[Review] Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu ( Sưu Tầm Tổng hợp)

Thảo luận trong 'Review - Cảm nhận'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221


      ngủ được, tản mạn chút về cuốn sách mới đọc – Tình thứ 3.
      Cuốn này nổi tiếng rồi, quá nhiều review, quá nhiều người khen, chỉ là muốn về nhân vật phụ với cái nhìn gọi là đa chiều cũng được, gọi là phiến diện cũng xong – Giang Tâm Dao.

      Chẳng hiểu sao khi đọc hết câu chuyện, đọng lại trong đầu tôi nét nhất, ấn tượng nhất lại là cái tên này, mặc dù nhiều đất diễn, cũng phải lý do Giang Tâm Dao là người phụ nữ thâm sâu khó lường, kẻ cao tay nhất, cuối cùng là người có được Lâm Khải Chính. Tôi ấn tượng với con người này ở khía cạnh khác.

      Tôi luôn thấy đối với phụ nữ, tình thứ gì đó rất mỏng manh. Nó yếu ớt, thiếu ổn định, được dùng thử, có bảo hành, được kiểm định hay ghi hạn sử dụng. Rất có thể “mua về” dùng được, lại được “1 đổi 1 trong vòng 7 ngày”, có khi may lại có nguy cơ dùng hàng hết hạn sử dụng mà biết. như vậy có nghĩa là tôi phủ nhận đời này có tình . Có chứ, vẫn có, nhưng may rủi lắm, mong manh lắm, đắt giá lắm, còn những thứ từa tựa thế, fake 1, fake 2… rất nhiều, rất nhiều. Chỉ là chất lượng ra sao, dùng lâu mới biết.

      khác với hôn nhân. là mức, hôn nhân là độ. là cảm giác, hôn nhân là cân nhắc mang tính ràng buộc. dễ, hôn nhân dễ.

      Phụ nữ, muốn càng dễ. Muốn kết hôn lại là việc khác, phức tạp và rủi ro hơn đàn ông rất nhiều. Phụ như thế, phụ nữ có tiền càng thế. vấn đề luôn có hai mặt của nó, được và mất. Bạn thể giữ con săn sắt, lại muốn bắt cả con cá rô, cũng thể muốn lội xuống dò sông lại muốn ướt chân được. có tiền, 10 người đến với ta, có đến hơn nửa lòng. có tiền, 10 người đến với ta, số người lòng tỷ lệ nghịch với tài sản mà ta sở hữu. Điều này có ai dám phủ nhận?

      Giang Tâm Dao là như thế. Hãy đặt mình vào hoàn cảnh của Giang Tâm Dao. Tôi nghe đầy rẫy những lời như “tôi bao giờ níu kéo người đàn ông mang trong mình hình bóng người phụ nữ khác”. Nhưng các bạn lại xét điều cốt lõi nhất, liệu Giang Tâm Dao có Lâm Khải Chính ? Chắc gì nhỉ?

      có thể phân phát tiền cho tất cả ăn mày, bất kể giả, với lý do “gặp được cũng là cái duyên”, mua chút thuốc cảm vặt cho vị hôn phu cũng chẳng là gì. có thể tinh tường nhận ra mối quan hệ nhập nhằng của ông chồng tương lai với khác, cũng đủ bình tĩnh để dò xét đối phương. cao thâm của con người này thể phủ nhận được, lúc này đột nhiên lại thấy giống Bạch Nhạn trong Hoa hồng giấy, giai đoạn đó cũng là giai đoạn Bạch Nhạn chưa có tình cảm gì với Khang Kiếm, Giang Tâm Dao này cũng vậy thôi. Xét ở góc độ của thông minh hay xét ở góc độ của nhà kinh doanh, làm to chuyện ra đều đáng.

      Lấy phép thử, giả dụ Giang Tâm Dao Lâm Khải Chính . đủ cao thâm để giấu nhẹm việc mình biết về mối quan hệ vụng trộm của vị hôn phu, đến khi hai người kia thực bị chia tách (bởi cái chết của Trâu Nguyệt), liệu ta có để Trâu Vũ yên ? ta có biền biệt Nam Phi với các dự án từ thiện liên miên ? đâu bạn ạ, bởi đặc tính lớn nhất của đàn bà khi đó là nghi ngờ và lo xa. Đàn bà càng thông minh bao nhiêu, càng thâm hiểm bao nhiêu, càng nghi ngờ, lo xa, càng tuyệt tình bấy nhiêu.

      Thế nên, tôi cho rằng ta chẳng gì Lâm Khải Chính.

      Vậy tại sao Giang Tâm Dao lại lấy Lâm Khải Chính? Chúng ta thử làm phép toán như thế này:

      Dựa vào tiên đề về phụ nữ và phụ nữ có tiền , tính cách thẳng thắn Giang Tâm Dao có nhiều lựa chọn. Những người đến với ta vì tình , rất thấp, hầu như có. Tất nhiên Lâm Khải Chính lấy ta cũng chỉ vì tiền, nhưng trong cái đám vì tiền đó, ta là người nổi bật nhất.

      Suy ra, đối với Giang Tâm Dao, Lâm Khải Chính phải lựa chọn hoàn hảo nhất, nhưng lại là lựa chọn tối ưu nhất trong thời điểm này. (Đấy là dựa góc độ thị trường, còn đánh giá góc độ tình cảm, phải câu thế này: Đối với người đàn ông mà mình , nếu trong tim ta có hình bóng người phụ nữ khác, ta tốt đến đâu, đẹp đến đâu cũng chỉ là món hàng hạng 2)

      Tất nhiên, Giang Tâm Dao có thể chờ, chờ đến khi tìm ra tình đích thực của cuộc đời mình, nhưng lựa chọn này quá mạo hiểm. Hôn nhân cũng như chơi cổ phiếu thôi, phải biết tung ra lúc thị trường được giá nhất.

      Xét góc độ hôn nhân. Giang Tâm Dao được phân tích như sau:
      – Ưu điểm: Xinh đẹp, trẻ tuổi
      – Nhược điểm: Quyền thế, giàu có

      Mà cái ưu điểm (xinh đẹp, trẻ tuổi) này, bất hạnh thay lại lụi tàn theo thời gian, mà nhược điểm kia lại cứ trơ trơ ra đó (nếu chẳng may bất hạnh nó còn ngày càng bành trướng), thế nên là, chờ đợi để gặp được tình đích thực, đó là cuộc đặt cược trăm cái hại mới có cái lợi.

      Hoặc cứ ví von như thế này. Có hai chiếc nút, nếu bấm nút thứ nhất chắc chắn được 500 triệu, bấm nút thứ hai hoặc có 100 triệu, hoặc có gì. (Nếu là mình, mình ăn thua với nút thứ hai). Nhưng nếu có hai chiếc nút, bấm nút thứ nhất được sống 50 tuổi, bấm nút thứ hai hoặc sống 100 tuổi, hoặc chết ngay lập tức, bạn chọn cái nào?

      Là thế đó. Gần đây luôn có những suy nghĩ thường trực trong tôi, về , về hôn nhân, về được và mất. đời này ít lắm những tình thiên trường địa cửu, giống như bài hát gì gì đó, “tình đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau?” Đầy rẫy thế giới này là loại tình có hạn sử dụng. Sở dĩ “tình ” đó có thể mang đến cho hai con người gắn kết lại với nhau kia những thứ đại loại như bình yên, hạnh phúc… đó là bởi bọn họ từ bỏ việc theo đuổi cái gọi là “tình đích thực” rồi.

      Quay lại với Tình thứ 3, những câu chuyện thế này gói gọn trong từ thích hay thích quá đơn giản. Theo tôi, để góp nhặt, để chiêm nghiệm dần thích hợp hơn. Cũng như Giang Tâm Dao, phải câu thích hay ghét, mà đó là hình tượng theo tôi trong hành trình sống, để soi vào mà suy nghĩ đắn đo. Và thứ tình đích thực giống như câu chuyện cổ tích, hoàng tử rồi lấy công chúa, nhưng có hai thứ nó cho bạn: Thứ nhất là làm sao để có được hạnh phúc, thứ hai là sau khi hoàng tử và công chúa kết hôn, cuộc sống của họ thế nào?

      Thực ra vẫn phải , Giang Tâm Dao hề có hạnh phúc đích thực, nhưng thế nào mới là hạnh phúc đích thực đây? Làm người con đứng giữa chốn danh gia vọng tộc, kinh doanh và lợi ích như thế, thể lội ngược dòng cũng nên tự chọn xuôi dòng theo con đường riêng của mình. Gió có thể thổi bay tờ giấy lớn, nhưng thể thổi bay cánh bướm bé , bởi bản chất của cuộc sống là buông mình theo chiều gió, và người thông minh, luôn là người biết lựa hướng gió.

      Giang Tâm Dao, đối với mình vẫn là người đáng thương, chỉ là bị tác giả làm cho lu mờ trước mối tình của Trâu Vũ và Lâm Khải Chính.

      Xét ra so với cái mênh mông của vũ trụ nỗi buồn của hạt bụi có là chi?
      Last edited: 24/8/14
      Tử Mặclazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nickname: Angela_102
      Email: [email protected]
      Tác phẩm: Tình thứ ba
      Tác giả: Tự do hành tẩu
      Link ebook: http://ebook-list.info/" target="_blank">http://ebook-list.info/


      Bài dự thi: Contest review
      Let it go



      Tôi từng đọc rất nhiều bài cảm nhận trước khi đọc Tình thứ ba. Bỏ ra buổi chiều, tôi chầm chậm đọc từng câu trong chuyện. Và tất cả những gì tôi cảm nhận được là trò đùa trớ trêu.


      Trước đây tôi tin vào số phận. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng nhận ra có cái gọi là định mệnh.

      Có lúc ta người mình nên . Cũng có lúc chia tay với người mình tuyệt đối thể chia tay.

      Định mệnh để Trâu Vũ gặp Lâm Khải Chính. Để Trâu Vũ Lâm Khải Chính, đến khắc cốt ghi tâm. Rồi cũng chính cái định mệnh tàn nhẫn ấy để Trâu Vũ rời xa Lâm Khải Chính.

      “Đừng trách tôi tàn nhẫn, tình như vậy rốt cuộc đều có chung kết cục”.

      là định mệnh ư?

      Đúng.

      Ngay từ đầu khi bước chân vào con đường này, cả hai đều biết trước tương lai. Nhưng Lâm Khải Chính lựa chọn im lặng. ràng Trân Vũ đấy, ràng là niềm vui duy nhất của đấy nhưng chưa bao giờ muốn giành lấy cả. chỉ bị động chờ đến, chờ . Người bắt đầu là Trâu Vũ, người kết thúc cũng lại là Trâu Vũ.

      với Trâu Vũ: “ em. Hãy làm vợ nhé” mà : “Trâu Vũ, cho thời gian ba năm, đợi sắp xếp mọi thứ, nhất định để chúng ta bên nhau.” Nhưng đời người có được mấy cái ba năm mà chờ?

      sẵn sàng từ bỏ tất cả để theo Trâu Vũ mà chỉ hỏi : “Trâu Vũ, nếu… cái gì cũng cần, em còn ?”. Thực ra nếu cái gì cũng cần sớm bỏ hết rồi, nhưng chẳng bao giờ có thể làm thế được. Lâm Khải Chính chỉ hỏi Trâu Vũ như thế chứ nào có dũng khí làm thế?

      “Ban đầu từng hỏi em, nếu cần bất cứ cái gì, em chứ, là em say No, phải !”.

      Ngụy biện. Tất cả chỉ là ngụy biện. Phải chăng đàn ông thế giới này đều như thế? Giả như Trâu Vũ với Lâm Khải Chính câu: “Em vẫn ” có thể Lâm Khải Chính sẵn sàng sắp xếp mọi việc để đến bên Trâu Vũ. Nhưng rồi sau vài năm, sau khi tình hết nồng nàn, có khi nào ta hối hận?

      nghiệp là lẽ sống của Lâm Khải Chính. có thể vì nghiệp mà tự ép bản thân theo đuổi , tự ép mình chung sống với ấy cả đời, có thể vì tiền mà trốn thuế, có thể vì nghiệp mà hối lộ khắp nơi, biến mình trở thành thương nhân độc, lúc nào mặt cũng lộ sắc mệt mỏi, thoáng lên lo lắng. người như thế liệu có thể từ bỏ tất cả nghiệp của mình vì ? Và cứ cho là có thể, có khi nào sau này ta oán trách ?

      Cho nên Trâu Vũ đúng khi đòi hỏi hay níu kéo gì ở Lâm Khải Chính. Mỗi người đều lựa chọn và phải chịu trách nhiệm với lựa chọn ấy. Từ đầu Lâm Khải Chính chọn rồi, chọn cuộc sống có Trâu Vũ. Chỉ có Trâu Vũ biết nên nhưng vẫn chọn ở bên tận hưởng quãng thời gian ngắn ngủi ngọt ngào. Cà đời sống lý trí, chỉ phút tin vào con tim, Trâu Vũ để bản thân mình tổn thương sâu sắc.

      “Phụ nữ rồi đều thể người khác”. Có lẽ thế . người như Lâm Khải Chính, đẹp trai, giàu có bàn nữa, nhưng nội tâm, sâu sắc, nhạy cảm, trầm tĩnh, quan tâm tới tất cả mọi thứ của bạn, tôn trọng lựa chọn của bạn, thế làm sao mà quên cho được? ta rồi, làm sao để người khác trong mắt nổi?

      Nhưng tôi vẫn là thích cái tình của Lâm Khải Chính, thích bị động của , thích cách hỏi Trâu Vũ vì sao giữ lại. Nếu muốn ở lại, Trâu Vũ cần phải giữ. Tôi cũng mong đợi điều gì khi hỏi Trâu Vũ: “Em chưa từng thử sao biết ?”.

      Có lẽ Lâm Khải Chính quá hiểu Trâu Vũ. hiểu cho nên luôn sợ hãi, sợ hãi mất , vì biết thứ cần nhất chính là thứ thể cho được. Cũng như biết bao giờ như những người phụ nữ khác khóc lóc van xin đừng bỏ , xin đừng kết hôn, cho nên mới tự tin hỏi vì sao níu kéo, vì có níu kéo chắc chắn cũng ở lại. chỉ có thể để đau khổ và dày vò bằng cách nghi ngờ và trách móc.

      Tự do hành tẩu cả Trâu Vũ và Lâm Khải Chính đều ích kỷ. Đúng vậy, nhưng tôi có thể thông cảm được với cái ích kỷ của Trâu Vũ, tuy nhiên lại chịu nổi cái ích kỷ của Lâm Khải Chính. Trong tình này, Trâu Vũ có quyền ích kỷ nhưng Lâm Khải Chính . Tôi đòi hỏi ở việc từ bỏ tất cả mọi thứ để đến với Trâu Vũ. Lý tưởng của Lâm Khải Chính là việc nắm quyền kinh doanh gia đình, vì thế tất cả những gì làm tôi đều có thể thông cảm cho , giống như Trâu Vũ thông cảm cho Lâm Khải Chính. Tôi chỉ thích trốn tránh trách nhiệm bản thân, đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Trâu Vũ.

      “Hàng ngày đều uống rất nhiều, em biết từ lâu rồi, cũng phải người tốt, em biết từ lâu rồi, sắp kết hôn, em biết từ lâu rồi, muốn em làm người tình của , em cũng biết từ lâu rồi, chưa bao giờ giấu em, cái gì em cũng đều biết, nhưng, trước đây vì sao em bắt đầu cách dễ dàng đến thế, bây giờ lại kết thúc cách dễ dàng như vậy chứ? Khi ở Tam Á, thực ra từ bỏ rồi, là tự em tìm đến, là tự em quyết định, khi đó, em có nghĩ tới tự tôn của em ? Em có nghĩ tới lòng tham của em ?”


      “Làm nổi căn bản đừng bắt đầu! Căn bản đừng để nếm được mùi vị của nó! Như thế chỉ cảm thấy nuối tiếc mà thôi. Nhưng em bây giờ, liền , chia tay liền chia tay, em mở cánh cửa đó để nhìn thấy bên trong đẹp biết bao, sau đó em lại thuận tay đóng nó lại, lý do còn đường đường chính chính! có thể làm thế nào? nên làm thế nào? Em !”



      “Nếu thực giành lại. Nếu đủ có thể sao hết.”


      Tất cả, từng câu, từng chữ mà ra, từng suy nghĩ mà nghĩ trong đầu đều là oán hận và trách cứ Trâu Vũ bắt đầu mà tại sao lại kết thúc?

      ra phải chăng đàn ông trong trường hợp của Lâm Khải Chính đều suy nghĩ như vậy? Tự cho mình là người đau khổ nhất, từ bỏ rồi nhưng chỉ vì người con mình níu kéo nên mới đành được mà bắt đầu, để rồi cuối cùng khi ấy có lý trí, muốn từ bỏ tình lại quay ra trách cứ, hỏi vì sao.
      Trong mắt người khác, Lâm Khải Chính chắc chắn là người rất tốt, rất dịu dàng, nhưng trong mắt tôi, Lâm Khải Chính đáng giận. Trâu Vũ đấy nhưng có khi còn chẳng hiểu tình là gì. Trâu Vũ nhưng vẫn chẳng nhiều bằng chính bản thân mình.

      “Sau khi gặp em, mới phát , nếu thực người, trái tim của mình nghe theo khối óc chỉ huy, cố gắng làm gì cả nhưng chỉ cần nhìn thấy em, còn thuộc về chính mình nữa.”

      ?

      đâu.

      Lâm Khải Chính vẫn rất tỉnh táo.

      Trâu Vũ nhưng vẫn có thể sắp xếp đâu ra đấy mọi chuyện từ chuyện trong công ty đến chuyện kết hôn cùng Tâm Dao, rồi chuyện em Trâu Nguyệt của Trâu Vũ, cũng như mọi thứ thuộc về Trâu Vũ. đời nào làm việc khiến mình phải thua lỗ. nhưng vẫn tính toán.

      : “ chưa bao giờ muốn vẹn cả đôi đường, mãi mãi thể hai người phụ nữ cùng lúc”. cũng đúng. bao giờ Tâm Dao đâu, giữa hai người căn bản vẫn luôn có khoảng cách, dù trước hay sau khi kết hôn vẫn thế, người vẫn chỉ có mình Trâu Vũ thôi.

      Trâu Vũ như thế nhưng có hiểu ?

      “Em nhìn bộ quần áo nhảy múa trong gió, lần sau đưa em khiêu vũ nhé?”


      “Được, lần sau đưa em Châu Âu, Paris, London, Vienna, Venice, nhảy ở từng quốc gia, được ?”


      Nhưng biết là Trâu Vũ muốn Châu Âu, Paris, Vienna, Venice khiêu vũ. Nhảy ở Trung Quốc, nhảy đường lớn, nhảy trong party toàn người quen, đó mới là mong mỏi của .

      muốn xem phim, mà bao trọn cả rạp. tưởng thích bị quấy rầy, thực ra chả biết thứ muốn thực ra là len giữa dòng người, sợ gì ngồi sau, dù ngồi góc cũng là may mắn.

      Thứ mà Trâu Vũ muốn, Lâm Khải Chính thể cho . Thứ mà Lâm Khải Chính muốn, Trâu Vũ cũng thể cho . Thế nên kết cục tất yếu là chia tay thôi.

      Cho dù có muốn lắm cái kết tốt hơn cho hai người nhưng với tính cách của cả hai, dù sớm dù muộn cũng là như vậy.

      Có tình là đủ ư? Có tình tin tưởng và ngưỡng mộ ư? Có tình có thể chịu đựng tháng, chịu đựng qua ba năm ư? Có tình là có thể vĩnh viễn tin tưởng, vĩnh viễn chờ đợi ư?

      đâu.

      Cũng còn may, Trâu Vũ lý trí lựa chọn rời bỏ tình chẳng có lối thoát này. Tình cảm có đúng sai, nhưng lý trí như Trâu Vũ chắc chắn hiểu được:

      “Có lúc, khi tình cảm lén lút lại rất muốn để nó được quang minh chính đại, nhưng ngay sau khi thực nguyện vọng lại phát hai người thích hợp.”

      Cho nên mới dứt khoát như thế.


      “Đừng, Khải Chính, dù sao cũng đừng làm vậy, nhất định đừng vì em mà bỏ cuộc đời và nghiệp của , em cần hy sinh nhiều như vậy, em tiếp nhận nổi. Nếu làm vậy, em cũng .”


      Có điều hiểu được nhưng vẫn dằn được tình cảm của bản thân. Vẫn đề mình năm lần bảy lượt trầm luân trong tình cảm có lối thoát.

      “Tôi vốn tưởng rằng tình lãng mạn thế giới chỉ có hai loại, là loại tình phim, dù bực mình lắm cũng vẫn có thể khiến bạn rơi nước mắt, loại kia là tình mà bản thân trải nghiệm, dù đối phương là con heo, bạn cũng có thể đau đớn tới mức mất ngủ cả đêm. Nhưng bây giờ tôi mới biết, còn có tình thứ ba, loại tình này, ai cũng đều biết, ai cũng đều cảm động, ai cũng đều kín như miệng bình, ai cũng đều giữ kín như bưng. Nó là dòng nước ngầm, chảy nhanh ngừng, vàng thau lẫn lộn. Nếu bạn may gặp phải, vẫn là nên trốn xa tốt hơn, quả thực trốn được, bị ôm mối hận, bị quấn lấy, trầm luân trong đau khổ và ngọt ngào khắc cốt ghi tâm, vậy tôi cũng chỉ có thể chúc bạn xây thành chính quả, tuy tôi biết điều này rất khó rất khó, vì tôi chưa làm được.”


      Hai sau, Lâm Khải Chính vẫn vui vẻ sống tốt bên người vợ xinh đẹp dịu dàng, tương kính như tân. Người theo đuổi ai cũng đều kết hôn và có cuộc sống mới. Còn Trâu Vũ? còn lại gì ngoài nỗi nhớ và dằn vặt hàng đêm?

      Tôi “Tình thứ ba” là câu chuyện hay. Đúng, đây là câu chuyện khá thực tế đến trần trụi, nhưng tôi vẫn thích cái kết dành cho Trâu Vũ.

      [​IMG]
      nên có cái kết tốt đẹp hơn, vì Trâu Vũ là tốt đẹp mà tôi quý. Và hết tất cả, bởi vì Trâu Vũ làm được điều mà Lâm Khải Chính làm được, đó là để mọi thứ ra ...


      Tử Mặc thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chia Ly


      Nguồn : Sweetiesandrose

      [​IMG]


      “Nhưng bây giờ tôi mới biết, còn có tình thứ ba, loại tình này, ai cũng đều biết, ai cũng đều cảm động, ai cũng đều kín như miệng bình, ai cũng đều giữ kín như bưng. Nó là dòng nước ngầm, chảy nhanh ngừng, vàng thau lẫn lộn. Nếu bạn may gặp phải, vẫn là nên trốn xa tốt hơn, quả thực trốn được, bị ôm mối hận, bị quấn lấy, trầm luân trong đau khổ và ngọt ngào khắc cốt ghi tâm, vậy tôi cũng chỉ có thể chúc bạn xây thành chính quả, tuy tôi biết điều này rất khó rất khó, vì tôi chưa làm được”

      Tối qua trời mưa chả bé cũng chả to, buồn tình quá lại giở Tình thứ 3 ra đọc lại. Lần thứ bao nhiêu rồi chẳng biết, chỉ biết lần nào đọc lại cũng rưng rưng và thoáng chút xót xa, mênh mang. Đây là truyện duy nhất sau có thích nước Mỹ mình thấy day dứt và đáng đọc nhất.

      Đọc những lời giới thiệu của Jini, rằng đây phải là truyện theo như lối mòn Happy Ending nhưng tôi vẫn tò mò đọc để xem Lâm Khải Chính và Trâu Vũ cuốn vào tình , đau đớn và khắc khoải như thế nào. Nếu chỉ là tình đơn thuần, sóng gió, cứ đều đều vài tháng, vài năm rồi cưới, có con, tình mòn dần theo năm tháng chẳng còn gì để nhớ, chẳng đọng lại gì. Nhưng tình sinh ra trong éo le, bi kịch lại khác. Nó khắc cốt ghi tâm, mỗi người đều đau đáu giữ hình ảnh của người trong tim mình, hay giống như câu “ai trong tìm chẳng có tòa thương thành”.


      Vì sao Trâu Vũ và Lâm Khải Chính nhau tới như vậy?

      Vì cả hai đều bản thân mình nhất, giống như câu tôi hay “Ai cũng phải biết thương mình đầu tiên”

      Vì Lâm Khải Chính tuy thiết tha như thế, nhưng lựa chọn tình , lựa chọn nghiệp và cuộc sống để đuổi theo cái nghiệp đó. còn nghiệp, còn Lâm Khải Chính. Đó là lẽ sống của .

      Vì Trâu Vũ quá tỉnh tảo và thực tế, cam chịu làm người phụ nữ đứng trong bóng tối, chịu là người tình. có những chuẩn mực và suy nghĩ của riêng mình. Cái cần là tình , cần Lâm Khải Chính phải đưa tới Venice, Rome hay Paris khiêu vũ, chỉ muốn nhảy ở bữa tiệc mà ở đó chính là nhân vật chính, được mọi người công nhận.

      Giá như Lâm Khải Chính có thể gạt bỏ Trâu Vũ, coi mối tình thoáng qua. Giá như Trâu Vũ cũng giống như những khác, tham tiền, đòi Lâm Khải Chính mua nhà, mua xe… chẳng còn gì phải day rứt và đau đớn.

      Cả hai quá lí trí và tỉnh táo, nhưng rốt cục đều thể cưỡng lại được tình ỉ, thiết tha trong lòng mình.

      Tôi chảy nước mắt khi thấy Trâu Vũ quỳ xuống vuốt bụi tấm bảng đề chữ Lâm Khải Chính quyên tặng cây cầu này để hàng sáng Trâu Vũ có thể bộ đó. Khi Trâu Vũ nhìn thấy ảnh của LKC góc của tờ báo, lặng lẽ cất như thể chỉ cần tờ báo đó là vẫn ở bên , Trâu Vũ tự an ủi mình như thế. Khi Trâu Vũ tới Hong Kong, biết ở đó và chỉ hi vọng nhìn thấy lần, dù là thoáng qua.

      Còn Lâm Khải Chính, là những lúc nhìn lại những tấm ảnh có giá 80 vạn tệ, chụp lại hình ảnh hai người hạnh phúc rạng ngời bên nhau, thầm chịu đựng, thầm giấu nỗi đau vào tim mình. Và khi nỗi đau quá sức chịu đựng lại giải tỏa bằng cách cứa vào tay mình. Đau.

      Tình khắc cốt ghi tâm chỉ là những hành động như thế. Chỉ là việc LKC nắm tay TV chặt khi ở trong thang máy giữa chốn đông người. Chỉ đơn giản khi ở trong căn hộ của tận hưởng từng giây phút bên nhau. Chỉ đơn giản như ôm ” Báo cáo, 1 tiếng trước dùng tiền và bây giờ 30 phút sau dùng sắc”. Chỉ là khi đứng tầng cao nhất nhìn Trâu Vũ ở phía dưới ngước nhìn. Chỉ là khi khựng xe lại khi phát Trâu Vũ đứng đằng sau mà xém chút có thể đè chết nếu lùi xe chuẩn. Chỉ là khi Trâu Vũ đứng ngẩn ngơ nhìn lướt qua khi ở Hồng Kong. Khi Trâu Vũ ôm ấp và giữ lại chiếc áo sơ mi của LKC mặc dù mới chỉ mặc lần….

      eo biển thôi mà xa xôi hơn cả vạn dặm…

      Rốt cuộc tác giả tàn nhẫn dồn bọn họ vào con đường thể lựa chọn, càng thể quay đầu. Thậm chí còn bi thảm hơn, giữa tình và tương lai, bọn họ được lựa chọn, bắt buộc phải gánh lấy cuộc sống.

      Cái chết của Trâu Nguyệt phải là lý do để hai người xa nhau, vì ngay từ đầu khi cả hai người lao vào đều biết kết cục như thế.

      Tôi tin và tôi nghĩ Trâu Vũ cũng tin lời hứa 3 năm của Lâm Khải Chính. Cuộc sống rất thực tế và tàn nhẫn

      Nếu để họ có cơ hội chọn lại sao? Chắc chắn họ vẫn chọn lao vào nhau và nhận kết thúc như thế. Cũng như tôi, nếu để tôi chọn lại tôi vẫn chọn việc tới chết như vậy

      Hãy cứ để họ ở bên nhau, hãy để họ nhau trong lặng thầm và đau đớn như thế.

      Hãy để họ giữ hình ảnh của nhau trong đầu.

      Hãy để Trâu Vũ hàng ngày cây cầu của tình .

      Hãy để Lâm Khải Chính hàng ngày nhìn những tấm ảnh, uống starbucks để nhớ đến Trâu Vũ.

      Hãy để họ đứng dưới bầu trời, có thể chạy đến với nhau ngay lập tức nhưng vẫn xa xôi, bơ vơ và đơn như thế.

      Và hãy để tôi chảy nước mắt mỗi khi đọc lại truyện này….
      Tử Mặclazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chọn hạnh phúc – Reika



      Reika

      Blog: reikacorner.wordpress.com

      Facebook: http://www.facebook.com/isabella.pham

      [​IMG]

      Mẹ : hạnh phúc hay chung quy đều là thái độ của bản thân.

      Em đem mái tóc dài mềm như suối nước cắt ngắn hệt như nàng tomboy trong phim. Chẳng qua hi vọng mình lại có thể tiếp tục khởi hành.

      Có người từng : cùng em du ngoạn khắp nơi.

      người đàn ông tên Lâm Khải Chính từng : lần sau đưa em châu Âu, Paris, London, Vienna, Venice, từng nước từng nước để khiêu vũ, được ?

      người phụ nữ tên Trâu Vũ từng lặng lẽ đáp trong ý nghĩ: nhảy ở Trung Quốc, nhảy đường lớn, nhảy trong party toàn người quen, đó mới là mong mỏi của em.

      Rốt cuộc chúng ta chưa bao giờ du lịch cùng nhau, và mãi mãi cũng có cơ hội. Em từng tưởng tượng nếu Khải Chính và Trâu Vũ khiêu vũ bên nhau đẹp đến dường nào? Có giống như hình ảnh bộ quần áo của Khải Chính khiêu vũ trong gió, lả lơi, mềm mại, phóng khoáng và nồng đượm mùi của tình ? Họ chưa có dịp thử nghiệm và cũng như chúng ta, mãi mãi có cơ hội. Nhưng thảng hoặc, em vẫn nghĩ, biết đâu họ vẫn luôn tìm cách nhảy cùng nhau trong giấc mơ của mỗi người. Còn em, đành mình tiếp tục những chuyến dang dở của mình mà thôi.

      Có người : đợi , được ?

      Còn Khải Chính hứa: hãy cho ba năm, làm cho chúng ta ở bên nhau.

      Và Trâu Vũ lắc đầu: đừng cho em bất cứ lời hứa nào.

      Em từng nghĩ mình rất bền bỉ chờ đợi những hóa ra phải. Ngày bước chân lên máy bay, em biết chúng ta bao giờ còn quay mặt về phía nhau nữa. Ít ra Trâu Vũ lý trí hơn em, ngay từ đầu ấy bám víu vào hứa hẹn của Khải Chính để chống đỡ trái tim mềm yếu của mình. ấy chỉ dựa vào thứ duy nhất: tình , thứ kiên định những cũng kém phần mỏng manh tồn tại trong các mạch máu và giác quan của con người. Em biết liệu ba năm sau, Khải Chính có mang lại cho Trâu Vũ những gì hứa hay nhưng em tin ta dốc cạn sức mình vì lời hứa đó. Giá như Trâu Vũ bớt lý trí hơn sao? Cuối cùng chỉ có thể nén tiếng thở dài. Cho dù là truyện vẫn có nếu-. Nguyên sơ bản chất này là thế, mạnh mẽ, kiên cường, lý trí và dù có thể thiếu bất kỳ thứ gì đời tự tôn vẫn luôn thừa mứa. Lâm Khải Chính Trâu Vũ như thế, người như em cần gì phải nghĩ ngợi xem ấy liệu có thay đổi hay . Em cũng mong trong phút chốc Khải Chính vất bỏ nghiệp của mình vì Trâu Vũ. nghiệp là tôn nghiêm, danh dự của đàn ông. Với người chịu đựng cay đắng bao năm để vươn lên như Khải Chính, vứt nghiệp chẳng khác nào tước của tư cách ở bên Trâu Vũ, hay ít nhất em tin đó là trong những nguyên do khiến ta thể buông tay. Dù sao nữa, Trâu Vũ đợi . Và chúng ta cũng đợi nhau.

      Tóc em dài đến ngang vai. Mẹ bảo đừng bao giờ cắt ngắn như vậy nữa. Em làm theo ý mẹ, nhận ra cho dù tóc mây có rơi rụng quá khứ vẫn tự mình rũ bỏ em, hà cớ gì cứ phải bắt tóc chịu tổn thương thay cho tim.

      Em nhớ, có người từng : em là tất cả của .

      Chàng trai Lâm Khải Chính cũng : muốn cho em 100% (con người ).

      bướng bỉnh Trâu Vũ đáp: em chỉ cần 1% được là được rồi, nhưng nhất định là điểm tốt nhất của .

      Rốt cuộc 1% của Trâu Vũ là toàn bộ trái tim Lâm Khải Chính. Còn tất cả của chúng ta đều là hư vô. Trâu Vũ có được trái tim lặng lẽ nhìn tất tả làm từ quán café bên kia đường mỗi sáng, thầm xây cho chiếc cầu vượt để tránh hiểm nguy khi băng qua đường, bất chấp tất cả mà bỏ dở tuần trăng mật để trở về an ủi trong ngày tang mẹ… Những thứ Lâm Khải Chính thể mang lại cho Trâu Vũ rất nhiều, tình bình thường, gia đình giản dị, những buổi hẹn hò công khai lén lén lút lút, danh phận làm vợ, nhưng ít nhất 1% kia ràng là tấm chân tình thuần khiết, chỉ giữ lại cho mình 99% đơn và tuyệt vọng. Để rồi biết đến bao giờ Khải Chính mới thôi tự rạch cổ tay? Nhìn lại mình, em chẳng giữ được gì của hết. cũng vậy. Vì ngay từ đầu, em biết tất cả đều là dối.

      “Khải Chính, em .”

      “I love you, too.”

      Tự nhiên trái tim bỗng chậm nhịp. Em như đứa si ngốc ngừng cầu nguyện họ được ở bên nhau mãi mãi, mặc dù ngay từ phút đầu tiên ai cũng biết tình của họ là sai lầm của duyên phận. Rốt cuộc vẫn chỉ còn lại đơn tịch mịch. Kẻ lao đầu vào công việc, kẻ chấp nhận nằm bên người phụ nữ mình . Số phận của họ là vậy. Cũng như số phận chúng ta tách khỏi nhau từ rất lâu rồi, có nhớ ? Có khác chăng, em tình cờ nhìn thấy hình đâu đó mà thầm vuốt ve, mỉm cười, cũng lặng lẽ ngắm hình người cất kỹ trong máy tính. Họ nguyện cố chấp cất giấu tình trong tim theo cách đó. Chỉ lần này, và em lý trí hơn họ. Chúng ta chọn lãng quên.

      Soi gương thấy tóc em dài lắm, gần bằng ngày trước. ngày nọ, em tìm được người thích chải tóc cho em và nắm tay em du lịch khắp nơi. Em hạnh phúc. Thực hạnh phúc. Vô cùng hạnh phúc.

      Mẹ : hạnh phúc hay chung quy đều là thái độ của bản thân.

      Em may mắn rơi vào “tình thứ ba” như Lâm Khải Chính và Trâu Vũ. Em may mắn vì khiến em lãng quên mối tình tưởng như khắc cốt ghi tâm. Nếu những lời cầu nguyện có linh thiêng, em hi vọng Khải Chính và Trâu Vũ sớm tìm cho mình lối thoát. Kiểu tình cứ như sợi thép mảnh siết chặt trái tim nhau đến bầm tím như vậy khiến em cam lòng. Bên ngoài nhìn vào tưởng như lành lặn, nhưng bên trong ngừng tụ máu, ỉ đau, triền miên. ra mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường hạnh phúc của mình. Cùng lắm là chết chẳng ai ép buộc được ai nữa. Suy cho cùng, lựa chọn của Khải Chính và Trâu Vũ thực ra vẫn còn đó, nhưng liệu họ có dám từ bỏ để đánh đổi ? Em biết, nhưng em thôi hi vọng.

      Em lựa chọn hạnh phúc của mình. Và em đợi họ.

      ———————————-
      Tử Mặclazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ở đó em nhìn thấy chính mình – Cinnamon

      Nguồn : Hội đau tim



      [​IMG]

      hỏi em rằng: “Sao em lại đọc những câu truyện như thế này?” sau khi nghe hết kết thúc của “Tình thứ ba”. Rồi nhăn mặt bảo: “Đừng đọc những truyện như thế nữa”. Vì biết, em suy nghĩ, bị ám ảnh và thấy dằn vặt. Em nhìn rồi mỉm cười . Vì em biết cũng suy nghĩ, bị ám ảnh, dằn vặt chính mình. Nhưng vì em, cấm em được đọc câu chuyện này mà cùng em đọc nó để cùng cảm nhận nỗi đau, suy nghĩ và dằn vặt của nhau.

      biết ở Trâu Vũ em nhìn thấy chính mình vì cũng thấy hình ảnh mình phảng phất ở Lâm Khải Chính. Vì em cũng là người thứ ba – là Trâu Vũ khi xen vào giữa và chị ấy. Nhưng em hạnh phúc hơn ấy vì em có được … Phải, từ tay người khác… Nhưng em cũng bất hạnh hơn ấy vì em đủ lí trí để từ bỏ , để chôn chặt tình xấu xa của em, để làm chị ấy buồn; để giờ đây, em thấy dằn vặt trong chính con người mình…

      là Lâm Khải Chính của em và em là Trâu Vũ của nhưng ta kết thúc có hậu hơn cái kết thúc chia lìa kia. Ở “Tình thứ ba” em nhìn thấy quá khứ của mình, nhìn hơn những lỗi lầm khi xưa và nhận thấy mình xấu xa đến mức nào nhưng em đủ can đảm để buông tay , từ bỏ tình của em…

      Lâm Khải Chính trong truyện từng hứa: “Hãy cho ba năm, làm cho chúng ta ở bên nhau”.

      Trâu Vũ trong truyện từng từ chối: “Đừng cho em bất cứ lời hứa nào”.

      Trâu Vũ quá lí trí khi từ chối lời hứa đó. ấy cảm nhận được lời hứa đó thể nào thành hay ấy nghĩ đến người ở cạnh ấy? Còn em sao? dành lời hứa nào cho em khi mình đến với nhau. Ta chỉ im lặng ở bên nhau mà thôi. Em hỏi rằng “Lời hứa của Lâm Khải Chính có được thực ?” trả lời em rằng “Điều đó chúng ta biết được vì tác giả cho ta quãng thời gian ba năm sau đó. Nhưng nếu bây giờ thể ba năm sau đó có làm được gì? Vĩnh viễn có gì thay đổi hết”.

      Lâm Khải Chính từng : “Lần sau đưa em châu Âu, Paris, London, Vienna, Venice, từng nước từng nước để khiêu vũ, được ?”

      Trâu Vũ từng thầm nghĩ: “Nhảy ở Trung Quốc, nhảy đường lớn, nhảy trong party toàn người quen, đó mới là mong mỏi của em”.



      Em từ lúc cũng có những điều ước tưởng từng như giản đơn như vậy nhưng lại khó thành thực biết bao. Em cũng như ấy, cũng mong được đường đường chính chính trước mặt mọi người mà tuyên bố rằng “ là người của em”, được nắm tay giữa những con phố, được giới thiệu với những người bạn của em. Đấy là khi mình mới nhau. Giờ đây, điều đó thành thực. Còn Trâu Vũ, ấy có được may mắn ấy. ấy vẫn phải giấu kín Lâm Khải Chính ở trong lòng, chôn sâu tình của ấy mà thể nào đưa nó ra ánh sáng được. ấy ở đó, gặm nhấm dần tình của mình trong lặng lẽ, trong đơn… Mãi mãi, ấy và ấy có cơ hội thực điều đó. Vì sao? Vì ấy quá lí trí còn ấy đủ dũng cảm để từ bỏ tất cả mà đến bên ấy.



      Em ghét Lâm Khải Chính của Trâu Vũ vì ấy thể mang lại tình quang minh chính đại cho Trâu Vũ, vì ấy thể từ bỏ tất cả vì ấy, vì ấy gạt ấy sang bên và vì cả tình của ấy nữa. Nhưng em lại Lâm Khải Chính của mình. Dù em biết em là đứa xấu xa…



      Chị ấy, là Giang Tâm Dao… Nhưng chị ấy như Tâm Dao, chị ấy để em cướp mất , chị ấy khiến em trở thành đứa xấu xa… Trâu Vũ quá lí trí nhưng nếu như Tâm Dao biết cách giữ Khải Chính bên mình em chắc rằng ấy đến bên Trâu Vũ. Nhưng Tâm Dao, ấy biết cách giữ người đàn ông của mình và ấy biến Trâu Vũ trở thành con người xấu xa. như em…

      Em đọc cho câu chuyện của họ, cau mày nhăn mặt. Em biết nghĩ gì khi nghe nó vì là Lâm Khải Chính của em mà. Em hỏi rằng “Nếu em là Trâu Vũ lí trí như vậy, có vứt hết tất cả để ở lại bên em ?”, quát lên rằng “Đó chỉ là truyện thôi! ở bên em đây chính là câu trả lời của ”. Phải, ở bên em mà.

      Sau khi nhìn thấy mình ở Trâu Vũ, em mất ngủ hàng tuần liền, em khóc mỗi đêm vì em cảm thấy tình của mình tội lỗi… Nhưng , giống Lâm Khải Chính, ở bên em, vực em dậy từ hố sâu do chính mình đào lên. rằng “ phải là Lâm Khải Chính và em hoàn toàn phải là Trâu Vũ. người vợ như Lâm Khải Chính, nghiệp mà trải qua bao gian khổ mới có được như Lâm Khải Chính, phải vứt bỏ tất cả khi em… hạnh phúc vì có được em, vì em đến bên và cho cảm nhận về tình chân thành. Còn ấy phải là Giang Tâm Dao… có lỗi khi em và bỏ rơi ấy nhưng thà trở thành con người xấu xa còn hơn là buông tay em như Lâm Khải Chính buông tay Trâu Vũ”.

      Em mỉm cười nhìn , đôi mắt nhòa lệ và em tìm lại được mình, tìm lại được tình của em và tìm lại được giấc ngủ mà em bỏ quên hằng đêm khi được ôm trong lòng và đặt lên trán em nụ hôn nhàng…
      Tử Mặclazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :