1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Thê - Mạt Hồi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Quỷ Thê (鬼妻)

      Tác giả: Mạt Hồi (末回)

      Thể loại: vừa địa vừa cổ trang, nhất thụ nhất công (tớ ưa thể loại này nhất), HE, ma, có phần kinh dị, rùng rợn...

      Rating: rating thích hợp nhất là 16+, 14+ có thể xem nhưng tránh vài đoạn bôi trắng

      Tình trạng: hoàn

      Edit truyện: ngocquynh520 or Ami và thuhuynh96

      Beta: thewind27

      Warning: Tớ hoàn toàn biết tiếng Hoa, chỉ edit lại từ bản convert, và bản convert này rất rất khó hiểu, tớ chỉ hiểu dc 50% từ ngữ, còn lại phải nhờ từ điển, cho nên thể đảm bảo từ ngữ dịch ra đúng được 75%. Các bạn nào thấy thích có thể tự tìm bản convert hoặc tiếng Trung để đọc ^^ Các bạn yếu tim tránh xem vì có những đoạn khá rùng rợn

      Giới thiệu: Kí giả Tần Tiêu là người chuyên tìm hiểu các tin tức và kiện thần bí, ngày kế hoạch tuyến báo tới: có quỷ dị tại thôn xóm tiềm trong núi, liền tức tốc "gặp" quỷ và sau đó có cách nào trở về. Nguyên lai lại rơi đúng vào thời kỳ năm mươi năm "Quỷ Vương" cưới vợ lần, Tần Tiêu liền bị thôn dân bắt lên kiệu hoa cấp Quỷ Vương. Tần Tiêu nguyên tưởng chắc chắn mình chết, nhưng lại ngờ rằng chính mình là người Quỷ Vương Xích Trụ chờ đợi mấy ngàn năm... Từ đó diễn ra việc Quỷ Vương "theo đuổi" Tần Tiêu...

      P/S: mình là cảm động nhất chân tình của Xích ca ca...
      honglaklinhdiep17 thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 1:

      Ký giả Tần Tiêu ở chuyên mục "Truy tìm cổ đại thần bí kiện" của Tân Văn báo nghe được tin tức, toà thôn trang ở ngoại ô tiềm có chuyện tuyệt đối làm kinh kì. Này tin tức khiến cho Tần Tiêu lo lắng vì gần đây có đề tài nào nổi bật để viết, có thể chờ mong rất nhiều.

      Thế là, sáng sớm cùng ngày, Tần Tiêu cùng nhiếp ảnh gia Giang Nham cùng đến thôn trang ở tận trong núi rừng gần vực thẳm mà người ta chỉ. Hành trình ra ngoại ô của bọn khá thuật lợi, gặp gỡ chuyện phiền phức gì. Nhưng khi còn nửa đoạn hành trình, cũng chính là xa vào ngoại ô, theo lời của người chỉ đường hướng dẫn bắt đầu vào con đường dẫn dô rừng liền gặp phiền toái.

      Tần Tiêu bọn vào con đường trong khu rừng này cứ như như , thấy được đầu dừng, con đường lại có rẽ qua nơi nào khác. Khi xe vừa vào vẫn có thể miễn cưỡng được, nhưng dần dần càng sâu, con đường lại càng ngày càng khiến xe thể nào qua.

      Tần Tiêu cùng Giang Nham đường chọn lựa đành xuống xe bộ. "Ha ha, cái địa phương lúc che lúc đậy này, xem ra tiềm chuyện gì đó tầm thường! Nhìn ánh sáng mặt trời hoàn toàn bị những cây to cao che , khiến địa phương này có cảm giác lạnh lẽo và u, Tần Tiêu khỏi thấy sợ nhưng vẫn cố cười .

      "Đương nhiên, nhưng điều kiện là chúng ta bị lạc đường." Giang Nham vai đeo máy ảnh , có lạc quan cười khổ như Tần Tiêu.

      "Chắc lạc đường đâu.

      Nhưng lại đến nơi bị cây cối che rậm rạp chỉ lộ ra con đường rất , Tần Tiêu chắc khẳng định , "Đường chỉ có hướng, thế nào lại lạc đường được."

      "Chính là chúng ta được ba giờ đồng hồ rồi ."

      Giang Nham khỏi lại nâng lên cổ tay nhìn xem thời gian trong đồng hồ, " là bốn giờ năm mươi phút chiều."

      "Hả, trễ như thế?" Tần Tiêu vẫn tập trung trước, nghe được thế, sửng sốt chút.

      "Tần Tiêu, chúng ta cũng biết bao lâu mới tới được cái địa phương kia, cứ như vậy tiếp trời tối mất. Hay là, chúng ta về trước, lần sau lại tới?"

      "Này. . . . . ." đề nghị của Giang Nham khiến Tần Tiêu cúi đầu suy tư. Giang Nham cũng phải vô lý, tuy là những khu rừng rậm bây giờ còn có dã thú, nhưng khi đến tối có thể xuất cái gì dự liệu được, vì an toàn, trở về là phải nhất. Chính là, đều như thế lâu rồi, liền như thế bỏ cuộc, là có chút cam lòng... (nhiều chuyện hại thân, kiếp sau đừng làm nhà báo nữa nhá =.:)

      Ngay tại lúc này, rừng rậm gần vực thẳm đột nhiên thổi tới trận gió lớn, gió lớn từ phía sau cứ thổi tới, tiếng nhạc biết từ nơi nào truyền tới.

      "Ngươi nghe, có tiếng nhạc. Nhất định là nhanh đến địa phương đó !" Tần Tiêu bởi vậy lại thấy phấn chấn, quay ra phía sau với Giang Nham câu, liền hướng phía trước mặt vào rừng.

      "Tần Tiêu!" Nhìn Tần Tiêu bước nhanh ,bóng dáng sắp biến mất sau những cây to, Giang Nham đường chọn lựa, đành phải cùng . Bọn bước nhanh xuyên qua mảnh lại mảnh rừng rậm, qua thêm gần mười phút con đường vốn vẫn kéo dài suốt lại lộ ra hai đường rẽ.

      "Phải đường nào đây?" Tần Tiêu nhíu nhíu mày đứng ở tại chỗ hỏi.

      "Thế nào?" Vừa lúc Giang Nham đuổi theo đến thấy kỳ quái vì đột nhiên dừng lại, hỏi lại thấy được con đường tách ra làm hai.

      "Tần Tiêu, người cho ngươi biết địa phương này sao?"

      " có, chỉ cứ tiếp."

      Tần Tiêu đường chọn lựa lắc đầu. "Người cấp ngươi tin tức là ai vậy, sao lại như thế mơ hồ."

      Nhìn bốn phía càng lúc càng u ám, Giang Nham biết trời sắp tối, khẩu khí liền có chút đông cứng.

      "Người ta có thể cấp ngươi cung cấp tin tức là được rồi, ngươi hoàn trông cậy vào có thể cái gì đều cho biết ngươi àh?"

      Tần Tiêu dùng quét mắt chút về người đứng cạnh mình, "Công việc của kí giả chúng ta phải là tìm căn nguyên đáp án sao? Chuyện này, cũng là niềm vui trong công tác của ta."

      "Tuy như thế, nhưng có thể giảm ít phiền toái vẫn cần tận lực giảm..."

      Giang Nham thầm , rồi sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, liền dùng thanh lớn hơn hỏi Tần Tiêu, "Tiếng nhạc vẫn truyền tới lúc nãy là như thế nào?"

      Bọn chính là theo tiếng nhạc này mà , chính là giờ lại mất , rừng rậm bên trong còn nghe được tiếng gió thổi vào rừng như lúc nãy ở ngoài rừng.

      " biết, có thể..." Có thể cái gì, Tần Tiêu , bởi vì lời của bị thanh khàn khàn gián đoạn.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 1:

      "Hai người kia, các ngươi ở chỗ này làm gì vậy?" biết từ khi nào xuất vị lão gia lưng có bó củi đứng ở phía sau bọn , dùng ánh mắt đục và hắc ám nhìn thẳng bọn , tỏ vẻ phòng bị hỏi. Nhìn cách ăn mặc theo kiểu thôn dân của vị lão gia này, Tần Tiêu cùng Giang Nham khỏi cùng nhau liếc mắt cái, ánh mắt lộ ra vui mừng.

      Đích xác, nếu đường có ai, Tần Tiêu tin tưởng cùng Giang Nham cho dù đúng đường cũng bị lạc. Thôn tiềm trong núi rừng này, hoàn toàn bị cây to tươi tốt ở bốn phía che mất. Nếu như phải người thường đến chỗ này, nhất định tìm được cái thôn chỉ có mười hộ người này.

      "Bởi vì bị che như vậy, nên chỗ này của chúng ta rất ít có người ngoài đến." Đem Tần Tiêu cùng Giang Nham đưa đến nhà ở của mình, lão đại gia trước đem củi lưng lấy xuống giao lại cho người có niên kỉ (tuổi) tựa như tôn tử (cháu nội) của , mới mời bọn vào phòng ngồi xuống. Có thể, đúng là có rất ít người bên ngoài biết đến, dọc theo đường , Tần Tiêu cùng Giang Nham bị thôn dân dùng ánh mắt hiếu kỳ để nhìn, vài đứa thậm chí theo bọn tới cửa nhà của lão đại gia, ghé vào bên ngoài cửa tiếp tục nhìn vào xem

      . Bởi vì ở đường, Tần Tiêu bọn cho lão đại gia biết vì sao mình lại đến, bởi vậy lão đại gia biết bọn là ai, làm gì, v.v...

      Khi Tần Tiêu lễ phép với muốn gặp thôn trưởng , lão đại gia liền bình thản câu "Ta chính là" khiến Tần Tiêu cùng Giang Nham rất vui mừng "Chính là ta tiếp thụ phỏng vấn."

      Lão đại gia tiếp khiến bọn sửng sốt. từng phỏng vấn qua ít người như vậy, biết bọn đối với chuyển của tổ tông mình đều có điểm kị húy (sợ phạm đến người chết) tuyệt dễ bày tỏ, Tần Tiêu rất nhanh liền hướng lão đại gia ︰"Lão đại gia, ngài yên tâm, chúng ta công bố họ của ngài báo.

      Hơn nữa, chỉ cần là chuyện tình ngài nghĩ bị công khai, chúng ta đều tôn trọng ý tứ của ngài, làm nó công khai. Chúng ta chính là muốn biết những chuyện thần kỳ phát sinh ở thôn trang này.

      " Lão đại gia có lập tức trả lời Tần Tiêu, chính là ngồi ở vị trí thượng (), lặng yên, lâu lời. Tần Tiêu cùng Giang Nham khỏi hai mặt cùng dò xét, mà khi ánh mắt của Tần Tiêu dừng lại ở cửa lớn ngoài phòng mới phát giác phía trước những tiểu hài tử vẫn ghé vào trước cửa biết từ khi nào, mà giờ phút này, sắc trời hoàn toàn tối sầm, trong phòng, biết dựa vào cái gì mà lại có ánh lửa mỏng manh chiếu sáng.

      "Gia gia, đồ ăn chuẩn bị tốt." Lúc này, thiếu niên đỡ bó củi từ người lão đại gia lúc nãy trở lại, mang đồ ăn tiến vào đặt ở bàn lớn trong phòng.


      "Nga." lão đại gia nãy giờ gì cuối cùng cũng lên tiếng, "A Đức, mời hai vị khách nhân vào ăn. Rồi dẫn hai người đến gian phòng trống, đêm nay liền để hai vị khách nhân này ở đó nghỉ ngơi. Khi thấy lão đại gia đối với chuyện bọn có suy nghĩ mà trả lời, Tần Tiêu cùng Giang Nham khỏi cảm thấy mất mát, mà khi Giang Nham nhịn được muốn nhắc lại ý của bọn Tần Tiêu dùng ánh mắt ngăn lại , đối lắc đầu.

      Quên , hôm nay trước hết như vậy. Ngày mai tìm dịp lại. Tần Tiêu dùng ánh mắt đối với người cùng công tác vài năm, cộng có ăn ý, như thế . Thấy tình trạng đó, Giang Nham chỉ phải đem những điều sắp ra khỏi miệng nuốt vào bụng lại. Tựa hồ thiếu niên đặc biệt vui vẻ chuyện vẫn nhìn bọn , cho đến khi ánh mắt của bọn họ dừng ở người , thiếu niên mới đột nhiên quay về đối với lão đại gia "Ta bây giờ liền chuẩn bị." Sau đó, liền xoay người rời .

      "Ăn trước , sau đó các ngươi tắm rồi nghỉ ngơi. Ngày mai ta tìm người đưa các ngươi ra ngoài." Lão đại gia dùng giọng cường ngạnh với bọn Tần Tiêu, thái độ cự tuyệt của khiến có việc cầu người (tức là có việc muốn xin người khác) như Tần Tiêu cùng Giang Nham ngượng ngùng, chỉ có thể cùng ngồi vào bàn lớn, theo lão đại gia ăn cơm chiều. Mà đương Tần Tiêu bưng lên bát định ăn , đột nhiên chú ý tới đạo ánh mắt dừng ở người mình, kỳ quái ngẩng đầu nhìn , thấy được thiếu niên ban đầu phải rời khỏi trở về đứng ở ngoài cửa, vẫn dùng ánh mắt khiến người khác khó hiểu nhìn thẳng . Thế nào vậy? Khi Tần Tiêu cảm thấy phù hợp thiếu niên thu hồi ánh mắt, quay người .

      "Tần Tiêu, ngươi thế nào ?" Giang Nham phát người ngồi kế mình ngồi ngây ra, liền lấy tay khuỷu tay nhích chút.

      "A, có gì."

      Sau khi xong, Tần Tiêu thấp đầu ăn tiếp. Chính là trong lòng , ánh mắt của thiếu niên nhìn thẳng mặt chuyển thế nào cũng thể biến mất.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 2:

      Thôn mà bọn Tần Tiêu tới những có điện, phương thức tắm rửa cũng là phương thức nấu nước truyền thống. Gặp việc này, Tần Tiêu cùng Giang Nham khỏi vì trình độ phong bế của thôn trang này mà cảm thấy có chút giật mình.

      Khi Giang Nham nhịn được mà hỏi lão đại gia chính là mặt có biểu tình trả lời: "Những phương thức đông tây hợp với chúng ta."

      Câu trả lời của càng khiến bọn Tần Tiêu cảm thấy kỳ quái, nếu là đường thông ra ngoài khó có thể tiếp nhận được những điều tiên tiến ở chỗ của bọn Tần Tiêu thích hợp...

      Nghe giống như là cự tuyệt đại văn minh, thậm chí nghĩ tiếp xúc với xã hội thực. tới thôn sau, bọn Tần Tiêu liền bắt đầu có bụng nghi vấn, chính là người có thể đồng ý cùng bọn giải thích việc lại là kiểu màng thế , khiến Tần Tiêu cùng Giang Nham có cách nào khác. Ở nơi thiếu niên chỉ, Tần Tiêu cùng Giang Nham dùng thùng nước nóng lớn ở trong phòng tại hậu viện tẩy thân mệt mỏi, sau đó tới căn phòng vì bọn họ chuẩn bị để nghỉ ngơi.

      Ở cạnh giường có cái chén chứa ngọn đèn chiếu sáng, Giang Nham chà lau cái máy chụp ảnh mà xem là bảo bối, còn Tần Tiêu ghé vào ngọn đèn bàn viết viết gì đó. Giang Nham vừa nhìn chiếc máy chụp ảnh, vừa hướng người ngồi xa mình hỏi:

      "Ngươi là viết những chuyện hôm nay gặp?"

      "Ân." Tần Tiêu chuyên tâm viết, cũng ngẩng đầu, .

      "Những việc hôm nay gặp, ngươi cũng có thể viết lại thành bản thảo?" Ngữ khí của Giang Nham có chút đùa cợt.

      Cuối cùng, Tần Tiêu đắm chìm trong viết lách cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Nham cái: "Ta ta viết cái gì sao? Ta chỉ là ký lục hạ lai (biên chép sẵn cho ngày sau) mà thôi, mặc dù hôm nay có gì thu hoạch, nhưng có nghĩa là ngày mai cũng có."

      Giang Nham cười lắc đầu: "Theo quan sát của ta, cái lão đại gia ngoan cố như tảng đá vậy, phải là hai cây côn như chúng ta có thể đả động đến."

      Cây bút trong tay Tần Tiêu ở bàn nhàng xao động, có chút đăm chiêu : "Đó là bởi vì chúng ta tìm được điểm có thể khiêu dậy khối đá này thôi."

      "Ngươi có tự tin?"

      Buông cây bút trong tay, có chút mệt mỏi tựa vào ghế, ánh mắt của Tần Tiêu lại để lộ ra kiên định: "Mặc kệ ra sao, đều cứ cố gắng xem."

      Giang Nham cười đem máy chụp ảnh lau xong bỏ xuống rồi đối Tần Tiêu , đem hình dạng vô lực của , an ủi.

      "Chỗ này vẫn còn bị bôi đen, ngươi làm sao chụp ảnh đây?" Tần Tiêu nghiêng người qua... Nhìn vị bằng hữu này liêc mắt cái.

      "Bảo bối của ta đâu phải chỗ nào cũng sáng loáng, điểm hắc ám này tính là gì, vẫn chụp được ràng. lại, dáng vẻ mất hồn của người nào đó rất khó thấy, chụp lại làm kỷ niệm mới được!" Giang Nham vừa mới xong bị Tần Tiêu dùng bút đánh vào đầu.

      "Ngươi mau ngủ !"

      "Hảo hảo hảo, liền ngủ. Đúng... đều sắp mười giờ rồi, ngươi cũng ngủ ."

      "Ta viết xong liền ngủ." Giang Nham cười hì hì cầm lấy cây bút nằm giường thảy về phía Tần Tiêu lại, cẩn thận thu lại máy chụp ảnh bảo bối của mình, bỏ vào giỏ xách lại. Căn phòng chỉ có cái giường lớn, hai cái chăn, ràng, đêm nay Tần Tiêu cùng Giang Nham phải cùng nằm giường.

      Vì để ngủ sớm, nghĩ chịu quấy nhiễu, Giang Nham ngủ thẳng dựa vào vách tường, nhượng cho Tần Tiêu vị trí ở ngoài. Vì hôm nay ngồi xe nửa ngày, lại thêm nửa ngày, mới ngủ bao lâu, Giang Nham liền ngáy to.

      Đợi cho Tần Tiêu viết được xong đoạn, mới phát thời gian quá mười hai giờ. Lúc này liền thấy buồn ngủ lần nữa, Tần Tiêu liền ngáp, đường chọn lựa đành phải qua loa thu thập lại mặt bàn chút, đứng dậy thổi tắt ngọn đèn, nằm xuống giường ngủ. biết ngủ baolau Tần Tiêu hiểu sao liền tỉnh dậy, khi mắt mở ra , căn phòng vẫn mảnh tối đen, cái mũi linh mẫn trong ban đêm ngửi được chính là sáp vị trong phòng truyền tới. Trời vẫn
      chưa sáng, sao lại tỉnh lại thế này? Đúng lúc Tần Tiêu như thế nghĩ nhạc thanh cùng Giang Nham từng nghe được đột nhiên từ ngoài phòng truyền vào. Tần Tiêu xoay người ngồi dậy, nghiêng qua thân mình nhìn Giang Nham nằm bên cạnh, nhìn đến vẫn ngủ say, liền ngồi ở giường nghe hồi, mới dụi dụi mắt cẩn thận xuống giường.

      Bởi vì tiện thắp sáng đèn, Tần Tiêu chỉ có thể sờ soạng đến cánh cửa đóng chặt phía trước, nhàng rút ra then cài cửa, mở cửa ra ngoài. ra ngoài phòng, thanh nhạc vốn ràng bắt đầu trở nên ràng, thanh giống như tiếng mưa phùn cứ thế đánh vào cây cối. Tần Tiêu cũng biết thanh là từ nơi nào truyền tới, nhưng có cỗ gì đó khiến thể kìm lòng hướng phía đến. Những cây lớn ngoài phòng lâm vào bên trong bóng đêm, thể thấy phía trước, tựa hồ hắc ám này có thể đem người cắn nuốt, Tần Tiêu cũng có chút run rẩy, nhưng là khát vọng trong lòng vẫn khiến từng bước về phía trước──

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 2

      "Người kia, khuya khoắt ngươi muốn đâu?" Cánh tay Tần Tiêu bị người kéo lấy mạnh, tâm thần hoảng loạn quay về phía sau liền thấy được mặt người ràng, trong bóng đêm cả người lão đại gia ra loại cảm giác khiến người ta thể tưởng được.

      "Ta..."

      Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn nhìn phía trước, sau đó quay sang nhìn lão đại gia, "Ta nghe được trong rừng truyền tới ít thanh , liền muốn xem."

      "Truyền tới thanh ?"

      Lão đại gia ánh mắt hơi đục lại hắc ám thẳng tắp nhìn Tần Tiêu, "Là thanh gì?"

      Tần Tiêu suy nghĩ hồi, mới cẩn thận đáp ︰"Là thanh nhạc được thổi ra... cứ tí tách, a, rất giống thanh nhạc người cổ đại thổi khi nghênh thân (đón dâu)..."

      Lão đại gia bỗng nhiên tăng thêm lực đạo nắm lấy tay , Tần Tiêu bị đau đến nhăn mày.

      "Ngươi..." Lão đại gia nhìn thẳng Tần Tiêu, trong đôi mắt lộ ra dị dạng hoang mang "...Là ngươi."

      "Đại gia..."

      Tần Tiêu cảm thấy khó hiểu vì tự nhiên lại như thế, "Ta thế nào?"

      "Cấp ta trở về ngủ!" Lão đại gia đột nhiên lớn tiếng rống lên, chính là thanh rất nhanh bị rừng rậm hắc ám nuốt chửng.

      "Đại gia..." Tần Tiêu bị doạ nạt sững sờ tại chỗ.

      "Trở về ngủ, trở về ngủ!" Lão đại gia sử dụng lực khí túm lấy Tần Tiêu đẩy trở về.

      "Chính là..." vì cái gì đột nhiên thoạt nhìn tức giận... Toàn thân đều phát run... , đúng hơn là bất an và sợ hãi...

      "Sáng mai các ngươi nhanh chóng rời khỏi thôn cho ta! Sáng sớm liền cút! Vĩnh viễn cho vào thôn lần nữa!"

      "A?"

      Nghe , bước chân của Tần Tiêu liền dừng lại, "Đại gia, chính là chúng ta đến đây..."

      "Bí mật, các ngươi muốn biết bí mật của thôn có phải hay ?"

      Lão đại gia dừng lại bước chân hung hăng nhìn thẳng Tần Tiêu, "Chính là các ngươi thể lấy mạng để trao đổi ?!"

      "Cái...." Cả người ngây dại, Tần Tiêu chưa kịp tiêu hoá câu này liền bị lão đại gia dùng sức đẩy vào gian phòng ở vừa mới rời khỏi.

      "Đại gia, ngươi nghe ta , chúng ta làm cái gì..."

      Tần Tiêu bị đẩy vào trong phòng lại cố đánh vào cửa muốn cùng người bên ngoài giải thích, lại cả kinh vì lão đại gia đem cửa phòng khoá lại.

      "Ngày mai trời sáng ta gọi người đưa các ngươi ra thôn, nhớ kỹ, cần tái tiến vào. Ta là vì tốt cho các ngươi."

      Lão đại gia đứng ở ngoài phòng than thở xong câu này liền xoay người rời , mặc kệ Tần Tiêu la lên thế nào cũng quay về "Tần Tiêu, thế nào? Nửa đêm ngươi la cái gì?"

      Giang Nham bị tiếng kêu của Tần Tiêu đánh thức liền từ giường ngồi dậy, từ từ mở ra hai con mắt buồn ngủ, kỳ quái hỏi.

      "Chúng ta bị nhốt ở trong phòng."

      Tần Tiêu ngồi xuống ghế, . "Cái gì?"

      Nghe , Giang Nham hai mắt liền mở trừng, lập tức bò xuống giường tới cửa phòng dùng sức kéo, nhưng làm như thế nào cửa phòng cũng thể mở ra được, "Thế nào lại như vậy? Bọn muốn làm gì chúng ta?"

      Tần Tiêu có chút đau đầu, dùng tay nhu nhu huyệt thái dương: "Bọn cái gì cũng làm, chính là sáng mai đem chúng ta đuổi khỏi thôn."

      Nghe được như thế, tựa hồ cảm giác được điều gì đó, Giang Nham liền đến gần Tần Tiêu hỏi: "Vừa mới có phải hay xảy ra chuyện gì?"

      "Ân." Tần Tiêu thanh vô lực trả lời. "Rốt cuộc thế nào?

      Tần Tiểu chỉ phát ra tiếng, Giang Nham liền truy hỏi tiếp. Tần Tiêu than thở tiếng mới : "Ta vừa mới tỉnh lại nghe được ngoài phòng có thanh , liền thấy kỳ quái muốn xem, chính là bị lão đại gia ngăn lại. Khi biết ta vì cái gì muốn ra ngoài sắc mặt liền biến đổi, cho ta phân giải liền đem ta đuổi về phòng, khoá cửa lại."

      "Thanh ?"

      "... Chính là, đường chúng ta tiến thôn, nghe được đoạn thanh nhạc. Giống như thanh người cổ đại dùng đón dâu."

      Lời khiến trong lòng Giang Nham phát sinh ra ý tưởng, lâu sau, có được kết luận, liền ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu : "Có thể nào, nhạc thanh này chính là bí mật tiềm của thôn?"

      "Ta nghĩ là phải" trong nội tâm cảm thấy loạn, nhưng do thói quen công việc Tần Tiêu vẫn phán đoán tiếp, "Tòng đại gia phản ứng kịch liệt như vậy, ta cẩn thận tiếp cận bí mật bọn nghĩ cho chúng ta biết. Vì vậy, ngày mai chúng ta bị đuổi ra ngoài.

      " ngốc!" Giang Nham đột nhiên mắng câu, rồi mới thần bí , "Dù sao chúng ta cũng biết đường , chờ người đưa chúng ta rời khỏi rồi, lén trở về phải được sao?"

      "Như vậy có vẻ tốt?" Tần Tiêu ý thức phản đối.

      "Vậy ngươi nghĩ muốn bỏ lở giữa chừng sao?"

      Giang Nham nhìn , " kiến bí mật này chắc chắn nhượng người khác phấn chấn, nhất định hội hấp dẫn thị tuyến (mắt) của người đọc. Ngươi cũng muốn được thưởng nhiều chút, ân?"

      Lời của khiến tâm của Tần Tiêu động, cười cười vỗ vai Giang Nham, câu trả lời ra cũng biết. Chính là, khi Tần Tiêu quyết định như thế, nội tâm liền có cảm giác bất an mãnh liệt. việc này, khiến đáy lòng cảm thấy rét lạnh, bất an... Đáng tiếc, rất nhanh liền đem cảm giác này ném , chỉ còn lại mong muốn giải được bí mật của thôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :