1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Rồng Bay Phượng Múa - Minh Nguyệt Thính Phong (81c + 1 Kết thúc)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      [​IMG]

      Tác phẩm:
      Rồng bay phượng múa
      Tác giả:Minh Nguyệt Thính Phong
      Số chương: 81 chương + 1 Kết thúc.
      Loại: HE, cổ đại
      Editor: Xinbi

      Nguồn: http://xinbi02.wordpress.com/rồng-bay-phượng-mua/

      Nội dung giới thiệu:

      Chuyện xưa đương của nữ nhân mất trí nhớ cùng vị tướng công phong lưu của nàng.

      Lại tổng kết chính là:

      Nữ nhân vật chính mất trí nhớ sau lưng giấu giếm huyền cơ, thẳng thắn nỗ lực làm cho nước mạnh, tướng công phong lưu phóng khoáng ôn nhu phe phẩy cái đuôi dụ thê rơi bẫy…

      ( ngược NP bi kịch! Có cảm tình có kích tình có kịch tình! )

      ta cũng chưa đọc hết nên chưa biết, chỉ mới đoạn mở đầu mà thấy nàng nữ chính nỳ mắc cười + tham ăn, truyện nhàn nhàn,đọc cũng được. Trích đoạn ta thấy vui thui nha, vì truyện nỳ hem cóa văn án đâu.
      ” Tần công tử cưới vợ chưa ?”
      có thê thất.” Vấn đề này àm cho Tần khải thực hứng thú, cách mờ ám, bộ dáng lỗ mãng, chờ Phượng Trữ tiếp tục.
      Phượng Trữ còn : ” Vậy Tần công tử cần phải vất vả ở đường kiếm sát thủ như vậy, trọng trách này giao cho quý phu nhân, khẳng định so với sát thủ chúng ta làm còn tốt hơn.”
      Tấn Khải nhìn thoáng qua long tam, thấy đối với chính mình cùng Phượng Trữ trêu đùa cũng hờn giận, nghĩ rằng nương này cùng thân cận, vì thế yên tâm tiếp tục , ” Phu nhân ta yếu đuối, thể sánh bằng tư thế oai hùng hiên ngang của phượng Trữ nương, sợ là đối phó với nhiều người như vậy.”
      Phượng Trữ hơi nhíu mày, chống cằm làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa, ” Ai, ta vốn muốn dạy ngươi tuyệt chiêu này, bất quá thấy ngươi khó xử như vậy, ta cho ngươi.” Nàng thò người qua, làm ra vẻ thần bí , ” Ngươi chỉ cần đưa cho phu nhân ngươi cây kéo lớn, vận dụng thích đáng, chỉ chiêu là đủ.”
      Có ai chưa hiểu, hoặc tò mò muốn biết, xin hãy tiếp tục theo dõi truyện này ở nhà ta. Thanks !
      ps: đừng nhầm lẫn nó có quan hệ gì với pbrm: long vương ngươi xấu xa nha, hai truyện này chẳng có gì liên quan đến nhau đâu.

      Ebook
      Last edited: 22/8/14
      DingDingDong, Đường Song Ychuotanmeo thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 1: Long tam phu nhân

      Từng chút từng chút ý thức xâm nhập đầu óc của nàng, nàng vừa tỉnh lại, nhất thời chỉ cảm thấy đau đầu kịch liệt, bên đầu còn vọng lại tiếng vo ve. Nàng cố gắng mở mắt ra, ánh trăng trong trẻo đến chói mắt, trước mắt cũng là mảnh mơ hồ. Nàng giống như nằm ở nơi lạnh như băng, giật giật ngón tay, đụng đến nước lạnh như băng cùng bùn đất ẩm ướt, mũi còn ngửi thấy hương vị của cỏ xanh. Nàng dường như ở bờ sông hoang dã.

      Nàng thở hổn hển, đầu là từng đợt đau đớn, nàng theo bản năng nâng tay lên muốn sờ lại phát cánh tay rất nặng, hơn nữa mới xoa đầu, tay dính cái gì ướt ướt giống như máu.

      Nàng ngẩn ngơ, nàng bị sao vậy ?

      nam nhân chạy tới bên người nàng, sốt ruột hốt hoảng hỏi, “ Ngươi thế nào ? Ngươi có khỏe ?”

      Nàng thể đáp lại, đau đớn làm giảm thể lực của nàng, đầu nàng tựa hồ còn chảy máu, nàng cố gắng muốn nhìn tình hình, muốn nhìn nam nhân ở trước mặt này, đáng tiếc chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng.

      Namtử kia có kiên nhẫn chờ nàng thanh tỉnh, kéo nàng tới bờ, thân thủ sờ soạng xiêm y nàng, miệng la hét, “ Vật kia đâu ?”

      Vật kia ? Cái gì vậy ?

      Xa xa tựa hồ truyền đến tiếng vang, tai nàng ong ong, nghe , nam nhân tìm kiếm sờ soạng người nàng cũng nghe được, vì vậy nhanh chóng đứng lên, xoay người chạy .

      Rất nhanh, đám người chạy tới giữ thân thể của nàng, bọn họ giơ đuốc, lớn tiếng ồn ào, đây đuốc rất sáng, đâm vào mắt nhắm lại của nàng, bọn họ rất ồn ào nhưng nàng nghe rất , “ Nàng ở đây, rìm được rồi, tìm được rồi…”

      Tìm được nàng ? Ai tìm nàng ?

      Nàng đau đầu quá, biết xảy ra chuyện gì, sau đó, nàng lại chìm vào bóng tối.

      Lại mở mắt, nhìn thấy đỉnh giường màu xanh đen, nàng giật giật, phát người có cái chăn mềm mại, mà nàng nằm giường. Đầu tựa hồ đau nữa, nàng lấy tay sờ sờ, đầu có vải quấn quanh, nguyên lai là bị băng bó. Nàng cẩn thận, chậm rãi quay đầu, đánh giá căn phòng này.

      Chính giữa phòng có đặt bàn tròn, bàn chỉ có cái khay gỗ, cái ấm trà, bốn cái chén. Dưới bàn là bốn cái ghế, có cái kéo đến trước bàn, hiển nhiên lúc trước có người ngồi qua. Cái ghế tỏ vẻ người này rất nhanh trở lại, chén trà mở ra bàn tỏ vẻ người này là hạng phó dịch.

      Xiêm áo trong phòng đặt ở cái bàn gần cửa sổ, gương đồng, lược son, hộp trang sức bàn đặt chỉnh tề. Sát tường có cái tủ đứng lớn, cái tủ ra vẻ đây là đồ vật của nữ nhi. Nơi này vừa thấy liền biết là khuê phòng nữ nhi.

      Dụng cụ bài trí cùng gia cảnh trong nhà sai biệt lắm, phòng trong lạnh lùng, vật phẩm đơn điệu, nàng đoán chủ nhân của phòng này được sủng. ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nàng biết làm sao nên nhanh chóng nhắm mắt lại, trong đầu nháy mắt đem vị trí cửa phòng cửa sổ nhớ kỹ, nàng ngầm giật giật, thử xem thể lực chính mình có thể hoạt động hay chưa.

      Nàng theo bản năng nghĩ rằng đây là phòng mình, đầu óc nàng có chút mơ hồ, dường như có chuyện gì thích hợp. Nhưng là cái gì, nàng nhất thời nghĩ ra.

      Cước bộ bước vào là nha hoàn, nàng nghe ra được, nha hoàn này có võ. Nàng lặng lẽ mở mắt, nhìn bộ dạng của nha hoàn kia, biết. Ngay tại giờ phút này, rốt cuộc nàng biết chỗ nào thích hợp, nguyên lai là đầu nàng, trong trí nhớ của nàng cái gì cũng có.

      Nha hoàn đứng trước giường, nhìn thấy nữ tử giường mở to mắt liền : “ Phu nhân tỉnh.”

      Phu nhân ? như vậy nha hoàn này biết nàng ? Nữ tử giường ân tiếng, lại bị thanh ngèn ngẹn của chính mình dọa nhảy dựng. Nàng làm sao vậy, rốt cuộc nằm bao lâu ?

      Nha hoàn kia là người nhanh nhẹn, thấy thế rót nước lại đây, bên thân thủ nâng đầu giúp nàng uống nước. Nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy đầu trống trơn, chịu đựng đau đầu ngồi dậy, nàng quan sát vẻ mặt nha hoàn kia, lại giống như quen biết nàng. Nàng bất động thanh sắc nhìn, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

      Nha hoàn kia thả cái chén xuống, quay đầu đối diện ánh mắt của nàng, : “ Phu nhân bị thương, vẫn là nghĩ ngơi cho tốt .”

      Bị thương ? Nữ tử giường dùng sức hồi tưởng, đáng tiếc vì sao bị thương chút ấn tượng đều có, bao gồm chính nàng.

      Dưới loại tình huống này nếu hỏi “ Ta là ai” có phải là dọa người hoảng sợ lắm hay ? Vẫn nên chọn vấn đề an toàn tốt hơn, vì thế nàng hỏi, “ Ta tỉnh, ngươi thông tri người sao ?”

      Lời này tựa hồ làm cho nha hoàn kia kinh ngạc, nàng ngẩn ngơ đáp, “ Nhị gia có việc, tới được. Thiết quản thay nhị gia ra ngoài làm việc. Đại phu , phu nhân đụng phải đầu, dùng qua dược, nghĩ ngơi nhiều đúng giờ uống thuốc là được.”

      “ Ý của ngươi là, đại phu có việc gì, cho nên mọi người cần lại đây xem cũng được, phải ?” Nha hoàn kia sửng sốt, tựa hồ biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

      Nữ tử giường dùng sức nghĩ nhị gia, thiết quản tên tự là gì, vẫn nghĩ ra được, chính nàng là ai cũng nghĩ ra được. Như vậy , dù sao cũng giấu được, hỏi ràng, “ Ngươi tên là gì ?”

      Quả nhiên nha hoàn nhíu mi, “ Phu nhân bị đánh đến hồ đồ sao ? Nô tỳ là tiểu Thanh.”

      “ Nga, là tiểu Thanh a.” nàng hỏi tiếp: “ Ta là ai ?”

      Tiểu Thanh giật mình mở to mồm, lắp bắp, “ Phu, phu nhân, đầu óc bị đánh hỏng rồi, nhớ sao ?”

      “ Đúng vậy, bị đánh hỏng rồi.” nàng thản nhiên lại còn đáp.

      Tiểu Thanh ngây người, lùi về phía sau từng bước, , “ Phu, phu nhân, đừng nghĩ đến chủ ý ngốc nghếch này, nhị gia vốn tức giận, nếu ngươi cứ bướng bỉnh giả bộ ngu ngốc, phạt nặng ngươi.”

      Phu nhân, nhị gia ? Nữ tử giường lại suy nghĩ, đem suy đoán trong lòng ra, “ Ngươi bảo ta phu nhân, lại luôn nhị gia, là tướng công của ta sao ?”

      Lần này nha hoàn phải giật mình, là kinh hách, nàng xoay người tông cửa xông ra, lớn tiếng kêu, “ Người đâu mau tới a, mau gọi Trần đại phu….mau gọi Trần đại phu…”

      Trong phòng chỉ để lại nữ nhân mất trí nhớ ngồi yên ở giường, nàng sờ sờ vải quấn đầu, lầm bẩm, “ Được rồi, ta biết phải là tướng công của ta, ngươi cũng đâu cần phải phản ứng kịch liệt như vậy ?”

      Nàng đợi hơn nữa ngày Trần đại phu cũng có tới, nhưng ra có lão phụ nhân mang theo bốn năm nha hoàn, tiền hô hậu ủng xông vào. sấm*, quả là vì nàng bước vào khí thế quá mức lỗ mãng.

      “ Nghe phu nhân xảy ra chuyện, lão thân cố ý đến xem.” Ánh mắt nàng lợi hại, nhưng môi nhếch tí nào, thoạt nhìn đúng là nghiêm khắc.

      “ Đa tạ quan tâm, xin hỏi ngươi là ai ?” lão phụ này mặc dù thân sạch , nhưng dấu được phong trần mệt mỏi, bộ dạng mệt mỏi, chắc là vừa trở về lâu. Mới về liền đến thăm nàng, biết cùng chính mình có quan hệ gì ?

      “ Hừ, đúng là nhớ ? Ta là Dư nương.” Vẻ mặt lão phụ biểu tình như ngươi giả ngu, nhưng vẫn đáp, “ Là quản trong phủ.”

      Nha hoàn vừa rồi thiết tổng quản, bây giờ lại có quản , xem ra nơi này rất lớn. Nữ tử ở giường lại sờ sờ đầu mình, hỏi, “ Vậy ta là ai ?”

      “ Ngươi kêu Phượng Trữ là phu nhân của tam gia chúng ta.” Dư nương lại nhăn mày.

      “ Tam gia ?” khó trách nha hoàn kia chạy trốn nhanh như vậy, nguyên lai là nàng đem nhị bá nhận sai tướng công, có chút khác người.

      “ Phu nhân muốn cho ta biết, cái gì cũng nhớ sao ?”

      Phượng trữ đáp, hỏi tiếp: “ Ở đây là đâu ?”

      Dư nương lạnh nhạt , “ Long phủ ở kinh thành.”

      Phượng Trữ lại hỏi: “ Ta bị làm sao vậy ?”

      “ Ngươi bị đụng vào đầu.” Dư nương cười lạnh tiếng, “ Va chạm này làm phu nhân choáng váng, tạm thời nghĩ ra.”

      “ Ngươi cảm thấy ta giả ngu ?” thái độ lão phụ ràng tốt, Phượng Trữ muốn xem cũng được. Nàng lắc lắc đầu, trong óc vẫn là trận đau đớn.

      Dư nương đứng ở bên giường lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, Phượng Trữ nhắm mắt lại, chờ trận đau đớn kia qua, nghĩ nghĩ lại hỏi, “ Tướng công của ta đâu ?” Vấn đề này chắc có thể hỏi , cái này cùng việc nàng giả ngu hay quan hệ.

      “ Cái gì ?” trong mắt Dư nương lộ vẻ kinh ngạc.

      Chẳng lẽ nàng hỏi tướng công, cũng là chuyện của người khác ? Phượng Trữ cảm thấy kì quái, “ phải ta là tam gia tam phu nhân sao ? Ta bị thương, mặc kệ ta sao ?”

      Lão phụ nhìn chằm chằm Phượng Trữ, sau đó ngậm miệng .

      Phượng Trữ thản nhiên nhìn lại nàng, nhớ tới khuê phòng trong trẻo nhưng lạnh lùng này, có nửa dấu vết nam tử trụ qua, càng nghĩ càng quái, “ Nơi này là phòng của ta ở long phủ sao ?”

      “ Đúng vậy.”

      “ Ta bị chồng ruồng bỏ sao ?”

      “ Vẫn chưa hưu.”

      “ Tướng công ta chết sao ?” Cho nên nha hoàn lúc nào cũng cung kính nhị gia, nhị gia, chẵng lẽ tam gia mất sớm ?

      có.” Dư nương mất hứng, “ Chuyện này được lung tung.”

      “ Tướng công ta ở đâu ? Ta muốn thấy .”

      Dư nương nghe vậy híp mắt lại, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, quay đầu dặn nha hoàn phía sau, “ gọi Trần đại phu tới.”

      “ Trần đại phu biết tướng công ta nơi nào đúng ?”

      Lão phụ “ Hừ” tiếng, ngồi xuống ghế, đáp.

      Phượng Trữ cảm thấy đầu cũng còn đau như vậy, nghi vấn cũng càng lúc càng nhiều, nàng tiếp tục hỏi, “ Đại nương, vì sao ta bị đánh vào đầu ?”

      “ Cái này hẳn nên là ngươi cho ta biết.” ngữ khí Dư nương tốt, hiển nhiên kiên nhẫn.

      “ Cho nên các ngươi đem ta về, biết tại sao ta bị thương ?” đột nhiên trong đầu Phượng Trữ nhớ tới nước lạnh như băng, bùn ẩm ướt, còn có ánh trăng chói mắt cùng cây đuốc.Namnhân kì quái kia ở người nàng tìm cái gì vậy ?

      Dư nương trả lời, Phượng Trữ lại tiếp tục hỏi, “ Bình thường là ai chiếu cố ta ?”

      Dư nương cũng đáp, là tiểu Thanh đáp, “ Là tiểu Thanh phụ trách phu nhân.”

      “ Nhà mẹ đẻ ta ở đâu ? Ta gả lại đây bao lâu ?”

      Phượng Trữ hỏi rất thẳng thừng, Dư nương cũng kiên nhẫn, nàng dùng sức vỗ cái bàn, hướng nha hoàn phía sau hạ lệnh, “ xem, như thế nào thỉnh cái đại phu cũng lâu như vậy ?”

      “ Đại nương a, ngươi đừng có gấp, đại phu cũng phải bằng hai chân, cũng thể nào bay đến, đừng có gấp.Chúng ta tiếp tục tâm , vừa chuyện vừa chờ.” Phượng Trữ nhìn thấy gương mặt Dư nương đen lại, tự nhiên khuyên nàng.

      “ Ta phải là đại nương.” Dư nương rất tức giận, đại nương là xưng hô ở phố phường, người phú quý người ta cũng chỉ xưng lão phụ, nàng là quản ở long phủ, làm sao có thể gọi là đại nương.

      “ Nga, vậy là Dư nương.” Phượng Trữ thuận theo sửa lại xưng hô, lại hỏi, “ Dư nương, là tâm tình ngươi căn bản tốt, hay là ngươi thích ta ?”

      Vấn đề này Dư nương tính đáp, phàm là có chút so đo, cũng ngốc đến đem thái độ của người khác trắng ra như vậy, tam thiếu phu nhân này, lại tính quỷ kế gì đây ?

      Ai ngờ Phượng Trữ lại hỏi: “ Vì sao nghĩ ta giả ngây giả dại ?”

      Dư nương rốt cuộc nhịn được nữa, vì thế thẳng, “ Loại chuyện này ngươi làm được.”

      “ Như vậy a.” Phượng Trữ cũng tức giận, chỉ lẳng lặng suy tư. Nhìn cái phòng này, gương mặt quản cùng bọn hạ nhân, quả nàng chút ấn tượng cũng có, nàng ở nơi này ? Nàng gặp qua bọn họ ?

      “ Cảm phiền lấy cho ta cái gương.” cầu của Phượng Trữ làm cho bọn hạ nhân há hốc mồm, vừa bị Dư nương như vậy, cư nhiên còn muốn cái gương ?

      Gương lấy đến, Phượng Trữ cầm cái gương soi trái soi phải, trừ bỏ miếng vài băng bó chói mắt đầu, diện mạo của nàng vẫn làm chính nàng vừa lòng, mày liễu loan loan, mắt to trong suốt, cái mũi thẳng khéo léo, cái miệng đào nhắn, đại mỹ nhân a. Trong lòng nàng cảm thấy, nàng nên là như vậy. Nhưng cảm giác xa lạ khi đối mặt với những người này…..

      Nàng nhìn lại nhìn, rốt cuộc , “ Các ngươi ta là tam gia phu nhân, lại ngay cả gia cũng chưa thấy, ta nào biết các ngươi hay giả ? Có thể hay là các ngươi thấy đầu óc ta chưa tốt nên gạt ta ?”

      Cái này là mọi người ngây ngốc nhìn nàng, Dư nương giận dữ cười, “ hồi lâu thấy ngươi, nhưng ngươi luôn nghĩ mặt mình dát vàng, xem ra tiểu Thanh chiếu cố ngươi tốt.” Nha hoàn tên tiểu Thanh nghe xong, sợ tới mức quỳ mặt đất, Dư nương cũng thèm nhìn, vẫn tiếp, “ Ngươi như vậy, chỉ bằng ngươi, chúng ta lừa ngươi được cái gì ? Vạn nhất, chúng ta lừa ngươi, bộ dáng nay của ngươi như thế, có thể làm gì được ?”

      Tức giận của nàng biểu ràng, xem ra là bị nghi ngờ của Phượng Trữ làm cho tức giận, nàng làm được gì ? Nàng ngay cả chính mình cũng biết là ai, trời đất bao la, nàng bất quá chỉ là người bé , nàng có thể làm gì ? Nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy đói bụng.

      “ Nếu , trước để cho ta ăn chút gì, ta ăn no, lại ngủ giấc. Tỉnh lại chừng đầu óc tốt lên.”

      Cái này ánh mắt mọi người phải xem ngốc tử, mà là ánh mắt xem đại ngốc tử.
      đầy canh giờ, long phủ truyền ra tin: long tam phu nhân bị đánh đến hư đầu óc.

      sấm: cái này đúng ra là sấm ngôn, là lời hoặc điềm báo trước việc lành hay dữ xảy ra
      tart_trung thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      ;) Bài đạt chỉ tiêu nhé, đầy đủ và có hình minh họa. OK
      Đường Song Y thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 2: Long tam phu nhân

      Trần đại phu vội vàng chạy đến, kiểm tra vết thương đầu Phượng Trữ xong, xác nhận ngoại thương chuyển biến tốt, tính mạng có nguy hiểm. Nhưng va chạm này làm hỏng đầu óc, chứng trí nhớ bị đè nén này, cũng dám tiếp. Bệnh này kỳ quái, là hiếm thấy, làm sao có thể tam phu nhân giả bộ ? Có khả năng phải giả, lại như thế nào giải thích biểu của nàng khác hẳn với bình thường.

      Phượng Trữ cũng bất đắc dĩ, nhưng may mà nàng có cơm ăn. Ăn no rồi ngủ, nàng cảm thấy thoải mái hơn, vì thế nằm ngã xuống giường lại ngủ.

      Nàng cảm thấy những người ở đây sợ là dối, bởi vì người diễn trò rất dễ dàng, nhiều người cùng diễn trò có vài phần khó khăn, từ đại nương đến tiểu nha hoàn đến đại phu kia, tất cả đều biết nàng, biểu tình giật mình của bọn họ cũng giống, mặt mỗi người nhìn ra sơ hở.

      Cho nên nàng ở đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?

      Đủ loại biểu , nàng cũng phải người được hoan nghênh, có thể mọi người thích nàng, nàng cũng có tướng công , thân là tướng công, nên che chở nàng, đối với nàng có cái công đạo . Nếu , nàng cũng có nhà mẹ đẻ , phu gia thương nàng, nàng về nhà mẹ đẻ.

      Trong lòng Phượng Trữ kì là có chút hoảng sợ. Nàng bi bệnh, đầu óc trống trơn, cái gì cũng nhớ nổi, đây đúng là thời điểm cần che chở, cố tình vừa mở mắt, thân lại ở trong hoàn cảnh chẳng tốt lành gì, nàng chút cũng khổ sở, quả là gạt người. Nàng cũng còn cách nào a, nàng biết nàng từng ở nơi này làm cái gì, cũng biết những người này đối với nàng làm cái gì, cho nên trước mắt, nàng trừ bỏ cố gắng dưỡng thương cho tốt, yên lặng xem xét bên ngoài, đúng là còn cách nào khác.

      Nàng nghĩ, chờ vết thương của nàng tốt lên, nàng có thể hiểu được.

      tình cũng đơn giản như Phượng Trữ nghĩ, từ khi nàng tỉnh lại, trừ bỏ tiểu Thanh ở bên chiếu cố, liền có nửa người đến thăm nàng, ngay cả Dư nương nghiêm khắc kia cũng có đến. Hỏi tiểu Thanh, tiểu Thanh chỉ nhị gia có việc, tam gia cũng có việc, đại gia ở nhà, thiết quản có việc, Dư nương có việc, tất cả đều có việc.

      Nhiều người như vậy, cư nhiên người có việc đến thăm nàng ? Phượng Trữ cảm thấy thực mất mát, nàng có năng lực gì ? Nàng bị thương nghiêm trọng, động chút liền đau đầu kịch liệt, chỉ có thể mình đứng trong phòng này, đại đa số thời điểm cũng buồn chán ngủ giường.

      Tiểu Thanh đúng hạn đưa đồ ăn cho nàng, đưa thuốc, dẫn trần đại phu đến tái khám, nhưng chỉ giới hạn trong bổn phận. Phượng Trữ có rất nhiều thời gian chính mình ngây ngốc, vì thế nàng miên man suy nghĩ, nàng làm nhiều người ghét lắm cho nên toàn gia này mới đối với nàng phản cảm như thế.

      Tiểu thanh cho nàng biết, nhà mẹ đẻ nàng là Phượng gia ở hồ châu, tổ tông long phượng hai nhà có giao ước, cho nên lão gia tử kia sinh oa nhi, Phượng Trữ gả lại đây ba năm.

      Cũng là hai nhà có giao ước, vì sao chán ghét nàng như thế ? chẳng lẽ là nàng ba năm sinh được, cho nên phu gia vui ? Phượng Trữ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khả năng này rất lớn.

      Hơn tháng sau, Phượng Trữ có thể xuống giường lại. tháng này, trù bỏ tiểu thanh cùng Trần đại phu, nàng gặp ai bên ngoài. Bất quá nàng thử, vẫn là từ tiểu Thanh hỏi ra manh mối.

      Nguyên lại phụ mẫu long gia cùng mất , đại ca long gia làm quan đương triều, là võ tướng, năm có đến nửa thời gian ở nhà, long đại cưới vợ, vợ chồng hai người tình cảm thâm hậu, cho nên long đại xuất môn, đều mang thê tử theo, lúc này hai người cũng có ở nhà. Long nhị chủ quản gia nghiệp, trắng ra là người làm ăn, sản nghiệp long gia đều do quản, tỷ như điền sản, cửa hàng, tửu lâu, đều là long nhị quản .

      Vậy tướng công long tam của nàng sao ? Phượng Trữ tò mò, hai ca ca lợi hại như vậy, tướng công nàng hẳn cũng kém ? Phượng Trữ tuy là có trí nhớ, nhưng lòng vẫn hướng về tướng công của mình. Chỉ là tiểu thanh chỉ cho nàng : “ Cụ thể tam gia làm cái gì, nô tỳ cũng lắm. Dù sao cũng thường xuyên ở nhà, bất quá bằng hữu của tam gia đặc biệt nhiều, thường tiếp đón những người này đến trong phủ làm khách.”

      Thường ở nhà, còn thường tiếp bằng hữu đến làm khách ? Nghe qua như thế nào cũng giống cái phá sản. Phượng Trữ tự giễu a, nàng được hoan nghênh, chừng cùng tướng công nàng có quan hệ ?

      “ Cảm tình ta với tướng công như thế nào ?” Lời này mặc dù hỏi ra có chút cổ quái, bất quá Phượng Trữ chút cũng xấu hổ, nàng nhớ nha, đương nhiên phải hỏi.

      Cũng may mặc dù tiểu thanh tính là thân cận, nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, tựa hồ cũng phải chán ghét nàng, tiểu thanh phu nhân trước đây và sau khi bị thương rất khác nhau, cho nên đối với vấn đề Phượng Trữ hỏi, nàng vẫn nguyện đáp lại, “ Phu nhân cùng tam gia cũng tính là thân cận.”

      thân cận đến mức ta bị thương cũng đến xem ta ?”

      Chuyện này thực làm cho Phượng Trữ oán niệm rất sâu.

      Giọng của nàng mang theo đơn cùng bi thương làm tiểu Thanh có chút đành lòng, bên , “ Tam gia bị thương trước phu nhân, vẫn hôn mê bất tỉnh, sau là Dư nương mang tam gia bách kiều thành cầu thầy thuốc mới chữa khỏi.”

      Phượng Trữ quýnh lên, đánh gãy lời của nàng, “ bị thương ở đâu ?”

      “ Tam gia bị ác nhân bên ngoài gây thương tích, lập tức ngã xuống đụng đầu.”

      Phượng Trữ mày liễu khinh giương, nghe qua đúng là vợ chồng đồng mệnh a, nàng cũng bị đánh vào đầu.

      còn nhớ .Còn nhớ ta ?”

      “ Phu nhân cần lo lắng, tam gia tốt, có thể chạy nhảy, đầu óc tổn hao gì. Ngày phu nhân tỉnh lại, Dư nương cùng tam gia mới về, cho nên có nhiều việc phải xử lí.”

      Trong lòng Phượng Trữ đối với tướng công chưa từng gặp mặt này rất là để ý, trong đầu cái gì cũng có, tình cảnh thê lương cỡ nào, long phủ lớn như vậy, nàng ngay cả người thân cận cũng có. Có cái tướng công, nguyên bản là nên làm bạn, nháo nửa ngày tướng công lại là bại gia tử cả ngày ra ngoài, gây chuyện sinh , ngay cả thăm nàng cũng chưa từng.

      Nếu cảm tỉnh bọn họ lúc trước tốt, nàng vì sao còn muốn ở nơi mọi người đều chán ghét nàng này ? Nàng cảm giác tại chính mình nên nén giận như vậy. Chẳng lẽ long gia sợ tổn hại thanh danh, cho nên lãnh đạm đối với nàng, mà muốn hưu thê cho nàng hồi hương ? Hoặc là, nhà mẹ đẻ cũng dung nàng, nàng có chỗ để ? ( mất trí mà cũng khôn dữ.)

      Dưới chuyện này Phượng Trữ càng muốn dạo nơi nơi . Gần nhất nếu nàng gặp người có tâm , hiểu chuyện của mình cũng tốt, hai là nều hiểu được cấu tạo trạch lý địa hình nơi này, bố trí sân, có thể đại khái hiểu được quan hệ người cầm quyền nhà này cùng người. Nếu hỏi người được, có thể từ vật nhìn ra được gì đó.

      Phượng Trữ cũng biết tại sao chính mình cho là vậy, dù sao nàng theo bản năng ra sân, lại phát tiểu viện nàng ở đặt trong tích giác, theo như cái này, quả nhiên nàng bị chồng ruồng bỏ a.

      Nàng dọc theo hành lang thạch lộ viên đường, rất nhanh phát bố cục tòa nhà này, nàng chậm rãi tới, thảnh thơi, thậm chí đá ít lá rụng, ném ít hoa tươi, nàng bị nhốt ở trong vườn lâu, tại, cảm thấy nghiễm nhiên bình thường.

      đường chạm vào ít phó dịch, bọn họ thấy nàng chỉ thản nhiên hành lễ tiếp đón, cũng câu vô nghĩa nào xoay người bước . Phượng Trữ lắc lắc đầu, xem ra nàng hoàn toàn được hoan nghênh. Nếu muốn tìm người chuyện phiếm, sợ là có chút khó khăn.

      Bước được hai bước, Phượng Trữ rốt cuộc phát nàng bị theo dõi, hông phải người, là mấy người, nàng đoạn liền đổi người theo dõi, như vậy dễ bị phát . Nhưng đây phải nhà nàng sao ? Nàng cư nhiên bị giám thị. Trong lòng Phượng Trữ thực thoải mái, ác ý nghĩ bị giám thị có đủ hay , muốn đem nàng ra hay .

      Cước bộ nàng nhanh hơn, hôm nay quyết tâm muốn dạo hết tòa nhà này. Phía trước là đại tạp viện, nhìn giống kho hàng cùng phòng của đầu bếp trong phủ, còn chưa tới giờ cơm, bất quá tại nhà bếp bay ra trận mùi hương của bánh bao. Phượng Trữ bỗng nhiên cảm thấy bụng thầm reo lên, nàng vào phòng bếp liền thấy, di, có người, bàn quả có cái lồng hấp bay vù vù nhiệt khí, Phượng Trữ mở ra nhìn, trong cái lồng có cả đống bánh bao mập mạp tròn trịa dùng sức hướng nàng phiêu tán hương khí dụ hoặc chờ mong có người thưởng thức.

      Nếu như thế, Phượng Trữ thành khách khí bỏ ra chén lớn, trước bắt cái tiểu bánh bao bên ngửi bên chép miệng, bánh bao nóng, hương vị thơm làm cho nhãn tình nàng sáng lên. Ngoài cửa xa xa nghe được thanh có người chuyện, là hướng bên này tới, Phượng Trữ mau chân lẹ tay đem cái lồng bánh bao chỉnh lại, cái lồng hấp lần nữa được bao phủ, sau đó người bên ngoài tiến vào.

      Vào cửa trước tiến ra cửa sau, cái gã sai vặt kia khí bất lưu thần bị người bỏ rơi. Phượng Trữ bước nhanh hơn, đem người hoàn toàn bỏ xa, sau đó nàng ôm bát bánh bao, tâm tình tốt lắm.

      Vội vã đến trước hành lang hai tầng, xem mái đình uốn cong, thúy trúc vây xung quanh, hoa cỏ lay động. Phong cảnh nơi này là tuyệt đẹp a !

      Phượng Trữ liền thích nơi này, nàng nhìn trái nhìn phải, phía trước sân nhà có núi giả canh giữ ở bên trái, phía sau hồ nước tiểu đình đứng ở bên phải, cái độc kính thông trước lâu, nàng biết làm sao chính mình hiểu được, nhưng nàng biết cảnh đẹp này là phương pháp bố trí y kỳ trận, ở sau tiểu đình núi giả là trang bị phòng vệ, ngày thường nhìn xinh đẹp, chỉ khi nào có địch xâm nhập, kiến trúc cùng trang sức bài trí đó, cũng là cơ quan đòi mạng.

      Phượng Trữ cầm cái bánh bao đưa lên miệng cắn, vì sao nàng biết ? Cái nàng nên biết là tên của nàng, nơi nàng đến, bằng hữu, tướng công nàng là người như thế nào, nhà mẹ đẻ nàng ở đâu, người nàng xảy ra chuyện gì ? Nhưng chút nàng cũng biết.

      Nàng ngẩn người, tự hối tiếc, phía sau đột nhiên toát ra thanh lạnh lùng, “ Chỗ này phải nơi ngươi có thể đến.”

      Phượng Trữ ôm bát bánh bao quay đầu, dùng sức ăn ăn, đem miệng đầy bánh bao nuốt xuống. Nàng nhìn thấy, người vừa chuyện với nàng là người trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy, lãng mi tinh mục, thân hình thon dài, mặc áo dài màu lam, đai lưng trắng, thắt lưng đeo ngọc dương chi, có chút phong độ của người trí thức, ánh măt sáng ngời, lộ ra khôn khéo. Giờ phút này mặt đầy vẻ mất hứng.

      Phượng Trữ lui từng bước, trong đầu rỗng tuếch có nửa điểm ấn tượng với người này, nhưng hiển nhiên biết nàng. Phượng Trữ theo bản năng ôm chặt bát bánh bao, còn đánh giá đối phương.

      Trong mắt đối phương lên kinh ngạc, hiển nhiên dự đoán được Phượng Trữ lại là tính tình này, chưa từng gặp qua người nào ôm bánh bao lắc lư nơi nơi ? Còn hoảng sợ.

      Phượng Trữ trầm mặc đánh giá làm cho nam tử kia híp mắt lại, còn lần, “ Nơi này phải nơi ngươi có thể đến.” Phượng Trữ mờ mịt mà chống đỡ, nam tử kia nhìn nàng ôm bát, chậm rãi , “ Như thế nào, quả nhớ ?”

      Phượng Trữ nhìn ánh mắt nhìn nhìn bánh bao, trả lời. “ Đói bụng phải ăn nhớ , nhưng người trong phủ cùng chuyện lại quên.”

      Namtử cẩn thận đoan trang nhìn biểu tình của nàng, giống như muốn xác định giả, “ Ngươi cẩn thận ngẫm lại ta là ai, nếu trả lời, ngươi hướng ta dò xét cái gì đó, lo lắng.”

      Trong giọng có hướng dẫn, có vô cùng thân thiết, còn nàng cùng dò xét này nọ, Phượng Trữ trong lòng vui vẻ, lớn tiếng , “ Là tướng công của ta ?” sắc mặt người nọ lập tức trầm xuống, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng châm chọc.

      Phượng Trữ hiểu được, “ Nga, nguyên lai phải.” trong lòng nàng tức giận, ồn ào, “ Nhị bá nhị bá, làm sao cố lộng huyền hư, tôn trọng đệ muội như vậy.” nàng nhịn được trừng liếc cái.

      Long nhị cười lạnh: “Đệ muội trọng thương mới khỏi, nhưng ra tinh thần sai.”

      Trong lòng Phượng Trữ thực thoải mái, “ Hoàn hảo, trừng người cân khí lực.”

      Long nhị bị nghẹn, đối với phản ứng của nàng có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ, ngữ khí bằng phẳng , “ Vẫn là hảo hảo dưỡng thương cho thỏa đáng, lúc trước ta với ngươi, nơi này thể tới.”

      “ Ta muốn tìm tướng công.” Phượng Trữ cảm thấy cả đầu nghi vấn, vô luận như thế nào, tướng công nên là người nàng thân cận nhất, cho dù cảm tình tốt, nhưng tốt xấu cũng là vợ chồng, nàng trước cùng tướng công ràng, thương lượng nên làm cái gì mới tốt.

      Long nhị lại ngẩn ngơ, cúi đầu , “ Ngươi cùng lão tam tình cảm hợp, trước khi bị thương thường tìm ta chuyện…..”

      chưa xong bị Phượng Trữ đánh gãy, “ Nhị bá muốn ta tuân thủ nữ tắc, bị ngươi câu dẫn ? Cho nên người trong nhà này vui vẻ với ta, là vì cái này ?”

      Nàng nhăn mày, đến cùng cũng là đem long nhị trấn áp. Tốt, người này bị đánh đến choáng váng, chuyện cũng có đầu óc sao ? Vẫn là giả ngây giả dại mưu tính cái gì ? Còn có, ngốc ngốc , chính nàng nàng tuân thủ nữ tắc, dựa vào cái gì là bị câu dẫn, nhìn qua giống nam nhân so đo sao ? Nếu coi trọng nàng, để lão tam thú nàng.

      Phượng Trữ quan sát vẻ mặt của , xác nhận có chuyện như vậy, vỗ ngực: “ Hoàn hảo, hoàn hảo, ta phải nữ nhân xấu xa. Nhị bá về sau chuyện nên suy nghĩ chút, làm hỏng danh dự nương gia tốt lắm.”

      Long nhị khóe mắt căng ra, rốt cuộc là ai chuyện có đầu óc.

      Phượng Trữ thấy long nhị có ý dẫn nàng gặp tướng công, cũng bắt buộc, , “ Nhị bá tiếp tục dạo, ta nới khác tìm tướng công.” xong ôm bát , vừa bên lại nhét cái bánh bao vào miệng, còn lầm bầm lầu bầu: “ Có chút lạnh, thực đáng tiếc, hương vẫn thơm.”

      Đợi nàng xa, tên thị vệ nhảy ra cúi đầu thỉnh tội với long nhị, “Nàng chạy vào phòng bếp, Lý kha lạc mất nàng.”

      “ Nàng làm cái gì ?”

      “ Chính là dạo khắp nơi, tiếp xúc với ai, sau đó vào phòng bếp, sau cùng là nơi này.”

      Long nhị trầm ngâm lát, thấy thị vệ kia muốn lại thôi liền hỏi, “ Còn có chuyện gì ?”

      “ Nhị gia, bánh bao điểm tâm ngươi muốn có, canh trù , chờ bột lên men cùng cùng nhân bánh, sợ là đến thời điểm cơm chiều bánh bao mới có thể xong.”

      có ?” long nhị nhớ tới Phượng Trữ kia ôm bát bánh bao, hiển nhiên nàng ăn vui vẻ.

      “ Dạ, canh trù , chỉ khố phòng sửa sang lại đôi chút, lại hồi phòng bếp chờ bánh bao sôi, vừa mở ra liền phát thấy.”

      Long nhị khóe mắt lại căng ra, nữ tử này, đầu óc bị đánh choáng váng, cư nhiên lại dám trộm bánh bao của .
      tart_trungchuotanmeo thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ok cho mem xin cái like để khích lệ Mod @chuotanmeo , Mem đc 2 like r, chờ thêm 3 like để khỏi đánh captcha đây :))
      DingDingDongchuotanmeo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :