1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay về thời cách mạng màu đỏ - Bầu trời đêm mùa hè (6) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tên tác phẩm: Quay về thời cách mạng màu đỏ

      Tác giả: Bầu Trời Đêm Mùa Hè

      Thể loại: gian bên mình, điền văn, xuyên , đại

      Nguồn convert: CesiaN (tangthuvien)

      Editor: Hấp Hấp




      Giới thiệu sơ lược:


      vốn là người mồ côi từ tấm bé, lại mang bệnh nan y,

      Sống lại về thời cách mạng màu đỏ oanh liệt,

      Có được gia đình ấm áp, cảm nhận tình thân nồng nàn,

      Cảm nhận thay đổi của thời đại, cũng gặt hái được tình hoàn mỹ


      Nội dung chính: Có gian bên mình, sống lại, điền văn, tình duyên đô thị.





      Mình xin giải thích đôi lời với các bạn đọc :wave: :


      1: Truyện là thuộc thể loại xuyên , nghĩa là xuyên qua gian quay về thời nào đó, thay vì quay về thời 3000 năm hay 1000... như các truyện khác nhân vật nữ chính chỉ quay về thời cách thời gian sống tầm 50 năm, nên cách xưng hô theo thể loại đại luôn.

      2: Tên truyện vốn được dịch sát là: <Mang theo gian bên mình sống lại vào niên đại hồng sắc> <随身空间之重生红色年代> , nhưng được mình đổi tên thành: <Quay về thời cách mạng màu đỏ>
      Cách mạng màu đỏ (niên đại hồng sắc): là cách mạng văn hóa lớn của Trung Quốc, đặc điểm là có quân đội "Hồng vệ binh" (là các thanh niên theo con đường chủ nghĩa Mác-Lênin) họ thường đeo băng đỏ nên có thể miêu tả đây là cách mạng màu đỏ. Mình chỉ tìm hiểu sơ lược về lịch sử Trung Quốc ở giai đoạn này để đặt tên lại cho câu chuyện thôi nhé, nên có sai sót gì mong các bạn bỏ qua : "> : "> : "> .

      3: Tình trạng sáng tác của tác giả vẫn tiếp tục, tác phẩm chưa viết xong, nhưng theo lời bạn CesiaN tác giả cam đoan truyện ngọt ngào, có người thứ ba xen vào.

      4: Truyện dài, cực kì dài, giờ tác giả chưa viết xong mà 800 chương rồi, nhưng mình thấy điền văn mà dài hay và sâu lắng lắm. Truyện này rất dễ thương, cam đoan điều này luôn :sofunny:

      5: về edit: mình edit bộ này sau dịp tết nguyên đán nhé, còn bây giờ tung giới thiệu với lâu lâu edit 1 chương thôi, cuối năm bận rộn lắm ạ, :-( , chưa kể mình còn edit truyện xuyện trong diễn đàn nữa (truyện cũng rất dài), toàn đào hố sâu như chôn mình luôn ấy :shock2: , cơ mà biết sao được, mình ham hố, với lại truyện hay nên cắn răng bấm bụng giành edit.​
      Tử Mặc thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Tiểu sử của Đỗ Huyên Cẩn



      “Lại năm cây cối vẫn đâm chồi nãy lộc, hoa đào vẫn nở rộ khắp nơi”.

      Sáng sớm, Đỗ Huyên Cẩn tỉnh dậy, nằm chiếc giường ấm áp nho , nhìn những ánh nắng bình minh nhảy nhót bên ngoài, trong đầu liền ra mấy câu đó.

      Nghĩ đến kết quả kiểm tra thân thể vào mấy hôm trước, lại nhìn ánh nắng, Đỗ Huyên Cẩn nghĩ mình nên dậy ra ngoài dạo. Mấy hôm trước, vì sức khỏe tốt nên đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ trưởng khoa tim bệnh của tới đây cực hạn, cùng lắm chỉ sống được thêm năm nữa, còn có thể kiên trì đến bây giờ cũng là kỳ tích, ông còn đề nghị miễn tiền viện phí nếu ở lại bệnh viện để quan sát.

      Đúng vậy, Đỗ Huyên Cẩn bị bệnh tim bẩm sinh cực kì nghiêm trọng, từ biết mình sống qua nỗi năm 18 tuổi, nhưng bây giờ 28 tuổi. Sống thêm 10 năm, đối với ông trời ban ơn cho , còn tiếc nuối. Sống 28 năm, trừ chuyện được vận động và kích động mạnh ra thân thể Đỗ Huyên Cẩn rất khỏe, sống cuộc sống giống như người bình thường, làm hầu như là quên việc bệnh tật của mình.

      Đỗ Huyên Cẩn là trẻ mồ côi, theo lời của thầy giáo bị bỏ trước cửa nhi viện. người chỉ có tã lót và mảnh giấy viết tên và ngày sinh của , thấy chất liệu vải của tã lót kém, chắc là biết con mắc bệnh tim nên mới bỏ . ra nhi viện cũng muốn nhận nuôi đứa trẻ bị bệnh tim. biết Đỗ Huyên Cẩn là may mắn hay là bất hạnh, vì hôm đó có vị lãnh đạo đến nhi viện kiểm tra công tác, cũng vì danh tiếng của nhi viện nên Đỗ Huyên Cẩn mới được ở lại đây, nhưng giáo viên thực chăm lo cho .

      Cuộc sống nhi viện cũng chẳng hề ấm áp như tivi , vì thiếu người, các giáo phải lúc nào cũng ân cần hỏi han với mỗi đứa trẻ, có thể đảm bảo bọn chúng ăn no mặc đủ là hoàn thành trách nhiệm, hơn nữa phần lớn những đứa trẻ ở nhi viện đều sống nội tâm, trầm cảm. Từ Đỗ Huyên Cẩn những xinh xắn mà còn rất thông minh, có người từng ngỏ lời nhận nuôi , nhưng biết được bệnh tình của im lặng.

      Đỗ Huyên Cẩn là đứa trẻ thông minh, phát triển sớm, có thể là thần đồng, nhưng ai quan tâm đến mấy chuyện này. biết tương lai của mình chỉ có thể nhờ vào chính bản thân mình, còn sống còn cố gắng.

      Lúc 16 tuổi, đậu thủ khoa trường đại học B. Lúc này các giáo ở nhi viện mới phát là người có chỉ số thông minh cao, truyền thông cũng đưa tin chuyện về , trường B biết hoàn cảnh của miễn phí tất cả học phí, còn có học bổng. Cũng có người muốn quyên góp tiền giúp học hành, nhưng bị từ chối, bởi vì bây giờ có thể tự nuôi sống chính mình.

      Lúc học đại học, ngừng trau dồi kiến thức cho chính mình, biểu ra chỉ số thông minh cao. Trường học cũng vì muốn tạo ra tấm gương sáng nên ngỏ ý là chỉ cần thích học gì đều có thể nghe giảng, chỉ cần đậu cuộc thi có thể lấy nhiều bằng chuyên ngành. Với thành tích vĩ đại, từng đại diện cho toàn trường tham gia nhiều cuộc thi trong và ngoài nước, mang vinh quang về cho trường.

      Hơn nữa vì căn bệnh của , trường học còn cố ý sắp xếp cho phòng dành cho công nhân viên chức. Bình thường, nếu có hứng thú với chương trình học nào, hoặc là tự mình nhờ thầy giải đáp, còn lại chương trình học cơ bản đều tự học, khiến cho vốn mình, về mình, nay lại càng xa cách các bạn học, quan hệ cùng bạn học cũng là xa cách, rất nhiều bạn học cùng khóa cho đến khi tốt nghiệp rồi cũng biết được có khuôn mặt xinh đẹp, thành tích xuất sắc rốt cuộc là người ở lớp nào.

      Trường B là trường văn hóa vô cùng nổi trội, có rất nhiều giáo sư tiến sĩ kiến thức uyên bác, bọn họ là những người giỏi, lại có địa vị, rất thương tiếc với học trò thông minh xinh đẹp này, quan tâm từ việc học đến cuộc sống của . Sau này quen thuộc hơn, thường xuyên dẫn về nhà ăn cơm, làm cảm nhận được tình cảm gia đình .

      Đỗ Huyên Cẩn cũng coi những giáo viên này như bề , ngoan ngoãn nghe lời, cảm nhận được ấm áp mà 10 năm qua chưa từng có. Nhưng sức khỏe cho phép chìm đắm trong tình cảm gia đình này. người suy nghĩ cho người khác, sợ tương lai khi mình qua đời khiến người thân xung quanh đau khổ, cho nên tuy rất thích tình cảm gia đình ấm áp, nhưng bắt buộc mình được chìm đắm vào đó.

      Sau khi tốt nghiệp đại học, cầm nhiều tấm bằng với các chuyên ngành khác nhau, từ chối lời mời học lên thạc sĩ của trường đại học, bước vào cuộc sống. Thỉnh thoảng mới gọi điện hỏi thăm và báo tin bình an cho những người quan tâm mình, nhưng cũng khiến mình từ từ bước ra khỏi cuộc sống của họ.

      Bởi vì sức khỏe tốt nên Đỗ Huyên Cảnh làm các công việc toàn thời gian, chỉ làm vài công việc bán thời gian mà tự do. Với kiến thức chuyên nghiệp phong phú, Đỗ Huyên Cẩn làm đủ mọi việc, bình thường tùy theo sở thích và thời gian của mình mà nhận làm, ví dụ như phiên dịch, kế toán kiêm chức kiểm toán, cộng tác viên tạp chí…

      Tuy rằng công việc thoải mái nhưng cũng kiếm được tiền lương khá nhiều, có khi ra ngoài du lịch, có khi lại lên vùng núi làm tình nguyện viên, có khi luyện chữ, cuộc sống mình tuy đơn nhưng vẫn vui vẻ. Sau khi tròn 18 tuổi, mỗi ngày Đỗ Huyên Cẩn đều cảm thấy biết ơn. Sống thêm 10 năm, đối với Đỗ Huyên Cẩn mà còn gì tiếc nuối. Khi biết chuyện bị cha mẹ thân sinh bỏ rơi, chưa tới hận, thỉnh thoảng suy nghĩ, nếu thân thể mình khỏe mạnh có phải cũng gia đình ấm áp hay .

      Chương 2: gian?



      “Bắt đầu từ khi nào mà mình đa sầu đa cảm thế nhỉ?”, Đỗ Huyên Cẩn rời khỏi chiếc giường, hôn miếng ngọc hình tỳ hưu (1) đeo trước ngực cái. Đây là quà mà mấy năm trước lúc Ngũ Đài Sơn(2) du lịch vô tình được vị hòa thượng cho, là có thể phù hộ cho bình an hạnh phúc. Hôm đó là sinh nhật của mình, cũng là lần đầu tiên có người tặng quà cho mình, nên đeo lên cổ, sáng sớm mỗi ngày, khi thức dậy đều hôn cái. Đột nhiên Đỗ Huyên Cẩn ho khan dữ dội, cẩn thận làm máu khi ho bị dính lên bề mặt ngọc tỳ hưu, Đỗ Huyên Cẩn biết mình còn nhiều thời gian nữa.

      Lấy tay lau vết máu mặt tỳ hưu, lại phát miếng ngọc tỳ hưu như ngừng hút lấy máu đó, hơn nữa khối ngọc mờ dần rồi biến mất. Đỗ Huyên Cẩn thể tin được, nhìn bàn tay phải trống trơn của mình, đó chỉ còn lại sợi dây đỏ xâu vào miếng ngọc. Dụi dụi mắt, rồi kiểm tra kĩ khắp nguời, phát ngọc tỳ hưu trở thành vết bớt trước ngực, lấy tay vuốt ve chút, đột nhiên thấy mình ở trong gian hoàn toàn lạ lẫm.

      Nhìn gian trước mắt, cây cối xanh um tươi tốt, núi non trùng trùng điệp điệp, dòng suối từ núi chảy xuống, đến chân núi hình thành hồ nước. Nhìn đất đen dưới chân mình, thảm cỏ xanh xa xa nở đầy các loại hoa dại, thưa thớt nhiều loài như cây ăn quả, cách đó xa còn có ngôi nhà của nông dân, hoa loa kèn trải mình khắp bức tường gạch, ánh nắng tươi sáng, khí mát mẻ, quả là phong cảnh điền viên (3) đẹp tuyệt.

      Đỗ Huyên Cẩn khỏi ngạc nhiên mà bật cười, đây chính là gian bên người trong truyền thuyết, thể tin tưởng được. Tuy chưa bao giờ đọc loại tiểu thuyết này, nhưng cũng có nghĩa là biết cụm từ gian bên mình là gì. Nhưng, thứ nhất: cần dùng nó để làm giàu, vì là trẻ mồ côi, hơn nữa cũng thiếu tiền tiêu. Thứ hai, thân thể ốm yếu, sống đến năm nữa, bây giờ phát có cái gian thế này, đúng là lãng phí. Còn , nếu đây gian như mình nghĩ, có thể coi như nó là túi đựng hành lí, dù sao cũng định du lịch, cái thân thể rách nát này cũng xách nổi hành lý nặng.

      Đỗ Huyên Cẩn bình tĩnh tự hỏi cách sử dụng gian, giống người ta mừng như điên khi có gian, vì cần làm giàu hay tìm kiếm tình hoàn mĩ, cần nhờ gian giúp mình làm gì, chỉ bình tĩnh chấp nhận chuyện mình đột nhiên có được gian này. Lấy tay sờ sờ vết bớt tỳ hưu, phát trở về lại nhà của mình, xem ra tiểu thuyết cũng gạt người.

      Dùng bữa sáng xong, Đỗ Huyên Cẩn lại lên kế hoạch cụ thể. Đầu tiên, đem tài liệu phiên dịch xong trong mấy ngày qua gửi cho đối phương, rồi nghỉ việc luôn. Bán luôn căn nhà này, chuẩn bị hành lý du lịch khắp miền tổ quốc, cuối cùng tìm nơi non xanh nước biếc mà sống những ngày cuối cùng.

      Đem tài liệu gửi cho đối phương, cũng gọi điện báo bọn họ về sau nhận phiên dịch nữa, làm đối phương tưởng hài lòng về chuyện tiền lương, liên tiếp ra vẻ có thể tăng lương, bởi vì tìm được người biết nhiều thứ tiếng là việc cực kì khó khăn, nhiều từ khó làm phiên dịch sát nghĩa, dần đến hiểu ra. Thêm vào nữa, cho dù có người biết nhiều thứ tiếng, người ta cũng nhất định chịu nhận công việc phiên dịch này, đều là nhân tài cả mà. Mãi đến khi Đỗ Huyên Cẩn xác định vấn đề phải do tiền lương, đối phương mới liên tục đáng tiếc, còn hẹn nếu về sau muốn làm phiên dịch nữa phải liên hệ với bọn họ, được ưu đãi rất nhiều.

      Rao bán điện thoại trang mạng, kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, bao gồm cả tiền lương đối phương vừa chuyển sang, số dư nhiều lắm, hơn 100 vạn. Nếu bán luôn cả căn nhà này chắc cũng hơn 200 vạn, đủ để mình chi tiêu trong năm. Nhìn lại căn phòng mà mình ở, lớn lắm, hơn 70 mét vuông, đây là căn nhà đầu tiên của mình, tất cả đều do mình tự tay trang trí, tiếc. Xem ra vẫn nên đem mấy thứ trong phòng bỏ vào gian, làm kỷ niệm, cùng mình rời khỏi thế giới này, dù sao cũng biết để lại mấy thứ này cho ai.

      Ăn xong bữa cơm đơn giản, Đỗ Huyên Cẩn mới nhớ tới mình còn chưa quan sát tỉ mỉ gian, có phải hoang tưởng như trong tiểu thuyết miêu tả, có thể tu tiên, có thể trị tất cả mọi bệnh tật hay . Dù sao gian này ở người mình, cho người khác được mà, giờ nó là tài sản riêng của mình, đầu tiên nên vào trong gian du lịch phen, Đỗ Huyên Cẩn suy nghĩ lạc quan. Sờ vết bớt tỳ hưu, vào gian, tới ngôi nhà kìa tham quan trước .

      Đẩy cánh cửa bằng gỗ nặng trĩu, vào mới phát sân rất lớn, quả nhiên là sân nhà nông, rất giống Tứ Hợp viện (4) đường tới trường B, gian nhà chính có 5 phòng, phía đông và tây có 3 gian phòng. Cột nhà chạm trổ hoa văn cổ điển, tới việc kĩ năng điêu khắc tinh xảo, nhưng phong cách cổ xưa đúng là khó gặp.

      Chính giữa là phòng khách, chắc chỉ là nơi để đãi khách, hai phòng hai bên, phòng sáng hơn để làm phòng sách, phòng tối hơn làm phòng ngủ, bên cạnh hai phòng này chắc là phòng bếp cùng nhà kho.

      Chính giữa phòng khách có treo bức họa sông núi mà biết tên họa sĩ, tuy hiểu sâu, nhưng nhìn là biết bức tranh có bố cục hợp lý, cảnh đẹp, khiến người xem như có cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ, có thể thấy được năng lực của họa sĩ tài ba đến nhường nào. Phòng khách còn có cái bàn Bát tiên (5) làm bằng gỗ tử đàn, hai bên là vài cái ghế dựa cùng chất gỗ. có điêu khắc phức tạp, nhưng mang lại sang trọng mà lịch . Đem cái ghế này ra bán ra cũng đủ cho mình mua cả căn nhà.

      Sát vách tường hai bên có hai cái kệ lớn, bày những đồ linh tinh, bình hoa sứ, vài nhánh san hô đỏ hồng, nghiên mực tinh xảo, tràn ngập ấm áp. Ở tầng giữa bỏ trống có cái hộp , mở ra, bên trong có hai bình sứ , còn có tấm lụa trắng, tấm lụa ghi ký hiệu giống như gà bới, Đỗ Huyên Cẩn đoán đây chắc là loại chữ cổ, mà hai bình sứ này, bình đựng viên thuốc, bình đựng thuốc mỡ, bình sứ cũng ghi gì cả. Cho dù biết bên trong chắc chắn là thuốc , nhưng biết có tác dụng gì, đối với Đỗ Huyên Cẩn cũng có tác dụng gì, cũng muốn thử. Xem ra gian này phải vạn năng như trong tiểu thuyết miêu tả, có thuốc trị mọi bệnh, thứ trong bình này từ từ nghiên cứu sau.

      Phòng khách hai bên sườn có bố cục hoàn toàn giống nhau, gần cửa sổ của phòng sách có bày cái bàn học, đó có bày giấy bút đầy đủ. Dựng cửa sổ là bình hoa sứ màu xanh, hoa bên trong khô héo. bên sườn khác là giá sách, có đầy loại sách. Tùy tiện cầm quyển, là quyển sách thuốc, sát đó còn có mấy quyển khác, chắc là bộ. Rãnh rỗi đọc, biết chừng có thể làm mình sống thêm vài ngày.

      Chuyển qua các bộ sách khác, gồm nhiều thể loại: sách sử, cầm kỳ thi họa, sách về các vấn đề sĩ nông công thương (6), đủ loại. Nội dung trong đó giống với lịch sử Trung Quốc, cũng có vài điển tịch (7) có trong lịch sử Trung Quốc, chắc đây là thế giới song song cùng tồn tại, kỳ quái là toàn bộ sách đều dùng chữ phồn thể (8-), Đỗ Huyên Cẩn đều có thể xem được. Xem xong bộ sách này mới phát bụng đói chịu được, thế nhưng 4, 5 giờ rồi.

      Đơn giản ăn qua cơm trưa, tiếp tục thăm dò. Bên phòng ngủ tinh xảo ấm ấp, nhìn thấy đầu tiên là bình phong hình cá đùa lá sen, đường thêu rất tỉ mỉ, cảm giác như có con cá bơi lội. Đối diện đằng sau bình phong là cái giá đặt khối ngọc hình con đồi mồi (9) lớn, vô cùng rực rỡ loá mắt. Trang trí hai bên vách tường gồm hai chữ phúc thêu bằng chỉ trắng, bức thêu bông hoa mẫu đơn diễm lệ, bức thêu chuồn chuồn đậu bờ ao.

      bàn trang điểm có hộp trang sức, mở ra, ngay cả Đỗ Huyên Cẩn vốn hờ hững bình tĩnh cũng khỏi chói mắt. Là phụ nữ luôn quan tấm đến vấn đề trang sức. Trâm, trâm cài, vòng vàng, vòng tai, nhẫn, vòng tay, vòng cổ, vòng trường mệnh, vàng bạc, còn có các loại ngọc bội, toàn bộ đều được thiết kế lịch . Đỗ Huyên Cẩn lấy ra nữa nghiên cứu, càng lấy lại càng nhiều, mà hộp trang sức này vẫn còn nhiều ở trong. Hộp có lớn thế nào theo lý cũng thể đựng được nhiều vậy được, hay hộp trang sức này cũng là gian?

      Quên , dù sao cũng phải là của mình, nhìn qua lần là ghiền rồi. Đối diện đằng trước bình phong là cái giường làm bằng gỗ tử đàn, các phần gỗ đều được điêu khắc giống nhau, thanh chắn đầu giường và cuối giường chạm khắc hoa cẩn thận. giường có trải chiếc đệm in hoa điểu làm bằng gấm, gối in hoa, để cho người chưa bao giờ nhìn thấy mấy thứ này như Đổ Huyên Cẩn thăm quan là đủ, đây quả là phòng của tiểu thư khuê ở cổ đại.

      Đỗ Huyên Cẩn dạo toàn bộ tứ hợp viện, tiền viện quá lớn, tầm 200 mét vuông, con đường đến các phòng đều được lót gạch xanh, nơi khác có vài cây quế thưa thớt, khí tràn ngập hương hoa. Tới gần cửa chỉnh, sát mét tường có trồng mấy cây táo, táo cây lớn bằng quả trứng gà, có trái gần chín hồng, cành táo nặng trĩu thành hình cung. cổng lớn là dàn nho mọc, chum nho màu tím treo lủng lẳng, nhìn từ xa như chuỗi mã não màu tím. Đỗ Huyên Cẩn nhịn được mà hái trái nho thử, ngọt ngọt chua chua, hận thể nuốt luôn cả lưỡi.

      Hai bên sương phòng, bên là phòng bếp, điển hình của phòng bếp nông dân thời cổ đại, rất giống nơi mà Đỗ Huyên Cẩn từng du lịch, bên trong đủ nồi niêu xoong chảo. Bên cạnh phòng bếp còn có gian nhìn như là phòng đựng lương thực và nguyên liệu nấu ăn. Gạo tẻ, bột mì, còn có các loại ngũ cốc, ngô, đậu nành đậu đỏ đậu xanh. Đỗ Huyên Cẩn cầm lên xem thử, các loại đều bị thay đổi, chắc gian còn có chức năng giữ tươi. Đỗ Huyên Cẩn khỏi hoài nghi lai lịch của gian này, gian rất rộng rãi, căn nhà nhìn bề ngoài rất bình thường nhưng bên trong lại sang trọng, phòng bếp đều là những thứ bình thường của gia đình nông dân, mà trong phòng ngủ là các đồ trang sức phải người thường có thể có. Hơn nữa tại phòng bếp còn có các loại lọ trông như đạo cụ gian, bỏ ít đồ vào trong. Khiến Đỗ Huyên Cẩn bắt đầu hoài nghi có thần tiên tồn tại, bằng gian này là gì, mấy thứ ở trong gian này là gì.

      Sương phòng phía tây chắc là phòng kho, bên trong có rất nhiều thùng lớn, mở ra, thùng vải vóc, tơ lụa cái gì cần có đều có. thùng vàng, thùng bạc, thùng đồ cổ, thùng tranh chữ, thùng trân châu các loại, ngọc thạch phỉ thúy, thùng. . . , còn có thùng dược liệu. có gì bất ngờ xảy ra, nhưng mấy thùng này cũng phải bình thường, sức chứa có vẻ là rất lớn.

      Hậu viện khá rộng, tầm hai ba mẫu (10), bên là vùng đất được sửa sang tốt, chắc chỉ dùng để trồng rau dưa, bên kia có trồng thưa thớt vài cây ăn quả, cây táo, cây lê, cây đào, còn vài cây biết. Số lượng cũng nhiều, mỗi loại hai ba cây. Tới gần tiền viện có giếng nước.

      Cuối cùng Đỗ Huyên Cẩn đối với căn nhà nông này đưa ra kết luận: tuy vẻ bề ngoài bình thường, nhưng ra phú quý cao nhã, có thần kì, biết mấy thứ bên trong có thể lấy ra nữa. thử liền thử, tùy tay cầm lấy bức tranh, nghĩ muốn ra ngoài, mình xuất ở phòng, nhưng trong tay trống trơn, xem ra thứ bên trong đó lấy ra được. Lấy cái laptop, nghĩ vào, phát mình và laptop ở trong gian, ra, laptop cùng mình ra. Lặp lại thí nghiệm mấy lần, Đỗ Huyên Cẩn rốt cục đưa ra kết luận, vật từ bên ngoài đem vào có thể lấy ra, còn thứ bên trong mình có thể sử dụng nhưng lấy được.

      Tóm lại, Đỗ Huyên Cẩn được gian bên mình chỉ dùng làm hành lí, bảo bối bên trong có nhiều, nhưng lại lấy được, chỉ có thể dùng để đựng gì đó. Nhưng nghĩ lại mấy thứ này cũng phải của mình, cho nên cũng quá tiếc nuối.

      Mấy ngày kế tiếp có thời gian Đỗ Huyên Cẩn ngừng nghiên cứu nguyên lý của gian, phát gian giống như tiểu thuyết miêu tả chỉ có ban ngày, gian của mình cũng ngày đêm luân phiên nhau, thời gian như bên ngoài. Nhưng nhiệt độ trong gian ràng ấm áp hơn bên ngoài ít, biết có phải nhiệt độ ổn định hay , về sau từ từ tìm hiểu, sợ mình cũng còn nhiều thời gian để nghiên cứu. Phạm vi của gian này rất lớn, liếc mắt cái nhìn thấy biên giới, bên trong chắc cũng có động vật tồn tại, bởi vì trong gian thỉnh thoảng có chim bay qua ngang đầu.

      Tìm hiểu gian xong, kế tiếp, Đỗ Huyên Cẩn ở thành phố A vài ngày để mua sách báo, các nhà thuốc lớn để mua các loại thuốc thường dùng, rồi lại siêu thị mua, gạo dầu muối tương giấm trà, còn có ít quần áo chăn nệm giày dép linh tinh, số lượng rất lớn, làm người bán còn tưởng muốn mở tiệm. Đỗ Huyên Cẩn quyết định du lịch mọi miền phen, thời gian cuối cùng lên vùng núi phía tây, xem phong cảnh nơi đó, thăm bọn mà trước kia mình từng dạy, mà mua tất cả thứ này đều là quà cho họ.

      tuần sau, thu dọn sạch mọi thứ trong phòng, đưa toàn bộ vào gian. Nhìn gian đủ thứ đồ dùnghàng ngày, khỏi cười mỉm. Cũng may mình có cái gian này bằng lại tốn mất bao nhiêu tiền vận chuyển và tiền khuân vác. Giao chìa khóa cho chủ phòng mới, bước về phía nam để lên xe. Cuối cùng gửi tin nhắn chúc phúc cho những người mình quan tâm, cho bọn họ biết là mình muốn du lịch nên cảm ơn chăm sóc mình trong nhiều năm qua, lần nữa nhìn lại cuộc sống 28 năm qua ở thành phố, của mình, trong lòng ‘hẹn gặp lại’. Tại thành phố này, tự mình cảm thấy quá lạnh lùng, độc, cũng cảm thấy quá ấm áp, ở đây có giãy dụa, có cố gắng, có phấn đấu, có thưởng thức, có hưởng thụ, là đủ rồi.




      1: Ngọc hình tỳ hưu:
      [​IMG]


      2: Ngũ đài sơn: nằm trong địa phận huyện Ngũ Đài, địa cấp thị Hãn Châu, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc, là trong tứ đại Phật giáo danh sơn tại Trung Quốc

      3: Điền viên: ruộng và vườn; thường dùng để tả cuộc sống thảnh thơi ở chốn thôn quê, thoát khỏi ràng buộc của những thứ khác

      4: Tứ Hợp viện: Trong các ngõ phố dù lớn hay tại Bắc Kinh bạn luôn có thể tìm được các kiểu nhà có kiến trúc sân sướng được bao quanh bốn phía bởi các gian phòng, đây được gọi là Tứ Hợp Viện. Đại Môn của Tứ Hợp Viện thường được đặt tại góc Đông Nam hoặc góc Tây Bắc.
      Trong Tứ Hợp Viện Bắc phòng được coi là Chính phòng. Chính phòng thường được xây dựng nền gạch đá, có quy mô lớn hơn các gian phòng khác, dùng làm nơi ở cho chủ nhân.
      Hai bên của chính phòng là các dãy Chái phòng (gồm đông phòng và tây phòng) là nơi ở của bậc con cháu.
      Nam phòng dành cho bậc tôi tớ và các gian chứa vật dụng sinh hoạt. Giữa Chính phòng và Chái phòng thường có hành lang thông nhau để phục vụ cho việc lại và nghi ngơi. Tại Bắc Kinh có rất nhiều Tứ Hợp Viện với các quy mô lớn khác nhau, nhưng dù là lớn hay đều được xây dựng theo quy cách chung là lấy sân sướng làm trung tâm và bốn mặt là các gian phòng.
      Tứ Hợp Viện có cấu trúc đơn giản là chỉ có vườn , còn những Tứ hợp Viện phức tạp thường được xây dựng từ hai đến ba sân vườn trở lên. Nơi ở của quan lại thời xưa thường được xây dựng với quy mô rất lớn, được hợp thành bởi nhiều Tứ Hợp Viện và sân vườn khác nhau. Bao quanh Tứ Hợp Viện là các bức tường được xây dựng khá cao và dầy, các cửa sổ của Tứ Hợp Viện thường tránh đặt đối diện với các cửa sổ của Tứ Hợp Viện gần đó. gian của Viện được tách biệt hẳn với cuộc sống bên ngoài và rất yên tĩnh, rất thích hợp cho việc nghỉ ngơi.
      [​IMG]


      5: bàn bát tiên:
      [​IMG]


      6: Cầm kì thi họa: Đàn, cờ, thơ, tranh. Sĩ nông công thương: Quan, nông dân, công dân, buôn bán

      7: điển tích: thường là kể về các tấm gương hiếu thảo, hùng liệt sĩ, các tấm gương đạo đức, hoặc những truyện có tính triết lý nhân văn trong lịch sử (thường là của Trung Quốc).

      8: Phồn thể: Chữ in hoa trung quốc

      9: Con đồi mồi: thuộc giống rùa biển

      10: mẫu = 667 mét vuông





      Chương 3: Cuộc sống thôn quê



      Hai tháng sau, Đỗ Huyên Cẩn du lịch hết các địa danh mình muốn đến, gian cũng có thêm nhiều đặc sản và ít đồ chơi . Ba ngày tiếp, Đỗ Huyên Cẩn vào nơi chấm dứt cuộc đời, đó là thôn xa xôi vùng núi tỉnh Tây nam. Xuống xe trâu, cảm ơn người đánh xe, bộ nửa giờ mới đến cửa thôn.

      Thôn Đại Liễu Thụ là thôn ở vùng núi mà lần đầu tiên Đỗ Huyên Cẩn dạy học, bốn bề đều là núi, con đường quanh co gập ghềnh, giao thông bất tiện, người dân trong thôn dân đời đời đều sinh sống ở đây, người rời khỏi lại càng ít, toàn bộ thôn rất bần cùng lạc hậu. Tám năm trước, lúc Đỗ Huyên Cẩn đến đến nơi đây, thậm chí lúc đó thôn còn chưa kéo điện, người dân sống cuộc sống như người nguyên thủy, tự cấp tự túc, biết rất ít về bên ngoài. Tuy cuộc sống kham khổ, nhưng người dân đơn thuần chất phác, rất tò mò và nhiệt tình đối với người sinh viên đầu tiên đặt chân đến nơi đây. Nhất là bọn , cực kì tò mò với thế giới bên ngoài, Đỗ Huyên Cẩn dạy học chín cháng, mãi đến khi có giáo viên mới đến nơi này mới rời . Sau đó, Đỗ Huyên Cẩn đăng bài về trạng và khát vọng của bọn lên mạng, làm cho nhiều người chú ý. Lúc viết thư thăm hỏi cùng bác trưởng thôn, bác trưởng thôn cho biết, có xí nghiệp thu mua đặc sản nơi đó giúp sửa đường, bây giờ trong thôn có điện, có tivi, bọn cũng có thể học, trừ chuyện cho biết những tin tức tốt này, còn gửi các loại đặc sản vùng núi mà người trong thôn biếu tặng. Từ lần dạy học đó, cứ cách hai năm, Đỗ Huyên Cẩn lại đến các thôn xa xôi hẻo lánh ở vùng núi, giúp đỡ những đứa trẻ có tiền học.

      đến cửa thôn, nhìn nhìn bốn phía, thấy có ai, Đỗ Huyên Cẩn lấy chăn bông, dầu muối gạo cho người lớn; sách vở bút mực cho trẻ em ra, nhìn đồng hồ, chừng hơn nửa giờ nữa là bọn tan học, thôi ngồi chỗ này chờ bọn nó. Nếu lúc mình lấy mấy thứ này ra có người nghi ngờ.

      Ước chừng 40 phút sau, chuông tan học reng lên, thấy bé trai ngăm đen gầy gò xuất , vừa chạy vừa dùng cánh tay lau nước mũi chảy ra, làm Đỗ Huyên Cẩn dở khóc dở cười. Bé trai chạy đến cửa thôn, thấy đống đồ, nhất là khi thấy rất nhiều sách mới, hai mắt tỏa sáng, vừa chạy vừa kêu "Cẩu Oa, các cậu mau đến xem nè, trời rơi xuống rất nhiều sách mới đấy", coi Đỗ Huyên Cẩn hoàn toàn.

      "Ở nơi nào, Thế Oa, cặp sách ở nơi nào?" đám đứa chạy tới, thấy cặp sách la um lên, cũng coi Đỗ Huyên Cẩn thành khí.

      Mọi người chạy đến trước mặt cặp sách mới phát còn có người sống đứng sờ sờ ở đấy, nên chúng nó đều dừng lại, chào hỏi ríu rít. Đỗ Huyên Cẩn nhìn bọn , cười : "Mỗt người cái cặp, bộ bút thước và bộ sách, nhưng được phép tranh giành nhau. Còn nữa, ai gọi bác trưởng thôn đến chị tặng thêm cho người đó cây bút máy."

      Lời còn chưa dứt, thằng bé thấy đầu tiên hét lên với mấy đứa phía sau "Tớ , để tớ , tớ chạy nhanh nhất." nhanh như chớp, 5, 6 thằng bé biến mất tăm, số còn lại đều líu ríu cái này tốt, mình muốn cái này. Nhìn đám đứa vui vui vẻ vẻ, Đỗ Huyên Cẩn cảm thấy sảng khoải, có lẽ hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi.

      Vài phút sau, 5, 6 bé trai chạy lại, đằng sau có người đàn ông tóc xám trắng tầm hơn 60 tuổi, đúng vậy, là bác trưởng thôn. đợi Đỗ Huyên Cẩn mở miệng, bác trưởng thôn kêu lên "Có phải cháu Đỗ ?". ra trong số những đứa gọi người từng thấy bức ảnh mà lúc Đỗ Huyên Cẩn đến đây dạy học, mấy năm nay Đỗ Huyên Cẩn thay đổi nhiều, lúc đứa bé gọi bác trưởng thôn bảo là giáo xinh đẹp lần trước tới đây, bác trưởng thôn nghĩ nghĩ, chắc chỉ có Đỗ Huyên Cẩn thôi.

      "Bác trưởng thôn, là cháu." Đỗ Huyên Cẩn đến trước mặt bác trưởng thôn, thân thiết lắc lắc cánh tay ông.

      "Sao báo cho bác tiếng trước để bác sai người đón cháu, mệt lắm phải ?" bác trưởng thôn oán trách. Tuy vài năm gặp, nhưng vẫn thấy xa lạ, cũng do Đỗ Huyên Cẩn để lại ấn tượng quá sâu trong lòng ông, rất tốt, cũng cực kì thương tiếc cho bé đáng thương này, hồi dạy, Đỗ Huyên Cẩn ăn ở trong nhà bác trưởng thôn. Mấy năm qua, mỗi lần tết đến Đỗ Huyên Cẩn đều gửi tiền trợ cấp cho bác trưởng thôn, bác trưởng thôn cũng gửi qua bưu điện cho gửi ít đặc sản vùng núi.

      "Sao lại mang đến nhiều thứ thế này, cháu đấy, lớn như vậy mà biết tiết kiệm gì cả." bác trưởng thôn đến trước mặt, nhìn thấy đống lớn trước mắt, với Đỗ Huyên Cẩn , nhìn bọn bên cạnh líu ríu vui mừng , vung cánh tay lên, " , nhanh về nhà kêu người lớn đến nhận đồ.", lời còn chưa dứt, đám đứa cầm những cặp sách và đồ mình chọn trước chạy .

      "Cháu à, sao lại tới đây, có công việc gì chưa?" nhìn bọn chạy xa, bác trưởng thôn hỏi.

      "Cháu du lịch ấy mà, mới nghỉ việc xong, lần này cháu muốn ở đây dạy học thời gian." Đỗ Huyên Cẩn trả lời. muốn bệnh tình của mình cho bác trưởng thôn biết, khiến họ lo lắng, cũng muốn mang đến phiền toái cho họ, đến lúc nào kiên trì được nữa, rời khỏi nơi đây.

      "Được chứ, lần này về nhà bác ở nữa , bác cháu mỗi ngày đều nhắc đến cháu đấy. Bảo cháu lớn rồi mà chưa lập gia đình, lại gửi tiền qua đây. Số tiền cháu gửi qua bưu điện đều được bác cháu cất , khi nào đó mua đồi cưới cho cháu " bác trưởng thôn biết Đỗ Huyên Cẩn là trẻ mồ côi, hơn nữa cả nhà mình đều thích , cho nên vẫn coi đứa con trong gia đình mình.

      Lúc sau, đám người cười cười lại đây, rất nhiều người thấy Đỗ Huyên Cẩn, đều nhớ , lúc ấy dạy học giúp ít người xóa nạn mù chữ. Thôn rất , tổng cộng có bốn mươi năm mươi hộ gia đình, nhà hai chiếc chăn bông, bốn bộ áo khoác bông, bốn đôi giày mới, còn có hai lít dầu đậu phộng, hai túi gạo, gói bột mì lớn, còn có ít sách kĩ năng chăn nuôi. Chia đồ xong, ai cũng mời Đỗ Huyên Cẩn đến nhà mình ăn cơm, bị bác trưởng thôn cười mắng, từ chối thay .

      đường vào thôn, Đỗ Huyên Cẩn cho các hương thân (những người văn thân trong làng, trong huyện) biết chỗ mình còn có ít thuốc thường dùng, nếu trong thôn có ai sốt hay tiêu chảy gì đó đến chỗ mình mà lấy, chia cho họ vì sợ họ uống nhầm . Các hương thân đều biết Huyên Cẩn có nghiên cứu qua ngành y dược, nên đồng ý.

      Lúc đến nhà bác trưởng thôn, bác bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, chắc là nghe thằng nhóc lúc trước chạy về . Thấy Huyên Cẩn, hỏi thăm nhưng vẫn bận rộn nấu nướng. chuyện, có cái đầu nhô ra từ phòng bếp, ngầm xem xét Đỗ Huyên Cẩn, Huyên Cẩn ngẩng đầu nhìn, đó là đứa bé trai tên là Thái Oa mà, giờ mới biết nó là cháu của bác trưởng thôn.

      Đỗ Huyên Cẩn vẫy tay về phía Thái Oa, thằng bé sợ sệt tới, hỏi "Chị xinh đẹp à, chị tặng cặp sách cho e ư?", nghe được cách gọi của Thái Oa, Đỗ Huyên Cẩn cười đắc ý, mình còn trẻ ghê, ngay cả đứa bé đều biết mình xinh đẹp, còn gọi mình là chị nữa, trẻ con là người thành rất mà. Trước kia, lúc học bài, Đỗ Huyên Cẩn có danh hiệu là người đẹp bang giá, nhưng người hiểu đều biết con người cực kì ấm áp, người tốt với phần, hận thể trả lại gấp mười, cực kì ngây thơ, tuy tính tình hơi xa cách nhưng lạnh lùng.

      Tự kỉ phen, nhưng Đỗ Huyên Cẩn vẫn phải sửa cách xưng hô của Thái Oa cho đúng, "Về sau phải gọi Đỗ hoặc là dì, nhớ chưa?" xong lấy viên kẹo từ trong túi xách đưa cho Thái Oa, nhận lại nụ cười rực rỡ. Sau đó Thái Oa kéo tay Đỗ Huyên Cẩn chạy đến trong phòng mình, lôi ra cái hộp lớn từ dưới giường, giới thiệu cho Đỗ Huyên Cẩn biết về những bảo bối của mình, cho phép chọn thứ bất kì.

      lúc ăn cơm, mới nhìn thấy con dâu của trưởng thôn, Vương và chị Vương. Lúc Đỗ Huyên Cẩn lần đầu tiên tới nơi này bọn họ vừa mới kết hôn, đột nhiên nhìn thấy Đỗ Huyên Cẩn, bọn họ cũng cực kì vui vẻ. Mấy năm qua có Huyên Cẩn giúp đỡ, hơn nữa cả nhà đều chăm chỉ làm lụng, cuộc sống khá hơn nhiều. ăn cơm vài đồng hương đến, đều cầm theo chút đồ ăn, chú tặng con gà con xào nấm, thím đưa tới con cá kho tàu, nhìn món ăn phong phú bàn, cảm nhận được nhiệt tình hiếu khách của các hương thân, Đỗ Huyên Cẩn càng cảm thấy lựa chọn đến đây của mình là chính xác.

      ra, biết rằng các hương thân rất cảm ơn Đỗ Huyên Cẩn, lúc ấy có Đỗ Huyên Cẩn tuyên truyền và giúp đỡ, nơi này mới được người bên ngoài chú ý, cũng đưa tới cách làm giàu cho thôn, mấy năm trước, thôn được kéo điện, mua tivi, lắt đặt điện thoại, bọn có thể đến trường, cuộc sống mọi người ngày giàu có. Các học sinh mà lúc Đỗ Huyên Cẩn dạy thi đậu vào trường trung học tốt nhất huyện, nghe thành tích đạt loại khá, sau này chắc chắn có thể thi đại học, thôn ở núi này có mấy sinh viên.

      Nhìn hương thân nhiệt tình, nhìn cây cối xanh tươi, song núi bị ô nhiễm phía xa xa, Đỗ Huyên Cẩn quyết định những ngày còn lại ở lại đây. Cuộc sống tiếp theo của Đỗ Huyên Cẩn rất phong phú, bình thường dạy học cho bọn , lúc có bệnh nhân khám bệnh, toàn bộ thuốc đều phát miễn phí, cho các hương thân biết về thế giới bên ngoài, có đôi khi theo bác trưởng thôn xem thu hoạch hoa mầu, tuy giúp được gì nhưng cảm nhận được vất vả và gian khổ, cả vui sướng khi mùa màng được thu hoạch. Cuối tuần được nghỉ theo bọn nhóc Thái Oa lên núi chạy tung tăng, học hái quả dại, lấy rau dại, tìm trứng chim, câu cá. Lúc mình chỗ vào trong gian, đọc sách, luyện chữ, vẽ tranh, cuộc sống cực kì phong phú. Ngay cả những lời lải nhải ‘nên tìm bạn trai’ của bác đều trở nên dễ nghe.

      Lúc nghỉ thời gian dài đem số đồ dùng thiết yếu và sách báo đưa cho các thôn trong núi xa xôi lân cận, sau đó trở lại thôn Đại Liễu Thụ tiếp tục dạy học. Như vậy ngày qua ngày, mới đó hơn hai năm, ngay cả Huyên Cẩn cũng khó tin, nhưng dạo gần đây, trái tim liên tục đau đớn cho biết, thời gian của còn bao lâu, bây giờ là lúc phải rời nơi này, muốn cho các hương thân biết việc bệnh tình.

      Hôm nay là cuối tuần, lúc ăn cơm chiều, Đỗ Huyên Cẩn cho cả nhà bác trưởng thôn biết quyết định của mình, lừa bọn họ là mình chuẩn bị ra nước ngoài vài năm, mấy hôm sau rời khỏi nơi này. Đỗ Huyên Cẩn vừa xong, Thái Oa òa khóc, bây giờ Thái Oa còn dùng cánh tay lau nước mũi nữa, phải là hết nghịch ngợm phá phách, nhưng cực kì sạch và thông minh. Hai năm, Đỗ Huyên Cẩn cùng bọn trong thôn có tình cảm sâu đậm, để bù lại tuổi thơ u ám của chính mình.

      Tuy rằng quyến luyến, nhưng bác trưởng thôn và gia đình đều ủng hộ quyết định của Huyên Cẩn. Bởi vì bọn họ cảm thấy thông minh xinh đẹp có khả năng như vậy thể ở mãi trong rừng núi cả đời được, thế giới bên ngoài càng rộng lớn, rực rỡ muôn màu, thích hợp để phát triển. Bọn họ nào biết đâu rằng, nếu có thể, Đỗ Huyên Cẩn rất muốn ở lại nơi này.

      Mấy ngày cuối cùng, đem tất cả thuốc men trong gian ra, ghi lại công dụng và liều lượng của mỗi loại, giao cho chị Vương. Về phần những đồ dùng thiết yếu khác có số lượng quá lớn, đột nhiên lấy ra làm nhiều người chú ý, đành phải đưa đến các thôn khác vậy. Đem số tiền mặt 10 vạn còn thừa để lại cho bác trưởng thôn, là để bọn họ sửa đường núi, sau đó mới từ biệt cùng các hương thân. Ngày hôm sau, sáng sớm, cầm bao lớn bao đặc sản vùng núi mà các hương thân tặng, ngồi xe trâu của bác trưởng thôn, im lặng rời khỏi cái thôn cho mình niềm vui lớn nhất.

      Thần Nông là điểm đến mà Đỗ Huyên Cẩn chọn. Nghe nơi này có quanh cảnh tuyệt đẹp và dân tộc ít người có truyền thuyết lâu đời cùng phong cách cổ xưa. Nhìn rừng rậm nguyên thủy mênh mông vô bờ, cây lim cứng cáp cao chọc trời, cây đàn thâm xám bạc, cây dẻ ung dung đẹp đẽ…, tinh thần Đỗ Huyên Cẩn khỏi phấn chấn. thèm nhìn chỉ dẫn của bản đồ, Đỗ Huyên Cẩn nghĩ mình phải dữ cảm giác sinh tồn nơi hoang vắng phen. Mấy ngày kế tiếp, Đỗ Huyên Cẩn nhìn thấy khe núi sâu đồ sộ, thác nước chảy rầm rầm. nhìn cảnh quang hùng vĩ, thưởng thức cảnh hoang sơ, Đỗ Huyên Cẩn cảm thấy mình đánh dấu chấm hoàn hảo cho cuộc đời này. Vuốt ngực trái đau đớn, "Chịu hết nỗi rồi, đáng tiếc là còn chưa đưa các vật phẩm này hết " 15 phút trước khi Đỗ Huyên Cẩn mất ý thức cuối cùng tiến vào gian, sao có thể để mình phơi thây ngoài hoang dã, trở thành thịt cho sói được chứ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Sống lại



      Lúc Đỗ Huyên Cẩn khôi phục lại ý thức, cực kì ngạc nhiên, khi đó mình quả cảm giác được hơi thở chết chóc, chẳng lẽ mình chưa chết, mình còn sống. Đỗ Huyên Cẩn thử mở to mắt, nhưng làm thế nào cũng mở ra được, thử hoạt động tay chân chút, phát mình như bị nhốt trong gian hẹp, thể duỗi thân thể thẳng ra được. Xung quanh như có thứ gì đó ngừng đè ép vô mình, bên tai còn vang lên những thanh, nghe nữa.

      Cái gì xảy ra chứ, là sắp chết hay chết. Đè ép càng ngày càng mạnh, ép tới mức thể hô hấp, bỗng nhiên có lực lôi kéo, đè ép cũng biến mất, sau đó cảm thấy mông mình đau nhói, hét ra tiếng, kết quả, bên tai nghe được tiếng trẻ con khóc toáng, đợi Đỗ Huyên Cẩn hiểu được vấn đề cơn buồn ngủ khống chế được mà ập đến.

      Chờ Đỗ Huyên Cẩn tỉnh lại, phát mình bị bọc trong chăn, tay chân cũng chịu chi phối, mở to mắt, nhìn thấy lắm, nhưng có thể cảm giác được trước mắt là khuôn mặt dịu dàng tươi cười. Mà mình bị người ôm vào trong ngực, lắc qua lắc lại. Nhìn khuôn mặt mờ mờ, Đỗ Huyên Cẩn nghĩ, chẳng lẽ lúc mình vào gian được sống lại, xem ra tiểu thuyết mạng cũng có chút căn cứ. Nhìn người kia chắc là mẹ của mình nhỉ, dịu dàng, còn nữa, vòng ôm này rất ấm áp, biết mình phải là kẻ bị bỏ rơi nữa. chờ suy nghĩ cẩn thận, Đỗ Huyên Cẩn lại ngủ, ai bảo là trẻ con mới sinh chứ.

      cái thôn sâu trong núi nhất của tỉnh Mỗ- thôn Thanh Ngoặt Giang, người dân vừa mới ăn xong cơm tất niên, sáng sớm mùng đầu năm mới biết con dâu cả nhà ông Đỗ sinh vào giờ hoàng đạo, đều đứa này rất dễ thương, lại sinh vào ngày giờ tốt, tương lai chắc chắn là người có phúc.

      Thôn dân (người dân trong thôn) chúc nhà lão Đỗ thế nào, nhà lão Đỗ mời hàng xóm láng giềng, thân thích bạn bè uống rượu thế nào, mấy chứ này Đỗ Huyên Cẩn , mới được sinh ra, thị lực và thính lực chưa phát triển hoàn toàn, số thời gian là ngủ. Chỉ biết là chung quanh mình người đến người tấp nập, được chuyền từ người này sang người khác, líu ríu, rất náo nhiệt.

      Ngày từng ngày trôi qua, Đỗ Huyên Cẩn bắt đầu ngấm ngầm quan sát nhà của mình khi tỉnh ngủ. Đây đúng là gia đình hơn mà Đỗ Huyên luôn ao ước, gia gia (ông nội) bà nội ông ngoại bà ngoại hiền lành, mẹ hiền lành, cha nghiêm khắc lắm, các trai đáng , nghe còn có chú cậu dì, đúng là gia đình cực kì lớn. Từ thái độ của bọn họ đối con cái biết, tại cái nhà này, rất được thương, Đỗ Huyên Cẩn chưa bao giờ cảm ơn ông trời như lúc này, ông trời ban cho cơ hội, cơ hội sống dưới mái nhà ấm áp.

      Những ngày kế tiếp, Đỗ Huyên Cẩn hoàn toàn hưởng thụ tình thân này, được ôm trong vòng tay ấm. Mỗi ngày hết ăn uống vệ sinh rồi ngủ, cho dù mỗi lần cha tự mình dùng cằm lô nhô râu nựng làm mặt mình rát, các trai lấy tay véo mông mình, Đỗ Huyên Cẩn vẫn mừng rỡ cười ngừng, cũng khiến cho cha và trai càng ngày càng thích chọc làm .

      Đỗ Huyên Cẩn ngày lên, cũng dần dần phát gia đình này nghèo nàn như bình thường, nhà giữa trang trí giống đại, nhưng trong nhà có đồ điện gì, còn dùng đèn dầu để thắp sáng, quần áo người nhà đều là vải bông thô cứng , đều có miếng vá nữa, nhìn cả nhà ai cũng xanh xao vàng vọt, như kiểu thiếu dinh dưỡng lâu năm, chắc là ăn đủ. Chẳng lẽ nhà mình ở trong vùng núi lạc hậu, nhưng quả là còn nghèo hơn cả những thôn nghèo nhất từng . Về sau mình nhất định phải cố gắng để người nhà sống những ngày tốt đẹp. biết chính mình có mang theo gian ngoài ý muốn nữa hay . Nhưng bây giờ lúc nào cũng có người chăm sóc mình, mà mình cũng thể chạy đến gian để thí nghiệm. Chưa kể, mình mới là đứa bé sơ sinh, lấy gì ra để giúp được chứ. Cho dù mất gian, nhưng có được gia đình ấm áp còn gì nuối tiếc cả.

      Nhoáng cái, Đỗ Huyên Cẩn có thể học ngồi, cánh tay bé, bàn chân xinh xinh cực kì mạnh. Cha cùng các trai thích nhất là làm cho Đỗ Huyên Cẩn đạp chân vào bọn họ. Đỗ Huyên Cẩn rất đáng , mắt to đen lúng liếng, khuôn mặt nhắn trắng noãn non mềm, mũi , miệng hồng hồng, hoàn toàn kế thừa những ưu điểm của cha mẹ. Mỗi ngày cha làm về đều thơm , cho dù gia gia (ông nội) nghiêm túc mà cổ hủ nhất cũng ôm , thể ngờ được ông vốn là lão già mang tư tưởng trọng nam khinh nữ. Bây giờ người nhà chưa đặt tên chính cho Đỗ Huyên Cẩn, chỉ biết mình họ Đỗ, mỗi lần người nhà đều gọi là Nha Nhi Nha Nhi (nha=răng). Nghe là gia gia bảo sinh ra vào giờ tốt, sợ đặt tên sớm e lại làm giảm tốt lành đó , trước tiên cứ lấy biệt danh, lấy tên xấu xấu cho dễ nuôi, chờ lớn hãy đặt tên chính. Tuy rất bình thường, nhưng Đỗ Huyên Cẩn thích cái tên này, nó biểu cho chăm lo của người thân. Sau này, Nha Nhi có tên chính, người nhà vẫn kêu là Nha Nhi, chưa bao giờ kêu tên của .

      Ở trong mắt người là, Nha Nhi bé 100% là bảo bảo nghe lời nhất, mỗi lần tè hay ị đều ‘hừ hừ’ hai tiếng, rất ít dùng tã, cũng rất ít quấy khóc, ăn no chơi, chơi mệt ngủ. Nhưng đối với Nha Nhi, lúc xấu hổ nhất là khi mình kiềm chế được mà ị trong, tuy rằng chỉ có mình là thấy vậy thôi. Các trai thích nhất là việc thay tã cho , mỗi lần thay tã, khuôn mặt nhắn của em đều hồng hồng, đỏ rực như quả táo, làm người ta muốn cắn miếng. Nha Nhi xấu hổ nữa là mỗi lần tắm rửa, các trai đều vây quanh chậu tắm, thường xuyên đánh lén mông của em , sau đó bắt đầu nhiệt liệt thảo luận, ví dụ như "Trời trời, em trắng ghê luôn nha, còn béo tròn quay nữa nè." "Sao em ấy có chim vậy ạ?" .

      Tóm lại đối với Nha Nhi mà , cuộc sống của trẻ con vui vẻ có, chán có.

      Theo quá trình ăn uống ị ngủ, ngày lại qua nhanh. Nha Nhi bắt đầu học ê a chuyện, học cách gọi tên người, có thể đứng lên, học cách tập tễnh đường. Sau khi học , Nha Nhi ngồi yên được, mông lắc lắc giống con vịt con, chân ngắn mập mạp cả ngày tới lui, bắt đầu cuộc thám hiểm lớn trong nhà mình, mọi ngóc ngách đều bỏ qua.

      Từ cuộc đối thoại của người nhà và chính mình quan sát được, Nha Nhi biết mình trở về hơn bốn mươi năm trước, đặc điểm là nghèo đói và năm màu đỏ. Bây giờ là năm 1966, Cuộc "Cách mạng màu đỏ" kéo dài mười năm ấy mới bắt đầu được năm, nhà mình ở sâu trong núi lớn của tỉnh Mỗ, ba mặt đều là núi, mặt đối diện với con đường núi lớn quanh co gập ghềnh, cách công xã gần nhất hơn 30 dặm (1 dặm = 1,6km), cả thôn có tầm sáu mươi đến bảy mươi hộ gia đình, chưa được 1000 người. Khí hậu nơi này rất hợp, bốn mùa ràng, hơn nữa còn có tài nguyên của rừng rậm và tài nguyên của sông ngòi vô cùng phong phú. Nhưng vì thời đại nên dân chúng nghèo khó, món chính của gia đình bình thường là cơm trộn khoai lang, bánh bột ngô, bánh ngô chiên áp chảo, có dầu mỡ để xào rau, vào mùa thu hoạch có thể ăn no bụng, nhưng thời kì gieo trồng khó mà được. Vào lúc gieo trồng, trong nhà có gì để ăn, có khi Đỗ cha cùng các bác trong thôn vào núi săn ít động vật trở về, mỗi lần đều có thể được chia thỏ hoang, gà rừng, cá.

      Giao thông bất tiện, hầu như là cách biệt với bên ngoài, cách mạng màu đỏ vừa mới bắt đầu, nhưng xa xôi đối với thôn trong núi này, các hương thân vẫn làm lúc mặt trời mọc và ngủ lúc mặt trời lặn. Ảnh hưởng duy nhất là các học sinh được tiếp tục lên trấn học bài. Đương nhiên cũng theo cách mạng, đều bị các người lớn trong nhà gọi về, ở nhà lo mà trồng trọt chăn nuôi. Theo lời gia gia "Làm cách mạng như gà đẻ trứng liên tục, điều cao xa ở đâu đâu , về nhà làm ruộng mới ăn no được ", câu kêu chú út về.

      Trước mắt, thành viên trong gia đình có gia gia bà nội, cha mẹ, hai trai, còn có chú út nữa. Bình thường, Nha Nhi đều là bị đặt ở giường, sức khỏe bà nội tốt lắm, làm được việc nặng, nên ở nhà may vá giặt giũ quần áo, nấu cơm chăm gà chăm vịt. Mỗi ngày các trai đều cắt cho heo ăn, giúp bà nội quét dọn vệ sinh nhà cửa. Đỗ cha Đỗ mẹ cùng gia gia và chú út cả ngày làm việc ở công xã (thời này áp dụng phương pháp làm chung rồi chia theo số công làm như hợp tác xã ở Việt Nam), giữa trưa Đỗ mẹ về nhà cho con uống sữa lần.

      Nhà của Nha Nhi là khuôn mẫu của nhà nông, trong cùng thôn, sau nhà mình xa đó là dãy núi kéo dài ơi là dài. Nhưng Nha Nhi phát nhà chính nhà mình là 5 gian phòng lợp mái bằng ngói, phòng ở có nền rất cao, diện tích bên trong rất lớn. Với trình độ cuộc sống của thời đại này đây chính là ngôi biệt thự. Sau đó mới biết được căn nhà này là của cha gia gia, là ông cố nội của mình để lại, trước khi giải phóng, ông cố đem toàn bộ tài sản mà mình buôn bán được hiến tặng cho cách mạng, dẫn cả gia đình về quê, dùng số tiền còn lại để xây căn nhà này. Gia gia là con cả, những em trai khác đều tham gia cách mạng, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, gia gia vẫn ở nhà chờ họ trở về.

      Giữa nhà chính là phòng khách, tường có bức vẽ của chủ tịch X, chính giữa có đặt bộ bàn bát tiên, giữa bàn lại đặt bức tượng chủ tịch, rất cao, hơn nửa mét, vẫy vẫy tay. Hai bên sườn phòng khách là 2 căn phòng sáng tối. Bên trái là phòng của gia gia và bà nội, bên phải là gia đình Nha Nhi ở. Trong phòng hai bên đều có kháng lớn (như ghế dài ấy), đầu giường có đặt lò sưởi và tủ gỗ, bên trong đựng quần áo, có vẻ tủ lâu rồi, bốn phí đều được bọc sắt, bề ngoài có sơn màu tỏ, tuy nhiên lớp sơn loang lổ và tróc. ngăn tủ có mấy quyển sách. Nha Nhi vụng trộm nhìn vài lần, tất cả đều là 《trích lời của chủ tịch Mao 》(Mao Trạch Đông). Đuôi kháng là hai cái giường, đó có chăn bông tuy cũ nhưng sạch .

      Sân rất rộng, được bao học bởi bức tường cao 1 thước. Bên trái Chính ốc là phòng bếp và giếng nước, phía bên phải là hai cái phòng làm bằng tường gạch, mái lợp bằng cỏ tranh, chú út ở phòng gần sát chính ốc, phòng khác bỏ , có đôi khi các về nhà mẹ đẻ ở lại đó đêm. Cả nhà chú hai ở lại nhà mẹ đẻ của thím hai tại thôn Đồng, nghe là vì nhà mẹ đẻ thím hai chỉ có mỗi đứa con, nên cả nhà chú hai chuyển qua đó ở cùng bọn họ, chăm sóc lẫn nhau, nghe đây là ý kiến của Đỗ gia gia, cũng sợ người khác con nhà mình tới cửa nhà người ta ở rể. Cha mẹ thím hai rất cảm ơn Đỗ gia gia, quan hệ hai nhà cực kì tốt, bởi vậy, thím hai rất hiếu thuận với ông bà mình, có đôi khi có làm món ngon nhờ người tiện đường mang qua đây chén.

      Hậu viện rất lớn, phải hơn 1 mẫu. phần lớn được cày và dọn sạch. Mảnh để trộng ít rau dưa, mảnh lớn dùng để trồng khoai và ngô ngô, bây giờ trong vườn chỉ còn lại cải trắng, đều dùng lưới rào lại, sợ gà vịt ăn rau. Phần còn lại là chuồng heo chuồng gà, còn có toilet nữa. Chuồng heo nuôi hai con heo béo tròn, đều do hai trai ngày ngày cắt cỏ. Nuôi tầm bảy, tám con gà, nghe bà nội gà vịt phải nuôi theo đầu người, được nuôi nhiều hơn, nếu nhiều hơn ngược lại với chủ nghĩa xã hội khoa học, đồ ăn mỗi ngày của Nha Nhi là từ mông gà chui ra. Bên cạnh tường rào có vài loại cây ăn quả thưa thớt, như táo lê hồng, bây giờ thời tiết se lạnh, táo và lê trụi lủi, chỉ có cây hồng treo đầy những quả đỏ rực, lớn như nắm đấm.

      Thu hoạch vụ thu xong, người nhà cũng rãnh rổi hơn. Nông dân quanh năm suốt tháng chỉ được nghỉ ngơi sau thu hoạch vụ thu và trước cày bừa vụ xuân. Nhìn khuôn mặt tươi cười của người thân là biết năm nay thu hoạch kha khá, đáng tiếc, Nha Nhi nhìn được quang cảnh hung vĩ của thu hoạch vụ thu.

      Tuy rãnh rổi, nhưng mỗi ngày Đỗ cha cùng Đỗ mẹ vẫn tiếp tục làm tính công. Đỗ mẹ cùng các bác trong thôn ra phía sau núi hái quả dại, nhặt hạt dẻ, kéo củi, hái nấm, Bọn Đỗ cha săn lợn rừng, nếu chờ mùa xuân sang năm, lũ lợn này xuống núi phá hoa mầu mất. Thu hoạch thổ sản vùng núi và những con thú săn bắn được đều do thôn xử lý, trừ ít để chia cho các hộ gia đình phần lớn bán , người dân thôn Thanh Ngoặt Giang phải dựa vào mấy thứ này để tăng thu nhập. Đương nhiên các trai cũng lên núi để hái trái cây hay rau dại. Dù sao núi có nhiều quả dại, rau dại, mà những thứ này được giao cho lũ choai choai làm, thu được đều thuộc về mình.

      Tiến vào tháng 11, Đỗ mẹ làm việc nữa, cả ngày ở nhà dọn dẹp. Vội vàng chuẩn bị quần áo mùa đông cho người nhà, làm dưa muối, dưa chua, phơi nắng rau dại, xử lí quả dại. Những quả dại biết tên có hình dạng xấu xí, to lắm, nhưng hương vị lại rất ngon, chua chua ngọt ngào, ngon miệng, nếu giử lại quá, có thể ăn trong mùa đông, mỗi ngày Nha Nhi đều phải ăn quả. Còn có hạt thông, hạt dẻ và rất nhiều loại hạt khác, đây đều là những đồ ăn vặt mà lũ trẻ muốn ăn. Đỗ cha cùng Đỗ gia gia cả ngày đều lên núi hoặc xuống song săn bắt. Các thôn dân chuẩn bị săn bắt nhiều động vật trước khi mùa đông ập đến, để có cái tết ấm cúng hơn. Hôm nay xuống sông bắt cá, ngày mai lên núi săn thú, mỗi ngày đến gần sập tối mới về nhà, còn cầm theo vài thứ được chia, Đỗ bà nội và Đỗ mẹ vội xử lí các thứ này, gà rừng và thỏ hoang để trong nồi ngồi đặt gác bếp để hun khói thành đồ sấy khô, cá xử lí sạch rồi muối, phơi nắng bên ngoài thành cá khô, chuẩn bị tết mới lấy ra chế biến. Chú út cùng các trai lại thoải mái, gọi cả đống bạn chơi bời, chọi gà đuổi chó.

      Vừa mới vào tháng 12, người của công xã vào thôn thu mua heo. Có thể là do trong nhà có thêm em , nên cảm thấy mình lớn hơn, phải hiểu chuyện hơn, nên năm nay các trai rất chăm chỉ cắt cỏ, nhổ rau dại, nên hai con heo nái trong nhà rất béo. Lúc này Nha Nhi mới biết được, hai con heo chỉ có con là thuộc về mình, con còn lại thuộc về tập thể. Cuối cùng, con heo thuộc về mình được 180 cân (90kg), bán được đến 40 khối.

      Bán xong heo, ngày hôm sau, thôn trưởng radio, cầu mỗi nhà sai người đến sân tập thể nhận đồ ăn sáu tháng và nửa năm tiền công. Khi Đỗ gia gia cùng Đỗ cha cha đẩy xe kéo trở về, Nha Nhi mới biết gia đình bự chác của mình có 8 miệng mà đồ ăn nửa năm chỉ có 1800 cân ngô, 300 cân tiểu mạch (còn gọi là lúa mì hay lúa mạch), 100 cân gạo, còn lại là gần mấy chục cân hoa mầu khác, cộng lại rồi chia đều cả nhà chỉ được ăn hơn hai cân lương thực. Trong mắt Nha Nhi tuyệt đối là ăn đủ no, hèn gì sắc mặt của người nhà đều tốt, thiếu dinh dưỡng mà. Nhưng người nhà đều rất thỏa mãn, theo gia gia năm nay là năm có vụ mùa tốt nhất. Mấy năm trước, lúc mùa thu hoạch khó khăn nhất chỉ được chia chưa đến nửa như bây giờ, bình thường ăn hai bữa cơm, đến mùa gieo hạt hầu hết đều nhổ rau dại nấu chống đói. Mỗi ngày tiết kiệm ít, ít nhất chờ đến lúc gieo hạt vẫn còn có ngô để ăn, hơn nữa rau dại khoai lang và ít thứ khác có thể đem trộn lại, ăn no là được rồi.

      Cẩn thận chuyện lương thực xuống hầm, Đỗ gia gia cười hớ hớ, móc ra phong bì từ trong ngực giao cho Đỗ bà nội cất. Bên trong là tiền thu của cả nhà, tổng cộng được 289 khối. Bởi vì năm nay có chú út làm việc kiếm thêm công, cộng với việc bội thu, nên hơn mấy năm trước gần 100 khối.

      Đỗ bà nội đem 80 khối giao cho Đỗ mẹ, là giữ làm tiền riêng, lại đưa 40 khối cho chú út, bảo chú út cất , sau này cưới vợ. Còn lại chưa đầy 170 đồng tiền đây là chi tiêu hằng ngày của cả nhà trong sáu tháng cuối năm, dầu muối tương dấm trà, quà cáp cho người quen… đều lấy tiền từ đó mà mua. Đỗ mẹ cùng chú út cười hớ hớ nhận lấy. Nha Nhi ngủ chung với Đỗ cha Đỗ mẹ, buổi tối thường xuyên phải giả bộ để nghe cha mẹ tán gẫu. Từ trong lời của Đỗ mẹ, có thể cảm giác được Đỗ mẹ rất tôn trọng gia gia bà nội. Đỗ gia gia tuy cổ hủ, nghiêm khác với con cháu, ở nhà hai, nhưng xử rất công bằng. Đỗ bà nội là bà lão hiền lành dễ mến, luôn luôn chăm lo và suy nghĩ cho con cháu. Tuy cùng ở với con trai cả, nhưng nắm quyền kinh tế trong tay, mà chỉ giữ lại đủ tiền để sinh hoạt cho cả nhà, còn lại đều cho Đỗ cha Đỗ mẹ, là để làm tiền riêng cho gia đình của họ.

      Đỗ bà nội đem 170 đồng tiền còn lại cất vào trong rương ở đầu giường, miệng còn lải nhải sắp đến tết, phải mua mấy cân đường đỏ, lại mua mét vải làm quần áo mới cho Nha Nhi, để cháu xinh đẹp hơn. tại, cuộc sống tuy rằng kham khổ, nhưng người nhà tràn ngập hy vọng về tương lai.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Giết heo năm


      (Đây là phong tục giết heo chung vào 16 tháng chạp để lấy thịt ăn tết)


      Đảo mắt đến ngày mồng tám tháng chạp, Đỗ bà nội và Đỗ mẹ từ sáng sớm rời giường, dùng táo, đậu đỏ, đậu nành, gạo, lạc, hạt dẻ hầm cháo. Lúc Nha Nhi dậy, giờ sau. Mặc quần áo cho Nha Nhi, Đỗ mẹ đút cho chén cháo . Cháo mềm, thơm, trong đầu Nha Nhi ra câu – hương vị này mới đúng là cháo chứ, Nha Nhi uống đến nỗi bụng phình to ra.

      Tục ngữ đúng "Bé à, con đừng khóc, qua ngày mồng tám tháng chạp giết heo", Nha Nhi biết uống xong cháo mồng 8 tháng chạp đây mới là điều đặc biệt đầu tiên của năm mới, nhất định phải tranh thủ đến trường tham quan mới được. Mười sáu tháng chạp, là hôm nay đây, cậu út và các trai dậy sớm. Nghe các , hôm nay giết heo tập thể ở quảng trường đầu thôn, nghe giết lúc cả mười mấy con, có thịt heo ăn thỏa thê rồi. Vì để giữa trưa ăn nhiều thịt, cậu út cùng các trai ăn bữa sáng, muốn ôm cái ghế chạy đến đó xem luôn. Đỗ bà nội và Đỗ mẹ ăn xong cũng phải giúp đỡ nấu nướng, nghe Đỗ bà nội hôm nay toàn thôn cùng nhau ăn chung. Vốn Đỗ mẹ sợ giết heo làm Nha Nhi sợ, nên để thằng con cả ở nhà trông em, đến lúc ăn cơm đến đó sau. cả sao lại chấp nhận được chứ, khóc lóc om sòm, lăn lộn cào cấu, muốn ở nhà trông em, ra Nha Nhi cũng muốn , nhưng cả nhà xem mình là em bé, đành im lặng cổ vũ cả phải chiến đấu tới cùng. Cuối cùng, Đỗ bà nội thấy gần đến giờ rồi, nghĩ mấy đứa trẻ trong thôn cũng đến đó chơi, nên bà quyết định để cậu út ôm Nha Nhi theo.

      Đến quảng trường đầu thôn, tiếng người ồn ào rất sôi nỗi, hầu như gia trẻ toàn thôn đều có mặt, giết heo năm là chuyện lớn của cả thôn mà lại. mặt cái bếp giản dị, có hơn mười con dao lớn các loại, mấy cái nồi sắt, bên cạnh là vài loại gia vị, dầu muối tương dấm chua, tiêu rau thơm … mọi thứ đều đầy đủ, sọt chén mà mọi người tự đem từ nhà mình đến, dao sắt mài bén vô cùng. Giết heo năm phải lần lần hai, người người đều quen tay rồi, nên làm gì làm nấy, phân công chính xác. Nhóm chú bác mạnh khỏe chịu trách nhiệm giết heo, các phụ trách nấu cơm, lũ trẻ ngồi xem và chờ ăn cơm. Bên này còn chưa bắt đầu giết, bên nhóm phụ nữ sôi động. Phụ trách nấu nước sôi, phụ trách nhào bột ngô, phụ trách rửa rau, phụ trách cắt rau, chuẩn bị củi lửa. Tóm lại, lúc bọn Nha Nhi đến mọi thứ chuẩn bị xong, chỉ chờ giết heo thôi.

      Đến 9 giờ, thôn trưởng lệ vài câu, đầu tiên là khen năm nay toàn thôn hoàn thành mục tiêu vượt chỉ tiêu, lại đưa ra cầu rất cao cho năm sau, lời còn chưa dứt, mấy đứa choai choai tầm hơn mười tuổi cột pháo lên sào trúc dài, đếm …hai…ba, cùng nhau đốt, tạch tạch tạch, vang vọng cả bầu trời. Tuy tai Nha Nhi bị cậu út lấy tay che kín, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt tươi cười của các hương thân là có thể biết các hương thân rất vui mừng về vụ mùa thu hoạch, hy vọng vào tương lai.

      Pháo vang xong, thôn trưởng ra lệnh tiếng, mười mấy con heo béo mập, từng con bị các phái nam tuổi trẻ sức nhiều đè xuống nền đá. Trong thôn có chỗ dùng riêng để giết heo, bác Quách thường xuyên làm việc này, cho nên bác ấy là người khai dao (nhát dao đầu tiên). Chỉ thấy bác Quách dùng con dao chuyên dùng để mổ heo, mài mài vài cái, sau đó nhắm ngay cổ heo, ngay sau đó máu heo trào ra. Nhanh, chuẩn, mạnh, dao mất mạng, mấy bác gan lớn cầm chậu đừng nước muối, hành, gừng, hồ tiêu hứng máu heo, vừa hứng vừa dùng đũa đảo để tránh tiết heo bị đông lại, lúc làm xong tiết, đây chính là sở trường của các bác, lát nữa nhất định phải bộc lộ tài năng cho tốt để nhà bọn họ được nở mày nở mặt trước thôn. Hàng năm, nếu phụ nữ nhà ai làm đồ ăn được mọi người khen, đó là chuyện rất tự hào.

      Bác Quách đao mạng heo, mười phút sau, mười mấy con heo lớn toàn bộ đều được giết, nhóm phụ nữ bừng 5,6 chậu tiết. Các dì phụ trách nấu nước sôi đem nước sôi dội lên mình heo, mấy người túm lại thành tổ, cầm dao cạo lông heo, chỉ mấy chốc cạo sạch .

      Kế tiếp là màn biểu diễn của bác Quách. Chỉ thấy bác ấy đến trước con heo cạo sạch, đầu tiên là cắt đầu heo, sau đó là đến bốn cái chân, rồi rạch bụng, con dao tung bay, tạo ra vệt sáng dài, Nha Nhi ngưỡng mộ, cao thủ cổ đại kìa. con heo, chưa đến 10 phút, ruột tim gan phèo phổi đều được lôi ra, kế đó là róc thịt, chỉ chốc lát, xương ra xương, thịt ra thịt. Mấy con heo này đều ăn rau dại và cơm thừa mà lớn lên, con béo nhất thịt mỡ dày và nhiều.

      Khung cảnh tuy máu me, nhưng Nha Nhi hưng phấn thôi, chút cũng sợ hãi. Cậu út còn khen là con nhóc gan lớn. Thôn trưởng cầm lấy phần, chia thịt thành từng miếng bằng bằng nhau, có hơn mười cân, lát nữa mỗi nhà được chia miếng, chắc chắn là ăn năm mới vui vẻ.

      Kế tiếp là phần của các các dì, hôm nay, đồ ăn chính là nội tạng và xương heo, thịt dành để đến tết gói bánh trẻo mời khách dùng. Hôm nay đồ ăn chính có món xương hầm dưa chua, đầu heo kho tàu, dồi heo. Nha Nhi cảm thấy hứng thú với đồ ăn, bảo cậu út ôm mình xem, đợi nhìn mắt, cậu út bảo chẳng những gan lớn, lại còn là nhóc con tham ăn, đương nhiên cậu út cũng rất ngạc nhiên với phát này.

      Xương hầm dưa chua, rửa xương cho sạch, bỏ vào nồi, hầm lửa lớn, giờ sau, chờ đến lúc xương ra chất nước, bỏ thêm ít thịt ba chỉ và dưa chua xắt lát, dùng lửa hầm thêm tầm 10 phút. Món ăn này thơm

      ngấy, nhìn cực kì ngon miệng, chắc là để tối ăn với cơm.

      Dồi heo là món mà lũ trẻ thích nhất, trộn gia vị với tiết heo, nhồi vào ruột non, buộc hai đầu ruột lại, bỏ vào nồi, cho ngập nước, nấu tầm 10 phút rồi vớt ra, cắt miếng, hương vị thơm, dầu mà ngon. Đầu heo kho tàu là món để các chú bác nhấm rượu. Nghe Đỗ bà nội làm món này thịt ở đầu heo có màu hồng, thơm , mặn ngọt vừa phải, là người có tay nghề. đầu heo róc thịt được hơn mười đĩa. Canh dùng nước nấu dồi heo, cắt gan và tim heo, bỏ thêm tiêu và rau thơm. Lại thêm món mà các ông thích, thịt heo hầm cải trắng và đậu hủ.

      Cạch cạch, các các dì bộc lộ tài năng, ngọn lửa đỏ rực liếm đáy nồi sắt, giờ sau, cả dàn bếp đầy mùi hương, mùi thịt nồng đậm tràn ngập đến mọi ngóc ngách thôn Thanh Ngoặt Giang, nhưng tiếng ‘hít hít’ của bọn , cố gắng hít lấy hít để mùi hương, người người vây quanh bếp, muốn rời , làm các các dì cười mắng, chắc là tết cũng náo nhiệt như vậy.

      Cả thôn đến 1000 người, năm sáu chục cái bàn được khiêng ra, rất đồ sộ. Cánh đàn ông ngồi riêng, bàn của bọn họ có thêm đĩa đầu heo kho tàu và củ lạc, đều là món ngon để nhấm rượu. Phía phụ nữ cùng ăn với lũ . Đối với các hương thân, hàng năm hiếm khi dùng dầu, cả ngày chỉ ăn bánh ngô với dưa muối mà , đồ ăn của lễ giết heo năm này còn hơn cả cơm tất niên, lực hấp dẫn quá lớn, hơn nữa hôm nay còn có thể ăn no thỏa thích. Nha Nhi đoán rằng mọi bọn ở đây đều giống các trai, ăn bữa sáng, bởi vì chỉ nghe thấy bụng của người kêu gào ầm ĩ.

      Buổi chiều, đồ ăn thơm ngon ngào ngạt vừa bưng ra, Ngũ gia có tiếng nhất thôn, hét tiếng “Ăn cơm”, mười mấy bác tay chân lanh lẹ phụ trách múc đồ ăn, hơn hai mươi người lấy đồ ăn để lên bàn. Đỗ bà nội dẫn lũ trẻ nhà mình ngồi chung với hàng xóm, chiếm bàn, cậu út ngồi bên chỗ cánh đàn ông. Nhìn thức ăn bàn, ngửi mùi thịt thoang thoảng, bình thường Nha Nhi ít ăn thịt cũng chảy nước miếng, tuy rằng tự an ủi mình rằng mình chỉ là đứa bé, chảy nước miếng là bản năng, khống chế được. Nha Nhi còn , răng chỉ mới mọc bốn cái nho , dù muốn gặm tai heo lắm lắm, nhưng Nha Nhi chỉ có thể nhìn đồ ăn mà than thở, dùng hàm răng cạp cạp miếng đậu hủ mà Đỗ mẹ đút cho, đây là đồ ăn duy nhất có thể ăn được, chả khác gì các bà lão móm mém cả.

      Cầm bánh bột ngô vàng ươm mới ra lò, ăn chung với đồ ăn thơm ngào ngạt đầy thịt heo, bà nội và các bác vừa ăn vừa chuyện. Mấy đứa cần giữ ý giữ tứ gì, miệng ăn, tay còn cầm, trong bát cũng có, đám ăn miệng đầy dầu mỡ. Đúng ra có răng tốt mà, ăn gì cũng ngon, gào gào. Nhìn bọn họ ăn như vậy, Nha Nhi cảm thấy mình lại chảy nước miếng. Cuối cùng là nhịn được, cầu Đỗ mẹ rằng muốn ăn thịt đầu heo, cắn nỗi cũng phải nhét vào miệng để biết mùi vị, tối thiểu là đỡ thèm. Vốn Đỗ mẹ muốn nhai nát rồi mới đút cho nhưng bị Nha Nhi từ chối. Tuy rằng đó là mẹ mình, nhưng nghĩ đến chuyện phải ăn nước miếng của mẹ, Nha Nhi xấu hổ.

      Nghe Nha Nhi ăn ràng, cầu muốn ăn tai heo, các thím hàng xóm bắt đầu chọc cho Nha Nhi chuyện. Nếu bạn nhìn thấy béo tròn, ngồi ngay ngắn ở đùi mẹ, ăn ràng nghiêm trang, bốn cái răng như con sóc hăng say cạp thịt, bạn thấy rất buồn cười đấy.

      ra mọi bàn đều như vậy cả, nhóm con còn hơi chút rụt rè, tuy rằng tốc độ chiếc đũa trong tay hề chậm. Các chú các bác và bọn quan tâm nhiều như vậy, ngồm ngoàm nhai thịt, uống rượu ừng ực. Thức ăn như vậy, quanh năm suốt tháng cũng chỉ được ăn mấy lần mà thôi, nhanh ăn vào bụng chờ đến khi nào nữa.

      Bữa cơm này, ăn hết gần giờ, trong bát người người đều sạch, có mấy đứa còn bắt đầu liếm bát, liếm sạch , chắc cần rửa chén luôn. Ăn xong, mấy đứa nhóc ôm cái bụng to tròn ra về. Các các dì còn phải ở lại thu dọn nồi niêu xoong chảo, Nha Nhi được các trai ôm, theo đám nhóc dạo để tiêu cơm. Bên phía đàn ông cầm thịt được chia, đổi chỗ khác để tiếp tục tán gẫu, quanh năm suốt tháng làm việc quần quật, ngay cả thời gian ăn cơm còn có, hôm nay được rãnh, tụ tập lại, họ cũng thích kể chuyện nhà đấy.

      Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt này vĩnh viễn khắc sâu vào trí nhớ Nha Nhi. Từ nay về sau, cái thôn chất phác này, các hương thân hiền lành, ngọn núi, mảnh đất nơi sinh ra.
      Last edited: 14/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Chuẩn bị hàng tết. gian???



      Ăn xong đồ ăn của lễ giết heo, bầu khí năm mới cũng dần dần nồng đậm. Cả thôn tập trung đập bột, nhào bột mì, đàn ông già trẻ người người bận rộn túi bụi. Nhưng Nha Nhi thể nhìn được cảnh tượng náo nhiệt đó, thời tiết càng ngày càng lạnh, cơ bản Đỗ mẹ cho ra ngoài, chỉ sợ lỡ bị cảm. Mỗi ngày, lúc ăn cơm, nghe các trai líu ríu chuyện bên ngoài đông đúc thế nào cho Đỗ bà nội nghe, trong lòng Nha Nhi cực kì tức, thầm quyết tâm là chờ mình lớn thêm chút đến tận trường để quan sát.

      Hai mươi tháng chạp là ngày có chợ phiên lớn cuối cùng của năm cũ, hầu như từng nhà trong thôn đều phải tập trung lại để đặt mua hàng tết. Theo lời Đỗ gia gia kể, trước kia, mỗi khi đến chợ phiên cuối năm, người người tấp nập, ăn, mặc, dùng, đồ thủ công đều đầy đủ, tóm lại là muốn mua thứ gì có thứ đó. Nhưng từ khi bắt đầu xảy ra cách mạng, chợ trở nên hoang vắng. Trấn , hồng vệ binh cấm mở quán, việc này phạm vô điều buôn lậu, theo phe tư bản chủ nghĩa, ai dám mở quán phê đấu ( theo như Hấp biết đây là kiểu hình phạt dành cho người có tội, mỗi người đánh người có tội cái -_-) người đó. Bây giờ muốn mua cái gì, hầu như đều phải đến Trấn mua, hơn nữa phải mua bằng phiếu số lượng. Vốn các trai còn quậy, muốn cùng cha đến chỗ tập hợp, nhưng nghe chợ năm nay khác trước kia, có cái gì vui cả, chợ bây giờ chả có gì hấp dẫn, thứ gì cũng bán.

      Nha Nhi cảm thấy hứng thú với phong tục đón năm mới của nông thôn, nhưng nghe gia gia như vậy chán nản. Chờ cách mạng chấm dứt, bắt đầu cải cách mình cũng lớn, khi đó nhất định phải nhìn xem có đồ chơi làm bằng đường, thổi kẹo đường, xiếc giống TV .

      Ảnh hưởng Cách mạng tuy rằng lan đến gần thôn trong núi này, nhưng "chiến dịch tiêu hủy bốn thứ cũ" (Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen cũ", tất cả "phong tục cũ" ) lại tàn phá cực kì, bây giờ ngay cả dán câu đối hay cúng ông táo, dân chúng cũng dám làm, chỉ sợ bị phê đấu, đây là mê tín từ thời phong kiến. ra người ở núi chuẩn bị hàng tết rất đơn giản, thịt có thịt mà thôn chia, cộng với thịt khô dự trữ từ trước, cá bắt ở sông, rau củ chuẩn bị từ mùa thu, đồ ăn vặt có hạt thông hạt dẻ hạt dưa, còn có ít trái cây dại. Qua năm mới, cũng chỉ may cho bọn bộ đồ mới, mua chút kẹo, dầu muối tương dấm chua… những đồ dùng hằng ngày thôi, mua nhiều lắm, hơn nữa cách xa công xã, giao thông bất tiện, bình thường thôn đều cử vài đại biểu mua, vì Đỗ cha biết tính toán lại biết chữ, cho nên hàng năm đều .

      Hôm nay, sáng sớm, Đỗ cha ăn xong, nhận lấy tiền và phiếu vải, phiếu dầu, phiếu đường… mà bà nội đưa, ngồi chiếc xe trâu thứ hai của thôn, đến công xã mua hàng tết. Kiếp trước, Nha Nhi cũng nghe qua thời kì có đặc điểm riêng đặc biệt, rất nhiều đồ phải mua bằng phiếu, gạo này, vải này, dầu này, đều phải mua theo số lượng nhất định, nhưng biết rằng trừ việc dùng phiếu mua, còn phải trả tiền nữa. Nhà Nha Nhi có 8 người, năm tổng cộng chỉ có 4 phiếu đường, mua được có 4 cân, năm nay trong nhà có thêm bé Nha Nhi, từng này đường làm sao mà đủ dùng. Bình thường, Đỗ bà nội đều đổi đường với người khác theo giá cả thị trường. Tuy rằng Nha Nhi cũng muốn coi phiếu mua nó thế nào, nhưng người , lời , Đỗ bà nội đem những thứ quan trọng như vậy cho xem. Phải lớn nhanh mới được, có cơ hội nhất định phải dấu ít phiếu, cả tiền thời đại này nữa, tương lai mấy thứ này đều là đồ cổ, rất đắt đấy. Sống cuộc sống nghèo khó càng lâu, Nha Nhi càng ngày càng thích tiền.

      Vừa ăn xong cơm trưa, Đỗ cha ảo não trở về, trong tay chỉ có vải dệt cho mấy bọn trong nhà. ra là vì gần đến tết, nhu cầu mua dầu ăn và đường tăng cao, thôn lại xa công xã, chờ đến lúc bọn Đỗ cha đến công xã mấy thứ này hết hàng, còn biết trước tết có bổ sung thêm hàng nữa . Gần tết rồi mà dầu ăn trong nhà còn lại nhiều, bây giờ cả thôn đều buồn chuyện này. Đỗ cha nghĩ hai ngày sau lại chuẩn bị đến huyện xem có thể mua được hay , nếu mua được nữa biết tết này qua thế nào.

      Vì chuyện này, nhà vui, chạng vạng, ăn cơm chiều xong, dọn dẹp đồ đạc rồi lên giường ngủ. Hai trai cũng cảm thấy khí bất thường, dám tranh cãi ầm ĩ, ngoan ngoãn ngủ, chứ bình thường phải chơi đến nửa đêm mới chịu về. Thời gian còn sớm, nằm ở giường, Nha Nhi nghe cha mẹ giọng thảo luận chuyện này. Nha Nhi đoán nhà nào trong thôn cũng bàn vấn đề đó. Bây giờ, lúc hương thân vui vẻ phấn chấn chuẩn bị đón năm mới, ầm tiếng, như dội xô nước đá lên đầu. Tại thời điểm thiếu thốn vật tư thế này, kinh tế có kế hoạch hại chết người mà. Nha Nhi nghĩ đến đời trước, lúc trước khi mình qua đời, những thứ chưa kịp tặng ra ngoài đùng là quá lãng phí, nếu có thể mang đến đây đưa cho các hương thân tốt biết bao. phải là mình tham lam cái gian đó đâu, mà là nếu gian còn tồn tại những thứ này chắc chắn còn, ít nhất có thể cho các hương thân qua cái tết phong phú. nghĩ tới đó, đột nhiên ‘bùm bùm’, trong phòng xuất mấy chục bịch dầu đậu phộng đóng gói, còn có đống đường trắng cùng muối ăn, làm Đỗ cha Đỗ mẹ chuyện hoảng sợ, suýt chút nữa hét ra tiếng.

      Bất ngờ xảy ra chuyện, làm Đỗ cha Đỗ mẹ sửng sốt vài phút, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại. Nhìn mấy thứ kháng, trong lòng cả hai thầm, phải là thần tiên đem tới chứ. Điều này cũng làm Nha Nhi choáng váng, chẳng lẽ gian kia sống lại cùng mình. Còn nữa, trước kia nếu muốn lấy đồ từ bên trong tự mình phải vào gian, tiếp xúc với mấy thứ này mới có thể lấy ra, bây giờ chỉ suy nghĩ chút có thể lấy ra, xem ra gian tăng cấp, về sau mình thể suy nghĩ lung tung. Trước khi chưa tìm được lý do, và vào lúc quan trọng thể lấy thứ gì ra nữa, có thời gian phải nghiên cứu gian, thể có chuyện có bảo bối mà ứ biết dùng được. Đỗ cha Đỗ mẹ cũng hoài nghi Nha Nhi, dù sao vẫn là bé con gần tuổi mà thôi, chắc là ngay cả chuyện gì xảy ra còn biết, làm sao có thể liên quan đến , bọn họ nào biết đâu rằng Nha Nhi là linh hồn sống lại. Ở trong nhận thức của bọn họ, mấy thứ này đều là của thần tiên ban tặng.

      Theo ngọn đèn dầu, Đỗ cha xuống giường nhìn xem chất lượng dầu ăn, mở ra bịch, mùi thơm xộc vào mũi, còn thơm hơn dầu vừng mà nhà mình tự làm nữa. Đỗ mẹ cầm lấy bao đường trắng, dùng ngón tay dính chút, nếm thử, rất ngọt, ngọt đến nỗi muốn thấm vào ruột gan. Sau lúc xác nhận đây là , Đỗ cha Đỗ mẹ cảm thấy chuyện này quá quan trọng, nhất là trong cái hoàn cảnh "Chiến dịch tiêu hủy bốn thứ cũ", chuyện mà xử lý tốt, gây tai họa cho gia đình. Tuy có chút giật mình về chuyện bất ngờ này, nhưng mình làm ra điều gì xấu nên sợ. Nhìn hai đứa con trai còn ngủ say ở bên trong phòng, Đỗ cha lén lút đóng cửa phòng của bọn họ lại, trẻ con , chuyện này nhất định thể để bọn nó biết. Nhìn nhìn con mở đôi mắt to tròn ngồi giường mà xem bọn họ, ôm lấy con bé, cùng nhau thương lượng với cha mẹ.

      Đến phòng của ông bà nội, đem chuyện xảy ra vừa rồi cho bọn họ. Nếu phải người già gặp nhiều chuyện, còn nhìn thấy Đỗ cha cầm bịch dầu, lại nhìn Đỗ mẹ cầm bì đường trắng được đóng gói đẹp đẽ, gia gia bà nội nhanh chóng chấp nhận chuyện này. Chuyện tuy rằng bất ngờ và tưởng, nhưng thế giới có rất nhiều chuyện cổ quái, nên ông bà bình tĩnh hơn Đỗ cha Đỗ mẹ nhiều. Bây giờ mọi người đều cần mấy thứ này, mà đồ từ trời rơi xuống nhà mình thể chiếm làm của riêng được, con người phải biết tích phúc cho mình. Nhưng trong thời kì đặc biệt thế này, nếu thể đưa ra lí do hoàn hảo cho mấy thứ đó, cũng đồng nghĩa với việc nhà mình gặp tai nạn.

      Đỗ gia gia lớn tuổi có kiến thức, nhanh chóng tìm được phương pháp giải quyết. Vốn dĩ Đỗ cha định hai ngày sau huyện đến công xã nhìn xem có hàng về , các phiếu dầu phiếu đường và cả tiền mặt của các hương thân còn chưa trả lại cho họ, đều do Đỗ cha cất giữ. Ngày mai Đỗ cha làm bộ đến thị trấn dạo vòng, trở về chắc trời tối rồi. Mùa đông lớn thế này, các hương thân ngủ sớm, cũng biết Đỗ cha khi nào trở về. Như vậy, đến ngày kia, Đỗ cha đem mấy thứ này lấy ra, là mua từ huyện về, như vậy có lí do lấy mấy thứ này ra. Quyết định xong đối sách, Đỗ cha cùng Đỗ mẹ thở ra hơi, chuyển dầu đường muối ngay trong đêm sang phòng sát phòng ngủ của ông bà nội, nếu , ngày mai các trai tỉnh dậy bị phát . Nha Nhi thấy phương pháp này quá tốt, ít nhất là Nha Nhi tìm được phương pháp nào tốt hơn phương pháp này, nhà có người già như có đồ quý mà. Khi nào Đỗ cha Đỗ mẹ chuyển xong, Nha Nhi cũng biết, bởi vì ngủ rồi. Ngày hôm sau, tỉnh lại từ giường của ông bà nội, Đỗ cha xuất phát thị trấn dạo.

      ngày này, Đỗ mẹ có vẻ yên lòng, trong phòng kia có đồ mà nhanh xử lý, trong lòng luôn bất an. Có các bà các thím đến hỏi thăm chuyện Đỗ cha đến thị trấn thế nào, cũng đều bị Đỗ mẹ tiễn về bằng lí do qua loa. Gia gia bà nội bình tĩnh hơn, nên làm gì cứ làm nấy, mấy thứ này đều là tốt cho các hương thân mà.

      Đến buổi tối, hơn 7 giờ, trời tối mịt mới thấy Đỗ cha mệt mỏi trở lại. Trong tay Đỗ cha còn cầm rượu mua cho cha, kính viễn thị cho mẹ, khăn quàng cổ cho vợ, bút máy cho em trai, mua ít kẹo bánh cho các con, dù sao mất công trấn thể về tay được. Hơn nữa, dầu và đường trong nhà miễn phí, tiết kiệm ít tiền. Người nhà nhìn quà mà Đỗ cha mua, đều vui tươi hớn hở, Nha Nhi cười toe toét.

      Chờ các trai đều ngủ, Đỗ cha Đỗ mẹ còn ngủ, lặng lẽ trò chuyện, Nha Nhi ở phòng gia gia bà nội. Đồ ở trong phòng đều là những thứ mất tiền mà có được, nhưng thể như vậy cùng các hương thân, bọn họ cũng tin, lỡ ồn ào phạm tội mê tín, đến lúc đó còn bị phê đấu. Nhưng nếu thu tiền theo giá gốc trong lòng lại yên, luôn cảm thấy mình lừa gạt họ. Cuối cùng Đỗ gia gia , tại các hương thân cũng thiếu tiền lắm, mà là thiếu phiếu, có phiếu dù có tiền cũng mua được mấy thứ này, quyết định có tiền lấy tiền, có phiếu thu phiếu, dù sao chỉ lấy trong hai cái, chả khác gì đổi cả. Mà Đỗ mẹ cùng bà nội còn thầm trong lòng là nỡ, luôn cảm thấy đồ trời ban mà mình còn thu tiền. Gia gia nếu cái gì cũng nhận khiến các hương thân nghi ngờ, gây phiền toái cho nhà mình, mà dù đây là đồ trời ban cũng ban cho nhà mình mà. Nghe được mấy điều này, Đỗ mẹ cùng Đỗ bà nội mới quyết tâm lên.

      Ngày hôm sau, các hương thân nhận được tin Đỗ cha mua được dầu và đường, từ sớm đến nhà Nha Nhi. Nghe được lời khẳng định của Đỗ cha, khen Đỗ cha làm việc rất hiệu quả, đám lại nhanh về nhà lấy can dầu. Đỗ gia gia đem chuyện chỉ nhận tiền hoặc phiếu cho thôn trưởng, thôn trưởng sao vui vẻ chứ, ước mà còn được nữa là. Về phần lí do vì sao, các hương thân hỏi cũng thèm hỏi, nghe thôn trường dặn dò là đừng ra ngoài, cả đám đều đồng ý, từ đó, các hương thân cẩn thận trong lời ăn tiếng , đều sợ họa từ miệng mà ra. Hơn nữa, đây là chuyện tốt, về phần nguyên nhân cần biết, có dầu có đường là được. Người lớn biết, bọn cũng mặc kệ việc này, bọn họ chỉ biết là lúc này rốt cục có đường ngọt để ăn, có món ăn dính dầu thơm ngào ngạt.

      Đồ vẫn theo số lượng đăng ký mà chia. Nhà nào có nhiều người già và trẻ được thêm bao đường, cũng nguyên nhân. Dầu thơm hơn trước, đường cũng trắng và ngọt hơn, nhận xong những thứ này, trả tiền, lấy lại phiếu, mọi người hớn hở về nhà tiếp tục chuẩn bị hàng tết, tết năm nay nhất định vui vẻ. Bây giờ là thời điểm khốn khó, mấy cái phiếu này cất , xem họ hàng có ai khó khăn giúp.

      Chia xong đồ, nhìn nhìn các phản ứng của hương thân, Đỗ mẹ hoàn toàn thở dài nhõm hơi. Nhìn trong buồng còn ít đường và dầu, thương lượng cùng Đỗ cha rằng đưa ít cho nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ của Đỗ mẹ có nhiều chị em, cuộc sống cũng khó khăn, cũng cần mấy thứ này. Giữ lại đủ số lượng nhà mình dùng, còn lại để Đỗ cha đưa phần đến nhà mẹ để trong đêm, còn lại bảo chú út đưa đến nhà chú hai và hai người . Vì thiếu cẩn thận của Nha Nhi mà tạo ra chuyện thần kỳ, được giải quyết rất hoàn mỹ, Nha Nhi khỏi cảm thán trí tuệ của con người đúng là vô biên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :