Review by Tú Nô
Phù xuyên/ Cứu quân duyên - Nguyệt Hạ Kim Hồ
Hehe lại câu chuyện dễ thương của Nguyệt Hạ Kim Hồ. Sau khi đọc xong Hương đồ tớ mò mẫm truyện của tác giả này, kết quả là mới chỉ có truyện hoàn và cơ số còn lại đều là convert. Bình thường tớ có thói quen là phải nhảy thử số chương edit nếu thấy hợp mới nhảy convert, nhưng với truyện này sau khi đọc thử đề cử của bạn bên tangthuvien, tớ sụp hố luôn và ngay ☺️☺️☺️ !!! Nếu các bạn tìm câu chuyện 3S, tình tiết hấp dẫn, mới lạ, có yếu tố hài hước , lại thích giọng văn của Nguyệt Hạ Kim Hồ (giống tớ ☺️) nhảy hố nha!
Đây là câu chuyện xưa vui vẻ của nàng Thánh mẫu bất đắc dĩ và tên Thánh chủ ma vương giết người chớp mắt. " đen trắng, thiện ác, nữ tử như thiên sứ rớt xuống thế gian, nam tử như con rắn lớn gian xảo mình trong bóng đêm chỉ chờ thời cơ mà phát động".
nàng Trình Lan chết do tai nạn xe cộ ở đại nên trọng sinh về quá khứ vào thân thể của bé 11 tuổi La Khê Ngọc. Mở đầu truyện là quá trình chạy nạn khỏi cơn lũ của gia đình La Khê Ngọc và những người cùng quê. Có mẹ kế có cha dượng, trong suốt cuộc hành trình Khê Ngọc phải chịu hành hạ, bỏ đói của mẹ kế trong bàng quan của cha ruột, nhưng cuối cùng nàng vẫn kiên cường sống sót. Hoá ra thân thể của Khê Ngọc có bí mật, mỗi ngày nàng có thể tạo ra đoá hoa ngọc lan, đoá hoa này có thể kết quả, và tạo ra hạt sương cánh hoa. Chính nhờ ăn nó mà Khê Ngọc dù bao lần bị bỏ đói hay bị thương vẫn có thể sống sót. Hoa này còn có tác dụng làm đẹp cách thần kì, ăn nó khiến da thịt nàng ngày càng trở nên non mềm, trắng bóc, luôn phảng phất hương hoa ngọc lan, tóc đen mượt như nhung, môi đỏ như tô son…. Nhưng cái gì cũng có hai mặt, đoá hoa giúp Khê Ngọc xinh đẹp bao nhiêu cũng làm nàng chịu đau khổ bấy nhiêu, làn da ngày càng trắng nõn non mịn nhưng cũng trở nên mỏng manh, chạm chút là thâm tím, ngoài ra nếu muốn hàng đêm đau đớn chết sống lại, nàng phải làm nhiều việc thiện để thu thập đủ công đức bù lại cho những đoá hoa ăn. Giống như cỗ máy cần sạc điện để hoạt động, Khê Ngọc bất đắc dĩ trở thành bạch liên hoa, làm đủ việc thánh mẫu để thu thập công đức. Do ngày càng trở nên xinh đẹp, nàng bị mẹ kế và cha ruột bán vào Bách Hoa uyển. Nơi này giống như kĩ viện nhưng cao cấp hơn, nữ tử bị bán vào đây được dạy dỗ, chăm sóc cách tiêu chuẩn như tiểu thư quan lại, chờ đến tuổi bị đem bán làm quà tặng hoặc thiếp thất.
Nam chính Xuyên Cảnh Ngục là thánh chủ Đông Ngục, sinh ra mang thai độc, ngũ cảm sâu sắc hơn người thường nên tính tình lạnh lùng, quái dị, bị độc vật trong người hành hạ nên thể ăn ngủ, thường xuyên phải uống máu của độc thú để kiềm hãm. đến Trung Nguyên tìm kiếm giải dược rồi lại bị thu hút bởi hương thơm ngọt ngào người Khê Ngọc, mùi hương của nàng khiến dễ dàng vào giấc ngủ, những món ăn thêm sương hoa nàng nấu cũng có thể ăn . Khê Ngọc được mua về làm thị nữ bên người, hầu hạ chăm sóc từng chân răng kẽ tóc, bắt đầu con đường nuôi béo vị thánh chủ xương khô này . Xuyên Cảnh Ngục lần đầu tiên xuất trước mặt nữ chính với bộ dạng gầy trơ xương, người ra người, quỷ ra quỷ, má hõm lại, quầng mắt thâm đen, toàn thân ngập sát khí kiểu gặp ai cũng muốn giết (mất hết hình tượng phong hoa tuyệt đại giống nam chính các truyện khác, may nhờ nữ chính chăm nuôi mãi mới có tý soái). giống kẻ có hai nhân cách vậy, mặt tàn nhẫn khát máu, mặt ngây thơ, trong sáng, đúng chuẩn luyến mẫu . độc từ lại ghét tiếp xúc với người khác nên trong chuyện nam nữ, giống như tờ giấy trắng, chính Khê Ngọc dạy những bài học giới tính đầu tiên (sắc nè). Nhìn thấy đệ đệ ngậm ngực nàng lập tức luyến mẫu tình kết, riết đòi sờ đòi hôn "bánh bao" của nàng mới ngủ được. Nam chính của Phù Xuyên đáng , vừa khốc vừa manh lại quá thâm tình, trừ nữ chính ra tuyệt để ai trong mắt. Trích đoạn tý này: "La Khê Ngọc cảm thấy nàng chẳng cần cầu mong cái gì nữa, người nam nhân này đối với chính mình quá tốt, bảo hộ chính mình, chưa từng làm cho nàng thụ thương, từ trước đến nay đánh nàng lại hề keo kiệt cho nàng tiền bạc làm việc thiện, võ công tuy rằng cao nhưng sinh hoạt bình thường lại cực kì cần mình, ngủ chỉ thích ôm nàng, tỉnh lại người đầu tiên tìm chính là nàng, chỉ ăn cơm nàng nấu, chỉ tay nghề làm điểm tâm của nàng, chỉ mặc áo nàng giặt, chỉ cần nàng ở bên cạnh, trước khi nàng xuất có bất kì nữ nhân nào lưu lại dấu vết trong lòng Thánh chủ, từ nay về sau, nữ nhân đầu tiên cũng như cuối cùng của đều là nàng". Hehe các chìm trong biển mật chưa , ai ném tớ cái phao với . Mà trong truyện còn có đoạn tớ ấn tượng mãi, tiểu tam cởi áo lộ ngực đòi hiến thân, Thánh chủ lạnh lùng cho ngay câu: "cái loại hàng vừa vừa xẹp này, đừng biết xấu hổ khoe ra để ghê tởm người khác". Vãi cả phũ luôn! Làm em tiểu tam chạy toé khói . chung là bạn ý sạch bong kín kít, cả thân cả tâm chỉ thuộc về nữ chính .
Hai phần ba truyện là chuyến hành trình trở về Đông Ngục đầy đặc sắc của Thánh chủ và Khê Ngọc. Nguy hiểm là điều thể tránh khỏi, từng chuyện lạ kỳ lần lượt xuất , mở ra thế giới thần bí lại đầy quỷ dị… Đây là phần khiến tớ rất thích, phải là tác giả rất sáng tạo, xây dựng tình huống khá hấp dẫn (có đoạn ghê tởm chút) khiến mạch truyện bị nhàm chán nếu chỉ xoay quanh cặp đôi chính. Trí tưởng tượng của tác giả quả phong phú, nghĩ ra được đủ thể loại người. gia đình nhìn hạnh phúc, con cái hiếu thảo với cha, em thuận hoà, gia sản giàu có, có tiếng nhân đức trong vùng…. nhưng bất cứ nàng dâu nào có thai cuối cùng đều chết rất thảm. Người xung quanh đều cho là gia đình này gặp phải vận đen nhưng ai có thể tưởng tượng nổi. Cha chồng từ ái, thương con cái ra là con quái vật, để được sống thêm mà sẵn sàng nuôi trùng trong thân thể của vợ và con dâu mang thai, để rồi khi họ chết thảm lúc sinh ăn thịt con trai, cháu trai để cướp đoạt tuổi thọ. Người chồng lương thiện, thương vợ hết mực ra lại là con quỷ hai mặt, bao che cho cha ruột hại vợ hại con… Nếu Thánh chủ ra tay diệt trừ có lẽ con quái vật khủng khiếp nữa sinh ra rồi. Rồi quán trọ Tiêu Kim Quật giữa sa mạc khủng khiếp, khách trọ chỉ bị chặt chém về tiền bạc mà cẩn thận có thể mất luôn mạng. Nơi đây đúng là ổ quỷ, khách trọ bàn tán vui vẻ về tay nghề làm bánh bao nhân thịt của bà chủ, bà chủ khoe khoang về tuyệt kĩ nấu thịt của mình…. nhưng thịt bọn chúng ăn ở đây tuyệt đối phải thịt lợn hay thịt bò, mà chính thịt người – huyết nhục . Cả khách cả chủ có thể vừa vui vẻ chuyện, vừa từ từ nhấm nháp những nồi thịt, còn chút nhân tính… Rồi Khê Ngọc còn phát được Thánh chủ khác – quái vật điên cuồng khát máu, hoá hình của thai độc trong thân Xuyên Cảnh Ngục….
Đồng hành cùng Thánh chủ và Khê Ngọc còn có Cát lão – y sư của nhiều đời thánh chủ Đông Ngục và mười hai hộ vệ. Phải mấy vị này cưng chiều Xuyên Cảnh Ngục hết mực luôn ) sợ nóng, sợ lạnh, ăn lo, ngủ cũng lo, thấy khó chịu chút mà cả người cũng bần thần. Thấy Khê Ngọc đút được ăn hay ru được ngủ vui hơn nhặt được vàng. chung là cực kì trung thành cái gì cũng nghĩ đến Thánh chủ đại nhân đầu tiên. Phần cuối truyện có hơi ngược nữ chính tý tẹo nhưng cũng hợp lí nên mọi người đừng ném đá Thánh chủ nha , ý cũng đáng thương ghê gớm ý!
Đối với tớ, chương kết của Phù xuyên là nằm ở chương 107, tin tớ nếu các bạn muốn phá vỡ hết những ấn tượng tốt đẹp ở của câu chuyện, hãy dừng chân ở con số 107. Bảy chương còn lại, tác giả viết ra giả thuyết quá vớ vẩn, bôi đen toàn bộ những điều tốt đẹp của phần truyện phía , thà rằng tác giả yy cành hoa của nữ chính có tác dụng khởi tử hoàn sinh nghe còn nhuyễn tai hơn. chung đây là điều tớ thất vọng nhất ở truyện này, khiến tớ đánh giá quyển này hay bằng Hương đồ. Tuy kết thúc ở chương 107 vẫn chưa phải là kết quả viên mãn nhất nhưng con người ai chả có sinh lão bệnh tử, có thể sống bên nhau mấy chục năm vẫn là điều hạnh phúc đúng ! Kết luận cuối đây vẫn là câu chuyện hay, đáng đọc, đủ ngọt ngào, tớ nhiệt liệt đề cử nha!
Link edit: https://qk132010.wordpress.com/ngon-tinh-cổ-dại/phu-xuyencuu-quan-duyen/