[Review/ Cảm nhận] Cơn mưa - Khang Thành

Thảo luận trong 'Review - Cảm nhận'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wordsjournal

      wordsjournal New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      Tên truyện: Cơn mưa

      Tác giả: Khang Thành

      Người viết review: Kira Ky (Words Journal Blog)

      Link: https://wordsjournal.wordpress.com/2017/05/02/review-ngon-tinh-con-mua-khang-thanh/

      Thể loại: Ngôn tình đại, HE

      Độ dài: 54 chương + 1 ngoại truyện (Hoàn)

      [​IMG]

      Cơn mưa của Khang Thành là câu chuyện tình vừa lạ kỳ vừa dung dị. có nam tổng tài nữ ngây thơ xinh đẹp, Tôn Bằng và Trần Nham, nam chính và nữ chính của truyện, là những con người bình thường đến đỗi bạn có thể ngẫu nhiên bắt gặp họ ở bất cứ đâu giữa lòng đô thị phồn hoa. người đàn ông ở tầng lớp lao động thấp kém, nuôi người trai tự kỉ, kiếm sống qua ngày bằng việc lái xe thuê. phóng viên phần đấu vươn lên từng ngày để nuôi gia đình nghèo khó, lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng để che giấu tự ti. Hai người vốn là hai đường thẳng song song, tưởng chừng như mãi mãi chẳng thể gặp nhau, ấy vậy mà cơn mưa bất chợt lại mang số phận của họ đến gần nhau.

      .

      Trần Nham là người phụ nữ độc lập về tài chính, kiên cường trong suy nghĩ. phải là nữ cường nhân, cũng chẳng phải tiểu bạch thỏ, ấy giống như bạn, giống như tôi, giống như bất kỳ người con nào bạn từng gặp trong công cuộc mưu sinh nơi phố thị. Xuất thân thấp kém khiến tạo cho mình vỏ bọc mạnh mẽ, lúc nào cũng nỗ lực trở thành người giỏi nhất để ai dám xem thường. Thế nhưng rốt cục đâu thể rũ bỏ nguồn gốc của mình và tình đầu của đổ vỡ chỉ vì cách biệt quá lớn về thân phận của hai người. chôn những niềm đau ấy, vẫn ngẩng cao đầu, vẫn lí trí và quyết đoán, nhưng lại chông chênh biết bao.

      “Bởi vì tất cả là định luật bảo toàn, bây giờ tỉnh táo bao nhiêu, sau này điên cuồng bấy nhiêu.”

      gặp Tôn Bằng vào ngày mưa, khi cùng trai Tôn Phi đọc sách ở công viên. Đó vốn chỉ là cuộc gặp gỡ thoáng qua, chẳng đọng lại chút kí ức sâu sắc gì. Thế nhưng dòng đời lại để tiếp tục gặp lại , hiểu hơn về , thấu những nỗi lòng của , để rồi từ lúc nào chẳng hay.

      “Người này giống như cây tuyết tùng núi. bắt mắt, đáng giá, nhưng vẫn cắm sâu, vẫn bền bỉ.”

      Tôn Bằng đẹp trai ngọc thụ lâm phong, nghèo khó, phải nuôi người trai trí tuệ bình thường, gia đình vì cái nghèo mà khổ sở. Ngoài ý chí kiên cường và chính trực, chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, đến nỗi chẳng dám trao cho mình tư cách để theo đuổi Trần Nham.

      “Tại sao luôn như vậy?
      Trời mưa che ô, trời lạnh mười mấy độ chỉ mặc áo tay ngắn, nhìn thấy người mình chờ tiếng nào, quay đầu ngay.”

      Mới ban đầu chỉ là thương hại đối với , sau này lại thành ra đồng cảm, để rồi dựa dẫm đến mức chẳng thể buông tay. Trần Nham Tôn Bằng chút toan tính, ấm áp, cái cảm giác an toàn khi ở bên . Có lẽ đối với người phụ nữ luôn phải mình đương đầu với thế giới tàn khốc này, chỉ chỗ dựa vững chãi là đủ để yên ủi trái tim độc.

      “Trong tình , nếu như có người có thể ham mê giàu sang và quyền lực, có người có thể ham mê tình cảm mãnh liệt và thân thể, tại sao lại thể ham mê phần cảm giác an toàn chất phác này.”

      Nhưng đó chẳng phải là mối tình được người đời chúc tụng. Gia đình, bạn bè thân thiết lo lắng cho , đồng nghiệp công ty đồn đại dèm pha. Tình đầu với con trai đại gia chẳng xong nên lao đầu vào gã ất ơ chăng, người ta cười khẩy như thế. Mà đến chính cũng hoài nghi về tình cảm của mình. Ừ đó, nhưng được bao lâu đây?

      “Mày biết , lên trước nữa, đó là cuộc đời nặng nề đến mức thể nặng nề hơn nữa, khổ đến mức thể khổ hơn nữa.
      Mày đến thân mình còn lo chưa xong, mày chắc chắn muốn sao?”

      .
      .
      .​

      Còn Tôn Bằng? giống như những gì Trần Nham miêu tả, hệt như cây tuyết tùng, vững chãi, kiên định. Nhưng cũng mang trong mình những tủi hổ, cay đắng về thân phận. Có lẽ vì vậy mà vừa Trần Nham tha thiết, lại vừa sợ mất . Vì nỗ lực nhiều hơn để đấu tranh với đời, để có thể sánh bước cùng , để khiến vì mình mà khổ sở. Tấm chân tình ấy của khiến Trần Nham phải động lòng, khiến người đọc phải thổn thức.

      biết cái gì gọi là số phận, chỉ biết, trong từng cơn mưa, cơn gió, sợi dây của số phận buộc chúng ta vào nhau. Vì em, bằng lòng xông pha hết mọi nguy hiểm.”

      Học thức có, tiền tài có, địa vị lại càng , chẳng là gì khi đứng cạnh Trần Nham. Ngay cả khi bị người khinh khi ức hiếp, tất cả những gì có thể làm chỉ là giận dữ, bạo lực, rồi hổ thẹn.

      “Khi người đàn ông cách nào bảo vệ người phụ nữ của mình chu toàn, cái cảm giác thất bại ấy như lũ quét bùng nổ, nhấn chìm tất cả tự tin và hoài bão.
      trách mình chăm sóc tốt cho em, bởi vì có năng lực nên mới khiến em long đong.”

      Tình này, khách quan mà , Trần Nham hi sinh quá nhiều. Để đổi lấy cảm giác an toàn ấm áp, để đổi lấy những khoảnh khắc hạnh phúc bên Tôn Bằng, phải tự mình đương đầu với biết bao áp lực, rồi phải đánh đổi tuổi xuân để chờ đợi . hoàn toàn có những lựa chọn tốt hơn, có thể sống nhàng hơn, vậy mà vẫn cố chấp với canh bạc ái tình chẳng đảm bảo cho tương lai hạnh phúc mà trước mắt chỉ thấy toàn buồn thương. Ừ, tình cố chấp ấy chính là điều lạ kỳ nhất, cũng là điều phi thường nhất trong câu chuyện ngôn tình đong đầy thực này.

      “Tình giống như ngọn lửa trong gió, ánh sáng ấy lắc lư chợt tắt, chưa đủ để chiếu sáng cuộc đời ai. Thế nhưng ngọn lửa đó sao lại ấm áp đến thế, mà yếu đuối như vậy, trong bóng tôi sâu thẳm, bạn trải hết lòng mình với nó lúc nào hay.”
      .
      .
      .

      “Sinh ra làm người quá mức nặng nề, luôn luôn có thất bại muôn hình vạn trạng, ép buộc bạn sống như sắt vụn, tôi luyện thành thép.”

      Cơn mưa cũng khắc họa sâu sắc và chân những nỗi buồn nơi chốn thị thành. Đọc Cơn mưa, tôi như thấu hiểu hơn rằng đằng sau những nụ cười, những câu chào xã giao đều đong đầy những tổn thương, mất mát trong quá trình đấu tranh sinh tồn giữa dòng đời khắc nghiệt. Có những người sinh ra ngậm thìa vàng trong miệng, lấy đồng tiền làm thước đo, cứ thế mặc nhiên tổn thương người. Những tổng tài của Cơn mưa hề sạch như trong ảo tưởng, đại diện cho sức mạnh của đồng tiền làm mờ mắt con người. Giữa thành phố phồn hoa nơi mọi người hối hả lao kiếm tiền, ai có thể cảm thông cho ai?



      Những nhân vật phụ đan xen trong câu chuyện khiến người đọc phải dừng lại để cảm thông. Phùng Bối Bối xinh đẹp thông minh, gia cảnh tốt là vậy những vẫn bị phản bội đau đớn, mang trong mình những tổn thương về thể xác lẫn tinh thần do chọn lựa sai lầm. Khổng Trân, thiếu nữ trẻ ngây thơ với đời mơ mộng giàu sang để rồi tự hủy hoại khi biến chính mình trở thành kẻ thứ ba hèn hạ. Trương Cường tốt bụng hết lòng vì người em Tôn Bằng và cũng si tình đến cố chấp dù chẳng được đền đáp. Họ khổ, họ khát khao hạnh phúc nhưng đời đâu dễ dàng đem đến hạnh phúc cho ai. Dường như thành phố mà họ sống quá lạnh lùng trước những giọt nước mắt của họ, quá nhẫn tâm trước những giọt mồ hôi và máu thịt tuôn rơi. Tôi nhớ mãi câu của Trương Cường khi bất chấp bảo vệ cho Khổng Trân, tình đơn phương mù quáng của :

      xem, xem thử cái thành phố này rốt cuộc có bao nhiêu ấy? Có người nuôi nhưng có người dạy, sinh ra ở nơi xó xỉnh lộn xộn tối tăm, ôm ấp hi vọng xa vời thoát khỏi số phận mà đến đô thị phồn hoa này. Ngoài thân thể của tuổi trẻ ra cái gì cũng có, cái gì cũng thể.”

      Nhưng tất cả những con người của câu chuyện Cơn mưa đều kiên cường. Họ ngã, họ khóc rồi họ đứng lên bước tiếp với niềm tin của chính mình. Đến cuối thiên truyện, tôi có thể mỉm cười với cái kết của Tôn Bằng và Trần Nham, nhưng vẫn day dứt mãi nguôi khi nghĩ về chặng đường vất vả mà họ trải qua.

      “Chẳng qua kiên cường hơn chút, em kiên cường hơn chút, cắn răng em cũng cắn rắng, cuối cùng chúng ta bước về phía nhau.”

      .
      .
      .

      Bạn có tin vào tình ? Bạn có tin mình tìm thấy hạnh phúc? Có lẽ cuộc đời mỗi người với những xuất phát điểm khác nhau đều phải vật lộn với cuộc đời theo những cách khác nhau. Nhưng Cơn mưa của Khang Thành khiến tôi tin tưởng hơn vào sức mạnh phi thường của tình , của niềm tin, của ước mơ. Và biết đâu định mệnh rồi mang đến cho bạn ai đó khiến bạn tin hạnh phúc là có .

      “Đời người như giấc mộng.
      Có người may mắn, mơ được giấc mộng đẹp, vẫn luôn mỉm cười.
      Có người may, gặp phải cơn ác mộng, vẫn cứ rơi lệ.
      là người may, gặp phải cơn ác mộng.
      Nhưng nào ngờ, trong cơn mưa ấy có bước vào giấc mơ của , thay đổi cả cuộc đời .”

      Last edited: 7/5/17
      kazuziHằng Lê thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :