1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quyền thiếu cưng chiều, vợ yêu khó nuôi - Cố Nhiễm Nhiễm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyền thiếu cưng chiều, vợ khó nuôi

      Tác giả: Cố Nhiễm Nhiễm
      Converter: Ngocquynh520

      Editor + Beta-er: Puck

      Số chương: 99 chương

      Thể loại: đại, trùng sinh, sủng, nữ cường



      Giới thiệu nội dung:

      Ở đế đô, ai biết Quyền Hạo, hễ là người nghe được tên khỏi run lẩy bẩy.

      Nhưng ở trong mắt Lâm Hi, chỉ là con chó trung thành tận xương.

      *_*

      Trong buổi sáng trùng sinh thành ăn xin bé, mà cao cao tại thượng.

      Vốn là hai người dính líu, nhưng bởi vì cha mẹ vô lương tâm của giao cho , hai người bắt đầu dây dưa cả đời.

      Cùng ở dưới mái hiên, giả la lỵ và thiếu gia giàu có ngây thơ có thể trôi qua cuộc sống hạnh phúc ?!

      La lỵ là nữ vương? Hay thiếu gia lạnh lùng là con chó trung thành? Tất cả cần thời gian chứng minh.

      chính là người trong số mệnh của , là cây xương sườn người, là kết quả đời của , trải qua, từng vùng vẫy, năng lượng tình đúng hẹn mà đến sao?

      *_*

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @huongntd : post chương đầu nàng.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.1: Ngã chết đáng đời

      Editor: Puck

      Tòa nhà nằm khu vực vàng Lĩnh Lâm của đế đô, lúc này hoàn toàn hỗn loạn, còi báo động vang lên ngừng.

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu cuối, đèn đuốc sáng ngời, có bóng dáng đàn ông cao lớn đứng trước cửa sổ.

      Ngũ quan của hết sức tinh xảo lại mất vẻ đàn ông, hình dáng gương mặt thâm thúy khác thường, vừa nhìn có vẻ là con lai, nhưng nhìn kỹ, lại tràn đầy ý vị phương đông. Lông mày đậm như mực, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, khóe môi mang theo nụ cười lạnh lùng, nếu như có người nhìn thấy chỉ cảm thấy nghiệt lại lạnh lẽo.

      Tròng mắt giống như biển sâu dưới bóng đêm, mênh mông bát ngát lại ngầm dao động dưới mặt biển, khó bề phân biệt.

      Dung mạo có góc cạnh thường thường làm cho người ta cảm thấy kiên cường, rất lạnh lùng, nhưng người tản mất ra khí thế y hệt Đế Vương làm tăng thêm khí phách đặc biệt quần lâm thiên hạ *.

      (*) quần lâm thiên hạ: hình dung người có tướng Đế Vương, chỉ người đạt tới địa vị tối cao vô thượng (Theo baike)

      Bộ âu phục màu đen lại truyền ra vẻ đàn ông nồng đậm, đường cong bả vai hoàn mỹ thể bắt bẻ di ien n#dang# yuklle e#q quiq on được lại mất vẻ nghiêm túc trang trọng.

      Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Quyền Hạo khẽ hé mắt về phía cửa, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ “ vào”.

      Trần Tiêu ở ngoài cửa nghe được giọng thiếu gia nhà mình, đáy lòng vốn sinh ra hồ băng, bây giờ càng thêm hận toàn thân thể biến thành trong suốt mà biến mất.

      Nghĩ đến ngọc bội quan trọng nhất đối với thiếu gia bị trộm , thân thể tự chủ được mà run run, cẩn thận mở cửa, tim treo lơ lửng, chỉ sợ nếu thiếu gia nhà mình nổi cơn thịnh nộ, mình chắc gặp phải đối đãi bi thảm.

      Mắt Trần Tiêu lóe lên, biết nhìn nơi nào, mắt có tiêu điểm.

      “Bắt được chưa?” Quyền Hạo mắt lạnh nhìn Trần Tiêu, tròng mắt bị tầng sương mù che kín, mơ hồ có chút tức giận bừng bừng và sát ý, khí thế toàn thân giống như bị đóng băng, khí lạnh bức người gay gắt.

      “Thiếu gia, bây giờ tên ăn trộm kia ở lầu chót.” Trần Tiêu dám nhìn chăm chú vào tròng mắt của Quyền Hạo, tầm mắt khỏi nhìn nền, hơi sợ hãi rụt rè, đồng thời đáy lòng cũng hơi sợ. Tuy và thiếu gia nhà mình cùng lớn lên, nhưng nhiều năm như vậy cũng thăm dò tính khí của thiếu gia nhà mình, dáng vẻ của thiếu gia bây giờ dọa người.

      Những lời này khiến cho tròng mắt Quyền Hạo dính vào tầng màu lửa đỏ, tròng mắt lạnh lẽo vô cùng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu, “ đám ăn hại.” rồi khẽ nắm chặt, tim của lại thoáng đau.

      “Thiếu gia, ngài đừng nóng vội, ngọc bội rất nhanh có thể cầm về.” Trong lời của Quyền Hạo có băng lạnh khiến cho thân thể Trần Tiêu mơ hồ phát run, chuyện cũng hơi khẩn trương, tim đập nhanh hơn rất nhiều.

      Con mắt lạnh lùng như băng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu khẩn trương, vô cùng sợ, khuôn mặt tuấn mỹ của Quyền Hạo hoàn toàn bị băng lạnh bao phủ, cả người tản mát ra khí lạnh khiến di1enda4nle3qu21ydo0n người ta sợ hãi. “Cút.” Ba phút sau, Quyền Hạo mở môi mỏng ra, khí lạnh bức người .

      Lấy được chữ cút, trong lòng Trần Tiêu đừng tới có bao nhiêu vui vẻ, mồ
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1.2: Ngã chết đáng đời

      Editor: Puck

      Bọn nhân viên an ninh dưới chỉ huy của Trần Tiêu, càng phát huy vô cùng tốt, bây giờ ở trong trạng thái lợi thế, cũng sắp ép Lâm Hi Nhi khoanh tay chịu trói rồi.

      Dưới bàn chân đột nhiên trượt , Lâm Hi Nhi thiếu chút nữa ngã xuống, vội vàng thăng bằng lại thân thể, lại quên mất bọn nhân viên an ninh tấn công, mặt của bị tên nhân viên an ninh nhẫn tâm đánh lên quyền. Khóe môi thoáng chốc cứng đờ, Lâm Hi Nhi nổi cơn thịnh nộ, con mẹ nó, đánh đâu cũng có thể, thế nhưng đánh lên mặt , quả là tìm chết.

      định ra sức phản kích, nhưng đám nhân viên an ninh vây quanh càng ngày càng nhiều, khổ sở phát , bây giờ có chắp cánh cũng thể bay. Chớp chớp tròng mắt tràn đầy linh khí, tay chân Lâm Hi Nhi càng phát ra vô lực, mắt thấy mình bị bắt được.

      Nhìn hoàn cảnh chung quanh chút, định đấm ngực.

      đây là tự tìm đường chết, lúc ấy trộm ngọc bội thành công, bi nhóm người áo đen truy đuổi chạy trốn lên lầu chót, định dùng cái dù bay lên chạy trốn từ đây.

      Nhưng bây giờ sao rồi, con mẹ nó, sắp bị bắt tại chỗ rồi.

      đống lớn nhân viên an ninh bên cạnh, chính là chực chờ đợi bắt sống đó.

      Vậy phải làm sao bây giờ? die nd da nl e q uu ydo n Phải làm gì đây?

      Đột nhiên, tầm mắt Lâm Hi Nhi thoáng chuyển lên ngọc bội tay, tia sáng lóe lên.

      “Tất cả dừng tay cho tôi, nếu tôi ném xuống.” Lâm Hi Nhi giơ tay cao lên, tỏ vẻ đe dọa.

      Những người này vì cái gì, cũng chỉ vì ngọc bội trong tay , bay giờ vì nhân viên an ninh tính mạng, ngọc bội này chính là bùa hộ mệnh của rồi.

      Bọn nhân viên an ninh thấy hành động và vẻ mặt của Lâm Hi Nhi giống như đùa, trong lòng rất khẩn trương, vốn định bắt sống Lâm Hi Nhi cũng dừng lại. So sánh với bắt sống Lâm Hi Nhi này, vẫn là ngọc bội trong tay quan trọng hơn.

      “Đừng, có gì từ từ .” Trần Tiêu khẩn trương đến tim lại lần nữa treo cao, nhìn ngọc bội trong tay Lâm Hi Nhi, vội vàng . bắt được Lâm Hi Nhi có thể quên , thể cầm ngọc bội trở về, đây chính là chết người đó.

      Bọn nhân viên an ninh ngừng tấn công, còn có người đàn ông cấp chỉ huy khẩn trương như thế, Lâm Hi Nhi biết mình ép đúng bảo bối, nghĩ thầm chiêu này quả nhiên có hiệu quả, “Để cho bọn họ cách xa tôi chút.” Lâm Hi Nhi lạnh lùng .

      Vốn chuẩn bị bắt giữ thần trộm này, bây giờ vừa ra tới đây. Trực giác của Trần Tiêu cho thấy tim của mình sắp bị dọa đến ngừng đập, cho dù nữ thần trộm chết cũng sao, nhưng nếu ngọc bội
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: tên ăn xin

      Editor: Puck

      Lâm Hi cầm chén cơm, chớp mắt to, rất bất đắc dĩ nhìn cha mẹ của mình.

      Con mẹ nó, làm ăn trộm ngã chết thôi , nhưng vì cái gì lại trùng sinh lên người tên ăn xin mười hai tuổi. Tên ăn xin này tên gọi là Lâm Hi, kém chữ so với tên ở đời trước.

      Khó khăn tiếp nhận mình sống lại, nhưng ai có thể cho biết, tại sao lại có cặp cha mẹ đáng tin cậy như vậy, tại sao lại là tên ăn xin?

      Oa! Oa! cầm chén cơm đứng ở cửa khách sạn cao cấp nhất ở đế đô, Lâm Hi khóc ra nước mắt.

      Sống lại làm nhóc gầy yếu, nhưng lại còn phải đến trong khách sạn xin tiền, vậy quá mất mặt rồi. Dù sao cũng là đời thần trộm mà, bây giờ dù cái gì cũng còn, chính là con đôi ăn xin mộc mạc, nhưng muốn xin tiền.

      Cha Lâm và mẹ Lâm thấy khuôn mặt nhắn rối rắm kia của con hôm nay, trong lòng đều cảm thấy rất kỳ quái, bình thường nhà ba người bọn họ xin tiền, đều do con ra tay, bởi vì, cũng bởi vì dáng vẻ thiên sứ gặp rủi ro kia của con , luôn khiến cho rất nhiều người đồng tình, xin được rất nhiều tiền, mà con cũng rất thích xin tiền. Vậy tại sao, bây giờ con vừa nghe đến muốn vào trong khách sạn xin tiền, khuôn mặt tuy hơi vàng vọt chút nhưng vẫn xinh đẹp như cũ lại nhíu chặt, thoạt nhìn dáng vẻ muốn .

      “Hi Hi, nhanh lên chút xin tiền.” Thấy chậm chạp có hành động, vẫn đứng bên cạnh con , mẹ Lâm nhịn được thúc giục.

      Làm như giận dỗi cong đôi môi mềm mại lên, Lâm Hi tỏ vẻ tình nguyện, vặn vẹo : “Mẹ, con muốn .” Đùa gì thế, Lâm Hi Nhi khi còn sống, tuy tuổi thơ trôi qua tốt, nhưng cũng chưa từng ăn xin, bây giờ trở thành Lâm Hi, để cho xin tiền, vô cùng muốn. cũng hiểu, cha mẹ trước mắt đều có thân thể khỏe mạnh, sao muốn thông qua lao động nhận được tiền tài, cần phải ăn xin.

      Cha Lâm, mẹ Lâm nghe vậy khựng lại, liếc mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy nghi ngờ trong mắt đối phương, hôm nay sao con kỳ quái như thế, nếu đổi thành trước kia, con bé còn vui mừng xin tiền.

      Sờ sờ bụng trống , mẹ Lâm nhíu nhíu mày, “Hi Hi, ngoan, xin tiền, mẹ và cha ở chỗ này chờ con.”

      “Hi Hi, nghe lời của mẹ con, con cũng muốn nhà chúng ta bị đói đâu.” Thấy con vẫn dáng vẻ miễn cưỡng kỳ quái, cha Lâm dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ.

      Qua phút, Lâm Hi vẫn đứng bất động, chớp chớp đôi mắt to giống như búp bê lộ ra hơi nước long lanh, tỏ vẻ rất uất ức.

      Con bình tĩnh đứng bất động, cha Lâm và mẹ Lâm đều nóng nảy, “Hi Hi, trai con ngã bệnh vẫn chưa hoàn toàn tốt đâu, lúc này cần có đồ dinh dưỡng thuốc bổ mới được, bây giờ chúng ta cũng có tiền, con lại xin tiền, chẳng lẽ con muốn nhìn bệnh con vẫn tốt lên sao?”

      Vẻ mặt tràn đầy được tự nhiên của con nít mặt Lâm Hi trong nháy mắt biến mất, trong lòng thầm chửi đôi vợ chồng trước mặt. lầm, còn chưa từng gặp cha mẹ như vậy.

      Thấy con hơi lay động, cha Lâm tiếp tục dùng giọng hơi khàn khàn , “Hi Hi, nhanh , trai còn chưa ăn cơm nữa.”

      Trí nhớ của thân thể này ràng cho biết, còn người trai lớn hơn ba tuổi, tên là Lâm Thần, bây giờ bị bệnh liệt giường. Gia đình này nghèo khó hơi đáng sợ, cũng dẫn đến Lâm Thần bởi vì bệnh vẫn được điều trị tốt.

      Nghĩ đến điểm này, Lâm Hi rất bất đắc dĩ cũng hơi bất lực.

      Thân thể này quá non nớt, mới mười hai tuổi, mà bởi vì dinh dưỡng đầy đủ lâu dài, bề ngoài thoạt nhìn còn hơn, giống như khác tám chín tuổi lắm. Cho dù có muốn thay đổi tình trạng của gia đình này, tạm thời cũng làm được, thân thể bé giống như mầm đậu thể làm được cái gì.

      Đối diện với hai cặp mắt cầu xin của bọn họ, Lâm Hi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :