[review] sa ngã vô tội_diệp lạc vô tâm( sưu tầm)

Thảo luận trong 'Review - Cảm nhận'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hienminh

      hienminh Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      6
      TÁC PHẨM:sa ngã vộ tội

      TÊN TÁC GIẢ=Diệp lạc vô tâm

      NGƯỜI REVIEW:hoa ban

      LINK: https://hoabanland.wordpress.com/2012/10/18/sa-nga-vo-toi-diep-lac-vo-tam/

      THỂ LOẠI:ngôn tình đại

      TÌNH TRẠNG: hoàn

      REVIEW:

      Hoa Ban
      [​IMG]


      Hôm nay Hoa Ban hạ quyết tâm viết loạt review theo tác giả. Nhiều cái tên lẫn quẫn trong tâm trí mình, rất nổi tiếng có thể kể tới Đường thất công tử, Cố Mạn, Tiên Chanh,… riêng với Tào Đình mình chỉ muốn bye bye. Mình luôn có ác cảm với tác giả này (fan Tào Đình đừng chọi đá ^^), dường như ấy thất tình hơn chục lần nên viết truyện rất bi ai, giận cá chém thớt nên mới dùng khổ đau dằn vặt đầu độc thế hệ trẻ còn mơ mộng về tình cổ tích. Có thể nhận định của mình là chính xác, nếu bạn thấy có truyện nào của tác giả này ít ức chế chút và HE giới thiệu cho mình nhe! Chắc là còn nhiều truyện hay lắm nhưng mà mình có định kiến từ lâu nên tránh xa chưa đọc ^^

      Cố Mạn chủ yếu viết tình cảm hài, tác phẩm thấy vậy mà nhiều (hình như chỉ có Bên nhau trọn đời, em từ cái nhìn đầu tiênSam Sam tới đây ăn nè! thôi phải?), Mấy bộ đó đọc lâu quá nên cảm xúc nhợt nhạt. Còn Thất tỷ mình vẫn còn sợ chưa dám viết. Năm tháng là đóa hoa hai lần nở có lẽ nhàng hơn nhưng các bộ huyền huyễn Tam sinh tam thế, Chẩm Thượng Thư, Bộ Sinh LiênHoa Tư Dẫn đồ sộ quá, sợ viết sâu mất hay. Nghĩ tới nghĩ lui thôi viết về Diệp Lạc Vô Tâm vậy, vừa dễ , vừa đơn giản, vừa đủ sâu sắc để thưởng thức và nhất là hợp với gu của mình ^^

      Diệp Lạc Vô Tâm, cái tên này mọi người đều biết rồi đó. Nổi tiếng với các tác phẩm Đồng lang cộng hôn, Đồng lang cộng chẩm (Ngủ với sói, Sói và dương cầm), Chờ em lớn, được ?, Mãi mãi là bao xa, Vượt qua Lôi trì, v.v.… Đọc hết loạt các tác phẩm của DLVT, ta dễ dàng nhận ra phong cách viết và kiểu nhân vật đặc trưng mà tác giả chọn.

      Cũng như bao cuốn ngôn tình, nam nữ chính luôn luôn đẹp giống tranh vẽ, đặc biệt người đàn ông được đính cái mác “tuyệt nhất si tình”, mà cái si tình của họ thường kèm với hận thù, dằn vặt, đau khổ, mâu thuẫn,… tạo tên tâm lý rất rối rắm. Những tác phẩm của DLVT khá giống nhau về hình tượng nhân vật và kiểu diễn biến, dù có gom chung tất cả viết thành 1 bài review cũng phải khó mà tách ra riêng cũng thành vấn đề. Trong số các tác giả ngôn tình, có lẽ mình đặc biệt thích DVLT, miễn là tác phẩm của ấy chắc chắn mình đọc được, quá công phu như truyện của Thất Tỷ, vui nhộn hài hước như Cố Mạn, quá bi lụy như Tào Đình, Minh Hiểu Khuê nhưng ưu điểm lớn nhất là vô cùng lãng mạn, ngọt ngào và đắm say như mùi vị hoa Túc, khiến trái tim ảo vọng của thiếu nữ rung rẫy. Đừng với Hoa Ban là bạn chút tâm hồn mơ mộng, là đọc giả quen thuộc của giới ngôn tình, nào cũng mang trong mình tế bào mơ mộng, khát khao tình lãng mạn. Bước vào thế giới của Diệp Lạc Vô Tâm, chúng ta thỏa mãn những điểm mơ tưởng ấy, dễ dàng say vì loại cảm giác đương mãnh liệt nhá nhem mùi thù hận hoặc mâu thuẫn, dằn vặt và thể thiếu cái nồng nàn của dục vọng. Mình cảm thấy DVLT viết về tình dục ngọt liệm, vừa vặn để nó thô thiển, dung tục hay nhạt nhẽo vô vị.

      Mở đầu cho loạt tác phẩm của , Hoa Ban viết về Sa Ngã Vô Tội. Vì sao ư? Đơn giản, bộ này là cuốn gần đây nhất mình đọc ^^

      25 chương + 1 ngoại truyện, dung lượng này là vừa phải. Là truyện edit, câu chữ chính xác cũng thể trách tác giả. Văn phong dễ nghe, dễ hiểu, màu me bay bướm, vừa đủ để cảm nhận và diễn đạt trôi chảy. Tính triết lý nổi bật, xin lỗi, đây là ngôn tình, thể sâu sắc cao thâm như Đắc nhân tâm. Dư vị ư? Cũng quá lưu luyến sau khi đọc vì truyện cũng thường thường như phim truyền hình thôi nhưng có điều cảm xúc trong lúc đọc khá mãnh liệt, đọc chương lại muốn đọc chương sau, quyết tâm tới cuối con đường. Hình như tất cả các tác phẩm của chị Tâm đều như vậy cả.

      Sa ngã vô tội là bức chân dung về cuộc đời sa ngã của Diêu Băng Vũ. Sa ngã từ khi nào? Là từ năm tròn 17, cái tuổi lẽ ra chỉ nên ăn học, nên nhìn đời bằng cặp mắt vô tư, nên được sống trong mái ấm có cả cha lẫn mẹ. Nhưng số mệnh khiến Băng Vũ mất tất thẩy những điều tốt đẹp đó.

      Là trẻ mồ côi, chưa từng biết ai sinh ra mình. Là đứa con nuôi của người phụ nữ ốm yếu đơn thân, phải vất vả kiếm tiền lo cho mẹ. Trong cái vòng đời lận đận lao đao đó gặp Trần Lăng. Lời ra sao quá dễ dàng, quá tự nhiên. Có lẽ từ rất lâu rồi, vào cái ngày cậu bé Trần Lăng rung rẫy, sợ hãi bước vào viện nhi, đôi mắt trong veo ấy, bàn tay ấm áp ấy làm sống lại tâm hồn cằn cõi đó. Tuổi thơ hồn nhiên bên nhau rồi lại đột ngột chia ly, Băng Vũ biết mình trọn vẹn vào trái tìm của người.

      Khi 15, họ gặp lại rồi hẹn hò đương. Khi 17, từ xa trở về. Dù bộ dạng nhếch nhác, dù đồng dính lưng, Băng Vũ vẫn tình nguyện ở bên cạnh và bằng tất cả nhựa sống thời tuổi trẻ. Chính từ nơi này là điểm sa ngã.

      có tội tình gì, chỉ là cách làm nên tội lỗi. Sa ngã nhưng vô tội. Băng Vũ bước ra khỏi cuộc đời Trần Lăng kiên quyết, dứt khoát và lặng lẽ. muốn tình trở nên cao thượng, đủ để ra và chúc phúc cho . Nhưng cái thương bén rễ quá sâu, mãi dứt ra nên Băng Vũ quyết định giữ lại đứa trẻ, như kỉ niệm, như bằng chứng rằng người ấy từng xuất trong đời mình.

      Bà mẹ đơn thân tuổi 17, đó chính là sa ngã, Sa ngã vô tội.

      bé Tư Tư là tâm hồn, là trái tim, là tất cả của Băng Vũ. Hình hài đứt ruột sinh ra, sinh mệnh dùng tủi nhục, đắng cay mà đổi lấy. Hỏi rằng có hận người ấy , Băng Vũ làm sao thấy hận? Nhưng chỉ hận đúng 3 lần:

      Lần đầu khi xếp hàng chờ tới lượt phá thai

      Lần hai khi nằm trong phòng sinh, chiếc giường lạnh lẽo đơn

      Lần ba khi bé Tư Tư biết : “Ba ba…”

      Lại lê lếch sống thêm 5 năm, đổi 16 nơi làm, Băng Vũ thấy mình thể tiếp tục chọn nghề thư ký. Cái mác “thư ký” phù hợp với phụ nữ trung niên hơn là xuân sắc mặn mà như Băng Vũ. Làm thư ký, quá nhiều thực lực, có cảm giác đây là hình thức kỹ nữ trá hình. Tiếp khách, uống rượu, cùng sếp giao thiệp, lấy lòng đối tác,… mấy thứ đó phải dựa vào nhan sắc hay sao? Nhưng muốn, dù sống chết vẫn cứ giữ thanh cao. thanh cao quá, thế là mất việc.

      Lần nộp đơn xin việc này, Băng Vũ muốn làm nghề khác, xin chức trợ lý thư ký ở công ty bất động sản Quân Dật. Tổng giám đốc Lâm Quân Dật lại có khuôn mặt y đúc Trần Lăng. Cái người Băng Vũ ngỡ còn gặp lại giờ đứng sờ sờ ra đấy. Nhưng dù bề ngoài có giống thế nào khí chất vẫn hoàn toàn khác biệt. Trần Lăng vui nhộn, hòa nhã, dễ chịu như vậy. Lâm Quân Dật lạnh lẽo, thờ ơ, thâm trầm như thế. Trong đôi mắt đó, nội tâm sâu đến bao nhiêu, sắc bén bao nhiêu, Băng Vũ sợ sệt dám tiến gần. từng nghĩ về tình tiết torng phim truyền hình. Biết đâu Trần Lăng là em song sinh với giám đốc Lâm? ta trả lời nhạt nhẽo: “Tôi là con .”

      Thôi tạm gác những khúc mắc sang bên, Băng Vũ toàn tâm hoàn thành tốt công việc và cố thích nghi mới bề ngoài của sếp. Người này phải Trần Lăng, phải Trần Lăng,…

      Nhưng dù có tự lừa mình thế nào, vẫn vô tình đối với ta nảy sinh những cảm giác nên có. Mà con người vốn mệnh danh dính đến nữ sắc lại từng bước tiếp cận . Né tránh, lẫn trốn, gượng ép, mâu thuẫn, tức giận rồi miễn cường, say đắm, triền miên… lại biến thành nhân tình bí mật của sếp. Cái thanh cao Băng Vũ quyết gìn giữ sụp đỗ vì ta.

      Trong mắt Lâm Quân Dật, ấy kết hôn, còn có đứa con nhưng vẫn ngừng khao khát. Phá tan cuộc hôn nhân ấy, dùng phim ghi hình đe dọa , mọi thủ đoạn từ quân tử tới tiểu nhân đều dùng hết. Chỉ vì Quân Dật thể có Băng Vũ. Quan hệ của họ từ khi nào rối tung rối mù, mâu thuẫn và hiểu lầm đan xen.

      Khi phát thân phận của họ mất nhau rồi. Lâm Quân Dật về Mỹ kết hôn, vị hôn phu chờ 6 năm cũng xuất đầu lộ diện. Băng Vũ tự hỏi lần này lại từ bỏ hay sao? 5 năm trước, ra gửi lại lời chúc phúc. 5 năm sau, còn đủ vĩ đại để làm như thế. Nhưng dù vậy, cũng mất rồi…

      Tình của họ tiêu cực mà quyết liệt, trở thành chứng nghiện như mùi hoa túc. Điên cuồng chiếm hữu, sâu sắc, hận càng sâu sắc, tất cả hòa quyện tạo thành loại cảm giác khổ sở, đau đớn gì bằng. Đau cả trong hoan lạc, khổ cả trong thỏa mãn, và cuối cùng là hối hận khi nhìn thấy những vết tích gây ra. Làm sao đây? Cảm giác vừa muốn bóp nát vừa muốn nâng niu khiến người ta rối bời tâm trí.

      Nhưng dù hận thù hay oán trách có sâu đậm tình mãi mãi vĩnh hằng, mãi mãi có sức công phá cả thể xác và tâm hồn nhau. Bóng dáng gục xuống giữa đường khiến Quân Dật thể nào tiếp. Đây là kết thúc thể thay đổi, , người nhau rồi đến với nhau.

      Từng bức tường được tháo dỡ, từng bí mật được phanh phui. Hiểu lầm, trở ngại, ngăn cản. Cuối cùng họ mới nhìn thấy toàn cục. Vì sao bỏ , vì sao họ lạc mất nhau rồi cả bé Tư Tư mang nửa dòng máu của hai người, mọi thứ hóa ra trớ trêu như thế. Nhưng thôi, vẫn chưa hề muộn, quan trọng là họ lần nữa tìm thấy nhau và chắc chắn còn chia ly tử biệt.

      Chướng ngại gia thế là cái đinh cuối cùng, Quân Dật và Băng Vũ tuy khốn đốn nhưng cũng tháo dỡ nhàng. Câu chuyện kết thúc thể nào viên mãn hơn, thế là hoàng tử và công chúa hạnh phúc bên nhau mãi mãi…

      Nhìn chung, bộ truyện này ngắn dài, đồ sộ, hoành tráng, cao thâm. Có sâu sắc, có mãnh liệt, có gây cấn, có hài hước, có lãng mạn, có ngọt ngào. và hận nên ngược tâm ngược thân. Chuyện tình công sở nên kích thích, hồi hộp. Là truyện của Diệp Lạc Vô Tâm nên H, tra tấn tâm lý, đẹp mỹ miều, là tình hoàng tử và bé lọ lem cũng như có cái kết HE.

      Nhìn chung, đây phải tác phẩm xuất sắc nhất của DLVT nhưng cũng phải tệ nhất. thấm sâu và nhớ mãi nhưng hay, lôi cuốn trong lúc thưởng thức.

      Bài đầu tiên cho ngôn tình chị Tâm, hơi dài, hơi nhàm, cảm ơn các bạn kiên nhẫn đọc ^^

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :