ngờ câu chuyện với cái kết được coi là HE lại làm t bị ám ảnh nhiều như vậy… Ám ảnh bởi tình của nam chính Đường Diệc Diễm, Diệp Sương Phiđến điên cuồng, đến mất cả tôn nghiêm, nhưng cách thể tình của khiến thực ngột ngạt, đau đớn… Có thể nhiều người trách quá tàn nhẫn, quá độc ác, cố chấp, ích kỉ… nhưng nếu có thể, hãy 1 lần thử đứng lập trường của mà suy nghĩ lại chút, có lẽ bạn cảm thông cho tình của .
Ngay từ đầu, tiếp cận vì khơi gợi hứng thú chinh phục trong , và rồi rơi vào lưới tình , bị nhấn chìm trong tình k lối thoát dành cho . Có thể nhận ra rằng từ khi phát mình dần , trở nên rất dịu dàng, chỉ cần nghe lời 1 chút, dịu dàng hòa hoãn với chút khiến cho trái tim run lên vì chút hạnh phúc nhoi ấy. Nhưng căm hận che đôi mắt , khiến k thể nhìn ra tình cảm chân thành dành cho , chỉ thấy tàn nhẫn của , bởi vậy đối xử rất lạnh nhạt với . tra tấn bằng thứ tình mù quáng của mình, trả lại thù hận sâu sắc, đau đớn cũng day dứt…..
từng bế đứng ban công, buông lỏng tay mà : ” Nhớ kĩ, cảm giác trong lòng em lúc này chính là cảm giác trong lòng tôi, là cảm giác em mang lại cho tôi”. sợ hãi, sợ rằng mất … Thứ cần là tự do, điên cuồng vùng vẫy muốn thoát khỏi , và năm đó, khi 18 tuổi, đau đớn, bất lực, trả tự do cho :” Tự do, tôi trả tự do cho em…! “
Và rồi, 2 năm sau khi thoát khỏi ĐDD, Việt Phong xuất giống như ánh mặt trời ấm áp trong cuộc đời băng giá của , những tưởng may mắn mỉm cười với nhưng điều đáng hận là lại lợi dụng để trả thù Đường Diệc Diễm, Việt Phong Diệp Sương Phi là thế mà lại đẩy về bên ĐDD, khiến lại lần nữa rơi vào địa ngục tăm tối ấy, đau đớn, thống khổ, ĐDD và lại giày vò lẫn nhau, hiểu mình, bởi vậy cách trả thù chính là lợi dụng tình dành cho mà mang lại đau đớn cho , ” muốn trơ mắt nhìn thống khổ, nhìn tuyệt vọng” , nằm trong lòng mà cố tình gọi tên người đàn ông khác…
Tai nạn cướp sinh mạng VP, như thế có lẽ lại là giải thoát cho khỏi cuộc đời đầy hận thù này, để bị lương tâm và tình dành cho dằn vặt nữa, nhưng đau đớn mà người còn sống như phải gánh chịu quá sức chịu đựng, phải chăng may mắn hơn nhiều người khác, hơn DSP và ĐDD…?
Ông trời lần nữa lại đùa giỡn bọn họ, DSP biết mình mang thai con của ĐDD, vì tình dành cho VP, vì tự do của chính mình, lựa chọn cái chết để giải thoát…nhưng thành, ĐDD cứu được , đau khổ biết nhường nào khi thấy người mình thương từ bỏ mạng sống vì người đàn ông khác…? từng khóc mà với ” Duyệt Duyệt, rời khỏi em, chết…”, với , muốn buông tay , mà cũng thể buông tay nữa rồi, bởi vậy lựa chọn từ bỏ tất cả, tiền tài, địa vị,… vì muốn cùng xây dựng 1 gia đình hạnh phúc, biết trong lòng thống khổ bao nhiêu khi vì , vì đứa con mà trước bao nhiêu người qua đường, quỳ gối khóc cầu xin ông mình : “ nhìn được, cháu nhìn thấy… Ông! Trong mắt cháu chỉ có ấy, những thứ khác…cháu cái gì cũng nhìn được, thực thể nhìn được… Ông, cháu cầu xin ông, cháu van ông… Nếu… nếu như ấy chết, cháu mới bị hủy hoại ! “.
bỏ lại tất cả, cùng mẹ con sống qua ngày, cũng dần cảm nhận được tình của , ngày ngày làm, ở nhà nội trợ, cuộc sống của 2 người tưởng chừng như cứ bình thản mà trôi qua như thế. Chẳng bao lâu, mẹ đến tìm , hi vọng buông tha con trai của bà. Cho biết khổ sở như thế nào để kiếm tiền 2 mẹ con . đành lòng nhìn bị tổn thương hơn nữa. Lại 1 lần nữa, quyết định vì mà buông tay. Tưởng như vậy qua, nhưng may bị trượt chân, mất đứa . Đau thương là thế, tiếc nuối là thế, an ủi nhưng lại kìm lòng mà ban cho những lời nhẫn tâm: “Tôi cố ý…Tôi chịu nổi, chịu nổi phải mang trong mình đứa con của , chịu nổi Trần Việt Phong lại phải chịu dày vò mang thai nó… tôi chịu nổi tra tấn khi người khác mà lại cùng ở chỗ! “
Tôi từng trách DSP, trách tại sao có thể tàn nhẫn đến vậy, vì cớ gì, vì mà trắng tay, vì mà khổ sở, tại sao những câu bén nhọn như dao ấy cũng có thể ra bình thản đến vậy… ? Để rồi, nội tâm lại cào xé khi nghe bi thương đáp lại, khi chứng kiến vùng vẫy thống khổ: “Tôi em, ngay cả tôn nghiêm cũng có. Trái tim của em vốn có cảm giác sao? Vì cái gì lại muốn thương tổn tôi như vậy, cơ thể này muốn vỡ nát, trong mắt em vẫn có tôi. Muốn thế nào, muốn tôi phải đau khổ như thế nào em mới có thể vừa lòng…” Cứ thế, lại 1 lần nữa, quyết định buông tha : “Chúc mừng em, Diệp Sương Phi, em rốt cuộc có thể hoàn toàn thoát khỏi tôi…” tự hỏi lòng mình, có đau hay … ? có chứ, cũng có trái tim, cũng biết đau chứ, nhưng nợ quá nhiều, vậy cứ để cho hiểu lầm , trả về thế giới của có lẽ tốt hơn…
Vận mệnh cũng trớ trêu, sau 4 năm xa cách, 2 con người đáng thương ấy lại gặp nhau. Lần này, biết được nguyên nhân khiến từ bỏ năm xưa, quyết định cả đời buông ra 1 lần nữa. lại theo đuổi , nhưng sợ… sợ vì mà trở nên mềm yếu, sợ tình của sẻ trở thành điểm yếu của … dám tiếp nhận tình cảm của , trốn tránh lòng mình…Nhưng rồi giây phút cận kề cái chết, mới chợt nhận ra rằng, cần , từ rất lâu rồi, khoảnh khắc tưởng mình mất , thổ lộ hết tình cảm chôn giấu trong lòng bấy lâu… và trở về bên nhau, cũng như những cặp tình nhân khác, họ cũng trải qua nhưng phút giây ngọt ngào hạnh phúc. từng : “Duyệt Duyệt… Em biết ? Mỗi khi em ngủ, đều thích nhìn em từ trong gương! Lúc đó nghĩ như vậy giống như bức ảnh cưới “, cũng từng “ có tóc bạc mới có thể bạch đầu giai lão “… ra ước mơ của giản đơn như vậy, chỉ mong được sống cùng cả đời. tận hưởng ấm áp trong vòng tay , mà sao vẫn thấy trái tim bình lặng… Phải chăng vì hạnh phúc đến với 2 người quá khó khăn mà giờ đây khi chìm đắm trong nó rồi lại sợ hãi mất , sợ hãi rằng có nhiều điều mà vẫn chưa phát ra… ?
Cuộc sống bình yên dường như thuộc về 2 người, và rồi phát ra bí mật của , để được bên , từ thủ đoạn, nhẫn tâm giết hại những người thân xung quanh , vì sợ rằng cướp , lại lừa dối … còn là ngày xưa nữa rồi, càng trở nên bình lặng nội tâm càng dậy sóng, lại càng ác độc hơn… Hỏi làm sao sống bên nổi khi day dứt nghĩ đến cái chết của người thân, tình của lại lần nữa nhấn chìm trong nỗi dằn vặt, thể thoát ra nổi địa ngục ấy nữa rồi… mang theo con rời bỏ , mặc hối hận, mặc bi thương. Đau đớn thay, phát ra tờ giấy xét nghiệm DNA, ra… ngay từ đầu, tin tưởng , nghi ngờ cốt nhục trong bụng phải của , có lẽ bởi tình của với Việt phong năm xưa trở thành bóng ma ám ảnh suốt đời, nhưng đâu có biết, chỉ thuộc về riêng …? vẫn tìm được , lần nữa đối mặt với , nhìn xuống từ cửa sổ lầu cao, lựa chọn nhảy xuống, mệt mỏi quá rồi, muốn được giải thoát, thoát khỏi địa ngục này, thực chịu nổi tình điên cuồng của nữa rồi…
Lúc đọc đến đoạn này, tôi tự hỏi biết rằng tác giả kết thúc truyện như thế nào ? Bởi và còn khả năng cứ sống bên nhau mà bỏ mặc lương tâm giằng được, làm được. Nếu như khi đó chết , tôi tin chắc với tình dành cho , cũng theo , những ngày nằm bệnh, sống bằng chết, nếu như và cùng chết đứa vô tội ai nuôi nấng đây ?
Và thực rất bất ngờ với cái kết của tác giả. Có thể còn rất nhiều chi tiết thiếu sót, được giải quyết triệt để, nhưng cuộc sống mấy khi được trọn vẹn như vậy ? Tôi thích đoạn kết này, rất hợp lí, phải là GE mới đúng, DSP ngã xuống thoát khỏi cái chết, nhưng mất trí nhớ, cũng có còn khả năng nhớ ra nữa , nhưng đối với đó là giải thoát, sống bình thản hơn. và lại quay trở lại thời điểm xuất phát, nhưng lúc này khác, chính thức ngỏ lời theo đuổi , đoạn kết như tia sáng le lói giữa đường tình tăm tối nghiệt ngã của họ:
“ Tôi… quen sao ? “ Rốt cuộc, tôi nhịn được mở miệng hỏi, môi khẽ nhếch.
Nếu như tôi quen biết chàng đẹp trai này, số mệnh có phải đối với tôi quá tốt rồi hay ?
ta chua xót cười cười, lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Có ý gì? Cuối cùng, ta hề trả lời câu hỏi của tôi, mà ngồi xổm xuống bên người tôi.
Tôi chú ý lúc ta ngồi xuống, lưng có hơi mất tự nhiên cứng đờ. khuôn mặt lên chút đau đớn, giống như, ta cũng bị thương?
“ khỏe sao ? “ Tôi lại tò mò hỏi, vì sao lại có tò mò đối với người đàn ông này như vậy.
ta lắc đầu, bao lấy bàn tay đặt tay vịn bên phải của tôi. “ tên là Đường Diệc Diễm. Từ nay… chúng ta có thể làm bạn được ?”
xong, ý cười theo khuôn miệng ta mở rộng, ta cười đến sáng lạn, tựa như ánh mặt trời ngay lúc này đây, ấm áp lòng người!
Khoé miệng tôi cũng cong lên.
Có gì thể đâu!
Lúc này, ánh mặt trời rất sáng lạn !
Last edited by a moderator: 13/1/16