1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quyến Rũ Người Đẹp - Sherry Thomas

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Quyến rũ người đẹp
      Tác giả: Sherry Thomas
      Người dịch: Lộc Diệu Linh
      Kích thước: 13.5 x 20.5 cm
      Số trang: 320
      Ngày xuất bản: 5 - 11 – 2013
      Giá bìa: 75.000 ₫
      Công ty phát hành: AMAK
      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Giới thiệu

      Phải chăng sắc đẹp là nguồn gốc của tội lỗi và tất cả người đẹp đều phù phiếm và đáng tin?

      - Christian de Montfort, Công tước xứ Lexington là người đàn ông mà mọi phụ nữ mơ ước nhưng lại thể có được người phụ nữ kiêu kỳ trong mơ của mình. Nàng hữu, theo vào mỗi giấc mơ, đánh thức những khát khao và ham muốn thầm kín nhất trong suốt mười năm ám ảnh… Cho đến khi gặp ấy – người phụ nữ mang tấm mạng che mặt bí với sức cuốn hút khó cưỡng của trái tim phóng khoáng, niềm đam mê những mẩu hóa thạch trong khi cố gắng tỏ ra tự tin để che những nỗi sợ hãi mơ hồ.

      Mười năm và bảy ngày. Hai người phụ nữ. Christian rung động.

      đắm say nhan sắc của nàng bất chấp tai tiếng, vẫn run rẩy mỗi khi đứng trước mặt nàng, vẫn ngừng rơi vào cảm giác bay bổng đến tê liệt cho dù thứ biết chỉ là khuôn mặt xinh đẹp khiến mất kiểm soát. Và ấy, nhan sắc, tên tuổi nhưng lại đem đến cho những khoảnh khắc thăng hoa trong hành trình ngắn ngủi xuyên Đại Tây Dương. Bảy ngày, với nhục cảm, chỉ có hai người với những câu chuyện đồng cảm đến tận cùng trái tim.

      Venetia sống cả đời với nhan sắc thu hút mọi ánh nhìn và nàng cũng sống trọn vẹn với vị trí của phu nhân đánh mất chính mình, khuất phục trước người chồng đầy định kiến và khắc nghiệt. Venetia quen với những lời dối để bảo vệ người khác rồi tự làm thương tổn mình, quen với vặn vẹo từ những người xa lạ, thậm chí là từ người đàn ông nàng . Vậy nên với Christian, nàng buông mình trong cảm xúc, tổn thương và mâu thuẫn.

      Tình giấu dưới của tấm mạng che mặt, của những nỗi đau lời đằng sau vẻ đẹp của người phụ nữ, của những khát khao thương bị kìm nén và khinh miệt, của những hành động cao đẹp bị phỉ báng nhân danh danh dự… Và Venetia còn cách bảo vệ mình nào khác ngoài việc mang lên mặt tấm mặt nạ của Người đẹp Kiêu kỳ dù tấm mặt nạ ấy, khi mọi chuyện kết thúc, là trò chơi khăm đau đớn nàng tự dành cho mình.

      Quyến rũ người đẹp là câu chuyện hấp dẫn về hai con người thờ ơ với sức lôi cuốn của tình và sắc đẹp. Kết quả của hành động trả thù lại hóa ra lại là cuộc tình thể nào quên. Dối trá, bí mật và những hứa hẹn nhiều hơn nữa đan xen vào nhau khiến người đọc thể rời mắt khỏi trang sách.

      Công tước của Lexington bị hút hồn khi gặp nữ nam tước bí von Seidlitz – Hardenberg chuyến tàu xuyên Đại Tây Dương. là chính xác những gì tìm kiếm – phụ nữ xinh đẹp khiến thích thú và hiếu kỳ. say đắm và ngay lập tức sẵn sàng cầu hôn.

      Nhưng biến mất để lại dấu vết…

      Trong thực tế, “nữ nam tước” là Venetia Easterbrook – góa phụ trẻ đứng đắn mưu sắp đặt cuộc tình với công tước vì những lý do trả thù riêng. Nhưng kế hoạch phản lại chính . Venetia ngã lòng với người đàn ông khinh bỉ, và thể đoán định được chuyện gì xảy ra khi nhận ra danh tính của .​

      Ghi chú của tác giả

      Mục lục

      Mở đầu
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
      ...​
      Last edited by a moderator: 20/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mở đầu

      Chuyện xảy ra vào ngày hè chan hòa ánh nắng năm 1886.

      Cho đến lúc đó, Christian de Montfont, vị công tước trẻ của xứ Lexington sống cuộc sống tuyệt vời.

      Niềm đam mê của ngài là thế giới tự nhiên. Khi còn là đứa trẻ, hạnh phúc lớn nhất của ngài là những lúc có thể quan sát con chim mới nở mổ vỡ vỏ trứng mong manh, hay dành nhiều giờ liên tiếp theo dõi những con rùa và bọ nước sinh sống rất nhiều trong dòng suốt của gia đình. Ngài giữ những con sâu bướm trong nhà kính để khám phá ra kết quả biến hình của chúng – những con bướm sặc sỡ hay những con muỗi xấu xí đều hấp dẫn ngài như nhau. Mùa hè đến, khi ngài được đưa đến bờ biển, ngài đắm mình trong những vũng nước do thủy triều tạo nên và theo bản năng hiểu được rằng mình chứng kiến vật lộn mãnh liệt để sinh tồn, mà đánh mất cảm giác ngưỡng mộ trước vẻ đẹp và phức tạp của cuộc sống.

      Sau khi học cưỡi ngựa, ngài thường xuyên biến mất trong vùng nông thôn bao quanh dinh thự bề thế của mình. Dinh thự Algernon – cơ ngơi của nhà Lexington nằm ở góc của Peak District. mặt những vách đá vôi và đá phiên, theo sau là tay giữ ngựa, Christian săn lùng hóa thạch ốc biển và động vật thân mềm.

      Đôi khi, ngài vấp phải phản đối. Cha ngài tán thành niềm say mê khoa học này. Nhưng Christian được sinh ra với tự tin bẩm sinh mà hầu hết những người đàn ông khác phải mất nhiều thập kỷ mới hình thành được, nếu có thể. Khi vị công tước quá cố nạt nộ cách thức sử dụng thời gian lãng phí của ngài, Christian lạnh lùng hỏi liệu mình có phải luyện tập thói quen đuổi bắt mấy hầu quanh dinh thự vẫn được công tước quá cố thích vào độ tuổi đó hay .

      Như thể khí phách và tự tin như thế vẫn chưa đủ, ngài còn cao lớn, rắn rỏi và đẹp trai theo phong cách cổ điển. Ngài lướt trong cuộc sống với quyền lực và chắn chắn của chiếc tàu bọc thép, tự hào về nguồn gốc của mình và tin chắc vào mục đích bản thân.

      Lần đầu tiên thoáng nhìn thấy Venetia Fitzhugh Townsend, cảm giác chắc chắn đó của ngài càng tăng thêm.

      Trận đấu cri-kê hàng năm của trường Eton và Harrow, kiện nổi bật của mùa lễ hội Luân Đôn, vừa dừng lại để người chơi dùng trà chiều. Christian rời khỏi lều vải của đội Harrow để đến chuyện với mẹ kế - thực ra là mẹ kế trước đây, vị bà vừa mới trở về từ tuần trăng mật với người chồng mới.

      Cha của Christian – vị công tước quá cố luôn đem lại thất vọng, vừa tự phụ, vừa phù phiếm. Tuy nhiên, ông gặp may trong việc chọn vợ. Mẹ của Christian, qua đời khi còn quá bé để có thể nhớ gì về bà, thường được mọi người ca tụng là Thánh. Mẹ kế của , người xuất lâu sau đó, chứng tỏ là người bạn tuyệt vời và là đồng minh đáng tin cậy.

      nhìn thấy nữ công tước quả phụ lúc thi đấu. Nhưng lúc này bà còn đứng ở chỗ cũ. Khi Christian chăm chú quan sát rìa cánh đồng xa xa, hình ảnh của phụ nữ trẻ ngay lập tức khiến ánh mắt dừng khựng lại.

      Thư thái ngồi ở phía sau cỗ xe ngựa bốn bánh mui trần, ngáp ở sau quạt, tư thế thõng thượt, như bí mật gỡ mình ra khỏi lớp quần áo trong bằng sừng voi luôn buộc các quý phải ngồi cứng đơ như hình nộm. Nhưng thứ làm nổi bật so với đám đông là chiếc mũ miện , với những chiếc lông màu mơ nhắc nhớ đến những con ò chân ngỗng biển hấp dẫn trong suốt thời thơ ấu.

      gập phắt quạt lại và quên hết về những con cò chân ngỗng.

      Khuôn mặt đánh mất hơi thở. chưa bao giờ gặp sắc đẹp lộng lẫy và ấn tượng như thế. Nó phải là mê hoặc, mà là ơn huệ, giống như hình ảnh đất liền đối với người bị đắm tàu. Và , người chưa từng bị lật thuyền kể từ khi lên sáu, nếu có cũng chỉ là bị lật xuồng ở sông, đột nhiên cảm thấy như mình trôi dạt biển khơi cả cuộc đời.

      Ai đó chuyện với . thể nghe nổi từ nào.

      Vẻ đẹp của có gì đó siêu phàm, như đám mây giông cao, trận tuyết lở dồn dập, hay con hổ Bengal rình mò trong bóng tối của rừng xanh. biểu tượng nguy hiểm cố hữu và hoàn hảo thái quá.

      cảm thấy cơn đau nhức nhối sắc nhọn và ngọt ngào trong ngực: Cuộc đời bao giờ hoàn chỉnh nếu . Nhưng hề cảm thấy sợ hãi, chỉ có phấn khích, bâng khuâng và khao khát.

      “Ai kia?” hỏi vu vơ.

      “Đó là bà Townsend,” ai đó trả lời.

      ấy còn quá trẻ để trở thành góa phụ,” .

      ngạo mạn của câu khẳng định đó vẫn làm kinh ngạc trong nhiều năm sau – rằng có thể nghe thấy được gọi là bà và ngay lập tức cho rằng chồng chết. Rằng việc cho là có gì có thể đứng chắn ngang ý muốn của mình là điều nghiễm nhiên.

      ấy phải là góa phụ,” được thông báo. “Ngẫu nhiên ấy vẫn trong tình trạng kết hôn.”

      chú ý đến bất kỳ ai cùng . Đối với , xuất giống như diễn viên sân khấu, đơn độc và ngập trong ánh đèn. Nhưng bây giờ nhìn thấy người bên cạnh . Bàn tay thư thái đặt cánh tay của người đàn ông. Khuôn mặt hướng về người đàn ông đó. Và khi ta , mỉm cười.

      Christian cảm thấy như thể rơi xuống từ độ cao, rất cao.

      luôn xem mình là người xuất chúng. Bây giờ cũng chỉ là kẻ tầm thường khác, có thể khao khát và đấu tranh, nhưng bao giờ giành được niềm khao khát của trái tim mình.

      “Hôm nay em phô diễn khá nhiều đấy,” Tony .

      Venetia bám vào sợi dây da của cỗ xe. Cỗ xe ngựa ì ạch chen lấn đường phố Luân Đôn đông đúc nên cần thiết phải dùng đến sợi dây. Nhưng dường như thể thả lỏng những ngón tay ra khỏi sợi dây da.

      cầu thủ bên đội Harrow thể thôi nhìn em hau háu,” Tony tiếp tục. “Nếu ai đó đưa cho cái đĩa, nuốt chửng em bằng miếng rồi!”

      trả lời. Khi Tony rơi vào tâm trạng bực bội, sao cũng chẳng có ích gì. Mây tụ lại đầu. Dưới bóng râm trải rộng, những chiếc lá mùa hè chuyển sang màu xám – có gì có thể thoát khỏi khói bụi bao trùm Luân Đôn.

      “Nếu bất cần, với ta rằng em thể sinh con. Em là mưu mẹo tinh vi của Chúa trời, Venetia ạ. Bề ngoài rất đẹp đẽ, nhưng lại rất vô dụng khi cần đến.”

      Những từ ngữ của ta như axit vào trái tim , bỏng rát, ăn mòn. lối bộ, những người khách bộ hành mở ô, giơ lên sẵn sàng. Hai hạt mưa to đập vào cửa sổ xe. Chúng trượt xuống ô cửa kính tạo thành những vệt dài mờ mờ.

      “Việc em thể mang thai là chắc chắn,” . nên gì. biết ta dằn vặt . Nhưng cho dù thế nào nữa, mỗi lần nhắc đến chủ đề này là lại cắn câu.

      “Cần phải có bao nhiêu bác sỹ nữa để thuyết phục em? Bên cạnh đó, bạn của kết hôn và có người nối dõi trong vòng năm. Chúng ta kết hôn hai năm roòi và em có dấu hiệu to ra chút nào.”

      cắn môi. Thất bại trong chuyện sinh nở có thể là do lỗi của ta, nhưng ta thậm chí chịu cân nhắc khả năng đó.

      “Nhưng em vui mừng khi biết rằng diện mạo của em phải hoàn toàn là vô dụng. Howard đồng ý tham gia đầu tư vào đường ray tàu hỏa , và dám rằng ta làm thế có thêm cơ hội quyến rũ em,” Tony .

      Cuối cùng nhìn ta. cay nghiệt trong giọng thể khuôn mặt, những đường nét hấp dẫn ngày trước giờ trở nên cứng nhắc và cáu bẳn. Suốt thời gian nhau, nghĩ ta là người đàn ông cuốn hút hết mức: hài hước, thông minh và tỏa sáng từ bên trong bởi khao khát mãnh liệt với cuộc sống. ta thực thay đổi quá nhiều hay thực mù quáng bởi tình ?

      Và nếu ta khinh bỉ Howard vì ham muốn , tại sao lại đưa Howard dấn sâu hơn vào cuộc sống của họ? Họ cần thương vụ đầu tư đường ray tàu hỏa, hay nguồn cung khó chịu khác cho ta.

      “Em có phản bội ?” Đột nhiên ta hỏi.

      ",” , mệt mỏi quá sức chịu đựng. khinh miệt và ghét bỏ của ta trở thành tình trạng gần như thường trực trong cuộc hôn nhân của họ. Thứ duy nhất ta quan tâm, hay thỉnh thoảng ra vẻ như thế, là lòng chung thủy của .

      “Tốt. Sau khi em biến trở thành thế này, chung thủy là điều tối thiểu em có thể làm vì .”

      “Thế em biến trở thành như thế nào?” có lẽ phải là người vợ mẫu mực, nhưng người vợ đúng mực. chăm sóc mọi nhu cầu của ta, bao giờ chi tiêu quá tiền trợ cấp của mình, và khuyến khích những người đàn ông như Howard.

      Giọng ta đầy cay đắng. “Đừng hỏi những câu hỏi vô ích.”

      quay mặt lại cửa sổ. Vỉa hè biến mất dưới rừng ô đen.

      Ngay cả ngồi trong xe, vẫn cảm thấy cơn ớn lạnh tràn qua. Mùa hè năm nay kết thúc sớm.

      thời gian ngắn sau đó Christian kết thúc học kỳ cuối cùng ở Harrow và tiếp tục tham gia kỳ thi sinh viên giỏi Khoa học Tự nhiên của trường Cambridge. Mùa hè năm học thứ hai ở đại học Trinity, tham gia vào cuộc khai quật ở Đức. đường quay lại dinh thự Algernon, dừng lại ở Luân Đôn để xem những mẫu hóa thạch biển ở bộ phận Lịch sử tự nhiên của Bảo tàng quốc, những hóa thạch này trưng bày công khai trong vài tháng nữa.

      Cuộc thảo luận về những hóa thạch mới diễn ra sôi nổi đến mức thay vì tiếp tục hành trình về nhà, Christian chấp nhận lời mời dùng bữa tối với người quản lý và rất nhiều đồng nghiệp. Sau đó, thay vì ngay lập tức về nghỉ ngơi ở ngôi nhà trong thành phố, nơi vẫn giữ vài người làm để trông nom ngôi nhà sẵn sàng cho sử dụng lúc cần, quyết định giết giờ ở câu lạc bộ. Mọi người rời Luân Đôn vào cuối mùa lễ hội, có thể hy vọng bị làm phiền nhiều.

      Câu lạc bộ đúng là rất vắng vẻ. Với ly brandi bên cạnh, ngồi xuống và cố gắng đọc tờ Times.

      Ban ngày Christian dễ dàng bị công việc, gia sản và bạn bè choán hết thời gian. Nhưng vào ban đêm, khi thế giới yên tĩnh và chỉ còn mình với những suy tư, tâm trí quay lại cách quá thường xuyên với hình ảnh người phụ nữ đánh cắp trái tim cần đến cái nhìn.

      mơ về . Thỉnh thoảng những giấc mơ đáng sợ, cơ thể mềm dẻo, trần truồng của ở bên dưới , đôi môi thầm những lời âu yếm đầy dâm đãng vào tai . Có những lần hoàn toàn ở ngoài tầm với, bước xa trong khi mọc rễ xuống đất, hoặc đến bên chỉ sau khi biến thành bức tượng đá. vật lộn và gào thét bên trong cỗ quan tài đá, nhưng hề chú ý, đáng nhưng cũng vô tâm.

      Có người bước vào phòng đọc ốp gỗ tối màu. Christian nhận ra người đàn ông này ngay tức khắc: Anthony Townsend. Chồng của .

      Khoảng thời gian tính từ khi gặp bà Townsend trở thành bài giảng đạo dài về những khía cạnh yếu đuối của con người. Trước khi gặp , hề biết đến ghen tị, đau khổ hay tuyệt vọng. cũng hề biết đến cảm giác tội lỗi, thứ cảm giác chạy trong mạch máu khi nhìn thến Townsend.

      chưa bao giờ mong cho người đàn ông này ốm yếu, và hiếm khi nghĩ gì về ta ngoài việc ta là chướng ngại vật thể gỡ bỏ. Nhưng ăn nằm với vợ của người đàn ông này vô số lần trong tưởng tượng. Và nếu có chuyện gì xảy đến với Townsend, là người đứng đầu tiên trong hàng dài những người mong muốn được giới thiệu với góa phụ của ta.

      Những cảm giác đó đủ khiến Christian uống cạn ly brandi và đặt tờ báo vẫn còn mới cứng sang bên. đứng dậy để ra về.

      “Tôi nhìn thấy ngài trước đây,” Townsend .

      Sau phút sững sờ, Christian lạnh lùng . “Tôi nghĩ là chúng ta gặp nhau.”

      tôn sùng di sản của gia tộc như những tiền nhân, nhưng cũng khó gần giống như bất kỳ người họ de Montfort nào từng sống.

      Tuy nhiên, Townsend vẫn ngoan cố. “Tôi chúng ta gặp, nhưng tôi nhìn thấy ngài ở nơi nào đó. Phải rồi, bây giờ tôi nhớ ra rồi. Sân thi đấu cri-kê, hai năm trước. Ngài đội chiếc mũ kẻ sọc của đội Harrow, trố mắt nhìn vợ tôi.”

      Hình ảnh phản chiếu của Christian cửa sổ là người đàn ông sững sờ bất động, như thể nhìn thẳng vào khuôn mặt của Medusa, bản khắc a-xit cứng đờ của ánh sáng nền bóng tối mờ mờ của con đường bên ngoài.

      “Tôi thể nhớ mặt những hầu trong nhà mình, nhưng tôi lại nhớ mặt tất cả những người đàn ông rãi khi nhìn thấy vợ tôi.” Giọng Townsend thờ ơ đến kỳ lạ, như thể ta thèm quan tâm.

      Mặt Christian nóng bừng, nhưng vẫn giữ im lặng: Cho dù việc thảo luận về vợ mình theo kiểu này và việc sỉ vả những người thèm muốn vợ ta có thô tục đến đâu, Townsend vẫn có quyền làm thế.

      “Ngài khiến tôi nhớ đến người nào đó,” Townsend tiếp tục. “Ngài có quan hệ với công tước Lexington quá cố ?”

      Nếu Christian thừa nhận danh tính của mình, Townsend có bôi nhọ tên trước mặt vợ mình ? nhìn môi mình chuyển động kính cửa sổ. “Công tước quá cố là cha của tôi.”

      “Đúng rồi, tất nhiên. Vậy ngài là người nhà Lexington. ấy phấn khích khi biết rằng người có địa vị cao quý như ngài xem ấy là phần thưởng.” Townsend cười giòn, thanh khô khan, chút hài hước. “Có lẽ ngài được toại nguyện, thưa đức ngài. Nhưng hãy nghĩ cho kỹ. Hoặc là ngài có kết thúc giống như tôi.”

      Lần này Christian thể giấu được khinh bỉ của mình. “ về vợ mình với người lạ? Tôi nghĩ thế.”

      “Tôi cũng nghĩ mình là hạng người đó.” Townsend nhún vai. “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, vì cản trở ngài với những lời ngớ ngẩn hèn yếu của tôi.”

      ta cúi đầu chào. Christian đáp lại với cái gật đầu cụt lủn.

      cần phải đến ngày hôm sau tự hỏi ý của Townsend khi “có lẽ ngài được toại nguyện” nghĩa là gì.

      Cáo phó của Townsend lên báo trong tuần đó. Sửng sốt, Christian thăm dò và biết rằng Townsend ngấp nghé bờ vực phá sản. Hơn nữa, ta mắc nợ các cửa hàng trang sức ở Luân Đôn và lục địa châu Âu số tiền khổng lồ. Có phải ta buộc phải gánh lấy những khoản nợ chồng chất ấy để làm vợ mình hạnh phúc, để ánh mắt của ta lạc đến những kẻ say mê quá hăm hở, sẵn sàng chen vào với những món quà xa xỉ để đổi lại ân huệ của ta hay ?

      năm thêm ngày sau cái chết của chồng, bà Townsend kết hôn lần nữa – vụ kết hôn tai tiếng vì quá sớm so với thời gian để tang quy định là hai năm. Người chồng mới của , ông Easterbrook là người đàn ông giàu có hơn ba mươi tuổi. Tin đồn về cuộc tình vụng trộm che đậy của nhanh chóng xuất , ngay dưới mũi ông Easterbrook, với trong những người bạn thân nhất của ông, chứ phải ai khác.

      ràng người Christian người đàn bà nông cạn, tham lam và ích kỷ. ta gây tổn thương và gạt bỏ những người xung quanh mình.

      buộc phải chấp nhận đó.

      Tránh mặt ta cũng phải quá khó. sống trong cùng vòng quay cuộc sống như ta, tham dự mùa lễ hội của Luân Đôn, và tham gia những kiện nổi tiếng đương thời. Vì thế lẽ ra nhìn thấy ra khi ra khỏi tòa nhà Waterhouse đường Cromwell, nơi lưu trữ những bộ sưu tầm lịch sử tự nhiên của Bảo tàng quốc.

      Ngọn lửa hoang dại cháy hừng hực trong tim . Cho dù là loại đàn bà nào, điều quan trọng duy nhất là phải trở thành của .

      quay lưng và bỏ .
      Last edited by a moderator: 20/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 1





                Cambridge, Massachusetts 1986

                Bộ xương thằn lằn cá ở Bảo tàng Động vật học của trường đại học Harvard hoàn chỉnh. Nhưng con thằn lằn này là hóa thạch đầu tiên được tìm thấy đất Mỹ, bang Wyoming, nên có thể hiểu được rằng trường đại học Mỹ này nóng vội đưa nó ra triển lãm.

                Venetia Fitzhugh Townsend Easterbrook bước lại gần hơn để nhìn kỹ những cái răng cưa cắt bánh mỳ, cho thấy chế độ an của sinh vật biển thân mềm ăn thực vật. Có lẽ là mực ống, loại sinh vật sinh sôi rất phong phú trong những vùng biển thời kỳ Tam Điệp [1] . săm soi những chiếc xương mái chèo, xếp sít vào nhau như những hạt ngô bắp ngô. đếm số xương sườn, dài và mỏng như răng của chiếc lược cong.

                [1] Kỷ địa chất cách đây 251-200 triệu năm.

                Bây giờ, sau khi làm ra đúng vẻ nghiên cứu khoa học, cho phép mình lùi lại và chiêm ngưỡng chiều dài của sinh vật này, gần bốn mét tín từ đầu đến chân, ngay cả khi cái đuôi bị mật phần lớn. dối: Kích thước của những con vật thời tiền sử này luôn là điểm thu hút nhất.

                “Em với chị là chị ấy ở đây mà,” giọng quen thuộc của em Venetia, Helena vang lên.

                “Và em đúng,” Millie, vợ em trai Fitz của .

                Venetia quay lại. Helena cao đến mét tám ngay cả khi tính giày. Dường như thế cũng chưa thu hút đủ chú ý, em còn có mái tóc đỏ, mái tóc đẹp nhất kẻ từ thời nữ hoàng Elizabert đệ nhất, và đôi mắt màu xanh lá cây của khoáng chất malachite. Millie, cao mét sáu, tóc và mắt màu nâu, có thể dễ dàng biến mất trong đám đông – nhưng đó là sai lầm của đám đông, vì Millie đẹp cách tinh tế và quyến rũ hơn nhiều so với những gì bộc lộ ra ngoài.

                Venetia mỉm cười. “Em thấy cuộc phỏng vấn với các phụ huynh có kết quả , em quý?”

                “Cũng tạm được,” Helena trả lời.

                Khóa tốt nghiệp sắp tới của trường Radcliffe – trường đại học dành cho phụ nữ liên kết với đại học Havard là khóa tốt nghiệp đầu tiên có chữ ký của hiệu trưởng Havard bằng tốt nghiệp, đặc quyền mà các quý người học tại trường Lady Margaret Hall and Girton bị từ chối tuyệt đối. Helena chịu trách nhiệm viết bài về những quý của khó học lịch sử này cho tạp chí Queen. Venetia và Millie cùng với tư cách là người kèm.

                Xét về bề ngoài, Helena dường như là tác giả hoàn hảo cho bài báo như thế này. phụ nữ trẻ thành đạt học ở trường Lady Margaret Hall và nay sở hữu nhà xuất bản nhưng làm ăn phát đạt. thực tế, phản đối dữ dội nhiệm vụ này.

                Nhưng gia đình có chứng cớ là Helena, chưa kết hôn, theo đuổi cuộc tình vụng trộm có khả năng hủy hoại chính mình. Đây là tình huống rất khó xử, Helena những đứng tuổi từ lâu, mà còn tiếp nhận tài sản thừa kế. cách khác, quá già và quá độc lập về mặt tài chính để phải chịu ép buộc vào những hành vi đúng mực hơn.

                Venetia, Fitz và Millie khổ sở để tìm cách bảo vệ người em quý này. Cuối cùng, họ quyết định tách Helena ra khỏi nguồn gốc của cám dỗ mà đề cập đến lý do, với hy vọng rằng hiểu ra khi có thời gian nhắc lại những lựa chọn của mình.

                Venetia gần như mua chuộc chủ bút của tờ Queen để ông ta trao công việc ở Mỹ này cho Helena, sau đó tiếp tục làm mòn nỗ lực phản đối rời khỏi nước của Helena. Họ đến bang Massachusetts vào đầu học kỳ mùa xuân. Kể từ đó, Venetia và Millie giữ Helena bận rộn với hết vòng phỏng vấn này đến vòng phỏng vấn khác, thăm quan các lớp học và nghiên cứu chương trình giảng dạy.

                Nhưng họ thể giữ Helena ở bờ bên này của Đại Tây Dương lâu hơn nữa. Thay vì quên lãng, xa cách chỉ làm trái tim Helena khao khát người bỏ lại sau lưng mãnh liệt hơn.

                Đúng như dự đoán, Helena lại bắt đầu phản đối. “Millie với em rằng chị lại sắp xếp thêm những cuộc phỏng vấn khác. Chắc chắn em thu thập quá đủ tư liệu cho bài báo rồi. Thêm nữa em viết được cả cuốn sách về chủ đề này.”

                Venetia và Millie liếc nhìn nhau.

                “Có đủ tư liệu cho cuốn sách chuyên khảo phải là ý tưởng tồi. Em có thể tự mình xuất bản,” Millie theo cách nhàng, nhã nhặn đặc trưng của .

                “Đúng thế, nhưng cho dù các quý trường Radcliffe giỏi giang đến đâu, em cũng định dành cho họ thêm thời gian nữa,” Helena trả lời bằng giọng gay gắt.

                Hai mươi bảy là tuổi khó khăn đối với phụ nữ chưa kết hôn. Những lời cầu hôn trở lên thưa thớt, mùa lễ hội ở Luân Đôn kém thú vị hơn cả công việc nặng nhọc kéo dài. Bất chấp nguy cơ ế ẩm đè xuống đầu, ta vẫn phải được người hầu hay người tháp tùng kèm đến bất kỳ nơi nào.

                Đó có phải lý do khiến Helena, người mà Venetia luôn nghĩ là sáng suốt nhất trong tất cả bọn họ, nổi loạn và quyết định mình muốn cư xử đúng đắn nữa hay ? Venetia vẫn chưa hỏi câu hỏi đó. ai trong bọn họ hỏi. Điều mà họ muốn làm là vờ như hành động sai lầm này của Helena chưa bao giờ xảy ra. Thừa nhận nó có nghĩa là thừa nhận rằng Helena tiến đến gần hủy hoại – ai trong bọn họ có thể hãm phanh cuộc tình như cỗ xe ngựa lồng lên của em mình.

                Venetia khoác tay Helena. Tốt hơn là giữ em ở xa nước lâu hết mức có thể, nhưng họ phải làm cách khéo léo, chứ phải ép buộc.

                “Nếu em chắc rằng mình có đủ tư liệu, chị viết thư cho những người mà chúng ta liên lạc và rằng chúng ta cần họ tham gia phỏng vấn nữa,” khi họ đẩy cánh cửa bảo tàng mở.

                làn gió lạnh chào đón họ. Helena kéo áo khoác vào người chặt hơn, có vẻ vừa nhõm vừa nghi ngờ. “Em chắc chắn mình có đủ tư liệu rồi.”

                “Thế chị viết những lá thư đó ngay sau khi chúng ta uống trà xong. với em, chị cũng cảm thấy hơi bồn chồn. Bây giờ em hoàn thành công việc, chúng ta có thể nhân cơ hội này ngắm cảnh.”

                “Trong thời tiết này?” Helena ngờ vực hỏi.

                Mùa xuân Tân quốc xám xịt và khắc nghiệt. Những làn gió thổi như kim châm vào má Venetia. Những ngôi nhà gạch đỏ xung quanh mang vẻ khắc khổ và nghiêm trang như những nhà sáng lập Thanh giáo của trường đại học này. “Chắc chắn em để chút lạnh lẽo này ngăn cản mình. Còn lâu nữa chúng ta mới quay lại Mỹ. Chúng ta tham quan lục địa này nhiều nhất có thể trước khi ra về.”

                “Nhưng nhà xuất bản của em…Em thể tiếp tục bỏ mặc nó.”

                “Tất nhiên là , em vẫn nắm bắt đầy đủ tất cả thay đổi của nó đấy thôi.” Venetia thấy số lượng thư Helena nhận được từ nhà xuất bản của mình. “Trong bất cứ hoàn cảnh nào, bọn chị giữ em ở đây lâu được. Em biết là chúng ta phải đưa em trở về Luân Đôn vào mùa lễ hội.”

                làn gió lạnh mạnh suýt nữa cuốn phăng chiếc mũ của . Người đàn ông vỉa hè vất vả giữ lại chồng trang quảng cáo ôm trong tay. tờ thoát khỏi tay ta và bay về phía Venetia. vừa kịp bắt được trước khi nó đập vào mặt.

                “Nhưng…”, Helena lại bắt đầu.

                “Thôi nào, Helena.” Venetia cứng rắn . “Bọn chị có cần phải nghĩ rằng em thích cùng bọn chị ?”

                Helena ngập ngừng. Họ thẳng ra điều gì và có lẽ bao giờ thẳng ra, nhưng phải nghi ngờ lý do họ đột ngột rời khỏi nước . Và ít nhất phải cảm thấy chút tội lỗi vì hoàn toàn phản bội lòng tin mà gia đình dành cho mình.

                “Ôi, được rồi,” làu bàu.

                Đứng bên kia Venetia, Millie máy miệng, Làm tốt lắm. “Còn tờ quảng cáo kia gì thế?”

                Venetia hoàn toàn quên mất tờ giấy mình bắt được. cố gắng giữ tờ giấy thẳng để đọc nhưng gió cứ làm nó gập lên gập xuống – rồi giật nó từ trong tay , chỉ để lại góc rằng Hiệp hội các nhà tự nhiên Mỹ…

                “Có phải giống tờ kia ?” Millie chỉ vào cột đèn họ vừa bước qua.

                Tờ quảng cáo dán vào cột đèn viết rằng:

                Hiệp hội các nhà tự nhiên Mỹ và Hiệp hội lịch sử tự nhiên Boston hợp tác giới thiệu:

                Lamarck và Darwin: Ai đúng?

                Đức ngài công tước của Lexington

                Thứ Năm, 26 tháng Ba, 3 giờ chiều

                Nhà hát Sanders, đại học Havard

                Vào cửa tự do.

                “Ôi, Chúa tôi, đó là Lexington.” Venetia níu lấy cánh tay Millie. “Ngài ấy chuyện ở đây vào thứ Năm tới.”

                thịnh vượng của giới quý tộc gánh chịu cuộc suy thoái chung, do thu nhập từ nông nghiệp sụt giảm. Ở mọi noi, mỗi khi quay đầu lại, người ta lại nhìn thấy nhà quý tộc buộc phải đầu hàng trước những mái nhà dột nát và những ống khói tắc nghẽn. Fitz, em trai của Venetia là ví dụ. phải kết hôn vì tiền ở tuổi mười chín khi bất ngờ thừa hưởng lãnh địa bá tước đổ nát.

                Tuy nhiên, công tước Lexington hề gặp phải những khó khăn như thế. ta thu lợi lớn từ việc sở hữu gần nửa những vùng đất màu mỡ nhất Luân Đôn được hoàng gia ban cho, trong khi rất nhiều đất đai khác chỉ còn là những đồng cỏ.

                ta hiếm khi xuất ở những nơi công cộng. Mọi người thường đùa rằng nếu quý trẻ muốn có cơ hội tán tỉnh vị công tước này, ta phải có chiếc bản đồ trong tay này và chiếc xẻng ở tay kia. ta có đủ khả năng để sống cuộc đời dật: ta cần giành giật các nữ thừa kế nổi tiếng, với hy vọng tước hiệu quý tộc câu cho mình gia tài khổng lồ. Thay vào đó, ta đến những vùng xa xôi, khai quật những địa điểm có hóa thạch và xuất bản những bài báo các tạp chí khoa học.

                Điều này thực quá tệ. Thực ra, khi Venetia và Millie bày tỏ ái ngại với nhau vì Helena lại thất bại ở mùa lễ hội nữa, họ vẫn luôn kéo Lexington vào cuộc chuyện.

                : Belfort đủ nghiêm túc.

                Em cá là Lexington nghiêm túc và cao thượng hơn.

                nghĩ: Linwood hay cười điệu quá nhiều.

                bảng để cá rằng Lexington chưa bao giờ trải qua suy nghĩ dâm đãng trong đời mình.

                Widmore quá vô tích . Helena tin rằng ta phàn nàn về những nỗ lực công việc của nó.

                Lexington đại và lập dị - người đàn ông đào bới hóa thạch phản đối phụ nữ xuất bản sách.

                Họ quá nghiêm túc. Lexington trong thực tế có thể ngạo mạn và kỳ quái, giống như những người lập dị dật thường thế. Nhưng miễn là ta vẫn chưa được giới thiệu, họ có thể coi ta như là tia sáng hy vọng mỏng manh trong nỗ lực ngày càng khiến họ nản lòng.

                Việc tìm chồng cho Helena gặp nhiều khó khăn đến thế khiến mọi người đều ngạc nhiên. Helena là đáng , thông minh và duyên dáng. Venetia chưa bao giờ có ấn tượng là em biết điều hay đặc biệt khó hài lòng. Vậy mà kể từ mùa lễ hội đầu tiên, em gạt bỏ những quý ông danh giá, đáng mềm cách hoàn hảo, như thể họ là nhóm phạm nhân giết người.

                “Chị luôn muốn gặp Lexington phải , Venetia?” Millie hỏi.

                thú vị là Millie, với bản tính điềm tĩnh và đáng tin lại là người dối thuyết phục nhất trong bọn họ. Venetia bắt ngay lấy gợi ý của em dâu. “ ta thích hóa thạch. Điều đó khá đủ để làm cho người đàn trở nên đáng mến trong mắt chị.”

                Họ dọc những bãi cỏ của trường Luật. Những thân cây trơ trụi run rẩy trong gió. Những bãi cỏ trở thành vô hình bên dưới tấm chăn tuyết của ngày hôm trước. Khu giảng đường chính tròn trĩnh theo kiểu kiến trúc nghiêm trang vuông vắn đồng nhất còn lại của trường đại học này.

                nhóm sinh viên về phía họ bỗng nhiên chậm dần rồi dừng khựng lại, há hốc miệng khi nhìn thấy Venetia. hờ hững gật đầu về phía họ.

                “Vậy là chị định tham dự bài diễn thuyết?” Helena hỏi trong lúc đọc lướt qua tờ bướm. “Còn hơn tuần nữa đấy.”

                “Đúng thế, nhưng chúng ta thể gặp ta ở . Em biết , chị nghe ta có bảo tàng lịch sử tự nhiên riêng ở dinh thự Algernon. Chị giống như con mèo ngập trong đống kem, nếu chị trở thành chủ nhân của dinh thự đó.”

                Helena hơi cau mày. “Em chưa bao giờ nghe chị rằng chị đặc biệt quan tâm đến ta.”

                Bởi vì hề. Nhưng trở thành người chị kiểu gì nếu đưa được chàng độc thân xứng đáng nhất, và có thể là phù hợp nhất nước đến giới thiệu với Helena? “À, ta là triển vọng tốt. tiếc nếu gặp ta khi chị có thể. Và trong khi chờ đợi, chúng ta có thể bắt đầu du ngoạn. Chị nghe rằng có rất nhiều hòn đảo đáng ngoài mũi Cod. Mọi người bảo là Connecticut rất đẹp, và Montreal chỉ cách đây chuyến tàu ngắn.”

                “ tuyệt vời,” Millie nối lời.

                “ nghỉ ngơi và thư giãn thực trước khi mùa lễ hội bắt đầu,” Venetia .

                Helena mím môi vào nhau. “Tốt hơn là công tước phải xứng đáng với phiền phức đó.”

                “ người đàn ông giàu có về cả đồng bảng và hóa thạch?” Venetia giả vờ quạt cho mình. “ ta xứng đáng với mọi phiền phức. Rồi em xem.”

                “Em nhận được thư của Fitz,” Millie .

                Helena tắm, Venetia và Millie ở riêng với nhau trong phòng khách của căn nhà họ thuê trong thời gian ở trường Radcliffe.

                Venetia đến gần Millie hơn và hạ thấp giọng. “Cậu ấy gì?”

                Vào tháng Giêng, Helena đến Huntington, dinh thự đồng quê của ngài Wrenworth, với tháp tùng của bạn mình, bà Denbigh. Tử tước Hastings, bạn thân nhất của Fitz cũng tham dự. Hastings rời khỏi bữa tiệc sớm và đến gặp Fitz và Millie ở nhà của họ, đúng lúc Venetia vô tình đến chơi. với họ rằng trong thời gian ở Huntington, trong ba đêm liên tiếp, nhìn thấy Helena về phòng lúc bốn giờ sáng.

                Venetia ngay tức khắc lên đường đến Huntington, rạng rỡ xuất với những lời xin lỗi hớn hở vì đường đột có mặt do quá nhớ em . Huntington vẫn còn phòng, nhưng khăng khăng muốn ở cùng phòng với Helena và chắc chắn bao giờ để Helena ra khỏi tầm mắt.

                Sau đó họ lôi Helena ra nước ngoài nhanh hết mức có thể và để Fitz ở lại xác định danh tính người tình vụng trộm của Helena.

                “Tính cả Huntington, con bé tham gia bốn bữa tiệc tại nhà từ khi kết thúc mùa lễ hội, nếu tính cả bữa tiệc ở dinh thự Henley mà Fitz và em tổ chức là năm. Hastings có mặt trong bốn bữa tiệc đó, nhưng ràng ấy phải là đối tượng tình nghi của chúng ta. Quý bà Avery và Somersby đều có mặt ở bốn bữa tiệc đó, bao gồm cả bữa tiệc ở Huntington.”

                Venetia lắc đầu. “Chị thể tin được con bé dám làm thế khi những kẻ buôn chuyện tầm phào đó sống chung mái nhà.”

                Millie rà xuống theo danh sách. “Nhà Rowley cũng có mặt ở ba bữa tiệc. Và nhà Jack Dormer cũng thế.”

                Nhưng ông Rowley năm lăm tuổi. Và vợ chồng Jack Dormer là cặp đôi mới cưới hết lòng với nhau. Venetia hít hơi thở sâu. “Thế còn nhà Andrew Martin?”

                Vài năm trước, Helena nảy sinh tình cảm với Andrew Martin. Tất cả chứng cứ đều cho thấy tình cảm của được đáp lại nồng nhiệt. Nhưng đúng lúc đó, Martin lại cầu hơn và cưới quý trẻ được hứa hôn cho ta từ khi mới chào đời.

                Millie vuốt thẳng những nếp gấp của lá thư, mắt chứa đầy lo lắng. “Bây giờ khi nghĩ đến điều này, em thấy vợ chồng Andrew Martin cùng nhau trong thời gian rồi. Martin đến ba bữa tiệc mình. Và lần nàu ta cũng cầu căn phòng tách biệt, rằng ta cần yên bình và tĩnh lặng để làm việc với cuốn sách kế tiếp.”

                Thuận tiện hơn để tiến hành cuộc tình lén lút. “Fitz có nghi ngờ ai khác ?” Venetia hỏi nhưng mấy hy vọng.

                “ có ai ở Huntington.”

                Nếu người tình của Helena thực là Martin, chuyện này thể kết thúc tốt đẹp. Nếu họ bị phát , gia đình Fitzhugh thập chí còn thể buộc ta làm điều đúng đắn với Helena, vì Martin vẫn còn kết hôn và vợ ta vẫn còn khỏe mạnh như rượu vang.

                Venetia day day thái dương. “Fitz nghĩ chúng ta nên làm gì?”

                “Fitz hành động cách kín kẽ trong lúc này. ấy lo rằng việc đối mặt với Martin có thể gây hại cho Helena nhiều hơn. Nếu Martin phải người đó sao? Sau đó tin tức có thể rò rỉ ra ngoài rằng Helena này nọ trong khi có thể phải thế.”

                Danh tiếng của phụ nữ mong manh như cánh của con chuồn chuồn. “Tạ ơn Chúa vì Fitz là người có đầu óc suy xét.”

                “Vâng, ấy xử lý những khó khăn rất giỏi,” Millie , bỏ lá thư vào trong túi. “Chị nghĩ giới thiệu công tước với Helena có tác dụng gì ?”

                “, nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng thôi.”

                “Hãy hy vọng rằng công tước ngã lòng với người chị em khác,” Millie với nụ cười mỉm.

                “Chà!” Venetia . “Chị gần đến tuổi trung niên rồi và gần như chắc chắn là già hơn ta.”

                “Em đảm bảo là đức ngài sẵn lòng bỏ qua khác biệt tuổi tác rất đó.”

                “Chị có nhiều chồng hơn mức cần thiết rồi và có dự định sống vui vẻ mà kết hôn nữa trong phần còn lại của…”

                Tiếng bước chân của Helena.

                “Tất nhiên chị đồng ý cách dễ dãi,” Venetia cao giọng . “Nhưng nếu công tước tán tỉnh chị bằng hóa thạch của con thú khổng lồ, ai biết chị đền đáp ta thế nào.”

      justify;" align="          Helena cẩn thận lắng nghe. Venetia tắm. Millie thay bộ váy dành để bộ. rất an toàn.

                kéo rèm sang bên và mở cửa sổ phòng khách. Cậu bé thuê để mang lá thư gửi cho Andrew đến thẳng bưu điện đứng đợi ở đó. Cậu bé đưa tay ra. để lá thư và hai đồng xu màu đồng lấp lánh vào lòng bàn tay cậu bé và nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

                Bây giờ quay lại với những lá thư gửi đến cho vào buổi chiều. xem xét những lá thư nằm trong phong bì riêng của Fitzhugh & Co. Trước khi rời khỏi , đưa cho Andrew những phong bì đó và hướng dẫn ghi địa chỉ ở Mỹ của lên mặt trước phong bì khi nhận được chúng. Sau đó vẽ hình ngôi sao dưới tem, để biết lá thư là của chứ phải của thư ký.

                Ngoại trừ lá thư này, vẽ ngôi sao, mà là trái tim xíu bên dưới bức ảnh của nữ hoàng. trìu mến lắc lắc đầu. Ôi, Andrew ngọt ngào của .

                Em quý,

                là vui làm sao! hạnh phúc làm sao! Khi sáng nay đến văn phòng phát bưu kiện ở St.Martin’s le Grand, có phải , phải hai, mà là ba lá thư của em. Niềm vui sướng của càng lớn hơn bởi thất vọng trong hai ngày qua, khi chuyến đến bưu điện ở Luân Đôn chẳng có kết quả gì.

                Và để trả lời câu hỏi của em, tác phẩm ba tập Lịch sử miền Đông nước tiến triển chậm chạp. Vua Ethelberht sắp bị giết và Offa của Mercia sắp chiếm đoạt vương quốc. Vì vài lý do khá run sợ với giai đoạn này của lịch sử, nhưng tin rằng tiến độ lại tăng tốc khi đến giai đoạn nổi loạn ba mươi năm sau đó để khôi phục lại nền độc lập cho Vương quốc miền Đông nước .

                muốn viết thêm nữa, nhưng phải lên đường về nhà – phải ghé thăm mẹ ở Lawton Priory và em biết bà ấy hay phàn nàn về việc đúng giờ như thế nào, đặc biệt là đối với .

                Vì thế kết thúc ở đây với mong ước nồng nhiệt là em sớm quay về.

                Đầy tớ của em.

                Helena lắc đầu. hướng dẫn Andrew đừng bao giờ ký tên vào thu. phòng ngừa đó trở nên vô ích khi nhắc đến tên cuốn sách và ngôi nhà của mẹ . Nhưng đây phải là lỗi của . Nếu có khả năng dối trá như thế, phải là người .

                nhét lá thư vào túi áo khoác Venetia quay lại phòng, mỉm cười. “Em thấy sao nếu chúng ta làm chuyến đến Boston vào ngày mai, em , và xem những người làm mũ có gì? Những chiếc mũ em mua hoàn toàn phù hợp với những cuộc chuyện với các giáo sư và nữ sinh. Nhưng chúng ta phải chuẩn bị tốt hơn cho việc gặp công tước.”

                “ ta chỉ để mắt tới chị thôi.”

                “Vớ vẩn,” Venetia cứng. “Em là đáng nhất mà chị biết. Bên cạnh đó, nếu ta có tí khả năng phán đoán nào, ta biết rằng cách tốt nhất để đánh giá phụ nữ là quan sát ta đối xử với những phụ nữ khác như thế nào. Và khi ta nhìn thấy em với chiếc mũ đơn giản từ hai mùa lễ hội trước, ngay lập tức ta kết luận rằng chị là con bò ích kỳ, người trang hoàng cho mình như cây thông Giáng Sinh và để em ăn mặc rách rưới.”

                Nếu Venetia muốn Helena tin rằng quan tâm đến vị công tước này, nên dành bốn năm kể từ khi trở thành góa phụ lần thứ hai chân thành từ chối mọi lời cầu hôn bay đến với mình. Thực ra, Helena tin rằng Venetia bơi vượt biển Măng sơ trước khi lấy người chồng khác.

                Nhưng Helena hùy theo, như hùa theo kể từ khi Venetia bất ngờ xuất ở Huntington. “Được rồi, nhưng chỉ là vì chị thôi, và chỉ vì chị ngày càng già và chẳng mấy chốc chỉ có các quý ông ghé chơi vì họ nhầm cửa nhà chị với nhà bà họ.”

                Venetia cười phá lên, xinh đẹp rạng rỡ. “Nhảm nhí. Hai chín tuổi chưa già đến thế. Nhưng đúng là chị có cơ hội khác để trở thành nữ công tước nếu cơ hội này trôi . Vì thế tốt hơn là em nên có cái mũ phù hợp.”

                “Em cho phép chị chọn cho em chiếc mũ giống như dùng trong lễ hội.”

                Venetia vòng tay ôm Helena. “Nếu em gặp người đàn ông hoàn hảo vào mùa lễ hội này và chấp nhận lời cầu hôn của ta có phải là tuyệt vời ? Thế là chúng ta có thể có đám cưới đôi.”

                Em gặp người đàn ông hoàn hảo. Em kết hôn với người khác.

                Helena mỉm cười. “Vâng, sao lại ?”


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 2





                mặc quần áo: Cài khuy bộ quần áo liền mặc trong, tất và bước vào trong chiếc váy lót, chuyển động của thư thái giống như là vũ công. Lưng quay về phía , nhưng chiếc gương bàn trang điểm cho tầm nhìn hạn chế phần còn lại của cơ thể . vẫn ở giường, tay chống đầu, chiêm ngưỡng mái tóc đen buông xõa lay động và đu đưa của .

                Bên ngoài, con chim gõ kiến cần cù gõ vào thân cây. Trong phòng, mặt trời chiều muộn rút dần ra khỏi phòng, những đốm sáng màu đồng rải rác trần nhà ngày càng mờ hơn. Vẻ đẹp trong ánh sáng mờ ảo của bớt sắc nét hơn – như thể trở thành những nét vẽ màu sắc và những khoảng tối trong bức tranh của trường phái Ấn tượng. có thể nhìn vào cảm thấy phải che mắt lại, nếu có nguy cơ làm hỏng mắt.

                với tay, nắm lọn tóc xoăn rơi ra của , quấn nó quanh ngón tay, và kéo lại gần hơn.

                dễ dàng thuận theo , ngồi xuống mép giường và vòng cánh tay quanh vai . “ chưa có đủ em hay sao?” cười điệu và hỏi.

                “ bao giờ là đủ cả.”

                “À, có thêm cho ngài bây giờ đâu, thưa ngài. Em phải gọi hầu . Và tại sao chuẩn bị sẵn sàng ?”

                vuốt phía trong khuỷu tay . “ bắt đầu trong mười lăm phút nữa. Trong lúc đó dùng em để giết thời gian.”

                cười và trượt ra khỏi cái nắm của . “Sau đó. Sau buổi dạ tiệc, có lẽ thế.”

                Con chim gõ kiến gõ to hơn bao giờ hết.

                Christian ngồi bật dậy giường. Căn phòng tối mờ mờ, gian tối tăm, ngọn lửa trong lò sưởi cháy rụi thành tro lẫn vài cục than hồng. có ai bên cạnh , cho dù xinh đẹp hay ngược lại. Sáng hôm nay có bài diễn thuyết ở Harvard và ai đó gõ cửa.

                “Vào ,” .

                Parks, hầu phòng của bước vào. “Chúc đức ngài buổi sáng tốt lành.”

                “Chào,” , hất tung chăn sang bên và ra khỏi giường.

                Giấc mơ chưa từng trải qua trước đây rất . có thể miêu tả tấm rèm muslin trong mờ, những cây leo cách điệu tấm thảm phương Đông đứng, chiều dài chính xác và độ mềm mượt của tóc .

                Nhưng chính xác của các chi tiết làm hoang mang – sau vài giấc mơ dâm dục hơn, có thể vẽ với độ chính xác cao. Điều làm mất phương hướng là cảm giác gia đình gần gũi đó, thân mật dễ chịu và ngọt ngào đó.

                “Thưa ngài,” Parks . “Nước nguội rồi. Tôi lấy chậu khác được ?”

                đứng trước chậu rửa mặt mơ màng như tên trộm vặt khao khát với tới căn hầm nằm dưới Ngân hàng nước bao lâu rồi?

                Năm năm nữa trôi qua kể từ khi nhìn thấy bà Easterbrook lần cuối, bên ngoài Bảo tàng lịch sử tự nhiên quốc. Có những ngày thành tin rằng mình thoát khỏi ám ảnh thời trẻ đó. Vào ngày như thế hứa với mẹ kế của mình rằng sau khi giảng bài ở Harvard và Princeton về, ở Luân Đôn cả mùa lễ hội – để thực bổn phận và tìm người vợ.

                Bà Easterbrook vẫn còn em chưa kết hôn, chắc chắn ta có mặt ở Luân Đôn. Với tư cách là người tháp tùng em , ta thường xuyên tham gia rất nhiều kiện mà cũng phải tham gia. Họ có thể được giới thiệu. Thậm chí có những dịp, vì lễ nghi xã giao, phải chuyện với ta.

                “Thưa đức ngài?” Parks hỏi lần nữa.

                Christian bước sang bên chậu rửa mặt. “Cứ làm những gì thấy cần.”

      justify;" align="       ---

                “Con bé trông tuyệt, đúng ?” Venetia hỏi Millie.

                Để đến dự buổi chuyện của công tước, Helena mặc chiếc váy dạo bằng nhung màu xanh lá cây sẫm, Bridget, hầu của Millie loay hoay sau lưng Helena để đảm bảo rằng những nếp gấp của chiếc váy rủ xuống đúng kiểu.

                “Con bé đẹp,” Millie dễ dàng đồng ý. “Em thích nàng tóc đỏ mặc màu xanh lá cây.”

                Venetia quay sang Millie. “Và chị phải thêm rằng, em cũng rất đẹp.” Màu vàng sẫm của chiếc váy vốn gây khó khăn cho hầu hết phụ nữ, bằng cách nào đó lại làm nổi bật những ưu điểm của Millie, khiến trông mới mẻ và bất ngờ. “Công tước kết luận rằng chị là người chị , chị chồng tận tâm và là người phụ nữ ngay thẳng. Sau đó ta nhờ chị quản lý bảo tàng riêng ngay tức khắc.”

                Helena lắc đầu. “Luôn là hóa thạch.”

                Venetia cười toe toét. “Luôn luôn.”

                cảm thấy mình lạc quan hơi quá. Nhưng tuần qua họ thời gian vui vẻ, thăm thú những vùng quê của Connecticut và những hòn đảo xinh đẹp như Martha’s Vineyard và Nantucket. Helena dường như giống với con người cũ hơn so với thời gian gần đây. Và Venetia hy vọng rằng đến cuối chuyến , em nhận thức đầy đủ con đường sai lầm của mình.

                Helena phải là người đồng bóng hay biết suy nghĩ. Thực ra, em luôn sắc sảo khác thường trong việc đánh giá tính cách con người.

                Sau cuộc gặp đầu tiên với Millie, Helena với Venetia rằng: Fitz là người may mắn. Millie người vợ tốt với ấy, mặc dù suốt cuộc gặp Millie quá mười từ. Millie chứng tỏ là người vợ tốt nhất mà người đàn ông có thể mong đợi.

                Và tất nhiên, còn có chuyện đáng nhớ khác. Rất nhiều năm về trước, khi say đắm, Venetia ép Helena ra suy nghĩ của mình về Tony. Helena lưỡng lự trả lời rằng ta dường như “thiếu sức mạnh nội tâm nào đó.”

                Em đúng làm sao. Những điều đó chỉ làm cho việc ngày hôm nay đáng sửng sốt gấp bội, vì trong số tất cả mọi người, em lại có những hành động có thể gây nguy hại cho cả tương lai của mình như thế.

                Hài lòng với chiếc váy của Helena, Bridget quay sang Millie. “ có cần gì khác nữa , thưa ?”

                “, em có thể nghỉ ngơi từ bây giờ cho đến hết ngày.”

                “Cảm ơn .”

                Trong chuyến này, họ chỉ mang theo Bridget. hầu Hattie của Venetia bị bệnh say sóng nặng và phải ở lại . hầu của Helena nghỉ làm năm trước để kết hôn và chưa có người thay thế.

                Vào thời điểm ấy, Venetia nghĩ nhiều về việc đó – Helena ở với Venetia hoặc gia đình Fitz nên Hattie hoặc Bridget có thể dễ dàng chăm sóc cho em . Bây giờ tự hỏi liệu có phải Helena cố tình làm thế. có hầu theo sau chăm sóc, Helena bớt người theo dõi hành động của mình.

                Có phải Helena lên kế hoạch cho cuộc tình đó, từng bước tháo gỡ từng rào cản . Venetia muốn nghĩ tới khả năng này.

                À, Helena vẫn có thể thay đổi suy nghĩ. Có lẽ gặp gỡ người đàn ông trẻ chưa kết hôn và rất thích hợp là cú huých mà em cần. Chắc chắn đây hẳn phải là ý Chúa, nếu vị công tước, vốn hay lẩn tránh như Chén Thánh lâu nay, đột nhiên xuất vào thời điểm đặc biệt này trong cuộc đời họ.

                Venetia với lấy găng tay. “Chị sẵn sàng nghé mắt nhìn Lexington. Ai nữa ?”

      justify;" align="       ----

                Họ đến sớm hơn nửa tiếng, nhưng nhà hát Sanders, giảng đường của đại học Havard chật kín. Họ chỉ có thể tìm thấy ba chỗ ngồi gần nhau ở hàng ghế cuối cùng.

                Millie liếc xung quanh. “Ôi Chúa tôi, nhìn tất cả những phụ nữ tham dự kìa.”

                Helena chỉnh lại chiếc mũ mới, với kiểu cách cầu kỳ vừa phải. “ đáng ngạc nhiên khi giảng viên là công tước trẻ, giàu có. Xem ra chị phải cạnh tranh đấy, Venetia.”

                “Có lẽ họ chỉ tò mò thôi,” Venetia phấn khởi . “Với quá nhiều nữ thừa kế cao quý kết hôn với những quý ông đồng xu dính túi của chúng ta, họ chắc hẳn phải muốn nhìn thấy quý ông người cần tiền trông như thế nào đến chết được.”

                “Chị cũng chưa bao giờ nhìn thấy người như thế, đúng Millie?” Helena trêu.

                “Trong cuộc hôn nhân của chị ,” Millie cười giòn.

                “Ít nhất quý ông người nghèo túng của em còn đẹp trai,” Venetia .

                “Đúng thế, đẹp trai hơn cả Apollo.”

                Lời khen chồng của được thốt ra với vẻ nghiễm nhiên hoàn hảo, chút thay đổi nào trong giọng hay chút màu hồng má.

                Nhiều năm nay Venetia vẫn băn khoăn liệu Millie có người đàn ông kết hôn với mình chỉ vì tài sản hay . Em trai đối xử với vợ rẩt lịch , và bằng tình mến trong những năm gần đây. Nhưng Venetia sợ rằng, trái tim em luôn thuộc về phải từ bỏ vì nghĩa vụ.

                “Cơ hội để chị gặp may mắn như thế gần như bằng , Venetia ạ,” Helena . “Em cá đồng bản là công tước giống như thằng gù ở nhà thờ Đức bà.”

                “Hừm,” Venetia lơ đãng. “Liệu có thể có công tước trẻ, giàu có và xấu xí hay sao?”

                Và nếu có, ta phải công tước của Lexington, người đứng bục giảng với diện mạo khiến tất cả mọi người phải thở dài ngưỡng mộ. ta thực rất đẹp trai – phải kiểu trẻ con, dịu dàng vốn vẫn cuốn hút Venetia cách mạnh mẽ, mà gầy gầy góc cạnh: Đôi mắt sâu, mũi thẳng, gò má cao và đôi môi mạnh mẽ.

                Millie tán thưởng. “ ta có diện mạo của nguyên lão thời La Mã, rất uy quyền, rất khác biệt.”

                “Chính xác là gia tộc của họ lâu đời như thế nào?” Venetia hỏi.

                “Rất lâu đời,” Millie khẳng định. “ người họ de Montfort chiến đấu cùng với William nhà Chinh phạt [1] .”

                [1] Công tước xứ Mormandy từ năm 1035 đến 1087 và là vu từ năm 1066 đến 1087. William xâm chiếm vào năm 1066, dẫn dắt đội quân của người Norman giành chiến thắng trước đạo quân Anglo-Saxon của Harold Godwinson trong trận Hastings, và đàn áp các cuộc nổi loạn sau đó của người , mà sau này được biết đến như là cuộc chinh phục của người Normal.

                giáo sư trường Havard lao vào bài giới thiệu dài về mình nhiều hơn là công tước. Lexington kiên nhẫn giữ phép lịch , chỉ thể thái độ bình thản đối với xung quanh mà bộc lộ chút chán nản hay tức tối nào.

                Venetia nhõm nhận ra rằng ta đủ cao so với Helena. Đôi khi chiều cao của em khiến các chàng cao lắm cảm thấy nhụt chí. liếc sang Helena, hy vọng nhìn thấy chút thích thú mặt em . Sau cùng công tước có mọi thứ mà Helena luôn rằng mình mong muốn. Nhưng sắc mặt của Helena chỉ thế lịch thản nhiên.

                “Chị có hài lòng , Venetia?” Millie thầm. “Chị khiến ta trở thành người đàn ông may mắn nhất chứ?”

                Venetia nhớ ra phải duy trì quan tâm giả vờ với công tước. “Chuyện đó phụ thuộc vào kích thước hóa thạch của ta,” thầm đáp lại.

                Helena thốt ra thanh nửa như tiếng khịt mũi, nửa như tiếng cười giòn bị kìm nén. Nỗi lo lắng của Venetia tăng lên gấp đôi. vẫn hy vọng rằng Helena còn là trinh nữ. phải tiếng cười có thể giải đáp câu hỏi đó, nhưng vì Helena có thể hiểu trò đùa đó ngay lập tức, khi vài bà trong trắng cần đến cả biểu đồ minh họa, có lẽ rất nhiều biểu đồ.

                Bài giới thiệu kết thúc. Công tước bước lên bục giảng. ta với ngữ điệu vừa phải, vốn từ phong phú, và giống như người đàn ông trước đó, theo sát chủ đề chứ lệch đến phân.

                ta xuất chúng, điều này nghi ngờ gì làm Helena hài lòng. Những ý kiến của ta đưa ra theo kiểu để người khác có thể bàn luận, nhưng ta nghiêng về ủng hộ quan điểm của ngày Darwin, rằng động lực chủ yếu thúc đẩy quá trình tiến hóa là lựa chọn tự nhiên, chứ phải là lý thuyết mới về phát sinh định hướng hay phát triển nhảy cóc của trường phái tân Lamarck, được ủng hộ rộng rãi. ta trình bày cách khách quan, như thể nhắc đến ý kiến của bên thứ ba chứ phải của mình.

                Nhưng ta có sức hút giữ khán giả trong vòng kim tỏa của mình, lực hút lớn hơn cả sức thuyết phục và vẻ đẹp trai cộng lại. Có lẽ đó là vẻ cao ngạo rất lịch , giọng đầy uy quyền thể nhầm lẫn, hoặc là kết hợp giữa tước vị cổ xưa và niềm say mê rất đại của ta.

                Cuối bài diễn thuyết, loạt các câu hỏi được những người đàn ông trong khán phòng đưa ra, vài người là giáo viên của trường Havard, vài người là nhà báo.

                Venetia với tay qua Millie và đưa cho Helena mẩu giấy. “Hỏi ta .”

                Là người phụ nữ đầu tiên đưa ra câu hỏi gây ấn tượng với công tước.

                Helena nhìn xuống câu hỏi Venetia gợi ý: Thưa ngài, ngài nghĩ gì về tiến hóa theo thuyết cổ thần? “Tại sao lại là em? Chị nên làm việc này.”

                Venetia lắc đầu. “Chị muốn ta nghĩ chị quá bạo dạn.”

                Nhưng trước khi có thể thúc ép Helena hơn, trẻ người Mỹ đứng lên giữa thính giả.

                “Thưa quý ngài.”

                Venetia nhăn mặt trước cách xưng hô sai với tước hiệu công tước đó. công tước bao giờ bị gọi là “quý ngài,” mà luôn là “đức ngài.”

                “Tôi rất thích thú với bài báo của ngài tạp chí Harper,” trẻ tiếp tục. “Trong bài báo đó, cho dù ngắn gọn, ngài làm độc giả hiếu kỳ với quan điểm rằng sắc đẹp của con người cũng là sản phẩm của chọn lựa tự nhiên. Ngài có thể hơn về quan điểm đó được ạ?”

                “Tất nhiên,” đức ngài . “Dựa quan điểm về tiến hóa, sắc đẹp chẳng có gì quan trọng hơn là dấu hiệu cho biết người đó phù hợp với việc sinh sản. Khái niệm về sắc đẹp của chúng ta phần lớn xuất phát từ tính cân đối và tỷ lệ, và rồi những điều đó cũng thể sức khỏe của cơ thể. Nhưng đường nét chúng ta cảm thấy hấp dẫn nhất: Mắt trong, răng khỏe, da tỳ vết… biểu cho tuổi trẻ, sức khỏe và bệnh tật. Đàn ông bị thu hút bởi các trẻ, mạnh khỏe, có khả năng sinh đẻ nhiều hơn là những người già, ốm yếu. Vì thế, quan điểm về sắc đẹp của chúng ta nghi ngờ gì bị ảnh hưởng bởi lựa chọn thành công diễn ra hàng nghìn năm trong quá khứ.”

                “Vậy là khi ngài nhìn thấy đẹp, điều ngài nghĩ đến là ấy phù hợp với việc sinh đẻ?”

                Cằm Venetia trễ xuống. Những người Mỹ có táo tợn phi thường.

                “, tôi khá ngạc nhiên trước tôn sùng mà chúng ta dành cho sắc đẹp – đó là điều thú vị đối với người làm khoa học.”

                “Như thế nào?”

                “Từ khi sinh ra chúng ta được dạy dỗ là phải đánh giá người khác dựa tính cách. Nhưng khi đối mặt với người đẹp, mọi thứ vượt ra khỏi khuôn khổ. Sắc đẹp trở thành điều quan trọng duy nhất. Điều này với tôi rằng ngài Darwin hoàn toàn chính xác. Chúng ta có nguồn gốc từ động vật. Có những bản năng động vật nào đó, ví dụ như hay bị cuốn hút bởi sắc đẹp, trở thành nền tảng trong bản chất của chúng ta và vượt qua mọi dấu ấn của nền văn minh. Vì thế chúng ta lãng mạn hóa cái đẹp, bởi chúng ta xấu hổ vì vẫn dễ bị nó tác động như thế cho đến ngày nay.”

                Khán giả lao xao trước những quan điểm khác thường và cứng rắn của ta.

                “Điều này có nghĩa ngài thích người đẹp, thưa ngài?”

                “Tôi thích người đẹp, nhưng giống như thích điếu thuốc, và hiểu rằng cho dù nó mang đến những khoái cảm tạm thời, nó hoàn toàn vô nghĩa, và thậm chí có thể có hại trong thời gian dài.”

                “Đó là quan điểm cực đoan về sắc đẹp.”

                “Sắc đẹp xứng đáng với tất cả những ý kiến đó,” công tước lạnh lùng .

                “Chị có thể gặp chút khó khăn hơn dự liệu ban đầu, Venetia ạ.” Helena khẽ.

                “Công tước ràng là kẻ gây phiền phức.” Và Venetia nảy sinh thích thú khá mạnh mẽ với ta, thích thú có lẽ mạnh hơn thích thú dành cho người em rể tiềm năng.

                chàng trẻ tuổi đứng phắt dậy. “Thưa ngài, nếu tôi hiểu đúng ý ngài, ngài tuyên bố rằng về cơ bản, tất cả phụ nữ xinh đẹp đều đáng tin.”

                Venetia tặc lưỡi. Công tước hề như thế: ta đưa ra lập trường trung lập trong việc đánh giá sắc đẹp. Phụ nữ đẹp, cũng như tất cả những người phụ nữ khác, nên được tiếp cận và đánh giá dựa những khía cạnh khác hơn là chỉ dựa vào diện mạo bề ngoài. Và điều đó có gì sai?

                “Nhưng phụ nữ đẹp về cơ bản đáng tin,” công tước trả lời.

                Venetia cau mày. phải câu chuyện cũ tẻ nhạt đó chứ. Điều đó cũng tệ hại như việc đặt sắc đẹp ngang hàng với phẩm giá. Tồi tệ hơn, có lẽ thế.

                “ phụ nữ đẹp được khao khát miễn là nhan sắc của ta vẫn còn, được tha thứ cho tất cả những sai lầm, và bao giờ bị cầu bất cứ điều gì hơn là phải xinh đẹp.”

                Venetia khịt mũi. Giá mà như thế.

                “Nhưng thưa ngài, chắc chắn tất cả chúng ta đều mù quáng đến mức ấy,” chàng trẻ tuổi tranh luận.

                “Vậy cho phép tôi trình bày vài bằng chứng giai thoại nhé. Những bằng chứng giai thoại cấu thành nên luận cứ. Nhưng khi nghiên cứu về vấn đề tâm linh con người, những luận cứ xác đáng, chân thể, vì thế chúng ta phải sử dụng bằng chứng kiểu này.

                Vài năm trước, tôi ghé qua Luân Đôn vào nửa cuối tháng Tám, thời điểm mà toàn bộ xã hội thượng lưu nước rời bỏ thành phố và chuyển về nông thôn. Câu lạc bộ của tôi trống , ngoại trừ tôi và người đàn ông khác.

                Tôi biết người đàn ông này vì có người chỉ cho tôi biết rằng ta là chồng của phụ nữ rất đẹp. ta qua loa về vợ mình và cảnh báo rằng người đàn ông nên thèm muốn ta trừ phi muốn trở thành như ta.

                Đối với tôi, cuộc chuyện đó khó chịu. Nó cũng có nghĩa lý gì, cho đến khi tôi đọc được cáo phó của ta báo vài ngày sau đó. Tôi có tìm hiểu và được biết những ta phá sản, mà còn gánh chịu những khoản nợ rất lớn ở nhiều cửa hàng trang sức. Cái chết của ta suýt nữa gây ra cuộc điều tra chính thức.”

                Có gì đó kêu lên lanh lảnh trong đầu Venetia. Người phụ nữ này, người ràng bị công tước đổ tội giết chồng mình…Có thể nào ta về ?

                “Người vợ góa phụ của ta tái giá khoảng gần năm sau đó, với người đàn ông già hơn và rất giàu có. Tin đồn lan truyền rằng ta lén lút ngoại tình với bạn thân của người chồng mới. Và khi ông ta nằm chờ chết ở giường, ta thậm chí màng đến việc ở bên ông ta. Ông ta chết trong đơn.”

                ta về , chỉ là với những được bóp méo ghê gớm. muốn bịt tai lại, nhưng thể di chuyển. thậm chí thể chớp mắt, mà chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ta với ánh mắt đui mù của bức tượng.

                Những chỉ trích về cuộc hôn nhân thứ hai làm đau nhói, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng lắm, chính giúp lan truyền vài tin đồn đó. Nhưng điều ta về Tony, bằng những lời của chính Tony chứ ai khác, ám chỉ rằng Tony tự sát nếu phải vì

                “Cực kỳ nhẫn tâm, người đẹp của chúng ta.”

                Bài phát biểu của ta chậm lại rồi sao? Từng tiết treo lơ lửng bất tận trong khí, bầu khí sáng rực với ánh sáng chiếu xuống từ cửa trời, hàng nghìn hạt bụi bị mắc trong ánh sáng trắng gay gắt.

                “ nghĩ rằng tai tiếng bám theo ta sao?” Công tước cứng rắn tiếp tục. “Nhưng , ta được chào đón ở mọi nơi và thường xuyên nhận được những lời cầu hôn. Dường như ai nhớ đến quá khứ của ta. Vì thế, phải, tôi tin rằng phần lớn chúng ta thực mù quáng.”

                Có những câu hỏi khác. Venetia nghe thấy chúng. cũng thực nghe thấy câu trả lời của công tước, ngoại trừ giọng của ta, giọng xa xăm, ràng, thể lẩn tránh đó.

                biết bài diễn thuyết kết thúc lúc nào. cũng biết công tước rời lúc nào hay khán giả nối đuôi nhau về hết lúc nào. Giảng đường tối đen và vắng tanh khi đứng lên, gạt cánh tay của em ra khỏi tay mình, và lao ra ngoài.

                “Em vẫn thể tin rằng chuyện này lại xảy ra,” Millie , ấn tách trà nóng khác vào tay Venetia.

                Venetia biết uống hết tách trà trước đó, hay là nó nguội và được mang .

                Helena lại trong phòng khách, bóng người trải dài và gầy gầy tường. “Chuyện này có rất nhiều lời dối và nhiều người dối. Gia đình ông Easterbrook chắc chắn là mớ người đặt điều. Townsend cũng rất có khả năng trong chuyện đó. Và chị, Venetia, cũng góp phần hỗ trợ cho bọn họ.”

                Đó là , Venetia có phần dối trá. Đôi khi có người cần được bảo vệ; đôi khi thể diện cần được duy trì; và đôi khi lòng kiêu hãnh của chính phải được giữ vững, để có thể ngẩng cao đầu ra ngoài làm việc, ngay cả khi tất cả những gì muốn là co rúm người vào góc.

                “Tất nhiên công tước phải là kẻ dối,” Helena tiếp tục. “Nhưng ta cách bất cẩn đáng trách, đưa ra loạt những tin đồn có căn cứ như thể chúng nằm trong Bách khoa toàn thư nước . thể tha thứ được. Chúng ta chỉ có thể cảm tạ rằng người Mỹ nghe đến hoàng tử xứ Wales và công tước của Marlborough, họ biết về Venetia và thể đoán được danh tính của chị từ những gì ta .”

                “Tạ ơn Chúa vì ân huệ nho đó,” Millie lẩm bẩm.

                Helena dừng lại trước ghế của Venetia và cúi đầu xuống để mắt ngang tầm mắt Venetia. “Hãy tự trả thù cho mình, Venetia. Hãy làm ta chị, sau đó bỏ ta .”

                Những suy nghĩ đen tối, náo động chằng chéo trong đầu Venetia như đám mây đen tháp Luân Đôn. Nhưng lúc này, khi nhìn vào đôi mắt cương quyết, lạnh lùng của em , quá khứ trôi , và những suy nghĩ về Lexington cũng lùi xa.

                Helena. Helena là phụ nữ đưa ra những quyết định với tàn nhẫn đáng sợ.

                Nếu Helena thực quyết định rằng Andrew Martin xứng đáng với những phiền phức đó, con xúc xắc được quăng, tấm ván đặt xuống, cây cầu được bắc qua sông và bốc cháy. Millie, Fitz và Venetia có thể cố gắng nếu họ muốn. Họ thể thay đổi quyết định của em mình, thể với bất kỳ phương tiện nào nắm trong tay.

                Venetia chỉ có thể chúc mừng rằng đầu óc tê liệt gần hết. thể cảm thấy bất kỳ kinh hoàng nào trong lúc này…

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 3





                Khi Venetia mười tuổi, đoàn tàu bị trật bánh gần ngôi nhà sống.

                Cha chịu trách nhiệm kéo những hành khách ra khỏi đống đổ nát đó. Venetia và những người em được phép đến gần trường, vì cha sợ họ bị hoảng sợ. Nhưng họ được khuyến khích đến chăm sóc những hành khách đó, đặc biệt là những đứa trẻ chỉ bị những vết thương .

                Có cậu bé trạc tuổi bị vết thương hữu hình nào. Khi sandwich đặt xuống trước mặt, cậu ta ăn. Khi cốc trà xuất , cậu ta uống. Và khi được hỏi, cậu ta đưa ra những câu trả lời hợp lý. Nhưng ràng là trong khoảng thời gian đó, tâm trí cậu ta hoàn toàn ở nơi thân xác của cậu, giống như là cậu ta vẫn bị mắc kẹt nơi trường vụ trật bánh tàu.

                Những ngày ngay sau bài diễn thuyết của Lexington, Venetia mang vẻ gần như bình thường. Trước khăng khăng của , họ đến Montreal chơi theo đúng như kế hoạch. Gồng mình trước cái lạnh, nhưng thực ra hầu như cảm thấy gì, đến thăm Thánh đường Đức bà, mỉm cười với những người dân mặc trang phục địa phương là lạ tập trung ở khu chợ của Bonsecours, và thưởng thức toàn cảnh thành phố bao la bát ngát từ vọng lâu nằm đỉnh núi Royal.

                Trong tất cả những giây phút đó, nhớ lại kết tội của Lexington. Và nhớ lại những ngày tháng kinh khủng ngay sau cái chết của Tony. Trong thời gian dài hơn mà nghĩ là có thể, chỉ là người đứng ngoài tâm trí mình, chứng kiến những kiện đó như thể chúng xảy ra với người lạ cách xa cả lục địa, và kinh ngạc vì có thể tách biệt đến thế.

                Vết nứt đầu tiên của tình trạng tách biệt đó đến ba ngày trước khi họ New York. thức giấc vào lúc nửa đêm, tim đập thình thịch, muốn phá hủy thứ gì đó. Phá hủy mọi thứ.

                Đến lúc Helena và Millie thức dậy đóng gói và mặc xong đồ, rương hòm buộc vào ngăn để hành lý của chiếc xe ngựa thuê. Nếu định la hét và đập vỡ đồ đạc, muốn gia đình mình chứng kiến.

                “Chị quyết định đến New York trước và chuẩn bị để đón các em,” .

                Helena và Millie nhìn nhau. Vào thời đại này, tất cả những gì người ta cần là cuốn sách hướng dẫn du lịch tử tế và đến văn phòng điện tín để chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến . cần thiết phải cử người tiền trạm đến New York hết sức đại, đặc biệt khi họ đăng ký và nhận được xác nhận đặt phòng ở trong những khách sạn tốt nhất trong thành phố.

                Helena bắt đầu, “Bọn em có thể với…”

                “!” Venetia nhăn mặt trước lời từ chối gay gắt của mình. hít hơi thở sâu. “Chị muốn mình.”

                “Chị có chắc ?” Millie ngập ngừng hỏi.

                “Rất chắc. Và đừng tỏ vẻ buồn bã như thế, chỉ hai ngày thôi là hai em lại gặp chị rồi.”

                Nhưng họ thực có vẻ buồn bã, hốt hoảng và lo lắng. Họ muốn giữ ở gần bên mình và bảo vệ . Tuy nhiên, có những nỗi đau vượt ra khỏi bảo vệ của tình cảm chị em và có những vết thương tốt hơn là nên nhấm nháp trong những hang động đen tối và hoang vắng.

                “Tốt hơn là chị đây,” . “Nếu chị lỡ tàu mất.”

      justify;" align="    ---

                Venetia từng nghĩ dàn hòa với những ký ức về Tony. dối chính mình. Họ chưa bao giờ hòa hoãn, chỉ là đình chiến ngắn ngủi với im lặng vĩnh viễn của ta và lảng tránh vấn đề cách chuyên cần của .

                Và bây giờ ngay cả đình chiến đó cũng bị phá hủy. Khi con tàu lao về phía nam, nhìn chằm chằm vào khung cảnh vẫn còn phủ băng tuyết lướt qua, trong khi giọng não nùng, hoang mang trong đầu liên tục nhắc lại cùng câu hỏi. Tại sao những điều như thế với Lexington, Tony, tại sao?

                Điều này quá đơn giản, đồ ngốc. ta muốn ai đó tin rằng mày chịu trách nhiệm về cái chết của ta.

                biết tại sao chuyện này lại gây ra nỗi kinh hoàng cay đắng như thế này. Có lẽ với từng ấy thời gian trôi qua, cho phép mình lãng mạn hóa quá khứ, để tin rằng rốt cuộc cuộc hôn nhân của phải quá sức ngột ngạt đến thế, rằng bất hạnh nhiều hơn những người khác, và rằng Tony thực chứng tỏ rằng ta đúng là người tàn nhẫn.

                Thế , đây là cách để ta nhắc nhở , từ dưới mộ huyệt, về đau đớn, khổ sở và nỗi xấu hổ của . Về .

      justify;" align="    ----

                Đầu Venetia ong ong khi xuống tàu ở ga Grand Central. suýt nữa qua tấm bảng ghi tên do người đánh xe của bạn , quý bà Tremaine giơ cao. Quý bà Tremaine, chồng và hai con về , nhưng họ để lại chiếc xe ô tô cho Venetia sử dụng.

                Người đầy tớ với Venetia tên ta là Barnes và đưa ra ngoài, đến chỗ ta đỗ xe. Ngoại trừ việc thiếu vắng những con ngựa đóng yên cương, chiếc xe ô tô này giống y như cỗ xe ngựa bốn bánh mui trần – phần thân giữa để hở, chỗ ngồi của người lái xe cao lên ở phía trước, thậm chí cái mui xe gập lại ở phía sau cũng giống.

                “Mũ xe cho bà, bà Easterbrook, quý bà Tremaine chuẩn bị sẵn.” Barnes chỉ tay về chồng mũ ghế ngồi.

                “ ấy chu đáo,” Venetia lẩm bẩm.

                Hầu hết những chiếc mũ có mạng che mặt là lớp vải lưới được trang trí và phải với mục đích che giấu, mà để thu hút chú ý đến khuôn mặt nhiều hơn. Tuy nhiên, những chiếc mũ xe của quý bà Tremaine lại hề phù phiếm như thế. phải chúng xấu xí, mà vì tấm mạng che mặt của chúng là những tấm mạng đúng nghĩa, bao gồm hai lớp lưới cao cấp quấn quanh vành mũ.

                “Chúng ta quá nhanh trong thành phố,” Barnes , điều chỉnh chiếc kính râm của mình, “Nhưng bà có thể thấy chiếc mũ hữu dụng khi ra đến vùng nông thôn, thưa bà.”

                Venetia tháo ghim cài chiếc mũ đội và đặt chiếc mũ xe lên đầu. Cảm giác đội nó giống như bị đẩy vào trong đám sương mù – phải kiểu sương mù dày đặc của Luân Đôn, mà là kiểu sương mù giống như khói bay mặt đất hay gặp trong những chuyến bộ vào lúc sáng sớm ở những miền quê.

                hối hả bên ngoài nhà ga Grand Central giảm dần, Barnes quay động cơ, trèo lên chỗ ngồi và nhả phanh. Những con phố mờ ảo như trong mơ của Manhattan lướt qua bên ngoài vỏ kén trong mờ của Venetia, màu sắc nhạt , mép tòa nhà nhòe , người đường cũng mờ mờ theo kiểu có thể hấp dẫn những họa sỹ đương đại.

                Giá như có thể trải qua toàn bộ quãng đời còn lại với tách biệt như thế này, được che chắn trước những cạm bẫy và chấn động của cuộc đời.

                Xe dừng lại sau khi họ được khoảng dặm. “Khách sạn đây rồi, thưa bà Easterbrook. Mười bảy tầng tất cả,” Barnes tự hào . “ tráng lệ phải ? Toàn bộ khách sạn đều có điện, và mỗi phòng có điện thoại.”

                Khách sạn này thực rất cao, làm cho những tòa nhà bên cạnh trở nên lùn tịt.

                “Rất ấn…”

                Venetia đông cứng người. người đàn ông sải bước dọc con phố về phía , cao ráo, ngạo nghễ và xuất cách hoàn hảo, phải ai khác ngoài công tước Lexington. ta liếc nhanh về phía chiếc ô tô rồi tiến vào bên trong khách sạn.

                Khách sạn của . ta làm gì ở đây?

                Bản năng đầu tiên của là chạy. tạm trú ở đâu đó – cần tòa nhà mười bảy tầng hay chiếc điện thoại ở trong phòng. trốn chạy đến tận New York để ở cùng dưới mái nhà với thần báo oán của mình.

                Nhưng kiêu hãnh ngoan cố chịu để đưa ra cầu đó với Barnes. vươn thẳng vai. “Rất ấn tượng. Tôi chắc chắn thích thú với thời gian ở đây.”

                Nếu có người phải chạy theo hướng ngược lại, đó phải là ta, phải . vu khống bất kỳ ai. lan truyền những tin đồn hiểm độc. phát biểu mà cân nhắc đến hậu quả.

                người gác cổng xuất để đỡ xuống xe. Vài người khác đến để nhận hành lý. từ chối lời đề nghị giúp hỏi phòng của Barnes, thưởng tiền và chúc ta ngày tốt lành.

                Cho đến khi vào sảnh khách sạn lát đá mã não và cẩm thạch mới nhận ra rằng mình vẫn còn đội chiếc mũ có mạng che kín mặt. gian mờ mờ bên trong khách sạn khiến khó nhìn hơn, nhưng phải là mù hẳn. đến quầy lễ tân mà gặp vấn đề gì.

                Nhân viên lễ tân chớp mắt cái trước diện mạo của . “Xin chào, thưa bà. Tôi có thể giúp gì được ?”

                Trước khi có thể trả lời, nhân viên lễ tân cách đó khoảng cũng tiếp khách. “Xinchào, thưa đức ngài.”

                cứng đơ người.

                “Có tin tức về chuyến của ta chưa?” Giọng lạnh lùng của Lexington vang lên.

                “Có rồi ạ, thưa ngài. Chúng tôi đặt phòng Victoria con tàu Rhodesia cho ngài. Chỉ có hai phòng như thế con tàu đó, đảm bảo chuyến của ngài thoải mái, riêng tư và sang trọng nhất.”

                “Thời gian khởi hành?”

                “Mười giờ sáng ngày mai, thưa ngài!”

                “Rất tốt,” Lexington .

                “Thưa bà, tôi có thể giúp gì được ?”. Nhân viên lễ tân tiếp Venetia hỏi lại.

                Trừ phi bất ngờ rời khỏi quầy, phải chuyện, và đến lúc phải cung cấp tên của mình. hắng giọng, và tràng tiếng Đức tuôn ra. “Ich hätte gerne Ihre besten Zimmer.”

                Sau cùng lại bỏ chạy. nắm chặt tay lại, náo loạn bên trong bộc phát thành cơn thịnh nộ.

                “Xin thứ lỗi, thưa bà?”

                nhắc lại qua hàm răng nghiến chặt.

                Người nhân viên lễ tân bối rối. hề quay lại, hề có vẻ gì là chú ý, Lexington , “Quý bà đây muốn có căn phòng tốt nhất.”

                “À, vâng, tất nhiên. Làm ơn cho tôi biết tên, thưa bà?”

                nuốt nghẹn và bừa. “Nữ nam tước von Seidlitz – Hardenberg.”

                “Và bà ở với chúng tôi bao nhiêu đêm?”

                giơ hai ngón tay. Người nhân viên lễ tân viết vào cuốn sổ cái. Venetia ký vào sổ đăng ký bằng cái tên mới.

                “Đây là chìa khóa, thưa nữ nam tước. Và bản đồ của công viên Trung tâm, ngay bên ngoài của khách sạn. Chúng tôi hy vọng bà thoải mái ở đây.”

                người phục vụ của khách sạn dẫn về phía thang máy. Thang máy đến ngay lập tức, chiếc lồng kim loại hạ xuống với tiếng đinh khẽ khàng. cánh cửa xếp gập vào sát tường; cửa trong trượt mở ra.

                “Xin chào, thưa bà,” người phục vụ thang máy . “Xin chào, thưa đức ngài.”

                Lại là ta. kín đáo ngoảnh đầu lại chút. Lexington đứng cùng phía, sau lưng chút, đợi bước vào thang máy. Bước, ra lệnh cho mình. Bước .

                Bằng cách nào đo bàn chân đưa về phía thang máy. Lexington theo vào trong. ta liếc nhìn , nhưng nhận ra. Thay vào đó, ta quay chú ý đến những bức tượng mạ vàng trang trí bên trong thang máy.

                “Bà ở tầng nào?” Người phụ vụ thang máy hỏi.

                “Fünfzehnter Stock,” .

                “Xin thứ lỗi, thưa bà?”

                “Quý bà đây muốn lên tầng mười lăm,” công tước .

                “À, cảm ơn ngài.”

                Thang máy từ từ lên, gần như chậm chạp. bắt đầu ngạt thở dưới tấm mạng. Nhưng dám thở mạnh, vì sợ để lộ nỗi căm phẫn. Công tước khác, ta vẫn bình thản. Cằm hề lộ ra vẻ căng thẳng. Dáng người thẳng nhưng cứng nhắc. Hai bàn tay xếp đầu cây ba-toong thả lỏng hoàn toàn.

                Nỗi căm phẫn của bùng lên thành cơn bão lửa. Nó gầm lên trong tai . Đầu ngón tay nóng bừng bởi mong muốn gây bạo động.

                Làm sao ta dám? Làm sao ta dám dùng để minh họa cho những quan điểm căm ghét phụ nữ ngu ngốc của mình? Làm sao ta dám phá hủy yên bình của tâm trí mà khó khăn lắm mới có được? Và làm sao ta dám biểu lộ ngạo mạn lạnh lùng, vẻ hài lòng với cuộc đời theo kiểu thể chịu được như thế?

                Khi thang máy báo hiệu đến tầng mười lăm, lao ra ngoài.

                “Gnädige Frau.”

                Mất phút mới nhận ra giọng ta bằng tiếng Đức.

                bước nhanh hơn. muốn nghe giọng ta. muốn nhận thấy diện của ta thêm nữa. chỉ muốn ta rơi vào ổ rắn trong chuyến thám hiểm tiếp theo và chịu đựng những tác động đau đớn từ nọc độc của chúng trong thời gian còn lại của cuộc đời.

                “Bản đồ của , thưa ,” ta , vẫn bằng tiếng Đức, “ để lại nó trong thang máy.”

                “Tôi cần nó nữa,” trả lời cụt lủn bằng ngôn ngữ đó mà hề quay lại. “Hãy giữ nó.”

      justify;" align="      ---

                Christian quăng tấm bản đồ của nữ nam tước chiếc bàn chân quỳ ngay cạnh cửa phòng. cởi áo khoác, thả nó xuống thành ghế, và đặt mình vào chiếc ghế đối diện.

                Mười ngày sau kiện đó, vẫn còn kinh ngạc bởi cách cư xử của chính mình. Điều gì xui khiến ? Là người đàn ông bị ám ảnh bởi tình trạng kinh niên, học cách sống chung với nó. tiếp tục cuộc sống của mình, bận rộn, và bao giờ về nó.

                Cho đến khi , theo cách khủng khiếp, dài dòng bất tận, trong giảng đường chật kín người lạ.

                muốn bao giờ phải nghĩ đến hành động sai lầm gớm guốc đó lần nữa, nhưng vẫn tái diễn lại lời thú nhận của mình: Niềm vui ngang ngạnh vì cuối cùng thừa nhận nỗi ám ảnh của mình đối với bà Easterbrook, cho dù bằng cách vòng vèo như thế nào, và xấu hổ vô biên khi nhận ra mình làm gì.

                Có lẽ phạm sai lầm chiến lược bằng cách lẩn tránh mùa lễ hội ở Luân Đôn và những khả năng đụng mặt ta. Bởi vì bằng cách lảng tránh đó, cũng tước đoạt của mình gần gũi với rất nhiều trẻ. Ai rằng trong bọn họ, thể tìm thấy người giữ tâm trí mình vĩnh viễn xa rời ta.

                tiếng gõ cửa vang lên. Christian tự mở cửa – cho người hầu phòng nghỉ việc hai tuần để thăm trai sinh sống tại New York. tay gác cổng rất trẻ cúi chào và đưa cho lá thư từ bà Winthrop, vị khách ở khách sạn này, ta quăng mình vào trong suốt ba ngày qua.

                Christian cần vô cùng xao nhãng, nhưng muốn duy trì những tiêu chuẩn tối thiểu với chuyện đương lăng nhăng của mình. may, bà Winthrop chỉ vô cùng phù phiếm, mà còn hơi quá ngu ngốc. Dựa lời mời gần đây nhất, ta vẫn thể hiểu được ý của .

                “Gửi hoa cho bà Winthrop cùng với lời xin lỗi của ta,” với tay gác cổng.

                “Vâng, thưa ngài.”

                Ánh mắt rơi xuống chiếc bản đồ công viên Trung tâm chiếc bàn chân quỳ. “Và trả tấm bản đồ này cho nữ nam tước von Seidlitz – Hardenberg.”

                Tay gác cổng cúi chào lần nữa và bỏ .

                Christian bước ra ngoài ban công và nhìn xuống. Độ cao ở đây nguy hiểm, khí loãng và lạnh lẽo. Khách bộ hành có kích thước bằng những con búp bê, hay những ma-nơ-canh thơ thẩn vỉa hè.

                người phụ nữ ra từ trong khách sạn: Nữ nam tước von Seidlitz – Hardenberg, được xác nhận bằng cái mũ ngớ ngẩn của ta. Tuy nhiên, phần cơ thể còn lại của ta lại rất cân đối – vóc dáng thích hợp với việc sinh sản. sản phẩm của tiến hóa có thể quyến rũ ra khỏi những phiền muộn để nhâm nhi thích thú hiển nhiên khi được ngắm nhìn hình dáng đó, ngay cả khi có ý định sinh con với ta.

                Trong gian của thang máy, ta xăm soi gần như là từ đầu đến chân.

                nổi tiếng ở cả trong và ngoài nước. Nhưng chú ý của nữ nam tước vô cùng chăm chú, chú ý đó càng chăm chú hơn bởi chính thực tế là ta hề nhìn thẳng vào .

                Tuy nhiên bây giờ có. Từ mười sáu tầng nhà bên dưới, ta ngửa mặt lên và nhìn thấy cách ràng, cái nhìn có thể cảm thấy qua tấm mạng màu kem che giấu khuôn mặt của ta. Sau đó ta qua đường và biến mất dưới những cái cây của công viên Trung tâm.

      justify;" align="        ---

                Venetia chỉ mơ hồ nhận thấy những cái cây, hồ nước và những cây cầu, những chàng trai và trẻ lướt qua những chiếc xe đạp chắc chắn. Những chú sư tử biển trong chuồng gầm gừ; những đứa trẻ hò hét đòi xem gấu trúc; cây vi-ô-lông rên rỉ những thanh ảo não của bản “Méditation” trích từ vở opêra Thais – nhưng tất cả những gì nghe thấy là giọng thể lẩn tránh được của công tước.

                Quý bà đây muốn có căn phòng tốt nhất.

                Quý bà đây muốn lên tầng mười lăm.

                Bản đồ của , thưa .

                ta có quyền tỏ ra hữu ích và ga lăng như thế, ta là người phán xét như thể biết tất cả những điều cần biết về . Khi mà ta biết gì – hề biết gì.

                Nhưng lại là người cảm thấy hổ thẹn vì chồng mình khinh miệt mình nhiều đến thế. có thể tiếp tục sống trong vui vẻ nếu công tước biết điều mà giữ bí mật cuộc chuyện riêng tư. Nhưng ta làm thế, và tiết lộ của ta ám ảnh suốt đời.

                muốn… cần… Làm điều gì đó để đánh bật ta ra khỏi vị thế thoải mái và ngạo mạn đó. Hành động mang theo hậu quả. ta thể bôi nhọ danh tiếng của phải trả giá.

                Nhưng có thể làm gì? thể kiện ta tội phỉ báng, vì ta chưa bao giờ chỉ đích danh . cũng biết những bí mật bẩn thỉu của ta để có thể đáp trả bằng việc tiết lộ chúng. Và ngay cả nếu cảnh báo mọi phụ nữ dưới sáu lăm tuổi về tính cách độc ác của ta, tước hiệu và giàu có vẫn đảm bảo cho ta lấy được vợ theo lựa chọn của mình.

                Đến khi quay lại khách sạn, trời tối, bàn chân đau nhức, đầu nhoi nhói. Thang máy vắng tanh ngoại trừ người phục vụ, nhưng khi nó lên, công tước cũng có thể ở đó, ám ảnh bằng bất khả xâm phạm của mình.

                ngửi thấy mùi hoa loa kèn ngay khi mở cửa vào phòng. bình hoa vốn ở đó ngự trị giữa chiếc bàn trong phòng khách. Những cành hoa loa kèn trắng cao và lay-ơn màu vàng cam ngạo nghễ vươn thẳng về phía trần nhà, những cánh hoa lấp lánh trong ánh điện.

                Gia đình bao giờ gửi tặng hoa loa kèn, loại hoa cầm khi bước xuống lối giữa nhà thờ để kết hôn với Tony. nhấc tấm thiết đặt cành lá chống đỡ những bông hoa.

                Công tước Lexington rất tiếc phải rời khỏi New York và mong có được niềm vui tâm với bà vào dịp khác, thưa bà.

                trơ tráo của người đàn ông này. Bó hoa hoang phí chẳng là gì ngoài lời tuyên bố rằng, nếu họ gặp lại, ta muốn chờ sẵn ở giường, trần truồng. Vậy là ta khinh bỉ tính cách của Venetia Easterbrook, nhưng vẫn ham muốn thân xác của ta khi biết nó thuộc về ai.

                xé tấm thiệp thành hai, bốn rồi tám. Và tiếp tục xé, nghẹn thở vì bất lực.

                Lời của Helena nhảy vào đầu óc . Hãy tự trả thù cho mình, Venetia. Làm ta phải lòng chị, sau đó cắt bỏ ta.

                Sao lại ?

                Điều đó có ý nghĩa gì với ta? Chỉ là cuộc tình lăng nhăng trái với ý của mình. ta đau đớn trong vài tuần ngắn ngủi – vài tháng, nếu may mắn. Nhưng còn , bị ám ảnh bởi sức nặng đến từ lời buộc tội của ta trong suốt thời gian còn lại của cuộc đời.

                gọi điện cho người giữ cửa và cầu đặt cabin hạng nhất tàu Rhodesia, càng gần phòng Victoria càng tốt. Và sau đó ngồi xuống viết thư cho Helena và Millie để thông báo về ra đột ngột của mình.

                Đến khi niêm phong lá thư mới nghĩ đến những chi tiết trong công cuộc quyến rũ của mình. làm thế nào để đánh đổ phòng ngự của ta khi ta có những thành kiến bảo thủ như thế về ? Khi ta chỉ cần nhìn thấy cái là quay , bất kể tài sản lớn nhất của là sắc đẹp.

                quan trọng. phải lên kế hoạch, thế thôi. Có chí nên. Và với mọi tế bào trong con người mình, muốn rằng công tước Lexington phải hối hận ngày ta chọn đâm con dao vào .


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :