[Review] Dục vọng chiếm hữu - Cuồng thượng gia cuồng by Hoaban (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Review - Cảm nhận'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      [​IMG]



      Hoa Ban phân vân rất lâu, biết có nên viết review cho bộ này nữa. Đây là ngôn tình rất ư ngôn tình, cẩu huyết từ A tới Z có đầy đủ, ngược, sủng, H chỗ nào cũng thiếu… dễ làm người ta cảm giác như mì ăn liền, giải trí nông cạn. Như mà Hoa Ban hơi bị ghiền món mì này, đọc luôn tuồn dứt ra được, sao thế nhỉ?

      Có thể là vì cảm động trước si tình đến mức đáng sợ của nam chính, có thể là cái cách bất chấp tất cả luân thường đạo lý để . Loại độc hại này rất tốt cho xã hội, cũng chỉ có ngôn tình mới ca ngợi. Haizzz…. Dù sao cũng làm mọt già rồi, đọc ngôn tình chấp nhất chi cái phi lý bản chất của nó nữa, cứ thấy thích xem thôi ^^

      Trong câu chuyện này, tôi thích phong cách kể của Cuồng Thượng Gia Cuồng, thích cả cái “cuồng” của Uông Nhất Sơn, thích tính cách của nữ chính dù ấy thường vô cảm với nam chính của tôi == sao nhỉ? Tác giả kể rất vô tư, dường như muốn nhấn mạnh điều gì, xem mọi chuyện phi lý ở đây là hiển nhiên. Người đọc có thể tự thấu hiểu theo mức độ riêng, chấp nhận cái kịch bản nực mùi này mà thấy nông cạn.

      Nhân vật chính cần bàn, tôi còn thích cách xây dựng và phối hợp nhân vật phụ. Như “nhện góa phụ đen” Địch Diễm Thu và lão già Uông Dương có số “vượng thê”. Hai kẻ này ở cùng chỗ là ai ám ai trước đây? Ngay cả chàng Bạch Gia Nặc giỏi trò ngáng chân và đục nước béo cò cho tới tiểu thư Bạch Gia Nhu kiêu kì nhưng lương thiện. Truyện nhiều nhân vật lắm nhưng ràng người nào đáng người đấy!

      Truyện này máu chó chứ? Có đấy, có nhiều là khác! Từ hiểu lầm, cha mẹ chia cắt, tai nạn hôn mê sâu, rồi đến cưỡng hiếp, xé quần áo, súng đạn, thương trường… ôi ào phong phú lắm! Mọi thứ tiến triển giống như có cái nhân quả riêng của nó, có lửa có khói, có ác giả có ác báo, có chân tình mới được chân tâm. Cho nên, nếu ai cảm thấy “Dục vọng chiếm hữu” là thể loại cũ kĩ, dùng lần, thiếu chiều sâu cứ tự tin giữ quan điểm, Hoa Ban cảm thấy thích, có thể là thích nhất thời, thích kiểu gì vẫn là thích. Mà mọi người biết đấy, thích viết review thôi ^^

      Nhà khoa học chứng minh, bộ nhớ của con người có 3 cấp độ: sensory memory, short-term memory, and long-term memory. Đôi khi chúng ta gặp rắc rối với mấy cái memory này như trường hợp của Hứa Triển. Từ đứa trẻ trở thành người lớn, có số việc quên mất bởi vì chưa kịp lưu chúng vào long-term memory. Và có người hết sức quan trọng, từng xuất trong tuổi thơ của vậy mà Hứa Triển thể nhớ hết về .


      có gì khó hiểu khi từ chối người đàn ông trẻ tuổi, thành đạt, giàu có như Uông Nhất Sơn. Hứa Triển phải tiểu bạch, người mẹ yếu đuối và bố dượng tàn bạo dạy cho phải sống mạnh mẽ để đánh nhau với vận mệnh. Tiền rất cần thiết nhưng tiền là mọi thứ. Hứa Triển chẳng phải liệt nữ, trinh trắng mấy quan trọng với , dại dột tìm chết bởi vì bị cưỡng đoạt. Cái hận chính là cách thao túng, khống chế cuộc sống mong muốn, hận thứ tình dị dạng, hận lòng chiếm hữu biến chất… bề ngoài của tuyệt lắm nhưng nó vẫn chưa đáng để chấp nhận con người điên khùng của .

      Hứa Triển có phải vô tâm, nông cạn ? Tác giả rất tiết kiệm câu chữ để mô tả nội tâm của ấy, có khi chính người viết cũng nhìn thấu nhân vật này ghét thế nào… Hứa Triển cực thẳng thắng mà cũng cực khôn ranh. ghét Uông Nhất Sơn thẳng, bị khống chế phải tìm đường trốn, bị người ta tát cái phải đánh nhiều hơn cho hả giận. Hứa Triển luôn hiểu mình ở vị trí này, khi chống cự vô lực dại mà lấy cứng chọi cứng, ấy biết thỏa hiệp đúng lúc và lươn lẹo đúng chỗ. Trong thời điểm cuộc đời u tối nhất cam nguyện đâm đầu vào đường cùng, cũng học theo điện ảnh mà khóc lóc than thân trách phận, chỉ biết phải tìm cánh cửa sinh, phải dựa thế núi mà trèo nhưng cũng đạp đầu kẻ khác mà bước, đó là đạo đức tối thiểu!

      Được người như Uông Nhất Sơn , chẳng là phúc hay họa. Khát khao của đối với như tên nghiện thèm liều ma túy, có thuốc chỉ phải vật vã. Nếu là con chim , xây chiếc lồng to. Nếu là loài cỏ dại mua mảnh đất tốt. chỉ có thể sống trong thế giới tạo ra, thuộc về , làm vật sở hữu của , đây là “Dục vọng chiếm hữu”

      Uông Nhất Sơn luôn tự tin vào khả năng của mình và chưa bao giờ thất bại do tự phụ.

      Dẫm lên đạo lý, dẫm lên truyền thống, dẫm lên dư luận, dẫm lên cả bản thân mình…. chỉ cần có Hứa Triển. Uông Nhất Sơn làm nổi người đàn ông tốt, chẳng có cái quan niệm “chỉ cần em hạnh phúc”. là chiếm lấy, trước hết là thể xác, dần dần đến linh hồn. Có đôi lúc, Uông Nhất Sơn đáng sợ như con quỷ, bản chất xiên xẹo, tính nết vặn vẹo, suy nghĩ lại biến thái. Vâng, chẳng cần bào chữa gì khi Uông Nhất Sơn BỆNH HOẠN. Chó điên cắn người lây bệnh chó dại. Uông Nhất Sơn cắn Hứa Triển là bệnh… dại ==

      là em ? sao nào?

      “Em muốn bước vào nhà họ Uông nhận mặt tổ tông. Con đường duy nhất là làm vợ , sinh con cho !”

      thầm trả thù cha ? Vậy cũng được…

      “Trả thù Uông Dương? Em còn non lắm, đánh nổi ông ta đâu. giúp em làm.”

      Con nghiện bất chấp tội ác để thỏa mãn thèm khát. Cũng như Nhất Sơn bất chấp trả giá để bước vào đường nghiệt ngã. Ai bảo ông trời tạo ra loại ma túy có tên Hứa Triển mà chính là kẻ nghiện chung thân!

      phải hoàng tử nhưng là con rồng hung dữ. Em cứ đường hoàng đứng giữa tòa thành của , ai dám xưng hoàng tử, chán sống muốn cứu em, khiến nó chết có chỗ chôn.”

      Dục vọng bao giờ biết đủ, hạnh phúc luôn luôn thấy thiếu. Uông Nhất Sơn muốn nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn… phải đòi hỏi nó từ ấy, bóc lột khát vọng từ ấy. Mối quan hệ huyết thống là cái gông xiềng kéo lê theo. Nó nặng lắm nhưng ngăn nổi đôi chân bước. chán ghét của là con dao sắt cắm vào chỗ hiểm. Nó đau lắm nhưng ngăn nổi quả tim đập. giam vào nơi mềm yếu nhất, để lúc buồn khổ có thể lấy móng cào vào.

      Mỗi lần em hận tôi chảy máu, cứ thế, đầy đọa nhau ! Xem em mềm lòng trước hay tôi cạn máu mà chết trước?

      điên rồ của Uông Nhất Sơn vượt qua sức chịu đựng của Hứa Triển, khi biết hậu quả của quan hệ cận huyết nhưng vẫn tự tin cho rằng khoa học phát triển, em vẫn có thể sinh ra đứa con khỏe mạnh. Nàng còn có thể làm gì trước tên ma quỷ vừa cố chấp lại điên rồ này?

      “Tôi biết còn độc ác hơn bố gấp tỷ lần, mà bây giờ tôi mới phát ra phát điên tới mức còn là người nữa!”

      Họ nhơ nhuốc đến mức trừ cái chết cả nước sông Hằng cũng rửa sạch tội. Mặc cho ai ghê tởm, ai cắn rứt lương tâm, ai chỉ trích, ai oán hận. Uông Nhất Sơn vẫn trung thành quan điểm: Em cần áy náy, bởi vì tôi là người cưỡng ép, em là người bị hại, mọi tội nghiệt đổ lên đầu tôi là đủ! Cái em có thể làm chỉ là ở bên tôi cả đời…

      Đám cưới giả dối đánh lừa xã hội, thủ đoạn trói buộc khiến cam chịu làm vợ , tin tưởng mù quáng khiến Hứa Triển mang thai con quái vật . Từ giờ cuộc đời chỉ có thể quanh quẩn bên quái vật bố của nó! Toàn là quái vật!

      Thế nhưng, rồi cũng đến ngày bờ vực sống chết làm Hứa Triển nhớ ra vài chuyện cũ. Thuở bé thơ xa xôi ấy, khi và cậu bé Nhất Sơn bị mắc kẹt ở hầm mỏ tăm tối. Đứa trẻ có tâm hồn lớn hơn tuổi tác duy trì sống của bằng chính máu của mình. Thuở đó còn bé lắm, càng hơn. biết Hứa Triển là em cùng cha, ý nghĩ duy nhất là đem bé bỏ trốn, đến nơi ai biết quan hệ của họ, ai ngăn cách họ…

      Trong khoảng rừng u đáng sợ đêm ấy, Hứa Triển từ bỏ ý định bóp chết quái vật con, cùng với dây rốn chưa cắt mà ôm bé vào lòng. Ai bảo nó có ông bố đáng ghét như vậy, lấy mạng sống đổi bình an cho mẹ con họ…

      Những tội lỗi của thế hệ trước gieo rắc bi kịch cho thế hệ sau. Uông Dương phát giác Uông Nhất Sơn chẳng phải con trai lão, thu hồi hết tiền tài và quyền lực mà có. Trong mắt người ngoài, Nhất Sơn là kẻ tay trắng đáng thương. Đối với đương , chỉ tiếc vạch trần sớm hơn, oan uổng đau thương suốt mười năm trời…

      Lại thêm lần nữa, Uông Nhất Sơn luôn tự tin vào khả năng của mình và chưa bao giờ thất bại do tự phụ.

      thân phận mới, cơ hội chân chính làm chồng của , làm cha của con. cứ vất vả đóng vai kẻ nghèo túng, đeo bám theo vợ, xin xỏ lòng thương hại để đẩy ra. Hết cách rồi, ai bảo thuốc phiện khó mua như vậy, có chiêu trò chắc là chết trong cơn ghiền thôi… Đôi khi, thiếu tiền chút lại có cái tốt, có người thương xót lòng sỉ diện đại công tử của , có người thay tiết kiệm chắt chiu vì cuộc sống, có người lo lắng làm vất vả, có người vì nấu bữa cơm chiều, lau chùi giặt giũ. Đây là cái khí gia đình mà trông ngóng từ lâu!

      Dục vọng chiếm hữu vẫn bao giờ suy giảm, chỉ là nó tồn tại dưới trạng thái ôn hòa, cẩn thận. Để vợ của phát hoảng lên, để vụn trộm gửi chút chiều thầm kín.

      Từ khi Hứa Triển gặp phải tên đàn ông chết tiệt này, vận mệnh của còn do trời định mà là do quyết.
      Minhnguyen18AChu thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :