[review] trọng tử_thục khách(sưu tầm)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. hienminh

      hienminh Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      6
      TÁC PHẨM:trọng tử

      TÊN TÁC GIẢ:thục khách

      NGƯỜI REVIEW:hoa ban

      LINK: https://hoabanland.wordpress.com/2012/10/30/trong-tu-thuc-khach/

      THỂ LOẠI:ngôn tình

      TÌNH TRẠNG: hoàn

      REVIEW:


      Hoa Ban
      [​IMG]


      Hoa Ban rất cảm ơn bạn giới thiệu cho mình bộ Trọng Tử. Đọc truyện này phải thấy phí giờ ^^

      Lại thêm cuốn huyền huyễn rất ư thú vị. Theo mình thấy thể loại của nó chủ yếu là tình cảm và huyền huyễn thôi, có chút tiên hiệp. Ban đầu truyện rất dễ thương, về sau ngược khá ức chế nhưng mà nó HE nên cũng tạm chấp nhận được. Ngược mà còn SE thoi, có cho tiền Hoa Ban cũng thèm đọc ^^

      Đây là truyện edit nên chúng ta thể đòi hỏi chính xác tuyệt đối, nhưng mà đội edit của Kites làm việc rất có trách nhiệm, ít sai chính tả và văn phong lưu loát, mượt mà. Cảm ơn các bạn vì edit truyện này!

      đời này có những thứ được cho là đối nghịch và mãi mãi thể dung hòa. Như trắng và đen, như ánh sáng và bóng tối, như hiền và ác, như Tiên và Ma.

      Ai cũng nghĩ Tiên luôn bao dung thánh thiện, tiên làm việc tốt, tiên cứu độ chúng sinh…

      Ai cũng tin Ma luôn gian tàn độc ác, ma làm chuyện thất đức, ma gây họa cho khắp nhân gian.

      Vì mọi người đều nghĩ, đều tin như thế nên nó trở thành quan niệm. Quan niệm đó khiến Tiên và Ma thành hai thái cực, mãi mãi là kẻ thù, mãi mãi đối kháng, mãi mãi thể bên nhau…

      Tiểu Trùng (con sâu ) biết vì sao mình tồn tại ở thế giới này. Bé chỉ là con người mong manh nhưng khổ nổi “trời sinh sát khí”. Những năm đầu đời lăn lộn trong cuộc sống cùng cực, tủi nhục may mắn cho nàng gặp vị thần tiên.

      “Bị ức hiếp có thể nổi giận, nhưng cũng nên có ý muốn lấy tính mạng của người khác, biết chưa?”
      Lời răng dạy đó nàng ghi nhớ trong lòng. Dù bản thân mang sát khí trời sinh cũng chưa bao giờ cướp mạng sống sinh linh khác.

      Khuôn mặt thiên thần đó làm bé Tiểu Trùng khao khát nhập tiên, muốn làm “thần tiên tỉ tỉ” được mọi người mến, cứu rỗi cuộc đời cho những ai bất hạnh.

      Vì thế mà nàng đến Nam Hoa. Trong lục giới này, Thần giới sụp đỗ, chỉ còn Tiên giới là tối cao. Trong tiên môn, Nam Hoa cung là danh tiến bậc nhất. Mang theo ước vọng tương lai tươi sáng, bé Tiểu Trùng tự hào cho rằng mình có “lá gan rất to”, dũng cảm vượt qua những thử thách để vào học ở Nam Hoa. Ở có bé quen cậu nhóc lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng và thích gọi là “Nha đầu xấu xí”.

      Nha đầu xấu xí, nha đầu xấu xí…

      Tiểu Trùng trông lượm thượm rách rưới, xấu ! Nhưng tâm hồn của bé lại torng sáng, thánh thiện hơn ai hết. Vì sao các vị sư phụ nhìn vào đấy mà nhận định? Tại soa họ cứ khăng khăng cho rằng “trời sinh sát khí’ nhất định là ma đầu?

      “Nữ hài tử kia, phái Nam Hoa ta thể thu nhận con, Mộ Ngọc, đưa con bé xuống núi ngay lập tức.”

      “Tại sao lại thể thu nhận con? Lá gan của con so với bọn còn lớn hơn mà!”
      “Ngươi trời sinh sát khí, nếu tu thuật pháp, lâu tất thành hại.”
      Lạ lùng chưa? bé nào có mong muốn mình sinh ra như thế. Ở đời có bao kẻ gian tà độc ác mà họ có sát khí đâu. đứa trẻ ngon hiền như vậy chỉ vì trời sinh sát khí mà bị hắt hủi.

      “Ta thu nhận con.”

      có ai đó như vậy. Bốn chữ đơn giản và ngắn gọn. Nhưng người đó biết, bốn chữ này khiến định mệnh bắt đầu xoay chuyển, bánh răng nhân duyên bắt đầu quay.

      Từ đây và hận.

      “Sư phụ ! Sư phụ !”

      “Trọng nhi ! Trọng nhi !”

      Cả đời này, Trọng Tử kêu tiếng “sư phụ” biết bao nhiêu lần. Suốt mấy trăm năm tu hành, hai tiếng “Trọng nhi” thành lời cửa miệng được Lạc Phàm dùng nhiều nhất. Trọng nhi – bé đó là đồ đệ đầu tiên và có lẽ là duy nhất của . Từng giờ, từng khắc, từng năm tháng, trở thành điểm liên tục nhấp nháy đổi màu trong cái thế giới u tịch màu trắng xóa…

      “Con nhất định cố gắng học tiên pháp giỏi, giúp sư phụ đối phó với Ma tộc, bảo vệ sư phụ tốt .”
      phải bảo vệ sư phụ, mà là bảo vệ Nam Hoa , bảo vệ chúng sinh.”
      “Chúng sinh có sư phụ bảo vệ rồi, con bảo vệ phụ, cũng chính là bảo vệ chúng sinh.”

      Khuôn mặt lạnh lẽo sắc thái kia bắt đầu lộ ra những cam xúc vui buồn, lo lắng. Vòng tay ấy ấm áp bảo vệ cho nàng. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về nàng với tình cảm thương che chở.

      “Có ta ở đây, có ai dám bắt nạt con nữa đâu.”

      là tiên, trãi qua bao phen lịch kiếp, vứt bỏ mọi hỉ nộ ái ố, còn vướng bận thất tình lục dục. Cứ ngỡ mình thần tiên chuyên tu đắc đạo, nhưng rồi lại lần nữa được làm người.

      Chỉ có con người mới biết buồn vui, mới biết biết hận.

      “Muốn giáo dưỡng người thành tiên, lại bị người dạy trở thành người.”

      Những thứ cảm xúc xa lạ bắt đầu dáy lên, quấy rầy, phiền nhiễu và tác động đến . Nhưng là ai? Là Lạc Phàm tiên tôn của tiên đạo, là người đứng đầu tiên môn, là người mang trọng trách với toàn thể chúng sinh. Bảo mà vức bỏ lục giới? đùa!

      cách dứt khoát hạ kiếm. lấy mạng tiểu đồ đệ duy nhất của mình, cũng là người mình thương nhất trong suốt hàng trăm năm cuộc đời. Lời hứa ngày nào chính miệng thốt ra, rằng luôn bảo vệ nàng, vậy mà bây giờ đôi tay lại hành động chút do dự.

      Ai cũng buồn vui. Ai cũng nghĩ hạ thủ vô tình.

      Nhưng thực ra nổi đau này lớn biết dường nào, giống như người chết dưới lưỡi kiếm là chính bản thân . Dù thế chưa từng hối hận. Bởi vì là Lạc Phàm, là người biết nặng , là người mang trách nhiệm với chúng sinh.

      Từ đấy mọi chuyện kết thúc. Người nào đó lại chui rút trong cái vỏ bọc “Trọng Hoa Tôn giả”, sống tiếp kiếp tiên hận .

      Nhưng mà vận mệnh dễ buông tha.

      Lạc Phàm lại lần nữa ngỡ ngàng, có hoảng sợ, có kinh hỉ. Hồn phách năm xưa lại tái sinh, lại đứng trước mặt , lại tròn xoe đôi mắt trong sáng mà nhìn .

      Làm sao có thể? Nhát kiếm kia đâu có đơn giản là giết chết mà là “hủy diệt”. Giết thân xác, phá tan cả linh hồn. Theo lý mà , Trọng Tử phải “biến mất” đúng theo nghĩa đen của từ này.

      Lạc Phàm kinh hãi mà cũng vui sướng tột độ.

      Nếu đây là cạm bẫy, tình nguyện rơi vào.

      Nếu đâu là nghiệp chướng, cũng chấp nhận.

      “Sư phụ ! Sư phụ !”

      “Trọng nhi ! Trọng nhi !”

      Lại lần nữa gọi nhau như thế. Lại lần nữa Lạc Phàm biết thế nào là “sống”.

      Kiếp thứ hai lại là sư – đồ

      Sát khí trong người Trọng Tử nhiều hơn, được tiên pháp cả đời của sư phụ che giấu. Sư phụ của nàng – người quan minh chính đại – người luôn lấy đại cuộc làm trọng nay còn biết dối tiên môn, lừa cả lục giới.

      Kiếp thứ hai lại là sư – đồ

      Nàng vẫn sư phụ như ngày nào, tình cảm đó còn mãnh liệt và đòi hỏi hơn.

      Kiếp thứ hai lại là sư – đồ

      Lạc Phàm càng giống “người”, càng gắn bó thương, càng đối với nàng sâu nặng lẫn khổ tâm. Chữ viết làm sao? Lạc Phàm còn chưa biết vậy mà lại từng chút chìm vào luyến ái.

      Kiếp trước, chính tay đánh tan hồn phách của nàng.

      Kiếp này, chính tay bẽ nát thân xác nàng rồi giam giữ trong khối băng lạnh nghìn năm.

      Có ai như ? Có ai nhẫn tâm hơn ?

      Trọng Tử muốn nhập ma, chỉ nguyện lòng làm tiên để ở cạnh sư phụ suốt đời suốt kiếp.

      Nhưng ai ngờ tất cả mọi người lại dồn ép nàng, buộc nàng vào ma đạo. Âu cũng là số trời, cũng là định mệnh. Người ta càng muốn ngăn chặn kết cục hóa ra lại càng thúc đẩy, càng khuyến khích nó xảy ra.

      Thế mới biết đời tiên và ma đều như nhau. Chỉ cần bạn có cái thiên lương, chỉ cần giữ cho mình đức hạnh độ lượng bạn chính là tiên.

      Lạc Phàm có lẽ là người mâu thuẫn, đau khổ và bất lực nhất. nắm sức mạnh vô địch trong tay nhưng cả lục giới, cả người con đều bảo vệ được. muốn che chở, muốn giữ nàng bên mình lại càng gây nhiều tổn thương, càng khiến nàng rời xa.

      Sau bao nhiêu hiểu lầm, sau bao nhiêu tuyệt vọng, khi Trọng Tử quyết định buông tay, còn hận cũng chẳng còn Lạc Phàm lại chọn cách ích kỉ nhất để giữ nàng bên cạnh.

      Nếu có được thế ta đạp đỗ.

      Nếu thể sống bên nhau vậy hãy chết cùng nhau….

      Đến cuối cùng, có ai là xấu xa hoàn toàn mà cũng chẳng có hai là tuyệt đối tốt bụng. Hôm nay là bạn bè, ngày mai là kẻ thù. Hôm nay là ân nhân ngày mai là địch nhân. Hôm nay là thầy trò, ngày mai lại đối đầu hai bờ chiến tuyến.

      Có thể “Trọng Tử” là bộ huyền huyễn thú vị, đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc. Tác phẩm vẽ nên thế giới cổ đại huyền ảo, vừa ly kì, vừa mới lạ. Tình tiết thay đổi liên tục, lúc sủng ngất trời lúc lại ngược tơi bời.

      Câu chuyện quay quanh những cái gọi là “định kiến”. Cũng vì định kiến mà khiến nó rối rắm và tới con đường lối thoát như vậy.

      Gía như họ có thể vượt qua dư luận, có cái nhìn thoáng hơn về tình giữa thầy và trò chắc chắn Trọng Tử và Lạc Phàm hạnh phúc rất nhiều.

      Gía như người ta bỏ qua nghi ngờ, bài xích mà nhìn thẳng vào tâm hồn thánh thiện của có thể tin tưởng, có thể bảo hộ, có thể ngăn chặng hàng tấn bi kịch.

      Đến cuối cùng, bạn thấy gì hạnh phúc hơn làm người. Bởi chỉ có làm người, ta mới có quyền sống như ý muốn, ích kỷ cũng được, khoan dung cũng được.

      Kết thúc của truyện theo mình là GE. Đôi nhân vật chính hạnh phúc bên nhau, tiếp tục nắm tay nhau trãi qua khoảng thời gian vô tận của bất tử, hạnh phúc vô tận của tháng ngày kề cận. Đọc truyện này hay nhất là những đoạn bé Trọng Tử sống ở Trọng Hoa cung, ngờ ngờ nghệch nghệch sư phụ. Bọn họ khi là kẻ thù đáng vô cùng ^^

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.