[Review] Dục vọng chiếm hữu

Thảo luận trong 'Review - Cảm nhận'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vinhan

      Vinhan Active Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      106
      [​IMG]

      Dục vọng chiếm hữu

      Tác giả: Cuồng Thượng Gia Cuồng
      Editor: Jins
      Nguồn edit: http://jinss.wordpress.com/

      Nguồn review by chubbycheeks

      http://luv-ebook.com/forums/thread-3261.html

      Ấn tượng đầu tiên của mình khi đọc được nửa truyện chỉ có 1 chữ thôi, “Bẩn”! Bởi đây là lần đầu tiên mình đọc 1 truyện hỗn loạn và phức tạp đến thế. Mẹ của nữ chính lúc còn trẻ bị 3 kẻ khốn nạn cưỡng hiếp, trong đó có bố “hờ” của nam chính, cũng chính là bố đẻ nữ chính. Ông bố hờ đó sau khi cưới vợ sinh con vẫn lăng nhăng, còn mang bệnh khó về nhà lây sang cho vợ. Sau đó ông ta thậm chí còn lấy người phụ nữ từng lên giường cùng con trai. Cái mối quan hệ mẹ ghẻ - con chồng ấy cũng khiến người ta thấy kinh hỉ. Mà nam chính lại cũng phải con ông ta, bởi mẹ nam chính trước đây vì có thai với người khác nên mới lấy ông để che mắt thiên hạ. Rồi kẻ thù của nam chính cũng từng lên giường với bà mẹ kế của nam chính vì mục đích riêng. ta cũng từng có ý định bao nuôi nữ chính khi nào chán nam chính… lòng vòng 1 hồi hóa ra toàn là người quen cũ cả. Nam chính cũng chẳng sạch gì, ăn nằm với đủ loại người rồi, được cái sau khi có nữ chính còn chạm đến người khác nữa.

      Chỉ có nữ chính – Hứa Triển là sạch bong. ấy sạch chỉ về thể xác mà còn về tâm hồn. sai. Trước đây mình cứ nghĩ chỉ có người con trong sáng, đơn thuần mới là đẹp về tâm hồn. Nữ chính sinh ra trong gia đình giàu có, đơn thuần là thể có được, bởi nếu có, thể sinh tồn, thể bảo vệ những người mình thương. Nhưng Hứa Triển lại có thể giữ được mình trong sạch trong cái thế giới mà thể xác chỉ là công cụ để mua vui và kiếm tiền đó. Mình cũng thích cứng rắn cũng như mềm lòng của nàng. Với mối tình loạn luân của trai, ấy phản kháng, bỏ trốn, nhưng khi thể thoát được, chấp nhận. Nếu có người cho rằng ấy nên tự tử vì bị trai cưỡng đoạt, mình lại thấy đó là ngu ngốc. Chưa kể đến mẹ và em trai vẫn còn cần được bảo vệ, cái chết chỉ là trốn chạy mà thôi. Chấp nhận có nghĩa là thỏa hiệp, và theo mình đấy mới thực là kiên cường.

      điểm khiến mình thấy thích ở đây chính là tình của nam chính. 10 năm trong im lặng, mải miết dõi theo bóng dáng của người con nên , điều đó là đau khổ hề . Kể cả khi biết Uông Nhất Sơn có quá khứ “hào hùng” thế nào, mình cũng ghét nổi nhân vật này. Vì khi đó cho rằng tình này thể tồn tại, nên mới buông thả chính mình để học cách quên . Đúng như lời nam chính , chỉ dám dõi theo Hứa Triển từ xa, thế nhưng vào đúng lúc phòng bị nhất, lại đột nhiên xuất trước mắt. Với , đó chỉ là tình cờ. Với , đó lại là duyên phận. Nếu ông trời cố ý giúp gặp được , vậy buông tay nữa. Dù là loạn luân cấm kỵ, cũng chẳng thể quan tâm được nữa rồi.

      “Nếu là tội lỗi, vậy hãy cứ đổ hết lên đầu .”

      Mình quá quen với câu thường thấy của các nam chính khác, rằng “Đó là tại em. Nếu phải vì em tôi (thế này thế nọ)…” nên trước câu ấy của Nhất Sơn, mình cảm động. Đấy là tình , dù cố chấp, dù có phần “bệnh hoạn”, nhưng chung quy cũng vẫn chỉ là chữ “”.

      Tuy nhiên, nếu có thể dùng 2 chữ để miêu tả về con người cũng như tình của nhân vật này, có lẽ đó là “điên dại”. Điên, bởi vì bất chấp cả luân thường đạo lý biến em thành người phụ nữ của mình:

      “Em muốn bước vào nhà họ Uông nhận mặt tổ tông. Con đường duy nhất là làm vợ , sinh con cho !”

      Dại, bởi dùng cách thức gây tổn thương nhất để có được tình , cưỡng đoạt, giam giữ, giám sát,… Hứa Triển như sống trong chiếc lồng, trong tình điên cuồng ngộp thở ấy, có mấy người có thể chấp nhận? phải Hứa Triển nhận ra tình của Uông Nhất Sơn, mà là tình ấy, sao nhỉ, nếu ví von có lẽ là ngọn lửa rực cháy, quá nóng, khiến dám lại gần vì sợ bỏng. Thế nên chỉ cần có cơ hội là sẵn sàng bỏ chạy. Cũng bởi thế mà khi về thân thế hai người được sáng tỏ, dù có quan hệ máu mủ, Hứa Triển vẫn ly hôn với Nhất Sơn. Đó phải cố chấp. Mà là cân bằng sau những tổn thương từng chịu đựng. thế nào thời gian dài sống trong sợ hãi về mối quan hệ loạn luân, thế nên dù sau này biết phải cũng thể chấp nhận là chấp nhận ngay được. Cũng may nữ chính quá cố chấp, phân biệt được đâu là , đâu là hận, dám đối diện với tình của nam chính để rồi cuối cùng hai người vẫn có được cái kết viên mãn.

      hiểu sao “Dục vọng chiếm hữu” khiến mình nhớ tới “Ấu niên ký bộ” của Dã Cố Giai. Nam chính trong truyện ấy cũng điên cuồng chiếm hữu nữ chính, thậm chí còn giam lỏng, ngăn cách nữ chính với thế giới bên ngoài. Có điều truyện đó hơi u ám quá, tình của nam chính quá nặng nề khiến mình đọc thôi mà cũng nghẹt thở.
      Last edited by a moderator: 13/1/16
      Tiểu Ly 1111, saoxoay, Lim-04034 others thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :