[Review] Trọng Tử - Thục Khách (Sưu Tầm Tổng hợp)

Thảo luận trong 'Review - Cảm nhận'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      Trọng Tử- con sâu oằn mình vì

      Nguồn : Sweetiesandrose


      [​IMG]

      Là con của Ma tôn Nghịch Luân sao?

      Bẩm sinh khi sinh ra mang sát khí thể che dấu sao?

      Cứ là con của Ma Tôn gây ra đại họa, sát sinh cả lục giới?

      Trời sinh sát khí, tất nhập ma, tam thế thiên ma, lục giới nguy nan, thương sinh đại loạn sao?

      Hay những suy nghĩ độc ác, những định kiến quy chụp lên đầu bé mới 12 tuổi ngây thơ và cực kì lương thiện mới là nguyên nhân gây ra bi kịch đó.

      Hay đó là bản tính hèn nhát, phải kiếm cái j đó để đổ tội lên đầu người khác?

      Hay những con người nắm quyền tối cao ngạo nghệ đó luôn tự cho mình là đúng, luôn cao cao tự tại mà nghĩ rằng chỉ cần giết hậu duệ của ma tôn là xong chuyện?

      Hay chỉ đến khi đó đứng đầu Ma tôn, nắm trong nay quyền sát sinh lục giới vẫn xuống tay, thậm chí từ bỏ cơ hội trở lại làm người bình thường mà cầu xin Ma Thần bỏ tức nhưỡng, cầu xin để thiên hạ thái bình những con người kiêu ngạo kia mới cảm thấy xấu hổ, nhục nhã vì mình lầm?

      Đến lúc đấy còn cần eck gì những giả tạo và điêu ngoa đó nữa?

      Con sâu bé đáng mang tên Trọng Tử của chúng ta đau đớn, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.

      Kiếp thứ nhất bị những người ích kỉ, nhen mưu hại Trọng Tử vẫn cắn răng , làm mọi cách để cứu đại thúc Vạn Kiếp, làm mọi cách để được ở lại bên sư phụ, sớm tối hầu hạ và ở bên cạnh người. Vậy mà kết quả sao? bị chính người mà mình , người mà mình tin tưởng nhất là sư phụ đâm kiếm xuyên tim, chẳng lưu lại nổi mảnh hồn phách. Chẳng phải sư phụ ghét bỏ hay oán hận gì , người cũng nhưng gánh nặng bảo vệ tiên môn, bảo vệ lục giới, bảo vệ chúng sinh quá nặng đôi vai mà người lờ tình cảm của mình. Và người cắn răng tự tay giết chết thay vì phải phải nghe những lời chỉ trích, oán hận từ những con người cao cao tự đại rằng là đại họa lục giới.

      Kiếp thứ 2 cũng lặp lại từng ấy bi kịch, cũng bị oan, cũng bị người khác đánh sau lưng. Những tưởng trốn rồi có thể bình an sống nốt đời còn lại. Nhưng lần này sư phụ của vì tình ích kỉ tới mức giết , thay vì đó là đánh gẫy chân tay, đập nát xương tỳ bà của chế ngự sát khí, rồi ném vào băng lao, dùng khóa tiên trói chặt lại. Còn Sư phụ tự hứa với mình rằng, mình tu luyện thành công Kính tâm thuật, sau đó tinh lọc sát khí của . Rồi sao, chính người của chả biết (má ơi hận thằng cha sư phụ này kinh dị), người chỉ tâm niệm điều thể để chết lần nữa, vì nếu chết trái tim người cũng chết theo. mà lại nỡ hạnh hạ người mình tới mức người ko ra người, quỷ ra quỷ hay sao? Tình của người là cái thứ j vậy? Chính sư phụ, chính những con người đó ép tới đường cùng, ép còn chốn dung thân, hận thù ngùn ngụt đất trời, chính họ biến nước mắt của thành những giọt máu thân thể tàn tạ đó, và đau đớn hơn còn lấy Khóa Hồn Ti nhằm tuyệt diệt hồn phách còn đường tái sinh của . còn đường lui, còn lựa chọn nào khác để sống hay sao? Chỉ còn con đường duy nhất, nhập Ma tôn, lấy thân tuẫn kiếm, tu thành tiên ma và làm hoàng hậu của thiên ma Cửu U.

      Có ai muốn thành ma ?

      “Sâu , ngươi thích sống những ngày như thế. Bởi vậy, nhất định đừng trở thành ma.”
      Nhưng là đại thúc hiểu, ngoài người ra, tất cả mọi người đều muốn thành ma.

      “Có sư phụ ở đây, ai có thể bắt nạt ngươi.”
      “Sư phụ tin ngươi giết người vô tội, lầm nhập ma đạo.”

      Nhưng cũng chính người sư phụ đó, người biết bản tính lương thiện của hơn ai hết, biết bị vu oan, biết bị hãm hại mà vẫn trơ mắt đứng nhìn. Lúc nào cũng tâm niệm thà giết còn hơn lục giới phải chịu đau khổ.

      Vậy rốt cục, thực ra ai là ma, ai là tiên?

      Những con người ngạo nghễ cao được coi là tiên đó lại bụng dạ xấu xa, tìm mọi cách hãm hại kẻ khác, dâm loạn, đáng phỉ nhổ, luôn luôn phỉ báng tình thầy trò là loạn luân, nhẫn tâm giết hai lần, giam vào băng lao, đánh tới mức ko ra hình người, dùng khóa ti hồn 2 lần nhằm khiến còn sợ hồn phách nào để tái sinh.

      Còn , là ma. Nhưng từ đầu tới cuối luôn bảo vệ những người tốt, có thể phá hủy cột mốc bất cứ lúc nào nhưng ko hề xuống tay, dùng ước nguyện cuối cùng, từ bỏ cơ hội trở thành người để xin Ma thần điều khiển mọi thữ về quỹ đạo bình thường, để phong tỏa đường hầm duy nhất nối giữa ma giới và tiên giới. Chính , từ đầu đến cuối mới hề làm trái lời sư phụ rằng hãy bảo vệ chúng sinh.

      Và khi buông tay, chấp nhận về với Cửu U, quy y ma giới người mới thú nhận tình cảm của mình, những con người cao cao tự đại kia mới chấp nhận mối tình thầy trò của Trọng Tử. Cuối cùng nàng cũng được bọn họ chấp nhận rồi ư? ra tình của nàng cũng phải nhờ đến đám người giả nhân giả nghĩa này tác thành sao? Hóa ra bố thí của kẻ mạnh luôn hữu dụng hơn vạn lần lời van cầu của kẻ yếu, ra tất cả những việc này xảy ra từ đầu đến cuối đều chỉ là trò cười, quá nực cười. Nhưng lúc này, của chúng ta còn sức, còn lòng tin, còn đủ bao dung tha thứ để chấp nhận ?

      Lúc này, Trọng Hoa- Lạc Phàm- vị tiên giả cao nhất tiên môn, có trọng trách bảo vệ chúng sinh, phụ- cũng là người mới ích kỉ cùng hóa thân vào thanh kiếm. Tình bị khóa chặt trong sâu thẳm đáy lòng, rốt cục cũng phá tan gông xiềng của lý trí, bất ngờ bùng nổ. nỗi đau xót dâng lên, nỗi hối hận xé nát tâm can , trái tim bị xé tan thành trăm ngàn mảnh , khiến giờ đây sống bằng chết.

      ràng rất nàng, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại ép buộc bản thân mình phải đẩy nàng ra xa, hết lần này đến lần khác tổn thương nàng, chờ đến khi muốn nàng, đến thời khắc muốn được nàng thương nhiều hơn nữa nàng bao giờ muốn quay đầu lại nữa.. cần nàng phải tha thứ cho ta, ta chỉ muốn có nàng, ta chỉ muốn được ở bên nàng, luôn giữ nàng bên ta, chỉ cần có nàng bên ta là đủ rồi

      Chính vì thế Lạc Phàm mới cùng nàng hóa thành linh hồn trong thanh kiếm

      Và may mắn thay, 100 năm sau, Trọng Tử cũng tha thứ cho chàng.

      May mắn, happy ending :))

      Lạc Phàm để lại cho tôi ấn tượng gì. Tôi ko ghét chàng vì gánh nặng bảo vệ chúng sinh vai chàng quá nặng, có những nỗi khổ của riêng mình. Còn thương dĩ nhiên rồi.

      Tôi thương Vạn Kiếp- từ tiên nhân vì lầm lạc thành ma, rất muốn quay đầu nhưng những con người kia cho Vạn Kiếp cơ hội. Để chàng luôn phải oằn mình trong day rứt, oán hận và đau khổ để rồi tuẫn kiếm, dùng chút hồn phách còn lại của mình cứu bé Trọng Tử ngày xưa

      Tôi thương Tần Kha, chàng Trọng Tử lắm, chàng biến mất để tu luyện để cứu nàng. Vì vậy, chàng luôn là người đến muộn, ko thể ở bên Trọng Tử trong những tháng ngày đau thương đó.

      Tôi thương cho Thiên Chi Tà- Mộ Ngọc. Rốt cục nên hận hay thương cho chàng? Tìm mọi cách hãm hại nàng trong hai kiếp, để rồi khi nàng thành ma, vòng tay ấm áp của chàng lại là chỗ dựa duy nhất để Trọng Tử dựa vào, để nàng có thể ngủ yên và chứng kiến tấm lòng thiện lương của nàng lại hi sinh vì nàng.

      Và tôi đặc biệt thích Cửu U- Ma thần. Cửu U có đủ mọi quyền thế để xoay chuyển càn khôn, có thể làm lục giới tuyệt diệt dưới tay mình, thiên hạ tranh giành nhau chẳng qua chỉ là trò chơi trong tay . Nhưng từ đầu tới cuối hề làm hại Trọng Tử, thậm chí luôn ngồi đó chờ nàng quay về, luôn ôm nàng vào lòng để nàng có thể ngủ ngon những ngày tối tăm ở Ma giới. Cho tới khi giao vào tay nàng quyền sát sinh lục giới, cũng biết trước kết quả mà vẫn dung túng cho nàng nhường đó. Thậm chí còn tác hợp cho Lạc Phàm và Trọng Tử trong thanh kiếm đó. Tôi tin rằng Cửu U Trọng Tử, nhưng người luôn tôn trọng lựa chọn của nàng. Thế mới là chứ.

      Tóm lại đọc xong truyện, khóc, chỉ thấy truyện rất hay, nó phản ánh đầy đủ những thói xấu, thói đời của mà điển hình là những con người ngạo nghễ đứng đầu tiên môn, những tâm lòng thiện lương và trong trắng như Trọng tử và chỉ tiếc nuối cho Cửu U vì tình của Trọng Tử bao giờ biết…..

      Last edited: 24/8/14
      lazybeesitachan thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      By Hoa Ban



      [​IMG]



      Hoa Ban rất cảm ơn bạn giới thiệu cho mình bộ Trọng Tử. Đọc truyện này phải thấy phí giờ ^^

      Lại thêm cuốn huyền huyễn rất ư thú vị. Theo mình thấy thể loại của nó chủ yếu là tình cảm và huyền huyễn thôi, có chút tiên hiệp. Ban đầu truyện rất dễ thương, về sau ngược khá ức chế nhưng mà nó HE nên cũng tạm chấp nhận được. Ngược mà còn SE thoi, có cho tiền Hoa Ban cũng thèm đọc ^^

      Đây là truyện edit nên chúng ta thể đòi hỏi chính xác tuyệt đối, nhưng mà đội edit của Kites làm việc rất có trách nhiệm, ít sai chính tả và văn phong lưu loát, mượt mà. Cảm ơn các bạn vì edit truyện này!

      đời này có những thứ được cho là đối nghịch và mãi mãi thể dung hòa. Như trắng và đen, như ánh sáng và bóng tối, như hiền và ác, như Tiên và Ma.

      Ai cũng nghĩ Tiên luôn bao dung thánh thiện, tiên làm việc tốt, tiên cứu độ chúng sinh…

      Ai cũng tin Ma luôn gian tàn độc ác, ma làm chuyện thất đức, ma gây họa cho khắp nhân gian.

      Vì mọi người đều nghĩ, đều tin như thế nên nó trở thành quan niệm. Quan niệm đó khiến Tiên và Ma thành hai thái cực, mãi mãi là kẻ thù, mãi mãi đối kháng, mãi mãi thể bên nhau…

      Tiểu Trùng (con sâu ) biết vì sao mình tồn tại ở thế giới này. Bé chỉ là con người mong manh nhưng khổ nổi “trời sinh sát khí”. Những năm đầu đời lăn lộn trong cuộc sống cùng cực, tủi nhục may mắn cho nàng gặp vị thần tiên.

      “Bị ức hiếp có thể nổi giận, nhưng cũng nên có ý muốn lấy tính mạng của người khác, biết chưa?”
      Lời răng dạy đó nàng ghi nhớ trong lòng. Dù bản thân mang sát khí trời sinh cũng chưa bao giờ cướp mạng sống sinh linh khác.

      Khuôn mặt thiên thần đó làm bé Tiểu Trùng khao khát nhập tiên, muốn làm “thần tiên tỉ tỉ” được mọi người mến, cứu rỗi cuộc đời cho những ai bất hạnh.

      Vì thế mà nàng đến Nam Hoa. Trong lục giới này, Thần giới sụp đỗ, chỉ còn Tiên giới là tối cao. Trong tiên môn, Nam Hoa cung là danh tiến bậc nhất. Mang theo ước vọng tương lai tươi sáng, bé Tiểu Trùng tự hào cho rằng mình có “lá gan rất to”, dũng cảm vượt qua những thử thách để vào học ở Nam Hoa. Ở có bé quen cậu nhóc lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng và thích gọi là “Nha đầu xấu xí”.

      Nha đầu xấu xí, nha đầu xấu xí…

      Tiểu Trùng trông lượm thượm rách rưới, xấu ! Nhưng tâm hồn của bé lại torng sáng, thánh thiện hơn ai hết. Vì sao các vị sư phụ nhìn vào đấy mà nhận định? Tại soa họ cứ khăng khăng cho rằng “trời sinh sát khí’ nhất định là ma đầu?

      “Nữ hài tử kia, phái Nam Hoa ta thể thu nhận con, Mộ Ngọc, đưa con bé xuống núi ngay lập tức.”

      “Tại sao lại thể thu nhận con? Lá gan của con so với bọn còn lớn hơn mà!”
      “Ngươi trời sinh sát khí, nếu tu thuật pháp, lâu tất thành hại.”
      Lạ lùng chưa? bé nào có mong muốn mình sinh ra như thế. Ở đời có bao kẻ gian tà độc ác mà họ có sát khí đâu. đứa trẻ ngon hiền như vậy chỉ vì trời sinh sát khí mà bị hắt hủi.

      “Ta thu nhận con.”

      có ai đó như vậy. Bốn chữ đơn giản và ngắn gọn. Nhưng người đó biết, bốn chữ này khiến định mệnh bắt đầu xoay chuyển, bánh răng nhân duyên bắt đầu quay.

      Từ đây và hận.

      “Sư phụ ! Sư phụ !”

      “Trọng nhi ! Trọng nhi !”

      Cả đời này, Trọng Tử kêu tiếng “sư phụ” biết bao nhiêu lần. Suốt mấy trăm năm tu hành, hai tiếng “Trọng nhi” thành lời cửa miệng được Lạc Phàm dùng nhiều nhất. Trọng nhi – bé đó là đồ đệ đầu tiên và có lẽ là duy nhất của . Từng giờ, từng khắc, từng năm tháng, trở thành điểm liên tục nhấp nháy đổi màu trong cái thế giới u tịch màu trắng xóa…

      “Con nhất định cố gắng học tiên pháp giỏi, giúp sư phụ đối phó với Ma tộc, bảo vệ sư phụ tốt .”
      phải bảo vệ sư phụ, mà là bảo vệ Nam Hoa , bảo vệ chúng sinh.”
      “Chúng sinh có sư phụ bảo vệ rồi, con bảo vệ phụ, cũng chính là bảo vệ chúng sinh.”

      Khuôn mặt lạnh lẽo sắc thái kia bắt đầu lộ ra những cam xúc vui buồn, lo lắng. Vòng tay ấy ấm áp bảo vệ cho nàng. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về nàng với tình cảm thương che chở.

      “Có ta ở đây, có ai dám bắt nạt con nữa đâu.”

      là tiên, trãi qua bao phen lịch kiếp, vứt bỏ mọi hỉ nộ ái ố, còn vướng bận thất tình lục dục. Cứ ngỡ mình thần tiên chuyên tu đắc đạo, nhưng rồi lại lần nữa được làm người.

      Chỉ có con người mới biết buồn vui, mới biết biết hận.

      “Muốn giáo dưỡng người thành tiên, lại bị người dạy trở thành người.”

      Những thứ cảm xúc xa lạ bắt đầu dáy lên, quấy rầy, phiền nhiễu và tác động đến . Nhưng là ai? Là Lạc Phàm tiên tôn của tiên đạo, là người đứng đầu tiên môn, là người mang trọng trách với toàn thể chúng sinh. Bảo mà vức bỏ lục giới? đùa!

      cách dứt khoát hạ kiếm. lấy mạng tiểu đồ đệ duy nhất của mình, cũng là người mình thương nhất trong suốt hàng trăm năm cuộc đời. Lời hứa ngày nào chính miệng thốt ra, rằng luôn bảo vệ nàng, vậy mà bây giờ đôi tay lại hành động chút do dự.

      Ai cũng buồn vui. Ai cũng nghĩ hạ thủ vô tình.

      Nhưng thực ra nổi đau này lớn biết dường nào, giống như người chết dưới lưỡi kiếm là chính bản thân . Dù thế chưa từng hối hận. Bởi vì là Lạc Phàm, là người biết nặng , là người mang trách nhiệm với chúng sinh.

      Từ đấy mọi chuyện kết thúc. Người nào đó lại chui rút trong cái vỏ bọc “Trọng Hoa Tôn giả”, sống tiếp kiếp tiên hận .

      Nhưng mà vận mệnh dễ buông tha.

      Lạc Phàm lại lần nữa ngỡ ngàng, có hoảng sợ, có kinh hỉ. Hồn phách năm xưa lại tái sinh, lại đứng trước mặt , lại tròn xoe đôi mắt trong sáng mà nhìn .

      Làm sao có thể? Nhát kiếm kia đâu có đơn giản là giết chết mà là “hủy diệt”. Giết thân xác, phá tan cả linh hồn. Theo lý mà , Trọng Tử phải “biến mất” đúng theo nghĩa đen của từ này.

      Lạc Phàm kinh hãi mà cũng vui sướng tột độ.

      Nếu đây là cạm bẫy, tình nguyện rơi vào.

      Nếu đâu là nghiệp chướng, cũng chấp nhận.

      “Sư phụ ! Sư phụ !”

      “Trọng nhi ! Trọng nhi !”

      Lại lần nữa gọi nhau như thế. Lại lần nữa Lạc Phàm biết thế nào là “sống”.

      Kiếp thứ hai lại là sư – đồ

      Sát khí trong người Trọng Tử nhiều hơn, được tiên pháp cả đời của sư phụ che giấu. Sư phụ của nàng – người quan minh chính đại – người luôn lấy đại cuộc làm trọng nay còn biết dối tiên môn, lừa cả lục giới.

      Kiếp thứ hai lại là sư – đồ

      Nàng vẫn sư phụ như ngày nào, tình cảm đó còn mãnh liệt và đòi hỏi hơn.

      Kiếp thứ hai lại là sư – đồ

      Lạc Phàm càng giống “người”, càng gắn bó thương, càng đối với nàng sâu nặng lẫn khổ tâm. Chữ viết làm sao? Lạc Phàm còn chưa biết vậy mà lại từng chút chìm vào luyến ái.

      Kiếp trước, chính tay đánh tan hồn phách của nàng.

      Kiếp này, chính tay bẽ nát thân xác nàng rồi giam giữ trong khối băng lạnh nghìn năm.

      Có ai như ? Có ai nhẫn tâm hơn ?

      Trọng Tử muốn nhập ma, chỉ nguyện lòng làm tiên để ở cạnh sư phụ suốt đời suốt kiếp.

      Nhưng ai ngờ tất cả mọi người lại dồn ép nàng, buộc nàng vào ma đạo. Âu cũng là số trời, cũng là định mệnh. Người ta càng muốn ngăn chặn kết cục hóa ra lại càng thúc đẩy, càng khuyến khích nó xảy ra.

      Thế mới biết đời tiên và ma đều như nhau. Chỉ cần bạn có cái thiên lương, chỉ cần giữ cho mình đức hạnh độ lượng bạn chính là tiên.

      Lạc Phàm có lẽ là người mâu thuẫn, đau khổ và bất lực nhất. nắm sức mạnh vô địch trong tay nhưng cả lục giới, cả người con đều bảo vệ được. muốn che chở, muốn giữ nàng bên mình lại càng gây nhiều tổn thương, càng khiến nàng rời xa.

      Sau bao nhiêu hiểu lầm, sau bao nhiêu tuyệt vọng, khi Trọng Tử quyết định buông tay, còn hận cũng chẳng còn Lạc Phàm lại chọn cách ích kỉ nhất để giữ nàng bên cạnh.

      Nếu có được thế ta đạp đỗ.

      Nếu thể sống bên nhau vậy hãy chết cùng nhau….

      Đến cuối cùng, có ai là xấu xa hoàn toàn mà cũng chẳng có hai là tuyệt đối tốt bụng. Hôm nay là bạn bè, ngày mai là kẻ thù. Hôm nay là ân nhân ngày mai là địch nhân. Hôm nay là thầy trò, ngày mai lại đối đầu hai bờ chiến tuyến.

      Có thể “Trọng Tử” là bộ huyền huyễn thú vị, đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc. Tác phẩm vẽ nên thế giới cổ đại huyền ảo, vừa ly kì, vừa mới lạ. Tình tiết thay đổi liên tục, lúc sủng ngất trời lúc lại ngược tơi bời.

      Câu chuyện quay quanh những cái gọi là “định kiến”. Cũng vì định kiến mà khiến nó rối rắm và tới con đường lối thoát như vậy.

      Gía như họ có thể vượt qua dư luận, có cái nhìn thoáng hơn về tình giữa thầy và trò chắc chắn Trọng Tử và Lạc Phàm hạnh phúc rất nhiều.

      Gía như người ta bỏ qua nghi ngờ, bài xích mà nhìn thẳng vào tâm hồn thánh thiện của có thể tin tưởng, có thể bảo hộ, có thể ngăn chặng hàng tấn bi kịch.

      Đến cuối cùng, bạn thấy gì hạnh phúc hơn làm người. Bởi chỉ có làm người, ta mới có quyền sống như ý muốn, ích kỷ cũng được, khoan dung cũng được.

      Kết thúc của truyện theo mình là GE. Đôi nhân vật chính hạnh phúc bên nhau, tiếp tục nắm tay nhau trãi qua khoảng thời gian vô tận của bất tử, hạnh phúc vô tận của tháng ngày kề cận. Đọc truyện này hay nhất là những đoạn bé Trọng Tử sống ở Trọng Hoa cung, ngờ ngờ nghệch nghệch sư phụ. Bọn họ khi là kẻ thù đáng vô cùng ^^
      Tử Mặc, lazybeesitachan thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nguồn : Banghanlanhnguyet


      [​IMG]





      “Trọng Tử” quả câu chuyện huyền huyễn dài hơi và ám ảnh tâm trí, đến mức ngay sau khi bỏ quyển tập ba xuống, tôi phải viết review ngay lập tức cho bớt “khó chịu” trong lòng. Nhật xét khái quát, lời văn Thục Khách rất chân thành và giàu cảm xúc, đôi lúc đọc cảm thấy rất tức ngực. Tuyến nhân vật được xây dựng vô cùng khéo léo và đặc sắc, ai xấu xa hoàn toàn. Nhiều người còn để lại ấn tượng phai nhạt.

      Người đầu tiên, người tôi cảm thấy đáng tiếc nhất, là Sở Bất Phục – Ma tôn Vạn Kiếp. Là Ma tôn quyền lực tối cao của Ma giới, nhưng Sở Bất Phục thực rất đáng thương. Từ vị tiên thanh cao với nụ cười ấm áp, chỉ vì muốn ngăn cản việc Ma kiếm bị cướp đoạt mà lấy thân tuẫn kiếm, nhập ma, giết hại tất cả đồng môn của mình. Mọi người ruồng bỏ , ngay cả người con cũng chấp nhận . Ma quỷ, quái đầu quân về Cửu U ma cung chú phục vụ quá lụy tình. mình lẻ loi sống giữa nơi u ám, lạnh lẽo, đâu có đáng bị như thế? Sở Bất Phục bao lần xông lên tiên giới cứu người dù biết đó chỉ là cái bẫy. bao lần chịu tổn thương và đau đớn, để rồi quay lại chốn ở, mình chịu đựng. Đáng lẽ nên gặp Trọng Tử sớm hơn. biết rằng vẫn còn có người quan tâm tới , lo lắng cho . “Hôm nay còn có người vì ngươi mà khóc, ngươi còn có điều gì chưa thỏa mãn nữa? Đồ ngốc! Quả là đồ ngốc!”. Tiếc là biết nàng quá muộn. Sở Bất Phục chỉ ôm chặt nàng, bàn tay nhàng vỗ vỗ sau lưng. Giống hệt lúc nàng gặp lần đầu tiên, cũng vỗ lưng nàng mà dỗ dành như thế, kéo cả cơ thể bẩn thỉu của nàng từ dưới đất dậy, lưu lại trong lòng bàn tay nàng tiên chú, cũng là cho nàng hy vọng để tiếp tục sống tốt. Thứ có thể trả ơn nàng chính là tự diệt và dùng mảnh hồn cuối cùng che chở nàng trước chiêu Tịch diệt của Lạc Phàm. hối hận rồi, cả đời chém giết làm tay nhuồm đầy máu tươi, nhưng hối hận rồi. nhàng ôm lấy nàng, từng từ, từng từ : “Tiểu Trùng nhi, người phải nhớ kỹ, bất luận ngươi có chịu bao nhiêu nỗi oan ức, buồn đau, cũng luôn có người tin tưởng ngươi, mến ngươi, giống như đại thúc vậy, nhất định đừng nhập ma, bằng , quay đầu lại được nữa”. là Ma tôn Vạn Kiếp, cũng là Sở Bất Phục – Sở sư thúc luôn bảo vệ Trọng Tử, “Có đại thúc ở đây, ai dám bắt nạt ngươi đâu”. Tiếc thay, cuối cùng linh hồn tiêu tán, mãi mãi được siêu sinh. Ít ra, cái chết của có thể chứng minh cho trong sạch và hóa giải lỗi lầm gây năm xưa.

      Cứu nhân độ thế là vậy, khúc “Thương Hải du tiên” qua cây cổ cầm vang danh thiên hạ là thế, chỉ vì nặng lòng với sư môn mà nhất niệm nhập ma, hôm qua là Sở Bất Phục, hôm nay là Vạn Kiếp, nhưng là vì tiên mà phải nhập ma. Vì vậy mà có Vạn Kiếp cung. Cây là cây khô, nước là nước đỏ, có màu xanh của sức sống, có cả tức giận, chỉ có tuyệt vọng đến vô cùng. thể tha thứ cho chính mình nên mới ở nơi khác gì địa ngục này, suôt ngày chỉ có những cơn mưa máu và những bộ xương trắng bầu bạn.

      Rốt cuộc, Vạn Kiếp Bất Phục.

      Hỏi ai còn nhớ , xưa kia có thủ tọa đệ tử của Trường Sinh cung, y phục trắng tựa tuyết, mái tóc dài đen nhánh, vang danh thiên hạ, lẫy lừng cõi giang sơn.

      [​IMG]

      Người thứ hai, theo tôi, cũng đáng tiếc như Sở Bất Phục, là Thiên Chi Tà. Y là người có hoài bão, khát vọng thống nhất lục giới. Y ở bên Trọng Tử, chăm sóc nàng lúc nàng đơn nơi Cửu U ma cung. Y cũng là người duy nhất nàng có thể tin tưởng, khi Lạc Phàm tìm cách giết nàng, còn Vong Nguyệt quá thần bí. Trong vòng tay y, Trọng Tử luôn cảm thấy bình yên.

      [​IMG]

      Thiên Chi Tà khoác áo choàng trắng tinh bước tới dang tay ôm lấy nàng.

      người y luôn phảng phất mùi vị tươi mát mà ma cung hề có, mùi vị này vô cùng quen thuộc, từ lâu rồi, hằng đêm chính mùi hương này ru nàng vào giấc mộng, nó có quan hệ mật thiết với quá khứ của nàng, khiến nàng lưu luyến nỡ rời, nhất là những lúc chuyện cùng u linh quỷ quái như Vong Nguyệt, nàng cần khao khát mùi hương này.

      Nàng quen có mặt của y, đến mức khi ngủ quên trong lòng Lạc Phàm, gặp ác mộng, nàng gọi: “Thiên Chi Tà”. Thiên Chi Tà chắc hẳn chẳng trước mặt Trọng Tử, y có còn là Thiên Chi Tà nhiều bộ mặt của Cửu U ma cung , hay là xen vào bóng dáng của vị sư thúc Mộ Ngọc nho nhã? Quả thực, đầu tiên y có ý lợi dụng nàng để thực hoài bão của mình. Nhưng đến lúc nào y phát ra mình vì nàng mà có thể hy sinh cả bản thân? Y màng đến vết thương của mình, vận công giúp nàng chữa trị.

      lời, cũng hề trách cứ, chỉ cho nàng uống viên thuốc

      Đồng ý cùng nàng rời ma cung là phản bội ma cung, phản bội lời thề Ma thần, song y đâu nề hà. Quay trở lại gặp Lạc Phàm và bị giết, nguyện lòng. Y làm vậy kỳ thực là lấy cớ ép Trọng Tử ở lại ma cung, hay thực muốn hy sinh vì nàng? Điều này chẳng ai , ngoại trừ chính bản thân Thiên Chi Tà. Thậm chí y còn hỏi hộ nàng, là Lạc Phàm quên mất nàng rồi sao. Khi nhận được bộ quần áo trắng của y, Trọng Tử giẫm đạp, chửi bới. Là nàng hận y? Hay là thương tiếc cho y? Là y gián tiếp đưa nàng đến Nam Hoa, gián tiếp để sát khí nàng bùng phát, khiến nàng nhập ma. Nàng nên hận y ? Chỉ có Trọng Tử là hiểu. Y rằng, y xin lỗi. Y xin lỗi vì khiến nàng trở nên như thế này, hay là xin lỗi vì bỏ rơi nàng cõi đời? Cố gắng tạo ra ảo ảnh cuối cùng bằng Nhiếp hồn thuật ở bên nàng, Thiên Chi Tà vẫn luôn quan tâm chăm sóc Trọng Tử từng li từng tý. Như Thiên Chi Tà, phải hồn tiêu phách tán, đáng tiếc làm sao.

      chết rồi sao? cứ thế mà chết sao? Nhanh như vậy mà chết ư? Tên cẩu nô tài này.”

      “Hại ta đến nông nỗi này, ta còn chưa kịp tính sổ với người mà ngươi muốn chết sao?”

      “Thiên Chi Tà, ngươi phải là con chó trung thành mà ta nuôi sao? Ta bảo ngươi cái gì là ngươi làm cái đó, ta cho ngươi chết, ngươi lại dám chết ư?

      “Chết vì khinh địch, xem ra cái chết này quá hời cho ngươi đó! Ngươi mau quay lại đây cho ta! Trở về đây cho ta!”

      Tiếng mắng chửi xen lẫn tiếng cười chát chúa cứ quanh quẩn trong bầu khí đại điện, thê lương đến chói tai, tựa như tiếng khóc lóc, kêu than của ma quỷ.

      [​IMG]

      Người thứ ba để lại ấn tượng sâu đậm trong tôi chính là Tần Kha. Trong số tất cả, Tần Kha là người gặp Trọng Tử đầu tiên. Đáng lý ra hai người phải rất gần gũi, rất thân thiết. Vậy mà con tạo xoay vần, khoảng cách ngày xa vời. Luôn gọi Trọng Tử là “nha đầu xấu xí” và chê bai nàng, nhưng thực ra, nàng là người rất quan trọng trong lòng Tần Kha. luôn bảo vệ nàng cách thầm. Năm đó, tên tiểu công tử lúc nào cũng ra vẻ ông cụ non hếch khuôn mặt nhắn của mình lên mà mắng nàng là: “Nha đầu xấu xí”, thế nhưng lúc nàng bị người ta ức hiếp lại vội vàng kéo nàng ra sau lưng, bảo vệ nàng, ngoại trừ đại thúc, là người thứ hai sẵn sàng bảo vệ nàng trước tất cả. Khi nàng mang sát khí trời sinh, bế quan tu luyện tìm cách trừ khử sát khí: “Từ lúc cùng muội bái nhập Tiên môn, hầu hết thời gian ta đều dành cho việc bế quan, chỉ là vì ta nghe chưởng giáo trong người muội có sát khí trời sinh, sớm muộn gì cũng nhập ma, thể tu luyện thuật pháp, cho nên ta mới muốn tu luyện thành người lợi hại như tôn giả để có đủ khả năng bảo vệ muội.” Lời chân thành đầy đau đớn. Nhưng nếu sớm biết kết quả là thể bảo vệ nàng, sớm biết dù có cố gắng đến đâu cũng thể thay đổi được kết cục của vận mênh cần gì phải bế quan, dành hết thời gian để tu tiên thuật, chỉ cần cứ thế ở cạnh nàng vài năm là tốt rồi. Chính Trọng Tử từng hỏi trong thâm tâm:“Vì sao? Vì sao ngươi luôn bế quan, vì sao để cho ta cơ hội thích ngươi?”, Có lẽ, nếu Tần Kha ở bên Trọng Tử đủ lâu, cảm tình với ngày tăng dần, nàng sư phụ mình, rơi vào bi kịch. Nhưng đời làm gì có chữ “nếu”. Mọi thứ thể xoay chuyển lại được nữa rồi. chỉ còn có thể tìm cách giúp đỡ nàng, tìm quả chúc dung cho nàng, chịu đựng bao đau đớn và giày vò. Chỉ là, mâu thuẫn giữa nàng với Lạc Phàm, với tiên giới quá lớn, mình xóa nổi khoảng cách đó.

      Khi nàng phải chịu trọng hình, từng khuyên nàng bình tĩnh, kiềm chế, từng bất chấp thương thế, nắm chặt bàn tay nàng, khuyên nàng phải nhẫn nhịn chịu đựng, nhẫn nhịn chờ đợi , nhất định cứu nàng ra, giúp nàng tiêu trừ sát khí.

      Nhưng nàng đợi được đến ngày đó, nàng muôn đời muôn kiếp bao giờ quay trở lại được nữa.

      Khi mọi chuyện còn xoay chuyển được, lựa chọn chết dưới tay nàng, chỉ vì muốn để Tỏa hồn ti khiến nàng bị tổn thương.

      tự chọn cái chết làm kết thúc cho mình.Trước khi chết, Tần Kha có : “Lúc Thanh Hoa cung đến cầu hôn muội, ta rất tức giận, nhưng nha đầu xấu xí muội hề hay biết”. Đó là tình cảm vô cùng đơn thuần, nguyện mãi là tên tiểu công tử khó tính đến kỳ quặc, chỉ đơn giản là muốn bảo vệ tiểu nha đầu xấu xí lúc nào cũng chực khóc nhè kia. muốn bảo vệ nàng, mãi mãi bảo vệ nàng. Biết còn đường nào để nên khuyên nàng quay đầu lại, chỉ mong nàng có thể quý, gìn giữ chính bản thân mình, đừng để mình húng chịu thêm thương tổn. với nàng: “Cả cuộc đời này, ta vốn lập chí tu tiên, nhưng nếu có kiếp sau, ta và muội đừng gia nhập Tiên môn nữa nhé, được ?”. Và cho dù Trọng Tử về sau vẫn ở bên Lạc Phàm Tử Trúc Phong, Tần Kha vẫn giữ lời hứa, những kiếp sau quyết tu tiên. Đầu thai chuyển kiếp, Trọng Tử còn là “nha đầu xấu xí” của nữa, vì tìm được “nha đầu xấu xí” thực xứng đáng với , cần ở bên. Âu cũng là cái kết hạnh phúc với Tần Kha.

      [​IMG]

      Nhắc đến Tần Kha thể nhắc đến Trác Hạo. Đây là hai người thương và hy sinh rất nhiều cho Trọng Tử. Trác Hạo vốn là thiếu cung chủ Thanh Hoa cung, tính khí trẻ con, có chút bốc đồng. Lúc đầu, chỉ là muốn trêu chọc muội muội dễ thương của Nam Hoa. Dần dần hình bóng nàng ngập đầy tâm trí lúc nào biết. Vì Trọng Tử, thay đổi bản thân, làm rất nhiều việc, chịu bao tổn thương khi bị nàng cự tuyệt và khi nàng phải đến băng lao. Là do Mẫn Tố Thu tới an ủi đúng lúc cần bờ vai nương tựa, do phút động lòng nên lấy nàng ta. Nhưng điều đó hoàn toàn thể kéo Trác Hạo ra khỏi nỗi thương nhớ Trọng Tử. Đặc biệt khi biết Mẫn Tố Thu là kẻ gián tiếp khiến Trọng Tử quyết định nhập ma, càng ân hận và đau khổ. Vượt qua bao gian khó, Trác Hạo đến Cửu U ma cung cầu xin nàng quay về. Nàng đâu còn là “tiểu nương tử” đáng ngày nào nữa? Nàng giờ là Thiên ma có thể triệu tập vạn ma chốn hư thiên bất cứ lúc nào. Là Mẫn Tố Thu nợ nàng, tức là nợ nàng. Việc Mẫn Tố Thu còn tìm đến và hạ độc Tỏa hồn ti rất đáng trách cứ. Đó là lỗi của nàng ta, việc nàng ta chết, coi như trả món nợ. Còn món nợ còn lại, giải Tỏa hồn ti cho Trọng Tử, đoạn tuyệt tình cảm, rồi tự tìm đến cái chết. Nhưng Trọng Tử cứu kịp thời. Đối với Trọng Tử, Trác Hạo giống như Tần Kha, là những người thân thương nhất, nàng hại họ: “Tần Kha mất, ta chỉ còn có huynh, huynh thể làm vậy.” Trác Hạo tiếp tục sống và ngừng tìm kiếm chuyển kiếp của Mẫn Tố Thu. xuất của Trác Diễn ở phần ngoại truyện cho thấy thay đổi trong nhận thức Trác Hạo, thay vì theo đuổi hình bóng xa vời, người luôn thầm bên cạnh mình mới là người quan trọng nhất.

      Cũng nên khái quát chút về Vong Nguyệt chú nhỉ? Vong Nguyệt là kẻ bí nhất toàn câu chuyện. Vì thuộc tiên, thuộc ma, mà thuộc Thần tộc. Sức mạnh sánh ngang trời đất khiến bao kẻ khiếp sợ. là Thánh quân vạn người. Nhưng Trọng Tử với , có lẽ có chút đặc biệt. Khi Trọng Tử trở thành Trọng Cơ, hoàng hậu của Ma giới, biết là giả, nhưng Vong Nguyệt vẫn luôn gọi Trọng Tử là “hoàng hậu của ta”. Đồng thời khi Thiên Chi Tà chết, chính Vong Nguyệt là kẻ ôm nàng ngủ yên hằng đêm. hề bắt ép nàng, cho nàng đưa ra lựa chọn, dù rằng lựa chọn đó trái ngược với ý muốn của . Thực tôi rất muốn đọc thêm về Vong Nguyệt, về vị Ma thần thần bí ám ảnh này.

      [​IMG]

      Còn về nhân vật chính, tôi muốn nhiều vì mỗi người suy nghĩ khác nhau. Với Lạc Phàm, tôi có chút đồng cảm. Là bậc tiên tôn, Lạc Phàm lòng luôn lặng như suối, cho đến khi gặp hòn đá là Trọng Tử bắt đầu gợn sóng. Lạc Phàm muốn trốn tránh tình này, điều đó có thể hiểu được. Nhưng cách thực hoàn toàn sai. Và Lạc Phàm sai quá nhiều, làm tổn thương Trọng Tử hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, khi nhận ra tình của mình và trốn chạy nữa, Lạc Phàm thực hy sinh bản thân vì Trọng Tử. hy sinh cao cả xứng đáng có HE. Còn Trọng Tử, tôi cũng rất đồng cảm. Nếu bị dồn ép đến bước đường cùng, Trọng Tử nhập ma. Kể cả khi nhập ma, nàng vẫn thương con người, giết hại sinh linh nào. Chính nàng ngăn chặn việc tiên giới biến mất, nàng cũng xin Vong Nguyệt lấy tức nhưỡng chặn cửa thông thiên. Điều này chứng tỏ nàng rất thiện lương, đáng quý.

      bọn Ngu Độ, Mẫn Vân Trung…liệu có sai cũng hẳn. Sống với người luôn có thể trở nên nguy hiểm bất cứ lúc nào, con người ta thường đề phòng. Mà phòng hơn chữa, xử lý luôn từ lúc chưa xảy ra. Xét quan điểm của những người luôn lo lắng bảo vệ Nam Hoa và tiên giới, điều này rất có lý. Nhưng với Trọng Tử vô cùng bất công vì nàng đâu có sai. Vì vậy khi hiểu ra nàng tốt đẹp thế nào, họ mới nhận ra chân lý, hề có ma tiên hoàn toàn, có ma còn tiên mà có tiên còn ma. thể hoàn toàn tiêu diệt lẫn nhau, nhưng phải ma nào cũng xấu và phải tiên nào cũng tốt. Phải dung hòa được cả hai thế giới mới yên bình.

      [​IMG]

      câu chuyện tuyệt hay, hay nhất ở tập ba. Đọc đoạn kết xong có thể thở phào nhõm. Ít ra các nhân vật (trừ Sở Bẩt Phục và Thiên Chi Tà) đều có cuộc sống mới hạnh phúc hơn.
      cảm ơn Thục Khách vì câu chuyện hay quá mức cho phép này!
      lazybeesitachan thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      BUÔNG THA CHẤP NIỆM – AI BUÔNG THA TA?
      Nguồn : stormygillie



      [​IMG]
      Thời gian trôi qua, biển cả cũng hóa nương dâu. Liệu có bao người còn nhớ, ngồi bên bờ hồ năm đó?



      biết duyên số đưa đẩy thế nào, trước giờ đều thích tiên hiệp, cuối cùng lại quyết định đọc Trọng Tử. 2 ngày luyện, hiếm khi có cảm giác muốn gặm nhấm từng trang từng trang truyện đến vậy. rất sợ, sợ đến trang cuối cùng Trọng Tử kết thúc.

      Nhưng cuộc vui nào rồi cũng có lúc phải tàn, cuối cùng cũng phải chia tay TT.

      Hai ngày như lạc vào 1 thế giới khác, 1 thế giới thần tiên, nơi có những nam thanh nữ tú thanh tao thoát tục cưỡi các tầng mây, có cây cầu mỏng manh bắc ngang wa bờ Tứ Hải tịch mịch, nơi Tử Trúc Phong nhạt nhòa màu sương khói. Nơi đó, có con bé ngây ngô mỗi ngày vẫn đợi sư phụ của mình trở về.

      Nếu bạn trông chờ 1 câu chuyện tình đơn thuần, có lẽ TT dành cho bạn

      Nếu bạn thích những câu chuyện đau thương, dằn xé và đau đến tận tim, có lẽ cũng nên đọc TT.

      Thế giới của TT là thế giới về tranh đấu giữa thiện và ác, thế giới của thần tiên nhưng lại có dã tâm và ác niệm như Tố Thu, Diệu Nguyên, của ma giới nhưng lại thấm đẫm tình người như Vạn Kiếp, Yến Thục Châu. Và cũng còn đó, nữ tiên nhân, vì cứu người mình mà dấn thân vào con đường ma đạo.

      Ranh giới giữa thiện và ác có bao giờ là ràng?

      Dõi theo truyện, chúng ta cũng dõi theo bước chân của Trọng Tử, từ bé rách rưới, phải tranh giành miếng cơm manh áo, gặp được thần tiên ca ca, rồi quyết chí phải tu tiên giống như ca ca, mình lặn lội lên Nam Hoa bái sư. bé lương thiện như thế, tốt bụng và nhân hậu đến thế, cuối cùng chỉ vì thành kiến của người đời, vì 4 chữ ‘sát khí trời sinh’ kia mà bị ghẻ lạnh, dèm pha.

      Cũng may, vẫn có sư phụ chấp nhận bé làm học trò. Vẫn có những người tốt bụng như Đổng Phi, Trác Hạo làm bạn với bé, còn có cả Mộ Ngọc sư thúc, lúc nào cũng là bờ vai cho bé dựa vào. Bé những tưởng cuộc sống của mình như thế là vẹn toàn. Bị ghẻ lạnh, cũng chẳng sao, học pháp thuật được, cũng chẳng sao. Chỉ cần có thể tiếp tục ở lại bên cạnh những người này, với bé chính là hạnh phúc lớn nhất.

      Nhưng cuối cùng, chỉ vì cái sát khí kia, vì mưu toan tính của những thế lực cao siêu hơn rất nhiều, bé bị vu oan, giá họa, cuối cùng bị chính tay sư phụ mình giết chết. Trải qua 2 kiếp trùng lai, lịch sử lại tái diễn lần nữa. Bé thất vọng, tuyệt vọng vì bị chính sư tỷ mình quý hãm hại, bị thiên hạ chê cười vì mối tình đơn phương với sư phụ, vì những người đó ai cho bé con đường để thoát thân.

      Họ tin bé là ma, vì vậy bé để họ toại nguyện. Bé gia nhập ma đạo, đối chọi với chính sư phụ của mình.

      Suốt mạch dẫn của câu chuyện, chúng ta nhìn thấy Trọng Tử từng bước trưởng thành. Từ bé ngoan ngoãn, nhất mực nghe lời đến kiếp thứ 2 ngang bướng cố chấp, cuối cùng là hoàng hậu ma vương xấc xược. Thế nhưng trong thiện tâm của mình, nàng vẫn là nàng, giống như Vong Nguyệt , nàng phải là ma, và chưa bao giờ là ma.

      Tiên giới cũng như thế giới con người, thiện ở tại tâm. Trọng Tử là ma vương, nhưng nàng chưa bao giờ giết người, trong khi đó những người tự cho rằng mình tu thành tiên đạo, trong lòng lại tràn ngập dã tâm. Họ dối người, hại nàng, bị phơi bày cũng chỉ bị nhốt vài năm ngoài hoang đảo, bị trục xuất làm người, còn nàng sao? Ngoài 4 chữ trời sinh sát khí kia, nàng làm gì sai?

      Tôi đặc biệt thích hình ảnh Trọng Tử khi trở thành thiên ma. Nàng quật cường, sợ hãi, biết cách đáp trả và biết cách để bảo vệ bản thân mình. Khi nàng lăng mạ Mộ Ngọc, nhưng sau đó lại ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trong lòng y, hưởng thụ chút hơi ấm, có cảm giác tim nàng còn đau hơn thế.

      Mộ Ngọc là sư thúc của nàng, người nàng trước đây vẫn tùy hứng ôm và nhõng nhẽo, thế nhưng nàng ngờ y chính là kẻ đứng sau lưng gài bẫy hại nàng.

      Nàng bị hiểu lầm giết người, bị giam cầm trong Băng lao, bị sư phụ bẻ gãy từng đoạn xương, từ thiếu nữ xinh đẹp trở nên thân tàn ma dại, tất cả đều do y ban tặng.

      Nhưng cuối cùng y lại chết vì nàng.

      Nàng người thể , giờ ngay cả người để hận nàng cũng còn nữa…

      Những nhân vật phụ trong truyện được xây dựng rất sinh động. Tôi ấn tượng với xuất đầy huyền ảo của Mộ Ngọc. Từ vị sư thúc hiền hòa của Trọng Tử, đến ma tướng giết người gớm tay, y đặt bẫy, dùng tâm huyết cả đời để đặt lên vai Trọng Tử, nhưng cuối cùng lại từ bỏ tất cả vì nàng.

      Đến lúc y chết , cả Trọng Tử lẫn tất cả chúng ta đều trở nên hồ đồ, thể trả lời câu hỏi: tại sao?

      Huyễn hoặc 1 chút, có thể xem Mộ Ngọc vì nàng mà từ bỏ, có lẽ thâm tâm y, từ lâu đơn thuần chỉ xem nàng là thiếu quân, là con của Ma Vương nữa rồi.

      Có 2 người con trai Tần Kha và Trác Hạo nàng. Tôi nghĩ nếu Trọng Tử trong hai người họ, nàng là người hạnh phúc. Trác Hạo vì nàng 2 lần cầu thân, vào sinh ra tử. Thậm chí khi tưởng lầm nàng giết của y, y cũng đành lòng xuống tay với nàng, còn chạy đến Tây thiên phật tổ tìm cách giải sát khí cho nàng. công tử đào hoa và kiêu hãnh như y, có lẽ chỉ có nàng mới khiến y trở nên như vậy.
      Với Tần Kha, y có màn xuất khá ấn tượng. Là người đầu tiên trong tiên cung mà Trọng Tử gặp, là vị huynh luôn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng. ra, nếu y quyết chí bế quan để tìm cách giải sát khí cho nàng, tôi nghĩ, người Trọng Tử là y. Hình ảnh lúc Trọng Tử xảy ra chuyện, Tần Kha đến tìm Trác Hạo, cả 2 người trăm phương ngàn kế tìm cách giúp nàng khiến tôi cảm động.

      Họ là tình địch của nhau, dù bản thân Trọng Tử họ, nhưng họ vẫn đồng tâm vì cứu nàng. Có lẽ, đó mới là thứ tình cảm cao thượng nhất.

      phải tôi thích nhân vật chính Lạc Phàm, vị tiên tu hành ngàn năm, là thế ngoại cao nhân, cuối cùng lại phát sinh tình cảm với đệ tử mình. Lạc Phàm ra cũng rất đáng thương, thế nhưng, y vì gánh nặng vai mình mà thể lòng dạ đến với Trọng Tử, còn hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng. thể thích y, chỉ vì những gì mà Tần Kha, Trác Hạo và cả Vạn Kiếp làm cho nàng là quá nhiều, còn y chỉ biết đạp đổ nó.

      Có lẽ, vì chúng ta thích những gì quá hoàn hảo, còn Lạc Phàm chính là kiểu nhân vật như vậy.

      Nhân vật nam ấn tượng nhất, ra lại thuộc về Vạn Kiếp. Ấn tượng từ lần đầu Trọng Tử gặp y, tiên nhân áo trắng, thiếu hiệp thanh thoát cứu đứa bé ăn mày. Khí chất tao nhã, dịu dàng của y ngay từ lần đầu đó, khiến như nam tử khác sau này, kể cả Lạc Phàm trở thành người đứng sau.

      Khi Trọng Tử nhập môn, thần tiên ca ca của nàng còn nữa. Chỉ còn là ma Vạn Kiếp, vì lợi ích của môn phái mà gia nhập ma đạo. Y giam chặt nỗi đau vào lòng, bị vu oan giết hơn 3 vạn đồng môn cũng hé nửa lời, càng có tham vọng trở thành ma vương. Y giống như chơi trò chơi với danh môn chính phái. Họ bắt người con y nhất, y đến giải cứu nàng, nàng lại trốn y trở về bên họ. Trò chơi ròng rã, kéo dài biết bao nhiêu năm, đến cuối cùng cũng biết được, y có nàng ta nữa.

      Cuộc đời của Vạn Kiếp đau thương và dằn vặt, cho đến khi gặp lại Trọng Tử. Nàng gọi y thần tiên ca ca, y lại muốn nàng gọi 2 tiếng đại thúc. Tiếng gọi ấy giống như bức màn ngăn cách, phân tình cảm của họ. Trọng Tử cho y cảm giác của tình thân, còn trong lòng Trọng Tử, y vốn vẫn là thần tiên ca ca của nàng năm nào. Nếu phải vì chút hờn dỗi trẻ con của nàng, hẳn họ có thể yên ổn ở bên nhau, trao cho nhau chút ấm áp của đời người.

      Lúc Vạn Kiếp ra , đau tận tâm can.

      Tần Kha vì Trọng Tử mà tự sát, nhưng vẫn có thể đầu thai chuyển thể làm người. Trác Hạo được Trọng Tử cứu, vì nàng muốn mất luôn y, người cuối cùng vẫn còn thương nàng. Trọng Tử và Lạc Phàm tuy chỉ còn hồn phách nhưng vẫn còn có thể tu luyện, thế nhưng những người như Vạn Kiếp và Mộ Ngọc, ai cứu họ đây?

      Và còn đấy rất nhiều rất nhiều số phận khác lướt qua chúng ta. Yến Thục Châu, vì là con ma tộc nên bị cài làm nội gián, sau lại phải tiên nhân. Nàng hại Trọng Tử, nhưng lại vì hối hận mà hy sinh tính mạng để cứu bé. Là bé Thủy Tiên đơn phương sư phụ của mình, vì cứu người mà chấp nhận gia nhập ma đạo. Là Văn Linh Chi thoạt nhiên có vẻ nhen ích kỷ, nhưng lại là người dám làm dám nhận…

      Cuối cùng , là hay tiên, tất cả cũng chẳng còn quan trọng nữa.

      như Trọng Tử, bị toàn bộ tiên giới khinh miệt, đuổi giết, lại trở thành ân nhân của họ. Nàng hy sinh cả cơ hội sống cuối cùng để cứu lục giới, với họ lại giống như hờn lẫy.

      Kể cả Lạc Phàm, hẳn cũng chẳng bao giờ hiểu được…

      Chỉ là, nàng buông xuống.

      Với Trọng Tử, ta bắt gặp rất nhiều tình tiết tả cảnh sinh động. Tác giả Thục Khách chăm chút đến từng áng mây neo lại ở chân trời, từng đỉnh núi chập chờn hư ảnh, và trong cái màn khói lãng đãng sương mờ ấy, hiển lên hình ảnh người con với nét cười tinh nghịch, nhưng lại ngoan cường bao giờ chấp nhận số phận.

      Thời gian trôi qua, biển cả cũng hóa nương dâu. Liệu có bao người còn nhớ, ngồi bên bờ hồ năm đó?
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TRỌNG TỬ – HAI NỬA CỰC ĐOAN CỦA NHÂN TÍNH
      Nguồn : Moonsnowhite



      [​IMG]



      Nhất niệm thành tiên nhất niệm thành ma.

      Có những thứ gọi là chấp niệm
      Có những thứ gọi là định kiến
      Có những thứ gọi là ích kỷ
      Có những thứ gọi là ghen tỵ
      Lại có thứ được gọi là đố kỵ.
      ….


      Những thứ này là tâm ma, là ác niệm có phải ?

      Nếu như vậy tâm ma, ác niệm thực rất gần với mỗi chúng ta, nó hề tồn tại cố định nhưng luôn luôn diện khắp mọi nơi.

      Ở bên cạnh, trước mặt, sau lưng.

      Trong quá khứ, tại, tương lai.

      Nhưng nơi đâu mới là đáng sợ nhất??? Ma niệm trong tâm hồn – thứ tồn tại vô hình nhưng lại có sức tàn phá và hủy hoại con người triệt để nhất bởi vì ai nhìn ra nó, nhận thấy nó, bởi nó luôn được che đậy, bao biện bằng những bề mặt đẹp đẽ và hoàn mỹ nhất.


      Con người ta luôn luôn hướng đến những giá trị chân, thiện, mỹ nhưng lại quên mất quy luật của hoàn hảo – đời này bao giờ tồn tại những thứ quá hoàn mỹ.

      Hoàn mỹ chẳng qua là cụm từ để tự hài lòng với chính mình nhưng trước sau gì nó vẫn là ngụy trang để đánh lừa cảm nhận của bản thân, tự thuyết phục mình bằng lòng chấp nhận thực, chấp nhận thừa nhận giới hạn của bản thân. khi như vậy liệu nó có còn là “chân” nữa hay ? Chỉ cần điều nhặt như vậy cũng đủ minh chứng cho mọi chuyện rồi.

      Tiên môn, biểu tượng cho cái thiện.

      Ma giới, đại diện cho cái ác.

      Tiên – Ma, Thiện – Ác luôn luôn đối đầu nhưng vĩnh viễn bao giờ kết thúc. Lớp trước ngã xuống lập tức lớp sau xô lên, hệt như vòng tròn luân hoàn của con người, luôn tiếp nối ngừng, cũng hệt như bản chất của con người luôn luôn tồn tại nhiều mặt đối lập nhau, bởi vì con người là tổng thể của mâu thuẫn.

      Ma giới dơ bẩn, chẳng lẽ Tiên môn lại sạch hay sao?

      câu hỏi của Trọng Tử lại khắc họa biết bao nhiêu điều.

      Vì định kiến, chưởng môn danh tiếng, đốc giáo nghiêm khắc của Nam Hoa và những kẻ quyền cao chức trọng, danh môn chính phái thẳng tay vùi lấp, bóp chết ước mơ, nhiệt huyết lẫn chặt đứt mọi hy vọng của bé, chỉ vì bé ấy “trời sinh sát khí”, “trải qua ba kiếp nhất định nhập ma.”

      Vì định kiến, những kẻ gắn người cái mác “đại diện cho cái Thiện” sẵn sàng quy chụp những tội danh tày trời lên người thiện lương bất chấp tất cả, miễn sao có được lý do chính đáng và hợp thời để xuống tay diệt trừ “mối họa lớn của Lục giới”.

      Cũng vì định kiến mà bản thân người làm sư phụ dám dạy cho đồ đệ của mình học phép thuật chỉ vì lo sợ: “lỡ như đến lúc nào đó…”, nỗi trăn trở trong lòng người cũng chẳng khác gì đám người trong tiên môn cả. Lúc nào cũng dè chừng, đề phòng và nghi ngờ bé vì bé lỡ mang người “sát khí trời sinh” kia.

      Định kiến thế còn những thứ khác sao?

      Là chấp niệm, thứ gọi là chấp niệm cũng đáng sợ kém. cần biết Trọng Tử của tôi thiện lương đến mức nào, nhẫn nhịn ra làm sao, cắn răng chịu oan khuất, ấm ức vì tất cả, hy sinh thân mình vì ai, chỉ cần câu của Tiên môn: “Ngươi nhất định nhập ma” trở thành kiếp số đeo bám nàng, cái danh “ma” được gán lên người nàng cũng xuất phát từ miệng của đám người trong tiên môn, từ những suy nghĩ lẫn ý niệm cố chấp của bọn họ. Dù nàng cúi đầu chấp nhận hay giãy giụa phản kháng, đến cuối cùng nàng vẫn là ma. nực cười, cả đám người dương danh khắp chốn “diệt trừ cái ác” lại truy cùng giết tận chưa từng xuống tay giết người, ép nàng tới đường cùng bước chân nhập ma, rồi phán câu: “đó là ý trời, là vận mệnh của nàng”. Thực tôi muốn hỏi là ý trời sao? Hay chỉ là cái cớ để bọn họ bao biện cho hành động xấu xa được che phủ bằng mục đích cao đẹp của mình? Cái này được gọi là tiên nhân ư?

      Còn gì nữa? Vì ích kỷ mà kẻ được gọi là tiên tử sẵn sàng mượn đao giết người, diệt trừ cái gai trong mắt mình, vu oan giá họa ném tội lỗi lên đầu kẻ khác để đoạt cho bằng được cái gọi là tình của mình. Đến khi bị vuột mất bởi chính tay mình lại quay ra oán hận, lại lập mưu ám hại người khác, thủ đoạn đê tiện chẳng thua kém ma nữ nào. Rốt cuộc kẻ đó là tiên nưa hay là ma nữ? Có lẽ cần trả lời nữa. Cũng vì ích kỷ, người thân là sư phụ thà rằng chấp nhận làm tổn thương nàng sâu sắc, bẻ gãy chân tay ném nàng vào băng lao chịu tra tấn, tù đày, biến dạng xấu xí còn ma quỷ chứ nhất quyết để cho nàng chết nhàng chỉ bởi vì người sợ hãi bóng đen ám ảnh trong lòng, sợ nàng lại biến mất cõi đời để lại người với nỗi đau lý giải được. Cuối cùng, vì tình của mình người lại ích kỷ giữ chặt lấy nàng, thà rằng “đồng quy vu tận” cùng nàng chứ cho bất cứ kẻ nào mang nàng . Như vậy, trong những kẻ được gọi là thần tiên này, liệu có tâm ma sao? Hay lại được che kín mất rồi.

      Rồi cũng là tiên môn đó nhưng lại vì ghen ghét, đố kỵ mà rắp tâm lập mưu hãm hại nàng. Tiên môn có thể dung chứa, bao che cho những kẻ lòng lang dạ sói như Tư Mã Diệu Nguyên, mặt người dạ thú như Nguyệt Kiều, vong ân bội nghĩa như tên đệ tử của Trường Sinh cung… nhưng lại dung người thiện lương như nàng. Vậy rốt cuộc là tiên môn có thực thần thánh, sạch như trong suy nghĩ của người ta hay ?

      Tiên giới “sạch ” như vậy đó, còn Ma giới lại quá “dơ bẩn” chăng? là như vậy sao?

      Chẳng lẽ, ma tôn Vạn Kiếp thà rằng Vạn Kiếp bất phục, lấy thân tuẫn kiếm chỉ để cứu sư muội và sư môn, dù thành ma tôn cũng hết lòng bảo vệ sư muội vì di huấn của sư phụ, vì tình chân thành của mình, cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ linh hồn của mình để thanh lọc ma kiếm, dùng tàn hồn của mình để cứu mạng “Tiểu Trùng nhi” đáng thương lại là sai trái, là ác niệm là ma đạo hay sao?

      Chẳng lẽ, Yến Thực Châu dùng thân mình và nỗ lực cuối cùng để cứu nàng ra khỏi băng lao, đem lại tự do cho nàng lại đánh để trân trọng sao?

      Và đỉnh điểm là nàng, kẻ trong tiên môn nàng phá hủy lục giới, làm cho chúng sinh lầm than, nàng là kẻ gây ra đọa kiếp nhân gian. Vậy mà cuối cùng sao chứ? Nàng tu thành Thiên ma dưới “giúp sức” của tiên môn, nhờ nâng đỡ của Vong Nguyệt, trở thành người nắm giữ vận mệnh lục giới trong tay, mệnh lệnh của nàng lập tức lục giới nhập ma, chúng sinh đồ thán và đọa kiếp thực bắt đầu chứ còn là tiên đoán nữa. Nhưng nàng làm gì? Cuối cùng lại trở thành người cứu vớt lục giới, nàng vẫn luôn luôn là Trọng Tử thiện lương nhất quán từ đầu cho đến cuối. Nàng thân là Thiên ma nhưng tâm lại là tiên nhân. Những chuyện nàng làm chỉ làm cho bọn người tiên môn sáng mắt ra mà còn chỉ ra cho bọn họ thấy ma niệm luôn trong suy nghĩ của bọn họ.

      Nhưng vì như thế mà phủ nhận hết mọi giá trị tốt đẹp của Tiên môn.

      Vẫn còn đó vị tiên nhân thực , lúc nào cũng ấp ủ ước vọng cứu lấy thế giới vừa tươi đẹp, đáng lại vừa chất chứa biết bao đau thương này, trong lòng biết thể thay đổi được điều này nhưng cũng chịu buông xuôi, bỏ mặc cho mọi thứ trôi , chỉ vì đành lòng nhìn thấy chúng sinh phải chịu khổ, phải sống trong cảnh lầm than cũng như đành lòng nhìn thấy hàng vạn tính mạng con người bị hủy diệt trong nháy mắt, đây chính là con người tâm luôn hướng về chúng sinh, đau cùng với nỗi đau của chúng sinh, lúc nào cũng động lòng trắc , xót thương cho chúng sinh trong thiên hạ, người chính là vị thần tiên chân chính.

      Vẫn còn đó thanh niên trầm ổn hết lòng tin tưởng, chẳng tiếc thân mình thà chết cũng làm tổn thương nàng, còn công tử phong lưu phóng khoáng lúc nào cũng che chở bảo vệ nàng.

      Và chắc chắn còn rất nhiều những con người thầm lặng giữ vững bình yên, tươi đẹp cho thế giới này.

      Vậy rốt cuộc Tiên là gì còn ma là gì? Thiện và ác nên phân như thế nào cho vừa?

      thể phủ nhận mục đích cũng như trách nhiệm của Tiên môn vô cùng cao cả và cũng rất cao thượng, cũng thể thừa nhận ma giới thực tồn tại những điều vô cùng tồi tệ, xấu xa, dơ bẩn. Đó là những thứ thể xóa bỏ được dù với bất cứ lý do gì.

      Xuyên suốt Trọng Tử cũng hề thừa nhận hay phủ nhận bất cứ điều gì cả, nó chỉ làm hơn những cái được gọi là chuẩn mực, đạo lý cũng như bản chất của con người. Cho dù là thần tiên là ma quỷ hay là phàm nhân cũng đều xuất phát từ điểm giống nhau mà thôi. Tiên – ma, Thiện – Ác thể dựa vào danh xưng mà làm nên tất cả. tiên, ma hay có tiên, có ma đều có sẵn trong tâm của mỗi người. Vì đó mới thực là con người.

      Bởi vì: Tiên và ma vốn là hai nửa cực đoan của nhân tính. Tiên quá hoàn mỹ nên bị trói buộc quá nhiều làm mất những hạnh phúc ngỡ như đơn giản nhất, còn Ma lại quá phóng túng, bị những ý nghĩ u ám ảnh nên cũng thể hạnh phúc. Vừa có tiên tính vừa có ma tính, vậy mới đúng là con người. Trong cuộc sống của chúng ta, cần phải quá nghiêm khắc lẫn hoàn mỹ, nhưng phải khống chế thích hợp lẫn tu chỉnh hoàn mỹ đó.


      Đối với tôi, Trọng Tử vượt xa tiểu thuyết tình bình thường, càng đọc càng cảm nhận lại càng thấm đẫm bởi trong đó thứ được làm nổi bật nhất chính là giá trị nhân văn sâu sắc và cao đẹp. Có thể mới, lạ nhưng lại hoàn toàn khác biệt bởi Trọng Tử làm dấy lên trong tôi những cảm xúc , dù đó là khi tôi khóc, tôi cười, tôi buồn hay tôi xúc động Trọng Tử cũng làm được điều này.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :