[Review] Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Review - Cảm nhận'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Bên Nhau Trọn Đời
      ́ Mạn
      [​IMG]

      Review by minnie_max_96
      Nguồn http://luv-ebook.com/forums/thread-1249.html


      Vào đề:

      Khi ai hỏi tôi mẫu người lí tưởng là thế nào? Tôi rất khảng khái mà trả lời: Tôi muốn người chung thủy như Hà Dĩ Thâm, giàu như Phong Đằng và đẹp trai như Tiêu Nại.

      Nhắc đến Hà Dĩ Thâm, người ta đến tình nhàng nhưng sâu trong đấy lại là kiên trì, bền bỉ theo tháng năm. Thực ra Hà Dĩ Thâm có rất nhiều điểm tốt, chỉ là tất cả dường như lu mờ bởi cái chờ đợi theo 7 năm của .

      Vẫn cách phân tích dựa vào cốt truyện, tôi muốn phân tích cách tổng quát, sợ làm mất từng nét đẹp, từng nét tinh tế trong . Theo dòng chảy của Bên nhau trọn đời, con người Hà Dĩ Thâm dần dần xuất nét, bắt đầu hình thành những tính cách đặc biệt, cũng theo dòng chảy này, tình với Hà Dĩ Thâm dần lớn lên, đến khi tôi ý, biết từ lúc nào.

      Câu chuyện mở ra với khung cảnh nhốn nháo ở siêu thị,đúng như Cố Mạn : Nam nữ bao năm tháng nhau, cuối cùng gặp lại chỉ là cái nhìn phớt lờ chốn đông ồn ào. Mặc Sênh muốn gặp Dĩ Thâm, muốn ngắm nhìn lần cho thỏa nỗi nhớ mong đằng đẵng, đáng tiếc cái nhìn Dĩ Thâm cũng cho . Mặc Sênh nghĩ cố tình phớt lờ , thực ra phải, Dĩ Thâm vẫn luôn cao ngạo như vậy. chưa từng để ý đến những thứ xung quanh, đối với , làm việc và chờ đợi người, thế là đủ. Hơn nữa thế làm cho mệt mỏi lắm rồi. Mặc Sênh vẫn như đứa trẻ con, vô tình làm đổ kệ hàng, Dĩ Văn quay lại, bất giác Dĩ Thâm quay lại theo… Và tình họ lại nảy nở lần nữa theo cái nhìn ấy. phải tình trong sáng thuần khiết như thuở ban đầu, tình lúc này mang theo chút hận, chút đau, nhưng là vô số mong chờ.

      Chi tiết đẩy nhanh câu truyện là gặp mặt chính thức giữa 2 nhân vật khi Mặc Sênh đem trả Dĩ Thâm ví tiền. Cái ví tiền làm rơi, Dĩ Thâm vốn là người cẩn thận chỉn chu mà, có lẽ nào vì gặp Mặc Sênh mà Dĩ Thâm cũng choáng động, cũng bất ngờ để làm rơi đồ mà biết? Cái tài tình của Cố Mạn chính là miêu tả chi tiết đơn giản, hề lí giải nhưng người đọc vẫn tự suy ngẫm, tự cảm nhận, rồi tự mình đa tình. Tiêu Tiêu đưa địa chỉ của Dĩ Thâm cho Mặc Sênh, kèm theo câu a ý là luật sư đại diện của tớ mà. Đan xen cuộc hội thoại còn có vài miêu tả về khi Mặc Sênh ra . Đây giống như chi tiết mở đầu cho quá khứ của hai người, có , có hận, có rời xa. Người đọc chưa cảm nhận được nhiều về Hà Dĩ Thâm ở đoạn này, đương nhiên vì khi người rời ai mà đau khổ, ai mà dằn vặt. Họ chỉ có thể nhìn thấy Hà Dĩ Thâm đánh mất chính mình qua lời kể trọn vẹn của Dĩ Văn: ý bắt đầu hút thuốc, uống rượu. Thường con trai ở tuổi này rồi hút thuốc cũng có gì lạ, chỉ là khi vào ngày sinh nhật bạn, Dĩ Thâm vốn rất biết giữ mình, nhưng cũng quá buông thả bản thân. Bạn bè đều ấy hàng ngày uống rất nhiều rượu, hình dáng của học sinh ưu tú khoa Luật luôn tỉnh táo còn… thờigian sau, ấy đến chỗ tôi, nhưng phải tìm tôi, đến chỉ đơn giản là tìm bức ảnh Mặc Sênh kẹp trong cuốn sách cho tôi mượn… cuối cùng cũng lấy lại được bản thân, chỉ có điều tôi hiểu ánh mắt ấy, ánh mắt quyết định chờ. Có lẽ chẳng có lời nào để cần giải thích thêm về tâm trạng cũng như tình của Dĩ Thâm lúc này. dù hận bỏ , phán cho cái án tử hình khi câu tra xét. hận che giấu về thân phận mình, hay chính là hận số phận đẩy họ vào tình huống trớ trêu. Nhưng tất cả, vẫn , nhiều hơn hận. Vì nên vẫn quyết định chờ. năm, hai năm rồi bốn, năm năm, thời gian dường như chẳng còn khái niệm với khi người ấy chưa xuất .

      Ngoài ra còn có số tình tiết nổi bật khác như Dĩ Văn trong ví ý có tấm ảnh của ấy. ấy vẫn luôn mang theo ấy bên mình, bức ảnh ngoài thân. hình ảnh khắc sâu trong lòng. thể quên, mà có lẽ cũng muốn quên, đợi về cho cái kết: Dĩ Văn,rồi em hiểu, khi ấy xuất người con nào cũng chỉ là tạm bợ.

      Có thể nhiều người coi câu bâng quơ của Tiêu Tiêu (Dĩ Thâm là luật sư của ) chỉ như giải thích logic về việc tại sao lại có địa chỉ của Dĩ Thâm. Cố Mạn tài tình hơn ở chỗ đó, Dĩ Thâm tại sao lại muốn làm luật sư cho người mẫu nổi như cồn nhưng bên trong lại trống rỗng? Đơn giản vì ấy là bạn cũ của Mặc Sênh, Dĩ Thâm làm thế chính là muốn níu kéo liên hệ giữa mình với Mặc Sênh. sợ như những người lạ mặt chưa từng quen biết, muốn vin vào cái cớ nào để gặp mặt cũng quá khó. sợ trở về mà biết, đánh mất 7 năm chờ đợi của mình…

      Trở về với nhịp truyện sau vài đoạn hồi tưởng nho , Mặc Sênh trả ví cho Dĩ Thâm, vừa có chút trống rỗng cùng thất vọng khi gặp được , vừa cảm thấy may mắn vì biết phải đối diện thế nào. Nhưng sau vài ngày, Dĩ Thâm vẫn tìm đến , đòi lại bức ảnh, như cái cớ cho tiếp xúc giữa hai người. đòi lại bức ảnh, đòi lại trả cho 7 năm đơn, đòi lại trả cho con tim mình. Dù , dù nhớ, trước mặt Mặc Sênh bướng bỉnh, Dĩ Thâm cũng chẳng kém cứng đầu chút nào. vẫn ngang nhiên tranh luận với về bức ảnh: Triệu Mặc Sênh, tôi khuyên nên tranh chấp về quyền sở hữu với luật sư…Ai biết được, có lẽ tôi cần bức ảnh để nhắc nhở mình về quá khứ xuẩn ngốc? Ai nó iDĩ Thâm chững chạc, chín chắn? Trong tình cảm, đôi khi ý cũng đáng đến lạ lùng.

      câu quá khứ xuẩn ngốc của Dĩ Thâm, Mặc Sênh ngây người đứng ngắm nhìn mình trước gương, những hình ảnh về năm đương ngọt ngào lại về. Từ lúc mặt dày theo đuổi , rồi bị từ chối. Mặc Sênh đúng, con người Dĩ Thâm nhiều khi rất đơn giản, chỉ cần cậu la hét ầm ĩ lên là ấy nhất định phải giang tay ra bế. Mặc Sênh bám dữ quá, nhiều khi Dĩ Thâm cũng thấy phiền, nhưng phải cũng rất tình nguyện mà bị phiền sao: ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời của ,…, là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp thẳng vào lòng thèm hỏi tiếng, thậm chí kịp từ chối. Bên nhau trọn đời là trong những câu chuyện ngôn tình hiếm hoi mà nam chính thắng được cảm tình của độc giả dù miêu tả ràng từng hành động. Bởi có lẽ, những lời của thẳng vào tâm trí họ, giống như ánh mặt trời của Mặc Sênh vào lòng . Dĩ Thâm lúc trẻ trong tình vừa có lúc bồng bột, vừa có lúc trầm lặng. Bồng bột là khi rất ngang nhiên tung ra tin đồn Mặc Sênh là người mình, đến khi đến thanh minh vẫn rất bình tĩnh mà : Tôi nghĩ kĩ rồi. Nếu ba năm sau nhất định là bạn của tôi, vậy sao tôi sớm sử dụng quyền đó của mình?. Trầm lặng là khi nhưng trước mắt người khác vẫn tỏ vẻ bình thường, có nhiều cử chỉ thân mật, nhiều khi lãnh đạm đến mức làm người ta hoài nghi liệu hai người họ có phải người . Ngay cả Mặc Sênh cũng đôi khi nghi hoặc về mối quan hệ giữa hai người, nhưng còn quá trẻ để cảm nhận đầy đủ, chỉ thôi, theo cách của riêng . Có lẽ chỉ Dĩ Thâm mới hiểu nhiều hơn những gì người khác nghĩ, khi tức giận vì làm bài kiểm tra tiếng kém, khi ôm và hôn vào đêm trăng mờ. Dĩ Văn đúng, mọi người bỏ qua rất nhiều chi tiết: Mỗi khi Dĩ Thâm đến chuyện Mặc Sênh đeo bám ấy, trong mắt Dĩ thâm luôn thấp thoáng nụ cười. Có những lúc ấy đến muộn Dĩ Thâm cũng tỏ ra sốt ruột yên. Dù Mặc Sênh làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch đến đâu, Dĩ Thâm cũng chỉ cau mày giúp ấy thu xếp. Dĩ Thâm Mặc Sênh có bồng bột có trầm lặng, lúc Dĩ Thâm đợi Mặc Sênh cũng có đau thương lặng lẽ. Đau thương là khi uống rất nhiều rượu, hút thuốc rất nặng, dùng nó để làm tê liệt cảm xúc của chính mình. Lặng lẽ là khi cố gắng tỏ ra bình tĩnh bên ngoài để làm mọi người lo lắng, trở về làm con người mực thước, chỉ có điều đó là kiểu bình tĩnh gọi là “sóng ở đáysông”.

      Hướng Hằng xuất cũng giống như Dĩ Văn, giúp làm sáng tỏ thêm quá khứ và tính cách của Dĩ Thâm. Trong truyện, hai nhân vật chính rất ít khi tự miêu tả mình, luật sư Hà tài giỏi, đầy năng lực lên là qua lời kể của Hướng Hằng và Viêm, đan xen chút cảm nhận bên ngoài của vài nhân vật phụ khác. Mặc Sênh ngờ nghệch lại lên qua lời kể của chính Dĩ Thâm, có chút bất đắc dĩ, có chút chiều. Lúc Dĩ Thâm vội vàng ra khỏi văn phòng để đuổi theo Dĩ Thâm, đoạn đối thoại của Hướng Hằng với Viêm đơn giản nhưng dường như miêu tả tường tận cái gọi là tình trong như mặt ngoài còn e:

      - thấy Hà Dĩ Thâm là người thế nào?

      -Lãnh đạm, lí trí, khách quan.

      -Vậy người đó chính là lãnh đạm, lí trí, khách quan của ta.

      Dĩ Thâm mời Mặc Sênh ăn cơm. Nếu phải là ấy, chắc cũng chỉ ra câu Cảm ơn với người ta rồi nhờ thư kí gửi tặng món quà thôi. ăn cơm à, đâu có thừa thời gian làm mấy chuyện đó. Nhưng tóm lại với Mặc Sênh, cái gì cũng là có thể, mất 7 năm rồi, mất thêm 70 phút ăn bữa cơm cũng có đáng gì đâu. Dĩ Thâm đến lúc này còn hận Mặc Sênh nữa, có lẽ giận, dù nhưng vẫn giận, vẫn muốn chọc tức, châm biếm Mặc Sênh:

      -Thích ăn cơm ta hay cơm tây? Vẫn nhớ cách dùng đũa chứ?

      -Ngay cả cái tên TrungQuốc của mình cũng quên làm sao viết được?

      Dĩ Thâm vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo như lúc đầu mới theo đuổi . Đến và như cơn gió, đôi khi người ta còn thấy nghi hoặc liệu bữa cơm này có phải là thực , hay chỉ là giấc mơ của Mặc Sênh? Lời khách sáo, chút lưu luyến hay bịn rịn, Dĩ Thâm mạnh mẽ phóng xe ra , để Mặc Sênh ngẩn ngơ đứng nhìn hình bóng chiếc xe dần chìm vào màn đêm yên tĩnh. hiểu chuyện gì vừa xảy ra, lẽ nào như Dĩ Thâm : mời bữa cơm về lí về tình đều hợp lí cả. Rồi bữa cơm qua , thế là hết, họ gần như mất nhau trong thành phố bé, bé nhưng vẫn đủ để hai người ngẫu nhiên gặp mặt lần thứ hai. Nhưng nếu để ông trời quyết định số phận họ đấy phải là Hà Dĩ Thâm rồi. Dĩ Thâm lúc này kiềm chế được cảm xúc muốn gặp Mặc Sênh, muốn nhìn thấy , muốn chuyện với nhưng quá kiêu ngạo, muốn thấy vẫn , vẫn đơn đến lạnh lẽo. Hay cách khác, muốn để Mặc Sênh nhìn thấy, 7 năm qua, vẫn là chờ về, dù bỏ ra dứt khoát như thế, vẫn có cách nào từ bỏ đoạn tình cảm này. Phải chăng Dĩ Thâm luôn đứng tất cả ánh mắt mọi người, giờ đây lại suy nghĩ cho hình ảnh của mình trong mắt Mặc Sênh ngờ nghệch? sợ thấy yếu đuối, muốn chê cười vì ngây ngốc chờ đợi. Nhưng dù sao Mặc Sênh sao dám chê cười , cũng là kẻ ngây ngốc vì tình mà.

      Dĩ Thâm bắt đầu đứng chờ tên Văn tiểu thư. Dĩ nhiên ấy sao có thể may mắn đến mức được Dĩ Thâm đưa đón về mấy ngày chỉ vì nhờ chút chuyện , ấy chỉ may mắn làm cùng tòa nhà nơi Mặc Sênh làm việc, rồi vô tình trở thành cái cớ giúp cho Dĩ Thâm. Mặt sắt lại, lạnh lùng bỏ , Dĩ Thâm tức giận, tức giận vì Mặc Sênh muốn xem mặt. Tức giận rồi uống rượu, nhưng chỉ tiếc là càng uống lại càng tỉnh, càng tỉnh càng cảm nhận ràng nỗi đơn độc của mình. Xin mượn hai câu thơ của Hồ Xuân Hương để miêu tả: Chén rượu hương đưa say lại tỉnh/Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn.Dĩ Thâm dường như tỉnh ra, quyết định lần nữa điyêu Mặc Sênh, nối tiếp vào câu chuyện chưa thành của họ: Vừa dứt lời chị liền bị đôi tay rắn chắc kéo mạnh, ôm riết vào lòng, đôi môi hề phòng vệ của chị bất ngời bị ép chặt, chà xát bởi đôi môi mềm nóng bỏng. Những cái hôn tới tấp dữ dội điên cuồng lên mặt, lên cổ chị, dường như xả nỗi tức giận tích tụ lâu ngày…-Mặc Sênh, thua rồi. Bằng ấy năm qua, vẫn thua em, thua thảm hại. Lại bỏ , Dĩ Thâm quay người biến mất. bất ngờ xuất , ra hụt hẫng cũng giống như bữa cơm hôm nào. đến đây, thể dành ra vài từ để miêu tả nghệ thuật Cố Mạn xây dựng. Câu chuyện vốn rơi vào bế tắc, nhưng Cố Mạn rất khôn khéo, theo như người bạn của tôi : ấy lái câu chuyện theo chiều hướng chẳng ai ngờ. Nếu đọc riêng từng chương, từng đoạn thấy bất ngờ về diễn biến, nhưng đọc tổng thể lại thấy cực kì logic và hợp lý. Tôi xin lí giải thêm về lời nhận xét này, thử ví dụ như việc Mặc Sênh và Hoa Tiên Tử xem mắt. Chúng ta đều thấy đấy chỉ là tình huống rất bình thường trong cuộc sống, hề có ý nghĩa gì quá to tát có thể ảnh hưởng được cuộc sống của hai nhân vật chính. Có điều chính vì xem mắt nên Dĩ Thâm mới tức giận, mới dám bày tỏ tình cảm của mình, mới quyết tâm tìm lại tình . Đây chính là ví dụ về vài điều đơn giản trong cuộc sống nhưng lại có thể gây ảnh hưởng đến tâm trạng và cảm xúc của nhân vật, chúng ta theo dòng cảm xúc của họ mà quên mất những việc gây ra. Vì thế cho nên khi đọc truyện, Dĩ Thâm và Mặc Sênh trở về bên nhau rồi, độc giả thấy rất hợp lí, nhưng nếu nhờ họ nêu chi tiết dẫn đến cái kết đó khó ai có thể đưa ra được dẫn chứng thuyết phục.

      Trở về với khung cảnh Dĩ Thâm đứng lặng nhìn qua màn sương tím mờ nhạt. Dĩ Thâm đưa Mặc Sênh về ngôi trường đại học cũ, nơi minh chứng cho tình của họ. vẫn dịu dàng như vậy, nắm tay khi xe buýt đông người, đưa ngắm nhìn con đường Bắc Đại vốn quen thuộc. Họ ôn lại chút kỉ niệm xưa như kỉ niệm trong giờ học Luật, khi Mặc Sênh xấu hổ vì trả lời được câu hỏi của giáo sư, giật giật tay áo của Dĩ Thâm, khi Dĩ Thâm ngại ngùng mà đứng lên nhận đấy là bạn của em. Kí ức về chạy 800m, Mặc Sênh trẻ con trêu đùa Dĩ Thâm rằng hãy treo ảnh trước mắt em, như vậy chắc chắn e chạy nhanh hơn. Đanxen vào những kí ức ngọt ngào là vài cay đắng của tình huống tại, tiến được nhưng lùi lại đành lòng. Mối quan hệ bế tắc này, thể vì vài lần gặp mặt mà giải quyết được, Dĩ Thâm và Mặc Sênh đều cần thời gian để hiểu, để cảm nhận và để quyết định.

      [​IMG]Lần gặp gỡ tiếp theo của hai người là tình cờ. Mặc Sênh phố và Dĩ Thâm trong nhà hàng. Đúng như phong cách của Dĩ Thâm, lặng lẽ ngắm nhìn Mặc Sênh và rồi kéo tay : Hà Dĩ Thâm! Hà Dĩ Thâm trước nay vốn lạnh lùng, xa cách với phụ nữ sao lại có động tác quyết liệt vậy!... ra lúc cần ta cũng nóng bỏng quyết liệt như ai. Có vẻ cũng từ cái kéo tay đấy mà Dĩ Thâm quyết định phải kéo Mặc Sênh trở về bên mình. dửng dưng lúc Mặc Sênh bị mọi người trêu chọc, phải vì lạnh lùng, bất cần mà muốn nghe về mối quan hệ của họ, những suy nghĩ lém lỉnh về . Đợi đến lúc Viêm nhắc đến chuyện Mỹ, Dĩ Thâm như bị chạm vào nỗi đau, như con thú bị tổn thương dùng giọng trầm ấm của mình đáp lại Mặc Sênh: Dĩ Thâm, sao gì?Họ tưởng rằng tôi bỏ , nhưng thực ra phải vậy…-Giải thích thế nào? Tôi cũng cho là thế.

      Dĩ Thâm biết làm thế nào để Mặc Sênh hiểu rằng lúc những lời đó chỉ là phút tức giận nhất thời. Đáng tiếc để làm sáng tỏ Mặc Sênh mãi phiền lòng và ân hận về tội lỗi của cha mình. Vì thế, Dĩ Thâm thà để hiểu nhầm , thà để mình gánh chịu dày vò của số phận chứ muốn biết được thực. trầm lặng hút thuốc, như người đàn ông trưởng thành suy ngẫm về cuộc đời, lừa dối Mặc Sênh về những điều cha . Người khôn khéo như Dĩ Thâm bao giờ dối ràng, chỉ vài câu, nhưng Mặc Sênh vẫn tự suy luận theo ý . Nhưng nếu dối mà có thể hóa giải được uẩn khúc trong quá khứ, Dĩ Thâm cũng chỉ còn có cách này. Lần đầu tiên trong câu chuyện Dĩ Thâm bộc lộ cảm xúc của mình, cay đắng mà nghiệt ngã trách hận Mặc Sênh: Sao em hỏi thẳng tôi? Em cũng chẳng thèm hỏi lại, vội xử tôi án tử hình. Triệu Mặc Sênh, em thử nghĩ xem, tôi hận em thế nào trong suốt những năm qua? Tôi chưa bao giờ gây với em, tại sao em lại gây với tôi? gây rồi sao lại bỏ chạy giữa chừng? Cảm xúc trào dâng, Dĩ Thâm kìm nén được mà bật hỏi Mặc Sênh lần nữa cùng , dù chỉ như việc kinh doanh tình cảm, thế chỉ vì có lòng tự trọng của người đàn ông, Mặc Sênh nhưng sợ thấy yếu đuối, thấy cần , như cần con tim mình.Tiếc rằng, cuối cùng lại nhận được câu trả lời nghẹn ngào của Mặc Sênh: Nhưng có điều chính em cũng ngờ, ra ngay cả cũng mang lại sức mạnh cho em nữa. Dĩ Thâm, em kết hôn rồi. Bật ra tiếng cười khô khốc, Dĩ Thâm cay độc ngẫm lại hành động của mình: châm biếm, giễu cợt vì muốn ở bên , quan tâm đến kết quả, quan tâm đến khoảng cách giữa họ, rồi chợt nhận ra mình quá vội vàng, khi vừa can đảm lần nữa về đoạn tình cảm này, Dĩ Thâm lại nhận được câu , cái kết bàng hoàng đến sững người, đúng: Triệu Mặc Sênh, có lẽ tôi điên nên mới dày vò em thế này. quá đơn, quá khao khát tình cảm nên mới cố gắng nắm bắt tình huống, mới cố gắng gắn chặt với , chỉ tiếc là Mặc Sênh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho khởi đầu mới.

      Đoạn truyện tiếp theo kể về diễn biến tâm lí của Mặc Sênh. Nếu như ở đoạn Mặc Sênh Dĩ Thâm nhưng chưa dám ở bên , đoạn truyện này phần nào lên những suy nghĩ dần trở nên quyết đoán và mang tính hành động của . Mặc Sênh quay trở về trường đại học, những kí ức lại ùa về, hình ảnh Dĩ Thâm bị chọc đến phát cáu, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ chợt ám ảnh Mặc Sênh. nhớ về quãng thời gian đẹp đẽ ấy, càng nhớ càng thấy buồn, kí ức đẹp bao nhiêu tại lại buồn đến vậy: Nỗi buồn ập đến, mỗi lúc thực, cổ họng nghẹn ừ, nước mắt ừa ra, từng giọt lăn má. Rồi kìm được, chị ngồi xuống đất, gục mặt vào tay khóc thành tiếng . Từ đó trở , bất kì đích nào cũng đều có Dĩ Thâm nữa! Sau đó, Mặc Sênh trở về thành phố Y, thăm mẹ dù được, nghẹn ngào khóc với mộ cha. nhớ cha, nhớ về hình ảnh gắn bó với suốt bao năm tháng cuộc đời, nhớ ân cần quan tâm cùng lạnh lẽo, độc nước Mỹ xa lạ. bật khóc, như đứa trẻ nũng nịu với cha. Dĩ Thâm, muốn quay trở lại với , nhưng sợ còn nữa. còn là 20 tuổi đầu có thể theo đuổi mãnh liệt mà nề hà, giờ trưởng thành hơn, bắt đầu biết suy nghĩ về cuộc sống của mình. dám trở về bên sợ ngày cần nữa, lúc đấy xoay sở thế nào. Người ta vấp ngã lần rút ra bài học, muốn mắc phải sai lầm nữa. Nhưng còn Mặc Sênh sao, vẫn muốn thử lần, nhưng lại ngập ngừng trước cái giá phải trả cho lần cá cược này: Nếu đến lúc đó mới chia tay, e con biết mình thế nào, cứ như bây giờ ít nhất con cũng quen rồi…

      Mặc Sênh dạo phố mình, hình ảnh về đội mũ lông trắng ôm chặt chàng trai còn lúng túng chợt lấp đầy tâm trí . nhớ mùa đông năm đó, mùa đông duy nhất họ ở cùng nhau. Nhớ hành động trẻ con của Mặc Sênh khi nghĩ xuốngđường càng nhiều, càng có thể gặp Dĩ Thâm. Nhớ cái vẻ mặt ngẩn người của Dĩ Thâm khi Mặc Sênh quay ...Mặc Sênh đứng lặng, nhắm mắt: Khi giữa họ là chuyện dĩ vãng, điều khó chịu nhất, đau đớn nhất là mọikỉ niệm đều như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.​
      [​IMG]
      Hình ảnh tiếp theo gây tác động lên Mặc Sênh là khi và Đào Nghị Thanh gặp Cát Lệ. Câu chuyện của Cát Lệ về Hà Dĩ Thâm làm Mặc Sênh hiểu ra đợi trở về. muốn đứng ở vị trí nổi bật để nếu tìm thấy , cũng tìm thấy , quay về bên . Cố Mạn kể chi tiết, vừa miêu tả tâm lí nhân vật, vừa giúp người đọc cảm nhận được quá khứ ngọt ngào giữa hai người. Quá khứ tại đan xen, độc giả thấy bỡ ngỡ về thay đổi gian mà lại cảm nhận được câu chuyện tình nhàng đằm thắm.

      Hướng Hằng lần này xuất như chất xúc tác. đưa cho Mặc Sênh địa chỉ phòng bệnh của Dĩ Thâm, thúc giục thăm ấy. Mặc Sênh lần nữa hồi tưởng về quá khứ qua những lời của Hướng Hằng:

      -Nếu cậu cần, tớ nhường đấy, để tớ được yên.


      -Tớ cược Triệu Mặc Sênh.


      -Hôm nay em đâu vậy? Quà của đâu?

      Ngọt ngào quá khứ và khao khát tại đan xen, dù chần chừ, Mặc Sênh vẫn đến bệnh viện, nặng nề đứng trước cửa bệnh viện mà biết nên vào trong hay bỏ . Dĩ Văn bất ngờ mở cửa ra, hai người bắt đầu chuyện, như hai người bạn lâu ngày gặp, bàn luận chút chuyện xưa. Nhờ lời Dĩ Văn, Mặc Sênh tìm thấy những câu thơ được viết rất láu của Dĩ Thâm. Đọc đến đoạn này, tôi còn băn khoăn chẳng nhẽ Dĩ Thâm còn viết cả thơ tặng Mặc Sênh, Dĩ Thâm với cái đầu lạnh? ra đúng là Dĩ Thâm viết thơ, nhưng chỉ viết câu thơ của Từ Chí Ma: Im lặng là khúc tiêu mặc biệt li, sâu lắng là khang kiều đêm nay. Nỗi lòng của phải ai cũng thấu hiểu, phải vì họ biết chuyện, chỉ vì che giấu quá tài tình. đơn, lạnh lẽo, trống trải, tất cả Dĩ Thâm đều giấu vào trong lòng, rồi giãi bày qua những câu thơ ngắn, rồi vô tình bộc phát lúc cơn say chiếm lĩnh cơ thể, khi tâm trí còn tỉnh táo: Vì sao em trở về? sắp từ bỏ tất cả, vì sao em vẫn chịu trở về?

      Giống như Dĩ Thâm, Mặc Sênh kìm chế được cảm xúc của mình, cúi xuống hôn . Nhưng khi Dĩ Thâm tỉnh lại, mất phương hướng, tự hỏi mình vừa làm gì và lại chạy trốn. Hành động của Mặc Sênh như giáng đòn mạnh vào Dĩ Thâm, khi còn bất ngờ về việc Mặc Sênh kết hôn, khi còn chưa hiểu phải giải quyết mọi chuyện như thế nào, Mặc Sênh lại hôn , cái hôn như minh chứng giữa tình cảm của bọn họ. Dĩ Thâm mệt mỏi và cay độc, dùng công việc để lấp đầy khoảng trách trống trong tâm trí mình, lạnh băng với Hướng Hằng: Tôi và ấy hoàn toàn kết thúc. , phải thế này, tự nguyện của tôi hoàn toàn kết thúc.

      Như , Mặc Sênh có những suy nghĩ mang tính hành động: Đến nhà Dĩ Thâm, đợi rất đơn giản: có cần em nữa ? Dĩ Thâm tức giận, sao có thể tức giận khi tình cảm của mình lại giống như trò đùa, dai dẳngmãi dứt. tức giận khi mình có thể trở thành đối tượng cho Mặc Sênh hồng hạnh vượt tường, tức giận vì có thể Mặc Sênh lừa dối để trốn tránh tình cảm. Vứt bỏ lí trí và lãnh đạm, Dĩ Thâm cười gằn tiếng khô khốc đáng sợ: Hừ, dựa vào đâu để cho rằng tôi cần người đàn bà ly hôn? Dựa vào đâu, dựa vào tình 1 năm trời cùng nhớ nhung đằng đẵng 7 năm trời. Dựa vào trống trải trong ánh mắt của . Dựa vào nỗi nhớ đêm đêm gặm nhấm con tim . Và dựa vào lời của Triệu Mặc Sênh. Dĩ Thâm cho lí do, chưa ngắt lời. Vì hiểu muốn tháo gỡ khúc mắc này, chỉ còn vấn đề là ở . Tiếp tục ở bên hay rời xa, quyết định nằm ở . Cho mình cái kết toàn vẹn, quyết định cũng nằm ở . Dĩ Thâm ngồi trong xe đợi dưới nhà Mặc Sênh đêm, suy nghĩ cho câu trả lời. Tôi băn khoăn hiểu quyết định mất đêm, hay chỉ quyết định mất giây và thời gian còn lại dùng để cho Mặc Sênh giấc ngủ. Có thắc mắc này vì Cố Mạn miêu tả sáng sớm tinh mơ Dĩ Thâm gọi Mặc Sênh, đăng kí xong cũng chỉ còn tiếng để Quảng Châu. Phải chăng nếu phải vì chuyến bay, Dĩ Thâm cũng đành lòng gọi Mặc Sênh sớm vậy. Lần kết hôn này của hai người đột ngột và bất ngờ, khiến cho người trong cuộc cũng cảm thấy ngỡ ngàng hoang mang. tờ giấy và con dấu, trói buộc cuộc đời hai con người tưởng như trở thành xa lạ. Dĩ Thâm biết hành động này của mình có đúng , nhưng chắc chắn hối hận, thà dày vò chính mình cũng như , bởi thế tình họ mới có được kết cục.
      Last edited by a moderator: 13/1/16
      KatKatNguyen Thuy thích bài này.

    2. KatKat

      KatKat Well-Known Member Staff Member Trial Moderator

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      366
      Wow, bài viết hay quá. truyện nhưng cũng rất mê đọc những cảm nhận của các bạn có cùng sở thích bởi đôi khi đọc nhanh quá nên cảm nhận được hết tâm trạng hay cách xây dựng nhân vật của tác giả. Đây là trong những tác phẩm Ngôn Tích thích nhất của mình. Nhưng nó cũng giống như ly cà phê sữa nóng vậy. Tuy có hậu ngọt nhưng cũng khá đắng. trong những cảnh mình khó có thể chấp nhận được đó là cảnh Mặc Sênh bị người chồng trước của cưỡng bức. Tuy đó tác giả lướt qua rất nhanh nhưng mình thấy quá xót xa cho . Người đàn ông đó nghĩ rằng chỉ cần "gạo nấu thành cơm" đạt được mục đính giử lấy Mặc Sênh suốt đời. Lúc ấy mình cũng rất giận Mặc Sênh bởi như con rùa rụt đầu. Khi bị tổn thương trốn vào cái mai của mình rồi tự viện cớ biện minh cho hành động ít kỷ, thể tha thứ được của người mà tín nhiệm như người . Đó cũng là dấu chấm hỏi về việc giữa nam và nữ có thể duy trì tình cảm bạn bè đơn thuần ? Nhưng cũng may Mặc Sênh là nhân vật của thế giới Ngôn Tình với bà mẹ Cố Mạn luôn tạo cái kết có hậu cho những đứa con tinh thần của . Mặc Sênh rồi cũng tìm lại được hạnh phúc bên Dĩ Thâm tuy lãng mạng nhưng là người đàn ông biết bản thân ai, đủ bao dung và lý trí chấp với quá khứ của người mình và đủ tự tin khi đối diện với "người xưa" của Mặc Sênh. Thiết nghĩ nếu Dĩ Thâm biết được Mặc Sênh bị tên mặt người dạ thú kia cưỡng bức phản ứng ra sao khi gặp ?

      Tuy truyện nhưng mình lại phân vân biết có nên đón xem Bên Nhau Trọn Đời phiên bản truyền hình hay ?! Mình rất thất vọng khi nhà sản xuất phim "Sam Sam, Đến Đây Ăn Nè" thêm mắm thêm muối nhiều chi tiết làm hỏng cái hay của tác phẩm. Mong là Bên Nhau Trọn Đời bị chung số phận như vậy.

    3. mikili1510 nhị

      mikili1510 nhị New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      1
      Đọc xong thấy DT quá tốt bao dung, tha thứ,chờ đợi MS tình cảm đối vs MS k thay đổi dù có biết việc của cha mẹ mình nhưng giận lây MS

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :