Review by Tú Nô
Thiên đường rất xa, nhân gian gần - Quất Tử Thụ
Thiên Đường rất xa, Nhân Gian gần – Quất Tử Thụ. câu chuyện tình ngọt ngào, nhàng, cực kì đáng ❤️.
Trần Mặc – 32 tuổi, đội trưởng đội cảnh sát vũ trang, từng là người lính, tay súng bắn tỉa cự phách của đại đội đặc chủng đóng quân ở nơi có tên bản đồ. Miêu Uyển là thợ làm bánh ngọt, đầu ngón tay chỉ vương mùi sữa và hương thơm của mứt, dịu dàng mềm mại, ngọt ngào như những chiếc bánh. Hai người tưởng như liên quan mà ra lại là hai miếng ghép hoàn hảo: “Khi nòng súng lạnh lẽo gặp phải cây tường vi mềm mỏng. Khi bơ ngọt hòa tan vết máu. Cuộc sống, khiến cho hai người có khả năng nhau gặp được nhau. Đó là thời khắc rất thần kỳ !!”.
Bánh xe tình khởi động khi Trần Mặc đẩy cánh cửa quán cà phê Nhân Gian, tiếng chuông gió leng keng như đánh thẳng vào trái tim bé ngơ ngác của Miêu Uyển : “Giây phút đó bỗng nhiên ngừng lại. Muốn biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình ?”. Bộ đồ cảnh sát vũ trang màu xanh đậm ôm lấy thân thể cao lớn, oai phong – như thiên thần đẹp trai ra trước mắt nàng ngẩn ngơ Miêu Uyển. Và rồi chính những ly chocolate nóng ngọt ngào, chiếc bánh ngọt nho màu nâu sẫm phảng phất hương rượu mơ ngây ngất mở ra câu chuyện của hai người ☺️. Trần Mặc chỉ xuất tại Nhân Gian mỗi thứ bảy, xem mắt khác nhau theo ý của mẹ , nhưng luôn được thưởng thức ly chocolate nóng và chiếc bánh độc nhất vô nhị của Miêu Uyển. Những tưởng chuyện mãi diễn ra như thế nhưng rồi có ngày nhận ra hương vị ấy thay đổi, Mạt Mạt – nàng làm cùng Miêu Uyển cho biết đầu bếp chưa từng thay đổi, chỉ là thứ mà ăn từ trước đến nay luôn khác với người khác. Mang theo kinh ngạc cùng thú vị, Trần Mặc bình tĩnh xuất trước cửa căn phòng thuê của Miêu Uyển, gõ cửa trái tim nàng.
Tình của Miêu Miêu tràn ngập đáng của mối tình đầu, luôn phảng phất nỗi nhớ mong, ngọt ngào và có chút gì chân ,đâu đó những nỗi lo âu. Những chiếc bánh ngọt ngào tính tế luôn xuất trong câu chuyện của hai người, Soufflé mứt cam và chocolate, thoang thoảng hương rượu cam brandy, Tiramisu, dẫn tôi ! … Những miếng bánh bao được bẻ trong chén canh thịt dê, dòng chữ Miêu Uyển ❤️ bằng bóng bay, nụ hôn say đắm trong cabin thuỷ tinh … tất cả như hun nóng trái tim bé của Miêu Uyển.
Khi con người dường như luôn ảo tưởng rằng mọi thứ hoàn hảo, nhưng thực ra phải vậy. Người trước và người được , vị thế luôn luôn khác nhau, hơn nữa chàng chậm lụt về mặt tình cảm Trần Mặc cố tình lại ở vị trí cao hơn. Miêu Uyển ,nhớ , quan tâm , ràng uất ức nhưng dám , kết quả càng về sau, nàng “lỗ vốn làm nổi nữa đành bỏ của chạy lấy người“. Trần Mặc hơi chậm chạp trong mặt cảm xúc, ngoài ra chính tính cách lạnh nhạt có chút vô tâm cộng thêm hiểu biết về con của dẫn đến đổ vỡ giữa hai người. Miêu Uyển là nhạy cảm, thái độ luôn bình thản trước mọi việc của Trần Mặc khiến nghĩ là mình. ôm trái tim tan vỡ rời , để lại Trần Mặc còn mù mờ lối thoát, “Ban đầu chúng ta đều hiểu là gì, cũng biết người có cảm giác như thế nào, chỉ cho rằng tình rất thần bí, luôn ảo tưởng nó trong hư ảo“.
Thời gian thấm thoát trôi,thời gian họ xa nhau bằng thời gian họ ở bên nhau, Miêu Uyển trở lại nơi thở cùng bầu khí với ,cuộc sống lại xoay quanh những chiếc bánh mềm mại, ngọt ngào. Trần Mặc tìm thấy hình bóng người trong tim nơi hiệu bánh Nhân Gian nhưng dám tiến vào cuộc sống của mà chỉ lặng lẽ canh giữ bên ngoài. Hương bánh ngọt ngào giữa trung rơi xuống, như dỗ dành trái tim ân đau. Hương rượu mai tử từng hấp dẫn Trần Mặc lại lần nữa đưa họ về bên nhau. Nhân gian luôn luôn tràn ngập kỳ tích, chiếc bánh nho vị rượu mơ độc nhất vô nhị giữa những chiếc bánh bình thường được bán ra lại bị Trần Mặc ăn phải. Trái tim chậm chạp hiểu được tình , kiên quyết tiến lên nắm tay mình cùng tiến về tương lai ngọt ngào hương bánh.
“Mọi người kỳ vọng vào Thiên đường, có lẽ nó rất xa xôi, nhưng hạnh phúc, lại ở ngay đây, tại ngay lúc này, tại nơi bàn tay bé kia, hoặc là … Đúng thế … Hoặc là … Thiên đường quá xa, nhân gian gần …“