[Review] Nương tử, xin nhẹ một chút! – Hoa Diên U Lạc by Hoa Ban (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Review - Cảm nhận'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      [​IMG]

      Nương tử, xin chút! – Hoa Diên U Lạc

      Review by Hoa Ban

      Như phần lớn các truyện cổ đại hài khác, Nương tử, xin chút! mở đầu đầy hài hước, thú vị, nhân vật xuất ấn tượng và gây cười. Tiếp theo là diễn biến thu hút, trùng điệp các loại bí mật từ từ được bật mí. Sau cùng là giọng kể nghiêm túc, trái ngược với cái “hài” ban đầu là cái “bi” của số phận. câu truyện có thể khiến người đọc cười rồi chăm chú rồi rơi lệ, còn gì đòi hỏi nữa?

      Với vỏn vẹn 64 chương, thêm kết thúc , tác phẩm này thể gọi là xuất sắc nhưng rất thành công trong khả năng của nó. Câu chuyện xây dựng những nhân vật rất có cái “tôi”, những tình tiết liền mạch thú vị và những mắc xích bất ngờ đầy logic. thể biết trước nhân vật phụ khi xuất đóng vai trò gì cho kết cục, cũng ngờ phía sau mỗi người, mỗi việc luôn chứa dấu chấm than to đùng mà phải đến những chương cuối chúng ta mới biết . Những nhân vật phụ hay chính đều hài hòa và đóng góp cho mạch truyện cũng như để lại nhiều cảm xúc cho bạn đọc. Có thể là ngậm ngùi với cái chết của Liễu Sanh, Lăng Tiêu Doanh. Là tò mò với biến mất của Điên lão nhân. Là bất ngờ với về Liễu Chiêu Vân hoặc tiếc nuối cho tình của Lam .

      Tôi viết review này khi chỉ đọc tới chương 64, bỏ qua lời cuối truyện – cũng là phiên ngoại kết thúc. Và cũng tin rằng câu chuyện nên chấm dứt tại đây, như thế mới đọng và hợp lý nhất. cái kết mập mờ vừa phảng phất SE vừa dấy nên niềm hy vọng HE, người đọc có thể tưởng tượng, có thể hiểu theo ý muốn, quan trọng là để lại dư vị bâng khuâng, thế phải rất “nghệ thuật” sao?

      Do đó, xin nhắc lần nữa, review này chỉ viết cho 64 chương truyện.

      Con người thay đổi ra sao nếu lần nữa được mở mắt với bộ óc trong sáng nhất?

      Họ thêm lần được sinh ra, được làm đứa trẻ. Tất cả quá khứ đều quên , cuộc sống ngày trước là vinh hay là nhục đều còn nghĩa lý. Thứ họ từng theo đuồi là tiền tài hay địa vị đều còn quan trọng.

      Và Lăng Dạ Tầm trong câu truyện chính là hoàn sinh như thế.

      biết mình là ai, chỉ biết thứ đầu tiên ghi vào trí nhớ là khuôn mặt say ngủ của đó. hiểu chuyện đời, chỉ biết xem người ấy là điều quan trọng nhất, dẫu sao cũng có duy nhất nàng là nơi nương tựa, là nơi gửi gắm niềm tin cũng là nơi dành hết tình cảm.

      Giống như tiểu hài tử mẫu thân, cũng giống như phu quân nương tử.

      nhớ tên của mình là Lăng Dạ Tầm nhưng nàng thích gọi là “Dạ nhi”, sao, tên nàng kêu đều rất thuận tai. Cuộc sống mới này có Đường Thải Nhi bầu bạn, chu du thiên hạ, tính lo, muốn ở ở, muốn , làm người giang hồ rầy đây mai đó. Như thế phải tốt sao?

      Đường Thải Nhi phải mẫu khuê nữ đài cát yểu điệu, càng thục nữ đoan trang. Nàng phóng khoáng và tự tại, thông minh và hoang dã giống con ngựa vùng thảo nguyên khó thuần. Nàng có khái niệm “cọc đợi trâu” mà tự xem bản thân như kẻ hái hoa và nam nhân thiên hạ đều là hoa để hái. Chỉ cần thuận mắt, nàng tìm cách đóng mọc sở hữu lên người đó, đến Thái tử đương triều cũng chẳng tha. May mà nàng có chút bản lĩnh mới bị người ta chém chết.

      Đường Thải Nhi là thú vị, hận ràng và luôn chủ động trong tình cảm. Tuy quá đẹp, mị nhưng nàng cũng coi như tài nữ. Con Thần y – thân thế có thể xem như hiển hách, giang hồ xưng tụng “Độc y Đường Cảnh” – coi như có chút tiếng tăm.

      Những tháng ngày Dạ nhi và Thải nhi chu du thiên hạ là những ngày bình yên và vui vẻ nhất. Duyên phận khiến họ gặp nhau và nhau, tự nhiên như lá cành, như nước dưới biển. Dạ nhi khờ khạo và đáng , Thải nhi xảo nguyệt và láu lĩnh. Hai người này là cặp đôi kì lạ của làng ngôn tình ^^

      “Dạ ngu ngốc! Bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là nam nhân của Đường Thải Nhi ta! Chỉ có thể là của mình ta! Có nghe thấy ?”

      Đường Thải Nhi thích khẳng định “quyền sở hữu” như vậy. Nàng chăm sóc, bảo vệ , liều mạng với kẻ nào dám thương tổn . Nàng là mạnh mẽ và bằng nhiệt huyết con tim. Nàng quan tâm cái gọi là quan niệm về nam nữ. người nàng bảo vệ, nam nhân của nàng yếu đuối nàng làm bờ vai cho dựa vào. Đâu nhất thiết nữ nhân phải được nam nhân che chở.

      Còn Dạ nhi khờ khờ nghệch nghệch đứng trong bảo vệ của nương tử, trong sáng và thuần khiết như đứa trẻ, mỗi ngày lại hiểu thêm vài việc, lại thấu tình đạt lý hơn chút. Cứ như thế dần nhận ra bộ mặt của thế giới.

      Như loại bản năng, Dạ nhi muốn giữ chặt này bên cạnh, nàng là người duy nhất quen biết, cũng là cội nguồn của cảm xúc thương. biết ghen khi Lam có tình ý với Thải nhi và tức giận khi Lam muốn cướp nàng. Rồi đau đớn khi họ tiến vào lễ đường thành thân. Những thứ cảm xúc đó là của nam nhân chứ phải hài tử.

      Tình này trong sáng và chân thành tuyệt đối. Có cả bất lực, tuyệt vọng khi thể bảo vệ người con trong lòng.

      Dạ nhi – người biết võ công – trong phút tức giận mơ hồ lại bóp cổ cao thủ, đồi lại là nhát kiếm xuyên thân.

      Dạ nhi – người có khả năng tự vệ – mặc kệ đòn roi cũng muốn xong vào giàn lửa cứu nàng

      Dạ nhi – người chưa từng dùng kiếm – phanh thay đám cẩu tắc, để máu tanh chuộm đỏ đôi bàn tay, ai bảo chúng dám động đến nàng.

      Có đôi lúc Đường Thải Nhi nhìn thấy nụ cười tươi rói khuôn mặt hồn nhiên ấy. Có đôi khi Dạ nhi xa lạ như chưa từng quen. Nhưng mọi thứ đều là vì nàng. Thử hỏi Thải Nhi làm sao Dạ nhi?

      Ông trời khéo se duyên, khiến giang hồ tự tại là nàng thân lận đận vì vướn phải Lăng Dạ Tầm. Cuộc sống của nàng từ khi nào phải trốn chạy đám sát thủ vô danh, liên tiếp gặp nguy hiểm? Ở bên Dạ nhi, nàng phải dốc lực bảo vệ , mặc cho kẻ thù là ai cũng đừng hòng hại phu quân của nàng.

      Xét về nhiều mặt, Thải nhi là có nội tâm sâu sắc. Nàng biết cách làm Dạ nhi phục hồi trí nhơ nhưng cũng lo lắng bân khuân. trở về làm chính mình, có khi nào rời xa nàng, có khi nào xem thường nàng, có khi nào nàng nữa? Nhưng tất cả là tình nàng dành cho Lăng Dạ Tầm. Dù thân phận là ai, mai này ra sao nàng cũng như thuở ban đầu.

      Sau biến cố lớn, Thải nhi trọng thương, lại lạc mất người . Lúc họ gặp nhau lần nữa là Tam gia Lẫm Vương – Tam hoàng tử đương triều, nhưng mà mọi kí ức về nàng còn nhớ nữa. Thải nhi kiên cường vẫn muốn buông xuôi số phận, nàng muốn lại mình, muốn lần nữa chinh phục con người đó.

      còn những nụ cười ngây ngô, chỉ có khuôn mặt lạnh vui buồn.

      còn hai tiếng “nương tử”, “Thải nhi”, chỉ có thờ ơ nhìn nàng vào mắt.

      Người đó cần đứng sau lưng nàng nữa, ngược lại, nàng mới là người nhận bảo vệ.

      Người đó chẳng ngờ nghệch như lúc xưa, giờ là bộ não tinh vi đa mưu túc trí.

      Dạ nhi của nàng mất, chỉ có Lăng Dạ Tầm với cuộc sống quyền lực và tiền tài.

      Vận đổi sao dời, mọi việc còn như xưa. Thế nhưng thực ra cũng có vài điều nằm im trong cõi lòng, tựa như hạt cây nằm trong đất, chỉ chờ mưa xuống mọc mầm xanh. Nàng vẫn giữ ngọc bội chữ “Tầm”, vẫn mang hạt hải đường trong tay áo. Nàng xa lạ tiến vào đời , mơ hồ tìm thấy cảm giác thân quen. Nàng sỗ sàng mạo phạm vương uy, cũng tức giận trách móc. Trí nhớ mất nhưng tiềm thức luôn còn.

      Dần dần họ lại nhau như ngày trước. Dạ nhi cũng là Lăng Dạ Tầm. góp nhặt những kí ức vụn vỡ để biết mình từng mãnh liệt thế nào, để biết mình từng tổn thương nàng ra sao và để hiểu nàng hy sinh quá nhiều cho . Chỉ tiếc bây giờ như trước, cuộc sống yên bình là thể. Những mưu thủ đoạn vẫn làm phiền họ, chia cắt họ.

      Nhưng Đường Thải Nhi là ai? Nàng chưa bao giờ khuất phục số phận, chưa bao giờ vì bị tổn thương mà sợ hãi né tránh. làm nàng đau nhưng nàng vẫn ngừng . muốn trả thù, muốn hoàng quyền nàng có thể làm thay tất cả. Thải Nhi của câu truyện thua nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, tình cũng cao cả và vĩ đại như thế.

      Rồi có ngày, Lăng Dạ Tầm nhìn ngai vàng mà với nàng: “Chúng ta trở về Vong Xuyên cốc, ta và nàng cùng sống những ngày bình thường, có được hay ?”

      Mong ước của Thải nhi giờ có người nguyện cùng nàng thực nhưng có lúc con người ta cần xem trong thời cuộc hơn là ước mơ.

      “Nếu chàng từ bỏ mọi thứ, cùng ta quy núi rừng, chính là phụ thiên hạ, phụ những trung thần theo chàng hơn mười năm nay. . . ”

      “Lăng Dạ Tầm ta nguyện phụ thiên hạ, cũng phụ nàng.”

      “Đồ ngốc, Chàng có thể. . . . . . phụ cả hai. Ta nguyện tồn tại cùng giang sơn của chàng.”

      Nguyện tồn tại cùng giang sơn, dễ, làm khó, bởi vì cuộc đời thường chỉ chọn được trong hai, khó có ai thập phần viên mãn.

      ra là trời cao để cho nàng và ta gặp nhau, để cho chúng ta nhau, mà được nắm giữ nhau cả đời. . . . . .

      Câu chuyện khép lại với vị hoàng hậu được phong sau khi mất, với vị hoàng đế muốn sống hết đời với người vợ ngài nằm yên trong hũ tro nạm vàng. Ngai phượng cạnh bên để chiếc hộp tọa, long sàng để hộp nằm. Hoàng đế mỗi ngày mâm mê ngón tay, chuyện với người tình trong chiếc hũ

      “Thải nhi, hôm nay nàng trở thành Hoàng hậu, có thấy vui ?”

      “Về sau, mỗi ngày nàng đều phải dậy sớm, theo ta vào triều. Chính là làm khổ nàng, ha ha, sao, nàng có thể ngồi ghế phượng của nàng mà ngủ. Yên tâm, có ai dám nàng hết.”

      Sáu mươi bốn chương truyện dừng lại với hình ảnh Đường Thải Nhi như xuất và mỉm cười với hoàng đế, cùng câu kết gợi ý mơ hồ

      Hoàng hôn buông xuống, giấc mộng của Đế vương, phải chăng chỉ là giấc mơ hão huyền.


      P.S: Thêm phần cuối truyện cho thấy bộ này HE, ai thích đọc tiếp xin mời, riêng Hoa Ban dừng lại ở đây. Cái OE này rất phù hợp và kích thích ^^

      Nguồn: http://hoabanland.wordpress.com/2013/01/14/nuong-tu-xin-nhe-mot-chut-hoa-dien-u-lac/
      Last edited by a moderator: 13/1/16

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :