1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quyết ý đi cùng anh - Mộc Phạn (40c + 1NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]
      - Tác giả: Mộc Phạn
      - Dịch giả: Mai Dung
      - Đơn vị phát hành: Bách Việt
      - NXB: Thời đại
      - Số trang: 644
      - Số chương: 40
      - Giá bìa: 122.000VNĐ
      - Ngày xuất bản: 11/2011


      ***********************

      Giới thiệu:

      Lục Quyển Nhĩ quyết tâm vào đại học C với mong muốn có cơ hội bày tỏ tình cảm của mình với Cao Mạc - người mà thầm từ lâu. Nhưng trong buổi tập huấn quân đầu năm học bị Cao Mạc bắt gặp mình và Đinh Mùi cùng ôm nhau nằm ngã dưới đất trong tình huống dở khóc dở cười.

      Trong khi việc bày tỏ tình cảm với Cao Mạc thuận lợi, tình bạn giữa và Đinh Mùi phát triển. Rồi do hiểu lầm, Cao Mạc quyết định dứt áo ra , sang Mỹ tu nghiệp cùng với Diêu Sênh - xuất sắc về mọi phương diện theo đuổi và cũng là người từ chối tình cảm của Đinh Mùi.

      Từ đồng cảm vì bị bỏ rơi, Quyển Nhĩ và Đinh Mùi gần nhau hơn, họ trở thành bạn và dần bước vào mối quan hệ đương từ lúc nào. Đinh Mùi cần Quyển Nhĩ ở bên nhưng công khai và chấp nhận là bạn , mặc dù hai người có thời gian sống chung khá vui vẻ. Quyển Nhĩ và chờ đợi đón nhận. Sau thời gian dài bên nhau, bày tỏ quan điểm của mình nhưng cưới, còn với Quyển Nhĩ đích đến cuối cùng của tình chính là hôn nhân.

      Hai người nhau với hai mục đích hoàn toàn khác nhau, tình trạng đó kéo dài cho tới lúc Cao Mạc trở về, sau đổ vỡ với Diêu Sênh tỏ ý muốn được quay lại với Quyển Nhĩ.

      Quyển Nhĩ lựa chọn ai? bên là người bạn thanh mai trúc mã với , có nghiệp, có được vun vén của cha mẹ, và quan trọng hơn cả, sẵn sàng đến hôn nhân với . bên là người , nhưng lại chịu công khai mối quan hệ đó.

      ra, cái khó của tình phải là chọn ai, mà là làm tổn thương ai...
      Last edited: 15/8/14
      bornthisway011091, Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1 - Cuộc bít tất và vỏ chăn hoa nhí

      Lục Quyển Nhĩ lập cập chạy, trong lúc bị xô đẩy vẫn thầm vui mừng trong lòng, may mà mình vẫn chưa phải người cuối cùng.

      Ở đây diễn ra báo động tập hợp khẩn cấp trong chương trình huấn luyện quân của trường Đại Học C, những sinh viên chạy phía trước là những người xắp xếp chuẩn bị xong ba lô, chỉ việc chạy về phòng mình ở ký túc xá khoác lên vai là được; Những người chạy ở đoạn giữa tập luyện thuần thục quá trình buộc ba lô, cho dù bây giờ mới chạy về để buộc cũng rất nhanh là làm xong; Chạy phía cuối cùng là những sinh viên ở tình trạng như của Lục Quyển Nhĩ, chẳng thuộc loại nào trong hai loại , chân tay lóng ngóng nhồi nhét xắp xếp ba lô của mình cách miễn cưỡng, cố gắng hết sức xem ai chạy nhanh mà thôi.

      Lục Quyển Nhĩ cũng buộc xong ba lô của mình rồi, nhưng hôm qua trung đội trưởng đến từng phòng trong ký túc xá để kiểm tra công việc, phải tận mắt nhìn thấy các bung hết ba lô ra, trải vỏ chăn lên giường rồi mới .

      Trung đội trưởng vừa , bạn tên La Tư Dịch nằm giường phía giường của liền , "Đột nhiên lại kiểm tra, phải sắp tập hợp khẩn cấp đấy chứ, tốt nhất bọn mình cứ buộc sẵn ba lô để đấy"

      Lúc đó là 9h tối, ký túc xá 10h khóa nước, 10h30 tắt đèn. Mọi người bàn luận vài câu, sau đó đều bận rộn với việc đánh răng rửa mặt, chẳng ai còn nhớ gì tới việc buộc ba lô nữa.

      ngờ, tập trung buổi sáng vừa xong chưa được bao lâu có hiệu lệnh báo động tập trung khẩn cấp. Vốn Lục Quyển Nhĩ nghe hiểu, là do người bạn đứng bên cạnh kéo chạy như bay về hướng ký túc xá. Đến ký túc, mới nhìn ra là Hà Bố. ấy chính là người đứng bên cạnh Lục Quyển Nhĩ lúc đó.

      Ba lô của Lục Quyển Nhĩ trước đó do trung đội trưởng buộc làm mẫu, vẫn để nguyên chưa mở ra, mà cũng chưa bao giờ luyện tập, lúc này mới thấy đúng là mình làm mình chịu. Cũng may khá lanh lợi, bắt chước quả hồ lô của người khác cũng làm được cái muôi cho mình.

      Lục Quyển Nhĩ chạy tới trước sân vận động, liền nhìn thấy các bạn chỉnh đốn hàng ngũ, vội vàng lao về phía cửa ngách gần nhất.

      Cái cửa này cho dù người nhắn như muốn qua, cũng phải khom lưng, thế cũng đủ biết nó tới mức nào rồi đấy. Rất nhiều người tụ tập ở đây, ai cũng muốn chen lên phía trước. Lục Quyển Nhĩ đứng bên ngoài nhìn mớ bòng bong đó, rồi quyết định là phải đường vòng. Với khả năng của chắc thể đường đường chính chính mà chen được. định quay người rời , đột nhiên cảm thấy lực đẩy rất mạnh từ phía sau thúc lên, dường như bị người nào đó ép đẩy về phía trước. Người đẩy ở đằng sau, nhưng người mở đường lại chính là Lục Quyển Nhĩ, phía trước ép xuống phía sau ép lên khiến cảm tưởng đầu mình sắp bị ép bẹp ra đến nơi.

      Lục Quyển Nhĩ muốn quay đầu lại xem người đó là ai mà lại xấu tính như vậy, dùng làm khiên chắn thịt. Nhưng đầu cũng bị kẹt giữa đám đông xung quanh cách nào quay lại được, chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, tránh những va chạm mạnh. Mắt thoáng nhìn thấy cửa ở ngay phía trước, nhớ tới câu , chết sớm đầu thai sớm, tìm lại chút sinh khí, nhân lúc hăng hái dùng hết sức lực để phanh lại. ngờ người đẩy từ phía sau cũng đột ngột dồn sức ép lên, bị đẩy trượt sang bên cạnh cửa, đầu lao mạnh vào tường bao của sân vận động. Người đó lướt qua , nghênh ngang bỏ , chút do dự.

      ôm chặt lấy đầu, chỉ kịp liếc thấy thân hình cao lớn, ngoài ra còn thêm chi tiết nữa là ba lô của ta hình như phải màu trắng.

      Tới khi Lục Quyển Nhĩ về được hàng của mình các liên đội khác hàng ngũ chỉnh tề, kiểm tra quân dung. ủ rũ đứng vào cuối hàng, muốn gây thêm chú ý nữa. Nhưng đáng tiếc trời chiều lòng người, liên đội trưởng đột nhiên xuất từ phía sau, kéo lên phía trước, bắt đứng vào đầu hàng.

      "Ba lô kiểu gì thế này?"

      Lục Quyển Nhĩ cảm thấy ta ngừng dùng tay kéo chiếc ba lô sau lưng mình xuống, than thầm trong lòng.

      Ba lô của vốn buộc được chặt, vừa rồi lại còn bị chèn ép chen lấn ở ngoài cửa, tới lúc này còn chưa bung ra kỳ tích, sợ chỉu nổi lực tàn phá lớn như vậy từ tay liên đội trưởng đâu.

      Quả nhiên, lưng bẫng, quay đầu lại nhưng chỉ kịp túm được góc của chiếc chăn.

      Có điều ngờ là mấy cuộn bít tất vốn được cuộn chặt trong chiếc vỏ chăn đó giờ lăn lông lốc khắp nơi dưới đất. Tay ôm ngang chiếc chăn giương mắt nhìn đống bít tất của mình lăn tứ tung khắp nơi.Sắc mặt Lục Quyển Nhĩ chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang trắng, tay nắm chặt hận nỗi thể ăn thịt hung thủ hại ra nông nỗi này.

      Cả liên đội cười nghiêng ngả, liên đội trưởng đứng ngây người ra ở đó. Cậu ta chỉ muốn lấy ví dụ phản diện điển hình, ngờ cái ba lô đấy lại lỏng lẻo như vậy, càng ngờ bên trong ba lô còn có những thứ khác.

      Lục Quyển Nhĩ chẳng còn mặt mũi nào mà nhặt lại mấy cuộn bít tất, ngang bướng đứng đấy đợi liên đội trưởng thu dọn chiến trường.

      Bỗng nhiên phía liên đội bên cạnh vang lên tràng cười còn to hơn, Lục Quyển Nhĩ quay sang nhìn, nam sinh cao lớn bị kéo lên phía trước. Khác với Lục Quyển Nhĩ, vấn đề của ta nằm ở việc buộc ba lô, mà là ba lô của ta giống với mọi người, những bông hoa nhí mặt vỏ chăn bị lộn ra ngoài, như lời tố cáo ngay tấm lưng rộng.

      Chính là ta! Thị lực của Lục Quyển Nhĩ vô cùng tốt. ta chính là người dùng để sang sông, rồi vội vã qua cầu rút ván! Người ta gieo gió gặt bão, quả sai, mủm mỉm cười, dễ chịu quá! Cuộn chiếc vỏ chăn trong tay lại, nhặt mấy cuộn tất lên, phủi phủi bụi đất bám đó rồi nhét vào túi áo quân trang phía trước, ngoan ngoãn đứng chờ bị xử lý.

      lâu sau, tiếng còi lại lần nữa vang lên, tiếp theo là cuộc hành quân ngắn 3km. Lục Quyển Nhĩ và cậu nam sinh kia coi như trong hoạ có phúc, vì lí do ba lô phù hợp phải ở lại sân vận động để luyện tập buộc lại cho tới khi thành thục mới thôi.

      "Em tên là gì?"

      Lục Quyển Nhĩ vừa trải chiếc vỏ chăn xuống đất, bạn bên cạnh mở miệng bắt chuyện.

      bĩu bĩu môi, thèm để ý.

      Chẳng phải thù dai, vừa rồi ta cũng bị bẽ mặt trước đám đông, hơn nữa cũng nhờ đó mà được giải vây. Việc xảy ra trước đó, muốn nhắc lại nữa. Chỉ có điều cảm thấy phẩm chất của người này được tốt, cần phải quan tâm.

      "Sao coi thường người khác vậy?" ta sán lại gần, "Chúng ta dù sao cũng có thể coi là những người em cùng cảnh ngộ, giúp đỡ được nhau cũng nên cổ vũ lẫn nhau chứ, thể tình bạn giai cấp cũng là điều tốt. là Đinh Mùi, chữ Đinh trong Giáp Ất Bính Đinh, Mùi trong giờ mùi."

      Lục Quyển Nhĩ lại bĩu môi, dùng thiên can địa chi để đặt tên, đúng là vừa tiện lại vừa dễ nhớ.

      Đinh Mùi thấy bạn vẫn thèm chú ý tới mình, đột nhiên , "Em cho biết tên, vậy gọi em là bít tất nhé. Tất của em cuộn tròn đấy, ha ha!" ta xong tự mình cười lăn ra đất.

      Lục Quyển Nhĩ nghe thấy vậy, vốn cơn giận tiêu tan giờ lại như bùng lên, là ai khiến phải mất mặt như thế, chẳng phải chính là ta! Thế mà ta còn dám ở đó mà nhăn nhở cười! kìm được cơn giận dâng lên bừng bừng trong lòng, móc mấy cuộn tất ra ném từng cuộn từng cuộn về phía ta, "Tròn ? Tặng cho hết đấy, nhìn mà học tập!" .

      Đinh Mùi do phòng bị, nên mặt hứng trọn hai cuộn tất đầu tiên. Sau khi phản ứng lại được, cần ngồi dậy, cứ thế chồm lên kéo Lục Quyển Nhĩ ngã nhào xuống đất. ta bóp chặt trong tay cuộn tất vừa đón được của Lục Quyển Nhĩ, "Em điên rồi à! chỉ là hỏi tên thôi mà, thôi. Con , dịu dàng chút còn có cửa. Cứ tự cho mình xinh đẹp là công chúa chắc, khiến người khác chán ghét."

      Tay của Lục Quyển Nhĩ nằm trong tay Đinh Mùi, giữa tay hai người là cuộn tất của Quyển Nhĩ, "Bỏ tôi ra, mau đứng dậy !"

      đành phải dùng chân để đá, chưa thấy ai khéo đổ vạ như thế.

      Lục Quyển Nhĩ cũng biết là mình đến nỗi nào, có mái tóc quăn tự nhiên, dù thả hay cột lên đều trông rất tây. Đôi mắt to, thị lực hề bị ảnh hưởng bởi việc đọc sách, vì thế cần đeo kính. Da lại khá trắng, mũi và miệng đều vừa xinh, rất ưa nhìn, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình xứng với hai từ 'Xinh đẹp".

      hay trang điểm, trước khi lên đại học, chỉ mặc hai bộ đồng phục cấp III, sấm đánh cũng đổi. Cho tới giờ vào đại học mới gọi là thêm vài bộ quần áo, phải hoàn cảnh gia đình cho phép, chỉ là do lười phối đồ, quần áo mặc vào thấy thoải mái là được.

      "Làm gì vậy?!"

      Lục Quyển Nhĩ quay sang nhìn, giật mình nên tay nhất thời mất lực. Đinh Mùi cũng vì thế mà mất đà ngã nhào xuống người , hai người nằm dính dưới đất.

      Rất nhanh Đinh Mùi bị người nào đó dùng sức kéo dậy, sau khi đứng vững lại mới nhìn thấy nam sinh khác đứng bên cạnh, chắc cũng lớn hơn 2, 3 tuổi, tức giận nhìn Lục Quyển Nhĩ lúc này còn ngồi dưới đất.

      "Còn mau đứng lên "

      "Cao Mạc...." Lục Quyển Nhĩ chỉ muốn nằm rạp xuống, muốn phải đối mặt với , hôm nay là ngày gì thế biết, sao lại trùng phùng với Cao Mạc trong tình huống này chứ. Sau khi khai giảng tìm bao nhiêu lần mà gặp, đúng lúc cùng với Đinh Mùi trong tình huống hỗn loạn thế này, lại bị bắt gặp. cúi gằm mặt xuống đất, mãi mới xây dựng được chút hình tượng qua các kỳ nghỉ hè của trong hai năm nay, giờ phút này sụp đổ cả rồi.

      Nghĩ tới đây, hầm hầm đứng dậy, lao tới trước mặt Đinh Mùi, tức tối đá cho ta cái. Lục Quyển Nhĩ vốn là người bộc trực, chặt gẫy được chân ta cảm thấy hả giận.

      "Quyển Nhĩ, em làm gì vậy?" Cao Mạc đứng phía sau kéo lại, "Rút cục là chuyện gì? Cậu ta là ai? Bạn em phải ?" khẩu khí của nghe bình thường chút nào.

      Biết là Quyển Nhĩ tới, phải làm cho kịp tiến độ thực nghiệm, mấy đêm liền ngủ, muốn dành thời gian rảnh rỗi cuối tuần để đưa thăm thú quanh trường, làm quen với thành phố mới. Vừa rồi lúc ngang qua sân vận động nhìn thấy , cảm giác vui mừng bất ngờ, nhưng vừa bước vào bên trong, nhìn thấy nam sinh khác ôm nhau nằm dưới đất. Mặc dù biết rất chưa có bạn trai, chắc hẳn chuyện xảy ra có lí do của nó, nhưng vẫn rất khó để giữ được vẻ mặt thản nhiên.

      "Ngất, nhìn xinh xắn thế này, mà lại tên là Quyển Nhĩ, nem cuốn có!"

      "Im !" Cả Cao Mạc và Lục Quyển Nhĩ đều nhịn được nữa đồng thanh quát Đinh Mùi.

      giằng co và ngượng ngập giữa họ bị sĩ quan huấn luyện liên đội Cao Mùi chen ngang. Cao Mạc đứng sang bên nhìn Lục Quyển Nhĩ nằm bò dưới đất, dùng toàn bộ sức nặng của cơ thể đè lên chiếc vỏ chăn, hành động đó của khiến nhịn được cười. phải sinh viên trong thời kỳ tập huấn quân , nên lúc này được vào trong sân vận động, "Quyển Nhĩ, phải dùng khéo léo chứ phải thể lực, em nặng được bao nhiêu, để dành sức tí nữa còn buộc ba lô " vẫy vẫy tay, "Cuối tuần đến tìm em, ở ký túc xá đợi "

      Lục Quyển Nhĩ cũng biết hành động của mình rất ngốc nghếch, nhưng dưới con mắt soi mói của sĩ quan huấn luyện thể làm theo hướng dẫn của ta từng bước từng bước . nằm bò cả người lên vỏ chăn, chuyên tâm chăm chú, như biết đến tồn tại của Cao Mạc.

      Nhưng phải trải qua hơn 700 ngày đêm mới có thể đến được bên , cảm giác này làm sao có thể lờ được đây! Kỳ nghỉ hè này chỉ về có mấy ngày trước và sau khi có kết quả thi đại học, sau đó vội vội vàng vàng quay về trường, biết là bận rộn việc gì nữa.

      Vẫn may, vẫn còn may, nghĩ thầm, ít nhất cũng phải chứng kiến cảnh mấy cuộn tất của lăn lông lốc dưới đất, nếu đúng là mất mặt muốn bỏ về nhà luôn.

      Nghe ý như chuẩn bị rời , Lục Quyển Nhĩ hai tay vẫn thoăn thoắt dám dừng lại, chỉ cúi đầu đáp tiếng, "Vâng".

      tập trung toàn bộ chú ý để lắng nghe tiếng bước chân xa dần của Cao Mạc, bất giác thần người ra. Thầm nghĩ, cuối tuần đưa đâu chơi? Nhìn bộ dạng của mới buổi sáng mà trông mệt mỏi thế kia, chắc lại thức suốt đêm. Toàn bộ tâm tư thiếu nữ của đều dành cho Cao Mạc cả rồi.

      "Còn ở đó mà kéo mãi, sắp rách rồi kìa" giọng châm biếm vang lên.

      Lục Quyển Nhĩ nhìn góc chăn mà mình kéo tay, mặc dù chưa đến nỗi rách, nhưng bị tay làm bẩn, đen xì, trông rất chướng mắt. Chăn trải đất đương nhiên là bẩn, nhưng đó là do bụi đất, nhưng vết bẩn do căng thẳng khiến mồ hôi tay rịn ra tạo lên này nhìn rất . ra sức chà lòng bàn tay vào người cách vô ích, sau đó lại tiếp tục kéo chiếc vỏ chăn, thèm để ý tới thằng cha luôn tự coi mình là người trong cuộc và cũng luôn mang tới xui xẻo kia.

      "Tất của em này, cần nữa sao?" Sĩ quan huấn luyện vừa rời , Đinh Mùi lại bắt đầu lắm lời.

      hiểu tại sao, đặc biệt thích trêu trọc bé này. thích thú nhìn trấn tĩnh kiên cường của trong những tình huống như thế. sinh viên có khuôn mặt như búp bê này, tuyệt đối phải tuýp con có tính cách đáng , nhưng lại khiến người khác phải chú ý, ít nhất cũng khiến phải chú ý.

      "Đưa đây" Lục Quyển Nhĩ xong câu này, tự nhận thấy mình thất bại, muốn giữ khoảng cách với cái tên Đinh Mùi kia nhưng lại bị ta câu kéo giống như những người bạn thân thiết trêu trọc nhau.

      Nhưng để tất lại chỗ ta tuyệt đối được, mấy đôi đó cũng quên mất là giặt hay chưa, kế hoạch là mỗi cuối tuần, tập trung giặt lần – cũng chỉ là ngâm vào nước xà phòng, rồi vớt ra giũ sạch. Hàng ngày vẫn thường sờ tay xuống đầu giường vớ được đôi nào đôi ấy. Sạch hay , có mùi hay , dưới cường độ huấn luyện cao như thế này, những vấn đề đó nằm trong phạm vi khiến phải suy nghĩ.

      Đinh Mùi áp sát lại gần nhét thẳng mấy cuộn tất cầm trong tay vào hai túi áo trước của Lục Quyển Nhĩ, trêu chọc thêm nữa. Nhưng do hành đông của khá đột ngột, gì mà cứ thế động chân động tay, mặt Lục Quyển Nhĩ đỏ bừng tới tận mang tai. muốn đẩy ta ra, nhưng muốn có thêm tiếp xúc về mặt cơ thể nào nữa, đành đút hai tay vào túi áo, định sắp xếp lại mấy cuộn tất trong đó, khỏa lấp mất tự nhiên của mình. Đúng lúc ấy Đinh Mùi cũng rút tay ra, thế là hai người, bốn bàn tay, va mạnh vào nhau.

      Lục Quyển Nhĩ lập tức dấu tay ra sau lưng, xoa rồi lại lau, nhưng khuôn mặt nóng bừng bừng giống như có giòi bò trong xương làm sao mà rũ ra được. biết đấy chỉ là tình cờ, cũng do mình chân tay luống cuống,nhưng hành động bộp chộp của tên Đinh Mùi kia cũng tránh khỏi liên đới. ta cứ đưa thẳng cho chẳng phải là xong chuyện hay sao!

      Đinh Mùi thấy phản ứng mạnh như thế, ngượng ngùng thu tay về. vốn là người thoái mái, bạn bè nhiều, bạn khác giới cũng ít. Khi tụ tập cùng nhau, tránh khỏi những tiếp xúc về mặt cơ thể, mọi người đều hi hi ha ha cười như có chuyện gì, chẳng cảm thấy sao cả.

      nàng Lục Quyển Nhĩ biết cách khiến người khác mất mặt, làm như mang trong người thứ bệnh truyền nhiễm nào đó bằng.Xem ra con mà có tí nhan sắc thường thích làm bộ làm tịch, đụng chạm chút xíu mà kêu gào ầm ĩ làm như mình ngây thơ lắm.

      Đinh Mùi là người thế nào, thể thao, học hành, quan hệ nhân tế, xuất thân đều chỉ có thể dùng từ 'Tốt' để khái quát. Từ tới lớn được bao bọc quen rồi, chưa ai dám làm buồn hay mặt nặng mày với bao giờ.

      Đinh Mùi nhìn Lục Quyển Nhĩ đứng đó lau lau xoa xoa ngừng, thậm chí đưa tay ra phía trước mà lau, tức giận. Lấy từ trong túi áo ra chiếc khăn mùi xoa vẫn mang theo mình như thói quen, bước lại gần tay túm chặt lấy hai tay của , dùng chiếc khăn mùi xoa lau mạnh.

      " là, định làm gì? Mau bỏ tôi ra, làm tôi đau đấy!"

      Lục Quyển Nhĩ giằng tay ra, nhưng cổ tay bị bàn tay Đinh Mùi túm chặt, cách nào giằng ra được. Sau đó ngồi phịch xuống đất, cứ để mặc cho Đinh Mùi cầm cánh tay mình. Tay đau như bị lột da. cúi gằm mặt xuống, cánh tay treo lơ lửng, ngồi đó để mặc nước mắt lã chã rơi, nhưng hoàn toàn phải vì đau quá chịu được, mà trong cuộc đối kháng này lần đầu tiên nhận ra khác biệt về sức mạnh giữa hai giới, có phần hoảng sợ vì uy hiếp từ giới tính kia.

      Đinh Mùi lau cho tới khi thấy tay Lục Quyển Nhĩ đỏ lựng lên, lúc đó mới thôi. nhón tay cầm chiếc khăn, định ném xuống đất để tỏ ra rằng tôi đây cũng rất sợ bẩn. Nhưng khi định với Lục Quyển Nhĩ, mới nhận ra ngồi đó khóc mặt len nhem đầy nước mắt từ bao giờ. khuôn mặt dính đầy bụi của ướt nhòe những vệt nước mắt để lộ làn da trắng tinh.

      "Sao lại khóc?" Đinh Mùi bối rối hỏi. Những khác có nào gặp cậu mà cười tươi như hoa nở! Nên cậu có kinh nghiệm dỗ dành con khi họ khóc.

      Khi con khóc, những câu hỏi kiểu như vậy chỉ càng khiến họ khóc to hơn ấm ức hơn, Đinh Mùi đương nhiên là biết điều này, nên mới ra sức hỏi dồn, "Thôi được rồi, được rồi. Khóc gì chứ! Có gì đáng khóc đâu! làm em đau phải ? Hay là em cứ đánh cho trận, đá vài cái là xong mà"

      càng , Lục Quyển Nhĩ càng khóc, bắt đầu nghĩ đến hoàn cảnh tha hương của mình, nghĩ tới những vất vả khi tập quân , rồi nghĩ tới chuyện những đôi tất, lại nghĩ đến yếu thế vừa rồi của mình, thế là thể cầm được, nước mắt cứ tuôn như mưa, muốn ngừng cũng ngừng được.

      Đinh Mùi tay cầm khăn mùi xoa thở dài, ngồi xuống bên cạnh lau mặt cho , "Đừng khóc nữa, sai rồi, đều là tại cả. Em còn khóc, quần áo ướt hết cho mà xem. Chỉ cần em khóc, bảo làm gì cũng được"

      giơ tay ra chỉ vào vạt áo trước của Quyển Nhĩ, lần này dám tái phạm, giúp lau nữa. Nhẩm tính thời gian, đại đội chắc cũng sắp quay về , nếu ấy cứ ngồi ở đây khóc mãi thôi, họ chắc chắn trở thành đều tài bàn tán nóng hổi cho đám sinh viên mới nhập trường.

      Sau khi khóc xong, tâm trạng Lục Quyển Nhĩ dễ chịu hơn rất nhiều. giật lấy chiếc khăn tay Đinh Mùi, lau qua mặt, sau đó lau khắp người lượt. Trời nắng thế này, chẳng mấy chốc là khô.

      đứng dậy, đá cho bạn Đinh Mùi đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn cái, "Chẳng phải bao muốn làm gì cũng được sao? Đừng ngồi thừ ra đấy nữa, mau buộc ba lô cho tôi "

      Đinh Mùi há hốc miệng, chưa từng gặp người con nào lại thay đổi nhanh đến thế, vừa rồi còn ngồi đó khóc lóc thê thảm như thể gây ra lũ lụt chịu thôi vậy, trong chớp mắt sai bảo người khác như có chuyện gì xảy ra. Phong ba bão tạp bỗng chốc lại trở thành trời quang mây tạnh, khiến người khác trở tay kịp.

      Đinh Mùi nhìn thấy sĩ quan huấn luyện từ xa tới, vội vàng khoác ba lô của mình lên lưng Lục Quyển Nhĩ, sau đó buộc ba lô của . Chỉ cần ấy khóc đừng là buộc ba lô, cho dù có lấy ra làm bao cát cũng quyết dám chối từ.

      Lục Quyên Nhĩ thả chiếc ba lô lưng xuống đất rồi ngồi lên, nhìn chàng ra sức buộc ba lô của mình, thỉnh thoảng còn nhại theo giọng điệu của sĩ quan huấn luyện mà chỉ chỉ trỏ trỏ nữa.

      Đinh Mùi thấy đem ba lô của mình đặt thẳng xuống đất làm ghế ngồi, lại còn ở đó mà hoa chân múa tay, muốn bốp chát lại vài câu, nhưng rồi nghĩ, thôi nhịn , làm gì được kẻ hay khóc nhè này chứ?

      "Rốt cuộc em tên là gì, cho biết, sau này ba lô của em buộc giúp." Mấy phút sau mới mở miệng hỏi. Tuổi trẻ là thế, vết thương liền da là quên, nhớ lâu, thù dai.

      "Tin ? Mặt trong mặt ngoài còn phân biệt được, hay là thôi ." Quyển Nhĩ ngồi đó nhàn nhã ngắm nhìn xung quanh, tự nhiên lại nổi hứng trêu chọc lại ta.

      "Lúc đấy chẳng phải rất vội sao? giúp người khác buộc xong hết ba lô, cuối cùng mới buộc cái của mình. Vội vàng thu chăn giường, giũ được hai cái rồi gấp lại luôn, mấy thằng cùng phòng thấy mà chả chịu nhắc em gì cả!" quen bị mọi người chú ý, vì vậy có làm trò cười cho thiên hạ lần, cũng chỉ cảm thấy thôi để mọi người có phen vui vẻ, chẳng có gì ghê gớm cả. Nhưng bị người ta nghi ngờ năng lực, nhất định phải giải thích vài câu.

      " học chuyên ngành gì?"

      "Kỹ sư thiết kế ô tô."

      Lục Quyển Nhĩ lén lè lưỡi, người bộp chộp như vậy mà nghiễm nhiên thi được vào khoa này, lợi hại . Có điều sinh viên của trường này cũng phải tầm thường, quy tụ về đây đều là những học sinh giỏi nhất nhì các thành phố cả nước.

      "Còn em?"

      "Sinh viên của Học viện Khoa học Xã hội và Nhân văn."

      "Chẳng phải trường đó vừa xây dựng lại chưa được bao lâu sao, em học khoa Văn à?" Đinh Mùi hỏi với vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, có thể thi đỗ Đại học C, thành tích học tập chắc chắn tồi, với điểm số đó vào trường Đại học K học phải là tốt hơn sao? Dù là người có hộ khẩu ở thành phố này như , muốn thi vào đó cũng dễ dàng gì. Nhưng nhanh chóng hiểu ra, chắc là vì chàng có tên là Cao Mạc kia.

      "Đừng có chuyển đề tài thế, sao em chẳng thẳng thắn chút nào thế, tên?" Sĩ quan huấn luyện tới rất gần, Đinh Mùi hạ thấp giọng hỏi.

      "Lục Quyển Nhĩ, tôi là Lục Quyển Nhĩ." Quyển Nhĩ ngồi ba lô duỗi thẳng hai chân, giọng đáp. Đừng nghĩ rằng cái ba lô là có thể mua chuộc được , cho ta biết tên của mình, chỉ vì muốn cái tên đó trở thành ác mộng của Đinh Mùi. phải thay ba mẹ ta dạy dỗ đứa con này của họ mới được, để ta biết rằng tùy tiện bắt nạt con đúng, đặc biệt là động đến càng là "hậu hoạ vô cùng".
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2 - Oan gia ngõ hẹp

      Lục Quyển Nhĩ còn chưa nghĩ ra làm thế nào để thực kế hoạch báo thù to lớn của mình tới lượt làm tạp vụ trong phòng ký túc. Cuộc hành quân khẩn cấp buổi sáng khiến các bạn cùng phòng của Quyển Nhĩ mệt mỏi tới mức ngã vật ra giường nằm bất động. Việc Lục Quyển Nhĩ làm rơi tất nhận được thông cảm của bất kỳ ai, vì mọi người ngưỡng mộ còn kịp nữa là. Vì thế Lục Quyển Nhĩ tự nhiên trở thành người may mắn. May mắn đương nhiên phải nhận trách nhiệm nặng nề và khó khăn, lấy nước nóng vào buổi trưa.

      Phòng nước nóng mặc dù xa, nhưng gầy gò bé, mình phải xách theo sáu phích nước cũng khá vất vả. Khi Hà Bố gần như cưỡng ép nhét sáu cái phích nước nóng vào tay , Quyển Nhĩ cũng thà cầm lấy, nhưng vẫn kêu lên tỏ vẻ bất mãn, "Các cậu sử dụng trẻ em làm nô dịch, mình phản đối, phản đối!".

      Quyển Nhĩ học sớm nên hơn các bạn cùng phòng khoảng , hai tuổi, vì thế vừa mới gặp nhau họ cười thấp bé, gọi là "bé hạt tiêu".

      phục, "Mình vẫn dậy , còn chưa phát triển hết, đợi đấy mà xem, người ta đổi nơi sống có thể lớn thêm nữa. Mình còn lớn tiếp, các cậu , lúc ấy chẳng phải mình là người cao nhất hay sao? Rồi mình đứng mà nhìn xuống, lúc đấy các cậu biết, thế nào gọi là cười người hôm trước hôm sau người cười!".

      xong hưng phấn tới mức đứng giường, như muốn ướm thử chiều cao mà mình đạt tới, quả nhiên đúng là đội trời đạp đất. Chỉ nghe "Ái" tiếng, Quyển Nhĩ kêu lên thảm thiết ôm lấy đầu và ngã lăn xuống giường. La Tư Dịch nằm tầng chiếc giường hai tầng chung với Quyển Nhĩ chờ xem kịch hay cũng bị cái húc đầu của làm cho cười bò cả ra.

      "Lục Quyển Nhĩ, có phải em lớn nhanh quá, lớn nhanh đến mức chạm tới trần nhà rồi đấy!" Tôn Mộc Nam cười ha hả chạy tới đỡ Quyển Nhĩ dậy, xoa xoa đầu , nhưng vẫn lên tiếng trêu chọc.

      Tôn Mộc Nam lớn tuổi nhất phòng, là người thành phố này, tính tình thoải mái và nhiệt tình vì thế được bầu làm trưởng phòng. Tất cả mọi việc của căn phòng ký túc bé này đều do ấy quản lý. ấy xử lý công việc điềm tĩnh, lại ngăn nắp, những việc nặng nhọc vất vả trong phòng đều nhận lấy về mình, nhanh chóng chinh phục được những người còn lại, mọi người ai cũng coi như chị cả nên thường gọi là chị Nam. Đừng nghĩ rằng là người lớn tuổi nhất phòng 415 của Lục Quyển Nhĩ tuổi của ấy chắc là nhiều lắm, thực ra là vì Tôn Mộc Nam học đúng tuổi, chứ phải trước tuổi mà thôi. Bị mấy người bọn họ gọi là chị cũng làm tổn hại tới sức hấp dẫn của Mộc Nam. Lúc đó sốt phim Thần Điêu Hiệp Lữ, biết bao nhiêu nam sinh viên trong trường công khai hoặc ngấm ngầm gọi là Tiểu Long Nữ, từ đó có thể thấy có khí chất khác người. Tôn Mộc Nam vừa nhập học nhận được ngay lá thư tình dài dằng dặc. Người ta là đệ nhất mỹ nhân, cho nên nhân duyên cũng tốt số .

      Trước khi Quyển Nhĩ bị đẩy ra ngoài, còn thảm thiết kêu lên, "Chị Nam, cứu em với." Hành quân khẩn cấp hôm nay, Tôn Mộc Nam phải dìu La Tư Dịch gần như suốt chặng đường, lúc này có muốn giúp Lục Quyển Nhĩ cũng còn sức nữa, đành ngồi đó vẫy tay, "Em vất vả rồi".

      Giường tầng ngay gần cửa là của Tề Vũ và Sở Phi Bình. Tề Vũ là người Tứ Xuyên, da của trắng như nước, đôi mắt rất long lanh. Nếu chỉ nhìn bề ngoài ai cũng nghĩ ấy ngoan hiền, thực ra tính cách lại khá nóng nảy, thẳng thắn. Sở Phi Bình là Thượng Hải, ấy hoàn toàn nhắn xinh xắn như ấn tượng của Lục Quyển Nhĩ về con Thượng Hải. Trong phòng ký túc ấy và Tôn Mộc Nam là cao nhất, vào khoảng mét bảy, các đường nét mặt cũng rất khác thường, giống như con lai. Lúc này hai người đó, người giơ tay, người vung chân, nhanh chóng giúp cho Quyển Nhĩ biến mất sau cánh cửa.

      Lục Quyển Nhĩ tay cầm sáu cái phích nước lắc lư xuống lầu, giờ nghỉ buổi trưa xem như bị cưỡng chế hủy bỏ rồi. định lấy nước xong, chia làm ba lần mang về. Thể lực có được trong quá trình huấn luyện, dùng vào những lúc như thế này rất thích hợp.

      vừa tới cửa phòng nước nóng nhìn thấy tên Đinh Mùi kia mình cầm mấy bình nước đứng chắn ở đó. Câu "oan gia ngõ hẹp", áp dụng vào trường hợp này chính xác. Lục Quyển Nhĩ muốn tìm mấy lời để trêu chọc ta chút, nhưng nhìn tình hình trước mắt, cuộc gặp gỡ của hai người có thể so sánh với cua và nhện, bất kể là ở trong nước hay lơ lửng trong trung, chớ ai vội cười bộ dạng giơ nanh múa vuốt của nhau.

      Trong cùng ngày mà tần suất đụng nhau cao như thế, Lục Quyển Nhĩ cũng thể làm bộ như quen, nhìn thấy nụ cười của Đinh Mùi, cũng nhếch môi lên, coi như là chào xã giao. Thế là Đinh Mùi liền nhường đường cho , cũng định vòng qua Đinh Mùi, nhanh chóng vào phía trong lấy nước.

      Hai người trái tôi phải, cùng hướng. phải tôi trái, vẫn là bên. Lục Quyển Nhĩ tức tới mức muốn chửi bậy, lùi lại phía sau bước, " mau ".

      Đinh Mùi ngượng ngùng mỉm cười, nhanh chóng ra phía cửa. cũng than thầm trong đầu, sao mỗi lần đối diện với ấy, mình lại trở lên ngu ngốc đến thế chứ. Nghĩ thế nào bèn đặt những bình nước cầm tay xuống cạnh cửa phòng, xếp gọn lại với nhau để dễ nhận ra. Ở đây thường xếp rất nhiều bình nước, đều là những sinh viên có việc đâu đó, tiện mang theo bình nước tới phòng đun nước nóng để đấy, quay về mới lấy nước. Nếu như quay về mà lấy nhầm bình đúng là ổn.

      quay người vào trong phòng lấy nước, lúc đó Quyển Nhĩ lấy xong hai bình, chuẩn bị lấy nước vào mấy bình còn lại. Đinh Mùi tự giác giúp lấy nước. Lúc lấy nước, Lục Quyển Nhĩ cũng giằng co nhiều. Mặc dù trông cũng khá xinh xắn, nhưng lại chưa từng có kinh nghiệm với việc được bọn con trai dốc lòng theo đuổi. coi trọng việc trang điểm, lại tuổi hơn các bạn học rất nhiều, mà bọn con trai cấp ba chỉ thích những đứa con trông có vẻ già dặn chút, bởi vì nếu muốn tiếp cận Quyển Nhĩ phải gánh thêm áp lực phá hủy mầm non của tổ quốc. Tất cả những yếu tố đó kết hợp lại, kết quả chẳng có ai theo đuổi.

      Quyển Nhĩ tự mình cầm hai bình nước ra, Đinh Mùi cầm bốn bình còn lại. Quyển Nhĩ dừng bước, "Tôi tự làm được rồi." phải là muốn phô trương cậy khỏe, nhưng thực muốn liên quan tới tên Đinh Mùi này thêm nữa. Coi như ta cũng có phong độ của người lịch thiệp, cùng lắm tính toán nợ cũ nữa là được chứ gì.

      Cách đối nhân xử thế của Lục Quyển Nhĩ là vậy, vì chút biểu tốt của người khác mà quên hết những bực dọc trước đó, tính cách này của , theo như lời tổng kết của Cao Mạc hoàn toàn phải ưu điểm. mặt rất có khả năng mắc mắc lại lỗi với cùng người cùng vấn đề; mặt khác tha thứ dễ dàng đó, lại chứng minh là người khá vô tư. Mà vô tư của , theo như Cao Mạc đánh giá rất có tính phổ biến, những người và việc có thể khiến bận tâm, ghi nhớ trong lòng rất ít ỏi.

      Sau khi thi tốt nghiệp trung học, từng hỏi Cao Mạc, "Ý của là, em thường xuyên để ý tới người khác?".

      " phải em cố ý. Thực ra em cũng rất muốn tham gia vào những việc khác, rất thực lòng khi cư xử với người khác, nhưng vì sao em lại làm như vậy, xuất phát điểm của em chính là tác phong đối nhân xử thế, chứ phải vì hay ghét của bản thân. cách khác, em làm vậy phần lớn là vì lịch chứ phải do em tự nguyện."

      "Chẳng phải mọi người đều như vậy cả sao?" Quyển Nhĩ tỏ vẻ hiểu, cảm thấy việc xuất phát từ thích hay từ lịch khác gì nhau, về cơ bản đều thích cả.

      Cao Mạc lắc lắc đầu, nhưng cũng thêm nữa. Làm sao có thể giống nhau? Khi những việc người khác cảm thấy rất khó, rất khổ sở lại làm được cách dễ dàng. Ví dụ như việc học, năm thứ nhất trung học, học lực của chỉ ở mức trung bình, thế mà khi thi tốt nghiệp, bất ngờ trở thành Trạng nguyên văn khoa trong khu vực; lại ví dụ khác, sở trường, sở thích của rất rộng: piano, múa, hội họa, thư pháp mỗi thứ đều biết chút, nhưng thứ nào cũng có thể làm ra trò, có thể múa rìu qua mắt thợ trước các bạn học chuyên về các môn ấy trong cùng độ tuổi. Ví dụ người học thư pháp rất lâu như Cao Mạc vẫn luôn cảm thấy chữ của mình viết, mặc dù được mài rũa nhiều năm, vẫn mang nhiều dấu tích của sao chép mô phỏng, có phần khô cứng, được linh hoạt bay bổng như của Quyển Nhĩ. muốn làm việc gì, đều có thể làm rất tốt, muốn kết giao với người nào đều kết giao được. Những thứ đối với ấy có tính cạnh tranh, thử thách, làm sao ấy có thể lưu tâm chứ! phải ấy có nguyên tắc của bản thân, chỉ là có rất nhiều việc và người chưa đủ trình độ khiến phải dùng tiêu chuẩn của mình để cân nhắc. Cao Mạc biết, đối với Quyển Nhĩ, mình có thể được coi là người bạn tương đối quan trọng, nhưng việc mình ở trong hay ở ngoài phạm vi cân nhắc của ấy chính cũng dám khẳng định. Có lẽ vòng tròn phạm vi của ấy cũng biến hóa, thế lại càng khó nắm bắt. chắc chắn của Quyển Nhĩ, cho cùng là vì ấy hay thay đổi. Điều đó phải do ấy cố ý, chỉ là vì hứng thú của ấy đến nhanh mà cũng nhanh, chẳng đam mê thứ gì.

      Thái độ của Quyển Nhĩ đối với Đinh Mùi lúc này, hoàn toàn xuất phát từ khách sáo lịch . Đương nhiên hai tay đều cầm đồ rồi, khách sáo chỉ là lời mà thôi.

      Đinh Mùi gì, ngẩng đầu hất cằm về phía trước ra hiệu, ý bảo nhanh lên, đừng ở đó nhiều lời nữa.

      Quyển Nhĩ trề trề môi, ta ấu trĩ, lại còn ra vẻ lạnh lùng. Mặc kệ ta, người ta muốn học làm Lôi Phong[1], sao cho người ta cơ hội?

      Muốn tới phòng nước, phải qua khu ký túc xá nam, nam sinh viên trong khu ký túc này có thói quen, mỗi khi tới giờ lấy nước, họ lại chen nhau kẻ người dưới cạnh cửa sổ để ngắm nhìn những nữ sinh qua, bình luận về chiều cao, diện mạo, tư thế đứng; hỏi thăm nhau về tên tuổi, quê quán và khoa mà nữ sinh đó theo học.

      Sinh viên nữ ở trường Đại học C vốn ít, sinh viên nữ xinh đẹp lại càng hiếm như lông phượng sừng lân. Vì thế hễ thấy sinh viên nữ xinh đẹp nào ngang qua đám con trai vô công rồi nghề kia lại nhao nhao lên, đại loại như thi nhau hò hét, rồi huýt sáo, còn các sinh viên nữ cũng coi đó là tán dương, mỉm cười tiếp.

      Lục Quyển Nhĩ chưa từng bị đám con trai đó trêu chọc bao giờ, các sinh viên nữ khi tập quân đều mặc quân trang, đội mũ, từ nhìn xuống, chỉ thấy màu xanh vỏ đỗ, phân biệt nổi ai với ai chứ đừng gì đến xinh hay xấu.

      Thời gian đầu khi mới nhập học, Quyển Nhĩ từng nhìn thấy cả bức tường với đầy các nam sinh viên bám đấy, cùng đồng thanh hò hét gọi tên nữ sinh viên. sinh viên đó mình cầm theo phích nước, mắt nhìn thẳng, tảng lờ như nghe thấy. Lục Quyển Nhĩ rất phục khả năng trấn tĩnh của đó, trước trận thế lớn như thế, cảm thấy ngay cả phích nước trong tay mình cũng bị chấn động mà rung lên. Đương nhiên cũng có những tính tình ôn hòa, thoải mái, qua đó liền vẫy vẫy tay chào. Những bạo dạn hơn huýt sáo đáp lại, hoặc cũng cùng hét lên theo. Đám con trai như được cổ vũ, liền đồng tâm hiệp lực làm nhiều trò hơn, ví dụ như cùng vỗ tay theo nhịp, khiến khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

      [1] 雷锋 Lôi Phong (1940-1962) tấm gương về học tập và lao động của người cộng sản Trung Quốc, được Mao Trạch Đông ca ngợi và tôn vinh bằng khẩu hiệu "Học tập theo đồng chí Lôi Phong" (5/3/1963), đồng thời lấy ngày 5/3 là ngày Học tập theo tấm gương Lôi Phong.

      Ban đầu, Quyển Nhĩ cảm thấy quen lắm, "Bọn con trai này đúng là rỗi rãi quá!".

      La Tư Dịch lại tỏ vẻ hiểu biết, "Áp lực học hành lớn, con lại ít, sống ở đây như phải tu hành khổ hạnh vậy, thông cảm cho người ta chút ".

      Lục Quyển Nhĩ tự nhiên nhớ đến Cao Mạc, ấy cũng sống trong khu ký túc xá này. Sau khi nhập học tới đây tìm mấy lần. biết khi bị stress vì học hành căng thẳng, có bao giờ đến đây để hét gọi tên của khác. Chính vì suy nghĩ đó nên khi nghe thấy bất kỳ tiếng hò hét nào từ khu ký túc nam, những có lòng dạ nào để thông cảm cho họ, mà trong lòng còn cảm thấy buồn bã hơn. Mỗi lần ngang qua đây, đều cúi đầu như chạy, tránh nỗi nghi ngờ ngày càng tăng lên trong lòng.

      Buổi trưa hôm nay có vẻ yên tĩnh. Có người ngồi cạnh cửa sổ phòng đọc sách, ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt. biết chiếu vào người hay chiếu vào sách. Lục Quyển Nhĩ quyết định nghỉ trưa nữa, nên đường quay về khá chậm, khi ngang qua bóng mát của tán cây cổ thụ, đứng đếm những đốm sáng tròn tròn do ánh nắng mặt trời chiếu qua kẽ lá. Hồi , dám ngẩng lên nhìn mặt trời vì cảm thấy như thế rất nhức mắt, nhưng lại rất tò mò muốn nhìn. Mẹ liền đưa xuống đứng dưới bóng cây dưới nhà, chỉ cho xem những đốm sáng , dỗ rằng đó chính là các con của mặt trời. Lúc đó mới học đếm, hăng hái chỉ muốn đếm xem rút cuộc mặt trời có bao nhiêu đứa con, sao có thể cùng lúc xuống đây chơi nhiều như thế. Đương nhiên chưa bao giờ đếm hết được.

      Đinh Mùi theo sau cũng kiên nhẫn sau , bước chân của vốn rộng mà phải như thế này cũng đủ để sầu não rồi. Việc này nhanh chóng gây chú ý cho người khác, phá vỡ yên tĩnh của khu nhà.

      lầu xuất thứ thanh chan chát như tiếng gõ vào tấm sắt, "Đinh Mùi, lấy xong nước rồi mau về , đợi nước của cậu để hấp bánh màn thầu đấy!" Nghe giọng Đinh Mùi nhận ra ngay, đó chính là bạn cùng phòng Hầu Duy Nguyên. này nhìn có vẻ là người kỳ quái, nhưng thực ra lại rất bảo thủ, phải Đại học C học. cạnh tranh khi thi tốt nghiệp cấp ba ở tỉnh quê có thể dùng hai từ khốc liệt để diễn tả, mặc dù học lực tồi, nhưng vẫn phải thi tới lần thứ ba mới đỗ vào trường Đại học C này. Trong tiết mục tự mình giới thiệu khi mới nhận phòng ký túc, cầu mọi người gọi mình là Hầu Tam, là muốn kỷ niệm phấn đấu ngừng của mình. Nhưng mọi người đều tôn trọng gọi là " Ba". nhiều tuổi nhất, lại có nghĩa khí, rất được lòng người.

      Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Ba ngồi bệ cửa sổ, vừa quay vào trong phòng gọi thêm nhiều người đến, vừa dùng thìa gõ loạn vào ca uống trà tay để tạo thanh. nhìn Đinh Mùi, cười nhăn nhở. Ca uống trà dùng cũng có lai lịch, bên có ngôi sao đỏ, nghe là của ông nội khi tham gia vào cuộc vạn lí trường chinh của Hồng quân công nông Trung Quốc từng dùng nó, giờ trở thành vật gia truyền của nhà , vì việc đỗ vào Đại học C khiến cả nhà được mở mày mở mặt nên mới chính thức truyền nó cho , tuy nhiên nhìn cách dùng, cũng thấy tiếc cho nó.

      Đây là lần đầu tiên Quyển Nhĩ nghe thấy có nam sinh viên bị gọi tên, vừa lạ vừa thú vị. Xem ra bạn Đinh Mùi này cũng là người nổi tiếng, thu hút rất nhiều người tới xem. tự nghĩ, may mà mình là người bé, chứ như ta là hạc giữa bầy gà, muốn người khác chú ý cũng khó. Xuất phát từ thông cảm đó, với Đinh Mùi, " về trước , phải mọi người đợi nước của để nấu cơm sao?" Giọng điệu của bắt đầu bớt xa cách, nhưng hình như vẫn ý thức được nguyên nhân chủ yếu của những ánh mắt mà Đinh Mùi phải hứng chịu chính là do .

      Đinh Mùi lắc lắc đầu, cảm giác như tai mình bắt đầu nóng bừng lên. da thô thịt dày, trận địa nào cũng từng nếm trải, bị người khác trêu chọc cũng giống như được gãi ngứa thôi, để lại vết tích da. Nhưng nàng Lục Quyển Nhĩ này sáng nay lĩnh giáo rồi, mới đụng chạm phản ứng dữ dội như thế, nếu phát ra bọn họ trêu chọc hai người, chắc chắn qua lại với nữa! nàng này nhìn giống con búp bê, nhưng rất khó chuyện.

      vội vàng rời , lên trước được hai bước quay lại đón lấy hai bình nước từ tay Quyển Nhĩ, giục giã " nhanh lên, đưa hết đây cầm".

      Vốn khống chế lượng rất , nhưng vì những tạp sau lưng quá ồn ào, thế là vô tình trở thành cao giọng. Mà lúc đó xung quanh tự dưng trở lên im ắng lạ thường, dường như tất cả mọi người đều nín thở chờ xem kịch, vì thế giọng của nghe lớn khác thường. Bức tường như sắp vỡ ra bởi trận cười phía bên kia, dưới chỉ huy từ tiếng gõ nhịp nhàng vào chiếc ca uống trà của Ba, bọn họ đồng thanh hét lớn, " nhanh lên, đưa hết đây cầm!" Sau khi hét xong lại phá lên cười to hơn.

      Đinh Mùi thấy Quyển Nhĩ chần chừ , bèn giật lấy bình nước rồi tiếp. tiễn Phật phải tiễn về Tây Phương, thể dừng lại ở đây được. Lũ quỷ này, món nợ buổi sáng còn chưa tính xong, thế mà giờ còn dám đùa cợt vui vẻ thế! Càng muốn vui vẻ cái giá phải trả càng đắt.

      Quyển Nhĩ nghĩ lại câu mà đám nam sinh vừa đồng thanh hét lên, cảm giác trong đó như có mùi của đùa cợt. Nhìn dáng vẻ bối rối của Đinh Mùi, mặc dù hiểu có chuyện gì mà đáng buồn cười đến thế, nhưng cũng biết bọn họ có ý tốt. Lục Quyển Nhĩ đứng đó, hai tay trống , suy nghĩ rất nhanh, Đinh Mùi nhẫn nhịn bước tiếp, nhưng đâu dễ bắt nạt như thế.

      chỉ vào chàng cầm đầu, "Xin hỏi, tên là gì?".

      vừa xong, những nam sinh kia liền im bặt. Bọn họ cũng chỉ tụ tập lại trêu đùa cho vui chứ đắc tội với đám con hiếm như gấu trúc ở trường này, rất khôn ngoan. Phải biết rằng gấu trúc là loài động vật sống theo bầy, làm khéo hậu quả phải gánh chịu được khuếch đại theo cấp số nhân.

      Hầu Duy Nguyên lúc đó bị chỉ mặt điểm danh nên có vẻ cuống, tính tình của ra rất rụt rè, có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với con . Nhưng ngón tay của Lục Quyển Nhĩ ràng là chỉ trúng ta, giờ thể cứ thế mà rút lui vào trong phòng được, đành giương đầu ra chịu trận, "Tôi là Hầu Duy Nguyên".

      "Hầu Uỷ Viên[1]" Nghe cái tên ấy mà Quyển Nhĩ giật mình, sao lại đặt cái tên như thế cho con mình nhỉ? Mong con trai thành rồng[2] cũng nên dùng cách này chứ.

      "Nước của phòng các , Đinh Mùi lấy và để ở cửa phòng nước rồi, đợi được tự mình đến đó mang về ." Quyển Nhĩ thấy chàng "Hầu Ủy Viên" đó gật đầu lia lịa, ra vẻ rất khiêm tốn lắng nghe, nên cũng lược bớt những từ châm chọc chua chát phía sau. vừa tới Đại học C, cũng phải giữ chút hình tượng chứ. Huống hồ Cao Mạc cũng ở đây, ra mặt thay Đinh Mùi cũng chỉ ở mức độ nào đó thôi.

      Quay lại nhìn Đinh Mùi, mình cầm sáu phích nước như chạy, sắp thấy bóng dáng đâu nữa. Quyển Nhĩ lắc lắc đầu, cao to như vậy cũng uổng phí, chỉ biết cặm cụi bán sức, bị ức hiếp như thế mà hề có phản ứng gì. Lạ là Quyển Nhĩ lại cảm thấy ta nhát gan mà chỉ vì ta quá thà mới bị người khác bắt nạt, thậm chí điều đó còn khiến nổi nghĩa khí muốn cùng nhau chống lại kẻ thù chung.

      Quyển Nhĩ nhanh về phía khu ký túc mình ở, Đinh Mùi đứng trước bồn hoa có vẻ như đợi được lúc rồi.

      " vất vả quá." Quyển Nhĩ coi Đinh Mùi như cậu bé thà nên thái độ cũng mềm nhiều, "Để ở đây là được rồi, tôi mang dần lên".

      " phải vội. đợi em, đừng mang mình, em lên gọi thêm người xuống giúp ."

      dù sao cũng là con trai, làm thêm chút cũng sao, hơn nữa phòng nước cách chỗ ở cũng gần, chỉ như tầng với tầng dưới thôi.

      Nhưng những bạn kia để Lục Quyển Nhĩ gầy gò mình xa như thế để lấy sáu phích nước, việc này xem ra được hay cho lắm.

      " sao, giúp tôi mang đến tận đây, tôi có thể tự làm được rồi. Bọn họ giờ này chắc ngủ mê mệt cả rồi, đâu có giống khu ký túc bên kia, sung sức như thế mà lại chỉ biết sai bảo mình ."

      "Em đúng là khéo đấy."

      Quyển Nhĩ mỉm cười, " cũng thế còn gì, mèo chê mèo dài đuôi".

      "Phải phải, giờ còn là thời đại cống hiến nữa rồi!" Đinh Mùi thấy thái độ của Quyển Nhĩ có gì bất thường, nên cũng thấy thoải mái.

      Quyển Nhĩ lè lưỡi, đâu có tinh thần giác ngộ cao như thế, tôn chỉ trong cuộc sống của đơn giản chỉ là "Tiện cho người, cũng tiện cho mình", tiêu chuẩn đánh giá cho cống hiến trong sáng quá cao, sợ mình thích hợp.

      Cầm theo phích nước chạy lên lầu, nếu nhanh, kịp ngả lưng khoảng nửa giờ.

      [1] Duy Nguyên và Ủy viên trong tiếng Trung có đọc gần giống nhau.

      [2] Ý thành đạt, rạng rỡ cơ nghiệp.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3 - Tín ngưỡng của ấy

      Quyển Nhĩ nhàng mở cửa phòng ký túc, Tôn Mộc Nam chạy ra đón, đỡ lấy bình nước tay .

      "Mọi người uống hai phích nước này trước , bốn phích kia đợi chút nữa tập quân về xong cùng nhau lấy." Để mình Quyển Nhĩ lấy nước, cũng cảm thấy thỏa đáng, vì thế Quyển Nhĩ vừa ra khỏi cửa, muốn đuổi theo.

      La Tư Dịch lại , "Dù sao cậu ấy cũng chỉ có thể mang hai bình về thôi, số còn lại buổi chiều bọn mình tự mang về. Ai nỡ thực bắt cậu ấy chứ!" Tôn Mộc Nam thấy cũng có lý, nên cứ ngồi trong phòng đợi Quyển Nhĩ về.

      "Bốn phích còn lại ở dưới lầu, mình xuống mang lên, nhanh thôi mà."

      " mình em làm sao mang hết về được?!" Tôn Mộc Nam nghĩ Quyển Nhĩ lại lại giữa ký túc và phòng nước mấy lần để mang hết số phích đó về, cảm thấy áy náy với bạn, liền vội vàng theo xuống.

      "Có người giúp em mang về. Chính là bạn buổi sáng bị phạt cùng em đấy, chị nhớ ? ta chẳng phải cũng tham gia hành quân khẩn cấp sao? Vì thế nên bị phái lấy nước, ta giúp em mang về trước." Hai người vừa xuống lầu vừa chuyện. Quyển Nhĩ rất quý Tôn Mộc Nam, chỉ riêng việc chị ấy ngủ trưa mà ngồi đợi , cũng khiến Quyển Nhĩ rất cảm động, vì thế có gì đấy, hề giấu giếm.

      "Là Đinh Mùi phải ?"

      "Chị quen ta à?"

      "Oh, chị biết cậu ta."

      Hồi học trung học, Đinh Mùi chơi trong đội bóng rổ của trường Tứ Trung, vừa đẹp trai vừa chơi bóng giỏi.

      Khi đó đội bóng rổ của trường Tứ Trung cùng với đội bóng trường Phụ Trung của Tôn Mộc Nam đều lọt vào vòng chung kết của cuộc thi bóng rổ liên trường, tổng cộng phải đấu ba trận. Rất nhiều nữ sinh của trường Phụ Trung nối giáo cho giặc, quay sang cổ vũ đội Tứ Trung, mà ma lực hấp dẫn họ chính là chàng Đinh Mùi sân bóng. Tôn Mộc Nam mặc dù dám ngang nhiên ngồi bên phía Phụ Trung mà lại cổ vũ cho Đinh Mùi, nhưng sau khi Tứ Trung giành thắng lợi cuối cùng, cũng qua đó trà trộn vào đám đông để ký tên. Thời đại này là thời đại của thực lực, cũng thể quá hẹp hòi phải ?

      Họ xuống dưới lầu, Quyển Nhĩ chạy tới bên Đinh Mùi, "Để tôi giới thiệu, đây là chị Tôn Mộc Nam cùng phòng với tôi".

      Đinh Mùi gật đầu, cất tiếng chào "Chào cậu", sau đó với Quyển Nhĩ, "Nước để ở đây cả rồi, trước nhé".

      Quyển Nhĩ vội , "Cảm ơn !", thấy Đinh Mùi quay người bước , đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi vội đuổi theo, "Chắc chàng Hầu Ủy Viên lấy nước về rồi, cứ về thẳng phòng ".

      Đinh Mùi đứng lại "Hầu Ủy Viên nào?".

      Quyển Nhĩ mở to mắt, "Chính là chàng cầm đầu đám la hét đó, chẳng phải ta tên là Hầu Ủy Viên sao? Chính ta với tôi như thế mà!".

      Đinh Mùi nghe thấy vậy liền phá lên cười "Hầu Ủy Viên, còn là ủy viên trưởng nữa chứ! Tai của em là, ấy tên là Hầu Duy Nguyên. Bọn đều gọi là Ba".

      Quyển Nhĩ xua xua tay, "Cứ gọi là Hầu Ủy Viên cho dễ nhớ. Dù gì cũng chính là ta, biết thế là được rồi. Nếu ta nhận lời mà làm, cứ lại với tôi, tôi tìm ta để tính sổ".

      Đinh Mùi cũng vẫy tay "Được, nếu đúng là có oan tình, nhất định tìm em để nhờ đòi lại chính nghĩa. Mau về , chiều gặp lại." Giờ phải nhanh chóng quay về để tiến hành phê bình kiểm điểm những lỗi mà đồng chí Hầu Duy Nguyên kia mắc phải. Đồng thời cũng cầu đồng chí Hầu Duy Nguyên tự phê bình.

      đường quay về, Quyển Nhĩ và Tôn Mộc Nam ai gì. Những vấn đề xoay quanh chàng Đinh Mùi kia rất nhiều, nhưng chẳng ai chịu . Ấn tượng của Quyển Nhĩ đối với Đinh Mùi trước và sau có thay đổi mạnh mẽ, đánh giá tổng thể về con người này thay đổi liên tục, nhất thời biết nên điểm nào trước. Tôn Mộc Nam nhận ra điều gì đó khác lạ từ thái độ của Đinh Mùi dành cho Quyển Nhĩ, quan hệ của hai người đó sau này chắc chắn rất kỳ diệu, tốt nhất cứ làm khán giả chờ xem thôi.

      Trải qua buổi làm quen ban đầu, sau này rất dễ gặp lại, Quyển Nhĩ và Đinh Mùi cũng tuân theo định luật đó. Họ ngẫu nhiên gặp nhau ở sân chơi, ở nhà ăn, đường, thậm chí là ở siêu thị. Do Đinh Mùi là người khá sôi nổi, Quyển Nhĩ cũng dễ gần, vì thế hễ gặp nhau là cùng chung đoạn đường, dăm ba câu chuyện vui về cuộc sống sinh viên. Vì mới nhập trường nên cuộc sống sinh viên còn khá nhiều mới mẻ, họ có rất nhiều đề tài có thể , từ đó dễ dàng kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn. Chỉ vài ngày với tần suất gặp gỡ dày đặc như thế, họ nhanh chóng trở nên thân thiết như biết nhau từ lâu.

      Tối thứ Sáu, phải tham gia liên hoan văn nghệ đợt huấn luyện quân khiến toàn bộ tân sinh viên hét tới lạc cả giọng, đầu óc trong tình trạng thiếu khí trầm trọng. Sáng hôm sau được nghỉ, ba giờ chiều mới phải tập trung. Tuy nhiên chỉ cần chút thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức đó thôi, cũng đủ để làm trái tim người lính của họ phấn chấn trở lại.

      Quyển Nhĩ người, thường phải ngồi ở đầu hàng, nhưng việc duy nhất quan tâm bây giờ là buổi hẹn với Cao Mạc vào sáng mai, vì thế chẳng còn tâm trí đâu với việc biểu diễn văn nghệ nữa, đến khi hát đối cũng đối xong, vì thế nhân trời tối nhập nhoạng liền lủi xuống phía dưới ngồi. Liên đội trưởng còn bận phối hợp với các liên đội khác hoặc bận điểm danh, phát ra hành động của .

      ngồi cuối cùng, chỉ khi nào liên đội trưởng vòng xuống phía dưới hô hào mọi người hò hét hưởng ứng, cũng mở miệng hô đáp lại vài tiếng. Thời gian còn lại, đều bịt tai nghe những tiếng la, tiếng hét inh tai nhức óc phía trước, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc lên kế hoạch cho lịch trình ngày mai. Lịch trình sau khi hai người gặp nhau, đương nhiên đến lượt phải lo, cứ nghe theo Đảng, làm theo Đảng là được, Cao Mạc chính là tín ngưỡng của .

      Việc mà suy nghĩ chính là ngày mai phải dậy sớm, tắm rửa trang điểm xinh đẹp rồi mới xuất trước mặt Cao Mạc! Còn vấn đề quan trọng nữa là mặc bộ quần áo nào và kết hợp bộ đồ đó với đôi giày nào. Đồ mang theo tới đây chủ yếu là âu phục, mấy ngày nay thử thử lại, mặc lên người vẫn có cảm giác tự nhiên, cứ như mặc trộm quần áo của mẹ mình vậy, đủ dũng khí để mặc chơi. Giày dép lại càng phức tạp, dù đôi giày đó chỉ là hơi cao chút nhưng khi vào có cảm giác mình lắc lư như sắp ngã đến nơi, thế mà các bạn cùng phòng lại nhìn dáng rất uyển chuyển, rất có phong cách.

      Quần áo của được bầy ra, thu hút rất nhiều các bạn nữ ở những phòng quanh đấy. Mọi người xôn xao bàn tán góp ý cho , khí nhanh chóng trở lên sôi nổi. Bọn họ nghe có hẹn, đều tích cực tư vấn. Đương nhiên, cũng có ý tưởng hay, cũng có ý tưởng dở, cái này là xuất phát từ kinh nghiệm của cá nhân mỗi người, nhưng tóm lại là ai cũng muốn đem ý tưởng của mình áp dụng người Quyển Nhĩ. Thực ra tính cách của Quyển Nhĩ khá xuề xoà, nhưng vì bản thân cũng quá mong chờ vào cuộc hẹn này, nên cũng thể qua loa đại khái, đối với nhiệt tình và ủng hộ của mọi người, chỉ mỉm cười đón nhận.

      Mọi người đều cho rằng Quyển Nhĩ mặc đồ tây là hợp nhất, có bạn còn cho mượn đồ trang sức để kết hợp. Nhờ đó mới biết, ra con có rất nhiều những thứ đồ trang sức nho xinh xinh, còn chỉ có vài cái dây buộc tóc cho nên bị bọn họ chỉ trích là nhà quê. Có bạn khéo tay, còn giúp làm tóc, học lén được kiểu tóc này trong buổi dạ hội, rất phù hợp với khí chất và kiểu trang điểm của .

      Quyển Nhĩ mặc âu phục, giày cao gót, mang đầu kiểu tóc mà cho là quá phá cách, dưới cầu của mọi người run rẩy lại lại vòng, cuối cùng ngã ập xuống giường mà cười.

      Nếu xuất với bộ dạng này, với tính cách của Cao Mạc, chừng kéo đến nơi nào đó để cải tạo lại từ đầu cũng nên. Hồi , có lần ham chơi, lén lấy thỏi son của mẹ để bôi, kết quả là bị lôi ra trước vòi nước, xả nước lạnh bắt lau bằng sạch. Cho tới tận bây giờ, Quyển Nhĩ vẫn dùng bất cứ loại son có màu nào, chính là vì ấn tượng quá sâu từ lần nghịch đó.

      Quyển Nhĩ coi trọng cuộc hẹn này như vậy, là bởi vì hai người quá thân thiết, lại chơi với nhau từ . Muốn rủ nhau chơi, thường chỉ cần qua nhà và gọi câu là xong, đều là những cuộc gặp gỡ nhất thời, gọi là . chơi cũng chỉ thường cùng nhóm tụ tập trong khu vui chơi của khu. cần cuộc hẹn hò chính thức để thay đổi cục diện quan hệ giữa hai người, để mối quan hệ của họ có thể tiếp túc phát triển lên nữa.

      Nhà Cao Mạc và nhà Quyển Nhĩ có thể gọi là thế giao, cha của họ là bạn thân với nhau từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp cùng đầu quân về làm cho bệnh viện, người khoa Ngoại, người ở khoa Thận. Mẹ của hai người cũng là bạn tâm giao với nhau, từ , rồi đến kết hôn, rồi cùng định cư ở nơi công tác, cùng ở khu nhà, hai gia đình thường xuyên qua lại như những người họ hàng thân thích. Vì thế, từ Quyển Nhĩ thích chạy qua chạy lại chơi với hàng xóm lớn hơn bốn tuổi là Cao Mạc. Cao Mạc đâu chơi cũng dắt theo; nếu ở nhà và khóc trận kinh thiên động địa, khóc cho đến khi Cao Mạc đến thôi. Cao Mạc cũng phải dễ bắt nạt, có lần khóc ghê quá, Cao Mạc đưa cùng, nhưng tới đó vẫn khóc, Cao Mạc liền đánh vào tay . kể cũng lạ, bị đánh mà lại dần dần nín khóc, cố giữ những giọt nước mắt ầng ẫng ở khóe mắt, cho chúng rơi xuống, nhận ra rằng, nếu còn khóc nữa chắc chắn chơi với .

      Từ đó về sau, lần nào đâu Cao Mạc cũng cố gắng hết sức để có thể đưa cùng, mặc dù thể tham gia những trò chơi cùng với họ, nhưng cũng có vị trí nhất định, dần dần cả bọn cũng quen với việc đem theo con nhóc lếch thếch khắp nơi. Lúc còn , họ cùng nhau leo núi, tìm hang động, trèo cây bắt tổ chim, mùa đông trượt tuyết, chơi con quay. về những trò chơi rất đa dạng, bốn mùa trò nào lặp lại. Lớn hơn, họ cùng nhau đá bóng, đánh bóng, mặc dù thần kinh vận động của Quyển Nhĩ được phát triển lắm, nhưng cũng biết nhặt bóng và có thể ngồi bên ngoài làm trọng tài. Họ cũng có thể cùng nhau đến trung tâm để chơi game, đến quán internet để online, hoặc đến các quán bia hơi uống bia, buổi tối có thể cùng nhau lang thang phố với đám bạn. Chơi nhóm có thú vui của chơi nhóm, nhưng có nhiều ánh mắt soi mói hơn, Quyển Nhĩ dù có to gan đến đâu cũng dám để lộ ngưỡng mộ của mình dành cho Cao Mạc, dù chỉ là tí xíu. Hình thức hoạt động của nhóm bạn này là phá đám lẫn nhau, lật gót Asin[1] của nhau, tha cho bất kỳ ai, con cũng ngoại lệ.

      Quyển Nhĩ từ trước tới nay cũng cảm thấy họ coi mình là con . Đương nhiên, phải rất nhiều năm sau đó mới hiểu, nhóm bạn đó đối với thân thương, quen thuộc biết bao, mang lại cho những niềm vui ngây thơ của thời niên thiếu, khiến có thể sống trong sáng, tích cực, đồng thời luôn tràn ngập niềm tin vào cuộc sống.

      Đêm cuối tuần, lần đầu tiên Quyển Nhĩ mất ngủ. Sau khi đặt đồng hồ báo thức xong, lên giường nằm, mong muốn ngủ giấc để khuôn mặt tươi tỉnh vào hôm sau, nhưng thần của giấc ngủ lại chần chừ muốn ghé thăm. Bên tai lần lượt nghe thấy tiếng các bạn cùng phòng lên giường, rồi chìm vào giấc ngủ say, Hà Bố còn rất biết cách kích thích người khác bằng cách mơ vài câu, Quyển Nhĩ cứ nằm nhắm mắt suông như thế, hy vọng có hiệu quả, nhưng cho tới khi cảm thấy mắt mình cay cay vì dùng sức quá mức, vẫn hề có cảm giác buồn ngủ.

      ngủ được, cũng thể nằm mãi được, thế là liên tiếp dậy toilet. Mỗi lần ra khỏi toilet về giường lại chắc mẩm lần này ngủ được, nhưng vẫn cứ lăn qua lăn lại mãi. Bởi vì là giường tầng, La Tư Dịch lại nằm ngay giường tầng , Quyển Nhĩ sợ ảnh hưởng tới bạn, mỗi lần trở mình lại rất thận trọng, đầu tiên là lật phần thân , sau đó mới từ từ lật đùi và chân theo. Động tác của chậm, nhưng cũng vì thế mà thời gian của lần lật người bị kéo dài, nên khoảng cách với lần sau rất gần, khiến mật độ lật người có vẻ như cao hơn.

      Khi giơ cánh tay lên chuẩn bị lật sang phía bên kia, La Tư Dịch nằm tầng lên tiếng, "Mình này, cậu để cho mình được thoải mái chút , kiểu lật người bán thân bất toại của cậu, khiến mình có cảm giác như ngủ biển ấy, sắp say sóng đến nơi rồi".

      Quyển Nhĩ ngồi dậy, "Xin lỗi, mình chú ý, cậu mau ngủ ." nhìn chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh gối, sắp hai giờ rồi. nằm xuống, chọn tư thế nằm mà tự mình cũng thấy được thoải mái lắm, chờ cơn buồn ngủ kéo tới. Nhưng càng muốn ngủ, càng cảm thấy nằm ở đó sao thoải mái được. cũng ngại dám trở mình nữa, mở mắt nhìn trừng trừng lên trần giường, đau khổ cảm nhận cảm giác làm cương thi.

      lúc sau, La Tư Dịch lại , "Cậu cứ trở người , đừng có nằm cứng ở đó, chúng mình cùng trở".

      Quyển Nhĩ như nhận được đại ân xá, vội vàng lật người, nằm nghiêng. La Tư Dịch nằm giường cũng nhàng trở mình. Nếu như đối với Tôn Mộc Nam là cảm giác thân thiết gần gũi, với La Tư Dịch có cảm giác thân thiết cách hết sức tự nhiên. La Tư Dịch là cởi mở và rất có sức hấp dẫn, cách nhìn nhận vấn đề của ấy sắc bén mà độc đáo, nhiều nhưng vẫn khiến người khác phải phục. quan tâm chăm sóc của ấy dành cho người khác, thể ràng, nhưng Quyển Nhĩ cảm nhận được mến quan tâm thầm lặng của ấy. cởi mở vui tươi của La Tư Dịch bộc lộ ràng, trong ấn tượng của Quyển Nhĩ, ấy có chút thần bí. Mỗi thứ ấy biết ít và tham gia tất cả những buổi tối tụ tập tán gẫu trong phòng, chỉ có điều ấy bao giờ về mình. Trong phòng, người nào mà chẳng thông minh tinh tế, mỗi lần chuyện đề cập tới chủ đề đó đều bị nhàng lảng , mọi người cũng dám hỏi nữa.

      [1] Tức Achilles, vị hùng, bán thần nổi tiếng trong Thần thoại Hy Lạp. Là con của nữ thần biển Thetis với vua Peleus. Vì để cho con mình trở nên bất khả xâm phạm, nữ thần nhúng chú bé Achilles vào nước sông Styx ở phủ để chú bé có được tấm thân bất diệt, nhưng nữ thần lại bỏ sót gót chân nơi nữ thần nắm. Sau này Achilles tham dự cuộc chiến thành Troy, đánh đâu thắng đó, đánh bại rất nhiều hùng. Cuối cùng chàng bị thần Apollon mượn tay hoàng tử Paris của thành Troy bắn mũi tên vào gót chân và mất mạng. Gót chân Achilles về sau được dùng để ám chỉ yếu điểm chí mạng của người.

      "Lục Quyển Nhĩ, cậu hồi hộp đến thế sao?" La Tư Dịch hỏi .

      "Mình thấy hồi hộp, nhưng sao ngủ được. Trong đầu như có Lục Quyển Nhĩ khác, từng bước diễn lại toàn cảnh cuộc gặp gỡ ngày mai, đến cài nút áo như thế nào cũng diễn lại vài lần rồi." Quyển Nhĩ ôm chặt lấy đầu mình, chiếc áo sơ mi mà định mặc có sáu chiếc cúc, phải hành hạ bình thường!

      "Lúc ngủ được, cậu có cố ngủ cũng được đâu." Trong giọng của La Tư Dịch chứa thương cảm, Quyển Nhĩ rất muốn xem xem, bộ dạng của ấy lúc này như thế nào. La Tư Dịch cao hơn Lục Quyển Nhĩ nhiều nhưng lại gầy như , khiến Lục Quyển Nhĩ thấy ấy rất nữ tính. Vẻ đẹp của ấy phải loại mạnh mẽ, nhưng cũng khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Trong đám con cùng tuổi, ấy rất nổi bật. cầu của Lục Quyển Nhĩ về mặt diện mạo, chỉ cần dễ nhìn là được, nhưng khi lần đầu tiếp xúc với La Tư Dịch, ngắm bạn này khá lâu. Trong phòng, mỗi người mỗi vẻ, nhưng La Tư Dịch là nổi trội nhất, dù sao Quyển Nhĩ cũng cảm thấy như thế.

      "Vậy mình phải làm thế nào? Ngày mai chẳng phải mang theo đôi mắt sưng mọng này sao!" Quyển Nhĩ buồn rầu, tiếc cho mấy miếng mặt nạ các bạn tặng, mất ngủ, da đẹp làm sao được?

      Kế hoạch ban đầu là dậy sớm tắm rửa, biết có đổ bể . Huyết áp của vào sáng sớm thường thấp. Bao nhiêu dự định tốt đẹp, đều tự mình làm hỏng hết cả.

      " sao đâu." Giọng cố gắng kiềm chế lượng của La Tư Dịch dường như rất có sức mạnh trấn an người khác, "Các cậu đâu phải mới quen biết, cũng đâu phải chỉ gặp nhau hai lần, còn có nhiều cơ hội để ấy ngắm nhìn cậu lúc cậu đẹp nhất".

      "Cũng phải, mình có thể trang điểm lần, trang điểm hai lần, nhưng bảo mình lần nào cũng trang điểm, thế chẳng phải là đòi lấy cái mạng này của mình sao?!" Quyển Nhĩ muốn quẳng gánh nặng trong lòng xuống, nhanh với vẻ ngại ngùng.

      "Nhưng ngày mai rất quan trọng!" Ngày mai muốn thổ lộ với Cao Mạc, đợi ngày này từ rất lâu rồi. biết chính xác mình rung động từ lúc nào, nhưng mỗi năm khi chuông đồng hồ điểm vào thời khắc giao thừa, đều ước, ước được ở bên Cao Mạc mãi mãi. Phải làm thế nào mới có thể ở bên nhau mãi mãi chứ, sau này lớn lên dần dần hiểu, phải là bạn của ấy, trở thành vợ của ấy, trở thành người nhà của , mới có thể vĩnh viễn ở bên .

      Trước kia là bởi vì thấy mình chưa xứng đáng với , chưa có tư cách để bày tỏ tình cảm. Giờ đây bước vào ngôi trường nơi có ở đó, cảm thấy như mình bước bước có tính lịch sử. Lúc này , chỉ sợ dũng khí của bị mài mòn bởi thời gian chờ đợi và hoài nghi. Cao Mạc mang lại cho cảm giác vừa rất gần lại vừa rất xa, biết rất nhiều chuyện về nhưng lại dám mình hiểu được bao nhiêu.

      "Pha cốc sữa nóng?" La Tư Dịch gợi ý.

      "Sợ lại vệ sinh, càng ngủ được."

      "Nghe CD?"

      "Mình nghe lúc rồi, nghe những ca từ đó lại càng lo lắng."

      "Haizz, ấy đáng sợ vậy sao?"

      "Vốn cũng đáng sợ đến thế, nhưng xa cách hai năm, giờ mình lại có tưởng tượng kỳ quặc. Mình vừa nhắm mắt lại hình ảnh của ấy lên đều giống hệt quái thú."

      "Cậu có tưởng tượng kỳ quặc, phải chính cậu mới là quái thú đấy chứ?"

      "Ây," Quyễn Nhĩ thà trả lời, "Mình là tiểu quái thú, ấy là đại quái thú".

      "Tiểu quái thú mà lại muốn ăn thịt đại quái thú sao?" La Tư Dịch trêu bạn.

      "Chỉ cần nuốt trôi là được rồi." Quyển Nhĩ đáp, biết là do nửa đêm nên đói hay là do chuyện gì, nhịn được nuốt ực tiếng, vốn chỉ là thanh , nhưng do gian quá tĩnh lặng mà bị phóng đại lên gấp mấy lần, đến chính cũng cảm thấy thanh mình vừa tạo ra rất lớn, liền co vai rụt cổ, như muốn lấp liếm .

      La Tư Dịch cười , "Phải là cậu cũng hơi nóng vội đấy." La Tư Dịch biết đối phương liệu có trân trọng, đón nhận tâm ý của Lục Quyển Nhĩ hay , nhưng theo những gì biết, con trai mấy thích những món hàng được tiếp thị tới tận nhà, khả năng là vì nó thiếu tính cạnh tranh, mất niềm vui của chinh phục, hoặc là vì có được dễ dàng quá nên nảy sinh cảm giác lo lắng..., mà thầm họ, lại chính là món hàng đầu tiên kiểu như thế mà họ gặp vào thời niên thiếu.

      "Nóng vội ăn được đậu phụ nóng phải ?"

      "Nóng vội sợ là đậu gì cũng ăn được, mà toàn thân còn dính đầy mùi tanh của đậu phụ ấy chứ."

      Lời của La Tư Dịch như ám chỉ điều gì dó, nhưng trong lúc Quyển Nhĩ chuyện với ấy, hai mí mắt bắt đầu nặng trình trịch, chỉ đáp "Sao có thể tanh được, mùi của ấy cũng giống như con người ấy, rất thanh khiết".

      Quyển Nhĩ xong liền chìm vào giấc ngủ, La Tư Dịch thấy bạn động tĩnh gì, cũng thêm nữa, trong lòng thầm ngưỡng mộ Quyển Nhĩ. Người con trai chỉ khiến ấy nhìn thấy mặt thanh khiết của mình kia, chắc cũng lòng với ấy thôi!

      Tờ mờ sáng mới ngủ nên đương nhiên Quyển Nhĩ thể dậy sớm. Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu đinh tai nhức óc cùng đám bạn cùng phòng lục đục trở dậy cũng thể khiến Lục Quyển Nhĩ tỉnh giấc mộng đẹp. Mọi người đều do dự xem có nên đánh thức từ chiếc loa đặt trong phòng phát ra tiếng gọi "Lục Quyển Nhĩ, Lục Quyển Nhĩ, phòng 415, Lục Quyển Nhĩ có ở đó ?".

      Giọng sang sảng của dì gác cổng đột nhiên vang lên khiến mấy người trong phòng đều giật mình, quay sang nhìn bạn Lục Quyển Nhĩ vẫn còn ôm gối ngủ rất say sưa.

      "Có! Có!" Hà Bố trả lời thay Quyển Nhĩ, " ấy xuống ngay!".

      Tôn Mộc Nam nhìn Quyển Nhĩ, đành , "Để chị gọi nó, ai xuống dưới nhà với Cao Mạc tiếng".

      Bọn họ ai cũng nghe đến thuộc lòng cái tên Cao Mạc, nhưng nhanh như vậy có thể gặp mặt trực tiếp đúng là hơi bất ngờ.

      Hà Bố lập tức giơ tay, "Em , để ấy đứng đợi mình dưới đó cũng ổn".

      La Tư Dịch vẫn nằm giường chưa chịu dậy, "Phải đợi cũng đáng sợ, chỉ sợ ấy bị cậu dọa cho chạy mất". Tính cách của Hà Bố có chút khác người, người bình thường thể lĩnh ngộ được khác người ấy của .

      "Để hai đứa em ." Sở Phi Bình , "Em với Tiểu Vũ cũng định ăn sáng, bảo ấy đợi thêm lát phải ?". và Tề Vũ là hai người có tính cách rất thoải mái, vì thế thường hay cùng nhau, phối hợp rất ăn ý.

      Hà Bố lập tức , "Em cũng , cho em được nhìn vị cao nhân ấy ở cự ly gần chút mà".

      Tôn Mộc Nam , "Mau , mang về cho chị quả trứng gà". bắt đầu lay gọi Quyển Nhĩ. Con bé Lục Quyển Nhĩ này, lại còn hất tay ra, lật người vào phía trong tiếp tục ngủ.

      còn cách nào khác, ghé sát vào tai Quyển Nhĩ hét lớn, "Lục Quyển Nhĩ, Cao Mạc đến rồi!".

      Quyển Nhĩ mắt nhắm mắt mở, miệng lẩm nhẩm hỏi lại, "Chị ai đến cơ?".

      "Cao Mạc đợi dưới lầu, em mau dậy ." Tôn Mộc Nam đỡ ngồi dậy.

      Quả nhiên Lục Quyển Nhĩ như bừng tỉnh, vơ lấy bộ quần áo chuẩn bị để sẵn ở đầu giường, rồi vội vàng mặc vào người.

      "Đừng vội, cài sai nút áo rồi kia kìa."

      Tôn Mộc Nam hoàn thành nhiệm vụ đánh thức Quyển Nhĩ, ngồi cạnh bàn nhìn nàng hốt hoảng mặc quần áo.

      Quyển Nhĩ cúi đầu nhìn, thể nào, xem ra mọi hành động diễn tập trước đó đều trở thành vô ích. Mặc quần áo, rửa mặt, đánh răng, giày và ra khỏi cửa, tổng cộng chưa dùng hết mười phút, bởi vì chải đầu, chỉ dùng tay cào cào mấy nhát rồi buộc túm lên chạy xuống lầu.

      bước từng hai, ba bậc cầu thang , còn mấy bậc cuối cùng cứ thế nhảy thẳng xuống, nhưng vẫn có cảm giác như hết lần cầu thang này tới lần cầu thang khác, mãi hết.

      Khi nhảy xuống ba bậc cuối cùng, định chạy ra ngoài cánh tay bị ai đó nắm lại, "Lần sau được nhảy như thế, nguy hiểm lắm".
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 4 - Tốn công vô ích

      Quyển Nhĩ kinh ngạc quay đầu lại, Cao Mạc nắm chặt tay , lặng lẽ đứng đó.
      Ký túc mà Quyển Nhĩ ở là toà nhà kiểu cũ, là toà nhà ký túc tốt nhất thời kỳ đó của Đại học C. Trường dự định dành cho các nữ sinh viên ở nên tiền sảnh sửa lớn lắm, để tiện quản lý người ra người vào.

      Vì thế cái gọi là tiền sảnh thực tế chỉ là đoạn nối giữa đầu cuối của cầu thang và hành lang. Hành lang lại đối diện với phòng bảo vệ, đặt dưới kiểm soát nghiêm khắc của dì quản lý ký túc.

      Vì thế rất hiếm khi có người loanh quanh ở khu vực này, Quyển Nhĩ đương nhiên cũng ngờ là Cao Mạc lại đợi ở đây.

      Sau khi để Quyển Nhĩ đứng vững rồi Cao Mạc buông tay, "Em vừa dậy à?".

      "Ai bảo thế, em dậy rất sớm." Quyển Nhĩ vẫn còn cứng, hoàn toàn biết vết hằn khi ngủ sớm bán đứng .

      Cao Mạc cũng phanh phui ra, "Dậy sớm như vậy, chắc ăn sáng rồi phải ? định tới rủ em cùng ăn, gần đây có quán cháo, các món ăn ở đó rất được".

      Quyển Nhĩ vừa nghe thấy vậy, lập tức bày tỏ thái độ, "Em đoán tới tìm em, nhất định đưa em ăn món ngon, vì thế chưa ăn cơm, vẫn đợi đây". Mặc dù chuẩn bị lâu như thế, nhưng khi đối mặt với , lại cảm thấy mọi thứ rất tự nhiên, dường như cảm giác nắm bắt được tâm tư của lúc trước, vào giây phút gặp mặt hoàn toàn được giải quyết.

      " thôi!" Cao Mạc ra trước, Quyển Nhĩ theo sau. Từ họ luôn như vậy, Quyển Nhĩ luôn theo sau , khi vấp ngã vẫn có thể quay lại đỡ, nhưng bao giờ phía sau , lo lắng, sốt sắng cách thận trọng. Thực Quyển Nhĩ rất dễ vấp ngã, ở quê họ có năm tuyết rất lớn, trong vòng chưa đến năm ngày, Quyển Nhĩ vấp ngã hơn mười lần. Dù là có cẩn thận tới đâu, hay giày chống trơn nữa cũng vô ích. Thời gian đó Quyển Nhĩ ngã nhiều tới mức cáu bẳn ngồi bệt xuống đất chịu đứng dậy, bởi vì cho dù có người kéo đứng dậy, vẫn rất có thể lại ngã tiếp. Sau này vẫn là Cao Mạc tới cửa hàng dụng cụ ngoài trời mua cho công cụ leo núi và đường tuyết chuyên dụng, có thể móc giày, phía dưới là đế tam giác ba góc có thể bám chặt vào mặt đất, tuyết cũng chắc chắn như đất, bị ngã. Mặc dù vào đúng là bị ngã nữa, nhưng trông bộ dạng vô cùng ngớ ngẩn, mỗi lần bước rất vất vả. Cho nên Quyển Nhĩ chỉ dùng lần sau đó chịu nữa. Cao Mạc lấy làm khó hiểu, tại sao lại chấp nhận trượt ngã mà chịu giày chuyên dụng mà mua, cho rằng viện tới giúp đỡ của công cụ là lựa chọn thông minh, chắc chắn hơn bất cứ thứ gì.

      hiểu rằng, Quyển Nhĩ chỉ cần khi vấp ngã, được tay ra đỡ, chứ phải tìm cho thứ đỡ đứng vững. Cao Mạc khá nhanh, Quyển Nhĩ đuổi theo vài bước liền bỏ cuộc. cúi đầu cặm cụi bước, nhìn thấy hòn sỏi đường liền giơ chân đá, mục tiêu chính là "hòn đá lớn" trước mặt. Có vài viên sỏi bay trúng chân Cao Mạc, nhưng để ý, Quyển Nhĩ vẫn thường chơi như thế, cũng quen rồi.

      Quyển Nhĩ đá lúc rồi cũng bỏ cuộc. Thứ gì có thể lay chuyển được ấy, khái niệm ném hòn đá khuấy động mặt hồ tồn tại đối với . Càng càng thấy nản, chắc hẳn háo hức mong chờ trước đó chịu tác động của đám đông nên có vẻ càng thêm lãng mạn, tuyệt vời, nhưng giờ phải đối mặt với tại lạnh lùng, khiến cho ảo tưởng tan vỡ như bong bóng. lò dò bước theo sau, nhiệt tình được tích luỹ bao lâu nay còn chưa kịp bộc phát, thấy như dần dần nhạt phai. thầm cũng như việc tự mình gõ bàn phím vậy, mặc dù gõ nghe tanh tách rất kêu đấy, nhưng cũng chỉ là làm theo câu , hành động hoặc thậm chí là trạng thái tinh thần diễn biến ngẫu hứng của ấy mà thôi. lên xuống của trạng thái tinh thần này, hoàn toàn do đối phương quyết định. Vì thế, khi đối diện với , tinh thần của cũng lên lên xuống xuống, kích động vô cùng. Do đó, bản thân Lục Quyển Nhĩ cũng có cách nào khống chế được.

      Cao Mạc ra khỏi cổng trường, tới đầu đường liền đứng lại đợi . nhìn thấy dừng lại, vội vàng vui vẻ chạy tới. nản lòng nhụt chí ban nãy trong chớp mắt bị vứt lại phía sau.

      Cao Mạc đưa tay ra chặn Lục Quyển Nhĩ vẫn tiếp tục tiến về phía trước, " chậm thôi, lên đại học rồi, có còn là trẻ con nữa đâu mà vẫn lao ầm ầm thế".

      Động tác của thể lo lắng quan tâm, vẫn như trước kia, tự động bên làn đường xe lao tới, che chắn cho Quyển Nhĩ ở phía sau. qua hai vạch vàng giữa đường, lại kéo sang bên kia. Quyển Nhĩ thích nghe cằn nhằn, cũng rất tình nguyện để kéo qua kéo lại giữa đường như thế, rất thích dáng vẻ đàn áp của khi thể quan tâm với mình. Quyển Nhĩ vào quán cháo và ngồi yên, vẫn cười tít mắt, chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào vì được bảo vệ, Cao Mạc gọi mấy lần, cũng nghe thấy gì.

      "Lục Quyển Nhĩ!" Cuối cùng nhịn được nữa Cao Mạc cao giọng, biết trong cái đầu xíu kia của chứa những gì, ràng là đứa trẻ rất thông minh, thế mà đôi lúc cũng ngồi nghệt ra cười như thế.

      "Có!" Quyển Nhĩ nghe thấy gọi tên mình, bật đáp lại như khẩu lệnh trong quân đội.

      Cao Mạc mỉm cười, cốc cốc vào đầu , "Có gì mà có, em ăn gì? lấy".

      Đồ ăn sáng ở đây là đồ tự chọn, mười mấy tệ suất, mùi vị rất thơm ngon, các món cũng khá phong phú, có thể gọi là ngon bổ rẻ.

      Quyển Nhĩ nằm bò lên bàn, mặt nóng bừng, "Tuỳ , em kén chọn".

      Sau khi ăn sáng no nê xong, Cao Mạc mua hai chai nước rồi cùng Quyển Nhĩ lên xe bus.

      "Hôm nay chúng ta đâu?"

      "Chiều mấy giờ bọn em tập trung?"

      "Ba giờ." Quyển Nhĩ nhìn đồng hồ, "Vẫn còn năm tiếng nữa, mình đâu chơi? Hôm qua em xem bản đồ rồi, những chỗ muốn đều ghi lại". xong liền thò tay vào túi, nhưng tìm khắp lượt hết bốn túi trước sau của chiếc quần bò, cũng thấy mảnh giấy mà ghi địa chỉ.

      "Chắc là để quên ở phòng rồi." phát ra trong túi có đồng nào, tối hôm qua chuẩn bị, xếp tất cả vào chiếc ba lô để hôm nay mang theo, nhưng cuối cùng quên nó ở góc nào đấy trong phòng.

      " phải bị lấy trộm rồi đấy chứ?" Cao Mạc như vậy, phải có lý. ra cũng lạ, tiền trong tay người khác rất hiếm khi bị mất. Còn với Lục Quyển Nhĩ, trong túi chỉ có hai xu cũng bị trộm sạch, nếu xui xẻo quên mang theo vé tháng, đến tiền xe bus cũng phải chạy vay khắp nơi.

      Quyển Nhĩ thấy chóng mặt khi nhìn cảnh chen chúc đông như nêm xe bus, "Chúng ta lạc làm thế nào? Em làm sao biết phải xuống ở đâu?".

      "Hôm nay thời gian nhiều, nên đưa em tới hiệu sách xem lúc. Đợi sau khi kỳ tập quân kết thúc, dư dả thời gian, chỗ khác chơi."

      Quyển Nhĩ nghe vậy, bỗng có chút thất vọng. có rất nhiều điều muốn với , thế mà lại muốn nhà sách. kể khí ở đó rất thích hợp để chuyện, mà chuyện ở những nơi như thế chắc chắn bị người khác lườm nguýt. Đây chính là ví dụ sinh động nhất cho cái gọi là việc chiều lòng người.

      Quyển Nhĩ ngồi xổm xuống, đây cũng chính là trong những kỹ năng cơ bản của đợt tập huấn quân này, kỹ năng khác chính là ngồi bệt dưới đất, "Em ".

      Cao Mạc muốn lôi đứng dậy, phải định bắt cũng ngồi xổm xuống để chuyện với đấy chứ. "Mau đứng lên , em cứ ngồi thế bị người khác giẫm vào đấy."

      vậy cũng phải là quá lên. Bến xe bus này là trạm trung chuyển lớn, xe bus thường xếp hàng dọc vào bến, người chờ xe phải tự tìm chuyến xe mà mình định lên, nếu chậm chân lỡ xe ngay. Quyển Nhĩ ngồi xổm ở đấy, bị giẫm vào chưa chắc, nhưng chắc chắn bị người khác đá phải.

      Quyển Nhĩ giằng khỏi tay , đứng dậy " thôi", khi gặp chuyện như ý, thường giận dỗi chút rồi thôi, chứ ít khi thực bực tức với Cao Mạc. phải là , làm sao có thể hiểu được nghĩ gì chứ! biết có tội, hơn nữa cũng chỉ là đơn phương từ phía mình, còn biết phải làm thế nào chứ, thôi để sau này tính tiếp vậy. Càng thất bại càng mạnh mẽ, đấy mới là phong cách của .

      nghĩ thông suốt như thế, nhưng khi đối mặt với những giá sách cao chất ngất, vẫn thấy khó khi phải phát huy tinh thần tích cực, chỉ đành mua những cuốn mà Cao Mạc giới thiệu, nghe đều là những cuốn thể đọc, đương nhiên cũng chỉ có thể để Cao Mạc trả tiền.

      Quyển Nhĩ ném cả mình và chiếc túi vải bạt mà nhà sách tặng lên giường, cảm giác như muốn khóc mà ra nước mắt. Mọi người nhìn sắc mặt của , cũng đoán được việc tiến triển thuận lợi, thế là nháy mắt với nhau, ai hỏi han gì.

      La Tự Dịch vẫn nằm giường, lúc sau mới thò nửa người xuống nhìn , "Thế nào, người ta theo cách mạng rồi à?".

      Lục Quyển Nhĩ lắc đầu, cảm giác như toàn bộ sức lực của mình bị cạn kiệt. Mấy quyển sách đó nặng bình thường, sắc mặt của Cao Mạc cũng thế. Cho nên đành tự mình vác đống sách ấy về. Cảm giác của hai người chắc cũng kinh ngạc giống nhau, tốn công vô ích.

      Quyển Nhĩ hiểu tại sao trái tim của mình lại bị Cao Mạc làm cho trở nên mềm nhũn như thế, có chút sao kháng cự nổi. Mỗi ngày, sau khi buổi tập huấn quân kết thúc, nhìn chồng sách chất cao đầu giường, hề có ý định đọc.

      Vì mới nhập học nên thẻ thư viện vẫn chưa làm xong, Quyển Nhĩ cảm thấy nhiều sách như vậy đúng là gánh nặng, nhưng trong mắt người khác rất bình thường. Người quen đọc sách lúc nào cũng bị ám ảnh bởi các con chữ, đến tờ quảng cáo dán tay nắm cửa cũng bóc xuống đọc kỹ. Chính vì sách nên mới có thể suy bụng ta ra bụng người, ngại ngùng dám mượn sách mới của người khác để đọc trước. Tề Vũ là người như thế, sách của ấy quyển nào cũng được bọc bìa, ghi chú mua ở đâu, là quyển sách thứ bao nhiêu trong số sách của mình; khi ấy đọc sách, bên cạnh bao giờ cũng có cuốn sổ ghi chép để ghi lại những câu văn mình thích, hề gạch ngang kẻ dọc sách.

      Trưa nay, sau khi Tề Vũ và Sở Phi Bình ăn cơm trước quay về phòng. Tề Vũ cầm cốc nước đứng cạnh giường Quyển Nhĩ uống, nghiêng đầu nhìn chồng sách mới của .

      Sở Phi Bình sán lại, "Sách hay ?".

      "Ừm," Tề Vũ lắc lắc tay chỉ, "Mấy quyển này mình đều đọc đánh giá sách báo rồi, trước khi khai giảng, hiệu sách vẫn còn chưa bán". Hoàn cảnh gia đình khá bình thường, bố là quân nhân chuyên nghiệp, công tác trong cơ sở sản xuất thiết bị quân gần như ngừng hoạt động, mỗi tháng thu nhập chỉ có vài trăm tệ.

      Cơ quan của mẹ cũng khá hơn, nên bà xin nghỉ hưu sớm, giờ chỉ dựa vào việc nhận làm thêm sổ sách cho vài doanh nghiệp để kiếm thêm cái để chi tiêu cho gia đình. Mặc dù bố mẹ cố gắng hết khả năng để cho môi trường học tập tốt nhất, nhưng hoàn cảnh gia đình mình, là người hiểu hơn ai hết. rất biết nghĩ, những cuốn sách liên quan nhiều đến việc học đều mua, chỉ tới hiệu sách để đọc. Muốn mua cuốn sách nào, đều tới nhà sách lật lên lật xuống xem tới ba, bốn lần, thích quá rồi mới dằn lòng mua. Như Quyển Nhĩ lúc mua hơn mười quyển sách, còn xếp đống ở đó để hứng bụi, động cũng buồn động, hiểu nổi.

      Sở Phi Bình nhìn nhìn rồi , "Nếu để dành đọc trước khi ngủ, có khi Quyển Nhĩ phải đọc tới lúc tốt nghiệp mới hết. trai họ Cao này của Quyển Nhĩ, chắc là có tố chất làm công tác giáo dục từ bé rồi!".

      Hai người chuyện Quyển Nhĩ và La Tư Dịch từ ngoài vào.

      "Sao thế?" Quyển Nhĩ cảm thấy hiếu kỳ, sao hai người họ lại vây quanh giường của mình.

      Tề Vũ có vẻ lúng túng, "Bọn mình nhìn sách mới của cậu".

      Quyển Nhĩ nghe bạn nhắc tới mấy quyển sách, mặt bỗng như dài ra, "Cậu muốn đọc quyển nào? Cho cậu mượn đấy". Cao Mạc lúc mua cho nhiều sách như thế, khiến có cảm giác như mình bị bắt ép làm bài tập. biết phải bắt đầu từ quyển nào, cũng biết quyển nào là quyển ấy thích, càng biết hy vọng sau khi đọc xong thu hoạch được gì. càng nghĩ tới việc đó, lại càng khó khăn khi quyết định bắt tay vào đọc. Chất thành chồng bên cạnh gối, chỉ bị va đầu vào khi lật người, mà trong giấc mơ cũng thấy đống sách đó nhảy loạn cào cào trước mặt, khiến ngày càng cảm thấy đau đầu hơn.

      " ?" Tề Vũ cũng phải là người quá giữ kẽ, "Mình để ý mấy ngày nay rồi, nhưng biết nên hỏi mượn cậu thế nào".

      Quyển Nhĩ chuyển sách ra, "Cậu chọn , đừng ngại. Còn nữa muốn xem quyển nào cứ cầm lấy, lúc nào mình cần đọc đưa lại cho mình là được".

      Tề Vũ chọn cuốn Tiểu Vương Tử của Antoine de Saint-Exupéry[1], vẫn luôn muốn biết người lớn mà viết truyện cổ tích như thế nào. "Mình bọc sách lại để đọc, nhất định vật về đúng chủ nguyên vẹn."

      Sở Phi Bình đẩy Quyển Nhĩ cái, "Cậu đúng là chúa hấp tấp, làm cho kẻ tay chân lóng ngóng như mình dám mượn sách đây này". ấy chọn cuốn Côn Trùng Ký của Jean-Henri Casimir Fabre[2], lắc qua lắc lại trước mặt Quyển Nhĩ, "Nếu cho mình mượn, quyền sử dụng tạm thời chuyển sang mình, nhỡ có tổn thất, được khóc sụt sịt đâu đấy!". Thực ra đọc cuốn này rồi, mượn sách của Quyển Nhĩ cũng chỉ như hoà mình vào khí lúc đó thôi.

      [1] Antoine de Saint-Exupéry (1900 – 1944): Tên đầy đủ là Antoine Marie Jean-Baptiste Roger de Saint Exupéry, là nhà văn, nhà thơ, phi công người Pháp. Ông được nhớ tới qua tiểu thuyết Tiểu Vương Tử (Le Petit Prince hay The Little Prince).

      [2] Jean-Henri Casimir Fabre (1823 – 1915): Nhà côn trùng học, tác gia người Pháp. trong những tác phẩm của ông chính là Côn Trùng Ký (The Records about Insects).
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :