lai vãng ở lối mòn này.

      Các đường mòn chỉ là những vệt đất vô dụng bao quanh bởi các bụi cây gai và cỏ dại. Những cánh cổng khóa kín chúng cũng đóng kín luôn cả quãng đời còn lại của tôi.

      Chẳng ai nhớ được những lối mòn ấy dẫn đâu. số người rằng đấy được coi như những đường thoát. Những người khác lại chúng có mặt ở đó để chúng tôi có thể vào rừng lấy gỗ. Chúng tôi chỉ biết rằng con đường dẫn về phía mặt trời mọc và con đường dẫn về phía mặt trời lặn. Tôi chắc rằng tổ tiên của chúng tôi biết những con đường này dẫn đâu, nhưng cũng như hầu hết những điều xảy ra trước Thời tái sinh, chúng tôi chẳng có chút thông tin nào.

      Chúng tôi chính là những người lưu giữ ký ức và cũng chính chúng tôi đánh mất nó. Điều này giống hệt trò chơi mà chúng tôi từng chơi ở trường khi còn bé. Ngồi trong vòng tròn, học sinh thầm câu vào tai học sinh khác, và rồi câu đó cứ được truyền vòng cho tới khi học sinh cuối cùng trong vòng tròn nhắc lại câu vừa được nghe, cuối cùng mới thấy rằng nó chẳng giống gì so với câu ban đầu cả.

      Giờ cuộc sống của chúng tôi là như thế.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      4





      Khi tôi trèo từ tháp xuống chân đồi và quay trở về nhà thờ chiều muộn. Các xơ đợi sẵn tôi ở đó.

      - Thế là con lựa chọn như chúng ta? - Người nhiều tuổi nhất, xơ Tabitha hỏi tôi. Xơ đứng đối diện tôi, trước bàn thờ, bên cạnh là hai xơ tuổi trung niên khác.

      - Con còn lựa chọn nào khác. - Tôi bảo xơ, bởi vì đấy là .

      Xơ nuốt khan rất nhanh và tôi có thể nhìn thấy môi xơ mím chặt lại thành đường mảnh. Xơ quay ngoắt và bước qua cánh cửa khuất sau chiếc rèm gần bục giảng kinh.

      - theo ta. - Xơ ra lệnh, hỏi han. Tôi làm theo, hai xơ còn lại cũng theo chúng tôi.

      Chúng tôi theo hành lang gấp khúc sâu khuất trong nhà thờ mà tôi chưa bao giờ đến. Sau đó chúng tôi tới cánh cửa gỗ lớn viền sắt. Xơ Tabitha kéo mạnh cánh cửa, nhấc cây nến từ chiếc bàn kê trong phòng và dẫn chúng tôi xuống những bậc thang xoáy trôn ốc bằng đá rất dốc. khí bắt đầu lạnh hơn, ẩm thấp hơn, và khi xuống đến tận cùng, tôi thấy đó là căn phòng như hang động với hàng hàng lớp lớp những cái giá trống rỗng.

      Nhưng họ vẫn chưa dừng lại. Chúng tôi qua căn phòng và dừng lại ở góc tối tăm. Tôi tự bảo mình rằng tôi chẳng việc gì phải sợ cái nơi xa lạ này, rằng các xơ luôn bảo vệ mọi người trong làng và rằng tôi thể nào cấm cái lạnh lẽo thâm nhập vào cơ thể tôi đến tận xương tủy.

      Xơ Tabitha kéo chiếc rèm sang bên, để lộ cánh cửa có khóa. Bà rút chiếc chìa từ chùm chìa khóa đeo tròng quanh cổ, mở cánh cửa và ra hiệu cho tôi theo. Tôi lại theo bà xuống hành lang khác, chỗ này giống đường hầm đúng hơn, với những bức tường đá, sàn ẩm ướt và trần trụ lên bằng những thanh xà rầm gỗ dày. Có thêm nhiều chiếc giá khác dựng dọc bức tường và tôi nhìn thấy cái chai bẩn thỉu ở giá.

      - Con có biết là cách đây lâu lắm rồi, nhiều thế kỷ trước Thời tái sinh, tòa nhà này từng thuộc về đồn điền ? Con có biết nó từng là nơi sản xuất rượu vang ? - Xơ Tabitha khi chúng tôi vẫn bước, tiếng chân vang lên trong dãy hành lang. Ánh sáng cây nến của xơ lập lòe và xơ im lặng chờ đợi câu trả lời của tôi, trong khi biết rằng chúng tôi chẳng bao giờ được học những điều như thế ở trường. - Điều gì xảy ra nếu bây giờ những cánh rừng bao quanh làng chúng ta là những cánh đồng trồng đầy nho. từng là như thế. Những Người bảo vệ với chúng ta rằng thỉnh thoảng họ vẫn bắt gặp những dấu vết của các ruộng nho, rằng đôi khi họ vẫn tìm thấy những cây nho mọc quanh hàng rào.

      Đường hầm hơi rẽ sang bên trái chút. Chúng tôi ngang qua hết cánh cửa này đến cánh cửa khác. Chúng được đóng chìm vào trong đá. Lớp gỗ xù xì và thô nhám bề mặt với những con chốt được đóng sâu vào tường. Tôi dừng lại bên cánh cửa, rất muốn hỏi thứ gì nằm bên trong kia, nhưng tôi buộc phải theo với hai xơ hộ tống đằng sau. Tôi tự hỏi tại sao toàn bộ câu chuyện này, cái ruộng nho và những đường hầm ấy, lại phải bí mật và tại sao xơ Tabitha lại muốn điều đó với tôi vào lúc này.

      - Người ta từng ủ men rượu nho ở bên dưới nhà thờ này, nhưng phải chỗ này. - Xơ Tabitha tiếp. Cuối cùng chúng tôi cũng đến tận cùng đường hầm. Những bậc thang bẩn thỉu hướng lên phía . Xơ Tabitha dừng lại và quay sang tôi. Tôi nhìn lên cánh cửa gỗ trần chỗ cuối bậc cầu thang. - Người ta làm rượu ở nơi khác. Họ phải giậm chân lên nho cho nó nát nhừ ra để thu hút côn trùng. Vì thế họ chọn vị trí tốt khác để làm việc đó. Họ sử dụng đường hầm này để vận chuyển và cất giữ đồ dự trữ. Cuối cùng, có ngày đất bị sạt lở và nơi này bị bỏ hoang. Cái ngôi nhà cũ bằng gỗ kia cũng bị sập theo. Nhưng chính khu sản xuất rượu nho, khu vực nhà thờ của chúng ta vẫn còn đứng vững vì được xây bằng đá.

      Xơ Tabitha chậm chạp trèo lên những bậc thang. Xơ khom người xuống khi tiến gần đến cánh cửa sát trần. Xơ dùng tới ba chiếc chìa khóa để mở cửa, sau đó lại quay xuống trong khi cánh cửa vẫn khép kín.

      - Đây là nơi tốt nhất ở xưởng chế biến rượu thời bấy giờ. - Bà vậy rồi đẩy tôi lên bậc thang đến nỗi tôi suýt ngã.

      Tôi cũng khom mình, lưng chạm cánh cửa gỗ gồ ghề phía , cái viền sắt của nó cứa vào da tôi. Trước giờ tôi vẫn biết các xơ vốn nghiêm khắc, dùng những hình phạt thể xác rất nặng nếu đó là điều cần thiết trong bài học. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều này, trải nghiệm ở nơi xa lạ, kinh khủng và gian khổ.

      - Mở nó ra, Mary. - Xơ Tabitha . Bà hạ giọng cách sợ hãi như thể có điều gở sắp xảy ra.

      Tôi nhận ra rằng mình còn lựa chọn nào khác. Tôi lấy sức mình nâng cánh cửa gỗ nặng nề cho tới khi nó bật mở và tung thẳng ra nền đất phía kia tạo thành những tiếng rầm rầm bủa vây chúng tôi.

      Từ phía sau, tôi cảm thấy xơ Tabitha đẩy mạnh vào chân khiến tôi bị mất thăng bằng trừ phi tôi trèo qua ô cửa mở kia, ra khỏi cái đường hầm bé xíu này. Tôi đứng thẳng lên, dường như sắp chạm vào nền đất và rồi tôi lại cảm thấy cú xô mạnh từ phía sau. Bất thần tôi thấy chân tay mình ở trong khí. Những cành lá thông cắm thẳng vào lòng bàn tay tôi. Tôi nghe thấy tiếng chim hót, tôi cảm thấy cỏ khô ở dưới những ngón chân trần và tôi hoàn toàn bị mất định hướng, lúng túng cho đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ. Những thanh như ụp xuống và cắm vào cơ thể tôi, ở rất gần, rất , và gần đến mức tôi cảm nhận được nguy hiểm tới gần.

      Theo bản năng, tôi nhảy dựng lên và chúi người xuống, hai bàn tay tôi khua lên trước. Tôi trong tư thế tự bảo vệ. Tôi quay phải quay trái, xung quanh tôi mờ mờ ảo ảo. Tôi điên cuồng quay lại cái hố mà chui lên từ đó, ở đấy có cái đường hầm rất an toàn, nhưng xơ Tabitha chặn đường tôi.

      - Bà làm gì với tôi vậy? - Tôi hét lên. Giọng tôi gay gắt nhưng run rẩy vì sợ hãi. Tôi thốt lên khó khăn như thể khí chặn đứng cổ họng.

      Tôi dò dẫm nền đất, mười đầu ngón tay bới tìm cây gậy hay bất kỳ thứ vũ khí nào vì tiếng rên rỉ kia ngày càng hơn. Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng lách cách quen thuộc. Đó là những thanh mà các sinh vật đến từ Vùng vô định gây ra khi chúng kéo hàng rào.

      Nhìn ra xung quanh, tôi nhận ra rằng mình bãi đất hoang cách rất xa ngôi làng và chỗ này được bảo vệ bởi vòng hàng rào cao gấp đôi người tôi. Những sinh vật của Vùng vô định bắt đầu tụ lại xung quanh tôi. Chỉ cần tiến thêm hai bước ra bất kỳ hướng nào là chúng có thể với được tôi qua khe hàng rào. Những mạch máu trong người tôi căng phồng, nỗi kinh hoàng khiến tôi mờ cả mắt, khiến hai tay tôi run lên và trống ngực đập thình thịch.

      Tôi cố gắng bao quát tứ phía cùng lúc. Liền sau đó xơ Tabitha giơ tay lên, ngón tay thò ra khỏi chiếc áo chẽn màu đen và chỉ về phía những thân cây. Lúc đầu tôi chưa nhìn thấy cánh cổng nhưng giờ ràng là nó ở đó. Những cánh cổng phức tạp này được sử dụng cho những người nào bị phạt phải vào rừng. Tất cả những gì xơ Tabitha phải làm lúc này chỉ là kéo sợi dây nằm nền đất. Cánh cổng mở ra, bà ta và hai người kia lẩn vào con đường hầm bí mật của họ và tôi mình đối mặt với những sinh vật của Vùng vô định.

      - Bà làm cái gì thế? - Tôi cố gắng hét lên nhưng giọng yếu đến nỗi chỉ còn là hơi thở. - Tại sao bà lại làm điều này đối với tôi?

      Tôi nấc lên khi cố gắng hít khí vào họng. Những sinh vật kia ở rất gần. Tôi quay ra phía nào cũng rất đáng tuyệt vọng, những nỗi đau đớn ở ngay hàng rào kia. Những giọt lệ lăn ra khỏi mắt tôi, chảy xuống tận cằm.

      - Xin các xơ. - Tôi thầm, chống tay và gối lùi ra sau, tôi bò về phía xơ Tabitha, túm lấy chiếc áo đen của bà ta. - Xin đừng bỏ tôi ở đây.

      Tôi giống như đứa trẻ cầu xin mẹ.

      - Luôn có lựa chọn, Mary. - Xơ Tabitha với tôi, chân bà chắn ngang bậc lối , cả nửa thân của bà vẫn khuất ở bên dưới. - Đó là những gì làm cho chúng ta là người, là những gì phân biệt chúng ta với chúng.

      Tôi nhìn vào khuôn mặt xơ, cố tìm ra cách để thoát khỏi chuyện hày. Đôi má bà ta đỏ lên vì khí trời khô hanh và vì huyết nhiệt của chính mình nữa. Ở khóe mắt bà có những nếp nhăn như chứng tích rằng lâu lắm rồi bà biết cách cười như thế nào.

      Vai tôi rũ xuống. Tôi quỳ gối trước xơ Tabitha, đầu tôi gục xuống ngực cách tuyệt vọng. Tôi chẳng thể làm được gì nữa.

      Bà ta đặt hai tay lên đầu tôi.

      - Quan trọng là con cần phải biết điều này, Mary. Con phải hiểu tầm quan trọng của lựa chọn khi con quyết định trở thành người như chúng ta. Thế giới tu sĩ phải là dễ dàng đâu.

      Mắt tôi dán lên nền đất, dán vào những chiếc lá rụng mùa thu ngả màu khi tôi gật đầu. Người tôi run lên và tôi thể kìm chế những múi cơ co giật. Những sinh vật của Vùng vô định cào vuốt cách vô vọng lên hàng rào bao quanh tôi. Chúng đánh hơi thấy tôi ở đây rồi.

      - Ta phải nghe thấy con , Mary. - Đôi tay bà trượt khỏi tóc tôi và tất cả những gì tôi có thể nghĩ được lúc này là mẹ và lựa chọn của mẹ.

      - Con muốn được thành như các xơ. - Tôi đáp lời bà, cố gắng cách tuyệt vọng để thoát khỏi bãi đất hoang này.

      - Tốt. - Xơ Tabitha trong khi dịch chuyển đôi bàn tay từ đầu tôi xuống dưới cằm. Bà nắm chặt đến phát đau. Bà kéo mạnh tôi lại gần nên tôi có thể nhìn thẳng vào mắt bà, đôi mắt có màu xanh xám sẫm tối của bầu trời ngày bão. - Rồi tới đây, điều duy nhất con mở miệng để là ngợi ca Đức Chúa của chúng ta.

      Phải mất lúc tôi mới hiểu được ý bà, rằng tôi an toàn. Tôi gật đầu cách điên cuồng, những thanh đến từ Vùng vô định khiến tôi nổi da gà. Bà bước tránh sang bên và giúp tôi xuống cầu thang. Câm lặng, tôi theo bà xuống đường hầm để quay trở lại căn phòng như hang động, và khi chúng tôi leo lên những bậc thang trở về nhà thờ, tôi vô cùng băn khoăn về lạnh lẽo mình vừa nhìn thấy trong ánh mắt xơ Tabitha. Ánh mắt của xơ như đốt cháy tâm hồn tôi, lạnh lẽo của bà thậm chí còn xuyên thấu sang tôi, trong khi từ trước tới giờ tôi chỉ biết đến ấm áp của các xơ.

      Chúng tôi quay trở lại nơi tôn nghiêm trong nhà thờ và các xơ dẫn tôi xuống hành lang dẫn về căn phòng mà chỉ mới sáng nay thôi tôi vẫn còn ở đó, căn phòng trông ra khu rừng và Vùng vô định. Giờ còn có thêm chiếc bàn kê dưới cửa sổ và tủ đựng quần áo dựng trong góc với hai chiếc áo chẽn màu đen treo bên trong. Lửa được nhóm lên trong cái lò sưởi làm bằng đá giúp xua tan cái giá lạnh của mùa đông đến gần, nhưng tôi chẳng thấy ấm áp lên được tẹo nào.

      Trước khi quay ra, xơ Tabitha ấn quyển Kinh thánh vào tay tôi.

      - Nếu con đọc năm lần, có thể con được ban đặc ân. - Xơ .

      Và sau đó tôi bị bỏ lại mình để thưởng lãm cái lựa chọn của mình.



      Cuốn Kinh thánh là quyển sách dày hơn chiều rộng của bàn tay. Bìa và gáy sách sờn rách. Các trang bên trong mỏng đến nỗi nhìn được xuyên thấu với những con chữ kín đặc. Khi có ánh mặt trời, tôi ngồi đọc bên chiếc bàn kê sát cửa sổ, còn khi lặn mặt trời, tôi lại nhìn dán mắt vào đống lửa và nhớ tới mẹ. Tôi cố gắng liên tưởng những điều tôi đọc trong Kinh thánh với những gì tôi biết về cuộc sống ở đây và cuối cũng nhận ra rằng chẳng có câu trả lời nào hết.

      Thế giới của tôi giờ quá bé . Bốn bức tường trong căn phòng là nơi duy nhất mà tôi bị chú ý tới. Tôi nhớ cảm giác được đứng đỉnh đồi, gió lướt qua mình, ngắm nhìn đường chân trời mà tự hỏi rằng cái gì, liệu điều gì xảy ra ở phía bên kia khu rừng. Nhiều đêm, khi chìm vào trong giấc ngủ, tâm trí tôi lại lang thang dọc dãy hàng rào, đến cánh cổng ngăn cách lối mòn bị cấm. Nhưng thậm chí ngay cả trong giấc mơ tôi cũng dám bước qua nó.

      Nhiều tuần trôi qua. Khi mùa đông đến và ngày trở nên ngắn, tôi bắt đầu ít đọc mà nghĩ ngợi nhiều hơn. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những vì sao đêm và tự hỏi liệu các sinh vật của Vùng vô định có cảm thấy thay đổi của nhiệt độ hay . Tôi biết mẹ ở trong rừng có bị lạnh .



      Giữa mùa đông, việc học tập của tôi bị gián đoạn vào buổi chiều đầy tuyết khi những tiếng la hét đồng loạt vang lên ở dãy hành lang ngay ngoài cửa phòng tôi. Tôi chạy ra cửa sổ và nhìn ra ngoài, băn khoăn biết có phải cuối cùng Vùng vô định phá được hàng rào và chiếm làng rồi . Nhưng mọi thứ trải dài trước mắt tôi vẫn thanh bình và tiếng còi báo động im ắng. Tôi ra cửa và áp tai vào đó, lòng đầy sợ hãi. Nếu có chuyện gì xảy ra trong tòa nhà tôi an toàn hơn khi cứ ở yên trong căn phòng bé này. Sau đó tôi chợt nhớ ra rằng nhà thờ đồng thời cũng là trạm xá của làng. Chính các xơ là người nắm giữ các phương thức chữa bệnh.

      Tiếng la hét dần chuyển thành những giọng gấp gáp, nhưng như bị bóp nghẹt lại khiến tôi thể nghe từng từ. người nào đó tiếp tục hét lên như thể trong cơn đau đớn vậy. Tôi dựa lưng vào cửa và cứ từ từ trượt xuống cho tới khi ngồi hẳn nền đất.

      Tôi bịt chặt hai tai nhưng vẫn nghe mồn cái nỗi đau ấy, nghe những giọng và nỗi kinh hoàng. Sau đó gian trở lại im lặng, im lặng nặng nề đến độ tôi gần như chết chìm trong đó.

      Đêm nay tôi ngủ, mà cứ nằm trong chăn lắng nghe tiếng rên rỉ và kẽo kẹt của khu rừng, tiếng tuyết rơi khắp ngôi làng và tiếng bước chân các xơ qua lại bên ngoài để cứu chữa cho bệnh nhân mới nhất của họ.

      Tôi nghĩ tới việc tại sao chúng tôi lại cứ quá quan tâm đến nguy hiểm của khu rừng mà quên mất rằng cuộc sống của chúng tôi trong này cũng nguy hiểm như thế. Tôi nghĩ đến cuộc sống của chúng tôi mới mong manh làm sao, giống hệt những con cá trong bát thủy tinh cứ mù quáng húc đầu sang tứ phía.





      5





      Ngày hôm sau tôi được gọi lên chăm sóc bệnh nhân. Người này cả đêm hôm qua còn thấy kêu gào nữa.

      - Chúng ta có rất nhiều việc phải làm, Mary.

      Xơ Tabitha bảo tôi thế khi bà đến phòng dẫn tôi đến sảnh chính rồi chui xuống dãy hành lang, trèo lên những bậc cầu thang hẹp và lại xuống hành lang khác rất dài với những cánh cửa gỗ đóng kín mít ở hai bên.

      - Chỉ khi nào học được cách hiến dâng đời mình cho Chúa con mới biết cách chăm sóc những con chiên của Người. Nhưng hãy nhớ rằng. - Bà nhìn quanh và nâng cằm tôi lên bằng những ngón tay lạnh giá. - Con vẫn phải cầu nguyện trong im lặng. Con chưa có được đặc ân đâu.

      Tôi gật đầu. Tôi với bà rằng tôi đọc cuốn Kinh thánh đến lần thứ năm cách đây từ tuần kia. Còn giờ tôi quá bận rộn với việc thưởng thức nỗi độc của chính mình.

      Xơ mở cánh cửa và tôi nghe thấy tiếng rên rỉ gợi nhắc tới những sinh vật của Vùng vô định. Trong khoảnh khắc, tôi đứng đờ người trong hành lang, nhớ lại lúc mẹ tôi Tái sinh và những tiếng thét của bà nhanh chóng chuyển thành thanh rên rỉ nghĩa.

      Ánh mặt trời tràn vào ô cửa sổ đối diện cửa ra vào và hắt lên những bức tường lát gỗ, tương phản với dãy hành lang tối tăm chật hẹp. Mọi thứ trong phòng trông tươi tắn, sáng sủa hơn phòng của tôi. Chiếc giường trải ga trắng với cái mền xơ rách ở được đẩy tít vào trong góc tường và người thanh niên cứ cào xé nó.

      - Nước! - ta cầu xin và xơ Tabitha quay sang bảo tôi ra ngoài kiếm ít tuyết sạch cho vào bát mang cho ta ngậm trong khi bà lấy băng gạc mới.

      Khi quay lại, bàn tay tôi đỏ lên và phồng rộp vì bốc tuyết. Tôi chậm chạp tiến lại gần chiếc giường. Lúc này bệnh nhân nằm yên. Nhưng khi nghe thấy tiếng đế giày của tôi chạm vào sàn gỗ, ta quay lại và tôi nhận ra đấy là ai.

      - Travis. - Tôi há hốc miệng. Giọng khó khăn lắm mới thoát được ra khỏi cổ họng và tôi lướt nhanh xung quanh để chắc chắn xơ Tabitha nghe thấy tôi gì. Tôi nghi ngờ việc bà ta tống cổ tôi vào trong rừng nếu bà thấy đó là điều cần thiết.

      - Mary. - Cậu ta thầm. - Ôi, Mary.

      Cậu vươn tới chộp lấy tay tôi và áp nó vào má khiến cả người tôi cũng bị kéo về phía trước. Tôi khuỵu gối xuống cạnh giường. ít tuyết rơi ra khỏi bát và vãi xuống sàn nhưng cậu nhắm mắt lại nên nhìn thấy tuyết tan chảy mặt gỗ sần sùi.

      Má cậu nóng rực lên. Tôi áp tay lên trán cậu như cách mẹ vẫn làm mỗi khi tôi hay Jed bị ốm hồi còn . Lúc nào tôi cũng nghĩ đến những khoảnh khắc từng chạm vào Travis cách ngẫu nhiên khi chơi đùa cánh đồng hay đường tới trường, nhưng lúc này da thịt cậu rất lạ. Trưởng thành hơn. Giống người đàn ông hơn là cậu bé.

      Tôi vốc chút tuyết ra khỏi bát và kề tay lên miệng cậu. Lưỡi cậu lướt dọc lên những ngón tay và lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy da thịt mình tan chảy ra như thế. Tự nhiên, cậu giống người bạn của tôi nữa mà trở thành điều gì đó khác hơn. Cuối cùng tôi phải tự nhắc nhở mình rằng cậu phải là của tôi để mà khao khát. Cậu thở dài và người lại thả lỏng tấm đệm.

      - Xin cậu, Mary, thêm chút nữa.

      Đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền. Tôi gật đầu và tiếp tục cho cậu thêm chút tuyết. Hơi thở của cậu lại tan ra những ngón tay tôi. Người cậu nóng rực, khô khốc và mất nước.

      - Đau quá, Mary ơi. - Cậu thầm. - Lạy Chúa, đau kinh khủng.

      Tôi vô cùng muốn an ủi cậu và hỏi xem chuyện gì tồi tệ xảy ra nhưng tôi sợ xơ Tabitha nghe thấy rồi cách ly tôi ra khỏi cậu, bao giờ tôi được gặp lại cậu nữa. Tôi áp trán vào má cậu, da tôi mát lạnh chạm vào da cậu và chúng tôi cứ để nguyên như thế cho đến khi cánh cửa bật mở phía đằng sau và xơ Tabitha bước vào, khuôn mặt cau lại giận dữ.

      Im lặng trong khoảnh khắc và Travis cất lời.

      - Cảm ơn vì cầu nguyện cho tôi, Mary. Tôi cảm thấy khá hơn rồi.

      Đôi lông mày của xơ Tabitha dãn ra được chút ít.

      - Cầu nguyện luôn là liều thuốc tốt nhất. - Xơ tiến lại giường bệnh với vẻ ngọt ngào đến thể tưởng tượng được. Sau đó xơ kéo chăn ra khỏi người Travis để kiểm tra vết thương.

      Máu tấm vải băng ở bắp chân trái chuyển thành màu thâm đen, nhưng đó lại là dấu hiệu tốt. Xơ Tabitha bảo tôi giữ chặt tay cậu trong lúc bà tháo băng và tôi cố nén mình để nhìn những gì ở bên dưới.

      Tôi chứng kiến quá nhiều kinh khủng và phi lý vậy mà lần này tôi quay cuồng đến rủn cả gối khi nhìn thấy vết thương của Travis. Những người lớn lên ở nơi rừng rậm bao phủ thế này thể chứng kiến những hình ảnh ghê rợn nhất: Những sinh vật từ Vùng vô định với các vết thương rỗng ra lở loét gây nên lây nhiễm, những ngón tay của chúng rạn nứt và gẫy mắc vào hàng rào khi chúng cố tình cào xé, cuối cùng chỉ còn trơ khấc lại mỗi xương sụn.

      Travis siết chặt tay tôi, giống như là an ủi tôi hơn là chờ đợi an ủi của tôi. Vết rạch đỏ lòm bắp chân cậu vẫn rỉ ra ít chất lỏng trông như máu. Người ta khâu chúng lại bằng những mũi to xiên thành hàng lớn. Xơ Tabitha đặt tay lên hai bên vết rạch và ấn mạnh khiến Travis rên lên, mắt cậu trợn ngược.

      - Chưa bị nhiễm. - Bà với tôi mà nhìn lên. - Vẫn còn chút hy vọng.

      Bà đặt tấm băng mới lên vết thương.

      - Nhưng vết thương rất nặng và ta biết liệu chúng ta điều trị thế này có ổn . Đành phải chờ đợi thôi. - Xơ kéo chăn lên tận cằm Travis. - Tuy nhiên có điều ta biết chắc là Travis phải nằm lại giường trong suốt cả mùa đông này may ra mới lại được. Giờ tất cả mọi chuyện phụ thuộc vào Chúa Trời.

      - Có thể... - Travis ngần ngừ, nuốt nước miếng, mặt cậu xanh xao với những giọt mồ hôi ứa ra từ trán. - Mary đến cầu nguyện cho tôi có được ?

      Xơ Tabitha nhìn Travis rất lâu cách nghiêm khắc rồi lại nhìn sang tôi, lúc này vẫn nắm tay cậu. Bà gật đầu rất nhanh, nhanh hơn cả cái chớp mắt.

      - Được, nhưng giờ ấy phải về học. Và cậu cũng nên biết, Travis, ấy được phép gì ngoài việc cầu nguyện, cho nên cậu được lôi kéo ấy làm những việc gì khác hơn thế.

      Tôi nhìn xuống những ngón tay Travis cuộn lấy tay tôi. Tôi nhớ lại cái ngày của nhiều tháng trước đây, lúc Harry trai cậu nắm tay tôi ở dưới nước và mời tôi dự Lễ hội Ngày mùa, cái lễ hội ấy qua lâu rồi. Tôi so sánh bàn tay béo phị của Harry với bàn tay cứng cáp của Travis chạm vào da thịt tôi mềm mại.

      Tôi buông Travis ra, ngắm nhìn những đường chỉ tay của cậu và băn khoăn biết liệu có phải mình lầm đường lạc lối trong lòng bàn tay ấy.



      Tôi đến phòng Travis mỗi sáng. Tôi giúp xơ Tabitha rửa vết thương cho cậu. Vết thương vẫn còn sần sùi và đỏ lừ khiến các xơ lo lắng. Mỗi khi qua phòng cậu họ lại rì rầm cầu nguyện Chúa. Ai cũng mong cho cậu chóng bình phục. Tôi rất muốn biết chuyện gì xảy ra với cậu nhưng tôi phải giữ im lặng theo mệnh lệnh. Tất cả những gì tôi cần hiểu là có chấn thương ở xương dẫn đến xuyên thủng cả da thịt và nó thể liền theo cách thông thường.

      Càng ngày Travis càng nằm lịm trong chăn, mê sảng và sốt bừng bừng. Phần lớn thời gian cậu nhận ra tôi. Những lúc tỉnh, cậu chộp lấy tay tôi xin uống nước và cứ thế uống ngừng.

      Những lúc có thể, tôi quỳ gối xuống bên giường cậu, cầm lấy tay cậu và thu nó vào lòng bàn tay mình. Tôi nghiêng người thầm sát tai cậu. Tôi biết rằng mình nên cầu nguyện vì các xơ tuyệt đối tin tưởng việc cầu nguyện là liều thuốc duy nhất giúp cậu sống sót. Nhưng tôi thể làm được việc đó. Tôi thể phó thác sinh mệnh của bạn mình cho thứ mà tôi biết chắc chắn. Tôi vẫn hận cái thứ cướp mất gia đình tôi và bỏ mặc tôi trong thế giới này.

      Và cuối cùng thay vì cầu nguyện, tôi lại với cậu những điều mà tôi tin chắc đấy là . Tôi kể cho cậu nghe những câu chuyện mà mẹ từng kể cho tôi về cuộc sống trước Thời tái sinh.

      Tôi kể cho cậu nghe về đại dương.

      Tôi biết mình thực Travis mất rồi. Tôi thấy mình đau đớn thế nào trong lúc chờ đợi cậu hồi phục trở lại. Ví thử tôi có thể rút hết cuộc sống của mình để chia sẻ cho cậu dễ chịu hơn tôi cũng ngần ngừ mà làm điều đó. Và tôi cũng hiểu tại sao, ngày lại ngày, tôi đến phòng cậu, ngả mặt vào sát cậu, khi ấy môi tôi chạm vào má, vào tai cậu, vậy mà cậu cũng khá hơn tẹo nào.

      Những lúc ở bên Travis mà chỉ mình trong phòng riêng, tôi lại nhớ đến cái ngày bên bờ suối, cái ngày mẹ tôi bị nhiễm. Tôi nhớ lúc Harry bảo rằng Travis chọn Cass, bạn thân nhất của tôi chứ phải tôi. Vậy mà Cass thậm chí còn chưa đến nhà thờ để ngồi bên Travis như cách mà tôi làm. ấy xứng đáng được như thế. Tôi lại nhớ ra rằng Travis đính ước với người khác mất rồi. Nếu giờ này bị gãy chân cậu hẹn hò cùng Cass. Những ý nghĩ ấy khiến tôi vừa tức giận vừa khao khát. Những cảm xúc bện chặt lấy tôi khiến tôi thể phân biệt được hai cảm giác đó nữa. Cuối cùng tất cả những gì còn lại chỉ là nỗi khao khát.

      Giờ tôi biết rằng mình bao giờ trở thành người đầy tớ trung thành của Chúa, rằng tại sao tôi thể dâng mình cho các xơ. Bởi vì tôi Travis đến độ lúc nào cũng muốn giữ cho cậu ở lại bên mình.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      6





      Tôi kể cho Travis nghe về đại dương. Cậu triền miên ngủ lịm trong cơn sốt, môi cậu khô khốc, nhưng tôi vẫn tiếp tục thầm vào giấc mơ của cậu, cố gắng ép cậu phải bình phục. lần, như thường lệ, tôi quỳ gối bên giường, tay vuốt ngược mái tóc cậu, bất chợt cánh cửa mở ra sau lưng. Trước khi kịp nhận ra đấy là ai, tôi rất nhanh “Amen” rồi đứng thẳng lên, hai gò má đỏ ửng và hơi thở gấp gáp.

      Nhưng mắt tôi chợt mở to khi nhận ra những vị khách mới đến: Cass, Harry và theo sau là xơ Tabitha.

      - Mary! - Cass kêu to.

      nhào vào ôm chặt lấy tôi. Tôi cũng làm thế, khuôn mặt vùi trong mớ tóc bạch kim của Cass. Thậm chí giờ là mùa đông lạnh giá, người vẫn tỏa ra mùi của ánh nắng mặt trời. Tôi có thể cảm thấy những giọt lệ rịn ra từ hốc mắt và cổ họng nghẹn ắng lại. Đó là cảm giác pha trộn giữa nỗi nhớ người bạn thân và cảm giác tội lỗi khi trót Travis. Đây là lần duy nhất tôi cảm thấy vui vì cái điều luật được phép chuyện trò, nếu tôi chẳng biết phải gì với Cass, chẳng biết giải thích thế nào khi Cass thấy tôi quỳ gối bên Travis và tay suông vào tóc cậu.

      - Ôi Mary, ấy sao rồi?

      thay vị trí của tôi bên cạnh Travis, nắm tay cậu ấy như tôi làm. Thậm chí trong giấc ngủ mê mệt, cậu cũng ngả đầu về phía ấy.

      Tôi chắc rằng cậu có thể ngửi thấy mùi ánh nắng và cậu cũng ao ước điều đó như bất kỳ người nào khác.

      - Travis! - gọi tên cậu, giọng như hơi thở. - Travis!

      đưa tay lên trán khiến cậu rên khe khẽ. Khi vuốt tay xuống má, cậu xoay hẳn khuôn mặt về phía . Phản ứng của cậu làm tôi đau đớn đến nỗi tôi thể đứng đó để chứng kiến được nữa. Nó cũng giống hệt cảm giác lúc tôi đứng trước trai mình và bảo tôi phải đến sống cùng các xơ vì ai muốn ngỏ lời với tôi. Cùng cảm giác bị khoét sâu vào trong lòng như thế.

      Trong khoảnh khắc, tôi chỉ muốn kéo Cass ra khỏi chiếc giường, tránh xa Travis. Tôi muốn quát vào mặt cậu rằng ấy phải là tôi và lẽ ra cậu nên làm thế với tôi, rằng tôi mới là người ở đây từ đầu.

      Nhưng tôi làm thế, bởi vì tôi muốn tin rằng có lý do nào đó khiến Cass đến thăm Travis từ lúc cậu bị thương. Bởi vì tôi biết rằng rất mong manh và ngay cả việc chỉ chứng kiến cậu nằm li bì mê sảng thế này thôi cũng là quá sức chịu đựng rồi. Bởi vì cậu chỉ chú ý đến ấy, vì cả bốn chúng tôi lớn lên cùng nhau và là bạn bè từ lúc tôi nhận thức được vật xung quanh mình.

      Trong hai người, ấy luôn yếu đuối hơn và tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ ấy, và chỉ nội việc ở đây thôi cũng có nghĩa rằng ấy vô cùng quan tâm đến cậu. Việc nhận ra tất cả những điều đó thậm chí còn làm cho tôi cảm thấy mình ngốc nghếch và giả dối hơn cả ý nghĩ trót Travis.

      áp tay cậu vào má mình và yên lặng để những giọt lệ chảy tràn khóe mắt.

      - ấy bị thế này từ bao lâu rồi? - hỏi tôi. - Khi nào ấy khá hơn? Khi nào ấy thức dậy?

      Tôi nhìn sang xơ Tabitha bởi vì tôi được phép . Bà ta bước về phía tôi, đứng giữa tôi và Cass, bắt đầu trả lời những câu hỏi của ấy. Tôi cảm thấy nhõm vì cất được cái gánh nặng phải giải thích. Tôi ra chỗ khác, tránh xa chiếc giường, tránh xa Cass, Travis và xơ Tabitha, để cho họ yên tĩnh chuyện.

      - Chào Mary! - Harry lên tiếng.

      Tôi quên khuất mất là cậu cũng ở trong phòng, lại lại dọc bức tường sát cửa vào. Tôi cũng gật đầu chào lại. Mái tóc sẫm màu dài hơn lần trước tôi gặp cậu, chúng được giắt hết ra sau vành tai. Như thế gò má cậu trông càng nhô cao. Chúng tôi đứng sát cạnh nhau, vai chạm vai và tôi cảm thấy lòng cuộn lên vì giận dữ và xấu hổ với kẻ từ chối mình.

      - Xơ Tabitha với bọn mình rằng cậu được phép chuyện, rằng cậu phải cầu nguyện trong im lặng, nhưng mình chắc Cass quên mất điều đó rồi.

      Tôi lại gật đầu. Tôi biết phải gì với cậu cho dù tôi được phép trò chuyện chăng nữa. Có lẽ tôi hỏi xem tại sao cậu lại muốn cầu hôn tôi nữa, tại sao cậu lại mời tôi đến Lễ hội Ngày mùa vào đúng cái ngày mà mẹ tôi bị lây nhiễm nhưng rồi sau đó lại thêm lời nào. Cậu cũng thèm đến gặp Jed để cầu xin cho tôi. Tại sao cậu lại bỏ mặc tôi ở đây với các xơ để chấp nhận định mệnh này.

      Hoặc tôi cũng hỏi cậu xem điều gì xảy ra với Travis, điều gì khiến chân cậu ấy bị gãy cách khủng khiếp như thế và tại sao cho đến bây giờ cậu mới đến thăm em trai mình.

      - trai cậu tìm thấy nó. - Cậu như đọc được ý nghĩ trong đầu tôi vậy.

      Chúng tôi đứng nhìn Cass loay hoay bên Travis. Xơ Tabitha đứng ở đầu giường giải thích về mọi chuyện bằng giọng trầm và mềm mỏng. Tôi luôn ngạc nhiên khi nhìn thấy gương mặt bình thản của xơ Tabitha lúc xem xét vết thương cho Travis.

      - ấy mang nó đến đây. - Cậu thêm. - Chị Beth yếu đến nỗi thể cùng em trai mình được. Các xơ cứ lo rằng việc lại làm chị ấy sảy thai thêm lần nữa.

      Tôi nuốt vội nước miếng, cố gắng xua tan cục nghẹn đốt cháy cổ họng. ra đêm hôm ấy Jed cũng ở đây. Chỉ mới vài ngày trước thôi. Chỉ cách có vài bước chân và thậm chí thèm vào thăm tôi nữa, cũng thèm báo tin cho tôi rằng chị dâu lại có thai.

      Tôi thể làm gì khác ngoài việc gật đầu và cố gắng giữ cho hai má khỏi nóng rực lên vì những cảm xúc dằn vặt trong lòng. Để giữ cho mình được yên tĩnh, tôi đưa hai tay ôm chặt lấy bụng.

      Harry quay sang nhưng tôi vẫn giữ ánh mắt bất động về phía như cũ. Giống như Jed, cậu cũng cao hơn tôi nên khi phải nhìn xuống.

      - ai biết chuyện gì xảy ra cả, Mary ạ. Cũng ai biết nó đâu. - Cậu lưỡng lự. - Jed rằng ấy tìm thấy nó trong tình trạng mê sảng, kéo nó qua cánh đồng. Nhưng ai đoán được chuyện gì xảy ra.

      Cậu tìm ánh mắt tôi như thể tôi có biết điều gì đó, như thể tôi có câu trả lời cho những câu hỏi nên lời của cậu. Cuối cùng, cậu hơi nghiêng người về phía tôi.

      - Mary! - Giọng cậu hạ thấp đến nỗi những người khác trong phòng thể nghe thấy được. - Mình xin lỗi. Mình chỉ...

      Cậu nhìn xuống đất rồi lại nhìn sang Cass và người em trai. Cậu há miệng như muốn thêm điều gì đó nữa nhưng ngay lúc đó Travis khẽ rùng mình khi Cass buông tay ra để đứng lên. sụt sịt, mắt đỏ ngầu lên và khuôn mặt trở nên hốc hác, phờ phạc như thể kiệt sức vì quá đau đớn.

      ấy thay đổi hoàn toàn so với lúc mới đến.

      - Con có thể quay lại thăm ấy được ? - hỏi.

      Chúng tôi đứng thế này nên xơ Tabitha dễ dàng bắt gặp ánh mắt tôi qua vai Cass.

      - Dĩ nhiên là con có thể. Mary cầu nguyện cho cậu ta hàng ngày. Con có thể cầu nguyện cùng ấy. Nếu cả hai con cùng khẩn nài Chúa có lẽ Ngài ban cho đặc ân.

      Tôi có thể cảm thấy đôi mắt của Harry xoáy vào mình, như bắt tôi phải quay sang nhìn cậu. Nhưng tôi muốn bất kỳ lời xin lỗi nào vào lúc này. Tôi cũng muốn giải thích lý do tại sao tôi lại mất quá nhiều thời gian ở bên em trai cậu đến như vậy.

      Cass quay sang đặt hai tay lên má tôi.

      - Ôi Mary. Cậu tốt quá!

      Tất cả những gì tôi có thể nghĩ được là tôi có thể ngửi thấy mùi của Travis đọng lại tay ấy và cả chen ngang phá hoại của tôi nữa.



      Khi Cass và Travis khỏi, xơ Tabitha dẫn tôi về phòng.

      - Con đọc Kinh thánh năm lần rồi?

      Đó phải là câu hỏi và tôi cũng chẳng việc gì phải dối bà ta cả, hơn nữa cũng thể dối trước bà được. Vì thế nên tôi gật đầu.

      - Thế thời hạn cầu nguyện trong im lặng của con hết.

      - Vâng. - Tôi đáp lại, lời tuột ra khỏi miệng rất lạ lẫm vì sau nhiều tuần trời tôi hề gì cả.

      Giọng của tôi dường như to hơn, gay gắt hơn đối với cái lỗ tai sau nhiều ngày chỉ quen với những tiếng thầm bên má Travis.

      - Con quay lại phần học thứ hai sau đó. Còn bây giờ, con hãy giúp đỡ Travis vượt qua thử thách này và tiếp tục cầu nguyện cho cậu ta.

      Tôi lại gật đầu. Cho dù giờ có thể được nhưng cũng có nghĩa là tôi muốn điều đó. kèm với cái gánh nặng là phải giải thích mọi chuyện cho Cass.



      Tôi yếu đuối đến nỗi dám cho Cass rằng thời hạn cầu nguyện trong im lặng của tôi kết thúc. Thay vì điều đó, tôi ngồi chiếc ghế kê sát cửa sổ trong khi quỳ gối bên giường Travis, đôi môi mấp máy cầu nguyện. Cơn sốt của Travis vẫn chưa chấm dứt và cậu hiếm khi tỉnh, mặc dù cậu liên tục rên rỉ vì đau và vật vã giường. Sau vài lần vào thăm Travis, tôi có thể nhìn ra Cass càng ngày càng rã rời, kiệt sức và mất mát. Vì thế tôi cũng ra quỳ gối bên cạnh và choàng tay ôm lấy . nhào vào lòng tôi với đôi mắt đầy lệ.

      Hôm thứ bảy thấy Cass đến ngồi bên Travis và tôi bắt đầu lo lắng tự hỏi chuyện gì xảy ra với ấy. Nhưng sau đó Harry đến thế chỗ của Cass và bảo rằng ấy quá sức chịu đựng khi nhìn thấy Travis đau đớn như thế.

      Cậu ta ở lại, cũng hỏi tôi thế nào hay Travis ra sao. Thay vào đó, cậu đứng ngay lối cửa vào, nhìn tôi ngồi chiếc ghế kê sát cửa sổ ngắm em trai cậu yên giấc.

      - Cậu nó. - Cậu ta với tôi thế. Tôi cố gắng tìm lời buộc tội trong giọng của cậu mà thấy.

      - Cậu cầu hôn mình. - Tôi đáp lại.

      Đôi mắt cậu ta ánh lên trong giây lát rồi ngay tức nhìn ra ngoài ô cửa. Tôi muốn cậu cho tôi biết lý do. Nhưng cậu chỉ “Mình xin lỗi, Mary” rồi quay bước , ánh mắt cậu lướt qua tôi trước khi khép cửa lại.

      Tôi sụp xuống khỏi ghế rồi bò đến chỗ Travis, quỳ gối bên giường cậu. rất lâu rồi tôi mới quay trở lại vị trí này. Cass ngồi đây trong suốt những ngày qua còn tình trạng của Travis tiến triển rất chậm. Tuy quầng đỏ xung quanh vết sẹo nhạt bớt nhưng cậu vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cứ lơ mơ nửa thức nửa tỉnh, trí não như mơ hồ trong những cơn đau.

      Tôi ôm lấy cậu và bắt đầu thổn thức. Tôi khóc vì nỗi mất mát người thân, vì phản bội người bạn thân nhất của mình, vì được cầu hôn và vì quá Travis. Tôi khóc vì đời tôi chẳng giống như những gì tôi tưởng tượng, vì chúng tôi phải sống cuộc sống như thế, vì những sinh vật của Vùng vô định, rừng Răng-Tay, các xơ và những Người bảo vệ. Khóc vì tôi, vì Travis, vì cái chân gãy của cậu và vì ý nghĩ rằng cậu bao giờ có thể hồi phục được nữa, hoặc nếu có cũng bao giờ lại được. Rồi ngày mai đây tôi phải bắt đầu phần học tiếp theo và tôi sợ rằng mình được đến đây với Travis nữa.

      Tôi khóc vì đây phải là cuộc sống. Đây phải là cuộc sống như lẽ ra phải thế và tôi chẳng biết phải thay đổi nó như thế nào.

      Nước mắt tôi thấm ướt cả gối. Má, cổ và tóc Travis cũng ướt đẫm nhưng tôi thể dừng lại, mãi cho tới khi tôi thở hổn hển cố nuốt khí vào phổi và người run lên.

      Liền lúc đó, tôi cảm thấy bàn tay đặt lên đầu mình và tôi ngước nhìn lên. Đấy là Travis. Cậu tỉnh lại rồi. Trong khoảnh khắc tôi tự hỏi liệu cậu có bối rối khi cái người làm việc này là tôi chứ phải Cass. Cass vẫn là người cầu nguyện cho cậu và người mà cậu đáp lại là Cass.

      Nhưng cậu thầm.

      - ổn thôi, Mary.

      Cậu kéo đầu tôi sát ngực và vòng cả hai tay quanh người tôi. Tất cả những gì tôi nghĩ được giờ phút này là tại sao cuộc sống dừng lại ở đây và cứ để yên cho chúng tôi như thế. Song thay vì điều đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân nơi cánh cửa. Khi ngước nhìn lên, tôi nhận ra xơ Tabitha mang đồ ăn tối vào cho Travis. Bà nhướng mày khi nhìn thấy bộ dạng của tôi: tóc tai xõa xượi và phờ phạc. Tôi đứng lên và bước lùi khỏi giường, tay áo đưa lên chùi mắt.

      Travis lại chìm vào trong giấc ngủ, thân hình cậu rũ , cánh tay thõng sang hai bên. Tôi tự hỏi mình biết những gì vừa rồi có phải là do tôi tưởng tượng ra .

      Xơ Tabitha gì khi tôi rời khỏi phòng và chạy xuyên qua những mê cung trong nhà thờ về chỗ của mình. Nhưng chỉ vài giờ sau đó bà ta đứng ở cửa phòng tôi và rằng việc học của tôi chiếm cả ngày nên tôi có thời gian đến cầu nguyện cho Travis được nữa.

      Suốt cả đêm tôi ngồi bên bàn sát cửa sổ, khí giá lạnh bao phủ lấy thân thể tê cóng. Tôi nhìn về phía rừng rậm, chỗ hàng rào, nghĩ ngợi về cha và mẹ. Cuộc sống của họ giờ có dễ chịu hơn ? Trong Vùng vô định có tồn tại những nỗi kinh hoàng ? Có mất mát, có tình , có đau đớn hay khao khát? Chẳng lẽ cuộc sống có nỗi đau đớn cực độ lại dễ chịu hơn hay sao?





      7





      Xơ Tabitha đúng. Với việc học thế này tôi thể đến thăm Travis cả ngày được. Thay vào đó, những công việc trong nhà thờ ngốn hết thời gian của tôi. Buổi sáng, tôi phải quét tuyết ở các lối ra vào, phải phủi bụi các ghế ngồi và sắp xếp lại các giá sách. Tôi cũng phải tham gia làm nến thiêng thắp bàn thờ, mỗi lần đổ sáp lại phải hát thánh ca với những lời nguyện cầu đặc biệt. Tôi nấu ăn và rửa bát đĩa. Nhưng tôi được phép ra khỏi khuôn viên nhà thờ. Tôi được đến giếng nước, ra suối hay ra đồng.

      Vì thế tôi cũng chẳng được gặp ai trong làng trừ phi họ đến nhà thờ.

      Những tuần sau đó Harry và Cass thay phiên nhau ngồi bên Travis. Có lúc họ cùng nhau hoặc có lúc đến mình. Điều đó kinh khủng và tôi thường lánh khi Cass đến. Tôi thể đối mặt với khi nghĩ rằng là người mà Travis lựa chọn, cũng như khổ sở với cái ý nghĩ cho dù cậu có gọi tên tôi đêm hôm đó nhưng trong đầu cậu tưởng tượng ra đấy là Cass.

      lần khi hết chịu đựng nổi, tôi bò ra khỏi giường vào lúc nửa đêm, chăn quấn vai. Tôi rón rén ra khỏi phòng và dọc những hành lang dẫn về trung tâm nhà thờ. Sau nhiều năm, làng xây thêm những phần phụ ghép vào tòa nhà, vì thế các phòng ở tách ra khỏi khu vực chính ở những góc xây thêm, số giao cắt nhau và số . Phòng của tôi là phần của kiến trúc cũ, chủ yếu xây bằng đá chứ phải gỗ, ẩm ướt và tối tăm. Hầu hết các xơ sống ở những khu vực khác trong nhà thờ, đấy là những phòng mới hơn quay mặt ra ngôi làng, chứ chẳng ai thích nhìn ra nghĩa địa hay rừng rậm. Có lẽ xơ Tabitha coi phòng ngủ của tôi là hành xác để ép buộc tôi phải lập. Nhưng tôi cũng chẳng phản đối. Tôi lại cảm thấy thích yên tĩnh và biệt lập trong căn phòng trống trải của mình.

      Khi vào đến gần trung tâm nhà thờ, trần nhà chìm vào bóng tối đen đặc, những dãy ghế dài cầu nguyện sắp thành hàng. Tôi tựa mình vào bức tường để các xơ trực đêm thể nhìn thấy. Tôi đứng nhìn họ quỳ gối, đầu chụm vào nhau, ánh nến lấp loáng những bóng đen khuôn mặt. Họ thầm điều gì đó và tôi đoán rằng đó là những lời cầu nguyện. Mãi sau người trong số họ suỵt khẽ và bằng điệu trầm trầm.

      - Chúng ta như thế. Các xơ cho phép ngươi làm điều đó. Ngươi được nghĩ đến những chuyện như vậy, hãy để mọi chuyện ngủ yên trong bí mật.

      chút lưỡng lự, tôi lén lại gần hơn trong bóng tối, cố gắng nghe cho . Nhưng sau đó xơ Tabitha bước vào khu cầu nguyện và tôi rút nhanh khỏi đó. Tôi thầm qua cánh cửa, xuống dưới dãy hành lang rồi lên những bậc thang hẹp, xuống hành lang khác cho tới khi chạm tay vào cửa phòng Travis. Hơi thở của tôi gấp gáp và người ran lên vì cảm giác trốn chạy khỏi giám sát của xơ Tabitha để tìm đến với Travis. Tôi từ từ xoay nắm đấm.

      cây nến chiếc bàn kê sát giường cậu và nó chập chờn vì cánh cửa vừa mở. Gió từ ngoài hành lang lùa vào phòng. Tôi khép nhanh cửa. Cậu chống tay gối và đối diện với tôi, cứ như thể cậu chờ tôi vậy.

      Phải mất lúc tôi mới định thần được là cậu còn thức. Cậu chìa tay về phía tôi. Bàn tay hơi run rẩy.

      - Mary, lại cầu nguyện cho mình .

      Tôi chạy đến bên giường, quỳ gối xuống và vùi đầu vào cậu. Mùi bệnh tật biến mất và khuôn mặt cậu còn xanh xao đẫm mồ hôi nữa. Cậu đặt những ngón tay xuống cằm tôi và nhận ra mặt tôi đẫm lệ.

      - Cầu nguyện cho mình , Mary.

      - Mình... mình thể. - Tôi bảo cậu. - Mình thuộc lời cầu nguyện nào cả.

      - Kể cho mình nghe về đại dương ấy.

      Tôi cười. Cậu cũng mỉm cười và khẽ nghiêng mình giường để tôi thầm vào tai cậu. Tay cậu nắm chặt lấy tay tôi và tôi thể làm gì khác ngoài việc để cho trái tim mình đập loạn nhịp như chưa từng thế bao giờ.



      Tôi bắt đầu đến phòng Travis hàng đêm trong suốt cả tuần vừa qua, kể kể lại cho cậu nghe những câu chuyện mà mẹ kể cho tôi. Tôi kiệt sức nhưng hạnh phúc đến điên cuồng. Khi đêm đến, chúng tôi mình trong thế giới của riêng chúng tôi, chúng tôi chỉ thuộc về nhau, như thể chúng tôi quẳng mọi thứ luật lệ đời.

      Đêm nay, trái tim tôi lại đập rộn lên khi tôi quỳ gối bên giường cậu và những ngón tay chúng tôi cuộn vào nhau. Chúng tôi chia sẻ những hơi thở và dường như vài tuần trôi qua chỉ như khoảnh khắc, như thể khoảng cách giữa đôi môi vẫn là vô tận và chúng tôi bao giờ thực chạm vào nhau. Giống như trong toán học, cứ chia nửa ra mãi có thể kéo dài đến vô tận.

      Giờ môi tôi gần như chạm vào môi cậu và tôi quên mất cả Cass, cả Harry, Jed và toàn thể dân làng. Trong bóng đêm, trong căn phòng này, chỉ có Travis và tôi và nụ hôn đầu tiên.

      Nhưng trong khoảnh khắc tôi nhận ra có điều gì đó ổn. Dường như có luồng khí di chuyển trong phòng, có lẽ tai tôi ù lên khi cánh cửa ở đâu đó được mở ra. Tôi hơi lùi lại và bắt gặp ánh mắt Travis. Tôi có thể thấy chính cậu cũng nhận ra điều gì đó khác thường.

      - Suỵt. - Tôi đặt ngón tay lên môi, ngạc nhiên là giữa chúng tôi còn có khoảng cách đủ cho ngón tay.

      Tôi căng mình lên nghe ngóng và sau đó có tiếng bước chân, rất nhiều bước chân, tiến lên các bậc cầu thang và bắt đầu xuống sảnh. Tôi ngẩng lên kinh hoàng nhìn Travis. Cậu tung chăn ra kéo tôi sát vào cậu, đẩy tôi vào giữa cậu và bức tường, rồi lấy chăn trùm kín cả hai.

      Tôi nín thở chờ đợi.

      Có những tiếng thầm dọc hành lang khi nhóm người kia bước qua cánh cửa. Sau đó cửa phòng bật mở, tiếng bản lề rít lên khe khẽ. Mồ hôi vã ra ướt đầm cơ thể tôi. Tim Travis vẫn đập còn tôi và tôi có cảm giác ai đứng ở cửa kia cũng phải nghe thấy nhịp tim của chúng tôi hòa vào nhau cùng lúc. Tôi thể bảo Travis phải làm gì nhưng thấy cậu thở rất sâu như thể ngủ. Tôi nhắm chặt mắt lại và tự trách mình quá liều lĩnh.

      Tôi nghe thấy người đứng ở cửa tiến bước vào trong phòng.

      - Travis? - Bà ta gọi, giống như kiểm tra xem cậu còn thức hay .

      Tôi cắn chặt môi. Tôi nhận ra giọng của xơ Tabitha. Travis động đậy, phản ứng. Cuối cùng, cánh cửa khép lại đánh cạch. Tiếng khóa cửa tra vào nhau, thanh bị bóp nghẹt bởi chiếc chăn dày. Chúng tôi chờ đợi. Travis hất chăn ra để cho tôi có thể hít thở khí trong lành nhưng tôi vẫn nhúc nhích.

      Những bức tường ở dãy hành lang này rất mỏng và chúng tôi nghe thấy tiếng người di chuyển ở căn phòng kế bên. Có tiếng dịch rời đồ đạc và tiếng ai đó suỵt khẽ như muốn chấm dứt những tiếng ồn.

      Tôi và Travis nhìn chằm chằm vào mắt nhau. Tất cả những gì chúng tôi có thể nghe thấy là tiếng thầm, lúc bổng lúc trầm, chồng lấn và gấp gáp.

      - Cậu có nghĩ người nào đó cũng bị thương giống cậu ? - Tôi thầm.

      Cậu lắc đầu.

      - Mình nghĩ là nếu ai đó bị đau chúng ta nghe thấy tiếng rồi.

      Tôi nhún vai. Biết đâu họ bị ngất sao.

      - Nếu như có ai đó bị thương tại sao họ lại phải nhốt chúng mình ở trong này?

      Tôi quay đầu sang phía bên kia, áp tai vào tường. Tôi nghe thấy lời quở trách bất ngờ và gay gắt.

      - , chúng ta cho họ biết chừng nào chưa đến lúc. Ngươi phải giữ miệng chuyện này.

      Và sau đó, cái người vừa di chuyển khỏi vị trí sát bức tường khiến thanh quay trở lại thành những tiếng thầm.

      Trong lúc cố đoán xem chuyện gì diễn ra đột nhiên tôi nhận ra rằng mình nằm giường với Travis. Cơ thể ép giữa cậu và bức tường bỗng run lên bần bật. Hơi ấm của cả hai bao phủ lấy chúng tôi. Nhịp thở của cậu trở nên nặng nề hơn, nó trộn lẫn nỗi khao khát, như thể cậu cũng nhận ra cái điều giống như tôi.

      Từng centimet cơ thể tôi chợt thức tỉnh. Từng sợi lông tơ người tôi dựng đứng lên tựa hồ chúng là những cần ăng ten vậy. Travis nằm ngửa còn lưng tôi áp vào tường nên tôi có thể đối diện với cậu.

      Tay tôi đặt ngực cậu và thứ gì đó từ bên trong thôi thúc tôi lần những ngón tay da thịt cậu, người tôi ép vào người cậu. Hơi thở của tôi gấp gáp. Tất cả mọi thứ, tất cả những điều này, dường như quá sức chịu đựng.

      - Mình nên khỏi đây phòng khi họ quay lại kiểm tra cậu lần nữa. - Tôi .

      Cậu nuốt nước miếng và gật đầu. Tôi có thể nghe thấy cả luồng khí vào phổi cậu rồi lại ra như thể hít thở là nỗ lực đối với cậu vậy.

      Tôi bò qua người cậu để ra khỏi giường. Lúc trước nhờ chất adrenaline mà tôi quên mất nỗi sợ hãi giờ nó ùa trở lại. Nhưng lúc này mọi thứ trong tôi nhắc nhở tôi hiểu rằng chuyện gì xảy ra nếu còn tiếp tục ở giường này. Thận trọng với cái chân lành của cậu, tôi nhấc chân qua hông cậu, người dựa vào tường để làm lực đẩy nhấc nốt chân kia.

      Cậu nhắm mắt lại và úp mặt vào gối. Đôi môi mở hé như đau đớn. Giật mình, tôi cúi xuống cậu thầm.

      - Mình làm đau cậu à?

      Mắt cậu vẫn nhắm nghiền, cậu lắc đầu quầy quậy và đưa tay lên hông tôi, tay cậu đặt da thịt tôi, trong khoảnh khắc cậu ôm trọn tôi vào lòng. Hai chúng tôi hầu như hòa thành khi chúng tôi ép chặt lấy nhau từ hông đến cằm. Trí óc tôi quay cuồng khi nhận ra rằng chính gần gũi kích thích cậu, rằng tôi phải là người duy nhất cảm nhận hơi nóng này.

      tiếng thụi trong căn phòng kế bên và tôi nhanh chóng trườn qua người Travis, sẵn sàng chui xuống gầm giường nếu cần thiết.

      Vẫn nghiêng đầu về phía bức tường để lắng nghe mọi động tĩnh ở phòng bên kia, tôi lần ra cửa và kiểm tra tay nắm. Bị khóa. Chẳng có cách nào để mở nó ra cả.

      Travis nhổm dậy, tay chống khuỷu. Nhờ ánh trăng lọt qua phòng, tôi có thể nhìn thấy mặt cậu đỏ bừng lên.

      Tôi phải trèo qua cửa sổ. Tôi ẩy mạnh khung kính cho đến khi cửa sổ mở ra khoảng đủ để tôi chui qua. Khí lạnh thấm qua chiếc áo ngủ mỏng manh, nó đánh tan hơi ấm còn sót lại từ lúc ở trong giường Travis. Tôi kéo chiếc chăn mang theo lên để quấn chặt quanh người, ơn trời, mùa đông năm nay rất lạnh và tuyết bám dày bên dưới khiến tôi có thể dễ dàng nhảy xuống. Lúc chuẩn bị làm điều đó, tôi lại nghe thấy có người gọi tên mình.

      - Mình sớm gặp lại cậu chứ? - Cậu hỏi tôi.

      Lửa từ ngọn nến sát giường cậu chập chờn trong cơn gió lùa qua ô cửa sổ, làm khuôn mặt cậu tối sẫm lại.

      - Mình biết nữa. - Tôi thà bảo cậu. - Mình biết mình có dám liều thế nữa .

      Cậu gật đầu. Cậu hiểu. Sau đó, cậu nắm lấy tay tôi và đặt môi lên lòng bàn tay. Tôi cảm thấy có ngọn lửa bốc cháy và bao vây mọi mạch máu trong cơ thể. Cậu hôn lên cườm tay và tôi cảm thấy mình như sắp chết. Cậu bắt đầu di chuyển lên cánh tay tôi, hơi thở của cậu chờn vờn và tôi gần như đầu hàng khi cậu kéo tôi sát vào người mình.

      Nhưng thay vì làm thế, tôi bước lùi lại và đặt tay lên ngực.

      - Chúc ngủ ngon! - Tôi vậy vì biết phải giải thích cái điều mình muốn như thế nào.

      Sau đó, tôi tụt xuống cửa sổ và đầm mình trong lớp tuyết tưới đẫm da thịt, đúng vào khoảnh khắc trước khi tôi rực cháy.

      Sợ những người trong căn phòng kế bên phát ra, tôi chạy hết tốc lực qua nghĩa địa về phía dãy hàng rào và lao vào bóng tối gần bìa rừng. Tôi cố gắng làm sao cho mình giống như kẻ vừa chạy ra từ phòng Travis, nhưng đôi chân tôi bắt đầu tê cóng, chiếc dép lê mỏng ở chân thể bảo vệ tôi chống lại cái giá lạnh của băng tuyết.

      Tôi tiến gần khu rừng ở mức tối đa mà người như tôi dám lại vào ban đêm như thế này và lượn vòng ra cửa trước. Trí óc tôi lang thang quay trở lại với Travis, quay lại với chiếc giường của cậu và cảm giác da thịt cậu. Cơ thể tôi run lên vì những hình ảnh, nỗi khao khát và cái giá lạnh. Vì thế, thoạt đầu tôi nhận ra rằng tôi theo dấu chân của ai đó tuyết, phải mà rất nhiều người.

      Tôi dừng lại. Sau lưng tôi chẳng có gì ngoài rừng rậm. Trống ngực tôi đập thình thịch. Chuyện gì xảy ra nếu đây là dấu vết của những sinh vật đến từ Vùng vô định? Chuyện gì xảy ra nếu như góc hàng rào bị sập và chẳng có ai rung chuông báo động? Nỗi kinh hoàng bao phủ lấy tôi, nhưng tôi vẫn cứ lần mò tuyết để quay trở lại nơi dấu chân xuất phát.

      Chúng dừng lại ở hàng rào, ngay chỗ cánh cổng khóa con đường mòn dẫn vào rừng Răng-Tay. Tôi quỳ tuyết và nhìn qua cổng. Dưới ánh trăng lấp lánh, tôi có thể nhìn những dấu chân dẫn ra cổng này. Chúng tiếp tục qua những bụi gai về tận phía lối mòn. Đấy phải là dấu chân của các sinh vật đến từ Vùng vô định mà là dấu chân người, giống như có người nào đó chủ định theo lối mòn đến chỗ chúng tôi vậy.

      Con đường mòn này bị cấm đối với tất cả mọi người: dân làng, các xơ và cả những Người bảo vệ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cánh cổng này mở ra, cũng chưa bao giờ nhìn thấy ai qua lối ấy.

      người nào đó từ Bên ngoài vào ngôi làng.

      Điều đó nghĩa là vẫn có thứ gì đó từ Bên ngoài - thứ gì đó ở phía bên kia khu rừng.

      Cảm giác phấn khích, sợ hãi, tò mò, kinh hoảng chẹn cứng lấy cổ họng khiến cho tôi choáng váng. Tôi nuốt nước miếng cách khó khăn và cố gắng kéo trí óc trở lại thực tại. Cúi người tuyết, tôi lần theo những dấu chân của Kẻ lạ mặt. Nó cũng giống chân tôi nhưng những bước chân rộng hơn - giống dấu chân của chú bé hay người phụ nữ nào đó.

      kẻ nào đó từ Bên ngoài xâm nhập ngôi làng của chúng tôi.

      Gió bắt đầu thổi tung những bông tuyết. Lớp tuyết mới rụng lả tả làm những vết chân mờ hẳn . Tôi gần như chạy theo những dấu chân dẫn về ngôi làng, ngay cửa chính của nhà thờ. Tôi mở cửa trong trạng thái phấn khích, toàn bộ cơ thể huy động tối đa năng lượng trong khi trí óc cố gắng đuổi kịp cơ thể.

      ai nghe thấy tiếng còi báo động. ai rung chuông. Giờ là nửa đêm nhưng có vẻ như Kẻ lạ mặt là cái tin đánh thức cả làng dậy. Các xơ vẫn giữ bí mật về Kẻ lạ mặt này. Họ lôi đến căn phòng cạnh chỗ Travis và trói ở đấy. Tôi nghe thấy người trong số họ rằng họ thông báo cho dân làng cho tới khi nào cảm thấy cần thiết.

      Tôi nấp dưới bóng những bức tường nhà thờ đổ dài dưới ánh trăng. Vịn tay vào mặt đá nhám, tôi chui qua những bụi cây dưới các bông tuyết bay cho tới khi tìm thấy cửa sổ phòng mình. Tôi với tay mở cửa và chui vào bên trong, vừa ướt vừa run, tay chân tê cóng.

      Sau khi đốt than trong lò sưởi, tôi cởi quần áo rồi treo lên tai ghế cho khô. Tôi ngồi tấm thảm trải trước lò, chăn quấn quanh người, nhưng cơ thể vẫn lạnh cóng từ bên trong. Lúc nghe tiếng gió ào ào bên ngoài, tôi cảm ơn trời xóa vết chân của tôi , cho dù biết rằng những dấu chân từ cánh cổng cũng bị xóa nốt.

      kẻ nào đó từ Bên ngoài vào làng và trong lúc ngắm nhìn ngọn lửa, từ sâu thẳm trong tim mình tôi hiểu rằng đó là những gì mà tôi chờ đợi, là những gì mà tôi ao ước, cho dù mãi đến giờ phút này mới nhận ra điều ấy.

      Kẻ lạ mặt là cơ hội để tôi rời khỏi cái làng này. Giờ có minh chứng rồi, giờ cả làng biết rằng còn có điều gì đó hơn nữa, rằng nơi này phải là ốc đảo, và giờ là lúc để chúng tôi nối lại với thế giới Bên ngoài.

      Chẳng gì có thể giữ chúng tôi ở đây lâu hơn được nữa. Chỉ cần cái tin về Kẻ lạ mặt được tiết lộ. Và tôi là người đầu tiên bước qua cánh cổng. Tôi dẫn mọi người tìm đại dương, đến nơi nào mà những sinh vật của Vùng vô định thể chạm tới được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :